Ngày ấy có
đôi bạn chí thân là Quắc và Nhân. Họ đều là con nhà học trò nghèo, lại
đều mồ côi cha mẹ, Quắc được học nhiều hơn bạn: anh chàng làm thầy đồ
dạy trẻ. Tuy bổng lộc chẳng có là bao nhưng Quắc vẫn thường giúp đỡ
Nhân. Đối lại, có lần Quắc bị ốm nặng, giá không có bạn thuốc thang ngày
đêm thì anh khó lòng sống nổi. Sau đó cũng vì sinh kế, đôi bạn phải
chia tay mỗi người một ngả. Trong khi Quắc sống cuộc đời dạy trẻ thì
Nhân cũng đi lang thang đến các vùng xa lạ làm thuê làm mướn. Trải qua
một thời kỳ lang bạt, cuối cùng anh chàng vào làm công cho một phú
thương. Thấy chàng thật thà chăm chỉ, phú thương rất tin cậy. Chẳng bao
lâu Nhân được phú thương gả con gái cho. Vợ Nhân có nhiều của riêng. Vì
thế Nhân nghiễm nhiên trở nên một phú ông có cơ nghiệp kha khá ở trong
vùng. Nhân giàu nhưng không quên tình bầu bạn. Nhân vẫn nhớ tới lời thề
"sống chết sướng khổ có nhau" với Quắc. Nhân cất công đi tìm và sung
sướng thấy Quắc còn sống. Tuy Quắc đang dở năm dạy, nhưng Nhân cũng
thương lượng được với cha mẹ học trò cho con em chuyển sang một cụ đồ
khác rồi đưa Quắc về nhà mình.
Nhân dặn người nhà phải coi Quắc không khác gì mình, cơm nước hầu hạ
không được bê trễ. Nhưng tính vợ Nhân không được như chồng. Xưa nay đối
với những kẻ rách rưới, chị ta thường tỏ vẻ coi thường. Vả, chị ta không
cùng sống những ngày hàn vi với Nhân nên có thấy đâu tình nghĩa giữa
Nhân và Quắc như thế nào. Nhưng thấy chồng trọng đãi khách nên lúc đầu
chị không dám nói gì. Nhân luôn luôn bảo vợ: "Đây là người thân nhất
trong đời tôi. Nếu không có bạn thì tôi chưa chắc đã sống để gặp nàng".
Vợ Nhân chỉ lẩm bẩm: "Khéo! Bạn với bè! Chỉ có ngồi ăn hại". Dần dần vợ
Nhân bực mình ra mặt. Chị ta khó chịu vì cái ông khách lạ tự dưng ở đâu
đến chả giúp ích gì cho nhà mình, chỉ chễm chệ trên giường cao, cơm rượu
mỗi ngày hai bữa. Vợ Nhân trước còn nói mát sau thì ngoa ngoắt ra mặt.
Có hôm người đàn bà ấy đay nghiến cả chồng lẫn khách:
- Chẳng phải bố già, không phải khách nợ, ở đâu lại rước về thờ phụng: ăn no lại nằm. Thôi liệu mà tống quách đi!
Thấy thái độ vợ ngày càng quá quắt, chồng chỉ sợ mất lòng bạn. Một mặt
Nhân thân hành chăm chút bạn chu đáo hơn cả lúc trước, mặt khác Nhân tỷ
tê khuyên dỗ vợ. Nhưng vợ Nhân chứng nào vẫn giữ tật ấy. Về phần Quắc
thì chàng hiểu tất cả. Đã hai lần Quắc cáo bạn xin về nhưng Nhân cố giữ
lại. Thấy bạn chí tình, Quắc lại nấn ná ít lâu. Nhưng hôm đó Quắc quả
quyết ra đi vì chàng vừa nghe được những câu nói xúc phạm nặng nề. Quắc
nghĩ, nếu mình không đi sớm thì có ngày bị nhục với người đàn bà này. Mà
nếu ra đi như mấy lần trước thì sẽ bị bạn chèo kéo lôi thôi.
Một hôm, trời còn mờ sương, Quắc cất lẻn ra khỏi nhà. Để cho bạn khỏi
mất công tìm kiếm, khi đi qua một khu rừng, chàng cởi khăn áo treo lên
một cành cây bên đường. Đoạn Quắc lần mò đến xứ khác trở lại cuộc đời
dạy trẻ. Thấy mất hút bạn, Nhân bổ đi tìm. Khi nghe tin có người bắt
được khăn áo ở mé rừng phía Nam, chàng lật đật đến xem. Nhận rõ ấy là
khăn áo của bạn, Nhân rất thương cảm: "Ta nuôi bạn thành ra hại bạn!
Chắc bạn ta bị cướp giết chết". Nhưng sau đó Nhân lại nghĩ khác: "Bạn ta
ra đi trong túi không có một đồng một chữ thì dầu có gặp cướp cũng
không việc gì. Đây một là hùm beo ăn thịt, hai là bị lạc trong rừng
sâu". Nhân bắt đầu vào rừng tìm Quắc. Không thấy có vết máu, chàng lại
càng hy vọng. Băng hết chông gai, chui hết bụi rậm, Nhân luôn luôn cất
tiếng gọi: "Anh Quắc ơi! Quắc! Quắc!". Nhân đi mãi, gọi mãi, quanh quẩn
trong rừng mênh mông. Cho đến hơi thở cuối cùng con người chí tình ấy
vẫn không quên gọi: "Quắc! Quắc!". Rồi đó Nhân chết hóa thành chim quốc,
cũng gọi là đỗ quyên.
Vợ Nhân đợi mãi không thấy chồng về, lấy làm hối hận. Một hôm chị ta bỏ
nhà bỏ cửa đi tìm chồng. Cuối cùng cũng đến khu rừng phía Nam. Nghe
tiếng "Quắc! Quắc!", chị ta mừng quá kêu to: "Có phải anh đấy không anh
Nhân!" Không có tiếng trả lời ngoài những tiếng "Quắc! Quắc!". Vợ Nhân
cứ thế theo tiếng gọi tiến dần vào rừng sâu. Sau cùng không tìm được lối
ra, chết bên cạnh một gốc cây.
Trích "Sự tích đất nước Việt" - Nguyễn Đổng Chi
đôi bạn chí thân là Quắc và Nhân. Họ đều là con nhà học trò nghèo, lại
đều mồ côi cha mẹ, Quắc được học nhiều hơn bạn: anh chàng làm thầy đồ
dạy trẻ. Tuy bổng lộc chẳng có là bao nhưng Quắc vẫn thường giúp đỡ
Nhân. Đối lại, có lần Quắc bị ốm nặng, giá không có bạn thuốc thang ngày
đêm thì anh khó lòng sống nổi. Sau đó cũng vì sinh kế, đôi bạn phải
chia tay mỗi người một ngả. Trong khi Quắc sống cuộc đời dạy trẻ thì
Nhân cũng đi lang thang đến các vùng xa lạ làm thuê làm mướn. Trải qua
một thời kỳ lang bạt, cuối cùng anh chàng vào làm công cho một phú
thương. Thấy chàng thật thà chăm chỉ, phú thương rất tin cậy. Chẳng bao
lâu Nhân được phú thương gả con gái cho. Vợ Nhân có nhiều của riêng. Vì
thế Nhân nghiễm nhiên trở nên một phú ông có cơ nghiệp kha khá ở trong
vùng. Nhân giàu nhưng không quên tình bầu bạn. Nhân vẫn nhớ tới lời thề
"sống chết sướng khổ có nhau" với Quắc. Nhân cất công đi tìm và sung
sướng thấy Quắc còn sống. Tuy Quắc đang dở năm dạy, nhưng Nhân cũng
thương lượng được với cha mẹ học trò cho con em chuyển sang một cụ đồ
khác rồi đưa Quắc về nhà mình.
Nhân dặn người nhà phải coi Quắc không khác gì mình, cơm nước hầu hạ
không được bê trễ. Nhưng tính vợ Nhân không được như chồng. Xưa nay đối
với những kẻ rách rưới, chị ta thường tỏ vẻ coi thường. Vả, chị ta không
cùng sống những ngày hàn vi với Nhân nên có thấy đâu tình nghĩa giữa
Nhân và Quắc như thế nào. Nhưng thấy chồng trọng đãi khách nên lúc đầu
chị không dám nói gì. Nhân luôn luôn bảo vợ: "Đây là người thân nhất
trong đời tôi. Nếu không có bạn thì tôi chưa chắc đã sống để gặp nàng".
Vợ Nhân chỉ lẩm bẩm: "Khéo! Bạn với bè! Chỉ có ngồi ăn hại". Dần dần vợ
Nhân bực mình ra mặt. Chị ta khó chịu vì cái ông khách lạ tự dưng ở đâu
đến chả giúp ích gì cho nhà mình, chỉ chễm chệ trên giường cao, cơm rượu
mỗi ngày hai bữa. Vợ Nhân trước còn nói mát sau thì ngoa ngoắt ra mặt.
Có hôm người đàn bà ấy đay nghiến cả chồng lẫn khách:
- Chẳng phải bố già, không phải khách nợ, ở đâu lại rước về thờ phụng: ăn no lại nằm. Thôi liệu mà tống quách đi!
Thấy thái độ vợ ngày càng quá quắt, chồng chỉ sợ mất lòng bạn. Một mặt
Nhân thân hành chăm chút bạn chu đáo hơn cả lúc trước, mặt khác Nhân tỷ
tê khuyên dỗ vợ. Nhưng vợ Nhân chứng nào vẫn giữ tật ấy. Về phần Quắc
thì chàng hiểu tất cả. Đã hai lần Quắc cáo bạn xin về nhưng Nhân cố giữ
lại. Thấy bạn chí tình, Quắc lại nấn ná ít lâu. Nhưng hôm đó Quắc quả
quyết ra đi vì chàng vừa nghe được những câu nói xúc phạm nặng nề. Quắc
nghĩ, nếu mình không đi sớm thì có ngày bị nhục với người đàn bà này. Mà
nếu ra đi như mấy lần trước thì sẽ bị bạn chèo kéo lôi thôi.
Một hôm, trời còn mờ sương, Quắc cất lẻn ra khỏi nhà. Để cho bạn khỏi
mất công tìm kiếm, khi đi qua một khu rừng, chàng cởi khăn áo treo lên
một cành cây bên đường. Đoạn Quắc lần mò đến xứ khác trở lại cuộc đời
dạy trẻ. Thấy mất hút bạn, Nhân bổ đi tìm. Khi nghe tin có người bắt
được khăn áo ở mé rừng phía Nam, chàng lật đật đến xem. Nhận rõ ấy là
khăn áo của bạn, Nhân rất thương cảm: "Ta nuôi bạn thành ra hại bạn!
Chắc bạn ta bị cướp giết chết". Nhưng sau đó Nhân lại nghĩ khác: "Bạn ta
ra đi trong túi không có một đồng một chữ thì dầu có gặp cướp cũng
không việc gì. Đây một là hùm beo ăn thịt, hai là bị lạc trong rừng
sâu". Nhân bắt đầu vào rừng tìm Quắc. Không thấy có vết máu, chàng lại
càng hy vọng. Băng hết chông gai, chui hết bụi rậm, Nhân luôn luôn cất
tiếng gọi: "Anh Quắc ơi! Quắc! Quắc!". Nhân đi mãi, gọi mãi, quanh quẩn
trong rừng mênh mông. Cho đến hơi thở cuối cùng con người chí tình ấy
vẫn không quên gọi: "Quắc! Quắc!". Rồi đó Nhân chết hóa thành chim quốc,
cũng gọi là đỗ quyên.
Vợ Nhân đợi mãi không thấy chồng về, lấy làm hối hận. Một hôm chị ta bỏ
nhà bỏ cửa đi tìm chồng. Cuối cùng cũng đến khu rừng phía Nam. Nghe
tiếng "Quắc! Quắc!", chị ta mừng quá kêu to: "Có phải anh đấy không anh
Nhân!" Không có tiếng trả lời ngoài những tiếng "Quắc! Quắc!". Vợ Nhân
cứ thế theo tiếng gọi tiến dần vào rừng sâu. Sau cùng không tìm được lối
ra, chết bên cạnh một gốc cây.
Trích "Sự tích đất nước Việt" - Nguyễn Đổng Chi