Ngày
xưa, có một ông quan thừa tướng sinh được người con gái tên là Mỵ
Nương, nhan sắc tuyệt trần. Nàng ở cấm cung trong ngôi lầu cạnh bờ sông.
Bấy giờ có một chàng trai con nhà thuyền chài tên là Trương Chi, ngày
ngày đến thả lưới kiếm ăn trên khúc sông đó. Chàng ta thường buông lưới,
vừa hát. Tiếng hát rất hay, khiến cho Mỵ Nương ở trong lầu xao xuyến
say mê.
Một dạo, Trương Chi đi đánh cá ở khúc sông khác. Không được nghe tiếng
hát, Mỵ Nương sinh ra sầu não. Nàng bồn chồn trông đợi. Tiếng hát vẫn
vắng lặng và nàng bắt đầu ốm.
Thừa tướng vội cho mời các lương y đến xem mạch, bốc thuốc. Thuốc uống
đã nhiều mà bệnh Mỵ Nương vẫn không suy chuyển. Sau thừa tướng hỏi dò
những người hầu hạ Mỵ Nương, mới biết là con mình ốm tương tư. Các lương
y khuyên thừa tướng cho gọi anh lái đò đến.
Trương Chi được mời đến thăm Mỵ Nương. Chàng ta đội chiếc nón lá che mất
khuôn mặt mình. Mỵ Nương năn nỉ mãi, phải ra lệnh, Trương Chi mới ngả
nón ra. Nhưng khi nhìn thấy mặt Trương Chi, Mỵ Nương vỡ mộng, vì Trương
Chi xấu xí quá. Nàng cho chàng ra về, và từ đó không còn yêu hình bóng
Trương Chi nữa.
Về phần Trương Chi, từ khi trông thấy Mỵ Nương xinh đẹp, chàng ta thầm
yêu nàng. Chàng tủi cho thân phận nghèo hèn của mình, buồn chán không
thiết gì làm ăn nữa. Chàng hát :
Kiếp này đã dở dang nhau,
Thì xin kiếp khác, duyên sau lại lành.
Trương Chi mang mối tình hận mà chết vì tương tư.
Một dạo sau không ai còn nghe tiếng chàng hát trên sông nữa. Mỵ Nương
lại nhớ tiếng hát, hỏi ra mới biết anh dân chài đã chết. Mỵ Nương sai
đắp cho chàng một nấm mộ cao. Nhưng lạ thay, khi đào mộ lên, thịt xương
Trương Chi đã tan rữa, duy chỉ có trái tim biến thành một khối ngọc sáng
long lanh. Mỵ Nương sai người mang khối ngọc đẽo thành một cái ly nước.
Một hôm, Mỵ Nương cầm chén rót nước, thì lạ thay, hình ảnh người đánh cá
chèo thuyền hiện lên chậm chậm xoay quanh trong lòng chén. Tức thì
tiếng hát năm xưa cũng văng vẳng như than, như trách.
Mỵ Nương chạnh lòng nhớ lại mối tình đã qua. Một giọt nước mắt của nàng rơi xuống chén và tự nhiên chén ngọc tan ra thành nước.
xưa, có một ông quan thừa tướng sinh được người con gái tên là Mỵ
Nương, nhan sắc tuyệt trần. Nàng ở cấm cung trong ngôi lầu cạnh bờ sông.
Bấy giờ có một chàng trai con nhà thuyền chài tên là Trương Chi, ngày
ngày đến thả lưới kiếm ăn trên khúc sông đó. Chàng ta thường buông lưới,
vừa hát. Tiếng hát rất hay, khiến cho Mỵ Nương ở trong lầu xao xuyến
say mê.
Một dạo, Trương Chi đi đánh cá ở khúc sông khác. Không được nghe tiếng
hát, Mỵ Nương sinh ra sầu não. Nàng bồn chồn trông đợi. Tiếng hát vẫn
vắng lặng và nàng bắt đầu ốm.
Thừa tướng vội cho mời các lương y đến xem mạch, bốc thuốc. Thuốc uống
đã nhiều mà bệnh Mỵ Nương vẫn không suy chuyển. Sau thừa tướng hỏi dò
những người hầu hạ Mỵ Nương, mới biết là con mình ốm tương tư. Các lương
y khuyên thừa tướng cho gọi anh lái đò đến.
Trương Chi được mời đến thăm Mỵ Nương. Chàng ta đội chiếc nón lá che mất
khuôn mặt mình. Mỵ Nương năn nỉ mãi, phải ra lệnh, Trương Chi mới ngả
nón ra. Nhưng khi nhìn thấy mặt Trương Chi, Mỵ Nương vỡ mộng, vì Trương
Chi xấu xí quá. Nàng cho chàng ra về, và từ đó không còn yêu hình bóng
Trương Chi nữa.
Về phần Trương Chi, từ khi trông thấy Mỵ Nương xinh đẹp, chàng ta thầm
yêu nàng. Chàng tủi cho thân phận nghèo hèn của mình, buồn chán không
thiết gì làm ăn nữa. Chàng hát :
Kiếp này đã dở dang nhau,
Thì xin kiếp khác, duyên sau lại lành.
Trương Chi mang mối tình hận mà chết vì tương tư.
Một dạo sau không ai còn nghe tiếng chàng hát trên sông nữa. Mỵ Nương
lại nhớ tiếng hát, hỏi ra mới biết anh dân chài đã chết. Mỵ Nương sai
đắp cho chàng một nấm mộ cao. Nhưng lạ thay, khi đào mộ lên, thịt xương
Trương Chi đã tan rữa, duy chỉ có trái tim biến thành một khối ngọc sáng
long lanh. Mỵ Nương sai người mang khối ngọc đẽo thành một cái ly nước.
Một hôm, Mỵ Nương cầm chén rót nước, thì lạ thay, hình ảnh người đánh cá
chèo thuyền hiện lên chậm chậm xoay quanh trong lòng chén. Tức thì
tiếng hát năm xưa cũng văng vẳng như than, như trách.
Mỵ Nương chạnh lòng nhớ lại mối tình đã qua. Một giọt nước mắt của nàng rơi xuống chén và tự nhiên chén ngọc tan ra thành nước.