DIỄN ĐÀN CÀ MAU
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
DIỄN ĐÀN CÀ MAU

Diễn Đàn Cà Mau - Tôi Yêu Cà Mau

Chào Mừng Bạn Đến Với Diễn Đàn Mũi Cà Mau
Chúc Các Bạn Vui Vẻ

Latest topics

» Tấm Bạc trượt tự bôi trơn, bạc đồng lỗ Graphite, bạc Graphite, bạc đồng tiết dầu
by tramanh09 2024-11-14, 3:18 pm

» Graphite tấm chịu nhiệt, khuân đúc graphite, trục khuấy Graphite, điện cực than chì EDM
by tramanh09 2024-11-12, 3:46 pm

» Tổng kho nhập khẩu và phân phối chổi than, chổi than công nghiệp
by tramanh09 2024-11-07, 10:05 am

» Cung cấp các loại dây Curoa, dây đai băng tải T5, T10, AT5, AT10, AT20,2M, S3M,5V, 8V, B97, PLP8M
by tramanh09 2024-11-01, 3:30 pm

» Cập nhật mới nhất từ GOAL123: Arsenal vs Liverpool 23h30 ngày 27/10
by superbet 2024-10-26, 10:46 am

» Cung cấp chổi than công nghiệp MG50, J204, J164, D172, CH33N, D374N…
by tramanh09 2024-10-26, 8:26 am

» Tấm graphite siêu bền - Giúp tiết kiệm chi phí và tăng năng suất
by tramanh09 2024-10-18, 4:32 pm

» Tổng kho phân phối các loại Can nhiệt PT 100/ Can nhiệt B/Can nhiệt K /Can nhiệt E
by tramanh09 2024-10-15, 3:34 pm

» Chổi than công nghiệp được thiết kế để kéo dài tuổi thọ và giảm chi phí bảo trì.
by tramanh09 2024-10-04, 11:51 am

» Tổng kho phân phối các loại Can nhiệt PT 100/ Can nhiệt B/Can nhiệt K /Can nhiệt E
by tramanh09 2024-10-02, 9:45 am

» Cung cấp các loại can nhiệt, cảm biến nhiệt, đồng hồ đo nhiệt độ
by tramanh09 2024-09-27, 5:02 pm

» Chổi than công nghiệp được thiết kế để kéo dài tuổi thọ và giảm chi phí bảo trì.
by tramanh09 2024-08-26, 2:48 pm


You are not connected. Please login or register

Truyện dài: Áo Trắng Bên Sông

Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3  Next

Go down  Thông điệp [Trang 2 trong tổng số 3 trang]

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Đám đông trước nhà , rồi cả xe cứu thương . Duyên ngơ ngác một chút , chợt cô lạnh cả người . Hay là chuyện gì đã xảy đến cho Vũ ? Chạy nhanh đến , Duyên xô vẹt đám đông hiếu kỳ đang bu quanh trước nhà mình lao vào nhà . Một quang cảnh trước mặt làm cho cô hoảng sợ lùi lại . Trên chiếc giường trải drap trắng , Vũ đang nằm mắt nhắm nghiền , máu loang đỏ .

Nhìn thấy Duyên , Quỳnh bật dậy như cái lò xo . Cô xoắn ngực áo Duyên giật mạnh rồi vừa đánh cô vừa hét lên thất thanh :

- Đồ giết người , đồ khốn kiếp !

Bà Ngọc Lan gỡ mạnh tay Quỳnh . Lúc này , Quỳnh như người điên , cô gào lên và lồng lộn như chúa sơn lâm sổng chuồng :

- Khốn nạn ! Chính nó đã giết chết anh tôi .

Mãi một lúc , người ta mới dứt Quỳnh ra được . Đầu tóc Duyên rối nùi , một mảng tóc dứt rơi trên nền gạch , mặt Duyên trầy sướt , một vạt áo bị rách .

Duyên không chống cự lại trước cơn phát tiết giận dữ của Quỳnh . Vũ đã chết , anh tự tử bằng cách cắt mạch máu tay sau khi bảo cô y tá hãy về nhà . Và nếu như Duyên không đi quá lâu , cô trở về nhanh chóng ... Lúc cô cùng Đại vui vẻ âu yếm bên nhau là lúc Vũ tơi vào tận cùng tuyệt vọng , khi cô đang cười là Vũ khóc . Bây giờ anh đã đi thật xa cô , mắt còn he hé để nhìn cô , để kết tội cô lăng loàn , phụ bạc nghĩa gối chăn . Vũ ơi ...

Duyên đổ sụp xuống , cô ngất lịm không còn biết gì nữa hết .

Duyên tỉnh lại , Chỉ có một mình cô nằm chơi vơi trong căn phòng vắng . Cô vùng dậy , chóng mặt quá cô nhăn mặt nằm xuống định tỉnh ? Tiếng ồn ào dưới nhà mỗi lúc xé nát tâm hồn cô ra từng mảnh vụn .

Vũ đã tự tử . Tại sao anh làm như vậy , hả anh ? Anh muốn trừng phạt em tội phản bội cho nên vội đi thật xa . Tâm hồn Duyên hoàn toàn suy sụp , cô không chịu nổi sự kết án của tòa án lương tâm .

Tất cả mọi người nhìn Duyên khinh bỉ . Đáng tội cho cô .

Gượng dậy , Duyên lần đi ra . Vũ đang nằm giữa nhà , tấm drap trắng phủ trùm lên thân thể anh . Bên cạnh , bà Ngọc Lan im lặng cúi đầu . Cái chết của con trai bà dự đoán nó sẽ đến , nhưng nhanh hơn bà tưởng .

Duyên lết đến bên bà , cô quỳ xuống sau lưng mẹ chồng :

- Mẹ hãy đánh , hãy mắng con đi .

- Cút đi cho khuất mắt tôi !

Quỳnh lao đến , cô dữ tợn tống cho Duyên một đạp bật ngửa , Duyên ngã lăn quay ,đầu đập xuống nền gạch . Cô lồm cồm ngồi dậy , cắn mạnh răng . Nỗi đau thể xác và tâm hồn làm tê điếng mọi cảm giác .

- Ngọc Quỳnh !

Bà Ngọc Lan nghiêm khắc :

- Con có thôi hành động hồ đồ của con đi không ?

Quỳnh khóc òa :

- Tại sao mẹ còn bênh vực nó ? Chính nó giết chết anh Hai của con .

- Mẹ bảo im !

Quỳnh bưng mặt khóc chạy đi . Duyên vẫn quỳ xuống chân mẹ chồng , đầu cô cúi sâu xuống . Nói gì đây ? Lời nói nào trong phút giây này cũng không đủ trừng phạt tội lăng loàn của cô .

- Con đứng lên đi !

Bà Ngọc Lan cúi xuống đỡ Duyên lên , cô lắc đầu thê thảm :

- Con không đáng để mẹ tha thứ , hay cư xử tử tế . Con đáng chết mẹ ơi .

- Có một điều , mẹ đã giấu con . Bác sĩ nói Anh Vũ sống không quá ba tháng nữa . Có lẽ vì vậy mà nó muốn kết thúc cuộc sống sớm hơn . Mẹ từng cảnh cáo nó , cuộc sống nó sẽ sớm kết thúc , nhưng nó vẫn muốn làm theo ý muốn . Nó đã quá yêu con , thành ra hại chính nó .

Vũ sẽ sống không quá ba tháng . Duyên chết lặng . Lẽ ra cô phải biết điều ấy , và cùng anh sống vui vẻ những ngày cuối cùng của cuộc đời . Nhưng cô đã bỏ mặc anh để chỉ biết sống cho tình yêu . Vũ ơi ! Ngàn lần em có tội với anh .

Duyên ngất đi , đau thương và ăn năn giày vò cô xuống tận cùng .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Máy bay bay lên cao . Qua vuông cửa màu mây xanh bàng bạc . Đại khép mắt lại sau vuông kính đen . Lần ra đi này không người đưa tiễn anh như lần đầu tiên , có biết bao nhiêu bàn tay vẫy cao lưu luyến .

Lần này anh ra đi như một tên tội phạm trốn tránh sự trừng phạt của luật pháp . Buổi chiều vui vẻ ấy là lần sau cùng anh gặp Duyên . Nghe nói cô đã ngất mấy lần trong một ngày . Lòng anh đau như cắt , anh muốn bứt toang mọi xiềng xích , nhưng rồi lại bất lực trước hoàn cảnh .

- Con không thể đến được chỗ đó , con muốn tự mình tố cáo mình hay sao ? Tương lai con sẽ bị bôi bẩn , công cha nghĩa mẹ ơn thầy , con đành vất đi hết sao ? Mẹ lạy con ...

Và cuối cùng Đại trở về học đường Úc , chạy trốn như một kẻ hèn nhát nhất bỏ mặc Duyên . Xin lỗi em , Duyên ơi .

Ba tháng trở lại học đường , Đại cứ mong ngóng những cánh thư mang lại cho anh một tin dù nhẹ nhàng hay đau đớn nhất , nhưng tất cả đều lặng yên mù mịt .

Duyên đã trở về nhà mình . Nhìn cô bây giờ , khó ai nhận ra là cô , một Duyên xinh tươi của ngày nào .

Duyên đã mất trí , cô nói và cười một mình , những lời tâm sự với Vũ : " Anh muốn nghe nhạc nhẹ không lời ? Để em mở cho anh nghe nhé . À ! Hay anh muốn xem phim đám cưới ? Họ ép anh uống rượu . Anh không uống được đâu , xin đừng ép anh ấy ... "

Rồi Duyên vụt khóc òa lên : " Anh nói dối ! Tại sao anh bảo em đi mời anh Đại đến nhà rồi anh lại bỏ đi ? Tại sao anh không chửi mắng hành hạ em đi ? Mày là đứa vong ơn phụ nghĩa , mày là đứa tồi tệ xấu xa " .

Duyên đánh vào ngực mình , cô nắm tóc mình và giật mạnh .

- Đừng chị Duyên ơi !

Cúc khóc òa , cô ôm chặt cứng Duyên , Duyên cố vùng ra để rồi nằm rạp trên nền gạch lạnh ngơ ngác .

- Tí Nị ! Con ráng dỗ chị Hai con ăn chút cháo đi con .

Chị Tư vẫn quen gọi Cúc bằng Tí Nị . Cúc quay lại ứa nước mắt .

- Chị ấy có chịu ăn gì đâu mẹ , vừa ăn là nôn ra hết .

Duyên đã mang thai , đứa con tình yêu của cô và Đại , đứa con Vũ thường mơ ước để lại cho mẹ và Duyên . Người điên mang thai , thật kinh khủng ! Nhìn Duyên , Cúc không khỏi xót xa . Tất cả đều xa lánh Duyên . Còn Đại , anh ta có thanh thản chút nào không , khi để tình yêu mù quáng che lấp cả lý trí ?

- Chị Hai !

Cúc kêu lên hoảng sợ vì Duyên đang bế con . Cô ôm thằng bé chặt đến nỗi nó khóc thét lên , vậy mà cô cứ quỳ miệng lảm nhảm :

- Anh nhìn đi Vũ , nó là con anh kia mà .

Cúc xông lại , cô đưa hai tay ra trước van nài :

- Chị đưa bé Khang cho em , chị làm cháu sợ khóc thét lên kia kìa .

- Suỵt ! Em làm nó sợ nó khóc đấy chứ . Anh Vũ cũng đang đòi bế nó . Để chị dỗ nó ngủ .

Duyên cười , ru khẽ , má cô áp vào mặt thằng bé , cất tiếng ru não ruột .

" Ầu ơ ... Quạ kêu nam đáo nữ phòng .

Người dưng khác họ đem lòng nhớ thương ... "

Tiếng hát ra lại làm cho thằng bé nín khóc . Cúc thở phào .

- Cháu nín rồi , chị đưa cháu cho em dỗ nó ngủ , nó phải ăn sữa nữa .

- Em tưởng chị còn điên sao Cúc ?

Cúc ngớ người ra , cô có nghe lầm không ? Một câu hỏi rất tỉnh táo , cả gương mặt Duyên cũng vậy . Qua phút ngớ ngẩn , Cúc vui mừng :

- Chị ... hết điên rồi , phải không chị Hai ?

- Kể từ lúc chị biết bé Khang là con anh Vũ , nó giống anh Vũ , em thấy không ? Chị đã làm được điều cuối cùng anh ấy muốn .

Nước mắt Duyên chảy ra , cô áp mặt mình vào má con . Có những lúc cô đã tỉnh lại và đau đớn nhìn con . Có một điều cô mãi mãi không tha thứ cho mình : tội phản bội .

- Chị Hai !

Cúc bật khóc . Một năm điên loạn , cuối cùng Duyên cũng tỉnh để đối diện với thực tế nát lòng . Anh Vũ không còn nữa ,anh ra đi vì tuyệt vọng và chính cô là kẻ trực tiếp đẩy anh đến với cái chết , cũng như gây đau buồn cho mẹ chồng . Cô muốn xoa dịu nỗi đau cho bà .

- Mẹ !

Bà Ngọc Lan quay lại . Lâu lắm rồi , từ khi Duyên điên loạn về nhà mẹ ruột , bà chỉ gặp cô có một lần thôi , cho dù bà không quên chu cấp cho cô theo lời dặn cuối cùng của đứa con bất hạnh : " Dù hoàn cảnh nào , mẹ cũng phải bảo bọc Duyên " .

- Nội !

Thằng bé ... sao mà nó giống Anh Vũ đến thế ? Bà sững sờ nhìn nó . Duyên đẩy con trai đến trước mặt bà nội . Cô mãi chờ đến khi thằng bé hai tuổi . Nó là giọt máu của Anh Vũ , của đêm trăng sáng và của lần cuối cùng chồng vợ .

Duyên cười nhẹ nhàng :

- Con đã bình phục thật sự rồi mẹ ạ . Hôm nay , con đưa cháu đến chào mẹ . Nó mới chỉ nói từng tiếng một thôi , mẹ ạ .

- Cháu của tôi ...

Bà Ngọc Lan ôm ghì lấy cháu nội . Bà cứ ngỡ không còn gì cả khi đứa con bất hạnh qua đời , nhưng mà ... Ôi , niềm vui làm bà như muốn chắp cánh bay cao lên .

Lâu nay , lá thư của Vũ hãy còn canh cánh trong tâm hồn bà :

" Con không biết liều thuốc cuối cùng đó sẽ mang lại cho con điều gì , nhưng con muốn lần cuối cùng làm vui lòng Duyên . Con muốn được yêu vợ mình và sống mãi bên vợ mình . Duyên hãy còn quá trẻ , mẹ hãy vì con mà tha thứ những sai lầm của vợ con . Con chỉ xin mẹ ân huệ cuối cùng này . Dù mẹ cố giấu con , nhưng con vẫn biết con sẽ không sống quá ba tháng nữa .

Mẹ ơi ! Con muốn sống ... "

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Ba năm sau ...

Quỳnh quay phắt lại , người cô như chạm phải lửa . Cô nghiến răng lại :

- Không , con không đồng ý . Mẹ tin thằng bé kia , nó là con của anh Hai ?

- Mẹ tin . Nhưng nếu không phải , mẹ vẫn nhận . Con xem , nó giống Anh Vũ biết bao . Ba năm qua , Duyên cũng nhận chịu quá nhiều hình phạt của lương tâm , con hãy nên mở rộng lòng một chút đi con .

Quỳnh thất vọng :

- Nếu như mẹ đã quyết định thì bàn với con làm gì nữa . Mẹ muốn anh Hai vui lòng , còn con ?

- Mẹ cũng mong con vui lòng . Mẹ già rồi , con không thích kinh doanh , ai sẽ trông coi mọi việc cho mẹ đây ?

Quỳnh mai mỉa :

- Chẳng phải một năm qua , mẹ đã phó thác mọi việc cho cô ta rồi hay sao ?

- Một ngày nào đó con lấy chồng , mẹ sẽ còn ai đây ? Còn ông ấy ... có lẽ đã chết rồi cũng nên .

Quỳnh nhăn mặt , cứ mỗi lần nhắc đến cha , mẹ lại khóc . Thôi thì đành chiều theo ý bà , cho dù cô không thích Duyên chút nào .

Cô nhìn nhận bé Khang có nhiều nét giống Vũ và cầu mong nó là máu thịt của anh Hai , để cho lòng cô đỡ đau .

Tiếng bà Ngọc Lan vang lên :

- Con mở tủ lấy cho mẹ quyển album .

- Mẹ !

Quỳnh kêu lên không hài lòng , tuy nhiên cô cũng đi lại mở tủ lấy cho bà quyển album . Và lần này cũng vậy , Quỳnh thấy mẹ lật ngay trang có bức ảnh chụp ông bế Vũ , lúc Vũ mới lên hai .

Quỳnh biết mình giống cha qua bức ảnh . Hai mươi mấy năm , hẳn bây giờ ông đã rất già .

Nước mắt bà Ngọc Lan lại chảy ra .

- Có thể nó rất giống con . Sinh đôi phải giống nhau . Ông ấy thật tàn nhẫn . Đứa con lọt lòng mẹ chưa thấy mặt , ông ấy đã bế đi . Có bao giờ ông ấy biết còn một đứa con gái nữa ...

- Mẹ ! Mẹ nhớ làm gì chuyện cũ không vui ấy ? Lẽ ra ba phải đi tìm mẹ chớ .

- Ông ấy đâu biết mẹ đã xuôi Nam . Chỉ vì một lời nói mà đi không trở lại . Ông tàn nhẫn như vậy sao , ông Bắc ?

Yêu một người có thể yêu mãi một đời như vậy hay sao ? Có thể nào mình giống như mẹ , yêu mãi mãi chỉ một mình Đại , một mối tình đơn phương kéo dài theo năm tháng lạnh lùng .

Nhưng nhìn mẹ nước mắt khổ đau , Quỳnh không sao chịu nổi , cô lấy quyển album xếp lại .

- Mẹ ấy , còn lại có mình con , mẹ có thương con đâu , chỉ biết có người ta .

Biết Quỳnh muốn ám chỉ mẹ con Duyên , bà Ngọc Lan cười buồn :

- Làm sao mẹ không thương con . Con là máu thịt của mẹ mà . Thằng Khang cũng vậy , nó là máu thịt của anh Hai con , nếu còn sống , nó vui biết chừng nào . Ngày ấy , mẹ cứ luôn ngăn cản nó , sợ nó chết , nhưng cuối cùng rồi có giữ được đâu . Con hãy công bằng một chút đi . Thằng Khang là cháu của con .

Quỳnh vùng vằng :

- Con có nói con ghét nó đâu , con chỉ không thích mẹ của nó .

- Đừng quá hẹp hòi con ạ ! Hãy sống phóng khoáng một chút . Khi nào lập gia đình , con sẽ hiểu điều khao khát tầm thường này .

Quỳnh toan nói : " Cô không cần hiểu gì cả , điều duy nhất cô ghét Duyên , vì trái tim Đại chỉ có Duyên " .

Tiếng xe dừng lại ngoài cửa cắt đứt dòng tư tưởng của cô . Mắt bà Ngọc Lan sáng lên , riêng Quỳnh ghét cay ghét đắng người xuất hiện kia . Cô đi lên lầu để không phải đối diện kẻ cô thù ghét .

- Thưa bà nội , con mới đến .

- Cháu của nội .

Hai bà cháu ôm nhau , Duyên đứng lựng khựng , tâm trí cô đã an bình trở lại sau biến cố thương đau .

- Con ngồi đi Duyên . Căn phòng hồi đó của con , mẹ vẫn giữ nguyên . Nếu con không thích thì mẹ bảo họ thay cái khác .

- Dạ , được rồi mẹ . Xin phép mẹ , con lên phòng .

- Con lên xem đi , còn Khang con ở lại đây với bà .

- Dạ .

Nó thót ngồi gọn vào lòng bà nội :

- Nhà bà nội đẹp ghê .

- Con có muốn ở lại với nội không ?

- Dạ muốn . Ngoại con nói , con phải có hiếu với bà nội .

Bà Ngọc Lan cười tít mắt , nó là hình ảnh của Anh Vũ . Bà không cần biết nó là máu thịt của ai , nói một cách ích kỷ , bà muốn nhận cháu và buộc chặt đời Duyên . Cô đã một lần phản bội và không có lần thứ hai .

Duyên đẩy nhẹ cánh cửa bước vào . Đây là căn phòng của cô và Vũ . Mọi thứ đều như xưa không thay đổi cho dù đã ba năm , ba năm cô mê loạn và chỉ mới hồi phục .

Chiếc ghế anh hay ngồi xem ti vi hãy còn đó . Duyên sờ tay lên , thành ghế lạnh tanh làm cô rùng mình . Khung ảnh to treo trên tường - Ngày cưới của cô và Vũ vẫn còn nguyên .

Duyên đau khổ gục xuống , nỗi đau sao vẫn nguyên vẹn như thuở nào . Ba năm anh đã ngủ yên dưới lòng đất lạnh , để lại cho cô ngày tháng dày đặc điên loạn .

Vũ ơi ! Cô nghe tiếng mình gọi anh ai oán nức nở .

- Mẹ ơi !

Bé Khang bước vào , bức ảnh cưới trên tường đập vào mắt nó . Nó reo lên :

- Ba với mẹ phải không ? Nội nói con giống ba , phải không mẹ ?

Duyên ôm con vào lòng ngậm ngùi :

- Con soi gương thử xem .

- Con là con của ba thì phải giống ba chớ .

Nó cười toe toét , leo lên giường đứng chân nhún nhún . Đang nghịch ngợm , nó đứng lại như chiếc xe hãm phanh và lao lại ôm chầm Duyên :

- Mẹ ơi ! Con sợ lắm ...

Quỳnh đang đứng ở cửa , mặt cô dữ tợn trừng mắt nhìn vào .

- Cô Quỳnh !

- Tôi thành thật phục cái mặt lì lợm của chị , đã dám quay lại nhà này . Nếu tôi là chị , tôi đã đâm đầu xuống sông chết lâu rồi .

Toàn thân Duyên tê dại , những lời hằn học của Quỳnh nhắc nhở cô tội lỗi của mình . Mãi mãi Quỳnh không tha thứ cho cô . Nhưng vì con , vì niềm vui của mẹ chồng , cô tự nhủ mình vượt qua tất cả .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Bà em , tóc trắng như bông

Em yêu bà lắm ...

Tiếng đọc ê a của bé Khang vang to . Căn nhà bỗng sinh động hơn từ khi có nó và Quỳnh cũng phải dừng chân . Cô thấy mẹ thật hài lòng , niềm vui lan tỏa trên gương mặt mẹ .

Quỳnh bước xuống , trông thấy Quỳnh thằng Khang im bặt , nó vốn rất sợ cô .

- Sao cháu không đọc nữa đi Khang ?

Đang ngồi nghe lại không thấy đọc nữa , bà Ngọc Lan nhìn lên . Thằng Khang đang lấm lét nhìn Quỳnh . Bà vội ôm nó vào lòng .

- Đừng sợ gì cả , cô Ba yêu cháu mà .

Quỳnh cau mặt :

- Mẹ thấy đó , cứ nhìn thấy con là nó lấm lét như con là cọp sắp ăn thịt nó không bằng .

- Cũng tại con cứ dữ dằn , con chịu ngọt thử xem .

Cô lấy tay quẹt má nó :

- Này ! Con đọc cho bà nội nghe đi chứ .

- Cô ... không mắng cháu đọc ồn à ?

- Không .

Quỳnh nắm tay nó , rõ ràng bàn tay y hệt của Vũ . Sao nó giống Vũ đến như vậy không biết ? Những ghét giận vì thế cũng tan nhanh .

Định đùa với nó , sực nhớ Quỳnh đứng bật dậy . Hôm nay ngày ... trời ơi , Đại về . Sao cô có thể quên một điều quan trọng như vậy không biết . Quỳnh chạy ù lên lầu . Cô vội vã thay quần áo và trở xuống .

- Con lại đi đâu nữa ? Trưa rồi .

- Con đi lại nhà bạn .

Quỳnh đi nhanh ra cửa . Cô vừa hận vừa yêu Đại và vẫn mong thấy anh ngày trở về .

Quỳnh lóng ngóng đợi , cô tránh không để ba mẹ Đại nhìn thấy mình .

Từ bên trong , Đại đi ra . Ba năm mới gặp lại , Quỳnh sững sờ . Đại cao to vạm vỡ khác hẳn ba năm về trước . Cô nghẹn ngào muốn gọi Đại .

Đại hớn hở đi giữa những người thân ... Cô gái đi cạnh anh sao mà quen quá . Họ đã đi qua rồi mà Quỳnh cứ nhìn theo . Phong cách và mái tóc của cô ta nữa , không có một vẻ gì quen thuộc .

Đại lên xe cùng người thân , Quỳnh còn đứng chôn chân . Cô đã yêu một người thời gian trải qua hơn năm năm , vẫn thầm lặng gởi những cánh thư qua mạng Internet , anh vừa quen thuộc vừa xa lạ với cô .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Quỳnh hồi hộp mở hộp thư , tay cô bấm nhẹ những phím chữ và gần như nghẹt thở vì hàng chữ trên màn hình . Cô muốn hét to lên vui mừng : " Anh vẫn không quên cô " .

Mắt nai ! Anh đã về đến Việt Nam . Rất bận , nhưng anh vẫn nhớ đến em . Gởi vội đến Mắt nai vài chữ , hẹn ngày gặp lại . Hãy gởi thư cho anh !

"

Áp hai tay lên má , Quỳnh nghe mặt mình nóng lên sung sướng , nhưng rồi niềm vui vụt tắt ngay . Chắc gì anh yêu cô . Ngày xưa là Duyên , còn bây giờ ... cô gái buổi sáng là ai vậy ? Họ thân mật với nhau . Ba năm trôi qua và sống ở vùng đất quyến rũ , dễ gì anh còn nhớ dĩ vãng . Bỗng dưng Quỳnh thấy buồn rũ cả người , không vui như sáng nay .

- Cô Quỳnh ! Mẹ nói mời cô xuống nhà dùng cơm .

- À ! Chị xuống trước đi , tôi xuống sau .

Duyên vừa quay đi , Quỳnh gọi giật lại :

- Chị biết ... anh Đại đã về nước rồi chớ ?

- Vậy à !

Duyên chỉ cười nhẹ rồi đi . Quỳnh không buông tha , cô đuổi theo :

- Chị không thấy mừng hay ít ra ... có một cảm giác nào sao ?

- Tôi đã không còn nghĩ đến anh Đại từ lâu rồi , cho nên cô yên tâm đi , dù anh ấy về hay không về không quan trọng .

- Nhưng ... sáng nay , anh ấy về cùng với ... vợ sắp cưới đấy .

Không một chút thay đổi trên gương mặt Duyên , tình yêu say đắm ngày nào đó cô không còn muốn nhớ và muốn mãi bình yên nuôi con .

Quỳnh ăn uể oải , một nỗi phiền muộn cứ xâm chiếm mãi lòng cô : Cô đã thay đổi thái độ với Duyên từ lúc nhìn thấy thằng Khang , nhưng liệu cô sẽ làm gì để chiếm tình cảm của anh khi mà có thể anh quên cô rồi cũng nên ?

- Quỳnh không khỏe à ?

Tránh ánh mắt của Duyên , Quỳnh lùa vội miếng cơm trong chén , chống chế :

- Lúc nãy tôi ăn bánh ngọt , nên bây giờ không thấy đói .

Quỳnh đứng lên , trên ti vi đang phát phần tin tức , phần tin nhanh đưa tin : " Kỹ sư Nguyễn Quốc Đại về nước sau năm năm học tập . Anh là người đầu tiên chiến thắng trong chương trình " Đường lên đỉnh Olympia ". "

Cô gái đi bên cạnh anh làm cho bà Ngọc Lan đứng bật dậy .

- Chuyện gì vậy bà nội ?

Mặc cho thằng Khang lắc lắc tay , bà Ngọc Lan cứ mở to mắt nhìn . Màn hình chuyển sang tin khác . Có lẽ người giống người thôi . Bà từ từ ngồi xuống ghế , những hạt cơm nóng sốt trở thành nhạt nhẽo .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

"Anh Đại ! Mắt nai đã nhìn thấy anh lúc ở phi trường và trong bản tin thời sự lúc sáu giờ của Đài truyền hình . Chúc mừng anh trở về ! ."

Đọc dòng chữ xong , Đại cười một mình . Anh vui vẻ gõ vào bàn phím đáp lại Mắt nai .

" Sao lúc đó em không gọi anh ? Anh đang rất muốn gặp em để giới thiệu với em , cô bạn của anh ở Úc về . Rosa , cô ấy mồ côi cha lẫn mẹ , anh tình cờ quen trên chuyến bay " .

Quỳnh thở phào , vậy là anh chỉ mới quen với người ta thôi . Quỳnh thấy phấn khởi hẳn lên , cô vui vẻ gõ tiếp ...

- Anh Đại ơi !

Gõ mấy hàng chữ tạm biệt , Đại vội đi ra . Anh nheo mắt nhìn Tý :

- Cậu nhổ giò cao thật , cao hơn cả anh nữa . Hôm nay không đi làm sao ?

- Chủ nhật mà anh .

Đại cười :

- Anh quên mất . Anh em mình ra quán uống cái gì đi . Đợi anh mặc áo tí nhé .

Khoác áo vào , Đại thân mật cặp vai Tý :

- Cậu lớn rồi , anh phải gọi cậu bằng cái tên cúng cơm chớ phải không , ai lại cứ Tý , Tý hoài .

- Mẹ em cứ thỉnh thoảng gọi em tên Tý , con Cúc là Tí Nị đấy .

Đang vui , Đại tư lự :

- Mới đó mà anh đã hai mươi sáu , cái già xộc đến hồi nào không hay .

Câu nói của Đại làm Tý cười vang :

- Anh mới hai mươi sáu mà già gì . Tội là tội chị Hai của em kìa . Góa chồng ở tuổi hai mươi ba , điên loạn mất một năm mấy , may là bình phục lại .

Đại sửng sốt :

- Duyên bị điên ?

- Anh không biết ?

- Không .

- Chắc là bác gái không muốn anh phân tâm . Lúc ấy , nhà em thê thảm lắm , đã điên chị ấy còn mang thai , may nhờ mẹ anh Vũ . Thật ra bác ấy rất nhân đạo , không như chị Quỳnh . Cho nên chị Duyên lại dắt con về bên ấy phụng dưỡng mẹ chồng .

Nhũng điều biết được cứ làm cho Đại sửng sốt . Anh cứ ngỡ sự im lặng của mình sẽ trả Duyên về với khung trời của cô .

Chắc chắn Duyên khó tha thứ cho anh .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương 7

Duyên đi chiếc Spacy trắng , cô ăn mặc đơn giản , vẫn chiếc áo trắng và mái tóc dài bới cao , thằng Khang ngồi phía trước . Đại gần như nín thở bởi những cảm xúc khó tả cứ trào dâng lên . Xe của Duyên hòa vào dòng xe trên đường , Đại vội chạy theo , anh cố giữ khoảng cách của mình với Duyên .

Đỗ xe trước trường mầm non , Duyên căn dặn con cẩn thận và đợi nó chạy vào trường , cô mới cho xe chạy đi . Lúc này , Đại mới lướt tới , anh cho xe chạy sát vào cô .

- Duyên !

Duyên giật mình , tay lái đảo đi , mặt cô xanh tái . Đã chuẩn bị cho mình một thái độ , vậy mà bất thình lình nhìn thấy Đại , cô lại mất bình tỉnh .

Đại khe khẽ :

- Anh muốn nói chuyện với em một chút .

Anh ép xe cô vào phía trong :

- Quẹo trái đi em .

Duyên im lặng rẽ trái ? Cả hai đều ngừng xe và đi vào quán .

- Em uống gì ? Sữa nhé !

- Không , anh gọi cà phê đi .

Cô cố bình thản nhìn anh :

- Hôm nọ , em có xem ti vi và biết anh về nước .

- Em rất khác hồi trước .

- Vậy à !

Bất chợt anh nắm lấy tay cô :

- Thật sự anh không biết em mang thai và điên loạn .

- Anh biết ... cũng đâu giải quyết được gì đâu .

- Anh sẽ trở về và lo cho em .

- Dầu sao em cũng đã bình phục và đang làm dâu .

Đại nghiêm mặt :

- Anh muốn biết đứa bé ...

- Là con anh Vũ .

- Không phải . Một người bán thân bất toại có khả năng có con được hay sao ?

- Em van anh đừng khuấy động cuộc sống mẹ con em . Hãy để em làm những gì có thể làm cho mẹ anh Vũ vui .

- Anh muốn em trả lời : bé Khang có phải là con của anh ?

Duyên tránh ánh mắt dữ dội của Đại , nó như muốn soi thủng tim cô để buộc cô nói sự thật . Thái độ của cô càng làm cho Đại niềm tin điều anh nghi ngờ là sự thật . Anh bóp mạnh tay cô sôi nổi :

- Là con của anh , phải không ?

Cô giật tay lại , Duyên la lên :

- Không phải .

- Anh sẽ tìm hiểu sự thật . Nếu là con anh , anh sẽ lo cho nó và cho em nữa . Tại sao con của anh phải đi xin tình thương của kẻ khác , khi nó có cha đàng hoàng ? Em không nên cư xử tàn nhẫn với anh . Anh biết em hối hận , nhưng không có nghĩa là em bắt anh phải chịu sự trừng phạt đó , bằng cách không được gần gũi con mình .

Duyên đứng bật dậy :

- Anh không thấy xấu hổ khi chúng ta có mối quan hệ bất chính hay sao ? Anh có biết trước khi chết , dù biết em phản bội , anh ấy vẫn tha thứ cho em và mong em có một cuộc sống tốt đẹp . Chính vì vậy mà ba năm qua , mẹ con em mới sống được . Ba năm qua , khi em điên loạn không chăm sóc được , nó èo uột tưởng bỏ đi , thì anh ở đâu , hả ? Anh chỉ lo học , không hề biết có sự tồn tại hay chịu đựng giày vò của lương tâm như thế nào . Anh đi đi , xin hãy để cho em bình yên .

Cô đẩy mạnh Đại ra khi anh còn đang sững sờ , đau đớn chạy đi . Nước mắt cô nhạt nhoà . Đại đứng bất động . Anh không thể không công nhận lời nói kia là sự thật và nó làm cho anh đớn đau tận cùng .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

" Mắt nai . Anh đã gặp lại cô ấy . Cô ấy đã từ chối cho anh biết đứa con ấy là con ai . Nó có phải là con anh hay không , anh sẽ tìm hiểu sự thật . Nhưng liệu anh có giành cô ấy lại được hay không , hãy là một đáp án chưa thể trả lời " .

Dòng chữ trên mạng như nhảy múa trước mặt Quỳnh , môi cô cắn mạnh vào nhau trong cơn giận dữ . Thì ra anh vẫn ôm ấp hình bóng cũ . Tại sao vậy ?

Quỳnh nhất định phải đối diện Đại . Cô chưa biết mình sẽ làm gì . Có một điều cô muốn anh hiểu : Năm năm qua cô vẫn một lòng yêu anh và đã quá đau khổ .

Đại ngỡ ngàng khi nhìn thấy Quỳnh . Anh thật sự quên cô , cho nên khi nhìn thấy cô đến nhà mình , anh không sao không ngạc nhiên . Tuy nhiên anh vẫn lịch sự .

- Lâu quá mới gặp em .

Quỳnh cay đắng :

- Chỉ có anh là quên em , còn em chưa bao giờ quên anh .

- Anh xin lỗi .

- Anh đã làm việc ở đâu chưa ?

- Rồi . Ở một công ty điện tử .

- Tương lai của anh rực rỡ thật , chỉ có anh Hai của em vắn số chết sớm .

- Ngày ấy anh đi vội vã quá , đến có một lần ... Trong ba năm qua , anh vẫn cứ ray rứt mãi .

- Hôm anh về ở phi trường , em có ra đón , nhưng thấy anh có bạn gái và gia đình nên em không đến mừng anh .

- Sao vậy ? Có lẽ em còn rất ghét anh vì chuyện cũ . Anh cũng không biết nói làm sao , bởi tình yêu làm sao có thể dập tắt đây ?

- Anh vẫn còn yêu Duyên ?

Không trả lời câu hỏi của Quỳnh , Đại lãng qua chuyện khác :

- Hồi này , em làm gì Quỳnh ?

- Đến công ty của mẹ em làm việc . mẹ em già rồi . Anh Đại ! Lúc nãy anh chưa trả lời em , cô bạn đi với anh hôm về ở phi trường ...

- À ! Cô ấy là ... bạn anh .

- Bạn thân hay bạn gái ?

Đại cười nhẹ :

- Em hỏi anh hơi kỹ rồi nhé . Anh chưa muốn nghĩ gì khác hơn là công việc và sự nghiệp . Gia đình anh đang rất cần sự giúp đỡ của anh , em biết nhà anh nghèo mà .

Quỳnh cắn môi :

- Nếu như em nói ... tình cảm của em dành cho anh trước sau vẫn như một , anh nghĩ sao ?

- Kìa Quỳnh ! Chúng ta là bạn .

- Nếu anh và Duyên ... Duyên có thể mất tất cả .

- Anh không hiểu em nói gì cả .

- Em nghĩ là anh hiểu . Bé Nguyên Khang là cháu đích tôn , là con của anh Vũ , một nữa cổ phần công ty và bất động sản là của nó . Nếu như Duyên trở lại với anh , cô ta sẽ mất tất cả , luôn cả chức vụ phó giám đốc .

Đại cau mày :

- Không lẽ Duyên phải suốt đời sống cô độc ? Quá bất công đó Quỳnh .

- Không có gì bất công cả , đó là cái giá cô ta phải trả .

- Em đến đây để nói với anh sự thật này , phải không ?

- Phải . Điều quan trọng em muốn nói : em vẫn chờ anh .

- Chờ anh ? Chưa bao giờ anh có tình cảm với em , ngay cả từ lúc chúng ta chỉ là bạn cho đến bây giờ .

Lời nói thẳng đau buốt tâm can Quỳnh , cô nghẹn ngào :

- Anh tàn nhẫn lắm . Em cảnh cáo anh , Duyên sẽ không bao giờ trở lại với anh . Nếu anh không là của em , chẳng bao giờ anh tái hợp đuợc với Duyên cả .

- Cô đi đi !

Đại ôm mặt . Anh hiểu đây là sự thật . Và sự thật làm cho lòng anh đau xót , xót xa cho mình và cả cho Duyên .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Anh Đại !

Ngọc Minh ái ngại nhìn Đại . Anh đã say quá rồi , say đến gục trên bàn không còn biết gì .

- Anh đứng lên , em đưa anh về .

Đại ngồi im , mặt gục trên bàn . Nông nỗi này , Ngọc Minh chỉ còn biết cố mà dìu ra đường để gọi xe đưa về nhà thôi .

Vẫy chiếc tắc xi và để Đại ngồi vào , Ngọc Minh toan ngồi theo , nhưng một cánh tay giữ cô lại làm Ngọc Minh giật mình :

- Cô ...

- Tôi là bạn gái của anh ấy , tôi sẽ đưa anh ấy về nhà , tôi có xe .

Ngọc Minh gật đầu :

- Vậy phiền chị , anh ấy đang say lắm đó .

Ngọc Minh nói tiếng hơi cứng và lơ lớ , cái giọng không cho Quỳnh chút tình cảm nào , tuy nhiên cô không thể không nhìn nhận , cô ta rất đẹp và phảng phất một nét khá quen thuộc mà Quỳnh không tài nào nhận ra .

- Cám ơn .

Buông gọn hai tiếng cám ơn , Quỳnh ngồi vào xe , cô lắc đầu nhìn Đại trong con say rồi cô luồn tay qua người anh để cho đầu anh ngả vào thành ghế . Mùi rượu nồng nặc , Quỳnh khẽ nhăn mặt . Anh đang đau khổ vì nguyên nhân nào đây ? Duyên ư ? Đôi môi Quỳnh cắn mạnh vào nhau . Trong cơn ghen giận , không đưa anh về nhà , Quỳnh bảo xe chạy đến khách sạn rồi nhờ người lái xe dìu anh vào .

Vừa đuợc đặt lên giường , Đại chợt bật dậy , anh nôn thốc nôn tháo . Chỉ có nước mùi rượu chua loét , Quỳnh nhăn mặt đưa tay bịt mũi . Cô vừa nhìn Đại giận dữ , rồi không dằn được cơn đau , cô lao lại đánh lung tung vào người anh .

- Sao anh không ở luôn bên xứ người còn trở về đây làm cho người ta đau khổ ?

Đại lờ đờ nhìn Quỳnh , nhưng anh không nhận ra cô :

- Ngọc Minh hả ? Em đang khóc đó sao ? Đúng rồi , anh sẽ cưới em chứ không cưới Quỳnh . Anh sẽ quên Duyên , trả cô ấy với cuộc đời riêng tư của cô ấy .

Quỳnh sững sờ thu tay lại . Ôi ! Lời nói như cái tát vào mặt cô . Anh thà lấy một người con gái vừa mới quen chứ không lấy cô . Tim Quỳnh đau buốt , cô gục xuống mà khóc .

- Em đừng khóc , Minh ạ ! Anh không hề muốn làm em buồn , chúng ta mới quen nhau mà , anh thực sự mến em . Bởi vì tình yêu anh chỉ có một và dành cho Duyên mất rồi .

Anh ôm vai Quỳnh bật khóc :

- Cô ấy vì mặc cảm với người đã khuất nên cự tuyệt anh , hay là vì em vẫn tham tiền như ngày xưa , hả Duyên ? Ngày ấy , em nhặt cái ví tiền không muốn trả , em cứ nhìn hoài những tờ bạc thơm phứt , tiếc đứt ruột khi anh buộc em mang đi trả . Anh biết em không hề tham lam mà vì em quá khổ , quá thiếu thốn , tuy nhiên em biết em sai , anh đã cõng em đi một khoảng đường dài tạ tội .

Ký ức trải dài trong cơn say của Đại , anh cứ nói qua giọng say lè nhè . Càng nói Quỳnh càng khóc . Anh kéo cô vào lòng .

- Đừng khóc nữa em .

Quỳnh run lên vì cử chỉ âu yếm bất ngờ . Giây phút tuyệt vời này ơi , hãy còn tồn tại . Nhưng ... bàn tay chợt buông lơi , anh nói gì đó không rõ mắt cứ nhắm lại .

- Anh Đại ! Đại ...

Anh đã ngủ , ngủ một cách kỳ cục . Vòng tay anh vẫn còn ôm cô . Quỳnh nhắm mắt không dám cử động , sợ giây phút tuyệt diệu tan theo mây khói , một điều mơ ước ôm ấp từ nhiều năm qua .

Đại cựa mình mở mắt , một bàn tay đang ôm qua người anh , mắt nhắm , mắt mở và cơn say váng vất còn lại , anh cố định tỉnh mình . Đây là đâu vậy ? Căn phòng lạ hoắc và ... Đại nhìn sang bên cạnh như bị phỏng lửa , anh bật ngồi ngay dậy .

- Quỳnh ... sao lại ở đây ?

Quỳnh cười nhẹ trong lúc Đại nhảy xuống giường ... Trời ơi ! Mặt Đại đỏ rần . Anh ... không mặc gì cả , Quỳnh cũng vậy . Cú nhảy của anh làm tấm chăn rơi ra , cả hai ... như nhộng . Quỳnh cúi gằm mặt xấu hổ , còn Đại , anh luýnh quýnh vớ bộ quần áo mặc vào .

- Cô mặc quần áo vào đi , rồi trả lời tôi , tại sao như thế này ?

Quỳnh bật khóc :

- Anh xem em là hạng người gì vậy ? Vừa qua đêm với em , anh lại hỏi em là tại sao ?

Nước mắt của cô làm Đại chùn lại , mất đi dáng vẻ hùng hổ . Anh thật sự ... qua đêm cùng với cô ? Trời ạ ! Có quỷ mới biết đuợc đêm qua say quắc cần câu anh đã làm điều gì .

Đi lại bên cửa sổ , kéo tấm rèm và mở rộng cửa cho chút ánh sáng và gió tràn vào , Đại bình tỉnh trở lại . Chiều ngày hôm qua , anh và Ngọc Minh cùng đến bar rượu . Anh đã uống rất nhiều . Nhưng tại sao bây giờ là Quỳnh ? Trong cơn say anh đã ôm người này ư ?

- Anh Đại !

Quỳnh đã mặc quần áo vào , cô đến phía sau lưng Đại ... vòng tay ôm qua người anh cô khóc .

- Được nằm trong vòng tay anh và hiến dâng cho anh trái tim lẫn thể xác của em ...

- Quỳnh ...

Đặt ngón tay lên môi anh , Quỳnh cười khẽ :

- Anh lại muốn nói anh không yêu em chứ gì ? Đừng tàn nhẫn với em khi em đã thuộc về anh .

Đại đứng lặng im bất động . Thật sự anh muốn hét to lên , anh không có một cảm giác nào hết , anh không hề yêu cô , nếu có hành động nào thất thố đêm qua , chẳng qua vì rượu . Quỳnh vuốt ve nhẹ lên gương mặt Đại , cử chỉ âu yếm của cô làm anh rùng mình . Anh đẩy nhẹ cô ra .

- Quỳnh ! Anh biết nói lời này tàn nhẫn nhưng thực sự anh ... không yêu em . Đêm qua , anh không biết anh đã làm gì nữa , giữa hai chúng ta sẽ không có bất kỳ kết hợp nào , bởi vì ...

- Anh có thể cư xử với em như vậy sao ? Anh có biết Mắt nai từ ba năm qua liên tục thư từ trên mạng với anh là ai không ?

- Tôi ...

Đại lạnh người , nửa muốn gỡ tay Quỳnh đang ôm anh , nửa lại không nở .

- Là ... Quỳnh ?

- Là em . Anh lẽ nào không nhận ra , tất cả những vui buồn mình trao nhau và cả những lời động viên anh gắng học .

- Nếu đúng là em ... anh xin thành thật cám ơn em .

Quỳnh phụng phịu :

- Chỉ có anh là ác , luôn làm cho em phải đau khổ vì anh .

- Xin lỗi , anh không hề muốn .

- Chuyện xảy ra trong đêm qua , em không hề trách anh . Em rất hạnh phúc vì cuối cùng em cũng đã có anh ...

- Không ... anh không thể ... bởi vì anh chỉ yêu Duyên . Anh không yêu em , anh sẽ làm cho em đau khổ .

- Anh ...

Quỳnh lùi lại , cô đau đớn nhìn anh rồi chợt nghiến răng , vung mạnh tay tát mạnh vào mặt anh .

- Sở khanh !

Cô bật khóc và mở nhanh cửa chạy tuôn ra ngoài . Cuối cùng anh vẫn từ chối cô . Quỷ tha ma bắt , anh hãy chết đi , đừng cho tôi thấy mặt anh .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Quỳnh đưa tay toan mở cửa , cánh cửa đã mở . Duyên ngạc nhiên nhìn Quỳnh . Hình như Quỳnh vừa đi đâu về , đầu tóc bù xù , mắt đỏ hoe ...

- Cô Ba ...

Quỳnh giận dữ đẩy Duyên sang một bên , cô chạy rầm rập lên lầu . Duyên ngỡ ngàng nhìn theo , bất giác cô đi theo Quỳnh .

Gieo mình xuống nệm , Quỳnh khóc nức nở .

- Cô Ba ...

Duyên rụt rè đẩy hé cánh cửa . Quỳnh bật ngay dậy , mắt cô toé lửa căm hờn :

- Chị ra ngay ! Tôi không muốn thấy mặt chị .

Quỳnh dữ tợn quá , Duyên cố dịu dàng :

- Cô gặp chuyện gì vậy ? Chúng ta là chị em gái , nếu có thể , cô nói cho tôi biết để tôi cùng chia sẻ .

Quỳnh nghiến răng :

- Chị muốn biết phải không ? Được , đêm qua tôi không về nhà , suốt đêm ở trong khách sạn với anh Đại . Anh ta vừa chiếm đoạt tôi lại nói là không dám cưới tôi vì chị .

Duyên đờ người ra , mặt cô xám ngoét .

Quỳnh cười gằn :

- Sao , chị sẽ chia sẻ với tôi như thế nào đây ? Chị đã nói chúng ta là chị em vậy chị hãy vì tình chị em , vì anh Vũ và vì mẹ tôi khuyên anh ấy tử tế với tôi , đừng trở mặt . Tôi sẽ ... cắt mạch máu tay mà chết như anh Hai tôi vậy .

- Quỳnh ...

Duyên sợ hãi xua tay , cái chết của Vũ đối với cô hãy còn là điều đáng sợ . Cô nói gần như không ra hơi .

- Đừng Quỳnh ơi ! Chuyện gì còn có đó .

- Tôi chỉ muốn chết thôi , chị hiểu chưa ?

Quỳnh ôm choàng Duyên , cô khóc như chưa bao giờ được khóc . Lòng đau như cắt , Duyên vuốt nhẹ lên tóc Quỳnh vỗ về :

- Hãy bình tỉnh đi Quỳnh ! Tôi hứa sẽ thuyết phục anh Đại .

Mắt Quỳnh sáng lóe lên :

- Chị không gạt tôi chứ ? Chị đã hết yêu anh Đại ?

- Từ lúc anh Vũ chết , rồi những ngày tháng điên loạn , tôi đã bình tâm lại . Đối với tôi bây giờ chỉ có bé Khang và công việc . Đại phải có trách nhiệm với những gì anh ấy đã làm . Quỳnh yên tâm đi .

Lòng Quỳnh chứa chan hy vọng . Lần đầu tiên cô thấy bớt ghét Duyên .

o O o

- Alô . Xin cho tôi gặp ông Quốc Đại .

Là tiếng của Duyên Đại mừng rỡ :

- Em phải không Duyên ?

- Anh có thể gặp em được không ?

- Dĩ nhiên là được . Ở đâu , em nói đi .

- Quán cà phê Nguyên trên đường Hai Bà Trưng , sáu giờ chiều nay , có được không ?

- Anh sẽ đến .

- Hẹn gặp lại .

Duyên cúp máy , Đại hãy còn ngẩn ngơ . Duyên gọi điện hẹn gặp anh . Anh có nằm mơ hay không ?

- Anh Đại !

Ngọc Minh gọi đến lần thứ ba , Đại mới giật mình :

- Em nói cái gì Ngọc Minh ?

- Ai gọi điện mà anh ngẩn ngơ ra vậy ?

Đại mỉm cười :

- Em đoán thử xem .

- Em không biết . hay là cô ... Quỳnh ?

Nhắc đến Quỳnh , Đại sầm mặt :

- Anh chưa hỏi tội em , em đã nhắc anh rồi . Anh hỏi em , hà cớ gì hôm qua em đi uống rượu với anh , anh say thì gọi tắc xi đưa anh về giùm , tại sao gọi Quỳnh đến ?

- Em đâu có gọi , cô ấy xưng là bạn gái của anh nói sẽ đưa anh về . Cô ấy đi chiếc xe màu đỏ .

Đại thở dài :

- Lần sau , em đừng để cô ta chen vào giữa anh em mình , anh không thích cô ta .

Ngọc Minh cười trêu :

- Cô ấy cũng xinh xắn , anh chê à ?

- Anh không chê , nhưng trái tim anh chỉ có Duyên .

- Anh cứng đầu thật .

Đại nheo mắt :

- Duyên vừa gọi cho anh đấy . Cô ấy hẹn gặp anh .

- Duyên ?

- Ừ .

- Hèn nào anh ngẩn ngơ và sôi động hẳn lên .

- À này ! Em ghi đại khái mục đích nhắn tin chưa ? Anh sẽ mang lại tòa soạn báo nhờ cho đăng giúp em .

- Chưa . hai mươi mấy năm , chắc gì mẹ em còn sống hả anh ?

- Sao bi quan vậy hả em ? Mục đích của em là về Việt Nam tìm mẹ , phải phấn đấu lên chớ . Thôi , đi làm việc đi em .

Lòng Đại rộn ràng niềm vui . Cái hẹn sáu giờ chiều nay như luồn gió mát qua tâm hồn anh . Cuối cùng Duyên phải hiểu anh yêu cô .

Nhưng ... Đại giật mình . Hay chuyện đêm qua , lẽ nào Quỳnh dám nói sự thật ? Cô ta muốn anh đừng đeo đuổi Duyên nữa à ? Đừng hòng !

Thời gian sao chậm quá . về nhà thay bộ quần áo khác . Đại nhìn mình trong gương . " Em đừng chặt dạ nữa Duyên ạ . Hãy biết anh chỉ yêu có một mình em " .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Xin mời ông vào bàn số ba .

Đại còn đang nhìn quanh tìm Duyên , người phục vụ đã đến trước anh lịch sự mời . Đại nhận ra ngay Duyên đang ngồi trong cùng . Anh mỉm cười với cô và cám ơn người phục vụ .

Đi nhanh vào , Đại vừa kéo ghế ngồi vừa nhìn Duyên :

- Em đợi anh có lâu không ?

- Năm phút thôi . Anh uống gì ?

- Để anh gọi .

Đẩy tấm menu của người phục vụ , anh vui vẻ :

- Làm ơn cho tôi cà phê sữa .

Đại xoa hai tay vào nhau , hồi hộp nhìn Duyên :

- Có chuyện gì quan trọng không em ? Được điện thoại của em , anh cứ hồi hộp không làm gì được cả .

Cà phê mang ra , Duyên khe khẽ :

- Anh uống cà phê đi đã !

Đại đưa ly cà phê lên và nhấp một hớp :

- Em vẫn thích uống sữa ca cao .

- Anh Đại ! Nếu như em kêu gọi tinh thần trách nhiệm của anh , anh có vì em mà làm không ?

Đại nhíu mày :

- Anh không hiểu ý em .

- Chuyện anh và Ngọc Quỳnh , cô ấy đã nói cho em nghe ...

Đại khựng lại khó chịu :

- Được , nếu cô ấy đã nói cho em nghe , anh cũng không ngại nói : Tất cả không phải lỗi của anh . Chiều hôm qua , anh và Ngọc Minh đi đến bar rượu . Anh quen Ngọc Minh trên chuyến bay về nước và không ngờ lại làm chung một công ty , cho nên rất thân nhau . Thực sự anh xem Minh như em gái của anh , nhưng không ngờ càng uống , anh càng buồn chuyện của em , cho nên anh cứ uống ...

Đại nhăn mặt làm một cử chỉ giận dữ :

- Anh không hiểu anh vào khách sạn với Quỳnh bằng cách nào ? Khi anh tỉnh rượu mới hay Quỳnh đang nằm cạnh anh , và cả hai ... không mảnh vải che thân . Quỳnh là người không uống rượu , cô ấy là người tỉnh , anh là người say . Anh không phải tên sở khanh , nhưng trong trường hợp này , anh không thể chịu bất cứ một trách nhiệm nào , em đừng ép anh , Duyên ạ .

Anh nắm tay cô , bóp nhẹ :

- Em thừa biết anh chỉ yêu có một mình em thôi mà .

Duyên rụt tay lại :

- Anh cư xử như thế có tàn nhẫn quá không ?

- Anh hỏi em , khi sống với anh Vũ , em có hạnh phúc không ? Sống với một người mình không yêu là địa ngục đó Duyên .

Duyên thừ người ra , một chút vui thầm rất đàn bà trong lòng cô , dù rằng cô đang kêu gọi anh vì trách nhiệm mà đến với Quỳnh , nhưng từ trong sâu thẳm của trái tim , cô thấy mình bồi hồi vì tình yêu của anh . Nhưng ngàn lần cô không có quyền nhận lấy , bởi cái chết của Vũ là bức tường ngăn cách mãi mãi cô và anh , không bao giờ Duyên tha thứ cho cô .

Uống một ngụm cà phê nữa , giọng Đại cương quyết :

- Anh sẽ không đến với Quỳnh đâu , em đừng nói gì cả . Em quyết liệt từ chối anh , anh cũng vậy ... không bao giờ chấp nhận Quỳnh .

Duyên rưng rưng nước mắt :

- Anh cố chấp như vậy làm gì hả ? Anh không hiểu những lỗi lầm của chúng ta đã khiến anh Vũ nghĩ quẩn mà tự tử , em đã không chịu nổi cú sốc và sự trừng phạt của lương tâm , cho nên chúng ta không thể nào với nhau nữa .

Đại mím môi :

- Em đã viện lý do này để chấm dứt với anh ? Đúng , anh sai khi đã bỏ mặc em với nỗi đau , nhưng nếu em hiểu ba năm qua , anh cũng chẳng vui vẻ gì , vùi đầu vào việc học để lãng quên em . Em có biết , những đêm nơi xứ người lạnh lẽo , anh đã khóc vì nhung nhớ em không ?

Duyên đứng lên :

- Nếu còn yêu em , anh hãy đến với Quỳnh đi .

Không để cho anh nói thêm lời nào ; Duyên đi nhanh ra cửa , Đại không ngăn lại , anh nhìn theo cô đau khổ .

- Hãy mang rượu cho tôi !

Một lần nữa Đại lại say . Rượu nào uống mềm môi , nhưng sao nỗi nhớ cứ đầy chứ không vơi .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Đón Duyên ở cửa Quỳnh sốt ruột :

- Anh Đại nói thế nào hả chị ?

Nhìn mặt Quỳnh , Duyên không nỡ nói ra sự thật , cô đành lúng túng lấp lửng :

- Anh ấy bảo ... em hãy cho anh ấy một thời gian ... để cho tình cảm tự đến .

Quỳnh vui mừng :

- Anh ấy nói như vậy , hả chị ?

- Vậy em hãy ... chinh phục và làm cho anh ấy yêu em .

- Cám ơn chị .

Bước chậm về phòng mình và đóng chặt cửa lại , Duyên gieo mình lên nệm . Lúc này cô mới khóc được , những giọt nước mắt đau khổ . Yêu nhau sao chẳng đuợc sống bên nhau ?

- Mẹ ơi ! Mở cửa cho con vào với .

Tiếng bé Khang , Duyên lau nuớc mắt ngồi dậy mở cửa . Bắt gặp cặp mắt đỏ hoe của Duyên , nó ngạc nhiên :

- Ai làm cho mẹ khóc vậy ? Cô Ba hả ?

Duyên ôm con vào lòng , âu yếm :

- Không phải đâu con , bụi vào mắt mẹ đó .

- Con thổi bụi cho mẹ nghe !

- Thôi , mẹ rửa mặt hết bụi mắt rồi .

- Con cho mẹ cái này nè .

- Gì vậy ?

- Của chú mà hôm nọ đón mẹ con mình ở trường cho con đó . Mẹ xem nè .

Nó ngồi xổm trên nền gạch , vặn cót chiếc xe tăng bằng nhựa rồi đặt xuống , chiếc xe vừa chạy vừa phát ra những tiếng kêu vui tai .

Duyên cảm động , cô biết Đại đã đến trường gặp bé Khang :

- Con thích món quà này không ?

- Dạ thích .

- Con không được nói món quà này của chú ấy mua tặng , nhớ không ?

- Vậy nói ai mua , hả mẹ ?

- Mẹ mua .

- Mẹ ơi ! Có phải mẹ sợ bà nội với cô Ba buồn không ?

- Phải .

- Vậy con sẽ không nói .

Duyên ứa nuớc mắt , cô đang dạy con nói dối , một điều không nên chút nào , nhưng cô không còn cách nào khác hơn . Ân nghĩa của mẹ chồng không cho phép cô làm bà đau lòng , dầu rằng trái tim cô phải tan nát . Thôi thì hãy sống vì con cho con .



o O o



- Anh Đại !

Vừa ra cổng công ty với Ngọc Minh , Đại không vui vì Quỳnh đón anh , Đại dừng xe lại .

- Có chuyện gì vậy Quỳnh ?

- Em muốn nói chuyện với anh .

Rồi làm vẻ kẻ cả , cô hất hàm ra lệnh cho Ngọc Minh :

- Cô đi đi , tôi có chuyện cần nói với anh Đại .

Ngọc Minh nhìn Đại , Đại lắc đầu :

Em cứ ngồi đó đi , anh đưa em về . Còn Quỳnh có xe mà phải không ? Em hãy đến cà phê Mây đợi anh .

Được Đại cho cái hẹn , mặt Quỳnh tươi lên cho dù cô rất khó chịu vì Đại đã xem Ngọc Minh quan trọng , anh thà để cô đợi chớ không để Ngọc Minh về một mình .

Ngọc Minh ái ngại :

- Anh Đại ! Thôi , để em đón xe khác về , khỏi phiền anh .

- Không có gì phiền cả , anh sẽ đưa em về .

Anh chồm người qua đóng cửa và cho xe lướt đi :

- Anh cư xử cứng quá đó anh Đại .

- Em biết tại sao anh chịu gặp cô ấy không ?

- Em không biết .

- Đã một lần anh nói thẳng , cô ấy vẫn không chịu chấp nhận sự thật , cô ấy muốn gì ở anh ? Tình yêu ư ? Nhất định không có . À ! Mẫu tin nhắn trên báo có nữa tháng nay rồi vẫn không có tin gì sao em ?

- Dạ không . Có lẽ mẹ em đã chết rồi cũng nên .

- Em đừng bi quan , sẽ có ngày em được đoàn tụ cùng gia đình .

Đưa Ngọc Minh về , Đại quay trở lại điểm hẹn với Quỳnh . Quỳnh đợi anh khá lâu . Đại kéo ghế ngồi xuống :

- Xin lỗi , đường kẹt xe .

Quỳnh vui vẻ :

- Em cũng đoán như vậy , nên không buồn anh đâu . Anh uống gì , em gọi ?

- Được rồi .

Đại vẫy tay gọi cà phê . Anh quay sang nhìn Quỳnh , hỏi :

- Quỳnh muốn nói chuyện gì vậy ?

- Hồi này khó gặp anh ghê , điện thoại di động anh đổi số , gọi đến văn phòng của anh, người ta cứ bảo anh đi vắng , cần gì nhắn lại , em nhắn muốn gặp anh mà anh có thèm gọi cho em đâu , cả thư trên mạng nữa .

Đại khoát tay :

- Anh đã có câu trả lời cho em rồi mà .

- Anh nói với chị Duyên chờ thời gian để tình cảm chúng ta tự đến , nhưng anh không chịu gặp em , thì làm sao tình cảm tự đến ?

- Duyên đã nói với em tình cảm phải chờ thời gian à ?

- Phải . Chờ gì nữa hả , anh Đại ? Em và anh quen nhau đâu phải mới như anh với ... Ngọc Minh . Em tha thứ cho anh chuyện anh và Duyên , anh phải hiểu ... em quá rộng lượng và kiên nhẫn .

Cách nói của Quỳnh thật sự làm cho Đại muốn nổi giận , tuy nhiên anh không phát tiết cơn giận mà chỉ cười nhạt :

- Anh không cần em rộng lượng . Có lẽ những gì anh nói , Duyên đã không dám nói với em , để cho em hiểu lầm anh . Như vậy thì anh sẽ nói . Anh không hề thuê phòng ở khách sạn , vậy tại sao anh và em lại ở trong khách sạn ? Tuy say rượu , nhưng anh rất rõ điều này : lúc ấy Ngọc Minh đã định đưa anh về nhà .

Quỳnh lúng túng :

- Em ... không dám đưa anh về nhà anh .

- Có gì mà không dám ? Anh là đàn ông lại chưa vợ , uống rượu say là chuyện thường tình .

- Em thuê khách sạn vì ... em quá yêu anh .

- Vậy là do em tự nguyện ?

- Phải .

- Em thừa biết anh không yêu em , em là em chồng của Duyên , anh càng không thể với em . Anh không phải tên sở khanh , chiếm đoạt em rồi quay lưng , nhưng em phải hiểu rõ một điều : anh hoàn toàn không có tình yêu với em .

Quỳnh điếng người , tuy nhiên cô vẫn bám víu hy vọng cuối cùng :

- Giữa chúng ta đã có một đêm chăn gối , tình yêu có thể đến sau khi chúng ta sống chung với nhau . Bao nhiêu năm dù không gặp mặt , nhưng chúng ta luôn nói chuyện qua mạng , anh quan tâm vui vẻ và tâm đắc với em biết bao nhiêu .

Đại bắt đầu nổi giận :

- Sao em vẫn cứ cố chấp vậy ? Em có thể là bạn của anh nhưng không thể là người yêu hay ... vợ . Giữa hai chúng ta nên kết thúc , em đừng gọi điện thoại hay tìm gặp anh . Anh thành thật xin lỗi em khi phải nói ra những lời này .

Gọi phục vụ đến tính tiền , Đại đứng lên rời quán . Quỳnh ngồi chết điếng . Những lời nói của anh thật tàn nhẫn , như cái tát vào mặt cô đau đớn . Ôi ! Cô chỉ muốn bật dậy đập phá cho tan nát hết những gì chung quanh mình . Tàn nhẫn , anh tàn nhẫn quá Đại ơi .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương 8

- Trời ơi , cô Ba ! Cô uống rượu hả ?

Duyên hốt hoảng đỡ người Quỳnh :

- Dang ra !

Quỳnh hét to , cô gạt mạnh Duyên sang một bên , mắt vằn lên tia lửa dữ tợn :

- Đồ láo khoét ! Mày nói Đại bảo chờ cho thời gian , tình cảm tự khắc đến , nhưng một mặt mày vẫn cứ đến với anh ấy , mày vẫn giành anh ấy ... đồ bỉ ổi xấu xa ! Anh tao đã lầm mày , mày là con ác phụ , cút đi cho khuất mắt tao .

La hét chửi mắng phủ phàng xong , Quỳnh mới chệnh choạng đi lên lầu . Nhục nhã quá cô chỉ muốn chết thôi . Cô căm ghét Đại xem thường tình yêu của cô , nhưng sao cô vẫn yêu anh , không thể nào dứt anh ra khỏi trái tim mình . Cô không màn đến xấu hổ để dàn cảnh một màn kịch , vậy mà cuối cùng cô cũng thất bại rồi .

Quỳnh khóc vùi ... cô cáu kỉnh quăng ném mọi thứ trong khi Duyên vẫn cố gọi cửa ...

Gọi mãi không được , Duyên đành về phòng mình . May là bà Ngọc Lan không biết , nếu biết , bà sẽ rất đau lòng .

Thật khuya , Duyên vẫn còn trăn trở mãi , cô hiểu Đại đã từ chối Quỳnh . Chiều nay , anh gọi điện cho cô , nói bằng giọng giận dữ :

- Nếu em còn để Quỳnh làm phiền anh , anh sẽ làm phiền em đấy , để chứng tỏ với Quỳnh , anh không hề yêu cô ấy . Em hãy thôi đẩy Quỳnh đến gần anh .

- Chị ... Duyên ...

Dưới ánh đèn ngủ hồng nhạt , Duyên kinh hoàng , bàn tay Quỳnh đang đỏ cả máu , máu thấm cả bộ đồ ngủ cô đang mặc , cô khụy xuống nền gạch . Bật cây đèn lớn , Duyên kêu lên :

- Chuyện gì vậy Quỳnh ?

- Tôi ... tôi sẽ đi tìm anh Vũ .

- Quỳnh ơi ...

Duyên bấn loạn hét to , hình ảnh Vũ đầy máu của năm nào ... cô ngã chồng lên Quỳnh bất tỉnh .

Khốn kiếp ! Quỳnh mở mắt ra , cô nghiến răng giận dữ , may là bà Ngọc Lan đi lên , Quỳnh đành nhắm nghiền mắt lại .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Cô ấy không sao , mất máu quá nhiều thôi , nhưng nên cẩn thận và khuyên cô ấy nên nghĩ đến đứa con trong bụng .

Cả Duyên lẫn bà Ngọc Lan đều sững sờ :

- Bác sĩ nói ... đứa con nào ?

- Cô Quỳnh đã mang thai hơn một tháng rồi , thưa bà .

Bà Ngọc Lan choáng váng ôm đầu , còn Duyên cô đứng đờ người ra . Quỳnh có thai , đứa con ấy nhất định là của Đại . Thôi ... như vậy cũng xong . Tình yêu xin hẹn lại kiếp sau .

Quỳnh mở mắt ra , nước mắt cô đầm đìa :

- Mẹ ! Con xin lỗi . Sao mẹ không để cho con chết đi hả mẹ ? Con đau khổ quá chỉ muốn đi theo anh Vũ .

- Con không được nói bậy .

Bà ngọc Lan nghiêm nét mặt :

- Mẹ muốn biết , nó là đứa nào ?

- Mẹ ... không giận con chứ hả mẹ ? Con yêu anh ấy mẹ ơi ...

- Hãy nói cho mẹ biết , nó là ai ?

- Là ... anh Đại đó mẹ .

- Đại ?

Bà Ngọc Lan cau mày . Bà không ghét Đại , nhưng sao lại có thể lẩn quẩn như vậy . Bà quay sang nhìn Duyên .

- Con biết số điện thoại nhà thằng Đại chớ ?

- Dạ biết .

- Bảo nó đến gặp mẹ .

Không ai thấy mắt Quỳnh lóe lên ánh lửa vui mừng . Đại không thể không nhận đứa con của anh .

Và Đại đến . Lúc này trông anh giống như một tội phạm .

- Cậu ngồi đó đi !

Đại rón rén ngồi xuống .

- Tôi muốn biết tình cảm của cậu đối với Quỳnh ?

- Cháu ...

- Ngày xưa , tôi rất có cảm tình với cậu khi cậu dắt Duyên đến trả cho tôi cái ví tiền đánh rơi . Vì tình cảm đó tôi tha thứ cho cậu chuyện dang díu của cậu và Duyên , nhưng thật tình tôi không tha thứ cho cậu , nếu như cậu bỏ rơi con gái tôi khi nó đang mang thai .

Đại nổi gai toàn thân , Quỳnh mang thai . Anh đang ngồi trong căn phòng có máy điều hòa ấm áp , vậy mà toàn thân anh run lên , mồ hôi vã ra .

- Đêm qua , nó đã cắt mạch máu tay tự tử theo anh trai nó . Cậu muốn một lúc hai mạng người chết vì sự nhẫn tâm vô trách nhiệm của cậu hay sao ? Cậu còn muốn bất hạnh đến với tuổi già của tôi như thế nào nữa đây ?

Giá như bà mắng chửi thậm tệ hay đánh Đại cũng được . Đằng này bà chỉ khóc , những giọt nước mắt già nua , tre khóc măng làm cho Đại đau lòng . Anh không thể nhẫn tâm ngoảnh mặt quay lưng như một tên đốn mạt vô lương tâm .

- Bác ... Cháu xin lỗi . Thật tình cháu không hề muốn gây ra thảm kịch ngày hôm nay .

- Nhưng nó đã xảy ra rồi đấy . Quỳnh đang nằm bệnh viện , suốt ngày qua chúng tôi phải túc trực bên giường bệnh cứ sợ nó quá tuyệt vọng đi tìm cái chết lần nữa . Cậu Đại ...

Bà Ngọc Lan quỳ xuống chân Đại :

- Xem như tôi van cậu . Tôi chỉ còn một đứa con duy nhất , nếu như nó có mệnh hệ nào , tôi không sống nổi .

Đại hốt hoảng đỡ bà Ngọc Lan :

- Bác ơi ! Bác đừng làm vậy .

- Cậu hứa với tôi , cậu sẽ ... cưới nó đi . Tất cả sẽ là của cậu .

Đỡ bà Ngọc Lan lên ghế , Đại trầm ngâm :

- Cháu sẽ đi gặp Quỳnh . Cô ấy đã mang thai , dĩ nhiên cháu phải có trách nhiệm còn những gì bác nói , cháu ... không nghĩ đến đâu .

- Đại ! Bác hy vọng cháu là người biết suy nghĩ .

Đại ra về , anh cố ý tìm bóng dáng Duyên . Cô đã lánh mặt và không cho anh nhìn thấy cô , mãi mãi suốt cuộc đời anh không được cô tha thứ , dù những lỗi lầm anh không hề muốn xảy ra . Đại đi mà lòng trĩu nặng . Anh không biết mình bày tỏ như thế nào với Quỳnh đây , khi lòng anh nhạt đắng .

Quỳnh mừng lắm khi thấy Đại , cô cố đè nén tình cảm mình xuống và khóc sướt mướt .

- Anh chịu tìm em rồi sao ? Thực sự em chỉ muốn chết cho khỏi bận lòng anh .

Đại ngồi xuống ghế , anh nắm cánh tay của cô :

- Tại sao em lại làm như vậy ?

Quỳnh sụt sùi :

- Em yêu anh có năm năm , lẽ nào anh không biết . Năm năm em chỉ yêu có một mình anh , cứ thầm lặng chờ đợi ? Nhưng bây giờ em tuyệt vọng lắm , em chỉ muốn chết , cả hai mẹ con cùng chết , sống làm gì khi con ra đời không có cha ?

- Anh đâu phải kẻ quá nhẫn tâm , thực sự anh không biết em mang thai . Sao buổi tối đó em không nói ?

- Anh cứ luôn miệng bảo không yêu em , em nói làm sao đây ? Bây giờ anh đang thương hại em phải không ? Em không muốn dùng đứa con ràng buộc anh đâu .

Đại thẫn thờ :

- Có lẽ ông trời đã định cho em và anh . Anh sẽ cưới em , nhưng có một điều em phải cho anh thời gian để tình yêu đến . Anh sẽ cố gắng mang lại hạnh phúc cho em .

- Anh Đại ...

Quỳnh mừng quá , cô vùng dậy ôm choàng Đại , nước mắt vui mừng của cô ướt vai anh , làm cho Đại một thoáng chạnh lòng . Thôi thì hãy bằng lòng với những gì mình đang có .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Chúc mừng em đã đạt thành tâm ý .

Cánh tay đưa ra đòi bắt tay Quỳnh , Quỳnh đành đưa ra :

- Cám ơn anh . Kìa , anh Hoài ...

Quỳnh rụt tay lại vì Hoài giữ chặt tay cô , cô nhăn mặt :

- Anh buông tay Quỳnh ra đi . Quỳnh có mang theo số tiền như đã hứa cho anh nè .

- Anh không cần tiền .

Hoài đóng ví tay lại :

- Lúc đó em hứa ... em sẽ chấp nhận lời yêu cầu của anh , nếu như anh giúp em đóng thành công màn kịch cho Đại chịu cưới em .

- Thì em mang theo mười triệu , quá hậu hĩ rồi đó anh Hoài , vì anh chỉ xác nhận với mọi người , em có thai . Một tiếng xác nhận có mười triệu , anh cho là không xứng ?

- Không , anh đâu có nói không xứng . Lương của anh chỉ đủ đi uống ở bar rượu và cho các cô là hết nhẵn .

- Anh là một bác sĩ quá bay bướm rồi đó . Tu tâm và cưới vợ đi , ăn chơi quá con gái sợ đấy .

- Anh yêu một người , nhưng anh biết cô ấy không yêu anh . Tình yêu buồn cười thật cứ phải đuổi bắt .

- Thôi đi , em phải đi về , hồi này sắp đến ngày cưới , em rất bận rộn . Anh cất tiền đi .

- Anh không nhận đâu . Anh chỉ muốn nhắc lại lời hứa của em : " Sau khi xong việc , anh Đại chịu cưới em , anh muốn gì cũng được . "

Quỳnh mím môi :

- Vậy anh muốn gì ?

- Muốn ... là người đầu tiên của em .

Quỳnh nhảy nhổm như bị phỏng lửa , cô quát khẽ :

- Anh điên rồi hả ? Tôi ăn nói làm sao với anh Đại ?

- Em đang ... mang thai ... một ( thiếu 1 chữ ) thai một đứa con tưởng tượng , dễ ăn nói hay giải thích lắm sao ?

- Việc ấy tôi tự lo .

- Nếu anh không phải người đầu tiên của em , anh sẽ nói với Đại , anh ta chẳng ...sơ múi gì cả . Lúc đó , anh ta sẽ vẫn giữ nguyên ý định cưới em chắc ?

Quỳnh toát mồ hôi . Cô đã là vỏ quít dày , Hoài còn ghê gớm hơn , anh ta là móng tay nhọn . Cô nổi giận :

- Anh là đồ tồi ... một bác sĩ vô giáo dục , uổng công anh ăn học hành nghề lương y như từ mẫu . Anh là con ác quỷ .

Hoài sầm mặt :

- Em cứ chửi đi . Mục tiêu đưa ra , anh cứ đạt . Cất tiền đi , ngoan ngoãn leo lên giường chờ anh . Còn không , em cứ mở cửa và đi về , rồi sẽ không bao giờ có đám cưới . Em chọn đi !

Quỳnh tím mặt , cô lao vào đánh xé Hoài . Chịu cho cô đánh , Hoài bế xốc cô lên , anh đi nhanh lại giường ; ném cô ngã trên nệm rồi lao theo .

Quỳnh ứa nước mắt . Cô đã bị đứt tay bởi cuộc chơi của chính mình . gã hôn cô tham lam và nhanh chóng trút bỏ áo quần trên thân thể cô . Cô nhắm mắt lại để cho nước mắt mình tuôn trào .

Chợt , anh ta buông cô ra ngồi dậy :

- Nếu em quá đau lòng thì cứ ngồi dậy mặc quần áo vào đi , anh không thích cái trò gần gũi người mình yêu mà cô ta mang cảm giác bị cưỡng bức . Ngồi dậy đi !

Dĩ nhiên Quỳnh biết hậu quả của việc cô ngồi dậy và đi ra khỏi căn phòng ghê gớm này . Đại sẽ bỏ cô và cô không còn mặt mũi nào nhìn ai . Cô đành ngậm đắng nuốt cay gạt nước mắt và ôm anh ta .

Chưa hài lòng , anh ta cau có :

- Chỉ ôm như vậy là biểu lộ tình cảm hay sao ?

Quỳnh nhắm mắt lại , cô run run gắn môi mình vào môi anh ta . Chỉ chờ như vậy , Hoài ôm ghì Quỳnh , từng nụ hôn tham lam rơi trên da thịt cô cho Quỳnh cảm giác mê đắm ... Cô buông trôi mình theo cảm xúc lạ lùng tuyệt diệu .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10


Cô gái ngồi bên cạnh mẹ Đại và là sui gia của mình cứ làm bà Ngọc Lan nhìn mãi , không rời mắt ra được .

Ngọc Minh cũng thấy bối rối , cô rót ly nước và mời :

- Cháu mời bác ạ .

- Cám ơn . Cháu rất dễ thương , hình như cháu đã từng ở nước ngoài ?

- Dạ . Cháu ở Úc , cho đến khi ba cháu mất , cháu mới sang Mỹ ở và bây giờ là ở Việt Nam .

- À ...

Khách đến chúc mừng , cắt đứt câu chuyện của bà Ngọc Lan , Ngọc Minh cũng đi lo tiếp khách giùm Đại . Anh có vẻ không vui . Cuộc hôn nhân cắt đứt hoàn toàn tơ tưởng cùng với Duyên , cô đang ngồi kia , trò chuyện với những người cùng xóm cũ ? Nét duyên dáng của cô làm lòng anh đau xót biết mấy .

Đại nhận uống tất cả những ly rượu chúc mừng , anh muốn say để quên hiện thực .

Tiệc tan , khách ra về cũng là lúc Đại gục xuống . Anh say đến không còn biết gì nữa . Quỳnh vất vả lắm mới để anh nằm ngay ngắn lại và giúp anh cởi bộ lễ phục . Cuối cùng cô đã đạt ý nguyện , lấy người mình yêu , nhưng cô đã phải trả một giá quá đắt .

- Anh Đại ! Tỉnh lại anh .

Quỳnh đổ nước chanh đường cho Đại tỉnh lại . Anh chỉ uống mấy miếng , còn bao nhiêu đổ ra ngoài hết .

Thay quần áo mặc nhà , cô lên nằm cạnh anh , vuốt ve gương mặt anh . " Thức dậy đi anh , em yêu anh biết bao . Em đã chịu biết bao nhiêu thiệt thòi và nước mắt ".

Đại vẫn ngủ như chết . Nước mắt Quỳnh bắt đầu chảy , một đêm quá dài với cô .

Buổi sáng khi Quỳnh thức dậy , Đại rời phòng từ bao giờ , anh để lại cho cô mảnh giấy dằn trên bàn .



" Quỳnh ! Anh đến công ty . Em ở nhà mệt cứ nghỉ , hay xuống nhà nói chuyện với mẹ .

Đại "

Quỳnh giận dữ vò nát tờ giấy ném xuống chân . Đại thật quá đáng . Đêm qua ngủ đến sáng , sáng dậy đi mất . Mới cưới hôm qua , sáng nay đã đi làm . Anh cư xử với cô như vậy đó sao ?

Quỳnh nằm lịm với nuớc mắt và giận dữ .

- Quỳnh ! Con ngủ hay thức ?

Mẹ Đại gõ cửa , Quỳnh lau nước mắt , ngồi dậy mở cửa :

- Có chuyện gì vậy mẹ ?

- Sáng giờ sao con không xuống nhà ? Nếu con không khỏe thì mẹ nấu cháo cho con .

- Dạ , con không sao . Chắc là anh Đại về rồi hả mẹ ?

- Nó không điện thoại cho con à ? Trưa nay nó không về . Công ty ở tận Thủ Đức , nên trưa nó không về .

Bà nói như xin lỗi Quỳnh :

- Để mẹ khuyên nó . Cái thằng mới cưới vợ đã đi làm . Từ từ nó sẽ nghĩ lại mà thương con . Sao , con ăn gì mẹ nấu cho ? Có thai con so nó hành dữ lắm .

Quỳnh cười gượng :

- Dạ , không sao đâu . Lát nữa đói , con sẽ xuống nhà ăn .

- Ừ , không nên để nhịn đói mất sức , hại cho đứa bé .

Mẹ Đại quay ra . Quỳnh chán nản nhìn xuống bụng mình . Đại cứ lạnh nhạt với cô , chắc chắn điều bịa đặt của cô sẽ lộ tẩy . Ý nghĩ mất Đại làm Quỳnh sợ hãi , cô vùng dậy thay quần áo đi tìm anh .

- Anh Đại hôm nay đâu có đi làm .

Những câu hỏi và những cái nhìn soi mói hướng về mình , Quỳnh nhục nhã làm sao . Cô thấy giận Đại , Quỳnh đi lang thang , cô không muốn về nhà mình , cũng không muốn về nhà chồng , sẽ chỉ có mình cô với bốn bức tường cô quạnh , Quỳnh sợ thứ không gian lành lạnh trống vắng ấy . Cuối cùng bước chân cô cũng đến nơi cô căm ghét .

- Quỳnh !

Hoài tròn mắt , anh ta không bao giờ dám nghĩ mới cưới hôm qua , hôm sau Quỳnh tìm mình . Nét mặt cô bơ phờ mệt mỏi . Không cần hỏi , Hoài cũng hiểu được vẻ mặt chán chường thất vọng kia . Rót cho cô ly rượu vang , Hoài cười khẽ :

- Trông em chán chường thế .

Quỳnh lặng thinh nhận ly rượu uống cạn .

- Ly nữa nhé !

Quỳnh uống luôn ly thứ hai , thứ ba , nuớc mắt cô chảy ra .

- Em khóc làm gì ? Chỉ tại em cứ nuôi tình yêu . Em xơ xác như vầy , anh ta có tội nghiệp em chút nào đâu .

Anh ta lau nước mắt cho Quỳnh và ôm cô vào lòng , cô không phản kháng những âu yếm vuốt ve của anh ta . Phải , tại sao cô phải đau khổ ? Ý nghĩ trả thù Đại bằng cách ngã vào vòng tay kẻ khác làm Quỳnh không khóc nữa . Cô đáp lại Hoài và say đắm cũng như anh ta đang say đắm cô .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Đẩy cánh cửa phòng , Quỳnh khựng lại vì Đại đã về , anh đang nằm xem ti vi . Anh nhìn cô :

- Em không khỏe sao còn đi ra ngoài ?

Quỳnh làm thinh đi vào . Cô để luôn quần áo nằm vật xuống giường . Đại ngập ngừng :

- Em muốn ăn hay uống gì , anh lấy cho ?

Quỳnh cay đắng :

- Anh còn quan tâm đến em hay sao ?

Biết lỗi Đại cúi đầu :

- Anh xin lỗi . Trưa nay anh về nhà , em đã đi , mẹ đã mắng anh một trận . Thực sự , anh không muốn làm em buồn .

- Không làm cho em buồn , anh cũng đã làm rồi . Nguyên ngày hôm nay , em chỉ muốn chết cho xong một đời . Em có gì thua Duyên , tại sao anh không yêu em ?

Quỳnh sụt sịt khóc . Sự đau khổ của cô anh không thể làm ngơ , muốn hay không cô cũng đã là vợ anh . Đại kéo cô vào ngực mình :

- Anh xin lỗi .

Lời xin lỗi của anh càng làm Quỳnh khóc vùi . Nếu anh không lạnh nhạt , trưa nay cô đâu tìm Hoài và ngã vào lòng anh ta lần thứ hai . Bây giờ được Đại vỗ về , cô thấy xấu hổ .

- Nín đi em ! Có thai không nên khóc hoài .

Quỳnh phụng phịu :

- Anh biết nghĩ đến con lúc nào vậy ?

- Chúng mình bỏ qua hết chuyện cũ nghe em . Có thể anh sẽ làm em không hài lòng , nhưng anh sẽ cố gắng làm cho em vui vẻ như ngày xưa .

- Anh Đại !

Quỳnh chủ động hôn anh , Đại hôn lại cô . Hãy để cho quá khứ ngủ yên . Duyên ơi ! Anh sẽ cố quên em .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Chú Đại !

Thằng Khang nhảy ào ra đón Đại , nó ôm chân anh hớn hở . Đại cúi xuống công kênh nó lên vai .

- Hôm nay cô giáo dạy con hát bài gì , Khang ?

- Cô dạy đếm thôi . Con hát chú Đại nghe nhé !

" Một với một là hai

Hai với hai là bốn

Bốn với một là năm ... "

- Hay quá ! Hay quá !

Nhìn Đại và thằng Khang quyến luyến nhau , Quỳnh thấy gai mắt dễ sợ . Cô thực sự không muốn về thăm nhà . Còn anh ... hình như đây là cái cớ để anh nhìn Duyên và gần thằng bé .

- Con ăn cơm không được hay sao mà đã sang tháng thứ tư , bụng con còn nhỏ xíu vậy Quỳnh ?

Quỳnh phụng phịu :

- Con ăn cũng được ... Bụng nhỏ đỡ mệt mẹ ơi .

- Con phải đi bác sĩ thăm thai thường xuyên đó .

- Dạ . Mẹ ơi ! Hôm nay mẹ nấu món gì đãi vợ chồng con vậy ?

- À ! Duyên nó nấu món lẫu cá bống . Sáng nay mua được con cá bống đến gần ba ký .

- Chị Duyên đâu mẹ ?

- Nó còn ở công ty .

Bà Ngọc Lan biết Duyên muốn tránh gặp Đại . Cũng tốt , cả hai , bà đều xem như con con chính mình đẻ ra . Quỳnh an phận , cho dù Đại không hài lòng bà lắm , nhưng thái độ dứt khoát của Duyên khiến bà an lòng .

Điện thoại của Quỳnh reo , cô cau mày rút máy ra . Lại của Hoài . Cô bực mình đứng lên :

- Con đi nghe điện thoại một chút .

- Con vẫn còn bạn bè và những cú điện thoại riêng à ?

- Dạ , không phải đâu mẹ .

Sợ bà hạch hỏi lôi thôi . Quỳnh đi nhanh lên lầu , cô cẩn thận đóng cửa và bấm máy nói như quát :

- Sao anh không để cho tôi yên thân vậy ? Anh còn muốn gì đây ?

Hoài cười khẽ , giọng anh ta đểu cáng :

- Muốn em , được chưa ? Đùa với em thôi , anh nghe em nói em đã có thai . Lần này không thèm đến phòng mạch của anh nữa , em bạc thật .

- Anh nói đại đi , anh muốn gì ?

- Anh nói rồi , anh muốn em , vì anh biết đứa bé trong bụng em là con của anh .

- Không phải !

- Em gạt được Đại chứ không gạt được anh đâu . Ngày mai , anh muốn gặp em .

- Trưa mai tôi sẽ đến .

Quỳnh tắt máy đi ra , cô bắt đầu thấy phiền lòng và lo lắng . Càng ngày Hoài càng quấy nhiễu không để cho cô yên . Đang được Đại tử tế chiều chuộng , cô không muốn vì phút lầm lỗi của mình mà làm gãy đổ những gì cô cố vun vén .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Mãi đến lúc Đại và Quỳnh sửa soạn đi về , Duyên mới về đến . Cô vui vẻ chào cả hai .

- Mẹ !

Bé Khang sà vào lòng Duyên nũng nịu , nó ôm cổ cô mà hôn .

- Sao mẹ về trễ quá vậy ?

- À ! Mẹ bận công việc . Con ăn cơm chưa ?

- Dạ rồi . Ăn lẫu cá chứ không phải ăn cơm , bà nội với chú Đại cứ khen ngon .

Duyên bế con đi luôn vào trong , cô tránh nhìn Đại , còn anh cứ nhìn theo cô sững sờ :

- Về thôi anh .

Giật mình , Đại vội đi ra cửa , anh cứ loay hoay mãi vẫn chưa mở cửa xe . Quỳnh khó chịu :

- Anh làm sao vậy ?

- Không , không có gì .

Đợi cho Quỳnh ngồi vào xe , Đại mới đi vòng qua ngồi vào tay lái , lái xe đi . Phiền muộn đang ngập lòng anh . Thuở nào yêu thương mặn nồng sao bây giờ trở thành xa lạ . Cố quên sao không thể nào quên .

- Anh Đại !

Quỳnh gọi lần thứ hai , Đại mới giật mình ngơ ngác nhìn lại :

- Em vừa nói gì ?

Quỳnh giậm chân :

- Anh làm gì như người mất hồn vậy ? Cứ mỗi lần về thăm mẹ em , khi về là anh cứ lửng lơ như không biết có em . Lại nhớ Duyên nữa chớ gì ?

Đại ấp úng khỏa lấp :

- Anh có nhớ gì đâu , chẳng qua anh đang nghĩ đến công việc .

- Công việc ?

Quỳnh vùng vằng :

- Rõ ràng lúc chiều anh vui vẻ với thằng Khang , rất vui vẻ , em không muốn gây gỗ nhưng anh làm em tức không chịu được .

Rồi sực nhớ cô la lên :

- Cả cái cô Ngọc Minh gì đó , em cấm anh gặp và thân mật với cô ta . Anh quên anh là người đã có vợ rồi hay sao ?

- Anh xem Ngọc Minh như em gái . Em đừng quát nạt như vậy , anh không thích chút nào .

- Anh thích dịu dàng và lả lơi lắm phải không ?

Đại cau mày :

- Em im đi , càng nói càng khó nghe .

- Em không im , tức thì em nói .

Quỳnh la lớn hơn :

- Không nhớ đến con Duyên thì anh thân mật với con Minh . Anh thân với nó cười nới vui vẻ , có bao giờ anh vui vẻ với em đâu . Anh đi làm từ sáng sớm cho tới chiều tối lại xuống trò chuyện với mẹ , em là cái gì chớ ? Anh có biết em cô đơn và chán lắm không , muốn đi phố với anh , anh cứ viện cớ , còn ...

Quỳnh cứ kể lể mãi , Đại bực mình :

- Lẽ ra em nên xuống nhà với mẹ , trò chuyện cho mẹ vui . Đằng này em cứ suốt ngày không đi ra ngoài thì đóng cửa trong phòng , giống như người ở trọ ? Mẹ già rồi còn phải hầu cơm và giặt giũ cho em , em không thấy quá đáng hay sao ?

- Xưa nay ở nhà , em có phải làm gì đâu , tại sao mẹ không mướn người làm còn kêu ca ? Trò chuyện với mẹ hả , nhạt như nước ốc , thà em xem truyền hình còn đỡ chán hơn .

Đại nhìn Quỳnh đăm đăm , anh thật sự thất vọng trước những lời nói thô thiển kia . Lầm lì anh lái xe nhanh về nhà , mặc cho Quỳnh nói . Cô càng nói càng tức , vừa ghen với Duyên và Ngọc Minh , vừa ức bị Hoài áp chế .

Xe về đến nhà , mở cửa cho Quỳnh xuống xong anh lại lên xe . Quỳnh tưởng anh lùi xe để đậu sát vào trong , nên bình thản đi vào nhà , chừng nghe tiếng máy nổ to hơn và xe vọt đi , cô mới giật mình quay lại :

- Anh Đại ! Anh đi đâu vậy ?

Đại phóng xe đi mất . Quỳnh giận dữ giậm chân :

- Khốn kiếp ! Nói đến hai con quỷ đó là kiếm chuyện .

Không thèm chào mẹ chồng đang mở rộng cửa cho mình , Quỳnh giận dữ về phòng mình , rồi không dằn được , cô đưa tay gạt đổ hết mọi thứ chung quanh mình .

- Con mở cửa xem Quỳnh .

Đang điên tiết Quỳnh quát to :

- Con không có việc gì để nói với mẹ cả , mẹ đi xuống đi , đừng can thiệp hỏi han gì cả .

Cô ném mạnh chiếc gối vào cửa , gục xuống mà khóc .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Tấp vào quán rượu , Đại gọi rượu . Anh muốn say để quên . Anh đã cố ép lòng sống cho một hôn nhân không có nền tảng tình yêu , vậy mà Quỳnh nào cho anh cơ hội . Cô luôn cho anh nhìn thấy những khuyết điểm của cô , những khiếm khuyết đó càng đẩy anh rời xa cô hơn .

- Anh Đại !

Một bàn tay đặt qua vai Đại , anh giật mình quay lại :

- Ngọc Minh !

- Anh lại uống rượu nữa à ?

- Ừ . Em uống gì gọi đi .

Ngọc Minh đưa cao ly rượu của mình mỉm cười :

- Em cũng đang uống rượu . Anh lại gây với Quỳnh nữa à ?

- Ừ .

- Quỳnh đang mang thai , anh nên nhịn và chiều cô ấy một chút .

Đại lắc đầu :

- Anh thấy ngộp thở lắm .

Đại vẫy tay gọi thêm rượu , Ngọc Minh ngăn lại :

- Đừng uống nữa anh . Rượu cũng chẳng giải quyết được gì hết .

Đại cay đắng :

- Nhưng ít ra nó cũng làm anh quên nỗi buồn . Em đừng cản anh .

- Vậy anh uống ít thôi .

Cả Đại lẫn Ngọc Minh không thấy từ xa một ống kính đang hướng về họ . Những cử chỉ an ủi của Ngọc Minh và Đại gục đầu trên vai cô đều được thu trọn vẹn vào ống kính .

Thật khuya , Đại mới khật khưỡng quay về . Không lên phòng , anh ngủ luôn trên xa lông ở phòng khách .

- Đại ! Sao con ngủ ở đây ?

Kéo tấm chăn mẹ vừa đắp cho mình , Đại trùm kín cả đầu và ... tiếp tục ngủ .

- Con không nên cư xử với vợ con như vậy .

- Mấy giờ rồi mẹ ?

- Hơn năm giờ sáng .

- Mẹ cho con ngủ thêm một chút , sáng con còn phải đi làm .

- Được rồi , mẹ không nói , mẹ chỉ nói một câu thôi : nên quan tâm đến vợ con một chút , đừng để nó ầm ĩ làm phiền hàng xóm .

- Cô ấy lại đập phá la hét nữa à ?

Đại bực dọc đi lên phòng . Đẩy cửa phòng , anh dội lại vì cảnh bừa bãi đổ nát , không một lời Đại đi luôn xuống .

- Mẹ ! Con xin lỗi . Cô ta quá quắt thật .

- Anh lại nghe mẹ anh nói xấu tôi , phải không ?

Quỳnh đứng nơi cầu thang châm biếm . Đại nhìn Quỳnh khinh bỉ :

- Cô không đáng một xu , đừng để tôi nhìn cô thấp kém như vậy .

Như một gáo nước lạnh tạt vào mặt , Quỳnh mở to mắt nhìn Đại , cô lịm người trong khoảnh khắc vì lời nói và ánh mắt của anh . Cô đã hiểu , anh không dành một chút tình cảm nào cho mình . Bưng mặt , Quỳnh bật khóc và chạy về phòng mình . Đại ngồi bó gối lòng đầy phiền muộn .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương 9

Đẩy cửa , Quỳnh đi luôn vào , cô ngã vật lên giường im lặng .

Hoài đi theo lại , anh ta nheo mắt nhìn Quỳnh :

- Lại cơm không lành , canh không ngọt nữa à ?

Thấy Quỳnh im lặng , Hoài cười khẽ , đưa tay mơn man nhẹ trên má cô :

- Anh nói rồi , em chỉ hoài công thôi tốt nhất ... yêu anh đi . Công anh to lắm đấy .

Bực mình , Quỳnh quát :

- Anh lại muốn gì nữa ?

- Anh muốn gì đâu , muốn em thuộc về anh thôi . Này ! Anh cho em xem cái này , ly kỳ và hấp dẫn .

Hoài với lấy xấp ảnh trên bàn dí vào mũi Quỳnh .

- Như thế này , anh ta ghẻ lạnh với em là đúng rồi .

Quỳnh chụp xấp ảnh , những tấm ảnh chụp Đại và Ngọc Minh , Đại ôm cô ta .

- Ở đâu mà anh có những tấm ảnh dơ bẩn này vậy ?

- Đêm qua anh đi uống rượu với thằng bạn , vô tình thấy họ , anh ... chụp ảnh cho em xem . Nó không yêu em đâu . Ly hôn đi !

- Không được , chết thì thôi em cũng không để họ với nhau .

- Tội tình gì em phải khổ sở như vậy . Anh yêu em và chiều em hết mình không đủ sao ?

- Tôi không yêu anh .

- Em tàn nhẫn thật , nói không yêu anh tỉnh bơ . Đừng quên đứa con trong bụng em là của anh .

- Không phải !

- Anh không cãi với em , chừng em sinh xong , của ai sẽ biết ngay thôi mà . Thôi , tha cho Đại đi , hắn ăn chả , em cũng ... ăn nem kia mà .

Đẩy mạnh Hoài ra , Quỳnh ngồi dậy :

- Em về đây .

- Em đến công ty của họ để làm ầm lên à ? Đại càng chán ghét em hơn .

Quỳnh cáu kỉnh :

- Anh bảo em phải làm gì đây ? Để yên cho họ yêu nhau à ?

- Thật ra Đại không yêu Ngọc Minh , người hắn yêu là Duyên . Em nên tìm cách đưa thằng Khang đến gặp anh , anh muốn thử máu thằng bé . Anh nghi ngờ nó là con của hắn .

- Nhưng nó rất giống anh Vũ .

- Anh không tin . Em nên nhớ lúc đó anh Vũ đã bị bại liệt , khả năng có con chỉ ba mươi phần trăm thôi .

- Nhưng làm rõ để làm gì ? Để Đại bỏ Ngọc Minh nối lại với Duyên , em có lợi ích gì đâu ?

Hoài cười lớn :

- Em khờ thật , chỉ biết ghen thôi . Tài sản của mẹ em để lại , lẽ ra chỉ có một mình em được hưởng , tại sao lại chia cho kẻ bá vơ ?

Như nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm , Quỳnh kêu lên :

- Em chưa bao giờ nghĩ đến .

- Tài sản là của ba em để lại , tất cả phải là của em .

- Được , em sẽ làm theo lời anh .

Mãi nghĩ ngợi , Quỳnh quên cả ghen và cả việc Hoài đang ... thoát y cô . Những nụ hôn tham lam phủ lên thân thể cô . Quỳnh khép mắt lại đón nhận hạnh phúc mà chưa bao giờ cô có với Đại .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Chú Đại !

Thấy Đại , bé Khang kêu to , nó khoanh tay chào cô giáo rồi chạy ra với Đại , chiếc ba lô nhỏ đùng đưa sau lưng theo nhịp chạy .

Đại bế thốc nó lên , anh âu yếm hôn vào má nó .

- Hôm nay , con muốn ăn gì nào ?

- Dạ , ăn kem .

Đại bế nó lên xe , nó vụt đưa một ngón tay ra :

- Đau ghê ấy chú Đại .

- Sao vậy , chơi dao đứt tay à ? Đưa chú xem .

- Không phải đâu . Hôm qua , cô Ba nói đưa cháu đi ăn kem , nhưng cô Ba lại dẫn cháu vào phòng ông bác sĩ , ổng chích tay cháu đau lắm , nhưng mà cháu không có khóc . Cô Ba nói con trai khóc , yếu lắm .

Đại cau mày nhìn tay nó , trên đầu ngón tay hãy còn đỏ . Quỳnh muốn làm gì vậy ?

- Chú Đại ơi ! Chú đừng có nói với mẹ nha , cô Ba dặn đừng có nói .

- Lần sau , con đừng để người ta làm con đau nữa nhé .

- Dạ .

Đưa đi ăn kem và đi dạo một vòng , Đại thấy nhẹ nhàng thơ thới . Cả hai vui đùa thoải mái . Sáu giờ , Đại đưa trả nó về nhà , anh ấn chuông gọi cửa , xong nheo mắt :

- Mai gặp nhé !

Nó cũng nháy mắt lại với Đại :

- Mai gặp !

Chỉ có cô giúp việc ra mở cửa . Chờ nó vào nhà cửa đóng , anh mới cho xe chạy đi . Ít khi Đại về nhà sớm , cho nên Quỳnh ngạc nhiên , tuy nhiên cô thấy lòng mình vui lên .

- Hôm nay anh về sớm ?

- Anh muốn biết ngày hôm qua , em đưa bé Khang đến phòng mạch làm gì ?

- Anh muốn biết lắm sao ? Được , em cho anh biết , em muốn biết thằng Khang con ai .

- Nếu nó là con của anh Vũ ?

- Nó sẽ hưởng phân nửa tài sản theo di chúc để lại , còn nếu ... là con anh , em tính khác . Anh cư xử tốt với em đi , con anh sẽ được hưởng nửa tài sản , ngược lại ... mẹ con Duyên không có gì cả .

Đại cười nhạt :

- Nếu bé Khang là con anh , anh sẽ lo cho nó , không ai có quyền ngăn cản anh nhận con mình .

Quỳnh biến sắc :

- Anh dám ?

- Chưa bao giờ anh nói mà không làm cả .

Quỳnh mím môi :

- Anh sẽ chẳng bao giờ có cơ hội nối lại với Duyên đâu .

- Duyên không bao giờ tha thứ cho anh , anh không mong chuyện tái hợp .

Quỳnh mai mỉa :

- Cho nên anh đã bắt đầu yêu Ngọc Minh ?

- Anh không muốn nói hay giải thích gì cả , tuỳ em nghĩ . Nào ! Em đã tìm ra sự thật gì ?

- Tự anh đi tìm hiểu sự thật .

- Dù có là con anh hay con anh Vũ , đối với anh điều đó không quan trọng , anh vẫn yêu thương nó .

- Anh chưa bao giờ tỏ ra thương yêu đứa con sắp chào đời của anh cả . Nếu yêu thương nó , anh không cư xử lạnh nhạt với em .

Đại im lặng . Khi tình yêu đã không có , gối chăn cũng không mặn nồng . Tuy nhiên trước lời nói kia , anh nào phải gỗ đá không biết xúc động . Lẽ ra Quỳnh nên dịu dàng hơn . Anh kéo cô vào mình .

- Anh xin lỗi .

- Anh chỉ biết xin lỗi em thôi , rồi vẫn cứ làm cho em đau lòng .

- Anh thích em dịu dàng hơn là dữ dằn .

- Chỉ tại em ghen quá . Sao trong đời anh có nhiều phụ nữ như vậy ?

- Anh xem Ngọc Minh như em gái . Cô ấy là một cô gái có ý chí . Cha mất sớm , cô ấy về Việt Nam tìm mẹ và vẫn chưa gặp được . Anh muốn giúp đỡ cô ấy .

Thật ra mình cũng có lỗi kia mà . Quỳnh ôm cổ Đại , cô hôn anh .

- Từ nay , em sẽ cố dịu dàng .

Nhưng có một điều Quỳnh chợt nhận ra cô thích Hoài hơn , Hoài mới cho cô những xúc cảm tuyệt diệu .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Thế nào anh Hoài ?

Quỳnh hồi hộp , Hoài cười khẩy :

- Anh nói quả không sai . Nó có nhóm máu không trùng khớp với em .

- Có nghĩa ...

- Nó là con của Quốc Đại .

Quỳnh lịm người trong con ghen . Bé Khang là con của Đại . Bấy lâu nay mẹ cô cứ tưởng là cháu mình , thương yêu chiều chuộng . Không , cô không để cho Duyên có cơ hội chiếm đoạt tài sản của cô .

- Em nên làm rõ chuyện này . Đại nhận con , kệ anh ta . Nếu cần , em cứ ly hôn , anh sẽ danh chánh ngôn thuận cưới em .

Thấy Quỳnh ngồi im , Hoài gắt :

- Hay em vẫn cứ thích hắn , muốn làm vợ hắn ? Nếu vậy thì thôi vậy . Để cho Duyên có cơ hội thu tóm hết tài sản của em , cho em sáng mắt ra .

- Không , em sẽ làm cho ra lẽ . Em chán lắm rồi , anh ta yêu em như bị bắt buộc , gượng ép . Vậy mà từ lâu nay em cứ hành hạ mình , nhưng thực ra ...

Hoài nheo mắt :

- Anh biết em tự ái vì mình không bằng Duyên ?

- Không , em có yêu anh ấy . Nếu không tình yêu không trải dài qua nhiều năm như vậy . Và càng yêu càng đau khổ ... em nói thật , anh đừng giận . Anh đã cho em những cảm giác lỳ lạ .

Hoài nhạo báng :

- Vậy Đại là người yêu tâm hồn và anh là người yêu xác thịt à ?

- Em không biết .

- Thôi em đi , anh chán ngắt vì những mâu thuẫn của em . Hãy nghe cho rõ : làm rõ mọi việc , anh sẽ giúp em trong việc giành quyền giám đốc .

Quỳnh đang lâm vào trong tâm trạng nửa đau khổ , nửa giận hờn , cô không biết mình nên làm gì nữa .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Gõ cửa phòng mẹ , không đợi bà Ngọc Lan lên tiếng , Quỳnh đẩy của bước vào :

- Con có chuyện muốn nói với mẹ .

Gỡ mắt kính xuống , bà Ngọc Lan vui bẻ :

- Hôm nay bụng con khá to rồi đó . Chuyện gì vậy con ?

- Mẹ hãy xem cái này .

- Gì vậy ?

Bà Ngọc Lan cau mày cầm tờ xét nghiệm lên xem .

"Lê Nguyên Khang - nhóm máu AB "

- Mẹ không hiểu .

- Con và anh Vũ nhóm O , nhưng thằng Khang máu AB . Có như vậy mà mẹ không hiểu . Thằng Khang không phải con anh Vũ .

- Nhưng nó rất giống thằng Vũ .

- Con chỉ căn cứ vào giấy xét nghiệm này , do dó mẹ không có quyền chia tài sản cho mẹ con Duyên , tất cả là của con .

- Thì ra con đòi làm rõ chuyện này vì tài sản à ?

- Phải .

- Nhưng nếu như vậy , thằng bé là con của chồng con .

- Con mặc kệ . Nếu cần ... ly hôn cũng được . Con chán lắm rồi , có chồng mà như không . Mẹ tưởng chúng con hạnh phúc lắm à ?

- Nhưng nó vẫn tử tế đưa con về thăm mẹ .

- Anh ấy vẫn muốn gặp Duyên , mẹ có hiểu không ? Anh ấy chỉ vui khi cùng con về thăm mẹ , những ngày sau đó con là con , anh ấy là anh ấy . Con đau khổ lắm . Sinh xong , con sẽ đến công ty làm việc , con không muốn sống u buồn . Con đã một lần tự tử khi anh ấy bỏ mặc con . Bây giờ con không ngu nữa , tại sao con phải đau khổ vì một người không yêu mình ?

- Nhưng dù sao con cũng sắp có con . Hãy kiên nhẫn đi con , nước chảy đá mòn đứa con sẽ là sợi dây nối liền mối quan hệ vợ chồng .

- Đứa con ... con đang mang không phải của anh Đại .

- Quỳnh !

Bà Ngọc Lan choáng váng :

- Con nói gì vậy Quỳnh ?

Quỳnh khóc òa :

- Phải , con ngu ngốc lắm khi dàn cảnh để anh ấy cưới con ... Hôm ấy là giả hết , con vắt óc để nghĩ ra mưu kế cho anh ấy thuộc về con . Nhưng cuối cùng con để cho kẻ khác lợi dụng mình , hắn buộc con dâng hiến nấu không hắn sẽ nói ra sự thật , anh Đại sẽ bỏ con , người ta cười chê con ...

- Quỳnh ơi ...

Sự thật kinh khủng làm cho bà Ngọc Lan thở không nổi , tim bà như có ai bóp mạnh lại đau đớn . Bà lả dần ...

Quỳnh hoảng sợ :

- Mẹ ơi ! Mẹ làm sao vậy ? Tỉnh lại đi mẹ .

Quỳnh bấm chuông báo động . Cô khóc rấm rứt . Lẽ ra cô không nên nói gì hết . Trong đi cô , cô cứ làm những chuyện ngu ngốc hại mình .

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Con hãy nghe cho rõ , mẹ không cho phép con làm rõ sự việc . Con cần nhiều tiền để làm gì ?

- Con ...

- Công việc ở công ty đang rất thuận lợi , mọi việc đi vào nề nếp , Duyên tỏ ra rất có khả năng , mẹ cần Duyên và vì Đại là chồng con , mẹ cấm con làm ồn ào , con rõ chưa ?

- Dạ , con hiểu . Mẹ ơi ! Mẹ khỏe chưa vậy ?

- Nếu như con muốn mẹ sống , con hãy làm vui lòng mẹ . Kẻ mà con quen , nó không phải người tốt . Người tốt không lợi dụng con , con hiểu không ?

Quỳnh khóc nho nhỏ . Bên mẹ , cô thấy mình vững chãi , còn với Hoài , cô cứ để anh ta lôi cuốn mình đi , cũng có lúc cô nhận ra anh ta xấu xa , nhưng rồi thất vọng ở Đại , cô lại tìm đến anh ta và xem anh ta như cái phao cho mình bấu víu .

May là mẹ đã vượt qua cái sốc , nếu không có lẽ cả đời Quỳnh sống trong ăn năn :

- Mẹ !

Duyên hớt hải đi vào :

- Mẹ tỉnh rồi hả ? Lúc nãy con được điện thoại của cô Ba , con sợ muốn chết . Đang đi thanh tra các cơ sở , con bỏ hết chạy về . Bây giờ , mẹ như thế nào rồi hả mẹ ?

- Mẹ khỏe rồi . Con lau mồ hôi đi .

Duyên cười ngượng ngập lấy tay lau mồ hôi . Lúc nãy suýt nữa cô đã gây ra tai nạn trên đường vì chạy xe tốc độ nhanh , bây giờ nhìn thấy bà tỉnh táo , Duyên mới thấy nhẹ nhõm .

Cô ngồi xuống cạnh bà , xoa vai và bóp chân , thái độ lo lắng và quan tâm của cô thật tự nhiên . Quỳnh là con , nhưng cô hiểu chưa bao giờ mình lo cho mẹ được như Duyên .

Bà Ngọc Lan nhẹ nhàng :

- Thôi , con về nhà đi Quỳnh , ở đây mẹ có Duyên lo , không sao đâu . Nhớ phải biết giữ gìn hạnh phúc của mình đang có .

Quỳnh đứng lên đi về ? Qua dãy hành lang , cô đứng lại vì Hoài đang đợi cô .

- Mẹ làm sao vậy ? Lúc nãy , anh thấy em đưa mẹ vào , nhưng không phải bộ phận chuyên môn của anh , nên anh không sang được .

Quỳnh lạnh nhạt :

- Chuyện thằng nhỏ ... mẹ em biết lâu rồi .

- Biết mà vẫn nhận ? Mẹ em có ... bị điên không vậy ?

- Anh không được nói với mẹ em bằng cái giọng điệu đó .

Hoài nhún vai :

- Có một ngày , họ sẽ đoạt hết , lúc đó ... em và mẹ em sáng mắt ra .

- Chúng ta không nên gặp nhau nữa .

- Sao vậy ?

- Vì chuyện của anh và em mà mẹ chịu không nổi , bà đã ngất .

- Em nói cho bả biết ? Ngu dữ vậy ?

Quỳnh thở dài :

- Điều em cần không phải là tiền , bởi vì tiền không cho em hạnh phúc .

Hoài giận dữ :

- Vậy Đại cho em hạnh phúc à ?

- Mẹ nói đứa con sẽ làm cho Đại nghĩ lại .

- Anh cảnh cáo em , nó không phải con của Đại , anh ...

Hoài định nói nữa , nhưng từ đàng xa Đại và Ngọc Minh đang đi tới , Hoài cười nhạt mai mỉa :

- Đó ! Hạnh phúc của em đến kìa .

Quỳnh vội dang ra , Đại chạy đến lo lắng :

- Mẹ làm sao rồi Quỳnh ?

- Mẹ đã tỉnh . Mẹ bị ép tim làm mệt thôi .

- Anh đến nhà , nghe nói nên vội đến đây luôn . Chúng ta vào thăm mẹ .

Ngọc Minh chào Quỳnh , cô làm lơ như không thấy bước vội theo Đại . Sau lưng cô , Hoài tức giận nhìn theo .

Bước ra chỗ vắng , anh ta bấm số máy di động :

- Chú Phát ! Chú hãy làm theo kế hoặch thứ hai đi . Thất bại rồi , bà ta vẫn giữ nguyên ý định nhận thằng bé .

Tắt máy bỏ vào túi áo , anh ta kinh hãi vì Ngọc Minh đứng nhìn anh ta . Định tỉnh mình , gạt Ngọc Minh sang một bên , Hoài lạnh lùng đi .

Đậy là lần thứ hai Ngọc Minh nhìn thấy Quỳnh và Hoài . Cú điện thoại vắn tắt nhưng cũng đủ cho cô hiểu : anh ta đang mưu toan cái gì đó , mà cô chưa nghĩ ra , nhưng cô biết chắc nó không thuộc về công tác bệnh viện mà là chuyện cá nhân .

- Ngọc Minh ! Sao không vào ?

Nhận ra Duyên , Ngọc Minh mỉm cười :

- Một lát em vào sau . Bé Khang đang ở nhà hả chị ?

- Sáng nay cháu đi học .

- Bé mới ba tuổi mà thông minh ghê , hay hỏi những câu anh Đại không ngờ .

Duyên tươi cười , ý nghĩ về con cho cô phấn chấn lên :

- Ở nhà cũng vậy , đôi khi tôi bí trước những câu hỏi của cháu . Cô và anh Đại đi công tác à ?

- Dạ không . Em đăng báo tìm mẹ mấy tháng nay , có một hai người trùng tên lẫn họ , nhưng khi hỏi kỹ lại thì không phải .

Ngọc Minh đùa :

- Hồi thời đó , tên Ngọc Lan chắc thịnh hành lắm cho nên rất nhiều người tên Ngọc Lan .

- Mẹ Ngọc Minh tên Ngọc Lan ? Mẹ chồng chị cũng tên Ngọc Lan đó . Hoàng Ngọc Lan .

- Hoàng Ngọc Lan ? Thật không chị ?

- Thật .

Ngọc Minh bàng hoàng . Ngọc Quỳnh , Ngọc Lan ... sao cô lại đi tìm nơi xa xôi vậy ? Nhưng rồi cô thất vọng . Chắc là không phải , Quỳnh và cô bằng tuổi nhau ...

- Ngọc Minh vào gặp mẹ chị đi , trong đám cưới của Quỳnh , Minh cũng có gặp mẹ chị mà phải không ?

- Dạ có .

Đại đang ân cần hỏi han bà Ngọc Lan . Quỳnh đứng cạnh . Ngọc Minh vào cúi chào bà .

- Thưa bác , bác khỏe chưa ạ ?

- Khỏe rồi . Cám ơn cháu đến thăm .

Đại đứng lên :

- Nếu mẹ muốn về , để con đi nói với bác sĩ làm giấy xuất viện , sẵn xe con đưa mẹ về luôn . Em ở đây nghe Quỳnh .

Duyên đứng tránh ra cho Đại đi , anh nhìn cô một chút , cái nhìn buồn bã xót xa .

Duyên vui vẻ :

- Mẹ ! Ngọc Minh cũng có mẹ trùng tên lẫn họ với mẹ đó .

Bà Ngọc Lan sửng sốt nhìn Ngọc Minh :

- Vậy ba cháu tên gì vậy ?

- Dạ , tên Bắc , Nguyễn ngọc Bắc .

- Nguyễn ngọc Bắc ! Trời ơi ...

Mặt bà Ngọc Lan xanh mét :

- Cháu ... cháu có ảnh của ba cháu không ?

- Dạ có . Cháu về Việt Nam đăng ảnh của ba cháu mấy tháng nay , không biết mẹ cháu đã chết hay không xem báo .

- Ngọc Bắc ...

Bà Ngọc lan gần như gục xuống . Ôi ! Đứa con bà mong đợi .

- Mẹ ...

- Bác ơi , bác ... Gọi bác sĩ đi chị Duyên .

Duyên dợm chạy đi , bà Ngọc Lan yếu ớt xua tay :

- Không cần đâu , mẹ không sao .

Bà ôm choàng Ngọc Minh nghẹn ngào :

- Hèn nào , mẹ đã nhìn con và thấy rất quen .

- Bác ...

- Hồi ấy , con vừa chào đời , ba con vội mang con đi , ông ấy không biết mình còn một đứa con nữa . Mẹ mang thai song sinh . Ông ấy đi biệt tăm tích , bây giờ đang ở đâu vậy con ?

- Dạ ... mất rồi . Bác ơi ! Cháu không hiểu ... bác đừng làm cháu sợ .

- Con rất giống mẹ , con không nhận ra sao ? Còn Quỳnh giống ba , hai chị em song sinh nhưng không giống nhau . Hồi ấy ...

Mắt bà Ngọc Lan khép lại đau đớn :

- Ông ấy quá tự ái vì một lời nói của ngoại con . Ông ấy bồng con đi biệt tích , mẹ cứ mong chờ mãi , mẹ nghĩ ổng đã chết cùng đứa con ... Hơn hai mươi năm còn gì nữa . Ngọc Bắc ơi ! Sao ông nhẫn tâm quá vậy ?

- Mẹ ! Hãy bình tĩnh , đừng quá đau đớn mẹ ạ .

- Quỳnh ! Con và Ngọc Minh là chị em song sinh , người chị mẹ từng nói với con , con hãy cư xử cho tốt .

- Quỳnh !

- Ngọc Minh !

Đôi chị em song sinh ôm nhau , nuớc mắt Ngọc Minh nhạt nhòa , còn Quỳnh bây giờ cô mới hiểu cảm giác quen thuộc khi nhìn thấy Ngọc Minh .

Sponsored content



Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 2 trong tổng số 3 trang]

Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3  Next

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết