Vĩnh trầm trồ khi thấy hai bức tranh, một lụa và một sơn mài mà cậu Đán gởi cho mình. Bức tranh sơn mài vẽ cảnh một dòng sông và một thiếu nữ mặc quần đen với áo bà ba trắng chèo đò băng qua sông trong buổi chiều tà. Cảnh trí tầm thường nhưng bằng cái tài hoa của họa sĩ bức tranh trở thành linh động như thực. Bức tranh lụa còn tuyệt vời hơn. Đó là khung mặt của một người đàn bà. Thật mờ. Thật nhạt. Nó chỉ là những đường nét, góc cạnh hòa hợp với nhau tạo thành một khung mặt lung linh huyền ảo, nửa thực nửa mộng. Dường như người họa sĩ đã để tâm hồn mình vào, như muốn gửi gấm một cái gì trong tác phẩm của mình.
Thanh lặng lẽ nhìn Vĩnh, người đàn ông hơn sáu tháng qua nàng ước mong được gặp lại. Dù cách nhau nửa vòng trái đất. Dù ít thư từ nhưng đêm đêm, ngày ngày nàng cũng tưởng tượng ra khuôn mặt. Nụ cười. Giọng nói. Ánh mắt. Giờ đây người đó đang ngồi trước mặt nàng say mê nhìn khung mặt của cô gái trong bức tranh.
Không hiểu tại sao Vĩnh có cảm tưởng người trong tranh chính là mợ...
Vĩnh nói nhỏ. Thanh cười thánh thót biểu lộ một mừng vui và sung sướng.
Vĩnh lại đây...
Thanh vổ lên sofa cạnh chỗ nàng ngồi. Vĩnh nhẹ nhàng ngồi xuống.
Hồi còn ở đại học mợ có quen biết với một họa sĩ. Một tháng trước ngày đi Mỹ mợ có nhờ ông ta vẽ cho một bức tranh. Đó là bức tranh này. Vĩnh đoán đúng. Người trong tranh chính là mợ...
Vĩnh cười nhẹ.
Chắc ông ta phải thương, phải mê mợ lắm...
Tại sao Vĩnh biết?
Có thương, có mê ông ta mới để hết tâm hồn của mình vào tác phẩm. Dường như ông ta muốn gửi gấm nỗi niềm của mình vào bức tranh...
Thanh cười.
Bức tranh này là của mợ tặng cho Vĩnh...
Cầm bức tranh lên ngắm lần nữa Vĩnh quay qua nói.
Người trong tranh tuy đẹp nhưng không bằng người thực. Người thực biết nói, biết cười...
Thanh nhìn vào mắt Vĩnh.
Vĩnh được cả hai... Người thực và người mộng...
Vĩnh tham lam lắm mợ biết không...
Thanh lườm Vĩnh.
Biết rồi... Coi chừng bắt cá hai tay có ngày hổng được con nào hết trơn...
Vĩnh bật lên tiếng cười hắc hắc.
Mợ uống nước không Vĩnh lấy cho mợ...
Vĩnh lấy cho mợ chút nước cam...
Đặt ly nước cam lên bàn Vĩnh ngồi xuống cạnh mợ Thanh.
Không biết tại sao mợ không buồn ngủ...
Sở dĩ mợ không buồn ngủ là vì giờ giấc khác nhau. Bây giờ bên Việt Nam là chiều tối do đó mợ không buồn ngủ. Phải mất mấy ngày mợ mới quen dần với giờ giấc bên này...
- Vĩnh cần làm gì cứ đi đi...
- Vĩnh nói chuyện với mợ cho vui. Ngày mai weekend mình tha hồ ngủ...
Thanh cảm thấy lòng ấm áp và vui mừng vì tiếng " mình " của Vĩnh. Từ lúc nhận được tin sẽ lên máy bay nàng bỗng dưng lo âu và hồi hộp. Nàng tự hỏi Vĩnh sẽ đối xử với nàng ra sao. Bạc đãi hay tử tế? Xấu hay tốt? Hằng kể cho nàng nghe nhiều cô gái Việt Nam lấy chồng Đại Hàn, Đài Loan đã bị chồng hành hạ, đánh đập tàn nhẫn đến nỗi phải tự tử. Nàng hy vọng Vĩnh sẽ không đối xử với mình như vậy. Vĩnh sẽ cho nàng một chỗ ở nhỏ hẹp, ăn cơm thừa cũng được. Miễn là nàng có dịp đi làm lấy tiền gởi về giúp chồng nuôi hai đứa con thơ. Dù lo âu thấp thỏm trong lòng nàng cũng gắng gượng lên máy bay. Nàng tự nhủ " Cũng liều nhắm mắt đưa chân. Thử xem con tạo xoay vần đến đâu... ". Bây giờ ngồi đây nàng cảm thấy an tâm và vui sướng vì biết là Vĩnh quý mến và đối xử tử tế với mình.
Thanh lặng lẽ nhìn Vĩnh, người đàn ông hơn sáu tháng qua nàng ước mong được gặp lại. Dù cách nhau nửa vòng trái đất. Dù ít thư từ nhưng đêm đêm, ngày ngày nàng cũng tưởng tượng ra khuôn mặt. Nụ cười. Giọng nói. Ánh mắt. Giờ đây người đó đang ngồi trước mặt nàng say mê nhìn khung mặt của cô gái trong bức tranh.
Không hiểu tại sao Vĩnh có cảm tưởng người trong tranh chính là mợ...
Vĩnh nói nhỏ. Thanh cười thánh thót biểu lộ một mừng vui và sung sướng.
Vĩnh lại đây...
Thanh vổ lên sofa cạnh chỗ nàng ngồi. Vĩnh nhẹ nhàng ngồi xuống.
Hồi còn ở đại học mợ có quen biết với một họa sĩ. Một tháng trước ngày đi Mỹ mợ có nhờ ông ta vẽ cho một bức tranh. Đó là bức tranh này. Vĩnh đoán đúng. Người trong tranh chính là mợ...
Vĩnh cười nhẹ.
Chắc ông ta phải thương, phải mê mợ lắm...
Tại sao Vĩnh biết?
Có thương, có mê ông ta mới để hết tâm hồn của mình vào tác phẩm. Dường như ông ta muốn gửi gấm nỗi niềm của mình vào bức tranh...
Thanh cười.
Bức tranh này là của mợ tặng cho Vĩnh...
Cầm bức tranh lên ngắm lần nữa Vĩnh quay qua nói.
Người trong tranh tuy đẹp nhưng không bằng người thực. Người thực biết nói, biết cười...
Thanh nhìn vào mắt Vĩnh.
Vĩnh được cả hai... Người thực và người mộng...
Vĩnh tham lam lắm mợ biết không...
Thanh lườm Vĩnh.
Biết rồi... Coi chừng bắt cá hai tay có ngày hổng được con nào hết trơn...
Vĩnh bật lên tiếng cười hắc hắc.
Mợ uống nước không Vĩnh lấy cho mợ...
Vĩnh lấy cho mợ chút nước cam...
Đặt ly nước cam lên bàn Vĩnh ngồi xuống cạnh mợ Thanh.
Không biết tại sao mợ không buồn ngủ...
Sở dĩ mợ không buồn ngủ là vì giờ giấc khác nhau. Bây giờ bên Việt Nam là chiều tối do đó mợ không buồn ngủ. Phải mất mấy ngày mợ mới quen dần với giờ giấc bên này...
- Vĩnh cần làm gì cứ đi đi...
- Vĩnh nói chuyện với mợ cho vui. Ngày mai weekend mình tha hồ ngủ...
Thanh cảm thấy lòng ấm áp và vui mừng vì tiếng " mình " của Vĩnh. Từ lúc nhận được tin sẽ lên máy bay nàng bỗng dưng lo âu và hồi hộp. Nàng tự hỏi Vĩnh sẽ đối xử với nàng ra sao. Bạc đãi hay tử tế? Xấu hay tốt? Hằng kể cho nàng nghe nhiều cô gái Việt Nam lấy chồng Đại Hàn, Đài Loan đã bị chồng hành hạ, đánh đập tàn nhẫn đến nỗi phải tự tử. Nàng hy vọng Vĩnh sẽ không đối xử với mình như vậy. Vĩnh sẽ cho nàng một chỗ ở nhỏ hẹp, ăn cơm thừa cũng được. Miễn là nàng có dịp đi làm lấy tiền gởi về giúp chồng nuôi hai đứa con thơ. Dù lo âu thấp thỏm trong lòng nàng cũng gắng gượng lên máy bay. Nàng tự nhủ " Cũng liều nhắm mắt đưa chân. Thử xem con tạo xoay vần đến đâu... ". Bây giờ ngồi đây nàng cảm thấy an tâm và vui sướng vì biết là Vĩnh quý mến và đối xử tử tế với mình.