DIỄN ĐÀN CÀ MAU
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
DIỄN ĐÀN CÀ MAU

Diễn Đàn Cà Mau - Tôi Yêu Cà Mau

Chào Mừng Bạn Đến Với Diễn Đàn Mũi Cà Mau
Chúc Các Bạn Vui Vẻ

Latest topics

» Tấm Bạc trượt tự bôi trơn, bạc đồng lỗ Graphite, bạc Graphite, bạc đồng tiết dầu
by tramanh09 2024-11-14, 3:18 pm

» Graphite tấm chịu nhiệt, khuân đúc graphite, trục khuấy Graphite, điện cực than chì EDM
by tramanh09 2024-11-12, 3:46 pm

» Tổng kho nhập khẩu và phân phối chổi than, chổi than công nghiệp
by tramanh09 2024-11-07, 10:05 am

» Cung cấp các loại dây Curoa, dây đai băng tải T5, T10, AT5, AT10, AT20,2M, S3M,5V, 8V, B97, PLP8M
by tramanh09 2024-11-01, 3:30 pm

» Cập nhật mới nhất từ GOAL123: Arsenal vs Liverpool 23h30 ngày 27/10
by superbet 2024-10-26, 10:46 am

» Cung cấp chổi than công nghiệp MG50, J204, J164, D172, CH33N, D374N…
by tramanh09 2024-10-26, 8:26 am

» Tấm graphite siêu bền - Giúp tiết kiệm chi phí và tăng năng suất
by tramanh09 2024-10-18, 4:32 pm

» Tổng kho phân phối các loại Can nhiệt PT 100/ Can nhiệt B/Can nhiệt K /Can nhiệt E
by tramanh09 2024-10-15, 3:34 pm

» Chổi than công nghiệp được thiết kế để kéo dài tuổi thọ và giảm chi phí bảo trì.
by tramanh09 2024-10-04, 11:51 am

» Tổng kho phân phối các loại Can nhiệt PT 100/ Can nhiệt B/Can nhiệt K /Can nhiệt E
by tramanh09 2024-10-02, 9:45 am

» Cung cấp các loại can nhiệt, cảm biến nhiệt, đồng hồ đo nhiệt độ
by tramanh09 2024-09-27, 5:02 pm

» Chổi than công nghiệp được thiết kế để kéo dài tuổi thọ và giảm chi phí bảo trì.
by tramanh09 2024-08-26, 2:48 pm


You are not connected. Please login or register

Truyện dài: Áo Trắng Bên Sông

Chuyển đến trang : 1, 2, 3  Next

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 3 trang]

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Hù !

Vừa chạy qua cua quẹo , Đại hết hồn vì một tiếng hét to , đồng thời một thân hình nhảy xổ ra chắn đường nó . Con Duyên giơ cao bịch bánh bao và hai *** nước Coca , cười toe toét nhìn nó .

- Tèng ... teng ... Ngon chưa ?

Đại đứng lại , đưa tay chặn ngực :

- Có ngày tao đau tim vì mày luôn . Làm gì hôm nay ngon dữ vậy ?

- Đoán thử xem .

- Hôm nay mày nhặt được ... của rơi hay sao mà tiền nhiều xài sang dữ vậy Duyên ?

Duyên cười giòn tan :

- Tưởng cái mặt mủ mít của mày ngu , ai dè mày thông minh quá đỗi . Lại đây !

Nó kéo Đại ngồi vào sau xe bánh mì người ta đã nghỉ bán , ấn Đại ngồi xuống , đưa cho bịch bánh bao và *** nước , giọng ngọt ngào :

- Ăn đi !

Đại trợn mắt :

- Cái gì ! Mày cho tao ?

- Ừ .

- Mang về cho má với em mày đi , tao không ăn đâu .

- Sao vậy ?

- Em mày nó thích bánh bao có nhân trứng cút lắm đó .

- Tao sẽ mua cho nó cái khác . Tao còn nhiều tiền lắm .

- Nhiều tiền . Ở đâu mà có ?

- Thì mày ăn đi .

Đại cầm một cái đưa cho Duyên , còn mình cũng một cái . Bánh vẫn còn ấm , mùi đặc trưng của bánh bao quyến rũ , nó cắn một cái mà ăn .

- Ngon không ?

- Ngon . Nhưng mày phải nói tiền ở đâu có mà mày xài sang dữ vậy ? Hai cái bánh bao này , rồi hai *** Coca , má mày mua được cả chục ký gạo đó , đồ ngu ạ .

Bị mắng đồ ngu , chẳng những không giận Duyên còn cười khúc khích :

- Tao bảo mày đừng có lo , sao mà cứ càm ràm như bà già vậy ? Nè ...

Duyên kê miệng vào tai Đại nói nhỏ xíu :

- Tao lượm được cái bóp , có nhiều tiền lắm .

Đại trợn mắt :

- Thật không ?

- Đây nè .

Duyên móc từ trong lưng quần cái ví tay nhỏ chìa ra trước mặt Đại . Nó cau mày cầm lấy , miệng cứ há hốc ra . Nhiều quá ! Những tờ giấy bạc xếp ngay ngắn trong ví .

Duyên thì thào :

- Tao đếm rồi , tới hai triệu hai trăm sáu chục ngàn . Sáng giờ tao ăn hủ tíu , uống nước Coca và mua bánh bao mới có bốn chục ngàn thôi . Tao cho mày hai tờ về đưa cho má mày , ở nhà đi học không đi lượm bọc nữa .

- Không được .

Đại dõng dạc :

- Cô giáo ở trường dạy mình thấy của rơi không được tham lam .

Duyên xụ mặt :

- Mình không lượm , người khác cũng lượm hà .

- Đưa tao xem .

Đại kéo phẹc- mơ - tuya cái ví , cầm tờ căn cước và cả bằng lái xe , nó nhìn vào địa chỉ rồi đọc nhẩm : " Mười tám C , đường Nơ Trang Long , Bình Thạnh ... " Đóng ví lại , nó đứng lên nắm tay con Duyên :

- Đi !

- Đi đâu ? Ăn bánh bao uống nước đi đã . Nè ! Lấy hai trăm đi .

- Mày cất vào đi , tao với mày đi trả cái ví lại cho người ta .

- Đại ... - Con Duyên tức giận la lên - Biết của ai mà trả . Tao lượm được chứ bộ ăn cắp hay sao ? Đại ơi ! Mày ngu vừa vừa thôi . Tao không đi .

Giọng Đại rắn rỏi :

- Mày ăn được số tiền này sao Duyên ? Biết đâu người ta làm mất cái ví tiền này , họ cũng khổ như mình , và có khi ... còn định đâm đầu xuống sông tự tử nữa kìa .

Con Duyên khựng lại . Có một lần mẹ nó làm mất năm chục ngàn , ba mẹ nó gây lôn rồi đánh nhau , tiếc đứt cả ruột . Ngày ấy , chị em nó ăn cơm với muối kho quẹt , thằng Tí đau không có tiền mua thuốc .

Biết Duyên đang phân vân tiếc của rơi , Đại nắm tay nó lôi đi .

- Của phi nghĩa ăn không ngon đâu mà . Mày muốn cả trường biết mày lượm của rơi , không mang đi trả mà để xài hay sao ?

Dĩ nhiên là Duyên không muốn , nó tiu nghỉu đi theo thằng Đại . Quãng đường khá xa , hai đứa vừa đi vừa hỏi đường . Nắng lên cao , áo hai đứa nhuộm ướt mồ hôi .

Con Duyên nhăn nhó :

- Tao mỏi chân quá , Đại ơi .

- Ráng tí đi , sắp tới rồi .

Quả nhiên như lời thằng Đại , vừa quẹo qua là đường Nơ Trang Long . Đại phấn khởi kêu lên :

- Tới rồi nè Duyên ! Để coi ... số bảy ... số chín ... bên kia mới số chẵn .

Nó lôi tay Duyên cùng băng qua đường và đi tới . Đây rồi ! Nhà mười tám ... A ... B ... C ... Nó dừng lại . Căn nhà lầu bốn tầng , có cổng sắt kín cổng cao tường .

Duyên làu bàu :

- Họ giàu chứ có nghèo như mày nghĩ đâu .

- Họ giàu hay nghèo , mình vẫn cứ trả .

Đại đưa tay toan ấn chuông , nhưng ... Gâu ... gâu ... con chó bẹc- giê to kinh hồn nhảy xổ ra , hai chân nó bấu lên chấn song cửa mà sủa . Duyên sợ chất khiếp , nó hét lên toan ù té chạy .

- Duyên đừng sợ . - Đại ôm nó lại .

- Đồ chết nhát ! Có vậy mà cũng sợ ... vãi nước đái .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Câu nói khinh bạc làm Duyên quay lại sững sờ nhìn người mắng mình . Thì ra chỉ là một con nhóc cũng bằng Duyên . Nó cong môi đanh đá mắng lại :

- Tại chó của mày , nên mày không sợ nó cắn . Nếu là chó người ta , xem mày có ... vãi ra quần không ? Đồ thòi lòi !

Con bé trong song cửa cũng không kém hung hăng :

- Nhỏ kia ! Mày nói ai thòi lòi ?

- Tao nói mày .

- Quỳnh ơi ! Gây lộn với ai vậy ?

Ngọc Lan đi ra , Đại vụt kêu to lên :

- Cô ơi ! Phải cô tên Ngọc Lan không ?

- Phải . Có chuyện gì không vậy cháu ?

- Chúng cháu nhặt được của cô cái ví , định mang đến trả .

Ngọc Lan vui mừng mở rộng cửa :

- Vậy hả ? Sáng giờ cô đang lo gần chết , vì có nhiều giấy tờ quan trọng trong đó .

Đại ra hiệu cho Duyên móc ví ra , nó rụt rè đưa cho Ngọc Lan :

- Cô xem còn đủ không ? Tụi cháu có xài trong đó hết bốn chục ngàn .

Ngọc Lan quát chó và mở ví ra . Chị xem ngay ngăn giấy tờ . May quá , nó còn nguyên .

- Đủ không cô ?

- Đủ , cám ơn cháu . Nhà các cháu ở đâu vậy ?

- Dạ , bên Tân Bình . Thôi , thưa cô , tụi cháu về .

Đại nắm tay Duyên định đi , Ngọc Lan ngăn lại .

- Khoan đã cháu ! Vào nhà uống nước đã chớ . Xem kìa , mồ hôi nhễ nhại thế kia .

Ngọc Lan kéo cả hai cùng vào . Đại không thấy chứ Duyên thì thấy : rõ ràng nhỏ Quỳnh đưa tay che mũi như chê nó và Đại hôi . Mặt Duyên sầm lại .

Vào phòng khách , Ngọc Lan niềm nở :

- Ngồi đi hai cháu .

Quay qua con gái , chị ra lệnh :

- Quỳnh ! Vào nhà bảo chị Tư làm hai ly nước ngọt mang ra đây .

Quỳnh nguýt Duyên một cái rồi te tái đi . Duyên nhìn quanh . Nhà giàu quá . Nó thầm tiếc số tiền nhặt được . Họ đâu có khổ , giàu có sang trọng , số tiền mất kia có là bao , nhưng đối với nó là cả một gia tài mơ ước .

Cô giúp việc mang ra khay nước , Ngọc Lan đẩy hai ly nước đến trước mặt Duyên và Đại :

- Duyên , Đại ! Uống nước đi cháu . Chắc là tìm nhà vất vả lắm hả ?

Duyên lắc đầu , ngồi trong căn phòng sang trọng và mát lạnh , nó thấy mọi mệt nhọc đều tiêu tan . Không chút ngượng ngập , nó bưng ly nước lên uống . Nhà giàu có khác , nước uống mát lạnh và ngon đáo để . Nhưng thực sự nó tiếc số tiền kia , giá như là của nó , ba mẹ đỡ khổ biết bao nhiêu .

Ngọc Lan mở ví ra , chị rút hết số tiền trong ví , không cần đếm , chị chia làm ra làm hai , một đặt vào tay Duyên và một cho Đại .

Đại rụt tay lại như phải lửa :

- Cháu không lấy đâu .

- Cô biếu cho cháu mà .

- Nếu vậy , cô ... đưa hết cho Duyên đi . Duyên nhặt được mà .

Lúc này sao Duyên ... cao cả kỳ lạ . Nó cười :

- Thì Đại lấy đi , cô thưởng mà .

- Thôi , Duyên bao ăn bánh bao với uống nước rồi còn gì .

Duyên cuộn tiền nhét vào túi áo Đại , nhưng nó nhất định không lấy .

Nãy giờ đứng nhìn hai đứa , Anh Vũ cảm kích lắm . Nhất là thằng bé , nó thật khí khái , con bé kia lại dễ thương làm sao , mắt to đen lay láy . Vũ bước đến :

- Vậy anh có vật này tặng em , nhất định em không được từ chối .

Lật bàn tay Đại , Anh Vũ đặt vào tay nó cây bút mạ vàng xinh xắn . Đại ngẩn ngơ , nó thích quá . Cây bút máy , nó mơ ước từ lâu lắm rồi . Cây bút ở nhà thỉnh thoảng nghẹt mực , khi viết cứ phải vung mạnh , đôi khi mực bắn ra đầy tập .

Nó cầm lấy ngay , cảm động nói :

- Cám ơn anh .

Vũ mỉm cười :

- Anh tên Vũ , Anh Vũ .

Ngoắc Ngọc Quỳnh , Vũ thân mật :

- Em gái của anh , tên Ngọc Quỳnh . Nào ! Chúng ta bắt tay làm quen đi .

Vũ đưa tay ra , Quỳnh cũng đặt tay mình lên , Đại kế tiếp , phấn khởi Duyên cũng đặt tay lên . Bốn bàn tay nắm lại thân mật .

- Hai cháu ở lại ăn cơm nhé .

Đại lắc đầu :

- Dạ thôi ! Chiều , cháu và Duyên phải đi học .

- Thì ăn cơm rồi anh Vũ đưa cháu về .

Lần này , hai đứa đều đồng ý . Cơm ngon quá , mỗi đứa ăn đến ba chén , no căng cả bụng .

Vũ lảnh nhiệm vụ đưa Đại và Duyên về nhà . Quỳnh lưu luyến chớ không đố kỵ như lúc đầu :

- Chủ nhật , Quỳnh và anh Vũ đến nhà hai bạn nhé .

Ngồi trên xe hơi thật sướng và êm nhưng cảm giác thú vị ấy qua thật mau . Vũ thả hai đứa nơi đầu con hẻm .

- Nhớ nhé chủ nhật anh và Quỳnh đến đón hai em .

Xe Vũ chạy đi , Duyên còn nhìn theo mãi . Đại phải kéo tay nó :

- Về chớ .

- Xe đẹp và êm quá , Đại hả ?

- Mau lên , trễ giờ học .

Nhưng Duyên giậm chân :

- Đang mỏi giò nè .

Đại trợn mắt :

- Mới vừa ngồi xe sướng quá , bây giờ không chịu đi bộ hả ?

- Ừ ... cõng đi .

Chẳng những không mắng , Đại còn cong lưng cho thấp xuống :

- Cõng thì cõng .

Duyên sung sướng ôm cổ Đại cho Đại cõng . Nó mơ màng trên lưng Đại .

- Giàu có sướng thiệt , Đại nhỉ ?

- Thì ráng học đi .

Duyên xụ mặt :

- Nhà nghèo rớt mồng tơi , tiền đâu mà học , có ăn là may rồi .

Sực nhớ , nó đưa tay sờ túi áo :

- Đại ơi ! Tao sẽ mua tặng mày một cái áo trắng để mặc đi học , áo phải may có nẹp túi cho mày dắt cây viết .

Đại cười giòn tan không phản đối . Chân nó đi nhanh và vụt chạy . Duyên không sợ chút nào , nó ôm cổ Đại tin cậy .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Quả thật sáng chủ nhật , chín giờ , Anh Vũ cùng Ngọc Quỳnh đến . Cả hai tế nhị ăn mặc rất thường , nhưng cũng khác xa Đại và Duyên .

Đưa cho Duyên cất mớ quà mình mua , Anh Vũ vui vẻ :

- Chúng ta đi chơi nhé .

Trên xe , Vũ mua đủ thứ trái cây , bánh mì , thịt hộp ... Bộ tứ chọn Thảo Cầm Viên là nơi cắm trại vui chơi ăn uống . Duyên cứ thích thú trước những con thú . Cô lấy mía cho voi ăn , ném cây cho khỉ ... Đến chuồng hổ , nó kêu lên :

- Eo ơi ! Anh Vũ , anh nhìn xem con hổ nhanh ghê chưa . Nó phóng mình thật nhẹ nhàng .

Vũ giải thích những điều anh biết cho Duyên nghe . Cứ nhìn đôi mắt tròn như nai ngơ ngác , anh lại thích làm sao .

Những ngày chủ nhật vui vẻ cứ qua đi , Đại phải tập trung vào việc học nhiều hơn , năm nay lớp mười hai rồi còn gì . Anh chàng chững chạc ra và từ lúc nào không còn " mày tao " với Duyên . Duyên cũng vậy , bắt chước Quỳnh gọi " bạn và tôi " .

Hôm chủ nhật vừa rồi , bộ tứ không họp mặt như thường lệ vì Đại đi thi vòng bán kết của chương trình " Đường lên đỉnh Olympia " của Đài Truyền hình Việt Nam . Quỳnh rất muốn đi dự , nhưng bạn bè Đại đông quá rồi , cả Duyên nữa , cô thấy ganh tỵ với Duyên . Lúc nào Đại cũng xem Duyên quan trọng hơn cô .

Cô ngồi trực chiến trước màn hình . Chương trình " Đường lên đỉnh Olympia " cũng đến . Quỳnh hồi hộp , cô nói với anh trai cho bớt hồi hộp :

- Chàng Bờm cũng đẹp trai quá , anh hả ?

Vũ gật đầu :

- Chẳng những đẹp trai mà còn học giỏi suốt mười hai năm liền nữa chớ , anh thán phục Đại .

- Em cá với anh , anh Đại sẽ thắng .

Vũ nheo mắt :

- Cá gì nào ?

Quỳnh hóm hỉnh :

- Nếu Đại vào chung kết , anh ấy là của em . Còn anh , bằng mọi giá phải chinh phục Duyên .

Vũ phì cười cốc lên đầu em gái . Quỳnh cong môi :

- Em nói không đúng ý anh sao ?

- Đúng nhưng mà ... hình như Duyên chỉ thích Đại .

- Anh phải biết tấn công và chinh phục , đường lên đỉnh Olympia đâu có khó , nếu anh quyết định đi .

Vũ mơ màng hình dung ra gương mặt xinh xắn của Duyên . Anh đã yêu cô , nhưng ... tận trong đáy lòng , anh hiểu nếu như anh yêu Duyên , anh sẽ đem đến cho cô bất hạnh . Căn bệnh tim và chuyển qua suyễn của anh nó chỉ dừng lại ở thời gian nào đó . Với lòng kiên cường và trái tim yêu , anh sẽ cố vượt qua bệnh tật và định mệnh .

Trên màn hình , Đại đang trả lời những câu hỏi một cách bình tĩnh khôn ngoan . Mỗi một câu Đại thắng , Quỳnh lại nhảy tưng lên vui mừng .

Cuộc thi kết thúc . Quỳnh vui như chính cô chiến thắng vì Đại được vào chung kết .

o O o

Đại lịch lãm nhưng cũng đơn giản trong chiếc áo sơ mi trắng , quần âu đen và đầy tự tin .

Lần thi chung kết này , ngoài bạn bè thầy cô và ba Đại còn có Duyên , Vũ và Quỳnh đi cổ động .

Quỳnh dán biểu ngữ to , căng ở hàng ghế của mình .

"Quốc Đại ! Anh sẽ chiến thắng " .

Nhìn khắp lượt , Đại cảm động lắm . Mắt anh dừng lại trên gương mặt Duyên , cô đưa tay làm một cử chỉ khích lệ . Đại gật đầu .

Quỳnh hét to :

- Phải chiến thắng Đại ơi !

Và Đại đã chiến thắng tuyệt vời , chiếm xuất học bổng đi du học ở Úc , trị giá ba mươi lăm ngàn đô .

Quỳnh ào lên trước , cô cuồng nhiệt vòng vào cổ Đại vòng hoa và hôn anh , nhưng ánh mắt anh thầm lặng hướng về Duyên đầy hân hoan . Buổi chiều hôm qua , anh đã nói với cô :

- Anh nhất định phải thắng vì tương lai của anh và em .

Lúc ấy mắt Duyên chớp nhanh , và Đại thật tình muốn hôn lên đôi mắt ấy vô cùng .

Các bạn công kênh lên , rồi vòng hoa tới tấp , giữa những ống kính và ánh đèn chiếu sáng vào Đại , không cho anh có thời gian suy nghĩ nữa . Niềm vui vinh quang bay cao , cao mãi ...



o O o



- Anh Đại !

Quỳnh hớn hở đi vào , cô ôm hoa và quà . Đại ngạc nhiên :

- Gì vậy Quỳnh ?

- Chúc mừng anh !

Quỳnh trao quà và hoa vào tay Đại . Bất thình lình , cô ôm qua cổ anh và hôn lên má anh .

- Thưởng đó .

Đại giật mình đỏ mặt :

- Cám ơn Quỳnh .

- Thực sự nếu Đại đi du học , Quỳnh buồn lắm chớ , nhưng mà phải biết nén nỗi buồn . Có một điều , Quỳnh muốn nói ... Quỳnh sẽ đợi anh cho dù năm năm hay mười năm ... Đừng bao giờ anh quên Quỳnh , nghe Đại .

Đại ngỡ ngàng nhìn Quỳnh . Quỳnh đang nói gì vậy ?

Nét mặt ngớ ngẩn của Đại thật buồn cười như ... chú ngỗng đực . Quỳnh cười khúc khích , cô càng tấn công Đại hơn nữa :

- Đại cảm động lắm phải không ? Quỳnh nói thật mà .

Cô tinh nghịch ôm cổ Đại và gắn môi mình vào môi Đại .

- Đừng ... Quỳnh ...

Có tiếng chân , Duyên xuất hiện ở cửa , vì Đại quay lưng lại , nên chỉ có Quỳnh nhìn thấy Duyên , cô ôm Đại chặt hơn và cứ gắn môi mình vào môi anh .

Hức ... tiếng khóc của Duyên , cô đang lùi mãi , vấp ngạch cửa mất thăng bằng ngã lăn ...

Uỵch ! Tiếng động làm Đại bừng tỉnh . Đẩy mạnh Quỳnh ra , nhìn lại , anh hốt hoảng kêu :

- Duyên ...

Đang đau muốn nín thở , vậy mà bằng một sức mạnh phi thường . Duyên bật dậy chạy đi . Trốn vào cái xe bánh mì của ngày nào , Duyên ôm mặt ngồi khóc .

- Duyên ơi ! Duyên đâu rồi ?

Tiếng của Đại gọi cô . Duyên cắn mạnh môi lại cho Đại không nghe tiếng mình khóc . Đi kiếm người ta làm gì chớ ? Thích Quỳnh , còn hôn nhau như trong phim , đi với nó đi , nhà nó giàu kia mà .

Đại chạy ra đường lớn , Duyên mới chui ra . Không muốn gặp lại Đại nữa cho dù anh sắp đi xa cô . Duyên đi mãi ra bờ sông . Cỏ cao lên tới đầu cô . Duyên ngồi xuống đó , buồn bực bứt từng nắm cỏ ném cho rơi xuống nước . Nhũng lá cỏ trôi theo dòng nước , phiền muộn trong lòng Duyên cũng chất ngất .

Mãi đến xế chiều , Duyên mới lếch thếch về . Cô giật mình vì Đại đứng chắn hết con đường hẻm .

Cô lạnh nhạt :

- Làm gì vậy , khi không chặn đường người ta ?

- Sáng giờ đi đâu ... người ta kiếm muốn chết ?

Đại cũng dùng chữ " người ta " để trả lời Duyên . Anh nhìn sát mặt cô ... thở mạnh cho hơi thở mình phả vào mặt cô :

- Giận hả ?

- Tránh ra giùm đi ! Ai hơi đâu ... giận người dưng .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Đại chọc :

- Người dưng khác họ nhưng đem lòng nhớ thương đó .

Duyên bỉu môi :

- Đúng rồi , thương nên ... ghê quá , hôn nhau ở phòng khách chẳng chịu buông .

- Vậy , Đại ... hôn Duyên nhá !

- Này ! Không có giỡn nghe . Mấy người đi mà hôn Quỳnh ấy .

- Nhưng anh thích hôn ... em .

- Dơ . Tránh ra !

Duyên xô mạnh Đại làm anh suýt chúi nhủi . Nhanh như sóc , cô chạy về nhà mình , leo lên gác và đóng cửa lại .

Đại chạy theo , nhưng có mặt chị Tư , nên đành đứng lại . Chị Tư vui vẻ :

- Đại hả ? Duyên về rồi đó cháu .

Đại buồn hiu :

- Duyên giận con rồi , con sắp đi mà Duyên cứ giận .

Chuyện con nít cho nên chị Tư cười trừ :

- Lên gác với nó đi .

Được phép như cởi tất lòng . Đại hăm hở đi lên , anh thở dài đứng bên ngoài . Gọi cửa mất công thôi vì Duyên đang giận mà .

Mím môi nghĩ ra một kế , Đại rút tờ giấy và cây viết trong túi áo , ngồi mọp xuống sàn mà viết :

" Duyên ! Anh thề anh không thích Quỳnh , tại Quỳnh chọc em thôi . Anh sắp đi rồi , đừng giận nữa mà . Không tội nghiệp anh sao ? Vuốt giận đi bé chuột ạ . Đừng có làm con chuột trong hang nữa . Ngày mai gặp nhé !

Đại " .

Cúi thật sát xuống sàn nhà . Đại đẩy tờ giấy qua khe cửa . Trong phòng Duyên nhỏm dậy nhìn ... Mặc kệ ! Lâu thật lâu ... Sao im lặng vậy ? Duyên nhìn qua ổ khoá . Chắc là đã về , cô cúi nhặt tờ giấy lên đọc . Giận hờn tiêu tan . Cô mở vụt cửa ra ... thất vọng vì Đại đã đi về .

- Hù !

Đại nhảy xổ từ sau cánh cửa mà vì cánh cửa mở ra và Duyên chỉ lo nhìn xuống cầu thang nên ngỡ Đại đã về ...

Giật nảy người , Duyên nhìn lại . Cái mặt cười toe toét ... thấy mà ghét . Duyên kéo nắm cửa toan đóng lại , nhanh hơn Đại giữ lại .

- Nhất định giận người ta hoài hả ?

- Ừ .

- Vậy thì về đó .

- Về thì về , ai thèm giữ .

- Đi tìm Quỳnh đó .

- Đi đi .

Miệng đuổi , tay Duyên nắm cánh tay Đại đẩy mạnh ra cửa , Đại làm gan ôm đại Duyên :

- Vuốt giận mà . Giận từ sáng đến giờ , dai dữ vậy ?

- Tui nói tui giận anh hồi nào ?

- Không giận mà trốn mất tiêu , báo hại người ta tìm muốn chết , bây giờ cái bụng kêu ồ ồ . Duyên biết kêu gì không ?

Duyên lạnh nhạt :

- Không biết .

- Nó kêu đói quá Duyên ơi . Duyên mà giận hoài , Đại sẽ xỉu đó .

- Hừ ! Định ăn vạ hả ?

- Không dám , không dám . Anh thề mà , anh có gì với Quỳnh cho anh chết đi . Không tin hả ? Thề độc nè ... Thề xe ...

- Thôi , thôi .

Duyên bịt miệng Đại và cười . Đại nhảy cẫng lên :

- Hết giận rồi phải không ?

- Chưa .

- Trời ơi ! Sao giận dai dữ vậy ?

- Hứa không tái phạm và nói năn nỉ ... một trăm lần .

- Dữ vậy Duyên ? Năm chục thôi .

- Trả giá hả ?

- Không có . Anh năn nỉ nè . Năn nỉ đừng giận anh nữa , bé chuột ơi .

- Một .

- Năn nỉ đừng giận anh , bé chuột ơi .

- Hai .

- Năn nỉ đừng giận .

- Ba .

- Năn nỉ .

Duyên la lên :

- Cái gì ! Mỗi câu ngắt bớt chữ lại hả ?

- Mỏi miệng quá .

- Không có thành ý năn nỉ , phạt nói một trăm năm chục lần .

Lần này Đại nói năn nỉ bé chuột nhanh như gió , nói không kịp thở , bắn cả nước bọt ra hai bên mép , Đại vẫn cứ nói ... Duyên cười bò mọp xuống sàn ; ôm chân Đại làm anh ngã theo cô , ngã chồng lên người cô . Không thèm ngồi dậy , anh còn co chân đạp vào cánh cửa cho nó đóng lại và cứ nằm như vậy , mặt sát vào Duyên .

- Duyên ! Anh ...

- Chị Duyên ơi ...

Tí Nị đẩy cửa vào , nó suýt hét lên vì cái cảnh kỳ cục . Đại chồm dậy nhào tới chụp Tí Nị và bịt miệng nó :

- Đừng có la !

- Làm cái gì vậy ?

- Đóng kịch .

Tí Nị cứ tròn mắt , còn Đại nháy mắt nhìn Duyên :

- Tối qua .

Vậy là Đại chạy vù đi . Duyên ngồi dậy cáu kỉnh :

- Mày nhìn gì vậy ?

- Hí , hí ... tui thấy hết trơn rồi . Hối lộ đi , tui không méc má .

Duyên phì cười :

- Chầu kem phải không ?

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương 2

Màn đêm buông xuống từ lâu , Duyên lóng ngóng đợi Đại . Lần đầu tiên cô thấy hồi hộp khi hẹn hò . Sao mà mình hồi hộp kỳ lạ vậy ? Có gì đâu , cũng như trước đây thôi , chỉ cần Đại ở ngoài sân huýt gió là Duyên chạy ra , rồi hai đứa đi chơi , đi ăn , đi hát karaoke ...

- Duyên !

Đại thò tay qua cửa sổ nắm áo Duyên làm cô giật mình suýt hét to lên . Cố bình tĩnh cô mắng Đại như mọi khi :

- Quỷ ! Làm người ta hết hồn .

- Ra ngoài đi .

- Đi trước đi , năm phút nữa , người ta ra .

Đại huýt sáo nhảy đi , Duyên nhìn mình trong gương , lần đầu tiên cô chịu chăm chút mình . Mẹ và ba đi vắng , cô dặn Tí Nị :

- Mẹ về , nói chị Hai ... qua nhà bạn nghen .

Tí Nị nheo mắt :

- Phải có bánh đó .

- Ừ .

Đại đứng ngoài đầu hẻm đợi Duyên , anh thấy mình cũng hồi hộp lạ .

- Đi đâu Đại ?

- Ra bờ sông nghe ?

- Ừ . Mua gì vậy ?

Nhìn xuống bọc ni lông , Đại cười :

- Bánh bao .

Anh đi sát vào Duyên :

- Hồi đó Duyên hay ăn bánh bao lắm mà .

- Ai nói ghét bánh bao hồi nào ?

- Vậy ... ăn hoài , ăn suốt đời nghe ?

- Ừ .

Đại bạo dạn nắm tay Duyên , cả hai đi về hướng bờ sông .

Trải chiếc khăn nhỏ cho Duyên ngồi , Đại ngồi đối diện với cô :

- Bánh bao nè , ăn đi .

- Hẹn người ta ... để cùng ăn bánh bao à ?

- Ừ . Anh cũng sắp đi rồi , còn mấy hôm nữa anh đi , người anh nhớ nhất sẽ là ... cô bé chuột hay giận này nè .

- Hứ ! Anh mà nhớ , nhớ ... Quỳnh thì có .

- Duyên này ! Em hứa đợi anh đi Duyên .

Ánh mắt Đại nóng bỏng tha thiết trong ánh sáng mờ nhạt của con trăng treo trên cao làm rung động cả trái tim Duyên . Cô chớp mắt nhìn anh rồi ngã vào lòng anh .

Sung sướng quá , Đại ôm ghì lấy Duyên :

- Em hứa rồi đó nhé , không được lấy chồng phải đợi anh về .

- Nếu Đại quên Duyên thì sao ?

- Không bao giờ . Yêu em đến chết ...

- Không được nói chết !

Duyên bịt miệng Đại , anh giữ tay cô lại trên môi mình , mắt nhìn cô như có ngàn tia lửa ấm , rồi anh chợt kéo cô vào mình sát hơn , run run đáp cánh môi mềm trên đôi mắt bồ câu đen láy .

- Duyên ơi ! Anh yêu em .

- Đại ...

- Anh không muốn xa em chút nào cả , Duyên ơi .

Duyên quẹt nước mắt vào vai áo Đại :

- Đi đi , Duyên không khóc nữa đâu . Nhớ người ta thì phải viết thư về đó . Một tuần một lá thôi , còn để thời gian học . Người ta nói : " Phi cao đẳng , bất thành phu phụ " đó .

Đại cười mếu :

- Nếu không thành tài là không cưới được em ?

- Ừ .

- Vậy nếu anh thành tài mà ở nhà em lấy chồng thì sao ?

Duyên bĩu môi :

- Ai thèm em , nghèo rớt mùng tơi .

- Nhưng anh ... thèm .

Đại cụng đầu vào đầu Duyên :

- Đồ ngốc ạ ! Em không biết em rất xinh và đáng yêu sao ?

- Còn ... thòi lòi ?

Biết Duyên ám chỉ Quỳnh , Đại phì cười :

- Thòi lòi phải ra sông mà ở . Duyên ơi !

- Gì ?

Đại nhăn mặt :

- Ai đời người yêu gọi mà gì . Em mà cộc lốc , anh sẽ cắn ... nát môi em ra đấy .

- Dám ...

- Dám đó .

Đại nắm vai Duyên , nhanh hơn cô dang ra và lăn tròn trên cỏ tránh Đại . Đại hăm hở lăn theo , anh kéo được vạt áo cô . Chiếc áo bị kéo mạnh bật tung cả cúc áo , cả anh và Duyên cùng sững sờ .

- Ghét Đại lắm .

Duyên kéo áo lại , cô cài từng cúc áo và lần này tự động ngả vào lòng anh .

- Đại à ! Suốt đời em sẽ không quên anh và ngày hôm nay .

Anh giấu mặt vào tóc cô bồi hồi :

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Anh cũng vậy , nhớ mãi phút bên em nhớ suốt đời và yêu em suốt đời . Em nhớ hồi đó , em hay bắt anh cõng em không Duyên ?

- Nhớ . Lúc đó em thích được nằm trên lưng anh , êm hơn cả lần đầu tiên đi xe hơi của anh Vũ .

Đại say đắm cúi xuống tìm môi Duyên , nụ hôn vụng dại và say đắm .

- Ngày mai , em sẽ không đi tiễn anh đâu , Đại ạ .

- Sao vậy ?

- Vì em sẽ khóc , khóc thật nhiều ,anh sẽ đau lòng và ... đổi ý ở lại .

- Em không muốn anh ở lại ?

- Anh phải lo cho tương lai chúng mình chớ . Chúng mình đều nghèo , tương lai của ... con chúng mình phải khác hơn chúng mình chớ .

Xúc động quá , anh ghì cô thật chặt đến muốn nghẹt thở , cô nhăn mặt nhưng lại bằng lòng .

- Anh làm em đau ?

- Không . Hãy ôm em thật chặt để em biết còn có anh , vì ngày mai anh đã đi , xa em đến nữa vòng trái đất .

Nước mắt Duyên lại nhạt nhòa . Đại vừa đau lòng vừa hạnh phúc , anh cứ ghì chặt Duyên vào mình . Cả hai như quên cả không gian và thời gian ...

Trời rạng sáng , họ đã một đêm bên nhau bên dòng sông quê hương , sương đêm ướt đẫm cả vai và tóc .

Vậy là Đại đi , có bạn bè đông đảo và thầy cô đưa tiễn , có Quỳnh có Anh Vũ , chỉ thiếu có mình Duyên .

Cô không đưa tiễn anh , suốt đêm qua cô đã ở bên anh , trong vòng tay anh nước mắt chia ly đã đổ , nhưng sao anh vẫn khao khát nhìn thấy cô .

Anh nhớ em , Duyên ạ . Có đông bạn bè nhưng sao chỉ thiếu mình em , để anh thẫn thờ đau xót phút chia tay . Anh nhớ buổi sáng bên bờ sông , lần đầu tiên được ôm cô và trao nhau nụ hôn vụng dại đầu đời .

" Em đẹp bao giờ , ta thấy em

khi áo vừa tan trên nước mềm

Cũng là khi sóng làm rung động

Em biết gì không , biết hay không ?

Bên sông có kẻ mộng thành sông

Để trăm năm chảy mòn chân ngọc

Mà nghe áo ấy phất trong lòng . "

- Anh Đại !

Quỳnh giậm mạnh chân , nãy giờ cô hỏi ba lần , nhưng anh nào có nghe .

Quay lại , Đại ngơ ngác :

- Quỳnh nói gì ?

- Quỳnh sẽ điện thoại và gởi thơ cho anh , sang bên đó anh phải thư về mau đó .

Đại gượng cười :

- Nhớ rồi .

Anh đưa tay siết tay Vũ :

- Ở nhà nếu có thể anh động viên và giúp đỡ Duyên giùm nhé .

- Được rồi .

- Đôi bạn ôm nhau bồi hồi . Người ta giục Đại vào , anh buồn buồn nhìn lại tìm kiếm . Và chợt kêu lên mừng rỡ :

- Duyên !

Cô đã đến , nước mắt nhạt nhòa . Đại nghẹn ngào , anh chạy đến ôm cô thật chặt vào mình :

- Chờ anh , Duyên nhé .

Rồi anh ghì cô mạnh hơn nữa , nước mắt Duyên trào ra . Năm năm nữa , liệu có những đổi thay nào ? Ai biết được ngày mai .

Quỳnh đang quay đi đầy ghen tỵ .



o O o



Máy bay đã bay lên cao , Duyên còn đứng trông theo mãi . Bây giờ chỉ còn là bầu trời xanh lơ và nắng nhàn nhạt trên đầu .

- Duyên đi bằng gì vậy ? Về chung với bọn tôi nhé !

Duyên giật mình quay lại , tay cô chạm vào tay Vũ , anh đang đưa cho cô chiếc khăn và mỉm cười . Không khách sáo , Duyên cầm lấy , cô gật nhẹ . Quỳnh ôm qua vai cô :

- Sao cậu nói không đi tiễn Đại ?

Vũ nhăn mặt :

- Em hỏi hay thật . Hỏi như vậy mà cũng hỏi .

Quỳnh phụng phịu :

- Người ta hỏi vậy cũng la .

Duyên chống chế :

- Hôm qua tưởng bận , sáng mẹ bán hết sớm nên vội chạy đi tiễn . Tưởng không kịp rồi , may là còn gặp ...

- Phải lâu lắm anh Đại mới về , ôi ... buồn chết đi được , khi không rồi bốn người chỉ còn ba .

Vừa đi vừa nói , cả ba ra đến bãi đậu xe . Vũ mở cửa cho Duyên ngồi cùng với Quỳnh ở băng sau , còn mình ra băng trước ngồi với tài xế . Anh lén nhìn Duyên qua kính chiếu hậu , mắt Duyên hãy còn đỏ hoe . Lòng Vũ chợt buồn .

- Đại đi , hẳn Duyên buồn lắm hả ?

Quỳnh cướp lời :

- Em còn buồn huống chi Duyên . Còn anh , bộ không buồn sao ?

- Dĩ nhiên là buồn . À ! Hay bọn mình đi chơi đi .

Duyên lắc đầu :

- Thôi , cho Duyên về nhà , dạo này mẹ bán buổi chiều nữa .

- Bán cả ngày sao Duyên ?

- Ừ , nếu không đâu đủ sống . Lúc này , thằng Tý với Tí Nị cũng lớn hết trơn , tụi nó ăn dữ lắm .

Vũ ái ngại , đôi lúc anh muốn giúp Duyên mà cô không nhận , không như ba năm về trước , lúc mang tiền đến trả , mẹ vừa cho , cô bé đã cầm lấy .

Đưa Duyên về tận nhà , chờ cô xuống xe đi một quãng , Vũ gọi lại :

- Duyên này !

Duyên ngạc nhiên quay lại :

- Chuyện gì vậy , Anh Vũ ?

- Nếu như gia đình em có kẹt quá , em cứ nói anh sẽ giúp , em đừng ngại . Còn bây giờ ...

Vũ nhét nhanh vào tay Duyên nắm tiền nhưng cô rụt lại :

- Anh Vũ cất đi , khi nào cần , em sẽ nói . Thôi , anh về đi .

Vũ đứng tần ngần nhìn theo , mãi đến khi Quỳnh gọi to :

- Về chứ anh Vũ .

Ngồi vào xe đóng cửa lại , Vũ quay lại Quỳnh :

- Hay em đưa giúp giùm anh số tiền này cho Duyên , nghen Quỳnh ?

Quỳnh rụt cổ :

- Thôi đi , nhỏ ấy tự ái ghê lắm , không chịu nhận đâu .

Cô lơ đãng nhìn hai bên đường , cô thấy nhớ Đại làm sao . Riêng chàng Bờm , rồi một thời gian nào đó sẽ lãng quên cô và Duyên thôi .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Sáng nay bán hết sớm , chị Tư trở nên vui vẻ :

- Thôi , con để mẹ dọn , con đi nghỉ đi Duyên .

- Dạ , để con phụ mẹ . Khuya nào mẹ cũng dậy từ lúc bốn giờ ... mẹ đi nghỉ đi , để con dọn .

- Thôi , hai mẹ con mình cùng làm vậy .

Chị xếp mớ tô chén dơ vào thau toan mang đi , bỗng có chiếc Cúp đỗ xịch lại .

- Ủa anh Tám ! Hôm nay không đi làm sao ?

- Thằng Tư ... nó ... nó ... giàn giáo sập , nó ngã từ lầu tư xuống ...

- Cái gì ?

Chị Tư trợn tròn mắt , đồng thời lao ra cửa :

- Anh nói ...

- Ảnh nặng lắm , đã chở vào bệnh viện rồi , chị mau đi theo tôi .

Quýnh quáng chị gần như hết biết , leo lên sau xe . Duyên cũng điếng người , tuy nhiên cô bình tĩnh hơn :

- Khoan đã mẹ !

Cô với lấy cái khăn đội đầu và cầm tiền chạy ra .

- Mẹ cất tiền và đội khăn . Chú Tám ơi ! Ba cháu nằm ở bệnh viện nào vậy ?

- Chợ Rẫy .

Chỉ nói như vậy là xe lướt đi . Duyên quáng quàng đi ra đi vào . Giàn giáo sập từ lầu tư ngã xuống ... Cô thấy toàn thân mình lạnh toát và lo sợ .

Đóng cửa nhà và gởi chìa khoá cho nhà bên cạnh , cô vội vàng dặn dì Bảy :

- Thằng Tý về , dì nói nó nấu cơm giùm cháu . Cháu đi bệnh viện xem ba cháu như thế nào .

Sự thật làm cho Duyên điếng người . Ba bị gãy cột sống , ông không chết là may , nhưng điều đau lòng là ông không còn ngồi được nữa . Tai bay họa gởi từ đâu ập đến ...

- Chị Hai ơi !

Con Tí Nị buồn rầu nhìn vào thùng gạo không :

- Hết gạo rồi chị , cũng hết dầu hôi nấu cơm .

Duyên móc túi , cô còn vỏn vẹn có năm ngàn .

- Em mua đỡ nửa ký gạo và một xị dầu hôi thôi .

Cầm tờ năm ngàn , con Tí Nị xụ mặt :

- Chị với má đâu có ở nhà , chiều hôm qua dì Bảy chửi suốt . Dì nói mình thiếu tiền điện với tiền nhà hai tháng rồi , một tuần nữa mà không thanh toán , bả bấm khóa nhà không cho vào đâu .

Duyên thở dài , cô đã nhờ Vũ mấy lần , lần nào cầm tiền cũng thấy xấu hổ , hình như cô đang lợi dụng lòng tốt của anh , phải chi còn Đại ... Đại có gởi về hai lá thư , nhưng cô có thời giờ đâu viết thư cho anh . Cuộc sống cơm gạo thuốc men cho ba chiếm mất hết thời gian suy tư hay nhung nhớ Đại , cũng như nụ cười trên môi cô .

Tiền ở đâu đây ,làm sao có ? Đó đang là câu hỏi hàng đầu trong lòng Duyên .

Vũ đến giữa lúc ba chị em ngồi ăn cháo với muối . Giấu không kịp , Duyên đành ngậm miệng làm ... lì luôn . Nhìn mâm cơm , Vũ sững sờ :

- Như thế này ... sao Duyên ?

Duyên lúng túng :

- Đâu ... có . Sáng nay không có ai đi chợ .

Nhưng thằng Tý không thèm sĩ diện , nó la lên :

- Ngày nào cũng vậy , chị mắc cở với anh Vũ hả ?

Duyên trừng mắt :

- Tý !

Vũ móc hết tiền trong túi ra :

- Em chạy ra quán mua cơm về ăn đi Tý .

Vừa cầm tiền , Tý bị Duyên quát khẽ :

- Tý ! Trả tiền lại cho anh Vũ .

- Em làm như vậy anh giận đó Duyên . Em có còn xem anh là bạn không ? Nếu có , hãy để anh giúp đỡ em . Nhiều anh không có , nhưng không có nghĩa anh không giúp em được .

Duyên nghẹn ngào nhìn xuống chân :

- Anh giúp em nhiều rồi .

Vũ nghiêm giọng :

- Em cầm tiền này mua cơm đi Tý .

Mắt thằng Tý sáng lên , nó chạy ù đi . Còn Duyên , nước mắt cô trào ra . Bất giác cô gục đầu lên vai Vũ mà khóc . Nợ nần giăng mắc , gánh bún riêu với số lời ít ỏi mọi khi chỉ lo đủ cái ăn , bây giờ phải lo tiền thuốc , tiền nhà ... thằng Tý nghỉ học đi bán vé số , con Tí Nị cũng vậy . Một ngày Duyên chỉ nấu mỗi một nồi bánh canh , tiếng cười tắt đi tự bao giờ .

- Em đừng khóc nữa Duyên . Anh sẽ về bàn với mẹ .

- Đừng anh Vũ !

- Hãy xem anh như bạn , một người bạn sau Đại cùng em chia ngọt sẻ bùi . Em đừng ngại gì cả .

Vũ lau nước mắt cho Duyên . Anh muốn nói với cô nỗi lòng mình : " Nếu như Duyên đau khổ thì anh cũng đau khổ , bởi vì từ lâu lắm rồi , trái tim anh đã thầm lặng hướng về cô " .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Vừa về đến nhà , tiếng ồn ào bên trong làm cho Duyên đứng lại . Tiếng của bà Bảy dạo nào ngọt xớt bây giờ chanh chua đanh đá :

- Tôi không muốn nghe mấy người hẹn nữa , nhàm tai lắm rồi . Nội trong hôm nay dọn đi trả nhà lại cho tôi , xem như ... thí cô hồn .

Miệng lưỡi của bà ta làm cho Duyên nóng cả mặt . Bà ta ồn ào mắng mỏ lấn át cả tiếng van xin đầy nhẫn nhục của mẹ . Duyên bước vào nhà .

- Dì Bảy ! Xin dì đừng hiếp đáp mẹ cháu . Dì đuổi nhà cháu đi trong lúc ba cháu bệnh hoạn , rồi nhà cháu ở đâu ?

- Ở đâu mặc kệ mấy người . Nè ! Còn bàn ghế , nồi niêu buôn bán phải để lại đó . Tưởng biết điều tao còn cho ở buôn bán . Đằng này không biết điều thì xéo ... biết chưa ?

Chị Tư quỳ thụp xuống van lơn :

- Chị Bảy ! Chị cho chúng tôi một tuần nữa được không ? Tôi hứa ...

- Nè ! Tôi đâu phải con nít , nói nhiều quá , trừ khi ...

Bà ta liếc Duyên :

- Chịu gả con Duyên lấy chồng Đài Loan đi , mọi việc sẽ được thu xếp ổn thỏa cả . Nội chiều mai trả lời , nếu không đừng trách .

Bà ta ngoe nguẩy bỏ đi , trong lúc chị Tư bưng mặt khóc . Duyên đi lại bên mẹ .

- Bà ấy nói gì vậy mẹ ?

- Bả nói nếu ... con chịu lấy chồng Đài Loan , thì bả tiếp tục cho ở .

Duyên nghiến răng , lòng cô đau xé . Lấy chồng Đài Loan , đâu phải cô không hiểu những điều bất trắc sẽ xảy ra . Đâu phải cuộc hôn nhân nào cũng may mắn . Và một cuộc hôn nhân chênh lệch tuổi tác không cùng ngôn ngữ ấy sẽ về đâu ? Cô còn con đường nào để đi đây ?

Duyên thở dài đi vào trong ? Đẩy cửa buồng cô bước vào :

- Ba ! Ba khỏe không ?

Một cảnh tượng ... Duyên há hốc mồm , hét lên kinh hoàng :

- Ba ơi ! Đừng ...

Máu đang chảy đỏ thắm một khoản nệm , mặt ông Tư nhợt nhạt . Duyên lao lại , cô ôm chặt cườm tay cha khóc oà . Sau lưng Duyên , chị Tư bàng hoàng ngã xuống như một cái cây đổ gục . Chị ngất xỉu bởi không chịu nổi những bi thương trong cuộc sống . Duyên quýnh quáng gọi cha và gọi mẹ ...

o O o

Ôm vai Duyên , Vũ động viên :

- Lúc này em phải thật can đảm Duyên ạ , em không thể khóc . Và nếu như em chịu xem anh như bạn , em hãy để anh giúp em .

Duyên buồn rầu tựa vào vai Vũ , cô còn biết nói gì hơn . Anh đã thanh toán tiền viện phí cho ông Tư khi ông định cắt mạch máu tự tử . Hơn thế nữa , anh còn thanh toán nợ và trả một năm tiền nhà thuê cho gia đình . Anh vạch cho cô một cuộc sống sắp tới :

- Em cứ để mẹ và Tí Nị buôn bán ở nhà , phần em vào công ty của mẹ anh mà làm . Anh nói với mẹ rồi , mẹ sẽ phân cho em một công việc thích hợp với khả năng của em .

Duyên run run nhìn Vũ , ánh mắt anh sâu lắng dịu dàng :

- Đừng khóc và đừng lo gì cả , nghe em . Hãy trao gánh nặng cho anh .

- Anh Vũ ! Cám ơn anh .

Duyên ngã vào vai anh , bất cứ lời nào trong giây phút này cũng không thể nói lên được lòng biết ơn sâu sắc của cô dành cho anh .

- Thôi nào , đừng khóc nữa . Lúc anh quen em , anh thấy em rất hay cười . Nụ cười của em đẹp lắm Duyên ạ .

Vậy là cuộc sống của Duyên bước sang một ngã rẽ . Đại đi mới nửa năm thôi mà Duyên có cảm giác như đã lâu lắm , cô thấy mình như già trước tuổi . Những cánh thư của Đại gởi về , cô đọc và mang cất vào cái hộp . Ngày trở về của anh còn quá xa , tương lai của anh là màu xanh , còn cô ... cuộc sống với gánh nặng trên vai , những mơ mộng xin hãy ngủ yên ...

- Duyên !

Vũ đẩy cửa bước vào phòng , anh vui vẻ :

- Sao , công việc có thích hợp cho em không ?

- Dạ , được ạ .

- Mẹ anh nói sẽ tìm cho em một công việc khác , tạm thời em cứ làm đỡ việc này , Duyên nhé . Anh biết em có thể không thích ứng ...

- Không đâu anh Vũ . Đối với em , công việc nào cũng được , miễn có tiền phụ mẹ em là được .

Công việc của Duyên là đến trước các nhân viên , mở cửa văn phòng quét dọn , lau chùi bàn ghế , đổ rác , và sau đó phục vụ nước cho các nhân viên hoặc cho cuộc họp .

Trên đường về , anh dừng lại :

- Buổi tối , em nên tranh thủ đi học lại . Có kiến thức mẹ sẽ đưa em làm việc văn phòng .

Cảm động quá , Duyên bật khóc . Vũ vờ nhăn mặt :

- Em lại khóc nữa rồi .

- Em không thể không khóc khi anh quá tốt với em . Tại sao anh quá tốt với em quá vậy , hả anh ?

- Vì ... em đáng được cư xử tốt . À ! Em có nhận thư của Đại không ?

Có , nhưng em không trả lời .

- Sao vậy ?

- Cuộc sống đã làm ý nghĩ em khô cằn , bây giờ em rất thực tế .

- Nhưng ... nếu có một người nào đó nói yêu em và ... muốn cưới em , em nghĩ sao hả Duyên ?

Duyên cười buồn :

- Anh ngạo em đó à ? Em nghèo nàn , học hành dở lỡ , một gánh gia đình , ai dám đến với em . Hơn nữa ...

- Hơn nữa , sao hả Duyên ?

- Em chẳng vừa nói đầu óc em khô cằn , em không có quyền nghĩ cho riêng mình .

- Em đừng quá bi quan , có ai khó khăn mãi đâu em . Cũng như anh vậy , lẽ ra anh phải là một người rất bi quan .

- Bi quan ?

- Em sẽ không tin , nhưng nếu em biết anh bị bệnh tim bẩm sinh , hở hai lá van tim , vui quá hay xúc động quá cũng làm anh ngất đi , cho nên mẹ anh không muốn cho anh ra ngoài . Em thấy không , Ngọc Quỳnh khỏe mạnh , sôi động , còn anh ... Cuộc sống của anh thật sự cô đơn nếu như anh không quen em và Đại .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương 3

Vũ cứ lẩn quẩn bên mẹ , anh rất muốn nói với mẹ chuyện của mình , chuyện anh yêu Duyên và cô bằng lòng làm vợ anh .

Có thể mẹ phản đối , và anh quyết định bảo vệ tình yêu của mình .

- Mẹ !

Vẻ ngập ngừng của Vũ làm bà Ngọc Lan chú ý :

- Có chuyện gì vậy con ? - Ngọc Lan vui vẻ nhìn lại - Lúc này , mẹ thấy con có vẻ khỏe khởi sắc hơn nhiều đấy . Sao , có chuyện gì vui muốn chia sẻ với mẹ , phải không ?

Ngồi xuống chiếc ghế đối diện , Vũ ngập ngừng :

- Mẹ thấy con khỏe và khởi sắc à ?

- Dĩ nhiên rồi . Có lẽ con cũng nhận ra điều này chứ . Mẹ muốn biết điều gì giúp con trai của mẹ vui vẻ đến như vậy ?

Mặt Vũ đỏ bừng , anh cứ ấp úng mãi cho dù anh vào đây là để nói rõ mục đích của mình :

- Mẹ ... nhận thấy Duyên thế nào ?

- Duyên hả ? Xưa nay mẹ vẫn có cảm tình với nó mà . Nói tóm lại , siêng năng , sạch sẽ và thông minh .

Vũ vui thầm :

- Nếu như ... con muốn cưới Duyên , mẹ đồng ý không ?

Bà ngọc Lan ngỡ ngàng cau mày :

- Con muốn cưới Duyên ?

- Dạ , con yêu Duyên .

- Mẹ không ngăn con yêu Duyên và kết bạn với nó , đó là một cô gái có nhiều ưu điểm , nhưng ...

- Nhưng sao hả mẹ ?

- Mẹ không muốn con kết hôn , mẹ muốn con sống vui vẻ mãi mãi bên mẹ .

- Mẹ ơi ! nhưng ... nhưng con không thể xem Duyên như một cái hoa trong lồng kính , chỉ được quyền nhìn mà không được quyền chạm vào .

Đứng lên đi lại ngồi cạnh Vũ và ôm vào mình , bà Ngọc Lan rưng rưng nước mắt :

- Mẹ muốn con sống , Vũ ạ .

- Người ta thường nói thà một phút huy hoàng còn hơn trăm năm trong bóng tối . Con muốn lấy Duyên và có một đứa con để lại cho mẹ , để mai sau này nếu con không còn sống nữa , thì con của con là hình ảnh của con , tồn tại bên mẹ .

Vũ cúi đầu nhìn xuống chân mình :

- Có thể con ích kỷ buộc Duyên vào con , nhưng con yêu cô ấy , con sẽ sống bao lâu nữa hả mẹ ? Con muốn làm một người bình thường , con khao khát điều ấy , mẹ hiểu không ? Mẹ đừng lo , con sẽ cố gắng không quá xúc động , con sẽ thường xuyên uống thuốc .

Ngọc Lan nghẹn ngào , làm sao bà không hiểu khao khát của con chứ . Nó đã gần ba mươi , một tuổi đang tràn đầy nhựa sống , vậy mà căn bệnh khắc nghiệt luôn đe dọa . Làm sao bà không hiểu : kết hôn có nghĩa là con đường đi về vĩnh hằng của Vũ rất gần và đầy bất trắc , có thể xảy ra bất kỳ lúc nào .

- Mẹ ! Con van mẹ . Con đã nói hết ý mẹ hãy cho phép .

- Duyên có biết con bệnh này không ?

- Dạ biết .

- Biết mà nó vẫn bằng lòng lấy con .

- Dạ .

- Mẹ muốn gặp riêng nó .

- Mẹ ...

Bà Ngọc Lan khoát tay :

- Mẹ chỉ muốn nói sự thật và nó phải hứa không được làm cho con xúc động .

- Con hiểu rồi .

Vũ sung sướng xoa hai tay vào nhau . Anh hình dung đến gương mặt Duyên khi cô e thẹn , nó đỏ hồng lên ... đáng yêu làm sao .

- Duyên này ! Nếu như anh nói anh cần em và có em lúc nào cũng bên cạnh , em nghĩ sao , hả Duyên ?

- Anh Vũ ...

- Anh biết em nặng gánh gia đình . Em không cần băn khoăn gì cả . Anh sẽ chu cấp cho gia đình em , lo cho thằng Tý và Tí Nị đi học , mở một cửa hàng bách hóa cho mẹ buôn bán .

- Anh Vũ !

Duyên cảm động ngả vào lòng Vũ :

- Nhưng liệu mẹ anh có đồng ý ?

- Mẹ phải đồng ý . Nhưng có một điều anh cần nói , anh sẽ ... bỏ em lại một mình về sau này .

- Đừng nói như vậy anh . - Cô đưa tay lên bịt miệng anh - Sẽ không có ngày đó đâu anh .

- Cho nên ... - Anh nắm tay cô âu yếm áp vào má mình - Em cần phải học để sau này cùng với Quỳnh phụ mẹ và ... nuôi những đứa con của mình nữa chứ .

Duyên xấu hổ cúi đầu . Lúc này cô thực sự quên Đại , cho dù đêm đêm cô vẫn mơ thấy Đại . Anh nhìn cô đầy trách móc : " Tại sao em phản bội anh hả Duyên ? " Tha thứ cho em , Đại ơi . Hãy cho em quên anh và yêu chồng em .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

" Đại ơi !

Hãy quên em đi . Vạn lời xin lỗi anh . Duyên đã không chờ anh , đã đi lấy chồng , phụ bạc lời thề với Đại .

Xin hãy hiểu cho em . Em đã quên anh để yêu chồng em . Anh ấy vừa là một người ân , vừa là một người chồng thực sự yêu thương em " .

Đại vò nát tờ thư , cả tấm thiệp hồng tung lên cao một cách giận dữ . Anh muốn quay trở về hét vào mặt Vũ : " Sao anh hèn đến như vậy hả ? Trói buộc một người con gái vào mình chỉ vì ơn nghĩa . Cô ấy nói dối đó , cô ấy chỉ yêu tôi , mối tình của chúng tôi đang đẹp biết ngần nào , tại sao vậy ?

Lần đầu tiên trong đời Đại khóc vì tình yêu . Chỉ một năm xa nhau thôi , anh vĩnh viễn mất người mình yêu . Anh căm ghét bộ tứ vui vẻ ngày xưa ấy , bởi vì nó là nhịp cầu nối cho Anh Vũ đến gần Duyên .

Anh viết cho cô bài thơ , nó là tiếng khóc là máu của trái tim anh .

" Một chút hạ vàng , em còn nhớ không ?

Ngày xưa cùng ngậm cánh phượng hồng .

Bâng khuâng nếm vị mười lăm tuổi .

Mắt em đen thẳm một dòng sông

Một trang vở viết đầy tên ai

Đêm chao đảo mơ thấy em cười

Nhớ ngày xưa ấy được hôn em

Môi em ngọt

Cho anh về một đời không quên " .

Nước mắt Duyên rơi đẫm ướt trang thơ . Một lần khóc vì anh thôi , Đại ạ . Em sẽ cất thật kỹ thơ tình của anh cũng như tình yêu của em vào tận sâu thăm thẳm .

Cô gái nào không khóc trong ngày vu quy . Nước mắt của cô dâu không làm bận lòng Vũ mấy trong ngày tân hôn . Điều anh bận lòng là mẹ cứ dặn mãi những câu anh không thích nghe .

Anh yêu Duyên , cô đã là vợ anh , nhất định anh sẽ mang hạnh phúc đến cho cô . Tình yêu và cả vật chất .

Khách đã ra về hết sau khi chúc tụng những lời tốt đẹp cho đôi vợ chồng mới cưới . Anh say đắm ngắm mãi vợ mình và muốn nói câu mãi câu : " Duyên ơi ! Anh thật hạnh phúc " .

- Vũ !

Vũ nhăn mặt quay đi , Sao mẹ lại muốn vào phòng tân hôn , đã như vậy cứ mãi dặn dò lời không thích nghe ?

- Con nhớ không được xúc động quá . Còn Duyên phải giữ cho chồng con . Có gì ... bấm chuông ngay cho mẹ .

Vũ nhăn mặt ôm qua vai mẹ :

- Mẹ đừng quá lo cho con , hãy xem con đã lớn , từ nay đã có Duyên thay mẹ chăm sóc cho con . Mẹ hãy về phòng nghỉ đi .

Anh ... " áp tải " bà Ngọc Lan về phòng và quay trở lại với Duyên . Cô đã thay bộ quần áo trong nhà , bộ đồ thun trắng lửng trông cô thanh thoát và dễ thương . Anh nhìn cô say đắm .

- Em đẹp quá làm cho anh cứ muốn hôn em .

Duyên xấu hổ che mặt :

- Không cho nhìn .

Anh phì cười , kéo tay cô ra và cúi gần sát thật sát mặt cô . Rồi vòng tay qua người cô , ngây ngất :

- Em là vợ anh , anh có quyền chiêm ngưỡng em chứ , cô bé .

- Em giúp anh cởi áo khoác nhé !

Duyên mở cúc áo anh và giúp anh cởi áo khoác , vừa định quay qua máng lên móc , anh đã ôm qua eo cô và kéo lại , rồi giữ cô trong vòng tay mình , anh say đắm hôn cô .

Duyên khép mắt lại đón nhận , nụ hôn làm cô ngây ngất .

Bàn tay anh dịu dàng ve vuốt , nụ hôn nóng ấm rơi trên da thịt cô . Chiếc áo rơi xuống chân , toàn thân Duyên rung lên trong cảm xúc lạ lẫm say say bồng bềnh .

Chợt ... Duyên mở mắt ra , cô nghe tiếng anh thở nặng nề và đứt quãng , người anh nặng nề rơi trên người cô . Duyên kinh hoàng vùng dậy :

- Anh Vũ ! Anh Vũ !

- Thuốc ... Duyên ...

Duyên ấn nút chuông , một mặt cô chụp lọ thuốc đổ vào miệng anh .

- Anh Vũ ! Tỉnh lại anh ...

Bà Ngọc Lan lao vào , bà giật lọ thuốc trợ tim trên tay Duyên và đẩy cô ra :

- Lấy điện tâm đồ !

Duyên run rẩy cầm lấy đưa cho mẹ chồng , cô quên mất mình đang trần trụi .

- Mặc áo vào đi !

Duyên thở nhẹ ... Vũ cựa mình và mở mắt , anh ngơ ngác nhìn quanh .

- Mẹ !

Ngọc Lan nhìn con trai vừa thương vừa giận :

- Con nghe có mệt lắm không ?

- Con không sao .

- Duyên ! Con lại lo cho chồng con đi .

Bà bước ra nhẹ khép cửa lại . Vũ băn khoăn :

- Xin lỗi em nghe Duyên . Lúc nãy , em sợ lắm phải không ? Mẹ anh lúc đầu bà rất sợ khi anh làm mệt và ngất đi .

Duyên hãy còn run . Quả thật cô rất sợ . Lúc ấy , Vũ như bị động kinh .

- Em sợ lắm à ?

Ánh mắt anh sợ hãi như sợ Duyên thất vọng rời xa anh . Duyên đau lòng ngồi xuống bên cạnh rưng rưng nước mắt :

- Làm sao để hết bệnh hả anh ? Em đau lòng lắm nhìn anh như thế .

- Anh sẽ không sao đâu , anh sẽ cố gắng không xúc động .

Duyên gục mặt trên ngực chồng . Làm sao ai có thể đè nén được cảm xúc của mình , khi nó đã là hành động tự phát ?

Anh ôm cô ăn năn . Anh đã quá yêu cô và đã không kềm nén được cảm xúc của mình để làm cô phải sợ ngay từ giây phút đầu làm vợ anh . Và chính nước mắt anh cũng đang rơi cho số phận nghiệt ngã của mình .

- Anh Vũ !

Duyên bàng hoàng chạm tay lên má chồng :

- Anh khóc sao , anh Vũ ? Anh ơi ! Đừng ...

Cô nghẹn ngào lau nước mắt cho anh :

- Em sẽ không sợ nữa đâu .

- Nhưng anh làm em thất vọng . Lẽ ra anh không nên ... Em biết không , mấy hôm trước , anh nhận thư của Đại .

- Đại chúc mừng chúng ta , phải không anh ?

- Chúc mừng và cảnh cáo anh phải mang hạnh phúc đến cho em . Anh cảm thấy ân hận vì đã dùng ơn nghĩa ràng buộc em , trong khi em từng thề hẹn với Đại . Anh biết em yêu Đại khi em xuất hiện ở sân bay lao đến ôm Đại mà khóc . Lúc ấy , anh tưởng mình có thể chết đi được .

Duyên đau lòng ôm choàng Vũ . Cô hiểu điều xót xa của anh , nhưng đã là vợ chồng , có thể nào chỉ có tình yêu ?

Anh run run vuốt mái tóc dài của cô :

- Anh sẽ không để em thất vọng đâu . Anh sẽ khỏi , em có tin anh không Duyên ?

- Em tin .

Đêm mông mênh , đêm tân hôn chỉ có nước mắt không có rượu nồng và ái ân nồng say .

Duyên cố xua đuổi hình bóng Đại . Nhưng sao nhắm mắt lại , cô lại thấy Đại , anh nhìn cô đau đớn .

Duyên giật mình tỉnh giấc , ánh nắng rọi qua khung cửa kính , làm cô hoảng hồn toan bật dậy . Vòng tay ấm nóng giữ cô lại .

- Em muốn đi đâu vậy ?

- Sáng rồi anh Vũ .

- Đâu có sao . Tất cả mọi việc đã có người làm .

- Nhưng ... để mẹ biết em dậy muộn , em xấu hổ lắm .

Duyên ngồi dậy , cô gỡ vòng tay Vũ ôm mình :

- Buông em ra đi anh Vũ , chúng mình cùng xuống nhà .

- Mẹ đã đến công ty , còn Quỳnh đi học , ở nhà có anh với em thôi .

- Anh quen ngủ dậy trưa rồi hả ?

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Ừ .

- Vậy anh ngủ đi .

- Thôi đi , em dậy anh cũng dậy , chúng mình lên sân thượng phơi nắng .

Ở sân thượng rất nhiều chậu hoa , những giò phong lan trổ những hoa tím và vàng thật đẹp . Duyên phải kêu lên :

- Đẹp quá anh Vũ .

- Ừ , của mẹ anh đó . Mẹ rất thích hoa phong lan . Thời giờ rỗi rảnh , mẹ hay lên đây chăm sóc mấy giò lan .

Cô giúp việc ngập ngừng nơi cầu thang . Vũ cau mày :

- Có chuyện gì vậy , chị Hà ?

- Dạ , bà vừa về , bà nói muốn gặp mợ Hai .

- Chị xuống truớc đi , chúng tôi sẽ xuống sau .

- Dạ , bà nói chỉ gặp mợ thôi .

- Được rồi .

Duyên lo lắng :

- Có phải chuyện hôm qua không anh ?

- Em đừng lo gì cả , tất cả là tại anh . Lẽ ra anh không nên cưới em , nhưng mà nếu như không có em , anh thật sự không còn ý nghĩa nữa để sống .

- Em không quan trọng chuyện gối chăn . nếu mang lại cho anh niềm vui , em sẵn sàng Vũ ạ . Anh đã làm cho em rất nhiều và cả gia đình em nữa , có làm gì đi nữa cũng không sánh bằng những gì anh cho em .

- Anh không thích em nói như vậy đâu Duyên . Thôi , chúng mình xuống nhà .

Anh khoác tay qua hông cô đi xuống , trông họ thật hạnh phúc , đầm ấm .

Ngước nhìn cả hai , bà Ngọc Lan chỉ chiếc ghế trước mặt :

- Con ngồi đó đi Duyên .

- Dạ , con đứng được rồi , thưa mẹ .

- Mẹ bảo con ngồi thì hãy ngồi đi . Thực sự đêm qua mẹ rất lo . Mẹ đã dự đoán mọi tình huống có thể xảy ra và nó đã xảy ra .

Vũ nhăn mặt :

- Mẹ !

- Chuyện này mẹ muốn nói riêng với Duyên thôi , con lên phòng đi .

- Mẹ ...

Duyên bấm nhẹ tay chồng :

- Về phòng đi anh .

Không hài lòng lắm , nhưng Vũ cũng quay lưng . Tất cả do tại anh mà . Còn lại một mình Duyên , bà Ngọc Lan nghiêm khắc :

- Con hãy vì sự sống của Vũ mà nên biết khuyên nhủ nó . Sự thật , mẹ không muốn nó lập gia đình , nhưng nó lại quá yêu con ... Mẹ không biết phải nói làm sao .

Duyên ngẩng lên , từ tốn :

- Mẹ yên tâm đi , con sẽ không để chuyện đáng tiếc xảy ra lần nữa . Anh Vũ đối với con ngoài ân nghĩa còn có tình yêu .

Bà Ngọc Lan cảm động :

- Xin lỗi con , vì mẹ đã có lời lẽ nặng nề . Hồi nhỏ , mỗi lần vui quá , hay xúc động quá , nó đều ngất đi , nhịp tim đập mạnh và rất ngắn . Con hãy vì mẹ mà cho nó nụ cười , đó là điều mẹ xin con . Bây giờ , con lên với nó đi .

Vừa nghe tiếng chân Duyên , Vũ đi nhanh ra :

- Mẹ lại bảo em phải chăm sóc anh thật kỷ , phải không ?

Duyên mỉm cười :

- Không , mẹ chỉ bảo em hãy cho anh nụ cười .

Nụ cười của cô làm cho anh thở phào nhẹ nhõm . Anh đùa :

- Em muốn anh cười không ?

- Dĩ nhiên là muốn .

Anh cười cọ mũi vào má cô .

- Sự có mặt của em chính là niềm vui , là nụ cười , anh không hiểu sao mình lại yêu em nhiều đến như vậy .

- Tại ... anh mắc nợ em đấy . Em đòi anh trả cho hết .

- Em qua phòng anh đi . Vui quá , sáng nay anh vừa nghĩ một chuyện : điều khiển rô- bốt đánh banh .

Duyên tròn mắt :

- Được không anh ?

- Để xem .

Anh nắm tay cô vào phòng , Duyên cứ mở to mắt . Trên chiếc sân nhỏ , những hình nhân rô- bốt đi tới đi lui đẩy những đường banh đi . Thú vị quá , Duyên cứ vỗ tay mà reo lên .

Gương mặt trẻ thơ của cô làm cho anh thấy thích vô cùng , anh kéo cô vào mình mà hôn .

Duyên phụng phịu :

- Em đang xem mà , anh điều khiển máy đi chứ .

o O o

- Duyên !

Duyên đứng lại , cô ngơ ngác nhìn Khôi :

- Có chuyện gì vậy , anh Khôi ?

Khôi lúng túng :

- Anh muốn mời Duyên uống nước . Đi nghe Duyên !

Đang khát nên Duyên cũng muốn uống nước . Vũ nói hôm nay anh không đi rước cô , vậy chậm chậm về nhà cũng được .

- Mình vào quán bên kia đi , anh Khôi .

Được Duyên nhận lời , Khôi mừng rỡ . Anh sánh vai cô cùng băng qua đường . Một chiếc xe đỗ sát lại , Khôi hoảng hồn nắm cánh tay Duyên kéo mạnh lại , làm cho cô ngã vào người anh . Duyên hoảng sợ không kém , cô ôm chặt cứng Khôi , hai gương mặt chạm khẽ vào nhau .

Qua phút hoảng hốt , Duyên định tỉnh nhìn lại . Chiếc xe đi sát vào cô là ... của Vũ , anh đang nhìn cô . Duyên kêu lên :

- Anh làm em sợ điếng cả người hà . Sao anh nói bận không đi rước em ?

Giọng Vũ lạnh lùng và kẻ cả :

- Em lên xe đi !

Duyên buông Khôi ra:

- Xin lỗi nghe anh Khôi , chồng Duyên đến rước Duyên .

Chồng ? Khôi bàng hoàng . Vậy mà anh cứ ngỡ hoa kia chưa có chủ . Hoá ra ... lâu nay anh cứ thầm thương trộm nhớ một người không còn tự do . Một chút xót đau trong lòng Khôi . Duyên lên xe , cô vẫy tay chào Khôi :

- Anh Khôi uống nước một mình đi .

Vũ bực mình , anh véo mạnh vào tay Duyên làm cô nhăn mặt :

- Ái ! Đau em .

- Em còn cười với ai là anh đánh đòn em đó . Có chồng rồi ... cười với mình anh thôi .

Duyên cười khúc khích tát nhẹ vào má chồng :

- Khi ghen , trông anh khó coi lắm Vũ .

- Khó coi ... kệ anh . Có yêu mới có ghen . Ai cấm anh ghen nào ?

- Em ...

- Anh thấy em đi với ai nữa , không tha cho em đâu .

Duyên ngã đầu lên vai anh , cô biết anh quá yêu cô và mặc cảm không trọn vẹn đã khiến anh càng sở hữu cô nhiều hơn .

Cắn nhẹ lên vai áo anh , cô trêu :

- Vậy đi với anh thì được , phải không ?

- Dĩ nhiên , vì anh là chồng em kia mà .

Mắt Vũ nheo lại đầy ngụ ý . Duyên không thể hiểu cái nhìn của anh , cô mơ màng nhìn hai bên đường . Buổi chiều đang thật đẹp , những cặp tình nhân bên nhau hạnh phúc như cô và anh .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Em ơi !

Vũ gõ nhẹ lên cánh cửa , nước chảy rào rào bên trong phòng tắm , Duyên đang thích thú để cho dòng nước mát lạnh chảy trên người mình :

- Em đang tắm , có chuyện gì vậy anh Vũ ?

- Em ... đừng tắm lâu quá , coi chừng bệnh à .

- Em mới vào mà .

Cô tinh nghịch nói vọng ra :

- Anh yên tâm đi , nửa giờ nữa em mới ra .

Cô cười khúc khích . Vũ đi thật nhanh lại tủ , ngăn tủ anh đã khóa kín lấy ra lọ thuốc và trút vào tay mình một viên . Đắn đo một chút rồi anh cương quyết bỏ vào miệng mình , phần còn lại , anh cất cẩn thận vào ngăn kéo và khóa chặt lại rồi giấu chìa khoá ở một chỗ khó tìm . Anh đi uống một ly nước và nằm xuống giường , rồi hồi hộp đợi ...

Duyên tắm xong , cô tươi mắt trong bộ đồ lụa trắng , màu áo được Vũ yêu thích . Cô rút cây kẹp tóc , rũ rũ nước xuống :

- Lúc nãy , anh gọi em có chuyện gì vậy ?

- Anh sợ em tắm lâu cảm lạnh . Em đấy , mỗi lần đi tắm , anh sợ em luôn . Tắm gì mà đến cả giờ đồng hồ .

Duyên cười khẽ nhìn vào đồng hồ :

- Đặc biệt hôm nay có mười lăm phút , chứng tỏ em rất nghe lời anh .

- Hồi chiều ... gã nào theo em vậy ?

- À ! Là anh Khôi . Mấy đứa bạn hay gọi là Kỳ Khôi , quen hồi lớp mười hai , không ngờ bây giờ lại đi học chung khóa kế toán . Em nói em có chồng rồi , mà Khôi không tin , nên em dắt về nhà . Xin lỗi anh nghe , lẽ ra em không nên ...

Vũ mỉm cười :

- Có gì đâu , anh rất thoải mái . Anh chỉ sợ mẹ hiểu lầm em thôi .

- Cám ơn anh .

Duyên ngồi xuống cạnh chồng , cô làm một cử chỉ âu yếm vén mái tóc trên trán anh .

- Chủ nhật này , mình về thăm ba nghe anh .

- Ừ , ở bên ấy một ngày .

Duyên nhăn mặt :

- Nhà em chật không tiện đâu , đến chiều mình về đây được rồi .

Giữ tay Duyên và kéo cô ngã trên ngực mình , anh hôn cô . Nụ hôn rơi trên mắt mũi lần xuống bờ vai thanh mảnh , anh run run kéo dây áo cô rơi ra .

- Đừng anh Vũ !

- Anh yêu em .

- Không nên đâu anh , em sợ lắm ...

- Anh yêu em .

Anh ngắt lời cô bằng nụ hôn , bàn tay vuốt ve mơn trớn . Duyên muốn chống lại , cô không quên lời dặn của mẹ chồng và điều dễ sợ xảy ra trong đêm tân hôn ? Cô cố đẩy anh ra , nhưng càng cố chống lại , anh càng trút đam mê xuống cô , chưa bao giờ anh như thế từ khi cưới nhau . Duyên cứ ngạc nhiên để anh lôi cô vào thế giới kỳ ảo của tình yêu .

- Anh Vũ !

Duyên an tâm vì anh mở mắt ra và nheo mắt cười với cô :

- Anh không sao đâu , em đừng lo .

- Anh ... anh hết bệnh rồi hả ?

- Ừ . Anh vừa chứng minh cho em xem đó .

Rồi anh nhỏm người dậy chống tay ngắm cô , Duyên thẹn thùng bịt mắt anh :

- Nhắm mắt lại ... không được nhìn người ta .

Anh đắm đuối cắn nhẹ tay cô :

- Em hạnh phúc không Duyên ? Riêng anh , trong đời anh chưa bao giờ có hạnh phúc như thế này , có chết anh cũng không ân hận .

- Đừng anh ! Sao anh hay nói tiếng chết quá vậy , cấm anh nói đó .

Anh say sưa hôn cô . Hai tháng , từ ngày cưới hôm nay cô mới thực sự là vợ anh . Một điều rất lạ như trong cổ tích . Duyên muốn hỏi anh tại sao mà không dám , và đến cả mẹ chồng , Duyên không dám nói điều kỳ lạ này . Cô hạnh phúc với tình yêu anh dành cho mình , Đại chỉ là bóng mờ của quá khứ tuổi thơ .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Cậu Vũ !

- Dạ , thưa bác sĩ .

- Tôi rất lo khi cậu sử dụng thuốc . Nên nhớ , bất kỳ loại thuốc nào khi mang đến cho cậu như ý muốn , nghĩa là có tác dụng hiệu quả đều có thể để lại hậu quả . Cậu nên ngừng sử dụng thuốc . Vợ cậu phải hiểu cậu đang bị bệnh .

- Bác sĩ yên tâm đi .

Vũ cất lọ thuốc vào người . Đâu phải anh không biết nó có thể biến anh thành kẻ bán thân bất toại và nghiêm trọng hơn tim sẽ ngừng đập . Anh yêu Duyên và muốn cho cô tất cả tình yêu của trái tim mình . Anh thích nhìn nụ cười nở trên môi cô và ngồi lặng ngắm cô hằng giờ mà không biết chán .

Đậu xe vào một góc , anh ngã người vào thành ghế , mắt nhìn lên dãy phòng Duyên đang học . Anh mỉm cười hình dung ra cô duyên dáng trong bộ quần áo anh mua tặng cô . Có thể nói đây là những ngày hạnh phúc tốt đẹp nhất đời anh , tại sao ... Sờ nhẹ vào lọ thuốc , anh lắc đầu . Những ngày mới cưới nhau , cho dù bên nhau vui vẻ , nhưng vẫn có một đám mây u ám , đám mây ấy đã bị xua tan . Anh đọc thấy hạnh phúc trong đôi mắt vợ mình và anh muốn cho cô mãi hạnh phúc tốt đẹp này .

Chuông reo tan học , học viên lần lượt đi ra . Duyên từ trên lầu cao vẫy tay cho anh thấy cô , rồi chạy nhanh xuống . Anh âu yếm mở cửa xe cho cô ngồi vào .

- Học có căng thẳng không em ?

- Dạ , cũng bình thường , hy vọng sau này em sẽ giúp đỡ mẹ . Anh đợi em có lâu không ?

- Mới năm phút . Hôm nay anh muốn dành cho em một chương trình đặc biệt .

- Chương trình gì vậy ?

- Bí mật .

Anh nheo mắt nhìn cô . Duyên phụng phịu :

- Không nói cho em nghe được à ?

- Anh nói bí mật mà .

Anh cười lái xe đi , Duyên bá vai anh .

- Đi nghe ca nhạc phải không ?

- Không phải .

- Giới thiệu em với ai đó ?

- Đừng đoán nữa cô vợ yêu của anh ơi em sẽ biết mà .

Anh đỗ xe lại trước nhà hàng rồi dắt tay Duyên vào . Cả hai vào thang máy anh bấm nút đến số hai mươi và ôm quàng qua người cô .

Duyên không hỏi nữa , cho đến khi anh đẩy cửa một căn phòng và dắt tay cô vào .

Dưới ánh đèn vàng , chiếc bánh sinh nhật to và hai ly rượu trang trọng . Anh đứng trước mặt cô dịu dàng :

- Chúc mừng sinh nhật lần thứ hai mươi của em .

Duyên xúc động đến lặng người . Đay là lần đầu tiên có được một người tổ chức sinh nhật cho mình . Cô ôm choàng lấy anh bật khóc .

- Em sao vậy Duyên ?

- Em cảm động quá . Chưa bao giờ có ai mừng sinh nhật em , anh là người đầu tiên đó, Vũ .

Anh nâng mặt cô lên , hôn lên đôi mắt đẫm lệ :

- Vì anh yêu em và anh là chồng của em .

Đẩy cô ra , anh bấm nút máy hát điệu nhạc sinh nhật vang lên nồng nàn . Anh thắp hai mươi ngọn nến hồng âu yếm .

- Em thổi nến đi Duyên .

- Anh thổi cùng với em .

Hai mươi ngọn nến đã tắt , anh nâng ly rượu lên đưa vào môi cô . Duyên ngây ngất nhấp một ngụm . Anh uống đúng vào mơi cô vừa đặt môi lên , rồi nhẹ nhàng dìu cô đi theo điệu nhạc . Duyên lúng túng .

- Anh Vũ ! Em không biết nhảy .

- Cứ bước theo anh .

Duyên e thẹn cứ bước theo đôi tay dìu dắt của anh , tin cậy và hạnh phúc . Những điệu nhạc tiếp nối , cả hai ăn uống rượu , anh lại dìu cô bước theo điệu luân vũ của tình yêu .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương 4

Rút quyển sách trên kệ sách ra , Duyên ngạc nhiên vì tiếng rơi của một vật như là kim loại , cô nhíu mày nhìn xuống : Một chiếc chìa khoá .

Chìa khoá tủ nào vậy ? Duyên nhặt lên , rồi tò mò cô đi lại kéo các ngăn tủ . Ngăn dưới cùng khóa chặt . Cô thử tra chìa khóa vào và xoay nhẹ ... Tủ mở . Duyên ngập ngừng không hiểu mình có nên xem ngăn tủ này không ? Tại sao Vũ lại khóa tủ ? Anh có điều gì riêng tư muốn giấu cô ?

Kéo ngăn tủ , chỉ có một ít vật dụng của anh và ... một lọ thuốc còn khoảng hơn chục vien . Loại thuốc toàn tiếng Anh . Duyên đọc nhưng cô không hiểu được công dụng thuốc . Lấy lọ thuốc và khoá tủ lại , Duyên thừ người ra . Có lẽ nào nó liên quan đến bệnh tật của anh . Gần đây , Vũ hay nóng nảy và dễ nổi cáu và hình như anh ngủ rất ít . Thỉnh thoảng giật mình thức giấc giữa khuya , cô thấy anh ngồi chìm lặng trong bóng tối .

- Em đừng lo ! Anh không sao đâu . Nếu mất ngủ ban ngày anh ngủ bù .

Nhưng sau đó , cô thấy anh vẫn cùng mẹ đến công ty .

Thay quần áo , Duyên đi ra đường . Cô vẫy chiếc xe , bảo đến nơi mình đến : Phòng mạch bác sĩ trị bệnh cho Vũ .

- Đây là loại thuốc không nên dùng và từng bị cấm sử dụng , vì nó là loại tân dược gây nghiện . Người sử dụng nó lâu dần sẽ thành nghiện .

Duyên lo lắng :

- Nhưng nó dùng vào việc gì , và mục đích trị bệnh ?

- Thuốc tăng lực , không có tác dụng trị bệnh .

Duyên sững người ra . Trong một thoáng cô đã hiểu và như có ai đó xé nát trái tim cô .

- Cô hãy bảo người sử dụng hãy ngưng dùng thuốc , bởi vì thần kinh có thể bị tê liệt dẫn đến bán thân bất toại và nguy hiểm hơn ... tim sẽ ngừng đập .

Duyên cất lọ thuốc vào túi :

- Cám ơn bác sĩ .

Rời phòng khám , Duyên thẫn thờ đi . Tại sao anh lại cư sử như thế ? Anh cho cô là loại người ham sắc dục hay sao ? Anh đang tự giết anh và giết cả cô .

Nước mắt Duyên dâng mi . Cô phải cư sử với anh như thế nào đây ? Vì rõ ràng quan hệ vợ chồng không phải là tình yêu , không chỉ là sự quan tâm mà nó còn có sự cho nhau cảm giác hạnh phúc của xác thịt nữa .

- Duyên ơi !

Vũ đẩy cửa vào :

- Anh đến trường đón , người ta nói lớp em hôm nay nghỉ , anh vội về . Em muốn đi chơi đâu không ?

- Em muốn ở nhà với anh .

Nhìn mắt cô , anh kêu lên :

- Em khóc à ?

- Đâu có , bụi vào mắt em , em cứ dụi mãi .

- Sao em không lấy thuốc nhỏ , bụi sẽ trôi đi .

- Em làm rồi . Anh nằm xuống với em đi .

Anh nằm xuống bên cạnh và luồn tay xuống đầu cô làm gối , song kéo sát cô vào mình .

- Chúng mình yêu nhau mãi mãi như thế này nghe em .

- Anh Vũ ! Anh có chuyện gì giấu em phải không ?

Vũ bật cười :

- Sao em lại hỏi anh như vậy ? Chẳng phải ...

Anh nheo mắt đùa :

- Em biết anh từ đầu đến chân rồi sao ?

Duyên nghiêm mặt :

- Em không đùa . Em muốn anh nói thật .

- Em kỳ thật , khi không bảo anh nói thật . Nói thật chuyện gì ? Chẳng lẽ em nghĩ anh có ... ai đó ngoài đường ?

- Vậy em muốn biết , anh sử dụng thuốc này làm gì ?

Duyên lấy dưới nệm lọ thuốc , cô nhìn anh chăm chú . Vũ lúng túng , mặt anh trở nên nhợt nhạt .

- Em ... lấy ở đâu vậy ?

- Trong ngăn tủ mà anh khóa kín lại và giấu chìa khóa ở kệ sách . Tại sao phải như vậy hả anh ?

- Anh xin lỗi ...

Anh giấu mặt vào tóc cô :

- Anh biết anh không nên sử dụng nó , nhưng anh yêu em , anh sợ mất em , Duyên ạ .

Nước mắt Duyên trào ra :

- Nhưng anh có biết khi em biết sự thật , em đau khổ như thế nào không ? Chẳng lẽ vợ chồng yêu nhau cần phải gần gũi xác thịt mới gọi là vợ chồng ?

- Anh xin lỗi , từ nay anh sẽ không sử dụng nữa .

Duyên khóc thút thít , còn anh ra sức dỗ dành .

Nhưng đã là tân dược gây nghiện , nó trở thành thứ không thể thiếu với Vũ . Anh cứ trăn trở , hai mắt cứ mở to không chịu sụp xuống .

Đôi mắt thâm quầng của anh làm cho bà Ngọc Lan chú ý :

- Con trở bệnh , phải không Vũ ?

- Dạ , đâu có .

- Mẹ thấy con rất mệt mỏi , hai mắt quầng thâm . Con đừng say mê những nghiên cứu của con quá .

- Dạ , không sao đâu mẹ .

Những quắt quay vật vã của anh , không phải Duyên không biết , cô đau lòng đến bật khóc . Những cơn thở gấp và tay chân run rẩy co giật , như kẻ lên cơn suyễn nặng .

- Em phải làm sao đây , anh Vũ ?

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Đưa thuốc cho anh , anh van em ... Nếu không thà anh chết còn hơn sống đau đớn như thế này , biết không ? Đưa thuốc cho anh .

Mồ hôi anh và ra như tắm , hơi thở gấp nặng nề . Hết còn chịu nổi , Duyên lấy viên thuốc đặt vào tay anh .

- Nước ...

Cô quay đi để không phải nhìn anh đang nuốt cái thứ độc dược ghê gớm vào người .

Thật lâu , có gần hai mươi phút , anh mở mắt ra nhìn cô , mặt tươi tỉnh :

- Cám ơn em .

Như một điều kỳ lạ , Duyên nhìn anh ngẩn ngơ . Mới cách đây không lâu , anh như người chết , vậy mà bây giờ ...

- Em đừng nhìn anh như vậy !

- Vũ ơi ! Chẳng lẽ anh cứ sử dụng thuốc như vậy ?

- Em đừng lo cho anh . Điều cốt yếu em vui và mẹ không lo lắng .

Duyên rơi nước mắt :

- Anh nghĩ em vui ?

- Em đừng nghĩ gì cả , hãy biết anh yêu em .

Duyên ôm lấy anh mà khóc , cô không dám nghĩ đến ngày mai như thế nào , một tương lai đầy màu xám phía trước .

o O o

Trăng sáng vằng vặc lan toả ánh sáng dịu dàng , thoang thoảng mùi hương hoa nguyệt quế nở trong đêm . Duyên ngồi thinh lặng giữa không gian tuyệt diệu ấy . Mới đó mà cô kết hôn đã một năm , tình yêu vợ chồng vẫn nồng nàn , đan xen vào những đau khổ , bất lực trước định mệnh .

- Duyên ơi !

Vũ đi lên , anh mỉm cười :

- Sao em không mở đèn ? Anh mở đèn nhé !

- Đừng anh , anh mở đèn sẽ làm bớt đẹp đó . Anh xem nè .

Anh bước đến ôm cô vào vòng tay :

- Anh biết em thích ngắm trăng , nhưng mà mê trăng ... bỏ chồng , đáng ghét lắm . Anh mở đèn nhé , năm phút thôi .

Anh bật ngọn đèn rồi trịnh trọng lấy trong túi áo ra hộp nhung màu đỏ .

- Gì vậy anh ?

- Em nhớ hôm nay là ngày gì không ?

- Ngày chúng mình kết hôn vừa tròn một năm .

- Với anh , đó là những ngày tốt đẹp và hạnh phúc nhất . Để kỷ niệm một năm chồng vợ , anh tặng em một món quà .

Anh mở chiếc hộp nhung , Duyên kêu lên thảng thốt :

- Đẹp quá anh Vũ !

Chiếc nhẫn đính kim cương lấp lánh thật dễ thương , anh mang vào tay cô rồi đưa lên môi mình .

Duyên xúc động :

- Cám ơn anh .

- Duyên ơi ! Anh muốn em sinh cho anh một đứa con . Chiều anh đi em .

- Anh Vũ ...

- Anh sẽ không sao , em xem anh khỏe mạnh như vầy .

Để chứng tỏ lời mình , anh bế bổng cô lên , Duyên sợ hãi :

- Anh Vũ ! Bỏ em xuống .

- Em khi dễ chồng em quá rồi , cô bé .

Anh bế cô đi xuống phòng và dùng chân đóng cửa lại . Đi đến bên giường , anh đặt cô xuống và say sưa phủ lên cô cơn mưa hôn . Chưa bao giờ anh mãnh liệt như vậy , Duyên sung sướng đón nhận . Làn môi nóng ấm ẩm ướt di động trên da thịt cô thành cơn sóng mê đắm gờn gợn , cô bấu chặt hai vai anh trong hạnh phúc tuyệt vời ...

Bỗng Dyên kinh hoàng vì vòng tay đang siết chặt lấy cô vụt buông ra , tấm thân anh nặng nề rơi xuống .

- Anh Vũ !

Duyên kêu lên thất thanh , lay mạnh anh . Mắt anh nhắm nghiền , dòng nước bọt hai bên mép chảy ra .

- Anh Vũ ...

Vũ đã bất tỉnh .

Suốt dọc đường đến bệnh viện , Vũ không tỉnh lại , mặt anh xanh mướt và nhăn lại , hình như anh đã rất đau đớn đến chịu không nổi .

Phải đến sáng hôm sau , anh mới tỉnh lại , người đầu tiên anh gọi đến là Duyên .

- Con hãy nghỉ đi , suốt đêm qua con đã làm cho mẹ và vợ con sợ gần chết đi rồi . Con nghe trong người như thế nào ?

- Ngực con đau lắm .

- Mẹ không thể tưởng tượng con dám quên sinh mạng mình , Vũ ạ .

- Mẹ ! Con xin lỗi .

Mắt đỏ hoe , bà Ngọc Lan đi ra . Lẽ ra bà nên ngăn Vũ lại trong ý định cưới vợ , bây giờ thì tất cả đã muộn màng .

Vũ bị bán thân , điều may mắn là còn sống sót , nhưng gương mặt đẹp đẽ trẻ trung bị méo một bên . Vũ phát hiện điều này khi anh định nắm tay Duyên , anh kinh hãi nhìn tay của mình không còn cử động theo ý muốn của mình , rồi hai chân , anh dùng cánh tay trái còn lại có thể cử động được véo mạnh vào chân mình , và vụt khóc òa lên . Anh đã bị liệt .

Duyên ôm choàng anh , nước mắt cô rơi theo nước mắt và sự đau khổ của anh , nó cũng đang là nỗi đau của cô . Lời nói nào trong lúc này cũng không xoa dịu nỗi đau . Có phải chăng cái chết đang tiến gần đến với anh ?

Vũ hoàn toàn suy sụp . Một thoáng trôi qua nặng nề , mơ ước có một đứa con không bao giờ thành hiện thực . Bệnh tật là cánh cửa hạnh phúc đóng lại trong đời anh .

Sáng nay , Duyên để anh ngồi lên xe lăn và đẩy ra vườn cho anh hong nắng , cô ngồi bên anh và đọc báo cho anh nghe . Anh nắm tờ báo vò nát giận dữ :

- Em đừng đọc nữa , anh không thích nghe đâu và càng không muốn biết gì về thế giới bên ngoài , mọi cánh cửa đã đóng lại rồi .

- Mẹ nói đang lo thủ tục đưa anh sang Pháp trị bệnh .

Vũ lắcđầu :

- Không hy vọng gì đâu . Anh đã ba mươi và nếu thay tim ... y học chưa làm được điều đó . Anh muốn sống Duyên ạ , dù chỉ trên xe lăn , để anh còn có em và nhìn thấy em .

Duyên đau khổ ôm tay chồng . Cô tự dặn mình chịu đựng tất cả , dù anh có khắc nghiệt hay nổi giận la hét . Và sau những giây phút phát tiết giận dữ , anh gục vào lòng cô mà khóc như đứa trẻ .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Mẹ !

Lâu lắm Duyên mới về thăm mẹ . Từ ngày Vũ phát bệnh , tất cả mọi vui chơi của cô khép lại , phim hay ca nhạc cũng bị cô bỏ quên và chỉ còn biết có anh , lặng lẽ quan tâm , chăm sóc ... Tất cả như chưa đền được cái tội , chính vì cô mà anh đẩ nông nỗi đó .

Gọi mẹ mà nước mắt Duyên ứa ra , cô ôm lấy mẹ và úp vào ngực mẹ như thuở còn bé .

Mẹ xót xa vuốt mái tóc dài của cô . Nó hãy còn quá bé bỏng , mới hai mươi mốt , tội tình gì đâu ? Tất cả cũng tại cái nghèo và gánh nặng gia đình . Tiếng khóc của mẹ làm Duyên nhìn lên , cô lại làm mẹ đau lòng vì những giọt nước mắt của cô nữa rồi .

- Mẹ ! Con xin lỗi .

- Không , mẹ phải là người xin lỗi con . Cuộc đời con bất hạnh là bởi chính ba mẹ .

- Mẹ đừng nói như vậy . Thật ra con cũng rất hạnh phúc . Anh Vũ rất yêu con và chính vì yêu mà anh ấy đã hại anh ấy . Con đang rất sợ anh ấy bỏ con mà đi .

- Mẹ chồng con có tốt với con không ?

- Dạ có , cả Quỳnh nữa . Cô ấy bảo nếu đứng vào địa vị và hoàn cảnh con , cô ấy khó kiên nhẫn như con . Nhưng mẹ ạ , ngoài ân nghĩa với gia đình anh Vũ , con còn có tình yêu với anh ấy .

- Lâu quá mới về nhà , con ở lại ngày mai hẵng về . Mẹ nấu riêu cua nhé !

Duyên vui mừng :

- Phải đó mẹ lâu lắm con không ăn món bún riêu mẹ nấu .

Gần hai năm xa nhà , nhìn Tí Nị , Duyên giật mình . Con bé lớn thật , mười sáu rồi còn gì , còn thằng Tý cao hơn Duyên một cái đầu .

- Chị Hai !

Nó nheo mắt :

- Em báo cho chị một tin bí mật .

Duyên phì cười :

- Này ! Đừng bắt chước anh Vũ , cái gì cũng bí mật .

- Nhưng mà cái này bí mật , bây giờ em bật mí : Anh Bờm về nước ... Nghỉ hè thôi , hai tháng nữa mới đi .

- Đại về nước ?

Duyên kêu lên , cô càng sững sốt hơn vì anh đang hiện ra sừng sững ở cửa và nhìn cô . Ôi ! Cái nhìn có biết bao nhiêu điều muốn nói và ai oán ... Trông Đại lớn hẳn và chững chạc ra .

- Đại !

Đại tiến vào , anh thật sự xúc động . Bé Duyên đây mà , thuở hai đứa còn đi nhặt bọc ni lông , đôi lúc mỏi chân lười đi , bé giả bộ nhăn nhó ngồi thụp xuống " Đau chân quá Đại ơi , mày cõng tao đi " .

Đại ngồi sụp xuống , nhanh như cắt Duyên ôm cổ Đại cho Đại cõng đi . Dọc đường cô cứ tinh nghịch thổi phù phù vào cổ Đại nhột nhạt ... Ngày tháng đi qua , cả hai lớn dần . Đôi mắt ai sũng nước mắt tối hôm ấy khóc khi Đại đi , anh run rẩy hôn lên đôi mắt ướt lệ " Duyên sẽ đợi anh " . Vậy mà ... Hai tay Đại nắm lại trong cơn đau buốt lòng . Em đang đẹp rực rỡ như đóa hoa vào buổi sáng khoe hết hương sắc .

Như quên hết , anh dang tay và ôm cô thật chặt vào mình :

- Duyên ơi !

Thật lâu , Duyên cựa mình .

- Buông Duyên ra đi Đại , về nước hồi nào vậy ?

- Ngày hôm qua .

- Rồi chừng nào đi ?

- Hai tháng nữa . Thực sự Đại không muốn tin Duyên đã đi lấy chồng , phản bội lời hứa .

" Phản bội lời hứa " . Duyên lùi lại , nước mắt cô rưng rưng .

- Đại cứ trách đi .

- Không , Đại không trách đâu , vì Duyên cần cứu gia đình , chỉ trách ai kia muốn lợi dụng cơ hội thôi .

Duyên lắc đầu :

- Không phải đâu . Anh Vũ không hề muốn lợi dụng Duyên , anh ấy yêu Duyên , chính Duyên đã hại anh ấy .

- Duyên hại anh ấy hay anh ấy hại Duyên ? Làm sao một người đau tim lại cưới vợ được . Vũ thừa biết sự sống của anh ấy rất mong manh .

- Đại ơi ! Đừng nói nữa . Thực sự khi Đại đi rồi , bao nhiêu biến cố của gia đình , Duyên ... đã quên Đại và thật lòng yêu anh Vũ .

Đại kêu lên như có ai xé tim mình :

- Yêu thật lòng ?

- Xin lỗi Đại ...

- Anh không tin .

Đại gục đầu vào cánh cửa , hai vai anh run run . Vẫn là Đại mít ướt của thuở nào , Duyên run run đi lại , cô đặt tay lên vai anh :

- Sẽ có những người con gái khác đến với Đại , người ấy sẽ yêu Đại thật lòng .

- Anh không cần ai hết ngoài em . Em rõ chưa ?

Đại quay lại , mắt anh giận dữ ai oán làm cho Duyên nao lòng . Sao cô chỉ muốn ôm anh mà khóc . Ngày tháng hạnh phúc với Vũ đã đi qua , còn lại cay đắng cô đơn và chịu đựng hắt hủi dằn vặt của mình . Chưa bao giờ cô dám trách Vũ , cô hiểu tâm lý ức chế của anh . Nhưng giờ đây đứng trước Đại , trước tình yêu và tính cách mạnh mẽ của anh , cô thấy mình yếu đuối . Dĩ vãng ngày nào chợt như sống lại .

- Ngày hôm qua , anh chỉ muốn bứt phá hết để đi tìm em . Bao nhiêu ngày đi xa là bấy nhiêu thương nhớ . Lúc nhận thư báo tin em đi lấy chồng , anh ngỡ như trời đất sụp đổ . Lẽ ra anh không nên đi Mỹ học . Em có tàn nhẫn quá không Duyên , khi em nói em thật lòng yêu anh Vũ ? Thương hại thôi , đó là sự thương hại , không thể nào là tình yêu đâu Duyên .

Tim Duyên như rã đi thành nước bởi sự mạnh mẽ và cuồng nhiệt kia , cô yếu đuối chống trả lại , nhưng cô không sao đứng dậy nổi , mặc dù cô rất muốn nói cho Đại hiểu : bây giờ và ngày xưa đã khác rồi , cô đã có chồng , một người chồng đang bệnh hoạn người ấy tha thiết yêu cô .

Những giọt nước mắt của cô làm Đại ăn năn , anh dịu dàng nắm cánh tay cô và đỡ ngồi xuống ghế :

- Anh xin lỗi , đã làm em phải khóc . Anh không muốn nhìn thấy em khóc , nước mắt đau khổ phiền muộn hãy để cho anh .

Anh lau nước mắt cho cô :

- Anh vẫn yêu em , chưa bao giờ anh quên những kỷ niệm từng có với nhau từ thời thơ ấu cho đến khi anh đi xa em . Anh càng đau lòng khi biết em đang sống với một người bệnh hoạn . Em còn quá trẻ để chịu đựng cuộc sống đơn điệu và khắc nghiệt , suốt ngày chỉ biết hầu hạ một người đau ốm .

Duyên phản kháng thụ động :

- Duyên van anh đừng nói nữa .

Đại càng nói càng phẫn nộ :

- Anh thật đau lòng khi bất lực nhìn em có cuộc sống như vậy ? Lẽ nào em cứ sống một cuộc sống đau đớn như vậy sao ? Anh muốn bỏ học ở lại và giành lấy em , Duyên ạ .

Duyên đứng lên , cô cố cương quyết :

- Anh đừng nói nữa , em sẽ đi đó .

- Duyên !

Anh quỳ xuống ôm chân cô , mắt đau đáu niềm đau . Trái tim Duyên lại mềm , cô không có can đảm để đi . Cả hai cứ kẻ đứng người quỳ lặng im trong nỗi đau và phiền muộn .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Lẽ ra Duyên ở lại nhà mẹ cho đến ngày hôm sau , nhưng sự có mặt của Đại làm cho cô đổi ý . Gặp nhau làm gì nữa khi cô đã phụ anh . Gần hai năm sống chung với chồng sự gần gũi chăn gối mặn nồng và tình yêu của chồng đã chinh phục trái tim cô . Cô không có quyền phản bội chồng , ân nghĩa tràn đầy biết bao nhiêu .

- Anh !

Vũ ngạc nhiên mở mắt ra nhìn vợ :

- Sao em nói về nhà hai ngày ? Lâu lắm em mới về nhà kia mà .

- Em không yên tâm .

Nụ cười héo hắt trên môi Vũ :

- Có gì mà không yên tâm , nhà có người làm , còn y tá nữa .

- Nhưng ... tiểu tiện , chẳng lẽ anh bắt y tá giúp anh ?

Vũ xúc động sờ tay lên má vợ :

- Cám ơn em .

Ôm bàn tay anh , Duyên dịu dàng :

- Em là vợ anh mà , anh cảm ơn em gì chứ ?

- Sáng nay anh đã soi gương , anh có giống ác quỷ như trong phim " Quỷ nhập tràng " không em ?

Tim Duyên thắt lại :

- Không phải đâu anh Vũ .

- Em đang thương hại anh , phải không ?

Gương mặt đã méo mó của Vũ càng méo mó hơn :

- Anh nhìn thấy đôi mắt em sáng lên khi được mẹ cho phép về thăm nhà . Phải rồi ! Anh giống như phù thuỷ khi muốn nhốt em vào trong cái lồng kín . Em khao khát tự do vì bên anh có vui vẻ gì đâu . Em đi đi , đừng để anh phải đau lòng vì lòng thương hại của em .

Bàn tay mới sờ lên mặt Duyên , bây giờ giận dữ đẩy cô ra và hất tung mọi thứ chung quanh . Mắt anh vằn lên tia lửa đau đớn , anh kéo tấm đắp trên hai chân của mình , rít lên :

- Em hãy nhìn xem , nó đang bắt đầu tọp lại và chết dần mòn .

- Anh Vũ ..

Duyên ôm choàng anh , cô khóc ngất :

- Anh đừng tự hành hạ mình , đừng cư sử với em như vậy , em đau lòng lắm . Còn nếu như anh thấy cư sử với em làm cho em phải khóc , thì anh cứ mạnh tay lên .

Vũ nhắm mắt lại , giọt nước mắt tràn ra trên má .

- Anh điên mất rồi , anh khao khát bầu trời bên ngoài biết bao , em hiểu không ?

- Hay em đưa anh ra ngoài dạo nhé .

- Đừng , anh muốn ngủ , em hãy lặng im đi .

Duyên đau khổ buông anh ra , cô kéo chăn đắp lại cho anh . bệnh tật thật tàn nhẫn , đã biến dạng anh thê thảm , đôi mắt trũng sâu , đôi gò má móp méo tấm thân gầy đét , những cơn suyễn đến thường xuyên ... Nhìn anh , Duyên không sao chịu nổi . Một ngày về nhà và gặp lại người yêu cũ , mọi thứ dường như đảo lộn trong cô . Duyên như rơi vào tuyệt vọng đến tận cùng . Lâu lắm rồi , cô chưa hề nghĩ đến mình , cam chịu với số kiếp và những bất hạnh đến trong đời mình không than vãn . Nhưng rồi Đại trở về , tình yêu và đau khổ của anh bỗng giày vò cô hơn bao giờ hết . Thì ra cô chưa quên quá khứ , một quá khứ ngọt ngào với Đại .

o O o

Đại đi qua rồi đi lại , cuối cùng anh quyết định đến trước cửa ngôi biệt thự đồ sộ , nơi mà năm , sáu năm về trước , anh đã dắt Duyên đến trả cái ví tiền , và cũng chính nơi này tràn đầy tiếng cười ấm áp của một tình bạn . Nhưng bây giờ , sao nó quá đổi xa lạ với anh , nó chính là ngôi nhà tù nhốt Duyên vào số phận bi thảm .

Nhấn mạnh chuông , Đại hồi hộp đợi . Người mở cửa là Quỳnh . Cô nhìn Đại rồi chợt hét to lên :

- Anh Đại !

Cô cuồng nhiệt lao đến ôm Đại , mồm cứ hét :

- Anh về hồi nào vậy ? Sao không điện thoại vậy hả ? Ghét chưa !

Đại gượng cười :

- Về được ba hôm rồi . Trông Quỳnh không có gì thay đổi cả .

- Nhưng anh thì quá thay đổi : to lớn vạm vỡ và đặc biệt ... rất đẹp trai .

Cô vỗ vai Đại :

- Quà đâu ?

- Không mang đến . À ! Anh Vũ đâu ?

Nhắc đến anh trai , Quỳnh sụ mặt :

- Nhắc đến anh Vũ , em rầu ghê . Tất cả cũng tại bà Duyên . Hồi đó em thích bả , bây giờ em ghét cay đắng luôn .

- Sao vậy ?

- Anh nhìn anh Vũ em , anh sẽ hiểu . Bả biết anh Vũ bệnh , lẽ ra bả phải ngăn anh ấy sử dụng thuốc . Đằng này anh Vũ quá yêu bả , sử dụng thuốc bừa bãi rồi phản tác dụng , ổng bị bán thân bất toại nằm một chỗ gần một năm nay , còn bả phơi phới , càng ngày càng đẹp ra , thấy ghét .

Tim Đại thắt lại , Duyên đang sống trong một môi trường như vậy đó sao ? Định tỉnh , Đại khe khẽ :

- Anh muốn thăm anh Vũ .

- Bây giờ ổng khó lắm , muốn cái gì phải hỏi ý ổng , không thôi không được .

- Anh là bạn , chẳng lẽ mấy năm không gặp lại đến thăm mà ảnh không tiếp ? Em cứ đưa anh lên thăm .

Đại đi trước , Quỳnh đành đi theo . Cô vui lắm nên đi sát vào Đại .

- Anh Đại khác hồi ấy ghê , người sống nước ngoài có khác .

- Anh thấy anh vẫn thế , không có gì thay đổi cả .

- Sao không , anh làm sao nhận diện được sự thay đổi của mình . Hồi anh mới đi , em buồn và nhớ anh chết được . Sao mà anh lười viết thư cho em dữ vậy ?

- Anh bận học .

Quỳnh nguýt Đại một cái thật dài :

- Hứ ! ghét chưa ! Bận học , bận học , em ghét kiểu nói của anh . Chứ chẳng phải du học sinh rồi ... hách ?

Đại phì cười làm một nắm đấm lên sống mũi Quỳnh :

- Hồi này , sao miệng lưỡi Quỳnh đanh đá ghê thế ?

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Quỳnh lắc lắc đầu :

- Không phải hồi này mà hồi nào cũng vậy . Hồi xưa Đại cãi đâu có lại Quỳnh đâu .

Vừa đi đến đầu hành lang , Duyên cũng vừa đẩy xe lăn của Vũ , Duyên ngỡ ngàng vừa sợ , chân và tay cô run lên , điều này không tránh khỏi mắt Vũ , môi anh cắn lại . Còn Đại , anh sững sờ trước Vũ . Một anh Vũ mà anh biết đâu phải như thế này . Tuy ngày ấy xanh xao , " liễu yếu đào tơ " như con gái , nhưng bây giờ ... gương mặt méo mó , xanh xao và mệt mỏi . Đại bàng hoàng .

- Chào cậu ! Hai năm rồi không gặp , cậu khác thật đó Đại .

Vũ chìa tay trái - cánh tay duy nhất còn cử động được ra trước , Đại nghẹn ngào đưa tay ra .

- Anh như thế này sao anh Vũ ?

Vũ rụt tay lại , anh ghét ai thương hại anh . Những ngày tháng nằm trên giường bệnh , anh ghét nhất bất kỳ lòng thương hại của ai . Anh lạnh nhạt .

- Quỳnh ! Hãy đưa Đại xuống phòng khách , anh Hai phải đi tắm nắng .

Rồi anh quát Duyên :

- Còn không mau lên !

Duyên cúi đầu đẩy xe lăn đi , cô không dám nhìn Đại . Đại ngẩn ngơ , anh toan đuổi theo Vũ .

- Anh Vũ ...

- Anh đừng đi theo anh ấy , bây giờ anh ấy là như vậy đó , tính tình thay đổi bất thường , vui và buồn bất chợt .

- Nhưng anh không hiểu , anh đến thăm anh ấy kia mà .

- Có lẽ anh vừa tỏ thái độ xót xa trước anh ấy . Đừng buồn anh Đại .

Quỳnh kéo Đại đi . Anh không muốn đi chút nào , mục đích của anh đến đây là tìm Duyên . Cô không dám nhìn anh , cả đến khi Vũ bộc phát thịnh nộ quát tháo . Duyên đang sống những ngày tháng như thế đó ư ? Câu chuyện của anh với Quỳnh vì thế cứ rời rạc không đâu , không ồn ào vui vẻ như thuở nào , nhưng anh không có ý ra về .

- Em hãy để anh đi gặp anh Vũ một chút . Không lẽ chỉ mấy câu nói của anh ấy , anh đã ngoảnh mặt làm ngơ , anh muốn vui vẻ như ngày xưa .

Quỳnh chán nản :

- Không hy vọng đâu anh , nhưng thử xem .

Vũ còn ngồi tắm nắng , bên anh , Duyên ngồi lơ đãng . Biết ý anh , Duyên ít dám nói . Nếu như anh lạnh lùng xa vắng , mở miệng ra chỉ dễ làm anh nổi giận .

Chợt anh cất tiếng làm Duyên giật mình :

- Hôm trước em về nhà đã gặp Đại rồi chứ ?

- Dạ .

- Anh không hề nghe em nói .

- Em ... quên .

- Quên ?

Vũ cười nhạt :

- Anh không tin em quên . Đại là bạn củ em thuở nào , hôm chia tay đi du học em đã ôm Đại khóc sướt mướt kia mà .

- Chuyện hồi ấy ... đừng nhắc được không anh ?

- Em đau lòng hay nuối tiếc ?

- Anh Vũ ...

Nước mắt Duyên rưng rưng , Vũ quay mặt đi , trong lòng anh là cả một trời bão tố . Anh hận bệnh tật của mình , hận con người bạc nhược và hận trái tim Duyên hãy còn một chút cho Đại , cho dù anh đã vì yêu cô mà làm tất cả mọi chuyện .

Tiếng chân sau lưng , Vũ vội ngồi yên . Từ lúc xoay trở không như ý , anh đã tập cho mình thói quen nhận xét bước chân của người thân và người lạ . Đại đang đi đến , anh ngồi trên chiếc băng đá đối diện Vũ :

- Anh Vũ ! Ngày xưa bộ bốn chúng ta rất vui vẻ , mong rằng hai tháng hè của chúng ta sẽ vui vẻ như xưa .

- Vui vẻ ?

Vũ lập lại hai tiếng vui vẻ đầy cay đắng :

- Tôi còn nhảy nhót hay vui đùa được sao ? Tôi là kẻ tàn phế rồi , cậu đâu phải không nhìn thấy . Tôi còn có thể nhìn thấy cái chết của mình . Bảo một người tàn phế và sắp chết vui vẻ , cậu không thấy quá độc ác hay sao ?

- Xin lỗi anh . Nhưng nếu anh lạc quan , biết đâu bệnh anh sẽ thuyên giảm . Bi quan chính là con dao giết chết anh đó .

Mắt Vũ khép lại đau khổ :

- Cậu nói đúng , tôi phải lạc quan vì Duyên . Cô ấy mới hơn hai mươi tuổi , tôi đã làm cho đời cô ấy đi vào ngõ hẹp u ám . Tôi muốn trả tự do cho cô ấy , nhưng trái tim tôi bảo tôi hãy giữ cô ấy lại , nếu không tôi sẽ chết .

Nhìn anh đang đau khổ cùng cực , lòng Đại chùn lại . Anh thương cho mình và thương cả cho Duyên .

Bác sĩ đến xem bệnh cho Vũ . Lợi dụng lúc bận rộn , Đại kéo Duyên ra một góc khuất :

- Chiều nay sáu giờ , anh đợi em ngoài ngã ba . Em không đi gặp anh , anh sẽ vào đây gặp em , em hiểu không ?

Đại đi luôn ra cửa . Duyên muốn gọi anh lại , nhưng vừa lúc Quỳnh đi ra .

- Anh Đại ! Sao lại về .

Cô chạy theo nắm áo Đại , anh phải đứng lại :

- Trưa rồi , anh phải về .

- Vậy chiều , em đến nhà tìm anh nghen .

- Ngày mai đi Quỳnh .

Chỉ nói bấy nhiêu , rồi Đại đi như chạy . Nỗi buồn trong lòng anh chất ngất .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương 5

Đại thở phào nhẹ nhỏm , vì cuối cùng Duyên cũng đến . Cô ăn mặc đơn giản : quần đen áo bà ba . Trông cô rất lạ nhưng thật dễ thương .

Anh chạy đến xúc động :

- Anh cứ sợ em không đến .

- Mình gặp lần này thôi , nghe anh .

Không trả lời câu hỏi của cô , anh kéo cô đi .

- Anh đang đói lắm , mình đi ăn nghen .

Chọn một quán vắng , Đại gọi thật nhiều thức ăn , nhưng rồi anh chỉ nhìn cô .

Duyên nhăn mặt :

- Anh nói đói mà , sao không ăn đi ?

- Anh thích nhìn em hơn .

- Anh khác hồi xưa quá , Đại ạ .

- Nhưng tình cảm anh dành cho em không khác đi chút nào .

- Chúng mình hãy xem như bạn đi , anh Đại .

- Có nghĩa trong hai tháng nghỉ hè , anh có quyền đến đó để gặp em .

- Không , anh có thể đến , nhưng ... để làm bạn với Quỳnh thôi .

- Là em nói đó . Nhớ đấy !

Hồi này Đại chững chạc và đầy quyết đoán . Tính ấy đã một lần thể hiện khi anh bắt cô trả tiền nhặt được và khi anh nói yêu bắt cô phải hứa chờ . Kỷ niệm ngày xưa ấy sao cứ sống mãi .

Ăn xong , biết Duyên muốn về , Đại nói như ra lệnh :

- Anh không giữ em lâu đâu , nửa giờ nữa thôi . Thực sự anh muốn đòi lại những gì của anh mà trong hai năm qua , anh Vũ chiếm lấy khởi đầu bằng ân nghĩa .

Giọng Đại giận dữ :

- Anh Vũ đã vì ân nghĩa ràng buộc em , còn anh , anh sẽ dùng tình yêu của anh đòi lại em .

Nước mắt Duyên ứa ra :

- Anh đừng như vậy , nếu không có anh Vũ , gia đình em như thế nào đây ?

- Tại sao lúc ấy , em không hề cho anh biết ? nếu biết được , anh lập tức trở về ngay . Em nên biết , ba mươi lăm ngàn đô tài trợ cho năm năm học không phải nhỏ . Anh sẽ quay về không cần học , số tiền ấy lo cho ba em được mà , tại sao em chỉ muốn nhận ân nghĩa của anh Vũ mà giấu giếm anh ?

Nước mắt của cô làm cho lòng anh mềm lại , anh ôm quàng qua vai cô , lấy tay lau nước mắt cho cô .

- Anh xin lỗi vì đã nặng lời , nhưng thực sự anh đau khổ . Nếu như em hạnh phúc , anh sẽ lặng lẽ quay về Úc . Đằng này ...

- Đừng nói nữa anh .

Cô bịt miệng anh , mắt anh nhìn cô vừa xót xa vừa đắm đuối . Không ghìm được lòng , anh chợt ghì mạnh lấy cô và cúi xuống tìm môi cô .

Nụ hôn hạnh ngộ dài như vô tận . Duyên không muốn từ chối nữa , cô thấy mình yếu đuối và khao khát được anh yêu .

Nửa giờ trôi qua ... sương đêm xuống lạnh cả vai , Duyên hốt hoảng đẩy anh ra :

- Em phải về thôi .

- Ngày mai mình gặp lại chớ ?

- Anh Đại ... mình đừng nên gặp lại .

Duyên bật khóc chạy đi , Đại đứng nhìn theo đau khổ . Môi anh và áo anh như còn mãi mùi hương dịu dàng của cô .

Có lẽ anh nên quay về Úc ngay tức khắc , trả lại cho cô ngày tháng bình yên và sầu muộn bên người chồng bệnh hoạn .

Ôi ! Nghĩ đến chia xa , lòng anh trào lên nỗi xót xa đau đớn .

'' Duyên ơi ! Áo trắng qua sông rồi , còn đâu nữa . Anh rất muốn quên em , nhưng nghĩ đến bất hạnh của em bên người ấy , lòng anh cứ xót xa bèo bọt " .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Tiếng Quỳnh cười giòn giã dưới nhà sao cứ như xé nát trái tim Duyên ra từng mảnh vụn . Ngày xưa có bốn người , tiếng cười cũng giòn giã như thế đó , bây giờ chỉ còn hai , họ cũng vui vẻ với nhau .

Đồ nói dối ! Đại cũng cười nói vui vẻ kia mà , anh nào có đau khổ vì mất cô . Một chút ghen hờn tầm thường trào lên trái tim Duyên , cơn bão lòng cứ muốn xâu xé cô . Duyên bịt kín hai tai để đừng nghe tiếng Quỳnh và tiếng anh cười , nhưng sao khó quá . Thay bộ quần áo khác , cô đi nhanh xuống lầu .

Chạm mặt nhau ở phòng khách , nụ cười trên môi Đại vụt tắt , còn Duyên lạnh như đóng băng , cô đi ào ào ra cửa .

Quỳnh chau mày gọi :

- Chị đi đâu vậy ?

- Tôi ... đi chợ .

Duyên đi ra đường . Ra đến đường cơn bão như lắng xuống . Tại sao mình lại nổi giận khi họ vui vẻ bên nhau , cô chẳng từng bảo anh hãy quên cô đó sao ? Và nếu như anh tìm quên ở Quỳnh , đó cũng là điều tốt , tại sao cô lại nổi giận và thấy đau khổ kỳ lạ ?

Không biết đi đâu . Về nhà mẹ ? Duyên không muốn . Lúc này đây , cô muốn một mình , một mình với nỗi đau thương và bất hạnh , cô hãy còn quá trẻ để sống thầm lặng và chịu đựng một cuộc sống u tối bên người chồng bệnh hoạn . Hạnh phúc ngắn ngủi , ngày vui sao vội chóng tàn .

Gọi tắc xi , bảo đến nơi mình hay đến . Duyên xuống xe , cô vạch những cây cỏ dại cao ngập đầu mà đi . Hai năm rồi còn gì , nơi này ngày xưa cô và Đại hay đến . Giữa những cây cỏ dại , cô đã nằm trong lòng Đại cùng ngắm dòng sông trôi lững lờ . Anh đã hôn cô , nụ hôn đầu tiên ngọt ngào , suốt đời không quên . Duyên gục xuống trên đôi cánh tay , những giọt nước mắt cứ chảy dài .

- Duyên !

Tiếng gọi nhỏ xíu , nồng nàn và một cánh tay mạnh mẽ ôm choàng qua người Duyên . Cô hốt hoảng vùng ra :

- Đại !

Đúng là anh . Anh giữ chặt lấy cô , lặng lẽ nhìn cô .

- Anh biết là em sẽ ra đây . Em đang khóc đó sao ?

- Bỏ em ra !

- Anh muốn biết tại sao em khóc ?

Giọng Duyên sẵn :

- Em cần phải giải thích hay sao ?

- Cần .

- Không liên quan gì đến anh .

- Rất liên quan . Em đã không chịu nổi sự thân mật của anh và Quỳnh nên em chạy trốn ra đây , giọt nước mắt của em không thể nào anh không biết .

- Anh lầm rồi . Tại sao em phải chạy trốn ? Em ...

Duyên im bặt vì Đại nhìn cô dữ dội , rồi bất chợt anh gắn môi anh vào môi cô , nụ hôn dữ dội hơn cả cái nhìn của anh . Duyên đờ người ra , nhưng cô ... không hề muốn chống trả lại , mà bàn tay cô ngập ngừng rồi ôm qua cổ anh , cô đáp lại nụ hôn say đắm của anh , và ngây ngất bởi một cảm xúc kỳ diệu như lần đầu tiên được anh hôn . Nụ hôn dài vô tận và như nhấn chìm cô vào cõi đam mê . Cô nghe tiếng cô gọi tên Đại trong hạnh phúc vô biên .

Vùng cỏ cao phủ đầu vừa làm tấm nệm êm ái gối đầu cho cô và anh , vừa là tội phạm đồng lõa che giấu cho hai người đi vào đam mê tội lỗi , bởi một tình yêu đè nén và cao ngun ngút .

Thật lâu , anh mở mắt ra nhìn cô âu yếm cười . Duyên xấu hổ giấu mặt vào vùng ngực rộng vững chắc của anh . Anh nâng mặt cô lên , hôn lên đôi mắt có hàng mi cong đang rung động :

- Anh yêu em .

- Đại ơi !

- Hãy nói yêu anh và đừng nói bất cứ lời ân hận nào , hãy để cho hạnh phúc chúng ta trọn vẹn .

" Hãy để cho hạnh phúc trọn vẹn " . Duyên khép mắt lại . Cô đang hạnh phúc , hạnh phúc nằm trong vòng tay người yêu và hạnh phúc vì anh ngự trị và cho cô cảm giác tuyệt diệu . Hãy đừng suy nghĩ gì hết , dù biết mình đang rất tội lỗi .

Anh hôn lên khắp mặt cô , những nụ hôn làm rung động cả châu thân Duyên . Lần nữa cô khao khát nhận tình yêu của anh , cuồng nhiệt như dòng suối đang cuồn cuộn chảy .



o O o



- Chị đi đâu vậy ? Từ sáng đến giờ , anh Hai cứ bảo gọi chị .

Đã tìm cho mình lời nói dối , nên Duyên không chút bối rối :

- Tôi về nhà .

Duyên đi nhanh lên lầu , nhưng chỉ đến nửa cầu thang , cô đi chậm lại . Sao lúc này đây , cô thấy sợ khi gặp mặt chồng ?

Sợ cũng phải gặp mặt . Duyên đẩy nhẹ cánh cửa . Vũ đang nằm trên giường , anh vội kéo chăn đắp lên chân , nhưng cũng không giấu được đôi chân bại liệt đang dần tóp lại . Anh nhìn cô , đôi mắt trũng sâu sáng long lanh .

Duyên bỗng thấy sợ hãi mặc cảm có lỗi , cô ấp úng :

- Em về mẹ .

- Dạo này ba trở bệnh à ?

- Dạ .

Nụ cười của Vũ móp méo :

- Anh bị tê liệt hai chân , một tay , còn ba tê liệt cột sống , sao mà giống nhau như thế ? Anh hay ba sẽ đi trước đây , Duyên ?

- Anh đừng hỏi em như vậy mà .

- Em không thích nghe à ? Nó là sự thật đó em . Lại gần đây !

Duyên máy móc bước lại . Chỉ chờ như vậy ? Vũ dùng hết sức mạnh còn lại nắm tay Duyên và kéo cô ngã ập lên ngực anh , anh ôm qua người cô . Bị kéo ngã bất ngờ , Duyên bối rối gượng dậy :

- Anh Vũ !

- Em không còn thích ôm anh như hồi truớc ?

- Không ... không phải .

- Vậy thì em hãy nằm im và ôm anh đi . Lâu lắm rồi kể từ khi anh bệnh , chúng ta không còn thân mật với nhau . Anh muốn hôn em , Duyên ạ .

Duyên bối rối , thái độ của chồng vừa làm cô bất ngờ vừa sợ hãi . Cô thấy sợ hãi nhiều hơn là vui thích khi anh bày tỏ tình cảm vợ chồng . Thân thể và làn môi cô còn đầy hơi thở của Đại , cô hoàn toàn không muốn anh phải đau lòng vì cô đã phản bội anh , phản bội cả ân nghĩa ngày nào . Cô thấy mặt anh sáng lên như có ngàn tia lửa , tia lửa ấy như muốn đốt cháy cô thành tro bụi . Bất giác Duyên run lên , cô bật khóc .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Em ngồi dậy đi .

Đẩy Duyên ra , anh nhắm mắt lại . Gương mặt đã mốp méo bây giờ còn nhăn nhó lại . Duyên rùng mình từ từ ngồi dậy .

- Em ra ngoài đi .

- Anh Vũ !

Ra ngoài đi !

Anh gạt mạnh tay cho chiếc ly trên bàn sát cạnh giường rơi xuống đất .

- Anh bảo em ra ngoài đi , rõ chưa ?

Duyên khóc oà quay đầu chạy ra cửa , cô không thấy Vũ đang lên cơn động kinh , người anh co giật . Anh gào lên thất thanh :

- Duyên ...

Đang chạy Duyên đứng lại vì tiếng hét của anh , cô quay lại điếng cả người .

- Anh Vũ !

Cô y tá chạy nhanh vào , gạt Duyên ra , vội vàng đổ vào miệng Vũ lọ thuốc , rồi nghiêm khắc :

- Chị không nên làm anh ấy giận . Anh ấy giận vì việc vắng mặt của chị trong ngày nay đấy .

Duyên sợ hãi cúi đầu . Cô không biết mình phải làm sao đây nữa . Lâu đài hạnh phúc vừa dựng lên khi gặp Đại đã rã tan thành bọt nước .



o O o



Vũ mở mắt ra , lòng anh se lại khi nhìn Duyên nằm ngủ trên ghế bố cạnh anh . Anh muốn đưa tay sờ lên gương mặt xinh xắn mình từng yêu đắm đuối và nói với cô : " Anh tha thứ cho em . Nhưng em biết không , lòng anh đang đau khổ cuồng loạn . Anh vừa muốn bảo em hãy rời xa anh , vừa muốn trả tự do cho em . Anh hèn quá anh không đủ can đảm để nói lên lời nói nát lòng , vì anh quá yêu em , Duyên ạ .

Ngày hôm qua , anh biết em đi gặp Đại , anh ngửi được mùi khói thuốc đàn ông trên tóc em . Mắt em sáng lấp lánh niềm vui , nhìn em rạng rỡ mà lòng anh đau khôn tả .

Anh đã phẩn nộ xua đuổi em , nhưng cuối cùng em vẫn ở cạnh anh và anh không thể nào xa em . Anh cần em , em có biết không ? "

Anh ngập ngừng đưa tay sờ nhẹ lên mặt cô , nước mắt muốn chực rơi . Anh hận ông trời khắc nghiệt đày đọa thân xác anh .

Duyên giật mình vì bàn tay trên mặt cô nhợt nhạt :

- Anh Vũ !

Vũ rụt tay lại :

- Em thức rồi à . Pha giùm anh ly sữa nóng .

Duyên chỏi dậy , thái độ hiền từ hòa nhã của anh làm cô thấy nhẹ nhõm . Pha cho anh ly sữa , cô lại ngồi kề bên .

- Anh nghe có khỏe không ?

- Anh không sao .

Duyên quấy cho sữa nguội , cô bỏ ống hút vào ly và đưa vào gần anh .

- Bên ngoài có trăng , anh muốn ra ngoài ngắm trăng không ? Trăng sáng lắm !

- Thôi , anh thích ở trong phòng . Nhưng em nên ra ngoài , ngồi với anh buồn lắm .

- Em muốn ngồi với anh .

Chờ cho anh uống hết ly sữa , Duyên mới giặt khăn bằng nước ấm , cô lau mặt và lau tay cho anh , cả hai đều tránh nhắc chuyện ngày hôm qua .

- Em mở nhạc đi Duyên . Bài gì cũng được .

Duyên mở máy hát , cô biết Vũ chỉ thích nghe nhạc hòa tấu , nên bỏ vào máy đĩa nhạc nhẹ . Duyên bâng khuâng nhìn qua vuông cửa sổ , ngoài kia đang đầy ngập ánh trăng và cô không thể không nhớ Đại , nhớ se sắt . Nhớ vòng tay anh ấm nồng ghì chặt cô vào anh , nhớ những đam mê cho nhau ...

- Duyên này !

- Dạ .

- Em hãy lên nằm cạnh anh đi , anh muốn được ôm em .

Ánh mắt Vũ như van nài tha thiết . Duyên không thể từ chối , cô ngập ngừng rồi nằm xuống cạnh anh .

Anh kéo cô nằm lên ngực mình , vuốt ve gương mặt cô . Duyên rùng mình , cô nhớ đến hơi thở của Đại và vòng tay anh . Đã mười ngày nay , cô trốn biệt ở trong nhà , kéo vội màn cửa sổ để không phải đau lòng nhìn thấy Đại đang mòn mỏi chờ mình ở ngoài kia .

Mãi suy nghĩ , Duyên không hay Vũ nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc áo của cô , bóng tối mênh mang nhạt nhòa , hơi thở nóng ấm trên da thịt cô ...

- Duyên !

- Anh Vũ !

Duyên ngỡ ngàng , nhưng rồi cô không nỡ từ chối . Anh là chồng của cô mà ...

Nước mắt nhạt nhoà , Duyên cúi nhặt tuýp thuốc giấu dưới nệm :

- Em đừng giận anh .

- Anh có biết là anh sẽ chết không ?

- Nếu như em sinh cho anh đứa con , anh không có gì ân hận cả .

- Anh Vũ ...

Duyên nức nở , cô thấy mình quá tội lỗi . Một bên là chồng , một bên là người yêu . Ở bên chồng nhớ nhung tuyệt vọng tình nhân . Bên tình nhân , ăn năn vì mặc cảm có lỗi . Tôi phải làm sao đây ?

- Duyên ạ ! Anh biết ... Em vì ơn nghĩa mà lấy anh , nhưng thực tình chúng ta đâu phải không hạnh phúc , phải không em ?

- Nhưng anh có biết hành động của anh là tự sát không ?

- Anh muốn khi anh ra đi , tình yêu của anh mãi tồn tại . Đừng giận anh !

o O o

- Duyên !

Cố tránh mà cuối cùng cũng không tránh được . Duyên đành đứng lại . Đại bực dọc .

- Tại sao em tránh mặt anh ?

- Chúng ta ... đừng nên gặp mặt nữa . Hôm ấy ... anh hãy xem như không có gì .

- Làm sao anh xem như không có gì được .

Đại cương quyết đẩy Duyên ngồi vào tắc xi .

- Nếu em không muốn người ta chú ý đến anh và em , em nên ngoan ngoãn đi theo anh .

Duyên cắn nhẹ môi . Cô tránh Đại hoài cũng không phải cách , thôi thì nói rõ ràng và khuyên anh hãy quên cô , trở về Úc học . Ba năm còn lại thời gian xa cách và việc học sẽ giúp anh quên cô .

Cả hai trở lại nơi từng hò hẹn . Duyên ngồi tránh xa anh một khoảng , anh nhìn cô , cái nhìn vừa đau xót vừa giận dữ .

- Anh sắp đi , em muốn anh phải đau khổ mà đi sao Duyên ?

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Hãy quên em đi .

- Anh không muốn quên . Giá như anh chưa một lần chiếm hữu em . Rõ ràng em yêu anh , người em yêu là anh chứ không phải Vũ .

Duyên ngẩng lên , cô cố lạnh lùng :

- Phải , người em yêu là anh , nhưng là hai năm về trước , còn bây giờ , người yêu của em là chồng em .

- Em yêu một người không còn là người hay sao ? Em nói dối , em lấy Vũ vì ơn nghĩa . Tại sao chúng ta yêu nhau mà phải khổ sở như vậy hả em ? Mấy ngày qua , anh cứ đứng bên ngoài , mặc cho sương đêm , mặc cho mưa gió để chỉ nhìn thấy em . Anh đau khổ vì thấy em sống một cảnh đời sống mà như chết . Em còn làm vợ anh Vũ ngày nào , là chính em hại chết anh đấy .

Duyên ngồi bất động , làm sao cô không biết điều ấy .

- Duyên !

Đại ngồi sát lại , anh ôm qua vai cô :

- Anh sẽ đi để cho em không mang mặc cảm tội lỗi , anh là ác quỷ đã cám dỗ em phạm tội . Anh không muốn đâu , nhưng mà anh không thể nói " anh yêu em " . Tình yêu là sở hữu tâm hồn và cả thể xác , em hiểu không ?

Anh hôn lên giọt nước mắt của cô , môi anh mặn đắng nước mắt và xót xa .

- Biết bao giờ anh mới gặp lại em đây Duyên ? Lần trước chia tay , em không thuộc về anh và lần này nữa , có thể nào anh vĩnh viễn mất em .

Nước mắt anh chảy dài , trái tim Duyên như rã tan thành nước . Cô ôm choàng lấy anh nức nở :

- Em sẽ nhớ anh chết mất , Đại ơi . Mười ngày nay em chìm đắm trong nỗi nhớ và cố chống lại sự thật , nhưng cuối cùng ... em bại trận rồi .

Ôi ! Lời thú nhận làm Đại run lên vì hạnh phúc . Anh ôm cô thật chặt và phủ lên cô ngọn lửa tình yêu cuồng nhiệt . Duyên khép mắt lại , cô yếu đuối để cho khao khát tầm thường cuốn trôi mình đi .

- Hãy cho anh được nhìn thấy em những ngày anh sắp đi xa . Đừng tàn nhẫn với anh .

Duyên quên hết , quên Vũ đang chờ mong mình , quên tội lỗi để chỉ còn biết một tình yêu nồng cháy .

Những nụ hôn và vòng tay cứ quấn quít không rời ... Rồi cũng đến lúc chia tay . Anh lưu luyến đưa cô đến ngã ba đường về nhà . Anh đặt một ngón tay lên môi tình tứ :

- Mai gặp .

Rồi anh mỉm cười chạy đi . Duyên xúc động nhìn theo . Cô lại trở về với thực tế của mình đây .

- Chị Duyên !

Duyên suýt tông vào Quỳnh , cô hốt hoảng đứng lại :

- Quỳnh ! Cô ...

- Tôi đã trông thấy chị và anh Đại . Đồ vô liêm sĩ , bỉ ổi ! Tại sao chị phản bội anh Hai tôi ?

Mặt Duyên xám ngắt , sự sợ hãi dâng tột độ làm cô không nói được lời nào . Quỳnh giận dữ nắm vai Duyên bóp mạnh :

- Một tuần lễ nữa anh Đại trở về Úc . Chị nghe cho rõ , phải cư xử tử tế với anh tôi , không được để anh ấy biết chị phản bội , nếu không chớ trách tôi .

Đau quá , Duyên cong người chịu đựng , răng cô cắn mạnh lại để đừng kêu lên . Quỳnh hãy còn nhân đạo với cô đấy . Nước mắt Duyên ứa ra . Lúc này , Quỳnh mới buông tay để đi . Cô thấy ghét Duyên lẫn Đại . Tình yêu dành cho Đại rã tan trong lòng cô .

Quỳnh về nhà trước , Duyên đi phía sau . Nhìn thấy hai chị em , bà Ngọc Lan tươi cười :

- Hai chị em đi phố à ?

- Dạ .

- Duyên còn ba tháng nữa thi , phải không con ? Ráng đi ! Việc chăm sóc chồng con để cho mẹ cũng được .

- Dạ , không sao đâu mẹ , để con lo cho anh Vũ .

- Đôi khi nó bực bội quát tháo , con cũng đừng giận nó . Ba mươi tuổi , một tuổi đầy sinh lực , vậy mà phải nằm một chỗ , không điên lên là may rồi .

Yêu con trai , nhưng bà Ngọc Lan cũng thầm mang ơn Duyên . Làm sao bà không hiểu Duyên đang chịu đựng và sự chịu đựng không mấy dễ dàng .



o O o



- Anh đứng lại !

Đại hơi chột dạ trước vẻ mặt giận dữ của Quỳnh .

- Chuyện gì trông em giận dữ vậy , Quỳnh ?

- Anhbiết em đang giận dữ , vậy anh biết tại sao rồi chứ ?

Đại lắc đầu :

- Anh không biết .

- Anh giả bộ hay thật . Đừng tưởng em không biết chuyện anh và Duyên .

Khựng lại một chút , Đại cắn môi :

- Vậy ... em muốn gì ở anh ?

- Cắt đứt ngay với Duyên . Anh không thấy chuyện anh quan hệ yêu đương với Duyên là quá tàn nhẫn với anh Vũ và cả với em sao ?

- Anh biết anh với Duyên làm vậy là tàn nhẫn với anh Vũ . Nhưng em cũng nên hiểu Duyên là người yêu của anh trước khi Duyên về làm vợ anh Vũ .

Quỳnh lạnh lùng :

- Là người yêu của anh khi trước , nhưng không có nghĩa là hai người cứ yêu nhau khi Duyên không còn tự do nữa . Anh Vũ của em có thể chết vì sự phản bội của Duyên .

- Nhưng anh yêu Duyên .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Đó là tình yêu tội lỗi , anh có biết hay không ? Có bao giờ anh biết ngoài chuyện tội lỗi đó , anh còn tàn nhẫn giẫm nát trái tim của em .

- Anh ...

- Em đã yêu anh , anh thừa biết mà .

Đại nhăn mặt :

- Trái tim anh chỉ có mỗi mình Duyên thôi .

- Tại sao vậy , anh biết đó là tình yêu tội lỗi mà ?

Đại thở dài :

- Khi yêu , có mấy ai biết được tại sao mình chỉ yêu người này mà không yêu người kia ? Anh và Duyên từng có một thời thơ ấu bên nhau , chia ngọt sẽ bùi . Vì hoàn cảnh mà Duyên phụ bạc anh và điều ấy làm anh càng yêu Duyên hơn .

Hết dằn nổi cơn giận , Quỳnh giận dữ vừa hét vừa đánh vào người Đại :

- Vậy thì anh hãy mau đi đi , đi về Úc , trả khung trời bình yên cho chúng tôi . Tôi đau khổ xót xa vì anh , Duyên thẫn thờ mong ngóng anh . Còn anh Hai tôi , nếu như anh ấy biết được ... ảnh sẽ chết mất .

- Nếu như vậy , Quỳnh đừng nên nói gì cả . - Đại nắm cứng hai tay Quỳnh , anh nghiêm khắc nhìn cô - Cô sẽ là người hại chết anh của cô vì không lý nào Duyên phải cam chịu sống lạnh lùng đau khổ bên anh Vũ . Cái chết có lẽ còn hạnh phúc hơn là sống cạnh anh ấy .

Buông hai tay Quỳnh ra , Đại lạnh lùng bỏ đi . Quỳnh sững sờ đứng nhìn theo . Những lời của Đại vừa làm cho cô đau đớn vừa phẫn nộ . Lời lẽ kia thật tàn nhẫn . Đại tự cho anh là ai mà nói ra lời lẽ ấy ? " Cái chết còn hạnh phúc hơn " . Ôi ! Nếu cô là Vũ , có lẽ cô đã không sống nổi . Tại sao anh cho mình có quyền giẫm lên nỗi đau của kẻ tật nguyền bất hạnh .

Cô hét lên chói tai :

- Đứng lại !

Bằng sức mạnh trong cơn giận ghê gớm cô chạy băng băng tới nắm áo Đại và vung mạnh tay .

Bốp ! Cái tát giận dữ vào mặt Đại . Quỳnh căm hờn trút lên :

- Anh phải tránh xa Duyên ra tức khắc ! Nếu không , Duyên sẽ là người chịu hậu quả .

Đại đứng lặng :

- Cô định làm gì Duyên ?

- Làm gì tôi chưa biết , nhưng nhất định tôi sẽ không để yên cho nó .

- Tôi cấm cô , cô rõ chưa ?

Quỳnh khinh bỉ :

- Anh không cấm tôi được đâu . Nếu cần tôi sẽ làm cho anh không được trở lại Úc học , xuất học bổng của anh vô giá trị bây giờ .

Đại nghiến răng , thì ra cô ta quá quắt chứ không phải vừa .

Phát tiết được cơn giận , Quỳnh bỏ đi , cô biết mình sẽ không làm gì hết . Duyên sẽ rời xa anh Hai của cô và anh Vũ ... lúc đó sống mà như chết .



o O o



Ngập ngừng bước ra vườn hoa , Duyên lo lắng , tim cô đập mạnh . Quỳnh đang ngồi đợi cô . Trận xung đột ngày hôm qua giữa Đại và Quỳnh , Đại đã nói cho cô nghe . Cả hai ngồi lặng bên nhau và hiểu rằng đến lúc họ phải chia tay . Đại về Úc tiếp tục học và cô trở về cuộc sống bên Vũ , một cuộc sống nếu như đừng có cuộc hội ngộ lại với anh , cuộc đời cô cứ đơn điệu và cô cố gắng chịu đựng . Đằng này tình yêu của cô và anh đang nồng đượm , chia tay không phải điều dễ dàng .

Không quay lại , Quỳnh lạnh lùng :

- Chị ngồi xuống đó đi !

Chờ cho Duyên ngồi xuống , Quỳnh mới từ từ quay lại :

- Hẳn là chị biết tôi muốn nói gì rồi chớ ?

- Cô nói đi !

- Chị không nên có bất cứ mối quan hệ nào khác với anh Đại . Tôi cảnh cáo chị , hãy dừng lại lập tức , nếu không ... hậu quả sẽ đến với chị .

Giọng Quỳnh trở nên gay gắt :

- Chị là đồ vong ơn bội nghĩa , nếu không có anh Vũ , gia đình chị tồn tại như ngày nay hay sao ? Hạt cơm chị ăn và cả gia đình chị nữa còn dính trong kẽ răng kia mà .

Tiếng Quỳnh oang oang , cô không biết trên dãy hành lang cao kia , tiếng của cô vang to và rõ , Vũ đang ngồi trên xe lăn , anh lịm người bởi từ lời vang vọng của em gái mình .

- Tôi có thể làm cho anh ta mất xuất học bổng đấy , chị có tin là tôi làm được điều này hay không ?

Duyên cắn răng , cô không hé lấy một lời , bởi vì cô đã sai , sai hoàn toàn .

Quỳnh bỏ đi , Duyên đau đớn gục mặt vào đôi cánh tay . Cô đã rất mong Đại ra đi , anh chưa đi , mọi việc đã xảy ra .

- Chị Duyên ! Anh Vũ gọi .

Cô giúp việc gọi to . Duyên gật đầu ra dấu cô đã nghe . Cô quay trở vào , Quỳnh sửa soạn đi đâu đó , cả hai chạm mặt , không ai nói lời nào .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Rửa mặt và định tỉnh mình , Duyên đi lên . Vũ đã lên giường nằm anh nhìn cô chăm chú :

- Em làm sao thế ?

Dạ ... không có gì ?

- Em ngồi đây với anh .

- Anh có muốn ra vườn không ?

- Không . Anh muốn ngồi đây .

Anh nắm cánh tay cô , ra hiệu cho cô ngồi xuống bên cạnh .

- Hôm nay , em không đi đâu chơi hay về nhà mẹ à ?

- Dạ không .

- Đại sắp về Úc rồi , phải không ? Em mời Đại đến nhà , anh muốn chiêu đãi Đại , như ngày xưa ... lúc Đại sắp đi Úc .

Duyên cắn môi . Liệu anh có biết gì chưa vậy ? Thật tình cô không muốn anh đau khổ , những lời hằn học của Quỳnh ban nãy nó đang là lưỡi dao cứa tan nát trái tim cô , mà cô không có quyền khóc .

- Anh nói em có nghe không Duyên ?

- Dạ ... nghe . Nhưng em thấy không cần thiết đâu anh .

- Sao không cần thiết . Đừng cãi anh , anh sẽ nói với mẹ dặn chị Ba đi chợ mua thức ăn về nấu . Lần gặp gỡ này biết bao giờ gặp lại ...

Lòng Duyên se thắt lại . " Biết bao giờ gặp lại ? " . Anh đang ám chỉ gì vậy ? Đã như vậy , anh cứ nhìn cô , làm cho cô sợ hãi cúi đầu .

- Em bỏ cuộn băng đám cưới chúng mình vào máy đi Duyên . Sao hôm nay anh muốn xem lại .

Duyên đứng lên đi lại tủ , cô mở hộp băng lấy ra cuộn băng vidéo mà lâu lắm sau ngày cưới xem vài lần rồi thôi , lắp vào máy và mở lên .

Điệu nhạc vui nhộn vang lên , Vũ chững chạc mặc bộ đồ chú rể , áo veston trắng mặt anh rạng rỡ , Duyên cũng vậy . Cô thở dài nhìn anh , mặt anh đang bừng lên niềm vui .

Đến đoạn bạn bè chọc phá , bắt cô dâu và chú rể hôn nhau , Duyên nghe tiếng anh cười phá lên , tiếng cười chỉ có những ngày bộ tứ đi chơi , thuở tình yêu chưa ngự trị .

Bắt gặp cô nhìn mình , anh nhìn cô :

- Bây giờ , anh xấu quá phải không em ? Chân bị liệt , đã vậy còn móp méo mặt . Còn em , lúc nào cũng đẹp như đóa hoa . Thật ra anh nên trả tự do cho em , có đúng không Duyên ?

- Anh Vũ ! Anh nói gì vậy ?

- Không ... anh đùa thôi . Anh yêu em , làm sao anh có thể xa em được .

Dùng cánh tay còn cửa động được , anh vuốt nhẹ lên má cô .

- Không thể nào anh hết yêu em . Lâu lắm rồi , anh đã để cho em lạnh lùng chăn gối , có phải vậy không em ?

Duyên ứa nước mắt :

- Đừng nói nữa anh Vũ .

Bỗng anh giật mạnh áo cô , chiếc áo rơi xuống vai , một vùng da thịt mịn màng bày ra trước mắt anh , anh cười đau đớn :

- Em vẫn đẹp quyến rũ mặn mà , anh thật tàn nhẫn khi cứ muốn em ở mãi cạnh anh .

- Anh đừng nói nữa , Vũ ơi .

Nước mắt Duyên nhạt nhòa , cô ôm choàng lấy anh nức nở . Tay anh vuốt hoài lên suối tóc dài của cô , rồi chính anh cũng khóc .

" Em sắp xa Đại rồi , anh ấy sẽ chỉ còn là nỗi nhớ . Hãy tha thứ khi em phản bội anh " .

Duyên muốn nói với anh điều đó , nhưng lời nói chỉ âm vang trong tâm hồn cô , bởi mãi mãi đó là điều cô không thể nói bằng lời .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương 6

Đại cau mày :

- Em nói anh Vũ muốn mời anh dùng cơm , gọi là tiễn biệt anh đi ?

- Dạ .

- Anh không muốn đến chút nào .

- mẹ chồng em cũng mời anh đó . Em thật sự không muốn anh đến . Nhưng thôi , để anh Vũ vui , anh nên đến , nghe anh .

- Bao giờ ?

- Chiều mai , sáu giờ .

- Anh sẽ đến .

- Vậy ... em về nhé !

- Em về nhanh vậy sao ?

Anh ôm cô lại :

- Mấy hôm nữa anh đi rồi , hãy cho anh được gần em và ôm em trong vòng tay anh .

- Đại ...

- Cả đến em cũng muốn xa anh sao Duyên ? Quan tòa trước khi định tội án còn cho nói lời nói cuối cùng , còn anh , đi lần này biết bao giờ mới gặp lại em , chẳng lẽ em nói chúng ta chia tay là chia tay ngay sao . Đừng tàn nhẫn với anh như vậy !

Anh bế cô lên đôi tay rắn chắc của mình và hôn cô . Từng nụ hôn ấm nồng quyến rũ và đê mê , Duyên không có can đảm từ chối anh , cô hiểu đây sẽ là lần cuối cùng bên nhau . Và chính vì cảm nhận đây là lần cuối cùng có nhau , anh dịu dàng hôn cô , cho anh tình yêu tuyệt diệu của mình .

Duyên run lên , chưa bao giờ cô thấy mình rung động và say đắm với anh tận cùng như vậy .

Thời gian sao đi quá mau , cả anh và Duyên không ai muốn rời xa nhau . Gối đầu cho cô nằm trên cánh tay mình , anh nằm nghiêng qua , một tay chống cho đầu mình cao lên và nhìn sâu vào mắt cô .

- Suốt đời , anh sẽ không quên và mãi yêu em . Duyên ơi ! Tại sao mình không mãi mãi là của nhau hả em ? Giá như anh yêu em ít hơn một chút . Lúc này , bỗng dưng anh thèm cõng em . Lúc đó , em nói ngồi trên lưng anh còn thú vị hơn ngồi xe hơi .

Anh nhỏm dậy :

- Nào ! Anh cõng em .

- Kỳ lắm Đại ơi ! Lỡ ai thấy thì sao ?

- Ngốc ạ ! Nơi đây chỉ có anh và em thôi . Mau lên !

Anh khom lưng cho Duyên áp sát vào lưng anh và cõng cô nhảy lôm xôm trong đám cỏ . Buồn cười quá mà không dám cười lớn , Duyên cười rúc rích mãi trên vai anh .

Chợt anh lăn kềnh trên cỏ nằm đè trên người cô , đam mê tìm môi cô . Duyên khép mắt lại để cho những rung động dìm mình xuống tận cùng ...

Sponsored content



Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 3 trang]

Chuyển đến trang : 1, 2, 3  Next

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết