Khi những cơn mưa sầm đổ về thành phố, khi những cơn gió rít mạnh qua khe hở vách ngăn cửa sổ thì ta nhận ra… Sài Gòn mưa, ta chông chênh cảm xúc quá, cái lành lạnh len vào thịt da lạ lẫm đến lạ. Nhạc khúc của mưa có lúc nhẹ nhàng lả lướt có lúc nghe như tiếng vĩ cầm da diết của vũ điệu rumba, có lúc xô nghiêng ầm ào như điệu flamenco cháy bỏng… Ta đứng bên hiên nhà, nghe nhạc mưa mà lòng vui buồn lẫn lộn. Có những cuộc tình đến rồi đi. Có những cuộc tình trong mưa đẫm đầy nước mắt. Có những cuộc tình nhờ mưa mà ở lại…
Nhà văn Băng Sơn từng viết: “Mưa là tiếng gọi không có âm thanh, là lời thì thầm mơ hồ như mây đang tự hóa thân thành một bản thể khác, mưa thảng thốt rào rào mơ hồ lơ đãng bay lướt không gian, mưa đê mê trầm lắng như cung đàn tân hôn…”
Mưa tuôn trên mặt phố đêm loang loáng, mưa như thì thầm với người phu quét đường “xin chiếc lá vàng làm bằng chứng yêu em”. Mưa ve vuốt bờ vai nhẫn nại của người phu quét đường, mưa thấm ướt chiếc áo cũ sờn của người công nhân tan ca trễ đang vội vã trở về nhà, mưa xuyên tầng lá rạt rào trên từng mái ngói... Mưa len lỏi qua từng vạt áo, mưa như thích thú hơn trong việc giấu mình qua từng sợi thưa, mưa khoái chí nhảy tưng tưng khi con người co rúm lại vì cái lành lạnh của mưa mang đến thấm vào thịt da.
Ừ, mưa đấy…
Bao ngày hầm hập nóng, đêm nay Sài Gòn mưa như trút nước, mưa xối xả… Nghe gió rít như muốn bật tung cánh cửa sổ bằng gỗ tạo nên thứ âm thanh kỳ quặc… nhạc mưa hôm nay không êm dịu lay phay mà nó ầm ào tuôn xuống cảm giác chênh vênh…
Quán café đêm đi qua rời rạc những bản nhạc Ngô Thụy Miên và giọng hát Tuấn Ngọc… Róc rách tiếng mưa va vào cảm giác, mọi thứ bỗng trở nên trôi thật chậm, chậm đến mức không thể chịu nổi cảm giác rã rời…
Quán đêm lặng lẽ Quang Dũng lại thì thầm…
“Mưa rơi mưa rơi tí tách
Rơi trên thành phố lặng câm.”
Khúc mưa đêm nay buồn!
Ừ, buồn!
Thành phố cũng lặng câm, trái tim lặng im, chỉ còn tiếng thở dài, rất nhẹ!
Một đêm có mưa đi qua...
Nhà văn Băng Sơn từng viết: “Mưa là tiếng gọi không có âm thanh, là lời thì thầm mơ hồ như mây đang tự hóa thân thành một bản thể khác, mưa thảng thốt rào rào mơ hồ lơ đãng bay lướt không gian, mưa đê mê trầm lắng như cung đàn tân hôn…”
Mưa tuôn trên mặt phố đêm loang loáng, mưa như thì thầm với người phu quét đường “xin chiếc lá vàng làm bằng chứng yêu em”. Mưa ve vuốt bờ vai nhẫn nại của người phu quét đường, mưa thấm ướt chiếc áo cũ sờn của người công nhân tan ca trễ đang vội vã trở về nhà, mưa xuyên tầng lá rạt rào trên từng mái ngói... Mưa len lỏi qua từng vạt áo, mưa như thích thú hơn trong việc giấu mình qua từng sợi thưa, mưa khoái chí nhảy tưng tưng khi con người co rúm lại vì cái lành lạnh của mưa mang đến thấm vào thịt da.
Ừ, mưa đấy…
Bao ngày hầm hập nóng, đêm nay Sài Gòn mưa như trút nước, mưa xối xả… Nghe gió rít như muốn bật tung cánh cửa sổ bằng gỗ tạo nên thứ âm thanh kỳ quặc… nhạc mưa hôm nay không êm dịu lay phay mà nó ầm ào tuôn xuống cảm giác chênh vênh…
Quán café đêm đi qua rời rạc những bản nhạc Ngô Thụy Miên và giọng hát Tuấn Ngọc… Róc rách tiếng mưa va vào cảm giác, mọi thứ bỗng trở nên trôi thật chậm, chậm đến mức không thể chịu nổi cảm giác rã rời…
Quán đêm lặng lẽ Quang Dũng lại thì thầm…
“Mưa rơi mưa rơi tí tách
Rơi trên thành phố lặng câm.”
Khúc mưa đêm nay buồn!
Ừ, buồn!
Thành phố cũng lặng câm, trái tim lặng im, chỉ còn tiếng thở dài, rất nhẹ!
Một đêm có mưa đi qua...