Có gì khác đâu. Con và Mỹ Mỹ yêu nhau mẹ đâu có ý kiến gì, giờ cưới nhau con lại không đồng ý. Thật ra con định làm gì vậy Quốc Tuấn?
- Con và Mỹ Mỹ là bạn thân. Đi chơi với nhau là chuyện bình thường còn chuyện hôn nhân có nhiều ràng buộc, con muốn mẹ thư thả một chút, sao mẹ lại bắt buộc con vô lý như vậy.
- Bảo con cưới vợ là vô lý à. Sao con không biết suy nghĩ.
Bà Tịnh Huyên định bước đi bỗng khuôn mặt bà xầm đi vì giận giữ:
- Không được cãi, nói tóm lại một tuần nữa sẽ tổ chức đám cưới cho con và Mỹ Mỹ đó. Mẹ không muốn nghe một ý kiến nào nữa.
Biết mẹ mình đã quyết định khó mà cãi lời. Tự nhiên anh nhớ đến chuyện của Hà Anh liền cứng rắn bảo:
- Mẹ, con biết mẹ muốn tốt cho con nhưng con lớn rồi con xin tự quyết định cuộc hôn nhân của mình.
Giận dữ bà Tịnh Huyên gằn từng tiếng một:
- Không nói gì nữa tôi đã cho in thiệp, đặt tiệc cả rồi. Cậu không đồng ý không đươc đâu.
- Tại sao mẹ lại làm vậy? Anh kêu lên thất vọng.
- Mẹ không thể ép con được.
- Cậu dám cãi hả?
- Con sẽ bỏ đi cho mẹ xem.
- Cậu dám. Cậu là đồ bất... hiếu.
Vừa hét giận dữ, bà định bước đi, khuôn mặt bà Tịnh Huyên bỗng từ từ trắng bệch như không còn sức sống. Quốc Tuấn đang giận anh bỗng hét lên điếng người khi thấy mẹ như thế. Anh bước nhanh lại chỗ bà Tịnh Huyên đỡ lấy mẹ:
- Mẹ ơi, mẹ sao thế này?
- Mẹ anh rụt người lại:
- Đừng\..\.
Bà thở mệt nhọc lắc đầu:
- Mẹ muốn thấy con có hạnh phúc trước khi mẹ nhắm mắt:
Quốc Tuấn kêu lên:
- Mẹ... cho con xin lỗi. Mẹ hãy lo cho mình rồi tính chuyện con sau. Tuấn Anh, Lương Sơn mau gọi xe cấp cứu.
Quốc Tuấn ôm lấy mẹ, bà suýt ngất trên tay anh. Hơi thở mệt nhọc. Tay vịnh vào thành ghế dáng vẻ đau khổ tột cùng, thầm lặng. Khi thấy Quốc Tuấn phản ứng mạnh, bà Tịnh Huyên rất hiểu con mình. Quốc Tuấn rất cứng rắn. Cả hai mẹ con giống nhau về tính tình và hiểu rõ ý nhau. Vì vậy khi anh không đồng ý tức là mọi hi vong của bà đã tiêu tan thành mây khói. Mọi cố gắng của bà khi thu xếp tổ chức đám cưới bị Quốc Tuấn đảo lộn không thương tiếc.
Bà Tịnh Huyên bị hụt hẫng nên trở bệnh đau tim phải đi cấp cứu ở bệnh viện trung tâm Đà Lạt. Hai vị trợ lý chứng kiến nhưng không dám lên tiếng khuyên hai người. Bởi vì ai cũng có lý lẽ riêng. Hà Anh thấy Quốc Tuấn thật đáng thương hơn đáng giận. Nhưng cô cũng lấy làm lạ tại sao Quốc Tuấn lại từ chối Mỹ Mỹ. Cô ấy là người yêu của anh kia mà. Cuộc sống không đơn giản chút nào. Cô và Lương Sơn giúp Quốc Tuấn đưa bà Tịnh Huyên vào bệnh viện. Ai cũng lo sợ cho sự an nguy của bà chủ không dám nói gì thêm.
- Con và Mỹ Mỹ là bạn thân. Đi chơi với nhau là chuyện bình thường còn chuyện hôn nhân có nhiều ràng buộc, con muốn mẹ thư thả một chút, sao mẹ lại bắt buộc con vô lý như vậy.
- Bảo con cưới vợ là vô lý à. Sao con không biết suy nghĩ.
Bà Tịnh Huyên định bước đi bỗng khuôn mặt bà xầm đi vì giận giữ:
- Không được cãi, nói tóm lại một tuần nữa sẽ tổ chức đám cưới cho con và Mỹ Mỹ đó. Mẹ không muốn nghe một ý kiến nào nữa.
Biết mẹ mình đã quyết định khó mà cãi lời. Tự nhiên anh nhớ đến chuyện của Hà Anh liền cứng rắn bảo:
- Mẹ, con biết mẹ muốn tốt cho con nhưng con lớn rồi con xin tự quyết định cuộc hôn nhân của mình.
Giận dữ bà Tịnh Huyên gằn từng tiếng một:
- Không nói gì nữa tôi đã cho in thiệp, đặt tiệc cả rồi. Cậu không đồng ý không đươc đâu.
- Tại sao mẹ lại làm vậy? Anh kêu lên thất vọng.
- Mẹ không thể ép con được.
- Cậu dám cãi hả?
- Con sẽ bỏ đi cho mẹ xem.
- Cậu dám. Cậu là đồ bất... hiếu.
Vừa hét giận dữ, bà định bước đi, khuôn mặt bà Tịnh Huyên bỗng từ từ trắng bệch như không còn sức sống. Quốc Tuấn đang giận anh bỗng hét lên điếng người khi thấy mẹ như thế. Anh bước nhanh lại chỗ bà Tịnh Huyên đỡ lấy mẹ:
- Mẹ ơi, mẹ sao thế này?
- Mẹ anh rụt người lại:
- Đừng\..\.
Bà thở mệt nhọc lắc đầu:
- Mẹ muốn thấy con có hạnh phúc trước khi mẹ nhắm mắt:
Quốc Tuấn kêu lên:
- Mẹ... cho con xin lỗi. Mẹ hãy lo cho mình rồi tính chuyện con sau. Tuấn Anh, Lương Sơn mau gọi xe cấp cứu.
Quốc Tuấn ôm lấy mẹ, bà suýt ngất trên tay anh. Hơi thở mệt nhọc. Tay vịnh vào thành ghế dáng vẻ đau khổ tột cùng, thầm lặng. Khi thấy Quốc Tuấn phản ứng mạnh, bà Tịnh Huyên rất hiểu con mình. Quốc Tuấn rất cứng rắn. Cả hai mẹ con giống nhau về tính tình và hiểu rõ ý nhau. Vì vậy khi anh không đồng ý tức là mọi hi vong của bà đã tiêu tan thành mây khói. Mọi cố gắng của bà khi thu xếp tổ chức đám cưới bị Quốc Tuấn đảo lộn không thương tiếc.
Bà Tịnh Huyên bị hụt hẫng nên trở bệnh đau tim phải đi cấp cứu ở bệnh viện trung tâm Đà Lạt. Hai vị trợ lý chứng kiến nhưng không dám lên tiếng khuyên hai người. Bởi vì ai cũng có lý lẽ riêng. Hà Anh thấy Quốc Tuấn thật đáng thương hơn đáng giận. Nhưng cô cũng lấy làm lạ tại sao Quốc Tuấn lại từ chối Mỹ Mỹ. Cô ấy là người yêu của anh kia mà. Cuộc sống không đơn giản chút nào. Cô và Lương Sơn giúp Quốc Tuấn đưa bà Tịnh Huyên vào bệnh viện. Ai cũng lo sợ cho sự an nguy của bà chủ không dám nói gì thêm.