Phi lấy làm lạ, chàng tự nghĩ, bình thường Khưu viện trưởng ít khi nói chuyện với chàng nhiều như hôm naỵ Chưa biết duyên cớ gì mà lão nói nhiều như thế? Có lẽ vì vấn đề của Vương Cách mà lão đối với chàng có điểm khác hơn trước?
Phi nhân cơ hội đó mà báo cáo cho lão biết bịnh tình của Trương Lập Dân, nhưng chàng không hề tiết lộ những việc chàng mưu tính có liên quan đến căn bịnh của Tố Tố.
Khưu viện trưởng gật đầu khen ngợi:
- Hay lắm, khi anh ta xuất viện, mình cũng nên tổ chức tiễn đưa anh ta, mời một số ký giả đến cho biết Dân được trở lại bình thường cũng nhờ Phi điều trị:.
- Cháu không tài cán gì, chỉ hy vọng thay bác mà điều trị cho bịnh nhân thôi.
- Vấn đề trị bằng tâm lý đối với y viện rất quan trọng. Từ nay, Phi có rảnh rang nên phụ trách những vấn đề tâm lý đó, có việc gì khó khăn nên cho tôi biết ngay.
Phi tỏ vẻ vâng lời, nhưng chàng không hề đề cập đến bịnh trạng của Vương Cách. Vì sau khi chàng bàn luận với Phú, chàng đã nghĩ ra một biện pháp khác. Chàng không muốn cầu xin viện trưởng cho biết sự thật, cũng không muốn điều tra tường tận mọi việc đã quạ Lòng chàng rất e ngại và thông cảm những sự tình cũng như hành động của Vương Cách. Nếu chàng là Vương Cách khi gặp lão Hùng, tuy không đánh đập thô bạo, nhưng chàng cũng khinh rẻ lão Hùng ra mặt.
Phi có cảm giác vừa thích thú vừa lạ lùng. Bịnh của Trương Lập Dân sau khi tìm ra sự thật thì thấy bịnh tình của anh ta rất chóng khỏi. Còn Vương Cách thì sao? Dầu chàng có muốn tìm ra sự thật cũng đành thúc thủ. Như căn bịnh của cô họ Vương, không phải đã tìm ra sự thật là gì? Tại sao cô ấy lại đi tìm cái chết để giải thoát?
Không thể nói hữu hạnh hay bất hạnh, tình cảnh mỗi người mỗi khác. Có người chỉ nhờ Thượng Đế giúp đỡ, nhưng Thượng đế chắc chắn không chịu bận tâm đến chuyện của người đời.
Xe về đến nhà, chàng bước xuống xe sau Khưu viện trưởng. Khi Phi vừa vào đến nhà khách, chàng rất kinh ngạc, nhìn thấy Tố Tố và bà Hùng còn bân Bân đang ngồi tiếp đãi hai mẹ con Tố Tố.
Bân Bân thấy lão Khưu bèn chạy ra nắm tay:
- Ba, con thay ba mà mời hai vị quí khách.
- A, hoan nghênh chị và cháu.
- Bác gái với Tố Tố đến thăm má, con khó khăn lắm mới thỉnh ở lại dùng cơm đó chớ.
Bà Hùng nói chuyện với lão Khưu, như trả lời Bân Bân:
- Không muốn làm rộn chị và cháu, bởi hôm qua ngồi phi cơ suốt nửa ngày, hôm nay phải nghỉ ngơi một ngày còn chưa hết mệt.
Phi chào hỏi mẹ con Tố Tố, lời lẽ của chàng hơi mất tự nhiên. Chàng không biết công việc vừa xẩy ra thế nào, Phi rất sợ chạm phải đôi mắt của Tố Tố.
Khưu viện trưởng là bác sĩ đã từng du học tại Nhật bản, nên ông ta biết rất rành phong tục và cảnh trí tại Nhật. Bà Hùng trước đây cũng có theo chồng đi công du tại Nhật một thời gian, nên trong bữa cơm họ đàm luận toàn là những kỳ quan, phong tục và tập quán của nước Nhật. Duy một mình Phi không mấy hứng thú trong bữa cơm này, chàng cũng không ưa bàn đến chuyện nước ngoài. Món gỏi cá sống nổi tiếng của Nhật, chàng nuốt khó trôi. Nhưng, chàng cũng gắng gượng tỏ ra rất thích khẩu, một mặt tìm những lời khéo để khen thưởng bà Khưu đã khéo tay.
Chàng nhìn thấy Tố Tố cũng gắng gượng nuốt cái món ăn ngoại lai ấy. Sau bữa cơm, nàng tìm một nơi khoảng khoát mà ngồi, khi Bân Bân đi ra phía sau. Nàng hỏi khẽ Phi:
- Chiều nay anh với Bân Bân đi du ngoạn hả?
Phi dụ dự giây lát nói:
- Hồi sớm mai này Bân Bân có nói, nàng hy vọng được tôi cùng đi để thăm vài người bạn.
Tố Tố gật đầu, nàng không nói chi cả. Phi lộ vẻ không an lòng, hỏi:
- Cô có việc gì cần không?
- Không, chỉ hỏi vậy thôi. Trước khi dùng cơm em nghe anh gọi điện thoại với Bân Bân, anh đang bận rộn tại y viện lắm hả?
- Bác Khưu rất bận nhiều việc, tôi phải chờ bác cùng về.
- Dường như Bân Bân hỏi anh có người bịnh đã chết?
Phi giải thích:
- Cô ấy chỉ nói chơi trong điện thoại, bởi vì có một bịnh nhân vừa tự sát.
Tố Tố động tánh hiếu kỳ hỏi:
- Thế à? Người bịnh ấy thuộc giới nào?
Phi đã nói lỡ lời, không thể rút lời lại, chàng nghĩ rất ăn năn, hoàn cảnh của bịnh nhân vừa tự sát rất dễ làm kích thích Tố Tố. Đồng thời, công việc của bịnh viện cũng không nên cho người ngoài biết. Nhưng lúc ấy lão Khưu tiếp lời:
- Tố Tố, nói đến bịnh nhân đó, chắc cháu đã nghe qua, cô ấy họ Vương, ba của cô ta có quan hệ với bác. Khi cô ấy du học tại Mỹ quốc gặp chuyện rối loạn thần kinh rồi trở về nước. Bình thường tại y viện cô rất đàng hoàng, hôm nay không biết do nguyên nhân nào mà bịnh nhân dùng miểng ly cắt đứt tĩnh mạch để tự sát.
Tố Tố lộ vẻ kinh dị nói:
- Trước đây cháu đến thăm bịnh viện, cô ấy vẫn khỏe mạnh như thường. Sau hôm nay bỗng nhiên tự sát?
Bân Bân vừa ra đến, nàng hỏi nhanh:
- Ba nói ai tự sát? Tại sao vậy?
Phi có cảm giác, Khưu viện trưởng không nên nói rõ nguyên nhân cô họ Vương tự sát, đối với căn bịnh của Tố Tố có ảnh hưởng vô cùng. Nhưng, chàng không thể đoán trước câu trả lời của lão. Nhưng, Khưu viện trưởng như đã chú ý điều đó, lão trả lời:
- Ba rất hối tiếc cho cô họ Vương, tuổi còn trẻ, vừa tốt nghiệp đại học, lại xuất ngoại tiếp tục sự học, điều đó thật khó mong được. Kết quả lại bi thảm, và uổng công phu học tập gần hai mươi năm trời.
Tố Tố như lưu tâm đến vấn đề, hỏi:
- Thưa bác, có thể cứu cô Vương thoát khỏi tử thần không?
- Đó là trách nhiệm của toàn y viện, Y sĩ Phú đang lưu lại đó để tìm cách chữa trị.
- Chúng tôi muốn gọi điện thoại để hỏi thăm được không bác?
- Khỏi cần, bác đã dặn họ, nếu có việc cần nên gọi điện thoại cho biết. Đã lâu rồi không có tin tức gì, chắc đã qua khỏi nguy hiểm.
Tố Tố thở phào nhẹ nhõm:
- À, được vậy thì hay quá.
Bân Bân chu mỏ tỏ vẻ không hài lòng:
- Ba nói đến chuyện chết chóc làm gì nghe sợ quá.
- Thôi, ba không nói đến nữa đâu, con sao gan như con tép.
Đến đây Phi mới an lòng. Sự tình đã qua giai đoạn lo âu, nhưng Bân Bân vẫn quấn quít theo lão Khưu nói:
- Con nào phải nhát gan, con chỉ sợ cho Tố Tố cô ta ăn uống quá ít, lại thêm những chuyện sợ hãi nữa...
Nhưng Tố Tố lại có ý nghĩ ngược lại:
- Không đâu, bác đừng lo điều đó, cháu tuy ăn uống ít oi, nhưng cháu thích nghe những chuyện lạ, bởi cháu có biết cô họ Vương đó. Nên cháu rất lo cho cô ấy.
Khưu viện trưởng cười ha hả nói:
- Được rồi, thôi không nên bàn đến vấn đề cô họ Vương nữa. Chiều nay chúng con đến đó thăm chơi.
Tố Tố cướp lời nói:
Phi nhân cơ hội đó mà báo cáo cho lão biết bịnh tình của Trương Lập Dân, nhưng chàng không hề tiết lộ những việc chàng mưu tính có liên quan đến căn bịnh của Tố Tố.
Khưu viện trưởng gật đầu khen ngợi:
- Hay lắm, khi anh ta xuất viện, mình cũng nên tổ chức tiễn đưa anh ta, mời một số ký giả đến cho biết Dân được trở lại bình thường cũng nhờ Phi điều trị:.
- Cháu không tài cán gì, chỉ hy vọng thay bác mà điều trị cho bịnh nhân thôi.
- Vấn đề trị bằng tâm lý đối với y viện rất quan trọng. Từ nay, Phi có rảnh rang nên phụ trách những vấn đề tâm lý đó, có việc gì khó khăn nên cho tôi biết ngay.
Phi tỏ vẻ vâng lời, nhưng chàng không hề đề cập đến bịnh trạng của Vương Cách. Vì sau khi chàng bàn luận với Phú, chàng đã nghĩ ra một biện pháp khác. Chàng không muốn cầu xin viện trưởng cho biết sự thật, cũng không muốn điều tra tường tận mọi việc đã quạ Lòng chàng rất e ngại và thông cảm những sự tình cũng như hành động của Vương Cách. Nếu chàng là Vương Cách khi gặp lão Hùng, tuy không đánh đập thô bạo, nhưng chàng cũng khinh rẻ lão Hùng ra mặt.
Phi có cảm giác vừa thích thú vừa lạ lùng. Bịnh của Trương Lập Dân sau khi tìm ra sự thật thì thấy bịnh tình của anh ta rất chóng khỏi. Còn Vương Cách thì sao? Dầu chàng có muốn tìm ra sự thật cũng đành thúc thủ. Như căn bịnh của cô họ Vương, không phải đã tìm ra sự thật là gì? Tại sao cô ấy lại đi tìm cái chết để giải thoát?
Không thể nói hữu hạnh hay bất hạnh, tình cảnh mỗi người mỗi khác. Có người chỉ nhờ Thượng Đế giúp đỡ, nhưng Thượng đế chắc chắn không chịu bận tâm đến chuyện của người đời.
Xe về đến nhà, chàng bước xuống xe sau Khưu viện trưởng. Khi Phi vừa vào đến nhà khách, chàng rất kinh ngạc, nhìn thấy Tố Tố và bà Hùng còn bân Bân đang ngồi tiếp đãi hai mẹ con Tố Tố.
Bân Bân thấy lão Khưu bèn chạy ra nắm tay:
- Ba, con thay ba mà mời hai vị quí khách.
- A, hoan nghênh chị và cháu.
- Bác gái với Tố Tố đến thăm má, con khó khăn lắm mới thỉnh ở lại dùng cơm đó chớ.
Bà Hùng nói chuyện với lão Khưu, như trả lời Bân Bân:
- Không muốn làm rộn chị và cháu, bởi hôm qua ngồi phi cơ suốt nửa ngày, hôm nay phải nghỉ ngơi một ngày còn chưa hết mệt.
Phi chào hỏi mẹ con Tố Tố, lời lẽ của chàng hơi mất tự nhiên. Chàng không biết công việc vừa xẩy ra thế nào, Phi rất sợ chạm phải đôi mắt của Tố Tố.
Khưu viện trưởng là bác sĩ đã từng du học tại Nhật bản, nên ông ta biết rất rành phong tục và cảnh trí tại Nhật. Bà Hùng trước đây cũng có theo chồng đi công du tại Nhật một thời gian, nên trong bữa cơm họ đàm luận toàn là những kỳ quan, phong tục và tập quán của nước Nhật. Duy một mình Phi không mấy hứng thú trong bữa cơm này, chàng cũng không ưa bàn đến chuyện nước ngoài. Món gỏi cá sống nổi tiếng của Nhật, chàng nuốt khó trôi. Nhưng, chàng cũng gắng gượng tỏ ra rất thích khẩu, một mặt tìm những lời khéo để khen thưởng bà Khưu đã khéo tay.
Chàng nhìn thấy Tố Tố cũng gắng gượng nuốt cái món ăn ngoại lai ấy. Sau bữa cơm, nàng tìm một nơi khoảng khoát mà ngồi, khi Bân Bân đi ra phía sau. Nàng hỏi khẽ Phi:
- Chiều nay anh với Bân Bân đi du ngoạn hả?
Phi dụ dự giây lát nói:
- Hồi sớm mai này Bân Bân có nói, nàng hy vọng được tôi cùng đi để thăm vài người bạn.
Tố Tố gật đầu, nàng không nói chi cả. Phi lộ vẻ không an lòng, hỏi:
- Cô có việc gì cần không?
- Không, chỉ hỏi vậy thôi. Trước khi dùng cơm em nghe anh gọi điện thoại với Bân Bân, anh đang bận rộn tại y viện lắm hả?
- Bác Khưu rất bận nhiều việc, tôi phải chờ bác cùng về.
- Dường như Bân Bân hỏi anh có người bịnh đã chết?
Phi giải thích:
- Cô ấy chỉ nói chơi trong điện thoại, bởi vì có một bịnh nhân vừa tự sát.
Tố Tố động tánh hiếu kỳ hỏi:
- Thế à? Người bịnh ấy thuộc giới nào?
Phi đã nói lỡ lời, không thể rút lời lại, chàng nghĩ rất ăn năn, hoàn cảnh của bịnh nhân vừa tự sát rất dễ làm kích thích Tố Tố. Đồng thời, công việc của bịnh viện cũng không nên cho người ngoài biết. Nhưng lúc ấy lão Khưu tiếp lời:
- Tố Tố, nói đến bịnh nhân đó, chắc cháu đã nghe qua, cô ấy họ Vương, ba của cô ta có quan hệ với bác. Khi cô ấy du học tại Mỹ quốc gặp chuyện rối loạn thần kinh rồi trở về nước. Bình thường tại y viện cô rất đàng hoàng, hôm nay không biết do nguyên nhân nào mà bịnh nhân dùng miểng ly cắt đứt tĩnh mạch để tự sát.
Tố Tố lộ vẻ kinh dị nói:
- Trước đây cháu đến thăm bịnh viện, cô ấy vẫn khỏe mạnh như thường. Sau hôm nay bỗng nhiên tự sát?
Bân Bân vừa ra đến, nàng hỏi nhanh:
- Ba nói ai tự sát? Tại sao vậy?
Phi có cảm giác, Khưu viện trưởng không nên nói rõ nguyên nhân cô họ Vương tự sát, đối với căn bịnh của Tố Tố có ảnh hưởng vô cùng. Nhưng, chàng không thể đoán trước câu trả lời của lão. Nhưng, Khưu viện trưởng như đã chú ý điều đó, lão trả lời:
- Ba rất hối tiếc cho cô họ Vương, tuổi còn trẻ, vừa tốt nghiệp đại học, lại xuất ngoại tiếp tục sự học, điều đó thật khó mong được. Kết quả lại bi thảm, và uổng công phu học tập gần hai mươi năm trời.
Tố Tố như lưu tâm đến vấn đề, hỏi:
- Thưa bác, có thể cứu cô Vương thoát khỏi tử thần không?
- Đó là trách nhiệm của toàn y viện, Y sĩ Phú đang lưu lại đó để tìm cách chữa trị.
- Chúng tôi muốn gọi điện thoại để hỏi thăm được không bác?
- Khỏi cần, bác đã dặn họ, nếu có việc cần nên gọi điện thoại cho biết. Đã lâu rồi không có tin tức gì, chắc đã qua khỏi nguy hiểm.
Tố Tố thở phào nhẹ nhõm:
- À, được vậy thì hay quá.
Bân Bân chu mỏ tỏ vẻ không hài lòng:
- Ba nói đến chuyện chết chóc làm gì nghe sợ quá.
- Thôi, ba không nói đến nữa đâu, con sao gan như con tép.
Đến đây Phi mới an lòng. Sự tình đã qua giai đoạn lo âu, nhưng Bân Bân vẫn quấn quít theo lão Khưu nói:
- Con nào phải nhát gan, con chỉ sợ cho Tố Tố cô ta ăn uống quá ít, lại thêm những chuyện sợ hãi nữa...
Nhưng Tố Tố lại có ý nghĩ ngược lại:
- Không đâu, bác đừng lo điều đó, cháu tuy ăn uống ít oi, nhưng cháu thích nghe những chuyện lạ, bởi cháu có biết cô họ Vương đó. Nên cháu rất lo cho cô ấy.
Khưu viện trưởng cười ha hả nói:
- Được rồi, thôi không nên bàn đến vấn đề cô họ Vương nữa. Chiều nay chúng con đến đó thăm chơi.
Tố Tố cướp lời nói: