Phần I: Chuyện ma tại nhà xác bệnh viện, y tá ăn thịt người!
Tối nay cuối tuần em xin kể lại câu chuyện có thật (thật đấy) để hầu các bác, nếu bác nào có rượu thì cho em một ly nhé.
Câu chuyện xảy ra vào những năm đầu thập niên 70 thế kỷ trước (khoảng 1972-1973).
Lúc đó chiến tranh phá hoại của Mỹ tại miền Bắc và cuộc chiến tại miền
Nam đều rất gay go và ác liệt. Tại một bệnh viện quân y tuyến quân khu
đóng ở Hải dương công việc cứu chữa thương binh và nhân dân bị thương do
chiến tranh rất vất vả. Bệnh viện thu dung thương binh ở các đơn vị
phía bắc và các thương binh từ chiến trường miền nam được phân bổ từ
tuyến trên xuống. Chiến tranh ác liệt, ngày nào cũng có thương binh hoặc
dân thường tử vong.
Bệnh viện có một nhà xác để chứa các xác chết trong các trận đánh để chờ
làm công tác tử sĩ, trang thiết bị không có gì và nhà xác nằm ngay cạnh
khu nhà dân nghèo nàn xung quanh. Xung quanh nhà xác không có các thiết
bị chiếu sáng, không có hàng rào, nhà xác ngay cạnh một con sông nhỏ,
đi qua một chiếc cầu nhỏ mới vào được bệnh viện và có một lối đi nhỏ mà
dân vẫn thường đi qua nhà xác. Chỉ có một bác y tá già nam giới trông
nom nhà xác. Công việc của bác chỉ sắp xếp các xác cho vào các bàn nhôm
Liên xô, đậy bằng vải mưa, chờ đi chôn cất. (Còn tiếp)
Các trường hợp tử vong đều rất tang thương sau khi bị thương nặng. Có
xác chết mất đầu, mất chi thể hoặc tan nát cỏ bụng ngực, lòi các tạng ra
ngoài. Tuy nhiên bác y tá già vẫn một mình thu gọn chu đáo vệ sinh. Mỗi
ngày có thể có 1 dến 3 xác, cá biệt có ngày 5-7 xác. Bác y tá lặng lẽ
làm việc.
Khu nhà xác này rất vắng vẻ, ban ngày chỉ có một vài người dân đi qua,
những người chuyển xác đến và đi đều vội vã đi ngay. Buổi tối càng vắng
lặng, cũng có khi có đôi tình nhân vào khu này để xxx xong lại đi
ngay(ngày xưa xxx bờ bụi thôi mà). Khu nhà xác có khá nhiều chuột, ban
ngày bác y tá vẫn diệt chuột nhưng vẫn không xuể.
Một thời gian, bác y tá ốm lắm, lúc đau khớp, lúc ho sốt mà không có ai
thay để đi nằm chữa bệnh. Thiếu tá viện trưởng quan tâm nói với quân lực
cho người thay nhưng không có người.
Một hôm có một cô gái trẻ, nhá nhem tối đi vào bệnh viện, lặng lẽ đến
phòng trực, mọi người đang ăn cơm giật bắn người khi cô gái đứng cửa. Cô
gái không ăn cơm mà tự giới thiệu là Đinh Thị Ngát, y tá đơn vị cao xạ
bảo vệ cầu Phú lương, hôm nay trận địa pháo bị bom Mỹ đánh tan. Cô lạc
đơn vị vào đây. Cô trình cho thủ trưởng kíp trực xem giấy tò tùy thân,
đúng cả tên họ, chỉ có điều giấy tờ rách nát và thấm đầy máu. Cô xin ngủ
nhờ và làm việc vì không còn đơn vị.
Hôm sau cô được phân công tạm thời trông nom nhà xác, cô y tá không tỏ
vẻ sợ sệt như những người khác mà lặng lẽ nhận lời. Bác y tá già được đi
chữa bệnh, bác chữa rất lâu rồi nghỉ chế độ vì sức khỏe yếu.
Mọi việc tại nhà xác vẫn đều đều, chiến tranh ngày càng ác liệt, số xác
nhiều hơn. Tuy nhiên các cán bộ làm công tác tử thi để ý thấy một số
việc bất thường trong bảo quản xác...
Những cán bộ nhận lại xác nhận thấy một số dấu vết thay đổi trên xác,
cảm giác có sự mất mát trên xác. Họ bắt đầu chú ý. Nhưng những dấu vết
không rõ ràng. Cho đến một hôm, xác một thương binh đã được cưa chân lại
bị mất thêm một phần phía trên mỏm cụt, mặc dù mỏm cụt đã được khâu kín
nhưng hôm sau không còn chỉ và bị ngắn hơn trước, lộ rõ xương đùi. Cô y
tá không giải thích gì khi được hỏi. Các sự việc lặp lại nhiều lần và
Ban cán bộ cũng để ý nhưng vì chiến tranh vội vã nên lơ là. Một hôm, sau
3 ngày bom đạn ác liệt các cán bộ tử thi phát hiện một xác mất hẳn một
nửa người, các xác còn lại đều bị xâm phạm và lẫn lộn xác nọ vào xác
kia, Ban chỉ huy phải họp nhưng cũng không tìm ra nguyên nhân và cách
giải quyết. Mọi người đều nghi ngờ do chuột hoặc một loại thú lớn như
cáo, méo hoang chẳng hạn
Sự việc nghiêm trọng khi mất hẳn một xác thương binh, không thể thực
hiện công tác tử thi, Ban chỉ huy buộc phải báo cáo lên Bộ tư lệnh quân
khu. Ban bảo vệ nội bộ(Tương tự công an trong quan đội) cử cán bộ về
điều tra. Cán bộ điều tra là một thiếu úy trẻ mới học tại C500 (bây giờ
là Học viện an ninh nhân dân ạ) ra trường về phục vụ quân đội.
Hàng ngày đội vệ sinh phòng dịch vẫn diệt chuột và phát quang khu nhà
xác. Mọi việc lắng xuống. Tuy nhiên những xâm phạm vẫn xảy ra. Anh cán
bộ điều tra đóng vai cán bộ tăng cường cho nhà xác. Tối tối ngủ tại
buồng bên cạnh buồng cô y tá. Sau 6 tháng cũng không phát hiện gì rõ
rệt. Dần dần anh có cảm tình với một cô y tá khác trong bệnh viện làm
việc tại khoa tim thận khớp và ** le thay anh này cũng rất quý cô y tá
nhà xác, hai người thân nhau mặc dù anh thiếu úy vẫn thấy lành lạnh khi
gần cô y tá nhà xác. Tối thứ 6 hàng tuần anh thường vào thị xã xem phim
cùng cô y tá khoa tim thận khớp nhưng hôm nào cũng về sớm trước 9
giờ....
Bộ chỉ huy quân sự tỉnh nhận được báo cáo của công an thị xã có một số
người dân nhìn thấy bóng người con gái áo trắng thướng xuất hiện ở khu
vực nhà xác viện quân y. Ban chỉ huy bệnh viện cũng báo cáo vẫn có hiện
tượng xác bị xâm phạm. Anh thiếu úy ít đi ra khỏi nhà xác hơn. Anh ta
phát hiên cô y tá có một gói hành lý để trên bàn thờ nơi cô ta ở và
thường thắp hương cho tử sĩ. Gói hành lý này thường có dấu vết được mở
ra trùng vào những ngày mà có xác bị xâm phạm.
Một tối thứ sáu, lâu lắm mới đi xem phim, không may mất điện, anh thiếu
úy đi chơi với cô y tá khoa tim thận khớp thêm một tý rồi trở về khu nhà
xác vào lúc 8 giờ 30 phút. Khi vào phòng, đi ngang qua phòng cô y tá
nhà xác anh bất chợt nhìn thấy...
Cô y tá mặt trắng bệch, vẻ mặt vô hồn đang ngồi đánh răng, trông thấy
anh thiếu úy cô vội lên giường nằm. Anh thiếu úy nhận ra gói hành lý
trên bàn thờ chưa buộc lại. Cả đêm anh không ngủ nhưng không phát hiện
điều gì bất thường. Cán bộ thử thi báo cáo xác thương binh tối qua bị
xâm phạm, vết cắt trên tử thi được cho là vết răng của một loại thú,
khác những lần trước giống vết dao cắt.
Kế hoạch mới được triển khai, hàng đêm có thêm tổ cảnh vệ 3 người phục
kích khu gần nhà xác nhưng có điều lạ là lai lịch cô gái vẫn chưa được
xác minh. Sau 1 tuần phục kích, tổ công tác không tìm ra manh mối nào.
Anh thiếu úy đề nghị ban chỉ huy mời cô y tá lên làm việc trong bệnh
viện để anh có điều kiện kiểm tra gói hành lý đáng ngờ. Thật bất ngờ,
gói hành lý của cô y tá bao gồm...
Một bộ quàn áo bằng vải diềm bâu trắng có cả mũ đội đầu, một đoạn tóc
giả dài, một con dao lê 5 tác dụng, một chiếc khăn mặt bộ đội đầy máu.
Anh thiếu úy liên kết các dữ liệu về các báo cáo và nhận định bóng cô
gái áo trắng tóc xõa đi lại trong khu vực nhà xác chính là cô y tá này.
Anh sợ rụng rời chân tay mặc dù đang là ban ngày. Anh gói gem lại túi
hành lý, để vào chỗ cũ. Sự việc được báo cáo lên trên và kế hoạch giải
quyết theo hướng: Phục kích bắt quả tang và nhờ cơ quan điều tra xác
minh chính xác lai lịch cô y tá theo địa chỉ.
Cấp trên nhận định cần giải quyết việc này vì nó gây ảnh hưởng sâu sắc đến chính sách thương binh tử sĩ.
Tổ phục kích bao gồm các trinh sát được triển khai bí mật hàng đêm xung
quanh nhà xác. Anh thiếu úy đóng vai đi xem phim vào tối thứ 6 tới.
Các cán bộ điều tra tìm phiên hiệu đơn vị cao xạ, chiến tranh đi lại khó
khăn nhưng đến tận quê quán, nhóm khác đến đơn vị. Thông tin xác minh
cho thấy đơn vị này bị bom đánh và bị thiệt hại hoàn toàn, đang chờ khôi
phục phiên hiệu.
Tối thứ 6, anh thiếu úy trả vờ đi xem phim từ 7 giờ rồi bí mật quay lại
phục kích cùng nhóm trinh sát. Khoảng 8 giò tối, trong phòng y tá leo
lét ánh đèn dầu, bất ngờ một bóng cô gái dong dỏng mặc bộ quần áo trắng
dài quét đất tóc xõa ngang và đi nhanh như lướt trên mặt đất không hề
phát ra tiếng động tiến về khu nhà chứa xác. Bóng trắng mất hút phía
trong nhà xác. Các trinh sát và anh thiếu úy hoàn toàn bất động và không
còn khả năng phản ứng, chết lặng. Sau khoảng 5 phút mọi người như cựa
quậy được và một người bất ngờ hô to: Người hay ma đứng lại, không tôi
bắn. Từ khu nhà xác không một tiếng động phát ra. Trấn tĩnh lại các
trinh sát tiến về khu nhà xác, đèn pin *** loang loáng, không còn ai,
mọi người chỉ phát hiện thấy bộ quần áo và bộ tóc giả để lại. Tổ trinh
sát cung nhiều người sục sạo đến sáng nhưng không tìm thấy ai, cô y tá
biến mất.
Tin cấp trên báo về: Cô y tá Đinh Thị Ngát là đúng, đã hy sinh sau trận
bom Mỹ đánh trận địa pháo đúng ngày cô đến xin việc ở bệnh viện. Liệt sĩ
Ngát hy sinh trong tình trạng thi thể hoàn toàn tan nát.
Tối nay cuối tuần em xin kể lại câu chuyện có thật (thật đấy) để hầu các bác, nếu bác nào có rượu thì cho em một ly nhé.
Câu chuyện xảy ra vào những năm đầu thập niên 70 thế kỷ trước (khoảng 1972-1973).
Lúc đó chiến tranh phá hoại của Mỹ tại miền Bắc và cuộc chiến tại miền
Nam đều rất gay go và ác liệt. Tại một bệnh viện quân y tuyến quân khu
đóng ở Hải dương công việc cứu chữa thương binh và nhân dân bị thương do
chiến tranh rất vất vả. Bệnh viện thu dung thương binh ở các đơn vị
phía bắc và các thương binh từ chiến trường miền nam được phân bổ từ
tuyến trên xuống. Chiến tranh ác liệt, ngày nào cũng có thương binh hoặc
dân thường tử vong.
Bệnh viện có một nhà xác để chứa các xác chết trong các trận đánh để chờ
làm công tác tử sĩ, trang thiết bị không có gì và nhà xác nằm ngay cạnh
khu nhà dân nghèo nàn xung quanh. Xung quanh nhà xác không có các thiết
bị chiếu sáng, không có hàng rào, nhà xác ngay cạnh một con sông nhỏ,
đi qua một chiếc cầu nhỏ mới vào được bệnh viện và có một lối đi nhỏ mà
dân vẫn thường đi qua nhà xác. Chỉ có một bác y tá già nam giới trông
nom nhà xác. Công việc của bác chỉ sắp xếp các xác cho vào các bàn nhôm
Liên xô, đậy bằng vải mưa, chờ đi chôn cất. (Còn tiếp)
Các trường hợp tử vong đều rất tang thương sau khi bị thương nặng. Có
xác chết mất đầu, mất chi thể hoặc tan nát cỏ bụng ngực, lòi các tạng ra
ngoài. Tuy nhiên bác y tá già vẫn một mình thu gọn chu đáo vệ sinh. Mỗi
ngày có thể có 1 dến 3 xác, cá biệt có ngày 5-7 xác. Bác y tá lặng lẽ
làm việc.
Khu nhà xác này rất vắng vẻ, ban ngày chỉ có một vài người dân đi qua,
những người chuyển xác đến và đi đều vội vã đi ngay. Buổi tối càng vắng
lặng, cũng có khi có đôi tình nhân vào khu này để xxx xong lại đi
ngay(ngày xưa xxx bờ bụi thôi mà). Khu nhà xác có khá nhiều chuột, ban
ngày bác y tá vẫn diệt chuột nhưng vẫn không xuể.
Một thời gian, bác y tá ốm lắm, lúc đau khớp, lúc ho sốt mà không có ai
thay để đi nằm chữa bệnh. Thiếu tá viện trưởng quan tâm nói với quân lực
cho người thay nhưng không có người.
Một hôm có một cô gái trẻ, nhá nhem tối đi vào bệnh viện, lặng lẽ đến
phòng trực, mọi người đang ăn cơm giật bắn người khi cô gái đứng cửa. Cô
gái không ăn cơm mà tự giới thiệu là Đinh Thị Ngát, y tá đơn vị cao xạ
bảo vệ cầu Phú lương, hôm nay trận địa pháo bị bom Mỹ đánh tan. Cô lạc
đơn vị vào đây. Cô trình cho thủ trưởng kíp trực xem giấy tò tùy thân,
đúng cả tên họ, chỉ có điều giấy tờ rách nát và thấm đầy máu. Cô xin ngủ
nhờ và làm việc vì không còn đơn vị.
Hôm sau cô được phân công tạm thời trông nom nhà xác, cô y tá không tỏ
vẻ sợ sệt như những người khác mà lặng lẽ nhận lời. Bác y tá già được đi
chữa bệnh, bác chữa rất lâu rồi nghỉ chế độ vì sức khỏe yếu.
Mọi việc tại nhà xác vẫn đều đều, chiến tranh ngày càng ác liệt, số xác
nhiều hơn. Tuy nhiên các cán bộ làm công tác tử thi để ý thấy một số
việc bất thường trong bảo quản xác...
Những cán bộ nhận lại xác nhận thấy một số dấu vết thay đổi trên xác,
cảm giác có sự mất mát trên xác. Họ bắt đầu chú ý. Nhưng những dấu vết
không rõ ràng. Cho đến một hôm, xác một thương binh đã được cưa chân lại
bị mất thêm một phần phía trên mỏm cụt, mặc dù mỏm cụt đã được khâu kín
nhưng hôm sau không còn chỉ và bị ngắn hơn trước, lộ rõ xương đùi. Cô y
tá không giải thích gì khi được hỏi. Các sự việc lặp lại nhiều lần và
Ban cán bộ cũng để ý nhưng vì chiến tranh vội vã nên lơ là. Một hôm, sau
3 ngày bom đạn ác liệt các cán bộ tử thi phát hiện một xác mất hẳn một
nửa người, các xác còn lại đều bị xâm phạm và lẫn lộn xác nọ vào xác
kia, Ban chỉ huy phải họp nhưng cũng không tìm ra nguyên nhân và cách
giải quyết. Mọi người đều nghi ngờ do chuột hoặc một loại thú lớn như
cáo, méo hoang chẳng hạn
Sự việc nghiêm trọng khi mất hẳn một xác thương binh, không thể thực
hiện công tác tử thi, Ban chỉ huy buộc phải báo cáo lên Bộ tư lệnh quân
khu. Ban bảo vệ nội bộ(Tương tự công an trong quan đội) cử cán bộ về
điều tra. Cán bộ điều tra là một thiếu úy trẻ mới học tại C500 (bây giờ
là Học viện an ninh nhân dân ạ) ra trường về phục vụ quân đội.
Hàng ngày đội vệ sinh phòng dịch vẫn diệt chuột và phát quang khu nhà
xác. Mọi việc lắng xuống. Tuy nhiên những xâm phạm vẫn xảy ra. Anh cán
bộ điều tra đóng vai cán bộ tăng cường cho nhà xác. Tối tối ngủ tại
buồng bên cạnh buồng cô y tá. Sau 6 tháng cũng không phát hiện gì rõ
rệt. Dần dần anh có cảm tình với một cô y tá khác trong bệnh viện làm
việc tại khoa tim thận khớp và ** le thay anh này cũng rất quý cô y tá
nhà xác, hai người thân nhau mặc dù anh thiếu úy vẫn thấy lành lạnh khi
gần cô y tá nhà xác. Tối thứ 6 hàng tuần anh thường vào thị xã xem phim
cùng cô y tá khoa tim thận khớp nhưng hôm nào cũng về sớm trước 9
giờ....
Bộ chỉ huy quân sự tỉnh nhận được báo cáo của công an thị xã có một số
người dân nhìn thấy bóng người con gái áo trắng thướng xuất hiện ở khu
vực nhà xác viện quân y. Ban chỉ huy bệnh viện cũng báo cáo vẫn có hiện
tượng xác bị xâm phạm. Anh thiếu úy ít đi ra khỏi nhà xác hơn. Anh ta
phát hiên cô y tá có một gói hành lý để trên bàn thờ nơi cô ta ở và
thường thắp hương cho tử sĩ. Gói hành lý này thường có dấu vết được mở
ra trùng vào những ngày mà có xác bị xâm phạm.
Một tối thứ sáu, lâu lắm mới đi xem phim, không may mất điện, anh thiếu
úy đi chơi với cô y tá khoa tim thận khớp thêm một tý rồi trở về khu nhà
xác vào lúc 8 giờ 30 phút. Khi vào phòng, đi ngang qua phòng cô y tá
nhà xác anh bất chợt nhìn thấy...
Cô y tá mặt trắng bệch, vẻ mặt vô hồn đang ngồi đánh răng, trông thấy
anh thiếu úy cô vội lên giường nằm. Anh thiếu úy nhận ra gói hành lý
trên bàn thờ chưa buộc lại. Cả đêm anh không ngủ nhưng không phát hiện
điều gì bất thường. Cán bộ thử thi báo cáo xác thương binh tối qua bị
xâm phạm, vết cắt trên tử thi được cho là vết răng của một loại thú,
khác những lần trước giống vết dao cắt.
Kế hoạch mới được triển khai, hàng đêm có thêm tổ cảnh vệ 3 người phục
kích khu gần nhà xác nhưng có điều lạ là lai lịch cô gái vẫn chưa được
xác minh. Sau 1 tuần phục kích, tổ công tác không tìm ra manh mối nào.
Anh thiếu úy đề nghị ban chỉ huy mời cô y tá lên làm việc trong bệnh
viện để anh có điều kiện kiểm tra gói hành lý đáng ngờ. Thật bất ngờ,
gói hành lý của cô y tá bao gồm...
Một bộ quàn áo bằng vải diềm bâu trắng có cả mũ đội đầu, một đoạn tóc
giả dài, một con dao lê 5 tác dụng, một chiếc khăn mặt bộ đội đầy máu.
Anh thiếu úy liên kết các dữ liệu về các báo cáo và nhận định bóng cô
gái áo trắng tóc xõa đi lại trong khu vực nhà xác chính là cô y tá này.
Anh sợ rụng rời chân tay mặc dù đang là ban ngày. Anh gói gem lại túi
hành lý, để vào chỗ cũ. Sự việc được báo cáo lên trên và kế hoạch giải
quyết theo hướng: Phục kích bắt quả tang và nhờ cơ quan điều tra xác
minh chính xác lai lịch cô y tá theo địa chỉ.
Cấp trên nhận định cần giải quyết việc này vì nó gây ảnh hưởng sâu sắc đến chính sách thương binh tử sĩ.
Tổ phục kích bao gồm các trinh sát được triển khai bí mật hàng đêm xung
quanh nhà xác. Anh thiếu úy đóng vai đi xem phim vào tối thứ 6 tới.
Các cán bộ điều tra tìm phiên hiệu đơn vị cao xạ, chiến tranh đi lại khó
khăn nhưng đến tận quê quán, nhóm khác đến đơn vị. Thông tin xác minh
cho thấy đơn vị này bị bom đánh và bị thiệt hại hoàn toàn, đang chờ khôi
phục phiên hiệu.
Tối thứ 6, anh thiếu úy trả vờ đi xem phim từ 7 giờ rồi bí mật quay lại
phục kích cùng nhóm trinh sát. Khoảng 8 giò tối, trong phòng y tá leo
lét ánh đèn dầu, bất ngờ một bóng cô gái dong dỏng mặc bộ quần áo trắng
dài quét đất tóc xõa ngang và đi nhanh như lướt trên mặt đất không hề
phát ra tiếng động tiến về khu nhà chứa xác. Bóng trắng mất hút phía
trong nhà xác. Các trinh sát và anh thiếu úy hoàn toàn bất động và không
còn khả năng phản ứng, chết lặng. Sau khoảng 5 phút mọi người như cựa
quậy được và một người bất ngờ hô to: Người hay ma đứng lại, không tôi
bắn. Từ khu nhà xác không một tiếng động phát ra. Trấn tĩnh lại các
trinh sát tiến về khu nhà xác, đèn pin *** loang loáng, không còn ai,
mọi người chỉ phát hiện thấy bộ quần áo và bộ tóc giả để lại. Tổ trinh
sát cung nhiều người sục sạo đến sáng nhưng không tìm thấy ai, cô y tá
biến mất.
Tin cấp trên báo về: Cô y tá Đinh Thị Ngát là đúng, đã hy sinh sau trận
bom Mỹ đánh trận địa pháo đúng ngày cô đến xin việc ở bệnh viện. Liệt sĩ
Ngát hy sinh trong tình trạng thi thể hoàn toàn tan nát.