Kì 1
Cô chưa bao giờ thích tuyết, dù đó là niềm yêu thích của biết bao người. Nó luôn cho cô một cảm giác bất an.
“Cô gái có làn da nâu màu mật, thắt bím tóc dài, cười khúc khích và đang cố tung người lên cao trên xích đu ấy tên Sophie. Nếu anh muốn yêu cô ấy, thì hãy làm cô ấy tổn thương trước đã.”
Sophie co chân, rồi lại duỗi, những động tác chân liên tục trong khoảng không, cô cố gắng đẩy chiếc đu cao hơn nữa. Lũ trẻ trong khu vui chơi không lạ gì cô, một cô sinh viên năm thứ 3, ham vui và tính tình như trẻ con, cô luôn chiếm giữ chiếc xích đu bên phải, rồi tung hoành với nó. Nói tung hoành là không sai đâu. Đầu tiên, cô sẽ cố làm sao cho chiếc xích đu bay càng cao càng tốt, sau đó, khi chiếc xích đu đạt tới giới hạn, cô sẽ tung người ra khỏi nó, lộn vòng và đáp xuống đất như một diễn viên nhào lộn thực thụ. Cảnh tượng ấy khiến lũ trẻ thích thú.
Có đôi lúc, Sophie hơi quá đà, dẫn đến việc cô sẽ bị trật cổ chân, hoặc trầy trụa một ít, nhưng tất cả chẳng đáng là gì so với cảm giác được tung người vào khoảng không chếnh choáng kia, rồi ngã phịch xuống đất. Khoảnh khắc thấy mình rơi tự do, dù chỉ trong phút chốc đủ để cô mãn nguyện và thoải mái nguyên cả ngày. Sophie quá kì lạ.
Cách bãi vui chơi của trẻ em 10m, một vài băng ghế gỗ sồi được đặt rải rác để những người đi bộ trong công viên có thể ngồi nghỉ, trên một băng ghế xù xì, Leo nhanh tay bấm máy ghi lại những khung ảnh thú vị vừa lọt vào tầm mắt của anh.
Một cô gái nhỏ nhắn, tóc đen, mắt nâu, mặc chiếc quần jean bụi bặm, khoác jacket ngoài áo phông lẫn đôi giày thể thao đầy hình vẽ nghịch ngợm. Một cơn gió tươi mới, đầy màu sắc thổi vào khu vui chơi nằm lọt thỏm giữa công viên của một thành phố buồn tẻ, quanh năm tuyết phủ.
Phần Lan, xám xịt những mây và lạnh lẽo bởi hàng triệu phân tử tuyết li ti. Phần Lan khiến người ta thở ra khói, phả vào thịt da cái lạnh như cắt xé. Phần Lan, Leo nhìn thấy Sophie cũng ở Phần Lan.
Ngay khi lia máy ảnh đến góc vui chơi dành riêng cho trẻ em, Leo đã thấy tim mình đập mạnh. Không phải tiếng sét tình ái phủ chụp lên anh, mà là do hoạt chất Adrenalin bỗng chốc sục lên trong máu, phải, thời khắc Sophie buông tay khỏi xích đu, vút lên không gian trống ấy là lúc tim anh đập liên hồi. Nỗi sợ mơ hồ cho cô gái lạ lẫm dâng lên, rồi lại cân bằng. Cô đáp đất, thích thú cười váng lên. Leo cũng mỉm cười.
Nhiều ngày sau đó, anh vẫn thấy cô chơi cùng xích đu. Vẫn kiểu ăn mặc đầy sắc màu, vẫn nụ cười hồn nhiên, nếu không phải một lần tình cờ nhìn thấy biểu tượng của đại học Vaass thì anh chẳng thể tin cô đang theo học ở đấy. Càng không thể tin rằng cô là một trong 3 người Việt hiếm hoi nhận học bổng toàn phần chương trình đào tạo chuyên sâu về ứng dụng toán học. Jolie, bạn của anh đã ca tụng cô gái gốc Việt ấy không tiếc lời, rằng cô ấy là một người điềm tĩnh, sâu sắc, rằng cô ấy thân thiện, không qúa cởi mở nhưng có thể dễ dàng bắt chuyện. Nhưng cô gái mà anh đang nhìn thấy lại như một cô hoạt náo viên. Rốt cuộc, đâu mới là Sophie?
Jolie khẳng định người trong bức ảnh của anh là Sophie Trịnh, hay còn có cái tên Việt là Tiêu Tương, còn anh, lại như phủ nhận đi một phần tính cách trầm tĩnh thuộc về cô mà Jolie đề cập. Anh chỉ luôn thấy cô sống náo nhiệt và ồn ào thôi. Và anh chỉ biết một Sophie luôn trong tầm ngắm khung ảnh của anh thôi.
Lan man suy nghĩ về Sophie, anh chợt nhận ra mùi hương dưa mát ngọt lảng vảng gần mình. Sophie ngồi xuống băng ghế cách anh hai bước chân. Cô lấy một cuốn sách từ trong chiếc balo Denim ra rồi vùi đầu vào đọc say sưa. Leo bắt gặp tia nhìn dịu dàng mà mắt mình đang dành cho cô bé, có nên hỏi chuyện không nhỉ? Cô ấy sẽ nghĩ gì khi mình bắt chuyện. Có nên mỉm cười và nói câu gì hay ho không…
Phân vân, rồi khi Leo thu hết can đảm để bước về phía Sophie, cô bật dậy,nhìn anh, nhoẻn cười rồi bước ngang qua mặt anh. Nhanh như gió, cô sải bước về phía khúc ngoặt cuối đường. Hẫng, Leo ngồi thụp xuống, hổn hển cười, ôi, mình làm sao thế này, mình đâm ra nhút nhát với một cô gái từ khi nào thế nhỉ? Nói rồi, anh xoay người lại, đuổi theo cái bóng khoác balo denim đang dần khuất sau khúc ngoặt cuối đường.
-Hey girl!
-Me?
-Yup, can I talk you about something?
-No, I’m busy.
-Please, wait… I like you.
-Excuse me, do you like me?
-Em có bỏ quên đôi cánh ở nhà không?
-Em không có cánh.
-Thế mà anh ngỡ em có một đôi cánh khi tung người khỏi xích đu đấy, hẳn là em vứt nó ở nhà rồi.
-Có lẽ em đã có một đôi, nhưng chẳng hiểu tên quái gở nào lấy mất, nên thay vì bay lên trời, em lại phải đáp phịch xuống đất đó thôi. Còn chuyện gì không ạ?
-Còn chứ, chúng ta có thể gặp nhau không?
-Trừ khi anh tìm được đôi cánh mới cho em.
-Không cần quá lâu đâu, cho anh một phút, em sẽ có ngay.
-30 giây không hơn.
-Đây này.
Bức ảnh chụp Sophie từ lâu, không thấy mặt, chỉ thấy tấm lưng nhỏ, hai bàn tay nắm lấy hai bên dây đu, và ở trên vai, một đôi cánh màu trắng chập chờn, nửa như ảo, nửa như thật.
-Anh chụp bức ảnh này từ lâu, và em thấy không, em có hẳn một đôi cánh đấy.
-Có lẽ là chúng ta nên vào một quán ấm hơn, để nghe anh giải thích về sự lén lút này, anh nhỉ?
-Em không bận à?
-Có chứ, em bận hẹn café với một người chụp lén em.
Rồi Sophie nhoẻn cười. Trong vắt. Mảnh cười trong ấy vắt ngang đôi mắt Leo như một sợi màu sáng trong nền tối. Leo chộp lấy, bằng mắt, và trong lúc Sophie vẫn đang nhún nhảy dẫn đường đến quán ưa thích của cô, Leo đã kịp giấu mảnh màu ấy vào ngăn kéo bí mật nơi tim anh.
Flower coffee. Bàn số 4.
Một capuccino ấm ngọt cho tôi, một expresso thơm rẫy cho anh. Chàng trai này là kẻ đã chụp lén tôi, cũng là kẻ đã photoshop bậy bạ, làm cho lưng của tôi mọc thêm cánh, chợt, bả vai nhức mỏi, tôi xoay nhẹ cần cổ, anh ta vội chộp thêm một bức nữa.
- Em sẽ xinh đẹp hơn nếu không nhìn anh như thể muốn giết anh.
- Anh cũng sẽ là người tử tế hơn nếu bỏ thói quen chụp lén người khác.
Tôi nhíu mày, rồi phì cười. Một phần nghìn của giây, tôi thấy trong đôi mắt nâu sóng sánh kia là cả một biển đắm say. Một ánh mắt quen thuộc! Không phải anh, nhất định không phải anh… Sophie tự nhủ.
Ngoài trời, từng bông tuyết đã bắt đầu rơi nhè nhẹ, mùa đông tới rồi. Phần Lan những ngày đầu đông, cuối cùng, thời khắc cũng tới rồi.
Đang đuổi theo dòng suy nghĩ, bỗng anh nắm lấy tay tôi, kéo tôi ra khỏi không gian ngập mùi café.
- Ra ngoài nào, anh sẽ cho em xem cái này!
-Chúng ta chưa thanh toán mà...
-Anh đã thanh toán từ khi ra lấy đường thêm vào cốc rồi.
Con đường dẫn đến bìa rừng chảy dài thăm thẳm. Chợt anh dừng lại. Bàn tay ấm nóng siết vào bả vai đang đau mỏi của tôi, anh chỉ lên trời.
Lấp lánh những ánh sáng đủ màu. Cực quang, là cực quang .
-Em biết không, đất nước này là nơi duy nhất có cực quang do gần sát với bắc cực. Em có thấy hàng vạn tia lấp lánh kia không. Mỗi khi anh nhìn thấy, anh lại cảm giác có một điều kì lạ thôi thúc anh phải chờ cho tới khi cực quang biến mất mới thôi.
- Cảm giác đó gọi là mãn nguyện.
- Ừ, và giống như có một đôi cánh trên nền trời vậy
- Đôi cánh thiên sứ?
- Ừ.
Cứ thế, tôi ở bên anh hàng giờ liền, cho tới khi bắt gặp mảnh cuối cùng của cực quang.
- Anh có thể gặp lại em không?
- Dĩ nhiên.
- Vậy khi gặp lại, anh sẽ được gặp một qúy cô điềm tĩnh hay một cô bé nhộn nhịp?
- Tùy vào hôm anh gặp, em vui hay buồn.
Tôi quay bước, khi ngoảnh lại, tôi thấy nụ cười trên môi anh, không hề tắt. Một chàng trai thú vị. Rảo bước về nhà trên con đường lất phất tuyết bay, tôi bất giác mỉm cười. Tôi vẫn chưa kịp hỏi tên anh.
Những ngày đầu đông. Mảnh đất Phần Lan lạnh lẽo với gió rít và tuyết rơi. Cả khuôn viên Đại học Vaass đều đã phủ tuyết trắng xóa. Sophie vừa vào đến thư viện. Lạnh quá, cô lẩm bẩm. Cô chưa bao giờ thích tuyết, dù đó là niềm yêu thích của biết bao người. Sống trên mảnh đất này đã 4 năm, nhưng cô vẫn không quen được cái khắc nghiệt của khí hậu nơi đây. Nó luôn cho cô một cảm giác bất an. Bởi cô vốn sợ mùa đông.
Cô ôm chồng sách vừa tìm được trên tay đi đến cuối giá sách, một tay cố gắng giữ để cho sách không bị rơi, một tay cô cố với quyển sách ở phía trên cùng. Loay hoay mãi nhưng cô không thể nào lấy được quyển sách đấy, chân tay đã mỏi nhừ. Có tiếng bước chân ngay cạnh, một bàn tay đưa lên lấy ngày quyển sách cô đang cố với.
-Excuse me, this book…
Không kịp nhìn xem đó là ai, Sophie đã lên tiếng.
-Lần sau hãy dùng đôi cánh để bay lên, cô gái ạ.
Chàng trai mỉm cười. Sophie giật mình quay sang thì phát hiện ra đây là chàng trai đã chụp lén mình.
-Anh đã chụp lén em, bây giờ, còn định lấy luôn cuốn sách em đang cần sao?
-À, anh chỉ đang giúp một thiên thần lỡ bỏ quên đôi cánh ở nhà thôi.
Hai người chọn một bàn cạnh cửa sổ trong thư viện, nơi có thể nhìn ra toàn khung cảnh của vườn hoa và sân trường từ tầng 5. Đặt chồng sách của Sophie xuống bàn, chàng trai lên tiếng:
-Em không có ý định biết tên của người đã giúp em có một đôi cánh à?
-Anh cũng đâu có biết tên em?
-Nếu anh biết thì sao?
-Thì em sẽ dạy anh cách làm một thiên thần. – Sophie tinh nghịch.
-Em nhớ nhé, Sophie!
Cô mở to mắt nhìn chàng trai trước mắt mình, mặt thoáng đỏ. Anh ấy biết tên mình?
-Nào, chàng trai chụp lén, giờ thì em muốn biết tên anh.
-Leo. Cũng là tên cung hoàng đạo của anh.
Một chàng trai cung sư tử. Nét mặt Sophie thoáng chau lại. Có một cái gì đó như chùng lại, đứng khựng trong cô. Cô yên lặng, rồi không nói thêm gì.
-Em sao thế?
-À không.
Cô cười thật tươi. Hai người lại tiếp tục trò chuyện vui vẻ. Sophie quả thực rất cởi mở, cách nói chuyện của cô khiến người khác không thể không chú ý. Đã 4h chiều, uống nốt ngụm café trong cốc, Sophie cho hết sách vào balo, rồi đứng dậy.
-Bây giờ thì đến lúc làm một thiên thần rồi. Anh theo em.
Công viên không đông đúc như mọi khi. Có lẽ vì tuyết rơi nhiều quá. Thật may, chiếc xích đu hôm nay không có ai chơi. Sophie chạy lại gần, leo lên, rồi tung chiếc xích đu.
-Anh lên đi, hay là anh vẫn cần một đôi cánh? Nhìn em này!
Sophie lấy đà, chiếc xích đu mỗi lúc lại lên cao hơn. Rồi cô tung người và đáp đất một cách đẹp mắt. Leo leo lên cái bên cạnh, rồi đưa người để cái xích đu chuyển động. Anh lấy đà rồi thử tung người ra như Sophie nhưng lại ngã nhoài xuống đất.
-Thì ra không phải ai cũng làm được thiên thần. – Sophie trêu chọc.
Rồi cô phá lên cười, tiếng cười trong vắt như thức tỉnh cả khu vui chơi trong mùa đông xám xịt. Hai người đùa nghịch bên cái xích đu rồi chơi trò ném tuyết. Họ cười đùa vui vẻ cứ như thể đã từng là thân thuộc, dù chỉ vừa trò chuyện với nhau đôi lần.
-Em có thích mùa đông không?
-Không.
-Tại sao? Đa số các cô gái đều nói là thích mùa đông.
-Bởi những cô gái anh quen không bị mùa đông cướp đi một nửa linh hồn.
-Ý em là?
Sophie không trả lời. Cô khẽ thở dài, phóng tầm mắt ra xa. Cái nhìn đăm chiêu, lơ đãng của cô khiến Leo lo lắng. Leo thoáng nhìn thấy nụ cười gượng gạo trên môi cô, cái nụ cười tê tái, hanh hao khó tả…Bầu trời ngày đông u ám như chính cái cảm giác của Leo lúc này.
Là ai, ai đã lấy mất đôi cánh của em?
Trời dần sẩm tối. Sophie đứng dậy mang lại túi xách trên vai rồi quay lưng bước đi.
-Em về đây.
-Đợi anh, anh sẽ đưa em về.
Nhiều ngày sau đó, Leo không còn bắt gặp Sophie tung người trên chiếc xích đu trong công viên, cũng không còn thấy cô cặm cụi ngồi đọc sách trong thư viện nữa.
Anh không biết số điện thoại của cô, cũng không biết địa chỉ nhà cô ở đâu. Tất cả những gì anh biết, chỉ là một cái tên, và một đôi cánh để quên của thiên thần…
Ngày lại ngày, mùa đông vẫn tiếp diễn. Gió vẫn rít và tuyết vẫn rơi, tiết trời Phần Lan xám xịt. Leo đẩy cánh cửa Flower Café bước vào, anh định chọn cho mình chiếc bàn trong góc cho yên tĩnh thì thấy nó đã có người ngồi. Anh đang bước lại một chiếc bàn trống thì bỗng có tiếng gọi:
-Chàng trai cung sư tử, em ở đây!
Leo quay lưng lại, thì ra, người ngồi đó chính là em – vẫn hồn nhiên, trong trẻo như lần đầu anh trông thấy.
-Lâu nay em đi đâu, anh tìm em mãi?
-Tìm em? Không dễ để tìm một thiên thần đâu anh. – Sophie cười.
Anh không biết chuyện gì đã xảy ra với cô, nhưng gặp được cô, ngắm nhìn nụ cười của cô, được nói chuyện với cô, mọi thứ khiến anh thấy an tâm hơn trước. Cô đã không biến mất, cô vẫn ở đây, ngay cạnh anh lúc này.
-Cho anh số điện thoại của em, để đề phòng có ngày em lại mất tích!
Sophie đưa tay ra định cầm lấy điện thoại trên bàn nhưng Leo đã nhanh tay hơn. Anh mở vội khóa màn hình với ý định nháy sang số điện thoại của mình.
Bất chợt, bàn tay anh ngừng lại,khuôn mặt đứng sững, anh nhìn chăm chăm vào màn hình nền của chiếc điện thoại.
-Rất giống đúng không…?
Sophie nhìn anh, khẽ nói…
Cô chưa bao giờ thích tuyết, dù đó là niềm yêu thích của biết bao người. Nó luôn cho cô một cảm giác bất an.
“Cô gái có làn da nâu màu mật, thắt bím tóc dài, cười khúc khích và đang cố tung người lên cao trên xích đu ấy tên Sophie. Nếu anh muốn yêu cô ấy, thì hãy làm cô ấy tổn thương trước đã.”
Sophie co chân, rồi lại duỗi, những động tác chân liên tục trong khoảng không, cô cố gắng đẩy chiếc đu cao hơn nữa. Lũ trẻ trong khu vui chơi không lạ gì cô, một cô sinh viên năm thứ 3, ham vui và tính tình như trẻ con, cô luôn chiếm giữ chiếc xích đu bên phải, rồi tung hoành với nó. Nói tung hoành là không sai đâu. Đầu tiên, cô sẽ cố làm sao cho chiếc xích đu bay càng cao càng tốt, sau đó, khi chiếc xích đu đạt tới giới hạn, cô sẽ tung người ra khỏi nó, lộn vòng và đáp xuống đất như một diễn viên nhào lộn thực thụ. Cảnh tượng ấy khiến lũ trẻ thích thú.
Có đôi lúc, Sophie hơi quá đà, dẫn đến việc cô sẽ bị trật cổ chân, hoặc trầy trụa một ít, nhưng tất cả chẳng đáng là gì so với cảm giác được tung người vào khoảng không chếnh choáng kia, rồi ngã phịch xuống đất. Khoảnh khắc thấy mình rơi tự do, dù chỉ trong phút chốc đủ để cô mãn nguyện và thoải mái nguyên cả ngày. Sophie quá kì lạ.
Cách bãi vui chơi của trẻ em 10m, một vài băng ghế gỗ sồi được đặt rải rác để những người đi bộ trong công viên có thể ngồi nghỉ, trên một băng ghế xù xì, Leo nhanh tay bấm máy ghi lại những khung ảnh thú vị vừa lọt vào tầm mắt của anh.
Một cô gái nhỏ nhắn, tóc đen, mắt nâu, mặc chiếc quần jean bụi bặm, khoác jacket ngoài áo phông lẫn đôi giày thể thao đầy hình vẽ nghịch ngợm. Một cơn gió tươi mới, đầy màu sắc thổi vào khu vui chơi nằm lọt thỏm giữa công viên của một thành phố buồn tẻ, quanh năm tuyết phủ.
Phần Lan, xám xịt những mây và lạnh lẽo bởi hàng triệu phân tử tuyết li ti. Phần Lan khiến người ta thở ra khói, phả vào thịt da cái lạnh như cắt xé. Phần Lan, Leo nhìn thấy Sophie cũng ở Phần Lan.
Ngay khi lia máy ảnh đến góc vui chơi dành riêng cho trẻ em, Leo đã thấy tim mình đập mạnh. Không phải tiếng sét tình ái phủ chụp lên anh, mà là do hoạt chất Adrenalin bỗng chốc sục lên trong máu, phải, thời khắc Sophie buông tay khỏi xích đu, vút lên không gian trống ấy là lúc tim anh đập liên hồi. Nỗi sợ mơ hồ cho cô gái lạ lẫm dâng lên, rồi lại cân bằng. Cô đáp đất, thích thú cười váng lên. Leo cũng mỉm cười.
Nhiều ngày sau đó, anh vẫn thấy cô chơi cùng xích đu. Vẫn kiểu ăn mặc đầy sắc màu, vẫn nụ cười hồn nhiên, nếu không phải một lần tình cờ nhìn thấy biểu tượng của đại học Vaass thì anh chẳng thể tin cô đang theo học ở đấy. Càng không thể tin rằng cô là một trong 3 người Việt hiếm hoi nhận học bổng toàn phần chương trình đào tạo chuyên sâu về ứng dụng toán học. Jolie, bạn của anh đã ca tụng cô gái gốc Việt ấy không tiếc lời, rằng cô ấy là một người điềm tĩnh, sâu sắc, rằng cô ấy thân thiện, không qúa cởi mở nhưng có thể dễ dàng bắt chuyện. Nhưng cô gái mà anh đang nhìn thấy lại như một cô hoạt náo viên. Rốt cuộc, đâu mới là Sophie?
Jolie khẳng định người trong bức ảnh của anh là Sophie Trịnh, hay còn có cái tên Việt là Tiêu Tương, còn anh, lại như phủ nhận đi một phần tính cách trầm tĩnh thuộc về cô mà Jolie đề cập. Anh chỉ luôn thấy cô sống náo nhiệt và ồn ào thôi. Và anh chỉ biết một Sophie luôn trong tầm ngắm khung ảnh của anh thôi.
Lan man suy nghĩ về Sophie, anh chợt nhận ra mùi hương dưa mát ngọt lảng vảng gần mình. Sophie ngồi xuống băng ghế cách anh hai bước chân. Cô lấy một cuốn sách từ trong chiếc balo Denim ra rồi vùi đầu vào đọc say sưa. Leo bắt gặp tia nhìn dịu dàng mà mắt mình đang dành cho cô bé, có nên hỏi chuyện không nhỉ? Cô ấy sẽ nghĩ gì khi mình bắt chuyện. Có nên mỉm cười và nói câu gì hay ho không…
Phân vân, rồi khi Leo thu hết can đảm để bước về phía Sophie, cô bật dậy,nhìn anh, nhoẻn cười rồi bước ngang qua mặt anh. Nhanh như gió, cô sải bước về phía khúc ngoặt cuối đường. Hẫng, Leo ngồi thụp xuống, hổn hển cười, ôi, mình làm sao thế này, mình đâm ra nhút nhát với một cô gái từ khi nào thế nhỉ? Nói rồi, anh xoay người lại, đuổi theo cái bóng khoác balo denim đang dần khuất sau khúc ngoặt cuối đường.
-Hey girl!
-Me?
-Yup, can I talk you about something?
-No, I’m busy.
-Please, wait… I like you.
-Excuse me, do you like me?
-Em có bỏ quên đôi cánh ở nhà không?
-Em không có cánh.
-Thế mà anh ngỡ em có một đôi cánh khi tung người khỏi xích đu đấy, hẳn là em vứt nó ở nhà rồi.
-Có lẽ em đã có một đôi, nhưng chẳng hiểu tên quái gở nào lấy mất, nên thay vì bay lên trời, em lại phải đáp phịch xuống đất đó thôi. Còn chuyện gì không ạ?
-Còn chứ, chúng ta có thể gặp nhau không?
-Trừ khi anh tìm được đôi cánh mới cho em.
-Không cần quá lâu đâu, cho anh một phút, em sẽ có ngay.
-30 giây không hơn.
-Đây này.
Bức ảnh chụp Sophie từ lâu, không thấy mặt, chỉ thấy tấm lưng nhỏ, hai bàn tay nắm lấy hai bên dây đu, và ở trên vai, một đôi cánh màu trắng chập chờn, nửa như ảo, nửa như thật.
-Anh chụp bức ảnh này từ lâu, và em thấy không, em có hẳn một đôi cánh đấy.
-Có lẽ là chúng ta nên vào một quán ấm hơn, để nghe anh giải thích về sự lén lút này, anh nhỉ?
-Em không bận à?
-Có chứ, em bận hẹn café với một người chụp lén em.
Rồi Sophie nhoẻn cười. Trong vắt. Mảnh cười trong ấy vắt ngang đôi mắt Leo như một sợi màu sáng trong nền tối. Leo chộp lấy, bằng mắt, và trong lúc Sophie vẫn đang nhún nhảy dẫn đường đến quán ưa thích của cô, Leo đã kịp giấu mảnh màu ấy vào ngăn kéo bí mật nơi tim anh.
Flower coffee. Bàn số 4.
Một capuccino ấm ngọt cho tôi, một expresso thơm rẫy cho anh. Chàng trai này là kẻ đã chụp lén tôi, cũng là kẻ đã photoshop bậy bạ, làm cho lưng của tôi mọc thêm cánh, chợt, bả vai nhức mỏi, tôi xoay nhẹ cần cổ, anh ta vội chộp thêm một bức nữa.
- Em sẽ xinh đẹp hơn nếu không nhìn anh như thể muốn giết anh.
- Anh cũng sẽ là người tử tế hơn nếu bỏ thói quen chụp lén người khác.
Tôi nhíu mày, rồi phì cười. Một phần nghìn của giây, tôi thấy trong đôi mắt nâu sóng sánh kia là cả một biển đắm say. Một ánh mắt quen thuộc! Không phải anh, nhất định không phải anh… Sophie tự nhủ.
Ngoài trời, từng bông tuyết đã bắt đầu rơi nhè nhẹ, mùa đông tới rồi. Phần Lan những ngày đầu đông, cuối cùng, thời khắc cũng tới rồi.
Đang đuổi theo dòng suy nghĩ, bỗng anh nắm lấy tay tôi, kéo tôi ra khỏi không gian ngập mùi café.
- Ra ngoài nào, anh sẽ cho em xem cái này!
-Chúng ta chưa thanh toán mà...
-Anh đã thanh toán từ khi ra lấy đường thêm vào cốc rồi.
Con đường dẫn đến bìa rừng chảy dài thăm thẳm. Chợt anh dừng lại. Bàn tay ấm nóng siết vào bả vai đang đau mỏi của tôi, anh chỉ lên trời.
Lấp lánh những ánh sáng đủ màu. Cực quang, là cực quang .
-Em biết không, đất nước này là nơi duy nhất có cực quang do gần sát với bắc cực. Em có thấy hàng vạn tia lấp lánh kia không. Mỗi khi anh nhìn thấy, anh lại cảm giác có một điều kì lạ thôi thúc anh phải chờ cho tới khi cực quang biến mất mới thôi.
- Cảm giác đó gọi là mãn nguyện.
- Ừ, và giống như có một đôi cánh trên nền trời vậy
- Đôi cánh thiên sứ?
- Ừ.
Cứ thế, tôi ở bên anh hàng giờ liền, cho tới khi bắt gặp mảnh cuối cùng của cực quang.
- Anh có thể gặp lại em không?
- Dĩ nhiên.
- Vậy khi gặp lại, anh sẽ được gặp một qúy cô điềm tĩnh hay một cô bé nhộn nhịp?
- Tùy vào hôm anh gặp, em vui hay buồn.
Tôi quay bước, khi ngoảnh lại, tôi thấy nụ cười trên môi anh, không hề tắt. Một chàng trai thú vị. Rảo bước về nhà trên con đường lất phất tuyết bay, tôi bất giác mỉm cười. Tôi vẫn chưa kịp hỏi tên anh.
Những ngày đầu đông. Mảnh đất Phần Lan lạnh lẽo với gió rít và tuyết rơi. Cả khuôn viên Đại học Vaass đều đã phủ tuyết trắng xóa. Sophie vừa vào đến thư viện. Lạnh quá, cô lẩm bẩm. Cô chưa bao giờ thích tuyết, dù đó là niềm yêu thích của biết bao người. Sống trên mảnh đất này đã 4 năm, nhưng cô vẫn không quen được cái khắc nghiệt của khí hậu nơi đây. Nó luôn cho cô một cảm giác bất an. Bởi cô vốn sợ mùa đông.
Cô ôm chồng sách vừa tìm được trên tay đi đến cuối giá sách, một tay cố gắng giữ để cho sách không bị rơi, một tay cô cố với quyển sách ở phía trên cùng. Loay hoay mãi nhưng cô không thể nào lấy được quyển sách đấy, chân tay đã mỏi nhừ. Có tiếng bước chân ngay cạnh, một bàn tay đưa lên lấy ngày quyển sách cô đang cố với.
-Excuse me, this book…
Không kịp nhìn xem đó là ai, Sophie đã lên tiếng.
-Lần sau hãy dùng đôi cánh để bay lên, cô gái ạ.
Chàng trai mỉm cười. Sophie giật mình quay sang thì phát hiện ra đây là chàng trai đã chụp lén mình.
-Anh đã chụp lén em, bây giờ, còn định lấy luôn cuốn sách em đang cần sao?
-À, anh chỉ đang giúp một thiên thần lỡ bỏ quên đôi cánh ở nhà thôi.
Hai người chọn một bàn cạnh cửa sổ trong thư viện, nơi có thể nhìn ra toàn khung cảnh của vườn hoa và sân trường từ tầng 5. Đặt chồng sách của Sophie xuống bàn, chàng trai lên tiếng:
-Em không có ý định biết tên của người đã giúp em có một đôi cánh à?
-Anh cũng đâu có biết tên em?
-Nếu anh biết thì sao?
-Thì em sẽ dạy anh cách làm một thiên thần. – Sophie tinh nghịch.
-Em nhớ nhé, Sophie!
Cô mở to mắt nhìn chàng trai trước mắt mình, mặt thoáng đỏ. Anh ấy biết tên mình?
-Nào, chàng trai chụp lén, giờ thì em muốn biết tên anh.
-Leo. Cũng là tên cung hoàng đạo của anh.
Một chàng trai cung sư tử. Nét mặt Sophie thoáng chau lại. Có một cái gì đó như chùng lại, đứng khựng trong cô. Cô yên lặng, rồi không nói thêm gì.
-Em sao thế?
-À không.
Cô cười thật tươi. Hai người lại tiếp tục trò chuyện vui vẻ. Sophie quả thực rất cởi mở, cách nói chuyện của cô khiến người khác không thể không chú ý. Đã 4h chiều, uống nốt ngụm café trong cốc, Sophie cho hết sách vào balo, rồi đứng dậy.
-Bây giờ thì đến lúc làm một thiên thần rồi. Anh theo em.
Công viên không đông đúc như mọi khi. Có lẽ vì tuyết rơi nhiều quá. Thật may, chiếc xích đu hôm nay không có ai chơi. Sophie chạy lại gần, leo lên, rồi tung chiếc xích đu.
-Anh lên đi, hay là anh vẫn cần một đôi cánh? Nhìn em này!
Sophie lấy đà, chiếc xích đu mỗi lúc lại lên cao hơn. Rồi cô tung người và đáp đất một cách đẹp mắt. Leo leo lên cái bên cạnh, rồi đưa người để cái xích đu chuyển động. Anh lấy đà rồi thử tung người ra như Sophie nhưng lại ngã nhoài xuống đất.
-Thì ra không phải ai cũng làm được thiên thần. – Sophie trêu chọc.
Rồi cô phá lên cười, tiếng cười trong vắt như thức tỉnh cả khu vui chơi trong mùa đông xám xịt. Hai người đùa nghịch bên cái xích đu rồi chơi trò ném tuyết. Họ cười đùa vui vẻ cứ như thể đã từng là thân thuộc, dù chỉ vừa trò chuyện với nhau đôi lần.
-Em có thích mùa đông không?
-Không.
-Tại sao? Đa số các cô gái đều nói là thích mùa đông.
-Bởi những cô gái anh quen không bị mùa đông cướp đi một nửa linh hồn.
-Ý em là?
Sophie không trả lời. Cô khẽ thở dài, phóng tầm mắt ra xa. Cái nhìn đăm chiêu, lơ đãng của cô khiến Leo lo lắng. Leo thoáng nhìn thấy nụ cười gượng gạo trên môi cô, cái nụ cười tê tái, hanh hao khó tả…Bầu trời ngày đông u ám như chính cái cảm giác của Leo lúc này.
Là ai, ai đã lấy mất đôi cánh của em?
Trời dần sẩm tối. Sophie đứng dậy mang lại túi xách trên vai rồi quay lưng bước đi.
-Em về đây.
-Đợi anh, anh sẽ đưa em về.
Nhiều ngày sau đó, Leo không còn bắt gặp Sophie tung người trên chiếc xích đu trong công viên, cũng không còn thấy cô cặm cụi ngồi đọc sách trong thư viện nữa.
Anh không biết số điện thoại của cô, cũng không biết địa chỉ nhà cô ở đâu. Tất cả những gì anh biết, chỉ là một cái tên, và một đôi cánh để quên của thiên thần…
Ngày lại ngày, mùa đông vẫn tiếp diễn. Gió vẫn rít và tuyết vẫn rơi, tiết trời Phần Lan xám xịt. Leo đẩy cánh cửa Flower Café bước vào, anh định chọn cho mình chiếc bàn trong góc cho yên tĩnh thì thấy nó đã có người ngồi. Anh đang bước lại một chiếc bàn trống thì bỗng có tiếng gọi:
-Chàng trai cung sư tử, em ở đây!
Leo quay lưng lại, thì ra, người ngồi đó chính là em – vẫn hồn nhiên, trong trẻo như lần đầu anh trông thấy.
-Lâu nay em đi đâu, anh tìm em mãi?
-Tìm em? Không dễ để tìm một thiên thần đâu anh. – Sophie cười.
Anh không biết chuyện gì đã xảy ra với cô, nhưng gặp được cô, ngắm nhìn nụ cười của cô, được nói chuyện với cô, mọi thứ khiến anh thấy an tâm hơn trước. Cô đã không biến mất, cô vẫn ở đây, ngay cạnh anh lúc này.
-Cho anh số điện thoại của em, để đề phòng có ngày em lại mất tích!
Sophie đưa tay ra định cầm lấy điện thoại trên bàn nhưng Leo đã nhanh tay hơn. Anh mở vội khóa màn hình với ý định nháy sang số điện thoại của mình.
Bất chợt, bàn tay anh ngừng lại,khuôn mặt đứng sững, anh nhìn chăm chăm vào màn hình nền của chiếc điện thoại.
-Rất giống đúng không…?
Sophie nhìn anh, khẽ nói…