DIỄN ĐÀN CÀ MAU
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
DIỄN ĐÀN CÀ MAU

Diễn Đàn Cà Mau - Tôi Yêu Cà Mau

Chào Mừng Bạn Đến Với Diễn Đàn Mũi Cà Mau
Chúc Các Bạn Vui Vẻ

Latest topics

» Chổi than công nghiệp được thiết kế để kéo dài tuổi thọ và giảm chi phí bảo trì.
by tramanh09 2024-08-26, 2:48 pm

» Tấm Bạc trượt tự bôi trơn, bạc đồng lỗ Graphite, bạc Graphite, bạc đồng tiết dầu
by tramanh09 2024-08-22, 10:23 am

» Điện trở đúc nhôm, điện trở vòng sứ, điện trở năng lượng mặt trời
by tramanh09 2024-08-19, 8:57 am

» Cung cấp các loại can nhiệt, cảm biến nhiệt, đồng hồ đo nhiệt độ
by tramanh09 2024-08-14, 9:05 am

» Tổng đại lý phân phối tấm Graphite cho nhà máy xi măng
by tramanh09 2024-08-08, 10:23 am

» Tấm graphite siêu bền - Giúp tiết kiệm chi phí và tăng năng suất
by tramanh09 2024-08-05, 11:03 am

» Tấm Bạc trượt tự bôi trơn, bạc đồng lỗ Graphite, bạc Graphite, bạc đồng tiết dầu
by tramanh09 2024-08-01, 8:22 am

» Thanh gia nhiệt Teflon, thanh gia nhiệt Titan , điện trở vòng sứ, điện trở nhiệt, tấm gia nhiệt
by tramanh09 2024-07-25, 3:02 pm

» Điện cực Graphite , Hồ điện cực, điện cực EDM, điện cực than chì, bột Graphite
by tramanh09 2024-07-18, 10:02 am

» Cung cấp các loại điện trở nhiệt đun hóa chất, đun dầu, điện trở máy ép nhựa
by tramanh09 2024-07-15, 2:47 pm

» Tổng kho nhập khẩu và phân phối chổi than, chổi than công nghiệp
by tramanh09 2024-07-10, 9:42 am

» Chổi than công nghiệp được thiết kế để kéo dài tuổi thọ và giảm chi phí bảo trì.
by tramanh09 2024-05-31, 3:54 pm


You are not connected. Please login or register

Ẩm ướt cái tình xuyên gió xuyên mưa

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chiếc cổ như cứng đờ ra không còn cảm giác như khúc cây khô. Quyển sách úp ngược xuống giường, tháo kính quăng đại đâu đó. Thèm cái cảm giác vứt hết mọi thứ lúc đấy. Thật rảnh, thật lặng, thật nhẹ nhàng.

Đầu nặng trịch. Cứ có cảm giác bên kia chiếc gối đang rung bần bật, bần bật, cảm giác như cái đầu không stop chỗ đấy. Nó đang rung liên hồi. Cảm giác như đang ở trên máy bay, và máy bay đang tiến lên cao, áp suất nén lại ngực và đầu bị vùi xuống. Toàn thân như bị hút vào 1 chốn nào đấy. Cực nặng nề.

Ngoài trời lại mưa. Cả tuần nay hễ chiều là trời sẽ mưa, ngày nào trời cũng mưa, cái khí lành lạnh nó phả vào da, phả vào mắt nhoè luôn cả sự mỏi mệt. Nhòe hẳn đi. Không ngờ.

Nhẹ! – Cái sự ham muốn vồ vập, cào xé, điên loạn, muốn nắm lấy, giữ chặt một cách thèm thuồng. Mà không thể có được. Vẫn cứ khát khao, muốn vứt bỏ hết để đánh đổi nhưng vô vọng. Vẫn không được. Vẫn hoài mà không được.

Thả hồn vào nhân vật, thả hồn vào những bức tranh, thả hồn vào nhạc, thả hết vào. Mắt mỏi nhừ, đỏ hoe, mũi tịt không thở được, cổ họng cứng đàm, tay buông thõng, cơ thể như rã ra từ bao giờ. Mọi thứ lúc đấy như đang bị “thoát ra“. Thoát một cách tuyệt vọng.

Ẩm ướt cái tình xuyên gió xuyên mưa   SKD5hanf9u

Lại nhoài vào trong mền, úp miết cái gối bé nhỏ của nội, hít hà cái mùi ẩm ướt của mưa. Trán lại nóng phừng phừng, nước từ đâu cứ tuông ra nơi khoé mắt. “Ta có khóc đâu mà mắt cứ cay cay“. Bệnh - cái lúc làm con người yếu đuối, uỷ mị, sân si, và tự kỷ.

Nhớ! – Anh nhắn tin, anh gọi điện, anh hát cho em nghe, anh làm em cười, anh bảo “đừng mất niềm tin, cuộc sống còn nhiều cái để thấy, em phải mở mắt ra“. Em nhận tin nhắn chỉ biết phúc đáp từ “hi“. Anh là người lạ.

Mưa lại xối ào ào vô cửa kính, mưa xối ì đùng trên mái nhà, mưa như nhấn chìm cái tôi móp méo xuống tận cùng của sự mỏi mệt. Mưa rồi, trời lại mưa, hôm nay là ngày bao nhiêu trời tiếp tục mưa rồi. Mưa làm tâm hồn mình mục rữa như miếng bánh tráng mắc mưa. Tội.

Bác sĩ – Ông ấy nhìn mình, bảo mặt xanh xao, xác xơ, mắt thâm quầng. Đang bị trầm cảm à? Mình nhoẻn miệng cười khó nghĩ. Không hề! Mình không hề trầm cảm. Chỉ là mình đang thấy kiệt sức với chính mình. Đơn giản là làm việc nhiều quá sẽ bị mệt.

Không phải trầm cảm.

Mẹ bảo đi chích thuốc đi. Uống hoài 2 ngày thuốc mà vẫn không bớt. Đi thử máu đi. Thì đi thử máu. Kết quả cũng chả có gì. Mẹ bảo sốt nóng lạnh vầy hoài chắc bị thương hàn. Gọi điện thoại ông trưởng khoa bảo "Cho con em nhập viện“. Mình hông biết bên kia đầu dây ông ấy sẽ thấy như thế nào. Còn mình thì thấy “làm quá rồi đó“. Cuối cùng cũng không nhập viện. Ngày thứ 3 theo dõi thuốc mình bớt sốt, không ngủ mê man và nói chuyện được. Mẹ thở phào.

Mẹ bắt gió cho, mẹ bảo cố ăn đi. Ngoại lên thăm bảo đi bác sỹ, ba kêu ăn cháo không ba nấu, thằng em cứ loay hoay em coi tivi với hai nghe, em mua bánh bò cho Hai nè, dậy ăn đi. Cứ loay hoay, loay hoay, có muốn bệnh tiếp cũng không nỡ. Vậy là cố ngồi dậy, đi xuống nhà, ngồi coi tivi với mẹ. Đôi khi gia đình là một liều thuốc lớn mà có những khi người ta sống một đời ít khi nhận ra.

Mặt xanh quá, tay nổi hết gân xanh, mắt vô hồn. Nhìn vào gương thấy gương mặt xác xơ nào đó. Chắc không phải mình. Giật mình.

Vậy đấy!.

Những ngày qua trôi qua không phẳng lặng, ít lời, không nói nhiều, không có quá nhiều cảm xúc để có thể viết thành một bài văn hoàn mỹ. Chỉ đơn giản là cái tình rơi rạc kết dính bằng sự yêu thương.

Có khi là yêu theo cách này, thương theo cách khác, khuyến khích, mắng chửi, sỉ vả, làm nhục, mắng mỏ… hay hơn thế nữa có thể là “đuổi khỏi nhà“. Nhưng rồi thì nước cũng phải về nguồn. Gia đình vẫn là nơi ta tìm thấy ta, ta nằm trong đó, hít thở trong đó, và khôn lớn từng ngày.

Đầu còn đau lắm, cứ bị ong ong, cái kiểu rung bần bật không yên theo trình tự lặp đi lặp lại không cùng thời điểm. Khó đoán, khó dò, rất khó chịu. Chỉ là thiếu máu não thôi. Không phải là nặng lắm. Chắc do nghĩ nhiều cũng nên. Nghĩ gì nhỉ?

Nghĩ cuộc đời sẽ còn bao nhiêu ngày nữa… để hạnh phúc.

Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết