Này, cho hỏi cái đi? Cô quay lạy nhìn hắn. Ánh mắt buồn còn đọng lại trong đó những giọt nước mắt còn vương vấn.
Hắn nhìn cô với một chút tò mò chen lẫn một chút hứng thú.
- có gì không? Câu nói lạnh lùng đc thốt ra từ cô.
- à ờ, hắn định trêu cô nhưng dường như trong hắn có một cái gì đó không nở, cũng không muốn...một chút gì đó vấn vương tự đáy lòng hắn.
- nếu không có gì tôi đi đây.
- phan đã!!! Cô có thể nói chuyện với tôi tý được không?
- tôi với anh có gì để nói?
- tôi...tôi...ờ thì cô không nói gì cũng được nhưng đường bõ đi. Tôi...tôi....không muốn ở đây một mình. Cái câu hắn nói ra mà hắn cũng chẳng nghĩ được cái lý do gì có thể giữ cô ấy ở lại.
- uhm tôi sẽ ở lại với anh.
Hắn_Gia Phong con trai của một tập đoàn lớn nhất nhì Việt Nam và nằm trong top những tập đoàn có qui mô lớn nhất Đông Nam Á.
Tử Uyên người con gái kì lạ hắn gặp trên cầu, là cô gái nghèo,sinh ra và lớn lên trong thiếu thốn, có tâm hồn đẹp và hiếu thảo. Sinh viên năm cuối trường Đại Học Cần Thơ.
Hắn và cô tưởng chừng là hai thế giới hoàn toàn khác nhau và không bao giờ có thể làm bạn với nhau nói chi đến việc sẽ có nhiều đều phát sinh sau này thế mà mọi chuyện lại cứ diễn biến như có một bàn tay vô hình nào đó sắp đặt....
" em à dậy đi, anh qua đi ăn sáng cùng em nhá?"
Tin nhắn vội của Gia Phong. Cô uể oải vươn vai, đôi mắt còn mệt nhoài chưa muốn hoạt động. Cũng đúng thôi, khi mà cô chỉ mới chợp mắt chưa đầy 2 tiếng. Cuộc sống sinh viên là thế mà, học rồi làm, tối về lại học, còn thời gian đâu mà ngủ với nghĩ.
Cố gắng vì lời hứa với hắn, cô vội vệ sinh rồi chạy nhanh ra cổng. Hắn vẫn thế, từ cái ngày hắn và cô quen biết nhau, hắn luôn là kẻ dậy sớm và đứng đấy chờ cô. Cô gắng gượng một nụ cười tự nhiên nhất có thể. Hắn cùng cô đi ăn, rồi luyên huyên với cô đủ chuyện, rồi lại chở cô qua trường. Giữa hắn và cô không tồn tại thứ gọi là tình iu, nhưng hai người đối với nhau chẳng khác gì người iu. Dù hắn và cô luôn tồn tại những bí mật riêng của cả hai.
"em à, tối nay có buổi tiệc nhỏ, em đến dự nhá"
"mấy h thế anh"
"20h30 nhá em"
" trể hơn được không anh"
Hắn nhấn ngay nút call gọi cho cô.
- alo em nghe
- sao thế, em bận à?
- à, ờ em...tối đó sn bạn em...em phải đi dự rồi, trể tý đc không?
- uhm thì khi nào xong em nói anh đoán em. Anh đợi em.
Cô không muốn hắn biết rằng cô phải làm thêm buổi tối đến tận 11h. Cô cũng không hắn biết quá nhiều về hoàn cảnh của cô.
Hắn đặt cái đt xuống. Ngã lưng xuống nệm. Cảm giác thật vọng và một chút gì đó buồn buồn. Tất cả mọi chuyện anh làm không đủ để em quên người ta, không đủ để em cho anh một chút tình cảm nào sao?
Hắn nhớ lại lần đầu tiên hắn gặp cô.
Một đại thiếu gia, có lẽ quá đầy đủ đến chán, bạn bè thì nhiều mà mấy ai là bạn thật sự, con gái vay quanh hắn vì tiền vì hắn đẹp hay vì iu hắn hắn cũng không biết...hắn mệt mõi vì mọi thứ phù hoa trước mặt hắn. Hắn tìm đến khoảng lặng và hắn gặp cô.
Cô bình thường, nói đúng hơn là không đẹp, cũng không gì nổi bật so với những cô gái vây quanh hắn,nhưng lòng hắn lại có cảm giác gì đó gần gủi và thích thú. Hắn say cô ngay ánh mắt đầu tiên, đôi mắt buồn đến gợn lòng.
Cô đứng đó với hắn, im lặng, dòng nước trôi bình yên đến lạ. Hắn cảm thấy thích cái cảm giác đó.
- tại sao em lại ra đây?
- không sao cả, tôi muốn tìm khoảng lặng cho mình, cho mọi thứ đang xảy ra thôi.
- có chuyện gì xảy ra với em à?
Cô im lặng.
- em thất tình à?
- cũng có thể là như vậy.
Em hạnh phúc rồi. Còn có thể biết thế nào là tình cảm, biết thế nào là cảm giác thất tình còn anh thì...chưa bao...h...
Cô tròn xoe đôi mắt nhìn hắn.
Tình cảm gia đình, anh chưa bao h cảm nhận được. Tình bạn bè anh cũng không thấy ai thật tình là bạn anh...còn tình iu....lại càng không....
- tại sao lại như thế? Cô khẻ hỏi
Anh cười, nụ cười ngọt và ấm. Đó là nụ cười thật nhất của anh.
- ờ thì tại anh nghèo nên không ai thương, không ai chơi với anh thật lòng., ba mẹ thì đầu tắt mặt tối có thời gian đâu lo cho anh...hì
Có lẽ anh giống em...cô cười nhẹ nhưng đầy thương xót...
-Này...hay là...
-Sao anh?
-Hay là em dạy cho anh đi?
-Dạy gì cơ?
-Thì dạy cho anh biết thế nào là tình cảm, thế nào là sự quan tâm một người....và
Cô nhìn dòng nước lặng trôi, khẻ gật đầu...
Cô bắt đầu dạy hắn cách quan tâm người khác, cách cho đi và cách chời đợi....
Hắn bắt đầu làm mọi việc một cách tốt hơn cô tưởng và nhiệt thành hơn cả cô chỉ...
Giữa hắn và cô không tồn tại tình yêu...chỉ là hai người có cùng cảnh ngộ mà thôi...
Hắn khẻ mĩm cười vì cuộc gặp gỡ tình cờ, cuộc gặp gở làm hắn trưởng thành hơn rất nhiều. không biết tại sao hắn tiếp xúc với cô. không biết tại sao lại dành cho cô nhiều thời gian thế. Nhưng ít ra hắn biết cô không lợi dụng hắn...
Đồng hồ điểm 22h. Cô vẫn chưa gọi cho hắn. Hắn bắt đầu lo. Đi dự sinh nhật cũng đâu cần trể thế.
Hắn điện cho cô bạn thân của cô.
- alo Thảo Anh nghe ạ?
- em đang ở đâu đấy? Có đi cùng Tử Uyên không?
- không anh, h này Uyên phải đi làm thêm mà.
- sao cơ. Làm thêm? Chưa bao h anh nghe Tử Uyên nói đến việc này.
- sao? Anh biết nó lâu thế rồi mà không biết nó đi làm thêm sao? Cuộc sống nó vất vã lắm. Vừa học vừa làm, lại phải gởi tiền về cho gia đình nữa, nó đi làm suốt mà sao anh lại không biết nhĩ?
Hắn chợt nhớ, cô từng nói với hắn, chỉ liên lạc với cô khi cần và gặp nhau mỗi buổi sáng, còn thời gian còn lại thì không nên liên lạc...hắn từng thấy lạ nhưng vẫn chấp nhận.
- alo anh còn đó không đấy?
- ừ anh đây. Em cho anh địa chỉ chổ Uyên làm đi?
- uhm số 3 đường Mậu Thân.....
- rồi cảm ơn em.
Có phải mình còn quá vô tâm không? Quen em lâu thế mà chẳng biết gì về em cả. Tại sao mình ngốc thế.
Hắn lặng đứng xa nhìn cô bé đang vội vã chạy tới chạy lui với những cái ly. Hắn xót. Xót cho người con gái đó. Sao lại bất công thế. Hắn quá đầy đủ đầy đủ đến phí, còn em...sao lại phải vất vã thế...
(còn tiếp)
Hắn nhìn cô với một chút tò mò chen lẫn một chút hứng thú.
- có gì không? Câu nói lạnh lùng đc thốt ra từ cô.
- à ờ, hắn định trêu cô nhưng dường như trong hắn có một cái gì đó không nở, cũng không muốn...một chút gì đó vấn vương tự đáy lòng hắn.
- nếu không có gì tôi đi đây.
- phan đã!!! Cô có thể nói chuyện với tôi tý được không?
- tôi với anh có gì để nói?
- tôi...tôi...ờ thì cô không nói gì cũng được nhưng đường bõ đi. Tôi...tôi....không muốn ở đây một mình. Cái câu hắn nói ra mà hắn cũng chẳng nghĩ được cái lý do gì có thể giữ cô ấy ở lại.
- uhm tôi sẽ ở lại với anh.
Hắn_Gia Phong con trai của một tập đoàn lớn nhất nhì Việt Nam và nằm trong top những tập đoàn có qui mô lớn nhất Đông Nam Á.
Tử Uyên người con gái kì lạ hắn gặp trên cầu, là cô gái nghèo,sinh ra và lớn lên trong thiếu thốn, có tâm hồn đẹp và hiếu thảo. Sinh viên năm cuối trường Đại Học Cần Thơ.
Hắn và cô tưởng chừng là hai thế giới hoàn toàn khác nhau và không bao giờ có thể làm bạn với nhau nói chi đến việc sẽ có nhiều đều phát sinh sau này thế mà mọi chuyện lại cứ diễn biến như có một bàn tay vô hình nào đó sắp đặt....
" em à dậy đi, anh qua đi ăn sáng cùng em nhá?"
Tin nhắn vội của Gia Phong. Cô uể oải vươn vai, đôi mắt còn mệt nhoài chưa muốn hoạt động. Cũng đúng thôi, khi mà cô chỉ mới chợp mắt chưa đầy 2 tiếng. Cuộc sống sinh viên là thế mà, học rồi làm, tối về lại học, còn thời gian đâu mà ngủ với nghĩ.
Cố gắng vì lời hứa với hắn, cô vội vệ sinh rồi chạy nhanh ra cổng. Hắn vẫn thế, từ cái ngày hắn và cô quen biết nhau, hắn luôn là kẻ dậy sớm và đứng đấy chờ cô. Cô gắng gượng một nụ cười tự nhiên nhất có thể. Hắn cùng cô đi ăn, rồi luyên huyên với cô đủ chuyện, rồi lại chở cô qua trường. Giữa hắn và cô không tồn tại thứ gọi là tình iu, nhưng hai người đối với nhau chẳng khác gì người iu. Dù hắn và cô luôn tồn tại những bí mật riêng của cả hai.
"em à, tối nay có buổi tiệc nhỏ, em đến dự nhá"
"mấy h thế anh"
"20h30 nhá em"
" trể hơn được không anh"
Hắn nhấn ngay nút call gọi cho cô.
- alo em nghe
- sao thế, em bận à?
- à, ờ em...tối đó sn bạn em...em phải đi dự rồi, trể tý đc không?
- uhm thì khi nào xong em nói anh đoán em. Anh đợi em.
Cô không muốn hắn biết rằng cô phải làm thêm buổi tối đến tận 11h. Cô cũng không hắn biết quá nhiều về hoàn cảnh của cô.
Hắn đặt cái đt xuống. Ngã lưng xuống nệm. Cảm giác thật vọng và một chút gì đó buồn buồn. Tất cả mọi chuyện anh làm không đủ để em quên người ta, không đủ để em cho anh một chút tình cảm nào sao?
Hắn nhớ lại lần đầu tiên hắn gặp cô.
Một đại thiếu gia, có lẽ quá đầy đủ đến chán, bạn bè thì nhiều mà mấy ai là bạn thật sự, con gái vay quanh hắn vì tiền vì hắn đẹp hay vì iu hắn hắn cũng không biết...hắn mệt mõi vì mọi thứ phù hoa trước mặt hắn. Hắn tìm đến khoảng lặng và hắn gặp cô.
Cô bình thường, nói đúng hơn là không đẹp, cũng không gì nổi bật so với những cô gái vây quanh hắn,nhưng lòng hắn lại có cảm giác gì đó gần gủi và thích thú. Hắn say cô ngay ánh mắt đầu tiên, đôi mắt buồn đến gợn lòng.
Cô đứng đó với hắn, im lặng, dòng nước trôi bình yên đến lạ. Hắn cảm thấy thích cái cảm giác đó.
- tại sao em lại ra đây?
- không sao cả, tôi muốn tìm khoảng lặng cho mình, cho mọi thứ đang xảy ra thôi.
- có chuyện gì xảy ra với em à?
Cô im lặng.
- em thất tình à?
- cũng có thể là như vậy.
Em hạnh phúc rồi. Còn có thể biết thế nào là tình cảm, biết thế nào là cảm giác thất tình còn anh thì...chưa bao...h...
Cô tròn xoe đôi mắt nhìn hắn.
Tình cảm gia đình, anh chưa bao h cảm nhận được. Tình bạn bè anh cũng không thấy ai thật tình là bạn anh...còn tình iu....lại càng không....
- tại sao lại như thế? Cô khẻ hỏi
Anh cười, nụ cười ngọt và ấm. Đó là nụ cười thật nhất của anh.
- ờ thì tại anh nghèo nên không ai thương, không ai chơi với anh thật lòng., ba mẹ thì đầu tắt mặt tối có thời gian đâu lo cho anh...hì
Có lẽ anh giống em...cô cười nhẹ nhưng đầy thương xót...
-Này...hay là...
-Sao anh?
-Hay là em dạy cho anh đi?
-Dạy gì cơ?
-Thì dạy cho anh biết thế nào là tình cảm, thế nào là sự quan tâm một người....và
Cô nhìn dòng nước lặng trôi, khẻ gật đầu...
Cô bắt đầu dạy hắn cách quan tâm người khác, cách cho đi và cách chời đợi....
Hắn bắt đầu làm mọi việc một cách tốt hơn cô tưởng và nhiệt thành hơn cả cô chỉ...
Giữa hắn và cô không tồn tại tình yêu...chỉ là hai người có cùng cảnh ngộ mà thôi...
Hắn khẻ mĩm cười vì cuộc gặp gỡ tình cờ, cuộc gặp gở làm hắn trưởng thành hơn rất nhiều. không biết tại sao hắn tiếp xúc với cô. không biết tại sao lại dành cho cô nhiều thời gian thế. Nhưng ít ra hắn biết cô không lợi dụng hắn...
Đồng hồ điểm 22h. Cô vẫn chưa gọi cho hắn. Hắn bắt đầu lo. Đi dự sinh nhật cũng đâu cần trể thế.
Hắn điện cho cô bạn thân của cô.
- alo Thảo Anh nghe ạ?
- em đang ở đâu đấy? Có đi cùng Tử Uyên không?
- không anh, h này Uyên phải đi làm thêm mà.
- sao cơ. Làm thêm? Chưa bao h anh nghe Tử Uyên nói đến việc này.
- sao? Anh biết nó lâu thế rồi mà không biết nó đi làm thêm sao? Cuộc sống nó vất vã lắm. Vừa học vừa làm, lại phải gởi tiền về cho gia đình nữa, nó đi làm suốt mà sao anh lại không biết nhĩ?
Hắn chợt nhớ, cô từng nói với hắn, chỉ liên lạc với cô khi cần và gặp nhau mỗi buổi sáng, còn thời gian còn lại thì không nên liên lạc...hắn từng thấy lạ nhưng vẫn chấp nhận.
- alo anh còn đó không đấy?
- ừ anh đây. Em cho anh địa chỉ chổ Uyên làm đi?
- uhm số 3 đường Mậu Thân.....
- rồi cảm ơn em.
Có phải mình còn quá vô tâm không? Quen em lâu thế mà chẳng biết gì về em cả. Tại sao mình ngốc thế.
Hắn lặng đứng xa nhìn cô bé đang vội vã chạy tới chạy lui với những cái ly. Hắn xót. Xót cho người con gái đó. Sao lại bất công thế. Hắn quá đầy đủ đầy đủ đến phí, còn em...sao lại phải vất vã thế...
(còn tiếp)