Minh thương của má,
Chiều qua cô Ngọc đến chở má đi khu outlet ở mãi tận Gilroy. Má mua lố tất, bốn khăn tắm và hai áo lạnh. Rẻ lắm, giá hạ đến 75%. Sau đó cô Ngọc đưa má lại nhà ông bà Chánh chơi. Mùa hè thường là mùa tụ họp, gặp gỡ bạn bè. Cả đám ngồi ở sân sau, bao quanh cây cối hoa lá xanh tươi, mát mẻ. Góc vườn có hòn non bộ, hoa sen nở, và nước chảy róc rách nghe vui tai. Khoảng gần 20 người đàn ông lẫn đàn bà, hầu như ai cũng gần "sáu bó" hoặc hơn. Tuổi già, tuổi chạng vạng, gặp nhau toàn nói chuyện "gần đất xa trời," chuyện ăn uống kiêng khem để hạ cholesterol, áp huyết. Làm sao ngăn ngừa ung thư, trị bịnh đái đường. Rồi bắc qua chuyện nhà cửa vùng này giờ đắt đỏ một cách vô lý. Má ngồi yên lắng nghe nhiều hơn nói. Giữa đám đông má thường có cảm giác lạc lõng, nhất là những năm sau này. Má không thích lắm, nhưng cũng không khó chịu đến độ phải xin về sớm, hoặc tuyệt đối không bao giờ tham dự.
Đời sống ở đây bịt bùng kín mít, không loãng tan như ở Việt Nam. Ông Tánh bảo lãnh cô vợ trẻ từ Việt Nam sang, sống chưa tới ba tháng là đã không trụ được. Cô vợ 25 tuổi bỏ qua Boston ở với người dì. Ông chồng 55 tuổi trở lại đời sống độc thân, dù giấy tờ cư trú chưa hoàn tất. Cả hai khó lòng chia sẻ bởi biết bao điều khác biệt đưa đến sự cách lìa. Tuổi tác chênh lệch đã đành, mà dòng suy nghĩ hai người lại hai nẻo. Dạo này, đang có phong trào đàn ông già về Việt Nam cưới vợ trẻ, cả mấy cậu thanh niên cũng vậy. Má nghĩ biện phap này giải quyết được một số vấn đề tạo dựng đời sống vợ chồng, nhưng liệu những cặp vợ chồng như vậy thành tựu được bao nhiêu và bao năm? Má nhớ gân hai mươi năm trước, phong trào vượt biên, vượt biển, sống chết gì cũng phải ra đi, giờ thì cùng đua nhau về lại Việt Nam. Má nghe, biết, chứng kiến một số gia đình tan nát là vì người chồng về Việt Nam liên hệ với những người đàn bà, con gái trẻ bên nhà. "Đưa nó qua, lỡ không thành, thì cũng được chơi... free vài năm," ông Kiệt lí luận. Má nghe, nhớ tới lời ông Toàn về Việt Nam chơi gái, cũng lí luận là một cách giúp kinh tế nước nhà giàu mạnh, "Giúp tụi nó có tiền nuôi cha nuôi mẹ nuôi em." Nghe sao bi thảm, bi đát, tội tình quá. Còn ông Ngân (thi sĩ vùng) lại lí luận như vầy, "Làm tình với đàn bà, con gái ở Việt Nam như làm tình với quê hương, đất nước" Trên đường về, cô Ngọc vẫn còn hậm hực, "Cỡ thằng cha Ngân thì chỉ có về Việt Nam kiếm đĩ mà chơi. Chả nói vậy, chẳng khác ví Việt Nam là con đĩ sao?" Má nghe, trong lòng thầm nghĩ, cuộc đời người ta bao giờ cũng nhiều, dài, đầy dẫy phức tạp hơn một câu nói ngắn, gọn.
Chiều qua cô Ngọc đến chở má đi khu outlet ở mãi tận Gilroy. Má mua lố tất, bốn khăn tắm và hai áo lạnh. Rẻ lắm, giá hạ đến 75%. Sau đó cô Ngọc đưa má lại nhà ông bà Chánh chơi. Mùa hè thường là mùa tụ họp, gặp gỡ bạn bè. Cả đám ngồi ở sân sau, bao quanh cây cối hoa lá xanh tươi, mát mẻ. Góc vườn có hòn non bộ, hoa sen nở, và nước chảy róc rách nghe vui tai. Khoảng gần 20 người đàn ông lẫn đàn bà, hầu như ai cũng gần "sáu bó" hoặc hơn. Tuổi già, tuổi chạng vạng, gặp nhau toàn nói chuyện "gần đất xa trời," chuyện ăn uống kiêng khem để hạ cholesterol, áp huyết. Làm sao ngăn ngừa ung thư, trị bịnh đái đường. Rồi bắc qua chuyện nhà cửa vùng này giờ đắt đỏ một cách vô lý. Má ngồi yên lắng nghe nhiều hơn nói. Giữa đám đông má thường có cảm giác lạc lõng, nhất là những năm sau này. Má không thích lắm, nhưng cũng không khó chịu đến độ phải xin về sớm, hoặc tuyệt đối không bao giờ tham dự.
Đời sống ở đây bịt bùng kín mít, không loãng tan như ở Việt Nam. Ông Tánh bảo lãnh cô vợ trẻ từ Việt Nam sang, sống chưa tới ba tháng là đã không trụ được. Cô vợ 25 tuổi bỏ qua Boston ở với người dì. Ông chồng 55 tuổi trở lại đời sống độc thân, dù giấy tờ cư trú chưa hoàn tất. Cả hai khó lòng chia sẻ bởi biết bao điều khác biệt đưa đến sự cách lìa. Tuổi tác chênh lệch đã đành, mà dòng suy nghĩ hai người lại hai nẻo. Dạo này, đang có phong trào đàn ông già về Việt Nam cưới vợ trẻ, cả mấy cậu thanh niên cũng vậy. Má nghĩ biện phap này giải quyết được một số vấn đề tạo dựng đời sống vợ chồng, nhưng liệu những cặp vợ chồng như vậy thành tựu được bao nhiêu và bao năm? Má nhớ gân hai mươi năm trước, phong trào vượt biên, vượt biển, sống chết gì cũng phải ra đi, giờ thì cùng đua nhau về lại Việt Nam. Má nghe, biết, chứng kiến một số gia đình tan nát là vì người chồng về Việt Nam liên hệ với những người đàn bà, con gái trẻ bên nhà. "Đưa nó qua, lỡ không thành, thì cũng được chơi... free vài năm," ông Kiệt lí luận. Má nghe, nhớ tới lời ông Toàn về Việt Nam chơi gái, cũng lí luận là một cách giúp kinh tế nước nhà giàu mạnh, "Giúp tụi nó có tiền nuôi cha nuôi mẹ nuôi em." Nghe sao bi thảm, bi đát, tội tình quá. Còn ông Ngân (thi sĩ vùng) lại lí luận như vầy, "Làm tình với đàn bà, con gái ở Việt Nam như làm tình với quê hương, đất nước" Trên đường về, cô Ngọc vẫn còn hậm hực, "Cỡ thằng cha Ngân thì chỉ có về Việt Nam kiếm đĩ mà chơi. Chả nói vậy, chẳng khác ví Việt Nam là con đĩ sao?" Má nghe, trong lòng thầm nghĩ, cuộc đời người ta bao giờ cũng nhiều, dài, đầy dẫy phức tạp hơn một câu nói ngắn, gọn.