Chương kết
Buổi cơm chiều vừa xong, Ngọc Khuê mở truyền hình cho bé Bách Thảo và thằng Bốp xem hoạt . Chiều nào cũng vậy, 2 đứa say mê xem phim hoạt hình, riết rồi thành thói quen của Ngọc Khuê . 2 chị em thân thiết ngồi bên nhau, Ngọc Khuê tự an ủi mình, cuộc đời của cô, đâu cần có Hoàng Cầm . Hãy để cho bóng dáng đàn ông không còn tồn tại trong căn nhà này . Cô bằng lòng với hạnh phúc mình đang có .
Hoàng Cầm đến, anh không đi 1 mình, mà đi với Yến Vy:
- Anh có chuyện cần nói với em .
- Mời anh và chị Vy ngồi .
Ngọc Khuê bảo bà vú rót nước . Cô biết Hoàng Cầm sẽ nói điều gì, vẫn là chuyện bé Bách Thảo, lòng cô không khỏi buồn thầm . Người đàn ông từng tận tụy lo cho cô khi cô bị tai nạn, và từng có với cô những ngày tháng hạnh phúc, thật sự không còn tồn tại nữa . Anh luôn là nguyên nhân khiến cô đau lòng và phiền muộn .
Bà vú mang nước ra, Ngọc Khuê lịch sự mời:
- Anh dùng nước .
- Cám ơn . Anh đến là để nói chuyện bé Bách Thảo .
Hoàng Cầm hướng mắt về phía con gái:
- Chúng ta đã thỏa thuận đi đến ly hôn, cho nên anh muốn nói với em, hãy bảo bé Bách Thảo về với anh . Anh không có lý do để con gái mình ở đây cho em nuôi nấng dạy dỗ . Không phải là em không tốt, hay là không lo cho nó chu đáo, vấn đề anh và Yến Vy là cha mẹ ruột của nó . Con thì phải ở với cha mẹ ruột của nó . Con thì phải ở với cha mẹ, đó là điều hợp lý .
Ngọc Khuê cười nhẹ:
- Em không hề van xin hay ép buộc Bách Thảo ở với em . Anh là cha, anh hiểu tính tình của con mình hơn ai hết mà . Tuy bé Bách Thảo còn nhỏ, nhưng nó cũng có quyền chọn lựa cuộc sống của nó vậy .
Quay sang Bách Thảo, Ngọc Khuê bảo:
- Con lại đây cho mẹ bảo, Bách Thảo!
Con bé vụt đứng lên, nó không đi lại, mà đi về hướng cầu thang lên lầu:
- Con nói rồi, con ở với mẹ Khuê thôi hà . Mẹ đừng có bắt con ở xa em Bốp mà .
Ngọc Khuê xúc động thật sự . Tuy nhiên, cô lắc đầu:
- Nhưng mà ba mẹ con đều muốn con về nhà ở .
- Con không đi . Mẹ không thương con nữa sao ?
- Không mẹ rất thương con ...
Yến Vy khó chịu ngắt lời:
- Cô cứ kiểu nói đó, hèn nào con gái tôi cứ nhất định theo cô, chứ không chịu về với ba mẹ nó . Anh Hoàng Cầm! Anh nhân nhượng quá đáng rồi . Tội gì anh phải van xin nó, anh bắt buộc nó về nhà ở, không phải mới bây lớn mà muốn ngăn nào được ngăn nấy .
Yến Vy dấn tới, lập tức con bé chạy nhanh lên lầu, nó gào lên:
- Con không đi, con không đi!
Nhanh như sóc, nó phóng vào phòng đóng cửa và ở biệt trong đó, mặc cho Hoàng Cầm gọi .
- Con không theo ba đâu, ba đi đi . Con ở với mẹ Khuê, con ở với cô Ba ... hu ... hu ...
Hoàng Cầm bất lực đứng yên . Con bé đúng là bướng bỉnh .
Dưới nhà, Yến Vy gườm gườm nhìn mọi thứ . Căn nhà sang trọng quá . Cô mong mình được ở địa vị như Ngọc Khuê .
Quay sang Ngọc Khuê, cô nhìn Ngọc Khuê từ đầu đến chân:
- Con bé nhất định không chịu đi . Cô giỏi thật đó Ngọc Khuê, biết lấy lòng trẻ con, để đến cả cha mà nó cũng không nhìn .
Ngọc Khuê cau mày:
- Chị nói như vậy là ý gì vậy ? Chị thấy đó, tôi hoàn toàn không ép nó . Việc nó ở lại là do nó thích .
- Tôi cũng chẳng muốn chung sống với 1 đứa con bất nghịch như vậy . Chúng ta hãy làm 1 cuộc trao đổi đi .
Ngọc Khuê ngạc nhiên:
- Trao đổi ?
- Phải . Tôi sẽ để cô nuôi con của tôi với 1 điều kiện .
Ngọc Khuê bàng hoàng . Cô hiểu ngay mục đích của người phụ nữ này, có điều cô không thể biết rõ là ý cô ta hay là ý Hoàng Cầm . Cũng có thể Hoàng Cầm tránh mặt lên lầi, để cho Yến Vy nói ra điều kiện . Ý nghĩ này khiến Ngọc Khuê đau tận cả cõi lòng . Cô lạnh lùng:
- Chị nói đi!
- Tôi cũng không cần giữ ý hay khách sáo gì đâu . Anh Hoàng Cầm cũng từng là người ơn của cô, ảnh cứu sống cô, cho nên tôi cần ... 30 triệu . Vâng, 30 triệu, tôi sẽ để cô nuôi con gái tôi .
Ngọc Khuê cười lạt:
- Đây là ý của chị hay của anh Hoàng Cầm vậy ?
- Dĩ nhiên là anh ấy, tôi cũng vậy, chúng tôi là 1 mà .
- Tôi cũng có điều kiện . Nếu như tôi chịu bỏ ra số tiền 30 triệu, cả chị và anh Hoàng Cầm phải ký giấy không nhận lại con, nó là con của tôi .
- Điều này ... thì dễ thôi . Bao giờ cô mới đưa tiền ?
- Phải có mặt cô, anh Hoàng Cầm và cả đơn vị pháp luật nữa .
Buổi cơm chiều vừa xong, Ngọc Khuê mở truyền hình cho bé Bách Thảo và thằng Bốp xem hoạt . Chiều nào cũng vậy, 2 đứa say mê xem phim hoạt hình, riết rồi thành thói quen của Ngọc Khuê . 2 chị em thân thiết ngồi bên nhau, Ngọc Khuê tự an ủi mình, cuộc đời của cô, đâu cần có Hoàng Cầm . Hãy để cho bóng dáng đàn ông không còn tồn tại trong căn nhà này . Cô bằng lòng với hạnh phúc mình đang có .
Hoàng Cầm đến, anh không đi 1 mình, mà đi với Yến Vy:
- Anh có chuyện cần nói với em .
- Mời anh và chị Vy ngồi .
Ngọc Khuê bảo bà vú rót nước . Cô biết Hoàng Cầm sẽ nói điều gì, vẫn là chuyện bé Bách Thảo, lòng cô không khỏi buồn thầm . Người đàn ông từng tận tụy lo cho cô khi cô bị tai nạn, và từng có với cô những ngày tháng hạnh phúc, thật sự không còn tồn tại nữa . Anh luôn là nguyên nhân khiến cô đau lòng và phiền muộn .
Bà vú mang nước ra, Ngọc Khuê lịch sự mời:
- Anh dùng nước .
- Cám ơn . Anh đến là để nói chuyện bé Bách Thảo .
Hoàng Cầm hướng mắt về phía con gái:
- Chúng ta đã thỏa thuận đi đến ly hôn, cho nên anh muốn nói với em, hãy bảo bé Bách Thảo về với anh . Anh không có lý do để con gái mình ở đây cho em nuôi nấng dạy dỗ . Không phải là em không tốt, hay là không lo cho nó chu đáo, vấn đề anh và Yến Vy là cha mẹ ruột của nó . Con thì phải ở với cha mẹ ruột của nó . Con thì phải ở với cha mẹ, đó là điều hợp lý .
Ngọc Khuê cười nhẹ:
- Em không hề van xin hay ép buộc Bách Thảo ở với em . Anh là cha, anh hiểu tính tình của con mình hơn ai hết mà . Tuy bé Bách Thảo còn nhỏ, nhưng nó cũng có quyền chọn lựa cuộc sống của nó vậy .
Quay sang Bách Thảo, Ngọc Khuê bảo:
- Con lại đây cho mẹ bảo, Bách Thảo!
Con bé vụt đứng lên, nó không đi lại, mà đi về hướng cầu thang lên lầu:
- Con nói rồi, con ở với mẹ Khuê thôi hà . Mẹ đừng có bắt con ở xa em Bốp mà .
Ngọc Khuê xúc động thật sự . Tuy nhiên, cô lắc đầu:
- Nhưng mà ba mẹ con đều muốn con về nhà ở .
- Con không đi . Mẹ không thương con nữa sao ?
- Không mẹ rất thương con ...
Yến Vy khó chịu ngắt lời:
- Cô cứ kiểu nói đó, hèn nào con gái tôi cứ nhất định theo cô, chứ không chịu về với ba mẹ nó . Anh Hoàng Cầm! Anh nhân nhượng quá đáng rồi . Tội gì anh phải van xin nó, anh bắt buộc nó về nhà ở, không phải mới bây lớn mà muốn ngăn nào được ngăn nấy .
Yến Vy dấn tới, lập tức con bé chạy nhanh lên lầu, nó gào lên:
- Con không đi, con không đi!
Nhanh như sóc, nó phóng vào phòng đóng cửa và ở biệt trong đó, mặc cho Hoàng Cầm gọi .
- Con không theo ba đâu, ba đi đi . Con ở với mẹ Khuê, con ở với cô Ba ... hu ... hu ...
Hoàng Cầm bất lực đứng yên . Con bé đúng là bướng bỉnh .
Dưới nhà, Yến Vy gườm gườm nhìn mọi thứ . Căn nhà sang trọng quá . Cô mong mình được ở địa vị như Ngọc Khuê .
Quay sang Ngọc Khuê, cô nhìn Ngọc Khuê từ đầu đến chân:
- Con bé nhất định không chịu đi . Cô giỏi thật đó Ngọc Khuê, biết lấy lòng trẻ con, để đến cả cha mà nó cũng không nhìn .
Ngọc Khuê cau mày:
- Chị nói như vậy là ý gì vậy ? Chị thấy đó, tôi hoàn toàn không ép nó . Việc nó ở lại là do nó thích .
- Tôi cũng chẳng muốn chung sống với 1 đứa con bất nghịch như vậy . Chúng ta hãy làm 1 cuộc trao đổi đi .
Ngọc Khuê ngạc nhiên:
- Trao đổi ?
- Phải . Tôi sẽ để cô nuôi con của tôi với 1 điều kiện .
Ngọc Khuê bàng hoàng . Cô hiểu ngay mục đích của người phụ nữ này, có điều cô không thể biết rõ là ý cô ta hay là ý Hoàng Cầm . Cũng có thể Hoàng Cầm tránh mặt lên lầi, để cho Yến Vy nói ra điều kiện . Ý nghĩ này khiến Ngọc Khuê đau tận cả cõi lòng . Cô lạnh lùng:
- Chị nói đi!
- Tôi cũng không cần giữ ý hay khách sáo gì đâu . Anh Hoàng Cầm cũng từng là người ơn của cô, ảnh cứu sống cô, cho nên tôi cần ... 30 triệu . Vâng, 30 triệu, tôi sẽ để cô nuôi con gái tôi .
Ngọc Khuê cười lạt:
- Đây là ý của chị hay của anh Hoàng Cầm vậy ?
- Dĩ nhiên là anh ấy, tôi cũng vậy, chúng tôi là 1 mà .
- Tôi cũng có điều kiện . Nếu như tôi chịu bỏ ra số tiền 30 triệu, cả chị và anh Hoàng Cầm phải ký giấy không nhận lại con, nó là con của tôi .
- Điều này ... thì dễ thôi . Bao giờ cô mới đưa tiền ?
- Phải có mặt cô, anh Hoàng Cầm và cả đơn vị pháp luật nữa .