DIỄN ĐÀN CÀ MAU
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
DIỄN ĐÀN CÀ MAU

Diễn Đàn Cà Mau - Tôi Yêu Cà Mau

Chào Mừng Bạn Đến Với Diễn Đàn Mũi Cà Mau
Chúc Các Bạn Vui Vẻ

Latest topics

» Tấm Bạc trượt tự bôi trơn, bạc đồng lỗ Graphite, bạc Graphite, bạc đồng tiết dầu
by tramanh09 2024-11-14, 3:18 pm

» Graphite tấm chịu nhiệt, khuân đúc graphite, trục khuấy Graphite, điện cực than chì EDM
by tramanh09 2024-11-12, 3:46 pm

» Tổng kho nhập khẩu và phân phối chổi than, chổi than công nghiệp
by tramanh09 2024-11-07, 10:05 am

» Cung cấp các loại dây Curoa, dây đai băng tải T5, T10, AT5, AT10, AT20,2M, S3M,5V, 8V, B97, PLP8M
by tramanh09 2024-11-01, 3:30 pm

» Cập nhật mới nhất từ GOAL123: Arsenal vs Liverpool 23h30 ngày 27/10
by superbet 2024-10-26, 10:46 am

» Cung cấp chổi than công nghiệp MG50, J204, J164, D172, CH33N, D374N…
by tramanh09 2024-10-26, 8:26 am

» Tấm graphite siêu bền - Giúp tiết kiệm chi phí và tăng năng suất
by tramanh09 2024-10-18, 4:32 pm

» Tổng kho phân phối các loại Can nhiệt PT 100/ Can nhiệt B/Can nhiệt K /Can nhiệt E
by tramanh09 2024-10-15, 3:34 pm

» Chổi than công nghiệp được thiết kế để kéo dài tuổi thọ và giảm chi phí bảo trì.
by tramanh09 2024-10-04, 11:51 am

» Tổng kho phân phối các loại Can nhiệt PT 100/ Can nhiệt B/Can nhiệt K /Can nhiệt E
by tramanh09 2024-10-02, 9:45 am

» Cung cấp các loại can nhiệt, cảm biến nhiệt, đồng hồ đo nhiệt độ
by tramanh09 2024-09-27, 5:02 pm

» Chổi than công nghiệp được thiết kế để kéo dài tuổi thọ và giảm chi phí bảo trì.
by tramanh09 2024-08-26, 2:48 pm


You are not connected. Please login or register

Truyện dài: Áo Trắng Bên Sông

Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3

Go down  Thông điệp [Trang 3 trong tổng số 3 trang]

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Rót đưa cho Quỳnh ly nước , Ngọc Minh ngồi đối diện với Quỳnh .

- Quỳnh ! Bây giờ chúng ta đã là chị em cùng một nhà , chị muốn em hãy thành thật cho chị biết mối quan hệ giữa em và bác sĩ Hoài . Biết đâu chị có thể giúp em .

Quỳnh cúi đầu :

- Chị biết em ... em và bác sĩ Hoài à ?

- Có một lần chị thấy em đi với anh vào khách sạn và ngày hôm qua tại bệnh viện . Anh Đại không nghi ngờ gì cả , nhưng chị biết anh ta không phải người tốt . Em hãy chấm dứt mối quan hệ này đi .

- Ngày hôm qua , em vừa nói lời chia tay , thì anh Đại và chị đến bệnh viện . Anh ta đang uy hiếp em và chính vì quá bối rối , em đã nói thật với mẹ , gây cho mẹ cú sốc . Em sợ lắm .

- Tốt nhất em không nên gặp anh ta nữa . Nếu cần , em đổi số điện thoại đi .

- Vô ích . Anh ta sẽ nói sự thật với anh Đại , em không thể mất anh Đại .

Ngọc Minh thở dài :

- Em khờ thật . Em quan hệ với anh khác nào em phụ bạc anh Đại . Chị sẽ gặp anh ta giúp em .

- Anh ta không đơn giảm đâu chị .

- Chị biết . Ngày hôm qua anh ta còn gọi điện cho một người tên Phát , chị nghe anh ta căn dặn rất rõ : " Hãy làm theo kế hoặch thứ hai . Thất bại rồi , bà ta vẫn giữ nguyên ý định nhận thằng bé " . Bà ta ở đây nhất định là mẹ của chúng ta , và bé Khang là đứa bé anh ta đề cập , vậy Phát là ai ?

Quỳnh lạnh người :

- Chú Phát là trưởng phòng kế toán của công ty . Anh ta có mưu toan gì vậy ?

- Chiếm đoạt tài sản của em và mẹ .

Quỳnh sợ hãi :

- Mình phải làm sao , hả chị ?

- Chị đi gặp anh ta , em hãy cho chị số điện thoại củ anh ta .

Quỳnh bắt đầu thấy sợ , cô hiểu mọi chuyện không đơn giản nữa nếu như cô đoạn tuyệt với Hoài . Anh ta đang muốn cả cô và công ty , tham vọng quá quắt .

Niềm vui chị em đoàn tụ vừa nhóm lên không xoá tan được những lo âu trong đầu Quỳnh .

Ngọc Minh vui lắm ; hai mươi sáu năm mãi đến bây giờ cô mới gọi được tiếng mẹ , không phải là tiếng gọi trong mơ . Vòng tay mẹ thật ấm áp , lời mẹ thật dịu dàng :

- Mẹ biết không , hồi nhỏ nằm mơ con cứ hình dung ra mẹ , ba nói con giống mẹ . Con mơ thấy mẹ ôm con , tỉnh giấc còn ngậm ngùi luyến tiếc . Ba làm đủ mọi nghề để sống , bốc vác , làm thuê để nuôi con . Nhưng ba có một tật xấu là nghiện rượu , khi ba say con cứ phải bỏ nhà đi . Cho đến một hôm , con chờ mãi ba không về , rồi người ta cho con hay , ba uống rượu ngủ ngoài sương lạnh , nhiễm phong hàn mà chết . Con đau khổ tột cùng , muốn về Việt Nam tìm mẹ , nhưng ... không có tiền . Cuối cùng con quen anh Đại và anh ấy giúp con về quê hương .

Bà Ngọc Lan bật khóc . Tội nghiệp con , con phải chịu suốt hai mươi mấy năm lận đận , từ nay mẹ sẽ không để con khổ nữa .

Đại đã mang đến cho bà một cô con dâu và cũng cướp đi sinh mạng của bà một đứa con , bây giờ trả lại cho bà một đứa con gái . Suy cho cùng , Đại không có lỗi gì hết . Cái nhìn của bà Ngọc Lan trở nên có thiện cảm đối với Đại .

Bé Khang thích lắm , bây giờ ngày nào cô Ngọc Minh cũng ở cạnh nó , cô dịu dàng trìu mến không dữ tợn như cô Ba Quỳnh .

Chiều nay , hai cô cháu ngồi trên ghế xích đu , Ngọc Minh dạy nó hát :

" Con mèo mà trèo cây cau

Hỏi thăm chú chuột đi đâu vắng nhà .

Chuột rằng : đi chợ đường xa .

Mua mắm mua muối giỗ cha chú mèo ... "

Tiếng hát trong trẻo ngây ngô kèm theo tiếng vỗ tay . Không gian u ám tưởng chừng bay xa .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Ngọc Minh đợi có gần mười lăm phút , Hoài mới đến . Anh ta kéo ghế ngồi đối diện , và xởi lởi đưa tay ra .

- Chào chị ! Thật khó tin đuợc chị lại là chị em song sinh của Quỳnh , hai người không giống nhau chút nào . Chị giống mẹ , còn Quỳnh có lẽ giống cha .

Bàn tay anh ta đưa ra trơ trẽn vì Ngọc Minh không hề đưa tay ra bắt , cô lạnh nhạt :

- Lời nói của anh quá thừa . Trong thao tác cấp cứu và phẫu thuật , không thể có hành động dư thừa .

Thái độ của Ngọc Minh làm Hoài bị quê , mặt anh ta sầm xuống và ngay lập tức tấn công Ngọc Minh :

- Cô hẹn tôi đến đây có mục đích gì , nói ngay đi . Cô đã không khách sáo , tôi cũng không cần lịch sự .

Cách trở mặt của anh ta làm Ngọc Minh cười nhạt :

- Tôi đã hiểu thấu hành động xấu xa của anh . Anh muốn chiếm đoạt tài sản của chúng tôi , không dễ đâu . Anh muốn xin bao nhiêu , tôi sẽ cho .

- Tôi không cần tiền .

- Vậy là anh cần tình ? Đừng quên là tôi đã nghe cú điện thoại anh gọi cho một người tên Phát .

- Cô biết thì sao ? Cô tố cáo tôi ư ? Tố cáo đi , tôi sẽ cho Quốc Đại xem những thước phim ... siêu phàm của tôi và Ngọc Quỳnh .

Ngọc Minh giận run , không dằn được cô chỉ vào mặt của anh ta :

- Đồ bỉ ổi !

- Tôi bỉ ổi như vậy đó , nhưng em của cô vẫn đi tìm tôi .

- Vì anh ép bức em tôi .

- Cô đi về đi và bảo Ngọc Quỳnh đến gặp tôi . Tôi nhất định không buông tha cho Ngọc Quỳnh đâu .

- Anh nhất định không buông tha cho em tôi ?

- Phải . Trừ phi ... cô thuộc về tôi .

Anh ta đưa tay vuốt má Ngọc Minh , nhưng ... Bốp ! Một cái tát nảy lửa vào mặt anh ta . Ngọc Minh nói :

- Tôi cho anh biết , tôi là Ngọc Minh chứ không phải Ngọc Quỳnh , anh đừng có hòng . Tưởng là tiền , tôi còn bố thí cho .

Hoài đưa tay xoa bên má bị đánh , cười nhạt .

- Rồi cô phải trả giá cho cái tát ngày hôm nay , dâng cả người và công ty nữa đấy . Hãy bảo Ngọc Quỳnh đi tìm tôi , nếu không đừng có trách .

Hoài giận dữ bỏ đi . Giận quá , Ngọc Minh chụp ly nước lạnh uống một hơi . Cô đã làm hỏng chuyện của Quỳnh rồi , nhất định tên đốn mạt này không dễ dàng buông tha cho Quỳnh .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương 10

Quả thật , lần này Hoài đến thẳng nhà để tìm Ngọc Quỳnh . Nhác trông thấy Hoài , Quỳnh sợ điếng cả người , giả lả phân bua với mẹ chồng .

- Mẹ ! Đây là bác sĩ chửa bệnh cho con .

- Vậy hả ?

Bà Hải đon đả :

- Mời bác sĩ ngồi !

Rồi bà vào trong lấy nước . Hoài nhìn Quỳnh tóe lửa :

- Nội trong ba ngày , tôi muốn có một trăm ngàn đô la , cô hiểu chưa ? Gặp tại khách sạn X như mọi khi . Nếu không tôi sẽ đi gặp Đại .

Anh ta hằn học bỏ đi , Quỳnh ngồi chết sững . Một trăm ngàn đô la , anh ta tưởng cô là cái máy in tiền hay sao vậy ? Cô làm sao trong ba ngày có thể huy động một số tiền lớn như vậy .

Mang ly nước ra , bà Hải ngạc nhiên :

- Sao bác sĩ đi về nhanh vậy con ?

- Dạ ... bác sĩ nói nếu như con không khỏe thì đến phòng mạch khám lại .

- À ! Con cũng nên đi khám . Điện thoại bảo Đại về đưa con đi .

- Dạ .

Về phòng mình đóng cửa lại , Quỳnh như giẫm phải lửa . Cô biết nếu không có số tiền đó , cô sẽ mất Đại . Trăm ngàn lần cô không thể mất anh . Phải làm sao đây ?

Thay quần áo về nhà mẹ ruột , Quỳnh lại không dám nói sự thật , mẹ sẽ chết mất , nếu cô nói sự thật gây xúc động cho bà .

- Em đã gặp anh ta rồi chưa ?

Nhìn bộ dạng thiểu não của Quỳnh , Ngọc Minh biết anh ta đã gặp Quỳnh , Ngọc Minh giận dữ :

- Anh ta ra điều kiện gì vậy ?

- Một trăm ngàn đô để đổi lấy sự im lặng .

- Một trăm ngàn đô ?

Ngọc Minh tức giận la lên :

- Anh ta ăn cướp hay sao vậy . Em đi báo công an đi .

Quỳnh sợ hãi xua tay :

- Đừng ! Em van chị . Mọi việc vỡ lở , anh Đại sẽ biết .

- Em cho là em sẽ bưng bít được sự thật mãi mãi ?

Quỳnh ứa nước mắt :

- Em không biết ...

- Tốt nhất , em nên báo công an . Nếu được một trăm ngàn này , anh ta sẽ đòi một trăm ngàn nữa hay nhiều hơn , em thoả mãn đuợc yêu sách đó hay sao ? Và bây giờ , em lấy đâu ra số tiền đó ?

- Em đang muốn điên , chị còn làm cho em rối hơn . Em không muốn mất anh Đại , chị hiểu không ? Lúc này anh ấy đã tốt với em , đứa con sẽ làm cho anh ấy yêu em .

Ngọc Minh thở dài . Cô thấy sợ cho tính cố chấp của Quỳnh . Để chiếm được Đại , Quỳnh hành động bất chấp hậu quả .

- Vậy em tính làm sao để có số tiền lớn như vậy , nếu như không có bàn tay can thiệp của mẹ , mà mẹ ... sự thật này liệu mẹ có chịu nổi hay không ?

- Em van chị , đừng làm em rối hơn nữa . Tốt nhất chị hãy giúp em nghĩ cách làm sao có tiền .

- Nữ trang cưới của em mang đi bán được bao nhiêu tiền và nếu như em nói với chị Duyên em cần tiền , khoảng năm mươi ngàn đô , có thể chị Duyên sẽ giúp em . Nhưng nếu kiểm tra sổ sách mẹ sẽ hỏi em đó .

Quỳnh thẫn thờ . Cô như người đang đi trên lưng cọp , con đường nào cũng đưa cô đến chỗ chết và mất Đại . Có thể Hoài đang giận . Mọi khi anh ta nói anh ta cần cô và không cần tiền . Chút hy vọng nhóm lên trong lòng Quỳnh . Quỳnh đứng lên :

- Em đi đây , chiều quay lại , nhớ không được nói gì với mẹ .

- Em định đi đâu ?

- Gặp anh ta .

- Lại gặp anh ta ?

- Hôm qua , chị đã chọc giận anh ta , em hy vọng gặp mặt , anh ta thay đổi ý .

- Và em tiếp tục mối quan hệ này ?

- Em không còn cách nào khác .

Ngọc Minh bực tức :

- Sao em không chịu hiểu vậy ? Em sẽ bưng bít sự thật được bao lâu ?

- Chị để cho em đi .

Nhận điện thoại của Quỳnh , Hoài lạnh nhạt :

- Tôi đang làm việc , cô không thấy sao ?

- Em sẽ đợi anh .

- Được rồi , mười hai giờ trưa , đợi tôi ở khách sạn .

Quỳnh đến khách sạn nằm chờ . Tay trót đã nhúng chàm , cô đành để cho vấy bẩn chớ làm sao bây giờ .

Mười hai giờ mười lăm , Hoài mới đến . Đóng cửa lại , anh ta lạnh lùng :

- Cô đừng hòng tôi thay đổi ý . Tôi sẽ không đổi ý đâu , phải có một trăm ngàn đô cho tôi .

- Tôi làm gì có một số tiền lớn như vậy cho anh ?

- Tôi không cần biết .

- Anh tàn nhẫn với tôi như vậy sao ?

- Cô muốn chia tay , chính cô ép tôi mà .

- Như vậy anh muốn gì ở tôi ?

- Tiền .

- Tôi đã bảo không có .

- Nhượng hết phần tài sản được chia của cô sang cho tôi .

Quỳnh căm hờn nhìn anh ta :

- Được . Nội trong tuần này , tôi sẽ báo với luật sư .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Nói trước , tôi sẽ rao bán cổ phần đó , tôi muốn lấy tiền mặt ? Trước tiên chuyển hết tiền trong tài khoản của cô sang cho tôi .

- Còn gì nữa ?

- Tôi chưa nghĩ ra .

Hoài cười đểu cáng :

- - Khi nào nghĩ ra tôi sẽ nói .

- Có nghĩa anh vẫn chưa buông tha tôi sau khi tôi thỏa mãn yêu sách của anh ?

- Bởi vì tôi yêu em và em đang mang thai con tôi .

- Anh Hoài ! Anh là con quỷ không phải người .

- Em muốn xem anh như thế nào cũng được .

Cười vang , Hoài ngồi sát vào Quỳnh , anh ta ôm Quỳnh kéo mạnh vào mình mà hôn .

- Buông tôi ra ! Đồ khốn kiếp !

Như không nghe tiếng chửi mắng , Hoài lầm lì tiến đến mục tiêu của mình , dằn ngửa Quỳnh ra trên nệm anh ta vừa cười , vừa chậm rãi tháo từng cúc áo trên người cô :

- Bỏ tôi ra , đồ bẩn thỉu đê tiện !

Mặc kệ , anh ta cúi xuống trên người Quỳnh như con thú đói mồi . Quỳnh ứa nước mắt , lòng thù hận của cô dâng cao tột đỉnh ...

Chai rượu hãy còn nguyên trên bàn , Quỳnh mím môi rướn người lên , một cái rướn người nữa , chai rượu nằm trong tay cô . Quỳnh nghiến răng đập mạnh xuống trên đầu Hoài .

Bụp ! Một tiếng kêu khô khốc , chai rượu võ tan tành , màu vàng hổ phách của rượu văng bắn tung tóe , hoà lẫn máu trên đầu Hoài tuôn xối xả .

Quỳnh nghe tay mình đau buốt , những mảnh thuỷ tinh vỡ cứa vào tay cô đau không thể tả , máu ở bàn tay cô tươm nhỏ giọt .

- Qu ...ỳ.. nh ...

Hoài kêu lên đau đớn , toàn thân anh ta đổ gục xuống , co giật ... mắt mở to trừng trừng . Quỳnh khiếp đảm sững sờ nhìn . Hoài nằm lặng im , còn Quỳnh cứ lùi mãi , lùi mãi ... Vấp phải chiếc ghế , cô té ngã lăn . Quỳnh hét lên đau đớn , cô không còn biết gì nữa .

o O o

Đứa bé chết trong bụng mẹ , người ta phải phẩu thuật mới đưa đứa bé ra . Quỳnh nằm mê man . Cả cô và Hoài đều phải trả giá đắt cho những việc làm của mình .

Duy có Đại , anh gần như điên lên trước sự thật . Một sự thật phủ phàng đánh anh ngã gục , anh từ chối tất cả mọi tiếp xúc .

Tình yêu có tội hay vô tội ?

- Anh Đại ! Mở cửa cho em đi .

Ngọc Minh gọi lâu lắm , Đại mới mở cửa . Mới mấy hôm thôi , nhìn anh mà Ngọc Minh đau lòng . Gương mặt hốc hác mệt mỏi :

- Em nấu cho anh tô mì , anh hãy đi rửa mặt và ăn đi . Mấy ngày nay , bác gái nói anh cứ nhốt mình trong phòng , không chịu ăn uống gì cả . Lỗi đâu phải do anh .

Đại nghẹn ngào :

- Nhưng anh là nguyên nhân .

- Đừng như vậy anh .

Ngọc Minh nhúng chiếc khăn ướt , đưa cho Đại .

- Anh lau mặt và ăn mì , kẻo nguội mất ngon .

- Anh còn lòng dạ nào để ăn uống , hả em .

- Dù thế nào anh cũng phải ăn . Anh dằn vặt mình có ích lợi gì đâu . Thật ra Quỳnh làm như vậy chẳng qua quá yêu anh .

- Tại sao Quỳnh ngốc như vậy , tình yêu mà toan tính thủ đoạn sao ?

- Anh có trách hay nói gì đi nữa , Quỳnh cũng nhận lấy hậu quả đã gây nên rồi . Ngồi lại ăn mì đi anh .

- Cám ơn em .

Đại miễn cưỡng ăn , anh ăn có ngon gì đâu , như ăn đá sỏi .

- Anh muốn đi thăm Quỳnh .

- Quỳnh còn yếu lắm .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Duyên đang chăm sóc cho Quỳnh , thấy Đại , cô lùi lại và đi ra ngoài . Đại nhìn Quỳnh , anh không thấy giận cô mà xót xa .

Đưa tay nắm bàn tay đầy vết cắt của cô , Đại ngậm ngùi :

- Tại sao em dại dột như vậy hả Quỳnh ?

Quỳnh không dám nhìn Đại , cô thấy xấu hổ trước anh . Cuối cùng rồi cô cũng mất anh , cánh cửa nhà giam đang rộng mở chờ cô .

- Em cứ yên tâm dưỡng bệnh , đừng suy nghĩ gì cả , nghe Quỳnh .

- Anh Đại ... em xin lỗi .

- Anh không trách em đâu , tuy nhiên em phải nhận hậu quả do em gây nên .

- Em biết . Anh Đại ! Có một điều em muốn nói với anh , bé Khang là con của anh .

- Cám ơn em đã cho anh biết điều này .

Quỳnh chỉ biết khóc . Đại đã tha thứ những lỗi lầm của cô , nhưng chắc chắn một điều , duyên nợ vợ chồng giữa anh và cô chấm dứt .

Cô làm tất cả vì anh , nhưng cuối cùng vẫn như dã tràng xe cát biển Đông .



o O o



Buổi họp kết thúc sau khi giới thiệu Hữu Khôi . Anh được điều động từ một chi nhánh về tổng công ty giữ chức vụ trưởng phòng kế toán .

Duyên cứ nhìn Khôi mãi , còn anh đã nhận ngay ra cô . Cho đến khi Duyên vui mừng gọi to :

- Anh Khôi !

- Duyên !

Cả Duyên lẫn Hữu Khôi cùng kêu lên rồi cùng cười . Khôi giành nói trước :

- Lâu quá mới gặp Duyên và càng không ngờ Duyên lại là giám đốc của tôi .

Duyên đùa :

- Còn tôi không ngờ trưởng phòng kế toán của tôi lại là anh chàng Khôi .

Hai người lại cười , Khôi thắc mắc :

- Lúc ấy gần thi tốt nghiệp , sao Duyên biến đi đâu mất vậy ?

- À ! Nhà tôi mất .

- Nhà tôi ? Hoá ra Duyên đã có chồng ?

- Lần anh theo tôi về nhà , đó là nhà chồng của tôi .

Nhìn thấy ngọc Minh đi vào , Duyên gọi cô :

- Chuyện gì vậy Minh ?

- Không , em để quên cây kẹp .

Cô mỉm cười với Khôi :

- Anh Khôi còn ở đây à ?

- Cũng định đi .

Duyên đứng lên :

- Anh Khôi nói chuyện với Ngọc Minh nhé .

Cô ôm mớ hồ sơ đi ra khỏi phòng họp , Ngọc Minh cũng bước theo . Còn lại Khôi , anh bần thần nhìn theo . Chưa bao giờ anh nghĩ Duyên đã có chồng , nhưng mà hình như lúc nãy , Duyên đã nói một câu lý do cô bỏ học : " Nhà tôi đã mất " . Em còn quá trẻ để thành góa phụ .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Anh Khôi !

Ngọc Minh trở lại , cô gọi to . Khôi giật mình :

- Chuyện gì vậy Ngọc Minh ?

- Em có hai vé đi xem hòa nhạc ở Văn Thánh , em muốn mời anh .

- Vậy thì hân hạnh quá . Mấy giờ Ngọc Minh ?

- Tám giờ . Em đợi anh ở đâu được ?

- Anh đến nhà em , được không ? Nhưng hình như em ... ở chung nhà với giám đốc Duyên ?

Ngọc Minh bật cười :

- Dĩ nhiên rồi , vì em là em chị Duyên .

- Em gái ?

- Ừ . Anh không biết à ?

- Không , anh không biết . Em và giám đốc Duyên không giống nhau chút nào .

- Dĩ nhiên , bởi vì chị Duyên là chị dâu của em .

Khôi thở nhẹ . Mấy năm qua , anh vẫn mong gặp lại Duyên và không ngờ ... lúc không ngờ nhất lại gặp . Cô vẫn xinh xắn , trong sáng như thuở nào . Tình yêu in ẩn từ bấy lâu nay như chợt sống trở lại .



o O o



Trên đường đi công tác về , Khôi cứ ngập ngừng mĩ , cuối cùng anh đánh bạo :

- Giám đốc ! Chúng ta ăn cơm trưa nhá , tôi mời giám đốc .

- Anh thấy đói rồi à ?

Duyên vén tay áo rồi xem đồng hồ :

- Ủa ! Mười hai giờ rưỡi rồi à ? Thôi được .

Duyên vỗ nhẹ vào vai chú Ba tài xế :

- Ghé ở đâu đó ăn cơm đi chú Ba .

Đỗ xe lại trước một nhà hàng , chú Ba mở cửa cho Duyên . Cô đi trước , Khôi đi phía sau , còn chú Ba ở lại xe . Duyên đi mấy buớc không thấy chú Ba đi theo , cô ngạc nhiên :

- Chú Ba ! vào ăn cơm luôn chớ .

- Dạ , lúc nãy ở ngoài đói , tôi ăn cơm rồi , cô và cậu Khôi cứ vào ăn đi .

- Hay chú cũng vào uống nước .

- Dạ thôi , để tôi giữ xe .

Không gọi nữa , Duyên đi nhanh vào , lúc này cô mới thấy đói .

Khôi kéo ghế cho Duyên ngồi , anh gọi nuớc uống và đưa thực đơn cho Duyên :

- Giám đốc chọn thức ăn đi .

Duyên nhăn mặt :

- Bây giờ là giờ nghỉ chứ đâu phải giờ làm việc , anh bỏ gùm tôi tiếng giám đốc đi anh Khôi .

Khôi mỉm cười :

- Nếu Duyên cho phép .

- Trong giờ làm việc , chúng ta có thể xưng hô theo chức vụ , nhưng hết giờ làm việc chúng ta nên thoải mái . Tôi luôn xem anh là bạn .

- Cám ơn Duyên ;

- Anh gọi giùm tôi một dĩa cơm sườn , còn anh ăn gì cứ gọi .

- Duyên ăn đơn giản như vậy làm sao có sức . Hồi này hàng về liên tục , Duyên có vẻ xuống sức đó .

- Tôi không sao .

Duyên uống một ngụm nuớc , nuớc mát làm cô thấy khỏe khoắn , quên mệt nhọc . Cô nhận chiếc khăn lạnh Khôi đưa cho :

- Cám ơn .

- Anh Vũ ... mất bao lâu rồi , hả Duyên ?

- Sáu năm .

- Nhanh quá ! Hồi đó , lúc chúng ta học chung khóa kế toán , mới đó mà sáu năm . À ! Bé Khang con của Duyên thông minh thật đó .

Cơm được mang ra , Khôi vội vàng lau đũa muỗng cho Duyên . Duyên không nói gì cả , im lặng ăn . Khôi cũng không dám nói gì hơn trước vẻ lạnh lùng xa cách của Duyên . Cô thật khác với Duyên cách đây sáu năm anh đã quen . Ngày ấy Duyên vui vẻ biết bao .

Từ ngoài cửa , Đại đi vào với Ngọc Minh , Ngọc Minh reo lên :

- Chị Duyên ! Ăn cơm hả ? Em ăn với .

Cô tự nhiên kéo ghế ngồi gần Khôi , cho nên Đại đành ngồi cạnh Duyên . Anh nhăn mặt nhìn cô :

- Sao không gọi cơm phần ăn lại ăn cơm dĩa ?

- Ăn nhanh rồi về .

- Nhưng em cũng phải nghĩ đến sức khỏe của mình một chút .

Duyên cười gượng :

- Em có sao đâu .

Cô quay sang Ngọc Minh nói :

- Em ăn gì gọi đi Ngọc Minh ?

- Mình gọi cơm phần nghe , anh Đại .

- Ừ , em gọi gì cũng đuọc .

Duyên buông muỗng , cầm ly nước lên uống :

- Ăn xong mình về công ty nghỉ một lát rồi tiếp tục công việc . Anh Đại và Ngọc Minh ở lại ăn sau nghen .

Ngọc Minh kêu lên :

- Chị không chờ em cùng về hay sao ?

- Em về sau với anh Đại , chị đang mệt muốn về để nghỉ .

Biết chỉ là cái cớ để Duyên tránh mình , Đại thở dài . Ba năm trôi qua , cô vẫn chắc dạ dù anh có quan tâm đến cô . lòng Đại buồn thầm , đang đói mà anh ăn không biết ngon .

Đẩy ly nước đến trước mặt anh , Ngọc Minh cười :

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Anh lại buồn chị Duyên nữa , phải không ? Không phải chị ấy không tha thứ ho anh mà chị ấy nói với em , chị ấy không thể tha thứ cho mình .

- Chỉ là cách nói thôi .

- À ! Sáng nay , mẹ em nói , quốc khánh này , Quỳnh có tên trong danh sách phạm nhân cải tạo tốt được tha trước thời hạn .

- Vậy à ! Mừng cho Quỳnh .

Đại thở dài , Quỳnh chính là bức ường thành vững chắc nhất ngăn cách anh và Duyên , dẫu anh và Quỳnh đã ly hôn . Bă năm qua , thỉnh thoảng anh có vào trại thăm Quỳnh , hai người cứ lặng im ngồi đối diện nhau, an ủi hay thăm hỏi sức khoẻ của Quỳnh , rồi không biết nói gì nữa , nhưng không vào thăm Quỳnh thì quá đỗi vô tình .

Quỳnh sắp về đoàn tụ cùng gia đình và có lẽ để tránh khó xử , anh sẽ không đến gặp bé Khang nữa . Chỉ một ngày không nhìn thấy con là anh không chịu được .

Kiếp này , lẽ nào mình mãi mãi xa nhau ư ?

o O o

Lần thứ hai Đại lại nhìn thấy Duyên đi với Khôi và nhiều lần như vậy . Họ ở cạnh nhau vì công việc hay vì ... Tim Đại đau nhói lên , sao Duyên không thể kết hôn được chớ , cô hãy còn quá trẻ để làm một góa phụ sống thờ chồng . Năm nay cô mới hai mươi sáu tuổi , bốn năm sống cảnh chăn gối lạnh lùng đã là một bất hạnh rồi . Nếu như Duyên bước đi buớc nữa là lẽ đương nhiên , một sự thật không thể phủ nhận , nhưng lại làm cho Đại đau lòng .

Nghịch cảnh gì nghiệt ngã vậy , chia ly anh và cô suốt một đời , mình đã làm gì nên tội ?

Gần chín giờ Duyên mới về , cô suýt hét to lên vì Đại lù lù từ trong bóng tối . Anh nắm tay cô .

- Ai ?

- Anh đây .

Duyên rụt tay lại :

- Anh làm em sợ muốn chết .

- Em vẫn hay về giờ này như vậy sao ?

- Thỉnh thoảng thôi . Sao anh không vào nhà mà ở đây ?

- Anh muốn gặp em .

- Có chuyện gì vậy ?

Câu hỏi của cô làm Đại nổi giận , anh mai mỉa :

- Hồi này , hình như em rất vui vẻ .

- Em vẫn luôn như vậy .

- Không , em đã thay đổi , anh còn nhìn thấy em chịu chăm chút cách ăn mặc và làm dáng nữa kìa .

Duyên thở dài :

- Anh gặp em để chỉ nói như vậy sao ?

- Anh không thích em ... đi với Khôi .

Duyên bật cười :

- Em không hiểu .

- Không hiểu hay cố tình không hiểu , em biết anh muốn nói gì mà .

- Anh hãy cho em biết , anh là gì của em ?

Đại lúng túng vung tay :

- Là cha của bé Khang , anh không muốn con anh có người cha nào khác .

- Không lẽ em phải suốt đời sống chiếc bóng vì nguyên nhân như anh vừa nói ?

Đại tái mặt :

- Có nghĩa ... em sẽ kết hôn ?

- Bây giờ thì chưa , nhưng sau này ... có thể .

Đại quát tướng lên :

- Anh không cho phép .

Duyên lạnh lùng :

- Anh không có quyền gì cả , kết hôn hay không là quyền của em . Quỳnh sắp được tự do rồi đó .

- Anh và Quỳnh đã ly hôn .

- Anh Đại !

Duyên đặt tay lên vai Đại :

- Anh nghĩ chúng ta sẽ với nhau được sao ? Có bao nhiêu điều ngăn cách , và chính vì anh mà ... em muốn kết hôn đó .

Đại sững sờ :

- Vì anh ? Có nghĩa em nói để cắt đứt đeo đuổi của anh , cho nên em sẽ lấy chồng ?

- Nếu như anh đã hiểu , em không cần phải nói gì thêm .

- Không , anh không cần hiểu .

Đại dang tay ngăn Duyên đang định đi . Bất chợt anh ôm choàng lấy cô , nghẹn ngào :

- Tại sao chúng ta yêu nhau mà lại không thể sống được với nhau , nghịch cảnh gì vậy ? Anh không muốn đầu hàng hoàn cảnh , anh sẽ giành lại em , em hiểu chưa ?

Đại ôm cô thật chắc như sợ cô sẽ chống cự bỏ mình mà đi .

- Anh đau khổ lắm , em hiểu không ? Anh van em , đừng làm anh đau khổ hơn nữa .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Nước mắt của anh làm rã tan trái tim mềm yếu của Duyên . Có bao giờ cô quên được anh . Tình yêu càng cách trở càng nhung nhớ , nhưng có quá nhiều điều nghịch lý ngăn cô đến với anh .

- Anh buông em ra đi ! Năm xưa chúng ta đã gây ra quá nhiều lỗi lầm rồi .

- Lỗi lầm ngày xưa anh nhận hết , vì anh mà anh Vũ tự tử , nhưng với Quỳnh anh không có lỗi . Mấy năm qua , anh sống mà như người chết , em có hiểu không ?

Duyên đau khổ đứng bất động . Cuối cùng cô không thể lừa dối cô hay lừa dối anh , trái tim cô hãy còn dành cho anh tình cảm thiết tha .

- Duyên !

Anh hôn lên giọt nước mắt của cô . Cả hai lặng yên đứng trong vòng tay nhau mà không thấy một bóng người sau chậu nguyệt quế ... lặng lẽ bỏ đi .



o O o



- Quỳnh !

- Ngọc Minh !

Hai chị em ôm nhau . Họ đã xa nhau ba năm , cho dù vẫn thỉnh thoảng gặp nhau trong những giờ phút thăm nuôi ngắn ngủi .

Đẩy nhẹ Quỳnh ra , Ngọc Minh mỉm cười :

- Có mẹ và chị Duyên đi đón em nữa đó . Em chào mẹ và chị Duyên đi .

Quỳnh sa vào lòng mẹ . Mẹ già quá rồi . Cô chỉ biết làm khổ cho mẹ , tuổi già còn phải lo lắng cho cô .

- Mẹ !

Vuốt nhẹ lên tóc Quỳnh , bà Ngọc Lan mỉm cười :

- Thôi ra xe đi , chúng ta về nhà .

Chỉ có mẹ , Ngọc Minh và Duyên , Quỳnh buồn thầm , cô mong anh đi đón cô biết bao nhiêu , nhưng anh đã không đến . Anh không bao giờ tha thứ cho cô bởi những việc cô đã làm .

Quỳnh lên xe ngồi giữa mẹ và Ngọc Minh , cô bâng khuâng nhìn mọi thứ . Cô đã được tự do . Đường phố vẫn ồn ào nhộn nhịp và cô sẽ được nhìn thấy anh .

- Căn phòng của em , mẹ vẫn để nguyên cho em .

Ngọc Minh nháy mắt :

- Em yên tâm đi , chị xếp rất ngăn nắp và ngày nào cũng lau chùi sạch bóng .

Quỳnh cảm động siết nhẹ tay Ngọc Minh :

- Cảm ơn chị .

Xe về đến nhà , Quỳnh đi nhanh vào . Cảm giác của người đi xa trở về khiến cô thấy nao nao .

Ngồi lên chiếc ghế quen thuộc , Quỳnh nhìn quanh căn phòng của mình , không có gì thay đổi , nhưng tâm hồn cô không còn nguyên vẹn nữa .

- Em nghỉ đi , chiều chị em mình gặp , bây giờ chị đến công ty .

- Chị đi làm với chị Duyên à ?

- Vâng . Ở nhà , có buồn thì xuống nhà nói chuyện với mẹ .

- Chị Ngọc Minh !

- Có chuyện gì vậy em ?

- Chị ... có gặp anh Đại chớ ?

- Có , anh ấy vẫn thỉnh thoảng đến đây thăm mẹ với bé Khang .

- Thôi chị đi làm đi .

Ngày hôm nay , có lẽ Đại biết cô về nhà . Khát khao gặp lại anh cháy bỏng trong lòng Quỳnh .

Thay bộ quần áo khác , Quỳnh xuống nhà và đi luôn ra đường .

Quỳnh đến công ty , không ngờ ngay lúc Đại lái xe đi ra . Quỳnh xúc động gọi to :

- Anh Đại !

Đại thắng xe lại :

- Em về rồi à ?

- Về sáng nay . Anh rảnh không ?

- Vậy em lên xe đi .

Đại mở cửa xe cho Quỳnh ngồi lên . Anh ngắm cô :

- Em có vẻ khoẻ và mập ra đấy .

- Lao động nên em ăn nhiều cơm .

- Mình tìm chỗ uống nước nhé !

Đại đưa Quỳnh đến một quán cà phê , anh kéo ghế cho cô ngồi :

- Em uống gì anh gọi .

- Gọi cho em một ly nước ngọt .

Đại vẫy tay bảo phục vụ mang cho hai chai Co ca .

- Em về rồi , nghỉ ngơi một thời gian rồi đến công ty làm việc với Ngọc Minh cho đỡ buồn .

- Dạ .

- Những đồ đạc và quần áo của em , anh mang đến nhà đưa cho Ngọc Minh , em thấy chớ ?

- Em chưa xem .

Quỳnh ứa nước mắt :

- Toà án xử ly hôn rồi , phải không anh ?

- Như vậy sẽ tốt cho anh và em hơn . Từ nay , chúng ta sẽ xem như bạn , nếu em cần anh giúp đỡ gì , anh sẵn sàng .

- Em biết em đã gây nhiều chuyện không phải cho nên anh bỏ em , nhưng anh biết ... em làm những chuyện đó vì em quá yêu anh .

- Chúng ta nói chuyện khác đi . Hãy xem như quá khứ là bài học để em rút kinh nghiệm sống .

- Anh không tha thứ cho em ?

- Anh tha thứ cho em từ lâu rồi .

Quỳnh vui mừng nắm tay Đại :

- Anh đã tha thứ cho em . Em mừng quá .

Đại rụt tay lại :

- Từ nay em phải sống cho tốt , để mẹ không phải buồn lòng .

- Em sẽ sống tốt . Anh hãy tin em .

- Bây giờ em về nhà phải không ? Anh đưa em về .

Lòng Quỳnh lại chứa chan hy vọng .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương 11

- Chú Đại !

Tiếng bé Khang mừng Đại hét to dưới nhà . Quỳnh sung sướng , Đại đã đến . Cô vội vàng thay bộ quần áo , và đánh một chút phấn hồng tô một chút son môi , chải lại mái tóc hồi hộp đi xuống . Đại đang công kênh bé Khang trên vai , thích quá nó cười vang .

Quỳnh vui vẻ :

- Anh mới đến .

- Ừ . Ngày nay , em đã đi làm rồi chớ ?

- Dạ . Chỉ đến thăm công ty thôi . Em muốn nghỉ ít lâu nữa .

- Cũng phải , em ở nhà bầu bạn với mẹ . Cả ngày ai cũng đi hết , mẹ ở nhà có một mình .

- Mẹ em bảo thích như vậy , đôi khi nhà ồn ào quá , mẹ chịu không nổi . Con cũng vậy nữa Khang khe khẽ thôi chứ .

- Dạ .

Nó vỗ nhẹ lên vai Đại :

- Mình ra vườn đi chú Đại !

- Ừ .

Nhưng rồi Quỳnh cũng bước theo , cô hơi khó chịu vì dường như Đại chỉ chú ý đến bé Khang hơn là nói chuyện với cô .

- Anh Đại ! Em muốn đi thăm sài Gòn ban đêm , anh đi với em nhé !

Đại ngần ngừ lắc đầu :

- Thôi ... hay em rủ Ngọc Minh cùng đi .

- Đi với chị Minh thì có gì vui . Mà đi một mình thì lại buồn . Anh đi với em đi mà .

- Anh không rảnh đâu , ghé thăm bé Khang một chút anh phải đi rồi .

- Tối rồi , anh còn công chuyện gì chớ ?

- Anh đi việc ... của mẹ anh .

- Thì cho em ... quá giang một chút thôi . Anh khó khăn với em chi vậy ?

- Ừ ... Cũng được .

Thực sự Đại muốn nhìn thấy Duyên . Đêm nay cô lại về muộn nữa rồi . Bây giờ anh có muốn đợi Duyên cũng không được , anh không muốn Quỳnh hy vọng ở mình bất kỳ điều gì .

Hôn bé Khang và vào nhà chào bà Ngọc Lan , Đại ra về . Vừa cho xe chuyển bánh , Đại nhìn thấy Duyên về , cô cũng nhìn thấy anh và ... cả Quỳnh ngồi bên cạnh . Cố thản nhiên , Duyên chào anh rồi làm như bận rộn quay qua với thằng Khang .

Đại thở dài cho xe chạy ra đường :

- Em muốn đi đâu , anh đưa đến ?

- Em muốn đi dạo phố đêm Sài Gòn thôi chớ có đi đâu .

- Vậy thì anh bận rồi , anh phải đi công việc cho mẹ anh , để anh gọi tắc xi cho em .

- Đừng anh Đại !

Quỳnh đặt tay lên tay Đại :

- Anh nói tha thứ cho em , vậy mà anh không muốn em về với anh sao ?

Đại nghiêm giọng :

- Đúng , anh tha thứ cho em , nhưng không có nghĩa mình sẽ với nhau .

- Nhưng em vẫn yêu anh ;

- Em thừa biết anh không yêu em kia mà .

- Nhưng cũng có thời gian mình vui vẻ và rất hạnh phúc , anh quên rồi sao ?

Quỳnh ôm cổ Đại , cô gục đầu lên vai anh .

- Hãy cho em chuộc mọi lỗi lầm , đừng lạnh nhạt với em .

Đẩy mạnh cô ra , Đại nghiêm nghị :

- Em xuống xe đi , anh đón tắc xi cho em .

Thái độ của anh làm cho Quỳnh bẽ bàng . Khi cô ở trong tù , anh đi thăm cô vì cái gì chớ ? Cô không bao giờ nghĩ anh từ chối mình . Sự thật anh đang phủ phàng từ chối cô .

Nấc lên , Quỳnh mở cửa xe :

- Anh không cần đón tắc xi , em sẽ tự đón .

Chờ cho cô xuống xe , Đại mới đóng cửa lại , cho xe chạy . Anh không thích cái vòng lẩn quẩn này nữa , ngày mai anh sẽ gặp Duyên và nói với cô , đừng vì ân nghĩa mà tự đày đọa mình .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Cộc ... cộc ... Tiếng gõ cửa phá tan dòng tư tưởng của Duyên , cô đi lại mở cửa ra .

- Chị Duyên ! Em vào được chớ ?

- Em vào đi . Có chuyện gì vậy Quỳnh ?

Duyên mở rộng cửa cho Quỳnh buớc vào . Quỳnh ngồi xuống ghế :

- Chị vẫn còn làm việc à ?

- Ừ , sắp hết năm , cần phải xem xét lại kết quả hoạt động và thu chi của công ty .

- Mẹ em khen chị có năng lực đấy .

- mẹ thương nên nói như vậy , chứ chị còn phải cố gắng nhiều . À ! Em muốn đến làm việc , ngày mai đến đi . Dạo này , Ngọc Minh cũng rất bận rộn cần có người phụ tá .

Quỳnh lắc đầu :

- Em chưa muốn làm việc khi tâm hồn em chưa thoải mái .

- Hay em đi du lịch đi .

- Đi có một mình vui vẻ gì mà đi . Có một điều , em muốn hỏi chị .

- Em nói đi .

- Em muốn biết , tình cảm giữa chị và anh Đại .

Duyên ngớ ngẩn cúi đầu , không ngờ Quỳnh lại hỏi thẳng mình . Họ vừa đi chung với nhau mà .

Quỳnh cắn nhẹ môi :

- Ngọc Minh nói anh Khôi đang theo đuổi chị . Anh Hai em chết cũng ( thiếu chữ ?? ) sáu năm , chị có thể tái hôn , công việc ở công ty chị vẫn có thể tiếp tục ? Chị hãy cưới anh Khôi đi , đừng để anh Đại hy vọng nữa . Em đã vì anh ấy chịu quá nhiều đau khổ và gây nhiều lỗi lầm để phải chịu mấy năm tù . Đại đã là chồng của em và em muốn mãi mãi làm vợ anh ấy . Bao giờ và bao giờ , chị vẫn là trở ngại lớn trong mối quan hệ của em và Đại . Chị hãy cho em một con đường sống đi chị Duyên .

- Em nói như vậy mà nghe được sao Quỳnh ?

Ngọc Minh gay gắt chen vào , Quỳnh quay ra , cô cau mày :

- Nãy giờ , chị nghe hết rồi sao ?

- Phải . Chị đã nghe và vô cùng khó chịu khi em đề nghị và yêu cầu chị Duyên phải làm thế này thế nọ .

- Vì anh Đại là chồng em .

- Em và anh Đại đã ly hôn . Nếu như anh Đại còn yêu em , anh ấy sẽ tha thứ mọi lỗi lầm cũ và cùng em chắp nối , nhưng đàng này anh Đại không hề yêu em .

- Nếu như không có chị Duyên , anh ấy sẽ trở về với em .

- Em vẫn cố chấp không chịu nhìn vào sự thật . Để có anh Đại , em đã gây ra biết bao nhiêu chuyện , tại sao em không chịu lấy đó làm bài học ?

Quỳnh quắc mắt :

- Chị chằm chập bênh vực cho chị Duyên quay sang mắng mỏ em , chị có phải là chị của em không ?

- Chị chỉ nói lẽ phải . Được , nếu em muốn nối lại tình cảm vợ chồng , em hãy chinh phục anh Đại đi , đừng buộc chị Duyên phải thế này thế nọ .

Quỳnh cười nhạt :

- Em hiểu tại sao chị cứ muốn chị Duyên với anh Đại , vì chị thích anh Khôi .

Sững sờ vì bị gán ghép , Ngọc Minh la lên :

- Em nói như vậy mà nghe được à ?

- Vì đó là sự thật .

- Ngọc Minh !

Duyên đẩy nhẹ vai Ngọc Minh :

- Em về phòng ngủ đi Minh , cãi cọ mẹ sẽ nghe thấy đó .

Ngọc Minh vùng vằng :

- Em không sao chịu nổi cách ăn nói của nó .

- Được rồi , chị hiểu em mà .

Ngọc Minh giận dỗi bỏ đi . Không ai hiểu tình cảm của cô và Đại , cả Đại cũng vậy . Mãi mãi anh không hiểu mối tình thầm lặng của cô dành cho anh . Hạnh phúc của anh chính là hạnh phúc của cô .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Duyên !

Chiếc xe chạy sát vào Duyên làm cô giật nảy người . Nhảy vội lên lề đường , cô định tỉnh nhìn lại :

- Anh làm em sợ muốn chết .

Đại mỉm cười :

- Lên xe đi , anh có chuyện muốn nói với em .

Duyên cũng cười :

- May là anh tìm em , nếu không em cũng đi tìm anh .

Đại đùa :

- Chúng mình " thần giao cách cảm " với nhau như vậy à ?

Anh mở cửa xe cho cô lên ngồi cạnh mình và nheo mắt nhìn cô :

- Chúng mình tìm chỗ nói chuyện nhé !

- Vào quán cà phê đi .

- Anh có rủ em ra bờ sông đâu . Bây giờ , người ta xây chỗ đó làm công viên rồi đó , chuột chù ạ .

Duyên bật cười :

- Hay nhỉ ! Hồi xưa gọi là chuột nhắc , bây giờ là chuột chù .

- Chuột gì cũng là chuột và bị anh bắt nhốt hết .

- Hừ ! Chưa chắc .

- Sao chưa chắc ?

- Bộ chuột dễ bắt lắm hay sao ?

- Anh biết là khó , nhưng đã sáu , bảy năm bắt hụt , lần này anh quyết không để chuột chạy đi nữa . Duyên ! Mình cưới nhau đi em .

Duyên ngỡ ngàng nhìn Đại :

- Cưới .

Đại gật đầu :

- Phải . Không có lý do nào cấm anh và em yêu nhau . Chúng ta đã có với nhau một đứa con , lại cứ phải chịu sống xa nhau , con mình gọi mình bằng chú . Anh không muốn như vậy nữa . Và còn một nguyên nhân nữa , em biết nguyên nhân gì không ?

- Quỳnh !

- Anh không thích cô ấy hy vọng hay mong đợi bất cứ điều gì ở anh . Thảm kịch đã xảy ra rồi và đừng bao giờ để nó tái diễn .

Đại sôi nổi :

- Anh đã tìm mua một căn nhà , sau khi cưới nhau chúng ta về đó ở , em giao công việc ở công ty cho hai chị em Quỳnh đi , anh sẽ lo cho em và con .

Duyên cảm động ngả đầu vào vai Đại . Đậy là mơ uớc duy nhất trong đời cô . Sáu năm cô chịu sống cô độc lạnh lùng , Vũ chắc hiểu và thông cảm cho cô .

- Sao em không nói gì cả vậy Duyên ?

Nắm tay anh để lên phần ngực bên trái của mình , cô mỉm cười :

- Anh nghe gì không ?

- Anh nghe nhịp tim của em .

Duyên gật nhẹ . Cái gật đầu của cô làm Đại mừng quýnh , anh siết mạnh vai cô .

- Kìa ! Lái xe đàng hoàng đi chớ anh , không thôi chưa cưới đã vào bệnh viện nằm đó .

Đại cười vang . Chưa bao giờ anh thấy mình hạnh phúc như lúc này .

- Nhưng em ngại quá . Mình nói thế nào với mọi người , nhất là mẹ chồng em đây , hả anh ?

- Nếu như em không dám nói , anh sẽ đến nhà gặp mẹ chồng em . Sao , chịu chứ ?

Duyên gật nhẹ , cô không còn muốn nghĩ ngợi gì nữa . Bao năm đã đi qua , tuổi xuân chồng chất , bên kia thế giới , chắc Vũ cũng hiểu và tha thứ cho cô .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Đại vào phòng mẹ đã lâu vẫn chưa thấy anh ra . Anh vào đó có chuyện gì vậy ? Quỳnh tò mò đi vòng ra sau vườn , cô đứng nép bên cửa sổ , hồi hộp nhìn vào .

Đại đang ngồi đối diện với bà Ngọc Lan , anh hồi hộp chờ câu trả lời của bà , còn Duyên cứ cúi đầu :

- Mẹ biết không nên gì Ngọc Quỳnh mà cư xử bất công với con và Duyên . Thôi thì mẹ trả Duyên về cho con , hãy cư xử tử tế với nó . Còn phần Quỳnh , con không phải ngại gì cả . Nó gieo gió ắt phải gặp bão .

Đại vui mừng :

- Cám ơn mẹ đã thông cảm cho chúng con . Đúng ra cái chết của anh Vũ , cả con lẫn Duyên cũng không nhẹ nhàng gì cho lắm .

- Mẹ hiểu . Chính vì vậy Duyên đã làm việc cật lực , không quản ngại nhọc nhằn . Mẹ đâu thể ích kỷ , con của con phải được gần cha . Hơn nữa , bệnh của Vũ nếu có sống cũng không quá ba tháng nữa .

Nhắc đến Vũ , mắt bà Ngọc Lan ngân ngấn nuớc mắt . Đại ôm vai bà :

- Mẹ ! Xin mẹ hãy xem con như con ruột của mẹ , dù con và Duyên nên vợ nên chồng , Duyên không còn ở đây nữa , chúng con cũng sẽ về nhà luôn thăm mẹ .

- Cám ơn con .

Quỳnh buông tay suýt chút nữa đã ngã may là bấu kịp cây nguyệt quế . Đại cưới Duyên và mẹ đã chấp nhận . Tại sao mẹ lại làm như thế ? Mẹ đành đoạn mang hạnh phúc của cô trao cho Duyên . Như người điên , Quỳnh chạy nhanh vào nhà , cô xô mạnh cửa phòng bà Ngọc Lan , gào lên thất thanh :

- Tại sao mẹ lại cho chị Duyên lấy anh Đại ? Con không bằng lòng , anh Đại là chồng của con , mẹ nghe rõ chưa ?

Bà Ngcọ Lan nghiêm mặt :

- Con có thái độ gì vậy Quỳnh ? Nên nhớ , con và Đại đã ly hôn .

- Lúc ấy con đang bị tạm giam , tâm hồn hoảng loạn nên con đã bằng mòng . Ba năm qua , con vì ai mà sống trong vòng lao lý , cách biệt xã hội bên ngoài chứ ?

Quay sang Đại , Quỳnh khóc òa :

- Anh bảo tha thứ cho em , vậy mà anh lại muốn sống chung với chị Duyên , tại sao vậy ? Lẽ ra anh phải cho em cơ hội chuộc lại lỗi lầm chứ .

Cô ôm choàng lấy Đại và quỳ dưới chân anh :

- Đừng bỏ em , em sẽ không sống nổi đâu .

Khó xử quá , Đại đưa mắt nhìn bà Ngọc Lan cầu cứu .

- Con có đứng lên không Quỳnh ? Mẹ không thể tưởng tượng con có thái độ này . Nếu như con đàng hoàng , chồng con bỏ con được hay sao ? Con phải hiểu , chính mẹ cũng không tha thứ cho con .

Hai tai Quỳnh lùng bùng , chưa bao giờ bà Ngọc Lan nói nặng lời với cô , vậy mà hôm nay vì Đại vì Duyên , bà chê trách cô . Cô buông Đại ra , lùi dần về phía cửa và quay đầu chạy đi .

- Quỳnh ...

Đại toan đuổi theo , bà Ngọc Lan giận dữ :

- Mặc kệ nó đi .

Đại quay nhìn Duyên , cô đã bỏ đi từ lúc nào . Đi ra vườn hoa , anh gặp cô ngồi bó gối trên ghé đá . Anh ngồi xuống bên cô và nhẹ ôm cô vào lòng :

- Đừng buồn gì cả nghe em . Đây là lúc chúng ta phải tranh đấu cho tình yêu của chúng ta . Bé Khang phải được sống trong thương yêu hạnh phúc của anh và em .

Duyên nép vào Đại . Hạnh phúc đến sao mong manh quá .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Cô Ba ! Hôm nay cô đến rước con về ?

- Ừ , mẹ cháu bận , nên nhờ cô . Nào ! Mau lên xe đi chớ .

Không mấy thích Ngọc Quỳnh , sợ là khác nhưng thằng Khang cũng đành ngoan ngoãn leo lên xe ngồi phía sau .

- Đưa cặp cô Ba để đàng trước cho . Nhớ ôm cô cho chắc nhé .

- Dạ .

Quỳnh cho xe chạy đi , cô nắm tay thằng Khang cho ôm qua bụng mình .

- Con ăn kem không , cô cháu mình đi ăn kem rồi hãy về nhà nhé .

Quỳnh ghé vào quán kem gọi hai ly kem . Được ăn kem , bé Khang thích lắm , nó bi bô :

- Chiều hôm qua , mẹ và ba Khang dắt con đi xem nhà mới , nhà mới đẹp ơi là đẹp . Cô Ba biết nhà mới của con không ?

Mặt Quỳnh sầm xuống :

- Cô không biết . Ăn mau đi .

Mua thêm một mớ bánh ngọt , Quỳnh lại chở bé Khang đi . Con đường lạ quắc , thằng Khang thắc mắc :

- Cô Ba không về nhà đi đâu nữa vậy ?

- Cô Ba cũng mới mua nhà , nhà cô Ba đẹp lắm , con đến xem nhà nào đẹp hơn nhé .

- Dạ .

Xe ra Xa cảng Miền Tây , Khang đánh vần hàng chữa trên đường , xe chạy nhanh quá nên nó chỉ đọc được chữ " tây " . Càng chạy , nhà càng ít , Khang lại hỏi nữa :

- Cô Ba ơi ! Sao xa quá vậy ?

- Sắp tới rồi .

Quỳnh quẹo xe vào con đường nhỏ , cô xuống xe lấy chìa khoá mở cổng .

- Nhà cô Ba xấu mà cũ mèm hà , nhà ba mẹ con mới lắm .

Làm thinh , Quỳnh mở cửa , nắm tay nó lôi mạnh vào . Nét mặt dữ tợn của Quỳnh làm thằng Khang sợ hãi , cố ghì tay lại :

- Cô Ba ơi ! Con không vào đâu , nhà gì tối thui con sợ lắm .

Bốp ! Một cái tát như trời giáng vào mặt nó , đồng thời Quỳnh lôi xệch nó vào , cô đóng ập cửa lại quát :

- Tao cấm mày la nghe chưa !

Giữa lúc thằng bé còn sợ hãi , Quỳnh đè nó xuống , cô rút sợi dây dù đã để sẵn trói nghiến thằng Khang lại . Nó khóc òa :

- Sao cô Ba trói con ? Cô thả con ra Cô Ba ơi .

Quỳnh bóp mạnh miệng nó , một tay cô nhét chiếc khăn vào , thằng bé giãy giụa tuyệt vọng , tiếng kêu ú ớ trong cổ họng . Nó đưa mắt qua ánh sáng lờ mờ nhìn Quỳnh mà nuớc mắt ròng ròng .

- Mày nghe cho rõ , nằm yên đó không được la tối tao về .

Quỳnh bước ra ngoài đóng cửa sầm lại , mặc cho thằng bé giãy giụa và sợ chết khiếp vì bóng tối đen đặc xung quanh nó .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Anh Đại ! Chiều nay anh rước con phải không ?

Câu hỏi của Duyên làm Đại sửng sốt :

- Đâu có , nếu anh rước con , anh đã điện thoại cho em rồi .

- nếu như vậy , ai đã rước bé Khang ? Chiều nay kẹt xe nên em đến muộn một chút , đến nơi sân trường trống trơn . Em gọi điện cho Ngọc Minh , Ngọc Minh bảo không có rước bé Khang .

- Hay là Quỳnh , em đã hỏi Quỳnh chưa ?

- Để em gọi cho cô ấy .

Duyên vừa bấm máy , Quỳnh cũng vùa về đến , cô đẩy xe vào không nhìn Đại lẫn Duyên . Quỳnh về có một mình Duyên lạnh người , cô cố bám lấy hy vọng cuối cùng :

- Quỳnh ! Em có rước bé Khang giùm chị không ?

Quỳnh lạnh nhạt :

- Không có , chiều nay tôi đi xem phim .

Cô bỏ luôn vào nhà . Đến lúc này Duyên thực sự lo lắng :

- Anh Đại ! Con ở đâu hả anh ?

- Em bình tỉnh . Để anh đến trường hỏi lại cô giáo của con .

Cô giáo chủ nhiệm lắc đầu . Lúc đó phụ huynh đến đông quá . Thường các cháu khi thấy cha mẹ hay người thân mới chạy ra .

Cho đến tám giờ tối , tông tích bé Khang vẫn không một chút hy vọng tìm thấy . Duyên bắt đầu khóc , cô chạy khắp nơi , nơi nào cũng dừng lại dể hỏi thăm . Lẽ nào bé Khang đi lạc . Duyên thường dặn kỹ không được tự ý ra về , nếu như mẹ đến muộn , phải báo với cô giáo khi có cha mẹ đến rước .

Giờ này con đang ở đâu ? Hẳn là nó đói lắm . Mọi khi chừng sáu giờ , nó đã được tắm rửa sạch sẽ và cho ăn cơm , bây giờ đã tám giờ ... Ai sẽ cho nó ăn , đói biết kêu ai đây ? Lòng Duyên đau quặn .

- Em đừng đi đâu nữa Duyên ạ , công an đang đi tìm con giùm chúng ta , em đừng quá lo lắng .

- Anh bảo em đừng lo , làm sao không lo cho được hả anh . Nó còn quá nhỏ , có biết gì đâu . Khang ơi ! Con đang ở đâu ?

Ngồi trong một góc nhìn Đại vỗ về Duyên mà lòng Quỳnh sôi lên . Cứ đi tìm đi , sẽ chẳng tìm thấy đâu , giờ này nó đang sợ ma chết khiếp .

Rồi viện cớ đi tìm bé Khang , Quỳnh lấy xe đi ...

Tiếng mở cửa rồi đèn bật sáng , thằng Khang mừng rỡ , nó cố gượng dậy lết đến gần Quỳnh . Cô hằn học hất nó ngã ra xa . Quần áo nó ướt nhẹp nuớc tiểu , thằng bé sợ đến tè ra ướt cả quần .

Cái tát ban chiều hãy còn in trên mặt nó đỏ tím . Quỳnh ngồi xuống cạnh nó :

- Tao rút khăn trong miệng cho mày ăn , mày mà la là tao tọng giẻ vào miệng mày , biết chưa ?

Thằng Khang gật đầu , chưa bao giờ nó thấy sợ Quỳnh như vậy .

Đỡ nó ngồi dậy , Quỳnh cỡi trói tay cho nó , lấy giẻ trong miệng ra , cô đưa cho nó ổ bánh mì và *** nuớc .

- Ăn đi !

- Cô Ba ơi ! Cô cho con về nhà đi , ở đây con sợ lắm .

- Câm mồm mày lại ! Ai cho mày nói , tao nhét giẻ vào họng mày nữa bây giờ .

Thằng Khang sợ hãi khóc òa , nó không dám khóc lớn , tiếng khóc bị đè nén thành tiếng nấc . Đang đói , nhưng nó ăn không nổi . Đàn muỗi cắn đau rát , rồi chuột chạy ... Nhớ lời ba Đại dặn con trai phải can đảm nên nó gồng lên mà chịu đựng .

- Sao không chịu ăn đi ? Nè ! Đừng có làm tao bực nghe , tao đập chết tươi bây giờ .

- Con ăn không nổi ? Con nhớ mẹ lắm , cô Ba cởi trói dắt con về nhà đi cô Ba ơi .

- Câm miệng !

Mặc cho Quỳnh quát tháo , nó cứ khóc không chịu ăn . Sợ bên ngoài nghe , Quỳnh điên tiết nhét giẻ vào miệng nó , đồng thời kéo hai tay nó ra sau lưng trói thúc lại .

- Nói ngọt mày không nghe , tao trói cho mày chết luôn .

Rồi để nó nằm dưới nền gạch , Quỳnh ngã người lên giường . Cô sẽ giam thằng Khang ở nhà này cho đến ngày cưới của Đại và Duyên , họ sẽ trả một giá đắt cho việc làm của họ .

Sẽ chẳng bao giờ Duyên hay Đại gặp lại con . Thử xem họ có còn thấy hạnh phúc ở bên nhau ?

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Một tuần lễ trôi qua , đám cưới gần kề một bên , nhưng Duyên lẫn Đại đều không còn lòng dạ nào để nghĩ đến ngày cưới . Việc Khang mất tích như một cú sốc đánh Duyên ngã gục , cô không còn gượng dậy nổi . Nó sống hay chết ? Trong giấc ngủ kinh hoàng , Duyên thấy con đầu tóc rũ rượi kêu khóc . " mẹ ơi ... cứu con với ... Cứu con ... " Duyên hét lên .

- Khang ... Con ở đâu ?

Chỉ có Đại và vòng tay anh ôm cô vỗ về .

- Em chết mất Đại ơi , làm sao tìm thấy con chúng mình ?

Chính Đại cũng bắt đầu thấy tuyệt vọng , tuy nhiên anh không thể làm tan hy vọng tìm thấy con trai trong lòng Duyên :

- Em yên tâm , họ sẽ tìm ra được con cho chúng ta .

- Tìm ở đâu ? Em tuyệt vọng rồi Đại ơi .

- Em đừng khóc nữa , phải bình tĩnh ngồi dậy và chịu ăn uống , nếu không em sẽ quỵ ngã mất Duyên ạ .

- Em không muốn ăn , em muốn đi tìm con .

Duyên run rẩy đứng lên , yếu quá cô lảo đảo ngã vào người Đại . Anh lắc đầu nhìn cô :

- Anh van em , hãy can đảm lên .

- Hãy đi tìm con giùm em , em nhớ con lắm , đã bảy ngày rồi anh biết không ? Nó ở đâu , ăn gì để no lòng ? Khang ơi ! Về đi con .

Ngọc Minh cũng phải khóc trước nỗi đau mất con của Duyên . Cô có lòng tin thằng bé vẫn sống , có thể cuộc sống đói khổ lang thang , nó không thể nào chết .


¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Con nhớ mẹ ... Con nhớ mẹ ...

Quỳnh bực bội đi ra đi vào . Ở nhà cô buồn như có tang , mẹ nằm liệt giường , ở đây thằng Khang cũng bệnh , mặt nó đỏ gay , toàn thân nổi lấm chấm , không biết vì bị muỗi cắn hay vì ...

Chợt Quỳnh lạnh người . Có thể nó bị ban sởi hay sốt xuất huyết , cho nên nhiệt độ lên đến gần bốn mươi độ . Ý nghĩ thằng Khang sẽ chết và nhà giam u tối làm Quỳnh sợ hãi . Cô luýnh quýnh thay quần áo và bế nó ra xe đưa đi bệnh viện .

Bé Khang đuợc nhập viện ngay , vị bác sĩ nghiêm khắc nhìn Quỳnh :

- Đứa bé này là con trai của chị ?

- Bác sĩ ... cháu bệnh gì ?

- Sốt xuất huyết , trên người cháu rất nhiều vết muỗi cắn , chị nuôi con kiểu gì vậy hả ?

Các cô y tá nhìn Quỳnh , cái nhìn ác cảm . Chỉ nhìn thằng bé thôi , họ biết Quỳnh là bà mẹ vô trách nhiệm .

- Tình trạng bệnh của đứa bé rất nghiêm trọng , tuy nhiên còn nước còn tát . Chị mau xuống đóng tiền nhập viện và mua thuốc cho cháu .

Quỳnh chạy đi . Lúc này cô mới thấy sợ cho hành động điên rồ của mình .

Cô không biết trong cơn mê sảng , bé Khang luôn gọi mẹ : " Mẹ ơi ... Con nhớ mẹ ... Cứu con ... cô Ba đánh con ... " Làm cho vị bác sĩ và các cô y tá cùng nhìn nhau .

- Các cô nên liên hệ với cơ quan công an , vì cả tuần nay xem ti vi , tôi đều thấy trong phần tin nhắn có nhắn tìm một em bé sáu tuổi .

Mua thuốc và đóng tiền xong , Quỳnh trở lại phòng cấp cứu , nhìn thấy hai người công an , cô hoảng sợ lùi lại . Công an ... Có phải mọi chuyện đã bị bại lộ rồi không ? Ném bịch thuốc trên tay , Quỳnh quay đầu chạy báng bổ . Ra đến ngoài đường đông người rồi , cô mới trấn tỉnh lại được . Đã đến nước này cô không về nhà được nữa . Tại sao cuộc đời mình luôn thất bại hết lần này đến lần khác vậy ? Tại sao cô không giữ được Đại cho mình ? Tại sao ?

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Cháu bé đang bị sốt cao , mặt đầy vết muỗi cắn , chúng tôi chưa xác định được có đúng là bé Nguyên Khang không , ông mau đến bệnh viện .

- Vâng , tôi sẽ đến ngay .

Đang rất yếu và mệt , vậy mà Duyên vẫn chú ý lắng tai nghe Đại nói chuyện điện thoại . Cô gượng dậy :

- Anh Đại ! Phải có tin của con không ?

- Người ta nói , có đứa bé nhập viện trong tình trạng sốt rất cao , không biết có phải con mình hay không , vì người phụ nữ đưa đứa bé nhập viện đã bỏ trốn .

- Em đi với ...

- Em yếu lắm , tốt nhất em nên ở nhà chờ điện thoại của anh .

- Không , em muốn đi . Em không thể nằm yên chờ tin con . Hãy cho em đi với !

Đại thở dài :

- Được rồi , anh lấy áo ấm cho em mặc rồi đi .

Hình như mỗi lần có một tin gì về con như tiếp cho Duyên nghị lực . Cô ngồi , đầu ngã vào thành ghế .

- Lái xe nhanh một chút đi anh Đại .

- Em bình tĩnh một chút .

Xe đến bệnh viện , Đại vội dìu Duyên vào . Bé Khang đang nằm phòng cấp cứu đặc biệt . Cửa vừa mở , nhìn thoáng con , Duyên rú lên :

- Khang ! Con của tôi ...

Cô định lao tới , nhưng yếu quá nên lảo đảo ngã , may là Đại đỡ kịp .

Đúng là bé Khang ! Đại mừng rỡ muốn ôm choàng lấy con . Nó đang nằm mê man , thở bằng oxy .

Đến gần sáng bé Khang tỉnh , nó mở mắt ra .

- Khang ! Con nhận ra mẹ không ?

- Mẹ ...

Ôm choàng Duyên , bé Khang khóc nấc lên :

- Con nhớ mẹ lắm .

- Nín đi , bây giờ mẹ ở bên con , có cả ba nữa .

- Ba ơi ! Mai mốt ba đi rước con , đừng để cô Ba rước con . Cô Ba nhốt con trong cái nhà đó tối lắm , con sợ lắm .

Khang vừa kể vừa khóc , Đại sững sờ . Hoá ra là Quỳnh . Cô ta thật tàn nhẫn lúc nào cũng gây tai họa đau khổ cho anh vậy mà cô ta luôn nói yêu anh . Anh quá sợ tình yêu điên cuồng của cô .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương kết

Quỳnh nằm chết lịm trong căn nhà vắng , cô rút pin trong điện thoại di động của mình , và từ ngày hôm qua cho đến bây giờ , cô đã nằm như một người chết .

Báo chí và tivi đều loan tin tìm được bé Nguyên Khang , và kẻ bắt cóc nó chính là người thân trong gia đình . Đại tránh nói hay trả lời bất cứ câu hỏi nào của báo chí . Anh cố dặn lòng hãy tha lỗi cho Quỳnh , nhưng khó quá . May là bé Khang đã qua khỏi nguy hiểm , nếu không suốt đời anh sẽ không tha thứ cho cô .

Cuộc sống của mọi người trở lại bình thường , nhưng cho đến lúc này , tăm tích của Quỳnh lại như cánh nhạn bặt tăm .

Khó tha thứ cho Quỳnh , lòng bảo lòng nhưng trái tim nhân hậu của người mẹ như bà Ngọc Lan đau đớn làm sao . Quỳnh đang ở đâu , làm gì để sống ? Con bé cứng đầu đó chỉ vì chữ tình làm nên mọi chuyện kinh khủng .

Có tiếng gõ cửa , rồi tiếng Duyên :

- Con vào được không mẹ ?

- Vào đi !

Duyên đẩy nhẹ cửa vào , cô xót xa ngồi cạnh mẹ chồng :

- Mẹ đừng lo , anh Đại sẽ tìm ra Quỳnh và khuyên cô ấy về nhà .

- Mặc kệ nó đi , đồ xấu xa !

Biết mẹ chồng nói vì giận thôi chứ làm sao bà mặc kệ Quỳnh , Duyên lắc đầu :

- Quỳnh nông nổi , mẹ đừng giận cô ấy .

- Bé Khang thật khỏe chưa vậy con ?

- Dạ , khỏe rồi . Bác sĩ nói hôm nay xuất viện về nhà .

- Con hãy tha thứ cho mẹ , sinh con mà không dạy được con .

Bà khóc , Duyên cũng khóc theo :

- Mẹ đừng nói như vậy , người ta nói : " Cha mẹ sinh con , trời sinh tánh " . Mẹ đừng lo nghĩ gì cả , chúng con sẽ không làm bất cứ điều gì khi Quỳnh trở về nhà .

- Mẹ cám ơn con .

Đại một lần nữa bỏ công việc đi tìm Quỳnh . Một người muốn trốn , một người đi tìm , gặp nhau không dễ dàng chút nào .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Quỳnh ném nốt số tiền còn lại trên tay vào chiếu bạc .

- Xỉu !

Cô không thấy ánh mắt tinh quái của tên đang cầm tài nhìn mình . Gã chậm chạp giở nắp hộp số giữa những đôi mắt mở to hồi hộp chăm chú nhìn vào .

- Tài !

Quỳnh buông thõng tay , số tiền cuối cùng bay vèo vào cuộc đen đỏ , cô đã trắng tay .

- Hết tiền rồi à ?

Hai ngày nay gã cứ lẩn quẩn theo cô . Đang thua sạch túi , Quỳnh cáu kỉnh :

- Không thấy sao còn hỏi .

- Chơi tiếp nữa đi , tôi cho mượn tiền .

Quỳnh chán nản lắc đầu :

- Thôi , tôi chơi cho quên buồn thôi chứ ham gì đồng tiền cờ bạc .

Cô đứng lên đi ra và định lên xe , nhưng một bàn tay nắm cánh tay cô giữ lại :

- Anh muốn gì ?

- Muốn làm quen với cô thôi .

- Tôi không thích làm quen với người lạ .

- Thì trước lạ sau quen .

- Sao mà anh dai như đỉa vậy ?

- Vì tôi thích cô .

Gã ăn nó sống sượng không dè dặt chút nào . Quỳnh mím môi , cô đốp lại :

- Tôi thì chẳng thích anh tí nào cả .

- Không sao , người xưa thường nói kiên nhẫn ắt sẽ thành công .

Quỳnh cười nhạt :

- Vậy thì anh hãy kiên nhẫn đi .

Cô mở mạnh cửa xe leo ngồi lên đóng cửa lại , lái đi .

Chạy một quảng , cô mới phát hiện ra gã đang chạy theo cô . Chiếc xe và chiếc kính đen to trên mặt gã , làm cho gã trông " giang hồ " thế nào ấy .

Tấp vào một quán cà phê , Quỳnh đi vào , cô gọi ly cà phê ngồi trầm ngâm . Chắc chắn cô phải đến ngân hàng rút tiền rồi , một việc làm cô không muốn chút nào , vì có thể Đại và Ngọc Minh đón cô ở đó . Hết tiền rồi , cô phải làm gì đây ?

Một tháng đi haong và sống thui thủi một mình , để lấp vào khoảng trống cô đơn , cô đã lao đầu vào việc đỏ đen tìm quên . Đỏ tình đen bạc . Đằng này cô chẳng những đen tình mà đen cả canh bạc . Canh bạc ăn thua và canh bạc cuộc đời cô đều thua . Sống làm sao đây ? Chán quá !

Đẩy ly cà phê vừa được mang ra , Quỳnh gọi giật người phục vụ :

- Mang rượu ra cho tôi .

- Cô muốn loại rượu nào ?

- Rượu nào cũng được .

- Rượu này được không ?

Một chai Whisky chìa ra trước mặt Quỳnh cùng với gương mặt đáng ghét . Cũng lại là gã . Gã nhìn Quỳnh mĩm cười .

- Tôi mời cô .

Không chút do dự , Quỳnh cầm chai rượu rót vào ly , cô ngửa cổ uống cạn . Một ly , hai ly ... sáu ly . Gã giật chai rượu lại .

- Uống nữa sẽ say đó .

Quỳnh hất tay gã ra :

- Liên quan gì đến anh .

- Tôi muốn quen với người tỉnh chứ không muốn quen với người say .

- Để chai rượu này cho tôi trả tiền .

- Lúc nãy ... thua hết tiền rồi mà . Nhưng không sao , chai rượu này tôi trả tiền rồi .

- Cám ơn . Nhưng mà tôi không muốn quen với anh .

Quỳnh đứng lên , cô bắt đầu say bởi Whisky là loại rượu mạnh . Trời đất và mọi thứ như quay vòng vòng làm cô muốn ngã .

- Tôi giúp cô .

Gã ôm qua người Quỳnh , cô cố đẩy gã ra nhưng không được .

- Cô say rồi , để tôi giúp cô ra xe , nhưng mà say như vậy làm sao lái xe về nhà ?

- Buông tôi ra !

Quỳnh chống cự yếu ớt , cô lả vào người hắn vì quá chóng mặt , người cứ bồng bềnh như bay bổng lên cao .

- Đại !

Hình như Đại đang cúi gần sát cô , anh ôm cô và hôn . Nước mắt Quỳnh chảy ra , cô khóc khi những nụ hôn tham lam phủ lên thân thể cô ...

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Hả !

Quỳnh mở mắt ra , cô giật bắn người vì thân thể cô trần trụi . Căn phòng lạ hoắc và còn ...

- Đồ khốn kiếp !

Quỳnh co chân đạp mạnh vào người gã , cái đạp quá mạnh làm gã suýt rơi xuống đất và tỉnh ngay dậy . Quỳnh căm hờn :

- Đồ đểu !

- Em cứ mắng đi , nhưng cuối cùng chúng ta cũng quen nhau .

Đúng là lì lợm , chẳng những không giận gã còn cười . Quỳnh điên tiết chụp chiếc gối nằm ném vào người gã .

- Cút !

- Khi em giận , em đẹp lắm . Anh đã xem ví tay của em rồi . Nguyễn Vũ Ngọc Quỳnh , tên của em đẹp thật , đẹp cả người lẫn tên .

Gã lì lợm quá , Quỳnh cúi nhặt quần áo toan vào toa- lét , nhanh hơn gã ôm lại :

- Anh thích những người có cá tính mạnh như em . Xưa nay , anh luôn muốn là được .

- Anh đừng hòng có lần thứ hai .

Quỳnh cào vào người gã khinh bỉ . Mặc gã hôn cô , đôi tay rắn chắc bế bổng cô lên cao . Quỳnh càng vùng vẫy , vòng tay tham lam càng khép chặt lại . Mệt quá Quỳnh đành xuôi tay .

- Đồ ma quỷ , buông ra !

Nụ hôn gắn vào môi Quỳnh , gã biết cách khơi dậy xúc cảm của cô , Quỳnh thúc thủ và ... cuối cùng cô đáp ứng lại ...

Thật lâu gã nhổm dậy nằm nghiêng và ngắm Quỳnh :

- Em tuyệt thật !

Quỳnh làm thinh nằm quay mặt vào vách . Cô không còn hiểu mình nữa rồi , sao mình lại khuất phục trước mặt kẻ xa lạ . Càng ngày cô càng đi xuống cái hố tự chôn mình rồi .

Vậy là Quỳnh ở lại với một kẻ xa lạ có đến ba ngày . Ba ngày cô được chiều chuộng yêu thương , và ấm lòng không còn cảm giác cô đơn lạnh lùng . Cô cũng không màng hỏi tên gã , và cũng không cần nghĩ tại sao mình lạ sống với một kẻ không quen như vợ chồng .

Bèo dâu hợp rồi tan , có nghĩa gì đâu , một thời yêu Đại là vợ Đại nhưng lại sống với Hoài . Cuộc đời mình xem như bỏ đi rồi .

- Quỳnh ơi !

Nằm yên trên giường , mắt dán vào màn hình tivi như không có chuyện gì , Quỳnh thản nhiên xem phim .

- Em thật , lúc nào cũng như tảng băng vậy ... nhưng khi vào trận lại là ngọn núi lửa .

Không từ chối những cử chỉ âu yếm của anh ta với mình , giọng Quỳnh có vẻ nhẹ nhàng hơn :

- Làm gì có vẻ vui vậy ?

- Hàng sắp cập bến , phen này lãi to .

Quỳnh hờ hững :

- Vậy à !

- Chiều nay để ăn mừng , anh đãi em ở một nhà hàng bậc nhất ở Sài Gòn .

- Thôi đi , tôi không muốn đi đâu cả . Tôi muốn ở nhà . Anh đi rút tiền giùm tôi chưa ?

- Rồi .

Anh ta để xấp tiền lên bàn , nhìn Quỳnh :

- Anh cứ nghĩ ...

- Tôi là " bò lạc " .

- Ừ .

- Thì tôi là " bò lạc " , không nhà không cửa không người thân .

- Đối với anh , điều đó không quan trọng , điều anh cần là em .

- Tôi không hề có ý muốn sống chung với anh .

- Anh biết . Nhưng em sẽ là cô gái đặc biệt nhất trong đời mà anh gặp . Anh chư từng thích cô gái nào như thích em . Em rất đặc biệt . Anh nói em có nghe không ?

- Tôi bận xem phim .

- Đừng xem nữa .

Anh ta bấm tắt tivi :

- Ngày mai chúng ta đi Đà Lạt nhé !

- Chi vậy ?

- Đi du lịch .

- Cũng được .

- Sao em không hề hỏi anh là ai vậy ? Sống chung đã ba ngày mà em không muốn biết anh là ai , tên gì hay sao ?

Quỳnh lạnh nhạt :

- Tôi nói rồi , tôi không hề muốn sống chung với anh .

- Nhưng anh thì rất muốn sống với em .

- Tôi đã có chồng , dù anh ấy bỏ tôi nhưng tôi không hề hết yêu anh ấy .

- Anh ta thật điên khi bỏ em .

Quỳnh cười đau đớn :

- Tôi đã làm đủ mọi thứ , nhưng cuối cùng vẫn thất bại , và tôi không còn con đường để quay về .

- Chúng ta sẽ là bạn đồng hành đi trên con đường và không có chuyện quay trở lại .

Anh ta cúi hôn Quỳnh , cô thụ động đón nhận , nhưng rồi bàn tay và đôi môi kỳ diệu của anh ta đưa cô vào thế giới tuyệt diệu , cuốn phăng cô đi theo cơn bão dữ . Quỳnh để mặc cho trôi đi và anh nhấn chìm cô vào đam mê rã rời .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Ba , mẹ !

Thằng Khang chạy nhanh lên đồi , nó quay lại làm động tác gọi Duyên và Đại , song lại chạy tiếp .

Duyên lo lắng :

- Con đừng đi xa quá đó Khang .

- Dạ .

Đại trấn an :

- Không sao đâu , anh nhìn chừng con cho . Em lạnh không Duyên ?

- Lạnh .

Cô nép sâu vào vai anh hơn , thương yêu và hạnh phúc . Cuối cùng thì cả hai cũng tổ chức được đám cưới - ước mơ duy nhất trong đời , và đây là tuần trăng mật , có đầy tiếng cười chứ không sợ hãi như lần đầu tiên Duyên về với Anh Vũ .

Nắng trên cao vàng nhạt soi sáng , phía trước bé Khang chân sáo tung tăng , mồm nó hát nghêu ngao :

" Cái cò cái vạc cái nông

Ai nuôi maỳ lớn mày khôn ... "

Đang hát , nó khựng lại :

- Cô ... cô Ba ...

Nó bưng miệng để tiếng kêu đừng thoát ra ngoài . Hình ảnh kinh hoàng của mấy tháng truớc đây vẫn còn làm cho nó sợ chết khiếp , nhìn thấy Quỳnh như thấy mụ phù thuỷ . Nó quay đầu chạy xuống triền dốc tông vào người Duyên và Đại .

- Con làm gì vậy Khang ?

- Cô ... cô ... cô ...

Nó cà lăm như không nói thành câu vì quá sợ . Đại ôm con vào lòng :

- Bình tĩnh nói ba nghe , cô nào ăn hiếp con phải không ?

- Cô ... cô Ba ... Quỳnh , con thấy cô ...

Đại bật dậy :

- Ở đâu ?

- Trên ... trên đồi .

- Em ở đây với con đợi anh . Anh đi tìm Quỳnh .

Đại chạy đi . Giữa cảnh rừng thông bạt ngàn , toàn những gương mặt xa lạ . Quỳnh đâu không thấy . Đại chạy xuôi rồi chạy ngược , nhưng không thấy bóng dáng Quỳnh đâu . Đại tìm mệt nhoài :

- Gặp không anh ?

Đại mệt mỏi lắc đầu . Duyên trầm ngâm :

- Hay chúng ta tìm đến các khách sạn hỏi thăm .

- Phải đó . Chúng ta về thôi .

Buổi chiều Đại để Duyên ở lại khách sạn với con , anh đến các khách sạn hỏi thăm và chỉ nhận được câu trả lời : " Không có tên Quỳnh " . Bé Khang thì nhất định nói trông thấy rõ Quỳnh đi với cái chú mang kính đen bự vầy nè .

Nó dang tay ra dấu mắt kính rất to :

- Ba ơi ! Thôi đừng tìm cô Ba , con sợ cô Ba lắm .

- Ba tìm cô Quỳnh cho bà nội . Bà nội nhớ cô Ba như trước đây mẹ nhớ con sinh bệnh vậy đó .

Không thích ba đi tìm cô Ba chút nào , nhưng thằng Khang không dám ngăn lại . Nó rủ Duyên :

- Mình ra hồ chơi đi mẹ .

- Ừ , để mẹ mặc thêm áo ấm cho con .

- Mẹ ơi ! Hồi hôm , ba nói tối nay đi chợ Âm Phủ là chợ gì vậy , hả mẹ ?

- À ...

Duyên mỉm cười giải thích :

- Chợ Âm Phủ là chợ nhóm vào lúc nửa đêm , chuyên bán đồ hải sản tươi sống .

- Vậy chợ đó không bán ban ngày hả mẹ ?

- Vì là chợ ... Âm Phủ mà .

- Con thích hoa bất tử lắm , khi nào sắp đi về , mẹ nhớ mua nhiều hoa bất tử về chưng ở nhà nghe mẹ .

- Hoa hồng cũng đẹp vậy .

- Thôi đi , hoa hồng có gai đâm đau tay lắm .

Cứ vừa đi vừa nói chuyện , hai mẹ con ra đến đường lúc nào không hay . Đang đi thằng Khang nắm tay áo Duyên kéo mạnh lại .

- Mẹ ! Cô Ba Quỳnh ...

Duyên nhận ra ngay . Quỳnh đang xuống xe cùng với một người đàn ông , dù Quỳnh mang kính đen và mặc áo ấm đầu đội nón len , thằng Khang cũng nhận ra , bởi gương mặt của Quỳnh đi vào tâm hồn nó như một ấn tượng không phai .

- Quỳnh !

Tiếng gọi to và rõ , Quỳnh quay lại , cô sửng sốt và tái mặt , người cứ đờ ra .

- Em quen hả Quỳnh ?

Không trả lời câu hỏi của Truyền , Quỳnh đứng lặng im như để đối phó khi Duyên đến chắn truớc mặt cô .

Duyên vui mừng :

- Sao em không về nhà hả Quỳnh ? Mẹ bệnh vì nhớ em đấy .

- Chị ra Đà Lạt làm gì ?

- À ! Chị và bé Khang đi cho biết Đà Lạt .

- Có anh Đại cùng đi nữa , phải không ? Hai người đã cưới nhau rồi chớ gì ?

- Quỳnh ! Chị ... xin lỗi em , thật tình chị không biết nói như thế nào với em .

Quỳnh lạnh lùng cắt ngang :

- Thôi cái giọng giả nhân giả nghĩa của chị đi . Bây giờ tôi sống không nhà không cửa , hẳn chị vui lắm ? Tôi thù chị suốt đời , có chết cũng không quên . Chị đi đi , đừng để cho tôi thấy chị với thằng Khang .

- Quỳnh ! Em về nhà với mẹ đi em .

Đẩy mạnh Duyên ra , Quỳnh bỏ đi , Truyền ngập ngừng nhìn Duyên :

- Chị là chị của Quỳnh à ?

- Phải . Anh khuyên cô ấy về nhà giùm tôi , mẹ ở nhà đang ốm .

Truyền lắc đầu :

- Cô ấy bướng lắm , chưa chắc đã chịu nghe đâu .

- Tôi đang ở khách sạn Rosa , phòng bốn lẻ hai , nếu có thể , xin anh liên lạc giùm .

- Vâng .

Truyền chạy theo Quỳnh , cô đang đón xe mặt hầm hầm .

- Em định đón xe đi đâu ?

- Về nhà . Sao anh không chịu đi , nói chuyện với cô ta làm gì ?

- Người ấy là chị của em mà .

- Em không chị em gì với người đó .

Xe tắc xi dừng lại , Quỳnh lên xe , Truyền đành ngồi theo vào . Cuộc gặp gỡ bất ngờ làm xáo trộn cả tâm hồn Quỳnh . Tại sao Duyên không oán ghét cô , còn tỏ vẻ mừng rỡ vậy ? Phải mà , người ta đang là kẻ thắng , còn cô là kẻ bại trận . Kẻ thắng cười còn người thua khóc , đó là lẽ thường tình thôi .

- Lúc nãy cô ấy nhờ anh khuyên em về nhà , mẹ em đang đau .

Lòng Quỳnh se lại . Đâu phải cô không nhớ mẹ , nhưng cô còn mặt mũi nào nhìn ai . Đại không tố cáo cô với cơ quan luật pháp là may cho cô lắm rồi .

- Em có muốn về nhà không ?

- Không , không muốn .

Còn đang định nói nữa , chiếc tắc xi thắng gấp làm cả hai chúi nhủi .

Quỳnh kêu lên :

- Chạy xe kiểu gì vậy ?

Cô tái mặt bởi trước mặt cô và sau lưng cô toàn là xe công an và những người công an , họ chặn xe tắc xi lại , những mũi súng đen ngòm chỉa thẳng vào xe . Quỳnh sợ chết khiếp . Chuyện gì vậy ? Đại báo cáo với cơ quan luật pháp bắt cô ? Quỳnh lịm người đau đớn . Nhưng không ... cánh cửa xe kéo ra , những mũi súng chỉa vào Truyền .

- Xuống xe !

Quỳnh ngơ ngác , Truyền đang riu ríu xuống xe và cái còng số tám nhanh chóng còng hai tay anh lại .

- Võ thế Truyền ! Anh đã bị bắt .

Quỳnh bị áp giải theo . Suốt dọc đường , Truyền không nói gì hết , mãi đến khi xe đỗ lại và bị dẫn vào trụ sở công an , anh ta mới nhìn Quỳnh :

- Anh là tên cướp , trước khi gặp em , anh đã giết người để cuớp của . Xin lỗi đã làm liên luỵ đến em .

Quỳnh đứng lại sững sờ . Anh ta là một tên cuớp giết người , hơn một tháng qua côđã sống với kẻ giết người , hèn nào anh ta đã nói anh ta và cô cùng đi trên một con đường , không có lối quay lại . Nỗi đau anh ta cho cô thật quá to lớn . Từ không yêu và chán đời , cô dadựa vào anh ta một cách tin cậy để lãng quên Đại , lãng quên tội lỗi của mình , nhưng bọc trong cái vỏ ghê gớm giết người ấy lại là một vẻ hào hoa đẹp đẽ và trí thức .

Bất giác Quỳnh quỵ xuống , trời đất như quay cuồng chung quanh cô .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Quỳnh cựa mình mở mắt , cô ngơ ngác nhìn quanh :

- Quỳnh ! Em tỉnh rồi hả ?

Quỳnh nhắm mắt lại , sao lại là Duyên , người cô không muốn gặp chút nào ?

- Em nghe trong người như thế nào , hả Quỳnh ?

- Quỳnh còn mệt , em để yên cho Quỳnh nghỉ đi .

Đại ! Quỳnh mở mắt ra , Đại đang nhìn cô . Bất giác Quỳnh nấc lên mà khóc . Cô thấy xấu hổ với anh vô cùng .

- Em cố tịnh dưỡng đi , anh đã gọi điện thoại báo tin về cho mẹ , có lẽ Ngọc Minh sẽ lên đây . Mọi chuyện xảy ra , em hãy quên hết đi Quỳnh .

Nước mắt Quỳnh nhòe nhoẹt :

- Anh và chị Duyên không ghét em ?

- Chúng ta là người nhà mà .

Ôi ! Anh và Duyên càng vị tha , lo lắng , Quỳnh càng xãu hổ . Cô luôn gây ra lỗi lầm này đến lỗi lầm khác . May mà Thế Truyền khai mới quen với cô trên đường chạy trốn và sống ngoài vòng pháp luật . Chiếc va li nhỏ anh ta luôn mang theo bên mình , Quỳnh cứ tưởng là quần áo lại đầy tiền và vàng . Đó là số tiền và vàng mà anh ta cùng đồng bọn cướp được . Vì yêu Quỳnh , anh ta đưa cô lên Đà Lạt , tình yêu đã làm anh ta quên mất mình là tên tội phạm đang lẩn tránh pháp luật .

Lại một vết thương sâu trong trái tim Quỳnh .

Đến tối , Ngọc Minh lên , cô vào ngay bệnh viện :

- Em !

- Chị Ngọc Minh !

- Mẹ nhớ em nhiều lắm , ở nhà có ai trách em đâu , vẫn mong em về nhà .

- Em là đứa bỏ đi rồi , quan tâm đến em làm gì ?

- Không đâu , mẹ nói cho dù em gây bao lỗi lầm , em vẫn là con mẹ , bởi mẹ dạy em không nghiêm , thiếu sót bổn phận làm mẹ .

- Mẹ ...

Lời của Ngọc Minh xé tan nát trái tim Quỳnh . Mẹ có bao giờ trách cô đâu ,mẹ luôn tự trách mình . Cô thật bất hiếu .



o O o



Trước mặt Quỳnh là tên tội phạm giết người . Anh ta chính là kẻ chủ mưu và đã nã súng bắn chết người . Toà án đã kêu án tử hình .

Mấy tháng không gặp , trông anh già đi như kẻ ở tuổi bốn mươi . Không ngờ Quỳnh còn đến thăm mình , cô còn mặc ... áo bầu , chiếc bụng lùm lùm , Truyền cúi đầu nghẹn ngào :

- Cám ơn em đã đến thăm tôi . Tôi không bao giờ dám nghĩ em sẽ đến thăm tôi , khi tôi đã làm liên lụy đến em .

Quỳnh thở dài :

- Tôi đến thăm anh vì anh là cha của đứa con tôi đang mang . Mấy tháng qua trong đầu tôi chỉ nghĩ về anh , tôi không hiểu tại sao nữa .

Thế Truyền ngẩn người nhìn Quỳnh :

- Em nói ... đứa con trong bụng em là của tôi ?

- Anh tin hay không cũng được , vì nó thuộc về tôi , tôi sẽ nuôi nó và dạy nó và tôi sẽ sống một đời thật tốt .

- Anh tin . Cám ơn em ... Quỳnh .

Thế Truyền bật khóc , hạnh phúc đến quá muộn màng . Một đứa con , đó là hiện hữu còn lại duy nhất khi anh ta rời khỏi cõi đời , chịu sự trừng phạt cho hành vi tội lỗi của mình .

Hãy cho anh nắm lấy tay em và nhìn em , bởi vì anh hiểu sẽ không bao giờ còn thấy nhau . Tất cả sẽ chỉ còn là quá khứ .

Trên đường đưa Quỳnh về nhà , Ngọc Minh im lặng lái xe . Thật lâu , cô mới lên tiếng :

- Bao giờ thi hành án , em biết không ?

Quỳnh ngậm ngùi :

- Em không muốn biết và cũng không muốn biết ?

Cô đặt tay lên bụng mình :

- Chị nhìn nè , chị Minh .

- Gì ?

- Đứa bé " quậy " trong bụng em .

Quỳnh sung sướng :

- Kỳ diệu thật ! Một mầm sống dưới tay em , sao em không thấy buồn nữa và hình như em đã quên anh Đại để yêu một người . Tình yêu không thể hỏi tại sao mình yêu người này và không yêu người kia , cho dù người ấy là kẻ xã hội muốn loại bỏ .

Ngọc Minh đặt tay lên bụng em , cô mỉm cười . Có một mầm sống đang cử động bên trong .

Đối với Quỳnh , yêu là chiếm hữu , là giành lấy người mình yêu , và đôi khi còn thật tàn nhẫn . Còn cô thì không , cô lặng lẽ yêu anh và lấy hạnh phúc của anh làm hạnh phúc của cô .

Mãi mãi , không bao giờ anh biết tình yêu của cô . Nhưng anh ạ ...

" Anh hãy ngồi yên để tôi mơ

Anh hãy đi xa để tôi chờ

Biết chăng dáng ấy là bút ngọc

Và ta là mực đấy làm thơ

Thơ viết thầm lên áo của người

Những dòng thơ đỏ thắm duyên tôi

Anh biết gì không , biết hay không ?

Bên sông có kẻ mộng thành sông

Để trăm năm chảy mòn chân ngọc

Mà nghe áo ấy phất trong lòng ... "

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Tiếng động cơ xe dừng bên ngoài cửa và rồi có tiếng chân bước vào . Duyên nép sau cánh màn cười khẽ :

- Em ơi ! Duyên ơi !

Đại cau mày :

- Em đi đâu rồi Duyên ? Khang ơi ! Con đâu rồi ?

- Ngọc Minh rước con về bên nhà gặp bà rồi . Anh làm gì hớt hải vậy ?

Đại thở nhẹ :

- Vào nhà thấy vắng ngắt là anh lo rồi . Hôm nay lại muốn chơi trò ú tim với anh à ?

- Anh không muốn ?

- Cũng vui có sao đâu .

- Em muốn anh cõng em , chịu không ?

- Sẵn sàng .

Đại nheo mắt :

- Chà ! Cô vợ anh hôm nay mặc đẹp thật .

Anh hít nhẹ mũi lên má cô :

- Còn trang điểm nữa . Chuyện gì đây , vợ của anh ?

- Anh đoán xem .

- Muốn anh đưa em đi chơi , hay mua một món quà ?

- Không , em sẽ tặng quà cho anh .

- Em tặng quà cho anh ? Quà đâu ?

- Cõng em đi , em sẽ cho xem quà .

- Sẵn sàng .

Đại cúi thấp người cho Duyên ôm cổ anh , anh cõng cô đi một vòng quanh nhà .

- Sao , quà của anh đâu ?

- Nhắm mắt lại đi .

Duyên tinh nghịch sờ lên mắt Đại , bắt anh nhắm mắt lại , cô kề miệng mình vào tai anh , thật khẽ :

- Quà của em là ... tặng cho anh một cô công chúa hay hoàng tử gì đó ... em chưa nói được .

- Cái gì ?

Đại mở mắt ra , anh mừng quýnh ôm choàng Duyên :

- Em có thai ?

- Gần hai tháng rồi anh yêu .

- Mừng quá , anh mừng quá Duyên ơi .

Anh hôn cô cuồng nhiệt , trận mưa hôn phủ tới tấp lên mặt Duyên .

- Anh hạnh phúc quá Duyên ơi . Em cho anh công chúa hay hoàng tử gì , anh cũng nhận hết .

Duyên khép mắt đón nhận hạnh phúc đến với cô thật trọn vẹn . Bão tố và đau khổ đã đi qua , chỉ còn lại anh và tình yêu mật ngọt .

Sponsored content



Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 3 trong tổng số 3 trang]

Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết