Nhưng có lẽ, tớ sẽ cứ nuôi dưỡng tình cảm ấy cho riêng mình.
"Cuộc sống vốn không công bằng" – cậu đã từng nói với tớ như vậy. Ừ, đúng, cuộc sống không công bằng nhưng nó luôn trao cho chúng ta cơ hội để xoay chuyển mọi thứ. Kể cả khi cậu từ chối, tớ vẫn giữ cho mình một hy vọng, để xoay chuyển. Tớ thật ngốc khi mãi theo đuổi những gì không thuộc về mình, mù quáng và tin vào những điều không thể trở thành hiện thực.
Dù chưa một lần nói ra nhưng tớ tin là cậu đủ nhạy cảm và tinh tế để biết rằng tớ luôn dành cho cậu tình cảm chân thành nhất. Quan tâm cậu? Tớ có thừa. Yêu thương cậu? Tớ cũng luôn nuôi giữ trong tim mình điều đó. Chỉ tiếc là, cậu và tớ không thể khác đi được. Vẫn chỉ mãi là bạn thân.
Cậu khó xử khi đứng trước sự lựa chọn giữa tình bạn và tình yêu. Và vì cậu không thể nào khác đi, cậu chỉ xem tớ là một đứa bạn, tình cảm tuy lớn nhưng không thể khiến cậu có thứ tình cảm mạnh mẽ hơn. Tớ giận cậu và đã có lúc hận cậu, căm ghét chính bản thân mình rồi tìm một lý do để đỗ lỗi cho mọi thứ. Nếu cậu không quan tâm tớ như cậu đã từng, không cho tớ những hy vọng và ngập ngừng khi nói thẳng sự thật. Thì có lẽ tớ đã không yêu cậu nhiều đến thế!
Mỗi khi đối diện cậu, tớ khó thở và luôn tìm cho mình một cảm giác thật nhẹ nhõm trong tâm hồn. Nhưng với cậu, dường như điều này chưa bao giờ tồn tại? Cuộc đời luôn chứa đựng nhiều nghịch lý. Như cách tớ và cậu quen nhau vậy. Nghịch lý khi cậu yêu chính người bạn thân của tớ. Và người giúp hai cậu đến với nhau, tất nhiên là tớ rồi. Tớ cao thượng ư? Không, tớ đang ích kỉ với chính bản thân mình.
Rồi hai người chia tay, cậu và tớ bỗng thân thiết, gắn bó hơn. Liệu đó có phải là một sự “bù trừ” khi cậu đang mất mát một cái gì đó? Tớ biết nhưng tớ cố bắt mình quên. Nhưng cố quên là sẽ nhớ. Thật sự, tớ quá ngốc đúng không? Những kí ức sẽ mãi theo tớ và cậu. Kí ức về một người bạn thân, của cậu và của tớ. Nhưng vì cậu tớ đã vứt bỏ tất cả để chạy theo những gì mãi - không - thuộc - về - mình.
Tớ không có khái niệm người xấu nhưng tớ ghét ai lợi dụng và lừa dối mình. Cậu đã từng. Những gì tớ dành cho cậu liệu nó có mang một giá trị cụ thể? Hay chỉ là những điều thoáng qua rồi nhanh chóng vụt mất không đọng lại một chút kí ức mỏng manh nào. Đúng rồi, ranh giới giữa nhớ và quên là rất mỏng mà. Vậy nên, chắc cậu cũng sẽ quên nhanh thôi.
Cuộc sống có nhiều sự lựa chọn và tớ sẽ bước trên một con đường khác. Dù nhìn cậu, tớ vẫn khó thở và cảm giác tim mình đau nhói. Nhưng có lẽ, hãy cứ nuôi dưỡng tình cảm ấy cho riêng mình. Tình yêu? – tớ cần một thứ lâu bền và chân thật hơn. Và tớ chọn tình bạn, thân một chút cũng được. Không phải là cậu sẽ là một người khác. Bạn thân, người mà tớ đã từng vứt bỏ trước đây.
Và sẽ mãi là bạn thân…
"Cuộc sống vốn không công bằng" – cậu đã từng nói với tớ như vậy. Ừ, đúng, cuộc sống không công bằng nhưng nó luôn trao cho chúng ta cơ hội để xoay chuyển mọi thứ. Kể cả khi cậu từ chối, tớ vẫn giữ cho mình một hy vọng, để xoay chuyển. Tớ thật ngốc khi mãi theo đuổi những gì không thuộc về mình, mù quáng và tin vào những điều không thể trở thành hiện thực.
Dù chưa một lần nói ra nhưng tớ tin là cậu đủ nhạy cảm và tinh tế để biết rằng tớ luôn dành cho cậu tình cảm chân thành nhất. Quan tâm cậu? Tớ có thừa. Yêu thương cậu? Tớ cũng luôn nuôi giữ trong tim mình điều đó. Chỉ tiếc là, cậu và tớ không thể khác đi được. Vẫn chỉ mãi là bạn thân.
Cậu khó xử khi đứng trước sự lựa chọn giữa tình bạn và tình yêu. Và vì cậu không thể nào khác đi, cậu chỉ xem tớ là một đứa bạn, tình cảm tuy lớn nhưng không thể khiến cậu có thứ tình cảm mạnh mẽ hơn. Tớ giận cậu và đã có lúc hận cậu, căm ghét chính bản thân mình rồi tìm một lý do để đỗ lỗi cho mọi thứ. Nếu cậu không quan tâm tớ như cậu đã từng, không cho tớ những hy vọng và ngập ngừng khi nói thẳng sự thật. Thì có lẽ tớ đã không yêu cậu nhiều đến thế!
Mỗi khi đối diện cậu, tớ khó thở và luôn tìm cho mình một cảm giác thật nhẹ nhõm trong tâm hồn. Nhưng với cậu, dường như điều này chưa bao giờ tồn tại? Cuộc đời luôn chứa đựng nhiều nghịch lý. Như cách tớ và cậu quen nhau vậy. Nghịch lý khi cậu yêu chính người bạn thân của tớ. Và người giúp hai cậu đến với nhau, tất nhiên là tớ rồi. Tớ cao thượng ư? Không, tớ đang ích kỉ với chính bản thân mình.
Rồi hai người chia tay, cậu và tớ bỗng thân thiết, gắn bó hơn. Liệu đó có phải là một sự “bù trừ” khi cậu đang mất mát một cái gì đó? Tớ biết nhưng tớ cố bắt mình quên. Nhưng cố quên là sẽ nhớ. Thật sự, tớ quá ngốc đúng không? Những kí ức sẽ mãi theo tớ và cậu. Kí ức về một người bạn thân, của cậu và của tớ. Nhưng vì cậu tớ đã vứt bỏ tất cả để chạy theo những gì mãi - không - thuộc - về - mình.
Tớ không có khái niệm người xấu nhưng tớ ghét ai lợi dụng và lừa dối mình. Cậu đã từng. Những gì tớ dành cho cậu liệu nó có mang một giá trị cụ thể? Hay chỉ là những điều thoáng qua rồi nhanh chóng vụt mất không đọng lại một chút kí ức mỏng manh nào. Đúng rồi, ranh giới giữa nhớ và quên là rất mỏng mà. Vậy nên, chắc cậu cũng sẽ quên nhanh thôi.
Cuộc sống có nhiều sự lựa chọn và tớ sẽ bước trên một con đường khác. Dù nhìn cậu, tớ vẫn khó thở và cảm giác tim mình đau nhói. Nhưng có lẽ, hãy cứ nuôi dưỡng tình cảm ấy cho riêng mình. Tình yêu? – tớ cần một thứ lâu bền và chân thật hơn. Và tớ chọn tình bạn, thân một chút cũng được. Không phải là cậu sẽ là một người khác. Bạn thân, người mà tớ đã từng vứt bỏ trước đây.
Và sẽ mãi là bạn thân…