- Rồi một chiều em như bóng mây Mắt môi cười đã cho đời ngất ngây Rồi một ngày ai đưa em tới đây Ðã cho lòng em rã rời đắm say Môi em thơ ngây Yêu thương dâng đầy Tóc em như mây Ru hồn anh giấc mơ dài Từ ngày ta có nhau Cuộc tình gieo nỗi đau Một chiều môi khẽ trao Nghe cây lá xôn xao Những chiều buồn phố xưa Nhớ nụ cười dưới mưa Mắt buồn không tiễn đưa Nhiều yêu thương và nhớ Rồi ngày mai có nhau Tình hồng lên vết sâu Ta đã yêu, ta vẫn mơ Cho kiếp sau còn thấy nhau Rồi từng ngày ta mong có nhau Biết yêu là đã cho nhiều giấc mơ Cuộc tình mình gieo vui muôn ý thơ Giữ môi cười cho suốt đời ước mơ Đàn xong bản Yêu Dáng Em Xưa của Đăng Khánh Thanh ngồi thừ ra. Nàng buồn buồn khi nghĩ tới hai câu Một chiều môi khẽ trao. Nghe cây lá xôn xao. Nàng mơ ước có một người yêu. Nàng khát khao một nụ hôn, biểu tượng cho tình yêu tuyệt vời. Từ lúc còn ở lứa tuổi học trò, khi lấy chồng và có con cái; nàng chưa yêu và được yêu. Kém may mắn, nàng trưởng thành trong một xã hội đang có nhiều biến động, đang làm băng hoại tình cảm, hủy diệt khát khao và ước mơ của nàng. Làm sao nàng có thể mơ mộng khi phải chạy ăn từng bữa. Làm sao nàng có thể bày tỏ tình cảm của mình một cách lộ liễu dưới con mắt soi mói của công an phường, công an khu vực. Tính mơ mộng, lãng mạn của nàng chết dần mòn trong đời sống bị vây bọc bởi giáo điều, mớ lý thuyết phi nhân bản, chống đối lại tôn giáo và tất cả giá trị tinh thần của con người. Thanh mỉm cười khi nhìn thấy bức ảnh của nàng và Vĩnh chụp chung với nhau. Nét mặt của Vĩnh rạng rỡ còn nàng thật tươi vui vì được ông chồng giả ôm eo ếch. Nàng như mường tượng được mùi đàn ông của Vĩnh phảng phất đâu đây. Giờ này Vĩnh đang làm gì? Đang chuyện trò vui vẻ với một cô gái khác có thể trẻ và đẹp hơn nàng. Giờ này ông chồng giả của nàng đang làm gì? Cười đùa, tán tỉnh người khác. Thanh cảm thấy có cái gì tưng tức nơi ngực, nghèn nghẹn nơi cổ khiến cho nàng thở một cách khó khăn. Dù là giả nhưng riêng nàng, trong thâm tâm vẫn xem Vĩnh như là chồng của mình. Nhất là lúc gần đây, tình cảm của nàng dành cho Vĩnh đã chuyển sang thứ tình cảm mới lạ gần như là tình yêu. Nàng cảm thấy thân mật, gần gụi, lắm khi nhớ nhung Vĩnh trong lúc làm việc, trong giờ ăn cơm trưa, lúc ngồi trong lớp học Anh ngữ. Nàng hay suy nghĩ vẩn vơ và hình ảnh của Vĩnh hiển hiện trong trí não nhiều hơn, thường hơn. Thanh thở dài rưng rưng nước mắt. Tự dưng nàng thấy ghét Vĩnh. Giận Vĩnh. Tức Vĩnh. Mình ghen? Ý tưởng nổ bùng ra khiến cho nàng bàng hoàng. Mình yêu Vĩnh? ba chữ ngắn gọn như là tia chớp lòe sáng tâm tư khiến cho nàng chới với và run rẩy vì nhận ra một điều vô cùng thực. Nàng yêu Vĩnh. Nàng yêu ông chồng giả của mình. Nàng thương người cháu chồng của mình. Thanh ngồi lặng câm. Trạng thái bàng hoàng, run rẩy, bồi hồi, vui mừng lẫn buồn rầu khiến cho nàng phải thở dài ứa nước mắt. Tình yêu rồi sẽ đi tới đâu. Có thể nào thay đổi được tình trạng oái oăm giữa hai người. Luân lý. Đạo Đức. Dư luận. Dĩ nhiên ở thành phố xa lạ toàn người Mỹ này không có ai biết nàng là vợ của cậu của Vĩnh. Chỉ có nàng và Vĩnh biết mà thôi. Bao nhiêu đó đủ rồi. Lương tâm của nàng không cho phép nàng bỏ Đán để sống đời với Vĩnh. Không yêu Đán song nàng cũng không thể bỏ chồng để lấy người khác, nhất là người đó lại là Vĩnh, cháu của Đán. Vả lại Vĩnh, không ít thời nhiều cũng đã gọi nàng là mợ, xem nàng là vợ của cậu ruột của mình. Thở dài buồn bã Thanh lặng lẽ về phòng riêng của mình. Tắm rửa, thay quần áo xong nàng lên giường nằm đọc sách. Nhìn đồng hồ thấy hơn chín giờ mà Vĩnh vẫn chưa về nàng tắt đèn nằm khóc trong bóng tối rồi sự mệt mỏi và buồn rầu đưa nàng vào giấc ngủ. Dường như trong lúc mơ màng nàng có nghe tiếng Vĩnh gọi.