Ngày
xưa, có một ông già nhà quê có một cô gái đẹp. Trong nhà phải thuê một
đầy tớ trai, ông ta muốn lợi dụng nó làm việc khỏi trả tiền, mới bảo nó
rằng: "Mày chịu khó làm ăn với tao rồi tao gả con gái cho". Người ở mừng
lắm, ra sức làm lụng tới khuya không nề hà mệt nhọc. Nó giúp việc được
ba năm, nhà ông ta mỗi ngày một giàu có.
Ông nhà giàu không còn nghĩ đến lời hứa cũ nữa, đem con gái gả cho con
một nhà phú hộ khác ở trong làng. Sáng hôm sắp đưa dâu, ông chủ gọi đứa ở
lên lừa nó một lần nữa, bảo rằng: "Bây giờ mày lên rừng tìm cho ra một
cây tre một trăm mắt đem về đây làm đũa ăn cưới, thì tao cho mày lấy con
gái tao ngay".
Đứa ở tưởng thật, vác dao đi rừng. Nó kiếm khắp nơi, hết rừng này qua
rừng nọ, không tìm đâu thấy có cây tre đủ trăm mắt. Buồn khổ quá, nó
ngồi một chỗ ôm mặt khóc. Bỗng thấy có một ông lão râu tóc bạc phơ, tay
cầm gậy trúc hiện ra bảo nó: "Tại sao con khóc, hãy nói ta nghe, ta sẽ
giúp cho". Nó bèn đem đầu đuôi câu chuyện ông phú hộ hứa gả con gái cho
mà kể lại. Ông lão nghe xong, mới bảo rằng: "Con đi chặt đếm đủ trăm cái
mắt tre rồi đem lại đây ta bảo".
Nó làm theo y lời dặn, ông dạy nó đọc: "Khắc nhập, khắc nhập" (vào ngay,
vào ngay) đủ ba lần, thì một trăm khúc tre tự nhiên dính lại với nhau
thành một cây trẻ đủ một trăm mắt. Nó mừng quá, định vác về, nhưng cây
tre dài quá, vướng không đi được. Ông lão bảo nó đọc: "Khắc xuất, khắc
xuất" (ra ngay, ra ngay) đúng ba lần thì cây tre trăm mắt lại rời ra
ngay từng khúc.
Nó bèn bó cả lại mà gánh về nhà. Đến nơi thấy hai họ đang ăn uống vui
vẻ, sắp đến lúc rước dâu, nó mới hay là ông chủ đã lừa nó đem gả con gái
cho người ta rồi. Nó không nói gì, đợi lúc nhà trai đốt pháo cưới, bèn
đem một trăm khúc tre xếp dài dưới đất, rồi lẩm bẩm đọc: "Khắc nhập,
khắc nhập" cho liền lại thành một cây tre trăm mắt, đoạn gọi ông chủ đến
bảo là đã tìm ra được, và đòi gả con gái cho nó. Ông chủ lấy làm lạ cầm
cây tre lên xem, nó đọc luôn: "Khắc nhập, khắc nhập", thì ông ta bị
dính liền ngay vào cây tre, không làm sao gỡ ra được. Ông thông gia thấy
vậy chạy đến, định gỡ cho, nó lại đọc luôn: "Khắc nhập, khắc nhập", thì
cả ông cũng bị dính theo luôn, không lôi ra được nữa.
Hai họ thấy thế không còn ai dám lại gần nó nữa. Còn hai ông kia không
còn biết làm thế nào đành van lạy xin nó thả ra cho. Ông chủ hứa gả con
gái cho nó, ông thông gia xin về nhà ngay, nó để cho cả hai thề một hồi
rồi nó mới đọc: "Khắc xuất, khắc xuất" thì hai ông rời ngay cây tre, và
cây tre cũng rời ra trăm khúc.
Mọi người đều lấy làm khiếp phục đứa ở, ông chủ vội gả con gái cho nó, và từ đó không còn dám khinh thường nó nữa.
xưa, có một ông già nhà quê có một cô gái đẹp. Trong nhà phải thuê một
đầy tớ trai, ông ta muốn lợi dụng nó làm việc khỏi trả tiền, mới bảo nó
rằng: "Mày chịu khó làm ăn với tao rồi tao gả con gái cho". Người ở mừng
lắm, ra sức làm lụng tới khuya không nề hà mệt nhọc. Nó giúp việc được
ba năm, nhà ông ta mỗi ngày một giàu có.
Ông nhà giàu không còn nghĩ đến lời hứa cũ nữa, đem con gái gả cho con
một nhà phú hộ khác ở trong làng. Sáng hôm sắp đưa dâu, ông chủ gọi đứa ở
lên lừa nó một lần nữa, bảo rằng: "Bây giờ mày lên rừng tìm cho ra một
cây tre một trăm mắt đem về đây làm đũa ăn cưới, thì tao cho mày lấy con
gái tao ngay".
Đứa ở tưởng thật, vác dao đi rừng. Nó kiếm khắp nơi, hết rừng này qua
rừng nọ, không tìm đâu thấy có cây tre đủ trăm mắt. Buồn khổ quá, nó
ngồi một chỗ ôm mặt khóc. Bỗng thấy có một ông lão râu tóc bạc phơ, tay
cầm gậy trúc hiện ra bảo nó: "Tại sao con khóc, hãy nói ta nghe, ta sẽ
giúp cho". Nó bèn đem đầu đuôi câu chuyện ông phú hộ hứa gả con gái cho
mà kể lại. Ông lão nghe xong, mới bảo rằng: "Con đi chặt đếm đủ trăm cái
mắt tre rồi đem lại đây ta bảo".
Nó làm theo y lời dặn, ông dạy nó đọc: "Khắc nhập, khắc nhập" (vào ngay,
vào ngay) đủ ba lần, thì một trăm khúc tre tự nhiên dính lại với nhau
thành một cây trẻ đủ một trăm mắt. Nó mừng quá, định vác về, nhưng cây
tre dài quá, vướng không đi được. Ông lão bảo nó đọc: "Khắc xuất, khắc
xuất" (ra ngay, ra ngay) đúng ba lần thì cây tre trăm mắt lại rời ra
ngay từng khúc.
Nó bèn bó cả lại mà gánh về nhà. Đến nơi thấy hai họ đang ăn uống vui
vẻ, sắp đến lúc rước dâu, nó mới hay là ông chủ đã lừa nó đem gả con gái
cho người ta rồi. Nó không nói gì, đợi lúc nhà trai đốt pháo cưới, bèn
đem một trăm khúc tre xếp dài dưới đất, rồi lẩm bẩm đọc: "Khắc nhập,
khắc nhập" cho liền lại thành một cây tre trăm mắt, đoạn gọi ông chủ đến
bảo là đã tìm ra được, và đòi gả con gái cho nó. Ông chủ lấy làm lạ cầm
cây tre lên xem, nó đọc luôn: "Khắc nhập, khắc nhập", thì ông ta bị
dính liền ngay vào cây tre, không làm sao gỡ ra được. Ông thông gia thấy
vậy chạy đến, định gỡ cho, nó lại đọc luôn: "Khắc nhập, khắc nhập", thì
cả ông cũng bị dính theo luôn, không lôi ra được nữa.
Hai họ thấy thế không còn ai dám lại gần nó nữa. Còn hai ông kia không
còn biết làm thế nào đành van lạy xin nó thả ra cho. Ông chủ hứa gả con
gái cho nó, ông thông gia xin về nhà ngay, nó để cho cả hai thề một hồi
rồi nó mới đọc: "Khắc xuất, khắc xuất" thì hai ông rời ngay cây tre, và
cây tre cũng rời ra trăm khúc.
Mọi người đều lấy làm khiếp phục đứa ở, ông chủ vội gả con gái cho nó, và từ đó không còn dám khinh thường nó nữa.