DIỄN ĐÀN CÀ MAU
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
DIỄN ĐÀN CÀ MAU

Diễn Đàn Cà Mau - Tôi Yêu Cà Mau

Chào Mừng Bạn Đến Với Diễn Đàn Mũi Cà Mau
Chúc Các Bạn Vui Vẻ

Latest topics

» Thanh gia nhiệt, điện trở nhiệt, điện trở khô, điện trở đun hóa chất, điện trở lò nung
by tramanh09 2024-05-03, 11:55 am

» Tấm Graphite, Gioăng Graphite, Graphite bôi trơn, Graphite chịu nhiệt độ cao, bột Graphite
by tramanh09 2024-04-23, 4:32 pm

» Tổng đại lý nhập khẩu và phân phối dây đai băng tải, dây Curoa các loại
by tramanh09 2024-04-17, 3:11 pm

» Cầu chì công nghiệp , cầu chì động cơ, cầu chì tủ điện, cầu chì trạm biến áp
by tramanh09 2024-04-12, 8:31 am

» Tấm Graphite bôi trơn, Bột than chì, Tấm Graphite chặn đầu lò , Gioăng Graphite,
by tramanh09 2024-04-09, 9:46 am

» Cung cấp cầu chì trung thế , cầu chì cao thế , cầu chì tự rơi,
by tramanh09 2024-04-04, 10:04 am

» Tổng đại lý cung cấp các loại vòng bi công nghiệp chính hãng
by tramanh09 2024-03-25, 9:46 am

» Cung cấp cầu chì trung thế 6,6KV, 7.2KV, 11KV, 12KV, 24KV
by tramanh09 2024-03-19, 10:42 am

» Tấm Bạc trượt tự bôi trơn, bạc đồng lỗ Graphite, bạc Graphite, bạc đồng tiết dầu
by tramanh09 2024-03-14, 3:20 pm

» CHỔI THAN CÔNG NGHIỆP CHO NHÀ MÁY MÍA ĐƯỜNG
by tramanh09 2024-03-08, 4:34 pm

» Vòng bi công nghiệp, vòng bi NSK, vòng bi NTN, vòng bi SKF, Vòng bi NACHI
by tramanh09 2024-03-05, 10:54 am

» Vòng bi RENK, bánh răng RENK, gối trục RENK, gối đỡ RENK, vành chặn dầu RENK
by tramanh09 2024-02-28, 11:55 am


You are not connected. Please login or register

Truyện dài: Ân Tình Sâu Nặng

Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4, 5  Next

Go down  Thông điệp [Trang 4 trong tổng số 5 trang]

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Kỷ Quân nhảy đựng:

- Trời đất! Làm gì có chuyện đó, hơn nữa tôi lấy tư cách gì mà dám nghĩ về anh như thế.

Hoàng bỗng nheo mắt đề nghị:

- Chúng ta cứ đứng thế này nói chuyện có vẻ không tiện lắm:

Ta vào ngồi quán kia rồi nói chuyện tiếp nhé.

Nghe đề nghị của anh có vẻ hợp lý, Kỷ Quân gật ngay.

Gọi nước xong, Hoàng cất tiếng:

- Tôi nói có khi em không tin, có lẽ kiếp trước, mình đã rất thân nhau, nên vừa gặp em, tôi đã có ngay cảm giác rất quen thuộc.

Kỷ Quân đỏ mặt bối rối nghĩ thầm:

Giá như anh ta được một phần mười của cái sự dịu dàng ga- lăng ấy của Hoàng thì hạnh phúc biết bao.

Nghĩ đến đây, cô chợt giật mình khỏa lấp:

- Anh Hoàng cứ nói vậy, lỡ ai nghe thấy chắc xấu hổ chết mất. Tôi nghĩ đó chỉ là lẽ tất nhiên của cảm giác lần gặp đầu tiên, nên đôi lúc khiến mình ngộ nhận. Có lẽ do con người tôi có cái gì đó ngồ ngộ rất buồn cười như hậu đậu quê mùa chẳng hạn.

- Tầm bậy! Chẳng lẽ từng trải như vậy mà đến cảm giác của bản thân tôi cũng nhầm lẫn được sao, hay Kỷ Quân cho đó là những lời vu vơ đùa cợt?

Kỷ Quân nghe bối rối nên lảng chuyện:

- Tôi không muốn bàn cãi thêm chuện này, chỉ muốn hỏi anh, cô thư ký Nguyệt Hương đâu mà anh đến đây chỉ có một mình, vì tôi nhớ không lầm, lúc nãy anh còn phải đưa cô ấy về cơ mà.

Cười cười, Hoàng nháy mắt nói cách ranh mãnh:

- Tôi gởi cổ cho thằng bạn đưa về giùm, nên mới kịp theo sau xe của Khắc Hiên đến đây và mục kích thấy dường như giám đốc Khắc Hiên đang rất giận dữ chuyện gì đó, chớ người trầm lặng như anh ta, đâu có cái kiểu chạy xe bạt mạng đến thế.

Kỷ Quân im lìm cắn chặt bờ môi muốn bật máu, vì cứ hễ nghe nhắc đến tên anh thì cô có cảm giác y như rằng vì bị ai đó cho một quả đấm giữa ngực tức không chịu nổi.

Khắc Hiên quay lại công ty định cho xe vào cổng bất chợt nhìn thấy xe của giám đốc Hoàng đậu ngay bên kia đường, không hiểu sao anh bỗng nghe ngực mình nhoi nhói, tuy chỉ là cảm giác thoáng qua cũng khiến anh giật mình tự hỏi:

Cảm giác bất chợt ấy là gì? Mặc dù trước mặt cô anh vẫn tỏ ra bình thường để làm được điều đó đối với anh quả thật khó khăn. Biết rằng gương mặt lạnh lùng băng giá của anh có thể che giấu được mọi tâm tư, tình cảm, mà đã có không ít bạn bè nói với anh như vậy:

Chia tay giám đốc Hoàng, Kỷ Quân cũng vào công ty, định lấy xe về nhà.

Ngang qua phòng bảo vệ, chú Tư chặn cô lại nói ngay:

- Giám đốc bảo cô lên văn phòng gặp ông ấy.

Kỷ Quân nghe lo liền hỏi:

- Chú Tư có nghe ông ấy nói là chuyện gì không?

- Tôi không biết, cũng không dám hỏi, vì lúc nãy, mặt giám đốc quá ... hình sự.

Vừa bước đi, cô vừa lo lắng nghĩ, ông ta trở lại công ty khi nào, sao cô không nhìn thấy nhỉ? Vì lúc nãy vừa bỏ cô xuống là ông ta vọt đi ngay, thậm chí như đang rất tức giận điều gì ghê gớm.

Gõ nhẹ vào cánh cửa, thấy không khóa cô đẩy nhẹ bước vào.

Vẫn cái cách ngồi quay lưng ra cửa mỗi khi tức giận song cô không đoán được xảy ra chuyện gì. Ngay tức khắc anh xoay lại đối diện cô rồi cất giọng vừa lạnh vừa nặng nề như tảng băng trôi:

- Cô còn bận chuyện gì với giám đốc Hoàng mà chưa chịu về, trong khi hợp đồng đã ký kết xong xuôi?

Khựng lại, cô thầm nghĩ:

"Chắng lẽ ông ta gọi cô lên đây chĩ để nói bấy nhiêu?" Song cô cũng trả lời:

- Anh ấy có nhã ý muốn đưa tôi về, nhưng tôi bảo có xe riêng, nên anh chỉ mời tôi một ly nước.

Khắc Hiên nhếch môi:

- Xem ra cô cũng khá dễ dãi nhỉ? Chỉ mới gặp lần đầu mà đã thân mật đến vậy rồi.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Kỷ Quân mím môi nén giận:

- Đó là chuyện riêng của tôi, chẳng lẽ ông kêu tôi lên đây chỉ để nói bấy nhiêu?

Khắc Hiên bỗng chằm chằm nhìn cô, làm cô bối rối.Không hiểu sao cứ mỗi khi nhìn vào ánh mắt anh là cô không tài nào bình tĩnh nổi. Nó như có ma lực hốt hồn, làm tiêu tan, tàn lụi mọi ý chí, dũng khí chống báng nếu có, nhìn cô như vậy khá lâu anh mới cất giọng là lạ:

- Có khi nào đêm về, cô gác tay suy nghĩ lại mọi chuyện mình gây ra chưa?

- ...

Khấc Hiên lại nói:

- Chưa bao giờ đúng không? Cho nên cô đâu hề có trách nhiệm với chuyện mình làm, mà bất luận đó là chuyện gì, lớn hay nhỏ.

Kỷ Quân càng ngơ ngác, không hiểu anh muốn ám chỉ chuyện gì, nên cô im lặng cúi đầu. Lúc sau anh lại nói:

- Tóm lại, hôm nay tôi muốn nói một chút về chuyện của tôi, song cũng có nưa phần liên quan đến cô trong đó.

Ngừng lại một chút như để sắp xep lại mọi chuyện cách thận trọng trước khi nói tiếp:

- Thời gian qua, tôi nhờ cô đóng vai vợ sắp cưới , không chỉ nhất thiết để thu xếp cho cuộc hôn nhân của mình, mà phần nào do tôi cũng có thích cô.

Kỷ Quân há hốc mồm nhìn anh như vật thể lạ. Cứ ngỡ mình đang nghe một câu chuyện hoang đường khiến cô sửng sốt, bàng hoàng, không thể nào tin chuyện đang xảy đến với cô là hiện thực.Lúc sau cô lại nghe anh cất giọng trầm trầm xa lạ:

- Cho nên tôi không muốn nhìn thấy cảnh cô quay cuồng trong vòng tay những gã đàn ông, hoặc hẹn hò đón đưa nhau đến những chỗ mang tính cách vừa riêng tư vừa lãng mạn như thế. Tóm lại tôi chỉ muốn em ở bên cạnh tôi, một mình tôi thôi.

Bấy giờ Kỷ Quân như có cảm giác bị lạc giữa cánh rừng mênh mông mất hết phương hướng, cũng như cô không tin người đàn ông đang đứng trước mặt là giám đốc Khắc Hiên lạnh lùng hà khắc, mà trước đó cô luôn cho anh chỉ là tượng đá không có linh hồn vô tri, không tim óc.

Thấy cô cứ mở to mắt nhìn mình cách ngơ ngác. Anh bất mãn quay nhìn ra cửa sổ rồi bỗng nói:

- Thôi cô về đi! Coi như tôi chưa hề nói gì.

Sực tỉnh Kỷ Quân giận dữ. Ông ta coi cô là cái gì mà tùy tiện gọi vào đây để cợt đùa kiểu đó. Có coi thường cô cũng mức độ thôi chứ. Cô đâu phải món đồ chơi trong tay để lúc nào thích thì đem ra nghịch phá, không thích thì quẳng vào một xó xỉnh nào đó cách vô trách nhiệm như vậy.

Nhìn trả lại anh cách giận dữ, giọng cô rin rít:

- Tóm lại là ông muốn gì ở tôi vậy giám đốc? Vì tôi vốn đâu phải là món đồ chơi của ông, bất luận là thân phận gì, tầng lớp nào, tôi cũng là một con người, có tim óc, tình cảm và lòng tự trọng của riêng tôi ... ông thấy đem người khác ra đùa giỡn như vậy là có trách nhiệm hay sao?

Nheo nheo đuôi mắt cách khá ngạc nhiên. Hôm nay anh mới biết cô ta cũng không đơn giản chút nào, song chì im lặng nhìn cô chớ không nói, như chưa nguôi được cơn giận Kỷ Quân lại xổ một tràng:

- Có lẽ dưới mắt ông, tôi chỉ là một đứa con nít nên ông tùy tiện muốn nói gì cũng được, đúng không? Đồng ý nếu so về tuổi tác cả sự hiểu biết, tôi đều kém xa ông, song không có nghĩa là ngu ngốc, đần độn đến không thể nhận biết được ông muốn gì. Nên nhớ, tôi chính là tôi, là Dương Kỷ Quân chớ không phải là Tâm Khuê vợ ông, hoặc người tình Giáng Ngọc của ông, mà gộp chung một nắm nhé.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- ...

- Đôi khi, tôi đã bỏ qua cho ông những lời nói hoặc hành động hơi quá đáng, vì tôi trộm nghĩ rằng có lẽ tình cảm, tâm tư ông đang bị xáo trộn ghê gớm, nên đôi lúc không kiểm soát được chính mình, muốn tung hê lên tất cả. Hoặc giả nói gì thì nói ông cũng chỉ là người dưng nước lã có nói gì cũng không ảnh hưởng đến tôi, chỉ cần gia đình, bạn bè hiểu tôi, tôn trọng tôi là đủ, song sự thông cảm hay chịu đựng nào cũng có giới hạn, đừng thấy tôi nhịn nhường nói lấn mãi.

Một tia sáng loá bỗng bừng lên trong mắt Khắc Hiên song cũng vộ vàng tắt ngấm. Nheo đuôi mắt anh im lìm nhìn cô, cũng không một cảm xúc nào rõ rệt, khiến cô không thể đoán được anh ta đang nghĩ gì. Không gian, thời gian bỗng chốc cũng im lìm, lắng đọng ...

Thật lâu, anh bật nói một câu vẻ hững hờ:

- Tôi không đánh giá gì cả, chỉ là ngẫu hứng muốn biết đôi chút về cô thôi.

Kỷ Quân bỗng nghe nhói trong ngực, gạt phăng:

- Nói chuyện với ông, quả thật phí lời, giống như nói với gỗ đá vậy.

Nhướng mày, giọng anh hơi giễu:

- Vậy hả! Thế không phải cô đã nán lại đây để nói chuyện cùng tôi hơn nửa giờ đồng hồ rồi sao?

Tức giận ghê gớm, giọng cô run run:

- Ông ... ông ... đúng là hết thuốc chữa rồi mà.

Khắc Hiên tỉnh rụi nói:

- Có đấy! Chính cô.

Kỷ Quân lớn tiếng mắng át:

- Ông đùa đủ chưa?

Khắc Hiên nghiêm nghị:

- Ai nói với cô, tôi đang đùa.

Quá tức giận, Kỷ Quân cơ hồ không thốt được nên lời, phải khá lâu mới cất tiếng:

- Rốt cuộc ông muốn gì?

Khắc Hiên cũng nói chẳng một chút gì có vẻ đùa:

- Cô hãy làm người yêu của tôi đi!

Kỷ Quân bật lên, nhưng Khắc Hiên đã kịp ngăn cô lại nói tiếp:

- Không phải chỉ để đóng kịch cho mọi người coi như trước, mà là thực hiện cho đúng nghĩa của nó.

Kỷ Quân cười nhạt:

- Ông hãy thôi đi cái cách bỡn cợt người khác kiểu ác độc như vậy đi. Nó vừa thiếu tư cách, vừa làm tôi càng tởm lợm ông thêm.

Làm sao cô có thể tin, chuyện yêu đương mà anh ta đem ra nói cách tỉnh bơ như đang ngã giá mua một món hàng giữa chợ vậy, họa chăng có bị điên cô mới tin anh ta nói thật lúc này.

Nghĩ vậy, cô im lặng đứng lên định ra về. Khắc Hiên bỗng nói:

- Tôi không đùa. Cô về suy nghĩ đi rồi trả lời cho tôi.

Không nói gì thêm Kỷ Quân đi luôn ra cửa mà nghe trong lòng trĩu nặng nỗi ưu tư, phiền muộn. Cô có thể ngờ rằng có lúc mình bị vướng vào một câu chuyện quả thật vớ vẩn với một người đàn ông lập dị như thế, đó có phải là số kiếp oái oăm mà người ta thường nói không nhỉ?

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Trưa nay, Kỷ Quân ngồi một mình trong phòng làm việc suy nghĩ vu vơ, bỗng cánh cửa phòng bị đẩy bật ra cách vô ý thức làm cô giật nảy nghe hơi bực.

Tưởng Khắc Hiên, nếu không có giọng nói the thé vang lên của một phụ nữ:

- Sao hả, con quỷ nhỏ? Mày đang nghĩ đã chiến thắng rồi chứ gì, nên cứ ngang nhiên cặp kè với chồng người khác công khai, cững không cần nể mặt ai, đúng không?

Kỷ Quân tròn xòe mắt nhìn Tâm Khuê. Lúc sau tỉnh hồn, cô mới hỏi:

- Chị đang nói chuyện với tôi đó hả?

Tâm Khuê quát lớn:

- Câm ngay! Còn ở đó vờ vịt trước mặt tao hả con nhãi ranh kia? Đừng có làm ra vẻ ngây thơ trong trắng như vậy nữa, không qua mặt được tao đâu. Tóm lại, tao muốn mày biến khỏi đây ngay, không được hiện diện bên cạnh chồng tao cũng như lượn lờ trong công ty này nữa, nếu không thì dừng có trách tao nặng tay.

Điếng hồn Kỷ Quân đứng chết trân. Khá lâu sau, cô mới bình tĩnh cất tiếng hỏi:

- Đây là ý của chị hay của giám đốc?

- Của tao hay của chồng tao thì có khác sao?

Trấn tĩnh Kỷ Quân độp lại:

- Đương nhiên là khác rồi. Vì người trực tiếp nhận tôi vào công ty là giám đốc Khắc Hiên, nên bất luận xảy ra chuyện gì, tôi cũng chỉ tuân theo mệnh lệnh của ông ấy.

Tâm Khuê tức tối nghiến răng trèo trẹo:

- Cô quả thật ghê gớm chớ không khờ khạo như cái vỏ bọc ngoài đâu nhỉ!

Không trách sao lũ đàn ông thấy cô là mê mệt như ruồi thấy mật, bởi cái bản mặt ngây thơ, thánh thiện quá mà, nhưng với tao thì mày đừng hòng qua nổi.

Không sớm thì muộn, tao sẽ lợt cái mặt nạ kia ra cho mọi người sáng mắt.. Kỷ Quân cười nhạt trả đũa ngay:

- Xem ra trong lĩnh vực này, chị là người có kinh nghiệm hơn tôi, vì dường như trước kia, chị cũng đã từng đội cái lốt ngây thơ "vô số tội" ấy rồi, nên nhìn ai, chị cũng ngỡ giống mình, đúng không?

Tâm Khuê tức giận giãy lên đong đỏng:

- Cái gì? Mày dám châm chích cả tao nữa hả, con ranh kia ...

Kỷ Quân nói tỉnh rụi :

- Sao lại không? Bởi chị gây chuyện với tôi trước cơ mà.

Tâm Khuê đuối lý trước sự chống trả sắc bén của Kỷ Quân nên hết có thể lịch sự nổi, như ông bà ta thường nói "giận mất khôn":

- Mày tường mày là ai, chỉ là con nhỏ nhà quê nghèo kiết xác thì lấy tư cách gì mà muốn sánh ngang tao, trong khi tao vốn là một tiểu thư khuê các, bề thế hẳn hoi, trâm anh thế phiệt, có họa chăng nằm mơ mày còn không thấy được nữa là ... thứ đồ mặt dạn mày dày không biết nhục.

Kỷ Quân nghe đau muốn tắt thở, cô không ngờ chiếc miệng xinh xắn kia lại thốt ra những câu nói bẩn thỉu vừa ác độc còn hơn loài lắn rết.

Những tưởng đã dạy được cho con bé một bài học đích đáng, Tâm Khuê cảm thấy hả hê nói tiếp:

- Nếu không muốn mang nhục giữa chốn đông người thì cút khỗi công ty ngay đi, bằng không thì đừng trách, tao nói là làm đấy.

Ngay lúc đó, một giọng nói đàn ông chợt cất lên lạnh ngắt từ phía sau:

- Cô muốn làm cái gì ở đây? Chỗ này đâu phải là cái chợ mà cô muốn làm gì thì làm. Ai cho phép cô vào đây hoạnh họe, quyền hành với nhân viên của tôi.

Tâm Khuê cười khẩy nhưng vẫn dịu dàng:

- Anh làm gì mà bênh cô ta chằm chằm vậy? Nhắc cho anh nhớ, em vẫn còn là vợ chính thức của anh đấy nhé.

Khắc Hiên mím môi:

- Điều đó tôi không quên, nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Đây là công ty chỗ tôi làm ăn, cô không được phép xen vào.

- Tại sao không? Của anh cũng là của em và ngược lại kia mà.

Khắc Hiên quát lớn:

- Cô không có cái quyền hạn gì ở đây cả. Vì sợ cha mẹ buồn phiền nên tôi mới nhịn nhục cô, đừng được đằng chân lân đằng đầu. Hãy ký đơn ly dị ngay đi!

Tâm Khuê nghiến răng cố chấp:

- Không bao giờ, dù anh không yêu tôi, thậm chí tôi có chết tôi cũng sẽ biến thành oan hồn đeo bám theo anh hết kiếp này. Hôm nay nói bấy nhiêu đã đủ, tôi về đây.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Tâm Khuê ra về rất lâu mà anh vẫn còn chôn chân tại chỗ, hàm banh ra vì tức giận. Bị cô ta khủng bố kiểu này, còn làm ăn gì được, bận này phải đâm đơn thúc giục tòa án xét ly dị cô ta sớm sớm mới mong có được những ngày sắp tới yên bình. Không ngờ chuyện sai lầm lớn nhất trong đời anh là cưới phải cô ta quả là một thất bạị. Như sực nhớ ra điều gì, anh quay sang Kỷ Quân ngọt nhạt:

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Cắn chặt môi, Kỷ Quân chỉ im lặng lắc đầu.

Bước gần đến soi vào mắt cô, anh hỏi khẽ:

- Cô ta làm gì cô rồi?

Kỷ Quân lại lắc đầu, rồi không hiểu sao nước mắt cô bỗng tuôn ràn rụa xuống má.

Im lìm nhìn cô khá lâu, anh mới nói.

- Cô ta đã sĩ nhục cô, đúng không?

Kỷ Quần cúi thấp hơn tránh cái nhìn của anh, nói lí nhí:

- Tại tôi cả. Ai bảo lúc trước nhận làm tình nhân của ông chi, nên hôm nay mới bị như vầy, cũng đáng đời tôi lắm.

Khắc Hiên thở mạnh quay mặt đi cách phật ý.

- Cô đang trách tô đó hả?

- Không dám! Tôi chỉ trách bản thân mình hèn kém, lại nông nổi, hồ đồ thôi.

Chị ấy còn buộc tôi phải thôi việc ngay, nếu không ...

Khắc Hiên xen ngang cách giận dữ.

- Bằng không, cô sẽ không được yên thân chú gì?

Kỷ Quân im lặng. Khắc Hiên long mắt, mím môi như Tâm Khuê đang đứng trước mặt, giọng rin rít:

- Thật quá đáng! Cô cứ yên tâm làm việc đi, chuyện cô ta, để tôi giải quyết.

Xong anh quay lưng bước thẳng ra ngoài cách giận dữ, chỉ còn lại mình Kỷ Quân với bộ mặt rầu rĩ vừa xấu hổ. Giá như giữa cô và giám đốc có gì cũng không oan ức, đằng này hai ngườ như mặt trời mặt trăng, như nước với lửa, vậy mà chị ta lại đến làm ầm ĩ, nhiếc mắng, nhục mạ cô chả tiếc lời mới tức.

Bỗng chiếc điện thoại trong túi xách phát tín hiệu làm cơ giật bắn.

Cô nghe tiếng Việt lơ lớ cất lên của một người đàn ông lạ hoắc:

- Kỷ Quần khỏe không? Bất ngờ không?

- Xin lỗi, tôi đang hân hạnh được tiếp chuyện đi ai đây?

Một tràng cười vui cất lên trong máy rồi giọng nói ấy lại hỏi trách:

- Buồn năm phút vì bị lãng quên đấy nhé. Tôi, Tử Nhan đây mà.

Kỷ Quân hơi giật mình, không hiểu sao dạo này cô hơi bị đãng trí như thế.

Giọng nói tiếng Việt chưa rành của Tử Nhan khá đặc biệt làm sao có thể nhầm lẫn với ai mà cô lại quên bẵng đi cho được nhỉ. Bối rối một chút cô mới nói:

- Xin lỗi anh ... tôi không quên đâu, nhưng giọng anh nói qua điện thoại nghe thật lạ lại bất ngờ, nên tôi chưa kịp nhớ ra.

Tử Nhan lại bật cười sảng khoái:

- Hay tại có quá nhiều anh chàng tìm Quân qua điện thoại, nên Quân không thể phân biệt được là ai chớ gì?

Nghe cách tập tành trách móc của anh, Kỷ Quân không thể kềm được tiếng cười. Nói chuyện với anh quả là thú vị, nên cô đâu hay Khắc Hiên vào phòng khá lâu và đứng tựa lưng vào cửa sổ nhìn cô chăm chú.

Vẫn vô tình, Kỷ Quân lại nói tiếp:

- Anh cũng biết nói chơi quá nhỉ! Làm gì có chuyện đó, tôi vô duyên xấu xí thí mồ, ai mà thèm gọi điện.

Tử Nhan lại cười vang trong máy:

- Riêng tôi, Kỷ Quân không có điểm nào đáng chê cả, tin không?

- Đương nhiên là không tin rồi.

Tử Nhan lại trêu chọc:

- Chẳng lẽ mới xa nhau có mấy tháng mà Quân đã biến thành mụ phù thủy xấu xí rồi sao?

Kỷ Quần cũng khúc khích đùa lại:

- Có lẽ còn tệ hơn thế nữa.

Tử Nhan chợt đề nghị:

- Vậy thì chiều nay, chúng ta gặp nhau đi, để xác minh coi sự thật được b.\ao nhiêu phần trăm.

Kỷ Quân giãy nầy:

- Làm sao gặp mặt trong khi anh đang cách xa tôi hàng ngàn cây số.

- Không xa quá như vậy đâu. Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Hiện tôi đang có mặt giữa Sài Gòn đấy.

Một lần nữa, cô thảng thốt vì kinh ngạc.

- Vậy sao!Anh sang Việt Nam khi nào?

- Mới tức thời, vào khách sạn là tôi gọi cho Quân ngay. Vậy đi, bốn giờ rưỡi, tôi đón Quân tại cổng công ty nha.

Cắn nhẹ bờ môi cách lưỡng lự rồi cô cũng đồng ý.

- Thôi được, tạm hiệt anh!

- Tạm biệt! Hẹn gặp lại!.

Vừa ngước lên, cô bắt gặp ngay Khắc Hiên đang lù lù trước mặt hỏi ai không bị mất hồn. Cô đưa tay chặn ngực thở hào hển vì hoảng hốt.Thấy vậy, anh nheo mắt hơi giễu:

- Đang làm chuyện mờ ám hay sao mà thấy tôi, cô hoảng lên dữ vậy?

Trấn tĩnh lại, Kỷ Quân cằn nhằn:

- Ông muốn hù chết người ta thì có, vào phòng cũng không thèm lên tiếng.

- Phòng của tôi vào ra cũng phải trình báo cô sao? Hơn nữa, lúc đó cô đang quá nhập tâm, nên làm sao phát hiện được điều gì xảy ra chung quanh.

Kỷ Quân trả đũa:

- Con người ta sống phải có lý tưởng, mục đích mới vui vẻ, yêu đời mà sống, chớ có đâu cứ lạnh lùng phiền muộn mãi, chẳng bằng đi tu cho rồi.

Khắc Hiên mím môi đe:

- Đó cũng là nguyên tắc sống của mỗi người, cô lấy tư cách gì mà phê phán này nọ.

Xụ mặt, Kỷ Quân làu bàu:

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Mới bi lớn tuổi mà cách sống như mấy cụ già gần đất xa trời, hèn gì không có ma nào thèm thương, đáng kiếp!

- Cô đang trù ẻo tôi chuyện gì nữa đó?

Kỷ Quân hoảng hồn chối lia:

- Làm gì có! Chỉ do ông tưởng tượng thôi.

- Đừng tưởng tôi điếc không nghe cô nói gì. Tập làm người lớn chút đi, muốn nói gì cứ thẳng thắn trước mặt người ta mà nói.

Bị bắt quả tang, cô cúi đầu im thinh, khá lâu Khắc Hiên chợt hỏi:

- Anh ta gọi điện cho cô nói những gì?

Bị hỏi đột ngột cô ngớ ra hỏi lại:

- Ai ạ?

Nhìn ra phía cửa như đang cố nén điếu gì, khá lâu anh quay lại nhìn vào mắt cô gằn từng chữ:

- Cô định chơi trò cút bắt như vậy đến bao giờ?

Kỷ Quân lại ngẩn ra:

- Ông nói gì, tôi không hiểu?

- Cô quen một lúc ba gã đàn ông, xem ra cũng vất vả nhỉ, song cô có nghĩ đùa với lửa có một ngày bị bỏng tay không?

- Tôi có như vậy hồi nào? Là họ đến vởi tôi trước chớ bộ.

- Chẳng lẽ cô chấp nhận tình cám cả ba cùng lúc?

- Tầm bậy! Làm gì có chuyện đó.

- Vậy tại sao cô đồng ý hẹn hò với họ?

Kỷ Quần thản nhiên nói:

- Tôi thiết nghĩ là bạn bè cũng có thể đi ăn uống cùng nhau được vậy.

- Có khác gì nhau đâu, điều quan trọng là họ có xem cô như bạn bè không?

Quả thật, Kỷ Quân không nghĩ được sâu như vậy. Giờ nghe anh phân tích, cô mới giật mình.

- Ông cũng cho như vậy là hẹn hò sao?

Quay mặt chỗ khác vẻ bất mãn, chút sau anh mới nói cách hơi giận:

- Chẳng lẽ cô ngu ngốc đến độ chuyện đơn giản vậy cũng không thể hiểu ra.

Kỷ Quân thụng mặt:

- Nhưng tôi chĩ coi họ là bạn, nên việc gặp nhau vui chơi, ăn uống ... tôi nghĩ chuyện cũng rất bình thường.

Khắc Hiên bỗng nghe tức giận bởi cách suy nghĩ quá đơn giản vừa ngu ngốc của cô, nên hỏi lớn tiếng:

- Từ tình bạn đến tình yêu chỉ cách nhau một bước chân:

Nếu cô không rạch ròi, họ cũng có quyền nghĩ cô đã thích họ.

Kỷ Quân nhảy dựng:

- Cái gì? Ông nói vậy mà nghe được hả?

Khắc Hiên phẩy tay nghiêm nghị:

- Nói tóm lại, đối với cánh đàn ông, cô nên rõ ràng trong mọi quan hệ, kẻo sau này khóc hận.

- Nhưng tôi muốn có bạn, nếu tôi thẳng thừng quá, họ đâu thèm chơi với tôi.

Hơi cúi xuống như cố nén cảm xúc, rồi anh chợt ngước lên nói tỉnh tỉnh:

- Cô có thể đi chơi với tôi.

Mở to mắt nhìn anh, Kỷ Quân tròn miệng:

- Ông đang nói chơi đó hả?

Thở hắt ra cách phật ý, Khắc Hiên gằn gằn:

- Tôi thường hay nói chơi lắm sao?

- Nhưng ông chịu làm bạn với tôi, đi chơi với tôi thật sao?

Nhếch nửa vành môi, anh nhìn cô chăm chú:

- Chuyện đó với cô quan trọng lắm ả?

Kỷ Quân gật ngay:

- Vì ở đây tôi không còn một đứa bạn nào, nên rất buồn.

Im lặng một chút như để suy nghĩ, anh lại đề nghị:

- Còn nếu như tôi muốn tiến xa hơn?

- Tôi không hiểu?

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Khắc Hiên là người đàn ông bản chất kiêu ngạo ngất trời, nên trong chuyện tình cảm cũng không ngoại lệ, lâu nay, chỉ có phụ nữ đến với anh trước và nói lời yêu anh, chớ anh chưa mở miệng nói tiếng yêu ai bao giờ, trừ cô vợ cũ, cho nên bây giờ, anh giống như cánh chim bị mắc bẫy, hễ nhìn thấy cành cây cong là tránh xa tức khắc. Song đối với Kỷ Quân, anh lại muốn chủ động làm một điều gì đó để sở hữu cô cho riêng mình, nhưng cái tính tự phụ lại ngăn trở anh nên thôi.

Rồi tời gian cứ thế nặng nề trôi cũng như hàng đêm anh lại suy nghĩ về cô, về mọi chuyện xảy đến và bỗng nghe lo lắng bâng quơ, có lúc hình ảnh cô quay cuồng trong vòng tay những gã đàn ông khác lại hiện lên làm tim anh buốt rát.

Mới đây, anh còn nhận được nguồn tin khiến nỗi lo càng nhân lên gấp bội.

Lần này, Tử Nhan qua Việt Nam không đơn thuần chi để khảo sát thị trường, mà mở hẳn một chi nhánh khá quy mô, và vấn đề cốt lõi ở đây phải chăng là nhằm vào cô bé, qua những cuộc điện thoại từ xa hoặc những lần viếng thăm đột ngột?

Càng nghĩ Khắc Hiên càng nghe rối bời, tâm trạng này cũng là lần đầu tiền anh vướng phải. Bất chợt, anh cất tiếng hỏi:

- Về lời đề nghị của tôi, em đã có câu trả lời chưa?

Nhìn anh cách ngạc nhiên, cô không hiểu anh đang muốn nói về vấn đề gì, song gương mặt anh vẫn lạnh lùng cố hữu, nên cô cũng im lặng lúc sau chợt nhớ ra, cô nói:

- Tôi nghĩ chúng ta không thể hợp nhau được.

Gục gặc đầu, anh nói:

- Tôi cũng từng nghĩ vậy, song cô không nghe ông bà ta thường nói, là vợ chồng phải khắc khẩu mới sống cùng nhau đến răng long đầu bạc hay sao?

Kỷ Quân bĩu môi:

- Cái này ... chắc ông nói quá.

- Cho là vậy đi. Vì tôi muốn tiến xa hơn nữa trong quan hệ của chúng ta.

Kỷ Quân chợt nghe lúng túng thật sự trước câu ánh vừa nói, bởi trong cách nói của anh lúc nảy không có vẻ gì là giễu cợt cả, nhất là ánh mắt mênh mông, sâu thẳm của anh lúc bấy giờ đã khiến cô thất thủ, lúc sau cô gượng nói:

- Ông cho tôi thêm vài ngày suy nghĩ, cân nhắc lại mọi chuyện.

- Một tuần lễ qua còn chưa đủ ư?

- Vậy mà tôi nghĩ ông đã quên.

Khựng lại đúng một giây, anh mới nói:

- Cho cô một ngày, vậy đi nha!

Nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay đã bốn giờ hai mươi phút, gần đến giờ hẹn yới Tử Nhan, nên cô gật đại, rồi thu xếp lại mớ giấy tờ trên bàn cho vào ngăn kéo.

Như thể đoán biết được qua cử chỉ hơi vộI vàng đó của cô, anh chợt hỏi:

- Cô định đến chỗ hẹn với anh ta thật đó à?

Kỷ Quân thản nhiên:

- Tất nhiên rồi!

Khắc Hiên nhìn cô nghiêm nghị:

- Sắp tới cô không được nói với tôi bằng cái giọng đại loại như vậy nữa đâu đấy.

Kỷ Quân ngơ ngác:

- Tại sao?

Ngó chỗ khác, anh nói:

- Chuyện này, tôi sẽ nói với cô sau. Trước mắt, tôi muốn cô hủy bỏ cuộc hẹn với Tử Nhan đi Kỷ Quân nhảy nhổm:

- Làm sao được. Hổng chừng giờ này, anh ấy đã đón tôi ngoài cổng.

- Không được cũng phải được. Gọi điện đi!

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Ông làm sao vậy?

Khắc Hiên cộc cằn:

- Tôi bảo sao thì làm vậy đi!

Kỷ Quân cãi lại:

- Ông thật vô lý! Bất luận thế nào, tôi cũng phải gặp anh ta một lần để nói rõ ràng mọi chuyện chứ.

Im lặng như để suy nghĩ một chút, anh mới nói:

- Thôi được! Cô cứ đi, tôi đợi.

Kỷ Quân còn tưởng mình nghe lầm:

- Cái gì?

Khắc Hiên mímmôi:

- Tôi chờ cô ở đây.

Kỷ Quân nhăn nhó:

- Khác nào ông làm khó tôi, bảo tôi đừng đi.

- Tôi có nói vậy sao?

Kỷ Quân nghe nóng mũi:

- Con người ông quả thật rắc rối. Tôi có quyền tự do cá nhân riêng, nên tôi muốn làm gì, đi đâu, ông cũng không có quyền ngăn cản, cũng như việc ông có chờ đợi tôi là chuyện của ông, tôi không chịu trách nhiệm.

Nói xong, cô quơ vội chiếc giỏ máng lên vai, đi như chạy ra cửa, vì cô sợ đứng đó mợt hồi, có thể cô 1à người sẽ thay đổi ý, bởi ánh mắt anh nhìn cơ lúc này làm hồn cô xao động, rối bời.

Tử Nhan đón cô trước công ty như lời hứa. Vừa thấy anh, cô gượng gạo hỏi:

- Anh tới lâu chưa?

Tử Nhan nháy mắt với cô một cái trước khi dang rộng đôi tay ôm chầm lấy cô khá chặt. Cử chỉ đột ngột này khiến cô sửng sốt, chết trân.

Vài giây sau buông cô ra, anh mới nói:

- Tôi đợi ở đây lúc bốn giờ. Kỷ Quân nói đi, có lâu không?

Kỷ Quân vờ chì chiết:

- Tại anh đến sớm chớ bộ.

Cườ thật tươi, Tử Nhan nói:

- Nào, hãy lên xe đi đã!

Kỷ Quân lại nói:

- Tôi có xe.

Tử Nhan vẻ phật ý:

- Đi như vậy rất bất tiện.

- Nhưng ngày mai, tôi còn phải đi làm.

- Chuyện đó tôi biết, Quân khỏi phải lo.

- Không lo sao được. Tôi ...

Không để cho cô nói hết câu, Tử Nhan chợt nắm lấy tay cô dùng sức đẩy nhẹ một cái, khiến cô lọt thỏm vào trong xe, đóng cửa lại anh vòng qua ngồi vào tay lái.

Tuy có hơi bực mình với cách bạo lực của anh song cô cũng nghe có chút thú vị, bởi theo cô, người đàn ông phải quyết đoán, mạnh mẽ, ngang tàng mới là người đàn ông thực thụ, cũng như ... Nghĩ đến đây bỗng nhiên cô hơi giật mình khựng lại, bởi trong tâm trí cô lúc này chợt hiện lên trọn vẹn hình ảnh của Khắc Hiên. Lắc nhẹ đầu như muốn xua tan ảo ảnh, mà cô đâu hay nãy giờ từ trên ô cửa sổ, Khắc Hiên quan sát cô không sót một chi tiết nào.

Xe chạy được một lúc, Tử Nhan cất tiếng:

- Quân đang nghĩ gì mà nét mặt thật xa xăm, khiến tôi có cảm giác bị lãng quên, hoặc trước mắt em, tôi không tồn tại.

Hơi giật mình, Kỷ Quân chối biến:

- Làm gì có, tôi chỉ đang nghĩ chúng ta sẽ đi đâu thôi.

- Ừ há! Là "ông địa" vùng này, Quân quyết định đi.

Không thể nào kềm được, cô phá ra cười ngặt nghẽo rồi sửa lại:

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Là "thổ địa" chớ cái gì "ông địa". Nói chuyện với anh, quả là rất vui. Đang buồn nẫu cả ruột cũng phải toét miệng ra cười. Thôi, chúng ta đến quán sân vườn đi, ở đó mát mẻ rất thoải mái tinh thần.

- Cũng được, tùy Quân!

Khi cả hai chọn được chiếc bàn vừa ý, ngồi xuống Tử Nhan hỏi:

- Kỷ Quân dùng chi?

Cười cười cô trả 1ời:

- Tôi dễ nuôi lắm, món gì cũng được.

- Thật không?

Kỷ Quân gật nhẹ, gọi thức ăn xong, anh quay sang cô, nói:

- Lần này tôi sang Việt Nam không hẳn chỉ du lịch mà sẽ mở hẳn một chi nhánh tại Sài Gòn.

- ...

- Nhưng Quân có biết tại sao tôi làm vậy không?

Cô trả lời ngay cũng không cần suy nghĩ:

- Tất nhiên là vì công việc.

Tử Nhan chậm rãi nói:

- Sai hoàn toàn. Có 1ẽ do Quân vô tình nên không nghĩ ra thôi.

Chứ còn nguyên nhân nào nữa?

- Ở xa như vậy, tôi rất nhớ Quân.

Kỷ Quân nghe bối rối:

- Anh nói chơi hoài.

- Tôi nói thật.

Đúng lúc đó, phục vụ bưng thức ăn ra, giúp cô thoát được vấn đề nan giải.

Cô vội lái sang chuyện khác:

- Chừng nào anh chính thức mở chi nhánh?

- Có lẽ cuối tháng này, song cũng còn tùy thuộc vào thái độ của Quân nữa.

- Sao lại có tôi trong đó? Lúc này anh nói chuyện khó hiểu quá.

- Vì tôi rất thích Quân, muốn làm bạn với Quân nên cần thiết một ý kiến nào đó.

- Nếu không coi anh là bạn, tôi sẽ khôngđi như vầy.

- Tình bạn với một ý nghĩa khác cơ.

Kỷ Quân giả vờ đánh trống lãng:

- Dạo này anh hơi bị rắc rối nhiều rồi đấy, mà tôi thì không thíchmột người bạn như thế.

Tử Nhan xìu xuống:

- Thôi! Chúng ta dùng thức ăn đi kẻo nguội, và coi đây như buổi tiệc mừng chúng ta chính thức là bạn.

- Đồng ý!

Khui chai Champagne rót đầy hai ly, đẩy về phía cô một ly, ly còn lại, anh giơ cao lên nói cách trịnh trọng:

- Để tình bạn chúng ta thêm thắc chặt, bền vững, nào, chúng ta hãy cùng nâng ly uống cạn nhé!

Cứ thế, hai người vui vẻ ăn uống, trò chuyện cho mãi đến gần nữa đêm mà Kỷ Quân không hay. Chừng chợt nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay, cô mới giật mình thảng thốt:

- Trời đất! Chết tôi rồi! Mãi vui chơi đến nữa đêm lúc nào không hay, cũng không gọi điện về nhà thế nào cũng bị "giũa" một trận cho coi:

Tử Nhan nhìn cô vẻ ái ngại:

- Bộ ba má Quân khó lắm hả? Cũng tại tôi tất cả. Hay để tôi xin lỗi họ.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Ngần ngừ một lúc rồi Quân cũng nói:

- Giờ này chắc công ty cũng đã đống cửa, hay anh cảm phiền đưa giùm tôi về nhà. Còn chuyện của tôi, anh đừng lo. Nói vậy chứ tôi cũng có cách giải thích với gia đình, không sao đâu.

Ra xe, anh còn ái náy:

- Có chắc Quân giải quyết ổn thỏa không? Hay cứ để tôi nói giúp.

Kỷ Quân nhìn anh cảm kích:

- Tôi nói thật đó, anh đừng lo!

Đến nơi cố bảo anh dừng xe nói:

- Anh về đi, cảm ơn.

Tử Nhan gật nhẹ nói thêm:

- Mai, tôi ghé cho em quá giang đến công ty.

Kỷ Quân lắc mạnh.

- Thôi khỏi đi, tôi tự lo được. Anh về nhé!

Tử Nhan buông xuôi:

- Chúc Quân ngủ ngon và mọi sự được tốt lành!

Kỷ Quân mỉm cười:

- Tôi đã bảo không sao rồi mà, anh yên tâm về đi?

Chiếc xe đã biến mất trong màn đêmdài đặc mà Kỷ Quân vẫn tần ngần trước cổng hồi tưởng một chút về cuộc gặp gỡ khá thú vị của hai người. Trong tất cả những người đàn ông cô quen biết, chỉ có Tử Nhan là dễ gần gũi, dễ cảm thông với cô hơn, tuy anh không phải là người Việt Nam. Chứ không như Khắc Hiên, lúc nào cũng lạnh lùng khắc nghiệt. Nghĩ đến đây, cô bỗng ký lên đầu mình một cái, mắng thầm:

"Con nhỏ Kỷ Quân này, bị điên hay sao mà lúc nào cũng nghĩ đến ông ta vậy".

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương 8

Sáng hôm sau cô đến công ty sớm hơn mợi ngày nhờ quá giang xe của Tử Nhan. Tâm trạng khá hưng phấn, cô chậm rãi bước về phòng. Thấy cửa không khóa cô ngạc nhiên hết sức, nhưng cũng đẩy nhẹ bước vào. Bỗng cô khựng lại khi thấy Khắc Hiên ngồi sau bàn làm việc mà trước mắt anh 1à một chồng hồ sơ cao đụng mũi, cũng không thềm ngước nhìn lên dù biết chắc có người vừa mới vào phòng.

Kỷ Quân rón rén ngồi vào chỗ của mình, cô không dám thở mạnh, nhẹ nhàng mở ngăn kéo, rấy ra tập hồ sơ định coi lại trước khi thảo bản hơp đồng mới.

Bỗng Khắc Hiên đập bàn quát tướng 1ên:

- Cô ăn gan trời hay sao mà dám giỡn mặt với tôi kiểu đó, hả?

Kỷ Quân điếng hồn tưởng trời sắp sập đến nơi nữa chứ, cô cứng lưỡi không thốt nên lời.

Khắc Hiên đột ngột bật ra khỏi ghế, chỉ cần hai sải chân, anh đã đứng trước mặt cô, hàm bạnh ra môi mím chặt tạo thành một đường thẳng trừng trừng nhìn cô bốc lửa. Lúc sau anh mới cất giọng rin rít:

- Chiều hôm qua, trước lúc đi hẹn hò, tôi bảo gì, cô nhớ không? Hay đó cũng là cách cô chống đối coi thường tôi?

Kỷ Quân bỗng giận dữ vì tự nhiên bị mắng oan ức như vậy, nên lớn tiếng độp lại:

- Ông mới là ngang ngược. Hết giờ làm việc, ai cũng có quyền tự do riêng, ông lấy tư cách gì mà bảo tôi phải thế này, thế nọ, còn bản thân ông làm chuyện gì xấu xa hay sao lúc nào cũng nơm nôp sợ người khác coi thường.

Càng lúc sự tức giận trong anh như càng tăng. Anh cung tay đấm mạnh xuống bàn làm ly tách nhảy tưng rơi loảng xoảng xuống nền gạch vỡ nát, rồi thẳng chân tung luôn chiếc ghế vô tội vạ văng vào tường cách sấm sét. Lần đầu tiên cô thấy anh dữ dội như thế. Thật lâu sau, anh lại cất giọng khàn hẳn:

- Tôi cho cô nghĩ vịệc bắt đầu từ ngày mai.

Không gian bỗng im lìm lắng đọng với những điều không thốt được thành câu. Khá lâu, cô mới bình tĩnh được và sự giận dữ đã lên đến tột đỉnh, cô bật lên khỏi ghế như chiếc lò xo bị nén lâu ngày, nhìn trả lại anh giọng cất cao khinh khỉnh:

- Hóa ra ông cũng thật tầm thường, công tư lẫn lộn, vì tư thù cá nhân mâ ông quyết định cho tôi nghỉ việc ư? Tốt thôi! Song lại tiếc công tôi từ lâu cũng có ít nhiếu ngưỡng mộ, tôn sùng ông, một nhà doanh nghiệp trẻ tuổi tài hoa lỗi lạc, tuy cũng có ít nhiều khiếm khuyết, nhưng đem so với những thành tích nổi trội ông đạt được, người ta có thể bỏ qua hết mọi chuyện trong đó có tôi. Vậy mà hôm nay, mọi cảm xúc đó đều sụp đổ tan tành, tất cả chỉ là điều huyễn tưởng ...

Thật ra lâu nay, ánh mắt anh dành cho cô vẫn hàm ý nghĩ mỉa mai và không tin theo cách mà anh vẫn nhìn mọi cô gái từng quên, biết, vì ánh cảm thấy ở họ có hàng ngàn những khuyết điểm to nhỏ thường gặp, nên khi nhìn Kỷ Quân, anh cũng nghĩ "rồi cô cũng như họ không có gì đặc biệt cả". Thế nhưng lúc này, nhiều ý nghĩ khác đang hiện ra trong đầu anh, ân hận, ray rứt, mất mát ... còn những cảm xúc khác nữa mà anh không đặt lên được.

Thật lâu sau không nghe anh nói gì thêm, Kỷ Quân khép cửa lại, nhẹ nhàng bước ra ngoài để hòa mình vào bóng chiều chập choạng. Những đám mây trĩu nặng cơn mưa treo lơ lửng trên bầu trời, rơi những hạt nước li ti xuống mặt đất.

Thế gian như chìm trong bầu không khí im lìm, buồn thảm và đầy ưu tư. Những hàng cây rì rào vui vẻ lúc sáng giờ bỗng dưng im trằm mặc, cứ thế cô thẫn thờ bước đi như kẻ mộng dụ. Vào nhà, thấy Đại Phong ngồi giữa phòng khách, Kỷ Quân vừa bất ngờ vừa vui nên bao muộn phiền cũng theo đó bay đi. Bá cổ anh trai, giọng cô phấn khích:

- Anh về bao giờ? Lúc này, bộ công ty hết việc hay sao anh rảnh rỗi về thường xuyên vậy?

Cốc nhẹ lên đầu em gái, Đại Phong mắc mỏ:

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Còn dám hỏi móc anh? Cũng vì chuyện của cô mà anh ăn ngủ không yên, phải bỏ mọi công việc về đây hỏi cho ra lẽ đấy.

Kỷ Quân bùng thụng:

- Dường như lúc nào trong đầu anh cũng lưu sẵn tập hồ sơ dày cộm về khuyết điểm của em, nên hễ gặp mặt là bị rầy, hoặc hạch hỏi lung tung. Kiểu này, mai mốt gặp anh, em phải trốn đi dâu đó.

- Thôi đi? Làm như cô hiền lắm vậy. Thành tích quậy của cô trong này, tôi đều biết cả đấy.

Kỷ Quân làu bàu:

- Em làm gì cơ chứ.

- Còn vờ vịt hả nhóc?

- Em chẳng làm gì sai cả.

Nhìn nhìn em gái, Đại Phong đe:

- Đừng nghĩ qua mặt được anh. Chuyện em và Khắc Hiên đến đâu rồi?

- Chẳng có gì để mà đến.

- Là thế nào?

- Ông ấy vừa cho em nghỉ việc.

Trợn mắt nhìn em gái:

- Tại sao?

Kỷ Quân cong cớn:

- Anh đi mà hỏi ông bạn quý hóa của anh ấy Em mệt rồi, đi nghỉ đây.

Nói xong, cô đi luôn vào trong. Đại Phong chỉ đưa mắt nhìn theo đứa em gái tính khí thất thường mà lắc đầu cách bất lực.

Kỷ Quân xưa giờ bản tính vốn hiếu động nên đâu thể chịu ngồi yên một chỗ.

Mặc dù đã bị cho thôi việc, nhưng sáng sớm, cô cũng ra khỏi nhà đi đâu đó cho thoải mái tinh thần. Bỗng di động cô rung lên trong túi xách, buộc lòng cô phải nghe.

Tiếng Tử Nhan vui vui:

- Quân đang ở đâu?

Không hiểu nghĩ sao cô trả lời.

- Đi làm.

- Xạo! Quân tưởng giấu được tôi à? Quân còn đang rất chán đời, đúng không?

Cô hơi giật mình:

- Sao anh biết?

- Qua giọng nói của em.

Một lần nữa cô khựng lại bời tiếng "em" khá ngọt ngào vừa tự nhiên của Tử Nhan, song cũng làm cô xao động, chứng tỏ anh quan tâm cô khá nhiều. Kỷ Quân nói:

- Tôi chỉ muốn đi dạo một chút cho thư giãn.

- Em nói đang ở đâu đi, tôi đến.

- Thôi, không dám phiền anh vậy đâu.

- Không phiền chút nào, vì tôi đang rất rảnh rỗi. Hay em không thích gặp tôi?

- Không có. Thôi được, tôi đang ở trên đường ... anh đến đi!

- OK! Chờ tôi nha!

Chỉ không đầy năm phút sau, Tử Nhan đã đứng trước mặt cô. Anh đang mặc trên người chiếc áo sơ mi màu xanh dương có thêu hoa văn cùng tông màu ôm sát thân hình cân đối khỏe mạnh, quần Jeans ống "pát"cũng màu xanh dương, thật đúng mốt. Nhìn anh, giống một nam diễn viên hoặc người mẫu chính hiệu, khiến ai ngang qua cũng ngoái lại nhìn.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Đến bên cô, anh nhẹ nhàng hỏi:

- Giờ em định đi đâu?

- Cũng chưa biết.

Mỉm cười, anh đề nghị:

- Hay mình đi hát karaoke đi.

Nghe chí lý, Kỷ Quân gật nhanh:

- Cũng được.

Tử Nhan cùng cô đến một nhà hàng karaoke máy lạnh cao cấp. Chọn phòng xong, Tử Nhan hơi đùa.

- Em ăn uống gì cứ gọi tự nhiên nhé. Hôm nay, tôi không bắt người thất nghiệp trả tiền đâu đừng lo.

Liếc Tử Nhan dài cả cây số, cô cong môi:

- Tôi dư sức bao anh vài chầu như thế. Chỉ mới thất nghiệp hôm nay thôi mà, không đến nỗi chết đói đâu mà lo.

Bật cười thoải mái, Tử Nhan bỗng đề nghị:

- Kỷ Quân này! Hay em sang làm việc cho tôi đi.

Khựng lại vài giây cô hỏi đùa:

- Tôi biết làm gì trong công ty của anh, không khéo còn rách việc.

- Em có thể làm trợ lý cho tôi như cho Khắc Hiên vậy, được không? Im lìm nhìn xuống ly nước suy nghĩ một lúc, cô lại nói:

- Anh cho tôi suy nghĩ đã.

- Ừ! Em cứ suy nghĩ đi.

Vừa ăn uống, hai người vừa hát karaoke. Tử Nhan đã khiến cô cười chảy nước mắt vì cái chất giọng như vậy mà anh lại hát nhạc dân ca nên không thể nào không cười bò nôn cả ruột. Những chỗ người ta hát xuống, anh lại lên giọng và ngược lại, hỏi ai nín được mà không cười.

Cuộc vui nào rồi cũng tàn, trả tiền xong, hai người sánh vai ra cửa. Bất chợt cả hai khựng lại và chạm mặt Khắc Hiên cùng Tâm Khuê vừa bước vào. Một ý nghĩ chợt thoắt đến trong đầu Kỷ Quân "Tình cũ không rủ cũng đến, thuận theo lẽ tự nhiên thôi". Vậy tại sao ngực cô lại nhói lên thế nhỉ. Cô bỗng nắm lấy tay Tử Nhan và hơi nép vào anh một chút, vừa lúc tám ánh mắt giao nhau trong khoảnh khắc.

Khắc Hiên đưa mắt nhìn cô cách dửng dưng như người xa lạ, gương mặt anh không biểu lộ một cảm xúc nào như là gặp người quen. Kỷ Quân có cảm giác bẽ bàng, cay đắng nghĩ thầm:

"Có lẽ quen biết cô là điều mất mặt chăng?".

Đến bên ngoài, Tử Nhan liền nói:

- Tôi đoán không lầm, dường như giữa hai người có gì đó hiểu lầm nhau.

Cười khẩy, Kỷ Quân chua chát:

- Làm gì có. Thậm chí gặp tôi, anh ta còn làm ngơ, có lẽ quen biết tôi là điều rất mất mặt.

Nhìn cô chăm chú một lúc Tử Nhan trầm giọng:

- Tôi không nghĩ thế, một người có cá tính như em không phải ai cũng có được, mà điều này có lẽ Khắc Hiên cũng nhận ra, chắc do một sự hiểu lầm nào đó, và tôi tin có một ngày Khắc Hiên sẽ hối hận.

Kỷ Quân bỗng tức giận vô cô:

- Tôi cũng cóc cần anh ta hối hận, chuyện đó không ảnh hưởng gì đến tôi.

Tử Nhan nheo nheo đuôi mắt.

- Thật hả?

Kỷ Quân quạu đeo:

- Đừng nói với tôi bằng cái giọng đó, nghỉ chơi anh luôn bây giờ.

Tử Nhan giật thót:

- Đừng nghĩ, tôi không cố ý chọc giận em đâu, tôi chỉ muốn làm em "xù lông" một chút, thế là quên hết mọi chuyện buồn phiền rồi, đúng không?

Kỷ Quân cố nén cười và chì chiết:

- Anh đấy! Cũng dẻo miệng gớm, dễ ghét.

Tử Nhan nheo mắt đùa:

- Người Việt Nam có câu nói trái ngược "ghét là thương" đúng không?

- Còn lâu! Tôi đang nói rất thật.

Bỗng Tử Nhan cho xe dừng lại trước một siêu thị. Kỷ Quân ngó anh cách kinh ngạc:

- Anh muốn mua gì ư?

Tử Nhan tủm tỉm:

- Tôi muốn tặng em một món quà cho em được vui.

Nhăn mặt, Kỷ Quân từ chối:

- Thôi đi! Lúc này tôi đâu còn tâm trạng.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Tôi sẽ chọn giúp em, bảo đảm bạn bè em sẽ phải ganh ty với em cho mà coi. Tin đi, tôi rất có khiếu thẩm mỹ đấy.

- Nhưng ...

Tử Nhan làm cử chỉ ngăn cô lại không cho nói tiếp bằng cách thật tự nhiên anh nắm lấy tay cô dẫn vào trong.

Đúng là oan gia ngõ hẹp! Lại một lần nữa bốn người lại chạm mặt nhau.

Tiếng Tâm Khuê cất lên lanh lảnh:

- Em thích bộ đầm màu hồng viền đăng ten trắng được nhập từ Paris, anh thấy sao?

Khắc Hiên lạnh lùng.

- Cũng được, em cứ mua tùy thích.

Xem ra anh ta cũng ga- lăng, hào phóng quá chứ, vậy mà đã có lúc hai người họ tưởng chừng như kẻ tử thù. Sự đời quả thực có những chuyện không thể nào ngờ trước được, chỉ trong thoáng chốc họ đã trở nên thắm thiết ngọt ngào ngần ấy. Tiếng Tử Nhan bỗng cất lên làm cô tỉnh mộng:

- Em thấy bộ váy mâu thiên thanh này thế nào?

Nghiêng đàu ngắm nghía mọt chút, cô cũng gật:

- Rất dễ thương, có điều hơi mỏng một chút.

Tử Nhan nói như phân tích:

- Tôi lại thấy nó rất mềm mại chứ không mỏng. Các cô thiếu nữ thường mặc những bộ váy có chất liệu vải như thế mới hồn nhiên tươi trẻ, cũng như không khiến mình có cảm giác cứng nhắc hoặc thô ráp.

Cô không ngờ Tử Nhan lại khá sảnh trong chuyện trang phục cho phái nữ như vậy, chứng tỏ anh ta có rất hiều bồ. Nghĩ vậy, Kỷ Quân lém lĩnh hởi ngay:

- Tôi đoán không lầm anh có rất nhiều bạn gái đúng không?

Tử Nhan chối biến:

- Làm gì có. Coi vậy chớ một mảnh tình rách vắt vai tôi còn kiếm không ra.

- Xạo dã man, chỉ con nít mới tin anh.

Tử Nhan lái sáng chuyện khác:

- Thống nhất chọn bộ này đi nhé.

Kỷ Quân nhăn mặt:

- Nhưng.. hơi bị mắc đấy.

- Không sao, tôi còn muốn tặng em những thứ giá trị hơn thế, nhưng sợ em từ chối.

Kỷ Quân chỉ cười im lặng. Tử Nhan quay sangbảo người bán hàng gói chiếc áo rồi cho vào túi sách.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Nãy giờ Khắc Hiên vẫn còn đứng đó bên cạnh hai người, nên có lẽ anh đã nghe thấy hết mọi chuyện, song gương mặt anh vẫn lạnh lùng không biểu lộ một cảm xúc nào, rồi Tâm Khuê như cũng nhìn thấy cô, nên kéo Khắc Hiên sang sang gian hàng khác.

Đi loanh quanh một lúc, cô nghe mỏi nhừ hai chân mới nhìn xuống đồng hồ đeo tay chợt giật thót Vậy mà đã hơn năm giờ rồi ư. Rố cuộc cũng đi tong một ngày rảnh rang vô nghĩa. Tử Nhan lại. mời cô dùng cơm trước khi đưa cô về đến tận nhà.

Vào sân, gặp Đại Vũ, cô định đi luôn vào nhà, thì tiếng anh ấy bỗng cất 1ên là lạ:

- Em đi đâu giờ mới về?

Kỷ Quân nói thản nhiên:

- Đi chơi.

- Với ai vậy?

- Tử Nhan.

- Cái gã người Hồng Kông ấy hả?

- Vâng! Có gì ư? Hôm nay anh bỗng quan tâm đến chuyện này?

Đại Vũ bắt bẻ:

- Thường ngày bộ thằng anh này thờ ơ với em út lắm sao?

Kỷ Quân khó chịu:

- Ý em không phải vậy, chỉ thấy hơi lạ trong cách hạch hỏi hơi cặn kẽ của anh mà thôi.

- Tại có chuyện, tao mới hỏi.

- Chuyện gì? Vô nhà khắc biết.

Nghe hơi lo, Kỷ Quân nài nỉ anh trai:

- Nói cho em biết đi.

Nhìn cô một lúc, Đại Vũ hạ giọng:

- Ông Khắc Hiên đến chờ nhỏ hơi lâu rồi nhỏ:

Không hiểu ông ấy nghĩ sao mà thích được nhỏ.

Kỷ Quân nhảy nhổm:

- Tầm bậy! Có lẽ nghe anh Hai về nên ông ấy đến chơi thôi.

- Nhỏ coi thường ông anh này quá, chuyện gì không nắm chắc, tao không nói đâu.

- Tào lao!

- Tao còn nghe lõm bõm có liên quan đến công việc của nhỏ.

- Chuyện đó thì đâu có gì để nói, đơn giản là em bị cho thôi việc, chấm hết.

- Nếu thật sự chỉ đơn giản như lời nhỏ nói thì ông ta đâu có thân chinh đến đây.

Càng nghe anh trai hù dọa khiến cô càng lo. Chẳng lẽ trong công việc cô làm vừa qua có vấn đề gì gút mắt, nên anh ta mãi đến đây truy cứu trách nhiệm.

Thấy em gái cứ đứng nghệch mặt ra suy nghĩ đâu đâu, Đại Vũ giục:

- Thôi đi! Đừng có ở đó đoán già đoán non nữa, vào trong ấy thì biết ngay chứ gì. Không đến nỗi bị đem ra xử bắn đâu mà lo dữ thế.

Phát vào vai anh trai, Kỷ Quân mắc mỏ:

- Chỉ giỏi tài nhát người ta, làm anh gì kỳ cục.

Đại Vũ phá ra cười lớn, trêu già:

- Không làm chuyện gì sai thì đâu cần phải run rẩy như thằn 1ằn đứt đuôi thế.

- Em mà run hả, còn khuya!

- Vậy mới là em gái của tao chớ.

- Chảnh! Không thèm, nói với anh nữa.

Nói cứng vậy chứ trong lòng cô thật sự rất lo sợ bởi nếu đến chơi với anh Hai cô, thì đâu cần phải đợi cô lâu như vậy.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Vừa bước lên ngưỡng cửa 1à cô bị hai cặp mắt "chiếu tướng" thấy ghê, song mỗi người nhìn mỗi cách:

anh Đại Phong vừa nghiêm khắc vừa trách cứ, còn Khắc Hiên thì lạnh lùng khinh khỉnh.

Kỷ Quân hơi cúi đầu chào Khắc Hiên. Anh chỉ nhìn cô cách thản nhiên rồi nhìn chỗ khác.

Đại Phong cất tiếng như muốn phá tan bầu không khí căng thẳng:

- Em ngồi xuống cho anh hỏi chuyện. Em đi đâu cả ngày nay giờ mới chịu về?

Liếc Khắc Hiên bền hơn dao, cô nghĩ Khắc Hiên đã "ton hót" mọi chuyện nên anh Hai cô mới lên giọng hạch sách cô như thế, song Kỷ Quân cũng trả lời:

- Tuy đã nghĩ làm, nhưng em cũng có thể ra ngoài cho thư thả cùng với bạn chứ.

Nhìn em gái, giọng Đại Phong nghiêm khác:

- Em quen biết anh ta được bao lâu, tìm hiểu được anh ta ở mức độ nào rồi mà dám ngang nhiên cùng với anh ta đến những nơi mà lẽ ra con gái nhà lành, khuôn phép, không nên tùy tiện đến.

Càng nói Đại Phong như càng tức giận. Thấy vậy,Khắc Hiên xen ngang.

- Tôi muốn nói chuyện với cô bé một chút, ông không phiền chứ?

Bật lên khỏi ghế, Đại Phong còn hầm hầm:

- Thôi được, ông muốn nói gì nói đi, kẻo ngồi đây lâu, tôi không kềm được mình.

Anh Hai cô đi đã khá lâu mà cô cũng không nghe Khắc Hiên mở lời, nên ngước lên. Hai ánh mắt chợt giao nhau khiến cô không thể bình tĩnh nổi, vội quay đi.

Giống như gương mặt, giọng anh cất lên vô cảm:

- Có thể lúc này, cô rất ghét tôi, song tôi cũng không cần giải thích. Mọi chuyện là do tôi nói với Đại Phong đấy, vì tôi nghĩ mình không sai.

Mím chặt môi, cô hỏi lớn tiếng:

- Vậy mà hôm nay tôi mới biết ông còn có tài "ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng" đấy!

- Cô sai rồi, là tôi muốn giúp cô ấy chứ. Tôi chỉ nói lên sự thật, không hề thêm thắt một chi tiết nào dù rất nhỏ.

Kỷ Quân nạt ngang:

- Thôi đi! Tôi chưa thấy ai như ông, vừa ăn cướp vừa giống trống khua, chiêng. Chuyện của tôi đâu mượn ông xen vào.

- Tôi không thể trơ mắt nhìn khi cô gặp chuyện không hay.

- Chuyện gì? Ông chỉ giỏi tưởng tượng, suy bụng ta ra bụng người.

Khắc Hiên nhìn cô gay gắt:

- Im đi! Đừng có bướng! Nếu biết cô khó ưa giống củ khoai sượng như vầy, tôi sẽ không can dự vào cho mệt xác.

Nghe cách châm chọc của anh Kỷ Quăn tức tối độp lại:

- Khoai sượng hay khoai mắc nước cũng kệ tôi mong là từ nay, ông đừng xía vào chuyện của tôi nữa.

Nhìn cô ánh mắt tối sầm, anh bỗng đứng lên đi một mạch ra cửa cũng, không thèm chào cô lấy một tiếng.

Gặp Đại Phong ngoài sân, anh bước đến cộc lốc:

- Tôi về đây.

Đại Phong kinh ngạc:

- Sao nhanh vậy? Nó nói gì làm ông phật ý, đúng không?

- Tóm lại là không thể nói gì được.

- Tôi không hiểu?

Khắc Hiên trầm ngâm một chút rồi nói:

- Lát nữa, ông nhắn lại cô bé, nếu muốn làm việc trở lại thì ngày mai đến công ty gặp tôi.

Nói xong, anh quay lưng đi ngay, không để Đại Phong kịp hỏi han gì.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Đang nằm bắt tréo chân nghe nhạc trong phòng, chợt cánh cửa bị ai đó đẩy bật ra, và Đại Phong bước ngay vào, ngồi xuống mép giường thò tay tắt máy, nghiêm giọng nói:

- Nói chuyện với anh một chút đi!

Kỷ Quân ngồi dậy làu bàu:

- Lại chuyện hồi nãy chứ gì?

Đại Phong trừng mắt với em gái cách đe nẹt:

- Đừng có chặn họng anh! Càng ngày em càng không coi ai ra gì cả. Em học ở đầu cái thói trả treo ương bướng đó, hả? Đừng nghĩ em đã lớn là anh không đánh đòn đâu đấy nhé.

Kỷ Quân xụ mặt cúi đầu im thin thít. Nhìn nhìn em gái một lúc, Đại Phong dịu lại:

- Anh muốn em trở lại công ty của Khắc Hiên làm việc.

Kỷ Quân giãy nảy:

- Sao có thể được, dù có chết đói đến nơi em cũng không dày mặt đến đó cầu cạnh, xin xỏ anh tả một công việc đâu. Anh đừng ép em làm chuyện xấu hổ đó.

- Ăn bám hoặc dựa dẫm vào một ai đó mới xấu hổ, chớ làm việc thì không có gì gọi là xấu cả mà anh cũng đâu bảo em đến van xin năn nỉ hắn.

- Tại anh không có mặt lúc đó nên nói nghe dễ dàng như vậy. Nếu thật sự vị nể anh, anh ta đâu có thẳng tay vớị em kiểu đó!

- Nhưng sau đó, hắn thấy mình sai nên mới đích thân đến gặp em, vậy mà em cũng đâu nể mặt, nên hắn đành ra về và nhắn lại ...

Kỷ Quân hấp tấp xen ngang:

- Ông ấy nhắn gì?

- Hắn bảo ngày mai em đến công ty làm lại.

- Đến để gây lộn thì có.

- Anh nghĩ chỉ có em thích gây thôi, chứ xưa giờ, Khắc Hiên rất ít nói, hắn cũng không thích những người nhiễu sự lắm lời, không khéo chính em lại làm hắn bực vì tính đó!

- Miệng là của em, cấm nói sao được.

Đại Phong dịu dàng khuyên răn:

- Anh biết tính con gái thì thường hay mè nheo, nhiễu sự một chút, song cũng tùy tình huống đúng lúc, đúng nơi, cho đôi bên được chan hòa vui vẻ, đúng không?

- Nhưng có thật là anh ta đến kêu em trở lại công ty không?

Đại Phong gục gặc:

- Ừm.

Chỉ nói vậy rồi anh ra khỏi phòng. Còn lại mình Kỷ Quân cô vừa nghe vui lại vừa tức giận bản thân cũng không hiểu tại sao trong cô lại có hai cảm giác trái ngược nhau như vậy. Điểu đó chợt khiến Kỷ Quân kinh hoảng, cô sợ phải dấn sâu, phân tích một nốt nhạc mơ hồ đang bắt đầu rung ngân trong cô cũng như trái tim cô đã bắt đầu lỗi nhịp khi nghe ai nhắc đến tên anh.

Sáng nay thức đậy, Kỷ Quân cảm thấy mặt trời tỏa sáng ấm áp trong cái tinh khôi của bầu trời xanh 1am, mùi nguyệt quế tỏa ra thơm dìu dịu bên cạnh hàng rào bơng bụp. Một cảnh trí, một không gian như hòa trộn hai nửa giữa cái cảnh vừa thôn quê vừa thành thị ấy, như tâm hồn cô thoáng chốc chợt bâng khuâng, lưỡng lự không biết có nên đến công ty ...

Nói gì thì nói, cô cũng phải rời khỏi giường làm vệ sinh cá nhân. Giờ đây đứng trước tấm gương là một Kỷ Quân hoàn toàn tươi tắn, yêu đời trong bộ đầm màu lá non mơn mởn, vưa trẻ trung xinh xắn, khiến người đối diện khó có thể làm ngơ.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Bước ra phòng khách, gặp Đại Vũ, anh hơi nheo mắt nhìn em gái một lúc rồi cất giọng châm chọc:

- Nếu tao đoán không lầm thì hôm nay nhỏ quyết định đi làm, đúng không?

- Sao anh biết?

Đại Vũ cười ruồi:

- Ba trò vặt vãnh, trẻ con này, nếu không biết thì tao đâu xứng là cậu Ba trong gia đình.

Kỷ Quân liếc ngang anh trai dài giọng:

- Muốn ám chỉ gì đây ... cậu Ba?

- Câu này để anh Ba hỏi nhỏ mới đúng.

- Tại sao?

- Không phải hôm nay em gái tôi chưng diện quá khác thường hay sao?

Kỷ Quân làm tỉnh:

- Bình thường thôi! Là con gái, ai lại không thích chưng diện, làm đẹp ...

- Điều đó tao không phủ nhận, nhưng ...

Kỷ Quân xen ngang, cô không muốn anh trai "vạch lá tìm sâu", bởi cô biết anh đang muốn nói gì:

- Không nói nhiều với anh nữa, em đi làm đây.

Khoác chiếc giỏ lên vai, bước ra ngoài cô vừa nghĩ ngợi:

Có thật cô khác hơn mọi ngày như lời anh trai nói, mà khác ở chỗ nào sao cô không nhận biết.

Kỷ Quân khựng lại trước cửa phòng giám đốc mà cũng là phòng cô, vì ngay lúc này, cô chợt liên tưởng đến gương mặt lạnh như tượng đá của anh hôm đó ở nhà hàng karaoke và ở siêu thị, ánh mắt anh thật xa lạ. Vậy hơm nay anh sẽ tiếp cô với thái độ nào?

Suy nghĩ lan man một lúc rồi cô cũng quyết định gõ cửa.

Tiếng Khắc Hiên vang lên cũng lạnh lùng không âm sắc. Đẩy cửa bước vào, cô nghe người nhẹ hẫng bởi đôi mắt vừa lạnh vừa nghiêm khắc, khiến cô phải quay đi.

Nhìn cô một lúc, anh mới cất giọng:

- Cô ngồi đi! Tôi muốn nói chuyện một chút.

Kỷ Quân ngồi xuống chiếc ghế mà anh chỉ định. Không khí tĩnh lặng bao trùm cả căn phòng, chỉ còn lại vẻ klên định lạnh lùng của anh trước mặt. Phút chốc, hàng lông mày rậm chợt chau lại như vấp phải một ý nghĩ khó chịu nào đó mà anh không xua đuổi nổi, phải một lúc sau anh mới cất giọng khàn khàn:

- Lần này, tôi yêu cầu cô trở lại công ty chỉ vì công việc, ngoài ra không một nguyên do cá nhân nào khác, nên cô chớ hiểu lầm. Mong cô hãy có trách nhiệm trong công việc của mình, đừng mỗi chút mỗi giận hờn rồi nghỉ ngang xương như con nít thế nữa là tôi không đồng ý đâu đấy.

Cong môi cô định cãi lại, thì ngay tức khắc bắt gặp cái trừng mắt dữ dội của Khắc Hiên ngăn cô lại. Anh nói tiếp:

- Còn nữa, cô nên bỏ đứt cái tật ăn cơm hớt ấy đi, chẳng những mất lịch sự còn thiếu tôn trọng người đối điện, mà trong giao tiếp, đó lại là một trong những nguyên tố cốt lõi để thành công đấy.

Mím môi cô xụ mặt làu bàu.

- Dù bị oan cũng không cho người ta biện bạch hay sao?

Nhìn cô, anh gằn gằn:

- Giờ muốn gì, cô nói đi?

Kỷ Quân bật ra ngay như không cần suy nghĩ:

- Hôm đó là do ông đuổi tôi trước, chứ bản thận tôi không thiếu trách nhiệm, cũng như không có giận hờn vu vơ như con nít, kiểu ông vừa nói.

Cũng giống như gương mặt giọng anh vô cảm:

- Đó cũng là cách nói theo suy nghĩ của mỗi người. Vậy mà lúc đó, cô cũng quyết ăn thua đủ với tôi cho bằng được, cái bản tính ấy không con nít thì là gì?

Phật ý, Kỷ Quân càu nhàu:

- Lúc nào cũng coi người ta là con nít, nên ông muốn nổi nóng hoặc ắng nhiếc ra sao cũng được chớ gì?

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Khắc Hiên nhíu mày cách khó chịu:

- Tôi rất không ưa cái cách cằn nhằn dai nhách của cô. Thằng cha nâo tận cùng bằng số mới cưới phải cô.

Kỷ Quân "xù lông" ngay tức khắc:

- Mặc kệ tôi, liên quan gì đến ông, sao ông hay soi vào đời tư của người ta quá vậy?

Anh chỉ nhún vai quay chỗ khác, lúc sau quay lại nói:

- Cô về chỗ làm công việc của mình đi. Soạn cho tôi mấy cái hợp đồng tôi để trên bàn cô ấy.

Len lén liếc anh một cái trước khi về bàn mình, vừa ấm ức nghĩ:

''Mình chì nghỉ có mấy ngày mà công việc tồn đọng ngập đến tận cổ thế này đây. Nếu biết anh ta cần cô như vậy, cô đã không trở lại công ty cách dễ dàng vầy đâu. Vậy mà còn lên mặt phê phán này nọ, hỏi có tức không chứ".

Buổi trưa, Khắc Kiên bỗng đến trước mặt cô hỏi:

- Trưa, cô về nhà hay đùng cơm ngoài?

Ngước nhìn anh cách ngạc nhiên, song cô cũng trả lời:

- Tôi ăn cơm ngoài.

Im lặng, chút sau anh bỗng đề nghị:

- Đi ăn chung đi?

Kỷ Quân bỗng nghe tim mình đập rộn lẩn trong hơi thê gấp, trong khi nét mặt anh vẫn bình thường cũng không có dấu hiệu gì tỏ ra nhiệt tình dù một chút.

Bấy giờ hai người đang đối diện nhau qua một chiếc bàn, tuy không quá gần cũng không thể gọi là xa. Khắc Hiên chợt bắt gặp ở cô bé có vẻ đẹp thật hiền hòa, như nụ hồng còn động sương đêm trong nắng mai. Nhìn cô lúc này, anh như bắt gặp tia nắng đầu tiên lan tỏa trên cánh đồng mạ xanh non bát ngát, ngọt ngào, nghĩ đến đầy anh chợt nhếch nửa vành môi như chế giễu cái ý nghĩ mà anh cho là hoang tưởng ấy, thoáng chốc ánh mắt anh bỗng sẩm lại như mặt nước hồ trong khu rừng rậm rạp, lúc sau anh cất tiếng lành lạnh:

- Cô dùng gì cứ gọi.

Kỷ Quân vẫn thản nhiên, vô tư:

- Một phần cơm gà, một đia lau sống, một ly sữa tươi có đá.

Hơi nhướng mày, song anh cũng gọi luôn phần mình:

- Tôi cũng như vậy, chỉ thay thế ly sữa là một cốc rượu Rhum.

Một lần nữa, anh thật ngạc nhiên khi thấy cô ăn sạch nhẵn phần cơm, uống sạch ly sữa không một chút màu mè như những cô gái anh từng quen. Lần đầu tiên anh nhìn thấy cách cô bé ăn uống thật hồn nhiên lại khá nhiệt tình.

Bất chợt Tâm Khuê xuất hiện ngay tầm mắt cùng một phụ nữ lạ anh mới thấy lần đầu. Như cũng vừa thấy anh, Tâm Khuê đi nhanh đến hớn hở:

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Không ngờ lại gặp anh ở đây. - Ngưng lại, cô ta liếc qua Kỷ Quân một cái bén như dao mai mỉa - Có cả cô trợ lý đẹp như mơ bên cạnh, thảo nào anh không rảnh để dùng cơm với em.

Khắc Hiên nhìn cô, ánh mắt nghiêm khắc:

- Em thôi đi! Hễ mở miệng ra là không giống ai. Bất luận tôi có đi đâu, hoặc bất kỳ đi với ai, cũng không liên quan đến em.

- Anh nói nghe hay nhỉ! Nên nhớ, tôi vẫn danh chánh ngôn thuận là vợ của anh đấy.

- Thì đã sao? Đi đùng bữa với đồng nghiệp cũng phạm luật à? Cái điệp khúc cũ rích đó, đừng nhai lại nữa.

- Anh đang thách thức tôi đó hả?

Người phụ nữ bên cạnh thấy tình hình khá căng thẳng nên can ngăn:

- Thôi đi Tâm Khuê? Mày cũng hơi quá đáng rồi đấy. Chúng ta tìm bàn khác ngồi đi.

Nói xong, cô bạn kéo tay Tâm Klluê sang hướng khác.

Nhìn theo Tâm Khuê ánh mắt lạnh lẽo, giọng anh bỗng đanh lại:

- Về thôi!

Theo anh ra ngoài, lúc này Kỷ Quân chợt nghe đồng cảm với anh, vì đã có lúc cô cũng lên án, phê bình anh là người thiếu thủy chung vô trách nhiệm. Bởi mới nói "đèn nhà ai nấy sáng", nhìn bề ngoài khó ai có thể đánh giá được thực thể sự việc bên trong thế nào nhất là về mặt tình cảm, nó vốn muôn hình vạn trạng chuyển biến khôn lường, mà người trong cuộc có khi còn mù tịt.

Khắc Hiên bỗng quay sang cô đề nghị:

- Cô có thể cùng giải sầu với tôi một lát không?

Kỷ Quân tròn xoe mắt:

- Sao ạ?

Khắc Hiên lại nói:

- Dám đi uống rượu không?

Suy nghĩ một chút, cô cũng gật, giọng hơi đùa:

- Chuyện nhỏ!

Quay đi, anh nói thêm:

- Không say không về.

Đưa cô vào một nhà hàng sang trọng, anh kéo ghế lịch sự mời:

- Cô ngồi đi!

Đưa mắt nhìn chung quanh, cô tấm tắc:

- Ở đây vừa rộng rãi lại vừa sang trọng quá chắc là đồ ăn cũng mắc ghê lắm.

- Cũng không đến nỗi. Có điều ở đây, họ tính bằng ... đô.

Giật nảy, Kỷ Quân la lên:

- Trời đất! Vậy mà anh nói không đến nỗi.

Nhưng lỡ không cô sẵn đô ... thì làm sao?

- Quy luật ở đây bắt buộc như vậy nên khách hàng nào vào đây cũng phải tuân theo.

- Nhưng nếu chưa đến lần nào thì làm sao biết như tôi chẳng hạn.

Ngó ra cửa, anh buông gọn:

- Cô là người ngoại lệ rồi, còn nói làm chi.

Kỷ Quân bỗng nghe tự ái ghê gớm:

- Ý ông chê tôi nhà quê chứ gì?

Im lặng hút thuốc, lát sau anh lại hỏi:

- Cô dùng gì, gọi đi.

Kỷ Quân hơi lẫy:

- Tôi quê mùa, biết gì mà gọi, cứ để ông gọi luôn đi. .

- Cô là chúa thù vặt, còn giận dai hơn giẻ rách.

Kỷ Quân cong môi:

- Ừ! Tôi như vậy đó, trẻ con, ích kỷ ...

Khắc Hiên khoát tay:

- Không tranh luận chuyện này nữa.

Anh khui chai Whisky, rót ra hai ly, hỏi:

- Cô uống loại này được chứ?

Kỷ Quân ấm ức gật đại:

- Tàm tạm ...

Không nói gì thêm, anh ngửa cổ uống cạn ly của mình. Cái cách uống giống mấyvị "hần men" thực thụ như thế, chẳng mấy chốc sẽ gục tại chỗ mất thôi.

Muốn căn ngăn, Kỷ Quân cũng không dám, có lẽ anh muốn dùng men rượu đất cháy muộn phiền chăng?

Lâu sau như thấy hơi lạ, anh ngước lên hỏi chiếu lệ:

- Sao em im lìm thế?

- Nhưng uống khan kiểu ông, chắng mấy chốc "bật gậy" như chơi.

- Tôi đang rất muốn thật say.

- Nhưng theo tôi thấy, dường như càng uống, ông càng tỉnh ra, mà như thế thì nỗi buồn càng tăng chứ không thể vơi đi được. Vậy ông đừng uống nữa đi.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Bỗng anh ngước nhìn cô, hỏi:

- Cô thấy tôi già lắm hả?

Khó hiểu Kỷ Quân chi lắc đầu rồi nói:

- Sao ông hỗi vậy?

- Tại cô gọi tôi tới bằng ''ông nên tôi nghĩ mình đã rất già.

Lúng túng, cô nói lắp bắp:

- Tạị. tôi ... quen miệng.

Nhìn cô một lúc, anh hỏi cô một câu nghe như chẳng ăn nhập vào đâu:

- Cô có biết tại sao Tâm Khuê lại lồng lộn lên như thú rừng sập bẫy khi nhìn thấy chúng ta không?

Kỷ Quân ngơ ngác:

- Làm sao tôi biết được.

Khắc Hiên buông gọn:

- Là cổ đang ghen đấy.

Kinh ngạc nhìn anh, Kỷ Quân lại nói:

- Tại sao?

- Chứng tỏ màn kịch chúng ta dựng lên đã có kết quả.

- Nhưng chuyện đó đã qua lâu rồi.

Giọng Khắc Hiên bỗng trầm hẳn:

- Nhưng giờ, cổ lại thấy chúng ta cùng ăn trưa ... Xin lỗi, 1à do tôi sắp xếp cuộc chạm trán hôm nay để Tâm Khuê cứ ngỡ chúng ta vẫn bên nhau.

Kỷ Quân nghe rối bời khó hiểu. Thật lâu sau, anh bỗng nhìn xoáy vào cô cặp măt đen bỗng trở nên sâu thăm thẳm, giọng anh như gió thoảng:

- Bởi em là một ngoại lệ trong nguyên tắc của tôi. Thật ra em không phải là đối tượng tôi đang tìm kiếm, song tôi vẫn chọn em.

Kỷ Quân kinh ngạc bởi sự thay đổi đột ngột khó hiểu của anh, ba hồi "em", bốn hồi "cô" loạn xị. Cuối cùng cô cũng nỏi:

- Tuy không hiểu lắm anh đang muốn gì, song cái cách anh coi thường người khác như vậy, không lịch sự chút nào.

Biết cô đang rất giận nhưng nét mặt anh cũng không bộc lộ một cảm xúc nào chỉ thể hiện qua giọng nói nhẹ nhàng sâu lắng:

- Em có bao giờ nghĩ rằng, em là một hạt giống lạc loài bị gió cuốn đưa đẩy đến chỗ tôi và rồi hạt giống ấy đã mọc lên một thứ cây có hoa thơm dìu dịu, rất quyến rũ lòng người hay không?

Kỷ Quân nhẹ lắc đầu:

- Tôi không hiểu cho lắm, song đường như ông đang muốn thố lộ điều gì đó với tôi.

Gục gặc đầu cách xác nhận, rồi anh lại nâng ly lên uống cạn. Nhìn anh, cô bâng khuâng cất tiếng:

- Là ông đang nói, hay rượu nói?

Ngó ra ngoâi cách phật ý, anh nói:

- Em không tin cũng đúng thôi, bởi con người tôi xưa nay vốn lạnh lùng vô cảm mà.

Nhìn anh lúc này, cô bỗng xuyến xao:

- Tôi không nghĩ thế, nhưng chuyện xảy đến đối với tôi hơi đột ngột, nên tôi khó có thề chấp nhận ngay được.

Khắc Hiên ngọt nhạt:

- Vùng vằng, lần 1ượt để kéo dài thời gian chung quy chỉ là cái cớ để từ chối cách tế nhị nhất, cô nghĩ thế đúng không?

Kỷ Quân hấp tấp:

- Không đúng.

Nhìn cô như muốn xuyên suốt, anh chợt hỏi:

- Vậy thì là gì? Em nói đi!

Kỷ Quân cố giải thích cách lủng củng.

- Tôi ... có hơi ... thích ... nhưng ... đôi lúc ông khiến tôi bẽ bàng, hụt hẫng bởi sự lạnh nhạt cứng nhắc ấy của ông.

Quay mặt chỗ khác, anh như đang muốn che giấu mọi xúc cảm bất chợt nào đó vừa đến, lúc sau anh mới nói:

- Nhưng em cũng đã trả đũa 1ại tôi đâu có nhẹ nhàng gì.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Kỷ Quân cong môi:

- Hồi nào đâu?

- Mới hôm kia, em đã cặp tay với người khác còn rất vui vẻ nữa, đúng không?

- Ơ ...tôi ...

Đến đây, cô như không thể nói tiếp lên cảm giác lâng lâng xao động. Trong cách nói của anh dường như có pha chút ghen hờn. Ngượng ngùng, cô lảng chuyện:

- Ông khá say rồi, về thôi!

- Cô đang trốn tránh tôi, có đúng không?

Nhìn cô, lúc sau anh đề nghị:

- Đến nhà tôi đi.

- Chi vậy?

Im lặng một lúc, anh mới nói:

- Không thích hả?

Kỷ Quân nghĩ ngợi. Có lẽ do say nên những lời anh vừa nói không thể coi là thật, cô cũng muốn đùa lại anh một chút cho vui:

- Đi chơi ai lại không thích, song anh có gì cho tôi ăn không mà rủ.

Vẫn gương mặt lạnh lùng, anh nói:

- Người có tâm hồn ăn uống, mở miệng ra là biết ngay, chỗ tôi chỉ có rượu mạnh thôi.

Kỷ Quân liếc ngang:

- Lại chê tôi con nít chớ gì. Được, tôi sẽ đến uống rượu với ông.

Đến nơi, anh dừng xe lại rồi tự xuống xe mở cổng lái vào. Kỷ Quân thắc mắc:

- Ủa? Bộ chị giúp việc hôm trước nghỉ rồi à?

Anh chỉ nói đơn giản:

- Chuyện nào tự làm được thì cứ làm.

Kỷ Quân nghĩ thầm:

Xem ra ông ấy cũng không đến nỗi khó ưa như cô nghĩ.

Biết nghĩ đến người khác, không phân biệt chủ tớ cũng là một trong những đức tính tất ở một con người.

Đưa cô vào nhà, chỉ chiếc ghế bảo cô ngồi cũng đúng lúc chị giúp việc bước ra khép nép:

- Xin lỗi, cậu chủ về mà tôi không hay, mong cậu bỏ qua cho. Cô cậu uống chi, tôi làm cho?

Khắc Hiên thản nhiên nói:

- Làm cho tôi hai ly cam tươi.

Chờ cho chị giúp việc khuất vào trong, Khắc Hiên lại hỏi:

- Cô thấy ngôi nhà này thế nào?

Kỷ Quân nói ngay:

- Giống như một giấc mơ vậy.

- Cô thích không?

- Rất thích, nhưng ngôi nhà trước kia cũng rất đẹp, sao ông không ở nữa?

Khắc Hiên không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nhăn mặt nói:

- Bán đứt cho tôi tiếng "ông" ấy được không?

Tủm tỉm Kỷ Quân đùa:

- Đắt 1ắm đó, ông mua nổi không?

- Bao nhiêu cũng được, trừ cái mạng này.

- Vậy thì không cần, tôi sửa lại là được rồi.

Khắc Hiên im lặng. Lúc này nước đã được bưng ra đẩy về phía cô một ly anh mời:

- Em uống nước đi! - Anh lại trầm ngâm một lúc sau bỗng nói - Sắp tới đây, tôi định tu sửa ngôi nhà ấy lại ...

Nói đến đây, anh ngưng lại đưa mắt nhìn cô chăm chú lúc sau mới nói tiếp:

- Để cưới vợ.

Kỷ Quần vẫn vô tình.

- Bộ chị Tâm Khuê không phải là vợ của anh à?

Khắc Hiên mím chặt môi:

- Tôi đã không coi cô ấy là vợ từ lâu, từ ngày tôi rời nước Mỹ về lại Việt Nam.

- Nhưng xem ra, chị ấy vẫn còn nặng tình với anh lắm.

Khắc Hiên nhếch môi quay đi, lúc sau anh nói:

- Không nói chuyện quá khứ nữa, hãy nói về hiện tại, về chuyện của chúng ta đi.

Kỷ Quân giật thót, song vẫn im lặng. Anh lại nói tiếp:

- Dường như tôi đã thích em từ lâu, nhưng con người tôi, em cũng biết rồi đó. Tôi biết mình có cái bề ngoài rất khó gần vì lúc đó cuộc đời đối với tôi không còn gì ý nghĩa, vậy mà cũng không hiểu tại sao khi gặp em tôi nghe hồn xao động dữ dội, song tôi đã cố kềm nén, cố gạt hình ảnh em sang bên nhưng vô hiệu.

- Có những lúc ... quả thực, tôi muốn nghiêng cả trời cao xuống cho em theo khái niệm của riêng tôi, muốn làm cho em hiểu rõ lòng tôi cũng như tình cảm tôi dành cho em, nhưng giờ đây có lẽ em đang nghĩ tôi không lãng mạn như nhưng người đàn ông khác vì cách tỏ tình cũng quá khô lạnh cứng nhắc, đúng không?

Cúi đầu trong im lặng, lúc này Kỷ Quan cũng không thể nói gì được, chỉ nghe con tim đập liên hồi hòa cùng hơi thở gấp. Cô cứ ngỡ mình đang mơ cứ như thể trong thoáng chóc, các vì sao rơi xuống trước mặt và cô chỉ cần đưa tay ra là nắm bắt ngay được cách dễ dàng.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Song sự đời ai biết trước được điếu gì sẽ xảy ra đến, hạnh phúc hoặc khổ đâu.

Bỗng ngay lúc đó có tín hiệu điện thoại của anh. Nghe một lúc, cô thấy hàng chân mày anh cau tít lại, ánh mắt tối sẫm cách khó chịu. Bất ngờ anh vung mạnh tay, chiếc điện thoại văng vô góc tường bể nát ... Chứng tỏ anh đang rất giận dữ, khiến Kỷ Quân ngồi gần đó cũng giật mình lo sợ, nên cũng im ru.

Lâu sau, anh quay sang cô nói gãy gọn:

- Em có thể đón tắc xi về không?

Gật nhẹ song vẫn nhìn anh lạ lẫm, Khắc Hiên nói thêm:

- Ra ngoài, tôi gọi xe cho em.

Nói xong anh đứng ngay dậy. Kỷ Quân dành bước theo anh với nỗi ấm ức trong lòng còn chưa được giải tỏa. Tuy nhiên cô cũng hiểu được anh đôi chút chuyện nào không muốn nói dẫu trời có sập xuống cũng không làm anh mở miệng.

Kỷ Quân về rồi, anh cũng vội lái xe đi. Đến một nhà hàng, anh dừng lại, mở cửa bước xuống nét mặt hầm hầm. Bước vào trong, anh nhìn thấy ngay Tâm Khuê đang ngất ngưởng bên quầy rượu, cơ hồ sắp ngã. Bước đến sau cô, anh cộc lốc:

- Về đi!

Quay lại thấy anh, cô gạt mạnh tay:

- Anh còn đến đây làm gì? Anh thương hại tôi đó hả? Tôi không cần thứ tình cảm cặn bã đó.

- Vậy cô muốn gì mà gọi điện thoại cho tôi?

Ngửa cổ ra sau cười sặc sụa, Tâm Khuê lại nói:

- Không phải tôi đã làm gián đoạn cuộc vui giữa anh và con ranh đó, nên anh đển đây với bộ mặt tức tối thế này chứ.

- Câm miệng? Giờ cô có chịu về không?

Tâm Khuê bỗng nói như sắp khóc:

- Với em, anh không thể ngọt ngào êm ái một chút được sao? Nhớ ngày mới yêu nhau, anh đâu có đối xử cộc cằn, lạnh nhạt với em kiểu đó. Em thiết nghĩ đã là một người bình thường thì ai không có lần lầm lỗi, song em cũng đã biết lỗi nên từ một cô gái kiêu kỳ, mà giờ đây em đã gạt qua tất cả, chịu hạ mình quỳ lụy dưới chân anh để chỉ xin một lời tha thứ, anh cũng không chấp nhận, rõ ràng trong tim anh đã có mầm mống phản bội, chứng tỏ anh là người đàn ông thiếu thủy chung, vô trách nhiệm.

Mím chặt môi, giọng anh rin rít:

- Cô nói hết chưa? Tôi không muốn nghe bất kỳ ai nhắc lại chuyện này, vì với tôi, nó như cơn ác mộng, là đống tro tàn bẩn thỉu nhất trong quá khứ, nên cô đừng khơi gợi lại nữa.

Tâm Khuê khóc lóc cách thảm thiết:

- Anh tàn nhẫn lắm! Nếu sớm biết anh vốn là tượng đá vô tri vô giác không có linh hồn, không có trái tim, thì ngày ấy, tôi đã không yêu anh nhiều như thế để vương vấn đến bây giờ.

Khắc Hiên bỗng cất tiếng cười khùng khục trước khi cất giọng mỉa mai:

- Nghe cô nói tiếng "yêu" mà sao tôi lợm giọng suýt ối. Có khi nào cô nghĩ mình phải có trách nhiệm với hành động và lời nói của mình không nhỉ?

Nói đến đây, anh bỗng phẩy tay:

- Mà thôi! Nói nhiếu với cô chi phí lời. Giờ cô có về không thì bảo?

Im lặng một chút rồi Tâm Khuê cũng đứng dậy như cái cây lâu ngày không được tưới nước héo rũ, buộc lòng anh phải đưa tay ra cho cô dựa vào. Bấy giờ, Tâm Khuê ngã hẳn vào lòng anh như không còn sức lực.

Trớ trêu thay lúc này, Kỷ Quân cũng có mặt, nên cô đã chứng kiến tận mắt toàn bộ sự việc. Lúc ngồi tắc xi định về nhà, cô bỗng nhận được một cú điện thoại của ai đó, nói rõ địa điểm cần đến, người ấy còn bảo có chuyện bất ngờ sẽ đến với cô.

Thật thế, chuyện xảy đến quá bất ngờ làm cô choáng váng nhói tim, mờ cả mắt. Cô vội vã quay đi không đám ngó lâu, bước chân cứ đưa cô đi, đi mãi chẳng biết về đâu. Có lẽ lúc nậy cô rất giống con nhỏ thất tình nên vừa chặn cô lại, Tử Nhan nói ngay:

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Em đi đâu mà thơ thẩn một mình giống đang bị thất tình quá vậy?

Giật mình, Kỷ Quân hỏi:

- Nhìn tôi giống lắm sao? Mà tại sao anh cũng ở đây?

- Tôi cùng mấy người bạn uống nước, tình cờ gặp em ngang qua đây.

Kỷ Quân hờ hững nói.

- Vậy hả?

Cách nói chuyện không hồn vía của cô khiến Tử Nhan không thể làm ngơ:

- Có chuyện gì xảy ra, đúng không?

Không có gì, tôi chỉ hơi buồn nên muốn dạo chơi một chút.

- Tôi đi cùng em nhé.

Kỷ Quân gật ngay vì cô vốn đang rất cần một người bạn.

- Cũng được, nhưng còn xe của anh?

- Để thằng bạn đem về, không sao đâu.

Nhìn cô, anh lại nói tiếp:

- Bạn tôi, đứa nào cũng khen em dễ thương.

- Lại xạo! Nếu được như lời bạn anh nói, thì tôi đâu có bị đem ra làm trò đùa.

Nghe giọng đắng nghét của cô, TửNhan nhăn mặt:

- Tầm bậy! Với tôli em trên cả tuyệt vời, vì thế từ lâu tôi đã rất thích em.

Kỷ Quân khựng lại vài giây, chợt hỏi:

- Thật không?

Tủm tỉm, Tử Nhan nói thêm:

- Rất thật. Câu này, tôi học được ở em đấy.

Kỷ Quân chợt quyết định khá nhanh, có lẽ do cú sốc mà Khắc Hiên vừa giáng cho cô cũng nên.

- Tôi có thể tìm hiểu về anh không?

- Được chứ! Lúc nào đó đã hiểu về anh rồi, hãy cho anh biết nhé.

Kỷ Quân chỉ gật đầu. Anh nói thêm:

- Thời gian này, chúng ta có thể chính thức hẹn hò để tìm hiểu nhau không?

- Được, nhưng chỉ giới hạn ở mức tình bạn thôi.

- OK! Nhất định anh sẽ không làm em thất vọng.

Kỷ Quân trợn mắt nhìn anh bởi cách chuyển tông khá đột ngột này, song nhìn anh rạng rỡ như vậy cổ không nghĩ anh đang đóng kịch để lừa cô đâu.

Buổi sáng, vừa bước vào phòng làm việc, cô thấy Khắc Hiên đã có mặt ở đó rồi. Nhìn cô, anh thản nhiên nói:

- Hôm qua em làm gì, đi đâu? Mà tôi gọi mấy lần cũng không liên lạc được máy của em. Nghe lo tôi gọi về nhà thì bác gái bảo em chưa về nhà, có chuyện gì vậy?

Khựng lại một chút, cô cũng nói:

- Tôi gặp người bạn nên cùng nhau đi uống nước.

- Vậy sao phải tắt máy?

Kỷ Quân hơi bối rối:

- Tôi ... không thích bị quấy rầy lúc nói chuyện với bạn.

Khắc Hiên hơi nheo một bên mắt:

- Người bạn nào mà quan trọng quá vậy? Nếu tôi nhớ không lầm, thì lúc trước em nói ở đây em không có đứa bạn nào.

Cô bỗng nghe giận dữ nên phang ngang:

Thì bây giờ có, hổng được sao?

Giọng Khắc Hiên cũng thật nghiêm khắc:

- Tôi không thích cái cách em quanh co như thế, chứng tỏ em đã làm điều gì khuất lấp mới tránh né kiểu đó.

Nỗi ấm ức bị nhân đôi, song cô chỉ dám thầm nghĩ:

"Vậy anh ôm ấp âu yếm chị ta sau lưng tôi, anh cho đó là hành động quang minh chính đại hay sao?".

Cuối cùng cô chỉ nói:

- Không có!

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Khắc Hiên như bật ra khỏi ghế đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài cách đang nén giận, lúc sau anh mới quay lại nói:

- Sắp tới công ty chúng ta không còn hợp tác làm ăn gì với Tử Nhan nữa, nên tôi nghĩ em cũng không có lý do gì để gặp anh ta.

Kỷ Quân hơi giật mình. Đúng là "cô tịch rục rịch" ông bà nói quả không sai, có lẽ anh ta biết hôm qua cô đi chơi với Tử Nhan.

Cô cất tiếng dò dẫm:

- Ý anh là sao?

- Tôi đã nói rõ ràng vậy, lẽ nào em không hiểu. Hôm nay em lạ thật!

Kỷ Quân chợt nghe nóng ran vì trong câu anh nói vừa rồi có chút gì đó mai mỉa.

- Phải, tôi hậu đậu ngốc nghếch thì làm sao biết được anh đang nghĩ gì, muốn gì chứ.

- Cái gì? Sao tự nhiên em 1ại muốn gây gổ ở đây?

Kỷ Quân cũng nghe cơn giận bốc cao.

- Không đúng ư? Anh nghĩ gì hoặc muốn làm gì có bao giờ thèm nói vởi tôi không. Vậy mà lúc nào anh cũng muốn điều khiển người khác theo ý mình, hỏi có quá đáng không?

Giọng Khắc Hiên cất lên lạnh như băng:

- Ý em là tôi độc tài, đúng không?

- Điều đó anh tự hiểu hơn ai hết.

Khắc Hiên nghiến răng:

- Tôi muốn em nói cho rõ ràng.

Quá giận, Kỷ Quân cũng bật ra:

- Hôm qua anh đã đi đâu? Làm gì? Anh có giải thích với tôi không, làm vậy anh không thấy mình quá đáng ư?

Hơi dịu lại anh điềm đạm nói:

- Có những chuyện em không nên biết sẽ hay hơn đấy.

- Chẳng hạn như anh hẹn hò, âu yếm với vợ cũ, đúng không?

Bị bất ngờ, Khắc Hiên ngọt nhạt:

- Em đã theo dõi tôi?

- Nếu không làm sao tôi biết được con người anh có hai bộ mặt.

- Rồi em đã dùng Tử Nhan để trả đũa tôi, đúng không?

Kỷ Quân thản nhiên nói:

- Tôi không nhất thiết phải làm vậy.

Khắc Hiên bỗng dịu lại:

- Em gặp Tử Nhan làm gì?

- Chúng tối chỉ là tình cờ gặp nhau chứ không công khai hò hẹn như hai người.

Khắc Hiên hơi nheo đuôi mắt, giọng đều đều:

Sponsored content



Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 4 trong tổng số 5 trang]

Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4, 5  Next

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết