DIỄN ĐÀN CÀ MAU
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
DIỄN ĐÀN CÀ MAU

Diễn Đàn Cà Mau - Tôi Yêu Cà Mau

Chào Mừng Bạn Đến Với Diễn Đàn Mũi Cà Mau
Chúc Các Bạn Vui Vẻ

Latest topics

» Tấm Bạc trượt tự bôi trơn, bạc đồng lỗ Graphite, bạc Graphite, bạc đồng tiết dầu
by tramanh09 Yesterday at 3:18 pm

» Graphite tấm chịu nhiệt, khuân đúc graphite, trục khuấy Graphite, điện cực than chì EDM
by tramanh09 2024-11-12, 3:46 pm

» Tổng kho nhập khẩu và phân phối chổi than, chổi than công nghiệp
by tramanh09 2024-11-07, 10:05 am

» Cung cấp các loại dây Curoa, dây đai băng tải T5, T10, AT5, AT10, AT20,2M, S3M,5V, 8V, B97, PLP8M
by tramanh09 2024-11-01, 3:30 pm

» Cập nhật mới nhất từ GOAL123: Arsenal vs Liverpool 23h30 ngày 27/10
by superbet 2024-10-26, 10:46 am

» Cung cấp chổi than công nghiệp MG50, J204, J164, D172, CH33N, D374N…
by tramanh09 2024-10-26, 8:26 am

» Tấm graphite siêu bền - Giúp tiết kiệm chi phí và tăng năng suất
by tramanh09 2024-10-18, 4:32 pm

» Tổng kho phân phối các loại Can nhiệt PT 100/ Can nhiệt B/Can nhiệt K /Can nhiệt E
by tramanh09 2024-10-15, 3:34 pm

» Chổi than công nghiệp được thiết kế để kéo dài tuổi thọ và giảm chi phí bảo trì.
by tramanh09 2024-10-04, 11:51 am

» Tổng kho phân phối các loại Can nhiệt PT 100/ Can nhiệt B/Can nhiệt K /Can nhiệt E
by tramanh09 2024-10-02, 9:45 am

» Cung cấp các loại can nhiệt, cảm biến nhiệt, đồng hồ đo nhiệt độ
by tramanh09 2024-09-27, 5:02 pm

» Chổi than công nghiệp được thiết kế để kéo dài tuổi thọ và giảm chi phí bảo trì.
by tramanh09 2024-08-26, 2:48 pm


You are not connected. Please login or register

Truyện dài: Ân Tình Mong Manh

Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4, 5  Next

Go down  Thông điệp [Trang 3 trong tổng số 5 trang]

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Vậy cho phép cháu gọi bằng dì . Vì dì rất gần với mẹ.

- Ừ.

Bà Uyển Phấn xúc động . Thằng bé chắc là thiếu tình mẫu tử lắm . Thật tội nghiệp ! Kỳ Cương không để ý vẻ buồn mênh mang trong mắt bà, anh bắt đầu câu chuyện :

- Dì Phấn à ! Dì nói ông Khiết Minh rất tốt, phải không ạ ?

- Đúng . Ông ấy là người đàn ông khó tìm đấy . Nhưng sao cháu hỏi như vậy ?

- Là vì... bỗng dưng ông ấy đối xử với cháu rất chân tình, khiến cháu khó nghĩ quá.

- Cháu nói dì chưa hiểu . Cụ thể như thế nào ?

Kỳ Cương ngập ngừng :

- Ông ấy cho cháu lên phòng kế hoạch làm việc, trong khi...

- Cái gì ? - Uyển Phấn sửng sốt - Dì nghe không lầm chứ ?

Kỳ Cương xác nhận :

- Dì cũng thấy kỳ phải không ? Cháu làm gì có khả năng chứ . Cháu thấy khó hiểu quá.

Bà Uyển Phấn thở hắt ra, có vẻ bực bội . Tại sao ông ấy lại nóng nảy và lộ liễu như vậy ? Đã nói là phải từ từ kia mà . Thật là... Bà muốn chết vì lo lắng . May là nó hỏi ý bà.

- Thế cháu định thế nào ?

Uyển Phấn dọ hỏi :

- Chắc cháu không nhận đâu . Cháu sợ lắm.

Bà Uyển Phấn thấy nhẹ nhõm :

- Cháu nghĩ phải lắm . Làm một việc không đúng khả năng là rất mạo hiểm.

- Vâng . Nhưng thật ra, cháu cũng tiếc . Cháu đã có một cơ hội đổi đời, vậy mà cháu lại không dám nắm lấy .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương 17

- Không đâu - Bà Uyển Phấn gạt đi - Cho dù đó là một cơ hội, nhưng cháu không thực hiện được thì có nắm lấy cũng không ích gì . Chút của cải, danh vọng phù du có nghĩa lý gì cơ chứ . Nếu cháu cố gắng sống tốt, sống đúng, rồi cũng lúc cháu đạt được điều cháu muốn . Đừng tiếc nuối một chút hư danh . Hiểu không ?

- Vâng . Cháu hiểu rồi . Dì nói chuyện hay, khiến cháu cảm thấy ghen với con trai dì . Anh ấy thành công là đúng rồi.

Bà Uyển Phấn thấy nhói ở tim :

- Chắc là cháu mong có mẹ lắm ?

Bà kín đáo quan sát Kỳ Cương.

- Vâng . Từ lúc có ý thức, cháu luôn mong ước điều đó . Nhưng rất tiếc...

- Mẹ cháu chắc là qua đời rồi ?

- Cháu cũng không rõ, nhưng mong như vậy.

- Tại sao ? Cháu vừa nói là rất mong có mẹ kia mà ?

- Dạ phải . Nhưng nếu vì qua đời mà mẹ bỏ cháu, cháu thếy đỡ đau khổ hơn.

Bà Uyển Phấn run rẩy :

- Vậy lỡ như mẹ cháu còn sống ?

- Cháu sẽ hận bà ấy cho đến chết . Vì cháu đã bị bà ấy bỏ rơi tàn nhẫn như thế.

- Thế lỡ như vì một lý do chính đánh nào đó ?

Kỳ Cương đanh mặt.

- Chẳng có lý do nào hết . Một người mẹ thẳng thừng từ bỏ đứa con của mình, không một lần tìm gặp trong suốt khoảng thời gian dài như vậy thì thà là không có còn hơn.

Bà Uyển Phấn thấy khó thở . Thế đó . Nó thật sự hận bà như thế đó . Bà có dám ra mặt nhìn nó không đây ? Ôi ! Kinh khủng quá !

- Dì làm sao vậy ? Nếu dì mệt, cháu sẽ đưa dì về - Kỳ Cương thấy ngay sự thay đổi nơi bà.

- Ờ . Cho dì về . Nhưng mà Kỳ Cương à . Dì nghĩ nếu cháu làm như vậy, mẹ cháu sẽ đau khổ lắm.

Kỳ Cương bật cười.

- Dì bỏ qua chuyện đó đi . Cha mẹ cháu làm gì còn nữa chứ.

Bà Uyển Phấn nhắm mắt.

- Dì lại không nghĩ như vậy . Dì tin là họ vẫn còn và sẽ có lúc họ nhìn nhận cháu.

Kỳ Cương khẽ nhún vai . Thật là một chuyện vô căn cứ.

Kỳ Cương đón ngày chủ nhật với một tâm trạng hơi chán nản . Từ ngày xa Nhã Ân anh vẫn chưa làm được gì . Anh gặp Nguyên Tân hàng ngày, nhưng cơ hội vẫn chưa tới . Có lẽ đành phải chờ vậy.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Nghĩ thì nghĩ thế . Thật ra, anh vẫn chưa có kế hoạch nào cụ thể . Chỉ là sự tức giận thôi thúc . Và hình như nó đang chết dần theo thời gian.

Dạo này anh hay tự hỏi . Tại sao anh lại phải nuôi ý định trả đũa ? Nếu thật sự Nhã Ân không còn yêu anh thì chẳng qua đó là do anh bất tài vô dụng . Cớ gì lại trút giận lên người khác như vậy ? Cuộc đời mà . Người có ưu thế lúc nào chả thắng.

Điều anh cần làm, tốt nhất là hãy tạo ra ưu thế hơn họ . Có vậy mới không phải nếm trải cảm giác thất bại.

Nhưng làm gì để được như vậy ? Vẫn là một câu hỏi chưa có lời giải đáp.

Sao anh không thử nhận lời ông Khiết Minh ? Một cơ hội để trở thành kẻ có ưu thế đấy.

Nhưng anh đã chẳng được khuyên rồi đấy sao ? Không nên làm những việc không có khả năng.

Ôi ! Sao mà rối rắm ? - Kỳ Cương vỗ trán - Có lẽ phải đi một chút cho khuây khỏa.

Chỉ trong chốc lát, Kỳ Cương đã mang ra xe những thứ cần thiết cho một cuộc hành trình . Và khi anh nổ máy thì cô nhi viện là địa điểm anh muốn tới.

Bao giờ cũng vậy . Trở về nơi chốn cũ, anh luôn tìm được cảm giác thăng bằng, yên ổn . Chỉ tiếc lần này không có Nhã Ân . Không biết dạo này cô ra sao nữa ?

Từ lúc xa Nhã Ân, anh đã suy nghĩ rất nhiều . Anh biết anh khó tìm được sự rung động nào khác . Nhã Ân sẽ mãi là hình ảnh ngự trị trong tim anh . Và thật lòng anh không thấy oán giận cô nữa.

Anh đã không đêm lại cho cô sung sướng hạnh phúc thì cố giữ cô làm gì.

Hãy để cô tự do bay vào bầu trời cao rộng . Đó mới là tình yêu đích thực.

Kỳ Cương đậu xe dưới một góc phượng già . Mùa này phượng rụng hết lá, chỉ còn những cành cây khẳng khiu vương mình trong nắng . Nhưng không vì thế mà giảm đi vẻ đẹp tự nhiên của cảnh vật mà trái lại, nó khiến cho tâm hồn họa sĩ của anh bừng dậy.

Kỳ Cương nhanh nhẹn lôi giá vẽ, cọ, bột màu . Anh hy vọng sẽ chuyền tải hết những cảm nhận lên tranh vẽ.

Nhưng trước hết anh phải vào chào những người quen cũ đã .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương 18

Bà giám đốc của viện vừa trông thấy Kỳ Cương đã lộ vẻ mừng rỡ :

- Ồ ! Cháu về thật đúng lúc đấy, Kỳ Cương.

- Sao ạ ? - Kỳ Cương ngơ ngác.

- Vào đây nói chuyện.

Bà lôi Kỳ Cương vào văn phòng . Không đợi Kỳ Cương ngồi, bà đã nói :

- Cháu còn nhớ người đàn bà có lần cháu đưa đến đây chứ ?

- Dạ nhớ . Đó là bà Uyển Phấn - Kỳ Cương xác nhận.

- Bà ta đã quay trở lại cùng một người đàn ông nữa và hỏi về cháu rất nhiều.

- Vậy à ?

Kỳ Cương ngớ ra . Sao lại có chuyện lạ lùng như vậy ? Họ cần tìm hiểu gì ở anh chứ ?

- Thưa bà, họ đến đây khi nào ?

- Hình như là ba... không, bốn ngày... Phải rồi, cách đây bốn ngày - Bà giám đốc quả quyết.

- Thế họ hỏi gì về cháu ạ ?

Bà có vẻ trầm ngâm

- Hỏi nhiều lắm . Nhưng họ đặc biệt quan tâm đến sợi dây chuyền cháu đeo . Họ cứ hỏi đi hỏi lại . Có phải cháu đeo nó từ nhỏ, hay là của một người nào khác cho cháu ?

Kỳ Cương kéo sợi dây chuyền đeo ở cổ ra nhìn . Anh được cho biết, đây là kỷ vật của mẹ . Chẳng lẽ bà Uyển Phấn là mẹ anh ?

- Khi ta nói đó là của cháu và cháu đã đeo nó từ nhỏ thì họ nhìn nhau rất kỳ lạ.

Kỳ Cương thấy chóng mặt . Vậy ra anh không phải là đứa trẻ mồ côi . Anh có cha mẹ . Nhưng họ đã không nhìn nhận.

Kỳ Cương thấy căm phẫn . Anh muốn biết người đàn ông đó là ai.

- Bà có thể tả sơ người đàn ông đó cho cháu nghe không ạ ?

- Bà giám đốc nói ngay :

- Ông ta cao lớn, đẹp và sang trọng . Hình như ta nghe bà ấy gọi là Khiết Minh.

Trời đất tối sầm trước mặt Kỳ Cương.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Vậy là chàng đã hiểu . Cái lý do họ từ bỏ chàng thật đơn giản . Họ thà không có chàng hơn là phá vỡ những gì họ đang có . Sao họ vô trách nhiệm vậy chứ ?

Nhưng ông trời có mắt . Chàng đã vô tình xuất hiện trước mặt họ, khiến họ không thể nhắm mắt làm ngơ, đành phải bù đắp cho anh để lương tâm khỏi cắn rứt.

Ôi ! Cuộc đời ! - Kỳ Cương nghiến răng - Nếu vậy, các người sẽ phải trả giá . Một cái giá thật đắt đấy.

- Chắc cháu cũng đoán đấy là cha mẹ của cháu phải không ?

Kỳ Cương gật nhẹ . Bà giám đốc như đoán hiểu tâm trạng anh . Bà nhỏ nhẹ khuyên nhủ :

- Ta biết cháu rất đau khổ . Nhưng chắc cũng có gì gút mắc uẩn khúc, họ mới phải chọn cách đó . Bằng chứng là bao nhiêu năm nay, bà ta vẫn đều đặn đến đây ủng hộ tiền bạc.

- Không đâu - Kỳ Cương trào nước mắt - Tại sao bà ấy không một lần nhìn xem con của bà ta mặt mũi thế nào ? Nó giống cha hay giống mẹ ? Nó đẹp đẽ hay xấu xí ? Mà chỉ có tiền . Đồng tiền ủng hộ chung chung... Ai hưởng thì hưởng . Chẳng qua là bà ta muốn bớt tội với Trời Đất mà thôi.

- Kỳ Cương ! - Bà giám đốc thấy cũng động lòng - Cháu khoan vội xét đoán . Ta thấy họ thật sự mừng rỡ khi biết cháu là con của họ . Không đến nỗi như cháu nghĩ đâu.

- Cháu không khoan dung độ lượng được như bà đâu . Cháu thì sẽ cho họ biết thế nào tàn nhẫn.

Kỳ Cương lao ra ngoài . Thà là họ cứ chết như đã chết trong tâm trí anh từ hồi nào tới giờ đi . Sao họ lại xuất hiện, gây đau khổ cho anh như vậy ?

Nhã Ân giật mình khi trông thây Kỳ Cương . Anh đứng đó, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ.

- Em còn yêu anh chứ, Nhã Ân ?

- Em...

Nhã Ân chưa kịp nói thì Kỳ Cương lại hỏi :

- Và em còn gặp người đàn ông đó chứ ?

- Không . - Nhã Ân kêu lên - Ngay giây phút đó, em đã hủy bỏ công việc .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương 19

Kỳ Cương chụp vai cô.

- Em phải tìm hắn, gặp hắn . Cứ như lúc trước vậy đó.

- Để làm gì ? - Nhã Ân gỡ ngàng.

- Em đừng hỏi, nếu em còn yêu anh.

- Tất nhiên là em yêu anh - Nhã Ân vội vàng . - Vậy em sẽ làm gì chứ ?

Kỳ Cương mỉm cười hài lòng.

- Nhưng anh có tha thứ cho em và quay trở lại với em không ?

- Sao lại không, vì anh yêu em mà.

Kỳ Cương ghì chặt Nhã Ân . Anh đặt lên môi cô một nụ hôn đắm đuối.

- Vậy em sẽ làm . Làm tất cả những gì anh cần - Nhã Ân thì thào.

- Tốt . - Kỳ Cương siết chặt cô hơn.

Nước mắt Nhã Ân trào ra trước hạnh phúc bất ngờ . Vậy là cô không mất anh . Cô sẽ có anh mãi mãi.

- Em tưởng không còn gặp anh nữa - Nhã Ân thút thít.

Kỳ Cương mỉm cười :

- Thiệt là khờ ! Chúng ta đã ở bên nhau bao nhiêu năm rồi.

- Vậy anh không giận em chứ ?

- Có, nhưng hết rồi . Bởi vì xét cho cùng... em chỉ vì sự bức bách của đồng tiền mà làm như vậy thôi.

- Cám ơn anh đã hiểu em.

- Anh phải cám ơn em mới đúng . Nhờ có em, anh vỡ lẽ được nhiều chuyện lắm.

Nhã Ân đâu hiểu được ngụ ý sâu xa trong câu nói của Kỳ Cương . Cô tưởng anh còn buồn chuyện đã qua nên vụng về an ủi :

- Thôi, bỏ qua đi anh . Bây giờ chúng ta lại có nhau . Thế là tốt rồi . Anh sẽ dọn về đâu ở chứ ?

Kỳ Cương quay đi, tránh ánh mắt của Nhã Ân :

- Tạm thời anh chưa thể, và em cũng đừng đi tìm anh . Khi cần, anh sẽ đến đây . Em hiểu chứ ?

Nhã Ân lắc đầu, ngơ ngác :

- Em không hiểu.

Kỳ Cương thở dài:

- Sau này em sẽ hiểu . Thôi, anh đi nhé.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Anh đi thật à ? - Nhã Ân hốt hoảng.

- Anh sẽ quay lại.

Kỳ Cương nhanh chóng biếng mất . Cũng bất ngờ như lúc anh xuất hiện vậy.

Nhã Ân ngồi thừ ra với bao nhiêu là câu hỏi . Hình như Kỳ Cương dự định một chuyện gì đó thì phải ?

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương 20

Cái tin Kỳ Cương vào làm ở phòng kế hoạch không chỉ gây bất ngờ cho bà Uyển Phấn, mà còn làm rúng động những người làm việc cho ông Khiết Minh.

Một tài xế lái xe không thể hiện được năng lực gì đặc biệt, sao lại được ưu ái như vậy ? Hơn nữa, anh làm ở công ty xây dựng "Thành Đạt" có được lâu đâu . Thật là không hiểu nổi.

Bà Uyển Phấn hết sức lo sợ, nên đến ngay bệnh viện cật vấn ông Khiết Minh :

- Tại sao vậy ? Tại sao tôi đã năn nỉ ông hết lời mà ông vẫn một mực làm theo ý mình ? Thà rằng ông âm thầm cho nó một căn nhà hay vài trăm triệu, cũng còn hơn quyết định như vậy . Trước mắt đã tạo sự nghi vấn cho nhiều người . Sau nữa, có thể vì nó mà công ty hỏng việc.

- Tôi biết việc tôi làm mà - Ông Khiết Minh có vẻ mệt mỏi - Tôi chỉ cho nó tập sự thôi cũng không được hay sao ?

- Nghĩa là ông đang chuẩn bị cho nó ra mắt chính thức ?

- Dĩ nhiên . Vì nó là con trai duy nhất của Khiết Minh này, chẳng lẽ...

- Không . - Uyển Phấn có vẻ kích động - Tôi không có tham vọng đó . Nếu không, tôi đâu phải đưa nó vào cô nhi viện chứ.

- Nhưng chẳng lẽ mãi mãi nó là đứa con vô thừa nhận sao ? Nó đã có quá nhiều thiệt thòi đau khổ rồi còn gì.

- Sao tôi lại không biết - Bà Uyển Phấn nghẹn giọng - Nhưng liệu nó có thật sự hạnh phúc không, khi không được hoan nghênh đón nhận ? Chẳng thà không có còn hơn là có nữa.

Ông Khiết Minh phẩy tay :

- Thôi, bà đừng nói nữa . Tôi chỉ làm đúng trách nhiệm của một người cha mà thôi . Vì nếu chậm trễ, tôi sẽ không còn có cơ hội nữa.

Bà Uyển Phấn bàng hoàng :

- Ông nói vậy là có ý gì ?

- Tôi bị ung thư máu đã đến giai đoạn cuối . Mạng sống chỉ còn tính từng ngày nữa thôi.

- Sao bây giờ ông mới nói ? Mà Ngọc Chi với av đã biết chưa ?

- Không ai biết đâu . Tôi chết vì đau tim hay vì ung thư máu cũng là chết . Có gì phải nói thêm một bệnh nữa cho họ lo . Bà nhớ giữ kín chuyện này đó.

- Tôi... Tôi... sẽ chết mất, nếu ông không còn.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Nói bậy . - Ông Khiết Minh ráng nở một nụ cười - Bà còn hai đứa con phải lo thay cho tôi đấy.

- Nhưng tôi có làm được gì ? Bao nhiêu năm rồi, tôi chỉ biết sống dựa vào lòng thương hại của ông và Ngọc Chi.

- Đừng nói thế ! Chúng nó rất cần đến bà.

Bà Uyển Phấn bật khóc rưng rức.

Có tiếng gõ cửa . Bà Uyển Phấn vội lau nước mắt . Bà có vẻ mất tự nhiên khi trông thấy b à Ngọc Chi và av.

- Ủa ! Uyển Phấn vô đây hồi nào ? Sao không đợi tôi cùng đi ?

Bà Uyển Phấn cười gượng :

- Tôi cũng không chủ định trước . Đi mua đồ rồi tạt ngang . Thôi, hai người ở lại nhé.

av khẽ gật :

- Vâng . Dì về trước.

Uyển Phấn đi thật nhanh ra khỏi phòng . Xuống hết cầu thang, bà đụng mặt Kỳ Cương ở đó . Qúa bức xúc vì những lo lắng, b lôi Kỳ Cương đi mà không để ý đến sự khác lạ trên mặt anh.

- Kỳ Cương ! Sao con nói với dì là con không nhận lời, bây giờ...

- Sao tôi lại phải từ chối ? - Kỳ Cương vùng khỏi tay bà - Bà thật sự ghét tôi như vậy sao ? Trong lòng bà chỉ có Tùng Nam thôi sao ?

Bà Uyển Phấn há miệng kinh ngạc . Nó vừa nói điều gì vậy ? Bà có nghe lầm không ? Tại sao nó lại biết rõ chứ ?

Bà chỉ tay vào mặt anh :

- Con... con vừa nói...

Kỳ Cương lạnh lùng :

Đừng gọi tôi là con . Lẽ ra bà nên giết tôi chết ngay từ lúc tôi vừa tượng hình mới phải.

- Ôi ! - Bà Uyển Phấn úp mặt vào lòng bàn tay - Đã đến lúc tôi phải trả giá cho tội lỗi của tôi rồi.

- Tại sao bà không nhìn nhận tôi ? Có phải vì bà sợ mất chỗ dựa cho bà và Tùng Nam hay không ? Trong khi bà lo cho anh ta đầy đủ từ miếng cơm manh áo để anh ta thành đạt rõ ràng, thì tôi phải sống trong sự khốn cùng, thiếu thốn . Bà nói đi . Tôi không phải là máu thịt của bà sao ?

- Kỳ Cương ! - Bà Uyển Phấn khóc nghẹn ngào - Con cứ trách ta đi, cứ mắng chửi ta đi . Ta thật sự không có lời nào để bào chữa cả .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương 21

Kỳ Cương dường như không một mảy may xúc động, anh tiếp tục trút cơn phẫn uất.

- Ngay cả lúc này đây, bà đã biết tôi là ai, bà vẫn không muốn tôi ngước mặt với đời . Bà thà hy sinh tôi chứ danh dự bà thì không thể mất . Tại sao vậy ? Tại sao bà lại rẻ rúng tôi như vậy ? Bà có biết tôi vì nghèo, vì thiếu thốn mà phải để người yêu hy sinh cho mình không ? Tại sao bà là mẹ của tôi mà bà lại tàn nhẫn với tôi thế ?

- Kỳ Cương ?

Bà chỉ biết tức tưởi kêu tên anh . Những gì anh nói thật sự không có gì sai cả . Phải . Tại sao ngày đó bà không đủ can đảm rời bỏ gia đình ông Khiết Minh ? Để bây giờ với bao đau khổ, uất hận trong lòng, Kỳ Cương đã không thể dành cho bà một chỗ đứng trong lòng.

Bà ngước đôi mắt đẫm lện nhìn anh :

- Vậy mẹ có thể làm gì để chuộc lại lỗi lầm với con ?

- Chỉ cần bà đừng ngăn cản tôi trong việc nhìn nhận lại nguồn cội của mìinh.

- Được . Mẹ sẽ...

Kỳ Cương cũng chẳng buồn nghe hết câu . Anh dửng dưng quay đi.

- Vậy thì tốt.

Bà Uyển Phấn gắng sức để không gục xuống.

Cuối cùng điều bà lo sợ, lẩn tránh suốt hai mươi năm trời rồi cũng đến . Liệu bà có đủ sức để đối mặt với nó hay không ? Thật là một câu hỏi Nhã Ânn giải.

Kỳ Cương nhìn Nhã Ân, thúc giục:

- Nhấn số đi.

Nhã Ân mím chặt môi. Hai bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi. Tại sao cô lại run sợ như vậy? Lúc trước, cô làm vì một mục đích rõ rệt nên đâu gặp phải tâm trạng này, còn bây giờ. Thật là khổ sở!

Kỳ Cương hơi gắt:

- Em sao vậy? Nhấn số đi chứ.

Nhã Ân thở hắt ra:

- Em không biết tại sao phải làm như vậy? Lúc trước là vì tiền, còn bây giờ?

- Vì một sự công bằng.

Nhã Ân tròn mắt:

- Em không hiểu.

- Rồi em sẽ hiểu. Nhưng hãy tin anh. Em cứ làm đi. Chẳng lẽ anh hại em sao?

Nhã Ân nhỏ giọng:

- Nếu vậy, em sẽ làm.

Cô dứt khoát nhấn số. Khi Nguyên Tân cất tiếng:

- Alô.

Cô nghe tim mình như nhảy loạn trong lòng ngực. Lại sợ nữa rồi. Cô ráng trấn tỉnh:

- Nhã Ân đây.

- Nhã Ân?

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Cô nghe giọng Nguyên Tân thảng thốt.

- Anh ngạc nhiên phải không? - Nhã Ân hơi run.

- Anh... tưởng... anh không... - Nguyên Tân cà lăm.

Nhã Ân làm giọng buồn:

- Em cũng tưởng mình có thể quên được anh. Và thật lòng muốn trả anh về cho vợ anh. Nhưng... em buồn quá. Tối nay, mình gặp lại chứ?

Mấy phút trôi qua.

- ThôI được. Ở đâu?

- Nhà hàng khách sạn "Hướng Dương" vào lúc chín giờ.

Cô liếc nhìn Kỳ Cương. Anh khẽ gật đầu.

- Anh sẽ đến - Nguyên Tân gác máy.

Nhã Ân buông điện thoại. Cô ngồi thừ ra buồn bã. Kỳ Cương đứng dậy, vờ như không nhìn thấy thái độ ấy.

- Em cứ làm như lời anh vừa nói. Anh về đây.

Kỳ Cương đi rồi, Nhã Ân vẫn chưa bừng tỉnh. Cô ngồi đấy, tự hỏi hoài câu hỏi. Anh ấy làm vậy để làm gì chứ?



Nhã Ân len lỏi qua đám người say mê khiêu vũ. Trong vòng ánh sáng mờ ảo và điệu nhạc sôi động đến chói tai. Nhã Ân trông thấy Nguyên Tân ngồi nghiêm chỉnh bên quầy rượu.

- Tại sao lại hẹn ở đây? Ồn ào quá. - Trông thấy cộ Nguyên Tân nhăn mặt.

Nhã Ân nhún vai:

- Em đang muốn nổi loạn đây. Nếu anh không đến, em sẽ vui chơi hết mình đêm nay đó.

Nguyên Tân hơi cau mặt:

- Thôi, mình tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện đi.

Nhã Ân hất mặt:

- Không. Em không cần nghe. Em thừa biết anh sẽ nói gì. Đừng nói vô ích.

- Vậy em muốn gì? - Nguyên Tân có vẻ khó xử.

Nhã Ân vòng tay qua cổ anh, cô thì thầm:

- Uống với em một bữa thật say được không?

Nguyên Tân thấy cũng không có gì quá đáng, nên anh đồng ý:

- Được.

Điệu nhạc sôi động chấm dứt. Tiếp theo là điệu slow buồn nhẹ nhàng trỗi lên. Nhã Ân nắm tay Nguyên Tân:

- Nhảy với em.

Nguyên Tân thật sự xúc động. Cô gái này xem ra hết lòng với anh. Nhưng bảo đáp lại, thật tình anh không dám. Giữa anh và Ái Vân đã có biết bao sóng gió rồi, anh không thể liều lĩnh đùa giỡn với hạnh phúc gia đình được nữa.

- Nhã Ân! - Anh khẽ nói. - Anh cũng muốn đêm nay là một đêm đáng nhớ của chúng tạ Một đêm đẹp, đúng với ý nghĩa của nó. Để mai này nếu có dịp gặp lại, chúng ta có thể trao nhau một nụ cười thanh thản và trong sáng. Em đồng ý chứ?

Nhã Ân bối rối lặng im. Nếu Nguyên Tân

biết anh ta đang bị cho vào xiếc thì anh ta sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ? Chắc là giận dữ ghê gớm, không chừng anh ta đánh mình cũng nên.

Nhã Ân rùng mình. Đúng là cô đang đùa với lửa. Có lẽ cô chỉ nên nghe lời Kỳ Cương lần này nữa thôi.

- Em lạnh à? - Nguyên Tân có vẻ lo lắng khi bắt gặp cái rùng mình của cô.

Nhã Ân vội cười khỏa lấp:

- Không sao. Chỉ một tí thôi.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Nguyên Tân lôi cô về quầy rượu:

- Vậy uống vài ly cho ấm.

Và rồi Nguyên Tân cũng bắt đầu saỵ Mặc dù anh rất muốn giữ mình tự chủ để tránh xảy ra những điều đáng tiếc. Nhưng trước ánh mắt van nài đau khổ của Nhã Ân, anh lại không thể nói lời từ chối.

Khi Nguyên Tân thật sự say mèm, Nhã Ân vội vàng dìu anh lên lầu. Kỳ Cương bảo cứ để anh ta ở đó là được.

Để làm được điều đó, Nhã Ân thật sự khó nhọc. Nên khi dìu được Nguyên Tân vô giường. Nhã Ân thở ra nhẹ nhõm. Cô nhìn mặt mũi bèo nhèo của anh, thấy lòng không nở nên lấy khăn lau mặt cho anh. Cái lạnh làm Nguyên Tân rùng mình. Anh quờ tay, chụp vai Nhã Ân ghị xuống:

- Nhã Ân! Anh cũng... thương... em.

Anh vuốt nhẹ môi cộ Nhã Ân hoảng sợ gắng sức vùng vẫy. Đúng lúc ấy, cửa phòng bật mở, rồi ánh đèn phlash liên tục lóe sáng.

Nhã Ân đờ người nhìn đám đông hổn độn chen lấn.

Có người hỏi Nhã Ân bằng giọng gay gắt:

- Cô là gì của anh này?

Nhã Ân líu lưỡi, xua tay lia lịa.

- Là... là... bạn. Nhưng tôi không ở lại đây, không ở lại.

Cô thấy những nụ cười cùng với những ánh mắt chế giễu.

- Nam nữ ở chung phòng mà là bạn.

- Phải trễ một chút là có cảnh hay hơn rồi.

Nhã Ân vội gục mặt, bịt tai. Những tiếng xì xào ấy sao mà ghê quá. Kỳ Cương đâu? Anh có biết đã vô tình đẩy cô vào tình thế nhục nhã này không? Ôi trời! Thật là chỉ muốn chết.

- Cô là gì của Nguyên Tân?

Nhã Ân giật mình ngước đầu lên. Người thanh niên đứng trước mặt đang nhìn cô với ánh mắt soi mói.

Nhã Ân ngó dáo dác:

- Họ đi cả rồi à?

- Phải. - Anh ta gật đầu. - Nhưng tôi muốn biết cô là gì của Nguyên Tân?

Nhã Ân sợ hãi:

- Anh là ai?

- Tôi là anh vợ của Nguyên Tân. May cho cô là tôi nhận được điện thoại. Nếu vợ anh ta đến đây, cô khó mà được yên. Tôi hỏi thật. Cô muốn gài bẫy anh ta phải không?

Nhã Ân cứng họng:

- Tôi... không... tôi.

Anh ta nhìn cô trừng trừng:

- Không gài bẫy mà chụp hình, trong lúc chỉ có mình cô và anh ấy ở trong phòng. Rõ là muốn anh ta mất uy tín, muốn tạo một vụ "xì căng đan". Tôi không thể bỏ qua vụ này được.

Nhã Ân điếng hồn, chạy nhanh ra cửa. Cô phóng hai bậc một xuống lầu. Cô không thể ở lại đây được nữa. Không thể.

Khi Nhã Ân đã xuống đến đường, cô lảo đảo lê những bước chậm chạp. Anh ta đã nói gì nhỉ? "Một vụ xì- căng- đan". Rõ rồi! Kỳ Cương đã trả thù Nguyên Tân và cả cô nữa. Cô phải gặp Kỳ Cương. Tại sao anh lại nỡ đối xử với cô như vậy? Tại sao?

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương 22

Ái Vân đứng trước bàn trang điểm để chải lại mái tóc và sửa sơ cổ áo cho vừa ý rồi cô đến trước phòng tắm, gõ nhẹ:

- Anh xong chưa, Nguyên Tân? Đã khá trễ rồi đó.

Tiếng Nguyên Tân uể oải vọng ra:

- Được rồi. Anh ra ngay.

Ái Vân khẽ lắc đầu. Đêm qua, Tùng Nam đưa Nguyên Tân về trong trạng thái say mèm. Cô hơi ngạc nhiên, hỏi hai người có chuyện gì mà lại đi chung với nhau thì Tùng Nam lắc đầu không nói, lại còn trách cô là chẳng để ý gì đến chồng. Cô ức lắm. Thế nào cũng hỏi Nguyên Tân cho ra lẽ.

Nguyên Tân bước ra khỏi phòng tắm. Anh vẫn còn đang lấy khăn lau khô tóc.

- Anh mệt quá. Hôm nay, anh chỉ muốn nghỉ ở nhà.

Anh vừa nói vừa lau. Ái Vân liếc anh:

- Ai bảo uống cho lắm. Đêm qua, anh đi đâu với Tùng Nam vậy?

Nguyên Tân ngớ ra:

- Đi với Tùng Nam? Làm gì có.

Ái Vân tròn mắt:

- Tùng Nam đưa anh về mà.

- Tùng Nam? Sao lại là Tùng Nam?

Nguyên Tân ngạc nhiên, anh căng đầu ra cố nhớ. Tối qua anh đi gặp Nhã Ân. Anh nhớ là sau cùng thì anh say lắm. Say đến nỗi Nhã Ân phải dìu anh về. Nhưng đâu có về đây, về nhà Nhã Ân thì phải. Rồi hình như ồn ào gì đó. Nhưng anh không gượng dậy nổi. Sao lại là Tùng Nam nhỉ?

Nguyên Tân vỗ vỗ trán:

- Không nhớ nổi. Để chút đến công ty, anh hỏi Tùng Nam.

Ái Vân hừ nhẹ.

- Thật sợ anh quá! Uống đến mức chẳng còn biết gì nữa. Em không thích như thế đâu. Vì rượu mà đã có lần xảy ra chuyện không hay rồi.

Nguyên Tân biết Ái Vân ám chỉ vụ sẩy thai.

Anh cười gượng:

- Anh xin lỗi. Hôm qua anh chi tay với một người bạn nên hơi quá chén. Lần sau sẽ không vậy nữa đâu.

Ái Vân tò mò:

- Bạn nào?

Nguyên Tân khỏa lấp:

- Bạn cũ ấy mà. Em không biết đâu. Thôi, mình đi.

Cả hai sánh vai nhau ra cổng. Vừa mở cổng thì thật bất ngờ có mấy người sấn tới. Họ lên tiếng hỏi Nguyên Tân:

- Xin lỗi ông Nguyên Tân. Ông có thể cho biết cô gái tối hôm qua đi với ông là ai không?

- Tại sao lại chỉ có mình ông và cô ấy ở trong phòng vậy? Hai người đã làm gì?

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Ái Vân quá đổi bất ngờ. Cô chết lặng, hết nhìn Nguyên Tân rồi lại nhìn đám đông.

Cho đến khi Nguyên Tân bình tĩnh lại, kéo cô vào trong, đóng sập cổng lại.

Anh lôi cô đi như chạy. Chuyện quái quỉ gì thế này? Nguyên Tân lẩm bẩm.

Ngoài kia, tiếng đập cửa, tiếng gọi í ới tạo nên mớ âm thanh hổn độn phá tan bầu không khí yên tĩnh của ngôi biệt thự.

Cả hai đã vào đến trong nhà. Ái Vân tức giận hỏi Nguyên Tân:

- Họ vừa nói gì thế?

Anh bối rối:

- Anh không biết.

Anh có thể nhớ là mình đã đi với Nhã Ân. Nhưng còn chuyện xảy ra sau đó thì anh chịu.

Ái Vân như không tin, cô gằng giọng:

- Họ bả đêm qua anh ở trong phòng với một cô gái. Cô ta là ai?

Nguyên Tân cắn môi:

- Anh chỉ nhớ là người bạn đó mời anh đến uống rượu để chia taỵ Vậy thôi. Còn gì gì nữa thì anh thật sự không nhớ.

Ái Vân tức giận đến nghẹt thở. Mặt cô xanh như chàm. Bây giờ, lớn hơn cái cảm giác ghen tuông là cảm giác nhục nhã. Thực hư thế nào chưa rõ. Nhưng sự Ồn ào của dư luận thì đã lên quá mức chịu đựng.

- Anh gọi Tùng Nam đến đây hộ tôi.

Ái Vân nói như hét. Nguyên Tân vô cùng bối rối. Thật sự là lớn chuyện rồi. Anh xuống giọng năn nỉ:

- Anh thề là anh chỉ uống rượu chi tay với bạn. Em hãy tin anh.

- Vậy anh nói thật đi. Bạn nam hay nữ?

- Nữ. - Nguyên Tân cụp xuống.

- Hừ. - Ái Vân cười nhạt. - Người yêu của anh phải không? Một người đàn bà khác ngoài tôi phải không?

Nguyên Tân khổ sở:

- Nhưng đã là quá khứ rồi. Anh nói thật đó.

- Người đàn bà đó là ai? Anh phải nói cho tôi nghe để tôi sắp xếp. Nếu thật sự muốn chi tay với họ thì anh đã bị gài bẫy rồi.

Nguyên Tân chới với. Chẳng lẽ Nhã Ân lại gài bẫy để làm mất uy tín của anh sao?

Ái Vân bực bội vò tóc:

- Ước gì tôi có thể biến mất được ngay tức khắc. Nhục nhã quá đi!

Có tiếng chuông điện thoại. Ái Vân nhìn Nguyên Tân, ra hiệu. Anh đưa tay nhấc ống nghe:

- Alô.

- Tôi, Tùng Nam đây. Rắc rối rồi phải không?

- Sao anh biết?

- Có nhiều người hiếu kỳ đến công ty để hỏi về chuyện của anh. Vất vả lắm, tôi mới đuổi họ về được. Hai người lựa lời mà giải thích.

- Tối hôm qua, anh đã đưa tôi về à?

- Phải.

- Thật sự đã xảy ra chuyện gì? Và tại sao anh biết?

- Tôi chẳng biết gì hết. Một cú điện thoại bảo tôi đến đó đón anh về. Tôi đến đúng lúc có nhiều người đang ở trong phòng của anh. Cô gái đó là ai?

Nguyên Tân không trả lời.

- Tôi nghĩ anh đã bị gài bẫy. Một kẻ nào đó muốn anh bị mất uy tín.

Nguyên Tân nghiến răng, bất giác anh buột miệng:

- Không phải là anh chứ?

Có tiếng Tùng Nam thảng thốt:

- Nguyên Tân!

Nguyên Tân cúp máy. Nếu không phải là Nhã Ân thì chỉ có Tùng Nam. Anh có gây hiềm khích với ai đâu.

Ái Vân sốt ruột:

- Tùng Nam tóm tắt nội dung. Xong, anh ngồi thừ ra. Anh biết Ái Vân đang giận anh nhưng cảm giác bị lường gạt làm anh điên tiết. Anh phải tìm cho ra kẻ hại anh. Anh sẽ không tha thứ cho kẻ đó.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương 23

Nhã Ân thật sự hoảng loạn. Kỳ Cương rõ ràng đã hại cộ Đêm qua, cô chỉ là hồ nghi suy đoán. Nhưng cả ngày hôm nay, thái độ của Kỳ Cương là một câu trả lời xác thực nhất. Anh hoàn toàn tránh mặt cộ Anh đã bỏ mặc cô sau những giây phút kinh khủng đó. Chả lẽ giữa cô và anh không còn gì tốt đẹp nữa sao? Kỳ Cương! Anh đúng là một người đàn ông hẹp hòi, độc địa.

Nhã Ân ngửa cổ nốc cạn ly rượu. Cổ họng cô cay đắng nóng xé. Có phải đấy cũng là mùi vị của cuộc đời? Một cuộc đời đầy những gam màu tối như những bức tranh Kỳ Cương đã vẽ.

Gió từ mặt sông thổi lên và lồng lộng làm Nhã Ân thấy ớn lạnh. Cô khẽ so vai, co hai tay trước ngực.

Nhã Ân cầm cái chai rỗng không lên săm soi. Chán thật, mới đó mà đã hết một chai rồi.

Nhã Ân vỗ bàn, lè nhè:

- Bồi! Đem cho tôi vài chai nữa. Tôi phải uống cho đến khi nào không còn nhớ những chuyện đáng ghét đó nữa.

Nhã Ân úp khuôn mặt ướt đẫm nước mắt xuống bàn. Không có đau khổ nào bằng đau khổ của người bị phản bội. Tuy rằng Kỳ Cương không phản bội cô vì một người đàn bà, nhưng Kỳ Cương đã phản bội lại lòng tin của cô, đã bán rẻ cộ Thật là đau đớn quá.

Nguyên Tân không bỏ sót một cử chỉ nàocủa Nhã Ân. Thật tình anh cũng không hiểu tại sao anh lại có thể gặp cô một cách hi hữu như thế này.

Những lần gặp gỡ vội vàng qua loa chưa làm anh hiểu rõ về thân thế của cộ Cho nên lúc cố ý định tìm lại cô, anh thật sực không biết cô ở đâu mà kiếm. Số máy điện thoại, ngôi nhà thường gặp hoàn toàn không còn liên lạc được.

Đến lúc này, anh mới ngờ ngợ nhận ra Nhã Ân không phải tình cờ làm quen với anh. Rõ là cô cố tình sắp đặt.

Nhưng vì mục đích gì? Cô chưa hề làm tiền anh, cũng chẳng yêu sách gì ngoài việc muốn lấy anh. Chẳng lẽ ngay cả điều ấy cũng không thật.

Nếu cô cố tình hại anh vì lẽ nào đó, sao cô lại đau khổ dường kia?

Nguyên Tân thật sự thấy bối rối. Anh ráng nén mình chờ đợi. Hy vọng rồi anh sẽ có lời giải đáp.

Nhã Ân tỉnh giấc và hoảng sợ nhận ra mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.

Mùi khói thuốc lá nồng nặc khiến cô phải vội đưa mắt kiếm tìm và thất sắc nhận ra người đó là Nguyên Tân.

- Cô thấy thế nào?

Nguyên Tân từ từ đi đến bên giường. Nhã Ân hốt hoảng nhắm mắt:

- Em nhức đầu quá.

- Hình như em không muốn gặp anh?

Nguyên Tân ngồi xuống và đưa tay xoay mặt cô lại.

Nhã Ân chống đỡ yếu ớt:

- Không phải. Em chỉ muốn chết vì xấu hổ.

- Xấu hổ? Tại sao?

- Còn hỏi nữa. Dư luận đang đồn đãi khắp nơi. Còn mặt mũi nào...

Nguyên Tân nheo mắt:

- Tại sao chuyện đó lại xảy rả Em gài anh phải không?

Nhã Ân giật bắn người:

- Không có. Tại sao em lại phải làm như thế?

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Cha mẹ em phản ứng ra sao về chuyện này?

Nhã Ân vờ khổ sở:

- Em đã dám về nhà đâu.

Nguyên Tân nắm tay cô kéo dậy.

- Vậy, anh đưa em về.

Nhã Ân co rúm người lại.

- Không. Em sợ lắm.

Nguyên Tân nhìn Nhã Ân thật lâu, ánh mắt anh như dò xét, tìm hiểu.

- Gia đình em thế nào nhỉ? Theo như anh thấy thì em có vẻ rất giàu. Vậy cha mẹ em hẳng cũng là một người có tên tuổi?

Nhã Ân xám mặt:

- Anh nghi ngờ gì em thế? Anh không thấy là trong chuyện này, em cũng mất thể diện chẳng khác gì anh sao?

Nguyên Tân đứng dậy. Anh đi vòng vòng trong phòng.

- Xin lỗi em. Nhưng anh không tin sự việc đêm ấy chỉ là vô tình. Anh linh cả có người muốn hại anh, mượn tay em hại anh.

- Thật quá lắm. - Nhã Ân đứng phắt dậy. - Anh nghĩ tôi là hạng người thấp kém vậy sao? Tôi thích anh, yêu anh, thì đến với anh, chứ nào có phải tôi vì tiền mà bán rẻ nhân cách như vậy. Trong khi tôi còn chưa trách anh chỉ xem tôi như một trò đùa thì anh lại ăn nói hàm hồ với tôi như vậy. Tôi thật tiếc cho kết cục không hay này. Từ nay trở đi, tôi không muốn thấy mặt anh nữa. Đừng tìm tôi đấy.

Nhã Ân đùng đùng lao ra ngoài. Nguyên Tân cắn môi, gục mặt trong lòng bàn taỵ Vậy không phải là Nhã Ân thì là ai?

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương 24

Ái Vân cảm thấy bàng hoàng. Ng` con gái mà Nguyên Tân gặp gỡ đêm hôm đó là Nhã Ân ư ? Tại sao lại như vậy ? Hợp đồng giữa cô và Nhã Ân đã hủy bỏ rồi mà. không lẽ Nguyên Tân thật sự yêu người con gái đó ? Nếu vậy, chính cô đã tự hại mình rồi. Nhã Ân! Cô cũng giỏi lắm. Cô muốn qua mặt tôi à ? Đừng hòng.

Ái Vân nghiến chặt răng. Cái cảm giác bại trận thật là khó chịu.

Nguyên Tân và Ái Vân trở về nhà, mệt nhoài. Tâm trạng của Nguyên Tân là hối hận và bực bội. Anh vẫn chưa tìm ra ai đã thọc gậy vô cuộc sống của anh. Cái kẻ dod' thật đáng ghét và không thể tha thứ.

Nguyên Tân ngả dài trên ghế salon. Đầu anh nhức bưng. Có cái gì đó cồm cộm dưới nệm ghế, Nguyên Tân thò tay lấy ra. anh ngạc nhiên khi thấy đó là một chiếc máy ghi âm nho nhỏ. Nguyên Tân khẽ nhấn nút.

- Ai da! Bộ anh điên rồi sao ? Sao tự dưng lại cắn người ta?

- Ừ. Anh điên rồi. Nếu em không thích thì cắn lại anh đi...

Nguyên Tân nhìn trừng trừng chiếc máy ghi âm. Thế này có nghĩa là Ái Vân đã biết chuyện anh và Nhã Ân.

Cuộn băng vẫn sè sè quaỵ Những mẩu dod^'i thoại giữa anh và Nhã Ân tiếp tục phát ra nghe thật rõ.

Nguyên Tân hét lên.

- Ái Vân!

Ái Vân ngơ ngác chạy ra. Cô chết lặng khi thấy chiếc máy ghi âm trên tay anh.

Chết rồi! Sao cô lại vô ý như thế chứ ?

- Cô nói đi. Chuyện này là như thế nào ?

- Em... em xin lỗi. Nhưng sự thật lúc ấy em rất khủng hoảng. Em vừa mất đứa con... em...

Nguyên Tân nhìn Ái Vân đầy bực tức.

- Cô thật đáng sợ . Trongkhi tôi cố hết sức níu kéo thì cô lại tìm cách đẩy tôi ra. Cô làm như thế là vì ai? Có phải vì Tùng Nam không?

- Không phải. - Ái Vân kêu lên - Tùng Nam không liên quan gì trong chuyện này. Anh đừng nghĩ bậy.

- Cô bênh vực cho anh ta quá nhỉ. Nếu cô và anh ta không thông đồng với nhau thì tại sao anh ta biết tôi ở khách sạn với Nhã Ân mà đến đón ? Các người thật thâm hiểm. Các người yêu nhau đến thế cơ à ?

- Không phải. không phải. Em đã nói là không phải. Chẳng qua là em cứ ngỡ tình yêu của mìnhd dã chết. Mà anh thì ích kỷ giữ em lại, chứ không vì tình yêu. Cho đến khi anh lao vào vòng tay Nhã Ân theo ý em thì em mới bàng hoàng nhận ra rằng chuyện ấy thật sự làm cho em đau đớn. Em đã gặp Nhã Ân và hủy bỏ việc làm ngu xuẩn đó. Nhưng không ngờ cô ấy lại vẫn đeo bám anh như vậy.

- Tôi không tin. Những lời cô nói toàn là giả dối. Chỉ có tôi, một thằng ngu, cùng một lúc bị 2 người đàn bà xỏ mũi. Chuyện đã như vầy, cô viết đơn ly dị đi.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Nguyên Tân! Trong chuyện này, lỗi cũng không hoàn toàn ở tôi. Nếu anh thật sự yêu tôi thì cho dù tôi có gia)`ng 10 cái bẫy, anh cũng chẳng hề nào vướng được.

Ái Vân tức giận. Dù sao cô cũng đã hết lời cho lỗi lầm của mình. Nhưng thái độ khư khư cố chấp của Nguyên Tân làm cô không chịu nỗi. Một cô gái tầm thường như vậy mà anh còn bị ngã gục.

Nguyên Tân cười khan.

- Tôi tưởng cô là người thông minh, hoá ra cô chẳng hiểu gì cả. Cho dầu Nhã Ân tầm thường hơn cộ Nhưng bên cô ấy, tôi mới thật sự là người đàn ông.

- Anh... - Ái Vân nghẹn lời.

- Cô viết đơn đi.

Nguyên Tân bỏ đi. Cánh cửa bị dod'ng lại kêu một tiếng rầm thật lớn. Ái Vân biết thế là hết . Ng` đàn ông trong Nguyên Tân đã bị tổn thương. Có lẽ hết phương cứu chữa rồi.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương 25

Nhã Ân lại say mèm. Khi mà cuộc đời luôn thật giả khó lường thì tỉnh mà làm gì chớ. Chẳng phải cô vừa được 1 bài học đắt giá từ Kỳ Cương sao. Ng` mà cô đã sống thật hết lòng, nhưng dod^'i xử với cô thì thật tệ.

Anh ta tưởng rằng anh ta có quyền đó à ? Nhã Ân này với anh là vì tình vì nghĩa, chứ nào phải người ngu để anh lợi dụng.

Chỉ tội cho Nguyên Tân. Mặt mũi sáng sủa sao mà cũng ngốc thế .( hihihi, câu ni đúng) Hóa ra hắn cũng như cộ Cũng bị người mình yêu qua mặt.

Nhã Ân ngửa mặt cười. Ôi ! Sao cô chẳng quên được gì cả thế này? Ngay cả lúc đa6`u óc còn mù mờ mà mọi chuyện vẫn cứ rõ mồn một.

Kỳ Cương lẽo đẽo theo những bước chân xiêu vẹo của Nhã Ân.

Anh biết Nhã Ân bây giờ hận anh ghê lắm. Có bao giờ cô ấy uống rượu đâu.

Nhưng Nhã Ân ơi! Sau này em sẽ hiểu. Cuộc đời đã quá bất công với chúng ta rồi. Anh không thể xuôi tay chịu đựng mãi được. Tất cả những gì ngày hôm nay anh làm, chỉ là do cho tương lai sau này của chúng ta mà thôui.

Kỳ Cương sấn lên đỡ lấy Nhã Ân, vì cô vừa vấp phải 1 cục đá và suýt té.

- Kỳ... Cương! - Nhã Ân trợn mắt - Anh là một thằng tồi. Anh đối xử với tôi xấu quá.

Kỳ Cương ôm lấy Nhã Ân, anh gắng cho không trào nước mắt.

- Xin lỗi. Anh không muốn thế đâu. Nhưng anh không còn cách nào khác. Đành có tội với em vậy.

Nhã Ân vùng vẫy yếu ớt.

- Nói láo. Anh buông tôi ra đi. Tôi thà chết còn hơn thấy mặt anh. Anh xấu lắm.

Nhã Ân khóc rưng rức. Kỳ Cương nhắm mă"t. Hình ảnh dod' làm anh đau lòng quá. Nhưng cuộc sống mà, mềm yếu sẽ hỏng việc.

- Taxi!

Kỳ Cương đẩy Nhã Ân lên xe. Anh chỉ có thể gặp cô lần này nữa thôi. Sau đó... có lẽ chờ đến lúc thành công mỹ mãn đã.

Nhã Ân thức dậy và nhận ra đêm qua m`inh đã ngủ trong 1 căn phòng xa lạ.

Co6 cuống cuồng lao xuống giường và đụng phải Kỳ Cương ở cửa ra vào.

- Kỳ Cương! - Cô tức giận hét lên - Anh xem tôi là cái gì chứ ?

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Kỳ Cương nhíu mày.

- Làm gì mà ầm ĩ vậy?

Nhã Ân vung tay, Kỳ Cương hứng trọn cái tát tai nãy lửa. Anh xoa má.

- Cô dữ quá đấy.

- Im ngay! - Nhã Ân gào lên - Tránh cho tôi ra. Nếu 0, tôi sẽ giết anh đó.

- Hay lắm. - Kỳ Cương vỗ tay - Nếu cô cứ tiếp tục say như thế thì không cih? là tôi ra sẽ còn những người khác lợi dụng cô nữa. Lúc ấy, không biết cô còn lớn miệng như thế này được nữa không?

- Mặc kệ tôi.- Nhã Ân quắc mắt - Cuộc đời tôi kể như bỏ đi từ cái đêm bị anh bán rẽ rồi.

đdừng đổ lỗi cho tôi. Tôi cũng chỉ làm tiếp những gì cô muốn. Và tôi cũng chẳng để cô thiệt thòi. Đây, tiền đây. Cô hãy đi xa nơi này và làm lại cuộc đời. Ở đây, cô đã có quá nhiều tai tiếng rồi.

Nhã Ân hất mạnh xấp tiền trên tay Kỳ Cương, cô bỏ chạy như điên loạn.

Kỳ Cương nói với theo:

- Nguyên Tân đang tìm cộ Hắn nói không để yên.

Nhã Ân đã chạy mất. Mặc kệ Nguyên Tân. Nếu gặp, thì hắn làm được gì cộ Chẳng qua là do vợ hắn sai khiến thôi. người hắn cần hỏi tội là cô vợ xinh đẹp đó ấy chứ.

Còn cô, Kỳ Cương vừa lên mặt bảo cô phải làm lại cuộc đời. Để xem, co6 chẳng để hắn toại nguyện đâu. Hắn sẽ phải suốt đời hối hận vì đã đối xử tồi tệ với Nhã Ân này đấy.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương 26

Đã 1 tuần, Nguyên Tân không về nhà. Và thật sự anh thấy lòng không có gì hối hận. Ái Vân đã làm 1 chuyện mà anh khó có thể tha thứ.

Nhưng Thôi, những ngày xa cô, anh cũng tìm lại được sự thanh thản trong tâm hồn rồi. Cuộc sống êm đềm nơi thôn quê quả là 1 liều thuốc kỳ diệu. Sáng sớm, anh thong htả dạo bước qua những cánh đồng, hít đầy phổi không khí trong lành mát mẻ. Trưa, anh mắc võng dưới những tàn cây, lắng nghe tiếng gió nhè nhẹ trỗi những bản tình ca cùng lá. Chiều, là tiếng sáo diều, tiếng gọi nhau í ới và những làn khói ngoằn ngoèo tỏa nhẹ trên những mái nhà.

Nguyên Tân thấy sống như thế này thật dễ chịu.

Thêm 1 tuần trôi qua, những cảm giác êm đềm bay đâu mất. Anh thấy nôn nao nhớ tiếng xe cộ Ồn ào, tiếng cụng ly vui vẻ và cả cái cảm giác căng thẳng vì công việc.

Nguyên Tân quyết định trở về. Trước mắt, có lẽ anh còn phải chạm mặt với gia đình Ái Vân 1 thời gian nữa.

Tối hôm ấy, Nguyên Tân đến vũ trường 1 mình. Giữa không khí ồn ào náo nhiệt đó, anh thấy mình thật cô đơn lạc lõng và chợt thèm có 1 người để bầu bạn. Anh vẫy tay gọi 1 anh bồi.

- Tìm hộ tôi 1 cô bạn nhảy. Nhưng đừng sành sỏi quá nhé.

Anh bồi nháy mắt.

- Có 1 em vừa mới vào làm ngày hôm naỵ Ưu tiên cho anh đó.

Nguyên Tân gật đầu. Anh giơ cao ly rượu. Chất rượu trong sóng sánh đổi màu liên tục theo ánh đèn màu chớp tắt của vũ trường. Nguyên Tân nhấp một ngụm, men rượu mạnh làm cơ thể anh nóng bừng.

- Xin chào. Tôi ngồi đây với anh được chứ?

Nguyên Tân xoay người theo chiếc ghế. Cả anh và cô gái thiếu điều nhảy nhỏm.

- Lại là cô à ?

Nhã Ân lấy lại vẻ điềm tĩnh thật nhanh. Cô nheo mắt:

- Anh chẳng đã nói chúng ta có duyên là gì. Tôi thấy thật thú vị khi gặp lại anh như thế này.

Nguyên Tân làm mặt dữ dằn.

- Cô không sợ tôi sẽ trả đũa sao?

- Trả đũa tôi ? Vì chuyện gì ? Vì chuyện vợ anh thuê tôi quyến rũ anh à ? - Nhã Ân ngửa cổ cười giòn - Thôi đi. Anh đâu có giống những hạng người như vậy.

Nguyên Tân nhìn Nhã Ân chằm chằm.

- Cô hôm nay lạ lắm. có chuyện gì phải không?

Nhã Ân câng mặt.

- Thì cũng như anh thôi. Bị người ta bỏ nên hận đời vậy mà.

Nguyên Tân gật gù.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Rồi mới đi làm nghề này? Bộ hết chuyện để làm rồi sao?

- Vậy chứ ai dám mướn 1 kẻ tai tiếng như tôi. Anh nhé?

Nguyên Tân thở dài:

- Tôi rỗng túi rồi. Cũng đang tìm việc làm đây.

Nhã Ân chìa tay.

- Nếu vậy, về với tôi đi. Tôi hận người ta mà đi làm thôi, chớ tôi nhiều tiền lắm. Tiền của vợ anh cho đó.

Nguyên Tân cười nhạt.

- Tôi không thích dính líu tới cô ta đâu. Cám ơn.

Nhã Ân thích thú.

- Xem ra anh cũng hận người đàn bá đó dữ. Nhưng mà nè, nó đã được rửa bằng những giọt nước mắt tủi nhục của tôi rồi. Vì vậy, nó là của tôi.

Nguyên Tân nghiêm nhgị.

- Nếu có khả năng, hãy kiếm 1 việc làm đàng hoàng mà sống. Đừng tự hủy hoại cuộc đời mình. Rồi sẽ hối hận đó.

- Nhưng đó là điều tôi muốn. Tôi thích thấy người ta hối hận vì đã xô đẩy tôi đến con đường này.

đdừng điên rồ như vậy. Nhã Ân. Cuộc đời mình, mình phải có trách nhiệm. không thể đổ lỗi cho ai được. Và cũng đừng mong ai thu8ơng xót mình. Nếu em bằng lòng, anh sẽ giúp em.

Nhã Ân hơi xúc dod^.ng. Dầu sao thì Nguyên Tân cũng có vẻ rất thật lòng.

- Anh thật coi em là bạn chứ?

- Sao lại không - Nguyên Tân nắm tay cô.

Nhã Ân rươm rướm nước mắt.

- Vậy mà em ngỡ anh sẽ giận em.

Nguyên Tân xoay xoay ly rượu. Giọng anh trầm hẳn.

- Lúc đầu thì có. Vì cái cảm giác bị gạt gẫm lừa dối rất là khó chịu. Nhưng bây igờ thì hết rồi. Dầu sao em đâu phải là Ái Vân.

Nhã Ân rụt rè.

- Anh giận chị ấy thiệt sao ? Em thấy anh cũng có lỗi mà. Nếu như anh thật lòng yêu chị ấy, anh đâu ra ngoài lăng nhăng như vầy?

Nguyên Tân lắc đầu.

- Em không hiểu đâu. Nếu anh không yêu vợ, anh cưới cô ấy làm gì ? Chỉ tại vì khi lấy nhau rồi, anh mơ hồ cảm thấy anh không phải là hình ảnh trọn vẹn trong lòng Ái Vân. Cho nên anh cũng như 1 đứa bé luôn gây sự này nọ để tạo sự chú ý và cũng để đo lường mức độ tình cảm. Nhưng... anh thật sự bị sốc khi biết Ái Vân bày ra mưu kế đó.

Nhã Ân chớp mắt.

- Chị ấy hủy bỏ hợp đồng với em rồi còn gì ?

Nguyên Tân nhìn Nhã Ân đến tóe lửa.

- Vậy chuyện gặp gỡ vừa rồi là do ai? Rùm beng lên là ai làm ? Em à ?

Nhã Ân giật mình. Dầu sao cô cũng không thể tiết lộ về Kỳ Cương. Cô cúi đầu.

Nguyên Tân giận dữ:

đdừng bênh vực cô ấy nừa. Em lo cho thân em đi thì hơn.

- Xin lỗi - Nhã Ân nói nhỏ.

Nguyên Tân kéo tay cô.

- Mình về đi. Nghe anh, đừng làm việc này. Anh sẽ giúp em tìm 1 việc làm thích hợp.

Không hiểu sao Nhã Ân lại líu ríu theo anh. Có 1 người che chở có lẽ vẫn hơn.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương 27

Kỳ Cương hồi hộp gõ nhẹ cửa.

- Vào đi.

Anh đẩy cửa và khẽ cúi đầu chào ông Kiết Minh.

- Thưa, tôi được biết ông có chuyện cần gặp.

- Phải. Con ngồi đi.

Kỳ Cương giả vờ như không nghe thấy tiếng "con" mà ông vừa gọi anh. Anh khách sáo ngồi xuống.

- Dạ, cám ơn ông.

Ông Kiết Minh không giấu được vẻ trìm mến trong ánh mắt.

- Làm việc được không? Thích nghi chứ, Kỳ Cương?

- Dạ, cũng có khó khăn vì không phải chuyên môn. Nhưng tôi sẽ cố gắng để không phụ lòng tin tưởng của ông.

Ông Kiết Minh mỉm cười hài lòng. Có ý chí như vậy là tốt rồi.

- Nghe nói, cậu vẽ rất khá phải không? Cậu có muốn đi tu nghiệp nước ngoài không?

Kỳ Cương lắc đầu.

- Tôi thấy thích công việc này, vì nó mới lạ và hấp dẫn. Chuyện vẽ tranh... sau này sẽ tính.

Ông Kiết Minh gật gù.

- Cũng được. Thật ra, tôi rất mến những thanh niên có chí như cậu. Có gì cần cứ nói, tôi sẽ giúp đỡ.

Kỳ Cương có vẻ ngập ngừng.

- Dạ, chân thành cám ơn ông. Nhưng... tôi... tôi...

Ông Kiết Minh khuyến khích.

- Cứ mạnh dạn nói. Cậu có ý định gì phải không?

- Dạ - Kỳ Cương gật đầu - Nếu có gì không phải, xin ông bỏ quạ Nhưng tôi thấy việc đầu tư vô cổ phiếu cũng rất haỵ Ta có thể bỏ bớt một vài công trình để đầu tư vô cổ phiếu được không ạ?

Ông Kiết Minh có vẻ ngỡ ngàng:

- Ồ! Vấn đề này tôi chưa nghĩ tới bao giờ. Vì công ty xây dựng của chúng ta là một công ty lớn và nổi tiếng. Những công trình chúng ta tham gia cũng đủ mang về nhiều lợi nhuận. Vả lại, những gì không phải là chuyên môn, tôi không dám mạo hiểm.

Kỳ Cương tỏ vẻ thất vọng.

- Xin lỗi. Tôi thật là không phải.

Ông Kiết Minh nhìn anh, áy náy.

- Cậu thích chuyện đó à?

- Dạ. - Kỳ Cương đáp khẽ.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Nếu vậy, cậu cứ tìm hiểu vấn đề cho kỹ rồi trình bày riêng với tôi. Được không?

Mắt Kỳ Cương bừng sáng.

- Rất cám ơn ông.

Ông Kiết Minh như vui lây.

- Được rồi, được rồi. Tính toán cho kỹ nhé. Tôi cũng liều với cậu một phen vậy.

Kỳ Cương cúi rạp đầu:

- Ông cứ tin ở tôi. Tôi xin phép.

- Ừ.

Kỳ Cương lui ra ngoài. Cánh cửa khép lại. Ông Kiết Minh không thấy được ánh mắt lạ lùng của anh. Ông chỉ thấy vui sướng vì đáp ứng được nguyện vọng của đứa con yêu dấu. Có thể sẽ thất bại, ông biết, nhưng miễn anh vui là được.

Kỳ Cương bồn chồn trước khoảng sân tối đối diện nhà của Nhã Ân. Anh biết cô đã chẳng sợ gì đến nỗi phải bỏ đi. Thôi thì có ở lại đây cũng được. Bởi anh còn dịp âm thầm trông thấy cộ Anh mong mọi việc kết thúc thật nhanh để anh có thể trở về bên cô, sẽ thành tâm khẩn cầu cho đến khi cô tha thứ. Và anh tin là sẽ được. Vì dù sao tất cả những gì anh làm là vì cộ Cô không thể không hiểu.

Kỳ Cương chợt nghe thấy tiếng cười khúc khích quen thuộc. Người anh căng ra vì hồi hộp. Chợt, anh ngỡ ngàng khi trông thấy Nguyên Tân bên cạnh Nhã Ân. Tiếng Nhã Ân thật trong:

- Anh có nghĩ chúng ta sẽ thành công không? Thú thật, em hơi run vì công việc còn lạ quá.

- Sao lại không. Phải có niềm tin chứ nhỏ. - Nguyên Tân cười lớn. - Ái chà! Cửa hàng hoa "Nhã Ân", nghe thích quá nhỉ.

Nhã Ân nũng nịu:

- Sao là Nhã Ân? Nhã Tân! Chúng ta hợp tác mà.

- Thôi, vô nhà đi cô bé. Anh thích Nhã Ân, vì cái tên đó hay lắm.

- Hừ! Anh chỉ giỏi nịnh.

Cả hai đã vào nhà. Cánh cổng đóng lại với một tiếng vang khô khóc. Kỳ Cương đứng đấy bất động. Sao lại như vậy? Anh đã sai lầm ự Hai bàn tay Kỳ Cương siết chặt. Anh không thể thua Nguyên Tân được.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương 28

Tiệm hoa "Nhã Tân" sang trọng và rực rỡ trên một con phố chính của thành phố. Sau cánh cửa kính trong suốt là những chậu hoa với mọi chủng loại. Những nụ hồng đủ mọi sắc màu, những cánh tulip tươi sắc, những đóa cẩm chướng kiêu hãnh và những lá măng xanh mướt... tất cả tạo nên một vẻ đẹp thu hút hấp dẫn. Đặc biệt cô chủ tiệm cũng là một đóa hoa rực rỡ và quyến rũ không kém.

Tiệm hoa khai trương mới được hai ngày nhưng xem ra tình hình cùng có vẻ khả quan lắm. Nguyên Tân và Nhã Ân đều rất phấn khởi. Cả hai tràn trề hy vọng cho một ngày mai tốt đẹp, nhưng một ngày mai rất khác trong ý nghĩ của mỗi người.

Buổi trưa vắng khách và bớt việc, nên Nguyên Tân giao tiệm cho Nhã Ân. Anh có một số việc riêng phải làm. Nhã Ân hơi hoảng, cô vẫn chưa quen với cách giao tiếp buôn bán như thế này.

- Ê! Em ở đây có một mình thôi ư?

Nguyên Tân buồn cười.

- Chứ lúc nào cũng phải có anh kè kè bên cạnh sao? Em làm như mình là con nít vậy.

Nhã Ân phụng phịu:

- Hồi nào tới giờ, có khi nào em làm chủ một cửa tiệm lớn như thế này đâu. Anh chẳng tâm lý gì hết.

- Thì anh tập cho em đấy. Mình là chủ mà. Sợ cái gì chứ?

Nguyên Tân búng mũi cộ Nhã Ân xoa mũi:

- Thì cũng phải từ từ. Mới có hai ngày... mà đã...

Nguyên Tân trêu.

- Chả lẽ đi... toilette cũng không được sao? - Anh vờ ôm bụng. - Ui da! Chắc là chết quá!

Nhã Ân lườm một cái bén ngót:

- Thì thôi, "biến" đi. Nhã Ân này không thích năn nỉ đâu.

Nguyên Tân đứng thẳng người lại. Anh nháy mắt với cô rồi mở cửa đi ra. Nhã Ân thả người xuống ghế, làu bàu:

- Cứ làm như mình quan trọng lắm.

Nhưng rồi cô chợt ngẩn người. Dường như anh cũng quan trọng với cô thật. Nếu không có anh, cô đã như thế nào rồi?

Nhã Ân chống cằm. Cô thả trôi mình với những ý nghĩ lan man. Và Nguyên Tân luôn là điểm nhấn trong những ý nghĩ đó.

- Cửa hàng này sang trọng quá nhỉ.

Tiếng một phụ nữ đưa Nhã Ân trở về thực tại.

- Dạ thưa...

Nhã Ân trợn mắt. Ái Vân làm mặt kiêu hãnh:

- Ngạc nhiên phải không? Cô còn chưa mời tôi ngồi.

- À phải. Mời chị.

Nhã Ân lật đật kéo ghế. Ái Vân lạnh lùng ngồi xuống, cô vào đề ngay.

- Tôi vừa trông thấy Nguyên Tân từ đây ra. Chắc là anh ấy không phải đến đây để mua hoa chứ?

Nhã Ân tái mặt. Cô không biết trả lời như thế nào. Ái Vân gay gắt.

- Cô vẫn tiếp tục gặp Nguyên Tân vì lẽ gì? Cô đừng nói vì yêu nhé.

Sponsored content



Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 3 trong tổng số 5 trang]

Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4, 5  Next

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết