Chương 299: Diễn trò
Nói về thời gian qua lại, An tỷ tỷ cùng Lâm Vãn Vinh thực ra tiếp xúc không hề nhiều, quãng thời gian trên Vi Sơn hồ thì nửa có tình ý nửa đối địch, coi như là bọn họ cũng có những khoảng khắc êm đẹp nhất nhất. Còn lại những lúc khác thì xum họp thì ít chia cách lại nhiều, ngay cả lần bị ám muội nhất bị Đại tiểu thư nhìn thấy, cũng là do An tỷ tỷ có tình dùng thủ đoạn khiêu khích, còn chưa bằng tình cảm chân thật của đêm qua. Nữ tử có phong cách hành sự độc lập này lưu lại cho Lâm Tam ấn tượng khó phai mờ. Nàng mẫn cảm, kiêu ngạo mà lại cô độc, người ta chỉ thấy vẻ ngoài phóng đãng, nhưng chẳng mấy ai có thể hiểu được nỗi cô đơn và tịch mịch trong lòng nàng.
"Mẹ nó, lão tử đúng là bị tinh trùng lên não rồi, lúc quan trọng lại hồ đồ. Bài học, đúng là một bài học nhớ đời!" Lâm Vãn Vinh ảo não vỗ vỗ đầu.
Lưu luyến không rời ra khỏi cửa, hắn đột nhiên nhớ tới một việc: "An tỷ tỷ chỉ nói Miêu trại, mà ta ngay cả Miêu trại ở đâu cũng không biết, tới lúc đó đi đâu tìm nàng đây? Là Tứ Xuyên, Quý Châu hay là Vân Nam? Hắn suy nghĩ một hồi, đành lắc đầu cười khổ: "Mặc kệ vậy, cứ lần lượt mà tìm, ta không tin không tìm được nàng!"
Mới ra khỏi phòng, Thành Vương gia đã sớm ngồi ở trong sảnh đợi hắn:
- Lâm đại nhân, cảm giác đêm qua như thế nào?
"Cảm giác cái rắm, nếu không phải lão tiểu tử ngươi bức An tỷ tỷ, An tỷ tỷ có rời khỏi ta không?" Trong lòng hắn vốn đã cực kỳ khó chịu, giờ càng thêm khinh bỉ tên Thành Vương này, cười hắc hắc trả lời:
- Không tệ, chỉ là sáng sớm tỉnh lại, làm sao không thấy vị tiểu thư đó nữa? Vương gia, ngài biết nàng ở đâu không? Ta muốn đi tìm nàng?
Thành Vương cười lớn:
- Lâm đại nhân quả nhiên là người đa tình, bổn vương bội phục. Nhưng vị tiểu thư này thiên tính vốn cao ngạo thánh khiết, hoàn toàn khác người. Ngay cả đối với nam nhân nàng ưng ý cũng chỉ nguyện tiếp đãi một đêm. Hết đêm duyên tận, đã tự mình rời đi rồi. Nàng là người tự do, bổn vương cũng không biết nàng đi đâu.
Lâm Vãn Vinh khẽ than một tiếng:
- Đáng tiếc, thật đáng tiếc!
Hắn không thể hỏi chuyện Miêu trại với Thành Vương. Như vậy chỉ hại cho An tỷ tỷ và tộc nhân của nàng thôi.
Thành Vương đi đến bên người hắn, vỗ vỗ vai:
- Lâm đại nhân, có thể có một đêm hoan ái với mỹ nhân như tiên nữ trên trời như thế, ngài nên biết quá đủ rồi. Phải biết rằng thiên hạ có vô số nam nhân, có đốt hết ngàn vàng, cũng chỉ vì được thấy mặt nàng một lần mà thôi.
Cái này là sự thật, với dung mạo diễm tuyệt thiên hạ của An tỷ tỷ, khẳng định là thần tượng trong lòng của vô số người, người muốn gặp nàng phóng chừng xếp hàng từ kinh thành tới Kim Lăng còn được hai vòng.
- Nếu đã như thế, vậy ta xin đa tạ vương gia thịnh tình khoản đãi, Lâm Tam xin cáo từ.
Lâm Vãn Vinh ôm quyền cáo biệt.
Ánh mắt Thành Vương lóe lên: "Người này da mặt thật là quá dày, muốn làm như chưa xảy ra việc gì, ăn xong rồi chùi mép chuồn mất sao? Đâu ra chuyện ngon lành thế!" Hắn cười vang mấy tiếng, giữ lấy Lâm Tam:
- Chậm đã, chậm đã, bổn vương còn có việc muốn thương lượng với Lâm đại nhân ngài.
- Thương lượng cùng ta?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên:
- Vương gia, ngài là long tử long tôn cao quý, phú xưng địch quốc, có việc gì ta có thể giúp được đây? Lão vương gia quá khách khí rồi.
Thành Vương mỉm cười:
- Lâm đại nhân, ngài có biết thân phận thật sự của vị tiểu thư hôm qua không?
- Không biết.
Lâm Vãn Vinh giả bộ hồ đồ:
- Chẳng lẽ vương gia biết sao? Mau nói cho ta.
Thành Vương chậm rãi bước tới hai bước:
- Cũng xem như là biết một chút. Lâm đại nhân, nghe nói ngài ở Sơn Đông từ giúp Từ Vị giết Bạch Liên giáo. Còn tự tay bắn chết Bạch Liên thánh mẫu, đoạt được thành Tế Ninh, hoàng thượng vô cùng xem trọng ngài, có việc này không?
- Có.
Lâm Vãn Vinh thành thật đáp:
- Ngày đó tiểu đệ làm tham mưu trong quân của Từ đại nhân, từng dẫn binh đánh Bạch Liên giáo.
Thành Vương nheo mắt cười:
- Như vậy, Lâm đại nhân có thể nói là vì ngài mà Bạch Liên giáo tan nát, bổn vương nói có đúng không?
Thấy Lâm Vãn Vinh gật đầu. Thành Vương cảm khái than:
- Lâm đại nhân à, ngài bây giờ được nhiều ân sủng, chính là mặt trời giữa trưa, chỉ là Bạch Liên giáo và ngài có mối thù không thể giải, có thể nói là thành cũng ở Bạch Liên, bại cũng ở Bạch Liên.
- Vương gia, ngài nói như vậy là ý gì?
Lâm Vãn Vinh mở to mắt vô tội, làm bộ không hiểu nhìn Thành Vương hỏi:
Thành Vương lắc đầu cười khổ:
- Việc này nói ra, cũng là do bổn vương sơ xuất. Vị tiểu thư đêm qua cùng ngài qua giấc xuân tiêu, thực tế là do bổn vương biết ở Sơn Đông, lúc đó không biết thân phận thật sự của nàng, ta cũng phái người điều tra, cho tới sáng nay mới có kết quả trở về. Không ngờ rằng nàng ta chính là ...
- Chính là gì ...
Lâm Vãn Vinh sợ hãi lắp bắp:
- Vương gia, chẳng lẽ nàng là Bạch Liên ...
- Ài, nàng ta chẳng ngờ lại là dư nghiệt của Bạch Liên giáo, Lâm đại nhân, là bổn vương hại ngài.
Ánh mắt Thành Vương lấp lóe, liền ôm quyền thành khẩn nói.
Lâm đại nhân mặt xám như tro, đặt một ngồi phịch xuống ghế, miệng lầm bầm:
- Bạch Liên dư nghiệt, Bạch Liên dư nghiệt, không ngờ nàng là người của Bạch Liên giáo. Hết rồi, hết cả rồi, làm sao lại thế này?
Thành Vương cười thần bí:
- Lâm đại nhân, ngài vốn là dựa vào việc giết Bạch Liên giáo mà phất lên, hôm nay nếu lại ở cùng dư nghiệt của Bạch Liên giáo, nếu việc này mà truyền đến tai hoàng thượng. Ài, không nói tiền trình tươi đẹp của ngài, có thể giữ được cái đầu cũng không tệ rồi. Đáng tiếc, đáng tiếc một nhân vật anh hùng như ngài a!
- Vương gia, việc này làm sao mới được? Ngài phải làm chứng cho ta, không phải là ta cố ý. Ta căn bản không biết nàng là dư nghiệt của Bạch Liên giáo.
Lâm đại nhân sắc mặt trắng bạch, vội vàng kéo tay Thành Vương:
- Ngài cho rằng hoàng thượng sẽ tin ngài sao? Làm bậc đế vương, chỉ có thể tin chính mình.
Thành Vương cười lạnh:
- Lâm đại nhân, thời gian ngài nhập triều còn ngắn ngủi, không biết trong triều hiểm ác. Ngài tuổi trẻ được thánh sủng, trông thì như vinh quang tỏa vạn trượng, nhưng thực tế nguy cơ tứ phía. Có bao nhiêu người đố kỵ ngài, có bao nhiêu người muốn lật đổ ngài, ngài có biết không? Người khác chưa nói, cứ nói tân khoa trạng nguyên Tô Mô Bạch thôi, trước khi ngài xuất hiện, hắn được hoàng thượng sủng tín nhất, nhưng sau khi ngài tới, mọi thứ đều thay đổi, cái này là cái lên thì sẽ có cái phải xuống, hắn làm sao có thể chịu được. Khi ngài gặp phải rắc rối như thế này, nếu hắn biết được tin tức, vậy sẽ thế nào đây?
Lâm đại nhân sắc mặt trắng bệch, hai mắt vô thần, trên trán mồ hôi cuồn cuộn, bộ dạng như bị đánh đến mụ mẫm đi. Thành Vương rất hài lòng với hiệu quả này, chậm rãi đi đến bên người hắn vỗ vỗ vai, mặt lộ ra nụ cười hòa ái:
- Kỳ thực, việc cũng chưa tới mức tệ như vậy. Việc này xảy ra tại phủ bổn vương, chỉ cần bổn vương không nói, người khác làm sao biết được? Lâm đại nhân, ngài nói có phải thế không?
- Đúng, đúng!
Lâm đại nhân vội vàng gật đầu, mắt lóe qua một tia giễu cợt:
- Vương gia, việc này ngài nhất định không thể nói ra, nếu không cái mạng nhỏ của ta hỏng mất.
- Điều đó tất nhiên.
Thành Vương cười vang:
- Ngài là nhân tài bổn vương nhìn trúng, làm sao có thể dễ dàng để ngài bị hãm hại như thế. Lâm đại nhân, ta nghe nói Từ Vị đối với ngài không tệ, còn tiến cử ngài với thượng tướng quân Lý Thái, có việc này hay không?
"Tới rồi tới rồi, cuối cùng cũng nói tới chính đề rồi." Lâm Vãn Vinh cười thầm: "Thành Vương năm đó bại dưới tay lão hoàng đế nhìn như mềm yếu vô dụng, người ngoài đều bất bình thay cho hắn. Nhưng có ai biết lão hoàng đế làm bao nhiêu việc mới thuận lợi lên ngôi? Đó mới là tâm cơ chân chính! Lão hoàng đế tâm tư thâm sâu vô song trên đời, thủ đoạn càng không gì không dùng. Nói đơn giản quan hệ giữa mình và An tỷ tỷ, chỉ có lưa thưa vài người biết, hơn nữa đều là người thân cận, lão hoàng đế cũng có thể tra ra rõ ràng, chỉ từ điểm này, Thành Vương còn xa mới bằng được ông."
- Điều này, hình như có việc như vậy.
Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:
- Lý lão tướng quân mấy lần mời ta đến quân trung giúp việc, nhưng ta quá bận việc khác, liền uyển chuyển cự tuyệt rồi.
- Lâm đại nhân, không phải là bổn vương nói ngài, tham quan phụ tá Lý Thái, việc như vậy có bao nhiêu người tranh không được, ngài sao có thể cự tuyệt chứ? Lý Thái lão tướng quân tuổi tác đã cao, sắp tới lại phải viễn chinh Đột Quyết, không chừng trên chiến trường xảy ra việc gì đó, bằng vào địa vị của ngài trong lòng hoàng thượng, dựa vào sự coi trọng của Lý Thái và Từ Vị đối với ngài, chỉ cần ngài vận dụng được, thống soái tam quân sẽ đến phiên ngài. Vậy cũng không chừng...
Thành Vương cười nhạt, nói tựa như vô tình, tựa như cố ý, nhưng từng chữ như châu ngọc, đánh động cả người điếc.
"Thống soái ba quân?! Thành Vương để ta làm thống soái ba quân!?" Lâm Vãn Vinh bị dọa nhảy dựng lên, trong nháy mắt liền hiểu được tâm tư của Thành Vương: "Lão tiểu tử này là muốn thông qua ta không chế quân quyền. Hắn nói không chừng Lý Thái sẽ xảy ra chuyện gì đó trên chiến trường, chẳng lẽ là đang ám chỉ gì đó? Nếu Lý Thải xảy ra chuyện, Đại Hoa sẽ sụp mất nửa bầu trời, ai có thể có uy vọng và kinh nghiệm phục chúng như Lý Thái? Ai có bản lĩnh lãnh binh đối kháng với thiết kỵ Đột Quyết?" Càng nghĩ càng thấy đáng sợ, lần này không cần phải diễn trò, mồ hôi lạnh đã ào ào tuôn ra.
- Lời vương gia nói, Lâm Tam không rõ lắm.
Hắn cười ha hả giả bộ hồ đồ.
Thành Vương mỉm cười:
- Lâm đại nhân quá khiêm nhường rồi, bằng vào sự thông minh tài trí của ngài, chuyện gì chẳng chỉ một chút là nhìn thấu, bổn vương không cần nói nhiều nữa. Ngài trở về suy nghĩ cẩn thận, nghĩ kỹ rồi trả lời cho bổn vương, bổn vương nhất định sẽ toàn lực ủng hộ ngài.
"Ủng hộ ta làm đại nguyên soái ba quân? Cái khác không nói, có sự tín nhiệm của lão hoàng đế, lại thêm vào sự giúp đỡ ngầm của Thành Vương, làm đại nguyên soái thật sự có khả năng" Nhưng Lâm Vãn Vinh tự biết khả năng của mình, hắn tuy có chút uy vọng ở trong quân, nhưng không thể so bì với công lao trăm năm của Lý lão tướng quân, binh pháp chiến thuật càng không cần phải luận đến. Vì bách tính Đại Hoa, vì huynh đệ trong quân, chức thống soái này vẫn phải để lão Lý làm mới ổn, huống chi việc lãnh binh đánh trận gian khó như vậy, không hợp với Lâm tướng quân thuộc họ thích hưởng thụ này.
Thành Vương thấy hắn suy tư, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng, khẽ gật đầu:
- Lâm đại nhân cứ suy nghĩ cần thận đi, đừng vội.
Bộ dạng lão ta như đã tính trước, nâng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm.
Lâm Vãn Vinh mừng rỡ: "Lão tiểu tử ngươi nói vậy một nửa là muốn tiễn khách rồi, cũng được, ta sẽ cho người trộm gà không thành còn mất thêm nắm thóc. Tốt nhất là triệt để giết luôn cả ngươi, vì An tỷ tỷ trút phẫn nộ, sau này An tỷ tỷ và Miêu trại của nàng, sẽ do Lâm Tam Lâm đại nhân ta chiếu cố, đảm bảo cho nó bình an vạn năm."
Nói về thời gian qua lại, An tỷ tỷ cùng Lâm Vãn Vinh thực ra tiếp xúc không hề nhiều, quãng thời gian trên Vi Sơn hồ thì nửa có tình ý nửa đối địch, coi như là bọn họ cũng có những khoảng khắc êm đẹp nhất nhất. Còn lại những lúc khác thì xum họp thì ít chia cách lại nhiều, ngay cả lần bị ám muội nhất bị Đại tiểu thư nhìn thấy, cũng là do An tỷ tỷ có tình dùng thủ đoạn khiêu khích, còn chưa bằng tình cảm chân thật của đêm qua. Nữ tử có phong cách hành sự độc lập này lưu lại cho Lâm Tam ấn tượng khó phai mờ. Nàng mẫn cảm, kiêu ngạo mà lại cô độc, người ta chỉ thấy vẻ ngoài phóng đãng, nhưng chẳng mấy ai có thể hiểu được nỗi cô đơn và tịch mịch trong lòng nàng.
"Mẹ nó, lão tử đúng là bị tinh trùng lên não rồi, lúc quan trọng lại hồ đồ. Bài học, đúng là một bài học nhớ đời!" Lâm Vãn Vinh ảo não vỗ vỗ đầu.
Lưu luyến không rời ra khỏi cửa, hắn đột nhiên nhớ tới một việc: "An tỷ tỷ chỉ nói Miêu trại, mà ta ngay cả Miêu trại ở đâu cũng không biết, tới lúc đó đi đâu tìm nàng đây? Là Tứ Xuyên, Quý Châu hay là Vân Nam? Hắn suy nghĩ một hồi, đành lắc đầu cười khổ: "Mặc kệ vậy, cứ lần lượt mà tìm, ta không tin không tìm được nàng!"
Mới ra khỏi phòng, Thành Vương gia đã sớm ngồi ở trong sảnh đợi hắn:
- Lâm đại nhân, cảm giác đêm qua như thế nào?
"Cảm giác cái rắm, nếu không phải lão tiểu tử ngươi bức An tỷ tỷ, An tỷ tỷ có rời khỏi ta không?" Trong lòng hắn vốn đã cực kỳ khó chịu, giờ càng thêm khinh bỉ tên Thành Vương này, cười hắc hắc trả lời:
- Không tệ, chỉ là sáng sớm tỉnh lại, làm sao không thấy vị tiểu thư đó nữa? Vương gia, ngài biết nàng ở đâu không? Ta muốn đi tìm nàng?
Thành Vương cười lớn:
- Lâm đại nhân quả nhiên là người đa tình, bổn vương bội phục. Nhưng vị tiểu thư này thiên tính vốn cao ngạo thánh khiết, hoàn toàn khác người. Ngay cả đối với nam nhân nàng ưng ý cũng chỉ nguyện tiếp đãi một đêm. Hết đêm duyên tận, đã tự mình rời đi rồi. Nàng là người tự do, bổn vương cũng không biết nàng đi đâu.
Lâm Vãn Vinh khẽ than một tiếng:
- Đáng tiếc, thật đáng tiếc!
Hắn không thể hỏi chuyện Miêu trại với Thành Vương. Như vậy chỉ hại cho An tỷ tỷ và tộc nhân của nàng thôi.
Thành Vương đi đến bên người hắn, vỗ vỗ vai:
- Lâm đại nhân, có thể có một đêm hoan ái với mỹ nhân như tiên nữ trên trời như thế, ngài nên biết quá đủ rồi. Phải biết rằng thiên hạ có vô số nam nhân, có đốt hết ngàn vàng, cũng chỉ vì được thấy mặt nàng một lần mà thôi.
Cái này là sự thật, với dung mạo diễm tuyệt thiên hạ của An tỷ tỷ, khẳng định là thần tượng trong lòng của vô số người, người muốn gặp nàng phóng chừng xếp hàng từ kinh thành tới Kim Lăng còn được hai vòng.
- Nếu đã như thế, vậy ta xin đa tạ vương gia thịnh tình khoản đãi, Lâm Tam xin cáo từ.
Lâm Vãn Vinh ôm quyền cáo biệt.
Ánh mắt Thành Vương lóe lên: "Người này da mặt thật là quá dày, muốn làm như chưa xảy ra việc gì, ăn xong rồi chùi mép chuồn mất sao? Đâu ra chuyện ngon lành thế!" Hắn cười vang mấy tiếng, giữ lấy Lâm Tam:
- Chậm đã, chậm đã, bổn vương còn có việc muốn thương lượng với Lâm đại nhân ngài.
- Thương lượng cùng ta?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên:
- Vương gia, ngài là long tử long tôn cao quý, phú xưng địch quốc, có việc gì ta có thể giúp được đây? Lão vương gia quá khách khí rồi.
Thành Vương mỉm cười:
- Lâm đại nhân, ngài có biết thân phận thật sự của vị tiểu thư hôm qua không?
- Không biết.
Lâm Vãn Vinh giả bộ hồ đồ:
- Chẳng lẽ vương gia biết sao? Mau nói cho ta.
Thành Vương chậm rãi bước tới hai bước:
- Cũng xem như là biết một chút. Lâm đại nhân, nghe nói ngài ở Sơn Đông từ giúp Từ Vị giết Bạch Liên giáo. Còn tự tay bắn chết Bạch Liên thánh mẫu, đoạt được thành Tế Ninh, hoàng thượng vô cùng xem trọng ngài, có việc này không?
- Có.
Lâm Vãn Vinh thành thật đáp:
- Ngày đó tiểu đệ làm tham mưu trong quân của Từ đại nhân, từng dẫn binh đánh Bạch Liên giáo.
Thành Vương nheo mắt cười:
- Như vậy, Lâm đại nhân có thể nói là vì ngài mà Bạch Liên giáo tan nát, bổn vương nói có đúng không?
Thấy Lâm Vãn Vinh gật đầu. Thành Vương cảm khái than:
- Lâm đại nhân à, ngài bây giờ được nhiều ân sủng, chính là mặt trời giữa trưa, chỉ là Bạch Liên giáo và ngài có mối thù không thể giải, có thể nói là thành cũng ở Bạch Liên, bại cũng ở Bạch Liên.
- Vương gia, ngài nói như vậy là ý gì?
Lâm Vãn Vinh mở to mắt vô tội, làm bộ không hiểu nhìn Thành Vương hỏi:
Thành Vương lắc đầu cười khổ:
- Việc này nói ra, cũng là do bổn vương sơ xuất. Vị tiểu thư đêm qua cùng ngài qua giấc xuân tiêu, thực tế là do bổn vương biết ở Sơn Đông, lúc đó không biết thân phận thật sự của nàng, ta cũng phái người điều tra, cho tới sáng nay mới có kết quả trở về. Không ngờ rằng nàng ta chính là ...
- Chính là gì ...
Lâm Vãn Vinh sợ hãi lắp bắp:
- Vương gia, chẳng lẽ nàng là Bạch Liên ...
- Ài, nàng ta chẳng ngờ lại là dư nghiệt của Bạch Liên giáo, Lâm đại nhân, là bổn vương hại ngài.
Ánh mắt Thành Vương lấp lóe, liền ôm quyền thành khẩn nói.
Lâm đại nhân mặt xám như tro, đặt một ngồi phịch xuống ghế, miệng lầm bầm:
- Bạch Liên dư nghiệt, Bạch Liên dư nghiệt, không ngờ nàng là người của Bạch Liên giáo. Hết rồi, hết cả rồi, làm sao lại thế này?
Thành Vương cười thần bí:
- Lâm đại nhân, ngài vốn là dựa vào việc giết Bạch Liên giáo mà phất lên, hôm nay nếu lại ở cùng dư nghiệt của Bạch Liên giáo, nếu việc này mà truyền đến tai hoàng thượng. Ài, không nói tiền trình tươi đẹp của ngài, có thể giữ được cái đầu cũng không tệ rồi. Đáng tiếc, đáng tiếc một nhân vật anh hùng như ngài a!
- Vương gia, việc này làm sao mới được? Ngài phải làm chứng cho ta, không phải là ta cố ý. Ta căn bản không biết nàng là dư nghiệt của Bạch Liên giáo.
Lâm đại nhân sắc mặt trắng bạch, vội vàng kéo tay Thành Vương:
- Ngài cho rằng hoàng thượng sẽ tin ngài sao? Làm bậc đế vương, chỉ có thể tin chính mình.
Thành Vương cười lạnh:
- Lâm đại nhân, thời gian ngài nhập triều còn ngắn ngủi, không biết trong triều hiểm ác. Ngài tuổi trẻ được thánh sủng, trông thì như vinh quang tỏa vạn trượng, nhưng thực tế nguy cơ tứ phía. Có bao nhiêu người đố kỵ ngài, có bao nhiêu người muốn lật đổ ngài, ngài có biết không? Người khác chưa nói, cứ nói tân khoa trạng nguyên Tô Mô Bạch thôi, trước khi ngài xuất hiện, hắn được hoàng thượng sủng tín nhất, nhưng sau khi ngài tới, mọi thứ đều thay đổi, cái này là cái lên thì sẽ có cái phải xuống, hắn làm sao có thể chịu được. Khi ngài gặp phải rắc rối như thế này, nếu hắn biết được tin tức, vậy sẽ thế nào đây?
Lâm đại nhân sắc mặt trắng bệch, hai mắt vô thần, trên trán mồ hôi cuồn cuộn, bộ dạng như bị đánh đến mụ mẫm đi. Thành Vương rất hài lòng với hiệu quả này, chậm rãi đi đến bên người hắn vỗ vỗ vai, mặt lộ ra nụ cười hòa ái:
- Kỳ thực, việc cũng chưa tới mức tệ như vậy. Việc này xảy ra tại phủ bổn vương, chỉ cần bổn vương không nói, người khác làm sao biết được? Lâm đại nhân, ngài nói có phải thế không?
- Đúng, đúng!
Lâm đại nhân vội vàng gật đầu, mắt lóe qua một tia giễu cợt:
- Vương gia, việc này ngài nhất định không thể nói ra, nếu không cái mạng nhỏ của ta hỏng mất.
- Điều đó tất nhiên.
Thành Vương cười vang:
- Ngài là nhân tài bổn vương nhìn trúng, làm sao có thể dễ dàng để ngài bị hãm hại như thế. Lâm đại nhân, ta nghe nói Từ Vị đối với ngài không tệ, còn tiến cử ngài với thượng tướng quân Lý Thái, có việc này hay không?
"Tới rồi tới rồi, cuối cùng cũng nói tới chính đề rồi." Lâm Vãn Vinh cười thầm: "Thành Vương năm đó bại dưới tay lão hoàng đế nhìn như mềm yếu vô dụng, người ngoài đều bất bình thay cho hắn. Nhưng có ai biết lão hoàng đế làm bao nhiêu việc mới thuận lợi lên ngôi? Đó mới là tâm cơ chân chính! Lão hoàng đế tâm tư thâm sâu vô song trên đời, thủ đoạn càng không gì không dùng. Nói đơn giản quan hệ giữa mình và An tỷ tỷ, chỉ có lưa thưa vài người biết, hơn nữa đều là người thân cận, lão hoàng đế cũng có thể tra ra rõ ràng, chỉ từ điểm này, Thành Vương còn xa mới bằng được ông."
- Điều này, hình như có việc như vậy.
Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:
- Lý lão tướng quân mấy lần mời ta đến quân trung giúp việc, nhưng ta quá bận việc khác, liền uyển chuyển cự tuyệt rồi.
- Lâm đại nhân, không phải là bổn vương nói ngài, tham quan phụ tá Lý Thái, việc như vậy có bao nhiêu người tranh không được, ngài sao có thể cự tuyệt chứ? Lý Thái lão tướng quân tuổi tác đã cao, sắp tới lại phải viễn chinh Đột Quyết, không chừng trên chiến trường xảy ra việc gì đó, bằng vào địa vị của ngài trong lòng hoàng thượng, dựa vào sự coi trọng của Lý Thái và Từ Vị đối với ngài, chỉ cần ngài vận dụng được, thống soái tam quân sẽ đến phiên ngài. Vậy cũng không chừng...
Thành Vương cười nhạt, nói tựa như vô tình, tựa như cố ý, nhưng từng chữ như châu ngọc, đánh động cả người điếc.
"Thống soái ba quân?! Thành Vương để ta làm thống soái ba quân!?" Lâm Vãn Vinh bị dọa nhảy dựng lên, trong nháy mắt liền hiểu được tâm tư của Thành Vương: "Lão tiểu tử này là muốn thông qua ta không chế quân quyền. Hắn nói không chừng Lý Thái sẽ xảy ra chuyện gì đó trên chiến trường, chẳng lẽ là đang ám chỉ gì đó? Nếu Lý Thải xảy ra chuyện, Đại Hoa sẽ sụp mất nửa bầu trời, ai có thể có uy vọng và kinh nghiệm phục chúng như Lý Thái? Ai có bản lĩnh lãnh binh đối kháng với thiết kỵ Đột Quyết?" Càng nghĩ càng thấy đáng sợ, lần này không cần phải diễn trò, mồ hôi lạnh đã ào ào tuôn ra.
- Lời vương gia nói, Lâm Tam không rõ lắm.
Hắn cười ha hả giả bộ hồ đồ.
Thành Vương mỉm cười:
- Lâm đại nhân quá khiêm nhường rồi, bằng vào sự thông minh tài trí của ngài, chuyện gì chẳng chỉ một chút là nhìn thấu, bổn vương không cần nói nhiều nữa. Ngài trở về suy nghĩ cẩn thận, nghĩ kỹ rồi trả lời cho bổn vương, bổn vương nhất định sẽ toàn lực ủng hộ ngài.
"Ủng hộ ta làm đại nguyên soái ba quân? Cái khác không nói, có sự tín nhiệm của lão hoàng đế, lại thêm vào sự giúp đỡ ngầm của Thành Vương, làm đại nguyên soái thật sự có khả năng" Nhưng Lâm Vãn Vinh tự biết khả năng của mình, hắn tuy có chút uy vọng ở trong quân, nhưng không thể so bì với công lao trăm năm của Lý lão tướng quân, binh pháp chiến thuật càng không cần phải luận đến. Vì bách tính Đại Hoa, vì huynh đệ trong quân, chức thống soái này vẫn phải để lão Lý làm mới ổn, huống chi việc lãnh binh đánh trận gian khó như vậy, không hợp với Lâm tướng quân thuộc họ thích hưởng thụ này.
Thành Vương thấy hắn suy tư, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng, khẽ gật đầu:
- Lâm đại nhân cứ suy nghĩ cần thận đi, đừng vội.
Bộ dạng lão ta như đã tính trước, nâng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm.
Lâm Vãn Vinh mừng rỡ: "Lão tiểu tử ngươi nói vậy một nửa là muốn tiễn khách rồi, cũng được, ta sẽ cho người trộm gà không thành còn mất thêm nắm thóc. Tốt nhất là triệt để giết luôn cả ngươi, vì An tỷ tỷ trút phẫn nộ, sau này An tỷ tỷ và Miêu trại của nàng, sẽ do Lâm Tam Lâm đại nhân ta chiếu cố, đảm bảo cho nó bình an vạn năm."