Thú vị thật! Dưng không anh có một đối thủ chẳng tương xứng gì cả. Cậu ta lớn hơn Thụy Vân ... Chắc là vậy. Nhưng vẫn còn non choẹt. Một mẫu thanh niên mới, muốn thể hiện mình có cá tính, luôn song hành với thời đại qua hình thức.
Từ mái tóc dài chấm vai nhuộm “hai lai” cho đến áo pull in hình loằng nhoằng, quần Jeans kaki hàng mớ túi thùng thình. Ngoài đồng hồ đắt tiền, còn dây đeo cổ, vòng đeo tay có hình thù quái gở rối rắm. Xem ra, cậu ta hãy còn non lắm.
Nhưng đã chủ động gõ cửa nhà Vũ thì ... Vũ phải tiếp đón niềm nở chu đáo thôi.
- Tôi cám ơn cậu. Nghe nói cậu phát hiện và đề phòng, nhờ vậy Thụy Vân mới thoát chết?
Danh nhướng mày:
- Anh cảm ơn tôi? Với tư cách gì đây?
- Là người yêu của Thụy Vân. - Vũ đáp rành rọt.
Danh bật cười, giễu cợt:
- Người yêu của Thụy Vân?
Vũ điềm nhiên:
- Một khi cậu tới gặp tôi tức là cậu đã biết mối quan hệ của tôi với Thụy Vân. Tôi trả lời như vậy không được ư?
Danh nhếch môi:
- Ừ, tôi biết. Anh chỉ là một người xuất hiện trong cuộc sống của Thụy Vân như cơn gió thoảng qua mà thôi.
Vũ vẫn điềm nhiên:
- Vậy à! Cậu là nhà tiên tri chắc? Hay cậu là người có sức ảnh hưởng lớn với Thụy Vân, thay đổi được cả tình yêu của cô ấy?
Xoạc hai chân rộng ra cho thoải mái hơn, dựa ngửa vào lưng ghế, Danh rung đùi. Động thái của cậu ta thật xấc xước một cách cố ý.
Vũ im lặng chờ đợi.
Danh nhún vai:
- Anh nói đúng một nửa. Tôi không là nhà tiên tri. Tôi dựa vào thực tế mà nói. Thứ nhất, anh không bảo vệ được lúc Thụy Vân gặp nguy hiểm. Tuổi tác cũng là vấn đề. Quan trọng nhất đó là ... sự nghiệp. Ba mẹ nuôi và mẹ ruột của Thụy Vân liệu có đồng ý gả con gái cho người như anh?
- Còn quá sớm để nói tới chuyện cưới gả.
Danh ngưng rung đùi, lừ mắt:
- Mẹ kiếp! Vậy là anh đùa giỡn với Thụy Vân chắc?
Khoanh tay, Vũ ôn tồn:
- Nói năng cẩn thận một chút, cậu em. Cho dù cậu có là đại ân nhân của Thụy Vân đi nữa thì cũng không có quyền chất vấn tôi này nọ. Tôi và Thụy Vân sẽ tự quyết định chuyện của chúng tôi. Cậu hiểu chứ?
Hơi sượng một tí xíu, Danh đứng lên khinh khỉnh:
- Được thôi! Tôi chờ quyết định của anh. Riêng Thụy Vân, tôi không tin cô ấy tự quyết được. Chậc! Tất cả đều ở phía trước. Cứ chờ xem!
Danh bỏ đi.
Vũ ngồi yên rất lâu. Cái ý muốn chạy đến cổng trường để nhận nụ cười tươi tắn Thụy Vân dành cho mình ... phút chốc xìu xuống.
Bất giác Vũ quát lên:
- Thằng nhãi ranh!
Buổi chiều hôm đó, Vũ gặp Thụy Vân. Anh cố giữ vẻ tự nhiên nhưng Thụy Vân vẫn tinh ý nhận ra anh không được bình thường.
Ngồi đối diện với anh bên chiếc bàn nhựa xanh đã oxy hóa thành màu xám xỉn trong quán cóc cách trường học một quãng, Thụy Vân ăn ngon lành dĩa trái cây thập cẩm. Vũ lo ngắm nhìn đường phố, ánh mắt lơ đãng, vô định. Ly cà phê đá bị bỏ quên tan loãng trên bàn.
- Vũ à? Anh bị sếp mắng à? Về chuyện gì? Cô hỏi.
Vũ lơ ngơ:
- Gì mà bị mắng chứ?
- Hay là một cô du khách trẻ nào đó khiến anh xao động? Khai thật đi nha.
Không qua mắt được em đâu. Cô ta đẹp cỡ nào mà khiến anh chao đảo vậy?
Vũ sờ mặt mình:
- Bộ .... nhìn anh kỳ cục lắm hả?
Tém ba trái nho khô vô muỗng, Thụy Vân ngắm nghía với con mắt của người thẩm định mẫu hàng theo chủng loại:
- Ơ ... để xem! Không phải là kỳ cục. Trên trán anh in chữ “không”, còn hai bên má thì hai chữ “bình” và “thường” bự chảng.
Vũ phì cười. Cô bé này tinh ý, hay anh quá tệ, để lộ cảm xúc ra mặt.
Từ mái tóc dài chấm vai nhuộm “hai lai” cho đến áo pull in hình loằng nhoằng, quần Jeans kaki hàng mớ túi thùng thình. Ngoài đồng hồ đắt tiền, còn dây đeo cổ, vòng đeo tay có hình thù quái gở rối rắm. Xem ra, cậu ta hãy còn non lắm.
Nhưng đã chủ động gõ cửa nhà Vũ thì ... Vũ phải tiếp đón niềm nở chu đáo thôi.
- Tôi cám ơn cậu. Nghe nói cậu phát hiện và đề phòng, nhờ vậy Thụy Vân mới thoát chết?
Danh nhướng mày:
- Anh cảm ơn tôi? Với tư cách gì đây?
- Là người yêu của Thụy Vân. - Vũ đáp rành rọt.
Danh bật cười, giễu cợt:
- Người yêu của Thụy Vân?
Vũ điềm nhiên:
- Một khi cậu tới gặp tôi tức là cậu đã biết mối quan hệ của tôi với Thụy Vân. Tôi trả lời như vậy không được ư?
Danh nhếch môi:
- Ừ, tôi biết. Anh chỉ là một người xuất hiện trong cuộc sống của Thụy Vân như cơn gió thoảng qua mà thôi.
Vũ vẫn điềm nhiên:
- Vậy à! Cậu là nhà tiên tri chắc? Hay cậu là người có sức ảnh hưởng lớn với Thụy Vân, thay đổi được cả tình yêu của cô ấy?
Xoạc hai chân rộng ra cho thoải mái hơn, dựa ngửa vào lưng ghế, Danh rung đùi. Động thái của cậu ta thật xấc xước một cách cố ý.
Vũ im lặng chờ đợi.
Danh nhún vai:
- Anh nói đúng một nửa. Tôi không là nhà tiên tri. Tôi dựa vào thực tế mà nói. Thứ nhất, anh không bảo vệ được lúc Thụy Vân gặp nguy hiểm. Tuổi tác cũng là vấn đề. Quan trọng nhất đó là ... sự nghiệp. Ba mẹ nuôi và mẹ ruột của Thụy Vân liệu có đồng ý gả con gái cho người như anh?
- Còn quá sớm để nói tới chuyện cưới gả.
Danh ngưng rung đùi, lừ mắt:
- Mẹ kiếp! Vậy là anh đùa giỡn với Thụy Vân chắc?
Khoanh tay, Vũ ôn tồn:
- Nói năng cẩn thận một chút, cậu em. Cho dù cậu có là đại ân nhân của Thụy Vân đi nữa thì cũng không có quyền chất vấn tôi này nọ. Tôi và Thụy Vân sẽ tự quyết định chuyện của chúng tôi. Cậu hiểu chứ?
Hơi sượng một tí xíu, Danh đứng lên khinh khỉnh:
- Được thôi! Tôi chờ quyết định của anh. Riêng Thụy Vân, tôi không tin cô ấy tự quyết được. Chậc! Tất cả đều ở phía trước. Cứ chờ xem!
Danh bỏ đi.
Vũ ngồi yên rất lâu. Cái ý muốn chạy đến cổng trường để nhận nụ cười tươi tắn Thụy Vân dành cho mình ... phút chốc xìu xuống.
Bất giác Vũ quát lên:
- Thằng nhãi ranh!
Buổi chiều hôm đó, Vũ gặp Thụy Vân. Anh cố giữ vẻ tự nhiên nhưng Thụy Vân vẫn tinh ý nhận ra anh không được bình thường.
Ngồi đối diện với anh bên chiếc bàn nhựa xanh đã oxy hóa thành màu xám xỉn trong quán cóc cách trường học một quãng, Thụy Vân ăn ngon lành dĩa trái cây thập cẩm. Vũ lo ngắm nhìn đường phố, ánh mắt lơ đãng, vô định. Ly cà phê đá bị bỏ quên tan loãng trên bàn.
- Vũ à? Anh bị sếp mắng à? Về chuyện gì? Cô hỏi.
Vũ lơ ngơ:
- Gì mà bị mắng chứ?
- Hay là một cô du khách trẻ nào đó khiến anh xao động? Khai thật đi nha.
Không qua mắt được em đâu. Cô ta đẹp cỡ nào mà khiến anh chao đảo vậy?
Vũ sờ mặt mình:
- Bộ .... nhìn anh kỳ cục lắm hả?
Tém ba trái nho khô vô muỗng, Thụy Vân ngắm nghía với con mắt của người thẩm định mẫu hàng theo chủng loại:
- Ơ ... để xem! Không phải là kỳ cục. Trên trán anh in chữ “không”, còn hai bên má thì hai chữ “bình” và “thường” bự chảng.
Vũ phì cười. Cô bé này tinh ý, hay anh quá tệ, để lộ cảm xúc ra mặt.