DIỄN ĐÀN CÀ MAU
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
DIỄN ĐÀN CÀ MAU

Diễn Đàn Cà Mau - Tôi Yêu Cà Mau

Chào Mừng Bạn Đến Với Diễn Đàn Mũi Cà Mau
Chúc Các Bạn Vui Vẻ

You are not connected. Please login or register

Truyện dài: Anh Sẽ Đến

Chuyển đến trang : 1, 2, 3, 4  Next

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 4 trang]

1Truyện dài: Anh Sẽ Đến Empty Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-20, 11:16 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương 1

Mặt trời đỏ như quả gấc từ từ chìm xuống biển. Biển vào buổi hoàng hôn đẹp mê hồn. Vạch đường chân trời tím như nằm vắt ngang qua đỉnh núi mờ ảo xa xa. Mặt biển lam biếc bỗng thay màu loang loáng tím. Trong vịnh náng ngoài biển, Mẫn Huy đang say sưa lấy những mẫu cát đủ màu sắc.

Ở chiếc lều trại trên bờ, Ngạn đang chờ cậu chủ về dùng cơm tối. Bất chợt Nhạn nhìn thấy trên ngọn núi thấp trước mặt một đốm lửa đỏ lập lòe và một bóng đen phất phơ lúc ẩn lúc hiện. Hoảng quá, Ngạn gọi Mẫn Huy hai ba lần.

Không có tiếng đáp lại. Một lát sau mới thấy Mẫn Huy lững thững xách mấy bịch cát đi vào. Thấy Mẫn Huy, Ngạn mừng rỡ hét lên như đứa trẻ:

- Trời ơi, cậu đi xúc cát ở đâu mà mất biệt, tôi tưởng cậu bị sóng thần cuốn rồi chứ.

Mẫn Huy trợn mắt la lên:

- Thằng quỷ, trù ẻo không hà! Làm gì có sóng thần chứ?

Ngạn bỗng hỏi:

- Thế lúc nãy cậu xúc cát ở đâu? Có thấy gì không?

- Thấy gì?

Ngạn rụt cổ:

- Ma!

- Cái gì?

Đưa tay chỉ về phía trước, giọng Ngạn đầy vẻ bí mật lần sợ sệt.

- Con ma áo đen, tóc xỏa phất phơ, cầm cục lửa đỏ huơ huơ, thấy ghê lắm.

Mẫn Huy đập vai Ngạn và cười ngất:

- Cái thằng, khéo tưởng tượng. Ma quỷ gì đâu.

Ngạn phân bua:

- Tôi thấy ma thật đó.

Mẫn Huy châm chọc:

- Mày nằm chiêm bao phải không?

Ngạn ấm ức:

- Tôi vái trời con ma lúc nãy hiện ra trước mặt cậu.

- Tao đang chờ con ma trên đinh núi của mày đó.

Dù Ngạm nói thế nào, Mẫn Huy cũng không tin mà còn chế nhạo Ngạn:

- Không có con ma áo đen nhưng có tiếng hú giữa biển đêm của mày!

Là một thanh niên tuổi mười bảy, từng là người giữ xe cho công ty của ông Mẫn Kha - cha của Mẫn Huy - mà Ngạn lại rất nhút nhát và sợ ma. Hôm sau, Ngạn rời bỏ Mẫn Huy trở về thành phố.

Còn lại một mình, Mẫn Huy vẫn lang thang đi tìm các loại cát có sắc màu tự nhiên trên bãi biển vắng, trong những vách núi đá Mẫn Huy say mê công việc mà quên cả bản thân mình.

Buổi trưa, Mẫn Huy trở về lều trại trên tay cầm bịch cát nhô lòng phơi phới hân hoan, Mẫn Huy huýt sáo một bản nhạc vui tươi. Bất chợt Mẫn Huy trông thấy bóng dáng một cô gái trong lều trại. Ôi ma! Chẳng lẽ con ma áo đen của Ngạn lại xuất hiện tại chỗ trú ngụ của Mẫn Huy đúng như lời dọa của Ngạn?

2Truyện dài: Anh Sẽ Đến Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-20, 11:16 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Mẫn Huy không tin. Làm gì có ma? Nhất là giữa ban ngày sáng trưng thế này?

Mẫn Huy thản nhiên bước vào "nhà" của mình. Một căn lều bạt che tạm bợ.

Chỗ ở của Mẫn Huy như là chỗ cắm trại vui chơi của học sinh sinh viên.

Cô gái lạ không hay biết. Mẫn Huy tha hồ quan sát cô. Cô gái mặc bộ quần áo cũ kỹ, bạc màu có vẻ quê mùa. Làn da ngăm ngăm rám nắng. Đặc biệt là mái tóc. Nếu các cô gái thành thị đua nhau nhuộm tóc vàng hoe thì cô gái biển này khỏi nhuộm, mái tóc của cô buộc túm đuôi gà cháy đỏ hoe vì nắng và gió biển.

Chẳng bận tâm đến mọi chuyện thế gian, cô gái ngồi say sưa vọc cát trong những bịch nylon của Mẫn Huy. Những mẫu cát nhiều màu anh đã cất công tìm kiếm và phân loại để riêng.

Trông cô gái vô tư nghịch cát như con nít mẫu giáo mà Mẫn Huy tức tối. Cô mà cao hứng đổ lộn xộn thì uổng phí bao công lao của anh.

Mẫn Huy hắng giọng. Anh sẽ la cho cô bé một trận về cái tội phá phách khi vắng chủ ''nhà'' - Hừm!

Cô bé ngẩng lên. Hoảng sợ vì tiếng hắng giọng vừa phát ra và trông thấy gương mặt "phù thủy" của Mẫn Huy mà cô bé bỏ chạy thục mạng về phía ngọn núi trước mắt.

Mẫn Huy chạy đuổi theo. Nhất định anh phải bắt cho được cô bé để hỏi tội.

Vừa chạy, Mẫn Huy vừa í ới gọi với theo:

- Đứng lại! Đứng lại!

- ...

- Không được chạy!

Cô bé chạy càng nhanh, Mẫn Huy đuổi theo không kịp. Mẫn Huy vừa chạy vừa thở hổn hển. Khi Mẫn Huy đuổi kịp thì không thấy bóng dáng cô bé đâu cả.

Cô bé mất dạng và một căn nhà hiện ra.

Mẫn Huy hấp tấp bước vào. Chắc chắn cô bé biến vào đây. Thế nhưng Mẫn Huy chẳng thấy tăm hơi cô bé mà lại trông thấy một ... ông già.

Ông già có mai tóc bạc giống các ông tiên trong truyện cổ tích. Tương phản với ông tiên là một gương mặt khó đăm đăm, đôi mắt đầy vẻ nghiêm khắc.

Mẫn Huy hơi thất vọng, nhưng cũng tìm cách làm quen.

- Thưa bác cho cháu hỏi thăm!

Giọng ông lão nặng trịch:

- Hỏi gì? Chẳng có gì đáng hỏi cả.

Mẫn Huy cụt hứng. Biết nói gì đây. Chẳng lẽ hỏi có cô gái nào vừa đi vào nhà?

Phớt lờ Mẫn Huy và có lẽ không muốn cho anh hỏi gì, ông lão rót tách trà đem ra mời Mẫn Huy làm nhiệm vụ tiếp khách.

- Uống đi! Trà sen đó!

Mẫn Huy bưng tách trà sen uống từng ngụm. Uống xong lại sợ giữa vùng núi vắng vẻ này, chẳng biết ông lão là ai. Ông không mặn mà hiếu khách, mà Mẫn Huy thản nhiên uống nước. Lỡ trong tách trà có gì:

Xua tan ý nghĩ không mấy sáng sủa, Mẫn Huy đưa mắt quan sát ông lão. Thấy nụ cười bí hiểm lạnh lạnh của ông, Mẫn Huy càng thêm bối rối.

Không dễ gì tìm được cô gái, Mẫn Huy lại ra vể mang thêm nỗi thắc mắc.

Điều kỳ diệu đã xảy ra. Không tìm mà gặp.

Cô bé lạ mặt lại xuất hiện trong lều trại của Mẫn Huy.

Như cô Tấm chui ra từ quả thị, giúp bà lão ở trong rừng, cô bé cũng chui ra từ quá thị giúp Mẫn Huy. Hàng ngày cô mang rau tươi hái trên núi và thịt cá khô xuống tiếp tế cho Mẫn Huy.

Và lần này cô sẽ không bỏ chạy thục mạng khi gặp Mẫn Huy nữa.

- Anh hãy nướng khô và nấu canh rau ăn cơm nhé!

Mẫn Huy lắc đầu:

- Nếu cô bé không nói rõ, tôi sẽ không dùng những thứ này đâu.

3Truyện dài: Anh Sẽ Đến Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-20, 11:16 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Cô bé nghiêng đầu nhìn Mẫn Huy:

- Nói gì ạ?

- Nói rõ cô là ai? Làm bì? và ở đâu?

Không ngờ cô bé cũng hỏi lại:

- Thế anh là ai? Làm gì? Ở đâu?

Mẫn Huy bật cười:

- Cô bé nói trước vì cô là khách đến ''nhà'' tôi.

Nụ cười thật hồn nhiên, cô bé lúc lắc mái tóc đuôi gà:

- Em tên là Hồng Cát. Sống ở vùng biển vắng này với cha nuôi là ông Trần.

Mẫn Huy biết ngay là ông già khó đăm đăm đó. Anh chưa nói gì thì Hồng Cát đã hỏi ngay:

- Thế còn anh, ở đâu đến đây? Anh xúc cát để làm gì? Có phải đãi cát tìm vàng không?

Mẫn Huy lắc đầu:

- Tôi không đãi cát tìm vàng đâu.

Biết nói với Hồng Cát thế nào đây? Mẫn Huy đang bỏ nhà ra đi tìm ... cát.

Mẫn Huy là con của nhà kinh doanh địa ốc Mẫn Kha. Mẫn Huy học đại học mỹ thuật, đam mê hội họa, đặc biệt là đang nghiên cứu tranh cát. Mẫn Huy không mặn mà gì đến công ty địa ốc của cha. Bỗng dưng Mẫn Huy bị bà nội và cha ép buộc cưới vợ. Cô gái tên Đan Uyên, một cô gái xa lạ Mẫn Huy hoàn toàn chưa biết mặt và lần đầu mới nghe nói tên.

Giọng bà nội ngọt ngào nhưng cũng đầy nghiêm khắc:

- Con cưới Đan Uyên là vẹn cả đôi bề, gia đình nó và gia đình mình vừa thân thiết vừa tương xứng nhau. Không cưới Đan Uyên thì con chẳng cưới ai cả.

Mẫn Huy kêu lên:

- Con không biết cô ta mà.

Bà Tâm Khuê cười tươi:

- Không biết rồi con sẽ biết, có khó gì đâu Đan Uyên là cô gái xinh đẹp chứ không phải Chung Vô Diệm đâu mà con lo.

Mẫn Huy chống chế:

- Con không nói vấn đề đó. Nhưng mà ...

Biết Mẫn Huy từ chối, ông Mẫn Kha buông lời hăm dọa.

- Con đồng ý cưới Đan Uyên thì sẽ được làm giám đốc công ty địa ốc. Bằng không thì trở thành chàng họa sĩ trắng tay.

Mẫn Huy đã chấp nhận rời khỏi gia đình với bàn tay trắng. Anh muốn sống với nỗi đam mê làm tranh cát. Anh không muốn sống mà bị lệ thuộc, bị đe dọa.

Sống mà không được làm theo ý mình thì sống mà làm gì. Thế là Mân Huy nhất quyết ra đi. Cùng đi với Mẫn Huy có Ngạn, chàng trai giữ xe của công ty địa ốc trốn theo Mẫn Huy.

Hai người lang thang khắp các vùng biển bãi biển hoang sơ vắng vẻ để sưu tầm cát màu. Thật ra chỉ có Mẫn Huy sưu tầm cát, còn Ngạn theo cậu chủ cho vui. Mẫn Huy và Ngạn cắm lều trại ven biển, ăn uống đồ hộp, nước ngọt qua loa, sống đời du mục. Sức trẻ và niềm tin khiến hai người rất lạc quan.

Nhưng Ngạn đột ngột bỏ về Sài Gòn vì sự cố ... ma. Trở về thành phố, dĩ nhiên Ngạn bị ông mẫn Kha đuổi việc vì ông rất khó tính. Ông không chấp nhận nhân viên vô kỷ luật.

Ngạn gọi điện thoại cầu cứu Mẫn Huy. Anh gọi điện về cho cha vừa năn nỉ vừa phải bảo lãnh cho Ngạn không bị đuổi việc vì ông rất khó tính. Phận của Ngạn đã yên, Mẫn Huy rất mừng. Riêng phần Mẫn Huy thì sao cũng được.

Không gì bằng anh được sống với thú đam mê của mình.

Hồng Cát vẫn thắc mắc hỏi Mẫn Huy:

- Anh không đãi cát tìm vàng, vậy đãi cát làm gì?

- Làm tranh cát - Làm tranh cát. Lạ quá nhỉ?

Mẫn Huy ôn tồn giải thích cho Hồng Cát.

- Tranh cát có nghĩa là dùng cát làm chất liệu để tạo ra tranh. Cát phải rây thiệt nhuyễn, mịn, màu cát tự nhiên không pha nhuộm thì những bức tranh cát sẽ rất đẹp và vô cùng độc đáo.

Hồng Cát thích thú reo lên:

- Làm tranh từ cát hay quá nhỉ?

Mẫn Huy mỉm cười nói thêm:

- Làm tranh cát công phu lắm phải có tính kiên nhẫn và tỉ mỉ mới được.

Hồng Cát kết luận thật gọn:

- Vậy anh là người có tính kiên nhẫn và tỉ mỉ.

Mẫn Huy cười hồi:

- Sao Hồng Cát nói thế?

- Thì anh đang làm tranh cát.

Mẫn Huy tỏ vẻ thân mật:

- Anh chỉ mới nghiên cứu cát thôi.

Hồng Cát lại hỏi:

- Rồi anh sẽ tiến hành làm tranh cát chứ?

Mẫn Huy hào hứng gật đầu:

4Truyện dài: Anh Sẽ Đến Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-20, 11:17 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Anh sẽ tiến hành tạo tranh cát. Đây là sở thích và đam mê của anh. Anh nhất định sẽ thực hiện điều tâm huyết này.

Hồng Cát tán thành:

- Chắc chắn anh sẽ tạo được những bức tranh cát tuyệt đẹp.

- Mong là được như thế.

Như một đứa trẻ nhỏ. Hồng Cát nhìn Mẫn Huy giọng đầy khích lệ.

- Chắc chắn anh sẽ làm được những bức tranh cát tuyệt đẹp. Anh đã tỉ mỉ tìm cát thế kia.

Vừa nói, Hồng Cát vừa đưa tay chỉ mấy bịch cát. Chợt nhớ chuyện Hồng Cát vọc cát phá phách hôm nọ, Mẫn Huy cất tiếng:

- Hôm đó đang vọc cát sao thấy anh Hồng Cát bỏ chạy dữ vậy?

Hồng Cát trả lời tỉnh bơ:

- Không chạy bị anh bắt đền cát thì sao?

- Anh đâu có đòi bắt đền?

- Không bắt đền mà khuôn mặt anh hầm hừ dữ tợn thấy ghê.

Mẫn Huy đưa tay lên xoa cằm, sờ mặt thật tức cười.

- Bộ mặt anh lúc đó dữ tợn lắm hả?

Hồng Cát cười hồn nhiên:

- Còn phải nói. Dữ tợn như con ma!

Lại ma! Mẫn Huy cắc cớ hỏi:

- Bộ em thấy ma rồi hả?

Hồng Cát, rụt cổ:

- Eo ôi, ma thấy ghê! Em có thấy ma bao giờ đâu.

Mẫn Huy vặn lại:

- Không thấy ma mà dám nói anh như con ma.

- Thì anh giống ma.

Mẫn Huy nghênh mặt lên hỏi:

- Bây giờ có giống không?

- Bây giờ giống ...

- Đừng nói là giống quỷ nha!

Hồng Cát lém lỉnh bảo:

- Bây giờ thì giống người bình thường.

Mẫn Huy vặn lại:

- Chẳng lẽ em nói anh bất thường?

- Em không nói anh bất thường nhưng ngạc nhiên vì cuộc sống của anh.

Mẫn Huy đính chính:

- Anh sống bình thường mà!

- Bình thường đâu. Anh ở đây chỉ mấy *** đồ hộp và nước ngọt. Ăn uống qua loa như vậy làm sao mà sống?

Mẫn Huy nhe răng cười:

- Anh vẫn sống nhăn răng nè.

Hồng Cát nhận định:

- Nhưng không tồn tại lâu đâu. Anh thiếu sinh tố và rau tươi héo hắt, suy dinh dưỡng đấy.

Nghe giọng điệu bác sĩ của Hồng Cát, Mẫn Huy cười thú vị:

- Nghe nói giống em ở bệnh viện ra quá.

Hồng Cát cười khúc khích:

- Em từ trên núi xuống.

- Giảng đạo hả?

- Không! Tuyên truyền về vệ sinh ăn uống.

Mẫn Huy ưỡn ngực:

- Anh vệ sinh có thừa!

Đưa tay chỉ quanh lều trại, Hồng Cát phê phán:

- Vệ sinh có thừa mà vứt bỏ bừa bãi.

Mẫn Huy gãi đầu phân bua:

- Tại anh không có thời gian thu gom cho sạch.

Hồng Cát tiếp tục nhận định:

- Anh sống thế này sẽ suy dinh dưỡng.

Mẫn Huy nheo một bên mắt nhìn Hồng Cát:

- Làm như anh là con nít vậy. Đường đường thế này mà suy dinh dưỡng đâu.

5Truyện dài: Anh Sẽ Đến Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-20, 11:17 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Hồng Cát hỏi lại:

- Anh tưởng anh đường bệ lắm à?

- Đường hoàng?

Hồng Cát hạ ngay một câu:

- Đường hoàng mà bề bộn thế này ư?

Phê phán nhưng tiện tay, Hồng Cát cũng thu gom các thứ trong liều trại của Mẫn Huy lại cho ngăn nắp sạch sẽ.

Hồng Cát thú vị mân mê các bịch cát màu.

- Hôm nọ mà em lỡ dại trộn lẫn các bịch cát vào nhau, không biết sẽ ra sao?

Giọng Mẫn Huy tỉnh rụi:

- Thì bị ăn đòn.

Đôi môi màu san hô đỏ chu lên:

- Xí! Làm gì có?

Mẫn Huy tình bơ giải thích tỉnh:

- Em không thấy sao, mấy đứa con nít vọc cát đá luôn bị đánh đòn.

- Nhưng em đâu phải con nít.

- Người lớn cũng bị đòn luôn vì phá.

Hồng Cát hờn dỗi ngúng nguẩy:

- Giúp anh mà anh nói thế, em bỏ cho anh suy dinh dưỡng luôn.

Nói thế nhưng Hồng Cát vẫn thể hiện vẻ người lớn của mình. Cô nhặt rau tươi nhóm bếp, nhen củi nấu nồi canh cho Mẫn Huy. Sẵn than củi, cô nướng mấy con cá khô.

Cử chi hiền hậu cần mẫn của Hồng Cát làm Mẫn Huy cảm động. Ngạn về Sài Gòn rồt có ai chăm sóc anh đâu. Tự dưng cô gái trong quả thị chui ra chăm sóc giúp đỡ anh.

Xong mọi việc, Hồng Cát ân cần:

- Anh ăn cơm cho nóng!

Mẫn Huy nhìn Hồng Cát với ánh mắt cảm kích:

- Em được bà tiên trên núi phải xuống giúp anh hả?

Nở nụ cười, Hồng Cát giải thích thật gọn:

- Có ai phái đâu? Thấy anh đơn chiếc quá em giúp.

Cơm đẻo, canh nóng. Mọi thứ Hồng Cát đã chuẩn bị tươm tất, Mẫn Huy mời lại Hồng Cát nhưng cô lắc đầu:

- Anh ăn đi em đã ăn ở nhà rồi. Anh đi tìm cát suốt cả ngày vất vả.

Đang đói bụng Mẫn Huy ăn ngay. Chưa bao giờ trong đời Mẫn Huy ăn bữa cơm nào ngon lành như thế.

Có hôm Hồng Cát nướng cho Mẫn Huy mấy con ốc biển thật ngon. Anh lai rai với mấy *** bia rất thú vị.

Mẫn Huy tấm tắc khen:

- Ốc biển nhậu bia rất, ngon tuyệt Hồng Cát khoe:

- Em biết làm các món đồ biển cho cha em nhậu nữa, như mực xào chua, mực nhồi thịt cua xốt cà, gỏi nghêu.

Mẫn Huy chép miệng:

- Chà ngon tuyệt! Nghe em kể các món là anh muốn nhậu.

Chợt nhớ đã lỡ lời, Hồng Cát nhìn Mẫn Huy nghiêm giọng:

- Em nói thế nhưng anh không được nhậu nhiều. Phải ăn uống tốt để giữ sức khỏe.

Mẫn Huy cười phá lên:

- Anh biết rồi, chuyên gia dinh dưỡng ạ!

Hồng Cát bẽn lẽn:

- Em chỉ lo cho những người đang làm việc như anh. Không được nhậu.

Mẫn Huy nhìn Hồng Cát trêu chọc:

- Anh hỏi thật nghe, em có dám khuyên cha em bỏ rượu không?

- Dám chứ!

- Thật không?

- Làm con mà khuyên cha thì có gì mà không dám?

Mẫn Huy bày tỏ:

6Truyện dài: Anh Sẽ Đến Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-20, 11:17 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Anh thấy cha em khó đăm đăm mà phát ngán.

Nở nụ cười hồn nhiên Hồng Cát trả lời tỉnh bơ:

- Cha khó với ai chứ đâu có khó với em.

- Chắc em là con cưng, con gái rượu.

- Em chẳng biết con gái rượu thế nào đâu.

Hồng Cát lắc đầu trả lời rồi giới thiệu:

- Cha em ở biển biết nhiều nơi có cát đẹp để em nói cha chỉ cho anh tìm nhé.

Nói đến cát màu là niềm say mê của Mẫn Huy anh thích thú reo lên như đứa trẻ được quà:

- Ồ, tuyệt quá! Nơi nào có cát anh sẽ tìm đến. Cám ơn em.

- Có gì mà cám ơn em! Cát của thiên nhiên anh cứ tha hồ mà lấy.

Mẫn Huy chủ động tìm đến nhà Hồng Cát. Căn nhà nhô bé, đơn sơ dưới núi mà anh đã ghé vào khi đuổi theo Hồng Cát.

Ông già tóc bạc phơ, gương mặt khó đăm đăm để lại ấn tượng sâu sắc trong anh. Lần gặp gỡ này, ông Trần cởi mở hơn, nụ cười bí hiểm lạnh lùng được thay bằng nụ cười hiền hậu. Vẫn tách trà sen rót mời Mẫn Huy nhưng giọng ông Trần ngọt ngào thân thiện hơn:

- Mời cậu dùng!

Mẫn Huy đáp lễ:

- Dạ, cám ơn bác!

Mẫn Huy tặng ông mấy *** đồ hộp cá thịt mà anh mới mua ngoài tiệm. Thức ăn Mẫn Huy đem theo đã cạn kiệt rồi, anh phải bổ sung thêm. Cũng nhờ Hồng Cát tiếp tế rau tươi nếu không, chắc Mẫn Huy héo hắt mất.

- Cháu biếu bác dùng.

Ông Trần cởi mở nhưng từ chối:

- Cậu bày vẽ! Cứ giữ lấy mà dùng!

- Dạ, cháu còn ạ. Bác cứ dùng thử đồ hộp.

- Tôi ở đây cứ tha hồ dùng đồ biển.

Vừa lúc đó, Hồng Cát bưng mâm thức ăn lên. Đĩa gỏi mực, tô cháo nghêu nghi ngút khói, mùi thơm hòa quyện hấp dẫn.

- Mời ba và anh Mẫn Huy!

Ông Trần bày thức ăn ra và bảo:

- Con hãy ngồi đây dùng cháo nghêu.

Hồng Cát mỉm cười liến thoắng:

- Ba với anh Mẫn Huy nhậu lai rai, con ngồi làm chi.

Mẫn Huy tinh nghịch bảo:

- Có Hồng Cát ngồi kèm, tôi và bác sẽ không lai rai nhiều đâu.

Hồng Cát đáp trả lại ngay:

- Không đám đâu! Ba bảo mồi càng ngon hấp dẫn thì càng nhậu nhiều.

Nhìn con gái với ánh mắt yêu thương, ông Trần đùa giọng:

- Vậy là con công nhận là con làm mồi ngon.

Hồng Cát nở nụ cười để lộ lúm đồng tiền tròn xoay trên má. Tại sao bây giờ Mẫn Huy mới nhìn thấy nhỉ? Có lẽ nước da ngăm rám nắng của Hồng Cát đã khiến anh ấn tượng nên quên để ý nét duyên ngầm của cô.

- Ba từng bảo con làm mồi ngon mà!

Giọng Hồng Cát trong trẻo vang lên.

Tuy không cùng ngồi ăn nhưng Hồng Cát vẫn ngồi xuống phục vụ cho hai người đàn ông. Cô múc cháo gắp thức ăn cho cha và Mẫn Huy và giục hai người ăn cho nóng.

Hồng Cát lại tươi cười nhắc nhở:

- Lai rai chút đỉnh thôi nghe ba, đừng uống rượu nhiều không tốt đâu.

Ông Trần nhìn con gái ra vẻ trách yêu:

- Không cho cha uống rượu nhiều, thế con làm mồi ngon để chi?

Hồng Cát nhanh nhảu trả lời:

- Để bồi dưỡng cha à!

Đối đáp thật khôn ngoan. Mẫn Huy thầm khen Hồng Cát.

Ông Trần cười hóm hỉnh:

- Chắc là con định bồi dưỡng cậu tìm cát này?

Hồng Cát bẽn lẽn, hai má ửng đỏ như màu mận chín.

Ông Trần quay sang Mẫn Huy.

- Nghe Hồng Cát bảo cậu tìm cát làm chi đó?

Mẫn Huy nhã nhặn đáp:

- Dạ, cháu nghiên cứu cát để sản xuất tranh cát ạ!

Ông Trần cười đôn hậu:

- Tốt! Tốt! Hôm nào tôi sẽ chỉ cho cậu nhiều chỗ cát màu đẹp lắm.

- Dạ! Cám ơn bác.

Hồng Cát nhìn Mẫn Huy một cách tinh nghịch:

- Anh thấy chưa? Ba em đâu có khó đăm đăm.

Ông Trần bỗng hỏi ngay:

- Cái gì khó đăm đăm hả con?

Hồng Cát cười khúc khích:

- Hôm đó anh Mẫn Huy đến đây gặp cha khó đăm đăm, anh ấy sợ hết hồn.

Ông Trần ôn tồn lý giải với Mẫn Huy:

- Hôm đó tôi tưởng cậu là bọn choai choai đi chơi phá phách đó mà.

Trời ạ! Mẫn Huy thế này mà ông bảo là bọn thanh niên choai choai phá phách. Thật là oan!

Mẫn Huy nhẹ nhàng đính chính.

- Cháu đâu có.

Ông Trần cười khề khà:

- Tôi biết rồi! Cậu chỉ say mê tranh cát thôi.

Bỗng ông cất tiếng hỏi Mẫn Huy:

- Cậu ở đâu đến đây lang thang tìm cát cực khổ thế này?

7Truyện dài: Anh Sẽ Đến Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-20, 11:17 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Dạ, cháu ở thành phố.

Ông Trần lại nhận định:

- Trai thanh niên ở thành phố mà chịu về nơi vắng vẻ thế này.

Mẫn Huy trả lời nhẹ tênh:

- Vì đam mê tranh cát, cháu sẵn sàng đi bất cứ nơi đâu tìm cát.

Ông Trần gật gù tán thành:

- Hay! Hay! Phải có lòng say mê công việc như thế.

Được người hiểu biết công việc của mình Mẫn Huy như ông Trần thì hay biết mấy.

Cha Mẫn Huy có cái nhìn rất thiển cận. Ông chỉ muốn Mẫn Huy theo công việc kinh doanh của ông. Ông rất ghét và luôn chê bai việc làm tranh cát của Mẫn Huy. Ông cho là anh mơ mộng viển vông xa rời thực tế. Kinh doanh địa ốc là công việc đáng làm mà không lo lại đam mê theo cát. Cát mà làm được cái quái gì?

Mối quan hệ giừa hai cha con ngày càng xấu đi. Ông không bao giờ đồng cám và tán thành việc nghiên cứu cát của Mẫn Huy. Đến nỗi Mẫn Huy phải bỏ đi. Mẫn Huy phải rời bỏ gia đình để tránh cả cuộc hôn nhân ép buộc. Mẫn Huy đường đường thế này mà bị cha và nội ép cưới vợ, thật là nực cười và vô lý.

Tuy nhiên, Mẫn Huy vẫn không để lộ ''tung tích'' của anh trước ông Trần và Hồng Cát. Không khí gia đình Hồng Cát thật ấm áp dễ chịu. Mẫn Huy thấy sống bình dị như họ thật thoải mái. Chẳng lo toan hay gặp phiền toái gì.

Bỗng ông Trần buông giọng bộc bạch:

- Cậu say mê cát hãy làm tranh. Tôi cũng say mê cát nên đặt con nhỏ tên là Hồng Cát.

Hồng Cát quay lại cha phụng phịu:

- Cha đặt con tên Cát gì kỳ quá chẳng đẹp tí nào.

Mẫn Huy lên tiếng ngay:

- Tên Hồng Cát rất hay và có ý nghĩa vô cùng, lại đẹp nữa.

Hồng Cát, lắc đầu:

- Em thấy có đẹp gì đâu.

Ông Trần nhắc nhở con gái:

- Con đừng có chê! Hồng Cát là cát màu hồng, rất có ý nghĩa.

Mẫn Huy cũng tán thành và nói thêm:

- Em ở biển mà tên Hồng Cát thì càng hay.

Hồng Cát nghếch mũi lên vờ nhăn nhó với Mẫn Huy:

- Không ngờ anh cũng cùng phe với cha em.

Ông Trần cười hóm hỉnh:

- Cùng phe tức là cùng tư tưởng thì tốt chứ sao con.

Nói xong, ông bưng ly rượu uống một ngụm và đưa cho Mẫn Huy. Anh lắc đầu:

- Cháu không uống rượu đế được đâu bác.

- Cứ uống rồi sẽ uống được.

Hồng Cát can ngăn:

- Anh Mẫn Huy không uống rượu được là tốt, sao ba lại ép?

Ông Trần lại phân bua - Ba ép uống rượu chứ có bắt cậu ấy làm gì sai pháp luật đâu.

Hồng Cát buông gọn:

- Uống rượu cũng là sai trái pháp luật đó ba.

Ông Trần lắc đầu:

- Hết biết con nhỏ này! Khách đến nhà, ba mời lai rai, còn con thì ngăn cản, cậu Mẫn Huy sẽ nghi sao nhỉ?

8Truyện dài: Anh Sẽ Đến Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-20, 11:17 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Hồng Cát nghiêng đầu nhìn Mẫn Huy lém lỉnh bảo:

- Anh nghĩ sao cứ nói cho ba em biết đi.

Nói sao nhỉ? Không uống rượu thì phật ý ông già. Còn uống rượu thì phật ý cô gái. Mẫn Huy gãi đầu, liệu lời mà nói. Cuối cùng, anh nnẹ nhàng đáp.

- Mỗi người có quan niệm về rượu nghĩa, rượu lễ, rượu tình và chỉ nên uống chừng mực như thế.

Ông Trần cười cười:

- Vậy là cậu uống với tôi ly rượu xã giao.

- Vâng, cháu sẽ uống với bác.

Ông Trần bưng ly rượu uống phan nửa, rồi đưa cho Mẫn Huy.

- Tới cậu!

Mẫn Huy bưng ly rượu uống một ngụm và để xuống. Ông Trần la quá chừng:

- Cậu phải uống hết!

Hồng Cát lên tiếng ngay:

- Ba thật kỳ! Anh Mẫn Huy đã uống xã giao rồi.

Và cô thoăn thoắt múc cháo vào chén thêm cho Mẫn Huy:

- Anh ăn cháo đi!

Đưa mắt nhìn con gái, ông Trần đùa giọng:

- Cậu ấy không có say đâu mà con lo.

Mẫn Huy buông câu pha trò nhưng đầy ý nghĩa:

- Cháu chỉ say công việc chứ không say rượu đâu.

Ông Trần bộc bạch:

- Say công việc thì tốt. Tôi cũng có uống rượu đâu mà Hồng Cát cằn nhằn suốt ngày.

Đôi môi xinh xinh của Hồng Cát phụng phịu rất dễ thương:

- Con có dám cằn nhằn cha đâu.

- Không cằn nhằn mà không cho cha uống rượu.

- Con chỉ khuyên cha đừng uống rượu vì rượu rất có hại cho sức khỏe.

Mẫn Huy mỉm cười buông gọn:

- Đúng, Hồng Cát là chuyên gia sức khỏe và dinh dưỡng.

Ông Trần nói nhanh:

- Nó là con gái dân chài miền biển có làm chuyên gia gì đâu cậu.

Hồng Cát bẽn lẽn nói như đính chính:

- Anh Mẫn Huy chế nhạo con đó ba ơi.

Mẫn Huy múc muỗng cháo nghêu và tỏ vẻ khen ngợi cô:

- Không dám chế nhạo Hồng Cát đâu. Thấy em hay khuyên nhủ điều này nọ, anh nghĩ giá em là bác sĩ.

Hồng Cát cất giọng tỉnh bơ:

- Em mà làm bác sĩ, em bắt cha và anh nằm viện.

9Truyện dài: Anh Sẽ Đến Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-20, 11:18 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Mẫn Huy kêu lên.

- Trời đất!

Còn ông Trần thì xua tay.

- Con đừng có nói khùng.

Không khí càng trở nên thân mật. Là khách nhưng Mẫn Huy thấy anh đã hòa nhập vào với gia đình của Hồng Cát. Anh ngỡ như đã quen thân với cha con Hồng Cát tự khi nào.

Khi chia tay ra về ông Trần đã dặn Mẫn Huy:

- Cậu nhớ ghé đây, tôi sẽ đưa đi tìm cát màu.

- Dạ!

Những ngày sau, Mẫn Huy được ông Trần đưa đến các nơi có cát màu để ông tha hồ tìm tòi nghiên cứu.

Ông Trần rất thích thú và ủng hộ việc làm tranh cát của Mẫn Huy:

- Cát bỏ không chẳng thấy ý nghĩa gì, nhưng làm tranh cát thì chắc tuyệt lắm.

Mẫn Huy hào hứng:

- Tranh cát đẹp lắm bác ạ.

Sau khi tìm được cát, Mẫn Huy trở về thành phố chuẩn bị các thứ để làm tranh cát.

10Truyện dài: Anh Sẽ Đến Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:42 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương 2

Mười ngày sau. Mẫn Huy trở lại tìm cát nơi bãi cũ. Anh ghé nhà ông Trần nhà trống trải, anh ngạc nhiên quá đỗi.

Mẫn Huy hỏi thăm mới hay một tin khủng khiếp xảy ra.

Ông Trần đi câu mực trên thuyền thúng, cơn giông gió nổi lên, vào bờ không kịp. Ông đã bị sóng nhận chìm nơi bãi vắng, không tìm thấy xác.

Sau tai họa bi thảm xảy ra cho ông Trần, Hồng Cát cũng mất tích, không ai biết cô đi đâu.

Mẫn Huy cảm thấy như đất trời tối sầm lại. Một gia đình nhân hậu đã giúp đỡ Mẫn Huy trong phút chốc đã không còn.

Tại sao ông Trần gặp tai họa? Tại sao Hồng Cát mất tích? Những câu hỏi vang lên nhưng Mẫn Huy không thể trả lời.

Mới hôm nào Mẫn Huy còn trò chuyện với ông Trần và Hồng Cát. Trong phút chốc hai cha con ông Trần đã biến mất.

Ông Trần bị sóng cuốn trôi, còn Hồng Cát đi về đâu? Bao năm qua Hồng Cát với cha sống gắn bó ở miền biển vắng này. Bỗng dưng ông Trần không còn, Hồng Cát chơi vơi. Cha chết không tìm được xác, nỗi đau lớn nhất đời Hồng Cát. Và cô đâ đi đâu? Tại sao Hồng Cát mất tích?

Mẫn Huy lo sợ mơ hồ. Anh đi tìm Hồng Cát ở các nơi lân cận không thấy bóng dáng Hồng cát.

Bất chợt, Mẫn Huy ao ước, giá như Hồng Cát hiện ra bắt Mẫn Huy chạy đuổi theo mãi cũng được Mẫn Huy nhất định đuổi theo cô đuổi hoài đuổi mãi.

Như cô Tấm chui ra từ quả thị, Hồng Cát giúp đỡ Mẫn Huy rất nhiều. Cô bé tiếp tế thức ăn tươi cho anh, dọn dẹp lều trại của anh rất sạch sẽ. Hồng Cát thường ngồi xem Mẫn Huy rây cát màu nữa. Vắng Hồng Cát, Mẫn Huy chợt bàng hoàng như mất mát vật gì quý giá:

Hình ảnh Hồng Cát luôn hiện ra trong tâm trí Mẫn Huy. Cô bé có làn da rám nắng, mái tóc đuôi gà vàng hoe, đặc biệt là lúm đồng tiền tròn xoe xinh xắn trên má. Nét duyên ngầm trong phút chốc chẳng hiện ra ...

Là đàn ông thanh niên, Mẫn Huy chẳng quan tâm đến chuyện ăn uống và sức khỏe, Hồng Cát đã nhắc nhở anh. Cô bé như là đứa em gái nhỏ thân thiết. Mẫn Huy đã gọi đùa Hồng Cát là chuyên gia sức khỏe đâu có sai.

Giờ đây cô bé Hồng Cát đã biến khỏi làng biển vắng này rồi. Hồng Cát ơi, em đi đâu về đây.

Mẫn Huy rất sợ sự mất tích. Bị nước cuốn chìm mất xác như ông Trần là quá bi thảm đớn đau. Lạy trời cho Hồng Cát bình yên đừng gặp chuyện bất trắc gì cá. Thẫn thờ bên căn nhà xiêu vẹo của cha con Hồng Cát rồi Mẫn huy lại đi tìm cô lần nữa. Lang thang ra bãi biển vắng, ra ngoài vịnh, Mẫn Huy một mình một bóng, lúc trước tìm cát, bây giờ tìm Hồng Cát.

Không có chút dấu vết gì về cô bé - chuyên gia dinh dưỡng của Mẫn Huy, anh thất vọng hoàn toàn.

Ơi, Hồng Cát ơi ...

Hôm Ngạn bỏ vể thành phố, Mẫn Huy không thấy buồn bã trống vắng như thế này. Có lẽ hình ảnh của Hồng Cát đã để lại trong anh những ấn tượng đậm nét? Hồng Cát đã mất tích, Mẫn Huy không thể nào ở biển vắng này được nữa.

Tâm trạng rối bời héo hắt Mẫn Huy cũug chẳng làm gì được.

Cô bé Hồng Cát vui tươi, nhí nhảnh, tinh nghịch đã khiến Mần Huy nghĩ ngợi nhiều.

Mẫn Huy rời khỏi biển trong tâm trạng buồn da diết.

Nhớ biển. Nhớ người!

Ơi, cô bé Hồng Cát đã đi về đâu?

Về thành phố nhưng Mẫn Huy không dám ghé nhà. Anh sợ gặp bà nội, gặp cha. Bà nội nghiêm khắc oai quyền như mấy bà phán ngày xưa. Chuyện hôn nhân của con cháu mà bà cũng can thiệp vào cho mệt tuổi già. Bà nội và cha đừng hòng ép buộc Mẫn Huy cưới cô gái tên Đan Uyên lạ hoắc nào đó. Mẫn Huy yêu ai sẽ cưới người đó.

Không để cho bà nội và cha quyết định cuộc hôn nhân, Mẫn Huy sẽ chống đối đến cùng. Mẫn Huy đã trưởng thành. Là người đàn ông có bản lĩnh, Mẫn Huy tự quyết định cuộc đời mình. Khăn gói lên Đồng Nai, Mẫn Huy gõ cửa nhà Khánh Toàn tên bạn thân, cùng học mỹ thuật, hiện là họa sĩ.

11Truyện dài: Anh Sẽ Đến Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:42 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Gặp Khánh Toàn, câu đầu tiên Mẫn Huy thốt lên:

- Mày cho tao tá túc một thời gian nhé!

Khánh Toàn gật đầu lia lịa:

- Nhà chỉ có một người đàn ông, thêm một tên nữa cũng chẳng sao cả.

Rồi Khánh Toàn khôi hài:

- Có hẹp nhà tao cũng rộng bụng hà.

Mẫn Huy đặt valy xuống góc nhà, vỗ vai Khánh Toàn:

- Tao biết mày luôn rộng bụng mà!

Đưa mắt nhìn Mẫn Huy, Khánh Toàn đùa giọng:

- Tự nhiên cao hứng xách gói lên đây ở? Có phải bị người yêu đuổi không?

Mẫn Huy cười khì:

- Có người đâu mà bị đuổi.

- Chứ sao lại khăn gói ra Đồng Nai hiu quạnh này?

Mẫn Huy hạ giọng:

- Đi lánh nạn hai kẻ bề trên.

Khánh Toàn kêu lên:

- Cái gì?

Mẫn Huy từ tốn giải thích:

- Hoàng thái hậu và phụ vương bắt cưới vợ.

Khánh Toàn hỏi dồn:

- Cưới ai?

- Một thiên kim tiểu thư lạ hoắc từ trên trời rơi xuống.

Khánh Toàn tỉnh bơ:

- Cưới người không quen biết càng tốt. Cứ cưới, sao bỏ chạy?

Mẫn Huy cũng tỉnh rụi đáp trả:

- Nếu mày thích cứ cưới.

Khánh Toàn giãy nảy:

- Thằng quỷ! Của mày chứ phải của tao đâu.

Mẫn Huy cất giọng khôi hài:

- Có của đâu. Tao đang trắng tay đây.

Khánh Toàn hỏi vặn:

- Con ông giám đốc công ty địa ốc mà trắng tay ư?

Mẫn Huy đính chính:

- Công ty của cha chớ của tao ư? Tao đang bị chặn nguồn lương thực.

- Tại sao?

- Vì không chịu cưới vợ.

- Vậy có kẻ bỏ nhà ra đi vì không chịu cưới vợ.

- Tao thà chịu trắng tay, không giữ chức giám đốc.

- Nên bỏ nhà ra đi. Khí khái nhỉ!

Mẫn Huy cười:

- Tao lên đây với mày tìm một chỗ làm tranh cát.

Khánh Toàn vui vẻ pha trò:

- Tao sẵn sàng chứa kẻ đang bị truy nã.

- Cái thằng! Tao không có làm gì sai pháp luật nghe!

- Mày làm trái luật nhà. Hoàng thái hậu và phụ hoàng truy nã cũng đủ chết.

À, còn mẫu hậu thì sao?

Mẫn Huy ranh mãnh gỉai thích:

- Mẫu hậu với phụ hoàng là một đôi. Mà cùng đôi thì bao glờ cũng cùng phe.

- Rốt cuộc có mình mày cô thế?

- Cô thế không đồng minh, bởi vậy tao mới đi lánh nạn đây nè.

- Mong là mày tai qua nạn khỏi.

Mẫn Huy nhẹ nhàng bày tỏ:

- Không có mày, tao chẳng biết tá túc ở đâu.

Khánh Toàn cười tỉnh bơ:

- Thì mày tá túc ở khách sạn.

- Tao cháy túi rồi.

- Vậy thì ở vỉa hè.

Mẫn Huy vui nhộn:

- Cũng may tao có thằng bạn như mày nên khỏi ở vỉa hè.

Khánh Toàn đưa mắt nhìn Mẫn Huy từ đầu đến chân, hạ một câu bình luận:

12Truyện dài: Anh Sẽ Đến Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:42 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Chẳng ai như mày, tự đày đọa bản thân chi cho khổ.

Mẫn Huy kêu lên:

- Cái gì?

- Nhà cao cửa rộng không ở, cuộc sống sung sướng không chịu lại chui đến đây tá túc tao cho khổ?

- Tao tự nguyện chịu khổ.

Khánh Toàn xúi bảo:

- Theo tao, mày nên cưới thiên kim tiểu thư và nhận chức giám đốc công ty địa ốc có hơn không, được cả đôi đàng.

Mẫn Huy phản ứng:

- Thôi mày, đừng xúi! Tao thà bị đuổi khỏi nhà chứ không chịu ép mình.

Khánh Toàn bông đùa:

- Phụ hoàng có ép mày đi tu đâu mà mày sợ?

Mẫn Huy đáp tỉnh bơ:

- Ép cưới vợ cũng đáng sợ hơn ép đi tu đấy.

- Cưới vợ để mày tu thân lập chí.

Mẫn Huy xua tay:

- Mày đừng nói như mấy ông cụ! Bộ có vợ rồi mới tu thân lập chí được à.

- Chứ sao!

- Không có vợ, tao cũng tu thân lập chí được vậy.

Khánh Toàn lý giải:

- Nói chung, phụ hoàng muốn mày có người giữ chân.

Mẫn Huy lắc đầu:

- Tao không muốn bị ai giữ chân cả.

Khánh Toàn gật gù:

- Tao biết mày còn muốn làm thằng lãng tử phiêu bạt.

Mẫn Huy cười khì:

- Mày biết tính tao sao còn xúi dại?

- Xúi có lợi cho mày chứ có hại đâu.

- Lợi gì?

- Lợi là mày có vợ đẹp con khôn và làm ông chủ.

Mẫn Huy lắc đầu liên tục:

- Tao nghe mà oải quá, chắc kiểu đó hết thực hiện mộng lớn.

Khánh Toàn cười khì:

- Điều đó tốt quá rồi, còn đòi mộng lớn gì nữa?

Mẫn Huy nói nhanh:

- Mày nên nhớ tao lên đây là để tự do thực hiện mộng làm tranh cát. Mày phải tạo điều kiện cho tao.

Khánh Toàn bát tay Mẫn Huy cười pha trò:

- Tao sẽ cung cấp cho mày mì gói và nước lã.

Không ngờ Mẫn Huy lại hưởng ứng:

- Đồng ý! Bao tử lép xẹp của tao sẽ không từ chối đâu.

Khánh Toàn thản nhiên:

- Mày không chê là tốt. Tao còn mì gói kia kìa?

Đứng lên Mẫn Huy vỗ túi:

- Nói thế chứ tao vẫn chưa cháy túi đâu. Tao với mày ra quán kiếm gì bỏ bụng đi!

- OK!

Khánh Toàn hưởng ứng nhanh. Hai người cùng kéo nhau ra quán ăn.

Những ngày ở nhà Khánh Toàn, Mẫn Huy bắt đầu làm tranh cát.

Công việc đầu tiên là tạo chất liệu. Cát đã có sẵn sau bao ngày tìm kiếm chọn lọc. Để sáng tạo những bức tranh cát đẹp, Mẫn Huy tỉ mỉ rây cát cho thật nhuyễn mịn, để màu cát tự nhiên chứ không pha chế gì cả. Việc rây cát vất vả hơn pha màu vẽ của các họa sĩ cầm cọ vẽ. Nhưng Mẫn Huy làm việc rất hăng say và hào hứng.

Khánh Toàn thì lo vẽ tranh lụa, thỉnh thoảng cũng ghé mắt vào xem Mẫn Huy làm việc Mẫn Huy dồn hết tài năng tâm trí để sáng tác tranh cát. Anh tạo rất nhiều tranh phong cảnh tuyệt đẹp. Đặc biệt là bức tranh cát thiếu nữ. Một thiếu nữ đẹp tự nhiên, giản dị. Bức tranh sống động, có hồn.

13Truyện dài: Anh Sẽ Đến Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:43 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Nhìn bức tranh, Khánh Toàn tấm tắc khen ngợi:

- Đẹp tuyệt vời! Người trong mộng phải không?

Rồi anh chàng thản nhiên bình luận:

- Chỉ có người tình trong mộng, mày mới để hết tâm huyết mà tạo nên bức tranh đẹp lộng lẫy như thế.

Mẫn Huy hỏi lại:

- Những bức khác không đẹp lộng lẫy sao?

- Tất nhiên là đẹp lộng lẫy, nhưng bức thiếu nữ đẹp nhất. Vì thiếu nữ ở trong tim óc mày rồi và mày chỉ việc nặn ra.

Mẫn Huy cười thật hiền:

- Tao không biết có thiếu nữ nào ở trong tim tao không?

Khánh Toàn khẳng định:

- Chắc chắn là có.

- Sao mày biết?

- Có thiếu nữ trong tim mày mới khăng khăng từ chối thiên kim tiểu thư nào đó.

- Cái thằng khéo suy luận.

Khánh Toàn vặn lại:

- Mày không thừa nhận à? Thế thiếu nữ này ở đâu ra mà mày vọc cát tạo nên tranh đây?

Mẫn Huy đáp tỉnh rụi:

- Ở trên núi xuống!

Khánh Toàn kêu lên:

- Trời đất. Nữ hiệp sĩ hay là một Bà La Môn phái nào?

- Thằng quỷ! Nói năng giọng chướng!

Khánh Toàn nhe răng cười:

- Tại mày bảo thiếu nữ trên núi xuống, tao liên tưởng chứ sao.

Rồi Khánh Toàn nheo mắt với Mẫn Huy:

- Nói chứ khai thiệt đi. Thiếu nữ trong cát là ai? ở đâu vậy?

Mẫn Huy đáp gọn:

- Thì tao cũng có một người mẫu để tạo hình như mày có một người mẫu để vẽ vậy.

- Nhưng tao có thấy người mẫu nào ngồi cho mày tạo cát đâu.

- Tao tưởng tượng!

Khánh Toàn cười cười:

- Phải có người thật để mày tưởng tượng phải không?

Mẫn Huy đành chịu thua:

- Cái thằng! Mày nghĩ sao cũng được!

- Tao đoán trúng phóc hà!

Khánh Toàn cười đắc ý rồi bảo:

- Đợt này tao với mày triển lãm chung nhé!

- Ồ, còn gì bằng!

Mẫn Huy mừng rỡ kêu lên. Được triển lãm để giới thiệu tranh cát với giới yêu nghệ thuật thì còn gì bằng. Lòng nôn nao bồn chồn chuẩn bị cho buổi triển lãm, Khánh Toàn sẽ trưng bày các bức tranh lụa, Mẫn Huy sẽ giới thiệu với mọi người các bức tranh cát. Một loại tranh sáng tạo mới lạ bằng chất liệu cát. Hy vọng mọi người thưởng thức sẽ thích những bức tranh độc đáo này.

Mẫn Huy chưa nghĩ đến việc triển lãm. Anh dồn hết tâm huyết làm tranh với lòng đam mê chân chính. Khánh Toàn mở triển lãm cũng là cơ hội để Mẫn Huy giới thiệu tranh cát với mọi người. Mẫn Huy chuẩn bị các bức tranh cát rất công phu. Bức nào anh cũng ưng ý.

Mẫn Huy và Khánh Toàn rất vui. Hai người hy vọng dạt dào vào đợt triển lãm này.

Phòng triển lãm được trang bị khá công phu, đẹp và độc đáo. Một bên tranh lụa một bên tranh cát. Khác nhau nhưng có sự kết hợp hài hòa khéo léo.

Sự kết hợp của một tình bạn thân thiết cảm thông.

Những bức tranh cát của Mẫn Huy mới lạ, đủ sắc màu. Cả hai như đang hòa quyện vào nhau thu hút khách thưởng lãm. Khách xem khá đông đủ mọi lứa tuồi. Nhiều nhất là giới trẻ. Mẫn Huy và Khánh Toàn như hai ông chủ lịch lãm saug trọng. Khác với lúc bông đùa chọc phá nhau, lúc này trông hai chàng trai thật chững chạc điềm đạm. Hai người ân cần tiếp khách. Nét vui tươi, phấn khởi hiện lên gương mặt Mẫn Huy khi anh được yêu cầu thuyết minh về thể loại tranh cát với mọi người.

Thể loại tranh cát mới mẻ có. ''ức cuốn hút khiến mọi người chú ý và hỏi mua. Một ông khách nước ngoài ngắm nhìn mãi bức tranh thiếu nữ Hồng Cát.

Phải, đó chính là chân dung của Hồng Cát.

Như họa sĩ cầm cọ vẽ, Mẫn Huy đã cầm dụng cụ, tráng cát theo trí nhớ. Một khuôn mặt đằm thắm dịu đàng hiện ra bằng cát màu thật độc đáo. Nhìn tranh Mẫn Huy chạnh lòng nhớ Hồng Cát. Giờ này em ở đâu?

Giá như Hồng Cát được nhìn thấy tranh này nhỉ? Công lao Hồng Cát đã giúp Mẫn Huy bao nhiêu việc lúc anh đi tìm cát màu ở biền vắng. Anh không đãi cát tìm vàng mà anh đãi cát tìm em đó Hồng Cát. Giờ này đây anh chỉ thấy dáng hình em qua bức tranh cát. Em đang ở trong tranh. Em là cô tiên huyền ảo hay cô Tấm dịu hiền? Ôi, có bao giờ từ trong bức tranh cát, em bước ra? Dường như con tim Mẫn Huy đang gọi tên Hồng Cát Hồng Cát ơi, Hồng Cát?

Người khách nước ngoài mãi ngắm bức tranh thiếu nữ và ông tô ý muốn mua. Bán tranh thiếu nữ Hồng Cát ư? Không! Không bao giờ! Mẫn Huy đã sáng tác tranh bằng cả con tim và khối óc, bằng nỗi đam mê là niềm nhung nhớ quắt quay. Bức tranh thiếu nữ là của Mẫn Huy. Anh chỉ để dành tặng riêng một người.

14Truyện dài: Anh Sẽ Đến Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:43 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Mỉm cười nhã nhặn. Mẫn Huy từ chối, không chịu bán bức tranh cát thiếu nữ.

Người khách nước ngoài biết đây là bức tranh quý giá, ông nài nỉ Mẫu Huy và đề nghị một giá khá cao:

"Mười mấy ngàn đô la". Số tiền lớn rất hấp dẫn nhưng Mẫn Huy vẫn không bán bức tranh.

Thế là dù nghèo cháy túi, bị cha cắt hết nguồn viện trợ bấy lâu nay, Mẫn Huy nhất quyết không vì tiền mà bán tranh. Bức tranh thiếu nữ Hồng Cát mãi mãi là kho báu của riêng anh. Mẫn Huy sẽ giữ gìn nâng niu trân trọng bức tranh cát này.

Mẫn Huy đã làm bước đột phá sản xuất tranh cát để giới thiệu với mọi người. Bức tranh cát là quà thưởng của sự thành công. Khách xem triển lãm đều không ngớt ngợi khen. Đó là những lời động viên quý giá với Mẫn Huy. Dù bán chưa nhiều tranh nhưng Mẫn Huy Vẫn rất phấn chấn. Anh sẽ tiếp tục sản xuất tranh cát nữa.

Hay tin người khách nước ngoài trả mười mấy ngàn đô đề mua bức tranh thiếu nữ Hồng Cát mà Mẫn Huy không bán, Khánh Toàn chất vấn ngay:

- Mày sản xuất tranh cát để làm gì? Có phải để bán không?

- Tất nhiên để bán.

- Thế sao người ta mua bức tranh mười mấy ngàn đô la mà mày không bán?

Mẫn Huy giải thích bằng giọng triết lý:

- Cái gì càng cao giá thì càng quý.

Khánh Toàn hỏi dồn:

- Quý thì sao?

- Thì phải cất giữ!

- Cái thằng! Đúng là người trong mộng nên không dám bán cho ai.

Mẫn Huy tỉnh tỉnh:

- Cứ xem là như vậy!

Khánh Toàn kêu lên với giọng khẳng định rồi thắc mắc hỏi:

- Cô ấy là ai, ở đâu vậy?

- Hồng Cát ở ngoài biển.

Khánh Toàn tròn mắt nhìn Mẫn Huy:

- Gì vậy ông? Hồng Cát à? Bộ mê tranh cát rồi ghép cho cô ấy biệt Đanh hả?

Mẫn Huy cao giọng giải thích:

- Thật đó! Tao cũng bất ngờ khi cô ấy tên là Hồng Cát.

- Vì Hồng Cát, mày mới không chịu cưới vợ theo lệnh phụ vương chứ gì?

- Tao không biết phải thế không. Điều đầu tiên là tao muốn phản đối sự ép buộc.

Khánh Toàn bổ sung thêm:

- Việc thứ hai là chỉ chịu cưới Hồng Cát thôi.

Mẫn Huy chép miệng:

- Điều đó tao cũng không biết.

Khánh Toàn tặc lưỡi:

- Cái thằng, việc gì mày cũng không biết là sao? Đã đưa người đẹp lên tranh, tạo hình tạo dáng rồi mà còn bày đặt.

Mẫn Huy phân trần:

- Tao biết nói thế nào với mày đây, chỉ là mường tượng hình ảnh Hồng Cát.

mà tạo hình thôi, còn cô ấy thì có gặp lại đâu.

Khánh Toàn ngạc nhìên:

- Tại sao? Em lấy chồng rồi à?

- Hồng Cát mất tích.

- Cái gì?

Khánh Toàn bật dậy:

- Mày không đùa chứ? Người đẹp mất tích ư?

Mẫn Huy kể mọi chuyện cho Khánh Toàn rồi bảo:

- Cha bị nước cuốn trôi, Hồng Cát mất tích, chẳng biết đi về đâu.

Khánh Toàn buột miệng:

- Chẳng lẽ cô ấy bị sóng biển cuốn trôi.

Mẫn Huy kêu lên vì không muốn tin điều đó.

- Không có đâu!

- Chuyện rủi ro không thể ngờ được.

Mẫn Huy ngồi im lặng, hai tay bưng lấy mặt.

Khánh Toàn lại nhận định:

- Mày đã kiếm Hồng Cát khắp nơi và cũng tạo nên tranh để kỷ niệm rồi, đừng day dứt nữa.

15Truyện dài: Anh Sẽ Đến Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:43 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Tao không hiểu tại sao Hồng Cát mất tích.

Có thể là Hồng Cát không còn. Khánh Toàn muốn nói với Mẫn Huy nhưng anh lặng thinh, rồi lại an ủi Mẫn Huy:

- Có lẽ mày và Hồng Cát không có được mối lương duyên. Thôi, hãy cưới thiên kim tiểu thư cho phụ hoàng yên lòng.

Mẫn Huy phẩy tay:

- Mày đừng xúi quẩy. Hãy để cho tao được yên tâm làm tranh cát.

- Bộ cưới vợ rồi mày không làm tranh cát được ư?

- Bị ràng buộc mất tự do sao làm được.

- Lúc đó mày lo làm giám đốc khỏi làm tranh cát.

Mẫn Huy lắc đầu:

- Thôi đi ông! Tôi mê làm tranh cát hơn làm giám đốc.

Khánh Toàn cười châm chọc:

- Chưa có thấy ai dại như mày.

- Mày cũng vậy thôi.

- Tao khác.

- Khác gì?

Khánh Toàn không tra lời mà lại trầm trồ:

- Lạ thật bức tranh cát thiếu nữ mà có người chị bỏ tiền mua với giá cao ngất. Tao thấy mà phát mê.

- Phải của mày chắc bán rồi ha?

Khánh Toàn gãi đầu:

- Cũng có thể. Bán lấy số tiền cao dùng biết bao nhiêu việc.

Mẫn Huy lắc đầu:

- Thôi đi ông! Tôi không nghĩ nhiều đến vật chất đâu.

- Có vật chất mới sống được nghe. Mày không phải là người cõi trên mà ăn hương hoa, không khí.

Mẫn Huy lý giải:

- Cái thằng! Ý tao là bức tranh thì tao phải giữ, còn chuyện cơm áo thì vẫn phải lo.

Khánh Toàn cười hề hề:

- Mày Vẫn tạo ra những bức tranh thiếu nữ khác được mà.

- Mày nên nhớ là chỉ có hình ánh buổi ban đầu là đẹp nhất.

- Mày nghĩ là những bức thiếu nữ sau sẽ không đẹp.

Mẫn Huy giải thích thêm:

- Tao tạo tranh thiếu nữ Hồng Cát một cách xuất thần vì những lúc đang tưởng nhớ cô ấy Khánh Toàn bổ sung:

- Và bằng cả tình yêu mãnh liệt nữa chứ.

Bây giờ Khánh Toàn không cho Mẫn Huy gàn dở nữa, mười mấy ngàn đô la mà không chịu bán. Mẫn Huy đã có một tình yêu chân chính và đã gửi vào bức tranh thì làm sao mà bán chứ. Tình yêu là điều kỳ diệu. Người ta có thể đánh đổi tất cả để bảo vệ tình yêu.

Không bán tranh cát thiếu nữ Hồng Cát thì Mẫn Huy vẫn bán những bức tranh khác.

Buổi triển lãm chung của hai người rất thành công.

Cuối đợt triển lãm chợt có một cô gái rất sang trọng đến tham quan và mua tranh cát của Mẫn Huy.

Khi tiếp xúc với cô gái, Mẫn Huy rất đỗi ngỡ ngàng. Cô gái có gương mặt giống Hồng Cát như đúc.

Hồng Cát! Có phải Hồng Cát? Đúng là Hồng Cát hay Mẫn Huy đang trong cơn chiêm bao?

Mẫn Huy đau đáu nhớ về Hồng Cát nên nhìn thấy cô gái nào cũng ngỡ là Hồng Cát. Trước mất Mẫn Huy các cô gái đều biến thành Hồng Cát.

Ánh mắt Mẫn Huy chiếu vào cô với cái nhìn của nhà quan sát. Cô gái mặc bộ váy màu hồng phấn điểm những chùm hoa đỏ thật sang trọng, dáng vẻ kiêu sa. Gương mặt trang điểm đẹp lộng lẫy, nữ trang lấp lánh nơi cồ và tay, mái tóc nhuộm vàng buông lơi.

Chỉ có gương mặt là của Hồng Cát, còn trang phục và phong cách thì khác xa.

Có lẽ cô gái này là Việt kiều mới về nước. Nghĩ thế nhưng Mẫn Huy ngỡ ngàng lơ mơ như đang chìm trong mộng. Hồng Cát! Biết đâu Hồng Cát đã hóa trang.

16Truyện dài: Anh Sẽ Đến Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:43 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Cô gái buột miệng khen:

- Mấy bức tranh cát đẹp quá.

Mẫn Huy hỏi thăm dò:

- Cô có thích tranh cát không?

- Tôi rất thích! Tôi mua tặng bạn. Chắc chắn anh ấy thích lắm.

Cô gái trả lời rồi hỏi lại:

- Một mình anh làm đó hả?

- Chỉ một mình tôi.

- Những hạt cát mà tạo nên tranh thật là công phu.

Mẫn Huy gật nhẹ:

- Đúng là công phu. Công việc không vất vả nhưng đòi hỏi phải thật kiên nhẫn và tỉ mỉ.

Cô gái vui vẻ:

- Vậy là anh có đủ hai yếu tố tỉ mỉ và kiên nhẫn.

Bức tranh thiếu nữ Hồng Cát đập vào mắt cô gái reo lên:

- Ồ, bức tranh thiếu nữ đẹp quá.

- Cô có thấy thiếu nữ trong tranh ...

Mẫn Huy hỏi chưa dứt câu, cô gái đã ồ lên thích thú vì phát hiện thiếu nữ trong tranh giống mình.

- Cô gái là ai vậy anh?

- Bạn tôi đấy.

- Cô ấy ở đâu vậy?

- Ở ngoài vùng biển.

Cô gái đặt vấn đề:

- Anh bán bức tranh này cho tôi nhé.

Mẫn Huy lắc đầu:

- Bức tranh này không bán. Tôi có ghi dưới rồi đó.

Cô gái nằn nì:

- Bán cho tôi đi mà. Tôi sẽ trả giá cao.

- Giá nào tôi cũng không bán.

Cô gái mơ màng:

- Anh cho tôi đi! Tôi mà mang bức tranh này về, ai cũng bảo là anh tạc hình tôi đấy.

Mẫn Huy nghiêm giọng khẳng định:

- Đó là chân dung cô bạn gái tôi.

- Anh nhất định không bán sao?

- Có người cũng đã trả giá cao nhưng tôi không bán. Tôi phải giữ cho riêng mình. Cô cứ mua những bức khác.

Cô gái hất mặt đầy vẻ cao ngạo:

- Tôi sẽ mua hết mấy bức tranh cát này.

Mẫn Huy thật lòng đáp:

- Tôi rất vui được cô ủng hộ.

Cô gái bỗng đề nghị:

- A phải rồi! Anh hãy dùng cát tạo bức chân dung nhé!

Một đề nghị bất ngờ, Mẫn Huy không biết trả lời sao? Có nên đồng ý? Cô gái lại ân cần.

17Truyện dài: Anh Sẽ Đến Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:43 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Anh tạo chân dung tôi nhé! Tôi sẽ mua lại bức tranh, giá bao nhiêu tùy anh.

Mẫn Huy đắn đo:

- Để tôi suy nghĩ.

- Còn suy nghĩ gì nữa anh. Với bàn tay khéo léo tài hoa, anh đã tạo chân dung bạn gái đẹp rồi. Hãy tạo chân dung em đẹp hơn thế nữa nha!

Gương mặt ánh mắt của cô gái như làm cho hình ảnh Hồng Cát hiện ra trước mắt Mẫn Huy. Anh lại ngắm nhìn và nghe cô nói.

18Truyện dài: Anh Sẽ Đến Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:43 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương 3

Hôm sau cô gái kiêu sa đến phòng triển lãm gặp Mẫn Huy, cứ như là Mẫn Huy đã hứa với rồi vậy.

- Em đến để anh tạo tranh cát cho em. Nhớ làm sao em hiện lên tranh giống hệt nghe!

Mẫn Huy điềm tĩnh đáp:

- Tôi chưa hứa mà!

- Thì bây giờ anh hứa anh làm đi!

Cô gái nói như phán lại còn khích bác Mẫn Huy:

- Chẳng lẽ anh biết tạo chân dung cô người yêu của anh thôi?

- Tôi làm tạo tất cả mọi hình ảnh chứ!

Cô gái buông gọn:

- Vậy thì thống nhất. Anh đồng ý rồi chừng nào bắt tay làm việc?

Mần Huy thầm nhủ:

"cũng nên tạo chân dung cô gái này, xem sao". Cô gái sắc sảo kiêu sa này lên tranh cát sẽ thế nào nhỉ? Mẫn Huy thắc mắc và muốn tạo hình ngay. Một phần anh muốn tiếp xúc với gương mặt Hồng Cát.

Cô gái lại thúc hối Mẫn Huy:

- Anh làm ngay nhé!

Mẫn Huy tỉnh tỉnh đáp:

- Tôi sẽ làm khi nào có cảm hứng.

Cô gái reo lên:

- Ôi! Biết khi nào anh có cảm hứng mà em đến làm mẫu.

Ngẫm nghĩ một lúc, Mẫn Huy bảo:

- Cô có thể đưa cho tôi tấm ảnh cũng được.

- Thế thì tuyệt quá!

Cô gái vừa thích thú kêu lên, vừa mở ví tay lấy ra tấm ảnh xinh đẹp đưa cho Mẫn Huy giọng tự hào:

- Đây là ảnh mới nhất của tôi. Anh tạo tranh giống hệt nhé!

Rồi cô căn dặn:

- Tạo tranh xong, anh nhớ để phía dưới ''chân dung Lê Đỗ Đan Uyên'' nghe.

''Đan Uyên!''. Tên cô gái đã thành nỗi ám ảnh Mẫn Huy bấy lâu nay. Mẫn Huy trố mắt nhìn Đan Uyên từ đầu đến chân.

Đan Uyên đấy ư?

Chẳng lẽ Đan Uyên là cô gái mà bà nội và cha ép Mẫn Huy cưới đây sao?

19Truyện dài: Anh Sẽ Đến Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:44 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Phải cô ấy không, hay là trùng tên?

Quan sát Đan Uyên nhưng Mẫn Huy không để lộ điều gì cả. Và anh tin chắc đây là cô gái mà bà nội và ba ép anh cưới.

Trời ạ! Mẫn Huy đã chạy tuốt lên Đồng Nai để trốn sao lại gặp cô ta?

Còn Đan Uyên thì đáp lại tia nhìn của Mẫn Huy một cách kiêu hãnh. Cô cho là Mẫn Huy đang ghi nhận từng đường nét trên gương mặt cô để tạo hình tranh cát.

Mẫn Huy hỏi lại:

- Cô tên là Đan Uyên à?

- Tên khai sinh của em đấy.

- Tên em đẹp quá!

- Anh cũng quan tâm đến tên của em ư?

Mẫn Huy đáp tỉnh bơ:

- Tên đẹp thì lên tranh cát sẽ đẹp.

Đan Uyên ra điều kiện:

- Tranh đẹp thì em mới nhận và trả tiền cho anh.

- Cô đặt hàng thì phải nhận thôi. Không trả tiền cũng được.

Đan Uyên lại hất mặt lên một cách kiêu kỳ.

- Nói thế chứ Đan Uyên này thừa tiền trả cho anh. Không có nhận tranh quỵt đâu.

Để chứng tỏ lời nói của mình có giá trị, Đan Uyên lại mở ví lấy tiền cho Mẫn Huy:

- Đây là tiền tôi đặt cọc bức tranh.

Mẫn Huy lắc đầu:

- Chừng nào giao tranh, tôi mới nhận.

- Chừng nào anh làm xong?

- Hơn tháng.

- Lâu dữ vậy?

Mẫn Huy từ tốn giải thích:

- Phải chọn lọc cát, làm rất tỉ mỉ và công phu tranh mới có chất lượng chứ.

Đan Uyên lại hỏi:

- Anh làm ở đây hả?

- Phòng triển lãm sẽ trả lại. Tôi về nhà thằng bạn làm tranh.

Đan Uyên thắc mắc:

- Nhà anh ở đâu sao không ở?

Mẫn Huy trả lời tỉnh bơ:

- Tôi thích ở nhà bạn hơn.

Đan Uyên liến thoắng:

- Chứ không phải anh có vấn đề với gia đình à?

- Cô nghĩ thế cũng được.

Đan Uyên mỉm cười điệu đàng:

- Đùa thôi. Anh ở đâu cũng được miễn hoàn tất bức tranh cát cho em.

20Truyện dài: Anh Sẽ Đến Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:44 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Mẫn Huy không mấy nhiệt tình:

- Tôi sẽ hoàn tất nếu có cảm hứng.

Chiếu cho anh một tia nhìn sắc lẻm, Đan Uyên phán gọn:

- Bắt buộc anh phải hoàn tất.

Mẫn Huy vặn lại:

- Cô phán lệnh cho tôi đó à?

Đan Uyên hất hất mái tóc vẻ kiêu hãnh.

- Có nhiều người rất muốn được làm theo lệnh phán của phái đẹp đó nghe!

- Tôi ngoại lệ!

- Đàn ông, ai cũng giống nhau anh ơi!

Đan Uyên thản nhiên bình luận rồi tâng bốc Mẫn Huy:

- Anh có tài năng nên để cho người ta thưởng thức chứ. Mẫn Huy phủ nhận.

- Tôi có tài gì đâu?

- Tài làm tranh bằng cát!

- Cũng nhiều người làm tranh cát chứ đâu phải mình tôi.

- Nhưng em mới biết đến tranh cát của anh là người đầu tiên. Nhất định anh phải sáng tạo chân dung em thật đẹp nhé. Em sẽ giới thiệu nhiều người đến đặt hàng anh.

- Cảm ơn cô trước!

Đan Uyên ra điều kiện:

- Có gì đâu, mỗi bức tranh anh trả huê hồng cho em đầy đủ.

Mẫn Huy thản nhiên:

- Được thôi.

- Làm ăn thì phải sòng phẳng.

Cứ như hai người đã thỏa thuận làm ăn với nhau rồi vậy. Mẫn Huy vẫn chưa biết Đan Uyên là một cô gái như thế nào nhưng qua cách ăn diện và thái độ kênh kiệu kiểu cách của cô, anh thấy cô sống và nghĩ đến cá nhân mình nhiều hơn.

Đan Uyên dặn Mẫn Huy:

- Xong bức tranh, anh giao tận nhà em nhé! Đây là địa chỉ và số phone của em.

Vừa nói, cô vừa chìa danh thiếp cho Mẫn Huy. Anh thờ ơ cầm lấy.

- Để tôi xem!

Đan Uyên kiêu kỳ hỏi lại:

- Chẳng lẽ anh gọi em đến nhà bạn anh lấy?

- Cô đặt hàng thì đến lấy chứ sao?

- Thế địa chỉ nhà bạn anh đâu?

Đan Uyên giận dỗi hỏi. Mẫn Huy mỉm cười. Thật ra, anh cũng chẳng muốn Đan Uyên đến nhà khánh Toàn làm gì. Nhà của hai gã đàn ông độc thân sống lại là nghệ sĩ phóng túng.

Mẫn Huy trả lời cho Đan Uyên giật mình:

- Nhà bạn tôi ở Đồng Nai.

Đan Uyên kêu lên ngay:

- Ở tận Đồng Nai à?

Mẫn Huy giải quyết nhanh:

- Được rồi, tôi sẽ lo sáng tạo tranh, còn việc giao cho cô thì tính sau.

- Anh tính sao cũng được, miễn trao tranh tận tay cho em.

Xem như hai người đã thảo thuận nhau.

Đan Uyên thích vì sẽ có bức dung tuyệt đẹp bằng tranh cát nên phấn khởi ra về. Còn Mẫn huy thì tranh thủ khoảng thời gian còn ở thành phố tìm hiểu về Đan Uyên. Mẫn Huy phone cho bạn bè hỏi thăm về Đan Uyên.

Tất cả những thông tin anh nắm được về Đan Uyên khá rõ. Đan Uyên đúng là cô gái mà bà nội và cha Mẫn Huy ép cưới. Ai xui chi Đan Uyên đến xem triển lãm tranh cát của Mẫn Huy thế nhỉ. Lại còn đặt tranh chân dung nữa.

Có lẽ Đan Uyên ganh tỵ với chân dung Hồng Cát trên tranh nên muốn có một bức chân dung tranh rất đẹp hơn thế nữa. Tưởng Đan Uyên mê tranh cát, đồng điệu đồng cảm với Mẫn Huy. Nhưng không, Đan Uyên chỉ thích chơi nổi thôi. Đan Uyên hiện nay chẳng làm gì ra hồn. Thời gian của cô là ở các vũ trường, quán bar nhiều hơn ở nhà. Cuộc sống vật chất đầy đủ, Đan Uyên chỉ biết vui chơi hưởng. Một cô gái như thế tại sao bà nội và cha bắt Mẫn Huy cưới nhỉ? Mẫn Huy tắc lưỡi chán nản.

Mẫn Huy không dối lòng là anh rất thích gặp Đan Uyên, tiếp xúc với cô. Vì qua khuôn mặt, ánh mắt của Đan Uyên, Mẫn Huy như được nhìn thấy Hồng Cát.

Ôi! Chẳng lẽ Hồng Cát đã biến mất khỏi đời Mẫn Huy? Chẳng lẽ Mẫn Huy không bao giờ gặp lại Hồng Cát nữa?

Khánh Toàn đã trả phòng triển lãm. Mẫn Huy cũng theo bạn trở về Đồng Nai. Cuộc triển lãm khá thành công, bán được nhiều tranh khiến hai người rất phấn khởi. Mẫn Huy tiếp tục sáng tác tranh cát với những màu sắc khác, phong cảnh thiên nhiên đẹp hòa. Vẫn giữ lời hứa, Mẫn Huy tạo bức chân dung Đan Uyên. Đan Uyên là Đan Uyên. Đan Uyên không phải là Hồng Cát. Mẫn Huy vẫn tiến hành bức chân dung Đan Uyên lên tranh cát.

21Truyện dài: Anh Sẽ Đến Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:44 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Khánh Toàn thỉnh thoảng ghé nhìn và thắc mắc:

- Bộ có thêm một Hồng Cát thứ hai nữa hả?

- Thì cô ta đó!

- Đan Uyên, thiên kim tiểu thư đó à? Cô vợ mà mày bảo tao gọi điện về hỏi thăm bà nội.

- Vợ đâu thằng quỷ?

- Đích thị Đan Uyên của mày rồi còn gì.

Mẫn Huy nhăn mày:

- Sao lại của tao.

Nheo mắt với Mẫn Huy, Khánh Toàn châm chọc:

- Không chịu phủ nhận chối mà bây giờ lên tranh cát chân dung Đan Uyên?

Mẫn Huy gãi đầu đính chính:

- Tại cô ta giống Hồng Cát.

- Giống gì giống chứ?

- Người ta đặt hàng thì tao sản xuất.

Thân mật vỗ vai Mẫn Huy, Khánh Toàn vui vẻ chuyện:

- Tao thấy cô ta cũng được. Mày hãy ưng đi cho yên ổn với Hoàng thái hậu và phụ vương.

Mẫn Huy nhún vai phàn nàn:

- Cái thằng, lại xúi giục nữa!

- Xúi mày cưới vợ chứ tao có xúi mày phạm pháp đâu.

Mẫn Huy triết lý:

- Xúi người ta điều ngưởi ta không muốn cũng là phạm pháp đấy.

Khánh Toàn vội tiên tri:

- Không muốn à? Để tao xem mày né tránh đến bao giờ thì đồng ý.

Mẫn Huy nghĩ là ở đây với Khánh Toàn là ổn. Mẫn Huy đã trốn, không nghe thấy bà nội và cha nói gì hết, anh cũng hơi yên tâm.

Với Đan Uyên, Mẫn Huy đã phớt lờ. Đan Uyên có biết gì về cuộc hôn nhân sắp đặt của người lớn? Có lẽ cô cũng như Mẫn Huy đều là nạn nhân của sự ép buộc. Lạy trời cho Đan Uyên cũng chẳng biết Mẫn Huy là ai. Hay cô ta biết rồi và cũng đang giả vờ như Mẫn Huy. Biết hay không mặc kệ cô ta, Mẫn Huy vẫn là Mẫn Huy. Anh sẽ nói thẳng cho cô ta biết là anh không bao giờ chấp nhận cuộc hôn nhân sắp đặt này.

Mẫn Huy lánh nạn ở Đồng Nai với Khánh Toàn mong là sẽ được yên thân.

Nếu nội và cha buộc phải về thì Mẫn Huy sẽ bay đi nơi khác nữa. Anh sẽ làm một gã lãng tử phiêu bạt như Khánh Toàn nói.

Tạo chân dung Đan Uyên trên tranh cát mà Mẫn Huy thấy nao nao nhớ Hồng Cát. Tại sao? Em chừ xa khuất, chẳng biết tìm nơi đâu ...

"Nếu em trở về từ miền đá Tôi dám rằng Em mềm mại như cỏ cây Nếu em trở về từ miền say Tôi dám rằng Em tỉnh như dòng thác Và tôi biết rằng em từ miền gió cát Mang trong lòng cơn lốc của miền tôi Để cho em Cho người Một nụ cười ngút ngát ...".

Nụ cười ngút ngát em đã mang đi đâu?

Bức tranh cát thiếu nữ Đan Uyên sắp hoàn thành thì bất chợt Đan Uyên xuất hiện. Lộng lẫy trẻ trung trong chiếc váy đỏ ngắn, áo thun lưng hở vai. Đan Uyên mang theo giọng cười khúc khích khi vào nhà.

- Ngạc nhiên là em đã tìm được nhà trọ của anh phải không?

Mẫn Huy trố mắt nhìn Đan Uyên. Không tin là cô lên tận Đồng Nai tìm anh, thật ra không phải tìm anh mà cô tìm tranh lấy tranh.

Hiểu tia nhìn của Mẫn Huy, Đan Uyên cười thú vị khoe:

- Anh ngạc nhiên phải không. Em lặn lội tìm được đến nơi anh ở là kỳ công đó nghe. Hỏi thăm nhiều lắm.

Mẫn Huy nghiêm giọng:

- Có gấp gì đâu. Xong bức tranh tôi sẽ gửi cho cô mà.

Đan Uyên cười thản nhiên:

- Em muốn xem tận mắt tranh anh làm.

Mẫn Huy châm chọc:

- Cô có xem cũng chẳng làm được đâu.

Đan Uyên cong cớn đôi môi đỏ màu chocolat:

- Xí! Đừng tưởng một mình anh biết làm.

Rồi cô ta đưa mắt nhìn quanh căn nhà, hạ giọng:

- Ôi! Một họa sĩ tranh cát khá giỏi mà ở căn nhà tuềnh toàng thế này sao?

Mẫn Huy đáp nhanh:

- Nhà sao cũng được, tôi không quan trọng. Miễn mình không tuềnh toàng thôi.

- Nhưng ít ra chỗ ở của anh phải tươm tất chứ.

- Tôi nghĩ bản thân mình tươm tất là được.

- Anh thật là ...

- Tôi sao?

- Gàn quá đi!

Mẫn Huy cười dung dị:

- Bạn tôi cũng nói như cô:

- Bạn anh đâu rồi?

- Nó đi vẽ rồi.

- Vẽ bên ngoài à? Anh ấy là họa sĩ hả?

- Khánh Toàn là họa sĩ. Nó vẽ tranh lụa và cả sơn dầu nữa.

22Truyện dài: Anh Sẽ Đến Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:44 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Đan Uyên chép miệng giọng tiếc rẻ:

- Tiếc quá. Không có bạn anh ở nhà em sẽ làm mẫu nhờ anh ấy vẽ chân dung sơn dầu, lụa nữa chứ.

Đúng là cô ham lên tranh. Đã cát rồi còn lụa, sơn dầu.

Mẫn Huy bảo:

- Cô đã có chân dung tranh cát rồi.

Đan Uyên thản nhiên:

- Được lên tranh càng nhiều càng tốt, tranh gì em cũng thích cả.

Mẫn Huy buột miệng:

- Cũng phải. Người đẹp càng phải được trưng bày để mọi người chiêm ngưỡng.

Thích thú như câu nói khen tặng của Mẫn Huy, Đan Uyên cười tươi bảo:

- Bạn anh không có ở nhà, vậy anh cùng đi ăn với em nhé!

Mẫn Huy từ chối:

- Tôi đang bận.

- Bận gì cũng phải nghỉ ngơi dùng bữa chứ.

Mẫn Huy đưa tay chỉ:

- Bức chân dung của cô đang dở kia kìa.

Nở nụ cười tươi, Đan Uyên ra vẻ dễ dãi:

- Em có thúc hối anh đâu. Chừng nào hoàn tất cũng được, quan trọng là phải đẹp tuyệt vời.

Mẫn Huy cười đáp trả:

- Cô yên tâm! Người đẹp thì lên tranh đẹp còn người xấu thì dĩ nhiên tranh xấu.

Đan Uyên nghiêng đầu nhìn Mẫn Huy:

- Người xấu mà anh đưa lên tranh đẹp thì mới tài.

- Chắc tôi không tài được kiểu đó.

- Người ta có nhiều kỹ xảo làm đẹp mà xấu cũng thành đẹp.

Bất ngờ, Mẫn Huy hỏi Đan Uyên:

- Cô đẹp có nhờ kỹ xảo không?

Đan Uyên đỏ mặt:

- Anh này kỳ ghê?

Rồi cô rất thản nhiên:

- Cho dù em có đi thẩm mỹ viện chỉnh trang sắc đẹp cũng là điều bình thường của nữ giới. Có ai truy vấn đâu mà khai, cho dù Đan Uyên đẹp tự nhiên hay đẹp nhờ dao kéo của thẩm mỹ viện cũng vậy thôi.

Mẫn Huy thấy Hồng Cát mới có vẻ đẹp tự nhiên cô gái dung dị mộc mạc của miền biển. Em hiền hậu như cô Tấm từ quả thị chui ra:

"Em nghiêng tóc hạ ngỡ ngàng Sương mai rớt hột bàng hoàng trong tôi Chút thương chút nhớ một đời Chút im lặng đó rã rời trong mưa Tôi về gom hết buồn xưa thắp đuôi đom đó soi vừa nỗi riêng".

Em đã đến rồi em lại mất hút "Có một ngày như thế Em không về bên tôi Tâm hồn còn một nữa Nỗi buồn hóa thành đôi ...

Có một ngày như thế Em đi về qua tôi Vu vơ như kẻ lạ Chợt mất nhau trong đời ...

Chẳng lẽ Mẫn Huy lạc mất rồi cô gái miền biển mới vừa quen?

Trước mặt Mẫn Huy giờ đây là Đan Uyên. Không phải Hồng Cát.

Hồng Cát vắng xa rồi!

Mẫn Huy không thể chú tâm vào công việc nữa khi Đan Uyên cứ giục anh đi ăn. Cuối cùng, Mẫn Huy phải rời nhà đưa Đan Uyên đi ăn ngoài phố chợ. Đan Uyên có vẻ thích lắm. Nhưng vào quán ăn chỉ được một lúc thì cô chê Đồng Nai không vui bằng Sài Gòn, quán ăn không sang trọng bằng nhà hàng ở Sài Gòn.

Đúng như thế, ở nơi đây đâu có thích hợp với một cô gái sành điệu ăn chơi như Đan Uyên.

Bức tranh cát chân dung Đan Uyên chưa kịp hoàn thành thì Mẫn Huy được điện nhắn về Sài Gòn gấp.

Mẹ của Mẫn Huy là bà Huệ Ngân trở bệnh tim khá nặng. Mẫn Huy chia tay Khánh Toàn, vọt về thành phố ngay.

Bà Huệ Ngân bị bệnh tim trước nay, cũng uống thuốc bình thường. Bà ở nhà làm tròn vai trò nội trợ của người phụ nữ trong gia đình. Bà sống âm thầm như chiếc bóng. Mọi chuyện gì cũng do bà nội và cha Mẫn Huy quyết định. Mẫn Huy thương mẹ vô cùng. Lúc Mẫn Huy bị nội và cha ép cưới Đan Uyên bà không có ý kiến gì cả mà chỉ bảo:

- Tùy con!

Nhưng Mẫn Huy đâu có được tùy ý từ chối. Thế cho nên anh mới bỏ nhà đi.

Ông Mẫn Kha cương quyết cắt nguồn viện trợ để Mẫn Huy trắng tay thiếu thốn mà đầu hàng, mà trở về. Tuy nhiên, Mẫn Huy vẫn xa nhà và sống được. Về nhà, Mẫn Huy được bà nội cho biết là mẹ đang nằm viện. Thế là Mẫn Huy lại lao vào bệnh viện thăm mẹ.

Bà Huệ Ngân nằm trên giường bệnh trông thấy gầy gò tiều tụy. Chỉ có chị Xuân giúp việc ớ cạnh bên bà.

Nhìn mẹ mà lòng Mẫn Huy trào dâng nỗi thương cảm xót xa.

- Mẹ! Mẹ đã đỡ nhiều chưa?

Thấy Mẫn Huy, bà Huệ Ngân mừng rỡ, dù còn đang mệt mỏi vẫn trả lời con trai:

- Mẹ đỡ nhiều rồi!

Chị Xuân thì rối rít kêu lên:

- Có cậu về may quá! Cậu trông nom bà, tôi còn về nhà một chút.

Mẫn Huy lớ ngớ, anh biết gì mà trông nom người bệnh đây? Tạo tranh cát thì được, còn chăm sóc người bệnh thật là khó, anh chẳng biết làm gì.

Chị Xuân nói xong thì đã đi ngay. Mẫn Huy ngồi xuống cạnh giường bà Huệ Ngân:

- Mẹ gầy quá! Mẹ có ăn uống gì không?

- Mẹ uống sữa. Có ăn cháo, ăn xúp do chị Xuân mang vào.

- Mẹ ráng ăn eho mau lành bệnh mẹ ạ.

Bà Huệ Ngân mỉm cười:

- Có con về thì mẹ vui rồi.

Mẫn Huy thật lòng đáp:

- Con đâu có hay mẹ bệnh. Đưa mắt nhìn con trai, bà Huệ Ngân từ tốn bảo:

- Từ nay hãy ở nhà, đừng đi nữa con à!

Mẫn Huy gãi đầu gãi tai:

- Nhưng ...

Bà Huệ Ngân cất giọng ôn tồn khuyên nhủ.

- Con hãy ở nhà cưới Đan Uyên và quản lý công ty với ba.

- Sao lại phải cưới Đan Uyên?

Mẫn Huy ngạc nhiên kêu lên:

- Trước nay, mẹ đâu có đứng về phe nội và cha mà ép buộc Mẫn Huy.

23Truyện dài: Anh Sẽ Đến Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:45 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Bà Huệ Ngân nhẹ nhàng giải thích:

- Con hãy cưới Đan Uyên để mẹ yên tâm. Thấy con thành gia thất, dù mẹ có nhắm mắt cũng ...

Hoảng hốt, Mẫn Huy ngăn bà Huệ Ngân:

- Kìa, sao mẹ lại nói thế? Mẹ vẫn khỏe.

Bà Huệ Ngân cười gượng:

- Bệnh của mẹ biết sao mà nói hở con? Con phải cưới Đan Uyên mẹ mới yên lòng.

- Nhưng tại sao con phải cưới Đan Uyên?

Bà Huệ Ngân nói nhanh:

- Gia đình Đan Uyên và gia đình mình có quan hệ với nhau. Đây là quyết định của bà nội và cha con phải nghe theo.

Mẫn Huy phản đối:

- Tại sao cả nhà cứ ép buộc con cưới Đan Uyên?

Bà Huệ Ngân vẫn kiên nhẫn giải thích:

- Nội và cha mẹ chỉ có mình con. Con hãy sớm cưới vợ cho cả nhà vui lòng, nội còn có cháu ẵm bồng, còn mẹ cũng yên lòng khi nhắm mắt.

Mẫn Huy càu nhàu:

- Mẹ cứ nói thế! Cưới ai chẳng được, sao cứ nhất thiết bắt con phải cưới Đan Uyên?

Bà Huệ Ngân mệt mỏi đáp:

- Đây là quyết định của nội, con đừng hỏi nữa. Làm con phải biết nghe lời.

Thật là phi lý. Mẫn Huy bực dọc nhưng không thể phản ứng mạnh, chứng bệnh tim của bà Huệ Ngân có thể mệt lên bất cứ lúc nào. Mẫn Huy mong là lúc mẹ khỏe, anh sẽ thuyết phục bà đừng ép buộc ... Nhưng trái lại bà Huệ Ngân cố thuyết phục Mẫn Huy:

- Con cưới Đan Uyên là cứu mẹ khỏi bệnh đó.

Làm như Mẫn Huy là bác sĩ không bằng. Cứu mẹ, chữa bệnh cho mẹ là tài năng của bác sĩ chứ Mẫn Huy thì làm gì được. Nếu Mẫn Huy cưới Đan Uyên mà bà Huệ Ngân khỏi bệnh ngay chắc anh cũng cưới liền.

- Mẹ con nói phải đó Mẫn Huy. Con cưới Đan Uyên mẹ con sẽ khỏi bệnh ngay.

Ông Mẫn Kha bước vào phòng, nghe hai mẹ con bà Huệ Ngân trò chuyện đã khẳng định như thế.

Mẫn Huy quay ra:

- Ba mới vào!

Đưa mắt nhìn Mẫn Huy, ông Mẫn Kha dằn trước:

- Ba không muốn nghe con nói tiếng từ chối cưới Đan Uyên đâu!

Mẫn Huy bí xị:

- Ép buộc con như thế không ổn ba à.

- Sao không ổn? Đây là ba lo cho tương lai của con.

- Con có công việc của con.

- Dẹp cái việc làm tranh cát vớ vẩn ấy đi!

Ông Mẫn Kha đâu có biết là Mẫn Huy đã triển lãm tranh cát rất thành công.

Anh đã quyết đi theo con đường nghệ thuật của thể loại tạo hình mới này. Tranh cát là niềm đam mê của Mẫn Huy.

Mẫn Huy nói nhanh:

- Con làm tranh cát khá tốt ba à.

Ông Mẫn Kha nghiêm mặt:

- Ba không cần biết chuyện tranh cát của con. Con hãy cưới Đan Uyên rồi lo làm ăn, ba giao cho con quản lý công ty địa ốc.

- Công ty của ba thì ba cứ quản lý.

Ông Mẫn Kha phàn nàn:

- Cái thằng, nói thế mà nghe được!

Bà Huệ Ngân lại bảo:

- Nếu con muốn làm tranh cát thì cứ mở công ty sản xuất. Hai vợ chồng cùng trông coi.

Ông Mẫn Kha tán thành:

- Ý kiến của bà cũng hay đó. Con cưới Đan Uyên rồi mở công ty sản xuất tranh cát.

Mẫn Huy nhăn mặt:

- Sao cứ bắt con cưới Đan Uyên hả ba?

Ông Mẫn Kha nhấn mạnh:

- Thì cưới Đan Uyên chứ chẳng lẽ con muốn cưới cô gái khác.

Mẫn Huy buột miệng tỉnh bơ:

- Con sẽ cưới cô gái con yêu.

Ông Mẫn Kha kêu lên gay gắt:

- Hả. Con yêu cô gái nào?

Rồi ông hăm he:

- Ba không bao giờ chấp nhận. Đừng nói với ba chuyện đó nghe chưa.

Bà Huệ Ngân ngồi bật dậy:

- Nếu con không chịu cưới Đan Uyên thì mẹ chết cho con vừa lòng.

Mẫn Huy không ngờ bà Huệ Ngân lại đặt anh vào tình huống như thế.

- Kìa, sao mẹ lại nói như vậy?

Bà Huệ Ngân thở mệt nhọc:

- Mẹ bệnh hoạn sống nay chết mai. Con không muốn cho mẹ khỏe mạnh thì mẹ chết cho rồi.

Mẫn Huy phân trần:

- Con luôn muốn mẹ mạnh khỏe sống lâu.

Ông Mẫn Kha nghiêm khắc nhắc nhở:

- Vậy thì hãy làm con có hiếu cho mẹ vui lòng, mẹ khỏi bệnh.

Bà Huệ Ngân làm áp lực:

- Con hãy hứa cho mẹ vui lòng.

Mặt Mẫn Huy bí xị như quả bóng xì hơi:

- Mẹ cứ dồn con vào thế bí.

Ông Mẫn Kha cáu kỉnh:

- Cái thằng! Bảo cưới vợ mà làm như ai bắt lên đoạn đầu đài.

Bà Huệ Ngân đưa tay ôm ngực thở dốc từng cơn:

- Con không hứa với mẹ sao Mẫn Huy?

Thấy mặt mẹ trắng bệch, Mẫn Huy lo sợ, vội gật đầu mà không kịp suy nghĩ gì cả.

- Được! Con hứa!

Mặt bà Huệ Ngân lộ vẻ hân hoan bà lại nằm xuống giường.

Ông Mẫn Kha bảo:

- Để ba gọi bác sĩ bác khám bệnh cho mẹ con.

Cha đã bước ra ngoài, còn mẹ thì thiu thiu ngủ, Mẫn Huy cảm thấy choáng váng quay cuồng. Anh đang đối đầu với một sự thật trớ trêu. Đồng ý cưới Đan Uyên.

Tại sao Mẫn Huy lại đồng ý? Anh đồng ý cưới Đan Uyên dễ dàng đến vậy sao? Vì sợ, bà Huệ Ngân có mệnh hệ nào, Mẫn Huy nhận lời cưới Đan Uyên.

Anh phải đối phó với chuyện này ra sao?

Có thể nào đây chỉ là một lời hứa mà không phải thực? Mẫn Huy mong điều đó biết bao.

24Truyện dài: Anh Sẽ Đến Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:45 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Nhưng không!

Chỉ hai ngày sau bà Huệ Ngân đòi xuất viện về nhà.

Cả nhà bắt đầu bàn chuyện đám cưới của Mẫn Huy với Đan Uyên.

Mẫn Huy né tránh cũng không được.

25Truyện dài: Anh Sẽ Đến Empty Re: Truyện dài: Anh Sẽ Đến 2012-09-21, 10:45 am

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương 4

Mọi người đều vui mừng vì Mẫn Huy đã đồng ý cưới Đan Uyên. Nhất là bà Tâm Khuê, bà như giải quyết được một gánh nặng đè lên người bấy lâu nay.

Chính bà đã bảo bà Huệ Ngân phải dùng áp lực để buộc Mẫn Huy cưới vợ.

Mặc cho ba người lớn vui thích, Mẫn Huy vẫn thấy bực đọc, chá ll chường.

Mặt Mẫn Huy lúc nào cũng quạu đeo:

- Khi không cưới cô gái chẳng quen biết gì cả.

Bà Tâm Khuê vỗ về:

- Rồi sẽ quen thôi. Con cứ đến nhà Đan Uyên. Hai đứa hãy vui vẻ với nhau, người lớn đã thỏa thuận cả rồi.

- Cô Đan Uyên đồng ý hả nội.

Bà Tân Khuê khẽ nhìn Mẫn Huy:

- Còn phải nói. Đan Uyên được làm vợ con là hạnh phúc đến thế nào. Nó là một cô gái rất xinh đẹp.

Mẫn Huy cau mày:

- Con đâu có nói chuyện đẹp xấu.

Bà Tâm Khuê nhận định.

- Đứa con trai nào chẳng thích cưới vợ đẹp.

Mẫn Huy nhăn mặt:

- Nội nói thế thì con chịu thua luôn.

Bà Khuê động viên Mẫn Huy:

- Con đừng phân vân gì nữa, cứ lo làm chú rể đi.

Mẫn Huy thắc mắc:

- Còn Đan Uyên thì sao? Nội tin, chắc cô ta chịu con à?

- Chắc chắn chứ còn gì nữa. Nó vinh hạnh lắm chứ. Đâu phải cô gái nào cũng được nội chọn cưới cho con.

Mẫn Huy buột miệug:

- Thà để con chọn, nội ơi!

Bà Tâm Khuê nhìn Mẫn Huy với ánh mắt nghiêm nghị:

- Đồng ý rồi còn chọn gì nữa? Định trở chứng hả?

Rồi bà hăm he:

- Mẹ con mà trở bệnh thì con không được yên đâu.

Nội lại đem chứng bệnh tim và mạng sống của bà Huệ Ngân ra đe dọa Mẫn Huy. Anh chỉ còn biết im lặng.

Bà Tâm Khuê thúc giục Mẫn Huy.

- Mọi việc nội và mẹ con đã chuẩn bị xong cả rồi tuần sau đám cưới. Con hãy đến nhà Đan Uyên đưa nó đi sắm sửa đi.

Giống đám cưới điều khiển từ xa quá. Mẫn Huy nhủ thầm và thắc mắc hỏi:

- Đan Uyên không biết mặt chú rể mà cũng chịu đại sao?

Bà Tâm Khuê đáp với giọng tự hào:

- Đan Uyên tin vào sự sắp xếp của người lớn.

Đã chấp nhận, ưng cưới Đan Uyên, Mẫn Huy không thể nào không biết lý do, nên hỏi thẳng bà Tâm Khuê:

- Tại sao nội cứ ép buộc con cưới Đan Uyên? Có gì bí mật không?

Bà Tâm Khuê nhíu trán:

- Chẳng có gì bí mật cả. Do nội và ba con hứa với ba Đan Uyên sẽ cưới nó cho con.

Sponsored content



Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 4 trang]

Chuyển đến trang : 1, 2, 3, 4  Next

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết