Chương 1
Hà Anh lắc lư mái tóc mới cắt rồi xoay một vòng trước mặt Vân Vi. Bộ đồ thun ôm gọn thân hình trẻ khỏe của cô gái căng đầy nhựa sống, cô nghiêng mình hỏi bạn:
- Ê! Nhìn xem ta có đẹp không?
Vân Vi cầm trái sơ ri đỏ mọng đưa tới trước nheo nheo mát cười bảo:
- Để ta xem mi giống ai?
- Xem đi rồi cho ý kiến?
Hà Anh lại đi tới đi lui như người mẫu đang trình diễn trên khán đài. Vân Vi bỗng cười phá lên:
- A! Ta nhớ ra rồi. Mi rất giống một người.
Hà Anh dừng bước lắng nghe:
- Giống ai? Người mẫu hay hoa hậu?
Cô gồng cánh tay lên trông rất nực cười. Vân Vi tỉnh bơ:
- Giống lực sĩ “Lý Đức'' chứ không phải hoa hậu Lý Thu Thảo hoặc Hà Kiều Anh đâu.
Hà Anh trợn mắt:
- Vậy hả? Mi nói thật?
- Thật.
- Vì sao?
- Vì hôm nay tự dưng mi xén cái đầu kiểu ấy, thay mái tóc ngang vai rất đẹp thành mái tóc tém. Ôi chao không giống ''Lý Đức'' thì cũng giống một thằng ngỗ ngáo\..\.
Hà Anh không biểu diễn nữa. Cô bước đến bên Vân Vi.
- Ê! Ta trợn trắng mi đền cho ba mẹ ta không kịp đó.
Hà Anh chống nạnh cười khúc khích:
- Không sao, ta thay thế cho. Vã lại trái sơ ri nhét bớt cái mồm bép xép của mi lại.
Vân Vi liếc xéo bạn:
- Hứ! Ai thèm nhiều chuyện, mi hỏi ta mới có ý kiến chứ bộ. Không thích thì ta im. Im lặng là vàng mà.
Vân Vi ngồi ngay chỗ khác, cô se se trái sơ ri chín trong lòng bàn tay vờ như giận dỗi. Hà Anh chạy lại ngồi đâu lưng với Vân Vi cất giọng ngọt ngào:
- Nè? Giận hả, người đâu mà thích hờn dỗi. Mai mốt có người yêu ai chịu cho nổi.
Vân Vi thụng mặt:
- Kệ ta!
Hà Anh xoay tròn một vòng bằng mông. Cô ngồi đối diện với Vân Vi:
- Mi mà giận ta... ta í con sâu nè! Vân Vi phủi mạnh tay Hà Anh, Mặt cô tái mét:
- Mi\..\. mi... đừng có chơi ác. Ta xỉu đó.
- Xỉu đi ta đở. Nhát như cáy. Xem đi cái gì đây?
- Hả? Lá sơ ri à, không có sâu hả?
- Không.
- Quỷ này.
Vân Vi phát nhẹ vào tay bạn tròn mắt bảo:
- Thật ra hôm nay mi lạ lắm, lạ từ hình dáng, cách ăn nói và đùa giỡn.
Hà Anh kéo bàn tay bạn vào hông mình, giữ yên cô hắng giọng:
- Nghe đây chuyện gì cũng có lý do cả.
- Nhưng cắt tóc kiểu này chẳng còn nữ tính chút nào.
- Nếu vậy càng tốt, ta đang thích đấy.
- Hả? Mi biến thái hồi nào vậy?
Hà Anh nhìn Vân Vi bằng đôi mắt tình tứ làm cho cô giật mình rút vội tay ra, tròn mắt nhìn Hà Anh:
- Có đáng yêu không?
Hà Anh giả giọng ồm ồm không trả lời mà hỏi lại. Thấy Vân Vi nhìn mình có vẻ lo lắng, Hà Anh cười to:
- Ôi! Trời ơi ta nhát mi có chút xíu mà cũng tin, người gì...
- Sao? Mi biến thành con trai mà không có vấn đề à?
- Không! Ư mà có. Nghe ta giải thích đây.
Vân Vi hơi bất an:
- Có thật mi không có sao hả Hà Anh?
Cô cười to hơn, lắc đầu:
- Sao là sao?
- Ý ta nói mi thành...
- Bậy bạ quá, nhưng ta muốn thành con trai là thật, giá trai ấy mà, hoặc ít ra giống chút chút cũng tốt.
Nghe đề tài là lạ, Vân Vi lắng nghe:
- Chi vậy hả?
Hà Anh trút bịt muối ớt vào đĩa sơ li từ tốn kể:
- Ba má mình ép mình lấy chồng đó.
Vân Vi nhảy nai:
- Cái gì? Mi có chồng? Nhưng việc ấy và chuyện mi cắt tóc đâu có quan hệ.
Hà Anh lườm bạn:
- Mi ''dốt đặc cán mai'', ta tính toán chuyện này mấy đêm như Khổng Minh ngày xưa tính cơ đồ vậy.
- Hừ! Mi đem so mình với Khổng Minh à. Kế sách gì? Có chưa?
- Dĩ nhiên là có.
- Nói ta nghe thứ đi!
Hà Anh mỉm cười:
- Còn trong vòng bí mật, một ngày không xa ta sẽ bật mí cho mi nghe. Bảo đảm Vân Vi là người biết trước tên.
Vân Vi chắp tay lại cất giọng:
- Da tạ Hà cô nương.
Cả hai cười giòn tan trong nắng. Ánh ban mai chiếu vào tận hành lang, Hà Anh bấm nút tivi nhỏ lại:
- Mi khách khí quá.
Vân Vi lại cho quả sơ ri màu cam vào miệng nhai nhỏ nhẻ ngon lành:
- Có chồng thì vui sao mi lại buồn?
Hà Anh cau mày:
- Vui hả? Còn lâu.
- Sao kỳ vậy?
- Vì mình phải lấy một anh chàng Việt kiều mới từ Úc về.
- Chả Việt Kiều? Bao nhiêu cô gái nằm mơ.
Hà Anh dài giọng:
- Mơ đuổi hắn ta đi hả?
- Ai lại thế?
- Ta sẽ làm đấy.
- Cái gì? Mi định làm vậy?
Hà Anh lắc lư mái tóc mới cắt rồi xoay một vòng trước mặt Vân Vi. Bộ đồ thun ôm gọn thân hình trẻ khỏe của cô gái căng đầy nhựa sống, cô nghiêng mình hỏi bạn:
- Ê! Nhìn xem ta có đẹp không?
Vân Vi cầm trái sơ ri đỏ mọng đưa tới trước nheo nheo mát cười bảo:
- Để ta xem mi giống ai?
- Xem đi rồi cho ý kiến?
Hà Anh lại đi tới đi lui như người mẫu đang trình diễn trên khán đài. Vân Vi bỗng cười phá lên:
- A! Ta nhớ ra rồi. Mi rất giống một người.
Hà Anh dừng bước lắng nghe:
- Giống ai? Người mẫu hay hoa hậu?
Cô gồng cánh tay lên trông rất nực cười. Vân Vi tỉnh bơ:
- Giống lực sĩ “Lý Đức'' chứ không phải hoa hậu Lý Thu Thảo hoặc Hà Kiều Anh đâu.
Hà Anh trợn mắt:
- Vậy hả? Mi nói thật?
- Thật.
- Vì sao?
- Vì hôm nay tự dưng mi xén cái đầu kiểu ấy, thay mái tóc ngang vai rất đẹp thành mái tóc tém. Ôi chao không giống ''Lý Đức'' thì cũng giống một thằng ngỗ ngáo\..\.
Hà Anh không biểu diễn nữa. Cô bước đến bên Vân Vi.
- Ê! Ta trợn trắng mi đền cho ba mẹ ta không kịp đó.
Hà Anh chống nạnh cười khúc khích:
- Không sao, ta thay thế cho. Vã lại trái sơ ri nhét bớt cái mồm bép xép của mi lại.
Vân Vi liếc xéo bạn:
- Hứ! Ai thèm nhiều chuyện, mi hỏi ta mới có ý kiến chứ bộ. Không thích thì ta im. Im lặng là vàng mà.
Vân Vi ngồi ngay chỗ khác, cô se se trái sơ ri chín trong lòng bàn tay vờ như giận dỗi. Hà Anh chạy lại ngồi đâu lưng với Vân Vi cất giọng ngọt ngào:
- Nè? Giận hả, người đâu mà thích hờn dỗi. Mai mốt có người yêu ai chịu cho nổi.
Vân Vi thụng mặt:
- Kệ ta!
Hà Anh xoay tròn một vòng bằng mông. Cô ngồi đối diện với Vân Vi:
- Mi mà giận ta... ta í con sâu nè! Vân Vi phủi mạnh tay Hà Anh, Mặt cô tái mét:
- Mi\..\. mi... đừng có chơi ác. Ta xỉu đó.
- Xỉu đi ta đở. Nhát như cáy. Xem đi cái gì đây?
- Hả? Lá sơ ri à, không có sâu hả?
- Không.
- Quỷ này.
Vân Vi phát nhẹ vào tay bạn tròn mắt bảo:
- Thật ra hôm nay mi lạ lắm, lạ từ hình dáng, cách ăn nói và đùa giỡn.
Hà Anh kéo bàn tay bạn vào hông mình, giữ yên cô hắng giọng:
- Nghe đây chuyện gì cũng có lý do cả.
- Nhưng cắt tóc kiểu này chẳng còn nữ tính chút nào.
- Nếu vậy càng tốt, ta đang thích đấy.
- Hả? Mi biến thái hồi nào vậy?
Hà Anh nhìn Vân Vi bằng đôi mắt tình tứ làm cho cô giật mình rút vội tay ra, tròn mắt nhìn Hà Anh:
- Có đáng yêu không?
Hà Anh giả giọng ồm ồm không trả lời mà hỏi lại. Thấy Vân Vi nhìn mình có vẻ lo lắng, Hà Anh cười to:
- Ôi! Trời ơi ta nhát mi có chút xíu mà cũng tin, người gì...
- Sao? Mi biến thành con trai mà không có vấn đề à?
- Không! Ư mà có. Nghe ta giải thích đây.
Vân Vi hơi bất an:
- Có thật mi không có sao hả Hà Anh?
Cô cười to hơn, lắc đầu:
- Sao là sao?
- Ý ta nói mi thành...
- Bậy bạ quá, nhưng ta muốn thành con trai là thật, giá trai ấy mà, hoặc ít ra giống chút chút cũng tốt.
Nghe đề tài là lạ, Vân Vi lắng nghe:
- Chi vậy hả?
Hà Anh trút bịt muối ớt vào đĩa sơ li từ tốn kể:
- Ba má mình ép mình lấy chồng đó.
Vân Vi nhảy nai:
- Cái gì? Mi có chồng? Nhưng việc ấy và chuyện mi cắt tóc đâu có quan hệ.
Hà Anh lườm bạn:
- Mi ''dốt đặc cán mai'', ta tính toán chuyện này mấy đêm như Khổng Minh ngày xưa tính cơ đồ vậy.
- Hừ! Mi đem so mình với Khổng Minh à. Kế sách gì? Có chưa?
- Dĩ nhiên là có.
- Nói ta nghe thứ đi!
Hà Anh mỉm cười:
- Còn trong vòng bí mật, một ngày không xa ta sẽ bật mí cho mi nghe. Bảo đảm Vân Vi là người biết trước tên.
Vân Vi chắp tay lại cất giọng:
- Da tạ Hà cô nương.
Cả hai cười giòn tan trong nắng. Ánh ban mai chiếu vào tận hành lang, Hà Anh bấm nút tivi nhỏ lại:
- Mi khách khí quá.
Vân Vi lại cho quả sơ ri màu cam vào miệng nhai nhỏ nhẻ ngon lành:
- Có chồng thì vui sao mi lại buồn?
Hà Anh cau mày:
- Vui hả? Còn lâu.
- Sao kỳ vậy?
- Vì mình phải lấy một anh chàng Việt kiều mới từ Úc về.
- Chả Việt Kiều? Bao nhiêu cô gái nằm mơ.
Hà Anh dài giọng:
- Mơ đuổi hắn ta đi hả?
- Ai lại thế?
- Ta sẽ làm đấy.
- Cái gì? Mi định làm vậy?