Kha riu ríu làm theo . Bà quắc mắt nhìn chàng, hỏi :
- Ta hỏi con, con có còn xem ta là mẹ không?
- Kìa! Sao mẹ lại hỏi vậy?
- hãy trả lời câu hỏi của ta.
Kha hoàn toàn khuất phục:
- Con lúc nào cũng một lòng kính yêu mẹ.
- Nói dối! Con kính trọng ta, sao dám nói dối ta?
- Mẹ! con co nói dối gì đâu?
Kha ngơ ngác hỏi. Bà Phượng gằn giọng:
- Còn chối nữa sao?
- Thật mà mẹ.
- Thế con vừa đi đâu về đó?
Kha vỡ lẽ, thì ra mẹ đã biết chàng đến nhà ông Tùng. Nhưng làm sao mẹ biết được chứ?
- Sao không trả lời ta?
Kha cúi đầu, đáp lí nhí:
- Dạ, con đến nhà bác Tùng.
- Thế lúc chiều, con nói với ta là đi đâu?
- Me... Cho con xin lỗi đi mẹ.
- Hừ! Con đã bắt đầu nói dối ta từ bao giờ vậy? Nếu Nhã Trúc nó không tình cờ thấy con vào nhà đó thì ta đã bị con gạt và tiếp tục bị lường gạt về sau này.
Thì ra là Nhã Trúc. Cô gái này quả thật là không vừa gì. Kha nghe giận tím trong lòng nhưng không dám để lộ ra ngoài.
Mẹ chàng tiếp tục hạch sách:
- Con tới đó nhưng lại giấu ta, có phải là con đã phải lòng con bé Thảo Nhi rồi không?
- Không phải đâu mẹ à. Con không có thương Thảo Nhi đâu.
- Vậy thì con vào đó để làm gì và tại sao phải giấu ta?
- Mẹ à! Đơn giản là con vào đó dùng cơm thôi mà.
- Thế tại sao phải giấu ta?
- Con... Vì con biết mẹ không thích Thảo Nhi, nên con sợ mẹ không cho đi khi nói ra sự thật.
- Con đã biết là ta không hài lòng mà vẫn tới đó, có phải con xem thường ta không?
Kha khổ sở phân trần:
- Mẹ à! Con không có như thế đâu mà.
Bà Phượng bỗng đứng lên, gương mặt nghiêm khắc lạnh lùng:
- Con đi theo ta!
- Ta hỏi con, con có còn xem ta là mẹ không?
- Kìa! Sao mẹ lại hỏi vậy?
- hãy trả lời câu hỏi của ta.
Kha hoàn toàn khuất phục:
- Con lúc nào cũng một lòng kính yêu mẹ.
- Nói dối! Con kính trọng ta, sao dám nói dối ta?
- Mẹ! con co nói dối gì đâu?
Kha ngơ ngác hỏi. Bà Phượng gằn giọng:
- Còn chối nữa sao?
- Thật mà mẹ.
- Thế con vừa đi đâu về đó?
Kha vỡ lẽ, thì ra mẹ đã biết chàng đến nhà ông Tùng. Nhưng làm sao mẹ biết được chứ?
- Sao không trả lời ta?
Kha cúi đầu, đáp lí nhí:
- Dạ, con đến nhà bác Tùng.
- Thế lúc chiều, con nói với ta là đi đâu?
- Me... Cho con xin lỗi đi mẹ.
- Hừ! Con đã bắt đầu nói dối ta từ bao giờ vậy? Nếu Nhã Trúc nó không tình cờ thấy con vào nhà đó thì ta đã bị con gạt và tiếp tục bị lường gạt về sau này.
Thì ra là Nhã Trúc. Cô gái này quả thật là không vừa gì. Kha nghe giận tím trong lòng nhưng không dám để lộ ra ngoài.
Mẹ chàng tiếp tục hạch sách:
- Con tới đó nhưng lại giấu ta, có phải là con đã phải lòng con bé Thảo Nhi rồi không?
- Không phải đâu mẹ à. Con không có thương Thảo Nhi đâu.
- Vậy thì con vào đó để làm gì và tại sao phải giấu ta?
- Mẹ à! Đơn giản là con vào đó dùng cơm thôi mà.
- Thế tại sao phải giấu ta?
- Con... Vì con biết mẹ không thích Thảo Nhi, nên con sợ mẹ không cho đi khi nói ra sự thật.
- Con đã biết là ta không hài lòng mà vẫn tới đó, có phải con xem thường ta không?
Kha khổ sở phân trần:
- Mẹ à! Con không có như thế đâu mà.
Bà Phượng bỗng đứng lên, gương mặt nghiêm khắc lạnh lùng:
- Con đi theo ta!