Chương 10
Tôi biết rồi tôi mất Chi. Đà Lạt là một cơn mưa vội, như cái rùng mình đau đớn, đem mùa hạ khuất. Hồn tôi còn một đám cây khẳng khiu đen đủi sau cơn cháy rừng, đứng khóc không giữa trời. Làm sao tìm lại được những ngọn lá xanh tươi cũ, cây đen cúi đầu, vỡ vụn từng nhánh sầu mệt mỏi. Em xa tôi, những ngày chủ nhật chỉ còn là một đám mây trắng, buồn tên. Thành phố, quê hương của gió những chiều lồng lộng trên con dốc, trên mặt hồ, tôi đốt thuốt vàng cả taỵ Vào quán quen thuộc gọi một tách cà phê và một ly sữa nóng, tôi nhớ Chi đến lịm người. Đi qua phố, mua hai trái bóng bay cột vào đầu ngón tay, tôi ngơ ngẩn như người mất trí lang thang hết con đường này đến con đường khác. Dừng lại trước cửa tiệm sách tôi thấy Chi loáng thoáng đâu đó, đôi mắt em, mái tóc nghiêng và đưa những ngón tay vẫy, rồi lầm lũi đi quạ Chủ nhật và những đứa con trai con gái đi bên nhau trên phố. Tôi thèm một túi hạt dưa đầy, cắn vỡ những tiếng dòn giữa hàng răng trắng muốt, môi em dính son đỏ của những ngày tết đã quạ Và những viên kẹp ngậm tan để lại một giọt rượu tê trên đầu môi, giờ cũng không thể nào tìm lại được. Những tiếng cười, lời giận hờn chia nhau đã bay xa.
Buổi trưa về nhà, cô Ngàn hỏi: Chi đâu, tôi lật ngực áo măng-tô rộng ra chỉ vào cái túi nói, cháu bỏ em ấy ở trong này nè. Những buổi chiều tối đậm với chiếc áo măng-tô rộng thùng thình tôi đã đi dạo với Chi quanh bờ hồ. Ở xa có thể lầm tôi là một người to lớn, một ông già bụng phệ chẳng hạn, vừa đi vừa trầm tư với cây can hoặc phì phà với cái “píp” (tôi nói với Chi thế và hai đứa khúc khích cười). Nhưng thực sự trong chiếc áo rộng này là tôi và Chi, người con trai hai mươi mốt và người con gái mười ba tuổi hơn.
Người con trai nói:
- Tôi là Huy.
Người con gái nói:
- Còn tôi là Anh Chi.
Người con trai xòe bàn tay ra:
- Sao tay tôi lạnh ngắt?
Người con gái cũng xòe tay ra:
- Ồ, tay tôi cũng thế.
- Có thể cho tôi… mượn tay cô một chút được không?
- Chi vậy?
- Tôi cũng không biết nữa.
Người con gái đưa những ngón tay ngang mắt một cách tinh nghịch để người con trai đón lấy. Những ngón tay của hai người đan nhau ấm áp. Họ đi bên nhau một lát, người con trai cất tiếng:
- Tôi có một bờ vai đợi.
- ông đợi đã bao lâu?
- Từ thuở tôi biết người. Từ thuở người mở rộng mắt lớn không và nhìn tôi dễ thương như một con nai sao. Người là hương mật ong ngây ngất.
- ông nói, như người trong mơ.
- Tôi mơ, vâng, tôi mơ suốt đời sống. Mà này …
- Chi vậy ông?
- Cô có thể cho tôi mượn… cái đầu của cô được không?
- Thế nào được ạ?
- Chẳng hạn như cô có thể ngả đầu vào vai tôi.
Tôi biết rồi tôi mất Chi. Đà Lạt là một cơn mưa vội, như cái rùng mình đau đớn, đem mùa hạ khuất. Hồn tôi còn một đám cây khẳng khiu đen đủi sau cơn cháy rừng, đứng khóc không giữa trời. Làm sao tìm lại được những ngọn lá xanh tươi cũ, cây đen cúi đầu, vỡ vụn từng nhánh sầu mệt mỏi. Em xa tôi, những ngày chủ nhật chỉ còn là một đám mây trắng, buồn tên. Thành phố, quê hương của gió những chiều lồng lộng trên con dốc, trên mặt hồ, tôi đốt thuốt vàng cả taỵ Vào quán quen thuộc gọi một tách cà phê và một ly sữa nóng, tôi nhớ Chi đến lịm người. Đi qua phố, mua hai trái bóng bay cột vào đầu ngón tay, tôi ngơ ngẩn như người mất trí lang thang hết con đường này đến con đường khác. Dừng lại trước cửa tiệm sách tôi thấy Chi loáng thoáng đâu đó, đôi mắt em, mái tóc nghiêng và đưa những ngón tay vẫy, rồi lầm lũi đi quạ Chủ nhật và những đứa con trai con gái đi bên nhau trên phố. Tôi thèm một túi hạt dưa đầy, cắn vỡ những tiếng dòn giữa hàng răng trắng muốt, môi em dính son đỏ của những ngày tết đã quạ Và những viên kẹp ngậm tan để lại một giọt rượu tê trên đầu môi, giờ cũng không thể nào tìm lại được. Những tiếng cười, lời giận hờn chia nhau đã bay xa.
Buổi trưa về nhà, cô Ngàn hỏi: Chi đâu, tôi lật ngực áo măng-tô rộng ra chỉ vào cái túi nói, cháu bỏ em ấy ở trong này nè. Những buổi chiều tối đậm với chiếc áo măng-tô rộng thùng thình tôi đã đi dạo với Chi quanh bờ hồ. Ở xa có thể lầm tôi là một người to lớn, một ông già bụng phệ chẳng hạn, vừa đi vừa trầm tư với cây can hoặc phì phà với cái “píp” (tôi nói với Chi thế và hai đứa khúc khích cười). Nhưng thực sự trong chiếc áo rộng này là tôi và Chi, người con trai hai mươi mốt và người con gái mười ba tuổi hơn.
Người con trai nói:
- Tôi là Huy.
Người con gái nói:
- Còn tôi là Anh Chi.
Người con trai xòe bàn tay ra:
- Sao tay tôi lạnh ngắt?
Người con gái cũng xòe tay ra:
- Ồ, tay tôi cũng thế.
- Có thể cho tôi… mượn tay cô một chút được không?
- Chi vậy?
- Tôi cũng không biết nữa.
Người con gái đưa những ngón tay ngang mắt một cách tinh nghịch để người con trai đón lấy. Những ngón tay của hai người đan nhau ấm áp. Họ đi bên nhau một lát, người con trai cất tiếng:
- Tôi có một bờ vai đợi.
- ông đợi đã bao lâu?
- Từ thuở tôi biết người. Từ thuở người mở rộng mắt lớn không và nhìn tôi dễ thương như một con nai sao. Người là hương mật ong ngây ngất.
- ông nói, như người trong mơ.
- Tôi mơ, vâng, tôi mơ suốt đời sống. Mà này …
- Chi vậy ông?
- Cô có thể cho tôi mượn… cái đầu của cô được không?
- Thế nào được ạ?
- Chẳng hạn như cô có thể ngả đầu vào vai tôi.