Tối
hôm ấy, trời mưa không lớn lắm nhưng rả rít lê thê, kéo theo cơn gió
thổi se sắt từng hồi. Con đường đất chạy giữa nghĩa trang bình thường
vốn đã có ít ai qua lại huống chi giờ này đã quá nữa khuya, lại gặp dêm
giông bão nên càng vắng vẻ tiêu điều. Lẫn trong tiếng mưa rơi, tiếng gió
thổi, chỉ có tiếng ếch nhái ểnh ương từng chập kêu vang. Không gian bao
trùm một màu ảm đạm thê lương.
Trên khúc đường lầy lội ấy, hai
bóng đen sánh vai cắm đầu dạo bước, đó là Nghiêm và Đào. Cả hai đều mặc
quần áo màu đậm, đầu đội nón vải tay cầm xẻng cáng sắt và vai đeo túi
vải nâu. Riêng Đào còn thủ thêm cái đèn pin và cứ lâu lâu lại bật lên
soi xuống mặt đường loang loáng nước, vài lần như thế khiến nghiêm cầu
nhầu chửi rồi dằn cái đèn bấm trong tay Đào nhét vô túi vải đeo bên
sườn.
Nghiêm cẩn thận như thế là phải, vẫn biết giờ này đã quá
khuya, hai bên lối đi chỉ thấy san sát những ngôi mộ mới, cũ, đủ kiểu,
đủ cỡ nằm phơi mình dưới trời mưa. Nhưng biết đâu chẳng có ai đó nằm trú
ẩn theo khuôn viên nghĩa địa còn thức và bắt gặp hai gã vào đây giữa
lúc khuya khoắc này.
Thậm chí Đào muốn dừng lại tìm một chỗ khuất
gió châm điếu thuốc nhưng Nghiêm cũng không cho. Vào ban đêm là yếu
điểm sinh tử, Nghiêm đã dặn dò Đào thật kỹ chiều nay trước khi hai gã
bày con gà luộc lên bàn thờ cúng tổ, thắp nhang khấn vái rồi lặng lẽ
xuất hành vào giờ tý.
Nghiêm ở Cam pu chia về mới được hơn hai
năm. Cam Pu Chia hiện nay có thể nói là một nước Việt nam nhỏ, hay đúng
hơn là một thuộc địa của VN, với số người Việt sang định cư đã lên đến
cả triệu kể từ cuộc xâm lăng 20 năm trước. Người Việt sang đây phát
triển đủ mọi ngành nghề, hợp pháp cũng như bất hợp pháp. Nghiêm là một
trong số lưu dân đó, chỉ khác một điều là Nghiêm ở Cam Pu chia tới 3
năm, nhưng không phải là làm ăn. Gã sang để học nghề nhà giáo của một
ông ngành miên về buà ngãi và thuật thôi miên.
Xứ chuà tháp vốn
nổi tiếng là tỷ phú với bao nhiêu là thầy buà, thầy pháp xuất quỷ nhập
thần. Sư phụ Thạch Sen của Nghiêm là một trong những vị đó cư ngụ tại
thủ đô Nam Vang mà dân gian truyền tụng là một pháp sư cao tay ấn và bậc
nhất. Nhận Nghiêm làm đệ tử tử trong nhà trọ 3 năm.
Nghiêm thành
đạt, trở về quê quán ở miền Tây, giáp quốc lộ 4, ngay trong huyện Châu
Thành, nữa tỉnh nữa quê. chờ dịp hành nghề ứng dụng những điều mà gã đã
được truyền dạy.
Một trong những bí quyết tuyệt chiêu trong thế
giới huyền bí của thầy Thạch Sen là lấy bàn tay của một người chết vì
sét đánh, dùng làm buà hộ mạng đi ăn trộm. Thực tế chẳng biết đã có ai
áp dụng chưa nhưng thầy Thạch Sen quả quyết rằng hành nghề đạo chích mà
có được một bàn tay người chết vì sét đánh, ban đêm lọt vào nhà người ta
thì dù gia chủ còn đang thức, cũng hoàn toàn bị trấn áp, nằm bất động
không nhúc nhích gì được.
Nghiêm chờ đã lâu, sống vất vưởng gần 2
năm không có lợi tức, mọi chi tiêu dều trong vào Huệ, cô vợ không chính
thức mà Nghiêm mới dụ dỗ được sau khi hồi hương. Tuy vậy Nghiêm vẫn tin
rằng mình sẽ có ngày giàu, bởi vốn liếng buà ngãi thầy Thạch Sen truyền
cho Nghiêm thừa sức giúp gã tạo dựng cơ nghiệp.
Trong tương lai
khi có tiền, Nghiêm sẽ bỏ ngay cô vợ nhà quê đó, gã sẽ trở lại nam Vang
tạ ơn thầy rồi lên Sài Gòn mua hộ khẩu lập nghiệp vĩnh cửu. Trong khi
chờ đợi thì cứ tạm ngửa tay xin tiền vậy để sống qua ngày.
Đợi
mãi cho đến cách đây mấy hôm, Nghiêm mới nghe được bản tin xôn xao trong
xóm là bà Năm Tước, một nông dân cùng xã của Nghiêm khi làm ruộng gặp
trời mưa, núp vào dưới cây cổ thụ giữa cánh đồng, rồi bất ngờ bị sét
đánh cháy đen người, chết ngay tại chổ.
Bà Năm Phước là một bóng
mờ trong xã Vĩnh Thạnh, cho nên cái chết của bà không ảnh hưởng đến ai.
Sở dĩ người ta bàn tán ầm ỉ chỉ vì có mấy ai bị chết vì sét đánh. Dân
làng coi đó như là một cái điềm gì ghê gơm lắm. Xã Vĩnh Thạnh chưa từng
xảy ra biến cố này bao giờ bởi nó rùn rợn quá. Riêng Nghiêm thì mừng rỡ
vô cùng, đã vốn có quen biết với bà Năm Tước, hay nói đúng hơn là quen
với chồng bà. khi gã lên đường sang Cam Pu Chia thì chồng bà, ông Năm có
việc đi Cần Thơ không may bị xe đò cán chết, từ đó gia đình bà Năm Tước
sa sút thấy rõ, chỉ còn trông cậy vào ít ruộng và vườn cây sau nhà.
Bất ngờ nghe tin bà bị sét đánh chết, Nghiêm lập tứcc hạy đi tìm đàn
em là Đào để bố trí kế hoạch. Đào cũng biết gia đình bà Năm Tước tuy
không thân lắm. Đào có món nghề tinh xảo là mở được tất cả các loại
khóa, nhưng không may bị bắt quả tang lúc đang ăn cắp xe honda người ta
gởi trước rạp hát ngoài thị xã.Đào ở tù hơn 1 năm, vừa ra chưa biết làm
ăn gì thì được nghiêm đến tìm. Thế là cả hai rủ nhau đi dự đám tang của
bà Năm tước, nhưng không ra mặt công khai bởi không thân thiết với gia
đình người quá cố.
Khi đoàn người ra tới nghĩa địa, đặt quan tài
ccạnh cái huyệt đã đào sẳn thì Nghiêm và Đào lảng vảng xa xa để quan sát
để định vị trí. Đào thì núp sau 1 ngôi mộ lớn xây bằng đá cẩm thach, có
mộ bia cao, chăm chú theo dõi ; Nghiêm cẩn thận hơn, tìm một ngôi mộ
ngay chỗ đám ma, thắp mấy cây nhang làm bộ khấn vái y như gã ra viếng mộ
cho ngày giỗ của một người thân.
Chờ người ta chôn bà Năm Tước
xong và giải tán hết, hai gã mới bàn nhau công tác và hẹn nhau đêm hôm
sau thực hiện. Nghiêm phải ra tay ngay trước khi xác bà Tước tan rữa, và
nhất là trước khi con cháu mang vật liệu xi măng, gạch, cát ra xây mộ.
May cho Nghiêm là đêm nay trời mưa phùn dai dẳng, nghĩa địa vắng tanh, càng thuận lợi cho công việc của Nghiêm.
Ngôi mộ mới đắp của bà Tước nằm sâu trong góc nghĩa trang, nước mưa
làm trôi dạt hẳn một mảng đất khá lớn. Mộ đắp không cao vì người nhà
đang chuẩn bị xây gạch. Nghiêm cắm cái xẻng xuống chân, tháo túi vải đặt
sang ngôi mộ bên cạnh, rồi giục đàn em bắt tay ngay vào công việc. Hai
cái xẻng thi nhau đào xới, hất đất sang hai bên. Hai gã cắm đầu làm,
không ai nói lời nào.
Mưa dường như vừa nặng hạt hơn và gió cũng
rít lên giận dữ, đất biến thành bùn, dính chặt vào lưỡi xẻng nhưng may
là mộ đất thấp nên chỉ khoảng 15 phút sau, Nghiêm đã ngừng tay reo lên
nho nhỏ:
− Này, đụng nắp hòm rồi.
Đào đang khom người xúc
đất bên kia nghe Nghiêm nói cũng đứng thẳng người thở phào nhìn đàn anh.
Bổng nghe loáng thoáng trong tiếng mưa rơi có tiếng xe gắn máy từ ngoài
cổng nghĩa trang chạy vào, cả hai mở to mắt nhìn nhau rất nhanh rồi
cùng hướng nhanh về phía hương lộ. Tiếng xe mỗi lúc mỗi gần hơn, Nghiêm
cuống quýt làm hiệu bảo đàn em leo khỏi miệng hố, khom người chạy lại
núp sau ngôi mộ xây gần đó, cả 2 nín thở chờ đợi.
Quả nhiên chiếc
honda chạy ngang, người ngồi trên xe mặc áo mưa, đội nón, phủ kín không
trông thấy mặt. Xe qua rồi, Đào thở phào đứng dậy nhưng Nghiêm kéo ghì
lại Đào ngồi xuống ngay rồi đặt tay lên miệng bảo gã im lặng tại chổ vì
nghĩa trang chỉ có 1 lối vào mà không có lối ra bên kia. Chiếc xe honda
chạy vào thì lát nữa sẽ theo lối cũ mà ra, nghĩa là sẽ đi ngang chỗ 2 gã
1 lần nữa.
Đào lau hai bàn tay nhăn nheo vào ngực áo rồi toan
lấy thuốc nhưng Nghiêm lắc đầu nhìn gã ra lệnh cất đi dù rằng chính
Nghiêm cũng đang rất thèm thuốc. Quả nhiên chỉ 5 phút sau chiếc honda
chạy ra và mất hút, bấy giờ Nghiêm mới đứng dậy, mặt nghênh nghênh tự
đắc cho phép đàn em hút thuốc trước khi nhảy xuống hố và đào đất tiếp.
Hai đứa hồi hộp cào lớp đất phủ trên quan tài rồi Nghiêm quăng cái
xẻng lên đống đất mới đào, nhoài người với lấy cái đèn pin để soicho rõ
nắp hòm bằng gỗ tạp. Đào cũng ngừng tay, leo lên ngồi núp sau ngôi mộ
châm thuốc hút, rít được vài hơi, gã nghiêng tay che điếu thuốc và
chuyền xuống cho Nghiêm đang đứng dưới hố sâu bên cạnh quan tài rồi Đào
mở túi vải lôi ra cái xà beng khác và cái bứa loại bửa củi vừa nặng vừa
sắc. Nghiêm quăng điếu thuốc và giục:
− Lẹ lên, xuống đây mày.
Đào cầm dụng cụ nhảy xuống bên cạnh Nghiêm, thọc xà beng vào nắp hòm
cạy mạnh. Vài cái đinh bật lên kêu răng rắc, Nghiêm vội quay đi, nhăn
mặt hỏi:
− Tao dặn mày mang hai chai dầu cù là, mày có mang theo không?
Đào cũng vừa buông xà beng quay mặt đi để tránh làn hơi nồng nặc từ
nơi kẻ hở của quan tài vừa mở ra rồi gã thọc tay vô túi quần, lôi ra lọ
dầu nhỏ và đưa cho Nghiêm, Nghiêm vội vàng mở nắp, dốc cả nữa chai ra
lòng bàn tay và thoa lên mũi để đánh bớt mùi hôi của xác chết đã hơn 1
tuần, tiện tay, Nghiêm thoa luôn vào mặt Đào và giục:
− Lẹ lên, 2 giờ sáng rồi.
Rồi trong khi Đào khom người cạy cái nắp quan tài thì Nghiêm lăm lăm
cầm sẳn cái búa đứng bên cạnh. Tiếng những cây đinh bật khỏi nắp quan
tài nghe rõ mồn một mặc dù mưa vẫn còn nặng hạt. Trong khoảnh khắc, nắp
quan tài tung ra. Nghiêm bật đèn pin soi cho rõ, xác bà Năm Tước nằm
cứng đờ đã bắt đầu trương lên. Một tia chớp chói lào trên bầu trời soi
rõ cái xác chết gầy gò đen đủi khiến Đào giật mình kinh hãi vì có cảm
tưởng như bà Năm vừa mở mắt nhìn gã, rồi tiếp theo một loạt sấm vang
dậy, cả Nghiêm cũng cảm thấy rờn rợn, không dám nhìn xác chết nữa. Gã tự
trấn tỉnh, ngước mắt lên trời và càng giục đàn em làm việc cho mau.
Nghiêm đỡ cái xà beng trong tay Đào rồi lạnh lùng ra lệnh:
− Làm đi, làm liền đi.
Đào cầm búa quay sang hỏi:
− Ơ..chặt 1 tay hay chặt cả hai vậy anh?
Nghiêm đở nắp quan tài và nói:
− 1 cái đủ rồi, lẹ lên.
Đào nhìn đàn tay hỏi lại:
− Sao không lấy luôn 2 bàn tay cho chắc ăn anh? Mất cái này còn cái kia.
Nghiêm lại gạt đi:
− Thôi, 1 cái thôi. 1 cái đủ rồi, chặt lẹ lên. Nhớ nha, nhớ là tay phải nha, đàn ông tay trái, đàn bà tay phải.
Đào khom người cuối xuống, nước mưa trên vành nón chảy thành dòng
xuống sát mặt thấm ướt. Đào lôi cánh tay phải cứng đơ của xác chết, kê
bàn tay lên mặt hòm rồi giơ búa bổ xuống.
Cái búa sắc và nặng
chình chịch, thế mà chém tới 4 nhát bàn tay bà Năm mới đứt lià, văng
sang bên cạnh. Nghiêm đẩy cánh tay cụt của bà Năm lại rồi đậy nắp quan
tài lại. Đào lượm bàn tay có 5 ngón trơ khều dính hết bùn đất, bỏ vào
bao nylon rồi lòm còm leo lên khỏi miệng hố.
Gã đặt bao nylon trên cái mộ xây bên cạnh rồi hỏi đàn anh:
− Anh Hai, có phải lấp đất lại không anh Hai?
Nghiêm cũng vừa leo lên, hắt hơi mấy cái vì hơi lạnh thấm vào cơ thể. Gã châm điếu thuốc hít một hơi rồi bảo:
− Kệ mẹ nó mày ơi, khỏi lấp lại. Lấy cái búa với cái xà beng về được rồi.
Đào dè dặt đề nghị:
− Anh Hai à, lấp sơ sơ lại cho người ta khỏi thấy nhen anh Hai?
Nghiêm tư lự một chút rồi làm theo lời đàn em. Cánh tay mỏi nhừ vì
đất bùn bám rít vào lưỡi xẻng nhưng 2 gã không dám nghỉ. Trong nháy mắt,
2 gã đã đắp lại ngôi mộ, thu dọn đồ nghề, đưa mắt nhìn quanh nghĩa địa
rồi cắm đầu bước lại con đường cũ ra khỏi khuôn viên đất thánh.
Mưa vẩn rơi nặng hạt, gió vẫn thổi rì rào bên tai và sấm chớp lập loè
như giận dữ. Cả 2 ướt đẩm như chuột lột nhưng sự háo hức làm dâng trong
lòng họ niềm vui lớn khi nghĩ đến tương lai có được bàn tay sét đánh đem
về ướp muối, tẩm rượu phơi khô, nghề ăn trộm sẽ mở ra một lối thoát
thênh thang cho 2 gã.
Ngay từ ngày mai, Nghiêm sẽ theo dõi và lập
danh sách những nhà giàu trong xã, trong quận, rồi tiến dần ra thị xã.
Chắc chắn chỉ một vài vố là giàu to. Nghiêm rẽ vào nhà mình hay đúng ra
là nhà Huệ, một căn nhà gỗ do người chị ruột của Huệ để lại. Thuở ấy
người chị lớn của Huệ gọi là Trang, lấy chồng có nghề đi biển trong đoàn
tàu đánh cá quốc doanh. Huệ ở chung nhà, có hộ khẩu chính thức. Một hôm
Trang xuống ghe của chồng ra khơi rồi đi luôn sang Thái Lan và cuối
cùng định cư ở Mỹ. Huệ thừa hưởng căn nhà của chị, lại được chị lâu lâu
gởi tiền về nên sống rất thoải mái. Quanh năm chỉ có tiếp mấy gã công
an, cán bộ lại chơi, có khi ngủ qua đêm.
Bước sang thập niên 90,
khi nhà nước đổi mới, Huệ tuổi cũng bắt đầu lớn, phải bắt tay làm ăn lo
tương lai. Cô xin vốn bên Mỹ, ra chợ huyện buôn bán nhưng không có tay
làm ăn nên cứ mất dần. ông bà già viết thư sang cho cô con gái bên Mỹ
dặn không được gởi tiền cho Huệ nữa vì nghi Huệ cho trai. Từ đó mỗi khi
cần, Huệ đều về ngửa tay xin tiền cha mẹ ở ngoài thị xã.
Cách đây
hơn 1 năm, tình cờ Huệ gặp Nghiêm trên chuyến xe đò đi Cần Thơ. Lúc xe
đậu trên phà, Ngiêm có dịp tán tỉnh, kể chuyện Nam Vang khá hấp dẩn, làm
Huệ rất thích cái óc phiêu liêu mạo hiểm của Nghiêm. Từ đó 2 người quen
nhau, và Huệ cho Nghiêm dọn vào chung sống dù không có hộ khẩu chính
thức. Lúc này chính quyền địa phương đã nới lỏng, ai ai cũng lo kiếm
tiền thủ thân, nhờ vậy nhân dân cũng tương đối dễ thở.
Nghiêm và
Đào về đến nhà đã khoảng 3 giờ sáng, cả hai cùng khoan khoái thở phào vì
vừa hoàn thành công tác một cách êm xuôi, vượt qua cái bước đầu khó
khăn nhất là moi được bàn tay sét đánh đem về làm của riêng, chỉ còn chờ
ngày gặt hái kết quả. Tương lai rực sáng sắp mở ra, nghiêm sẽ không còn
ngửa tay xin tiền Huệ và Đào sẽ không còn khổ sở đi ăn cắp vặt nữa. Có
bàn tay sét đánh, hai gã có thể ngang nhiên vào nhà người ta dọn cả cơ
nghiệp mà không ai làm gì được.
Để tránh rủi ro công an hoặc lối
xóm phát hiện, Nghiêm mở cửa sau, rón rén cùng Đào xách đồ tắm rữa sạch
sẽ vào khoảng 3 giờ sáng. Huệ vẫn ngủ say ở nhà trên, không hề biết
chồng về. Phía sau nhà Nghiêm là con kinh thủy lợi nước đục lờ.
10 năm trước Ngiêm từng góp bàn tay đào con kinh này cùng với dân trong
xã. ông Năm Tước lớn tuổi nên được bố trí làm trưởng toán thủy lợi của
xã Vĩnh Thạnh. ông làm ít nói nhiều, ngày ngày bà Năm mang thức ăn nóng
ra cho chồng và lâu lâu Nghiêm cũng được ăn ké món thịt gà bằm nhỏ kho
xã ớt.
Nhìn dòng nước, Nghiêm thoáng rùn mình vì hình ảnh gầy gò
của bà Năm nằm trong quan tài chợt hiện về thật rõ ràng trong đầu
Nghiêm. nhà Đào cũng ở gần đây, cũng hướng ra con kinh đào. Dọc ngang có
những cụm lục bình trôi lờ lững.
Hai gã đứng trên chiếc cầu gỗ
bắc bằng mảnh ngang dài từ sân sau chìa ra mặt kinh khoảng gần 2 thước.
Cả hai dùng cái thùng bằng mủ khom người múc nước xối. Tắm xong, Nghiêm
thảy ho đàn em bộ quần áo cũ của mình rồi bảo:
− Nè, thay đồ đi rồi mang cái ấy ra đây.
Đào đang lau người, ngơ ngác hỏi:
− Lấy gì anh Hai?
Nghiêm gắt nhẹ:
− Còn cái gì nữa, mang ra cho tao rữa rồi ngâm rượu.
Đào hiểu ra, chạy vào bếp mở cái túi vải ướt đẩm, lôi ra cái bao nylon đựng bàn tay bà Năm Tước. Gã hỏi Nghiêm:
− Anh Hai, vậy chừng nào mình xài được?
Nghiêm cầm bàn tay cụt ngủng vủa bà năm giơ ra dưới ngọn đèn tròn sau bếp, lật qua lật lại và gật gù đáp:
− 49 ngày, kể từ ngày hôm nay.
Nói đến câu ấy, Nghiêm chợt nhớ đến sư phụ Thạch Sen bên nam Vang đã
từng một lần biểu diển cho Nghiêm thấy sự linh nghiệm của bàn tay sét
đánh sau khi yểm bùa. Nghiêm nhớ hôm ấy ba bốn đệ tử chân truyền của
Thầy, ngồi trong căn phòng khép kín. Thầy Thạch Sen đọc thần chú rồi giơ
bàn tay sét đánh ra trước mặt. Lập tức cả bọn trở thành những kẻ chết
đứng, tuy trí óc vẫn hoàn toàn tỉnh táo, nhưng chân tay cứng đờ, không
cử động được và mồm miệng há ra nhưng không nói được lời nào. Cái bàn
tay khô đét ấy là một vật bất ly thân của Thầy Thạch Sen, không bao giờ
Thầy cho bất cứ đệ tử nào mượn để hành nghề. Lúc nhìn Thầy biểu diển,
Nghiêm đã nghĩ ngay trong đầu rằng có được bàn tay sét đánh thì làm giàu
dễ dàng quá. Không ngờ hôm nay giấc mộng của nghiêm vừa trở thành sự
thật. Đào đứng bên Nghiêm sốt ruột than:
− Trời ơi, 49 ngày mới xài được. Lâu dữ vậy anh Hai?
Nghiêm hãnh diện giảng:
− Phải rồi, phải vô buà chứ mậy, xài ẩu đâu có được. Trước 49 ngày
bùa không linh nghiệm đâu. Sư phụ tao nói rồi có người xài buà không cẩn
thận nghen, bị bùa quật chết luôn đó.
im lặng 1 chút, Đào lại hỏi:
− Chắc không anh, anh Hai? Anh có xài thử chưa?
Nghiêm ngồi trên bờ kinh, nhúng bàn tay xuống bờ kinh chà xiết cho hết đất cát và trả lời:
− Chắc sao không chắc mậy. Sư phụ đã nói rồi, chính mắt tao nhìn
thấy. Tao nói mày nghe nha, nhiệm vụ của mày là chỉ mở ổ khóa thôi. Khi
lọt được vào nhà của người ta, tao giơ bàn tay sét đánh ra là mọi người
trong nhà cho dù thức hay ngủ cũng đều chết cứng luôn á. Mình muốn làm
gì thì làm, mày dọn nguyên nhà người ta, người ta cũng không làm được gì
mày đâu, chỉ nằm đó mà nhìn thôi.
Đào hăm hở đề nghị:
−
Anh Hai, mình vô nhà thằng cha Sanh nha anh Hai, thằng chả là bí thư
huyện mới nghỉ hưu năm rồi. Trời anh Hai ơi, chả giàu lắm. Em nghe tụi
nó nói vàng của thằng chả có cả rương luôn đó. Em nhắm rồi, nhà thằng
chả vô dễ ợt à. Leo nhánh cây xoài vô ban công, cửa trên lầu lúc nào
cũng dể mở hết á.
Nghiêm hài lòng nói:
− Ừ, mày tính trước đi, nhắm cái vụ nào là cái vụ nó đích đáng nha.
Rửa bàn tay người chết xong, hai đứa vô nhà, Nghiêm chỉ cái giường
tre kê sát vách nhà bếp, trên đó ngổn ngang chai lọ và bát đĩa, bảo đàn
em:
− Mày nhậu sơ sơ rồi nằm đó ngủ đi nha. Lát sáng bả dậy, tao lấy tiền rồi mình ra chợ ăn hủ tiếu. Ngủ đi!
Rồi Nghiêm lấy cái nồi cũ, đặt bàn tay bà Năm vào đó rồi đổ đầy muối
lên y như người ta muối cá để đem phơi cho cá khỏi hư thối. Gã đậy cái
nồi, đặt trên cái tủ đựng thức ăn. Gã rửa tay một lần nữa bằng xà bông
rồi tắt đèn bếp và rón rén lên nhà.
Gã lấy tấm chăn bằng vải mủ
đem xuống cho Đào đắp tạm vì nhà khá nhiều muỗi rồi gã quay lên nhà với
vợ. Trong ánh sáng mờ mờ, Huệ nằm nghiêng quay mặt vào vách, đắp tấm
chăn mỏng ngang bụng. Gã đứng nhìn một lúc rồi lại quay xuống bếp, gã
thấy không nên để cái nồi đựng bàn tay sét đánh trên tủ gạc măng giê vì
hớ hênh quá, sáng mai Huệ thức sớm, rủi cần tới cái nồi, mở ra gặp bàn
tay người chết thì lôi thôi to. Gã lại bật đèn, nhìn quanh một lúc rồi
quyết định bưng cái nồi xuống.
Đào ngóc đầu dậy, nhăn mặt càu
nhàu vì chói mắt nhưng Nghiêm lờ đi. Trước khi giấu sau dống củi, Nghiêm
mở nắp và nhìn bàn tay sét đánh một lần nữa cho chắc ăn rồi gã bới đống
củi, đặt cái nồi vô sát vách và xếp những thanh củi chồng lên trên.
49 ngày phơi khô và yểm bùa là khoảng thời gian khá dài, không biết
rồi gã sẽ giấu bằng cách nào để Huệ không phát giác ra trò kinh dị này.
Nghiêm tắt đèn lên nhà, nhẹ nhẹ vén mùng chui vô với Huệ, chiếc
giường cũ reo lên răng rắc làm Huệ giật mình mở mắt, lật người nằm ngửa
rồi ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm và hỏi:
− Ủa, đi đâu giờ này mới về vậy? Mấy giờ rồi?
Nghiêm choàng cánh tay ôm lấy Huệ và đáp:
− Anh đi nhậu với mấy thằng bạn, tụi nó không cho anh về.
Huệ nhắc lại câu hỏi:
− Mấy giờ rồi?
Nghiêm vừa ngáp vừa nói:
− Chừng 3 giờ sáng, ngủ đi em.
Huệ nhắm mắt toan ngủ tiếp, nhưng sực nghĩ ra 1 điều lạ, cô mở mắt, xoay hẳn về phía Nghiêm và hỏi:
− Ủa, anh nói anh đi nhậu mà sao không thấy mùi rượu gì hết vậy?
Nghiêm ú ớ đáp:
−...Thì hôm nay tại anh nhức đầu, uống có chút đỉnh à.
Huệ cằn nhằn:
− Uống có chút đỉnh mà lâu dữ, anh đó nha, không lo làm ăn gì hết
trơn á. Tối ngày lo nhậu nhậu nhậu không à. Em hết tiền xài rồi đó,
không còn đồng bạc nào hết. Từ ngày anh dọn vô ở với em nè, ba má em từ
cái mặt em rồi, đâu có dám về nhà xin tiền nữa đâu. Nè, cái sợi dây má
cho cũng bán luôn rồi, bây giờ anh tính làm sao anh tính đi.
Nghiêm gật gù nói bằng giọng tự tin:
− Em yên chí đi, mình sắp giàu to rồi. Tháng tới anh đi làm, bảo đảm với em tiền vô như nước, xài hoài, xài thả cửa.
Huệ ngờ vực hỏi lại:
− Trời đất, làm gì mà giàu, ăn trộm chắc? Thời buổi này làm ăn khó
thấy mồ. Nè, anh à hay là...mình qua Miên đi. ở bển anh quen nhiều lắm
phải hôn?
Vừa nói, Huệ vừa lòm khòm đi xuống nhà đi tiểu. Nghiêm mệt mỏi, nằm xích vô, nhắm cặp mắt cay xè, cố ngủ một giấc.
Bổng gả giật mình ngồi bật dậy vì tiếng hét quá lớn của Huệ dưới
bếp. Hóa ra Nghiêm đã sơ ý quên nói cho Huệ biết là có Đào nằm ngủ dưới
cái giường tre để đồ gia dụng, cho nên khi Huệ vừa bật đèn, nhìn thấy
một người đàn ông nằm co quắp dưới bếp, cô kinh hoàng thét lên rồi bỏ
chạy lên nhà. Nghiêm đỡ vai vợ và bảo:
− Em, thằng Đào nó đi nhậu với anh, nó say quá cho nên anh đưa nó về đây ngủ đỡ.
Huệ đưa tay lên ngực thở hồng hộc và trách:
− Trời ơi...vậy mà không nói trước gì hết, làm em hết hồn vậy đó. Tưởng là gặp ma chứ!
Đào nghe tiếng la cũng giật mình ngóc đầu dậy, nhe răng cười với Huệ
rồi lại nằm xuống ngủ tiếp. Huệ đi tiểu xong trở lên chui vào mùng nằm
bên Nghiêm. Cả hai không nói gì nữa vì cùng mệt mỏi giữa đêm về sáng,
chỉ trong khoảnh khắc đã thiếp đi trong giấc ngủ êm đềm.
Chiều
hôm sau Nghiêm một mình mò ra nghĩa địa nhìn ngôi mộ bà Năm Tước, Nghiêm
đứng xa xa khuất sau cái mộ xây khá lớn chăm chú quan sát. Gã thấy hai
người con trai của bà Tước đang xúc đất đấp lại. Cũng may là họ tin rằng
đâm qua trời mưa lớn làm đất trôi đi, chứ không hề mảy may hình dung ra
chuyện đào mả, chặt tay của Nghiêm và Đào và vì vậy họ không khai báo
với công an mà chỉ hùn nhau mua xi măng, gạch cát khuân ra xây cho bà
Tước ngôi mộ khá tươm tất có gắn bức hình trắng đen của bà trên mộ bia.
Thời gian trôi rất chậm, Nghiêm và Đào đếm từng ngày để bắt tay hành
nghề ăn trộm. Tiền bạc càng ngày càng cạn, không còn chổ nào có thể vay
mượn được nên hai gã càng nóng lòng trông vào sự linh nghiệm của bàn
tay sét đánh. Chiếc honda của Nghiêm đã bán từ năm ngoái, chiếc cúp của
Đào cũng bay từ ngày gã còn ở tù. Gia đình cần tiền cần tiền tiếp tế,
tình hình tài chánh coi như kiệt quệ nếu như không có niềm hy vọng vào
bàn tay bà Năm Tước.
Nhiều hôm lang thang ngoài thị xã, Đào đã
toan yếu lòng ăn cắp một chiếc xe gắn máy để bán đi tiêu tạm. Mở khóa xe
đối với gã quá dễ, huống chi gã có sẳn một đường dây tiêu thụ hàng ăn
cắp. Nhưng gã nhớ lại những ngày tù vừa qua rồi lại thêm lời căn dặn của
Nghiêm là phải rán nhịn thêm một ít lâu nữa, Đào đành thắt lưng buộc
bụng chờ ngày chính thức ra quân cùng Nghiêm mang theo bàn tay sét đánh.
Đào tin rằng cái bửu bối hiếm hoi ấy sẽ đem lại sự phồn vinh cho hai gã
đúng như lời Thầy Thạch Sen đã tỉ mỉ truyền dạy cho Nghiêm.
Bảy
tuần lễ, mỗi tuần một lần, Nghiêm lấy cái bàn tay sét đánh đen đủi của
bà Năm ra yểm bùa vào giờ Tý, thắp nhang khấn vái rồi lại dấu trong cái
hộp sắt, dấu ở một chổ kín đáo dưới bếp. Huệ thì hoàn toàn không biết
những việc Nghiêm làm, không biết chồng mình là một kẻ vừa mê tín, vừa
ác độc, dám chặt tay người chết mang về để trong nhà Huệ.
Đến
ngày thứ 49, ngày trọng đại cuối cùng. Đào đạp xe qua nhà Nghiêm theo
lời dặn trước của đàn anh. Lúc ấy trời đã nhá nhem tối, Nghiêm kiếm cớ
đuổi vợ đi để hai đứa bày bàn thờ thắp nhang cúng tổ, đặt bàn tay sé
đánh đã phơi khô đét lên khấn vái.
Trời cuối năm trời không trăng
sao, gió hiu hiu lạnh từ con kinh thổi vào. Hai đứa đang lâm râm cầu
khẩn thì ba cây nhang trên bàn thờ bổng cháy vụt lên như một bó đuốc,
rồi tron glàn khói tỏa mù nghịt bốc lên, Đào thấy khuôn mặt bà Năm Tước
mờ mờ hiện ra, Đào kinh hãi dụi mắt nhìn lại thì bà đã biến mất và ngọn
lửa mới lúc nãy bùng lên cũng tắt luôn, chỉ còn lại ba que nhang tỏa
khói nhoè nhoẹt. Đào hoảng hốt quay sang hỏi đàn anh:
− Anh Hai, sao kỳ vậy anh, sao tự nhiên lửa cháy lớn quá vậy?
Nghiêm trấn an:
− Trời đất ơi, như vậy coi như là Tổ đã chứng nhận lời cầu xin của mình rồi, điềm tốt chứ có gì đâu mà sợ.
Đào tin vào kinh nghiệm buà ngãi của đàn anh nên cũng yên lặng. Rồi
hai đứa ngồi dưới bếp ngã nghiêng, hạ con gà xuống làm mồi, uống cạn một
chai rượu trắng trước khi chia tay hẹn tối mai xuất hành chuyến thứ
nhất đến nhà Nguyễn Văn Sanh, cán bộ hồi hưu giàu có tiếng trong huyện.
Nghiêm dặn đàn em:
− Ê, nè tối mai nha, mày ở nhà chờ tao. Đừng
có nhậu nghen mậy, xỉn là hư hết chuyện đó. Khoảng chừng 11 giờ tao qua
là đi liền đó nha. Ê...ê..Nhớ mang cái túi mà bửa trước mày cầm ra nghĩa
địa đó với cây đèn pin nghe hôn?
Đào gật đầu rồi thơi thới đạp xe ra về.
Tối hôm sau nhằm ngày thứ bảy, để đở sốt ruột chờ trời tối. Đào thả
bộ ra quán hủ tiếu ở chợ huyện, đây là một tiệm ăn thuộc loại sạch sẽ
nhất tong chợ huyện mà Đào là khách thường trực. Đã cả mấy tháng nay Đào
không ghé vì gã còn nợ chủ nhân khá nhiều tiền. Hôm nay gã thấy lòng tự
tin hẳn lên, bởi chỉ sau chuyến hàng đêm nay, sáng mai gã có thể ôm mớ
tiền ra trả cho quán để lấy lại sự kính nể của chủ tiệm và mấy cô chạy
bàn.
Nhìn thấy Đào bước vào, chủ quán đứng sau quầy thất vọng lắm
vì chẳng biết bửa nay gã có trả đợc chút nào hay không. Nhưng vốn biết
Đào là tay du đãng từng vào tù ra khám cho nên họ ngại không dám đuổi.
Đào nghênh ngang kêu một tô hủ tiếu Nam Vang đặc biệt nhiều đồ biển và
ly cà phê sữa đá cho nhiều sữa.
Truyện Ma
hôm ấy, trời mưa không lớn lắm nhưng rả rít lê thê, kéo theo cơn gió
thổi se sắt từng hồi. Con đường đất chạy giữa nghĩa trang bình thường
vốn đã có ít ai qua lại huống chi giờ này đã quá nữa khuya, lại gặp dêm
giông bão nên càng vắng vẻ tiêu điều. Lẫn trong tiếng mưa rơi, tiếng gió
thổi, chỉ có tiếng ếch nhái ểnh ương từng chập kêu vang. Không gian bao
trùm một màu ảm đạm thê lương.
Trên khúc đường lầy lội ấy, hai
bóng đen sánh vai cắm đầu dạo bước, đó là Nghiêm và Đào. Cả hai đều mặc
quần áo màu đậm, đầu đội nón vải tay cầm xẻng cáng sắt và vai đeo túi
vải nâu. Riêng Đào còn thủ thêm cái đèn pin và cứ lâu lâu lại bật lên
soi xuống mặt đường loang loáng nước, vài lần như thế khiến nghiêm cầu
nhầu chửi rồi dằn cái đèn bấm trong tay Đào nhét vô túi vải đeo bên
sườn.
Nghiêm cẩn thận như thế là phải, vẫn biết giờ này đã quá
khuya, hai bên lối đi chỉ thấy san sát những ngôi mộ mới, cũ, đủ kiểu,
đủ cỡ nằm phơi mình dưới trời mưa. Nhưng biết đâu chẳng có ai đó nằm trú
ẩn theo khuôn viên nghĩa địa còn thức và bắt gặp hai gã vào đây giữa
lúc khuya khoắc này.
Thậm chí Đào muốn dừng lại tìm một chỗ khuất
gió châm điếu thuốc nhưng Nghiêm cũng không cho. Vào ban đêm là yếu
điểm sinh tử, Nghiêm đã dặn dò Đào thật kỹ chiều nay trước khi hai gã
bày con gà luộc lên bàn thờ cúng tổ, thắp nhang khấn vái rồi lặng lẽ
xuất hành vào giờ tý.
Nghiêm ở Cam pu chia về mới được hơn hai
năm. Cam Pu Chia hiện nay có thể nói là một nước Việt nam nhỏ, hay đúng
hơn là một thuộc địa của VN, với số người Việt sang định cư đã lên đến
cả triệu kể từ cuộc xâm lăng 20 năm trước. Người Việt sang đây phát
triển đủ mọi ngành nghề, hợp pháp cũng như bất hợp pháp. Nghiêm là một
trong số lưu dân đó, chỉ khác một điều là Nghiêm ở Cam Pu chia tới 3
năm, nhưng không phải là làm ăn. Gã sang để học nghề nhà giáo của một
ông ngành miên về buà ngãi và thuật thôi miên.
Xứ chuà tháp vốn
nổi tiếng là tỷ phú với bao nhiêu là thầy buà, thầy pháp xuất quỷ nhập
thần. Sư phụ Thạch Sen của Nghiêm là một trong những vị đó cư ngụ tại
thủ đô Nam Vang mà dân gian truyền tụng là một pháp sư cao tay ấn và bậc
nhất. Nhận Nghiêm làm đệ tử tử trong nhà trọ 3 năm.
Nghiêm thành
đạt, trở về quê quán ở miền Tây, giáp quốc lộ 4, ngay trong huyện Châu
Thành, nữa tỉnh nữa quê. chờ dịp hành nghề ứng dụng những điều mà gã đã
được truyền dạy.
Một trong những bí quyết tuyệt chiêu trong thế
giới huyền bí của thầy Thạch Sen là lấy bàn tay của một người chết vì
sét đánh, dùng làm buà hộ mạng đi ăn trộm. Thực tế chẳng biết đã có ai
áp dụng chưa nhưng thầy Thạch Sen quả quyết rằng hành nghề đạo chích mà
có được một bàn tay người chết vì sét đánh, ban đêm lọt vào nhà người ta
thì dù gia chủ còn đang thức, cũng hoàn toàn bị trấn áp, nằm bất động
không nhúc nhích gì được.
Nghiêm chờ đã lâu, sống vất vưởng gần 2
năm không có lợi tức, mọi chi tiêu dều trong vào Huệ, cô vợ không chính
thức mà Nghiêm mới dụ dỗ được sau khi hồi hương. Tuy vậy Nghiêm vẫn tin
rằng mình sẽ có ngày giàu, bởi vốn liếng buà ngãi thầy Thạch Sen truyền
cho Nghiêm thừa sức giúp gã tạo dựng cơ nghiệp.
Trong tương lai
khi có tiền, Nghiêm sẽ bỏ ngay cô vợ nhà quê đó, gã sẽ trở lại nam Vang
tạ ơn thầy rồi lên Sài Gòn mua hộ khẩu lập nghiệp vĩnh cửu. Trong khi
chờ đợi thì cứ tạm ngửa tay xin tiền vậy để sống qua ngày.
Đợi
mãi cho đến cách đây mấy hôm, Nghiêm mới nghe được bản tin xôn xao trong
xóm là bà Năm Tước, một nông dân cùng xã của Nghiêm khi làm ruộng gặp
trời mưa, núp vào dưới cây cổ thụ giữa cánh đồng, rồi bất ngờ bị sét
đánh cháy đen người, chết ngay tại chổ.
Bà Năm Phước là một bóng
mờ trong xã Vĩnh Thạnh, cho nên cái chết của bà không ảnh hưởng đến ai.
Sở dĩ người ta bàn tán ầm ỉ chỉ vì có mấy ai bị chết vì sét đánh. Dân
làng coi đó như là một cái điềm gì ghê gơm lắm. Xã Vĩnh Thạnh chưa từng
xảy ra biến cố này bao giờ bởi nó rùn rợn quá. Riêng Nghiêm thì mừng rỡ
vô cùng, đã vốn có quen biết với bà Năm Tước, hay nói đúng hơn là quen
với chồng bà. khi gã lên đường sang Cam Pu Chia thì chồng bà, ông Năm có
việc đi Cần Thơ không may bị xe đò cán chết, từ đó gia đình bà Năm Tước
sa sút thấy rõ, chỉ còn trông cậy vào ít ruộng và vườn cây sau nhà.
Bất ngờ nghe tin bà bị sét đánh chết, Nghiêm lập tứcc hạy đi tìm đàn
em là Đào để bố trí kế hoạch. Đào cũng biết gia đình bà Năm Tước tuy
không thân lắm. Đào có món nghề tinh xảo là mở được tất cả các loại
khóa, nhưng không may bị bắt quả tang lúc đang ăn cắp xe honda người ta
gởi trước rạp hát ngoài thị xã.Đào ở tù hơn 1 năm, vừa ra chưa biết làm
ăn gì thì được nghiêm đến tìm. Thế là cả hai rủ nhau đi dự đám tang của
bà Năm tước, nhưng không ra mặt công khai bởi không thân thiết với gia
đình người quá cố.
Khi đoàn người ra tới nghĩa địa, đặt quan tài
ccạnh cái huyệt đã đào sẳn thì Nghiêm và Đào lảng vảng xa xa để quan sát
để định vị trí. Đào thì núp sau 1 ngôi mộ lớn xây bằng đá cẩm thach, có
mộ bia cao, chăm chú theo dõi ; Nghiêm cẩn thận hơn, tìm một ngôi mộ
ngay chỗ đám ma, thắp mấy cây nhang làm bộ khấn vái y như gã ra viếng mộ
cho ngày giỗ của một người thân.
Chờ người ta chôn bà Năm Tước
xong và giải tán hết, hai gã mới bàn nhau công tác và hẹn nhau đêm hôm
sau thực hiện. Nghiêm phải ra tay ngay trước khi xác bà Tước tan rữa, và
nhất là trước khi con cháu mang vật liệu xi măng, gạch, cát ra xây mộ.
May cho Nghiêm là đêm nay trời mưa phùn dai dẳng, nghĩa địa vắng tanh, càng thuận lợi cho công việc của Nghiêm.
Ngôi mộ mới đắp của bà Tước nằm sâu trong góc nghĩa trang, nước mưa
làm trôi dạt hẳn một mảng đất khá lớn. Mộ đắp không cao vì người nhà
đang chuẩn bị xây gạch. Nghiêm cắm cái xẻng xuống chân, tháo túi vải đặt
sang ngôi mộ bên cạnh, rồi giục đàn em bắt tay ngay vào công việc. Hai
cái xẻng thi nhau đào xới, hất đất sang hai bên. Hai gã cắm đầu làm,
không ai nói lời nào.
Mưa dường như vừa nặng hạt hơn và gió cũng
rít lên giận dữ, đất biến thành bùn, dính chặt vào lưỡi xẻng nhưng may
là mộ đất thấp nên chỉ khoảng 15 phút sau, Nghiêm đã ngừng tay reo lên
nho nhỏ:
− Này, đụng nắp hòm rồi.
Đào đang khom người xúc
đất bên kia nghe Nghiêm nói cũng đứng thẳng người thở phào nhìn đàn anh.
Bổng nghe loáng thoáng trong tiếng mưa rơi có tiếng xe gắn máy từ ngoài
cổng nghĩa trang chạy vào, cả hai mở to mắt nhìn nhau rất nhanh rồi
cùng hướng nhanh về phía hương lộ. Tiếng xe mỗi lúc mỗi gần hơn, Nghiêm
cuống quýt làm hiệu bảo đàn em leo khỏi miệng hố, khom người chạy lại
núp sau ngôi mộ xây gần đó, cả 2 nín thở chờ đợi.
Quả nhiên chiếc
honda chạy ngang, người ngồi trên xe mặc áo mưa, đội nón, phủ kín không
trông thấy mặt. Xe qua rồi, Đào thở phào đứng dậy nhưng Nghiêm kéo ghì
lại Đào ngồi xuống ngay rồi đặt tay lên miệng bảo gã im lặng tại chổ vì
nghĩa trang chỉ có 1 lối vào mà không có lối ra bên kia. Chiếc xe honda
chạy vào thì lát nữa sẽ theo lối cũ mà ra, nghĩa là sẽ đi ngang chỗ 2 gã
1 lần nữa.
Đào lau hai bàn tay nhăn nheo vào ngực áo rồi toan
lấy thuốc nhưng Nghiêm lắc đầu nhìn gã ra lệnh cất đi dù rằng chính
Nghiêm cũng đang rất thèm thuốc. Quả nhiên chỉ 5 phút sau chiếc honda
chạy ra và mất hút, bấy giờ Nghiêm mới đứng dậy, mặt nghênh nghênh tự
đắc cho phép đàn em hút thuốc trước khi nhảy xuống hố và đào đất tiếp.
Hai đứa hồi hộp cào lớp đất phủ trên quan tài rồi Nghiêm quăng cái
xẻng lên đống đất mới đào, nhoài người với lấy cái đèn pin để soicho rõ
nắp hòm bằng gỗ tạp. Đào cũng ngừng tay, leo lên ngồi núp sau ngôi mộ
châm thuốc hút, rít được vài hơi, gã nghiêng tay che điếu thuốc và
chuyền xuống cho Nghiêm đang đứng dưới hố sâu bên cạnh quan tài rồi Đào
mở túi vải lôi ra cái xà beng khác và cái bứa loại bửa củi vừa nặng vừa
sắc. Nghiêm quăng điếu thuốc và giục:
− Lẹ lên, xuống đây mày.
Đào cầm dụng cụ nhảy xuống bên cạnh Nghiêm, thọc xà beng vào nắp hòm
cạy mạnh. Vài cái đinh bật lên kêu răng rắc, Nghiêm vội quay đi, nhăn
mặt hỏi:
− Tao dặn mày mang hai chai dầu cù là, mày có mang theo không?
Đào cũng vừa buông xà beng quay mặt đi để tránh làn hơi nồng nặc từ
nơi kẻ hở của quan tài vừa mở ra rồi gã thọc tay vô túi quần, lôi ra lọ
dầu nhỏ và đưa cho Nghiêm, Nghiêm vội vàng mở nắp, dốc cả nữa chai ra
lòng bàn tay và thoa lên mũi để đánh bớt mùi hôi của xác chết đã hơn 1
tuần, tiện tay, Nghiêm thoa luôn vào mặt Đào và giục:
− Lẹ lên, 2 giờ sáng rồi.
Rồi trong khi Đào khom người cạy cái nắp quan tài thì Nghiêm lăm lăm
cầm sẳn cái búa đứng bên cạnh. Tiếng những cây đinh bật khỏi nắp quan
tài nghe rõ mồn một mặc dù mưa vẫn còn nặng hạt. Trong khoảnh khắc, nắp
quan tài tung ra. Nghiêm bật đèn pin soi cho rõ, xác bà Năm Tước nằm
cứng đờ đã bắt đầu trương lên. Một tia chớp chói lào trên bầu trời soi
rõ cái xác chết gầy gò đen đủi khiến Đào giật mình kinh hãi vì có cảm
tưởng như bà Năm vừa mở mắt nhìn gã, rồi tiếp theo một loạt sấm vang
dậy, cả Nghiêm cũng cảm thấy rờn rợn, không dám nhìn xác chết nữa. Gã tự
trấn tỉnh, ngước mắt lên trời và càng giục đàn em làm việc cho mau.
Nghiêm đỡ cái xà beng trong tay Đào rồi lạnh lùng ra lệnh:
− Làm đi, làm liền đi.
Đào cầm búa quay sang hỏi:
− Ơ..chặt 1 tay hay chặt cả hai vậy anh?
Nghiêm đở nắp quan tài và nói:
− 1 cái đủ rồi, lẹ lên.
Đào nhìn đàn tay hỏi lại:
− Sao không lấy luôn 2 bàn tay cho chắc ăn anh? Mất cái này còn cái kia.
Nghiêm lại gạt đi:
− Thôi, 1 cái thôi. 1 cái đủ rồi, chặt lẹ lên. Nhớ nha, nhớ là tay phải nha, đàn ông tay trái, đàn bà tay phải.
Đào khom người cuối xuống, nước mưa trên vành nón chảy thành dòng
xuống sát mặt thấm ướt. Đào lôi cánh tay phải cứng đơ của xác chết, kê
bàn tay lên mặt hòm rồi giơ búa bổ xuống.
Cái búa sắc và nặng
chình chịch, thế mà chém tới 4 nhát bàn tay bà Năm mới đứt lià, văng
sang bên cạnh. Nghiêm đẩy cánh tay cụt của bà Năm lại rồi đậy nắp quan
tài lại. Đào lượm bàn tay có 5 ngón trơ khều dính hết bùn đất, bỏ vào
bao nylon rồi lòm còm leo lên khỏi miệng hố.
Gã đặt bao nylon trên cái mộ xây bên cạnh rồi hỏi đàn anh:
− Anh Hai, có phải lấp đất lại không anh Hai?
Nghiêm cũng vừa leo lên, hắt hơi mấy cái vì hơi lạnh thấm vào cơ thể. Gã châm điếu thuốc hít một hơi rồi bảo:
− Kệ mẹ nó mày ơi, khỏi lấp lại. Lấy cái búa với cái xà beng về được rồi.
Đào dè dặt đề nghị:
− Anh Hai à, lấp sơ sơ lại cho người ta khỏi thấy nhen anh Hai?
Nghiêm tư lự một chút rồi làm theo lời đàn em. Cánh tay mỏi nhừ vì
đất bùn bám rít vào lưỡi xẻng nhưng 2 gã không dám nghỉ. Trong nháy mắt,
2 gã đã đắp lại ngôi mộ, thu dọn đồ nghề, đưa mắt nhìn quanh nghĩa địa
rồi cắm đầu bước lại con đường cũ ra khỏi khuôn viên đất thánh.
Mưa vẩn rơi nặng hạt, gió vẫn thổi rì rào bên tai và sấm chớp lập loè
như giận dữ. Cả 2 ướt đẩm như chuột lột nhưng sự háo hức làm dâng trong
lòng họ niềm vui lớn khi nghĩ đến tương lai có được bàn tay sét đánh đem
về ướp muối, tẩm rượu phơi khô, nghề ăn trộm sẽ mở ra một lối thoát
thênh thang cho 2 gã.
Ngay từ ngày mai, Nghiêm sẽ theo dõi và lập
danh sách những nhà giàu trong xã, trong quận, rồi tiến dần ra thị xã.
Chắc chắn chỉ một vài vố là giàu to. Nghiêm rẽ vào nhà mình hay đúng ra
là nhà Huệ, một căn nhà gỗ do người chị ruột của Huệ để lại. Thuở ấy
người chị lớn của Huệ gọi là Trang, lấy chồng có nghề đi biển trong đoàn
tàu đánh cá quốc doanh. Huệ ở chung nhà, có hộ khẩu chính thức. Một hôm
Trang xuống ghe của chồng ra khơi rồi đi luôn sang Thái Lan và cuối
cùng định cư ở Mỹ. Huệ thừa hưởng căn nhà của chị, lại được chị lâu lâu
gởi tiền về nên sống rất thoải mái. Quanh năm chỉ có tiếp mấy gã công
an, cán bộ lại chơi, có khi ngủ qua đêm.
Bước sang thập niên 90,
khi nhà nước đổi mới, Huệ tuổi cũng bắt đầu lớn, phải bắt tay làm ăn lo
tương lai. Cô xin vốn bên Mỹ, ra chợ huyện buôn bán nhưng không có tay
làm ăn nên cứ mất dần. ông bà già viết thư sang cho cô con gái bên Mỹ
dặn không được gởi tiền cho Huệ nữa vì nghi Huệ cho trai. Từ đó mỗi khi
cần, Huệ đều về ngửa tay xin tiền cha mẹ ở ngoài thị xã.
Cách đây
hơn 1 năm, tình cờ Huệ gặp Nghiêm trên chuyến xe đò đi Cần Thơ. Lúc xe
đậu trên phà, Ngiêm có dịp tán tỉnh, kể chuyện Nam Vang khá hấp dẩn, làm
Huệ rất thích cái óc phiêu liêu mạo hiểm của Nghiêm. Từ đó 2 người quen
nhau, và Huệ cho Nghiêm dọn vào chung sống dù không có hộ khẩu chính
thức. Lúc này chính quyền địa phương đã nới lỏng, ai ai cũng lo kiếm
tiền thủ thân, nhờ vậy nhân dân cũng tương đối dễ thở.
Nghiêm và
Đào về đến nhà đã khoảng 3 giờ sáng, cả hai cùng khoan khoái thở phào vì
vừa hoàn thành công tác một cách êm xuôi, vượt qua cái bước đầu khó
khăn nhất là moi được bàn tay sét đánh đem về làm của riêng, chỉ còn chờ
ngày gặt hái kết quả. Tương lai rực sáng sắp mở ra, nghiêm sẽ không còn
ngửa tay xin tiền Huệ và Đào sẽ không còn khổ sở đi ăn cắp vặt nữa. Có
bàn tay sét đánh, hai gã có thể ngang nhiên vào nhà người ta dọn cả cơ
nghiệp mà không ai làm gì được.
Để tránh rủi ro công an hoặc lối
xóm phát hiện, Nghiêm mở cửa sau, rón rén cùng Đào xách đồ tắm rữa sạch
sẽ vào khoảng 3 giờ sáng. Huệ vẫn ngủ say ở nhà trên, không hề biết
chồng về. Phía sau nhà Nghiêm là con kinh thủy lợi nước đục lờ.
10 năm trước Ngiêm từng góp bàn tay đào con kinh này cùng với dân trong
xã. ông Năm Tước lớn tuổi nên được bố trí làm trưởng toán thủy lợi của
xã Vĩnh Thạnh. ông làm ít nói nhiều, ngày ngày bà Năm mang thức ăn nóng
ra cho chồng và lâu lâu Nghiêm cũng được ăn ké món thịt gà bằm nhỏ kho
xã ớt.
Nhìn dòng nước, Nghiêm thoáng rùn mình vì hình ảnh gầy gò
của bà Năm nằm trong quan tài chợt hiện về thật rõ ràng trong đầu
Nghiêm. nhà Đào cũng ở gần đây, cũng hướng ra con kinh đào. Dọc ngang có
những cụm lục bình trôi lờ lững.
Hai gã đứng trên chiếc cầu gỗ
bắc bằng mảnh ngang dài từ sân sau chìa ra mặt kinh khoảng gần 2 thước.
Cả hai dùng cái thùng bằng mủ khom người múc nước xối. Tắm xong, Nghiêm
thảy ho đàn em bộ quần áo cũ của mình rồi bảo:
− Nè, thay đồ đi rồi mang cái ấy ra đây.
Đào đang lau người, ngơ ngác hỏi:
− Lấy gì anh Hai?
Nghiêm gắt nhẹ:
− Còn cái gì nữa, mang ra cho tao rữa rồi ngâm rượu.
Đào hiểu ra, chạy vào bếp mở cái túi vải ướt đẩm, lôi ra cái bao nylon đựng bàn tay bà Năm Tước. Gã hỏi Nghiêm:
− Anh Hai, vậy chừng nào mình xài được?
Nghiêm cầm bàn tay cụt ngủng vủa bà năm giơ ra dưới ngọn đèn tròn sau bếp, lật qua lật lại và gật gù đáp:
− 49 ngày, kể từ ngày hôm nay.
Nói đến câu ấy, Nghiêm chợt nhớ đến sư phụ Thạch Sen bên nam Vang đã
từng một lần biểu diển cho Nghiêm thấy sự linh nghiệm của bàn tay sét
đánh sau khi yểm bùa. Nghiêm nhớ hôm ấy ba bốn đệ tử chân truyền của
Thầy, ngồi trong căn phòng khép kín. Thầy Thạch Sen đọc thần chú rồi giơ
bàn tay sét đánh ra trước mặt. Lập tức cả bọn trở thành những kẻ chết
đứng, tuy trí óc vẫn hoàn toàn tỉnh táo, nhưng chân tay cứng đờ, không
cử động được và mồm miệng há ra nhưng không nói được lời nào. Cái bàn
tay khô đét ấy là một vật bất ly thân của Thầy Thạch Sen, không bao giờ
Thầy cho bất cứ đệ tử nào mượn để hành nghề. Lúc nhìn Thầy biểu diển,
Nghiêm đã nghĩ ngay trong đầu rằng có được bàn tay sét đánh thì làm giàu
dễ dàng quá. Không ngờ hôm nay giấc mộng của nghiêm vừa trở thành sự
thật. Đào đứng bên Nghiêm sốt ruột than:
− Trời ơi, 49 ngày mới xài được. Lâu dữ vậy anh Hai?
Nghiêm hãnh diện giảng:
− Phải rồi, phải vô buà chứ mậy, xài ẩu đâu có được. Trước 49 ngày
bùa không linh nghiệm đâu. Sư phụ tao nói rồi có người xài buà không cẩn
thận nghen, bị bùa quật chết luôn đó.
im lặng 1 chút, Đào lại hỏi:
− Chắc không anh, anh Hai? Anh có xài thử chưa?
Nghiêm ngồi trên bờ kinh, nhúng bàn tay xuống bờ kinh chà xiết cho hết đất cát và trả lời:
− Chắc sao không chắc mậy. Sư phụ đã nói rồi, chính mắt tao nhìn
thấy. Tao nói mày nghe nha, nhiệm vụ của mày là chỉ mở ổ khóa thôi. Khi
lọt được vào nhà của người ta, tao giơ bàn tay sét đánh ra là mọi người
trong nhà cho dù thức hay ngủ cũng đều chết cứng luôn á. Mình muốn làm
gì thì làm, mày dọn nguyên nhà người ta, người ta cũng không làm được gì
mày đâu, chỉ nằm đó mà nhìn thôi.
Đào hăm hở đề nghị:
−
Anh Hai, mình vô nhà thằng cha Sanh nha anh Hai, thằng chả là bí thư
huyện mới nghỉ hưu năm rồi. Trời anh Hai ơi, chả giàu lắm. Em nghe tụi
nó nói vàng của thằng chả có cả rương luôn đó. Em nhắm rồi, nhà thằng
chả vô dễ ợt à. Leo nhánh cây xoài vô ban công, cửa trên lầu lúc nào
cũng dể mở hết á.
Nghiêm hài lòng nói:
− Ừ, mày tính trước đi, nhắm cái vụ nào là cái vụ nó đích đáng nha.
Rửa bàn tay người chết xong, hai đứa vô nhà, Nghiêm chỉ cái giường
tre kê sát vách nhà bếp, trên đó ngổn ngang chai lọ và bát đĩa, bảo đàn
em:
− Mày nhậu sơ sơ rồi nằm đó ngủ đi nha. Lát sáng bả dậy, tao lấy tiền rồi mình ra chợ ăn hủ tiếu. Ngủ đi!
Rồi Nghiêm lấy cái nồi cũ, đặt bàn tay bà Năm vào đó rồi đổ đầy muối
lên y như người ta muối cá để đem phơi cho cá khỏi hư thối. Gã đậy cái
nồi, đặt trên cái tủ đựng thức ăn. Gã rửa tay một lần nữa bằng xà bông
rồi tắt đèn bếp và rón rén lên nhà.
Gã lấy tấm chăn bằng vải mủ
đem xuống cho Đào đắp tạm vì nhà khá nhiều muỗi rồi gã quay lên nhà với
vợ. Trong ánh sáng mờ mờ, Huệ nằm nghiêng quay mặt vào vách, đắp tấm
chăn mỏng ngang bụng. Gã đứng nhìn một lúc rồi lại quay xuống bếp, gã
thấy không nên để cái nồi đựng bàn tay sét đánh trên tủ gạc măng giê vì
hớ hênh quá, sáng mai Huệ thức sớm, rủi cần tới cái nồi, mở ra gặp bàn
tay người chết thì lôi thôi to. Gã lại bật đèn, nhìn quanh một lúc rồi
quyết định bưng cái nồi xuống.
Đào ngóc đầu dậy, nhăn mặt càu
nhàu vì chói mắt nhưng Nghiêm lờ đi. Trước khi giấu sau dống củi, Nghiêm
mở nắp và nhìn bàn tay sét đánh một lần nữa cho chắc ăn rồi gã bới đống
củi, đặt cái nồi vô sát vách và xếp những thanh củi chồng lên trên.
49 ngày phơi khô và yểm bùa là khoảng thời gian khá dài, không biết
rồi gã sẽ giấu bằng cách nào để Huệ không phát giác ra trò kinh dị này.
Nghiêm tắt đèn lên nhà, nhẹ nhẹ vén mùng chui vô với Huệ, chiếc
giường cũ reo lên răng rắc làm Huệ giật mình mở mắt, lật người nằm ngửa
rồi ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm và hỏi:
− Ủa, đi đâu giờ này mới về vậy? Mấy giờ rồi?
Nghiêm choàng cánh tay ôm lấy Huệ và đáp:
− Anh đi nhậu với mấy thằng bạn, tụi nó không cho anh về.
Huệ nhắc lại câu hỏi:
− Mấy giờ rồi?
Nghiêm vừa ngáp vừa nói:
− Chừng 3 giờ sáng, ngủ đi em.
Huệ nhắm mắt toan ngủ tiếp, nhưng sực nghĩ ra 1 điều lạ, cô mở mắt, xoay hẳn về phía Nghiêm và hỏi:
− Ủa, anh nói anh đi nhậu mà sao không thấy mùi rượu gì hết vậy?
Nghiêm ú ớ đáp:
−...Thì hôm nay tại anh nhức đầu, uống có chút đỉnh à.
Huệ cằn nhằn:
− Uống có chút đỉnh mà lâu dữ, anh đó nha, không lo làm ăn gì hết
trơn á. Tối ngày lo nhậu nhậu nhậu không à. Em hết tiền xài rồi đó,
không còn đồng bạc nào hết. Từ ngày anh dọn vô ở với em nè, ba má em từ
cái mặt em rồi, đâu có dám về nhà xin tiền nữa đâu. Nè, cái sợi dây má
cho cũng bán luôn rồi, bây giờ anh tính làm sao anh tính đi.
Nghiêm gật gù nói bằng giọng tự tin:
− Em yên chí đi, mình sắp giàu to rồi. Tháng tới anh đi làm, bảo đảm với em tiền vô như nước, xài hoài, xài thả cửa.
Huệ ngờ vực hỏi lại:
− Trời đất, làm gì mà giàu, ăn trộm chắc? Thời buổi này làm ăn khó
thấy mồ. Nè, anh à hay là...mình qua Miên đi. ở bển anh quen nhiều lắm
phải hôn?
Vừa nói, Huệ vừa lòm khòm đi xuống nhà đi tiểu. Nghiêm mệt mỏi, nằm xích vô, nhắm cặp mắt cay xè, cố ngủ một giấc.
Bổng gả giật mình ngồi bật dậy vì tiếng hét quá lớn của Huệ dưới
bếp. Hóa ra Nghiêm đã sơ ý quên nói cho Huệ biết là có Đào nằm ngủ dưới
cái giường tre để đồ gia dụng, cho nên khi Huệ vừa bật đèn, nhìn thấy
một người đàn ông nằm co quắp dưới bếp, cô kinh hoàng thét lên rồi bỏ
chạy lên nhà. Nghiêm đỡ vai vợ và bảo:
− Em, thằng Đào nó đi nhậu với anh, nó say quá cho nên anh đưa nó về đây ngủ đỡ.
Huệ đưa tay lên ngực thở hồng hộc và trách:
− Trời ơi...vậy mà không nói trước gì hết, làm em hết hồn vậy đó. Tưởng là gặp ma chứ!
Đào nghe tiếng la cũng giật mình ngóc đầu dậy, nhe răng cười với Huệ
rồi lại nằm xuống ngủ tiếp. Huệ đi tiểu xong trở lên chui vào mùng nằm
bên Nghiêm. Cả hai không nói gì nữa vì cùng mệt mỏi giữa đêm về sáng,
chỉ trong khoảnh khắc đã thiếp đi trong giấc ngủ êm đềm.
Chiều
hôm sau Nghiêm một mình mò ra nghĩa địa nhìn ngôi mộ bà Năm Tước, Nghiêm
đứng xa xa khuất sau cái mộ xây khá lớn chăm chú quan sát. Gã thấy hai
người con trai của bà Tước đang xúc đất đấp lại. Cũng may là họ tin rằng
đâm qua trời mưa lớn làm đất trôi đi, chứ không hề mảy may hình dung ra
chuyện đào mả, chặt tay của Nghiêm và Đào và vì vậy họ không khai báo
với công an mà chỉ hùn nhau mua xi măng, gạch cát khuân ra xây cho bà
Tước ngôi mộ khá tươm tất có gắn bức hình trắng đen của bà trên mộ bia.
Thời gian trôi rất chậm, Nghiêm và Đào đếm từng ngày để bắt tay hành
nghề ăn trộm. Tiền bạc càng ngày càng cạn, không còn chổ nào có thể vay
mượn được nên hai gã càng nóng lòng trông vào sự linh nghiệm của bàn
tay sét đánh. Chiếc honda của Nghiêm đã bán từ năm ngoái, chiếc cúp của
Đào cũng bay từ ngày gã còn ở tù. Gia đình cần tiền cần tiền tiếp tế,
tình hình tài chánh coi như kiệt quệ nếu như không có niềm hy vọng vào
bàn tay bà Năm Tước.
Nhiều hôm lang thang ngoài thị xã, Đào đã
toan yếu lòng ăn cắp một chiếc xe gắn máy để bán đi tiêu tạm. Mở khóa xe
đối với gã quá dễ, huống chi gã có sẳn một đường dây tiêu thụ hàng ăn
cắp. Nhưng gã nhớ lại những ngày tù vừa qua rồi lại thêm lời căn dặn của
Nghiêm là phải rán nhịn thêm một ít lâu nữa, Đào đành thắt lưng buộc
bụng chờ ngày chính thức ra quân cùng Nghiêm mang theo bàn tay sét đánh.
Đào tin rằng cái bửu bối hiếm hoi ấy sẽ đem lại sự phồn vinh cho hai gã
đúng như lời Thầy Thạch Sen đã tỉ mỉ truyền dạy cho Nghiêm.
Bảy
tuần lễ, mỗi tuần một lần, Nghiêm lấy cái bàn tay sét đánh đen đủi của
bà Năm ra yểm bùa vào giờ Tý, thắp nhang khấn vái rồi lại dấu trong cái
hộp sắt, dấu ở một chổ kín đáo dưới bếp. Huệ thì hoàn toàn không biết
những việc Nghiêm làm, không biết chồng mình là một kẻ vừa mê tín, vừa
ác độc, dám chặt tay người chết mang về để trong nhà Huệ.
Đến
ngày thứ 49, ngày trọng đại cuối cùng. Đào đạp xe qua nhà Nghiêm theo
lời dặn trước của đàn anh. Lúc ấy trời đã nhá nhem tối, Nghiêm kiếm cớ
đuổi vợ đi để hai đứa bày bàn thờ thắp nhang cúng tổ, đặt bàn tay sé
đánh đã phơi khô đét lên khấn vái.
Trời cuối năm trời không trăng
sao, gió hiu hiu lạnh từ con kinh thổi vào. Hai đứa đang lâm râm cầu
khẩn thì ba cây nhang trên bàn thờ bổng cháy vụt lên như một bó đuốc,
rồi tron glàn khói tỏa mù nghịt bốc lên, Đào thấy khuôn mặt bà Năm Tước
mờ mờ hiện ra, Đào kinh hãi dụi mắt nhìn lại thì bà đã biến mất và ngọn
lửa mới lúc nãy bùng lên cũng tắt luôn, chỉ còn lại ba que nhang tỏa
khói nhoè nhoẹt. Đào hoảng hốt quay sang hỏi đàn anh:
− Anh Hai, sao kỳ vậy anh, sao tự nhiên lửa cháy lớn quá vậy?
Nghiêm trấn an:
− Trời đất ơi, như vậy coi như là Tổ đã chứng nhận lời cầu xin của mình rồi, điềm tốt chứ có gì đâu mà sợ.
Đào tin vào kinh nghiệm buà ngãi của đàn anh nên cũng yên lặng. Rồi
hai đứa ngồi dưới bếp ngã nghiêng, hạ con gà xuống làm mồi, uống cạn một
chai rượu trắng trước khi chia tay hẹn tối mai xuất hành chuyến thứ
nhất đến nhà Nguyễn Văn Sanh, cán bộ hồi hưu giàu có tiếng trong huyện.
Nghiêm dặn đàn em:
− Ê, nè tối mai nha, mày ở nhà chờ tao. Đừng
có nhậu nghen mậy, xỉn là hư hết chuyện đó. Khoảng chừng 11 giờ tao qua
là đi liền đó nha. Ê...ê..Nhớ mang cái túi mà bửa trước mày cầm ra nghĩa
địa đó với cây đèn pin nghe hôn?
Đào gật đầu rồi thơi thới đạp xe ra về.
Tối hôm sau nhằm ngày thứ bảy, để đở sốt ruột chờ trời tối. Đào thả
bộ ra quán hủ tiếu ở chợ huyện, đây là một tiệm ăn thuộc loại sạch sẽ
nhất tong chợ huyện mà Đào là khách thường trực. Đã cả mấy tháng nay Đào
không ghé vì gã còn nợ chủ nhân khá nhiều tiền. Hôm nay gã thấy lòng tự
tin hẳn lên, bởi chỉ sau chuyến hàng đêm nay, sáng mai gã có thể ôm mớ
tiền ra trả cho quán để lấy lại sự kính nể của chủ tiệm và mấy cô chạy
bàn.
Nhìn thấy Đào bước vào, chủ quán đứng sau quầy thất vọng lắm
vì chẳng biết bửa nay gã có trả đợc chút nào hay không. Nhưng vốn biết
Đào là tay du đãng từng vào tù ra khám cho nên họ ngại không dám đuổi.
Đào nghênh ngang kêu một tô hủ tiếu Nam Vang đặc biệt nhiều đồ biển và
ly cà phê sữa đá cho nhiều sữa.
Truyện Ma