Chương 6
ÔNG VUA TRẺ CỦA ĐẤT NƯỚC NHỮNG HÒN ĐẢO ĐEN
ÔNG VUA TRẺ CỦA ĐẤT NƯỚC NHỮNG HÒN ĐẢO ĐEN
- Thưa ngài, ngài sẽ biết là - Chàng thanh niên nói tiếp - Cha tôi có
tên là Mahmound, vua của đất nước này. Đó là quốc gia Những Hòn Đảo Đen.
Có tên như vậy vì có bốn ngọn núi nhỏ kề bên, trước đây vốn là những cù
lao Kinh đô của vương quốc mà cha tôi ngự trị, chính là chỗ hồ nước mà
ngài nhìn thấy đó. Chuyện tôi kể tiếp sau đây sẽ làm ngài rõ tất cả
những sự đổi thay này.
Cha tôi mất vào tuổi bảy mươi. Vừa lên nối ngôi thì tôi lấy vợ, người mà
tôi chọn để cùng tôi chia sẻ vương quyền là cô em họ. Tôi có đủ lý do
để hài lòng về những biểu hiện tình yêu của cô ấy đối với tôi. Còn về
phía mình, tôi cũng hết lòng yêu thương trìu mến hoàng hậu vợ mình. Cuộc
tình duyên êm ấm và hạnh phúc này kéo dài được năm năm. Rồi sau đó, tôi
nhận thấy hoàng hậu cô em họ của tôi không còn thích tôi nữa.
Một hôm, sau bữa trưa, nàng đi tắm. Tôi cảm thấy buồn ngủ và đặt mình
nằm xuống một trường kỷ. Hai thị nữ của vợ tôi lúc đó ở trong phòng, tới
ngồi một ở phía đầu, một phía chân, tay cầm quạt phe phẩy vừa để đuổi
không khí nóng bức, vừa để xua lũ ruồi có thể làm cho tôi mất ngủ. Các ả
tưởng là tôi ngủ say nên khẽ cùng nhau trao đổi chuyện trò. Nhưng tôi
chỉ nhắm mắt chưa ngủ nên nghe rõ mồn một câu chuyện của hai cô ả.
Một ả nói nói với ả kia: “Đúng là hoàng hậu đã sai lầm là không yêu một
ông hoàng vô cũng dễ thương như đức vua của chúng ta" - "Đúng vậy - Ả
kia đáp - Phần tôi, tôi chẳng hiểu ra sao cả. Tại sao mà đêm nào bà ấy
cũng đi ra ngoài cung điện, để mặc nhà vua nằm một mình. Liệu ông chồng
có biết không nhỉ?" - "Ồ, làm sao mà nhà vua thấy được? - Ả đầu tiên nói
- Tối nào mà bà ấy chả pha vào nước uống của chồng một chất dược thảo
gì đó làm cho nhà vua ngủ say như chết, bà ấy tha hồ muốn đi đâu thì đi.
Rạng sáng trở về lại vào nằm cạnh chồng cho ông ngửi một thứ hương gì
đó rồi đánh thức dậy”.
Ngài thử xét xem, thưa ngài đáng kính, tôi ngạc nhiên biết chừng nào khi
nghe được chuyện trò của hai ả và điều đó đã khiến tôi nghĩ gì. Tuy
nhiên, dù xúc động tới đâu, tôi cũng có đủ sức kiềm chế để không lộ ra
trên nét mặt. Tôi làm như vừa thức giấc và chẳng nghe thấy gì sất.
Hoàng hậu từ buồng tắm ra. Chúng tôi cùng nhau dùng bữa chiều và trước
khi đi ngủ, nàng tự tay đem một cốc nước đầy mà tôi thường có thói quen
uống trước khi lên giường. Nhưng đáng lẽ đưa cốc nước lên miệng thì tôi
lại đi tới một cửa sổ mở và khéo léo đổ nước ra ngoài. Nàng không hay
biết gì cả. Sau đó tôi trả chiếc cốc không vào tay nàng để cho nàng yên
trí là tôi đã uống cạn.
Chúng tôi lên giường nằm và sau một lát, tưởng là tôi đã ngủ say, nàng
trở dậy chẳng nhẹ nhàng chút nào và nói to: “Ngủ đi, và mong là mi chẳng
bao giờ thức dậy nữa!” Nàng nhanh chóng mặc quần áo và bước ra khỏi
phòng...
Kể đến câu đó, Scheherazade thấy trời đã hửng sáng nên ngừng lời.
Dinarzade há hốc miệng nghe chị nói. Schahriar thấy chuyện nhà vua nước
Những Hòn Đảo Đen thật thú vị, xứng đáng với trí tò mò của mình. Ông
đứng lên, rất nóng lòng được nghe tiếp vào đêm sau...
o O o
Một tiếng đồng hồ trước khi trời sáng, Dinarzade thức giấc, không quên nói với hoàng hậu:
- Chị thân yêu, nếu chị không ngủ nữa thì xin hãy kể nốt cho em nghe chuyện nhà vua trẻ xứ Những Hòn Đảo Đen đi.
Scheherazade, nhớ lại đoạn ngừng lại đêm trước rồi kể tiếp như sau:
“Khi hoàng hậu vợ tôi đã đi ra khỏi phòng - Nhà vua nước Những Hòn Đảo
Đen nói tiếp - Tôi cũng vùng dậy, mặc vội quần áo, cầm lấy thanh kiếm,
đuổi theo nàng và chẳng mấy chốc đã nghe thấy bước chân nàng đi phía
trước mình một quãng ngắn. Tôi phải ghìm bước lại và đi nhẹ nhàng hơn vì
sợ nàng nghe thấy. Nàng đi qua nhiều cửa mà cánh cửa tự mở ra vì nàng
đọc câu thần chú gì đó. Cánh cửa cuối cùng mở ra khu vườn mà nàng qua đó
đi ra ngoài: Tôi dừng lại chỗ này sợ nàng nhìn thấy khi qua một bãi
trống. Tôi theo dõi qua bóng tối thấy nàng đi vào một cánh rừng nhỏ mà
đường đi lọt giữa hai bờ giậu cây cối rậm rạp. Tôi đi tới đó bằng một
con đường khác và nấp sau hàng giậu ven một con đường khá dài, tôi trông
thấy nàng sóng bước cùng với một người đàn ông.
Tôi dỏng tai chăm chú nghe lời đối thoại của hai người và đây là những
gì tôi nghe được: “Em không đáng - Hoàng hậu nói với nhân tình - Để
chàng trách móc là quá chậm trễ. Chàng đã biết quá rõ nguyên nhân gì đã
cản trở em đấy. Nhưng nếu tất cả những gì mà em biểu hiện tình yêu đối
với chàng cho đến lúc này vẫn chưa đủ để chàng tin vào sự trung thực của
em thì em sẵn sàng chứng minh bằng những việc làm to tát hơn nữa: chàng
cứ ra lệnh đi, chàng sẽ biết rõ bản lĩnh của em như thế nào. Nếu chàng
muốn thì trước khi mặt trời mọc, em sẽ làm cho kinh thành to lớn và cung
điện lộng lẫy này chỉ còn là một đống đổ nát điêu tàn, chỉ còn là nơi
trú ẩn của chó sói, cú vọ và quạ đen mà thôi. Chàng muốn em làm bật tung
những bức tường thành đá xây vững chắc này, bắn sang bên kia dãy núi
Caucase, ra ngoài chỉ giới của thế gian không? Xin chàng cứ nói lên một
tiếng và tất cả nơi này sẽ thay hình đổi dạng".
Khi hoàng hậu vừa dứt lời thì nàng và tình nhân vừa tới đầu con đường
tôi nấp, chúng quay người để đi vào con đường khác và đi ngang trước mặt
tôi. Tôi đã rút gươm ra khỏi vỏ và vì tên tình nhân đó đi sát về phía
mình, nên một nhát gươm trúng cổ, tôi phóng ra làm hắn ngã lăn xuống
đất. Tôi tưởng là đã giết hắn chết nên đã mau chóng rút đi không cho
hoàng hậu nhìn thấy, dù sao nàng vẫn là họ hàng mà.
Nhát gươm của tôi đã làm nhân tình của vợ tôi tử thương, nhưng bà ta vẫn
giữ được mạng sống cho hắn nhờ phù chú, tuy vậy, có thể nói hắn thành
một phế nhân dở sống dở chết. Lúc đi qua khu vườn để trở về cung, tôi
nghe thấy mụ hoàng hậu kêu khóc rất to nhưng để cho mụ phải kéo dài nỗi
khổ đâu đớn, tôi nương tay để cho mụ sống.
Trở về tới ngự phòng, tôi đi nằm, thoả mãn vì đã trừng trị được cái tên
khốn kiếp đã lăng nhục mình, tôi ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau khi tỉnh
dậy, tôi thấy mụ hoàng hậu nằm bên cạnh...”.
Scheherazade buộc phải ngừng lời ở chỗ này vì thấy vừng đông vừa hé.
- Trời ạ - Dinarzade nói - Em thấy thật bực mình vì chị không kể thêm được nữa.
- Em ơi - Hoàng hậu đáp - Đáng lẽ em phải đánh thức chị sớm hơn. Đó là lỗi tại em đấy nhé.
- Em sẽ sửa chữa đêm nay, cầu xin Thượng đế chứng giám - Dinarzade nói -
Vì em không tin là đức hoàng thượng lại không cùng ý muốn như em muốn
biết đoạn kết của câu chuyện này và em hy vọng là Người sẽ rộng lượng để
chị sống đến ngày mai.
o O o
Dinarzade như đã tự hứa, gọi hoàng hậu dậy rất sớm:
- Chị thân yêu của em - Nàng nói - Nếu chị đã thức thì em xin chị kể nốt
chuyện rất hay về ông vua nước Những Hòn Đảo Đen cho em nghe đi. Em nôn
nóng muốn biết tại sao ông ta lại bị biến nửa người thành đá đen.
- Em sẽ được biết ngay đây - Scheherazade đáp - Với sự chuẩn y của hoàng thượng.
“Nhà vua xứ Những Hòn Đảo Đen nói tiếp: “Vậy là tôi thấy mụ hoàng hậu
nằm cạnh mình. Tôi chẳng biết mụ có ngủ hay không, nhưng tôi nhẹ nhàng
trở dậy, qua văn phòng và mặc áo quần chỉnh tề. Sau thiết triều trở về
cung, tôi thấy hoàng hậu mặc tang phục, đầu tóc tả tơi và có một phần bị
dứt đứt. Mụ đến trước tôi nói:
- Tâu bệ hạ. Cầu mong Người sẽ không lấy làm lạ là thiếp lại ở trong
tình trạng này: ba cái tin đau lòng mà thiếp vừa nhận được là nguyên
nhân chính của nỗi buồn xé ruột mà Người chỉ mới nhìn thấy những dấu
hiệu yếu ớt ở con người thiếp.
- Đó là những tin gì hả hậu? - Tôi hỏi.
- Đó là cái chết của mẫu hậu, mẹ thân yêu của thiếp - Nàng đáp - Cái
chết của phụ thân, cha thiếp bị tử trận và cuối cùng là cái chết của một
trong những đứa em của thiếp bị ngã xuống vực sâu.
Tôi cũng chẳng chút tức giận vì nàng đã bịa ra cớ đó để che giấu nguyên
nhân thực đã làm nàng đau khổ và tôi thấy là nàng không chút nghi ngờ là
tôi đã giết tình nhân của nàng.
- Hậu ạ - Tôi bảo nàng - Không những ta chẳng chê trách gì mà ta cam
đoan là còn muốn đóng góp phần mình vào nữa kia. Ta sẽ cực kỳ ngạc nhiên
nếu thấy hậu vẫn bình thản trước sự mất mát này. Cứ khóc đi, những giọt
nước mắt của hậu chính là những biểu hiện cụ thể của bản chất tuyệt vời
của hậu. Dù vậy ta hy vọng là thời gian và lý trí có thể sẽ mang lại
cho hậu sự dịu dần nỗi buồn phiền bất mãn.
Nàng rút lui vào tư thất và ở đó nàng khóc than thoải mái. Suốt một năm
ròng nàng buồn rầu ủ dột và than khóc không ngừng. Cuối năm đó, nàng xin
tôi cho phép được xây lăng mộ cho mình trong khuôn viên của hoàng thành
nói là nàng muốn vào ở trong đó cho đến ngày nhắm mắt xuôi tay. Tôi y
chuẩn và nàng cho xây một cung điện nguy nga với vòm cuốn cao mà ngồi
đây ta cũng trông thấy được. Nàng đặt tên nó là Cung Giọt Lệ.
Khi hoàn thành, nàng cho khiêng nhân tình tới đó mà trước đây nàng đã
kịp thời giấu hắn ở một nơi nào đó ngay trong đêm tôi đâm hắn trọng
thương. Nàng đã giữ mạng sống cho hắn tới bây giờ nhờ vào những thứ
thuốc nước nàng cho hắn uống và vẫn tiếp tục cho uống hàng ngày từ khi
hắn được đưa tới Cung Giọt Lệ.
Tuy nhiên, với tất cả những pháp thuật nàng có, nàng cũng không sao chữa
lành được cho cái tên khốn kiếp này. Không những hắn không đi không
đứng được, không cả cử động chân tay được mà còn bị câm. Cuộc sống của
hắn chỉ còn thấy ở hai con mắt. Mụ hoàng hậu chỉ còn được an ủi là nhìn
thấy hắn và nói với hắn tất cả những lời âu yếm nhất, đắm say nhất mà
tình yêu điên cuồng của mụ khơi gợi. Mỗi ngày hai lần, mỗi lần kéo dài
khá lâu; mụ đến thăm hắn đều đặn. Tôi nắm được tất cả những cái đó nhưng
vẫn làm như không biết gì cả.
Một hôm, tôi đi tới cung điện Giọt Lệ, tò mò xem mụ hoàng hậu làm gì ở
đó và từ một chỗ nấp kín đáo tôi nghe thấy mụ nói với tình nhân như thế
này: “Em như đứt từng khúc ruột thấy chàng trong tình trạng này; nỗi đau
vò xé mà chàng đang phải chịu đựng, em cũng thấy đau chẳng kém gì
chàng. Nhưng người yêu nhất đời của em ơi! Sao cứ để em nói với chàng
hoài mà chàng không đáp lại. Chàng còn im lặng đến bao giờ đây? Hãy nói
với em một tiếng đi! Ôi, những giây phút êm đềm nhất trong cuộc đời em
là những lúc em ở đây để chia sẻ cùng chàng nỗi đau khôn tả. Em không
thể sống xa chàng. Em muốn có sự hoan lạc được nhìn thấy chàng không
ngừng hơn cả uy quyền trị vì toàn vũ trụ".
Nghe những lời lẽ trên, nhiều lần bị những tiếng nức nở khóc than ngắt
quãng, cuối cùng mất kiên nhẫn, tôi bước từ chỗ nấp tiến đến gần nàng:
"Thưa bà - Tôi bảo mụ - Than khóc thế là đủ rồi đấy. Đã đến lúc cần chấm
dứt đi cái trò đau buồn nó làm nhục cả hai chúng ta. Bà đã hoàn toàn
quên lãng bổn phận của bà đối với tôi và cả đối với chính bà" - "Thưa bệ
hạ - Mụ bảo tôi - Nếu bây giờ còn có chút nào nể trọng hoặc đúng hơn là
lòng thương hại đối với thiếp, thì xin đừng ép buộc thiếp. Hãy để cho
thiếp được vùi mình vào nỗi đau, thời gian cũng khó có thể làm vợi đi
được".
Khi thấy là những lời lẽ của mình không những không làm cho nàng ta tỉnh
ngộ trở về với bổn phận mà lại như chọc vào sự điên khùng của mụ, liền
tôi không nói gì nữa mà quay gót ra về. Còn mụ thì vẫn hàng ngày tới
thăm nom và chăm sóc nhân tình nhưng suốt hai năm ròng mụ vẫn ôm thất
vọng.
Tôi đến cung Giọt Lệ lần thứ hai, khi mụ đang có mặt tại đó. Tôi vẫn nấp
vào chỗ kín và nghe thấy mụ nói với tình nhân: “Thế là đã suốt ba năm
chàng chẳng nói với em một lời và cũng chẳng tỏ ra một dấu hiệu nào đáp
lại những lời than thở âu yếm của em. Có phải vì không còn cảm giác hay
vì khinh miệt em. Ôi nhà mồ! Phải chăng mi đã huỷ hoại đi rồi cái tình
yêu cuồng nhiệt của chàng đối với ta? Phải chăng mi đã khép kín đôi mắt
kia đã từng nhìn ta chan chứa yêu đương và làm cho ta tràn trề hạnh
phúc? Không, không, ta không tin như thế. Tốt hơn hết là mi hãy nói đi,
bằng phép nhiệm màu nào mà mi trở thành nơi gìn giữ một vật báu chưa
từng có trên thế gian này”.
Xin thú thật, thưa ngài, tôi vô cùng phẫn nộ khi nghe những lời trên đây
của mụ, vì rút cục cái tên tình nhân yêu quí kia, cái tên được tôn sùng
rất mực kia không biết ngài có thể tưởng tượng được không? Đó là một
tên thổ dân da đen, sinh trưởng ở xứ sở này. Tôi đã nói là tôi vô cùng
phẫn nộ vì những lời lẽ của mụ nên bất thần bước ra, và đến lượt mình,
tôi cũng kêu cái nhà mồ đó:
- Này hỡi nhà mồ! Sao mi còn không nuốt chửng cái tên quái vật nó đã làm
cho cả loài người ghê tởm đi? Hoặc đúng hơn là sao mi không thiêu cháy
cả đôi nhân tình nhân ngãi khốn kiếp này đi?
Tôi vừa dứt lời, thì mụ hoàng hậu đang ngồi sát cạnh tên da đen, bật đứng lên và như một con điên:
- A! Tên ác độc kia - Mụ bảo tôi- Chính ngươi đã gây nên nỗi đau của ta.
Đừng tưởng là ta không biết mà rất lâu rồi ta chỉ muốn không tỏ ra mà
thôi. Chính cái bàn tay man rợ của ngươi đã làm cho người ta yêu thương
lâm vào tình trạng bi thảm này. Và ngươi lại còn nhẫn tâm đến đây để sỉ
vả một tình nhân tuyệt vọng?
- Phải, chính ta - Tôi nổi giận bừng bừng ngắt lời mụ - Chính ta đã
trừng trị con quỉ này xứng với tội của nó, đáng lẽ ra ta cũng phải đối
xử với mi như vậy, ta hối tiếc là đã không làm thế, mi đã lạm dụng lượng
khoan hồng của ta quá lâu rồi.
Nói đoạn tôi rút thanh kiếm giơ lên cao. Nhưng bình thản nhìn tôi, mụ mỉm cười mai mỉa nói:
- Hãy dẹp cơn thịnh nộ của ngươi lại!
Và ngay lúc đó mụ lẩm bẩm những câu gì tôi không nghe rõ rồi nói thêm:
“Bằng pháp thuật của ta, ta hạ lệnh cho ngươi ngay lập tức biến thành
tượng nửa người nửa đá”. Thế là, thưa ngài, từ lúc đó tôi trở thành ...
như ngài đã trông thấy đấy. Tôi đã chết giữa những người đang sống, và
sống giữa những người đã chết...!”.
Scheherazade tới đây thấy trời hửng sáng, bèn ngừng lại. Dinarzade bảo chị:
- Chị thân yêu của em, em vô cùng biết ơn hoàng đế. Chính nhờ lượng
khoan hồng của Người mà em cực kỳ thích thú được nghe chuyện chị kể.
- Em ơi - Hoàng hậu đáp - Nếu chính lượng khoan hồng của Người mà để cho
chị sống tới ngày mai thì em còn sẽ được nghe những điều làm cho em
thích thú chẳng kém gì những điều chị đã kể.
Khi Schahriar chưa quyết định thay đổi ý dành cho Scheherazade cả tháng thì ông chưa ra lệnh cho xử hoàng hậu hôm đó.
o O o
Vào lúc đêm sắp tàn, Dinarzade gọi chị:
- Chị ơi! Nếu chị không còn ngủ nữa thì hãy kể cho hoàng thượng và em nghe nốt chuyện nhà vua nước Những Hòn Đảo Đen đi.
Scheherazade thức giấc, chiều em gái, bắt đầu kể tiếp: “Nhà vua nửa người, nửa đá tiếp tục kể chuyện mình cho vị hoàng đế nghe:
- Sau đó - Ông nói - Mụ phù thuỷ độc ác này, chẳng xứng để mang danh
hoàng hậu nữa, dùng phép chuyển tôi sang phòng này. Mụ tàn phá kinh đô
vốn rất thịnh vượng và đông đúc dân cư của tôi; huỷ diệt nhà cửa, công
trường và chợ búa, biến thành hồ nước và cả một vùng đồng ruộng hoang
vắng mà ngài đã thấy đó. Những con cá bốn màu trong hồ vốn là bốn loại
dân cư với tôn giáo khác nhau: Cá màu trắng là những tín đồ Hồi giáo; cá
màu đỏ là dân Ba Tư, thờ thần Lửa; cá màu xanh là những tín đồ đạo Cơ
đốc và cá màu vàng là dân Do Thái. Bốn ngọn đồi là bốn hòn đảo mà vương
quốc này mang tên. Mụ phù thuỷ cho tôi biết tất cả những cái đó trong
một cơn giận dữ của mụ chưa dừng lại ở chỗ tàn phá đất nước của tôi,
biến tôi thành nửa người nửa đá, mà hàng ngày còn tới quật vào đôi vai
trần của tôi một trăm roi gân bò. Mỗi lần như thế máu tôi chảy lênh
láng. Sau mỗi cuộc tra tấn, mụ lại trùm lên người tôi một tấm vải thô
dệt bằng lông dê cái, khoác lên bên ngoài chiếc áo gấm mà ngài trông
thấy đây, không phải để làm cho tôi vinh hạnh mà chính là để mỉa mai tôi
đó.
Nói đến đây, nhà vua trẻ xứ Những Hòn Đảo Đen không sao cầm được nước
mắt và vị hoàng đế quá thương cảm cũng không thốt lên được một lời nào
để an ủi nhà vua xấu số. Một lát sau, nhà vua trẻ, ngước mắt lên trời,
kêu to: “Hỡi Đấng tạo hoá tối cao đầy quyền lực, con xin phục tùng mọi
phán xét và mệnh lệnh của Người! Con kiên nhẫn chịu đựng mọi khổ đau vì
đó là ý muốn của Người. Nhưng con mong mỏi tấm lòng đại từ đại bi của
Người sẽ mở lượng hải hà…".
Hoàng đế xúc động về câu chuyện khá ly kỳ, và khoan khoái được trả thù tên da đen khốn kiếp của nhà vua trẻ, bảo ông:
- Ngài hãy cho tôi hay cái mụ phù thuỷ xảo quyệt đó lúc này trốn ở đâu,
và cái tên da đen bẩn thỉu, nhân tình của mụ, đã bị liệm trước khi chết
đó ở chỗ nào.
- Thưa ngài - Nhà vua đáp - Tên nhân tình da đen của mụ, như tôi đã nói
với ngài hiện ở tại Cung Giọt Lệ, trong nhà mồ có hình vòm, và cung điện
này có đường thông sang cái lâu đài về phía cổng hoàng cung. Còn về con
mụ phù thuỷ, tôi không thể nói chính xác được với ngài là mụ trốn ở
đâu, nhưng hàng ngày, cứ mặt trời mọc là mụ tới thăm nhân tình của mụ
sau cuộc hành tội đẫm máu mà nạn nhân là tôi, việc này tôi đã nói với
ngài. Và ngài hẳn cũng thấy rõ là tôi làm sao mà tự vệ chống lại được sự
tàn ác tối dã man đó. Mụ mang đến cho hắn thứ chất lỏng để uống, một
loại thức ăn duy nhất để duy trì sự sống của tên này cho tới nay. Từ khi
hắn bị tử thương, mụ không ngừng than vãn và trách móc về sự câm lặng
của hắn.
- Thưa quốc vương - Hoàng đế hói - Hoàn cảnh ai oán của ngài, có lời
than nào cho đủ. Không ai có thể có một niềm thương cảm sâu sắc với hoạn
nạn của ngài như tôi trong lúc này. Chưa bao giờ có một chuyện kỳ lạ
như thế xảy ra với bất cứ một người nào. Và những người biết và ghi lại
câu chuyện của ngài sẽ có ưu thế là đã thuật lại một sự việc vượt lên
tất cả các sự việc lạ kỳ đã được viết ra từ trước tới nay. Chỉ còn thiếu
có một điều: niềm vui của việc trả hận mà ngài hoàn toàn phải được
hưởng và tôi sẽ không quên tạo ra bằng được cho ngài.
Quả vậy, hoàng đế trong lúc trao đổi với vị quốc vương này, sau khi đã
nói cho ông ta biết mình là ai và tới lâu đài này có mục đích gì, đã dự
định một kế hoạch để trả thù cho vị vương gia này và cùng với ông ta đem
ra bàn bạc.
Họ nhất trí với nhau những biện pháp tiến hành để đạt hiệu quả tốt và
ngày hôm sau sẽ bắt đầu hành động. Đêm đã rất khuya, hoàng đế cần phải
tìm chỗ nghỉ ngơi chốc lát. Còn quốc vương, như mọi khi, ngồi nhắm mắt
thiu thiu (ông có ngủ được đâu kể từ ngày bị phù phép) với chút hy vọng
là có thể sắp được giải thoát khỏi bao nỗi nhọc nhằn.
Ngày hôm sau, thức dậy từ tờ mờ sáng và để bắt đầu hành động hoàng đế
cởi bỏ bộ y phục mặc ngoài cất vào một chỗ kín rồi đi tới Cung Giọt Lệ.
Ông thấy cung điện sáng choang dưới vô vàn những ngọn nến trắng, và một
mùi hương thơm ngào ngạt toả ra từ rất nhiều những chiếc đỉnh bằng vàng
ròng rất đẹp, đặt có hàng có lối thật mỹ quan. Trước tiên ông nhìn thấy
chiếc giường tên da đen nằm, ông rút kiếm và không chút khó khăn, hoá
kiếp cho tên khốn nạn, lôi xác nó ra sân và quẳng xuống giếng. Sau việc
làm đó, ông nằm lên giường của tên da đen, đặt kiếm bên cạnh, đắp mềm
che kín rồi nằm chờ để hoàn tất kế hoạch dự kiến.
Mụ phù thuỷ tới. Việc đầu tiên là mụ đi vào phòng trong đó có nhà vua
nước Những Hòn Đảo Đen, chồng mụ. Mụ lột áo ông ra và bắt đầu quật lên
đôi vai trần của ông đủ một trăm roi gân bò một cách dã man chưa từng
thấy. Cả cung điện vang lên tiếng la hét của vị quốc vương khốn khổ,
nhưng cũng chẳng làm cho mụ phù thuỷ độc ác nương nhẹ tay. “Ngươi đã
chẳng thương gì người tình của ta - Mụ bảo chồng - Thì ngươi cũng đừng
hòng chờ đợi ở ta sự thương hại...”.
Scheherazade kể tới đây, thấy trời đã rạng, bèn thôi không nói tiếp nữa.
– Ôi chúa ơi? Dinarzade kêu lên - Thật vô cùng dã man, cái con mụ phù
thuỷ đó! Thế là phải dừng lại đúng chỗ này. Chị ơi, liệu là mụ có bị
trừng trị thật đích đáng không?
- Em thân yêu - Hoàng hậu đáp - Chị không muốn gì hơn là sẽ cho em biết
vào ngày mai, nhưng chắc em cũng rõ là cái đó còn tuỳ thuộc vào hoàng đế
của chúng ta.
Sau những gì mà Schahriar vừa được nghe, nhà vua chẳng có ý nào muốn cho
hành quyết hoàng hậu Scheherazade cả, ngược lại ông thầm nhủ: ta chẳng
muốn giết nàng chút nào khi câu chuyện ly kỳ này chưa kết thúc. Dù câu
chuyện hay như thế phải kéo dài hai tháng nữa... Ta vẫn hoàn toàn giữ
được lời nguyền kia mà.
o O o
Dinarzade thấy đã đến lúc gọi chị dậy, nàng nói:
- Chị thân yêu của em, nếu chị đã thức thì xin chị kể cho em nghe những gì đã xảy ra ở Cung Giọt Lệ.
Schahriar cũng tỏ ra muốn được thoả mãn trí tò mò như Dinarzade nên
hoàng hậu tiếp tục kể về số phận của nhà vua trẻ bị phù phép.
“- Tâu bệ hạ, sau khi mụ phù thuỷ đã quật đủ một trăm roi vào quốc
vương, chồng mụ rồi, mụ lại choàng lên người ông tấm vải thô lông dê và
phủ ngoài là tấm áo gấm sang trọng. Rồi mụ tới Cung Giọt Lệ, vừa đi vào
vừa kêu than khóc lóc. Mụ đi tới gần chiếc giường mà mụ tưởng là nhân
tình của mụ vẫn nằm đó. Mụ kêu lên: “Độc ác biết chừng nào! Một người
tình dịu hiền và say đắm như ta mà phải chịu nỗi cơ cực như thế này ư?
Ngươi trách ta quá vô nhân đạo khi ta cho ngươi thấy hiệu quả của lòng
căm hận của ta như thế nào. Tên vua độc ác kia, sự tàn bạo của ngươi còn
vượt quá cả hành động trả thù của ta. A! Quân phản bội, mưu hại cuộc
sống của người mà ta tôn sùng, phải chăng người đã mưu hại chính cuộc
sống của ta? Than ôi? - Mụ nói tiếp với hoàng đế mà mụ tưởng là nói với
tên da đen - Mặt trời của em, cuộc sống của em! Chàng vẫn cứ im lặng thế
ư? Phải chăng chàng đã quyết định để em chết mà không có một lời an ủi
nói là chàng yêu em? Linh hồn của em, ít ra thì chàng cũng nên nói với
em một tiếng, em xin chàng đấy”.
Thế là hoàng đế làm như vừa thức giấc sau một giấc ngủ say, và bắt chước
ngôn ngữ của người da đen, nói với hoàng hậu bằng một giọng nghiêm
trang: “Chỉ có uy lực và quyền năng nơi Thượng đế duy nhất, đấng tối cao
tối thượng”. Nghe thấy vậy, mụ phù thuỷ, vô cùng bất ngờ, reo lên, mừng
vui khôn xiết: “Lãnh chúa thân yêu của em - Mụ kêu lên - Em có nhầm
không đấy? Có phải đúng là em đã nghe thấy chàng nói với em không?" -
"Quân khốn kiếp? - Hoàng đế lại nói - Liệu mi có đáng để ta đối thoại
với mi không?" - "Ồ, tại sao - mụ hoàng hậu sững sờ - chàng lại nặng lời
với em như thế” - "Những tiếng kêu khóc, những tiếng rên rỉ của chồng
mi - Ông nói - mà mi hành hạ hàng ngày tàn nhẫn và dã man như vậy làm ta
ngày đêm mất ngủ. Đáng lẽ vết thương của ta khỏi đã lâu và ta đã nói
được rồi nếu mi đã giải phép ma thuật cho hắn. Đó chính là nguyên nhân
làm cho ta câm lặng và để cho mi than vãn hoài" - "Vậy thì - Mụ phù thuỷ
nói - để chàng nguôi giận, em sẵn sàng làm tất cả những gì chàng ra
lệnh. Chàng có muốn em trả lại cho hắn vóc dáng ban đầu không?" - "Ta
muốn mi làm như vậy - Hoàng đế đáp – Và hãy mau mau thả hắn ra, để ta
khỏi bị quấy rầy vì tiếng kêu la của hắn".
Mụ phù thuỷ tức thì rời khỏi Cung Giọt Lệ. Mụ lấy một chén nước, ghé
miệng đọc những câu chú gì đó làm cho chén nước sôi lên sùng sục. Rồi mụ
đi tới buồng giam quốc vương trẻ, chồng mụ. Mụ hất cả chén nước vào
chồng và nói: “Nếu Đấng sáng tạo ra muôn loài tạo ra nhà ngươi với hình
dáng như hiện nay, hoặc là Người ghét giận nhà ngươi, thì hãy cứ giữ
nguyên như thế. Nhưng nếu ngươi phải ở tình trạng này là do pháp thuật
của ta thì hãy trở về vóc dáng cũ và trở lại người như trước”. Mụ vừa
dứt lời thì quốc vương thấy mình bỗng trở lại như xưa, đứng lên thoải
mái. Mừng vui khôn xiết, ông cảm tạ Thượng đế hết lời Mụ phù thuỷ nhìn
ông bảo: “Hãy đi đi, tránh xa lâu đài này, không được bao giờ trở lại
nữa, nếu không thì mất mạng đó”.
Nhà vua trẻ nhượng bộ, chẳng một lời đối hồi, lánh xa mụ phù thuỷ, rút
về một nơl hẻo lánh, kiên tâm chờ thắng lợi của kế hoạch đã bàn mà vị
hoàng đế vừa bắt đầu thực hiện với biết bao may mắn.
Mụ phù thuỷ quay trở lại Cung Giọt Lệ và vừa bước vào mụ vừa nói tưởng như vẫn với người tình da đen của mụ:
- Người yêu thương nhất đời của em - Mụ nói - Em đã làm những gì chàng
ra lệnh. Vậy chẳng còn gì ngăn cản để chàng trở dậy và ban cho em sự
hoan lạc mà em đã bị tước đoạt bấy lâu nay.
Hoàng đế vẫn giả giọng người da đen:
- Những điều mi vừa làm - Ông nói với giọng đột ngột - Chưa đủ cho ta
bình phục, mà mới cất đi được một phần của vết thương, cần phải cắt tận
gốc rễ kia.
- Chàng đen yêu quí - Mụ lại nói - Ý chàng muốn nói gì với tiếng gốc rễ đó?
- Quân khốn kiếp! Mi không hiểu là ta muốn nói đến kinh thành này và
những dân cư của nó và về bốn hòn đảo mà mi đã dùng phép ma huỷ diệt?
Hàng ngày vào nửa đêm, những con cá không quên ngóc đầu lên khỏi mặt
nước hồ kêu gọi trả thù ta và mi. Đó là nguyên nhân chính làm chậm lại
sự bình phục của ta. Hãy mau đi lập lại trật tự tất cả như trước và khi
trở về, ta sẽ đưa tay cho mi và mi sẽ vực ta đứng dậy.
Mụ phù thuỷ tràn trề hy vọng khi nghe những lời nói đó Mụ sung sướng quá
kêu lên: “Trái tim của tôi, linh hồn của tôi, chẳng mấy chốc mà chàng
lại khoẻ khoắn. Em sẽ đi làm tất cả những gì chàng ra lệnh”. Đúng vậy mụ
lập tức đi ngay và khi tới bờ hồ, mụ lấy tay vục nước và niệm chú vào
đó...".
Kể tới đây, thấy trời đã sáng, Scheherazade không muốn nói gì thêm nữa. Dinarzade bảo hoàng hậu:
- Chị ơi, em rất vui thấy quốc vương trẻ xứ Những Hòn Đảo Đen đã được
giải phép của mụ phù thuỷ và em như đã nhìn thấy cả kinh thành và dân cư
của nó trở lại hình thái ban đầu, nhưng em còn băn khoăn chẳng rõ mụ
phù thuỷ rồi sẽ ra sao đây.
- Hãy kiên nhẫn em ạ - Scheherazade nói - Ngày mai em sẽ được thoả mãn
thôi mà, nếu hoàng đế, chúa của chị, cũng bằng lòng như thế.
Schahriar như chúng ta biết, đã có chủ trương rồi, nên đứng lên đi làm nhiệm vụ.
o O o
Dinarzade đúng giờ thường lệ, không quên lên tiếng gọi hoàng hậu:
- Chị thân yêu của em - Nàng nói - Nếu chị không ngủ thì xin chị kể cho
hoàng thượng và em nghe xem số phận của mụ hoàng hậu phù thuỷ ra sao như
lời chị đã hứa.
Scheherazade giữ lời hứa, kể như sau:
“Mụ phù thuỷ đã phù chú vào bàn tay vục nước, vừa đọc mấy câu về những
con cá và hồ nước thì ngay lập tức nhà cửa kinh thành vụt hiện lên.
Những con cá trở lại thành người: đàn ông, đàn bà hoặc trẻ con, tín đồ
Hồi giáo, Cơ Đốc giáo, Ba Tư, hoặc Do Thái, người tự do hoặc nô lệ...
Mọi người đều trở về hình hài cũ. Tất cả những vật dụng, đồ đạc đều ở
nguyên chỗ cũ và vẫn theo trật tự như trước khi bị phù phép. Đoàn tuỳ
tùng đông đúc của hoàng đế hạ trại trên quảng trường lớn không khỏi ngạc
nhiên thấy trong phút chốc mình ở giữa một kinh thành tráng lệ, rộng
rãi và đông dân cư.
Quay trở lại với mụ phù thuỷ, ngay sau khi đã làm cuộc biến đổi kỳ diệu này, mụ tức tốc trở về Cung Giọt Lệ để hái lượm kết quả:
- Lãnh chúa yêu quí của em! - Mụ vừa bước chân vào vừa kêu lên như thế -
Em tới để cùng chàng vui mừng đón nhận sự phục hồi sức khoẻ của chàng;
em đã làm tất cả những gì chàng bảo. Đứng lên chàng! Hãy đưa tay đây cho
em.
- Hãy đến gần đây! - Hoàng đế, vẫn nói giọng người da đen bảo mụ. Mụ bước lại gần.
- Chưa được. Hãy đến gần thêm chút nữa.
Mụ vâng lời. Tức thì ông đứng lên, bất ngờ nắm chặt cánh tay mụ khiến mụ
không hiểu ra sao nữa. Và, bằng một nhát kiếm vung lên, hoàng đế xẻ mụ
ra làm hai, mỗi nửa ngã về một phía. Xong việc, ông để xác mụ nằm tại
chỗ, rời khỏi Cung Giọt Lệ và đến chỗ quốc vương Những Hòn Đảo Đen đang
sốt ruột chờ ông.
- Quốc vương? - Hoàng đế ôm lấy ông, bảo - Ngài hãy vui lên, chẳng còn gì phải sợ hãi nữa, kẻ thù độc ác của ngài không còn nữa.
Nhà vua trẻ không ngớt lời cảm tạ việc làm đầy ân nghĩa của hoàng đế và
để tỏ lòng tri ân, ông chúc cho hoàng đế trường thọ và hưởng mọi vinh
hoa phú quí. Hoàng đế bảo nhà vua trẻ:
- Từ nay ngài có thể sống yên bình trong kinh thành của ngài trừ trường
hợp ngài muốn tới thăm vương quốc của tôi ngay bên cạnh đất nước ngài.
Tôi rất vui lòng được đón tiếp và ở đó ngài cũng sẽ được tôn sùng và
kính trọng chẳng kém gì tại đất nước ngài.
- Tâu hoàng đế hùng cường mà tôi chịu ơn sâu - Nhà vua trẻ nói - Ngài tưởng là đây rất gần kinh đô của ngài ư?
- Phải, ta tin như thế, đi bộ chỉ mất khoảng bốn hoặc năm tiếng thôi mà.
- Phải mất tròn một năm đấy tâu bệ hạ. Đúng là từ quý quốc tới đây ngài
chỉ đi mất đúng như thời gian ngài vừa nói bởi vì đất nước tôi bị phù
phép, nhưng từ lúc này trở đi thì mọi cái đã đổi khác rồi. Nhưng điều đó
chẳng ngăn tôi theo hầu bệ hạ dù phải đi tới cùng trời cuối đất: Bệ hạ
là người đã giải thoát cho tôi và để tỏ lòng suốt đời chịu ơn, tôi quyết
đi theo Người và để lại đất nước tôi cho người khác kế vị không chút
tiếc nuối.
Hoàng đế vô cùng kinh ngạc khi biết là mình hiện ở rất xa vương quốc của
mình và không hiểu sao lại có thể như thế được. Nhưng nhà vua trẻ nước
Những Hòn Đảo Đen đã khéo thuyết phục làm ông hết hoài nghi.
- Cũng không sao cả - Hoàng đế nói - Nỗi mệt nhọc trên đường về lại đất
nước của trẫm đã được đền đáp xứng đáng vì đã giúp được ngài khỏi cơn
hoạn nạn và lại được có một người con trai như ngài. Vì ngài đã cho tôi
vinh dự là quyết một lòng đi theo, mà tôi lại không có con, tôi sẽ coi
ngài như con và chỉ định ngài làm người thừa kế và sẽ nối ngôi tôi.
Cuộc trò chuyện giữa hoàng đế và quốc vương Những Hòn Đảo Đen chấm dứt
bằng những cái ôm hôn thắm thiết. Sau đó nhà vua trẻ chỉ còn nghĩ đến
việc sửa soạn cho cuộc hành trình. Khoảng ba tuần mọi việc đều xong xuôi
và trong sự luyến tiếc của cả triều thần, họ đón từ tay quốc vương một
trong những hoàng thân lên thay ông tiếp tục trị vì đất nước.
Cuối cùng, hoàng đế cùng nhà vua trẻ tuổi lên đường với trăm con lạc đà
chở những của cải quí vô giá lấy từ trong các kho tàng của quốc vương,
tháp tùng là năm chục kỵ sĩ hiên ngang được trang bị đầy đủ. Cuộc hành
trình của họ hoàn toàn thuận lợi. Hoàng đế đã phái sứ giả về trước báo
nguyên nhân sự chậm trễ và các sự cố xảy ra nên khi về tới gần kinh
thành, các quan đại thần đã ra nghênh đón và tâu trình suốt thời gian
dài vắng hoàng đế đất nước vẫn ổn định không có gì thay đổi. Dân chúng
cũng từng đoàn kéo ra hoan nghênh chúc tụng và liên hoan ca múa nhiều
ngày liền.
Sau hôm trở về một ngày hoàng đế kể lại cho tất cả triều thần nghe các
sự việc xảy ra với các chi tiết thật tỉ mỉ và trái với ý định đã làm cho
sự vắng mặt của mình quá lâu. Sau đó hoàng đế công bố việc nhận nhà vua
trẻ xứ Những Hòn Đảo Đen làm hoàng thái tử. Vị quốc vương này đã quyết
định bỏ lại quốc gia rộng lớn của mình để theo và sống cùng hoàng đế,
người đã cứu mình khỏi một tai hoạ khủng khiếp. Cuối cùng hoàng đế đã
ban thưởng cho tất cả quần thần tuỳ theo cương vị lớn nhỏ vì đã tỏ rõ
lòng trung thành với hoàng đế thời gian qua.
Còn về phần lão đánh cá, vì ông ta là nguyên nhân khởi đầu cho sự giải
thoát quốc vương trẻ tuổi nên hoàng đế ban thưởng cho nhiều của cải, và
làm cho ông ta cùng với cả gia đình, sống hạnh phúc cho đến cuối đời”.
Scheherazade kết thúc ở đó câu chuyện về ông lão đánh cá và hung thần.
Dinarzade tỏ ý vô cùng thích thú và Schahriar cũng vậy. Hoàng hậu
Scheherazade nói với hai người là nàng còn biết có một chuyện còn hay
hơn chuyện vừa kể xong và nếu được hoàng đế vui lòng cho phép thì nàng
sẽ kể vào ngày mai vì trời đã bắt đầu hừng sáng.
Schahriar nhớ tới cái hạn một tháng ông đã thầm hứa cho hoàng hậu, vả
lại cũng tò mò muốn biết câu chuyện mới này sẽ có hay như nàng đã nói
không nên ông đứng lên với ý nghĩ sẽ được nghe vào tối hôm sau.
o O o
Dinarzade đã quen lệ, không quên kêu hoàng hậu khi thấy đã tới giờ:
- Chị thân yêu của em! - Nàng nói - Nếu chị không còn ngủ nữa, thì xin
chị, trong lúc chờ trời sáng, chị hãy kể cho em nghe một trong các
chuyện hay mà chị biết.
Scheherazade, không trả lời em, mà kể tiếp luôn cho hoàng đế nghe.