DIỄN ĐÀN CÀ MAU
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
DIỄN ĐÀN CÀ MAU

Diễn Đàn Cà Mau - Tôi Yêu Cà Mau

Chào Mừng Bạn Đến Với Diễn Đàn Mũi Cà Mau
Chúc Các Bạn Vui Vẻ

You are not connected. Please login or register

Truyện dài: Anh Sẽ Đến

Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4  Next

Go down  Thông điệp [Trang 2 trong tổng số 4 trang]

26Truyện dài: Anh Sẽ Đến - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:45 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Mẫn Huy tức khí:

- Hứa gì kỳ quái vậy nội?

Bà Tâm Khuê nói nhanh:

- Vì ba Đan Uyên cứu ba con trong công việc làm ăn.

- Bộ làm ăn phạm pháp sao cứu hả nội?

Bà Tâm Khuê xua tay liên tục:

- Cái thằng, nói nhảm không hà! Thôi, lo chuẩn bị đi!

Mẫn Huy ngạc nhiên:

- Chuẩn bị gì hả nội?

- Chiều nay nội có mời mẹ con Đan Uyên đến đây dùng cơm để bàn chuyên đám cưới. Con đến rước nó đi!

Lời thông báo nhẹ tênh của bà Tâm Khuê mà Mẫn Huy tưởng chừng như tai họa sắp xảy ra.

Mẫn Huy thoái thác:

- Nội mời thì chắc chắn mẹ con cô ấy sẽ đến. Con rước mà làm gì?

Bà Tâm Khuê phán:

- Cái thằng thật tệ!

Mẫn Huy buột miệng như trách bà Tâm Khuê.

- Nội mời cơm họ mà sao không nói cho con hay.

Bà Tâm Khuê vặn lại:

- Con có phụ được gì đâu mà nói. Mọi việc có chị Xuân lo cả rồi. Thôi, để nội xuống bếp chỉ cho chị Xuân làm đây.

Mẫn Huy bực dọc vô cùng. Nhà này mọi việc đều do bà nội quyết định, sắp xếp. Bà là tổng chỉ huy phán lệnh. Mẫn Huy đã trưởng thành rồi. Anh đã gần ba mươi mà bà nội cứ xem như là đứa con nít lên ba. Bà quyết định cho anh tất cả.

Mẫn Huy tức khí muốn bỏ đi thì nghe bà.

Tâm Khuê căn dặn.

- Nếu con không đi rước Đan Uyên thì hãy ở nhà chờ mẹ con nó đến mà lo tiếp.

Cứ như bà Tâm Khuê đã đọc được suy nghĩ của Mẫn Huy vậy. Mẫn Huy mang bộ mặt như đưa đám về phòng. Sáu gíờ chiều, hai mẹ con Đan Uyên đến.

Hai người ăn mặc sang trọng như đi dự dự tiệc. Bà Như mẹ Đan Uyên mặc chiếc sườn xám bằng gấm xanh, tóc búi cao trông rất thanh lịch. Đan Uyên thì rất model với chiếc váy xẻ và chiếc áo đỏ hở lưng, trông cô chẳng khác nào một đốm lửa hừng hực.

Bà Huệ Ngân mềm nở mời hai mẹ con bà Như ngồi ghế:

- Chị và cháu ngồi chơi, để tôi gọi Mẫn Huy ra cho hai đứa giáp mặt.

Bà Tâm Khuê bước ra vui vẻ bảo:

- Hai mẹ con cứ tự nhiên. Bác đang chỉ con Xuân làm mấy món ăn.

Đan Uyên lơ đãng nhìn quanh cũng chẳng chú tâm nghe người lớn nói chuyện.

Bà Huệ Ngân đứng lên đi gọi Mẫn Huy.

Khi Mẫn Huy xuất hiện nơi phòng khách thì Đan Uyên tròn mắt nhìn anh:

27Truyện dài: Anh Sẽ Đến - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:45 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Là anh ư? Bức tranh cát chân dung em hoàn thành chưa?

- Có lẽ nó không bao giờ hoàn thành.

- Tại sao?

- Tôi còn để trên Đồng Nai. Mẹ bệnh nên về vội vã.

Đan Uyên buông gọn:

- Thì anh lên Đồng Nai lấy về làm hoàn tất.

- Tôi sẽ không làm nữa!

Đan Uyên nghiêm giọng:

- Không được nuốt lời hứa nghe!

Gặp Đan Uyên, Mẫn Huy biết anh phải làm gì rồi.

- Tôi với cô ra ngoài nói chuyện.

Bỏ ba người lớn lại trò chuyện trong phòng khách, Mẫn Huy cùng Đan Uyên ra ngoài sân trao đổi.

Vườn hoa trước sân nhà Mẫn Huy rực rỡ với các loài hoa. Hương hoa bay lan tỏa trong gió chiều.

Hai người ngồi xuống ghế đá. Đan Uyên cất tiếng trước.

- Em không ngờ người đó là anh.

- Tôi thì sao?

Em ngạc nhiên quá Mẫn Huy cáu kỉnh:

- Tôi là một người đàn ông lãng tử, phóng túng, tôi không dễ gì chịu theo sự sắp đặt của người lớn đâu.

Đan Uyên vặn lại:

- Thế sao anh đồng ý làm chú rể? Bữa cơm hôm nay để người lớn bàn chuyện đám cưới đấy!

Mẫn Huy nhếch môi đáp:

- Cô tưởng tôi đồng ý à? Tôi vì mẹ tôi thôi.

Rồi anh hỏi lại Đan Uyên:

- Còn cô đồng ý đám cưới không biết mặt chú rể à?

Đan Uyên trề môi:

- Xí! Làm gì đồng ý. Giá như mẹ em cho biết chuyện này sớm hơn thì hay biết mấy. Đằng này, em đã có người yêu rồi. Thế mà mẹ em vẫn bắt buộc.

- Tôi cũng vậy. Cô thừa biết tôi có người yêu.

Đan Uyên láu táu hỏi:

- Chân dung trên cát đó hả?

Mẫn Huy nói nhanh:

- Tôi và cô không thể?

- Nhưng đám cưới vẫn tiến hành. Mẹ em làm dữ lắm không chịu bà sẽ từ em luôn.

Mẫn Huy chép miệng than vãn:

- Tôi với cô thế này mà không giải quyết được chuyện của mình mà phải làm theo người lớn thì dỡ quá.

Đan Uyên thở dài một cách ngán ngẩm:

- Biết sao được hở anh?

- Bây giờ phải tính sao đây?

- Tính gì?

- Làm người lớn đám cưới à? Cô không chịu.

- Nhưng em đâu còn cách nào?

Mẫn Huy chống cằm hỏi như phỏng vấn Đan Uyên:

- Cô có người yêu mà không đấu tranh để cùng tiến tới với anh ta.

Đan Uyên thở dài vẻ bất lực:

- Không dễ chút nào đâu anh.

Mẫn Huy đưa ý kiến.

- Tôi với cô thỏa thuận thế này nhé.

Đan Uyên nhanh nhảu hỏi:

- Thế nào hả anh?

Mẫn Huy nói chậm rãi:

- Vẫn tiến hành đám cưới theo ý người lớn nhưng tôi và cô chỉ giả vờ thôi.

- Nghĩa là vợ chồng giả?

Mẫn Huy giao kết:

- Chỉ là vợ chồng trước mặt mọi người. Còn tôi với cô có cuộc sống riêng không ai xâm phạm đến ai. Cô đồng ý không?

Đan Uyên gật đầu nhanh:

- Cũng được!

28Truyện dài: Anh Sẽ Đến - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:45 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Điều này Hoàng Lạc sẽ mừng lắm đây. Đan Uyên sẽ báo tin cho Hoàng Lạc để anh yên tâm. Cô chỉ là chồng hờ vợ tạm thôi.

Mấy hôm nay, Đan Uyên vẫn chưa dám nói gì với Hoàng Lạc. Anh chàng yêu Đan Uyên cũng ghen dữ dội. Hoàng Lạc hăm he Đan Uyên đủ thứ nếu cô bỏ anh.

Bây giờ Đan Uyên đi lấy chồng nhưng không bỏ Hoàng Lạc. Ý kiến của Mẫn Huy đưa ra thật là hấp đẫn và dễ thực hiện. Chỉ là vợ chồng giả, mỗi người có con đường riêng mạnh ai nấy đi. Đan Uyên sẽ thoải mái sống với Hoàng Lạc mà Mẫn Huy không thể nói được gì vì đây là đề nghị của anh đưa ra mà.

Để cho chắc ăn, Đan Uyên khẳng định thêm:

- Không được xâm phạm tự do cá nhân của nhau.

Mẫn Huy đồng ý ngay:

- Tất nhiên rồi. Mạnh ai nấy sống, không ai có quyền nói gì và cũng không làm ảnh hưởng đến nhau.

Sự thỏa thuận bí mật như là một bản giao kèo mà hai người đồng ý ký kết.

Mẫn Huy nghĩ tạm thời giả quyết như vậy. Anh cưới Đan Uyên để nhìn thấy gương mặt Hồng Cát qua gương mặt cô. Đơn giản hơn nữa là hai người sẽ giả vờ làm vợ chồng giả một thời gian rồi sẽ ly dị.

Ôi! Cưới làm chi cho rắc rối thế này.

Tuy nhiên Mẫn Huy cũng thấy nhẹ nhõm khi anh đã giải quyết được chuyện phức tạp này. Ba người phụ nữ trong nhà say sưa bàn chuyện đám cưới và rất phấn khởi khi thấy bên ngoài đôi trẻ đang say sưa trò chuyện rất tâm đầu ý hợp.

Tuy nhiên, ba người phụ nữ đâu có biết mỗi cái đầu của Mẫn Huy và Đan Uyên đều suy nghĩ riêng theo hai chiều hướng riêng. Thấy đôi trẻ say sưa trò chuyện, ba người lớn cũng chẳng gọi vào. Bữa cơm được dọn lên. Ông Mẫn Kha điện về báo là không về kịp. Ba người lớn ngồi vào bàn.

Bà Tâm Khuê bảo:

- Chẳng lẽ để tụi nhỏ nói chuyện hoài? Thôi, con Xuân ra mời hai cô cậu vào ăn.

Bà Như vui vẻ nhận định:

- Hai cô cậu này mới vừa gặp gỡ đã quyến luyến rồi. Đúng là duyên tiền định rồi.

Bà Tâm Khuê tỏ vẻ tự hào:

- Duyên tiền định mà bác định nữa.

Rồi bà quay sang con dâu:

- Con chuẩn bị sắm nữ trang cho Đan Uyên. Còn đồ cưới để tự hai đứa nó lo.

Tuổi trẻ bây giờ nó thích khác mình.

Bà Huệ Ngân gật đầu:

- Mẹ thật là tâm lý.

Bà Như cũng vui vẻ khen:

- Bác rất là rộng lượng với bọn trẻ.

Mẫn Huy và Đan Uyên bước vào trong đầu hai người nghĩ gì chẳng ai biết nhưng trên nét mặt thì có vẻ hân hoan.

Bà Huệ Ngân cất tiếng hới:

- Hai con trò chuyện vui vẻ chứ.

- Dạ!

Mẫn Huy trả lời mẹ mà nhìn nơi khác. Đan Uyên nũng nịu nhìn anh:

- Chút nữa anh đưa em đi nghe nhạc nhé!

Mắt bà Như nhìn con gái ánh lên niềm vui thích.

Bà Tâm Khuê nhắc nhở:

- Thôi, mọi người dùng cơm đi. - Rồi bà nói với Mẫn Huy - Bữa cơm hôm nay để con và Đan Uyên ra mắt và hai bà mẹ thì kết tình sui gia.

Đan Uyên vỗ tay tinh nghịch:

- Bà nội diễn thuyết hay ghê.

Bà Như lại nhắc con gái:

- Nói năng đàng hoàng nghe con.

29Truyện dài: Anh Sẽ Đến - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:46 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Đan Uyên láu lỉnh:

- Thì con khen bà nội mà!

Bà Như mắng yêu:

- Con nhớ này!

Và tươi cười, nói với bà Huệ Ngân:

- Chị xem con dâu chị đó, tinh nghịch như con nít vậy.

Như kẻ bàng quan, Mẫn Huy chẳng chú ý nghe mọi người nói chuyện đầu óc anh để tận đâu đâu ...

Không nghĩ đến đám cưới nhưng đám cưới của Mẫn Huy và Đan Uyên đã cận kề.

Trên bàn ăn chủ khách mời mọc nhau vô cùng cởi mở và lịch sự.

Mẫn Huy đang tự hỏi chẳng biết có phải mọi người đang đóng kịch với nhau.

Vũ trường ''Sao đêm'' rực rỡ ánh đèn. Đan Uyên và Hoàng Lạc tay trong tay quay cuồng theo điệu nhạc.

Ngày mai đám cưới. Mặc! Đan Uyên vẫn lả lơi trong vòng tay của Hoàng Lạc.

Sau khi nghe Đan Uyên kể chuyện đám cưới, Hoàng Lạc nhấc bổng cô lên hôn khắp mặt.

- Sắp xếp như em thật tuyệt! Em giỏi thật.

Đan Uyên kề má vào má Hoàng Lạc:

- Anh ta thỏa thuận với em đó chứ.

Hoàng Lạc cười sằng sặc:

- Thằng ngu!

- Anh ta ngu, chúng ta mới mãi mãi không mất nhau.

Giờ đây trong vũ trường vòng tay siết chặt, nụ hôn say mê, nhịp chân hòa quyện, Hoàng Lạc vẫn sợ mất Đan Uyên.

- Coi chừng anh ta không ngu đâu.

- Anh nói sao?

- Trên danh nghĩa em là vợ anh ta, đám cưới hẳn hòi.

- Đúng vậy.

Hoàng Lạc nhìn Đan Uyên với ánh mắt cháy bỏng khát khao.

Hoàng Lạc con nhà giàu, như một công tử ăn chơi khét tiếng chắng làm gì cả. Anh chàng và Đan Uyên rất hợp nhau, vui chơi thụ hưởng, tình yêu đến, đam mê. Hai người luôn có mặt ở phòng trà, quán bar, vũ trường.

Nghe tin Đan Uyên đám cưới, Hoàng Lạc muốn lồng lộn lên nhưng đến khi cô bảo bí mật thỏa thuận của cô với Mẫn Huy thì Hoàng Lạc cười thú vị.

Bây giờ Hoàng Lạc lại ngờ vực:

- Em là vợ anh ta, em phơi phới thế này nằm cạnh mà anh ta chịu được à?

- Ờ thì ngủ riêng!

- Anh ta đâu có điên. Chẳng lẽ anh ta không làm gì em à?

Đan Uyên quả quyết:

- Anh ta đã thỏa thuận rồi mà!

Hoàng Lạc gằn mạnh:

- Em tin anh à?

- Thì phải tin.

Hoàng lạc rít giọng:

- Anh không tin! Không tin! Anh phải giữ chặt em không cho hắn ta động đến. Em là của anh biết chưa.

Vừa nói, Hoàng Lạc vừa siết chặt tay Đan Uyên khiến cô muốn nghẹt thở.

Đan Uyên rên rỉ:

- Anh làm cho em ngộp quá!

Đan Uyên thích thú lim dim mắt để cho Hoàng Lạc dìu từng bước nhảy của cô.

Hoàng Lạc cháy bỏng đam mê. Hoàng Lạc tình tứ điên cuồng. Hoàng Lạc làm cho Đan Uyên đắm đuối. Từ bao giờ Đan Uyên đã trao cho Hoàng Lạc tấm thân rực lửa.

Rời khôi vũ trưởng Hoàng Lạc đưa Đan Uyên về phòng riêng như bao lần ân ái mặn nồng.

Chiếm hữu người đẹp mà Hoàng Lạc vẫn chưa vừa vừa lòng:

- Thật là nực cười! Em là của anh mà lại đám cưới với người đàn ông khác.

30Truyện dài: Anh Sẽ Đến - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:46 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Đan Uyên nũng nịu:

- Thì tại anh không chịu cưới em.

Hoàng Lạc tát khẽ vào má người yêu:

- Yêu nhau, hãy hưởng thụ trước đi. Thích thì cưới sau.

Đan Uyên cười cười:

- Anh cưới chậm, bởi vậy mẹ em mới gả em cho hắn!

Hoàng Lạc cười thật đểu và buông giọng đắc ý:

- Anh ta cưới em mà chẳng xơ múi được gì. Đáng đời!

Rồi anh chàng cả ghen căn dặn:

- Em phai giữ gìn cẩn thận, không để cho hắn đụng chạm nghe chưa.

Đan Uyên cắc cớ hỏi lại:

- Rủi anh ta giở chứng đụng chạm em thì sao?

Hoàng Lạc ghì chặt hai vai Đan Uyên:

- Thì em biết tay anh?

Cô ré lên:

- Ơ kìa, anh muốn làm gì anh ta thì làm chứ sao lại là em!

Hoàng Lạc ỡm ờ trốn Đan Uyên:

- Anh chỉ muốn làm em hà!

Đan Uyên cười rúc rích:

- Đồ quỷ nè!

Không biết có ma thuật gì mà Hoàng Lạc làm cho Đan Uyên ngây ngất vì anh.

Một lúc sau, Hoàng Lạc nghiêm giọng căn dặn Đan Uyên:

- Em phải rào chắn cẩn thận, không được để cho hắn tự do nghe chưa.

Đan Uyên trả lời cho Hoàng Lạc yên tâm:

- Anh ta có người, yêu rồi, anh khỏi lo.

Hoàng Lạc vặn lại:

- Rủi anh ta tưởng em là người yêu?

- Làm gì có chuyện đó.

- Đề phòng vẫn hơn.

Đan Uyên lém lỉnh:

- Anh làm như em phải đề, phòng ông hàng xóm.

Hoàng Lạc lý luận:

- Ông hàng xóm có khoảng cách còn đỡ. Đằng này với hắn chung phòng.

Đan Uyên nhìn Hoàng Lạc:

- Thôi, đừng có ghen! Dù gì anh ta cũng là chồng em, ngày mai cưới rồi.

Hoàng Lạc nheo một bên mắt với Đan Uyên, cười tự phụ:

- Ngày mai đám cưới mà hôm nay vẫn đi với anh.

Đan Uyên vênh cằm lên:

- Thì sao?

Hoàng Lạc bẹo má Đan Uyên:

- Thì em là người vợ phản bội.

- Xí! Em đã vì anh.

Thấy Đan Uyên phụng phịu đôi môi hồng một cách dễ thương, Hoàng Lạc cắn nhẹ môi cô:

- Vì anh thì anh thưởng. Nghe anh dặn nè cưng!

- Sao anh cứ dặn hoài vậy?

- Em phải khai thác anh chồng hờ của em nghe chưa?

- Khai thác gì?

Hoàng Lạc nghiêm túc hỏi:

- Em nói hắn ta là họa sĩ tạo tranh cát?

- Đúng vậy?

Hoàng Lạc phán lệnh:

- Em phải khai thác cách làm ăn của hắn cho anh.

Đan Uyên nghiêng đầu:

- Chuyện dễ!

Hoàng Lạc đe nẹt:

- Dễ mà không làm tròn thì ăn đòn đấy cưng!

Đan Uyên cong cớn đôi môi:

- Xí! Bắt em khai thác mà biết anh có làm được không đó.

Hoàng Lạc ưỡn ngực, đầy vẻ tự phụ:

- Có bí quyết, anh sẽ làm cho em xem.

Đan Uyên nhẹ giọng động viên:

- Em cũng mong anh làm được.

- Phải làm chứ em. Chẳng lẽ anh ăn chơi hoài sao?

31Truyện dài: Anh Sẽ Đến - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:46 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Đan Uyên bá cổ Hoàng Lạc:

- Ôi! Anh lo làm ăn hả?

- Ừ, bởi vậy anh muốn em làm vợ hắn mới ăn cắp bí quyết làm tranh cát cho anh chứ!

- Anh thật là ...

- Khôn!

Hoàng Lạc khóa môi Đan Uyên bằng chiếc hôn cháy bỏng, rồi hứa hẹn:

- Em phải moi hắn ta cách hắn ta cách làm tranh cát thật tỉ mỉ cho anh nhé!

Anh làm giàu rồi sẽ thưởng cho em.

- Thưởng chắc nghen!

- Chắc chứ!

- Em sợ anh hứa cuội lắm Hoàng Lạc cười hì hì:

- Moi không được thì bị đánh đòn. Còn có công thì anh sẽ thưởng.

Đan Uyên khoe:

- Hiện giờ anh ta có làm tranh cát bức chân dung em đẹp lắm.

Hoàng Lạc háo hức:

- Đâu, đưa anh xem Đan Uyên cười rúc rích:

- Chưa hoàn thành.

- Hừm! Thế mà cũng nói.

- Chừng nào xong, em sẽ tặng anh.

Hoàng Lạc thúc hối:

- Bảo anh ta hoàn thành nhanh lên rồi đưa anh xem.

Đan Uyên quảng cáo:

- Em bảo đảm anh thấy tranh cát chân dung em là mê liền. Cát tự nhiên nhiều màu sắc đẹp lắm.

- Em khen anh ta à? Anh nhất định sẽ hơn đứt cho em xem.

Hoàng Lạc ganh tỵ, thốt lên, Đan Uyên cười thật tươi:

- Thì anh cứ hơn.

Hoàng Lạc đắc ý hỏi:

- Em có thấy anh hơn anh ta nhiều mặt không?

- Mặt nào đâu mà nhiều?

- Mặt này nè! Anh ta là chồng mà anh thì chiếm giữ vợ anh ta.

Hoàng Lạc thật là trắng trợn. Vừa nói, anh ta vừa ôm ghì Đan Uyên, cọ cằm lên đôi vai trần trắng mịn của cô. Đan Uyên nhột nhạt đẩy anh ra.

- Anh kỳ ghê!

Hoàng Lạc thản nhiên:

- Em là của anh. Đố thằng nào dám cưới.

Liếc nhìn Hoàng Lạc, Đan Uyên hơi lo lắng. Anh chàng này tính cộc cằn, cáu gắt hay nổi khùng lẩm. Mới ngọt ngào êm dịu đó đã có thể gắt lên dữ tợn.

Hoàng Lạc phá hoại đám cưới thì nguy to.

Đan Uyên cố giữ vẻ điềm tĩnh cất giọng nhũn nhặn nói với Hoàng Lạc:

- Chúng ta đã thỏa thuận rồi. Anh hãy để mọi việc diễn ra tốt đẹp.

Hoàng Lạc cười cợt:

- A ha! Em sợ anh phá hả? Đừng lo cưng, đám cưới vẫn tiến hành.

Nép vào ngực Hoàng Lạc, Đan Uyên nũng nịu.

- Và em vẫn là của anh.

Hoàng Lạc lại nhắc nhở:

- Em nhớ thực hiện kế hoạch anh đã giao.

Đan Uyên cười đùa giọng:

- Nhớ rồi! Em sẽ giúp cho anh trở thành ông chủ tranh cát.

Hoàng Lạc mơ màng nghĩ đến những bức tranh cát đem lợi nhuận đến anh.

Rồi đây kẻ đại ngốc đó sẽ đại bại. Hoàng Lạc được tất cả. Anh có Đan Uyên và có thêm tranh cát.

Đan Uyên sẽ là công cụ là con cờ trong tay anh.

Không cưới Đan Uyên, Hoàng Lạc vẫn được lợi. Anh thật hả hê. Và như anh đang hưởng một bữa tiệc no nê.

Đêm tân hôn, Mẫn Huy mơ màng nghĩ đến Hồng Cát. Anh lấy bức tranh thiếu nữ Hồng Cát ra ngắm nhìn.

Mẫn Huy luôn đủ tỉnh táo để biết rằng cô vợ hờ của anh là Đan Uyên chứ không phải là Hồng Cát.

Mọi thủ tục ngày cưới đã trôi qua, tiệc cưới cũng chấm đứt, Mẫn Huy thở phào chui về phòng riêng.

Khổ nỗi căn phòng riêng từ hôm nay được bà Huệ Ngân chuẩn bị chu đáo tươm tất, trang hoàng xinh đẹp. Căn phòng đang làm sứ mạng của nó:

phòng tân hôn.

Mẫn Huy bực dọc. Căn phòng của anh nay chứa thêm một người mất cả tự do.

32Truyện dài: Anh Sẽ Đến - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:46 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Biết làm sao, đã thỏa thuận rồi chẳng lẽ mời Đan Uyên ra khỏi phòng, mà Mẫn Huy ra thì không ổn.

Đan Uyên cũng mệt phờ người nên cô leo lên giường nằm thật thoải mái.

- Anh cứ ngắm mãi tranh hoài không chán sao?

Mẫn Huy hậm hực nhắc khéo:

- Đã giao kết rồi, tôi với cô không ai xâm phạm tự do của ai mà.

Đan Uyên phàn nàn:

- Xí! Em có thèm xâm phạm tự do của anh đâu. Em chỉ nhắc thôi.

Mẫn Huy ngẩng đầu lên:

- Cô nhẩc gì?

- Nhắc anh là còn nợ bức chân dung tranh cát của em.

- Tôi còn bỏ ở Đồng Nai.

Đan Uyên tự nguyện:

- Em sẽ lấy về cho anh hoàn tất nhé!

- Nếu cô muốn thì hãy lấy về.

Đan Uyên háo hức:

- Em sẽ lấy vể cho anh hoàn thành nhanh cho em nha!

Mẫn Huy gật gù:

- Tôi hứa thì sẽ hoàn thành.

Đan Uyên mỉm cười thú vị:

- Em và anh mỗi người sẽ có một bức tranh cát.

Mẫn Huy bỗng cao hứng:

- Để xem bức của ai đẹp hơn.

- Của em đẹp hơn.

Mẫn Huy buột miệng:

- Cô không thể đẹp hơn người trong tranh cát của tôi đâu.

Đan Uyên tức khí ngồi bật dậy:

- Anh chắc đẹp hơn không? Người của anh đâu, đến đây đối chiếu với em.

Ánh mắt chợt nhìn xa xăm mơ màng, Mẫn Huy thốt lên:

- Cô ấy sẽ chui ra từ quả thị cô Tấm cho anh thấy.

Đôi môi Đan Uyên há ra, ánh mắt tròn xoe nhìn Mẫn Huy không chớp.

- Anh nói cái gì?

Rồi bỗng cô như hiểu ra, vội châm chọc Mẫn Huy.

- Người đẹp của anh chỉ có trong truyện cổ tích thôi chứ gì?

Mẫn Huy cải chính:

- Có thật ngoài đời nữa!

- Vậy cô ấy đâu?

- Biến mất rồi!

Càng lúc Đan Uyên càng lạ lùng nhìn Mẫn Huy. Anh có tâm thần không nhỉ? Người yêu của anh có thật hay là do anh tưởng tượng rồi tạo nên tranh cát.

Bỗng dưng, Đan Uyên thấy Mẫn Huy có những dấu hiệu bất thường, khi Đan Uyên hỏi về cô người yêu của anh thì anh nói rất lung tung.

Đan Uyên muốn tìm hiểu nhưng lại phớt lờ. Thôi, mặc kệ anh. Điều quan trọng Đan Uyên cần biết là cách tạo tranh cát chứ không phải biết mặt người yêu của Mẫn Huy.

- Ngày mai em đi lấy bức tranh về anh làm tiếp nhé!

- Chi mà gấp dữ vậy?

- Em muốn nhìn xem anh làm tranh.

Mẫn Huy lắc đầu:

- Vất vả tỉ mỉ công phu lắm, có gì mà xem.

Đan Uyên đáp tỉnh:

- Em xem để có gì phụ giúp anh.

Mẫn Huy buông giọng thẳng thừng:

- Cám ơn! Việc của tôi cô khỏi nhúng tay vào.

Đan Uyên nằn nì:

- Anh chỉ em làm tranh cát với nha.

- Tôi có chỉ cô cũng chẳng làm được.

- Anh đừng xem thường em nha! Em sẽ làm cho anh thấy.

33Truyện dài: Anh Sẽ Đến - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:46 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Mẫn Huy buông lửng.

- Tôi chỉ thấy cô làm ...

Đan Uyên hỏi dồn:

- Anh nói em làm gì?

Mẫn Huy tắt ngang:

- Mà thôi, cô muốn làm gì thì làm.

Đan Uyên thản nhiên lắc đầu:

- Em chẳng làm gì.

- Cô phải làm một việc gì để sống có ý nghĩa chứ.

Đan Uyên tức khí vặn lại:

- Anh bắt buộc em phải làm việc à? Anh là chồng mà không nuôi nổi vợ sao?

Mẫn Huy phân bua:

- Ý tôi không phải thế.

Đan Uyên chợt đổi giọng:

- Anh muốn em làm việc cho vui thì hướng dẫn cho em làm tranh cát nha!

Mẫn Huy không tin Đan Uyên làm được tranh cát. Một cô gái chỉ thích đua đòi, ăn chơi thì làm được gì. Cô có đam mê làm việc chắc chỉ được một ngày.

Anh bỏ mặc Đan Uyên với ý muốn làm tranh cát với cô.

Đêm ấy, Mẫn Huy ngủ dưới sàn nhà vì phải nhường chiếc giường êm ái cho Đan Uyên. Anh đang hỏi không biết tình trạng này kéo dài đến bao giờ. Có thêm một người ở trong phòng thật là khó chịu.

Không phải là vợ chồng cũng chưa từng là bạn, chẳng biết Mẫn Huy và Đan Uyên là gì đây. Trước mặt gia đình và mọi người thì hai người là vợ chồng.

Nhưng đêm về dù trong phòng chung, hai người vẫn là hai thế giới riêng.

Mẫn Huy không vào công ty địa ốc phụ với ông Mẫn Kha mà mở một phòng sản xuất tranh cát tại nhà.

Đan Uyên lẽo đẽo theo anh đòi xem làm tranh cát.

Mẫn Huy nói thẳng thừng:

- Tôi chỉ muốn làm việc một mình yên tĩnh.

Đan Uyên phân trần:

- Em ngồi tuyệt đối im lặng mà.

- Cô ngồi đây vẫn chi phối việc làm của tôi.

- Em không hề làm gì phiền đến anh.

Mẫn Huy vẫn lộ vẻ khó chịu.

- Có người ngồi trước mặt tâm trí tôi không thoải mái khó tập trung làm việc lắm.

Biết Mẫn Huy muốn đuổi khéo mình, Đan Uyên châm chọc:

- Anh sợ ngồi cạnh người đẹp, đầu óc suy nghĩ lung tung nên không làm tranh cát được chứ gì?

Mẫn Huy nói nhanh:

- Tôi chỉ thấy mất tự do vì phòng làm việc của tôi có người xuất hiện.

Làm ra vẻ một cô vợ ngoan ngoãn, Đan Uyên bảo:

- Anh không thích sự có mặt của em thì thôi em đi vậy.

Mẫn Huy giải thích cho Đan Uyên đừng tự ái:

34Truyện dài: Anh Sẽ Đến - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:47 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Tôi không thích có người ngồi nhìn từng động tác của tôi khi làm việc. Mất cả cảm hứng sao mà làm việc hở cô.

Vờ cảm thông, Đan Uyên bảo:

- Em biết!

Mẫn Huy nhắc nhớ - Cô có thể trò chuyện với nội và mẹ tôi nhớ là đừng quấy rầy tôi.

- Đồ đáng ghét, cao ngạo! Làm như hay dữ!

Đan Uyên nguyền rủa bỏ đi. Anh không giữ bí mật qui trình sản xuất tranh cát với Đan Uyên này được đâu. Đừng hòng giấu giếm rồi Đan Uyên sẽ biết được. Anh cứ chờ đó!

Đan Uyên đi rồi, còn lại một mình anh trong phòng làm việc, Mẫn Huy vô cùng thoải mái. Anh không muốn bị vướng víu khi làm việc. Mỗi lần bắt tay vào làm một bức tranh cát là Mẫn Huy rất say sưa. Anh thả hết tâm hồn đầu óc và bức tranh có khi cao hứng còn cất tiếng hát.

Mẫn Huy rây cát thật nhuyễn mịn, sàng lọc cẩn thận, lựa chọn các màu cát tự nhiên vàng, hồng, trắng để tạo tranh, tùy hình ảnh mà pha trộn các loại cát. Mẫn Huy tuyệt đối không nhuộm màu cát.

Những bức tranh do Mẫn Huy làm đẹp lộng lẫy và tươi sáng. Yêu công việc, miệt mài sáng tạo, kỹ năng, kỹ xảo ngày càng cao, những bức tranh do Mẫn Huy sản xuất ngày càng điêu luyện.

Mẫn Huy làm việc rất vô tư. Anh chẳng nghĩ đến việc bảo đảm bí mật nghề nghiệp, giấu kín qui trình sản xuất. Mà giấu với ai cơ chứ?

Hết giờ làm việc, Mẫn Huy đóng cửa phòng làm việc đi tắm rửa nghỉ ngơi, ăn uống.

Ngày nào cũng thế, lợi dụng lúc Mẫn Huy vắng mặt, Đan Uyên vào phòng làm việc của Mẫn Huy.

Như một nhà điều tra, Đan Uyên xem xét, tìm hiểu việc làm tranh cát của Mẫn Huy và ghi chép cẩn thận. Điều này Đan Uyên đã được Hoàng Lạc dặn dò cẩn thận.

Chẳng mấy chốc, Đan Uyên đã ăn cắp bí quyết làm tranh cát của Mẫn Huy mà anh không biết không hay.

Được nhiều người đặt tranh, cảm hứng ngày càng tăng, Mẫn Huy phấn khởi lao vào sản xuất cát ngày càng hăng say.

Những lúc làm việc hình ảnh Hồng Cát lại ùa về trong tâm trí Mẫn Huy.

Nhớ căn lều trên núi, cô tiên từ quả thị chui ra giúp đỡ Mẫn Huy. Cô tiên miền biển đẹp mặn mà. Làn da rám nắng, chiếc đồng tiền tròn xoe trên má, mái tóc đuôi gà vàng hoe.

Hồng Cát không phải là tiểu thư đài các, không yểu điệu thục nữ mà có vẻ đẹp đằm thấm, vẻ đẹp đầy cá tính. Bướng bỉnh mạnh mẽ nhưng Hồng Cát cũng là một cô bé tinh nghịch cát.

Mẫn Huy nhớ những ngày tìm cát màu ngoài vịnh, ngoài biển vắng. Tưởng chừng như đang ở ngoài bãi biển tìm cát, như ngày nào.

Tưởng chừng như mới gặp Hồng Cát đây thôi. Thế mà Hồng Cát biền biệt nơi nào? Mớ rau tươi, con ốc biển, con cá khô ... Tất cả còn trong ký ức.

Làm sao quên được hình ảnh Hồng Cát thân thương? Em giờ mất hút rồi để lại trong ta bao nỗi luyến nhớ, ngậm ngùi.

Mẫn Huy khe khẽ hát. Tiếng hát từ trái tim tặng em mà em có nghe?

"Hình như trời trở heo may.

Biển ơi! Hãy hát lời ngày năm xưa.

Gió đưa mây, lất phất mưa.

Mênh mông sóng có ai vừa về qua.

Xòe tay núi ngày xa.

Ươm bao nhiêu mộng chỉ là hoài mong.

35Truyện dài: Anh Sẽ Đến - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:47 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Nhớ ai thơ viết đôi dòng.

Nghe môi thắm nặng cay nồng bờ mi.

Thhở nào ngày ấy người đi.

Bên nhau trước biển hứa gì nhớ không.

Người ơi giờ giữa mênh mông.

Ta bơ vơ đứng chờ mong một mình".

Mới gặp đây thôi mà tướng chừng như lâu lắm.

Người khuất xa rồi có còn gặp lại?

Ôi, Hồng Cát ơi!

Mẫn Huy trải lòng trên tranh cát, dồn tất cả nỗi nhớ mong lên tranh cát.

Những bức tranh cát ra đời từ tâm huyết và niềm đam mê, nói chung là từ con tim cháy bỏng của Mẫn Huy. Và anh đâu có hay rằng qui trình sản xuất tranh cát đã bị đánh cắp.

36Truyện dài: Anh Sẽ Đến - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:47 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương 5

Được Đan Uyên cung cấp toàn bộ qui trình sản xuất tranh cát của Mẫn Huy, Hoàng Lạc sung sướng nhấc bổng cô lên xoay vòng vòng.

- Ôi, em thật được việc!

Đan Uyên nép vào ngực anh ta nũng nịu:

- Được việc thôi à?

- Giỏi nữa!

Vừa nói, Hoàng Lạc vừa hôn như mưa lên mặt lên vùng ngực căng tròn của Đan Uyên rồi mới đặt cô xuống.

Nheo mắt nhìn Đan Uyên, Hoàng Lạc nhận định:

- Em đúng là tên dọ thám lợi hại.

Dứ ngón tay lên trán Hoàng Lạc, Đan Uyên phụng phịu:

- Làm lợi cho anh chứ hại chỗ nào?

Hoàng Lạc nở nụ cười ranh ma:

- Đúng là lợi! Cám ơn em nha. Có qui trình sản xuất rồi, anh sẽ mở công ty làm tranh cát thật quy mô.

Đan Uyên vòi vĩnh:

- Cho em tham gia cổ phần nha.

- Được thôi! Em làm bà chủ luôn.

- Không dám đâu!

- Không chịu làm bà chủ hả? Vậy em muốn làm gì?

Đan Uyên đáp tỉnh rụi:

- Chia lời?

Hoàng Lạc phê phán:

- Không làm mà đòi hưởng lợi.

- Anh mở công ty làm tranh cát là công em rất lớn đó nha.

- Được rồi, em có công. Anh đã chuẩn bị xong cả. Mở công ty, thuê nhân công sản xuất tranh cát xuất khẩu. Dùng bức tranh châu dung em để quáng cáo tha hồ mà hốt bạc.

Đan Uyên kiêu hãnh bảo:

- Tự dưng anh có bức tranh chân dung của em để quảng cáo, là nhờ em đó nha, Hoàng Lạc tặc lưỡi:

Em cứ kể công hoài.

- Kể cho anh biết rủi anh quên sao?

Hoàng Lạc cười:

- Được rồi. Có công thì được hưởng. Còn có tội thì anh phạt.

Đan Uyên nghiêng đầu nhìn Hoàng Lạc.

- Em chảng có tội gì cả.

Hoàng Lạc cắn nhẹ vào vòng tay Đan Uyên.

- Tội bỏ anh mà đi lấy chồng.

Đan Uyên nghiêm giọng:

37Truyện dài: Anh Sẽ Đến - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:47 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Ở vào hoàn cảnh em xem có làm thế không?

- Anh chống lại.

- Giỏi dữ! Em lấy chồng mà vẫn làm lợi cho anh đó nha.

Ôm cầm lấy Đan Uyên, Hoàng Lạc cười khoái trá:

- Biết rồi cưng. Em quý báo hơn thuốc lắc, mũi kim tiêm khi anh lên cơn thèm!

Đan Uyên tròn mắt:

- Anh nói gì?

- Anh so sánh vậy mà?

- So sánh quái gở!

- Thật đó! Anh nghiện em còn hơn cả nghiện xì ke nữa đó.

Ánh mắt như lửa cháy của Hoàng Lạc nhìn xoáy vào Đan Uyên khiến cô rùng mình.

- Anh nói thấy ghê! Bộ biết xì ke hả?

- Có gì mà ghê em. Đi vũ trường quán bar, nhà hàng thì phải biết chứ.

Hoàng Lạc trả lời Đan Uyên rồi trơ trẽn nói tiếp:

- Em thử không? Thử ''nó'' rồi em còn mê nó, mê anh hơn nữa.

Đan Uyên cười rúc rích:

- Anh nói năng nham nhở quá đi.

Hoàng Lạc vẫn ưỡn ngực tự phụ:

- Nham nhở mà làm cho em mê tít đó cưng.

Đúng là Đan Uyên đã mê tít Hoàng Lạc. Hai người luôn ở bên nhau, dù Đan Uyên đã lấy ''chồng''.

Đan Uyên đi đâu làm gì, Mẫn Huy cũng đâu có kiểm soát hay quan tâm đến.

Và cô vẫn qua mặt được hai người phụ nữ ở nhà Mẫn Huy.

Đan Uyên lấy chồng nhưng vẫn không xa rời Hoàng Lạc và còn giúp người tình trong công việc làm ăn. Nắm được qui trình sản xuất tranh cát, Hoàng Lạc mở công ty thật lớn, thuê nhân công làm việc.

Nhờ bức tranh cát chân dung của Đan Uyên do Mẫn Huy tạo hình làm quảng bá mà công ty của Hoàng Lạc thu hút nhiều khách hàng. Hoàng Lạc còn quảng cáo sản phẩm trên báo đài nhiều người đến đặt hàng. Các đối tác kinh doanh cũng đến hợp đồng. Công ty càng ăn nên làm ra. Hàng loạt bức tranh cát được xuất khẩu ra nước ngoài, Hoàng Lạc thu được nhiều đô la. Báo chí đưa tin, viết bài giới thiệu.

38Truyện dài: Anh Sẽ Đến - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:47 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Bỗng chốc công ty Hoàng Lạc nổi lên như cồn, như ngôi sao sáng. Ông chủ Hoàng Lạc được tôn vinh như một doanh nhân thành đạt.

Muốn thu lợi nhuận cao, sản xuất được nhiều tranh, Hoàng Lạc bất chấp mọi thủ đoạn làm ăn. Sau này đã bị phát hiện, tranh cát của Hoàng Lạc sản xuất không có độ bền. Tranh chỉ đẹp lúc đầu, chỉ một thời gian ngắn, cát phai màu, tranh hư hỏng nặng không còn ra hình thù gì nữa.

Nhiều khách hàng đã chụp hình gởi tranh, bài lên báo phản ảnh. Báo chí phanh phui điều tra, sự việc mới vỡ lẽ. Thì ra, Hoàng Lạc đã làm ăn gian dối.

Hoàng Lạc đã dùng cát thường nhuộm màu làm tranh chứ không sử dụng cát có màu tự nhiên, chọn lọc kỹ càng.

Tranh cát của công ty Hoàng Lạc chẳng có giá trị gì cả. Khi bị hư hỏng nặng thì nó chỉ là một nhúm cát xấu xí.

Khách hàng đã bất bình về cách làm ăn gian dối của Hoàng Lạc nên đã tẩy chay anh. Không ai đặt hàng, không ai đến mua tranh.

Hàng loạt tranh sản xuất tiếp theo bán không được, nhiều hợp đồng kinh doanh bị hủy bỏ.

Tranh cát không đạt yêu cầu về chất lượng, nhiều doanh nhân thưa kiện Hoàng Lạc bồi thường.

Công ty Hoàng Lạc bị phá sản Hoàng Lạc cay cú như điên, trách móc Đan Uyên:

- Tại em tất cả!

Đan Uyên gân cổ lên cãi lại:

- Tại anh làm ăn gian dối mà còn đổ thừa à?

Hoàng Lạc sừng sộ cự:

- Gian dối gì đâu? Em đừng có hùa theo người ta!

Đan Uyên dài giọng:

- Tranh cát người ta sản xuất bằng cát màu tự nhiên tìm từ ngoài biển vịnh.

Còn anh lấy cát thường đem nhuộm thử hỏi làm sao mà không bị phá sản.

Hoàng Lạc chống chế:

- Cát màu tự nhiên lấy đâu mà có thì phải nhuộm cát thường chứ sao.

Đan Uyên nhún vai ra vẻ hiểu biết:

- Không có thì anh mua. Có tiền thì thứ gì mà anh mua chẳng được. Tại anh muốn làm cát thường nhuộm màu cho rẻ để lời nhiều, lợi nhuận cao. Cuối cùng tranh không có chất lượng.

Hoàng Lạc hậm hực:

- Em thấy anh nhuộm cát em cũng tán thành mà!

Đan Uyên dẩu môi lên:

- Công việc làm ăn của anh, em đâu có ý kiến.

Hoàng Lạc chán chường:

- Hỏng hết rồi. Thật là tức. Công ty phá sản rồi, làm sao đây?

Đan Uyên hạ một câu:

- Anh không bị tù là may Chợt thấy câu nói hơi nặng, cô đổi giọng:

- Thua keo này bày keo khác. Anh hãy làm lại đi.

Hoàng Lạc nhăn nhó gắt lên:

- Làm gì nữa chứ?

Đan Uyên khuyên nhủ:

- Làm ăn đàng hoàng chân chính. Như anh Mẫn Huy đó. Công ty của anh ấy ngày càng phát triển. Tranh cát làm và bán đắt như tôm tươi.

Hoàng Lạc trừng mắt ngó Đan Uyên:

- Cô thấy tôi thất bại rồi tán dương thằng chồng cô hả? Đừng nhắc tới hắn ta với tôi nghe.

Đan Uyên bĩu môi:

- Em chỉ muốn cho anh làm ăn lại thôi.

Hoàng Lạc buông xuôi:

- Phá san rồi còn làm gì nữa.

39Truyện dài: Anh Sẽ Đến - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:47 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Thấy Hoàng Lạc đang cau có khó chịu, Đan Uyên không muốn nhắc đến chuyện làm ăn nữa. Cô đổi giọng ra vẻ vui tươi:

- Anh không muốn làm ăn nữa thì thôi chúng ta đi du lịch nhé. Sẵn dịp, em báo cho anh một tin vui.

Hoàng Lạc tò mò nhìn Đan Uyên:

- Tin gì?

Đan Uyên tỉnh bơ:

- Tháng này em bị trễ ... chắc là có thai rồi.

Hoàng Lạc như bị điện giật:

- Hả! Cô có thai à?

Đan Uyên mỉm cười e thẹn:

- Cái thai ... con của anh.

- Hả! Con tôi ư?

Hoàng Lạc đổi giọng:

- Cô báo tin nhầm địa chỉ rồi. Cô lấy chồng thì cái thai này của chồng cô chứ sao của tôi? Đừng đổ thừa tôi!

Đan Uyên nổi đóa muốm tạt ly cam vắt vào mặt Hoàng Lạc:

- Của anh mà anh không nhận à? Anh ta chẳng dính dáng gì cả.

Hoàng Lạc bật cười khan:

- Ha ha ... cô có chồng hợp pháp, có thai và có con với anh ta, mọi chuyện tốt đẹp. Cô đừng kéo tôi vào nha! Bộ muốn chết hả?

Như vậy là đã rõ. Hoàng Lạc không nhận, không bao giờ thừa nhận. Đan Uyên muốn báo tin để thử anh thôi. Cô giận cho Hoàng Lạc làm gian dối, vì ham lợi nhuận cao để giờ phá sản mất uy tín.

Làm ăn thất bại, tình cảm với Đan Uyên, anh cũng tỏ ra nhợt nhạt.

Giọng Hoàng Lạc vang lên thẳng thừng:

- Tùy cô thôi! Có chồng có con muốn nuôi thì để, không thì phá bỏ chẳng dính dáng gì đến tôi.

Hoàng Lạc hoàn toàn rũ bỏ trách nhiệm. Thật ra, Đan Uyên cũng không có quyền gì bắt anh gánh trách nhiệm. Đan Uyên là gái đã có chồng. Nhưng nếu cô bảo cái thai của Mẫn Huy và anh phải gánh trách nhiệm chắc chắc Mẫn Huy sẽ tống cô ra khỏi cửa.

Hờn dỗi Đan Uyên trách móc Hoàng Lạc:

- Anh chẳng có trách nhiệm gì hết.

Hoàng Lạc cười khẩy:

- Tôi đâu phải là chồng cô mà có trách nhiệm.

Đan Uyên ấm ức hỏi:

- Nhưng anh không thích có con sao?

Hoàng Lạc xua tay liên tục:

- Không phải lúc nói chuyện đó. Cô có chồng có con thì phải để chồng lo.

Cô có dám nói với mọi người cô lấy tôi có thai không?

Nói xong Hoàng Lạc ngả người ra sau ghế rồi đưa tay che miệng ngáp. Rồi anh lại bưng ly cà phê đậm đặc uống cạn.

- Anh thật là ...

Đan Uyên không biết nói sao. Hoàng Lạc đứng bật dậy:

- Tôi có việc phải đi. Cô thừa thông minh để giải quyết mọi việc. Đừng lôi kéo tôi vào.

Đan Uyên tức tối Hoàng Lạc vô cùng nhưng cố năn nỉ:

- Anh đưa em đi khám thai nha. Đi với em một lần đi mà?

Hoàng Lạc lại như bị điện giật:

- Trời ơi! Chuyện đàn bà cô cứ giải quyết, kêu tôi đi làm gì?

Rồi Hoàng Lạc nhanh chóng bước ra khỏi quán nước như bị ma đuổi.

Đan Uyên chỉ còn biết rủa thầm anh ta:

Đan Uyên đi khám bác sĩ. Kết quả đúng như vậy, Đan Uyên đã có thai.

Nhưng một điều khiến cô kinh hãi như sét đánh ngang đầu là cô đã bị nhiễm HIV.

Vị bác sĩ nhân từ bảo:

- Tôi cũng mong là xét nghiệm nhầm, nhưng sự thật là như thế. HIV không trừ một ai nếu chúng ta không biết đề phòng cẩn thận và sống lành mạnh tốt đẹp. Nếu cô không có vấn đề gì thì xét nghiệm lại nữa.

Đan Uyên xin xét nghiệm lại cũng đúng như vậy.

- Nếu cô đã có gia đình thì chồng cô cũng bị nhiễm. Còn nếu không thì cô bị nhiễm từ máu của người bệnh.

Đan Uyên sững sờ chết điếng. Cô đã quan hệ với Hoàng Lạc bao lâu nay.

Đan Uyên mơ hồ biết được Hoàng Lạc quan hệ nam nữ bừa bãi.

Trời ạ! Chính Hoàng Lạc đã nhiễm HIV nên Đan Uyên mới bị. Kinh hoàng đau đớn, Đan Uyên muốn hét lên cho đất trời sụp đổ.

Trách cứ ai đây. Hoàng Lạc hay Đan Uyên? Bị nhiễn HIV, điều này quá sức chịu đựng của Đan Uyên. Cô thẫn thờ như kẻ mất hồn và lao đi tìm Hoàng Lạc.

Không rào đón, không úp mở, khi gặp Hoàng Lạc, Đan Uyên đã hỏi thẳng:

40Truyện dài: Anh Sẽ Đến - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:48 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Anh bị nhiễm HIV hả?

Hoàng Lạc nhìn Đan Uyên rồi quay nơi khác.

Đan Uyên lay tay anh, run giọng:

- Anh biết anh bị nhiễm HIV phải không? Trời ơi, nói đi!

Thái độ thản nhiên của Hoàng Lạc cho Đan Uyên biết là anh đã biết điều đó.

Hoàng Lạc không giấu giếm:

- Phải! Tôi cũng biết mới đây thôi.

Tức tối, căm giận, máu trong người Đan Uyên muốn đóng băng. Cô chới với gào lên:

- Trời ơi! Anh là kẻ ác độc!

Hoàng Lạc cố phân trần:

- Khi tôi biết thì đã muộn.

Đan Uyên chất vấn:

- Tại sao anh không nói với tôi?

- Nói với cô thì cũng đã muộn.

Đan Uyên hét lớn:

- Muộn! Muộn cái gì? Anh muốn lây bệnh cho tôi phải không? Anh là đồ tàn nhẫn. Tôi căm thù anh suốt kiếp.

Hoàng Lạc buông giọng lạnh lùng:

- Cô nguyền rủa tôi cũng thế thôi. Đời tôi tàn tạ rồi, làm ăn cũng bị phá sản.

Đan Uyên đay nghiến:

- Đó là do anh! Ông trời phạt anh. Rồi đây anh chết không được nhắm mắt.

Hoàng Lạc nhếch môi cười nhạt:

- Ối! Chết rồi thì nhắm hay mở mắt cũng vậy tôi, có ý nghĩa gì đâu.

Hoàng Lạc đã liều rồi, nói với anh ta chỉ vô ích mà thôi.

Đan Uyên trở về trong nỗi bẽ bàng. Cùng đường, tuyệt vọng, Đan Uyên uống say bị tai nạn giao thông.

May mà Đan Uyên được phát hiện kịp thời đưa vào bệnh viện cấp cứu.

Đan Uyên được cứu chữa nhưng bị sẩy thai.

Mẫn Huy xấu hổ muốn chui xuống đất. Trên danh nghĩa Mẫn Huy và Đan Uyên là vợ chồng nhưng anh chẳng biết gì về các mối quan hệ của Đan Uyên.

Cô sống và sinh hoạt thế nào anh chẳng quan tâm.

Mẫn Huy chỉ lo sản xuất tranh cát. Cả hai cũng đã thỏa thuận là không ai xâm phạm đến tự do cá nhân của ai.

Đan Uyên đã có thai. Thật bất ngờ với Mẫn Huy và chỉ có Mẫn Huy mới biết đích xác là cái thai không phải của anh. Của ai thì Đan Uyên biết nhưng Mẫn Huy thấy không cần hỏi. Anh chẳng muốn biết làm gì.

Mọi việc làm của Đan Uyên chẳng dính líu gì đến Mẫn Huy. Mang tiếng là chồng nên Mẫn Huy phải lo cho Đan Uyên. Không gì khó chịu cho bằng Mẫn Huy phải túc trực chăm sóc Đan Uyên ở bệnh viện. Khi Đan Uyên qua cơn nguy kịch và tỉnh đậy, Mẫn Huy gọi điện bảo chị Xuân đến trông nom. Bà Huệ Ngân thấy tình hình Đan Uyên đã ổn cũng ra về.

Hai ngày sau, Đan Uyên xuất viện. Cô không biết nên buồn hay vui khi vừa từ cõi chết trở về. Đau đớn, u buồn, tuyệt vọng lẫn chán chường và còn nhục nhã nữa, tâm trạng Đan Uyên thật thê lương. Giấu mình trong phòng riêng, Đan Uyên không muốn tiếp xúc với ai.

Mẫn Huy lịch sự, tế nhị dọn sang phòng khác ngủ.

Đan Uyên càng thêm xấu hổ day dứt mãi khôn nguôi.

Là người đàn ông, Mẫn Huy cũng không tra gạn Đan Uyên điều gì.

Nhưng Đan Uyên thấy sự im lặng của Mẫn Huy mới thật là đáng sợ.

Mọi người trong nhà đều biết Đan Uyên sẩy thai, cô không giấu được điều đó. Không thắc mắc cũng chẳng phẫn nộ, Mẫn Huy chỉ có sự lạnh lùng đáng sợ.

Anh luôn lãnh đạm với Đan Uyên.

Khi Đan Uyên đã bình phục hẳn chỉ có hai người trong phòng riêng, Mẫn Huy bỗng hỏi:

- Tôi đâu có đối xử tệ bạc, cũng chẳng xâm phạm đời tư của cô, thế thì tại sao cô lại như vậy? Rủi cô có bề gì gia đình tôi mang tiếng thì sao?

Đan Uyên cúi mặt:

- Em biết làm thế là sai trái với gia đình anh nhưng em cũng đường tuyệt vọng rồi.

- Có việc gì sao cô không trao đổi với tôi.

Đan Uyên ngập ngừng:

- Em muốn nói với anh mà không dám.

Mẫn Huy buông giọng mia mỉa:

- Cô dám làm mọi chuyện, có việc gì mà lại không dám nói?

Biết Mẫn Huy chế nhạo về cái thai, Đan Uyên càng thêm xấu hổ.

41Truyện dài: Anh Sẽ Đến - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:48 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Đan Uyên không biết nói sao cho Mẫn Huy hiểu rõ ngọn ngành, thì Mẫn Huy đã gằn mạnh:

- Cô đừng có đổ thừa là tại tôi để cho cô tự do nên mới ra nông nỗi.

Đan Uyên thật lòng thốt lên những lời tự thú:

- Em không nghĩ thế đâu. Tất cả đều tại em. Em đã yêu và sống với Hoàng Lạc từ trước khi anh thỏa thuận chúng ta chỉ là vợ chồng giả thì em mừng vô hạn, em và Hoàng Lạc vẫn tiếp tục.

- Tôi biết là cô sống rất phóng túng, chỉ lo ăn chơi, tôi không muốn kết hôn, nhưng vì bắt buộc nên phải có kế hoạch đồng ý để cho gia đình vui lòng thôi.

- Em cũng vậy. Em sống với Hoàng Lạc đến khi em báo tin đã có thai thì anh ta phủi trách nhiệm. Nhưng điều em đau khổ nhất là em bị nhiễm HIV từ anh ta.

Mẫn Huy thảng thốt kêu lên:

- Trời đất!

Ôi thật khủng khiếp! Nếu Mẫn Huy đã quan hệ với Đan Uyên thì đời anh kể như chấm dứt. Cũng may anh đã nhận ra Đan Uyên có gương mặt giống Hồng Cát nhưng cô không phải là Hồng Cát. Anh không bị mù quáng vì ảo ảnh. Anh cũng không lạm dụng tư cách làm chồng với Đan Uyên. Tất cả đều may mắn vởi Mẫn Huy. Anh đã thoát được một tai họa khủng khiếp mà Đan Uyên đã vướng phải.

Mẫn Huy trầm giọng hỏi:

- Cô không biết anh ta nhiễm HIV sao?

Đan Uyên ấm ức:

- Hoàn toàn không biết. Hoàng Lạc bảo sau này mới biết muộn rồi nên giấu em luôn.

- Tàn nhẫn thật.

Đan Uyên nói với cách khổ sở:

- Em muốn phát điên lên khi biết mình bị nhiễm HIV. Đời em đã hết lại còn ảnh hưởng đến cái thai. Em muốn chết chứ sống làm gì nữa.

Mẫn Huy nhẹ giọng:

- Tới đâu hay tới đó. Cô tự tử cũng đâu có giải quyết được gì.

- Căn bệnh thế kỷ này không có thuốc chữa. Ai bị, sớm muộn gì cũng chết.

- Cô đừng có bi quan. Hy vọng rồi sẽ có thuốc chữa.

Vẻ mặt Đan Uyên thật ảm đạm:

- Kéo dài, chờ chết, chỉ khổ thêm mà thôi. Em muốn chết quách cho xong.

Mẫn Huy an ủi:

- Cô đừng suy nghĩ nông cạn!

Đan Uyên buông giọng chua chát:

- Vướng vào căn bệnh khủng khiếp này em còn suy nghĩ gì nữa.

Im lặng một lúc, Đan Uyên cười thật thê lương:

- Em bị Hoàng Lạc lấy đi tất cả cuộc đời làm vợ, làm mẹ và sự sống. Em căm thù anh ta. Ha! Ha ...

Mẫn Huy nhìn Đan Uyên ái ngại:

- Thôi, cô đừng nghĩ đến anh ta nữa!

- Sao không nghĩ đến hả anh? Em ăn ngủ, em thức đều thấy bóng ma Hoàng Lạc ám ảnh.

Mẫn Huy nhíu mày:

Hoàng Lạc! Hoàng Lạc! Cái tên này Mẫn Huy nghe quen quen. À, anh nhớ ra báo đăng "Nhà gã doanh nhân dám làm ăn gian dối đây" Chẳng biết phải hắn không?

- Hắn bị trời phạt cũng đáng! Làm ăn gian dối bị phá sản, bị tuyệt đường, tuyệt tự, chết không nhắm mắt đâu, có con cũng không chịu nhìn.

Đan Uyên đã căm giận Hoàng Lạc đến tột cùng rồi nên mới nói thế. Mẫn Huy hỏi lại như để kiểm chứng:

- Cô nói anh ta làm ăn gian dối là như thế nào?

Đan Uyên khai luôn tất cả:

- Hoàng Lạc bảo em đánh cắp bí quyết sản xuất tranh cát của anh để anh ta làm ăn. Nhưng anh ta làm ăn gian dối lấy cát thường nhuộm màu để kiếm lời nhiều mà không sử dụng cát màu tự nhiên. Tranh của anh ta kém chất lượng nên bị trả.

Mẫn Huy gật đầu:

- Tôi có đọc báo về điều đó. Không ngờ cô cung cấp qui trình sản xuất của tôi cho anh ta.

Đan Uyên cúi đầu vẻ ray rứt:

- Em rất hối hận vì đã giúp anh ta việc đó.

- Việc qua rồi, cô đừng suy nghĩ đến nữa.

Mắt Đan Uyên có vẻ đờ đẫn:

- Anh càng độ lượng, em càng thấy xấu hổ.

Không muốn Đan Uyêu nặng ưu phiền, Mẫn Huy khuyên nhủ:

- Cô hãy quên phức mọi chuyện và gã đàn ông Hoàng Lạc đó đi!

Vẻ mặt Đan Uyên thật u ám:

- Hoàng Lạc là thần chết của em, làm sao em quên anh ta được.

Biết được mọi chuyện, Mẫn Huy càng thêm chán nản bất bình cả Hoàng Lạc và Đan Uyên.

Thế nhưng giờ đây Đan Uyên đang cùng đường tuyệt vọng, Mẫn Huy chẳng trách cứ gì cô mà chỉ nhẹ nhàng an ủi để cô chóng nguôi ngoai.

42Truyện dài: Anh Sẽ Đến - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:48 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Có lẽ đầu óc Đan Uyên chứa đầy hình ảnh Hoàng Lạc nên cô tiếp tục nói về hắn:

- Hoàng Lạc là kẻ ích kỷ chỉ biết nghĩ đến bản thân, là một tên gian manh đểu cáng. Nghe tin em có thai là hắn trở mặt, không chịu thừa nhận lại còn nói năng đáng kinh tởm.

Không muốn nghe nhắc đến gã đàn ông vô liêm sỉ Hoàng Lạc nhưng Mẫn Huy không bảo Đan Uyên im lặng được.

Dường như có người nghe nên Đan Uyên được dịp trút mối căm giận Hoàng Lạc:

- Hoàng Lạc là kẻ phóng đãng, ăn chơi xa hoa trụy lạc nhưng hắn khéo léo luôn chiều chuộng em. Em đã bị hắn mê hoặc. Tại sao em ngu ngốc chạy theo hắn, dâng hiến tất cả cho hắn.

- Vì cô cũng giống như hắn. Hai người có vẻ hợp nhau.

Mẫn Huy bỗng thốt lên những lời mà lẽ ra anh chỉ nghĩ trong đầu.

Tưởng Đan Uyên phật ý nhưng cô gật nhẹ:

- Anh nói đúng! Em cảm thấy hợp với hắn. Thật là đại ngốc!

Mẫn Huy trầm giọng:

- Mặc kệ hắn đi!

Mặt Đan Uyên tối sầm như đêm ba mươi:

- Khi em nhận ra Hoàng Lạc là kẻ xấu xa đáng nguyền rủa thì đã quá muộn màng.

- Cô tự trách mình mãi cũng chẳng có ích gì đâu. Hãy thanh thản mà sống.

Mầm bệnh AIDS đang ở trong người em, làm sao mà thanh thản được anh?

Mẫn Huy vẫn thuyết phục:

- Không được thì cô hãy cố gắng chứ đừng buông xuôi.

Đan Uyên cười héo hắt:

- Anh bảo em cố gắng thanh thản chờ thần chết đến rước đi hả?

- Cô hãy nghĩ đến những điều tốt đẹp hơn!

Đan Uyên nóng nảy:

- Điều tốt đẹp à. Thử anh bị nhiễm HIV xem anh có nghĩ được không?

Giọng Mẫn Huy gay gắt:

- Cô mong ai cũng nhiễm căn bệnh thế kỷ như cô hả? Đừng có ác độc quá!

Mặt Đan Uyên lạnh như ướp nước đá:

- Tôi ác độc thì sao? Hoàng Lạc đã ác độc với tôi trước.

Mẫn Huy lắc đầu hết biết. Anh chấm dứt cuộc trò chuyện với Đan Uyên.

Chuyện xảy ra đã xảy ra. Sau khi Đan Uyên ở bệnh viện về, Mẫn Huy chỉ tiếp xúc với cô có một lần và đã biết rõ mọi chuyện.

Từ đó, Mẫn Huy cố tránh Đan Uyên. Điều Mẫn Huy cay cú là trên danh nghĩa, Đan Uyên là vợ anh.

Mẫn Huy miệt mài ở trong phòng làm việc lo sản xuất tranh cát. Tranh của Mẫn Huy được xuất khẩu sang nước ngoài, được nhiều người ưa chuộng. Hợp đồng đặt hàng ngày càng nhiều, Mẫn Huy chẳng có thời giờ trò chuyện với Đan Uyên, mà anh cũng chẳng có nghĩa vụ trò chuyện với cô.

Đan Uyên cũng né tránh tiếp xúc với mọi người trong nhà. Đan Uyên giam mình trong phòng riêng, khép kín như đang ở trong chiếc vỏ ốc.

Giờ ăn, Đan Uyên cũng không ra ngoài. Bà Tâm Khuê bảo chị Xuân đem thức ăn vào phòng cho Đan Uyên nhưng bực lắm:

- Đã khỏi rồi thì ra ngoài ăn cơm, có đâu ở mãi trong phòng bắt phục vụ thế này.

Đến bà nội khó chịu chỉ trích cháu dâu thì hơi căng. Trước nay bà luôn khen ngợi Đan Uyên.

Bữa cơm chiều chỉ có ba ngưới. Ông Mẫn Kha thì chưa về đến.

Bà Tâm Khuê trong vai trò tổng chỉ huy bảo Mẫn Huy:

- Con hãy nhắc nhở vợ con ra ngoài.

Mẫn Huy nhăn mặt:

- Con chẳng muốn nhắc nhở gì vợ con cả.

Bà Tâm Khuê nhìn Mẫn Huy đăm đăm:

- Tại sao vậy? Vợ chồng con có điều gì cắn đắng.

43Truyện dài: Anh Sẽ Đến - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:48 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Bà Huệ Ngân thì nói theo tâm lý:

- Có lẽ bị sẩy thai, Đan Uyên nó buồn.

Bà Tâm Khuê bắt đầu chất vấn:

- Vợ chồng con đã xảy ra chuyện gì?

Mẫn Huy thốt lên:

- Tại nội và mẹ ép bộc con phải cưới cô ấy nên mới xảy ra cớ sự này.

Bà Tâm Khuê bơi hai hàn tay trong không khí:

- Con nói sao, lại trách cứ nội à?

Mẫn Huy buột miệng nói không đầu không đuôi gì cả.

- Cái thai không phải của con. May mà con không bị lây nhiễm căn bệnh chết người đó.

Bà Huệ Ngân giật mình:

- Hả! Con nói gì?

Đến thế này thì Mẫn Huy đành kể cho nội và mẹ nghe mọi chuyện rồi kết luận.

- Vì nhiễm bệnh cô ấy bế tắc tuyệt vọng. Hiện nay tinh thần vẫn chưa ổn định lắm con sợ cô ấy sẽ làm liều nữa.

Bà Tâm Khuê sửng sốt:

- Trời ơi. Sự thật như vậy sao con không nói với nội.

Mẫn Huy phàn nàn:

- Cũng tại nội ép con cưới cô ấy, con đã không chịu.

Bà tặc lưỡi xuýt xoa:

- Tức chết đi được, nội đâu có ngờ Đan Uyên tệ như vậy.

- Ngay từ đầu con đã thấy cô ấy không được rồi. Nội chỉ nhìn bể ngoài tương xứng mà không thấy sự chưng diện ăn chơi phóng túng của cô ấy.

Bà Huệ Ngân phân vân hỏi bà Tâm Khuê:

- Bây giờ tính sao hở mẹ?

Bà Tâm Khuê chưa trả lời thì Mẫn Huy nói tiếp:

- Vì muốn cho mẹ vui vẻ khỏi bệnh nên con phải ép lòng. Con và cô ấy chỉ là vợ chồng giả, mạnh ai nấy sống. Không ai xâm phạm tự do của ai.

Bà Huệ Ngân thốt lên:

- Sống chung nhà, chung phòng mà là vợ chồng giả sao con? Lạ thật!

Mẫn Huy đáp với vẻ thản nhiên:

- Mẹ à! Có khi con ở trong phòng làm việc luôn.

Bà Huệ Ngân ngạc nhiên quá đỗi:

- Lại ở chung với những bức tranh cát bề bộn đó à. Ôi, thật là khổ cho thân con!

Mẫn Huy ôn tồn giải thích:

- Con chấp nhận điều đó và thấy nhẹ nhõm. Con biết Đan Uyên thường xuyên lui tới vũ trường, quán bar vui chơi. Cô ấy lại thừa nhận với con là đã có người yêu rồi. Con ghê cuộc sống thác loạn của họ lắm.

Bà Huệ Ngân gật nhẹ. Tán thành cách giải quyết của Mẫn Huy.

- Con ngừa như thế thật phải.

Mẫn Huy thở phào như trút được gánh nặng.

- May cho con việc làm vợ chồng giả đã cứu con thoát khỏi tai họa khủng khiếp.

Bà Tâm Khuê ngồi trầm ngâm, giận người giận mình. Bà đã từng tuổi này mà mắc sai lầm ư? Bà muốn tốt cho Đan Uyên mà nó chẳng ra gì cả.

Vần trán bà nhíu lại đầy vẻ bực bội. Bị Đan Uyên qua mặt bà tức khôn cùng.

Đồ trẻ ranh ngu ngốc, đồ trẻ người non dạ. Tu chính kiếp mới được về làm cháu dâu của bà. Hạnh phúc mà không biết hưởng, đúng là ngu?

Bà muốn mắng cho Đan Uyên một trận. Đàn bà con gái lả lơi, có chồng rồi mà vẫn đi ngang về tắt. Hẹn hò với tình nhân hú hí đi chơi. Chẳng xem gia đình bà, cháu bà ra gì cả.

Tức giận cao độ, trán bà Tâm Khuê hằn lên bao nếp nhăn:

- Nội và mẹ con đâu có biết chuyện xảy ra với con như thế.

Mẫn Huy trầm giọng:

- Con đã từ chối. Phải chi nội chịu nghe con.

Bà Tâm Khuê tư lự:

- Nội đâu có ngờ Đan Uyên là đứa con gái trắc nết hư thân.

Mẫn Huy thầm nhủ:

''Nội thì có bao giờ chịu nghe ai cứ cho mình là đúng''.

Nhưng Mẫn Huy cũng chẳng dám trách bà. Mọi việc đã xảy ra rồi. Thật là một bài học đắng cay.

44Truyện dài: Anh Sẽ Đến - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:48 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Bà Huệ Ngân lại phân vân hỏi nữa:

- Bây giờ tính sao đây hở mẹ?

Bà Tâm Khuê cáu kỉnh:

- Tính gì nữa! Phải mắng cho nó một trận.

Mẫn Huy can ngăn:

- Đan Uyên đang đau khổ, tuyệt vọng vì bệnh. Hãy để cô ấy yên thân đi nội.

Bà Tâm Khê hừ giọng:

- Tự nó làm nó bệnh chứ có tại ai. Ai bảo sống nuông thả để giờ chuốc lấy hậu quả thê thảm này.

Bà Huệ Ngân nhận định:

- Mẫn Huy thoát nạn trong gang tấc.

Lòng bà day dứt mãi vì đã đùng áp lực ép buộc Mẫn Huy. Chuyện này phải giải quyết thế nào đây?

Bà Tâm Khuê ôn tồn bảo:

- Mẫn Huy bình yên vô sự là mừng lắm rồi. Cảm ơn Trời phật.

Bà lại nói tiếp:

- Lúc đầu, nghe tin Đan Uyên sẩy thai, nội tiếc hùi hụi.

Mẫn Huy bình thản:

- Chẳng phải của con!

Đôi mắt già nua của bà Tâm Khuê ánh nét giận:

- Thật là trớ trêu. Vợ mình con người?

Mẫn Huy khó chịu rên rỉ:

- Cô ta không phải vợ con đâu. Nội đừng nói nữa!

Dù Mẫn Huy phủ nhận nhưng trên thực tế Đan Uyên vẫn là vợ anh.

Một lần nữa Mẫn Huy nói với bà Tâm Khuê:

- Chúng ta đừng nói gì với Đan Uyên nữa nội à. Cứ để yên cho cô ấy.

Bà Tâm Khuê lộ vẻ bất bình:

- Con để yên cho nó tự do nên mới xảy ra nông nỗi!

- Bây giờ cô ấy nhiễm bệnh, cần được mọi người thông cảm.

Bà Tâm Khuê phàn nàn:

- Mình thông cảm cho nó nhưng nó có thông cảm cho gia đình mình đâu.

Cuối cùng, cả nhà Mẫn Huy cũng để yên cho Đan Uyên. Chẳng ai đá động gì đến cô.

Đan Uyên như một chiếc bóng âm thầm trong nhà.

Lạnh lùng im lặng. Sống tâm trạng u uất Đan Uyên muốn phát điên lên được.

Đan Uyên như xa hẳn với thế giới bên ngoài. Chẳng tiếp xúc với ai. Đan Uyên ngày càng trở nên trầm cảm.

Một hôm tình cờ Đan Uyên đọc được mẩu tin trên báo ''Hoàng Lạc đã chết vì bệnh AIDS''.

Bất lực vì chứng bệnh quái ác, Hoàng Lạc ngày càng xa vào việc ăn chơi, sống thác loạn điên cuồng.

Cơn bệnh nhanh chóng hủy diệt Hoàng Lạc. Phát hiện căn bệnh bộc phát mạnh, gia đình đưa Hoàng Lạc đi bệnh viện nhưng anh không chịu và chống trả quyết liệt.

Tuy nhiên sức khỏe đã yếu, trước áp lực của gia đình Hoàng Lạc không chống trả nổi, anh vào toilet bảo nhà vệ sinh rồi leo cửa sổ ra ngoài và bị té đập đầu và chết ngay.

45Truyện dài: Anh Sẽ Đến - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:48 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Đan Uyên cũng đờ người khi đọc xong bài báo tường thuật cái chết của Hoàng Lạc.

Hoàng Lạc chết thì Đan Uyên cũng chết. Mầm bệnh đã ở trong người cô rồi, ông trời đâu có chừa cô ra.

Đan Uyên thẫn thờ ngồi nhìn tờ báo với ánh mắt vô hồn, vô cảm.

Một lúc sau, Đan Uyên cầm tờ báo chạy lung tung tìm Mẫn Huy.

Cô xông vào phòng làm việc của Mẫn Huy, giọng rối rít:

- Anh Mẫn Huy ơi! Hoàng Lạc chết rồi nè! Chết rồi ...

Mẫn Huy bỏ dở bức tranh đang làm gật đầu:

- Ừ! Anh ta chết rồi! Từ nay cô khỏi nhắc đến nữa.

Vẻ mặt ủ dột, Đan Uyên nở nụ cười thê lương.

- Anh ta chết rồi thì đến tôi chết.

Mẫn Huy nhẹ giọng an ủi Đan Uyên:

- Không đâu. Cô vẫn còn khỏe mạnh cô vượt qua căn bệnh mà!

Đan Uyên buông gọn:

- Tôi vượt qua được à? Tôi chạy để vượt qua hả? Tôi chạy nghen!

Mẫn Huy nhìn Đan Uyên. Sao cô nói lung tung thế!

Bất chợt, Đan Uyên chụp lấy cánh tay Mẫn Huy:

- Anh nói đi, Hoàng Lạc chết có nhắm mắt không?

- Chết thì nhắm mắt chứ.

- Không! Không! Hoàng Lạc chết, không nhắm mắt.

Mẫn Huy lạ lùng nhìn Đan Uyên, cô cười lảm nhảm nói tiếp:

- Hoàng Lạc chết không nhắm mắt! Không nhắm mắt ... Tôi không cho anh ta nhắm mắt đâu.

Tại sao Đan Uyên nói năng lộn xộn thế này? Mẫn Huy lo lắng nhìn Đan Uyên. Giọng anh khẽ khàng nương theo cô:

- Không nhắm mắt cũng được. Nhưng người chết thì nhắm mắt cho yên.

Đan Uyên buông chuỗi cười dài nghe thật ai oán:

- Hoàng Lạc không được nhắm mắt đâu. Phải mở mắt ... Mở mắt ra mới thấy tội lỗi của mình. Anh đừng có bao che cho anh ta!

Mẫn Huy mở lớn mắt nhìn Đan Uyên. Bỗng dưng cô nói năng lộn xộn, không đầu đuôi gì cả.

Dí tờ báo đưa cho Mẫn Huy xem, Đan Uyên tiếp tục nói lảm nhảm:

- Hoàng Lạc chết rồi! Anh ta mớ mắt kìa. Mở ra không được nhắm lại nghe chưa.

Giọng khô cứng cứ như là Đan Uyên đang ra lệnh cho xác chết Hoàng lạc phải mở mắt ...

46Truyện dài: Anh Sẽ Đến - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:49 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương 6

Từ đó Đan Uyên không còn nhốt mình trong phòng riêng, không còn chui trong vỏ ốc nữa. Đan Uyên thoát ra ngoài, chạy lung tung nói năng bừa bãi.

Lúc nào cô cũng bảo Hoàng Lạc phải mở mắt ra:

- Tôi bảo anh chết không nhắm mắt mà. Anh mở mắt mới thấy tội của mình.

Cô luôn có những cử chỉ ngở ngẩn. Hết độc thoại nói chuyện với Hoàng Lạc, Đan Uyên lại hát ầu ơ ví dầu ru em bé. Đan Uyên còn xếp chiếc khăn bông nhỏ bồng bế hát đưa qua đưa lại.

Cả nhà thấy cử chỉ bất thường của Đan Uyên, bắt đầu lo lắng. Mẫn Huy bảo:

- Đan Uyên có vấn đề rồi. Cô ấy bị sốc vì bệnh, vì Hoàng Lạc đã chết.

Ông Mẫn Kha nói nhanh:

- Coi chừng nó điên thì khổ cả đám! Hãy đưa nó đi trị bệnh rồi trả về cho gia đình. Khi không vướng của nợ.

''Chẳng phải khi không mà do cả nhà đồng tình rước Đan Uyên về đây đó chứ''. Mẫn Huy muốn thốt lên lời phê phán. Nhưng bây giờ không phải lúc trách cha trách mẹ nữa. Lỗi cũng do Mẫn Huy một phần, anh đã đồng ý ... cưới Đan Uyên.

Đan Uyên được đưa vào bệnh viện khám bệnh. Bác sĩ bảo do cô bị cú sốc làm chấn động tâm lý, tinh thần căng thảng nên phát sinh tâm bệnh.

Đan Uyên bị tâm thần nhẹ nhưng cũng phải đưa đi bệnh viện điều trị. Nếu không bệnh phát triển thì rất nguy.

Cả nhà Mẫn Huy thống nhất đưa Đan Uyên vào bệnh viện tâm thần. Biên Hòa điều trị.

Lúc đầu Đan Uyên không chịu đi. Cô bảo:

- Tôi chẳng có bệnh hoạn gì cả. Tôi chờ chết vì nhiễm HIV.

Cuối cùng, Mẫn Huy cũng thuyết phục được Đan Uyên. Đưa cô vào bệnh viện, cả nhà mới thấy nhẹ nhõm đôi chút.

Tại bệnh viện, Đan Uyên được chăm sóc rất kỹ.

Đan Uyên được các bác sĩ tâm lý, hỏi han, trò chuyện ân cần, Cô có dịp giải tỏa những ức chế trắc ẩn trong lòng lại được bác sĩ tư vấn nên tinh thần bớt khủng hoảng.

Bên cạnh đó, Đan Uyên cũng được cho uống thuốc đặc trị.

Từ từ, Đan Uyên thấy không còn hoang mang trống vắng, thần kinh được xoa dịu, đầu óc nhẹ nhàng hơn, không như lúc trước cứ như dây đàn căng cứng sắp đứt.

Đan Uyên đã tự làm chủ hành động, lời nói của mình nên những câu nói ngớ ngẩn lộn xộn cũng giảm dần.

Sáng nay, sau khi đã được bác sĩ khám bệnh, cho uống thuốc và được tư vấn, Đan Uyên ra ngồi chơi ngoài băng đá.

Ánh nắng lên. Những sợi nắng vàng tươi len qua cành cây thảm lá, rồi nhảy múa lung linh màu da trời xanh ngắt tạo nên bức tranh đẹp. Lại nhớ những bức tranh cát của Mẫn Huỵ .... Mới đây thôi mà ngỡ ký ức đã xa xôi lắm rồi.

47Truyện dài: Anh Sẽ Đến - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:49 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Bất chợt có tiếng kêu:

- Đan Uyên! Đan Uyên đấy ư?

Đan Uyên giật bắn người. Tiếng gọi của ai như từ cõi xa xăm mơ hồ vọng lại?

Tiếng gọi của Hoàng Lạc? Không! Hoàng Lạc đã chết rồi mà!

Tiếng ma quái nào vẳng đến đây.

- Đan Uyên! Đúng là Đan Uyên!

Đan Uyên ngơ ngác nhìn người đối diện. Ai? Bóng ma của Hoàng Lạc ư?

Hoàng Lạc đừng hiện về quấy phá tôi. Anh đã về miền xa xăm cũng tại anh thôi. Chẳng lẽ anh muốn rủ Đan Uyên đi thật nhanh sao? Anh ác lắm. Anh đã gieo cho tôi! Hãy tránh xa tôi đi.

Đưa hai tay dụi mắt. Đan Uyên lại nhìn trừng trừng người đối diện. Ánh mắt Khánh Toàn không rời khỏi từng cử chỉ của Đan Uyên. Anh ngạc nhiên quá đỗi.

Trông Đan Uyên rất tiều tụy nét mặt bơ phờ, ánh mắt đờ đẫn mất vẻ tinh anh, cử chỉ ngơ ngác vụng về. Bộ quần áo bệnh viện rộng thùng thình.

Khánh Toàn đang tự hỏi. Không biết anh có nhìn lầm với ai.

Khánh Toàn khẽ hỏi:

- Cô là Đan Uyên phải không?

Đan Uyên nở nụ cười ngô nghê:

- Anh gọi tôi à? Đúng, tôi là Đan Uyên. Đền chết vẫn là Đan Uyên.

Khánh Toàn vẫn chăm chú nhìn Đan Uyên. Vậy là Đan Uyên bị bệnh, bởi thế trông cô có vẻ bất thường. Đan Uyên đến bệnh viện từ bao giờ nhỉ, sao chẳng nghe Mẫn Huy nói. Không biết Đan Uyên có nhận ra Khánh Toàn?

Anh chợt hỏi:

- Cô có còn nhớ tôi không, Đan Uyên?

Đan Uyên ngơ ngác:

- Anh là ai?

- Tôi là Khánh Toàn bạn của Mẫn Huy.

Đan Uyên lắp bắp gọi như trong vô thức:

- Khánh Toàn! Khánh Toàn à!

Khánh Toàn vội nhắc:

- Tôi ở Đồng Nai. Hôm đám cưới cô với Mẫn Huy, tôi làm chú rể phụ đó.

Đan Uyên lẩm bẩm:

- Khánh Toàn! Đồng Nai ... Tranh cát ...

Có lẽ Đan Uyên không nhớ nhiều vì cô chỉ gặp Khánh Toàn có hai lần, hôm đám cưới và hôm đến nhà anh lấy bức tranh về.

Tuy thế, Khánh Toàn vẫn kiên nhẫn nhắc:

- Mẫn Huy ở nhà tôi làm tranh cát. Hôm nọ cô có đến nhà tôi nhận bức chân dung tranh cát mang về.

Đan Uyên lầm bầm:

- Bức chân dung tranh cát của tôi, Hoàng Lạc lấy rồi. Anh ta chết rồi. Đồ làm ăn gian dối. Tôi cũng sẽ chết theo anh ta.

Khánh Toàn ngồi xuống cạnh Đan Uyên. Không biết sao Đan Uyên bị tâm thần thế này Khánh Toàn rất quan tâm đến những mảnh đời bất hạnh, anh đến bệnh viện làm công tác từ thiện, giúp đỡ an ủi người bệnh.

48Truyện dài: Anh Sẽ Đến - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:49 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Giọng anh như vỗ về Đan Uyên:

- Cô sao thế Đan Uyên?

Đan Uyên đáp tỉnh bơ:

- Tôi có sao đâu?

Rồi cô cất giọng vui vẻ như không hề bệnh gì cả:

- Anh Khánh Toàn! Em nhớ rồi. Anh Mẫn Huy ở nhà anh làm tranh cát. Em có lên đó nhận bức chân đung tranh cát mang về.

Khánh Toàn hân hoan gật đầu:

- Đúng rồi. Tôi đưa bức tranh cho cô mang về. Mẫn Huy tạo bức chân dung cô đẹp lắm.

Đan Uyên buông gọn:

- Anh và Mẫn Huy đều tốt.

Chắc là Đan Uyên gặp vấn đề gì? Khánh Toàn chẳng biết hỏi han cô thế nào cho rõ.

Đưa mắt nhìn quanh, Khánh Toàn thăm dò:

- Mẫn Huy có lên đây không?

- Không! Mẫn Huy bận lắm. Có lên đây một lần.

Nghe cách Đan Uyên trò chuyện, Khánh Toàn nghĩ là bệnh của cô không trầm trọng lắm.

- Đan uyên lên đây hôm nào? Lâu chưa?

Đan Uyên Lắc đầu:

- Em cũng chăng nhớ hôm nào nữa. Có lẽ lâu rồi. Hoàng Lạc chết rồi, anh có biết hay chưa?

Đang trả lời rõ ràng, Đan Uyên xen vào câu hỏi ngớ ngẩn. Có lẽ đầu óc Đan yên chứa nhiều vấn đề quá mà cô chưa sắp xếp nên cứ nói lộn xộn.

Đan Uyên lại nói tiếp:

- Hoàng Lạc chết rồi. Anh ta còn rủ tôi đi theo nữa đó.

Vậy là gã Hoàng Lạc có liên quan đến Đan Uyên và chắc chắn có liên quan đến căn bệnh của cô.

Khánh Toàn buột miệng trấn an Đan Uyên:

- Hoàng Lạc chẳng rủ cô đi đâu cả. Cô vẫn ở đây.

Ánh mắt đờ đẫn của Đan Uyên nhìn vào khoảng không:

- Anh nói chắc nghen. À! Anh đuổi Hoàng Lạc đi đi. Đừng để hắn ở đây.

Hắn không có thương con nít ...

Khánh Toàn nhìn Đan Uyên chăm chú như muốn tìm hiểu nguyên nhân nào khiến cô bị bệnh.

Lòng đầy thắc mắc, nhất định Khánh Toàn sẽ hỏi bác sĩ diều trị bệnh cho Đan Uyên.

49Truyện dài: Anh Sẽ Đến - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:50 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Anh Khánh Toàn vào bệnh viện thăm ai hả?

Bỗng Đan Uyên hỏi Khánh Toàn một câu đầy tỉnh táo khiến anh rất mừng.

Khánh Toàn vui vẻ đáp:

- À! Tôi vào làm công tác từ thiện đi với đoàn thăm tất cả bệnh nhân.

Lớp u ám trên mặt Đan Uyên bị xua tan, cô lộ vẻ hân hoan:

Làm công tác từ thiện phát quà bánh cho bệnh nhân phải không? Mai mốt anh Khánh Toàn cho em làm với nha?

Khánh Toàn khích lệ:

- Đan Uyên thích thì sẽ làm được ngay.

Đan Uyên gật đầu:

- Em rất thích! Làm công tác từ thiện vui lắm phải không anh?

- Rất vui, vì mình giúp đỡ người khác. Làm cho họ vui là mình vui.

Khánh Toàn nói với Đan Uyên mà như tâm nguyện với chính mình:

Sau khi trò chuyện với bác sĩ Tú người trực tiếp tư vấn điều trị cho Đan Uyên, Khánh Toàn biết tất cả ngọn nguồn căn bệnh của Đan Uyên.

Khánh Toàn gọi điện cho Mẫn Huy, anh muốn nắm thêm về tình hình xảy ra với Đan Uyên.

Khánh Toàn trách bạn:

- Chuyện xảy ra như thế mà mày không cho tao biết.

Mẫn Huy lắc đầu:

- Chuyện buồn cho mày biết làm chi.

- Tao không giúp gì được thì cùng biết được tình hình chứ.

Bây giờ mày đã biết rõ tình hình rồi. Thật là bi đát.

Đúng là bi đát cho Đan Uyên. Biết mình bị lây nhiễm HIV, Đan Uyên cùng đường tuyệt vọng, tìm đến cái chết. Rồi Hoàng Lạc khiến cô suy sụp hoàn toàn.

Tinh thần bị khủng hoảng bị tâm thần là điều không thể tránh khỏi. Cũng may Đan Uyên chỉ bệnh nhẹ.

Khánh Toàn thường xuyên đến bệnh viện thăm Đan Uyên, trò chuyện an ủi động viên cô.

Khánh Toàn cảm thông chia sẻ nỗi bất hạnh của Đan Uyên:

- Đừng nghĩ đến căn bệnh của mình, Đan Uyên hãy vui vẻ sống tốt thì sẽ vượt qua tất cả.

Không bị khinh khi xa lánh lại được Khánh Toàn an ủi động viên, Đan Uyên thấy nguôi ngoai phần nào nỗi buồn đau, mặc cảm vì bệnh:

Cảm ơn anh đã nhắc nhở em.

Khánh Toàn nói tiếp bằng sự khích lệ:

- Nếu vì bệnh mà Đan Uyên buông xuôi cuộc đời thì có nghĩa gì đâu. Hãy sống có ích cho người khác, Đan Uyên sẽ thấy quý cuộc sống hơn.

Hai người như có một sự đồng cảm nhau. Đan Uyên sung sướng vì Khánh Toàn hiểu được cô. Anh động viên giúp đỡ hướng Đan Uyên mộ t con đường đi có mục đích tốt đẹp.

Khánh Toàn chân tình bảo Đan Uyên:

- Hãy quên căn bệnh của mình và hãy làm những việc có ích cho người khác.

Đó là phương châm sống của Đan Uyên.

50Truyện dài: Anh Sẽ Đến - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:50 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Đan Uyên phấn chấn sống theo phương châm của Khánh Toàn đã nêu. Anh đã kể và đọc báo cho Đan Uyên nghe về những trường hợp bị lây nhiễm HIV, bị bệnh AIDS hoành hành nhưng vẫn có những người sống sót vươn lên. Họ lao động có ích làm những việc tốt đẹp cho người khác.

Khánh Toàn còn kể cho Đan Uyên nghe chuyện một người bạn của anh là họa sĩ cũng bị nhiễm HIV. Biết mình bị bệnh, Thiện cũng điên cuồng phẫn nộ, muốn kết liễu đời mình cho xong. Nhưng sau đó, Thiện đã điềm tĩnh lại và tiếp tục vẽ tranh như không có chuyện gì xảy ra. Thiện còn sống tích cực hơn, và cùng Khánh Toàn đi làm công tác từ thiện ở các nơi.

Nghe xong câu chuyện của Thiện bạn Khánh Toàn, Đan Uyên đề nghị:

- Hôm nay anh đưa em gặp anh Thiện nha!

Khánh Toàn gật đầu hứa hẹn:

- Tôi sẽ đưa Đan Uyên đến gặp Thiện và xem phòng tranh của Thiện, bảo đảm Đan Uyên sẽ thích vẽ ngay.

Đan Uyên cười nhẹ tênh:

- Thích nhưng vẽ không được.

Khánh Toàn đùa giọng:

- Nếu thích Đan Uyên cứ vẽ đại.

- Anh làm như dễ lắm. Em đâu thể là họa sĩ ngang xương được.

Khánh Toàn hỏi khẽ:

- Vậy Đan Uyên muốn thành họa sĩ có bài bản?

Đan Uyên tiếp lời Khánh Toàn:

- Phải học mới biết vẽ phải không anh?

Khánh Toàn sốt sắng:

- Nếu Đan Uyên thích, tôi sẽ chỉ Đan Uyên vẽ tranh.

- Thôi anh ơi, muộn rồi.

- Không có cái gì muộn cả.

- Trước mắt em thích theo anh làm công tác từ thiện.

- Cũng hay đó. Chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc các bệnh nhân bị lây nhiễm HIV ở giai đoạn cuối.

Khi nào đi anh nói với em nghen.

- Đồng ý!

Khánh Toàn bỗng ngập ngừng bảo:

- À! Còn việc này nữa. Tôi muốn hỏi Đan Uyên.

Đan Uyên hồi hộp:

- Việc gì hả anh?

Khánh Toàn hỏi nhanh:

- Sao không trả tự do cho Mẫn Huy để ràng buộc nhau làm gì?

Đan Uyên rất hồn nhiên:

- Em và anh Mẫn Huy rất tự do có ràng buộc nhau gì đâu. Chúng em chỉ là vợ chồng giả.

- Giả thật gì vẫn ràng buộc về mặt pháp lý.

Đan Uyên vẫn say sưa nói tiếp:

- Hiện giờ em và anh Mẫn Huy càng tự do. Đường ai nấy đi.

Khánh Toàn kêu lên:

Đan Uyên nói vậy sao phải. Hai người vẫn còn ràng buộc nhau. Đã có một đám cưới.

Đan Uyên buột miệng:

- Lẽ ra đừng có đám cưới đó phải không anh?

Khánh Toàn gật đầu giải thích:

- Phải! Lẽ ra đừng có đám cưới đó. Nhưng đã cưới rồi có giấy tờ, Đan Uyên nên ra tòa ly dị để trả tự do cho Mẫn Huy.

Đan Uyên thốt lên:

- Ôi! Sao em không nghĩ ra điều đó nhỉ? Em tưởng là cả hai luôn tự do chẳng làm gì phiền anh ấy.

Khánh Toàn trách nhẹ:

- Đan Uyên thật là ngây thơ.

Rồi anh lại hỏi:

Sponsored content



Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 2 trong tổng số 4 trang]

Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4  Next

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết