Tự nhiên Sao Khuê cảm thấy khó xử vô cùng. Nếu ngồi nhìn sức khỏe của ngoại yếu dần thì cô thấy đau xót. Nhưng đón nhận sự giúp đỡ của Nhật Tân thì cô thấy kỳ kỳ.
Sao Khuê vẫn chưa phản ứng gì thì Nhật Tân nhỏ nhẹ nói:
- Mình chuyển ông ngoại vào Sài gòn nhập viện nha Sao Khuê.
Sao khuê lại khẽ lắc đầu và nói một cách yếu ớt:
- Em không dám nhận lòng tốt của anh Tân nữa đâu. Làm vậy em thấy ngại lắm.
Dù Nhật Tân hết lời thuyết phục nhưng Sao Khuê vẫn tìm cách từ chối. Hình như điều đó đã làm Nhật Tân cảm thấy bực bội. Anh nói với vẻ khó chịu:
- Em không dám nhận lòng tốt của anh hay là em muốn giữ khoảng cách trong mối quan hệ của chúng ta.
Sao Khuê khẽ lắc đầu rồi nhỏ nhẹ nói:
- Anh Tân đừng gán ghép cho em những suy nghĩ kỳ lạ như vậy.
- Vậy sao em cứ một mực từ chối lòng tốt của anh?
Sao Khuê bắt đầu đuối lý. Cô không còn cách nào để từ chối sự quan tâm đó của Nhật Tân được. Cô đành ngồi yên mà không phản ứng gì.
Một lát sau Nhật Tân liền dịu giọng năn nỉ:
- Mình chuyển ông ngoại vào Sài gòn nhập viện nha Sao Khuê?
Sao Khuê trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi nói:
- Em thì sao cũng được, còn ông ngoại không biết có đồng ý không nữa.
Nhật Tân nhíu mày nhìn cô:
- Như vậy là em đã chấp nhận lời đề nghị của anh rồi hả?
Sao Khuê nói như khẳng định:
- Em thì chấp chấp nhận nhưng phải đợi em tìm cách thuyết phục ông ngoại nữa.
- Em không cần hỏi ý ông Tư đâu.
Sao Khuê thấy ngạc nhiên vô cùng về câu nói đó. Cô liền hấp tấp nói:
- Phải hỏi ý kiến ông ngoại mới được. Nếu lỡ ông ngoại không đồng ý thì làm sao được.
Nhật Tân mỉm cười một cái rồi nói như thông báo:
- Ông Tư đã đồng ý rồi.
Sao Khuê nhíu mày:
- Anh nói cái gì hả?
Nhật Tân nói như lập lại:
- Ông Tư đã đồng ý chuyển vào Sài gòn rồi, ông Tư bảo anh hỏi ý kiến của em.
Tự nhiên Sao Khuê thấy mừng không thể tả cô thốt lớn:
- Thật hả anh Tân?
Nhật Tân khẳng định:
- Anh nói thật mà.
Sao Khuê lườm anh một cái rồi nói lớn:
- Vậy mà từ nãy giờ không chịu nói cho em nghe. Thú thật là em rất sợ ông ngoại không đồng ý.
Nhật Tân nheo mắt với Sao Khuê một cái:
- Anh muốn lúc nào cũng mang đến bất ngờ cho em như vậy đấy.
Cử chỉ đó như muốn chọc giận Sao Khuê. Cô véo anh một cái thật đau điếng:
- Em ghét anh lắm.
Nhật Tân giơ tay lên rồi nói với giọng nài nỉ:
- Anh xin đầu hàng tha cho anh đi Sao Khuê à.
- Tha cho anh lần đầu dó.
Sao Khuê vẫn chưa phản ứng gì thì Nhật Tân nhỏ nhẹ nói:
- Mình chuyển ông ngoại vào Sài gòn nhập viện nha Sao Khuê.
Sao khuê lại khẽ lắc đầu và nói một cách yếu ớt:
- Em không dám nhận lòng tốt của anh Tân nữa đâu. Làm vậy em thấy ngại lắm.
Dù Nhật Tân hết lời thuyết phục nhưng Sao Khuê vẫn tìm cách từ chối. Hình như điều đó đã làm Nhật Tân cảm thấy bực bội. Anh nói với vẻ khó chịu:
- Em không dám nhận lòng tốt của anh hay là em muốn giữ khoảng cách trong mối quan hệ của chúng ta.
Sao Khuê khẽ lắc đầu rồi nhỏ nhẹ nói:
- Anh Tân đừng gán ghép cho em những suy nghĩ kỳ lạ như vậy.
- Vậy sao em cứ một mực từ chối lòng tốt của anh?
Sao Khuê bắt đầu đuối lý. Cô không còn cách nào để từ chối sự quan tâm đó của Nhật Tân được. Cô đành ngồi yên mà không phản ứng gì.
Một lát sau Nhật Tân liền dịu giọng năn nỉ:
- Mình chuyển ông ngoại vào Sài gòn nhập viện nha Sao Khuê?
Sao Khuê trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi nói:
- Em thì sao cũng được, còn ông ngoại không biết có đồng ý không nữa.
Nhật Tân nhíu mày nhìn cô:
- Như vậy là em đã chấp nhận lời đề nghị của anh rồi hả?
Sao Khuê nói như khẳng định:
- Em thì chấp chấp nhận nhưng phải đợi em tìm cách thuyết phục ông ngoại nữa.
- Em không cần hỏi ý ông Tư đâu.
Sao Khuê thấy ngạc nhiên vô cùng về câu nói đó. Cô liền hấp tấp nói:
- Phải hỏi ý kiến ông ngoại mới được. Nếu lỡ ông ngoại không đồng ý thì làm sao được.
Nhật Tân mỉm cười một cái rồi nói như thông báo:
- Ông Tư đã đồng ý rồi.
Sao Khuê nhíu mày:
- Anh nói cái gì hả?
Nhật Tân nói như lập lại:
- Ông Tư đã đồng ý chuyển vào Sài gòn rồi, ông Tư bảo anh hỏi ý kiến của em.
Tự nhiên Sao Khuê thấy mừng không thể tả cô thốt lớn:
- Thật hả anh Tân?
Nhật Tân khẳng định:
- Anh nói thật mà.
Sao Khuê lườm anh một cái rồi nói lớn:
- Vậy mà từ nãy giờ không chịu nói cho em nghe. Thú thật là em rất sợ ông ngoại không đồng ý.
Nhật Tân nheo mắt với Sao Khuê một cái:
- Anh muốn lúc nào cũng mang đến bất ngờ cho em như vậy đấy.
Cử chỉ đó như muốn chọc giận Sao Khuê. Cô véo anh một cái thật đau điếng:
- Em ghét anh lắm.
Nhật Tân giơ tay lên rồi nói với giọng nài nỉ:
- Anh xin đầu hàng tha cho anh đi Sao Khuê à.
- Tha cho anh lần đầu dó.