Nhìn Hoàng Tùng phấn khích khi nhắc đến Bảo Nghi, Tú Anh lấy làm ganh tị. Tại sao họ lại đam mê một con bé có cá tính chẳng giống ai như vậy chứ. Cả Nhật Minh, Nhật Thành cũng yêu quý con bé rất mực. Cô ta hơn mình ở điểm nào?
Từ bệnh Viện bước ra Mạnh Hùng có vẻ buồn. Cái buồn của đàn ông, trầm lắng đôi mắt u tư lẫn thẫt vọng. Hàm răng nghiến chặt, nắm đấm mạnh vào tường rớm máu.
Anh lấy điện thoại bấm vào số rồi chờ đợi.
- A- lô, Bảo Nghi đây.
Mạnh Hùng do dự rồi tắt máy; Lòng anh nặng trĩu. Anh lại bấm máy.
- A- lô, Bảo Nghi đây ai đó?
Dù đang buồn nhưng giọng Mạnh Hùng vẫn ngọt ngào, đầm ấm.
- Anh đây.
Bảo Nghi reo lên:
- Anh Hùng, anh đang ở đâu? Anh về bao giờ, anh có biết là em ...
Tiếng Bảo Nghi nghẹn lại, Hùng đau đớn:
- Đừng khóc em.
- Sao anh bỏ mặc em?
- Anh có nỗi khổ riêng.
- Em không cần biết anh có nỗi khổ gì, anh hãy đến với em đi, Mạnh Hùng, em nhớ anh lắm.
- Anh cũng vậy Bảo Nghi.
- Em đang làm ở công ty Thành Minh, em chờ anh.
- Anh sẽ tìm em, nhưng không phải là lúc này ...
- Anh định bỏ mặc em hả. Mạnh Hùng?
- Không, anh còn nhiều việc cần giải quyết. Anh sẽ tìm em.
- Anh có biết ...
- Ba mẹ đã dời chỗ ở?
- Sao anh biết hả?
- Những gì xảy ra quanh Bảo Nghi, anh đều biết.
- Anh còn biết gì nữa?
- Làm gì hoảng hốt lên vậy cô bé?
- Hừ, ai hốt hoảng hồi nào?
- Có gì dấu anh phải không?
- Không, bao giờ gặp, em kể anh nghe.
- Chuyện vui hay buồn?
- Tùy vào tâm trạng của anh.
- Với anh, Bảo Nghi buồn anh buồn, Nghi vui, anh vui.
- Anh làm em phát khóc.
- Chờ anh, Bảo Nghi nhé!
- Vâng!
Mạnh Hùng tắt máy lòng anh buồi dịu vợi. Bảo Nghi ngây thơ, hồn nhiên quá. Anh yêu cô, một tình yêu rất lạ. Đến với cô, anh không có cảm giác buồn phiền, những lo toan, phiền muộn đều rủ bỏ sau lưng.
Đã bao lần cha mẹ Bảo Nghi đều lên tiếng với anh cũng đã bao lành anh cố né tránh. Nhưng càng né tránh sự thật càng hiển hiện. Tình yêu anh dành cho Nghi cứ lớn dần lên.
Gần đây, Mạnh Hùng phát hiện sức khỏe mình yếu kém. Anh tranh thủ ra nước ngoài thu hồi vốn liếng hùn hạp- với bạn bè. Anh trở về nước làm xét nghiệm và sửng sốt, bàng hoàng với kết quả.
Anh mang chứng bệnh ung thứ ở thời kỳ di căn. Anh đau đớn hiểu rằng anh sắp mất Bảo Nghi vĩnh viễn.
Từ bệnh Viện bước ra Mạnh Hùng có vẻ buồn. Cái buồn của đàn ông, trầm lắng đôi mắt u tư lẫn thẫt vọng. Hàm răng nghiến chặt, nắm đấm mạnh vào tường rớm máu.
Anh lấy điện thoại bấm vào số rồi chờ đợi.
- A- lô, Bảo Nghi đây.
Mạnh Hùng do dự rồi tắt máy; Lòng anh nặng trĩu. Anh lại bấm máy.
- A- lô, Bảo Nghi đây ai đó?
Dù đang buồn nhưng giọng Mạnh Hùng vẫn ngọt ngào, đầm ấm.
- Anh đây.
Bảo Nghi reo lên:
- Anh Hùng, anh đang ở đâu? Anh về bao giờ, anh có biết là em ...
Tiếng Bảo Nghi nghẹn lại, Hùng đau đớn:
- Đừng khóc em.
- Sao anh bỏ mặc em?
- Anh có nỗi khổ riêng.
- Em không cần biết anh có nỗi khổ gì, anh hãy đến với em đi, Mạnh Hùng, em nhớ anh lắm.
- Anh cũng vậy Bảo Nghi.
- Em đang làm ở công ty Thành Minh, em chờ anh.
- Anh sẽ tìm em, nhưng không phải là lúc này ...
- Anh định bỏ mặc em hả. Mạnh Hùng?
- Không, anh còn nhiều việc cần giải quyết. Anh sẽ tìm em.
- Anh có biết ...
- Ba mẹ đã dời chỗ ở?
- Sao anh biết hả?
- Những gì xảy ra quanh Bảo Nghi, anh đều biết.
- Anh còn biết gì nữa?
- Làm gì hoảng hốt lên vậy cô bé?
- Hừ, ai hốt hoảng hồi nào?
- Có gì dấu anh phải không?
- Không, bao giờ gặp, em kể anh nghe.
- Chuyện vui hay buồn?
- Tùy vào tâm trạng của anh.
- Với anh, Bảo Nghi buồn anh buồn, Nghi vui, anh vui.
- Anh làm em phát khóc.
- Chờ anh, Bảo Nghi nhé!
- Vâng!
Mạnh Hùng tắt máy lòng anh buồi dịu vợi. Bảo Nghi ngây thơ, hồn nhiên quá. Anh yêu cô, một tình yêu rất lạ. Đến với cô, anh không có cảm giác buồn phiền, những lo toan, phiền muộn đều rủ bỏ sau lưng.
Đã bao lần cha mẹ Bảo Nghi đều lên tiếng với anh cũng đã bao lành anh cố né tránh. Nhưng càng né tránh sự thật càng hiển hiện. Tình yêu anh dành cho Nghi cứ lớn dần lên.
Gần đây, Mạnh Hùng phát hiện sức khỏe mình yếu kém. Anh tranh thủ ra nước ngoài thu hồi vốn liếng hùn hạp- với bạn bè. Anh trở về nước làm xét nghiệm và sửng sốt, bàng hoàng với kết quả.
Anh mang chứng bệnh ung thứ ở thời kỳ di căn. Anh đau đớn hiểu rằng anh sắp mất Bảo Nghi vĩnh viễn.