Có lẽ lần sau, tôi sẽ học tập nhìn mọi việc theo cách của cháu gái tôi, và mở rộng tầm mắt hơn nữa.
Tôi cùng đứa cháu gái sáu tuổi của mình - Caitlynd, quyết định ghé vào cửa hàng Tim Horton để mua một vài chiếc bánh việt quất. Ngay khi chúng tôi chuẩn bị bước ra, thì có một cậu thiếu niên bước vào.
Chàng trai này có một nửa đầu hoàn toàn cạo trọc, phía bên kia thì chỉ có một chỏm tóc màu xanh da trời. Một bên lỗ mũi cậu ta có đeo một chiếc khuyên được móc với chiếc khuyên khác trên tai bởi một sợi dây xích chạy vắt qua nửa khuôn mặt. Một tay cậu ta ôm chiếc ván trượt, tay còn lại cặp dưới nách một quả bóng rổ.
Con bé Caitlynd đang chạy *** ton phía trước tôi, dừng lại ngay lập tức khi nhìn thấy cậu thiếu niên đó. Có lẽ con bé quá sợ hãi đến mức không dám bước tiếp.
Nhưng tôi đã nhầm.
Đứa cháu gái thiên thần của tôi gần như ngay lập tức bước lên thật nhanh, cố gắng mở cánh cửa nặng nề ra rộng hết mức có thể. Và giờ thì đến lượt tôi đứng đối diện ngay trước mặt cậu thiếu niên ấy. Tôi bước sang một bên để cậu có thể đi ngang qua. Cậu ấy cười với tôi thật dịu dàng: “Xin cảm ơn bà rất nhiều!”.
Trên đường đi tới bãi gửi xe, tôi khen Catilynd về hành động mở cửa cho cậu thiếu niên của con bé. Con bé có vẻ như không bị ảnh hưởng nhiều bởi vẻ bên ngoài của cậu ta, nhưng tôi vẫn muốn chắc chắn hơn về mọi việc. Nếu cần, tôi đã sẵn sàng nói chuyện với Catilynd về bài học đầu tiên dành cho sự tự do thể hiện bản thân. Tôi muốn con bé biết rằng mọi người đều có quyền làm cho mình khác biệt.
Thế nhưng, hóa ra người cần phải được “dạy dỗ và nói chuyện” lại chính là tôi.
Catilynd kể với tôi rằng, điều duy nhất mà con bé nhận thấy ở chàng trai đó là việc cả hai tay cậu ấy đều đang cầm các đồ vật. “Có lẽ sẽ rất khó khăn nếu anh ấy phải tự mở cửa.”- con bé líu lo.
Những gì tôi nhìn thấy chỉ là mái đầu cạo trọc một nửa, khuyên mũi nối với khuyên tai bởi dây xích. Cháu gái tôi nhìn thấy một người đang bận cả hai tay trong khi cánh cửa nặng nề lại đang khép kín.
Có lẽ lần sau, tôi sẽ học tập nhìn mọi việc theo cách của cháu gái tôi, và mở rộng tầm mắt hơn nữa.
Tôi cùng đứa cháu gái sáu tuổi của mình - Caitlynd, quyết định ghé vào cửa hàng Tim Horton để mua một vài chiếc bánh việt quất. Ngay khi chúng tôi chuẩn bị bước ra, thì có một cậu thiếu niên bước vào.
Chàng trai này có một nửa đầu hoàn toàn cạo trọc, phía bên kia thì chỉ có một chỏm tóc màu xanh da trời. Một bên lỗ mũi cậu ta có đeo một chiếc khuyên được móc với chiếc khuyên khác trên tai bởi một sợi dây xích chạy vắt qua nửa khuôn mặt. Một tay cậu ta ôm chiếc ván trượt, tay còn lại cặp dưới nách một quả bóng rổ.
Con bé Caitlynd đang chạy *** ton phía trước tôi, dừng lại ngay lập tức khi nhìn thấy cậu thiếu niên đó. Có lẽ con bé quá sợ hãi đến mức không dám bước tiếp.
Nhưng tôi đã nhầm.
Đứa cháu gái thiên thần của tôi gần như ngay lập tức bước lên thật nhanh, cố gắng mở cánh cửa nặng nề ra rộng hết mức có thể. Và giờ thì đến lượt tôi đứng đối diện ngay trước mặt cậu thiếu niên ấy. Tôi bước sang một bên để cậu có thể đi ngang qua. Cậu ấy cười với tôi thật dịu dàng: “Xin cảm ơn bà rất nhiều!”.
Trên đường đi tới bãi gửi xe, tôi khen Catilynd về hành động mở cửa cho cậu thiếu niên của con bé. Con bé có vẻ như không bị ảnh hưởng nhiều bởi vẻ bên ngoài của cậu ta, nhưng tôi vẫn muốn chắc chắn hơn về mọi việc. Nếu cần, tôi đã sẵn sàng nói chuyện với Catilynd về bài học đầu tiên dành cho sự tự do thể hiện bản thân. Tôi muốn con bé biết rằng mọi người đều có quyền làm cho mình khác biệt.
Thế nhưng, hóa ra người cần phải được “dạy dỗ và nói chuyện” lại chính là tôi.
Catilynd kể với tôi rằng, điều duy nhất mà con bé nhận thấy ở chàng trai đó là việc cả hai tay cậu ấy đều đang cầm các đồ vật. “Có lẽ sẽ rất khó khăn nếu anh ấy phải tự mở cửa.”- con bé líu lo.
Những gì tôi nhìn thấy chỉ là mái đầu cạo trọc một nửa, khuyên mũi nối với khuyên tai bởi dây xích. Cháu gái tôi nhìn thấy một người đang bận cả hai tay trong khi cánh cửa nặng nề lại đang khép kín.
Có lẽ lần sau, tôi sẽ học tập nhìn mọi việc theo cách của cháu gái tôi, và mở rộng tầm mắt hơn nữa.