Chương 1
Bảo Nghi gởi xe xong, cô đi vào nhà sách. Chẳng cần ngắm nghía hay quan sát xung quanh, cô đến thẳng quầy sách văn học, như đã quen đường thuộc lối ở đây Mà đúng là Bảo Nghi thuộc đường thật. Nhà sách này cô tới thường đến nỗi nhắm mắt cũng có thể biết được quầy sách văn học nằm ở đâu.
Mỗi tuần cô đến đây có đến ba lần. Đến rồi thì rúc vào một góc quầy đọc say sưa quên trời đất. Sau đó đặt sách trở lại kệ mà ra về. Khỏe re. Khỏi cần phải cầm quyển sách mà ra quầy thanh toán. Tiền đâu mà mua cho nổi những quyển sách mà cô mê.
Bảo Nghi mê đọc đến nỗi không hay có một thanh niên đi về phía cô. Sau đó anh ta đứng bên cạch, khoanh tay quan sát cô. Thật lâu anh ta mới lên tiếng:
- Hay lắm hả?
- Ừ. Ừa!
Bảo Nghi chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt cô tròn xoe nhìn người con trai. Anh ta cười cười nhìn cô, cô nguýt anh một cái dài ngoằng:
- Vô duyên!
Nói xong cô lại chúi mũi vào quyển sách đang xem dở dang. Giọng nói lại léo nhéo bên tai:
- Cô thường đến đây đọc sách hả?
Dĩ nhiên:
- Đọc miễn phí thích lắm hả?
- Dĩ nhiên.
- Có bao giờ bị nhân viên ở đây bắt chưa hả?
Bảo Nghi quắt mắt nhìn anh ta:
- Anh với tôi có khác gì nhau đâu lên án nhau làm gì.
- Vậy à?
Bảo Nghi bĩu môi:
- Còn phải nghi ngờ.
Anh ta đưa cho Bảo Nghi cái đĩa CD.
- Tôi tặng cô cái này.
Bảo Nghi lùi lại:
- Tôi và anh không quen nhau, sao lại tặng cho tôi. Còn nội dung trong đĩa là gì?
Anh ta thản nhiên:
- Trước không quen bây giờ quen, còn nội dung ư? Trên cả tuyệt vời.
Bảo Nghi không tin:
- Tôi không nhận.
Cô muốn biết nội dung hả? Theo tôi.
Bảo Nghi ngơ ngác:
- Đi đâu?
- Đằng kia.
Bảo Nghi đặt vội cuốn sách lên kệ *** ton đi theo anh ta. Cuối góc phải có một phòng đầy đủ tiện nghi thông với bên ngoài bằng kính trong suốt.
- Ô vào đây.
Bảo Nghi đi theo vào. Anh ta lấy đĩa CD bỏ vào máy. Mặt Bảo Nghi từ đỏ chuyển sang xanh, cô hét to:
- Tại sao anh quay lén tôi?
Anh ta nhún vai:
- Quay công khai đâu có lén.
- Nhưng trong đó toàn là hình ảnh của tôi.
- Đúng vậy.
Bảo Nghi cắn môi nghĩ ngợi:
- Nhưng tôi đến đây mỗi ngày chừng mười lăm, hai mươi phút. Sao cái đĩa ấy lại có nhiều hình ảnh của tôi vậy?
- Vì nó được chép lại từ nhiều ngày.
- Anh làm thế để làm gì?
- Cô có biết ở đây là đâu không?
Bảo Nghi hất mặt:
- Anh hỏi quá dư thừa, nhà sách chứ đâu.
- Vậy cô đến đây làm gì hả?
Bảo Nghi gởi xe xong, cô đi vào nhà sách. Chẳng cần ngắm nghía hay quan sát xung quanh, cô đến thẳng quầy sách văn học, như đã quen đường thuộc lối ở đây Mà đúng là Bảo Nghi thuộc đường thật. Nhà sách này cô tới thường đến nỗi nhắm mắt cũng có thể biết được quầy sách văn học nằm ở đâu.
Mỗi tuần cô đến đây có đến ba lần. Đến rồi thì rúc vào một góc quầy đọc say sưa quên trời đất. Sau đó đặt sách trở lại kệ mà ra về. Khỏe re. Khỏi cần phải cầm quyển sách mà ra quầy thanh toán. Tiền đâu mà mua cho nổi những quyển sách mà cô mê.
Bảo Nghi mê đọc đến nỗi không hay có một thanh niên đi về phía cô. Sau đó anh ta đứng bên cạch, khoanh tay quan sát cô. Thật lâu anh ta mới lên tiếng:
- Hay lắm hả?
- Ừ. Ừa!
Bảo Nghi chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt cô tròn xoe nhìn người con trai. Anh ta cười cười nhìn cô, cô nguýt anh một cái dài ngoằng:
- Vô duyên!
Nói xong cô lại chúi mũi vào quyển sách đang xem dở dang. Giọng nói lại léo nhéo bên tai:
- Cô thường đến đây đọc sách hả?
Dĩ nhiên:
- Đọc miễn phí thích lắm hả?
- Dĩ nhiên.
- Có bao giờ bị nhân viên ở đây bắt chưa hả?
Bảo Nghi quắt mắt nhìn anh ta:
- Anh với tôi có khác gì nhau đâu lên án nhau làm gì.
- Vậy à?
Bảo Nghi bĩu môi:
- Còn phải nghi ngờ.
Anh ta đưa cho Bảo Nghi cái đĩa CD.
- Tôi tặng cô cái này.
Bảo Nghi lùi lại:
- Tôi và anh không quen nhau, sao lại tặng cho tôi. Còn nội dung trong đĩa là gì?
Anh ta thản nhiên:
- Trước không quen bây giờ quen, còn nội dung ư? Trên cả tuyệt vời.
Bảo Nghi không tin:
- Tôi không nhận.
Cô muốn biết nội dung hả? Theo tôi.
Bảo Nghi ngơ ngác:
- Đi đâu?
- Đằng kia.
Bảo Nghi đặt vội cuốn sách lên kệ *** ton đi theo anh ta. Cuối góc phải có một phòng đầy đủ tiện nghi thông với bên ngoài bằng kính trong suốt.
- Ô vào đây.
Bảo Nghi đi theo vào. Anh ta lấy đĩa CD bỏ vào máy. Mặt Bảo Nghi từ đỏ chuyển sang xanh, cô hét to:
- Tại sao anh quay lén tôi?
Anh ta nhún vai:
- Quay công khai đâu có lén.
- Nhưng trong đó toàn là hình ảnh của tôi.
- Đúng vậy.
Bảo Nghi cắn môi nghĩ ngợi:
- Nhưng tôi đến đây mỗi ngày chừng mười lăm, hai mươi phút. Sao cái đĩa ấy lại có nhiều hình ảnh của tôi vậy?
- Vì nó được chép lại từ nhiều ngày.
- Anh làm thế để làm gì?
- Cô có biết ở đây là đâu không?
Bảo Nghi hất mặt:
- Anh hỏi quá dư thừa, nhà sách chứ đâu.
- Vậy cô đến đây làm gì hả?