DIỄN ĐÀN CÀ MAU
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
DIỄN ĐÀN CÀ MAU

Diễn Đàn Cà Mau - Tôi Yêu Cà Mau

Chào Mừng Bạn Đến Với Diễn Đàn Mũi Cà Mau
Chúc Các Bạn Vui Vẻ

You are not connected. Please login or register

Truyện dài: Mỵ Châu

Chuyển đến trang : 1, 2, 3  Next

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 3 trang]

1Truyện dài: Mỵ Châu Empty Truyện dài: Mỵ Châu 2012-09-12, 9:45 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

TRUYỆN RÙA VÀNG

Vua An Dương Vương nước Âu lạc là người Bá Thục, họ Thục tên Phán. Nhân vì tổ phụ ngày trước cầu hôn lấy Mỵ Nương là con gái vua Hùng Vương, Hùng Vương không gả cho, bèn mang oán. Phán muốn hoàn thành chí người trước, cử binh đi đánh Hùng Vương, diệt nước Văn lang, cải tên nước là Âu Lạc, rồi lên làm vua, xây thành ở đất Việt Thường, hễ đắp tới đâu lại lỡ tới đấy. Vua bèn lập đàn trai giới, cầu đảo bách thần. Ngày mồng 7 tháng 3 bỗng thấy một cụ già từ phương Đông tới trước cửa thành mà than rằng: "Xây dựng thành này biết bao giờ cho xong!" Vua mừng rơ đón vào trong điện, thi lễ, hỏi rằng: "Ta đắp thành này đã nhiều lần băng lỡ, tốn nhiều công sức mà không thành, thế là cớ làm sao?" Cụ già đáp: "Sẽ có sứ Thanh Giang tới cùng nhà vua xây dựng mới thành công," nói xong từ biệt ra về. Hôm sau vua ra cửa đông chờ đợi chợt thấy một con rùa vàng từ phương đông lại, nổi trên mặt nước, nói sõi tiếng người, tự xưng là sứ Thanh Giang, thông tỏ việc trời đất, âm dương, quỉ thần. Vua mừng rỡ nói: "Điều đó chính cụ già đã báo cho ta biết trước." Bèn rước vào trong thành mời ngồi trên điện, hỏi vì sao xây thành không được. Rùa vàng đáp: "Cái tinh khí ở núi này là con vua đời trước, muốn báo thù cho nước. Lại có con gà trắng sống ngàn năm, hóa thành yêu tinh ẩn ở núi Thất Diệu sơn. Trong núi có ma, đó là hồn người nhạc công triều đại trước chôn ở đây. Ở bên cạnh, có một quán trọ cho khách vãng lai, chủ quán là Ngộ Không, có một người con gái và một một con gà vốn là dư khí của quỉ tinh lại biến hóa muôn hình vạn trạng để làm hại. Người chết vì thế rất nhiều. Nay con gà trống trắng lại lấy con gái chủ quán, nếu giết được con gà trống thì trấn áp được quỉ tinh, quỉ tinh sẽ tụ âm khí thành yêu, hóa ra con chim cú ngậm lá thư bay lên trên cây chiên đàn tâu cung thượng đế xin phá thành. Thần sẽ xin cắn rơi lá thư, nhà vua tức tốc lặt lấy, thành sẽ xây được."

Rùa vàng bảo vua giả làm kẻ hành nhân nghỉ trọ ở quán, để rùa vàng ở phía trên khung cửa. Ngộ Không nói: "Quán này có yêu tinh, đêm thường giết người. Hôm nay trời chưa tối, xin ngài đi mau chớ nghỉ lại." Vua cười, nói: "Sống chết có mệnh, ma quỉ làm gì được, ta không sợ." Bèn cứ nghỉ lại. Đến đêm, quỉ ở ngoài vào, thét lớn: "Kẻ nào ở đây, sao chẳng mau mở cửa?" Rùa vàng hét: "Cứ đóng cửa thì mày làm gì?" Quỉ bèn biến hóa trăm hình vạn trạng, muôn kế ngìn phương để hòng dọa nạt, sau cùng cũng chẳng làm nổi. Đến lúc gà gáy sáng, quỉ tinh tẩu tán. Rùa vàng cùng vua đuổi theo, tới núi Thất Diệu sơn, quỉ tinh thu hình biến mất. Vua bèn quay về quan. Sáng hôm sau, chủ quán sai người đến lượm xác khách trọ đến chôn, thấy vua vẫn cười nói hớn hở, bèn cùng chạy tới lạy mà nói rằng: "Ngài được như thế tất là thánh nhân, vậy xin ban thuốc thần để cứu sinh dân." Vua nói: "Nhà ngươi giết con gà trắng mà tế thần, quỉ tinh sẽ tan hết." Ngộ Không y lời, đem gà trắng ra giết, người con gái lập tức quay ra chết. Vua bèn sai đào ở núi Thất Diệu sơn, lấy được nhiều nhạc khí cổ và xương cốt, đốt tan thành tro đem đổ xuống dòng sông. Trời gần tối, vua và rùa vàng lên núi Việt Thường thấy quỉ tinh đã biến thành chim cú sáu chân, ngậm lá thư bay lên cây chiên đàn. Rùa vàng biến thành con chuột đen theo sau, cắn vào chân cú, lá thư rơi xuống, vua vội nhặt lấy, lá thư đã bị nhấm rách quá nửa. Từ đó quỉ tinh dị biệt. Thành xây nửa tháng thì xong. Thành đó rộng hơn ngàn trượng, xoắn như hình trôn ốc, cho nên gọi là Loa Thành, còn gọi là Tư Long thành, người đời Đường gọi là Côn Lôn thành, lấy lẽ rằng nó cao lắm. Rùa vàng ở lại ba năm rồi từ biệt ra về. Vua cảm tạ nói: "Nhờ ơn của thần, thành đã xây được. Nay nếu có giặc ngoài thì lấy gì mà chống?" Rùa vàng đáp: "Vận nước suy thịnh, xã tắc an nguy đều do mệnh trời, vua có thể tu đức mà kéo dài thời vận. Song vua ước muốn, ta có tiếc chi." Bèn tháo vuốt đưa cho nhà vua mà nói: "Đem vật này làm lấy nỏ, nhằm quân giặc mà bắn thì sẽ không lo gì nữa." Dứt lời, trở về biển đông. Vua sai Cao Lỗ làm nỏ, lấy vuốt làm lẫy. Gọi là Linh quang kim quy thần cơ. Về sau Triệu Vương là Đà cử binh nam xâm, vùng vua giao chiến. Vua lấy nỏ thần ra bắn, quân Đà thua lớn, chạy về Trâu Sơn cầm cư với nhà vua, không dám đối chiến, bèn xin hòa. Vua cả mừng, hẹn rằng phía bắc sông Tiểu giang thuộc Triệu Đà cai trị, phía nam thì vua cai trị. Không bao lâu, Đà cầu hôn. Vua vô tình gả con gái là Mỵ Châu cho con trai Đà là Trọng Thủy. Trọng Thủy dỗ Mỵ Châu cho xem trộm nỏ thần rồi ngầm làm một cái lẫy nỏ khác thay vuốt rùa vàng, nói dối là về phương bắc thăm cha. Nói rằng: "Tình vợ chồng không thể lãng quên, nghĩa mẹ cha không thể rứt bỏ. Ta nay trở về thăm cha, nếu như đến lúc hai nước thất hòa, bắc nam cách biệt, ta lại tìm nàng, lấy gì làm dấu?" Đáp: "Thiếp phận nữ nhi, nếu gặp cảnh biệt ly thì đau đớn khon xiết, thiếp có áo gấm lông mà rắc ở ngã ba đường để làm dấu, như vậy sẽ có thể cứu được nhau." Trọng Thủy mang lẫy thần về nước. Đà được lẫy cả mừng, bè cử binh sang đánh. Vua cậy có nỏ thần, vẫn điềm nhiên đánh cờ, cười mà nói rằng: "Đà không sợ nỏ thần sao?" Quân Đà tiến sát, vừa cầm lấy nỏ, thấy lẫy thần đã mất bèn bỏ chạy. Vua đặt Mỵ Châu ngồi đằng sau ngựa rồi cùng chạy về phương Nam. Trọng Thủy nhận dấu lông ngỗng ma đuổi. Vua chạy tới bờ bể, đường cùng, không có thuyền qua bèn kêu rằng: "Trời hại ta, sứ Thanh Giang ở đâu mau mau lại cứu." Rùa vàng hiện lên mặt nước, thét lớn: "Kẻ nào ngồi sau ngựa chính là giặc đó!" Vua bèn tuốt kiếm chém Mỵ Châu, Mỵ Châu khấn rằng: "Thiếp là phận gái, nếu có lòng phản nghịch mưu hại lại cha, chết đi sẽ biến thành hạt bụi. Nếu một lòng trung hiếu mà bị người lừa dối thì chết đi sẽ biến thành ngọc châu để tẩy sạch mối nhục thù." Mỵ Châu chết ở bờ bể, máu chảy xuống nước, trai sò ăn phải đều biến thành hạt châu. Vua cầm sừng tê bảy tấc, Rùa vàng rẽ nước dẫn vua đi xuống bể. Đời truyền rằng nơi đó là đất Dạ Sơn, tổng Cao Xa, phủ Diễn Châu. Quân Đà kéo tới đấy không thấy bóng vết gì, chỉ còn ở Loa Thành, xác biến thành ngọc thạch. Mỵ Châu đã chết, Trọng Thủy thương tiếc khôn cùng, khi đi tắm tưởng như thấy bóng dáng Mỵ Châu, bèn lao đầu xuống giếng mà chết. Người đời sau mò ngọc ở biển đông lấy nước giếng này mà rửa thì thấy trong sáng, nhân kiêng tên Mỵ Châu cho nên gọi ngọc minh châu là đại cữu và tiểu cữu.

2Truyện dài: Mỵ Châu Empty Re: Truyện dài: Mỵ Châu 2012-09-12, 9:46 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Ngày... tháng...

Làm ra sớm một tiếng, ghé nhà bà — bẻ năm bịch hồng dòn đựng trong túi ni lông, đầy ứ, nặng trình trịch. Đem đến cho bà Hằng một bịch, dì Chung một bịch, một bịch để nhà, một bịch bị bể, còn nằm lăn đầy sau cốp xe. Cứ mỗi năm, khoảng tháng này, bà — gọi nhắc mình đến bẻ hồng. Bà vẫn đến tiệm uốn tóc, làm móng tay mỗi tháng một lần. Bà — người Hungary, cái tên bả mình chịu thua, không nhớ cũng không đọc nỗi, như cái tiệm gì gì ngoài ngã tư, bán chili dog thằng Lô ưa ăn mình đọc cũng không được. Bà — sợ mình không đến bẻ thì sóc, chim ăn hết, còn không thì rụng dơ sân bả. Người thích hồng mềm, kẻ thích hồng giòn. Mình thích hồng mềm, giú chín trong thùng gạo, ăn ngọt đến ớn óc. Mà cũng lạ, mình không thích ăn bằng nhìn hay rờ, nó mềm như vú đàn bà. Hồi còn ơ Việt Nam, mình thích trái thị, không ngon nhưng thơm. Ông già cũng thích hồng mềm, chẳng rõ vì răng rụng hay vì thích mút, nút mấy múi hồng.

Bà — nói hồng mềm chín làm cookie hay pie ngon lắm. Làm bánh ngọt là hổng có mình trong đó, nhất lại là pie.

Mu tay trái mình bị xước một đường vì bẻ hồng, giờ hơi rát, định đi tìm thuốc xức mà lười quá.

Cái microwave tự dưng mắc chứng gì lại không chịu chạy. Hâm nóng ly sữa sô cô la cho thằng Lô mà không được, lại tốn tiền nữa rồi trời ạ!

3Truyện dài: Mỵ Châu Empty Re: Truyện dài: Mỵ Châu 2012-09-12, 9:46 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Ngày... tháng...

Lười ra khỏi giường. Oải khắp mình mẩy. Trời bắt đầu lạnh. Thằng Lô réo quá đành phải mò dậy ra bếp đổ sữa vô tô cereal cho nó. Sữa hết, đổ cereal vô lại bao. Nướng miếng bánh mì trét bơ cho nó, hâm cháo gà cho ông già bằng nồi. Nhìn cái microwave chình ình trên bàn mà chán đời, chắc nay mai phải mua gấp cái khác, không có nó coi bộ không thọ. Một tuần được nghỉ làm ngày thứ hai. Sáng thứ hai cha con đi cày nên đường xá, xa lộ chật cứng xe. Mặt người nào không chẩy dài như cái tất dơ thì cũng cứng đơ như bị táo bón.

Bịch hồng rách bao vẫn còn nằm sau cốp xe. Bà — gọi nói đến bẻ thêm nữa mà ngại, lười. Mình ầm ừ dạ dạ. Mấy năm trước hồ hởi phấn khởi bẻ đem cho người này người kia, ai cũng mừng rỡ cám ơn rối rít, giờ thì nhà Việt Nam nào cũng trồng hồng, không mềm thì giòn, nhiều nhà còn trồng cả hai loại cho chắc ăn. Cái tánh thày lay của mình mấy chục năm không bỏ. Năm ngoái để hư dập mấy bao, cuối cùng xách đổ thùng rác, tự hứa năm nay không hái nhiều, vậy mà cái tánh "tham" cứ nổi cồn lên, phần lại sợ bà — buồn nữa chứ.

4Truyện dài: Mỵ Châu Empty Re: Truyện dài: Mỵ Châu 2012-09-12, 9:46 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Ngày... tháng...

Cả đêm bị mất ngủ, mắt thao láo nằm ngó trần nhà. Có lúc thấy trần nhà thủng một lỗ sâu hoắm, đen thui, như cái hang, hút tọng mình bất cứ lúc nào. Sợ nhất là mất ngủ, sáng hôm sau dậy không nổi, đầu xoay mòng như con vụ, rồi cả ngày bần thần như say sóng, còn không thì cư vật vờ như bị trôi sông. Ngủ không được là nằm nghĩ hết chuyện này sang chuyên nọ, muốn bể cha cái đầu. Coi hết hai cuốn phim bộ "Nỗi Lòng Sương Phụ" nghĩ cái đời cô Bảo Chi trong phim chẳng khá hơn đời mình. Đen hơn mõm chó. Hai đứa con hai đời chồng cộng thêm lố đàn ông chẳng ra giống gì. Lắm mối tối nằm không. Con Tiên có cha cũng như không, thằng Lô cha không nhìn nhận. Bao nhiêu lần mình tự hứa là phải khôn ngoan, tỉnh táo với bọn đàn ông con trai nhưng sao khó khăn không hãm được. Cứ thấy đàn ông là chừng chực lao vào. Y chang con thiêu thân lao vào lửa, cháy trụi rụi lông. Mình biết những gì mình đang... chơi là chơi với dao, mà chơi dao là có ngày đứt tay chảy máu. Tay cũng đã từng bị đứt nhiều lần nhưng sao thấy dao lại ưa mó máy tay chân là sao hả trời? Con Mây nói nhiều câu mình nghe chí lý, nhưng không sao thực hành được. Nó cũng cố khuyên mình hết lời, lại giúp đỡ tận tình, nhưng mình chứng nào tật nấy. Mây là con em họ xa, bằng tuổi mình nhưng nó khôn ngoan biết sống. Tính nó đằm thắm, nhẹ nhàng, sâu sắc, không nông nỗi, bộp chộp, mưa rào như mình. Chắc bị nó có đi học, còn mình thì không. Lắm lúc nghĩ tới một ngày nó đi khỏi San José mình đâm sợ hãi.

Mình ngủ đã không được, mà ông già làm gì để đèn cả đêm. Nghĩ tới ông già vừa thương vừa tội, pha chút nể phục, lại còn ớn sợ... nhưng sao mình lại khoái chọc ghẹo ổng. Hình như ổng khoái mình. Quần áo mình ổng mang đi giặt, quần lót mình ổng xếp gọn gàng, chồng từng cái một. Cả đời mình chưa bao giờ xếp quần lót cả. Vú mình cứ nhẩy tưng tưng trước mặt ổng, vừa khoái vừa nhột. Ổng trên sáu mươi rồi. Đi làm ở Mỹ không chừng đã về hưu, chỉ tội cho ổng là qua Mỹ quá trễ tràng, giờ cứ đeo theo mượn tiền chính phủ xài, mình đếch hiểu sao chính phủ Mỹ lại cho ổng mượn, không lẽ trừ tiền già của ổng? Kể ra ông già cũng biết thân biết phận, phụ làm đủ thứ, nấu cơm chợ búa don dẹp giặt quần áo... toàn việc không tên. Thấy ổng lui cui cặm cụi tẩn mẩn làm cũng thấy tội tội... Thằng Lô than ông nội ngủ ngáy to quá, mới sáu tuổi đầu mà đã mang chứng khó ngủ. Ông nội thiệt của nó ở đâu khong biết, ông nội giả giờ thay vai. Sáng sáng thấy ổng dắt tay thằng nhỏ băng qua đường đưa đi học mình cũng chạnh lòng. Cả chung cư, Mỹ Mễ Cam Bốt Phi Lào Tàu Đại Hàn đều tưởng ổng là cha ruột mình, chỉ có vài gia đình Viet Nam biết chuyện là thầm thì to nhỏ, tò mò tọc mạch. Hai cái vú mình cứ tưng tưng hớ hênh khiêu khích bọn đàn ông con trai, chỉ tổ làm đàn bà con gái gai mắt. Hai cái vú mình to, mà hai cái đùi thì quắt. Đẻ hai đứa giờ bơt tròn căng như thời con gái, nhưng mang xú cheng niềng sắt cũng chưa đến nỗi gì. Mấy lần định đi sửa vú mà con Mây cứ cản. Lần sau này nó không thèm cản nữa. "Bà thích thì cứ làm." Hai đầu vú mình bị thâm đen, nở tòe loe như bông kèn dù không cho đứa nào bú. Đứa đầu mổ, không có sữa. Đứa thứ hai cũng mổ, không cho con bú vì sợ vú hư. Vú mình con không bú mà chỉ toàn đàn ông con trai bú, mút, ngậm, nút, mò, bóp, đè, ngấu, nhai..." Ngồi đem lại, tổng cộng cũng hơn mười đầu ngón tay. Thằng nào cũng thích, từ già tới trẻ, từ Mễ tới Ấn, mà mình cũng thấy đã đía mới chết cha chứ! Cái vú bên trái mình thích được bú hơn vú bên phải. Cứ mỗi lần thằng cha nào bú là nước *** mình ứa ra, rồi nước dãi cũng tươm đầy họng, quặn cả bụng, chỉ muốn được đụ liền tức khắc. Thằng Mễ là mình chịu nhất, làm mình tới nhất, chắc tại nó còn trẻ nên sức dai. Nó người Mễ mà cũng biết kheo chiều. Lúc nào bí không có đàn ông thì mình tự thọc mò chơi cho nó ra, cũng khoái, nhưng ngắn quá, chỉ cho xong cơn đã ngay lúc đó, không xong không được.

Tối hôm trước ngủ nằm mơ thấy mình đeo mặt nạ đi kiếm đĩ đực chơi. Mình nắn cu từng thằng đực rựa. Cu thang nào cũng cứng, dựng đứng, bốc khói. Ba thằng thay phiên phục vụ mình tới nơi tới chốn. Thức dậy vừa đã vừa tiếc.

Định đi chợ nhưng lại thấy lười, mệt trong người. Nhà hết giấy đi cầu. Ông già dặn có đi chợ nhớ mua luôn thùng mì ly, hiệu con gà.

5Truyện dài: Mỵ Châu Empty Re: Truyện dài: Mỵ Châu 2012-09-12, 9:46 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Ngày... tháng...

Thông gọi điện thoại rủ đi ăn sáng, "Em đến đón anh, nhanh lên nhé!" "Em chưa ra khỏi giường, từ từ... anh cho em một tiếng." Cúp điện thoại, mình vừa tắm, thay áo quần, trang điểm vừa lẩm bẩm chửi thề, "Thằng cha rủ mình đi ăn mà còn bắt mình tới đón." Bình ắc quy xe của Thông bị chết, cần xạc điện mà dây câu bình ông Thăng mượn chưa trả.

Hai đứa ghé tiệm hủ tiếu Nam Vang ở góc đường Tully và King. Gọi hai tô, tô khô cho mình và tô có nước cho anh. Hai ly cà phê, một đen đá, một sữa đá. "Trễ rồi, em phải đi làm, có cái hẹn với con mẹ Helen làm nguyên set. Con mẹ này khó chịu lắm, bắt mẽ chờ là mẽ nhăn như khỉ ăn gừng. Giờ em đưa anh đến nhà anh Hải coi football, hôm nay 49ers đấu với Chicago, nhớ có ai dụ cũng đừng cá độ... chỉ coi cho vui thôi nghe không. Anh thà để tiền bao em đi ăn còn có lý... thôi em đi..." Mình nói một lèo, rồi bước nhanh ra cửa. Tiếng giày anh kéo lê theo sau lưng mình.

Ngày thứ bẩy làm hơi cực, khách đông hơn ngày thường. Bao nhiêu năm khó nghỉ được một ngày cuối tuần như thiên hạ làm hãng xưởng, văn phòng. Về đến nhà là oải hai cánh tay, nhừ sóng lưng, rêm cả người. Ngồi chà, mài, giũa, chùi, phết, sơn cả ngày. Nếu lấy thêm đời chồng, chắc chẳng lựa con nhà giàu đẹp trai học giỏi, mà lựa cha nào khỏe mạnh, nhờ hắn đấm lưng, xoa bóp bả vai, sóng lưng mỗi đêm mà hắn không rên rỉ, nhăn mặt thì dù mình có phải sắn quan, tóc búi tó, hầu hạ cơm nước cho hắn thì cũng đáng.

Thằng Lô đầu hâm hấp. Ông già nấu cháo trắng đập trứng gà, nó chẳng chịu ăn. Bịnh thì cháo trắng đập trứng, mạnh thì bánh mì nướng trứng ốp la. Đó là chủ trương ăn uống khỏe bổ của ông già."Trứng nhiều cholesterol lắm ba ơi!" Nhiều lần mình nói, "Lớn mới kiêng cữ, con nít ăn được, tốt." Ông nói. "Ăn nhiều coi chừng đau gan." Mình định nói đại, nhưng chợt nghĩ, trứng bổ lại rẻ. Về nhà, thấy ông già đang ngồi nói chuyện điện thoại với ông bạn cũng HO mới từ Việt Nam sang ở dưới Nam Cali. Chẳng biết ai gọi ai, thấy mình bước vô, ổng lúng túng thấy rõ. Cứ thấy dáng bộ lúng túng của ông già là mình tội nghiệp ổng làm sao! Nhiều khi mình nghĩ, người lúng túng phải là mình. Điện thoại càng ngày càng rẻ, gọi trong Cali chỉ độ 5 cent một phút, chẳng bù cho mấy năm trước, điện thoại là khoản tiền lớn. Có thời gian bà già ở Việt Nam bị bệnh nặng, mình gọi hầu như hằng ngày. Cuối tháng bill gửi về hơn ngàn đô, mình tá hỏa tam tinh. Không tiền trả, bị cúp điện thoại một thời gian. Thông phụ trả cho một nửa để nối lại đường giây. Mình trả may tháng mới hết nợ AT&T. Sau lần đó, tởn tới già. Giờ gọi về Việt Nam là mua thẻ cho chắc ăn, hết phút thì thôi, khỏi cà kê dê ngỗng. Nói thì hay, tháng nào cũng không dưới 100 đô.

6Truyện dài: Mỵ Châu Empty Re: Truyện dài: Mỵ Châu 2012-09-12, 9:47 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Ngày... tháng...

Con Tiên lại đi chơi về trễ. Dạo sau này nó trở nhiều chứng lạ, đua đòi bạn bè. Áo quần kiểu cọ, mốt miếc đâu ngoài đường mang về, hỏi nó thì nó nói mượn của bạn bè. Đôi boot, áo khoác ngoài phải trên 100 đô.Đang lo không biết tiền đào từ đâu ra, chắc của mấy thằng con trai đàn ông mê mẩn thân xác nó. Đứng cạnh nó bốc mùi thuốc lá. Hai con mắt nó mình thấy có ánh lạ. Mười lăm tuổi, cao nhồng. Mình nói nó một câu nóchoảng lại ba câu, còn không thì mặt cứ tơn tớn. Đêm qua gần 1 giờ sáng nó mới mò về nhà, cởi giầy đi ron rén, mình hỏi, nó trợn mắt chu mỏ đớp lại, tức quá tát bốp một cái vào mặt làm nó chúi nhủi. Nó liền hất tóc trừng mắt nhìn lại mình, chạy tuốt vô phòng, đóng cửa cái rầm. Con nhỏ coi mòi bất trị từ ngày còn nhỏ. Tuần trước, giặt áo, moi túi thấy có bao thuốc lá, hỏi nó, nó nói của con bạn để quên. Lục túi xách, thấy gói thuốc dở, hỏi nó, trả lời thẳng thừng không biết, rồi còn vùng vằng nói không muốn mình vào phòng nó luc tung đồ như thế, để nó yên, không được vi phạm sự riêng tư của nó. Lại "bốp" mấy cái liền vào mặt nó.

Chịu, mình la mắng, dọa nạt, năn nỉ, khóc lóc, chửi bới, dỗ ngọt, van nài... cả đánh đập cũng chẳng thấm thía ăn nhằm gì, như phủi bụi khúc gỗ khô. Nghĩ cho cùng, cũng tội nghiệp con bé, không có cha, mình không thể lo cho nó đầy đủ như con người ta. Mình cố gắng nhưng sức mình chỉ vậy. Thấy con người ta có, mà con mình không có cũng xot ruột thương con, rồi làm nhiều cái bậy bạ, tào lao, phải chi mình tài cáng, giỏi giang có học hành đàng hoàng, tiếng Anh tiếng u giỏi thì cũng đỡ, phải chi..." thôi biết bao cái phải chi... Có hôm đi làm mà lòng buồn bưc chịu không thấu. Ngồi giũa móng tay mà như ngồi trên lò lửa, tức giận buồn rầu nước mắt cứ ứa ra, phải nói xạo với khách là mùa này mình hay bị dị ứng. Con Tina tinh ý, kè kè hỏi, mình tâm sự với nó chút đỉnh, bị nó cũng có con, đứa vừa ra tù đứa sắp vô tù. Vô tù thay vì vô đại học. Nó cũng khóc cạn nước mắt. Giờ thì chai lì rồi. Nó cũng có hai con mà không có chồng, chỉ khác mình hai con nó cùng một cha. Những lúc buồn chán như vầy, nghĩ đến vụ phá cái thai cách đây mấy năm cũng đúng. Đẻ ra mà không lo được thì bóp mẹ nó mũi từ trong trứng nước. Mình trụt nó ra đúng bảy tuần. Giữ nó giờ này thành ba đứa ba thằng cha khác nhau, chẳng đứa nào biết mặt mũi thằng cha chung cả. Tội lỗi do mình bày ra hết, con cái phải chịu sự nông nỗi, nhẹ dạ, ngu si, tham lam, ích kỉ của má nó. Giờ thì mình cột cha nó cái buồng trứng rồi. Đụ chục thằng trong một ngày trọn đủ 30 ngày trong một tháng mình cung đéo sợ.

7Truyện dài: Mỵ Châu Empty Re: Truyện dài: Mỵ Châu 2012-09-12, 9:47 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Ngày... tháng...

Đi làm về, nhận được message nhà trường con Tiên cho biết là nó không đi học ngày hôm nay. Mình rũ người vi mệt, lại lo nên đâm thở khó, sợ suyễn kéo tới là toi mạng, vội đi tắm, nằm nghỉ. Thằng Lô coi Tivi, ông già làm cơm để sẵn trên bàn, con Tiên vẫn chưa về, ông già mặt như cờ rủ chẳng kém mình, dầu gì nó cũng là cháu nội ruột của ổng.

Soi gương thấy mặt mình bành nát ra như cái bánh tráng nhúng, phờ phạc, rêu rạo, không chút sức lực. Hai môi tím thâm, tóc dựng đứng, lỉa chỉa như cái chổi cào, xấu xí như con ma trơi. Mình vừa sợ vừa chán cả mình, bẩn thỉu dơ dáy như con đĩ già hết thời, cạn nước mà mình là con đĩ chứ con gì nữa. Khi chiều mình lại mò đến nhà ông Ấn bú *** ổng một hồi, xong rồi còn hút bụi thảm nhà cho ổng, mình vừa con đĩ hờ vừa con ở hờ, mỗi tháng trả cho được 500 đô, lâu lâu kẹt tiền, than vãn vài câu, ổng cho thêm. Lúc thì sửa xe, lúc thì mua com­puter cho con Tiên, lúc thì máy giặt bị hư... Con vợ của ổng bỏ về Ấn hơn năm nay, từ đó tới nay, mình đóng tuồng thay. Lúc trước, mình chỉ tới dọn dẹp lau chùi nhà cửa hai tuần một lần, mỗi lần con Ấn trả cho 60 đô cộng 10 đô tip. Con Ấn lui tới tiệm mình làm móng tay, biết hoàn cảnh mình không chồng nuôi hai con, biết mình ngoài giờ làm móng tay, thỉnh thoảng đến nhà khách quen lau chùi dọn dẹp nhà cửa. Nó hỏi, mình gật đầu. Ông chồng hơn con vợ 15 tuổi. Sau một trận gây gỗ chuyện gì đó, con vợ thu dọn chiến khu: áo quần, vòng vàng, giày dép... bỏ về lại Ấn. Ông chồng làm chức lớn trong hãng điện tử vẫn ngày ngày sáng lái xe đi, chiều lái xe về, vui buốn bố ai biết! Cũng may họ chưa có con. Con Ấn nhỏ tuổi hơn mình. Mình đoán chắc nó nhớ cha mẹ anh chị em một phần, phần còn lại đoán mò cũng không ra. Ông Ấn sanh đẻ lớn lên bên này.

Thôi, mệt mỏi quá. Viết nhật ký cho đỡ chán đỡ buồn đỡ tức đỡ điên. Nghĩ cho cùng, trời sinh mình không được giỏi giang như người ta, kẻ làm bác sĩ, người làm kỹ sư. Trời cũng chẳng ban cho mình nhan sắc để làm người mẫu, giọng ca hay làm ca sĩ. Trời chỉ cho mình bàn tay khéo léo để làm đẹp, làm sạch móng tay móng chân thiên hạ, cái xác thân đàn bà có cái lỗ *** để đàn ông đụ, hai vú bự để bú, cái mông để chà mặt. Xong, họ trả tiền sòng phẳng, chẳng ai nợ nần ai. Mình không chồng, ông Ấn bỏ vợ hay vợ bỏ, cóc cần biết, chỉ biết ổng cần mình, mình cần ổng. Ừ, mà phải chi, phải chi...

8Truyện dài: Mỵ Châu Empty Re: Truyện dài: Mỵ Châu 2012-09-12, 9:47 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

2 giờ rưỡi sáng

Con Tiên vẫn chưa về, tổ sư cha nó mình nằm đợi mà ruột nóng như lửa táp. Biết chuyện gì xảy ra cho nó hả trời? Khi tối gọi điện thoại cho mấy con bạn của nó, đứa nào cũng đều "dạ, thưa cháu không biết." Mình biết tụi nó biết mà cố tình giấu mình. Mình lái xe chạy ra mấy quán cà phê nó hay ngồi cũng không thấy đâu cả. Chạy lại chỗ nó hay thụt bi da cũng không thấy. Ông già cũng sốt ruột chẳng kém. To tiếng với ông một chút, ông vẫn kiên nhẫn chịu đựng, chắc tù tội cộng sản lâu ngày giờ đâm nhụt khí như vậy chăng? Hình như chưa bao giờ thấy ổng to tiếng với ai chứ đừng nói với mình. Nuôi con lúc còn nhỏ thì khổ vì miếng cơm manh áo, giờ con lớn thì khổ vì hư thân mất nết. Bà Anna từng nói, "Có con tuổi vị thành niên mau bạc đầu." Tuần nào bả cũng tới nhuộm tóc, ló chút bạc là chịu không được. Con Tiên từ lúc bước vào tuổi 15 là trở chứng thấy rõ. Hai mẹ con như đêm ngày, nắng mưa, trời đất. Nó tự nhiên ít nói, miệng ngậm như hến, im ỉm mà hay làm liều, còn mình cái miệng cứ sang sảng như đài phát thanh công cộng, không la không nói không được, tiếng Mỹ tiếng Việt nhao nháo như đá lẫn cát, cháo trộn cơm, vậy mà nó cũng hiểu, hiểu theo kiểu của nó. Năm nó học lớp ba, một bữa từ trường về nhà, nó vất bài tập bị điểm thấp nhất lớp lên bàn, nói, "Sao má tụi bạn con giỏi, bày cho tụi nó học, còn má không biết gì hết trơn hết trọi." Mình tát nó một cái bốp, thiếu điều dẹp một bên má, "Đồ thứ hỗn hào. Ừ, thì tao ngu tao dốt, tao đi làm cực như chó để mày về ăn nói như vậy hả, hả..." Sau khi hạ hỏa, nghĩ lai, con nói cũng đúng, chưa bao giờ mình chỉ bày bài vở gì cho nó ráo trọi. Cả thằng Lô giờ cũng vậy, mình có hiểu mẹ gì đâu, bẻ đôi chữ tiếng Anh cũng mù tịt. Tự tụi nó học lấy, hiểu thì nhờ mà không hiểu phải rán chịu, tìm cách đi hỏi bạn, hỏi thầy cô. Bởi vậy mà nhà trường cứ bắt ở lại sau giờ học để người ta kèm thêm cho.

Mình thấy bất lực chuyện dạy con, như đã từng bất lực với hai thằng chồng bóc chanh bỏ vỏ, đá mình lăn lóc như trái dừa khô, đặng đi theo mấy con mụ đàn bà khác.

9Truyện dài: Mỵ Châu Empty Re: Truyện dài: Mỵ Châu 2012-09-12, 9:48 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Ngày... tháng...

Sốt li bì, nằm bẹp dí suốt hai ngày trước, hôm qua thấy đỡ, vào làm hai tiếng phải xin về sớm, đầu choáng váng chịu không thấu. Làm bộ nail được ba đồng tiền tip, mua tô phở thì thiếu mà ly cà phê sữa đá thì dư. Ghé McDonald.s mua cho thằng Lô cái happy meal. Đã bị bệnh, con Tiên làm mình quỵ thêm. Nó về, mặt lầm lì như điệp viên 007, mình chửi rủa la mắng nó im thin thít. Ông già dở giọng năn nỉ ỉ ôi, coi bộ nó còn chịu khó ngồi yên, nhưng nghe, thì chưa chắc. Ông già dọa mình, "con mà nói, la, đánh, là nó bỏ nhà đi luôn." "Đi cho đi, chết bờ chết bụi, kệ cha nó!" Mình hét toáng. Ôi, lại đụng đến thằng con "trời đánh thánh đâm" của ổng, mặt ổng tối sầm như trời sụp, giờ mình lại thấy tội nghiệp ông già, căn bệnh ung thư bọng đái mà lên cơn chỉ tổ làm khổ ổng kho mình. Thôi, không muốn nghĩ gì trong lúc này, đầu nặng như đeo tảng đá, mà người thì nhẹ như đang lướt trên mây. Ngày mai phải khỏe. Nghỉ một ngày là con mẹ chủ trừ lương một ngày, còn dọa nạt chia phần trăm lung tung. Tay làm ham nhai. Khách mà qua tay người khác là nửa phần mất. Thông ghé lại khi nãy, mang cho tô phở gà, nuốt không trôi, mùi phở mùi ống cống y chang nhau. Thằng Lô càng ngày càng bám ông già và Thông, bớt bám chị và má, mình đi cả ngày, tối về mệt đứ đừ đư, chỉ muốn nằm thẳng cẳng coi phim bộ. Thương con mà chẳng biết làm sao, nghĩ má mình ngày trước chắc cũng khổ y mình bây giờ. Mười lăm tuổi mình đã tập tành bỏ nhà đi hoang, cũng bị bà già chửi bới, đánh đập, rượt đuổi, la hét um sùm quanh xóm. Mình cũng dọa lại bà già làm quá là mình đi luôn. Bà già nói ừ có gan thì đi, mà phải đi luôn, đừng vác cái mặt về lại nhà. Mình đi một hai ngày là mò về, có khi lâu thì hơn tuần lễ. Lần cuối là đi luôn một lèo sang tới Mỹ. Đi xa rồi mới nhớ bà già. Giờ có con mới thấy thương, tội bà già. Bù lại, làm được bao nhiêu tiền mình kí cóp gửi về cho bả xây nhà, làm vốn buôn bán. Xong bà già, mình quay qua mấy bà chị, ông anh, rồi bầy em... mấy cũng chẳng thấm tháp vào đâu. Tiền vô nhà khó như gió vô nhà trống, thiệt đúng y chang. Xấp hình tết vừa rồi bả chụp gửi sang cho coi nhà vừa xây xong, hai tầng, mái ngói, sàn gạch bông, có cả song sắt chắn. Đã quá đã! Bả ngồi bet trước cửa nhà, người nhỏ thó cong queo như tép rang, cười chẳng còn răng chỉ toàn lợi. Cái nhà to, đẹp nhất hẻm. Cả xóm "gán" mình là"đứa con gái hoang đàng, hư hỏng, đĩ thỏa, mất nết, bất trị, chẳng ra gì, ngu dốt, ngheo hèn, không học hành, thứ con nhà bán mía ghim... Giờ qua Mỹ, chỉ tổ làm đĩ mới lắm tiền gửi về cho má nó xây nhà to nhất xóm." Ừ, mà mình làm đĩ thật, mà cũng làm nghề móng tay thật. Kệ cha thiên hạ, cây nào trái nấy, nhà nào cảnh nấy. Chắc vì họ ganh ghen với bà già mình nên bày trò gièm pha nói bóng nói gió. Họ có cho bà già mình đồng bạc cắc nào đâu. Lần đầu mình về thăm nhà, cả xóm túa ra xem, như đi coi mặt đào gánh hát. Mình tay xách nách kẹp mấy cái va li to tổ chảng đầy ứ áo quần quà cáp. Mô-đen Mỹ về Việt Nam trời nóng thở không ra hơi, bận chỉ để khoe bà con lối xóm, chọc tức cha con chơi, trả thù ngày xưa cả xóm khinh chê gia đình mình nghèo."Thứ con nhà bán mia ghim mấy đời." Trước ngày rời Việt Nam, mình phát cho mỗi người một cái, vất luôn va-li quần áo màu mè kiểu cọ, toàn thứ cất treo trong viện bảo tàng vì chẳng biết mang đi đâu, ai coi ai ngắm. Cái xóm mỗi khi mưa là bị lụt, nước ngập, phải xắn quần tận háng mà lội. Mùa nắng thì nóng như bị sốt thương hàn, mồ hôi mo kê chảy ròng ròng. Có mình dị dạng vô duyên từ Mỹ về, bà con chòm xóm ngắm mình như ngắm thằng hề múa quạt mo ngày mồng một tết. Lần về thứ nhì, hết tay xách nách kẹp, mình rút tỉa kinh nghiệm, túi đựng mớ đô-la tờ trăm giúp bà già mở sạp bán thịt. Bà già khoái bán thịt, nhất định không bán cá."Thịt sạch hơn, không tanh tưởi." Bà già nói. "Bán thịt bớt ruồi bu." Chị Ba nói. "Mở được cái sạp cho bà già ngồi là bả mừng rồi." Anh Tư noi. Mọi người trong nhà ai cũng săng sít hớn hở phấn khởi ra mặt. Chỉ có con Tám giọng yếu sìu, "Kiếp này bán thịt, kiếp sau đầu thai làm con heo, con bò." Con Tám là đứa trầm ngâm ưa nghĩ ngợi nhất nhà. Từ ngày có sạp thịt, bà già bớt bị chòm xóm coi thường. Vậy là mía hết ghim vào dòng họ nhà mình rồi. Bà Sáu mía ghim giờ đổi thành bà Sáu bán thịt. Như ở Việt Nam gọi mình là con Bảy, qua Mỹ đổi thành Kimberly. Mấy con mẹ làm chung trong tiem cứ gọi tắt là Kim-bờ cho tiện.

Mệt rồi, đầu lại choáng váng, phải đi uống thuốc, nằm nghỉ, ngủ, bữa khác viết tiếp.

10Truyện dài: Mỵ Châu Empty Re: Truyện dài: Mỵ Châu 2012-09-12, 9:48 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Tối thứ tư,

Khi chiều ghé nhà Mây mang cho nó bịch hạt dẻ, tha hồ con nhỏ nướng, rồi vừa coi Tivi vừa ăn. Biết nó mê hạt dẻ, Safeway đang sale, hột to, ngọt, bùi, dễ bóc, không sượng như lần trước mua ở Nobhill. Mình nhờ Mây khuyên nhủ con Tiên giùm, con Tiên có vẻ "phục nể" Mây. Mây nói sẽ gắng thử, nhưng không dám chắc có hiệu quả. Mây cắt tóc ngắn lên nửa gang tay. Cắt rồi, để xõa, tóc vẫn còn che lưng. Mây có mái tóc đẹp. Trông Mây hôm nay có vẻ buồn. Mình nói với Mây, "Mỗi lần tui chán đời, hay muốn thay đổi, dứt khoát cái gì là tui đổi kiểu tóc." "Tui thấy tóc bà khi nào cũng một kiểu: ngắn!" Nó nói lại. Mình đoán có lẽ Mây đang có ý định rời khỏi San Jose. Hỏi nó, nó lắc đầu nói chưa. Không lẽ nó khổ vì thất tình. Hỏi, nó cũng lắc đầu cười, "Được vậy, cũng đỡ." Con nhỏ khó hiểu bỏ mẹ. Rán hiểu được nó chỉ tổ thêm nhức đầu.

Khi sáng trong tiệm lại gây gỗ nhau. Chuyện chẳng ra đâu vào đâu, thật lãng xẹc. Thu Cúc, cháu bà chủ nói điện thoại với chồng, giọng Huế rặc, "bai hí, bai hí..." "Có phải ngựa đâu mà hí miết." Con Linh bày têu. "Hí đâu mà hí, hị hị thì có, chữ gì cũng dệnh dấu nặng." Bà Dung bồi thêm. "Không lẽ nửa đêm nứng, cạ *** chồng rủ 'đụ hị đụ hị... anh hị,'" mình nói. Cả đám phá cười to, tưởng Thu Cúc qua Hương Lan mua bánh mì thịt nguội, không ngờ nó còn nằm trong phòng. Thu Cúc là tiểu thư xứ Huế thứ thiệt. Cái tên nghe cũng kêu, cũng phiền. Công Tằng Tôn Nữ Thu Cúc. Ngày đầu, bà Dung nói mình thử đọc ngược cái tên Thu Cúc. "Nghe như đực rựa cửng ***." Cúc lấy chồng Việt Kiều. Cô nàng mới từ tiểu bang Oregon xuống đây học nghề móng tay. Hai mươi hai tuổi, tóc thề, trắng trẻo, gót chân màu hồng đào như lòng bàn tay. Giọng nhẹ như gió thổi, dáng đi khoan thai nhìn sốt ca ruột. Thu Cúc gọi điện mách dì, chồng. Chưa tới nửa tiếng cả dì lẫn chồng có mặt tại tiệm cùng lúc, lôi cả đám ra mắng cho một trận, dám cả gan chọc quê, cà khịa cháu gái yêu quý, đài các, đáng giá ngàn vàng của bà. Con Linh dọa tuần tới nghỉ làm luôn, mình khuyên nó đừng, không biết ngày mai vào làm nó có đổi ý không.

Hôm nay thấy khỏe trong người một chút. Thông mua cho lọ thuốc bổ cả hơn tháng nay, dặn mỗi ngày uống một viên mà mình cứ nhớ nhớ quên quên, ngày đực ngày cái. Mình phải tập ăn uống điều độ, ngủ nghê đều đặn, nhất là siêng tập thể dục. Cái bụng ngồi nhiều bắt đầu phì, phải bận quần jean hãm lại, và bớt ăn vặt. Trông cái tướng bà Dung lê qua lê lại trước mặt mình mỗi ngày thấy phát sợ. Mập quá đi đứng cũng mệt, thở nói cũng mệt. Mình chưa mập nhưng không khéo giữ thì cũng có triển vọng. "Em mà mập anh còn thương em không?" Mấy lần mình hỏi Thông. "Mập ốm gì anh cũng thương cả" Ảnh dễ thương ở chỗ đó, dù chẳng xơ múi mần ăn được gì. Mình thương ảnh làm sao đâu... khó nói, khó diễn ta. Chẳng khi nào mình muốn ảnh buồn. Ảnh mà buồn mình còn buồn hơn ảnh nữa kìa.

11Truyện dài: Mỵ Châu Empty Re: Truyện dài: Mỵ Châu 2012-09-12, 9:48 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chủ Nhật. Ngày... tháng...

Đêm qua hai giờ sáng Thông điện thoại từ nhà người bạn bảo mình đến chở anh về. Anh say bí tỉ, chẳng còn biết trời đang đêm hay ngày, kẻ đứng trước mặt anh là ai. Gần nửa năm nay Thông mới say lại như thế dù anh vẫn uống bia, rượu mỗi ngày như đi đái đi cầu. Nhấc được anh vào nhà cái lưng mình muốn gẫy đôi. Trời giữa mùa thu, giữa đem hôm, lạnh cóng làm mười đầu ngón chân mình tê cứng. Cũng may anh và mình đồng cân lượng, nếu không đành chịu, chắc phải mướn người vác. Mình loay hoay thay quần áo, rửa mặt, mình mẩy cho anh. Anh lẩm bẩm vài câu gì đó rat nhỏ, mình đách thèm nghe, đã quá quen những lần say mềm người của anh như vậy. May cho anh và cho cả mình, là những lúc say, anh không la hét, ói mửa, đập phá, hay chửi bới. Khi say, anh chỉ nói nhỏ, rất nhỏ (như mấy bà già lẩm nhẩm đọc kinh cầu Chúa hay niệm Phật). Đôi khi anh khóc, nước mắt chan mờ tròng mắt, rồi anh xoay người, úp mặt ngủ. "May mà khi say trông anh không dữ tợn." Mình từng nói với anh như thế. Lắm lúc buồn bực, mình nói nặng nói nhẹ, nhưng nghĩ cho cùng, nếu ép ảnh, không cho hút thuốc, không được uống rượu cũng thấy tội... tội ảnh làm sao!

Lúc thẩy được anh lên giường, mình nằm xuống cạnh, thò tay vào quần đùi chơi với thằng nhỏ một lát. Thỉnh thoảng mình vẫn ưa làm cái trò khùng điên, quái đản như vậy. Tỉnh, anh cũng để yên, mà say anh cũng nằm yên. Thằng nhỏ mềm tuột chảy như mảnh da thiu thừa. "Đồ chơi của em. Nó là của em." Mình nói với anh, như với miếng thịt thừa vô dụng cuộn tròn trong lòng bàn tay.

Lần đầu, đã lâu lắm. Dễ chừng tám năm rồi mảnh da thiu thừa rớt trên từng kẽ tay, rơi rủ trên lưỡi... với lòng háo thắng, kiêu hãnh của con mụ đàn bà đĩ ngựa nổi xung giận dữ. Tại sao? Tại sao? Tại sao? Chẳng tại sao cả. Nó là như thế. Đưa cả bàn tay kéo lên kéo xuống. Lè lưỡi liếm, bú, mút, ngậm... thậm chí nhai, nó vẫn là mảnh da thiu thừa, nhão nhợt, im lìm tựa tảng đa chết tự ngàn năm. Anh, vẫn là anh. Chỉ mình với sự điên cuồng tức giận, tự ái một cách vô lối, như bị sỉ nhục không vì tội tình gì. Mình nhất định gắng hết sức cho anh biết làm người đàn ông như thế nào. Những sợi tóc trên đầu mình anh xoắn mạnh liên hồi. Xúc động lắm chỉ đến thế. Ngón tay xoắn mạnh của anh và chân tóc đau của mình. Tám năm, thời gian dài đủ để trải qua mọi cảm xúc và giờ thì tất cả biến thành thói quen, nhưng không quên. Thỉnh thoảng, như đêm qua, lại ùa về, như cơn gió chướng giữa trời thu đêm. Thò tay vò, vọc, chơi với mảnh da thiu, thừa thãi, vô nghĩa. Khô. Chet.

Có một lần, lúc còn nhỏ, mình nghe ai kể hay đọc đâu đó câu chuyện Ba Điều Ước của cặp vợ chồng già ngớ ngẩn, bộp chộp, nông cạn, tham ăn. Một đêm đông, ông bà ngồi bên bếp củi chuyện trò trên trời dưới đất. "Ước gì mình có được ba điều ước, bà há?" Ông vừa nói xong, bà tiên bỗng hiện ra ngay trước mắt. "Kể ta nghe, ta sẽ cho hai con toại nguyện." Ông già bộp chộp, "Ước gì có được khúc dồi để... nhậu thì sướng biết mấy!" Khúc doi to tướng hiện chình ình ngay trước mặt. Bà già tiếc toi một điều ước, mất cả trí khôn, "Khúc dồi dính lên mũi ông bây giờ." Liền tức khắc khúc dồi nhẩy lên đeo dính cứng cánh mũi trái ông già. Ông già vừa tức bà gia vừa giận cái mũi bị lệch vì nặng, "Tổ cha khúc dồi biến liền cho ông." Khúc dồi tức thì biến mất. Ba điều ước đến đi trong tíc tắc. "Còn em, nếu được một trong ba điều ước, em sẽ ước là anh được khúc dồi... thật. Rồi mot trong hai điều ước còn lại là có thật nhiều tiền cho chắc ăn. Anh khỏi phải hằng đêm đi gác dan, em ngưng nghề móng tay. Có tiền tụi mình làm được thiếu cha chi chuyện, phải không anh?"

Ôi khúc dồi, lạp xưởng, hot dog, xúc xích, chả giò, bì cuốn mặn, gỏi cuốn chay... Mình đã nhai, nuốt, tọng, ngốn, ngấu vào bụng biết là bao, trong từng ấy năm trên cõi ta bà, tục lụy, trần gian này!

12Truyện dài: Mỵ Châu Empty Re: Truyện dài: Mỵ Châu 2012-09-12, 9:48 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Sáng thứ hai...

Trời đẹp dễ sợ. Nắng sáng rực. Mưa suot đêm qua chắc vậy mà trời đẹp. Lá dọc đường đồng loạt ngả rạp sang màu vàng. "Sau cơn mưa trời lại sáng." Mình thích câu này, dù hiếm hoi đúng với mình. Cứ dứt cơn mưa này nối tiếp cơn mưa khác. Trời đẹp cũng thấy lòng nao núng. Muốn đi shopping, đi lòng vòng khu Lion hay chợ Senter, tới nhà con Hà tán dóc, rủ Thông đi ăn, đưa thằng Lô ra công viên ném banh, chùi cọ nhà cầu, dọn sạch tủ lạnh, hút bụi thảm..." Chiều qua thằng Mễ ghé nhà, để trước cửa bịch bánh ngọt, cái xe chữa lửa chạy bằng pin cho thằng Lô, nó không dám vô, ớn ông già. Cả ngày nay nó phải đi làm, về đến nhà cũng phải hơn 10 giờ đêm. Không chừng hứng, rủ nó chuồn một hai tiếng đi ăn trưa. Dạo này nó ưa khoe được lên chức phụ nướng bánh, lương chẳng tăng là bao. Tiếng Mỹ nó dở quá, chỉ được cái khỏe và chịu khó. Ai chửi la gì nó cũng nín thinh. Nó là thằng quá tốt với má con mình. Chốc nữa rủ nó đi ăn bún thịt nướng ở tiệm Minh, nghe có lý, chỉ sợ chủ biết rầy rà, trừ lương thì tội nó quá. Chơi thân nó, lưỡi mình cũng quen tacos, burritos, taquitos, nachos... Mình sao cứ loay hoay mãi với mấy thằng đàn ông con trai. Cũng tự thấy trắc nết. Thế thì làm sao dạy dỗ con cái đây hả trời?

13Truyện dài: Mỵ Châu Empty Re: Truyện dài: Mỵ Châu 2012-09-12, 9:49 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

11 p.m. cùng ngày

Cả ngày lu bu làm đủ chuyện, đi đủ nơi. Ăn, đụ, uống, nói, hát, cười... không bỏ sót trò gì. Thằng Mễ xin chủ nghỉ hai tiếng, xạo là đi sửa xe. Hai đứa đi ăn bún chả ở tiệm Minh. Thịt heo nửa mỡ nửa nạc nướng than thơm phức dầm trong nước mắm pha có củ cải, cà rốt, đu đủ sống giòn rụm. Rau tươi rói đủ loại. Nó có vẻ sành thức ăn Việt Nam, rành nhà hàng Việt Nam, nói tóm gọn là nó có "tâm hồn ăn uống."

Mình hay chọc, "chắc kiếp trước mày là người Việt Nam." Nó nghe cười hì hì, lộ cái răng trái trên dát vàng 24 sáng chói, càng Việt Nam bạo. Sau khi ăn uống no nê, hai đứa vác nhau ra cái nhà kho chứa hàng trên đường 13. Chỗ "hú hí" tương đối vắng vẻ. Nó đã từng ở đó gần sáu tháng không phải trả cắc bạc nào. Quét sân, hốt rác, lau cửa kiếng trừ. Một bữa tối nó đi làm về, có ông da đen say xỉn đến nằm chết ngay đơ ở cửa, thằng Mễ tởn hồn dọn đi, nhưng thỉnh thoảng hai đứa ra lại góc nhà kho đó, giữa hai bức tường hẹp bằng xi măng thẳng vút lên trời, chỉ một xe đi lọt, và phải biết cách lui ra mới được. Giữa hai bức tường xi măng thẳng vút đó, móc với nhau bằng giàn bông giấy màu gạch cua, mùa này nở rực đến nhói cả tim, chói cả mắt. Cái phòng ngủ thiên nhiên, mùa không hoa nở thì thấy cả ngàn ngôi sao. Vòm kiếng là vòm trời, cũng tình tang lắm chứ bộ.

Trong tất cả những gã đàn ông con trai đi vô đi ra đời mình. Thằng Mễ chơi là đã nhất, làm mình thỏa mãn nhất. Khỏe một phần, mà chính là nó biết lúc nào mạnh lúc nào nhẹ, lúc nao nó muốn lúc nào mình muốn. Chịu, nhiều khi mình cũng tự hỏi tại sao mà không biết câu trả lời, đi theo thể xác như người lên đồng hay bị bịt mắt. Hai đứa đeo cứng như đỉa đã lâu. Cũng vì cứ đeo như vậy mà cả hai bị đuổi việc, tởn tới già lần đó. Nó về bị bà dì la, thiếu điều suýt đuổi ra khỏi nhà. Mình có con phải nuôi. Nghĩ lại còn thấy ớn lạnh xương sống. Ông chủ đập cửa nhà cầu ầm ầm khi nó chưa kịp đút con *** vào. Mình còn nhớ cai mặt tím ngắt của thằng nhỏ, điếng đơ như bị dây thòng lọng tròng qua cổ, con cu teo tóp còn chút xíu như ngón út thằng Lô trong vòng mười giây. Lúc đó nó mới 16 tuổi, còn mình đã qua hai đời chồng với hai đứa con. Thằng cha chủ đuổi hai đứa thẳng tay, mình biết một phần vì chả ghen với thằng Mễ. Chả hay rủ mình đi Lido nhẩy đầm mà mình không đi, ớn bà xã của chả quá chừng chừng. Bả nói với người làm mà hai cái môi dính chặt như quẹt keo, mắt độc tròng trắng, thứ màu mủ lậu. Cha chồng mà hó hé là bả dám cắt cu như chơi, mà chả lai mập, bụng bự như nồi hủ tiếu hâm tới hâm lui trên lò. Kể ra mình cũng dễ dãi, bị tai tiếng mê đàn ông con trai không oan ức chút nào, vậy mà cha chủ tiệm bánh mì thịt nguội đó mình ngửi không vô. Suốt chín tháng mình làm chung với thằng Mễ, việc của nó là dọn dẹp lau chùi rửa nồi ly bát, việc mình quấn chả giò, ướp thịt, cắt đồ chua, phụ ra bánh mì. Ông bà chủ gây nhau mỗi ngày đủ hai bữa như giấc trưa giấc chiều bán hàng cho khách, dám không chừng về nhà gây thêm giấc tối. Thật đúng là chửi ngày chưa đủ tranh thủ chửi đêm. Ông chủ tới tiệm sáng sớm, mơ cửa, ra hàng. Bà chủ tới trễ hơn. Giờ bả về đón con ở trường là mình với thằng Mễ xà nẹo, chẳng biết đứa nào rủ rê trước, chắc phải là mình, bởi lúc đó nó còn nhỏ quá, nhưng chỉ nhớ là chuyện xảy ra rất nhanh, chỉ sau một tuần mình vào làm là đã lột truồng thằng nhỏ ở nhà kho rồi. Sau đó thì... lúc trong nhà cầu đàn ông, lúc trong nhà cầu đàn bà, vài lần lẹ làng chạy nước rút trong nhà mát, nhà kho, có lúc trên xe mình sau giờ đong cửa tiệm. Nứng lên, nó ra hiệu bằng cách trỏ ngón tay ngay *** mình, rồi le cái lưỡi liếm liếm quanh mép mồm, mắt chớp chớp, trông nó lúc đó vừa đĩ vừa gợi tình lại vừa... khôn lanh ra một chút.

Sau khi cả hai bị đuổi việc, thằng Mễ mò đến nhà mình khi con Tiên đi học, thằng Lô thì bé xìu xiu. Lúc hai đứa đang ịn nhau, mình la hét cào cấu, cả hai bò càng trên sàn nhà bếp, thằng Lô bỗng ho khan một tràng, mắt trợn trừng, ngưng thở, da tím ngắt, mình càng lắc mắt thằng Lô càng trắng dã, vội bấm 911, xe cấp cứu tới chở vô nhà thương, thì ra thằng nhỏ mắc chứng suyễn. Ngồi chờ trong nhà thương, mình thề là sẽ không bao giờ cho thằng Mễ tới nhà nữa. Nhưng nó vẫn cứ mò tới, ngựa quen đường cũ. Một lần thằng chồng cũ về thăm, chưa kịp lâm trận nó đã bị rượt khệnh một trận, què chân, rách mặt. Về sau mình nhất định không là không, coi như bữa thằng Lô lên cơn suyễn là sự cảnh cáo của trời vì cái tính trắc nết tham mê dâm dục của mình. Ôi cái chuyện mình với thằng Mễ thì dài dòng chẳng khác chi phim bộ Hồng Kông, soap opera của Mỹ kể mãi không hết, chỉ biết không có nó mình chịu không nỗi. Biết nó cũng có mấy con bồ Mễ, thứ giống dân ăn burrito, taco, đậu đỏ nghiền nữa chừng, gì gì... của tụi nó nữa, như mình ưa bún mắm, phở tái nạm, cơm tấm bì sườn chả... "Không ăn bean là không phải Mễ. Không đi trễ không phải Việt Nam." Hai đứa không cách chi tách ra được, cứ xà nẹo bao nhiêu năm nay, lúc thường xuyên, lúc đứt quãng. Nó mò kiếm mình, còn không mình mò đi kiếm nó. Kiếm nó hay kiem cu nó? Nghĩ cho cùng, nó cũng thương mình thật, mà mình cũng thương nó nữa, dù chưa từng nói rõ cho nhau nghe. Tiếng Việt nó đéo hiểu, tiếng Mễ mình chịu, tiếng Anh thì cả hai quơ cào là giỏi, rồi mạnh ai nấy hiểu. Không le rên la hét thở gào... là tiếng nói chung của hai đứa?

Chịu, thôi thì chịu, kệ tía nó, tới đâu tới. Chỉ biết trưa nay, sau khi hai đứa vật nhau một tăng, về nhà mình đỡ nhức đầu, chóng mặt, dễ chịu, sảng khoái đi hút bụi, cọ sạch nhà cầu, giặt hai rổ quần áo. Mình ớn mình, sợ mình. Không lẽ cứ sống cái đời lăng quăng quanh mấy thằng đàn ông con trai mãi vầy sao?

Tối qua mình nằm nghĩ thật tình như vầy: đàn ông khỏe mạnh trẻ trung to con cỡ như thằng Mễ, một ngày ra ba lần là hết xí quách, đi chân đá chân xiên, mắt nhìn gà hóa chó. Còn con mụ đàn bà, như tụi điếm, làm tình một ngày cả tá thằng đàn ông chẳng sao cả, vẫn ca vọng cổ, cải lương rất ư mùi mẫn, vẫn gánh nước đi khơi khơi... Đúng ra đàn bà có thể lấy một lúc nhiều chồng được, chứ tại sao một ông mà có hàng lố bà vợ được??? (Trai năm thê bẩy thiếp). Một bà có thể làm thỏa mãn ba thằng đàn ông trong cùng một lúc. Còn đàn ông là no way! Không cách chi làm thỏa mãn được mụ vợ thứ ba chứ đừng nói chi đến mụ vợ thứ bẩy!!! (Gái chính chuyên một chồng). Chắc vậy mà đàn ông hay sợ quê, tự thấy mình bị lép vế, yếu kém thua đàn bà nên ưa toác họng ưỡn ngực thằng nào cũng mạnh mồm cho ta đây mạnh khỏe, sức lực dồi dào macho .đêm bảy ngày ba, loe ngoe chưa tính." Dóc tổ mẹ. Toàn một lũ nói cho đã miệng. Thằng nào cũng nhiều đào, nhiều em, nhiều vợ... Cả một lũ nằm mơ. Thôi thì cho tụi nó ước ao sống tận cùng với những giấc mơ, nhưng trong thực tế tụi nó tự biết là đéo chẳng bao giờ đạt được.

Ừ, mình nghĩ con người cũng lạ lùng. Loài thú chỉ biết chơi một kiểu, và từng mùa. Con người bày ra đủ kiểu chơi, và chơi nhau bất cứ lúc nào nứng!

14Truyện dài: Mỵ Châu Empty Re: Truyện dài: Mỵ Châu 2012-09-12, 9:49 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Ngày... tháng...

Cảm thấy buồn bã làm sao. Nửa đêm thức giấc, ngủ lại không được, nằm ôm cứng thằng Lô vào lòng, hôn len trán, lên tóc, nó thì cứ đẩy mình ra. Nghĩ tới chuyện bà Dung kể khi trưa về người chị họ mới chết vì bị ung thư vú, để lại hai đứa con trai đứa chín đứa mười một. Chồng li dị đang ở tiểu bang khác. Mấy tháng cuối cùng, biết trước sẽ chết, cơn đau từ của lòng trộn với cơn đau của xác băm bà triệu triệu mảnh. "Má không chết, không bỏ tụi con phải không má?" Hai thằng con ôm chặt bà hỏi, như muốn chui vô lại nơi chúng đã cuộn tròn từ trứng nước. Bấp bênh trong bào thai, nhưng bình yên, không sợ té ngã. Bà làm đủ mọi thứ, để che đậy cái chết. Mỗi sáng sau khi con đi học, bà vừa mệt vừa đau, rúc trong đống chăn mền, lả người cho đến khi đồng hồ chỉ gần ba giờ. Giờ hai con sắp đi học về, bà tụt xuống giường, thoa chút son, phấn hồng, đội đầu tóc giả sau vài lần kimô chẳng còn sợi tóc. Con về, bà nướng bánh mì phết bơ, pha nước chanh, bóc cam gọt táo cho con. Con co hỏi, bà dịu dàng trả lời, "Ồ má khỏe, cả ngày vẫn loay hoay làm này... làm nọ..." Nào biết được những tế bào trong người bà đang teo chết dần. Mấy tuần cuối, bà gắng ra khỏi nhà, đến Target mua lố bàn chải đánh răng, thuốc ho, băng keo, quần lót, tất, áo ấm, size lớn hơn, trừ hao cho con vài năm nữa sau khi bà không còn. Ngồi nghe bà Dung kể, mình sụt sùi nước mắt. Suốt buổi chiều ngồi làm móng tay cho khách mà cứ tưởng tượng tới khuon mặt bạc phước của người đàn bà chưa lần gặp, rồi nghĩ tới hai đứa con của mình, lỡ mình có mệnh hệ gì thì chúng sẽ ra sao, có cha cũng như không. Mình chỉ muốn xin chủ về sớm, ôm thằng Lô con Tiên vào lòng như khi tụi no còn lẫm chẫm tập đi tập nói tập bỏ tả bỏ sữa, mọc răng.

Lắm lúc con Tiên làm mình điên lên được, muốn bóp cổ hay tống nó ra khỏi nhà, ai rước đi được mình làm cỗ ăn mừng. Giờ nghĩ lại, thấy thương con, mỗi đứa mỗi phận số, như mấy cái size, cái shape móng tay giả gắn cho khách. Sống với má, má lo được ngày nào đỡ cực tấm thân ngày đó, mai sau lấy chồng có con rồi phải tất tả ngược xuôi. Thức hôm thức đêm cơm nước lo cho con y như mình bây giờ. Học hành thì khó, mình chẳng giúp dạy làm giùm cho con được. Mình là thứ thất học, ngu dốt. Còn giặt quần áo, đi chợ nấu ăn, dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa mình làm cho con được. Mong tụi nó còn được sống cạnh má ngày nào thì cứ sướng thân, mai sau ra đời, lúc cơ cực nghĩ nhớ lại những ngày sống với má là sướng, mọi thứ có má lo cho hết. Làm chuyên nhà không khó, không cần học cung làm được, chỉ học chữ mới là khó. Rồi liệu thằng chồng nó có thương yêu nó không? hay lại như hai thằng chồng mất dạy vô tích sự mà mình đã lấy? Cầu mong đời con Tiên khá hơn đời má nó.

Trời bắt đầu lạnh. Ngày mai đi mua cho thằng Lô mấy đôi tất. Tất nó lạc mất gần hết. Mỗi sáng sớm, nội ông già đi kiếm tất cho nó cũng mất gần nửa tiếng. Cuối tuần này, đi mua cái game nó thích cả tháng nay mà mình tiếc tiền không mua. Ôi thấy thương hai con làm sao!

15Truyện dài: Mỵ Châu Empty Re: Truyện dài: Mỵ Châu 2012-09-12, 9:49 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Ngày... tháng...

Dạo này mình hay có cảm giác như đang bay trên mặt đất. Không được bay bổng như chim, mà la đà nghiêng ngả, mất thăng bằng. Cảm giác kì quặc bám lấy mình nhiều giờ trong ngày. Mình hỏi Thông tại sao? Thông đùa, "Em tả nghe như người đang phê."

Hai răng cửa thằng Lô chìa ra chắc phải đưa đi nha sĩ niềng lại. Răng cửa to không sao, chỉ hơi kì, mặt nó còn lớn, sẽ cân xứng, (hi vọng vậy). Chìa, hô là mệt, tốn bạc ngàn chứ chẳng chơi. Sao không giống má cái gì, lại giống ngay hai cái răng cửa hả con? Nhiều khi mình cũng muốn có tiền để đi niềng răng lại, nhưng trễ rồi, để "phần" cho con.

Con Tiên sáng nay đòi đi học lái xe. Nó nói sang năm là phải mua xe cho nó, chẳng biết có xe để làm gì, trường cách nhà chỉ năm phút đi bộ. Có xe chỉ tổ đi rông, hoang, rượng với trai. Mình nói đào tiền đâu ra mà mua xe, rồi còn tiền bảo hiểm, xăng nhớt, thuế má, bảo trì... Nó nói sẽ đi làm part time. Kiếm thằng cha mày mà xin, mình nói. Chữ vừa ra khỏi miệng lại thấy hối hận. Mình còn không biết thằng cha nó ở đâu thì làm sao mà nó biết. Nghe đâu, thằng cha nó, luc thì đang dẫn bồ nhí đi ăn kem ở Việt Nam, lúc thì nằm bẹp dí trong tù vì tội đánh nhau với Mỹ đen, lúc thì đang dệt mộng giàu bằng cách làm cá ở Alaska.

Cả đời mình cũng có biết hai lần kinh nghiệm đi thi. Hai lần đều được Thông hộ tống, hộ mệnh. Lần thi bằng lái và lần thi bằng móng tay. Còn cái bằng thi vô quốc tịch Mỹ thì chưa. Mình lấy sách về học mà không vô, không nhớ. Thi bằng lái xe Thông đi theo hỗ trợ tinh thần, phải lần thứ ba mới đậu, đậu dư một điểm, đậu mà không tin mình đậu, ngồi lái xe mà như xe lái, chỉ chực lao xuống vực, hầm hố, hay va vào bìa đường. Thi bằng móng tay mình nhờ ảnh đi theo làm thông dịch, và người mẫu. Tội nghiệp, ảnh học gần như thay mình, lo từng li từng tí, chỉ mình cách abc khoanh. Mấy ngày trước khi đi thi, mình lo mất ăn mất ngủ, chưa kể trước đó gần cả năm trời ảnh đưa đón, phải học cho đủ 359 giờ trả nợ quỷ thần để lấy cái bằng hành nghề móng tay. Mà phải công nhận ảnh có bàn tay đẹp thật, chắc chắn là đẹp hơn mình. Da tay ảnh mềm mại, ngón thuôn dài."Nghề này hi vọng sống được," ảnh nói. "Em phải tập yêu móng tay móng chân như môi mắt tóc da em mới thành công," ảnh ví von văn vẻ. "Coi bộ khó quá! Nếu móng đẹp thì tay em đã không chành bành như vầy." Mình xòe hai bàn tay, dí vào mặt ảnh."Cũng được chứ đâu đến nỗi, " ảnh nói. "Thôi đi cha nội, đừng an ủi. Chai, cụt, thô, nhám, sần sùi... còn gì gì nữa..." Mình cay cú. Nhưng rồi ảnh cũng tình nguyện làm người mẫu cho mình đem đi thi thực hành. Tóm lại, ảnh luôn có mặt khi mình cần. "Cố gắng lên em, nghề dạy nghề. Có công mài sắt có ngày nên kim. Nhất nghệ tinh nhất thân vinh." Những lúc ảnh nói vậy, ảnh còn hơn ông già đẻ ra mình nữa.

16Truyện dài: Mỵ Châu Empty Re: Truyện dài: Mỵ Châu 2012-09-12, 9:49 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Ngày... tháng...

Quyết định cắt liệng buồng trứng giờ mới thấy là đúng. Tự do, chẳng còn lo sợ, hồi hộp. Kệ tía nó, hai con rồi, trai gái đủ cặp, đẻ thêm chỉ tổ tốn tiền, đau đớn, khỏi đi làm luôn. Đẻ đau khiếp trăm mà nuôi khiếp ngàn. Nhìn con Tiên trước mắt thì biết, sợ xanh mặt, tóc gáy dựng đứng. Ngày nào lên giường ngủ mà không có chuyện vì nó là thở phào nhẹ nhõm. Sợ nhất là nó dính cái bầu, đi đoong đời con gái. Không lẽ mẹ phá thai giờ đến phiên con. Nói cho nó nghe mà nó cứ I know I know I am not stupid, mom. Thôi con ơi, khôn ba năm dại một giờ. Có thân thì liệu mà giữ. Giờ mới thấm thía lòng má mình mấy chục năm trước.

17Truyện dài: Mỵ Châu Empty Re: Truyện dài: Mỵ Châu 2012-09-12, 9:50 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

11:30 p.m.

Trời trở lạnh, ghé chợ Safeway rồi đến nhà Thông, giờ mới về. Nhà hết sữa, bánh mì, giấy đi cầu. Khi đi ngang hàng rượu, mình dừng một đỗi, những chai rượu màu vàng đam, trong veo xếp đều trên kệ nghĩ tới Thông, muốn mua cho ảnh một chai mà giá đắt hơn nhiều so với chợ Việt Nam. Thôi để bữa khác, mình không muốn ảnh uống nhiều, sợ hại sức khỏe, nhưng lại hay mua rượu cho ảnh. Không muon ảnh hút thuốc lá mà lại hay mua, như người sợ ma mà cứ thích coi phim ma. Ngày nào tiền tip hậu hĩnh là bay vào tiền thuốc lá, bia, rượu phần cho anh, mà lòng mình mừng rơn.

Ảnh ở trong khu chung cư nghèo mạt trên đường Story. Toàn là Mễ. Cộng đồng Mễ. Làng Mễ. Gia đình nào cũng chật cứng vì con, mạt vì con, ngốc đầu không lên được là vì con. Lác đác vài gia đình Cam Bốt, Lào, cả Việt Nam nữa. Mà lạ thật, ban ngày ồn ào náo động chát chúa bao nhiêu, ban đêm yên tĩnh đìu hiu buồn bã bấy nhiêu."Nhờ vậy mà anh còn ở đây đến ngày hôm nay," ảnh nói, trong apartment một phòng, căn cuối, dãy cuối. Mình ghét thậm tệ cái màu đèn vàng tù mù èo uột một cách bịnh hoạn treo trên lối leo lên hành lang dẫn vào phòng ảnh. "Y như vô nhà tù, tu viện hay nghĩa địa. Cả ba nơi đều làm tóc gáy em dựng đứng," mình nói. "Anh ở đây riết rồi chẳng khác gì người chết hay sắp chết," mình nói tiếp.

Ruột lòng gan phèo phổi tim thận mình đổ tuốt luột hết ra ngoài, lăn lóc như hột nước mưa trên tàn lá khoai lá dừa lá chuối lá môn. Còn ảnh, cái gì cũng đựng lại, cột kín, trùm ủ, bưng bít. Mặt ảnh lúc thì như bị táo bon, còn không thì trĩ đang hành. Cô đơn cô độc cô quạnh cô quả...

Người hướng nội, kẻ hướng ngoại, rõ như ban ngày, ban đêm.

18Truyện dài: Mỵ Châu Empty Re: Truyện dài: Mỵ Châu 2012-09-12, 9:50 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Ngày... tháng...

Cả ngày nay điện thoại gọi đến kiếm con Tiên ơi ới, cứ năm ba phút là điện thoại reo, chẳng khác nhà thầu xuất nhập cảng, khách gọi mua hàng bốc hàng dở hàng. Nó đi thì thôi, về tới nhà là ôm cứng điện thoại, còn không thì tán dóc với mấy đứa bạn trên internet. Khi nãy thấy nó cầm cái điện thoại cầm tay, hỏi đâu ra, nó liền chu mỏ nói của nó, mới mua, mình hỏi tới sao cứ ngồi trước computer cả ngày vậy, cái miệng nó lia lia "homework, homework." Chịu, ngước nhìn con to cao hơn mình gần cái đầu, mặt mày câng câng. Tiếng Mỹ nó nói mình bắt không kịp. Internet mở, tắt làm sao mình cũng đếch biết. Mình ngu dốt, chậm lụt như con bò tót. Mình sốt ruột quá, bắt đầu ớn, sợ, ngửi hít thân thể nó có mùi gì là lạ, hay mình bị ám ảnh hở trơi? Lỡ nó dính cái bầu thì sao? Đời mình đã không ra cái chó gì rồi, đĩ không ra đĩ, má không ra má. Tiền tháng nào xào sạch tháng đó. Bao lâu rồi mình mới mua được cái áo mình thích? Mua toàn đồ sale 50% trở lên. Nó thì Bebe, Macy.s, Nordstrom... toàn đồ nhãn hiệu. Tuần trước nó đòi mua cho được đôi boot 90 đô. Tối qua ngắm nghía cái áo lạnh ở Gap gần 120 đô. "Tao nhẵn tiền rồi." Cái mặt nó sưng sỉa lên như cái mâm. Trong trường bạn bè mang cai gì là về nhà đòi cho bằng được cái đó. "Bằm tao ra mà đào tiền." Mấy năm trước nó đâu tệ vậy. Biết giúp, hiểu má, chỉ mới trở chứng, đổ đốn cỡ gần năm nay. Trước kia mấy bà bạn, bà khách có con bắt đầu tuổi này than trời như bọng. Tóc chưa bạc bắt đầu bạc, bạc rồi thì nhanh qua đêm. Mình nghe tai này lọt tai kia, giờ mới thấm thía. Trước kia, mỗi khi nó làm mình điên tức, tát cho mấy cái là hả dạ. Giờ mà tát nó, không chừng nó tat lại. Mình đành dìm cơn nóng, chỉ biết khóc lóc, thở than với Thông, với Mây. Sợ than mãi ảnh nghe cũng chán. Nói mãi với Mây cũng ngại. Còn nói với ông già, ổng cũng rầu thúi ruột chẳng kém chi mình. Cả hai thấy rõ sư bất lực, tuyệt vọng của nhau qua ánh mắt, cử chỉ nhát gừng, làm như giấu diếm điều chi gian dối. Lắm lúc mình chỉ biết chửi thằng cha nó cho hả dạ, nhưng nghĩ lại phần lỗi cũng do mình, nông nỗi, ngu đần, bạt mạng, ai nói gì cũng tin. Tại sao mình không được giỏi giang khôn ngoan như những người đàn bà khác cho con cái nhờ? Người ta cũng bỏ chồng, chồng bỏ, chồng chết, chồng bịnh, chồng tù tội... đủ mọi đoạn trường chông gai thử thách, có khi hoàn cảnh còn te tua hơn mình gấp trăm ngàn lần, nhưng sao con cái người ta học hành giỏi giang, có nhà có cửa, xe cộ, cho con học đàn, chơi banh, học trường tư... còn mình chẳng ra con *** gì cả. Mình cũng đầu tắt mặt tối, nhưng trời không cho cái đầu nhìn xa thấy rộng, học ít hiểu nhiều thì biết làm sao bây giờ. Học cái gì cũng không vô, mà vô thì lại mau quên. Muốn đi học thêm nghề cắt tóc, tóc thì ai cũng phải cắt, móng tay chỉ người nao thích làm đẹp, dư tiền, xí xọn mới làm. Nghề móng tay giờ lấy xe vận tải hốt đổ không hết. Dự định thì dễ, thực hành sao khó quá! Phải chi có chồng phụ cho một tay thì đỡ biết mấy. Có bà khách hôm trước nói một câu chẳng biết tự than thân trách phận hay ngậm ngùi thương xót cho mình, "Tui đây li dị chồng từ năm bốn mươi tuổi. Từ ngày đó đến nay, bất cứ lúc nào tui cũng rập tâm dõi mắt kiếm chồng, mà cô biết không, chẳng có ma nào lấy mình, mà mình cũng chẳng vừa ý ma nào. Thằng đàn ông nào ngó mình cũng ngó kiếm luôn cái giường để đè mình. Đã vậy, lỡ để hắn ngó thấy mấy đứa con của mình trước là thôi rồi... say good bye, chuồn lẹ. Ôi thôi trăm ngàn lý do kì đà cản mũi. Cuối cùng, chỉ có cái giường của mình, đêm đêm nằm xoải chân xoải tay, có lúc thoải mái, có lúc lạnh lẽo là được nhất. Giờ tui sáu mươi tuổi đúng, tui đành bó tay, chịu thua, bỏ qua chuyện kiếm chồng. Tuổi cô, còn chơi được cứ... xả láng. Coi tui đây nè, suối tình cạn khô, lỗ liếc gì lâu ngày không thông giờ chắc cũng bị lấp kín mẹ nó rồi..."

19Truyện dài: Mỵ Châu Empty Re: Truyện dài: Mỵ Châu 2012-09-12, 9:50 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Ngày... tháng...

Tổ sư nó, làm đã phờ người ra roi mà cha con cứ canh dành giựt khách nhau. Con mẹ Liên thiệt là đồ mất dạy, chơi xỏ mình, tưởng mình ngu không biết, đã nghỉ rồi mà còn hớt tay trên, chủ kì này cũng bị dính luôn. Nó đi ôm theo lô khách, cuỗm luôn cuốn so điện thoại khách hẹn. Nó chuẩn bị cả hơn tháng nay, hèn gì giờ nhớ lại, cặp mắt gian thần tháu cáy của nó lia qua lia lại lạnh ớn xương sống. Mấy ngày nay tiệm ế ẩm. Học trò trở lại trường, phải mua sắm, mẹ hiền cũng bớt đỏng đảnh, làm đẹp. Kiểu này chắc phải đổi nghề quá! Trở lại làm assembler lần nữa thử xem sao. Đã từng làm gần một năm ớn hơn ăn cơm nếp nát. Ngồi căng mắt ngó mấy cái bo lớn hơn mấy hột sỏi, rồi đứng chạy máy muốn long cả hai đầu gối. Cái dây điện mỏng hơn sợi cước chạy ngang chạy dọc, hết hàn, chấm, rồi xì riết mắt mình đã yếu sẵn, tối về soi gương, thấy hai tròng biến thành bốn tròng, chỉ vài năm nữa là đui luôn. Đã vậy làm hãng nào cứ vài ba tháng là manager lịch sự mời vào văn phòng phát cho cái check cuối, nói lời cám ơn với điệu bộ hết sức nhã nhặn, thông cảm cho mình và hiểu cho hãng. Cái số mình không thọ lâu với hãng điện tử, kị đạn thì đúng hơn. Giờ coi bộ nghề móng tay cũng bấp bênh chẳng khác kiếm ghe vượt biển. Tương lai rồi sẽ ra sao? Không lẽ 60 tuổi đầu còn ngồi cong lưng cạy, sơn, gắn, thoa bóp tay chân thiên hạ! Lúc đó mình, tay run mắt mơ, nói năng lẩm cẩm, chắc chẳng ma nào dám tới. Nghề này như ăn xổi ở thì, được ngày nào hay ngày đó. Sống sao mệt quá! Kiếm được đồng tiền chảy máu mắt chứ chẳng giỡn chơi. Mình bị suyễn trở lại, ngửi mấy cái mùi thuốc móng tay riết rồi bị ung thư thì bỏ mẹ, lại không có bảo hiểm sức khỏe. Tuần nào cũng mua 10 đồng vé số mà chẳng trúng. Thông cũng mua cho mình năm đồng cầu may, "Mua giấc mộng triệu phú chỉ tốn năm đồng bac, rẻ chán em ạ!" ảnh diễu. "Mà đừng như cô bé đội trứng vịt lộn đi bán, tưởng trúng... mối, vịt chạy đầy sân, rượt đuổi theo vịt đổ toi rổ trứng." Anh vừa nói vừa cười, trông thương thiệt thương.

20Truyện dài: Mỵ Châu Empty Re: Truyện dài: Mỵ Châu 2012-09-12, 9:50 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Ngày... tháng...

Ông già lại lục đục suốt đêm, chắc bụng đau hay sao mà vô ra nhà cầu miết. Mấy lần mình định ra hỏi ổng có sao không, mà không dám, bởi nếu mình hỏi, ổng sẽ ngại vì đã đánh thức mình. Ở với ổng dẫu chưa lâu nhưng riết mình ranh tính nết ổng quá, cái gì cũng sợ, ngại, phiền, mất lòng người khác, không muốn để ai nói. Lòng tự trọng quá cao. Mình đâm lo, ngủ không được theo ổng. Ổng ngồi trong nhà cầu càng lâu mình càng hồi hộp, sợ ổng gục trong đó thì bỏ mẹ. Mà mình có ra hỏi ổng, ổng cũng sẽ trả lời, "không sao, ba không sao cả." Hoặc, "ba chỉ rêm bụng một chút thôi, con đi ngủ đi." Hai cha con mà tính tình khác nhau một trời một vực. Cha mẹ sanh con trời sanh tánh. Ông cha tế nhị biết điều bao nhiêu thì thằng con trời đánh thánh vật bấy nhiêu. Cả đêm nằm loay hoay đếm bao nhiêu lần ông vô ra nhà cầu mà không dám giựt bồn cầu. Sáng nay tuột xuống giường là một cực hình, đã vay, lò đầu ra khỏi phòng thấy ổng pha ấm trà ngồi sẵn ở bàn ăn, coi lại bài tập cho thằng Lô. Mặt ổng xanh rờn như tàu lá chuối. Mọi hôm thấy ổng đã già, sáng nay thấy già bạo. "Ba bệnh hả ba?" mình hỏi. "Ừ, bụng ba hơi rêm một chút, nhưng chắc chẳng sao," ông trả lời. "Sáng nay ba ở nhà nghỉ để con đưa thằng Lô đi học." "Không sao, ba đưa được." Dạo sau này ổng yếu hẳn. Bệnh sốt rét, vàng da, loét bao tử, nặng nề nhất là căn bệnh ung thư bọng đái, hậu quả 13 năm tù cải tạo làm mục từ thể xác tới tinh thần.

Niềm vui của ông giờ đây là gặp lại vài ba người bạn lính thời trước 75, rôm rả chuyện trên trời dưới đất, vạch trần tội ác Cộng Sản, chửi lính Cộng Hòa hèn yếu, chính phủ Mỹ phản bội... Mỗi lần mấy ông bạn già tới chơi là mình lỉnh vào phòng để mấy ổng tự do thoải mái uống trà, rung đùi bàn chuyện phục quốc, khen chê xã hội Mỹ, buồn vui theo cộng đồng tị nạn... dựa theo tin trên đài phát thanh Đoan Trang, Mai Hân, Đỗ Vẫn Trọn, Việt Dzũng, Lê Thanh Tùng, Mây Lan..." Báo chí thì Thời Báo, Người Việt Tự Do, Việt Nam, Diễn Đàn Tị Nạn, Việt Mercury..." Thôi thì đông tây kim cổ, năm châu bốn bể, trong nước ngoài nước... do mấy lão lãnh tiền già, trợ cấp tàn tật, sống nhờ con cái ngồi bàn thấu đáo tận tường. Ông Nguyễn Văn Thiệu, Dương Văn Minh lúc hấp hối trối trăn rằng chỉ cầu mong có miếng đất dài cỡ hơn thước rưỡi ben nhà để nằm yên nghỉ. Mình nghĩ bộ hai ổng quên mất là đã từng một thời làm chủ nửa nước Việt Nam sao?

Mấy ông lớn tuổi thích về Cali ở có lẽ là vì vậy. Nơi tề tụ đủ loại bạn bè: thời đi học, thời lính chiến, thời cải tạo, giờ là bạn già xa xứ. Già thường sống nhiều với quá khứ. Khí hậu nơi đây quanh năm lại ấm áp, vây quanh bởi cộng đồng người Việt, thức ăn chẳng thiếu món gì. Lại muốn đi nhà thờ nhà thánh nghe cha giảng dạy tiếng Việt cũng có, mà chết muốn sư sãi đến tụng kinh niệm nam mô Phật đúng ngày giờ là có ngay. Nghĩ cũng tội ông già, kiếp con rệp. Thời trẻ thì chiến tranh, đi lính. Đi lính là lao vào ngõ tử, ngửi mùi đạn bom. Trung nien thì... thời bình, nhưng lại bị đi tù cải tạo mút chỉ, xa vợ xa con, đói khát. Giờ già... rồi thì xa quê, bệnh hoạn. Ổng già như là người sống sót chứ chẳng phải sống. Vợ chết, con cái chẳng đứa nào ngó ngàng, giờ lại sống trên đất lạ xứ người, nghe Mỹ hỏi là ú ớ, run như gặp kẻ cướp. Sống được ngày nào hay ngày đó, không chừng ổng sống với mình đến ngày chết. Không lẽ mình lo chuyện chôn cất ma chay cho ổng luôn sao?

21Truyện dài: Mỵ Châu Empty Re: Truyện dài: Mỵ Châu 2012-09-12, 9:51 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Ngày... tháng...

Ghé tiệm Aays Rents and Sells, chuyên bán dụng cụ cho người bệnh trên đường Santa Clara mua thùng tã lót cho ông già, tốn gần 60 đô. Ngày trước tốn tiền tả cho con, giờ tốn tiền tã cho ông già... chồng bỏ. Thứ tã quỷ quái gì mà đắt thấy mồ tổ. Ổng biết, nên xài rất tằn tiện, nghĩ thiệt thương ổng. Sáng nay ổng đi tái khám, cầu mong ông đỡ, không phải bị hàn xì cắt khâu như hồi đầu năm ngoái.

Cu ổng cứ rỉ rả nước tiểu máu mủ tinh khí. Nghĩ buồn cười, phải chi cắt cha nó hai hòn dái phải đỡ hơn không? khỏi bị rỏ dãi, như mấy cha thái giám tuyển vào cung vua ngày trước, nhìn đàn bà con gái như nhìn cục đất cục đá ngọn cây cọng cỏ trước cửa nhà. Ổng noi bác sĩ chỉ cắt cái lò xo xoắn thoát nước tiểu, danh từ y tế gọi là tuyến liệt. Ông diễn tả mình nghe như vit nghe sấm, như tiếng Ả Rập, chỉ biết ái ngại, xót xa, nể phục, thương ổng. Ổng tự lo liệu tất cả, không hề than vãn hay để mình nhúng tay vào. Người tự trọng tự giác tự ái vậy là cùng đường. Nhìn ổng, đố ai biết ổng bị bịnh. Cũng may cho ổng, khi đi khám định kỳ, bác sĩ thò tay từ hậu môn, thúc quậy xem xét sao đó nghi ông già co cái "hột đậu đỏ" nằm chấn ngang bọng đái, vậy là gửi đi thử máu, soi rọi chụp hình. Cuối cùng cho ổng biết là bị ung thư bọng đái. Mình nghe, lo sốt vó hơn ổng. Ổng tỏ vẻ điềm đạm, bình tĩnh, vẫn đón đưa thằng Lô đi học mỗi ngày, vẫn dọn nhà gấp quần áo như không có chuyện gì ghê gớm xảy ra. "Sống chết có số cả con ạ," ổng nói. Mình ứa nước mắt. Ổng quay mặt. "Bác sĩ bảo may mà ba phát hiện sớm, sống ít nhất cũng được năm năm, mà dai cũng phải trên mười năm, thế là dư lắm rồi." Đôi lúc mình thấy ông ngồi thừ, mặt tư lự, như người mất trí, mất hồn. Tuyệt đối không bao giờ nghe ổng thở dài, hay than van, cau có, chửi rủa, oán trời, than đất. Từ đó đến nay, sau cuộc giải phẫu cách đây gần hai năm, cộng thêm "hàn xì" lại ba lần, ổng đi nhà thương "thí" Bascom mỗi tháng một lần, đều đặn như mình có kinh. Bác sĩ theo dõi bịnh tình tăng giảm, hỏi chừng ông như mỗi ngày thay mấy cái tã, đi đái mấy lần. Thằng con trời đánh thánh vật vẫn biệt tăm. Đứa con gái rượu ở tận Úc chưa một lần qua thăm. Nghe bà cô gọi sang mách nó đã bỏ chồng nhưng không bỏ nghề massage. Mình hỏi ổng có định đi thăm con gái không, ổng im lặng một đỗi, rồi nói, "ừ, cứ từ từ, thư thả đã." Mình thì lúc nào cũng như ngồi trên lò lửa, ưng gì là làm ngay, sợ nhất là phải đợi chờ hay bị cấm cản.

22Truyện dài: Mỵ Châu Empty Re: Truyện dài: Mỵ Châu 2012-09-12, 9:51 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Ngày... tháng...

Khi chiều chở con Tiên đi khám răng. Nó nhìn mình, nói tỉnh bơ, "má đi nha sĩ mà bận đồ như đi kiếm đàn ông." Mình nổi nóng, máu dồn lên tận mang tai, "Mày nói gì? Mày nói tao là con đĩ phải không?"

Trước kia, con Tiên thường nhăn mặt vì lối bận quần bận áo của mình. Nghĩ giống mấy con mụ nhà quê, kệch cỡm, rẻ tiền. Không tân thời, kiểu cách, sang trọng, quý phái, ngon lành như má của mấy đứa bạn trong trường. Sau này, mình nhận ra điều khác nữa, là nó khó chịu quần áo cũn cỡn màu mè sặc sỡ mình ưa thích. Phải công nhận cái gu áo quần của mình khác với những người mình quen biết. Ưa bận áo trắng đeo xú chiêng đen, áo đen chơi xu chiêng trắng, ngược đời, hay hay lạ lạ dù biết là kì quặc, lập dị, khó coi. Mình thích chọn kiểu áo hở rốn, nhiều lỗ, váy ngắn cũn dù biết đùi tong teo, nhiều sẹo. "Em có đẹp không?" mỗi lần bận cái áo đầm mới, mình lại đứng ngay trước mặt Thông, xoay một vòng, hỏi, và biết chắc mẫm anh sẽ trả lời, "Ừ, đẹp, đẹp, em đẹp lắm!" "Đẹp, đẹp, đẹp, đụ, đĩ, đượi đéo đã đời... đều điệp." Mình nói cho một hơi.

23Truyện dài: Mỵ Châu Empty Re: Truyện dài: Mỵ Châu 2012-09-12, 9:51 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Ngày... tháng...

Sáng nay nghỉ làm rủ Mây đi coi bói. Con nhỏ chắc đang chán đời, "Ừ, đi thì đi." Mình đi vì lòng tin, ước mong, khẩn cầu, hi vọng. Còn Mây, đi vì mình rủ. Mấy lần trước rủ đi, Mây chiều mình, đến nơi chỉ ngồi phòng ngoài. "Bà để tiền bao tui đi ăn còn có ơn ích hơn, cả hai đều chắc bụng, rồi muốn nghe, tui nói cho nghe, mấy bà thầy bói biết bà rõ chắc gì bằng tui." Nó nói cũng có lý. Cái tật mê đi coi bói của mình, cần một chút tỉnh táo, hay chỉ có 1/4 khối óc cũng biết là vớ vẩn, tầm phào, nhưng khó bỏ làm sao. Thông cũng hay cười mình vì thói tật này. Đằng nào bỏ tiền mua sự nhẹ dạ, cả tin, yếu đuối, trấn an lòng bằng cái giá rẻ hơn đi bác sĩ tâm lý, tốn gấp năm gấp mười lần.

Nhà bà thầy bói nằm trên đường Cone, góc King và Story, sau lưng chợ Big K-Mart. Bà nói giọng Nam pha Trung nhanh, gọn nhưng thân mật. Con Trinh giới thiệu, nó cũng giống mình, kiếm được tờ Thằng Mõ, Triều Thành là chúi mũi đọc mục Gỡ rối tơ lòng, sang trang Tử vi, rồi dừng lại Tìm bạn bốn phương. Mình thuộc gần hết địa chỉ số phone của mấy ông bà thầy bói trong vùng. Mặt bà nào cũng đúc một khuôn, như mấy bà sửa sắc đẹp cùng bác sĩ. Trét phấn son cứ như mua được giá hạ 75%. Bà ngồi trên cái ghế đẩu sát bàn vuông nhỏ, thấp, sau lưng bày biện đủ thứ hầm bà lằng. Từ giây đèn điện, hoa ni lông đủ màu đủ kiểu to tổ chảng, đến các loại tượng Phật, từ liu điu như ngón út thằng Lô đến to như tướng thằng Lô lên năm tuổi. Từ Phật Tây Tạng sang Phật Tàu Ấn Độ Mỹ Nhật Bản Việt Nam In Đô Thái Lan... chỉ thiếu Phật Mễ. Mây ngồi trong phòng bếp, mắt ngó vườn sau, nhưng mình biết nó đang chăm chú nghe bà thầy bói nói gì. Bà chìa bộ bài ra lệnh mình chia, kinh, rồi chọn. Bà trải bài thành thạo như mấy tay chia bài nhà nghề ở sòng bạc Las Vegas. Bà bắt đầu nói, giọng chậm rãi, trịnh trọng hơn khi nãy, mặt cũng chẳng kém. "Em đang có người theo bám, tuổi nhỏ hơn em... đã chết... chết oan ức, tức tưởi... Em phải cúng giỗ... cầu xin phù trợ để em được yên..." Trong đầu mình chợt hiện ra hình ảnh thằng Khôi, thua mình hai tuổi, ở sát sau nhà, mấy lần định đè mình, may sức mình khỏe, họng mình to, nó sợ vụt chạy mất. Nó đi vượt biên bị ghe lật, không chừa một mạng. Nhớ trước khi đi, thằng Khôi lấp ló từ biệt mình ở kẹt cửa bếp, hai mắt nó buồn thiu. Mình hứa với bà thầy bói là sẽ về cúng giỗ cho nó. Mua cúc vàng, kẹo bánh, trái cây, nấu nồi chè thưng. Bà nói vài tháng nữa thì hạn mình sẽ đỡ. Rồi bà bắt đầu quay qua nói lung tung khi nhìn kỹ mặt mình, khuyên nên đi sửa mũi. "Hai lỗ mũi em hếch như thế thì không cách chi giữ được tiền, nghèo khó vất vả cả đời." Bà chìa business card giới thiệu quảng cáo bác sĩ Nguyễn Lang nổi tiếng khéo tay, sửa đẹp tự nhiên, giá rẻ nhất vùng. Mình ngồi chăm chú nghe tiếng bà và cả tiếng chân ghế lẫn guốc khua của Mây trong bếp. "Vậy sửa cái gì thì giữ được đàn ông?" mình nghĩ thầm, rồi cười, chắc bà chẳng hiểu cái cười bất chợt của mình. Bà đang nói, giảng giải, chỉ dạy, phán... Mình trả lời, lắng nghe, hỏi... chợt chuông điện thoại reo to, bà vội chụp, y như con Tiên ở nhà. Bà vừa nghe, vừa thở hỗn hển, hai gò ngực bự phập phồng sau lớp len mỏng tím mồng tơi bó sát. "Ừ, ông giữ phần tui một đĩa, tí xíu tui tới nhậu. Ừ, tui tới mà... tiết canh vịt thằng cha Hai Thồ mà đánh thì hết xẩy, khỏi chê, ừ... ừ tui tới liền tới liền..." Mình nghe, hoang mang thì ít, mà đôi guốc và chân ghế trong phòng bếp bắt đầu khua to hơn. Rồi Mây bước ra, đứng vòng tay tựa hông tủ bàn thờ. Bà thầy bói vẫn vô tư thiết tha bàn về buổi nhậu tiết canh vịt do tay Hai Thồ nào đó đánh mà thiếu bà kém vui. Điện thoại ở đầu bên kia chuyền tay qua vài người, bà líu lo, hứa chắc chắn là sẽ có mặt trong vòng mười lăm phút, dù khách đang còn ngồi chình ình trước mặt.

Vừa chui vô xe, Mây nói, "Bà tốn mất 25 đô cho 30 phút, mua được chút bình yên, an tâm, thôi thì cũng được, chỉ thế thôi nhá, đừng nghe lời bà ấy xúi dại mà đi sửa mũi, cắt mắt, vá chim... Đời bà sao hay giao cho mấy ông bà thầy bói quyết định giùm hoài vậy?" Mình chỉ biết im lặng, nhe răng cười trừ. Mây rủ lại quán Ngự Bình ăn bánh bèo, bánh nậm, bánh lá. Mình gọi bún bò Huế, khi nhìn miếng huyết heo lềnh bềnh trên mặt tô, nghĩ ngay tới đĩa tiết canh vịt trong trí thèm khát của bà thầy bói khi nãy.

24Truyện dài: Mỵ Châu Empty Re: Truyện dài: Mỵ Châu 2012-09-12, 9:53 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Ngày... tháng...

Bốc tờ lịch, nhằm ngày thứ sáu, canh tí, khắc tuổi ngọ, (Thông tuổi ngọ). Nên quét dọn, mua gia súc, xuất hành, tìm việc. Cữ nấu rượu, mở kho, giao hàng, trồng trọt, (chẳng có gì liên hệ đến mình trong ngày hôm nay cả).

Danh ngôn:

Cây khô gặp xuân còn tái phát
Người không thiếu niên được hai lần.

25Truyện dài: Mỵ Châu Empty Re: Truyện dài: Mỵ Châu 2012-09-12, 9:54 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Ngày... tháng...

Không hiểu sao, mỗi lần tự làm sướng là trong đầu mình cứ hiện ngay hình cha Thông. Thọc ngón giữa vô, ra nghĩ tới ngón tay Thông không to không nhỏ. "Đút vô đi anh, sâu... sâu chút nữa, đúng rồi, ngay chóc, mạnh, ừ, chỗ đó, mạnh... mạnh nữa, mạnh nữa đi anh! Sướngquá! Đã quá!... quá đã...ừ, ừ..." Mình cong người, rồi gâp người, rồi ưỡn người, nói tu ti liên hồi như con mẹ lên đồng lên bóng. Thở gấp như tay chạy đua nước rút. Rên rỉ chẳng khác kẻ bị đòn oan. Động đất cũng thây kệ. Trộm cướp vô nhà cũng mặc. Phải cho xong. "Ừ, được rồi, thôi anh, nhè nhẹ, nhẹ thôi anh... em ra rồi..." Kể cũng lạ kỳ, mình chỉ nghĩ tới Thông ngay trong lúc đó là thấy sướng rên, đã đời. Mình không dám nói cho ảnh biết là thỉnh thoảng mình thủ dâm, tự làm cho sướng. Mình biết khi nào, lúc nào, chỗ nào, mạnh hay nhẹ, khỏi cần ai cả, chẳng cần phải hiểu, phải chiều. Tự mình, thỏa mãn lấy một mình.

Có lần mình đánh liều, thử lấy ngón tay của Thông đút vô *** mình. Anh gắng gượng một lát, rồi nhỏ nhẹ, "thôi em," quay mặt hướng khác. Không hiểu sao lúc đó mình chẳng ép, bắt ảnh làm hay thử, chỉ thấy tội tội ảnh làm sao! Mình làm chẳng phải vì thèm khát khi nằm cạnh ảnh, chắc vậy mà ảnh biết mình chỉ muốn chọc ảnh chơi, xem thử phản ứng ảnh ra sao, biết đâu, may ra, cầu âu như người làm ruộng bị hạn hán cầu mưa. Mưa còn có chứ trường hợp cu ảnh cứng thì đành bó tay.

Mình cũng thử đủ trò, bày đủ kiểu hồi đầu mới quen. Nhớ một lần mình cởi xú cheng để hai vú ép vào ngực ảnh. "Bộ vú em, mông em, người em không là gì gì... hết với anh sao?" Anh lấy ngón trỏ thoa quanh hai đầu vú mình một lát, rồi hôn lên má mình, nói khẽ, "Anh thương em, thương em lắm, em phải hiểu như thế."

Cả ngày ngồi làm, mà mưa lúc thì rỉ rả, lúc thì lất phất, lúc thì tạnh ráo, lúc thì lai rai, vậy mà khi về, vừa lái xe ra xa lộ, bỗng đổ ào như nước trên trời trút xuống, như đê vỡ, như nước ối bọc thai bị bể, đỡ đắp che chắn không kịp, mình phải tấp xe vô lề đường ngồi gần nửa tiếng mới dám chạy tiếp. Về tới nhà, Thông gọi cho biết anh đã đỡ, nhờ mình ghé mua cho anh tô phở gà, chai dầu gió, bóng đèn phòng tắm. Mình nướng cho con cái pizza, rồi đi mua mấy thứ ảnh dặn mang tới cho anh. Trời tối thui, cái đèn vàng mù mù treo ở hành lang làm mình vừa khó chịu lại vừa cần đến nó. Tiếng xe ngoài đường cái vọng vang mặt đường chan đầy nước. Vào được bên trong phòng anh, thấy mọi chuyện là đỡ là yên. Ảnh đang ngồi xem tivi, tóc tai bờm xờm. Ánh đèn vàng yếu ớt không che đậy nỗi nét trễ chẩy mệt mỏi già khốc hằn cày trên mặt anh. Tóc bạc gần nửa, da tái mét, nhưng sao mình vẫn thương và cần anh kinh khủng.

Mình đi hâm nóng cho anh tô phở, ít bánh, ít thịt, nhiều nước, vắt nhiều chanh, rắc nhiều tiêu cho đúng ý. Mình mỉm cười, chẳng khác chi vợ hiền đang tập tành săn sóc lo lắng cho chồng mới cưới. Mình ngồi xuống cạnh, hơi nóng từ người anh toát ra, lan sang da mình. Xoa đầu anh, mình đùa, "Có cần em đút cho không, hả cưng?"

Sponsored content



Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 3 trang]

Chuyển đến trang : 1, 2, 3  Next

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết