DIỄN ĐÀN CÀ MAU
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
DIỄN ĐÀN CÀ MAU

Diễn Đàn Cà Mau - Tôi Yêu Cà Mau

Chào Mừng Bạn Đến Với Diễn Đàn Mũi Cà Mau
Chúc Các Bạn Vui Vẻ

Latest topics

» Tấm Bạc trượt tự bôi trơn, bạc đồng lỗ Graphite, bạc Graphite, bạc đồng tiết dầu
by tramanh09 Yesterday at 3:18 pm

» Graphite tấm chịu nhiệt, khuân đúc graphite, trục khuấy Graphite, điện cực than chì EDM
by tramanh09 2024-11-12, 3:46 pm

» Tổng kho nhập khẩu và phân phối chổi than, chổi than công nghiệp
by tramanh09 2024-11-07, 10:05 am

» Cung cấp các loại dây Curoa, dây đai băng tải T5, T10, AT5, AT10, AT20,2M, S3M,5V, 8V, B97, PLP8M
by tramanh09 2024-11-01, 3:30 pm

» Cập nhật mới nhất từ GOAL123: Arsenal vs Liverpool 23h30 ngày 27/10
by superbet 2024-10-26, 10:46 am

» Cung cấp chổi than công nghiệp MG50, J204, J164, D172, CH33N, D374N…
by tramanh09 2024-10-26, 8:26 am

» Tấm graphite siêu bền - Giúp tiết kiệm chi phí và tăng năng suất
by tramanh09 2024-10-18, 4:32 pm

» Tổng kho phân phối các loại Can nhiệt PT 100/ Can nhiệt B/Can nhiệt K /Can nhiệt E
by tramanh09 2024-10-15, 3:34 pm

» Chổi than công nghiệp được thiết kế để kéo dài tuổi thọ và giảm chi phí bảo trì.
by tramanh09 2024-10-04, 11:51 am

» Tổng kho phân phối các loại Can nhiệt PT 100/ Can nhiệt B/Can nhiệt K /Can nhiệt E
by tramanh09 2024-10-02, 9:45 am

» Cung cấp các loại can nhiệt, cảm biến nhiệt, đồng hồ đo nhiệt độ
by tramanh09 2024-09-27, 5:02 pm

» Chổi than công nghiệp được thiết kế để kéo dài tuổi thọ và giảm chi phí bảo trì.
by tramanh09 2024-08-26, 2:48 pm


You are not connected. Please login or register

Truyện dài: Ảo Mộng Tình Yêu

Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4

Go down  Thông điệp [Trang 4 trong tổng số 4 trang]

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Chả lẽ ngồi uống khơi khơi - Chuyện phiếm thôi.

- Có nhắc đến em không?

- Có.

- Nói gì?

- Anh ấy hỏi bao giờ em cho anh lên chức Nghi cười thẹn:

- Anh nói sao?

- Anh nói tùy em, bao giờ em muốn dừng chân thì sinh cho anh vài đứa.

- Dừng chân?

- Ừm!

- Là sao?

- Bây giờ em còn trẻ còn thích vui chơi cứ để cho em tự do bay nhảy. Bao giờ chán chê nhớ quay về trách nhiệm làm mẹ đấy.

Nghi cười khúc khích:

- Anh hay thật đó. Dù em có bay nhảy em vẫn nhớ em còn có anh. Em sẽ sinh cho anh thật nhiều con.

Văn bẹo má cô:

- Bao giờ?

Nghi hôn lên má anh:

- Hay kiên nhẫn chờ em.

Văn hờn mát:

- Lại hẹn.

Đừng có hờn mát như trẻ con. Không lâu đâu.

Văn ôm ngang người cô:

- Nghi à!

- Sao hả?

- Lúc này em có khỏe không?

- Nhìn thấy em có chỗ nào không khỏe?

- Làm gì cũng nhớ giữ gìn sức khỏe nhé em.

- Anh muốn nói gì đây?

- Đôi lúc anh tự hỏi anh chăm sóc cho em như thế có làm cho em cảm thấy khó chịu không?

- Làm gì có.

- Em nghĩ gi về anh?

Bảo Nghi vòng tay ôm lấy anh:

Anh là một người chồng tốt.

- Có đáng cho em tin tưởng?

Nghi tròn xoe mắt:

- Sao anh lại hỏi em câu đó hả?

Văn cười nhẹ:

- Anh không chỉ muốn làm một người chồng tốt mà còn muốn làm một người đáng tin cậy. Anh hy vọng là em có điều gì khắc khoải trong lòng người em cần tìm đến đầu tiên là anh.

Bảo Nghi rời anh ra, giọng nói đượm buồn:

- Anh nghi ngờ em?

- Không.

- Hôm nay anh nói toàn chuyện lạ lẫm có phải anh đang gặp vướng mắc gì?

- Có lẽ anh đã sai. Anh xin lỗi em.

Chuông điện thoại Bảo Nghi reo, cô lướt qua màn hình, nhìn Văn. Văn quay mặt đi:

- Em cứ tự nhiên.

Bảo Nghi ra bên ngoài nghe điện thoại, cô quay vào vẽ mặt đăm chiêu. Việt Văn lên tiếng:

- Em có thể đi.

Nghi ngạc nhiên:

- Anh đồng ý?

- Nếu anh nói không?

Nghi nằn nì:

- Việt Văn, em có chút chuyện cần ra ngoài. Anh ...

Văn gật đầu:

- Em cứ đi.

- Anh giận em hả?

- Không.

- Sao anh có vé buồn vậy?

- Anh hơi mệt, anh muốn đi nghỉ.

Nghi hôn nhẹ Lên má anh:

Một lát em về.

Việt Văn cắn chặt môi muốn rướm máy. Lòng anh rối bời, anh muốn la thật to, tay muốn đập phá bất cứ vật gì cho hả cơn giận trong lúc này.

- Nghi, em phản bội anh rồi.

Mạnh Dũng tìm Tùng Lúc mặt trời đã xuống núi. Tùng xuýt xoa khi gặp lại ông bạn này:

- Cha, không bao lâu xem ra cậu thay đổi nhiều quá.

Mạnh Dũng cười thật tươi:

- Giống như cây khô sau cơn mưa.

Phát vào vai Dũng, Tùng đùa:

- Phi vụ thành công rồi hở?

- Gần như vậy.

- Trông cậu phấn khởi quá.

- Mình lai rai, tớ kể cậu nghe.

Cả hai ra ngoại ô, tìm một quán ăn nhỏ, vừa uống bia vừa trò chuyện. Tùng dò hỏi:

- Sao hả?

Mắt Dũng rực sáng:

- Nếu tôi là người khiếm nhã có Lẽ cô ta ngã vào vòng tay tôi lâu rồi.

Tùng không tin lắm:

- Một cô gái có chồng sao lại sống buông thả như vậy. Cậu có quá lời không?

Dũng bật cười:

- Cậu không tin cũng phải. Chuyện có vẻ hoang đường nhưng nó là sự thật.

Nói cậu đừng ngạc nhiên chính cô ta bám theo tôi mới lạ chứ.

- Vậy à? Câu chuyện hấp dẫn đấy.

Mạnh Dũng khẽ gật đầu:

- Cô ta có mối tình sâu đậm trước khi kết hôn. Người cô ta yêu chết vì căn bệnh hiểm nghèo mà tôi lại giống anh ta như hình với bóng. Cô ta cứ mãi xem tôi là anh ấy, cậu nghĩ xem cô ta đối xử với tôi ra sao?

- Trên cả tuyệt vời. Còn chồng cô ấy?

- Không thấy tăm hơi. Còn cô ấy có vẻ tự tin lắm.

- Cậu định làm gì?

- Tớ không cần cô ấy, tớ chỉ cần những gì người yêu cô ấy để lại.

Tùng trợn mắt:

- Tài sản?

Dũng gật đầu:

- Tôi không thể tưởng tượng nổi anh ta lúc sinh thời lại giàu có. Tài sản để lại cho cô ấy đủ tớ sống cả đời sung sướng.

- Cô ấy bằng lòng giao cho cậu à?

Dũng nói chắc chắn:

- Cô ta nói tài sản tuy nhiều nhưng cô ta không cần lắm. Cô ta muốn sống thanh thản bên chồng của mình mà như thế thì phải đoạn tuyệt quá khứ. Cô ta ngỡ tớ là em song sinh của anh ấy nên có ý giao hết lại cho tớ, Cậu thấy thế nào?

Tùng khẽ gật:

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Cô ta nói đúng lắm. Cứ mãi nhìn thấy các kỷ vật dù muốn quên cũng khó lòng. Chỉ còn một việc là cậu có phải là em anh ấy không?

- Cô ấy không có vẻ gì là tìm hiểu đời tư của tớ. Cô ấy rất tìn ở những lời bịa đặt của tớ.

- Xem ra cũng nguy hiểm đấy.

- Cậu không cần lo, cô ta giàu có tài sản vốn không phải của cô ấy. Cô ấy không cảnh giác đâu.

- Hơi tàn nhẫn đấy.

- Tớ đang Lâm vào cảnh khốn khó. Một vợ ba con đang chờ tớ làm lại sự nghiệp nếu sau này có bể bạc tớ nghĩ cô ấy cũng thông cảm cho tớ.

- Cô ta đâu rộng lượng vậy.

- Hiện nay cô ấy đã chu chấp cho tớ một số tiền, tớ đã gởi về cho vợ tớ trang trãi cuộc sống. Một thời gian ngắn nữa thôi tớ sẽ tự rút lui khỏi cuộc đời của cô ấy.

- Có thật cậu không rung cảm trước cô ấy à?

- Đôi lúc tớ cũng bị cô ấy cuốn hút, vài nụ hôn nồng nàn ngoài ra tớ chả làm gì cả.

- Cậu làm tớ tò mò muốn biết cô gái nào lại lâm vào cảnh đáng thương như vậy.

Dũng xua tay:

- Chuyện chưa thành tớ không thể tiết lộ cho cậu biết điều gì, Cô ấy rất xinh, đoan trang và một cái tên thật dễ thương:

Bảo Nghi.

Tùng như ngồi trên lửa, mặt anh biến sắc:

- Bảo Nghi?

Dũng cười:

- Tên đẹp lắm phải không?

Tùng đáp nhỏ:

- Tên đẹp.

- Nếu cậu gặp cô ấy cậu sẽ thấy nó không sai.

- Dũng à, cái gì cũng đừng làm quá tay nhé.

- Tớ chỉ cần tiền.

- Tiền quan trọng với cậu như vậy à?

Dũng ngạc nhiên:

- Cậu có vẻ không hài lòng việc làm của tớ? Hình như cậu đang lo điều gì?

- Tớ sợ cậu làm không khéo sẽ vương vào pháp luật.

- Cô ta tự nguyện kia mà.

- Nhưng cô ta tưởng câu là em người cô ấy yêu.

- Cô ta không thắc mắc chứng tỏ cô ta cũng mù tịt lai lịch người cô ta yêu.

Cậu yên tâm đi. Tớ lèo lái không để câu chuyện đi lệch hưởng có hại cho tớ đâu.

- Cầu mong là vậy. Nhưng đừng ép cô ta làm gì quá đáng nhé.

Dũng cười:

- Làm ơn ra vẻ lo lắng cho cô ta vậy?

- Nếu người ta lâm vào cảnh mất tiền lại mất Luôn hạnh phúc gia đình thì tội cho người ta lắm. Nói cho đúng cậu đang mang ơn cô ấy mà.

- Tớ hiểu.

Chia tay Mạnh Dũng, Tùng bấm máy tìm Bảo Nghi:

- Nghi anh Tùng đây!

Tùng không nghe ai đáp lời, lòng anh như lửa đốt. Dù không thành vợ thành chồng với Nghi nhưng lòng anh chưa quên cô ấy, Nếu Nghi đang ở vào hoàn cảnh nguy hiểm anh đâu thể làm ngơ. Tại sao Việt Văn lại buông thả cho Nghi tự do như vậy.

- A Lô, Bảo Nghi, Tùng đây, Trả lời anh đi em.

Lại tắt máy. Chả Lẽ anh đến nhà tìm Nghi. Việt Văn sẽ nghĩ gì, Tú Anh sẽ nghĩ gì, Mình làm sao đây. Trong lúc quá sợ hãi cho Bảo Nghi, Tùng quên đi hai người có thể giúp anh đó là Nhật Minh và Nhật Thành.

Tùng về nhà, đứng ngồi không yên. Tú Anh lấy làm lạ:

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Công ty có việc à?

- Không.

- Anh có vẻ lo lắng:

Tùng bộc bạch:

- Nghi đang gặp nguy hiểm.

Tú Anh giận xanh mặt:

- Anh đang lo Lắng cho cô ta?

Biết Tú Anh hiểu lầm, Tùng xoa dịu - Tú Anh à, anh đã xem Nghi như ban. Em đừng hiểu sai ý anh.

- Thật à?

- Anh xin thề.

- Không cần đâu.

- Em vẫn chưa tin anh?

Tú Anh im lặng không đáp. Tùng mãi lo chuyện Bao Nghi cũng không để ý xem thái độ vợ mình ra sao, Anh bấm số Nghi một lần nữa:

- A lô! Ai đó?

- Nghi, là em à?

- Anh ...

Hoàng Tùng đây.

- Sao, chị Tú Anh sinh rồi à?

- Không, anh cần gặp em.

- Có chuyện gì?

- Gặp nhau mới nói được.

- Có gấp không?

- Rất gấp.

- Bao giờ gặp?

- Năm giờ chiều mai.

Em đi cùng Việt Văn được không?

Tùng thấy buồn trong lòng, với anh Nghi lại cảnh giác còn với một người xa lạ như Dũng, Nghi lại quá thân mật.

- Anh nghĩ em nên đến một mình.

- Ở đâu?

- Cà phê MiMoSa.

- Em sẽ đến.

Tú Anh nghe không sót một lời nào. Cô không nghĩ Tùng trong sáng mới để cho cô nghe nội dung cuộc gọi. Trong Lòng cô cứ ngỡ Tùng xem thường cô, công khai hò hẹn với Bảo Nghi.

Cả đêm Tu Anh không chợp mắt. Cô đưa tay xoa lên cái bụng căng tròn của mình. Đứa con không mong chờ này sắp ra đời. Cô không biết tương lai của nó ra sao khi cha nó cừ mãi đeo theo hình bóng người cũ.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương 9

Chiều nay Bảo Nghi lại gọi điện báo tin về muộn. Việt Văn lòng đau như cắt, anh bỏ mặc cửa hàng sách về phòng ngồi nghe nỗi ghen tuông đang trào dâng.

- Việt Văn, có anh ở trong đó không?

Việt Văn mãi thả hồn vào những viễn cảnh tăm tối của hôn nhân. Anh tự suy gẫm lại mình tìm ra những nguyên nhân khiến Bảo Nghi rời xa mình.

- Việt Văn, anh đâu rồi?

Việt Văn choàng tỉnh sau tiếng gõ cửa khá dồn dập. Anh mớ cửa phòng và kêu lên ngạc nhiên.

- Tú Anh!

Tú Anh ôm bụng nhăn nhó:

- Anh làm gì trong đó mà em kêu hoài cũng không nghe.

Nhìn cái bụng to đùng của Tú Anh. Việt Văn lo ngại:

- Em gần ngày sinh sao không ở nhà lại đến đây.

- Anh ở đó mà nhốt mình vào phòng. Họ đang hò hẹn nhau bên ngoài đấy.

Việt Văn tái mặt:

- Em đùa gì vậy Tú Anh?

- Mặt em giống người đang đùa giỡn lắm sao?

- Anh không hiểu.

- Tùng hẹn gặp Bảo Nghi năm giờ chiều nay ở cà phê MiMôSa.

- Vậy à? Bạn bè lâu lâu nên gặp nhau một chút có gì lạ.

Tú Anh hét lên:

- Việt Văn, làm ơn đi. Họ không muốn có mặt anh đấy.

Việt Văn cay đắng:

- Chắc có chuyện gì khó nói.

Tú Anh tức giận:

- Anh đang bị vợ mình cắm sừng mà ở đó nói tốt cho cô ta. Anh ở đây mà lo chờ cô vợ yêu quý của anh. Em không thể ngồi im nhìn chồng mình hò hẹn với người khác.

Văn cuốn lên:

- Em định làm gì?

Cho họ biết tay.

- Đừng Tú Anh.

- Sao hả, anh đau lòng à?

- Một người là chồng em, một người là vợ anh. Anh không muốn ai tổn thương cả.

- Em đâu cao thượng như anh. Em đi đây.

Tú Anh khệ nệ bước đi, dù không muốn làm to chuyện nhưng nhìn dáng đi khó khăn của một phụ nữ sắp sinh con lại chịu đựng cái đau bị phản bội Văn lấy làm bất bình. Anh sợ người bị tốn thương là Tú Anh.

- Để anh chở em đi, em đến đây bằng gì?

- Tắc- xi.

Văn mở cửa xe:

- Em lên đi.

Việt Văn vừa lao xe đi cũng vừa lúc Bảo Nghi vừa về tới do cô bó quên đồ cần lấy Bảo Nghi nổi cơn tam bành khi nhìn thấy cảnh họ bên nhau. Cô nhấn ga đuổi theo quên cả cuộc hẹn với Tùng.

Xe đang chạy ngon trớn bỗng Tú Anh ôm bụng rên rỉ:

- Úi cha em đau quá?

Việt Văn lúng túng:

- Thế nào?

- Em đau quá.

- Có phải đến ngày sinh rồi không?

- Em không biết.

Việt Văn bẻ lái cho xe nhắn hướng bệnh viện lao tới Tú Anh lăn lộn trên xe.

Vừa đậu xe, Việt Văn vội bế cô đưa vào phòng chẩn đoán Trán anh toát mồ hôi.

- Anh chuẩn bị đồ vợ anh sắp sinh.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Việt Văn càng bối rối hơn. Chuẩn bị gì đây, anh chạy ra cửa hàng mua sắm một lô đô theo lời anh nói. Mọi người nhìn anh như gà mắc tóc mà cười. tất cả đều lọt vào đôi măt Bảo Nghi, Nghi sụp đố khi tất tận mắt nhìn thấy Việt Văn lo lắng cho Tú Anh. Cái hờn ghen lấn át tất cả, cô bỏ đi không thèm đến chạm mắt với Việt Văn.

Tú Anh sinh một đứa con trai kháu khỉnh, Việt Văn bị cuốn hút bởi đứa bé sơ sinh đáng yêu như thiên thần.

Lòng anh xúc động hồi hồi:

- Việt Văn, em cám ơn anh!

- Em đáng yêu quá Tú Anh.

- Phải chi.

Tú Anh bỏ lửng câu nói, Víệt Văn sực nhớ:

- Anh gọi điện cho Tùng.

Tú Anh có vẻ không vui.

- Chắc họ đang vui vẻ bên nhau.

- Mới sinh con, em không nên nghĩ vẩn Văn ra ngoài gọi điện.

- ALô. Việt Văn đây.

- Việt Văn, Bảo Nghi đâu?

Việt Văn tức giận trong lòng, đúng là họ xem anh chẳng ra gì. Vì Tú Anh.

Văn nén giận:

- Anh mau đến bệnh viện đi.

- Bảo Nghi sao hả?

- Không phải Bảo Nghi mà Là Tú Anh.

- Cô ấy thế nào?

- Sinh cho cậu một hoàng tử.

Tiếng Tùng reo thật to:

- Thật à? Tôi đến liền.

Nỗi vui mừng của Tùng làm Việt Văn nhẹ nhỏm tư tưởng Tùng đang làm việc mờ ám với Bảo Nghi. Tùng vẫn yêu Tú Anh đó thôi.

Tùng xuất hiện với lỉnh kỉnh đồ đạc.

- Cám ơn anh Việt Văn.

- Có anh rồi tôi giao trách nhiệm lại cho anh. Có Lẽ cô ấy chờ anh đến.

Tùng cười:

- Cám ơn anh nhưng tôi vẫn muốn gặp Bảo Nghi. Anh nói lại với cô ấy, tôi muốn gặp cô ấy càng nhanh càng tốt.

Văn đáp thờ ơ:

- Tôi sẽ nói lại ...

Việt Văn về nhà không thấy Bảo Nghi đâu, Tùng không ở đó thì cô ấy phải về nhà. Cô ấy đi đâu khi trời đã tối.

Việt Văn Lái xe đến nhà Mạnh Hùng. Đèn trong nhà sáng choang, Văn nhấn chuông nhưng không ai ra mở cửa. Văn gọi điện.

- Bảo Nghi, anh đây.

- Anh về đi.

- Em sao vậy?

- Em không muốn nhìn thấy anh.

- Anh đã làm gì?

- Hãy đi mà lo cho đứa con và người vợ yêu của anh.

Việt Văn giận đỏ mặt:

- Em nói cái gì?

- Có phải đứa con đó đích thực là con của anh?

- Bảo Nghi!

Có tiếng Nghi khóc:

Em đã sai lầm khi chen chân vào hạnh phúc của anh, anh về đi.

- Nghi, nghe anh nói.

Bảo Nghi tắt máy, Việt Văn ôm đầu. Anh không ghen cô thì thôi tại sao cô lại áp đặt cho anh cái tội danh nặng nề vậy.

Anh đi tới, đi lui không sao dừng lại được. Tiếng khóc và lời hờn trách cứ như lưỡi dao cứa vào tim anh rỉ máu.

Chờ đoạn đường vắng xe qua lại Việt Văn leo tường vào nhà. Cảhh tượng Bảo Nghi nằm rũ rượi trên ghố làm lòng anh quặn đau.

Anh bế cô lên làm cô choàng tỉnh, cô đấm vào ngực anh:

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Buông em ra.

Việt văn ôm siết cô vào lòng:

- Anh không buông.

Nghi khóc nấc lên:

- Anh bỏ mặc em đi.

- Anh không bỏ em, em là vợ anh. Cả đời này anh không bỏ em.

Bảo Nghi vẫn còn khóc tấm tức:

- Anh hết yêu em rồi.

Văn nhẹ tay lau những giọt nước mắt trên má cô:

- Đừng nghĩ Lung tung nữa. Việt Văn này thề cả đời chỉ yêu một mình Bảo Nghi.

- Em không tin. Em tận mắt nhìn thấy anh bế cô ta vào bệnh viện, hí hứng mua đô sinh nở cho cô ta.

- Nếu là em, em cùng làm thế thôi.

- Cô ta ó chồng, tại sao anh lại nhận trách nhiệm, đáng ra là do chồng cô ấy lo.

- Vì chồng cô ấy bán hẹn hò với em.

Bảo Nghi ngẩn người:

- Nói vậy?

- Cô ấy báo tin cho anh nhưng anh không có ý làm khó em. Nhưng nhìn cô ấy bụng mang dạ chửa đi gặp Tùng và em, chỉ sợ cô ấy xúc động có hại cho bản thân anh đưa cô ấy đi không ngờ giữa đường lại sinh ra chuyện.

Nghi lẩm bẩm:

- Em hại chị ấy rồi, cùng may là có anh.

- Còn giận anh không?

- Còn.

- Sao hả?

- Vẻ mặt anh hí hứng thấy ghét lắm.

Văn cười:

- Thằng bé đáng yêu lắm Nghi ạ.

Nghi lườm anh:

- Vậy à?

- Sinh cho anh một đứa đi Nghi.

- Chờ đã.

- Sinh con cũng nằm trong kế hoạch của em à?

- Chờ em giải quyết mọi chuyện, em sẽ sinh cho anh không phải một mà là một lô luôn.

Văn vờ hỏi:

- Em có vướng mắc gì?

Bảo Nghi không đáp. Văn hỏi tới:

- Anh có thể giúp gì cho em không?

- Em sẽ nói với anh nhưng không phải là lúc này.

- Em không tin anh?

- Anh đừng làm khó em.

- Có liên quan đến Tùng?

- Không.

- Sao anh ta hẹn gặp em.

- Em không biết.

- Anh ta vẫn chưa bò ý định gặp em. Anh ta dặn anh nếu có gặp em hãy nói anh ta cần gặp em càng sớm càng tốt.

- Vậy à?

- Ừm!

- Việt Văn, anh có tin em không?

Văn gật đầu:

- Anh vẫn Luôn tin tưởng em nhưng ...

- Sao hở?

- Có lúc cũng Lên cơn ghen ghê gớm.

- Sao em không thấy?

Văn xỉ trán cô:

- Ai như em, ghen lộ cả ra ngoài.

- Vì em yêu anh chứ bộ.

- Ghen kiểu này có ngày.

- Sao hả?

Văn cuống quýt:

- Mất xe chứ sao.

Cả hai cuống cuồng chạy ra mở cửa đem xe vào. Nghi cười khúc khích:

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Dám leo rào.

- Nếu không đêm nay ngủ một mình buồn lắm.

- Nói càng.

Văn ôm Lấy cô, cô cười thật tươi.

- Còn giận anh không?

- Luc đầu giận ghê gớm.

- Bây giờ?

Nghi cắn vào môi anh đau Điếng:

- Giận nhiều hơn.

Văn hôn lên mắt cô:

- Mình bán căn nhà đây đi Nghi.

Nghi im lặng, cô rời anh ra.

- Em không đồng ý?

- Không phải, nhưng tại sao anh lại có ý này?

- Căn nhà luôn gợi cho em kỷ niệm đau buồn với lại mỗi lần giận anh, em nhốt mình tại đây anh lo lắng Lắm.

- Lo gì?

- Leo rào có ngày bị bắt vì tưởng anh là kẻ trộm.

Nghi cười:

- Em cùng có ý đó nhưng còn lo anh không chịu.

- Mình sẽ gặp ba mẹ bàn lại chuyện này:

- Em chịu không?

Nghi gật đầu.

- Được.

Nha Trang vẫn nhộn nhịp với bao du khách các nơi đổ về. Nhật Thành bảnh bao với chiếc quần jean xanh áo sơ mi trắng, chiếc kính đen chắn hết khuôn mặt.

Anh lang thang trên biển, du lịch mà đi một mình thật là uổng phí. Gọi vài *** bia.

Anh đưa mắt nhìn ra biển.

- Anh chụp ảnh không?

- Bao nhiêu một tấm?

- Năm nghìn, nhiều sẽ bớt.

Thành đùa:

- Có khuyến mãi gì không?

Cô gái cười duyên dáng:

- Nếu anh thích em sẽ chọn tấm nào đẹp nhất phóng to tặng anh.

- Tôi tặng nó cho cô, cô có nhận không?

Biết Thành cợt đùa, cô gái thẹn thùng không đáp.

- Tôi có ý kiến này.

Cô gái đưa tay vén gọn mái tóc:

- Anh nói đi.

- Cô chụp cho tôi mấy tấm, tôi chụp lại cho cô mấy tâm huề được không?

- Em xấu lắm, chụp ảnh làm gì?

- Con gái Nha Trang xinh đẹp lại khiêm tốn, tôi đồng ý cho cô chụp ảnh.

- Thật hả anh?

- Dĩ nhiên.

Nhật Thành tạo đủ mọi dáng vẻ cho cô gái chụp ảnh:

- Anh ơi, anh có phải người mẫu không?

Thành cười:

- Sao cô lại hỏi vậy?

- Anh có vẻ rành rẽ tạo dáng lắm.

- Vậy à?

- Tôi chưa thấy ai tạo dáng chụp ảnh mà không nhờ tôi sửa đi sửa lại.

- Cô có muốn sửa dáng của tôi không?

Cô gái lại đỏ mặt:

- Anh thích đùa quá. Anh ở lại Nha Trang bao lâu.

- Tùy ở cô.

Câu nói làm cô gái quê quê. Thành bật cười:

- Cô chưa giao ảnh thì tôi chưa về.

- Anh ở khách sạn nào?

- Tôi chưa tìm cho mình chỗ nào cả. Cô có thể giới thiệu cho tôi một chỗ trọ vừa rẻ vừa đủ tiện nghi được không?

Cô gái cười duyên dáng:

- Vậy thì ở khách sạn ngàn sao.

Thành trố mắt:

- Tôi chỉ nghe khách sạn nam sao, ở đây có loại khách sạn này à?

Cô gái cười thành tiếng:

- Ngước mắt lên thấy ngàn sao đó.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- A, cô cũng lém lắm. Cô bảo tôi ngủ công viên chứ gì? Người Nha Trang hiếu khách nhỉ.

Cô gái có vẻ sắp đi, Thành quyến luyến:

- Tôi chưa được biết tên cô.

Cô gái vội lật bảng tên treo trước ngực. Thành đọc:

- Nguyễn Huyền My. Đôi mắt đen.

- Còn anh?

- Nhật Thành.

- Ngày mai tôi sẽ đến đây giao ảnh cho anh.

- Huyền My!

- Chi ạ?

- Tối nay cô có rảnh không? Tôi đang cần người hướng dẫn viên.

- My giới thiệu bạn My cho anh.

- Tôi cần Huyền My thôi.

- Để My sắp xếp.

- Ban đêm My bận công việc à?

- Ba mẹ ít cho My ra ngoài ban đêm.

- Tiểu thư.

- Ai ạ?

- My đó. Làm nghê chụp ảnh mà giới hạn thời gian thì kiếm được bao nhiêu thu nhập.

- My chỉ làm cho vui thôi.

- Nói vậy mớ ảnh của tôi không chắc ăn lắm?

My cười, nụ cười làm Thành chới với:

- Nếu xấu My chụp lại cho anh.

- Còn chuyện tối nay.

- Tối nay hày tính.

- Tôi ở đây chờ My.

- Tùy anh.

Nhật Thành nhìn dáng cô khuất dần sau tán cây anh mỈm cười. Lần này khó hoàn thanh sứ mệnh, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Vứt túi hành lý vào tủ, Nhật Thành gọi điện về báo tin cho Nhật Minh là anh đã ra đến nơi. Chiều anh ăn vội vả, thay đồ lân la ra khu giải trí.

Đang thơ thẩn chưa biết làm gì thì chiếc xe AttiLa đậu sát người anh. Làm anh giật mình lách vào trong:

- Tôi nhớ là mình đâu có thề bị xe đụng. Cai cô này chạy xe có bằng lái không đấy!

Huyền My cười:

- Coi bộ câu rừng nào cọp nấy sai ở anh rồi. Anh dữ quá.

Thành tròn mắt:

- Cô đó ư, Huyền My?

- Anh tưởng ai?

Nhật Thành nhìn cô không đọng đậy.

- Lạ lắm?

- Lạ chỗ nào?

- Cô xinh Lắm.

Anh không biết anh đang nói thừa sao?

- Hình như cô hơi bị chảnh?

Huyền My cười:

- Có đi không thì bảo?

My xuống xe giao tay lái cho anh. Anh chợt hỏi:

- Cô không sợ tôi chở cô đi lạc đường à?

- Đường đi My rành hơn anh, có lạc chỉ sợ anh không biết đường về.

- Cô nỡ để tôi lạc loài ở đây một mình à?

- Tuy vào thái độ của anh mà My có đưa anh về hay không.

- Bây giờ câu rừng nào cọp nấy đúng rồi đó!

- Anh đi đi!

Nhật Thành tăng ga, chiếc xe lao đi trong đêm. Huyền My khen:

- Xem ra My hiểu sai về anh.

- Sai chuyện gì?

- Anh khá rành đường đi.

- Còn một con đường anh chưa biết.

- Đường nào?

- Đường vào tim My đó.

My im lặng không đáp. Thành đoán có lẽ mặt cô sẽ đỏ bừng lên.

- My?

- My à?

- My còn sống hay chết rồi đó?

My khẽ cười:

- Không ai gợi chuyện lại khó nghe như anh.

- Nói ngọt e My không thèm tra lời - Ai biểu anh nói xàm.

- Có ai nói với My như anh đã nói chưa?

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Chưa.

- Có chắc không?

- Chắc.

- Không Lẽ nào.

- Sao hở?

- Đẹp như My mà lại ...

- NgườI ta không nói như anh mà ngườI ta nói:

Huyền My, làm vợ anh nha.

- Ái cha! Ai mà nhanh tay thế?

My bật cười Nhật Thành giảm gia tấp vào một quán nước. Chọn một chỗ ngồi thích hợp anh gọi hai Ly cà phê.

My hỏi:

- Anh không hỏi em dùng gì à?

- Anh biết My trả lời tùy anh.

- Anh còn biết gì nữa?

- Biết My hỏi anh nhiều câu:

Đại loại như, anh người ở đâu, làm gì, bao nhiêu tuổi, có vợ chưa.

My trề môi:

- Anh tự tin ghê.

- Không phải sao?

- Anh tên Lý Nhật Thành, anh ở tiền Giang ra hai mươi lăm tuổi, không ai thèm làm vợ anh. Có đúng không?

Nhật Thành trố mắt nhìn Huyền My.

- Em Là cảnh sát điều tra ư?

My cười:

- Sao hả?

- Sợ em luôn. Em còn biết gì?

- Anh còn một anh trai tên Lý Nhật Minh.

Nhật Thành Lại kêu lên:

- Em là chuyên gia bói toán?

- Anh đổi nghề cho em liên tục, em không thích đâu.

- My à, tiết lộ cho anh chút thông tin được không?

- Thông tin gì?

- Em nắm bắt nguồn tin ở đâu vậy?

- Trên mạng.

- Không thể nào?

Huyền My bật cườI:

- My đùa với anh thôi. Anh Nhật Minh là bạn học trườc đây của anh hai My.

Anh ấy gọi điện dặn dò anh em My đón tiếp anh chu đáo.

- Trời ơi, vậy mà làm anh ngỡ anh bị theo dõi chặt chẽ vậy. Anh Nhật Minh cũng tệ, biết em gái bạn mình xinh đẹp thế này mà bấy lâu không lên tiếng.

- Này, anh co ý đồ gì đó?

- Lần này anh phải hỏi tội anh ấy mới được.

- Hỏi tội ai?

- Anh Nhật Minh.

- Tội gì?

- Dấu em kỹ quá. Nếu sớm biết anh tình nguyện làm rể xứ sở này rồi.

My phì cười:

- Còn lâu, đừng có mơ.

- My có bạn rồi hả?

- Anh tường người ta ở không chờ anh à?

Thành nhăn nhó:

- Sao cái số của anh đen Lắm vậy.

- Không phải đen mà là vô duyên.

Thành trợn mắt, My cười khủc khích.

- My nè, anh Minh còn dặn gì nữa không?

- Anh ấy nói nếu anh có yêu cầu gì thì phải giúp anh.

Thành ghé tai My nói nhỏ:

- Anh yêu cầu được làm bạn trai của em, em có giúp anh không?

- Gìúp chứ.

- Thật hả?

- Anh phải gặp bạn trai của em xem anh ấy có đồng ý không?

Thành xua tay:

- Thôi, anh không dám.

- Anh còn cần em giúp gì nữa.

- Tìm giùm anh một người.

- Con gái hả?

- Nè, anh đâu ế vợ mà nhờ em tìm con gái.

- Cái mặt gì dễ nổi giận quá hà.

- Nói tiếp đi.

- Cái mặt bị người ta từ chối nên quê. Quê dễ nổi giận, hiểu chưa?

- Dạ hiểu.

- Người anh cần tìm hiểu là một đàn ông, trung niên làm thợ chụp ảnh tên Mạnh Dũng.

- Mạnh Dung?

Thành hỏi dồn:

- Em biết anh ta?

- Mới nghe tên lần đầu.

- Trời ơi, vậy mà cũng làm anh hết hồn.

Huyền My lấy điện thoại gọi đi một lát cô nói:

- Có người trả lời cho anh.

- Ai vậy?

- Uống hết ly cà phê này, anh ta sẽ đến.

Nhật Thành nhâm nhi ly cà phê chờ đợi, chuyện đi vui hơn mong đợi. Lần này mình phải trảnh thủ cô gái này làm quà cho ba mẹ.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Huyền My reo lên:

- Anh Tân, em đây.

Tân đi về hướng Huyền My, My giới thiệu:

- Đây là anh Nhật Thanh bạn em. Còn đây là anh Tân người có thể giúp anh.

Hai người bắt tay nhau, Nhật Thành lịch sự:

- Anh Tân uống cà phê nhé.

- Cám ơn anh.

Gọi cà phê cho Tân, Thành nhìn My như nhờ My lên tiếng.

- Anh Tân à, anh Thành muốn hỏi thăm người tên Mạnh Dũng, thợ chụp ảnh, Tân nghỉ ngợi một lúc rồi đáp:

- Mạnh Dũng, cậu ta thế nào?

Thành đáp lời:

- Tôi muốn biết hoàn cảnh bản thân cũng như gia đình.

Tân e ngại:

- Đây là chuyện riêng của anh ta, tôi có thể biết 1ý do tại sao không?

Thành gật đầu:

- Anh lo lắng là phải. Không ai tùy tiện tiết lộ thông tin của người khác vì sau này còn phải chịu trách nhiệm về những thông tin đó.

- Anh hiểu như vậy tôi rất cám ơn anh.

- Anh yên tâm. Chuyện là vầy tôi có một cô em họ khá giàu có, gần đây cô ta quen với một người tên Mạnh Dũng gốc gát ở đây làm nghề chụp ảnh. Anh ta muốn cưới em gái tôi nên tôi muốn biết xem anh ta có thật lòng không.

- Anh thật chu đáo. Nếu ai cũng như anh thì đâu có cảnh chồng chung, vợ chạ. Anh nên bảo em gái anh không nên tiếp tục quan hệ với anh ta.

- Anh ta là kẻ xấu?

- Không xấu. Nhưng anh ta đã có một vợ ba con.

- Vậy à? Còn hoàn cảnh gia đình?

- Có một thời anh ta làm ăn khấm khá do vợ bài bạc đi đến tan gia bại sản.

Vơ con mướn nhà trọ ở còn anh ta trở về sống vớI ông bà già.

- Anh ta còn cha mẹ?

- Dĩ nhiên là còn.

- Anh em anh ta có đông không?

- Một bà chị gái và hai cô em gái.

- Toàn là gái?

- Có gì lạ?

- Anh ta nói với em gái tôi anh ta có người anh song sinh tên là Mạnh Hùng?

Tân cười:

- Lúc yêu nguời ta hay nói dối nhưng nói mình có thêm anh em là chuyện lạ.

- Anh ta còn nói ba mẹ anh chết hết vì tai nạn giao thông.

Huyền My la lên:

- Thật tàn nhẫn. Đó đâu phải là tình yêu.

Tân khẽ nói:

- Đây là dấu hiệu tội phạm.

Thành căng thẳng:

- Có nghiêm trọng vậy không?

- Gần đây anh ta đi vắng nhưng vợ con anh ta sống có vẻ thoải mái hơn. Tôi cũng đang thắc mắc.

- Sao anh rành anh ta quá vậy?

Huyền My đỡ lời:

- Anh Tân là cảnh sát quản lý ở đây mà.

- Thì ra là vậy.

Tân nhỏ giọng:

- Anh mau về bảo em gái anh cảnh giác anh ta. Anh ta đang có ý đồ chiếm đoạt tài sản còn tình cảm thì tôi không dám nói.

- Em gái tôi đã có chồng.

- Có chồng?

- Phải.

- Vậy là đã rõ. Tôi sẽ vào trong ấy một chuyến giúp anh.

- Ngặt một nỗi, con nhỏ đang giấu mọi người.

- Vì cô ta không rõ chân tướng Mạnh Dũng.

- Tôi sẽ về tiếp tục theo dõi đến lúc thuận tiện tôi điện thoại cho anh.

Tân gật đầu:

- Vậy cũng được.

Thành quay sang My:

- Em cũng đi với anh Tân nhé.

My lắc đầu:

- Anh Tân đi vì công việc, My đi theo làm gì?

- Vào ra mắt ba mẹ anh.

My xấu hổ. Tân gật đâu:

- Anh thấy được đó My. Ở đây em mãi chọn lựa coi chừng chết giá vì cô đơn đó.

My la lên:

- Các anh ăn hiếp em.

Mọi người cười xòa.

- Ôi, dễ thương quá!

Nhìn Bảo Nghi hôn lấy hôn để đứa trẻ Tú Anh không lấy làm khó chịu. Cô nhắc khéo:

- Cô nên sinh cho Việt Văn một đứa đi.

- Em biết rồi.

Văn chen vào:

- Cô ấy còn lên kế hoạch nữa đấy?

Tùng ngạc nhiên:

- Sinh con cũng phải lên kế hoạch hả Nghi?

Nghi lườm Văn:

- Mọi người đừng nghe anh ấy nói.

Văn nhún vai:

- Anh nói sai à?

- Anh còn nói em cho anh nhìn trẻ em mà chết vì thèm.

- Cho anh xin đi?

Tùng ra dấu cho Nghi:

- Bảo Nghi, anh có chuyện muốn hỏi em.

- Ừm!

Nghi đặt đứa bé xuống cạnh Tú Anh.

- Em ra ngoài một lát.

Văn khẽ gật. Tú Anh không hài lòng nhưng Văn nói:

- Yên tâm đi, họ không có gì đâu.

Bảo Nghi hỏi liền:

- Có chuyện gì?

Tùng nhìn thât sâu vào mắt Nghi phòng khi cô nói dối.

- Gần đây em và Việt Văn có xẩy ra chuyện gì không?

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Anh mong đợi điều đó à?

- Không, nhưng hình như em đang giầu anh ta chuyện gì đó.

- Không hề.

- Em đang ở cạnh người đan ông tên Mạnh Dũng đúng không?

- Bảo Nghi quắt mắt nhìn anh:

- Liên quan gì đến anh?

- Vậy còn Việt Văn?

- Anh ấy không ngăn cấm em.

- Như vậy không có nghĩa là anh ta đồng ý mà vì anh ta không biết.

- Anh theo dõi em.

- Anh không rảnh làm chuyện đó.

- Vậy tại sao anh Lại biết?

- Em đã nhận?

Nghi đáp thẳng:

- Đúng.

- Em không còn yêu Việt Văn?

- Miễn cho em trả lời câu hỏi này. Anh không có quyền hỏi em câu đó.

- Bảo Nghi, nếu còn coi anh là bạn hãy nghe anh lánh xa Mạnh Dũng đi.

- Em biết mình đang làm gì.

- Em đang đi vào cái bẫy mà do em tạo ra. Anh ta đang lợi dụng em, anh ta cho rằng nếu anh ta không lương tâm thì em đã ngã vào vòng tay anh ta.

- Bốp!

Cái tát tay của Bảo Nghi làm Tùng sững sờ giọng Nghi đanh lại:

- Tôi cấm anh nói xấu anh ấy và coi thường tôi.

- Bảo Nghi, anh lo cho em. Lời hắn nói toàn là toàn là bịa đặt. Hắn mê mớ tài sản Mạnh Hùng để lại.

Bảo Nghi hơi khựng lại. Hình như Tùng hiểu mọi chuyện. Bằng không anh ấy làm sao biết Mạnh Dũng liên quan đến Mạnh Hùng.

- Tôi không cần giải thích với anh. Anh ấy tốt hay xấu tôi tự nhận biết. Tôi yêu cầu anh không được nói chuyện này cho Việt Văn biết.

- Việt Văn là chồng em. Anh ấy phải biết vợ mình làm gì. Em hãy tỉnh lại đi đừng sống bằng những kỷ niệm hư ảo nữa. Em tự nguyện đến với anh ta có ngày em mất tất cả tiền tài và hạnh phúc.

Quá giận cô nói như la lên:

- Anh im đi!

Bảo Nghi quây quả đi vào xách túi không chào Tú Anh, cô hối Việt Văn:

- Mình về đi anh!

Nhìn khuôn mặt tái xanh và thải độ giận dữ của Nghi, Văn biết hai người đã cãi nhau. Ra ngoài thấy khuôn mặt Tùng còn in rõ dấu tay, Văn không khỏi bàng hoàng.

- Tùng, cậu ...

Tùng xoa lên má:

- Cậu hãy trông chừng cô ấy.

Viêt Văn chay theo Nghĩ.

- Em đến chỗ làm hay về nhà?

Nghi đáp cộc lốc:

- Về nhà.

- Anh gọi điện cho Nhật Minh.

Nhật Minh nghe điện yêu cầu Văn đưa Nghi về nhà rồi ra nhà sách gọi lại cho anh. Biết có chuyện hệ trọng Văn hồi hộp đưa mắt nhìn Nghi. Nghi nhắm nghiền hai mắt.

Đưa Nghi lên phòng, Văn quay lưng, Nghi gọi giật lại:

- Anh đi đâu đó Việt Văn?

- Anh ra nhà sách.

- Đừng lâu quá nhé.

Văn cười cho cô yên tâm. Anh bấm số phone. Vừa nghe cái tên Mạnh Dũng, Văn đã kêu lên:

- Tớ biết rồi.

- Thế à?

- Từ lâu tớ không biết anh ta mò vào đây. Thôi mọi chuyện sắp tới để tớ lo.

- Có được không đấy?

- Yên tâm đi.

Việt Văn tức tốc đi tìm ông Quốc Bảo.

- Có chuyện gì không gọi điện lại đến tận đây tìm ba? Con Nghi đâu?

- Cô ấy ở nhà.

- Hai đứa có khỏe không?

- Tụi con thật có lỗi với ba mẹ, đáng lẽ tụi con phải thường xuyên thăm hỏi sức khoẻ của ba mẹ mới đúng.

- Ôi dào, người nhà cả. Ba mẹ còn lo con vất vả vì con bé đó.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Ba à, con có một việc cần ba giúp đỡ.

- Con nói đi?

- Con muốn biết lai lịch anh Mạnh Hùng.

- Sao con lại có hứng thú này?

Việt Văn sơ lược tình hình Bảo Nghi cho ông Bảo nghe. Vầng trán ông như thêm nếp nhăn.

- Con nhỏ thật hồ đồ. Con để đó cho ba.

- Ba à, có chắc là anh ấy không còn người thân không?

- Con nghĩ xem, con chim còn có cái tổ thì con người lúc chết có cần một mái nhà không?

- Nhật Thành đã ra tận Nha Trang tìm hiểu nhưng con vẫn còn lo. Cô ấy không chịu nghe lời một ai. Cô ấy luôn làm theo lý trí của mình.

- Con nhỏ cứng đầu. Để ba lo chuyện này.

- Tài sản không phải của mình con không tiếc nhưng con sợ anh ta tổn hại tình cảm, sức khỏe của Bảo Nghi thôi.

- Ba hiểu.

- Ba à!

- Chuyện gì?

- Con chỉ muốn cô ấy nhận ra sự sai lầm của mình chứ không muốn làm lớn chuyện. Cả Mạnh Dũng cũng vậy, con không muốn anh ta vướng vào pháp lý.

- Con có trái tim nhân hậu thật đáng quý.

Tên đó nếu cần ba sẽ cho một số vốn làm ăn. Không truy cứu gì cả.

- Cám ơn ba.

- Bình tĩnh nha con.

- Dạ!

Việt Văn quay về nhà, Bảo Nghi như chờ anh. Cô ôm chầm lấy anh.

- Việt Văn, bán căn nhà ấy đi?

- Sao em gấp gắp vậy? Mình chưa bàn với ba.

- Nó là của em, em có quyền.

Văn nhìn cô thảng thốt:

- Em ...

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Em xin lỗi. Nhưng em không chịu được nữa, em sợ lắm.

- Em sợ gì?

- Mỗi lần về đó một mình em như thấy Mạnh Hùng ở bên em, ôm em, hôn em nồng nàn như hôm nào.

Việt Văn đau trong lòng. Anh ngầm hiểu những cử chỉ đó là của Mạnh Dũng và cô. Anh dỗ dành:

- Có anh, em đừng sợ.

- Việt Văn, mình trả tất cả lại cho họ đi anh.

- Họ là ai?

- Anh ấy còn một em trai mà em đã kể cho anh nghe hồi ở Nha Trang. Em nghĩ của Mạnh Hùng nên trả lại cho em anh ấy, chắc anh ấy sẽ vui.

- Nếu thật sự là vậy anh đồng ý.

- Anh đồng ý?

- Ý em là ý anh.

- Ôi, Việt Văn, anh đáng yêu quá.

Chuyên điện thoại reo, Việt Văn cầm máy chuyển cho Nghi:

- Ba gặp em!

- Ba à?

- Em nghe đi.

Nghi áp máy vào tai:

- Ba, con nhớ ba.

- Nhớ mà chả thấy tăm hơi.

- Con để trong lòng.

- Có ngày sình bụng.

- Ba có khỏe không?

- Chờ con gái hỏi thăm, ba dài cả cổ.

- Ba này, con bận bịu chứ bộ.

- Ngày mai ba có chuyến đi thành phố, ba muốn con theo ba.

- Con không rảnh.

- Ba dự định đến viếng mộ Mạnh Hùng.

- Vậy hả ba?

- Con có đi không?

- Con đi.

- Ừm, thu xếp đi, ba đón con.

- Còn Việt Văn?

- Nó còn trông coi nhà sách. con đi với ba thôi.

- Con chờ ba.

Nghe Bảo Nghi trò chuyện, Việt Văn biết ông Bảo đã can thiệp vào. Anh an tâm chờ đợi nhìn Nghi anh thấy thương hơn là giận. Tấm chân tình của cô đang bị lợi dụng nếu không khéo anh sẽ mất cả cô.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương 10

Sau chuyến đi với ông Bảo trở về Bảo Nghi ít đi hơn. Cô thường nhốt mình vào trong phòng nhớ lại những gì xảy ra với cô gần đây. Cô bật khóc.

- Nghi à, ra đây đi em.

Tiếng Việt Văn thống thiết:

- Ra đây đi Nghi.

Bảo Nghi nói vọng ra:

- Em muốn yên tĩnh.

- Anh muốn nói chuyện với em.

- Em mệt.

- Không có gì không giải quyết được, em có gì mau nói cho anh biết đi.

Đừng làm cho anh sợ.

- Em không sao.

- Mở cửa cho anh vào đi. Không thấy em, anh không yên tâm Nghi à.

Cánh cửa bật mở. Văn ôm chầm lấy Nghi:

- Em gầy rạt cả người. Em làm anh đau lòng quá Nghi ơi.

Nghi không còn khóc được nữa, cô phờ người.

- Em có lỗi với anh.

- Không, anh không nghĩ vậy.

- Em có những giây phút quên mình còn có anh.

- Lúc giận nhau ai mà chả thế.

- Em có bao giờ giận anh.

- Bỏ qua đi em, hãy chăm sóc bản thân mình. Thật ra có chuyện gì xảy ra với em vậy?

Nghi thở dài:

- Em như tỉnh dậy sau giấc ngủ dài.

- Nếu đã tỉnh rồi thì đừng để cho mình lại u mê.

- Em muốn đi Nha Trang một chuyến.

- Nếu muốn đi du lịch cho thư thái em nên đi Đà Lạt. Không khí và hoa ở đó sẽ làm cho em sảng khoái hơn.

- Em còn chuyện ở Nha Trang cần giải quyết.

Văn vờ không biết.

- Em muốn gặp lại Mạnh Dũng?

Nghi gật đầu:

- Phải.

- Em vẫn còn ý định giao tài sản của Mạnh Hùng cho Mạnh Dũng?

- Ngoài cái hình dáng giống Mạnh Hùng anh ấy đối với em cũng tốt nên em vẫn còn chút nghi ngờ cần làm rõ.

- Anh sẽ đi cùng em.

- Không, anh đi sẽ không ai trông coi hiệu sách. Em đi với anh Nhật Thành.

- Nhật Thành có chịu đi với em không?

- Em nghĩ anh ấy không từ chối.

Văn trầm ngâm:

- Nghi à, em nên nhận định sự việc một cách sáng suốt. Số tài sản của Mạnh Hùng có thể em giúp vào từ thiện chứ không thể trao sai địa chỉ được.

- Em hiểu.

- Em chuẩn bị đi, anh gọi điện cho Nhật Thành.

Bảo Nghi thu xếp hành trang, cô thấy lòng mình trống vắng. Uổng công mình đọc nhiều sách vở, hiểu biết hơn người nhưng lại để mình chìm đắm trong hư ảo, để cho Mạnh Dung lợi dụng một thời gian dài. Lần theo ông Bảo Nghi đã được gặp vị sự nuôi anh từ nhỏ, nhìn thấy hình ảnh trong chùa, đọc lá thư cuốI cùng anh gởi cho vị sư và nghe số tài sản anh cống hiến trùng tu chùa chiền mới biết rằng anh không còn người thân nào cả.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Nhưng biết đâu lời nói Mạnh Dũng là đúng. Họ xa nhau từ bé, thất lạc nhiều năm. Nếu bỏ sót thì ta ân hận cả đời.

Cả đêm Bảo Nghi không chợp mắt cô mong trời mau sáng để cho cô được tự mình khám phá ra sự thật. Việt Văn cũng ngồi nhìn cô cả đêm.

- Mai lên xe em nên ngu một chút, thức như thế này chuyện chưa xong em đã ngã bệnh rồi.

- Việt Văn, anh có nghĩ Mạnh Dũng lừa dối em không?

- Khi chưa sáng tỏ vấn đề anh không dám khẳng định điều gì cả.

- Với em, anh ấy vần là người tốt.

- Ở góc độ nào?

- Không lợi dụng làm tổn hại em.

Văn khẽ gật:

- Có lẽ anh ta đang cần tiền của em.

- Em không nghĩ thế.

- Thôi, đừng suy nghĩ nữa. Mọi việc sẽ sáng tỏ. Em đừng quá xúc động đấy.

Bảo Nghi cười buồn:

- Cưới một cô vợ chẳng ra gì như em anh vất vả quá.

Văn ôm vai cô:

- Đừng nói vậy, anh không thể làm chỗ cho em tin tưởng nương tựa, lỗi của anh.

- Việt Văn, đừng tự trách mình. Anh càng tự trách em càng thấy mình có lỗi với anh. Em được anh yêu thương nuông chìu sinh hư hỏng.

- Cũng là lỗI ở anh, đúng không?

Nghi ngã vào lòng anh:

- Phải, cái lỗi quá yêu em.

Văn vuốt mái tóc cô, mùi hương lan tỏa. Anh cầu mong cho sau cơn mưa trời lại sáng. Bảo Nghi sẽ trở về bản tính sôi nổi vui tương như ngày nào.

Trời dần sáng, Việt Văn pha cho cô ly sữa nóng:

- Em uống chút đi. Trên đường đi nhớ bảo Nhật Thành ghé đâu ăn sáng.

- Tụi em lớn cả rồi. Anh không cần phải lo lắng.

- Sợ em nôn nóng quên cả ăn uống.

- Nhật Thành chịu đó à?

- Em đâu để Nhật Thành cãi em.

Nghi cười:

- Lại là em sai.

Hai người xuất hiện, Bảo Nghi ngó mông ra cửa:

- Nhật Thành đâu?

Cô gái cười thật tươi:

- Cô là Bảo Nghi?

- Chị là ai?

Nhật Thành ló đầu vào:

- Chị dâu tương lai của em đấy.

Nghi mở to hai mắt:

- Chị dâu tư?

Nhật Thành cười:

- Chờ cô ấy gật đầu anh ra Nha Trang rước liền.

- Chị ấy ở Nha Trang?

Thành nhắc:

- Mời khách vào nhà đi chứ.

Việt Văn cười xòa:

- Thật vô duyên, mời tất cả vào nhà.

- Nhật Thành giới thiệu mọi ngườI biết nhau. Bảo Nghi chờ đợi. Tân lên tiếng:

- Nhật Thành cho tôi biết mọi chuyện của cô. Tôi vào đây chỉ cất cho cô biết Mạnh Dũng đang lừa dối cô. Anh ấy còn cha mẹ và không hề có anh em song sinh nào cả.

Nghi đưa mắt nhìn Thành, Thành gật đầu:

- Anh ấy là cảnh sát quản lý địa bàn Mạnh Dũng sinh sống. Em hãy tin những lời anh ấy nói.

Tân tiếp lời:

- Nếu cô vẫn chưa tin tôi có cách cho anh ta nói ra sự thật.

- Nghi đưa tay ngăn lại:

- Tôi không muốn mình chứng kiến mọi chuyện đau lòng. Xem ra tôi đã sai, tôi sẽ tìm cách xa lánh anh ấy. Mong mọi người hãy xem như chuyện này chưa từng xảy ra.

Nhật Thành đưa mắt nhìn Việt Văn.

Bảo Nghi nói:

- Tôi có lỗi với anh ấy, tự tôi sẽ xin lỗi, mọi người đừng quá lo.

- Tân gật đầu:

- Việt Văn, anh thế nào?

Văn cười:

- Cứ nghe theo cô ấy đi. Kẻo cô ấy khóc khó dỗ lắm.

Mọi người cười xòa, Nhật Thành nhìn Huyễn My:

- Còn em, sau này mà khóc hả, anh lấy máy bấm cho vài kiểu hết khóc xem lại mới thấy mình xấu ve kêu.

Có tiếng chuông điện thoại, mọi người ai cũng sờ vào túi của mình nhưng Bảo Nghi đã nói:

- Của em.

Nghi ra ngoài nghe, Nhật Thành nhìn vào Việt Văn lắc đầu:

- Em phải đi.

Giọng Nhật Thành khá to:

- Em đứng lại đó. Em đi đâu hở?

- Em có chút công việc.

- Em không nghĩ đến mình cũng phải nghĩ cho mọi người. Ai cũng lo lắng cho em còn em lại làm như không có gì xảy ra.

Nghi đưa mắt cầu cứu Việt Văn. Việt Văn đành nhượng bộ:

- Anh cứ để Nghi đi. Có lẽ cô ấy cũng nên gặp anh ta lần cuối.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Thành nghi ngờ:

- Biết có phải lần cuối không?

- Tôi tin cô ấy.

Thành bất bình:

- Lòng tin của cậu đã dung túng cho nó làm bao nhiêu chuyện sai trái. Đã đến lúc cậu nên quản lý nó chặt chẽ hơn.

Huyền My xen vào:

- Trời, nghe anh nói cô gái nào dám gật đầu nhận Lời anh. Bây giờ thì em mới hiếu tại sao anh còn ở không tới giờ này.

Nhật Thành véo vào tai cô:

Lần này em có chạy đằng trời cung khó thoát tay anh.

Việt Văn nghe họ nói mà xót xa lòng. Anh với Bảo Nghi cũng có những giây phút vui như thế. Chỉ từ sau ngày ở Nha Trang về, mọi thứ bắt đầu thay đổi.

Bảo Nghi ra khỏi nhà Lòng cô buồn vời vợi. Những lời trách cứ của Nhật Thành làm cô thấy mình có lỗi thật nhiều với Việt Văn. Không biết từ lúc nào cô lại tự bứt mình ra khỏi Việt Văn, cô tự làm theo sở thích và suy nghĩ của mình mà không cần biết Việt Văn ra sao.

- Bảo Nghi!

- Mạnh Dũng, có chuyện gì anh lại gọi em ra đây sớm thế?

- Em ăn chút gì nhé?

- Em chỉ muốn nhấp chút cà phê.

Mạnh Dũng quan sát cô:

- Cả đêm em không ngủ à?

Nghi khẽ gật đầu. Dũng hỏi:

- Em không ổn hả?

Nghi đáp nhỏ:

- Vâng!

- Ánh cũng vậy.

Đến lượt Nghi ngạc nhiên nhìn anh.

- Không phải chứ?

- Em uống đi. Có lẽ đây là lần sau cùng anh được cùng em ngồi nhâm nhi ly cà phê nầy.

- Sau cùng?

- Có phải em cũng nhận ra điều đó?

- Em đừng nói gì nữa cả. Anh hiểu tấm chân tình của em. Anh chỉ muốn nói với em một câu:

Bảo Nghi, anh xin lỗi.

Nghi nghe buồn man mác.

- Anh có chủ ý gì à?

Dũng buồn buồn:

- Anh đã gần gủi em một thời gian dài để anh trải nghiệm một điều. Không nên vọng, tưởng những gì không thuộc về mình. Anh đã bỏ phí thời gian để làm một việc thật trơ trẽn là lừa dối em.

- Anh đừng nói những chuyện này nữa được không Mạnh Dũng?

- Nếu hôm nay anh không nói thì e sau này không có dịp để nói với em. Anh cám ơn em một thời gian đã đem đến cho anh chuỗi ngày vui vẻ. Em là một cô gái tốt, xung quanh em toàn những người tốt.

- Anh muốn nóì gì?

- Tùng đã từng ngăn cản anh làm hại đến em. Ba em đã hứa giúp anh làm lại từ đầu, Nhật Thành đã tìm đến anh tâm sự như một người bạn. Còn Việt Văn chồng em:

- Anh ấy thế nào?

- Bằng lòng đánh đổi tất cả những gì anh ấy có để anh đừng làm tổn hại em.

Cổ họng Nghi như nghẹn lại, những giọt nước mắt ân hận tràn mi. Mạnh Dũng nhìn cô thương cảm:

- Có những người bạn tốt như thế còn mong gì hơn nữa hả Bảo Nghi? Người chết không mong gì sống lại, em nên sống cho hiện tại, tôn trọng, nâng niu những gì em đang có nếu một mai nó vĩnh viễn mất đi như anh Hùng thì em tìm đâu ra nữa hả.

Nghi khóc thút thít.

- Em làm khổ mọi người, gây cho anh tham vọng không nên có. Em thấy mình quá tồi tệ.

- Từ ngày gặp em ở Nha Trang đến nay gần một năm. Nếu anh không tính sai thì thời gian em dành cho Việt Văn quá ít ỏI so với anh. Những gì em dành cho anh thời gian và tiền bạc đã đủ giúp anh vượt qua khó khăn hiện tại.

Bây giờ anh cũng nên rút lui trở lại cho em cuộc sống bình yên với người chồng rất mực yêu em.

- Mạnh Dũng, em cũng phải cám ơn anh vì anh không hề lợi dụng em đang cơn mê muội mà tổn hại thể xác em. Em vẫn còn nguyên vẹn trở về với Việt Văn đó là do anh cả. Em cám ơn anh.

- Từ nay em đừng nên nhớ nhiều về quá khứ hãy để nó ngủ yên. Đừng nhớ đến anh xem như anh chưa từng xuất hiện trong đời em. Hãy trở về thực tại đi cô bé.

Bảo Nghi cười, nước mắt ràn rụa.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Tạm biệt anh!

- Vâng, xin chào.

Bảo Nghi thanh thản bước từng bước nhẹ nhàng trên lối đi. Việt Văn của cô quá tuyệt vời, anh theo cô từng bước chân vậy mà không mở miệng trách cô nữa lời. Đáng đánh đòn.

Việt Văn như lấy lại dáng vẻ lịch lãm ngày nào. Mặt anh bừng hạnh phúc.

miệng luôn tươi cười không còn bóng dáng của đêm tối.

Anh gọi điện cho Nhật Thành.

- Nhật Thành hả?

- Nè, goi bằng anh mới phải.

- Ừm, anh!

- Có chuyện gì không?

- Anh định khao em rể cái gi đây?

- Khao vụ gì?

- Ơ sao anh hay quên vậy. Có cần em rể này gọi điện ra Nha Trang tọc mạch cho anh ế vợ không?

Nhật Thành cười to trong máy:

- Được rồi. Nhưng tiền ai nấy trả.

- Sao hả?

- Thì cậu không mất vợ cũng nhờ tớ mà.

Đang nói chuyện tự dưng Việt Văn kêu lên:

- Ái cha!

- Chuyện gì vậy?

- Có người vào nhà sách của tớ ăn cắp đồ.

- Mau bắt kẻ gian đ. i - Ừm.

Việt Văn tắt máy. Mắt anh dán vào máy tính. Anh cười một mình, tay xỉ vào màn hình:

- Lần này bắt quả tang rồi.

- Nè, định ăn cắp gì đó hả?

- Ái cha, Làm em hết hồn.

- Có tật giật mình hả?

- Tật gì chứ?

- Lén lén Lút Lút làm gì ở đây?

Nhìn thấy hộp quà, Việt Văn cau mày:

- Tặng ai đó?

Bảo Nghi trề môi:

- Biết hay vờ?

- Vờ à?

- Còn giả bộ.

- Giả bộ?

Nghi xỉ vào trán anh:

- Cách đây một tháng, ngày này là ngày gì?

Văn ngơ ngác:

- Ngày gì vậy cà?

Nghi lắc đầu:

- Cái đầu anh tiêu rồi.

- Nó đặc sệch hình ảnh của em rồi. Còn đâu mà nhớ chuyện của ai.

- Nếu nhớ ra hãy gọi điện cho em.

- Nghi, Bảo Nghi!

- Gì hả?

- Làm khó anh à?

- Ai biểu hay quên.

- Anh còn nhớ em là vợ anh cũng đủ rồi.

- Hừ, cố lên đi.

Văn bóp trán, bỗng anh kêu lên:

- A, anh nhớ rồi.

Nghi cười:

- Vậy mới phải chứ. Ngày gì?

- Ngày em hẹn hò với Tùng.

Nghi xụ mặt:

- Vô duyên.

- Anh nói sai à?

- Không, nhưng chuyện kế.

- Chuyện kế là ...

Nghi sáng mắt:

- Nhớ chưa?

Văn lôi cô vào góc vắng, Nghi la lên:

- Anh làm gì vậy?

- Trả lời.

- Có cần nghiêm trọng vậy không?

- Cần chứ.

- Nói đi.

- Sinh cho anh một đứa đi Nghi!

Bảo Nghi đỏ mặt:

- Vô duyên:

Mặt Văn ủ dột:

- Nhìn thằng bé con Tú Anh, anh thèm có một đứa con.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Nghi cười phá lên:

- Anh nhớ rồi à?

- Hôm nay đầy tháng thằng bé nên mẹ nuôi đi chọn quà cho con trai?

- Sao, ganh tị à?

- Dĩ nhiên. Vì ba nuôi thằng bé chưa có quà.

- Có phải sinh nhật hay lễ lộc gì đâu mà anh đòi quà.

- Anh vậy đó. Em tặng qưà cho ai thì phải tặng quà cho anh.

Nghi chẳng kém:

- Lần đó em tặng cho Tùng năm dấu tay trên má, anh có thích không, em tặng anh.

Văn lùi lại:

- Ê, em không đùa chứ?

- Thật một trăm phần trăm.

- Vậy anh không đòi.

- Còn không mau cùng em chọn lựa. Chiều nay em về sớm, em đi cùng với anh.

- Thằng bé chắc đáng yêu lắm.

Nghi lườm anh:

- Đáng yêu giống mẹ nó vậy.

- Nói cũng phải.

Nghi véo vào tay anh - Còn tư tưởng hả?

- Do em nói mà.

- Vậy em nói - anh còn yêu chị ấy anh cũng gật đầu à?

- Yêu thì không nhưng nếu em không mau sinh cho anh một đứa anh sẽ nhờ người khác sinh hộ.

Nghi trừng mắt:

- Anh dám?

- Nếu sợ thì mau lên kế hoạch đi.

- Hừ!

Bảo Nghĩ dằn túi quà lên tay Việt Văn, cô quây quả bỏ đi miệng cười chúm chím.

- Em đi đâu đó Nghi?

Nghi không quay lại, cô đưa tay vẫy vẫy:

- Đi làm. Chiều chờ em về cùng đi.

Việt Văn lắc đầu. Đây mới là Bảo Nghi một năm về trước, vui tươi và không dễ bắt nạt.

Chiều, Bảo Nghi thật đẹp trong chiếc áo dạ vũ màu vàng sang trọng. Chiếc áo mà Việt Văn bắt gặp cô lần đầu tiên ở vũ trường.

Bao kỷ niệm cứ trần về làm lòng Văn bâng khuâng.

- Nè, tơ tưởng gì đó?

Văn ôm cô vào lòng:

- Nhớ ngày đó anh tưởng em là người của Nhật Thành anh buồn và thất vọng biết mấy.

- Còn em thì ghét anh vô cùng.

Văn hôn lên mắt cô:

- Ghét của nào trời trao cho của ấy. Đáng đời.

- Chẳng phải anh cũng điêu đứng vì em?

- Lần em nhận lời làm vợ Tùng, anh cứ nghĩ mình suốt kiếp này không bao giờ lấy vợ. Lúc đó anh căm ghét em, tại sao em lại luôn làm khổ anh.

Mắt Nghi mơ màng:

- Đáng đời cho anh vì anh ghét em nên ông trời bắt em từ tay Tùng giao cho anh để được hành hạ anh suốt đời.

Việt Văn ghì chặt lấy cô, bờ môi yêu thương gắn chặt bờ môi nồng ấm của Nghi. Cả hai chìm đắm trong hạnh phúc.

Bỗng Nghi la lên:

- Chết, trễ giờ rồi.

Việt Văn nài nỉ:

- Cho anh yêu một chút đi Nghi.

Nghi Lườm anh:

- Có tin là em bỏ mặc anh không?

- Tin!

Cả hai tay xách, tay mang Lĩnh kỉnh.

Hoàng Tùng đón hai người từ ngoài cửa.

- Trời ơi, làm gì như dọn nhà vậy?

Nghi kêu Lên:

- Anh đó, còn không mau phụ một tay.

- Nhưng phải trả tiền công.

- Khỏi lo, hóa đơn tính tiền em gởI cho kế toán của anh rồi.

Tùng kêu Lên:

- Thì ra là em đến dọn cả siêu thị của anh về đây.

- Mừng con anh mà, có lỗ lã gì đâu.

Chờ Việt Văn đi trước, Nghi hạ giọng:

- Em xin lỗi anh chuyện lần đó.

Tùng cười:

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Bỏ qua đi. Anh không tính nợ cho em đâu.

- Lúc này tình cảm của anh với chị Tú Anh thế nào rồi?

- Gương vỡ lại lành. Còn em?

Nghi cười tủm tỉm:

- Bình thường.

- Phải mặn mà hơn mới phải.

- Anh chọc quê em?

- Cũng nên dành nhiều thời gian chăm sóc Việt Văn. Em xem, Việt Văn lúc này đẹp trai, phong độ coi chừng mất chồng như chơi.

- Hỏng dám đâu.

Cả hai bước vào nhà. Bảo Nghi ôm lấy thằng bẻ hôn lấy hôn để:

- Ui chao, dễ thương quá.

Tú Anh cười thật tươi:

- Anh Văn, nói gì đi chứ?

Bảo Nghi ngạc nhiên nhìn hai người. Việt Văn nói khá to làm mọi người có mặt đều lặng Im.

- Bảo Nghi, anh có một nguyện vọng cần nói với em.

Nghi la khẽ:

- Làm gì la to quá vậy?

Tùng động viên:

- Nói đi Việt Văn!

Việt Văn nhìn khuôn mặt Nghi nhăn nhó, anh nói to:

- Hãy sinh cho anh một đứa con đi Bảo Nghi xấu hổ cúi gầm mặt, tiếng vỗ tay vang như pháo nổ. Tùng hét thật lớn:

- Nghi ơi, đồng ý đi!

Bảo Nghi trả đứa nhỏ cho Tú Anh cô níu tay Văn lôi đi. Văn ngạc nhiên.

- Đi đâu vậy?

- Đáp ứng nguyện vọng của anh.

Văn cười thật to, anh bẻ xốc Bảo Nghi lên quay vài vòng. Rồi níu tay cô chạy như bay ra cửa. Bảo Nghi cố quay lại kêu to:

- Anh Tùng, chị Tú Anh, nhớ chừa bánh kem cho em với nhé!

Tiếng cười đuổi theo sau lưng họ.

Sponsored content



Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 4 trong tổng số 4 trang]

Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết