Trong khi đợi bác sĩ của trường kiểm tra cho Văn , nó tranh thủ qua thư viện lấy sách vở ! Son không bị nặng lắm , chỉ là bong gân nhẹ thôi nhưng do cố quá nên mới cảm thấy đau như vậy
- gọi tài xế đưa về chưa ?!? - nó hỏi , tay vẫn đỡ Son
- rồi !
- ừ , về nghỉ đi ! đúng là thiếu gia ... - nó chép miệng
- gì hả ? - Son nheo mắt nhìn nó
- không - nó cười hiểm , quay mặt đi
- cũng trễ rồi , đi ăn gì không ?!?
- thôi khỏi ! về đi , bài luận cũng xong rồi mà !
- uhm ... mà... Hy với ..- Son lại đề cập tới Tuấn
- sao ?
- không có gì , mai đi sớm huh ! - Son nói rồi đi thẳng , chẳng kịp để nó trả lời . Vừa lúc bác Sinh cũng đến đón nó nên thôi
Hôm sau , nó vừa tới trường thì cũng vừa gặp xe của Son
- ey ! đợi với ! - Son đi từ từ tới , khoác vai nó một cách tự nhiên
- làm gì đó hả ? - nó nhăn mặt , đẩy tay Son ra
- bạn bè đỡ nhau không được huh ? - Son cười hiểm nhìn nó - nhờ ai mà Son bị té
- tại Hy chắc !!!
- nói nhiều quá , bạn bè mà . - Son lại khoác vai nó đi tiếp
Lại lấy chữ bạn bè đó ra để nói , đúng là nó chưa thấy ai con nít như Son ! Ngồi ăn , nó húych mạnh vài chân Son, xem thử có phải Son đang giả vờ không
- Á ! - Son la lên nhìn nó - làm gì vậy hả ?!
- ...ủa ? đau hả ? - nó nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Son vừa cười vừa quan tân - có sao không
- Nè ! vừa đánh vừa xoa đó hả ?
- Làm gì có ... - nó le lươi nhìn sang chỗ khác
Son cũng có vừa hơn ai đâu ! Chân rõ ràng đã đỡ nhưng lại tỏ ra rất khỗ sở , còn bắt nó dìu lên lớp - ai biểu , tự nhiên Hy đụng vào chỗ đau làm gì !
Nó nhăn mặt , muốn huých thêm cái nữa cho bỏ ghét nhưng không được , phải ngoan ngõan nghe lời Son . Đau thật ! Vào lớp , mọi người khác ngạc nhiên khi thấy nó đỡ Son đi
- Sao ah ? - Văn hỏi
- Té thôi , không có gì đầu - Son cười toe
- Bong gân huh ? - Tuấn cũng quan tâm
- ừ ! - Son nhìn Tuấn , hả dạ lắm vì đã được nó dìu vào lớp mà
- sao không nghỉ đi ? - Tuấn ngạc nhiên
- hờ.. đại thiếu gia chỉ biết nhõng nhẽo , tất nhiên phải đi học để hành người rồi - nó nói , rồi nằm xuống bàng
Cuối giờ , vẫn phải ở lại làm bài luận , vì chân Son còn đau nên sẽ học ở lớp luôn . Không qua thư viện nữa
- đói chưa ? - Văn nhìn đồng hồ - hôm nay chịu khó đi , làm cho xong luôn
- đói chết luôn rồi đây ... - Son rên rỉ
- thiếu gia rên rồi kìa - nó nhìn Son cười cười , đúng là lâu lâu mới được thấy khuôn mặt ngố đó của Son
- 2 người ngồi đợi đi , Văn ra ngoài mua điểm tâm !
Văn đi ra , Son bắt nằm xuống bàng nhắm mắt lại , định ngủ 1 giấc . Không ngờ , lại cúp điện , nó giật mình la lên
- SON !
- ...huh ? - Son mở mắt ra , ngồi bật dậy ,nhìn xung quanh toàn một màu đen
- SON !!! - nó vẫn gọi
- Bình tĩnh , cúp điện thôi mà ... - Son lấy điện thoại ra , rọi xung quanh - Hy ???
Son tròn mắt nhìn nó , nó đang nắm chạt tay lại , khuôn mặt trắng bệt . Có vẻ rất sợ
- Hy sợ tối hả ? - Son xáp tới
- ...- nó không nói gì , chỉ gật đầu
Son lại nghĩ ra trò mới để chọc nó
- oh..ra vậy hìhì ... - Son cười rồi tắt điện thoại đi , quay qua quay lại đã biến mất tăm
- Son ... - nó gọi , cố im lặng nghe thừ Son đang ở đâu - điện thoại hết Pin hả ?
Chap 14 : Bóng Tối !
Không có ai trả lời , nó lại gọi tên Son
- Hy không giỡn đâu nhe ! thôi đi ! - nó đứng dậy , qươ tay trong bóng tối để đi ra ngoài , nó bắt đầu thấy sợ , thật sự sợ . Nó chúa ghét tối , từ nhỏ đã như vậy . Càng lớn , nỗi sợ cũng càng to hơn - Son .. Hy không giỡn đâu , mau ra đây đi - giọng nó run run
Son vẫn không nói gì , đứng trong một góc nhìn nó , mắt Son khá tốt trong bóng tối nhìn cũng rõ . Rồi vô tình nó đụng phải cạnh bàng
- Á ... - nó rên một tiếng rồi ngồi xuống nhắm mắt lại, không biết đã bao lâu rồi nó mới ở trong tối . Lại bắt đầu cảm nhận xung quanh chỉ tòan một màu đen
[ hô..đây mới là điểm yếu của Hy sao ? ] - Son nghĩ
Bắt đầu có tiếng thút thít , là nó . Phải nó đang khóc , khóc vì sợ
[ hình như mình giỡn hơi quá rồi ... ] - Son lại gần nó , bật điện thoại lên
- Hy ah ...- Son nói nhẹ nhàng , nhìn nó lúc này thật sự Son không nỡ , run lên như vậy , Son biết nó không nói nổi nữa lại còn đang khóc . Son bước lại 1 bước kéo nó đứng dậy , rồi thật nhanh ôm nó vào lòng mình - Xin lỗi ... - Son nói , giọng ấm áp nhất có thể
Nó không nói gì , vì quá sợ nên chẳng biết phải làm sao nữa ! Chỉ đứng im , nhắm ghì mắt .
- Xin lỗi ... - giọng Son vẫn nhẹ nhàng vang bên tai nó
Nó cũng ngừng khóc , nhưng tay vẫn run và nắm chặt lại .
- Hy ! - Son nắm lấy vai nó - Có Son rồi nè , mở mắt ra coi ...
- ... - nó từ từ mở mắt ra nhìn Son
- Thấy chưa ? không có gì đâu mà ! về chỗ ngồi đi - Son nắm tay nó , đi trước rọi đường
Nó ngồi xuống ghế , bắt đầu thấy an tâm hơn . Một phần vì Son , một phần nhờ ánh đèn điện thoại
Lát sau , điện cũng có lại , Văn cũng về tới . Vừa bước vô lớp
- Uả ?... sao .... - Văn ngạc nhiên khi thấy nó đang dựa vào vai Son ngủ ngon lành
- Suỵt - Son ra hiệu cho Văn , cố không làm nó tỉnh giấc
- Sao áh ? - Văn ngồi xuống
- Cúp điện , sợ quá nên vậy ! - Son nhìn sang nó , cười nhẹ - để Hy ngủ lát đi !
- ờ ! hèn gì , thấy thợ điện đứng ở ngoài kia kìa - Văn nhìn ra ngoài - nghe nói là điện bên khu A bị hỏng
- uhm ..- Son đỡ nó nằm xuống bàng rồi cởi áo khoác ra chòang cho nó
- chà... ân cần quá đó ! - Văn chép miệng nhìn cảnh đó
- nói nhìu , lo ăn đi ! đói lắm rồi - Son phớt lờ đi điều Văn vừa nói - ăn nhanh còn làm bài luận nữa !
Phải tới 8h mới làm bài luận xong , Văn nhìn nó rồi nói
- ngủ mà cũng mang đậm chất tiểu thư ... đúng là vẫn dễ thương ..
- uhm ! - Son nói , xếp sách vở lại , chuẩn bị về đi
- gọi Hy dậy nhe ?
- ...thôi - Son nhớ lại khuôn mặt sợ hãi của nó khi nãy - để Son đưa Hy về cho !
Son nói rồi nhẹ nhàng bế nó lên tay , đi qua trước mặt Văn . Trong lòng Văn lại thấy nhói , Văn biết chính mình cũng đang từng ngày , từng ngày thích nó . Nhưng Son là bạn Văn , người bạn thân nhất của Văn nên ...
Bế nó từ lớp ra tới cổng trường , Son thấy vui , cảm giác này chưa bao giờ xuất hiện hết ! còn nó , nữa tỉnh nữa mê , nó thấy ấm , rất ấm áp khi nằm trên tay Son . Nhưng nó không biết , đang xảy ra chuyện gì .
Mở mắt ra , nó giật mình nhìn sang bên cạnh
- Son ?
- Dậy rồi huh ? - Son quay sang
- ủa sao ..- nó ngạc nhiên nhìn quanh
- đang về nhà ! khi nãy thấy Hy ngủ ngon quá nên không gọi !
- uhm ...
- mà không ngờ Hy cũng sợ tối đó . - Son nói , lại bắt đầu cái giọng châm chọc đó
- Còn nói nữa hả ..hồi nãy...- nó khựng lại , cả 2 lại nhớ đến cái lúc Son ôm nó .
Son ho một tiếng rồi quay sang chỗ khác , nó cũng vậy . Không khí lại trở nên im lặng , tự nhiên bây giờ tim nó lại đập nhanh hơn .
Tối hôm đó , cả nó và Son đều không ngủ được , nó thì vẫn còn cảm giác khi Son ôm nó . Còn Son thì lại còn cảm giảc của cả cái lúc nó dựa vào vai Son ngủ ! Không ngủ được cũng phải thôi !
Hôm sau , gặp lại nhau 2 đứa lại thấy ngượng ngùng sao đó , đang ăn Son nói
- ờ ... sắp sinh nhật Văn rồi ! chuẩn bị đi là vừa ...
- huh ? - nó quay sang - ngày mấy ? sao Hy không biết
- thứ 5 này !
- oh ....Văn thích cái gì nhất ?
- cái nó đang thích hả ? hờ.. học bỏng đi du học ở Anh ! - Son cười nhìn nó - sao ?
- học bỏng thì sao mà tặng ... nói dậy cũng nói ! vậy là không thích gì khác ?
- có , sách .. sách càng hiếm nó càng thích
- được rồi ! - nó nói rồi đứng lên đi trước
Chap 15 : Vô Hình Chung
Vừa vô tới lớp , mọi người đều đã nhận được thiệp mời dự sinh nhật của Văn . Nó cũng vậy
- ey ! - Tuấn ngồi xuống trước mặt nó - Hy chuẩn bị gì chưa ?
- sinh nhật Văn ah hả ? - nó cười , mở tấm thiệp ra - ..cũng không biết nữa ... chắc là sẽ kím sách gì đó cho Văn - nó đọc lướt qua , buổi tiệc sẽ được tổ chức tại Winni - Hờ.. Winni ah ? - nó nhăn mặt
- ừ ! chỗ đó khá đẹp mà ...với lại là dạ tiệc mặt nạ , chắc hay lắm đó
- Thầy vô lớp rồi ! - Son nói , đẩy nhẹ tay Tuấn
Cả lớp lao nhao 1 hồi rồi cũng im lặng , nó nhìn tấm thiệp đó thở dài - sao lại là Winni ... - nó nghĩ rồi nằm xuống bàn
- nè ..- Son quay sang , khều nó - mệt huh ?
- ...không - nó rên đừ đừ lên , quay mặt đi
- Chứ sao ? ăn rồi mà ? còn đói hở ?
- Không ! - nó hít một hơi thật sâu rồi ngẩn đầu dậy
Nó không thể đến Winni được , đó là khách sạn 3sao của tập đòan họ Đường mà ?!? nó không muốn sẽ có ai nhận ra mình hay sao đó . Và hơn hết , nó ngại Đường Viên nữa .
Buổi chiều học nhóm tại thư viện . Nó đi trễ nên lại bị Son càu nhàu cho 1 trận
- Văn đâu ? đi trễ còn hơn Hy mà ? - nó nhăn mặt , cố tìm đồng minh
- Đang ở Winni rồi , kêu là chuẩn bị cho Party đêm mai
- .. có 2 người cũng không học được gì nhiều , về đi - nó đứng dậy , chuẩn bị đi ra
- Ai cho mà về ! - Son chạy theo kéo tay nó
- Nè....
- Im lặng và đi theo thôi , không được hỏi gì hết - Son mặc kệ nó đang cố vùng vẫy, kéo nó đi
- ...buông tay ra .. SON ... - nó la lên
Không có tác dụng , nó càng la lối Son càng giữ tay nó chặt hơn . Ra tới bãi xe
- ..ey ...- nó nhăn nhó khi bị đẩy vào xe
- ồn quá ! im lặng đi - Son ghé sát mặt lại gần nó , nhìn chăm chăm vào mắt nó để giữ im lặng - Thắt dây an tòan vô ! -Son phì cười khi thấy mặt nó đỏ bừng lên vì ngại
- ... đi đâu đây ? - nó kéo kính xe xuống , nhìn ra ngoài
- Siêu thị !!!
Tại siêu thị
- làm trò gì đây không biết ... -nó lầm bầm theo sau Son
- đi nhanh lên ! - Son quay lại - .. táo hay socola ? - Son cầm chai sirô trên tay nhìn nó
- Socola ...
Đi thêm một đọan , tới quầy trái cây
- táo ..nho...dâu....kiwi... - Son lựa kỹ từng trái , có vẻ như Son rất hay đi chợ kiểu này - trời àh ... thiếu gia họ Hạ đây ah ??? - nó tròn mắt nhìn Son , cứ tưởng Son là đại thiếu gia chính gốc chứ ?!?
- ey ! - Nó huếch tay Son - định làm bánh kem hả ? - nó nhìn gói bột mỳ trưng trưng trong giỏ
- ừ - Son cười tươi nhìn nó - sao ? không biết làm hả ?
- ....- nó quay đi chỗ khác , biết sao được khi nà Son đã nói đúng
- Hahaha - Son nheo mắt lại , cười một cách nhăn nhở - biết ngay mà ... hôm nay thầy Son sẽ dạy một lớp học đặc biệt cho trò ! - Son khoác vai nó - lo mà học hỏi đi !!!
Tại biệt thự họ Hạ
- đầu tiên ah .. là phải biết cách làm bột mỳ ! - Son xắn tay áo lên - không làm được bước này thì dẹp lun ...
- uhm.. - nó nhìn Son chăm chú
Nhìn Son trong cái tạp dề thật sự rất lạ và cũng rất buồn cười . Cứ tưởng Son cũng như bao công tử khác , chỉ biết ăn chơi này nọ . Nhưng nó không ngờ , hóa ra Son lại đảm đang vậy
- gatô trái cây nên phần trang trí cũng rất quang trọng , chủ yếu là thích ăn gì thì xếp lên ....
- Uhm ...
- Hy gọt trái cây đi ! - Son đưa con dao và đĩa trái cây đã rửa sẵn cho nó
- ...Hy ah ?
- Tiểu thư không biết gọt luôn huh ? - Son ghé sát mặt lại gần nó
- ...- nó im lặng , chẳng biết nói gì hơn .
- Được rồi , bày cho ... khỗ lắm !- Son chép miệng rồi cầm lấy trái kiwi
Tự nhiên , Son lại nhẹ nhàng , khác với cái lúc lôi nó đi xềnh xệch ở trường
- nè .. được rồi đó ! - Son đưa con dao lại cho nó - cứ từ từ mà làm !
nói rồi Son quay đi lại chỗ lò nướng lấy bánh ra , nó bắt đầu "công trình" gọt trái cây của mình . Biết là con gái thì phải đảm đang , nhưng nó lại khác , gì chứ mấy khỏang này nó chịu thua . Nhưng ngược lại , nó rất giỏi trà đạo . Thôi thì bù qua xớt lại cũng đủ rồi .
Vô tình nó liếc nhìn Son , bắt gặp khuôn mặt đang chăm chú vào chiếc bánh . Chưa bao giờ nó thấy Son như vậy , rất cẩn thận , tỉ mỉ từng chút một cho chiếc bánh đó . Bỗng ... 1 cái gì đó khiến tim nó đập nhanh hơn
- Á ... - nó rên lên
- Gì áh ? - Son quay sang nhìn nó liền
- ..hở ? ... không!!! - nó cười gượng
- Đưa tay đây coi .. - Son lại gần nắm tay nó - biết ngay mà , tiểu thư ơi là tiểu thư - Son chép miệng
- Đau ...- nó đánh tay Son
- ...- Son chẳng nói gì , lấy trong túi ra một cái băng keo cá nhân
- ủa ? sao có sẵn hay vậy ? - Nó ngạc nhiên
- ồn ào ! im lặng coi - Son nhẹ nhàng rửa đi vết đứt tay rồi băng lại cho nó , tất cả diễn ra trong giây lát nhưng lại khiến nó thấy sao đó ..hình như là vì được quan tâm - xong rồi ...
- uhm... cám ơn ...- nó nói giọng có vẻ ngượng nghịu
Chap 16 : Điệu Nhảy Đầu Tiên !
- người gì nhờ tí chuyện cũng không xong - Son càu nhàu kéo nó ngồi xuống ghế - ngồi im đó
- hơ ...
Son gọt nốt chỗ trái cây rồi bắt đầu trang trí bánh . Nó cứ như vậy ngồi im lặng chăm chú theo dõi từng hành động của Son . Thật sự , càng lúc nó lại càng thấy ở con người này có 1 cái gì đó hay hay
- muốn ăn thử không ? -Son hỏi
- ờ...có ! -Nó ngẩn đầu dậy , mắt có vẻ sáng hơn
- nè ...- Son cẩn thận cắt một mẫu bánh rồi đặt xuống trước mặt nó - ăn đi !
- ủa? bánh này không phải làm cho Văn hả ? - Nó ngạc nhiên
- cái này một mình Son làm thì đâu có tính ...hôm nay Son làm , mai Hy cùng làm rồi đem tặng ! ăn đi - Son chìa cái nĩa ra cho nó
- ờ...ừ...
Bánh Son làm thật sự là rất khác với những loại nó đã từng ăn , vị rất lạ nhưng lại ngon . PhẦn kem không quá béo nhưng cũng không quá nhạt nhẽo , trái cây được lựa chọn kỹ nên rất hợp với mùi hương socola trong bánh ! cả phần bánh bông lan cũng mịn , mang vị ngọt của chanh Mỹ rất thơm .
- ngon không ?
- huh ? - nó nhìn Son - ...tạm được
- gì ? tạm được thôi ? - Son nheo mắt nhìn nó
- uhm ...- nó cười một cách con nít rồi ăn nốt chỗ bánh đó
Nó không biết , Son học cách làm bành là vì nó . Rủ nó cùng làm bánh chung cũng chỉ là cái cớ thôi ! cả chuyện cái băng keo cá nhân có sẵn đó cũng là do Son đã chu đáo chuẩn bị từ trước hết .
Hôm sau , đang học tiết 2 Son đã kéo nó cúp tiết
- ê ... đi đâu đó ... - Nó nhăn mặt
- đi làm bánh ! hôm qua nói rồi mà ! - Son quay lại , cười một cách rõ là nhăn nhở
Mất cả 3 tiếng đồng hồ 2 đứa mới làm xong bánh kem cho Văn , hôm nay Son rút kinh nghiệm không cho nó gọt trái cây nữa ! Nó chỉnh lại cái nơ trên hộp bánh rồi nói
- ..uhm .. tối nay chắc Hy không đi được đâu ! ..Son nói với Văn là cho Hy xin lỗi..
- Gì ? sao không đi ? - Son nheo mắt nhìn nó
- Hy ...- Nó ngập ngừng , sao có thể nói vì nó không muốn gặp Đường Viên chứ .
- Hy gì ? thôi đi ... sinh nhật Văn mà không đi , muốn nó giận hả ??!?
- Nhưng mà ..
- Không nhưng gì hết , hợp đồng có ghi rõ mà ? Hy phải cùng Son đi tới các buổi tiệc cần thiết ! - Son đứng lên , lại gần nó - quên rồi huh ?
- Không phải quên mà tại vì ...- nó gân cổ lên , định cãi lại
- Rồi , không quên thì đi . - Son nhìn đồng hồ - giờ Hy về nhà, chuẩn bị , lát nữa nhớ tới đúng giờ ... hiểu chưa ?
Bất đắt dĩ , phải nghe lời Son . Sao có thể phản lại hợp đồng chứ ? đúng là tự đào hố chôn mình mà.
- hợp đồng quái quỷ gì chứ ... - Nó lầm bầm mở tủ đồ ra nhanh chóng chọn 1 bộ váy đơn giản nhưng đậm chất tiểu thư . Đầm ống , với 2 màu trắng và xanh lục đậm , 1 bên vai trần đặt điểm nhấn là nơ trắng
Chuẩn bị xong , nó nhìn đồng hồ
- mới 4h .. sớm mà ..
- thưa cô chủ ! đồ chuẩn bị xong rồi ạh ! - Bác Sinh đi vào , mang theo chiếc mặt nạ cho nó . Một chiếc mặt nạ nữa mặt , nền xanh lục đậm với hoa văn cổ màu vàng và bạch kim , điểm nổi bật là những lông ngỗng nhuộm xanh lục biển và đen khá sang trọng . Chính giữa đặt một viên pha lên Xanh .
Buổi tiệc bắt đầu , nó đến hơi trễ so với dự kiến của Son .
- ..giờ này mà chưa tới nữa ..- Son càu nhàu
- Bình tĩnh đi ! - Văn cười , lấy 1 ly rượu trắng cho Son
Trong đám đông đó , khó mà nhận ra ai là ai . Mỗi người đều mang mặt nạ khác nhau , cả Son và Văn cũng vậy . Nó đi vào trong , vì người khá đông nên cũng không ai để ý chuyện người ra kẻ vào.
- Không biết ... ai là Văn .. - Nó nhìn quanh , cố tìm trong đám đông
[ nè! Tới chưa hả ? ] - tin nhắn của Son - hờ... làm gì ghê vậy ? khó chịu
[ tới rồi ! đang ở trong rồi nè ! ]
Son cũng bắt đầu nhìn quanh , cố nhận dạng từng người . Văn cũng vậy , vô tình Văn đã nhận ra nó nhờ mái tóc ngắn . Cuộc vui bắt đầu , Văn lên tiếng
- rất cám ơn các bạn hôm nay đã đến buổi party này của Văn ! hy vọng là mọi người sẽ thấy thoải mái ! Bây giờ , Văn xin tuyên bố buổi tiệc chính thức bắt đầu
- OHOHOHOOHHHHH - mọi người vỗ tay râm rang
Trong nhóm của Văn , có thông lệ . Buổi tiệc do ai tổ chức thì điệu nhảy đầu tiên sẽ do chính người chủ lựa chọn bạn nhảy cùng bất kỳ ! Và hôm nay cũng vậy
- hôm nay ai sẽ là cô gái may mắn đây ! - Son nói thêm vào , làm mọi người càng khí thế hơn
Nó nhận ra ngay cái giọng tinh quái đó của Son . Văn đưa tay lên , ra hiệu tắt đèn . Tất cả đèn được tắt hết chỉ còn một đèn chiếu vào chỗ Văn và Son đang đứng . Văn bắt đầu đi qua đám đông , càng lúc càng tiến lại gần nó , chính nó , Son và tất cả mọi người đều không ngờ . Văn đứng lại , đưa tay ra
- ...điệu nhảy đầu tiên ?!?
- Hơ...
Văn nhìn nó , ánh mắt vẫn đầy hy vọng . Tất cả mọi người bây giờ đều đang dồn ánh mắt về phía nó.
- An Hy ? - Son bắt đầu nhận ra
- Văn ah ... - Nó ngập ngừng
- Được không ? - Văn nhướng mày nhìn nó
Nó cũng không nghĩ gì , chuyện khiêu vũ trong các buổi tiệc quá là quen thuộc với nó rồi mà . Bắt đầu điệu nhảy đầu tiên
Chap 17 : Chỉ Là Một Thóang
Mọi người chăm chú quan sát nó và Văn , Son cũng vậy . Bản nhạc đầu tiên - Last Concert , nhẹ nhàng và sâu lắng nhưng đầy sang trọng . 2 đứa lượt nhẹ theo từng giai đọan từ nhẹ nhàng đến cao trào , nó và Văn đã trở thành tâm điểm đáng chú .
- ..không biết tiểu thư nhà ai hơ ? - một người nói
- Uhm .. nhìn 2 người nhảy kìa , đẹp thiệt
Son vẫn chăm chú nhìn theo từng bước chân nó , thật sự là nó nhảy rất đẹp . Nhưng Son biết trong lòng mình đang có cảm giác gì đó - là nhói đau .
Bản nhạc kết thúc , Văn cuối người chào như cái cách mà các hòang tử vẫn hay làm trong phim hay truyện cổ tích . Hòan hảo cho một bắt đầu . Tiếp đến , Son cũng vào cuộc .
- Tiếp theo - Son lên tiếng - sẽ là món quà của mình dành cho Son !
Nói xong Son nhanh chóng đi đến cạnh cây piano trắng bạch , nó cũng nhận ra đó là gịong của Son. Nốt nhạc đầu tiên vang lên , nhẹ nhàng không kém Last Concert , nhưng lại trầm và mang nhiều suy ngẫm hơn cho người nghe , tiết tấu thay đổi như tình cảm của tác giả cũng như người biểu diễn . Cả phòng im lặng đến lạ lùng , hòa nhập vào từng phím đàn của Son . Nó khá ngạc nhiên
- không ngờ Son cũng biết chơi đàn ..
- Son là trùm của mấy vụ này rồi - Văn lên tiếng
Nó biết bản nhạc này , bản mà bố nó vẫn hay nghe .
- ...Looking For A Word To Replace...của Steinway và Sons ! - nó cười , một cách nhẹ nhàng và ánh mắt trong sáng .Cái nhìn rất khác với thường ngày
Phím đàn cuối cùng cũng dừng lại . Những tiếng vỗ tay và hò hét của mọi người làm tan đi không khí im lặng nãy giờ
- không hổ danh thiếu gia họ Hạ mà ! - Tuấn đi đến bên cạnh nó
- Hay là Hy cũng đàn 1 bài tặng Văn nhe ? - Văn quay sang nhìn nó
- Hả ? Hy áh hả ? - nó tròn mắt
- Vì sinh nhật Văn ?
- ...- nó đắn đó vài giây rồi cũng đồng ý - okei !
Tuấn cũng lại gần , bất chợt nói
- Để Tuấn lên tiếng cho , tụi mình đàn chung đi ? Hy biết bài này không ? - Tuấn nói khẽ vào tai nó
khoác tay Tuấn đi đến chỗ cây đàn . dưới ánh đèn , nó như nàng công chúa vậy . Được bao nhiêu hòang tử vây quanh . Son nhìn cảnh đó , lại nổi dậy 1 câu hỏi :
- chẳng lẽ Hy quen với Tuấn thiệt ? bây giờ sẽ là màng biểu diễn của An Hy Tiểu thư và Kim Lớp Trưởng danh giá lớp ta ! màng trình diễn có 1 không 2 đây ! - Tuấn nói với giọng tinh ngịch hằng ngày
Một tràng pháo tay mở đầu , nó ngồi xuống từ từ đặt tay lên phím đàn . Tuấn cũng cầm lấy cây violon , phối hợp khá ăn ý bản - I Give You Spring . Có cả góp mặt của Piano và violon càng làm bản nhạc trở nên đặc biệt và vui vẻ hơn . Đúng là mang đậm chất của Tuấn mà . Son lại thấy khó chịu , cảm giác lúc này vừa khó chịu vừa khó chịu vừa đau nhói . Bản nhạc vừa kết thúc Son đã đi ra ngoài , bỏ mặt lại những tiếng vỗ tay .
- Hay lắm ! - Văn cười
- ..hi... - nó nhìn quanh - ủa ? Son đâu ? mới thấy đứng đây mà ?!?
- Không biết nữa... chắc lại tăng nhiệt rồi chứ gì - Văn chép miệng
- Tăng nhiệt ? là sao ?
Vừa lúc , điện thoại nó có tin nhắn mới
[ lên tầng thượng nhanh đi ! ] - của Son , một tin nhắn cụt ngủn và đầy chất sai khiến
- Hy ra ngòai một lát nhe
Nó đi ra , vẫn còn đeo mặt nạ . Đứng đợi thang máy xuống
- còn 3 tầng nữa...
Nói dứt câu không bao lâu , cửa thang máy cũng mở ra . Nó giật mình khi thấy người đang dứng trong đó là
- Đường Viên ? - nó cuối mặt ,
Viên đang chăm chú đọc xấp hồ sơ trên tay nên không để ý lắm đến nó . Viên bắt đầu đi ra , thóang nhìn nó - Một cảm giác quen thuộc , nhưng cũng mơ hồ . Sao Viên nhận ra nó được khi nó đang đeo mặt nạ như vậy ?!? Nó vội bước vào thang máy , ngang qua Viên , nhanh tay bấm nút close . Chợt có 1 điều thóang qua trong đầu Viên , cái nhìn vừa rồi . Viên nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ nó có gì đó giống chiếc nhẫn chia tay , Viên quay lại nhưng cửa thang máy đã đóng
- ...phù...may....- nó thờ dài
- Hồi nãy...??? - Viên vẫn mơ hồ - chắc không phải đâu , Hy sao lại tới đây được !
Vậy là , Viên đã không có đủ thời gian để nhận ra đó chính là nó . Chỉ một thóang qua , một cái nhìn vẫn chưa đủ . Phải chăng vì Viên đã hết yêu nó ? hay là đã quên nó thiệt rồi ? Nó đứng trong thang máy , tim nhói đau cùng những câu hỏi đặt ra . Thời gian qua không đủ dể nó gọi là nguôi đi tình cảm của mình , thay đổi môi trường mới , cuộc sống mới nhưng tất cả cũng chỉ là trốn tránh thực tại . Có rất nhiều chuyện muốn nói , rất nhiều câu hỏi không có câu trả lời . Ngày hôm nay , khi vô tình gặp lại tim nó vẫn còn cảm giác nhói đau , vẫn còn đập mạnh
____________________The end________________
- gọi tài xế đưa về chưa ?!? - nó hỏi , tay vẫn đỡ Son
- rồi !
- ừ , về nghỉ đi ! đúng là thiếu gia ... - nó chép miệng
- gì hả ? - Son nheo mắt nhìn nó
- không - nó cười hiểm , quay mặt đi
- cũng trễ rồi , đi ăn gì không ?!?
- thôi khỏi ! về đi , bài luận cũng xong rồi mà !
- uhm ... mà... Hy với ..- Son lại đề cập tới Tuấn
- sao ?
- không có gì , mai đi sớm huh ! - Son nói rồi đi thẳng , chẳng kịp để nó trả lời . Vừa lúc bác Sinh cũng đến đón nó nên thôi
Hôm sau , nó vừa tới trường thì cũng vừa gặp xe của Son
- ey ! đợi với ! - Son đi từ từ tới , khoác vai nó một cách tự nhiên
- làm gì đó hả ? - nó nhăn mặt , đẩy tay Son ra
- bạn bè đỡ nhau không được huh ? - Son cười hiểm nhìn nó - nhờ ai mà Son bị té
- tại Hy chắc !!!
- nói nhiều quá , bạn bè mà . - Son lại khoác vai nó đi tiếp
Lại lấy chữ bạn bè đó ra để nói , đúng là nó chưa thấy ai con nít như Son ! Ngồi ăn , nó húych mạnh vài chân Son, xem thử có phải Son đang giả vờ không
- Á ! - Son la lên nhìn nó - làm gì vậy hả ?!
- ...ủa ? đau hả ? - nó nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Son vừa cười vừa quan tân - có sao không
- Nè ! vừa đánh vừa xoa đó hả ?
- Làm gì có ... - nó le lươi nhìn sang chỗ khác
Son cũng có vừa hơn ai đâu ! Chân rõ ràng đã đỡ nhưng lại tỏ ra rất khỗ sở , còn bắt nó dìu lên lớp - ai biểu , tự nhiên Hy đụng vào chỗ đau làm gì !
Nó nhăn mặt , muốn huých thêm cái nữa cho bỏ ghét nhưng không được , phải ngoan ngõan nghe lời Son . Đau thật ! Vào lớp , mọi người khác ngạc nhiên khi thấy nó đỡ Son đi
- Sao ah ? - Văn hỏi
- Té thôi , không có gì đầu - Son cười toe
- Bong gân huh ? - Tuấn cũng quan tâm
- ừ ! - Son nhìn Tuấn , hả dạ lắm vì đã được nó dìu vào lớp mà
- sao không nghỉ đi ? - Tuấn ngạc nhiên
- hờ.. đại thiếu gia chỉ biết nhõng nhẽo , tất nhiên phải đi học để hành người rồi - nó nói , rồi nằm xuống bàng
Cuối giờ , vẫn phải ở lại làm bài luận , vì chân Son còn đau nên sẽ học ở lớp luôn . Không qua thư viện nữa
- đói chưa ? - Văn nhìn đồng hồ - hôm nay chịu khó đi , làm cho xong luôn
- đói chết luôn rồi đây ... - Son rên rỉ
- thiếu gia rên rồi kìa - nó nhìn Son cười cười , đúng là lâu lâu mới được thấy khuôn mặt ngố đó của Son
- 2 người ngồi đợi đi , Văn ra ngoài mua điểm tâm !
Văn đi ra , Son bắt nằm xuống bàng nhắm mắt lại , định ngủ 1 giấc . Không ngờ , lại cúp điện , nó giật mình la lên
- SON !
- ...huh ? - Son mở mắt ra , ngồi bật dậy ,nhìn xung quanh toàn một màu đen
- SON !!! - nó vẫn gọi
- Bình tĩnh , cúp điện thôi mà ... - Son lấy điện thoại ra , rọi xung quanh - Hy ???
Son tròn mắt nhìn nó , nó đang nắm chạt tay lại , khuôn mặt trắng bệt . Có vẻ rất sợ
- Hy sợ tối hả ? - Son xáp tới
- ...- nó không nói gì , chỉ gật đầu
Son lại nghĩ ra trò mới để chọc nó
- oh..ra vậy hìhì ... - Son cười rồi tắt điện thoại đi , quay qua quay lại đã biến mất tăm
- Son ... - nó gọi , cố im lặng nghe thừ Son đang ở đâu - điện thoại hết Pin hả ?
Chap 14 : Bóng Tối !
Không có ai trả lời , nó lại gọi tên Son
- Hy không giỡn đâu nhe ! thôi đi ! - nó đứng dậy , qươ tay trong bóng tối để đi ra ngoài , nó bắt đầu thấy sợ , thật sự sợ . Nó chúa ghét tối , từ nhỏ đã như vậy . Càng lớn , nỗi sợ cũng càng to hơn - Son .. Hy không giỡn đâu , mau ra đây đi - giọng nó run run
Son vẫn không nói gì , đứng trong một góc nhìn nó , mắt Son khá tốt trong bóng tối nhìn cũng rõ . Rồi vô tình nó đụng phải cạnh bàng
- Á ... - nó rên một tiếng rồi ngồi xuống nhắm mắt lại, không biết đã bao lâu rồi nó mới ở trong tối . Lại bắt đầu cảm nhận xung quanh chỉ tòan một màu đen
[ hô..đây mới là điểm yếu của Hy sao ? ] - Son nghĩ
Bắt đầu có tiếng thút thít , là nó . Phải nó đang khóc , khóc vì sợ
[ hình như mình giỡn hơi quá rồi ... ] - Son lại gần nó , bật điện thoại lên
- Hy ah ...- Son nói nhẹ nhàng , nhìn nó lúc này thật sự Son không nỡ , run lên như vậy , Son biết nó không nói nổi nữa lại còn đang khóc . Son bước lại 1 bước kéo nó đứng dậy , rồi thật nhanh ôm nó vào lòng mình - Xin lỗi ... - Son nói , giọng ấm áp nhất có thể
Nó không nói gì , vì quá sợ nên chẳng biết phải làm sao nữa ! Chỉ đứng im , nhắm ghì mắt .
- Xin lỗi ... - giọng Son vẫn nhẹ nhàng vang bên tai nó
Nó cũng ngừng khóc , nhưng tay vẫn run và nắm chặt lại .
- Hy ! - Son nắm lấy vai nó - Có Son rồi nè , mở mắt ra coi ...
- ... - nó từ từ mở mắt ra nhìn Son
- Thấy chưa ? không có gì đâu mà ! về chỗ ngồi đi - Son nắm tay nó , đi trước rọi đường
Nó ngồi xuống ghế , bắt đầu thấy an tâm hơn . Một phần vì Son , một phần nhờ ánh đèn điện thoại
Lát sau , điện cũng có lại , Văn cũng về tới . Vừa bước vô lớp
- Uả ?... sao .... - Văn ngạc nhiên khi thấy nó đang dựa vào vai Son ngủ ngon lành
- Suỵt - Son ra hiệu cho Văn , cố không làm nó tỉnh giấc
- Sao áh ? - Văn ngồi xuống
- Cúp điện , sợ quá nên vậy ! - Son nhìn sang nó , cười nhẹ - để Hy ngủ lát đi !
- ờ ! hèn gì , thấy thợ điện đứng ở ngoài kia kìa - Văn nhìn ra ngoài - nghe nói là điện bên khu A bị hỏng
- uhm ..- Son đỡ nó nằm xuống bàng rồi cởi áo khoác ra chòang cho nó
- chà... ân cần quá đó ! - Văn chép miệng nhìn cảnh đó
- nói nhìu , lo ăn đi ! đói lắm rồi - Son phớt lờ đi điều Văn vừa nói - ăn nhanh còn làm bài luận nữa !
Phải tới 8h mới làm bài luận xong , Văn nhìn nó rồi nói
- ngủ mà cũng mang đậm chất tiểu thư ... đúng là vẫn dễ thương ..
- uhm ! - Son nói , xếp sách vở lại , chuẩn bị về đi
- gọi Hy dậy nhe ?
- ...thôi - Son nhớ lại khuôn mặt sợ hãi của nó khi nãy - để Son đưa Hy về cho !
Son nói rồi nhẹ nhàng bế nó lên tay , đi qua trước mặt Văn . Trong lòng Văn lại thấy nhói , Văn biết chính mình cũng đang từng ngày , từng ngày thích nó . Nhưng Son là bạn Văn , người bạn thân nhất của Văn nên ...
Bế nó từ lớp ra tới cổng trường , Son thấy vui , cảm giác này chưa bao giờ xuất hiện hết ! còn nó , nữa tỉnh nữa mê , nó thấy ấm , rất ấm áp khi nằm trên tay Son . Nhưng nó không biết , đang xảy ra chuyện gì .
Mở mắt ra , nó giật mình nhìn sang bên cạnh
- Son ?
- Dậy rồi huh ? - Son quay sang
- ủa sao ..- nó ngạc nhiên nhìn quanh
- đang về nhà ! khi nãy thấy Hy ngủ ngon quá nên không gọi !
- uhm ...
- mà không ngờ Hy cũng sợ tối đó . - Son nói , lại bắt đầu cái giọng châm chọc đó
- Còn nói nữa hả ..hồi nãy...- nó khựng lại , cả 2 lại nhớ đến cái lúc Son ôm nó .
Son ho một tiếng rồi quay sang chỗ khác , nó cũng vậy . Không khí lại trở nên im lặng , tự nhiên bây giờ tim nó lại đập nhanh hơn .
Tối hôm đó , cả nó và Son đều không ngủ được , nó thì vẫn còn cảm giác khi Son ôm nó . Còn Son thì lại còn cảm giảc của cả cái lúc nó dựa vào vai Son ngủ ! Không ngủ được cũng phải thôi !
Hôm sau , gặp lại nhau 2 đứa lại thấy ngượng ngùng sao đó , đang ăn Son nói
- ờ ... sắp sinh nhật Văn rồi ! chuẩn bị đi là vừa ...
- huh ? - nó quay sang - ngày mấy ? sao Hy không biết
- thứ 5 này !
- oh ....Văn thích cái gì nhất ?
- cái nó đang thích hả ? hờ.. học bỏng đi du học ở Anh ! - Son cười nhìn nó - sao ?
- học bỏng thì sao mà tặng ... nói dậy cũng nói ! vậy là không thích gì khác ?
- có , sách .. sách càng hiếm nó càng thích
- được rồi ! - nó nói rồi đứng lên đi trước
Chap 15 : Vô Hình Chung
Vừa vô tới lớp , mọi người đều đã nhận được thiệp mời dự sinh nhật của Văn . Nó cũng vậy
- ey ! - Tuấn ngồi xuống trước mặt nó - Hy chuẩn bị gì chưa ?
- sinh nhật Văn ah hả ? - nó cười , mở tấm thiệp ra - ..cũng không biết nữa ... chắc là sẽ kím sách gì đó cho Văn - nó đọc lướt qua , buổi tiệc sẽ được tổ chức tại Winni - Hờ.. Winni ah ? - nó nhăn mặt
- ừ ! chỗ đó khá đẹp mà ...với lại là dạ tiệc mặt nạ , chắc hay lắm đó
- Thầy vô lớp rồi ! - Son nói , đẩy nhẹ tay Tuấn
Cả lớp lao nhao 1 hồi rồi cũng im lặng , nó nhìn tấm thiệp đó thở dài - sao lại là Winni ... - nó nghĩ rồi nằm xuống bàn
- nè ..- Son quay sang , khều nó - mệt huh ?
- ...không - nó rên đừ đừ lên , quay mặt đi
- Chứ sao ? ăn rồi mà ? còn đói hở ?
- Không ! - nó hít một hơi thật sâu rồi ngẩn đầu dậy
Nó không thể đến Winni được , đó là khách sạn 3sao của tập đòan họ Đường mà ?!? nó không muốn sẽ có ai nhận ra mình hay sao đó . Và hơn hết , nó ngại Đường Viên nữa .
Buổi chiều học nhóm tại thư viện . Nó đi trễ nên lại bị Son càu nhàu cho 1 trận
- Văn đâu ? đi trễ còn hơn Hy mà ? - nó nhăn mặt , cố tìm đồng minh
- Đang ở Winni rồi , kêu là chuẩn bị cho Party đêm mai
- .. có 2 người cũng không học được gì nhiều , về đi - nó đứng dậy , chuẩn bị đi ra
- Ai cho mà về ! - Son chạy theo kéo tay nó
- Nè....
- Im lặng và đi theo thôi , không được hỏi gì hết - Son mặc kệ nó đang cố vùng vẫy, kéo nó đi
- ...buông tay ra .. SON ... - nó la lên
Không có tác dụng , nó càng la lối Son càng giữ tay nó chặt hơn . Ra tới bãi xe
- ..ey ...- nó nhăn nhó khi bị đẩy vào xe
- ồn quá ! im lặng đi - Son ghé sát mặt lại gần nó , nhìn chăm chăm vào mắt nó để giữ im lặng - Thắt dây an tòan vô ! -Son phì cười khi thấy mặt nó đỏ bừng lên vì ngại
- ... đi đâu đây ? - nó kéo kính xe xuống , nhìn ra ngoài
- Siêu thị !!!
Tại siêu thị
- làm trò gì đây không biết ... -nó lầm bầm theo sau Son
- đi nhanh lên ! - Son quay lại - .. táo hay socola ? - Son cầm chai sirô trên tay nhìn nó
- Socola ...
Đi thêm một đọan , tới quầy trái cây
- táo ..nho...dâu....kiwi... - Son lựa kỹ từng trái , có vẻ như Son rất hay đi chợ kiểu này - trời àh ... thiếu gia họ Hạ đây ah ??? - nó tròn mắt nhìn Son , cứ tưởng Son là đại thiếu gia chính gốc chứ ?!?
- ey ! - Nó huếch tay Son - định làm bánh kem hả ? - nó nhìn gói bột mỳ trưng trưng trong giỏ
- ừ - Son cười tươi nhìn nó - sao ? không biết làm hả ?
- ....- nó quay đi chỗ khác , biết sao được khi nà Son đã nói đúng
- Hahaha - Son nheo mắt lại , cười một cách nhăn nhở - biết ngay mà ... hôm nay thầy Son sẽ dạy một lớp học đặc biệt cho trò ! - Son khoác vai nó - lo mà học hỏi đi !!!
Tại biệt thự họ Hạ
- đầu tiên ah .. là phải biết cách làm bột mỳ ! - Son xắn tay áo lên - không làm được bước này thì dẹp lun ...
- uhm.. - nó nhìn Son chăm chú
Nhìn Son trong cái tạp dề thật sự rất lạ và cũng rất buồn cười . Cứ tưởng Son cũng như bao công tử khác , chỉ biết ăn chơi này nọ . Nhưng nó không ngờ , hóa ra Son lại đảm đang vậy
- gatô trái cây nên phần trang trí cũng rất quang trọng , chủ yếu là thích ăn gì thì xếp lên ....
- Uhm ...
- Hy gọt trái cây đi ! - Son đưa con dao và đĩa trái cây đã rửa sẵn cho nó
- ...Hy ah ?
- Tiểu thư không biết gọt luôn huh ? - Son ghé sát mặt lại gần nó
- ...- nó im lặng , chẳng biết nói gì hơn .
- Được rồi , bày cho ... khỗ lắm !- Son chép miệng rồi cầm lấy trái kiwi
Tự nhiên , Son lại nhẹ nhàng , khác với cái lúc lôi nó đi xềnh xệch ở trường
- nè .. được rồi đó ! - Son đưa con dao lại cho nó - cứ từ từ mà làm !
nói rồi Son quay đi lại chỗ lò nướng lấy bánh ra , nó bắt đầu "công trình" gọt trái cây của mình . Biết là con gái thì phải đảm đang , nhưng nó lại khác , gì chứ mấy khỏang này nó chịu thua . Nhưng ngược lại , nó rất giỏi trà đạo . Thôi thì bù qua xớt lại cũng đủ rồi .
Vô tình nó liếc nhìn Son , bắt gặp khuôn mặt đang chăm chú vào chiếc bánh . Chưa bao giờ nó thấy Son như vậy , rất cẩn thận , tỉ mỉ từng chút một cho chiếc bánh đó . Bỗng ... 1 cái gì đó khiến tim nó đập nhanh hơn
- Á ... - nó rên lên
- Gì áh ? - Son quay sang nhìn nó liền
- ..hở ? ... không!!! - nó cười gượng
- Đưa tay đây coi .. - Son lại gần nắm tay nó - biết ngay mà , tiểu thư ơi là tiểu thư - Son chép miệng
- Đau ...- nó đánh tay Son
- ...- Son chẳng nói gì , lấy trong túi ra một cái băng keo cá nhân
- ủa ? sao có sẵn hay vậy ? - Nó ngạc nhiên
- ồn ào ! im lặng coi - Son nhẹ nhàng rửa đi vết đứt tay rồi băng lại cho nó , tất cả diễn ra trong giây lát nhưng lại khiến nó thấy sao đó ..hình như là vì được quan tâm - xong rồi ...
- uhm... cám ơn ...- nó nói giọng có vẻ ngượng nghịu
Chap 16 : Điệu Nhảy Đầu Tiên !
- người gì nhờ tí chuyện cũng không xong - Son càu nhàu kéo nó ngồi xuống ghế - ngồi im đó
- hơ ...
Son gọt nốt chỗ trái cây rồi bắt đầu trang trí bánh . Nó cứ như vậy ngồi im lặng chăm chú theo dõi từng hành động của Son . Thật sự , càng lúc nó lại càng thấy ở con người này có 1 cái gì đó hay hay
- muốn ăn thử không ? -Son hỏi
- ờ...có ! -Nó ngẩn đầu dậy , mắt có vẻ sáng hơn
- nè ...- Son cẩn thận cắt một mẫu bánh rồi đặt xuống trước mặt nó - ăn đi !
- ủa? bánh này không phải làm cho Văn hả ? - Nó ngạc nhiên
- cái này một mình Son làm thì đâu có tính ...hôm nay Son làm , mai Hy cùng làm rồi đem tặng ! ăn đi - Son chìa cái nĩa ra cho nó
- ờ...ừ...
Bánh Son làm thật sự là rất khác với những loại nó đã từng ăn , vị rất lạ nhưng lại ngon . PhẦn kem không quá béo nhưng cũng không quá nhạt nhẽo , trái cây được lựa chọn kỹ nên rất hợp với mùi hương socola trong bánh ! cả phần bánh bông lan cũng mịn , mang vị ngọt của chanh Mỹ rất thơm .
- ngon không ?
- huh ? - nó nhìn Son - ...tạm được
- gì ? tạm được thôi ? - Son nheo mắt nhìn nó
- uhm ...- nó cười một cách con nít rồi ăn nốt chỗ bánh đó
Nó không biết , Son học cách làm bành là vì nó . Rủ nó cùng làm bánh chung cũng chỉ là cái cớ thôi ! cả chuyện cái băng keo cá nhân có sẵn đó cũng là do Son đã chu đáo chuẩn bị từ trước hết .
Hôm sau , đang học tiết 2 Son đã kéo nó cúp tiết
- ê ... đi đâu đó ... - Nó nhăn mặt
- đi làm bánh ! hôm qua nói rồi mà ! - Son quay lại , cười một cách rõ là nhăn nhở
Mất cả 3 tiếng đồng hồ 2 đứa mới làm xong bánh kem cho Văn , hôm nay Son rút kinh nghiệm không cho nó gọt trái cây nữa ! Nó chỉnh lại cái nơ trên hộp bánh rồi nói
- ..uhm .. tối nay chắc Hy không đi được đâu ! ..Son nói với Văn là cho Hy xin lỗi..
- Gì ? sao không đi ? - Son nheo mắt nhìn nó
- Hy ...- Nó ngập ngừng , sao có thể nói vì nó không muốn gặp Đường Viên chứ .
- Hy gì ? thôi đi ... sinh nhật Văn mà không đi , muốn nó giận hả ??!?
- Nhưng mà ..
- Không nhưng gì hết , hợp đồng có ghi rõ mà ? Hy phải cùng Son đi tới các buổi tiệc cần thiết ! - Son đứng lên , lại gần nó - quên rồi huh ?
- Không phải quên mà tại vì ...- nó gân cổ lên , định cãi lại
- Rồi , không quên thì đi . - Son nhìn đồng hồ - giờ Hy về nhà, chuẩn bị , lát nữa nhớ tới đúng giờ ... hiểu chưa ?
Bất đắt dĩ , phải nghe lời Son . Sao có thể phản lại hợp đồng chứ ? đúng là tự đào hố chôn mình mà.
- hợp đồng quái quỷ gì chứ ... - Nó lầm bầm mở tủ đồ ra nhanh chóng chọn 1 bộ váy đơn giản nhưng đậm chất tiểu thư . Đầm ống , với 2 màu trắng và xanh lục đậm , 1 bên vai trần đặt điểm nhấn là nơ trắng
Chuẩn bị xong , nó nhìn đồng hồ
- mới 4h .. sớm mà ..
- thưa cô chủ ! đồ chuẩn bị xong rồi ạh ! - Bác Sinh đi vào , mang theo chiếc mặt nạ cho nó . Một chiếc mặt nạ nữa mặt , nền xanh lục đậm với hoa văn cổ màu vàng và bạch kim , điểm nổi bật là những lông ngỗng nhuộm xanh lục biển và đen khá sang trọng . Chính giữa đặt một viên pha lên Xanh .
Buổi tiệc bắt đầu , nó đến hơi trễ so với dự kiến của Son .
- ..giờ này mà chưa tới nữa ..- Son càu nhàu
- Bình tĩnh đi ! - Văn cười , lấy 1 ly rượu trắng cho Son
Trong đám đông đó , khó mà nhận ra ai là ai . Mỗi người đều mang mặt nạ khác nhau , cả Son và Văn cũng vậy . Nó đi vào trong , vì người khá đông nên cũng không ai để ý chuyện người ra kẻ vào.
- Không biết ... ai là Văn .. - Nó nhìn quanh , cố tìm trong đám đông
[ nè! Tới chưa hả ? ] - tin nhắn của Son - hờ... làm gì ghê vậy ? khó chịu
[ tới rồi ! đang ở trong rồi nè ! ]
Son cũng bắt đầu nhìn quanh , cố nhận dạng từng người . Văn cũng vậy , vô tình Văn đã nhận ra nó nhờ mái tóc ngắn . Cuộc vui bắt đầu , Văn lên tiếng
- rất cám ơn các bạn hôm nay đã đến buổi party này của Văn ! hy vọng là mọi người sẽ thấy thoải mái ! Bây giờ , Văn xin tuyên bố buổi tiệc chính thức bắt đầu
- OHOHOHOOHHHHH - mọi người vỗ tay râm rang
Trong nhóm của Văn , có thông lệ . Buổi tiệc do ai tổ chức thì điệu nhảy đầu tiên sẽ do chính người chủ lựa chọn bạn nhảy cùng bất kỳ ! Và hôm nay cũng vậy
- hôm nay ai sẽ là cô gái may mắn đây ! - Son nói thêm vào , làm mọi người càng khí thế hơn
Nó nhận ra ngay cái giọng tinh quái đó của Son . Văn đưa tay lên , ra hiệu tắt đèn . Tất cả đèn được tắt hết chỉ còn một đèn chiếu vào chỗ Văn và Son đang đứng . Văn bắt đầu đi qua đám đông , càng lúc càng tiến lại gần nó , chính nó , Son và tất cả mọi người đều không ngờ . Văn đứng lại , đưa tay ra
- ...điệu nhảy đầu tiên ?!?
- Hơ...
Văn nhìn nó , ánh mắt vẫn đầy hy vọng . Tất cả mọi người bây giờ đều đang dồn ánh mắt về phía nó.
- An Hy ? - Son bắt đầu nhận ra
- Văn ah ... - Nó ngập ngừng
- Được không ? - Văn nhướng mày nhìn nó
Nó cũng không nghĩ gì , chuyện khiêu vũ trong các buổi tiệc quá là quen thuộc với nó rồi mà . Bắt đầu điệu nhảy đầu tiên
Chap 17 : Chỉ Là Một Thóang
Mọi người chăm chú quan sát nó và Văn , Son cũng vậy . Bản nhạc đầu tiên - Last Concert , nhẹ nhàng và sâu lắng nhưng đầy sang trọng . 2 đứa lượt nhẹ theo từng giai đọan từ nhẹ nhàng đến cao trào , nó và Văn đã trở thành tâm điểm đáng chú .
- ..không biết tiểu thư nhà ai hơ ? - một người nói
- Uhm .. nhìn 2 người nhảy kìa , đẹp thiệt
Son vẫn chăm chú nhìn theo từng bước chân nó , thật sự là nó nhảy rất đẹp . Nhưng Son biết trong lòng mình đang có cảm giác gì đó - là nhói đau .
Bản nhạc kết thúc , Văn cuối người chào như cái cách mà các hòang tử vẫn hay làm trong phim hay truyện cổ tích . Hòan hảo cho một bắt đầu . Tiếp đến , Son cũng vào cuộc .
- Tiếp theo - Son lên tiếng - sẽ là món quà của mình dành cho Son !
Nói xong Son nhanh chóng đi đến cạnh cây piano trắng bạch , nó cũng nhận ra đó là gịong của Son. Nốt nhạc đầu tiên vang lên , nhẹ nhàng không kém Last Concert , nhưng lại trầm và mang nhiều suy ngẫm hơn cho người nghe , tiết tấu thay đổi như tình cảm của tác giả cũng như người biểu diễn . Cả phòng im lặng đến lạ lùng , hòa nhập vào từng phím đàn của Son . Nó khá ngạc nhiên
- không ngờ Son cũng biết chơi đàn ..
- Son là trùm của mấy vụ này rồi - Văn lên tiếng
Nó biết bản nhạc này , bản mà bố nó vẫn hay nghe .
- ...Looking For A Word To Replace...của Steinway và Sons ! - nó cười , một cách nhẹ nhàng và ánh mắt trong sáng .Cái nhìn rất khác với thường ngày
Phím đàn cuối cùng cũng dừng lại . Những tiếng vỗ tay và hò hét của mọi người làm tan đi không khí im lặng nãy giờ
- không hổ danh thiếu gia họ Hạ mà ! - Tuấn đi đến bên cạnh nó
- Hay là Hy cũng đàn 1 bài tặng Văn nhe ? - Văn quay sang nhìn nó
- Hả ? Hy áh hả ? - nó tròn mắt
- Vì sinh nhật Văn ?
- ...- nó đắn đó vài giây rồi cũng đồng ý - okei !
Tuấn cũng lại gần , bất chợt nói
- Để Tuấn lên tiếng cho , tụi mình đàn chung đi ? Hy biết bài này không ? - Tuấn nói khẽ vào tai nó
khoác tay Tuấn đi đến chỗ cây đàn . dưới ánh đèn , nó như nàng công chúa vậy . Được bao nhiêu hòang tử vây quanh . Son nhìn cảnh đó , lại nổi dậy 1 câu hỏi :
- chẳng lẽ Hy quen với Tuấn thiệt ? bây giờ sẽ là màng biểu diễn của An Hy Tiểu thư và Kim Lớp Trưởng danh giá lớp ta ! màng trình diễn có 1 không 2 đây ! - Tuấn nói với giọng tinh ngịch hằng ngày
Một tràng pháo tay mở đầu , nó ngồi xuống từ từ đặt tay lên phím đàn . Tuấn cũng cầm lấy cây violon , phối hợp khá ăn ý bản - I Give You Spring . Có cả góp mặt của Piano và violon càng làm bản nhạc trở nên đặc biệt và vui vẻ hơn . Đúng là mang đậm chất của Tuấn mà . Son lại thấy khó chịu , cảm giác lúc này vừa khó chịu vừa khó chịu vừa đau nhói . Bản nhạc vừa kết thúc Son đã đi ra ngoài , bỏ mặt lại những tiếng vỗ tay .
- Hay lắm ! - Văn cười
- ..hi... - nó nhìn quanh - ủa ? Son đâu ? mới thấy đứng đây mà ?!?
- Không biết nữa... chắc lại tăng nhiệt rồi chứ gì - Văn chép miệng
- Tăng nhiệt ? là sao ?
Vừa lúc , điện thoại nó có tin nhắn mới
[ lên tầng thượng nhanh đi ! ] - của Son , một tin nhắn cụt ngủn và đầy chất sai khiến
- Hy ra ngòai một lát nhe
Nó đi ra , vẫn còn đeo mặt nạ . Đứng đợi thang máy xuống
- còn 3 tầng nữa...
Nói dứt câu không bao lâu , cửa thang máy cũng mở ra . Nó giật mình khi thấy người đang dứng trong đó là
- Đường Viên ? - nó cuối mặt ,
Viên đang chăm chú đọc xấp hồ sơ trên tay nên không để ý lắm đến nó . Viên bắt đầu đi ra , thóang nhìn nó - Một cảm giác quen thuộc , nhưng cũng mơ hồ . Sao Viên nhận ra nó được khi nó đang đeo mặt nạ như vậy ?!? Nó vội bước vào thang máy , ngang qua Viên , nhanh tay bấm nút close . Chợt có 1 điều thóang qua trong đầu Viên , cái nhìn vừa rồi . Viên nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ nó có gì đó giống chiếc nhẫn chia tay , Viên quay lại nhưng cửa thang máy đã đóng
- ...phù...may....- nó thờ dài
- Hồi nãy...??? - Viên vẫn mơ hồ - chắc không phải đâu , Hy sao lại tới đây được !
Vậy là , Viên đã không có đủ thời gian để nhận ra đó chính là nó . Chỉ một thóang qua , một cái nhìn vẫn chưa đủ . Phải chăng vì Viên đã hết yêu nó ? hay là đã quên nó thiệt rồi ? Nó đứng trong thang máy , tim nhói đau cùng những câu hỏi đặt ra . Thời gian qua không đủ dể nó gọi là nguôi đi tình cảm của mình , thay đổi môi trường mới , cuộc sống mới nhưng tất cả cũng chỉ là trốn tránh thực tại . Có rất nhiều chuyện muốn nói , rất nhiều câu hỏi không có câu trả lời . Ngày hôm nay , khi vô tình gặp lại tim nó vẫn còn cảm giác nhói đau , vẫn còn đập mạnh
____________________The end________________