DIỄN ĐÀN CÀ MAU
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
DIỄN ĐÀN CÀ MAU

Diễn Đàn Cà Mau - Tôi Yêu Cà Mau

Chào Mừng Bạn Đến Với Diễn Đàn Mũi Cà Mau
Chúc Các Bạn Vui Vẻ

Latest topics

» Thanh gia nhiệt, điện trở nhiệt, điện trở khô, điện trở đun hóa chất, điện trở lò nung
by tramanh09 2024-05-03, 11:55 am

» Tấm Graphite, Gioăng Graphite, Graphite bôi trơn, Graphite chịu nhiệt độ cao, bột Graphite
by tramanh09 2024-04-23, 4:32 pm

» Tổng đại lý nhập khẩu và phân phối dây đai băng tải, dây Curoa các loại
by tramanh09 2024-04-17, 3:11 pm

» Cầu chì công nghiệp , cầu chì động cơ, cầu chì tủ điện, cầu chì trạm biến áp
by tramanh09 2024-04-12, 8:31 am

» Tấm Graphite bôi trơn, Bột than chì, Tấm Graphite chặn đầu lò , Gioăng Graphite,
by tramanh09 2024-04-09, 9:46 am

» Cung cấp cầu chì trung thế , cầu chì cao thế , cầu chì tự rơi,
by tramanh09 2024-04-04, 10:04 am

» Tổng đại lý cung cấp các loại vòng bi công nghiệp chính hãng
by tramanh09 2024-03-25, 9:46 am

» Cung cấp cầu chì trung thế 6,6KV, 7.2KV, 11KV, 12KV, 24KV
by tramanh09 2024-03-19, 10:42 am

» Tấm Bạc trượt tự bôi trơn, bạc đồng lỗ Graphite, bạc Graphite, bạc đồng tiết dầu
by tramanh09 2024-03-14, 3:20 pm

» CHỔI THAN CÔNG NGHIỆP CHO NHÀ MÁY MÍA ĐƯỜNG
by tramanh09 2024-03-08, 4:34 pm

» Vòng bi công nghiệp, vòng bi NSK, vòng bi NTN, vòng bi SKF, Vòng bi NACHI
by tramanh09 2024-03-05, 10:54 am

» Vòng bi RENK, bánh răng RENK, gối trục RENK, gối đỡ RENK, vành chặn dầu RENK
by tramanh09 2024-02-28, 11:55 am


You are not connected. Please login or register

Truyện dài: Áo Thiên Thanh

Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4  Next

Go down  Thông điệp [Trang 2 trong tổng số 4 trang]

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Vĩnh trầm trồ khi thấy hai bức tranh, một lụa và một sơn mài mà cậu Đán gởi cho mình. Bức tranh sơn mài vẽ cảnh một dòng sông và một thiếu nữ mặc quần đen với áo bà ba trắng chèo đò băng qua sông trong buổi chiều tà. Cảnh trí tầm thường nhưng bằng cái tài hoa của họa sĩ bức tranh trở thành linh động như thực. Bức tranh lụa còn tuyệt vời hơn. Đó là khung mặt của một người đàn bà. Thật mờ. Thật nhạt. Nó chỉ là những đường nét, góc cạnh hòa hợp với nhau tạo thành một khung mặt lung linh huyền ảo, nửa thực nửa mộng. Dường như người họa sĩ đã để tâm hồn mình vào, như muốn gửi gấm một cái gì trong tác phẩm của mình.

Thanh lặng lẽ nhìn Vĩnh, người đàn ông hơn sáu tháng qua nàng ước mong được gặp lại. Dù cách nhau nửa vòng trái đất. Dù ít thư từ nhưng đêm đêm, ngày ngày nàng cũng tưởng tượng ra khuôn mặt. Nụ cười. Giọng nói. Ánh mắt. Giờ đây người đó đang ngồi trước mặt nàng say mê nhìn khung mặt của cô gái trong bức tranh.

Không hiểu tại sao Vĩnh có cảm tưởng người trong tranh chính là mợ...

Vĩnh nói nhỏ. Thanh cười thánh thót biểu lộ một mừng vui và sung sướng.

Vĩnh lại đây...

Thanh vổ lên sofa cạnh chỗ nàng ngồi. Vĩnh nhẹ nhàng ngồi xuống.

Hồi còn ở đại học mợ có quen biết với một họa sĩ. Một tháng trước ngày đi Mỹ mợ có nhờ ông ta vẽ cho một bức tranh. Đó là bức tranh này. Vĩnh đoán đúng. Người trong tranh chính là mợ...

Vĩnh cười nhẹ.

Chắc ông ta phải thương, phải mê mợ lắm...

Tại sao Vĩnh biết?

Có thương, có mê ông ta mới để hết tâm hồn của mình vào tác phẩm. Dường như ông ta muốn gửi gấm nỗi niềm của mình vào bức tranh...

Thanh cười.

Bức tranh này là của mợ tặng cho Vĩnh...

Cầm bức tranh lên ngắm lần nữa Vĩnh quay qua nói.

Người trong tranh tuy đẹp nhưng không bằng người thực. Người thực biết nói, biết cười...

Thanh nhìn vào mắt Vĩnh.

Vĩnh được cả hai... Người thực và người mộng...

Vĩnh tham lam lắm mợ biết không...

Thanh lườm Vĩnh.

Biết rồi... Coi chừng bắt cá hai tay có ngày hổng được con nào hết trơn...

Vĩnh bật lên tiếng cười hắc hắc.

Mợ uống nước không Vĩnh lấy cho mợ...

Vĩnh lấy cho mợ chút nước cam...

Đặt ly nước cam lên bàn Vĩnh ngồi xuống cạnh mợ Thanh.

Không biết tại sao mợ không buồn ngủ...

Sở dĩ mợ không buồn ngủ là vì giờ giấc khác nhau. Bây giờ bên Việt Nam là chiều tối do đó mợ không buồn ngủ. Phải mất mấy ngày mợ mới quen dần với giờ giấc bên này...

- Vĩnh cần làm gì cứ đi đi...

- Vĩnh nói chuyện với mợ cho vui. Ngày mai weekend mình tha hồ ngủ...

Thanh cảm thấy lòng ấm áp và vui mừng vì tiếng " mình " của Vĩnh. Từ lúc nhận được tin sẽ lên máy bay nàng bỗng dưng lo âu và hồi hộp. Nàng tự hỏi Vĩnh sẽ đối xử với nàng ra sao. Bạc đãi hay tử tế? Xấu hay tốt? Hằng kể cho nàng nghe nhiều cô gái Việt Nam lấy chồng Đại Hàn, Đài Loan đã bị chồng hành hạ, đánh đập tàn nhẫn đến nỗi phải tự tử. Nàng hy vọng Vĩnh sẽ không đối xử với mình như vậy. Vĩnh sẽ cho nàng một chỗ ở nhỏ hẹp, ăn cơm thừa cũng được. Miễn là nàng có dịp đi làm lấy tiền gởi về giúp chồng nuôi hai đứa con thơ. Dù lo âu thấp thỏm trong lòng nàng cũng gắng gượng lên máy bay. Nàng tự nhủ " Cũng liều nhắm mắt đưa chân. Thử xem con tạo xoay vần đến đâu... ". Bây giờ ngồi đây nàng cảm thấy an tâm và vui sướng vì biết là Vĩnh quý mến và đối xử tử tế với mình.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Thôi mình đi ngủ Vĩnh...

Vĩnh đưa mợ Thanh vào tận phòng ngủ. Chờ cho nàng đánh răng xong leo lên giường nằm Vĩnh kéo mền lên tận cổ cho nàng.

Good night...

Thanh nói bằng tiếng Anh. Vĩnh cười nhẹ.

Good night...

Dù chăn êm nệm ấm nhưng Thanh vẫn không ngủ được. Nàng tự hỏi giờ này Đán đang làm gì? Có nhớ nàng không? Hai đứa nhỏ có khóc vì nhớ má không? Nàng nhớ căn nhà nhỏ. Dù tồi tàn, dơ dáy, lụp xụp, nó vẫn là chỗ đã che nắng mưa cho nàng mười mấy năm. Nó là chứng nhân của một thời tang thương. Của một quãng đời có ngọt bùi. Đắng cay. Hoạn nạn. Sung sướng. Bây giờ nằm đây, trong căn phòng sang trọng, ấm áp; tự dưng nàng thèm được đi trên con đường ồn ào tiếng còi xe, hít thở không khí bụi bặm và mùi xăng nhớt. Dù sao đó cũng là quê hương mình. Còn ở đây... Thanh ứa nước mắt... Đây là xứ người. Lạ màu da. Lạ sắc tóc. Lạ tiếng nói. Lạ lùng hết mọi thứ. Nàng chỉ cầu mong một điều là Vĩnh sẽ không hất hủi nàng, chấp nhận nàng như là một người bạn phải chung sống trong một quãng thời gian.

28Truyện dài: Áo Thiên Thanh - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Áo Thiên Thanh 2012-09-21, 10:03 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương 6

Thanh thức giấc vì nghe có tiếng động nơi nhà bếp. Quay nhìn đồng hồ nàng lẩm bẩm.

Mười giờ... Sao mình ngủ trễ vậy...

Đánh răng, rửa mặt, chải đầu, mặc thêm chiếc áo ấm Thanh rón rén bước ra nhà bếp. Nàng mỉm cười khi thấy Vĩnh đang loay quay cắt thịt gà.

Vĩnh để mợ làm cho...

Vĩnh quay đầu lại cười.

Mợ ngủ ngon không?

Thanh cười nhỏ.

Mợ đúng là hư... Ngủ tới giờ này mới dậy...

Vĩnh binh liền.

Chắc tại mợ đi xa mỏi mệt. Vĩnh cũng vậy. Lúc từ Việt Nam về Vĩnh ngủ một giấc tới chiều mới thức dậy...

Vĩnh định làm món gì vậy?

Vĩnh tính nấu canh nấm rơm và gà kho gừng để đãi mợ...

Vĩnh tính trổ tài để hù mợ phải không?

Vĩnh cười. Giọng cười vui vẻ và sung sướng.

Dạ... Vĩnh đâu dám múa rìu qua mắt thợ... Vĩnh biết mợ nấu ăn ngon mà...

Xăn tay áo bà ba lên khỏi cùi chõ Thanh bắt đầu một ngày mới của một người nội trợ thực sự chứ không phải giả vờ. Đứng cạnh mợ Thanh Vĩnh chăm chỉ rửa nấm rơm. Dù cố gắng tập trung tư tưởng anh vẫn nghe được mùi hương thoang thoảng từ người của mợ. Mùi hương không nồng nàn lắm nhưng thật dịu dàng và quyến rũ khiến cho anh muốn ngửi hoài.

Xong chưa Vĩnh?

Thanh cười hỏi khi thấy Vĩnh đứng im mặc cho nước chảy xuống cái rổ đựng nấm rơm. Hơi đỏ mặt Vĩnh nói nhỏ.

Xong rồi mợ...

Đón lấy rổ nấm rơm Thanh cười thốt.

- Vĩnh ngồi đi để mợ nấu canh...

Mười phút sau cơm nóng, canh nóng và gà kho gừng cay được dọn ra. Mùa đông lạnh mà thức ăn nóng thành ra ngon hơn bình thường. Vừa ăn Vĩnh vừa cười nói.

Ngon quá... Vĩnh vui mừng và sung sướng được mợ ở chung nhà...

Ngưng ăn Thanh hỏi bằng giọng nghiêm trang.

Vĩnh không hối hận khi bảo lãnh mợ sang đây?

Không... Không bao giờ...

Vĩnh cũng trả lời bằng một giọng nghiêm trọng và quả quyết. Nhìn mợ Thanh với ánh mắt âu yếm và đầy ắp tình cảm Vĩnh từ từ tiếp.

Vĩnh thương mợ, quý mến mợ nên sẵn sàng giúp đỡ mợ ngay cả khi Vĩnh phải hy sinh hoặc chịu thiệt thòi...

Thanh cảm động tới độ ứa nước mắt.

Cám ơn Vĩnh... Mợ Thanh cũng sẽ cố gắng không làm điều gì để Vĩnh phải buồn...

Muốn Vĩnh không buồn thời mợ nên bỏ đi ý nghĩ là Vĩnh làm ơn cho mợ. Mợ nên nhớ là Vĩnh bảo lãnh mợ qua đây với tư cách là vợ của Vĩnh. Cho dù việc đó chỉ là giả vờ nhưng Vĩnh cảm thấy mình có bổn phận phải lo lắng và thương mến mợ như là người phối ngẫu của mình cho tới khi nào cậu qua đây thời trách nhiệm của Vĩnh mới chấm dứt...

29Truyện dài: Áo Thiên Thanh - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Áo Thiên Thanh 2012-09-21, 10:10 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Mình đi ngã này mợ...

Quẹo tay trái chừng mươi bước Vĩnh đưa Thanh vào một tiệm bán quần áo đồ sộ và trưng bày đẹp mắt. Dường như quen thuộc Vĩnh dìu Thanh đi xuyên qua hai gian nhà rồi ngừng lại gian hàng bán quần áo.

Đây là gian hàng bán quần áo cho đàn bà. Vì là quần áo đã may sẵn cho nên người ta cần phải biết size. Mợ mới mua lần đầu nên phải thử để biết size của mình. Thân hình nhỏ, mảnh khảnh như mợ thời nên chọn size petite hoặc small...

Thanh cười đùa.

Chắc Vĩnh đưa bạn gái đi hoài nên rành quá...

Vĩnh cười cười không nói. Nhờ sự giúp đỡ của cô bán hàng cùng với sự cố vấn của Vĩnh cuối cùng Thanh cũng mua được lô quần áo đủ loại. Mặc dù Thanh cản nhưng Vĩnh cũng mua cho nàng một chai nước hoa hiệu Passion. Về tới nhà Thanh nằm dài trên ghế vì mệt để mặc cho Vĩnh soạn quần áo ra. Nàng đỏ mặt khi thấy Vĩnh xếp mấy cái underwear của mình.

Mợ uống sữa nha... Vĩnh hâm cho mợ ly sữa nóng...

Thanh nhẹ gật đầu. Lát sau Vĩnh mang ra ly sữa âm ấm. Uống hết ly sữa cảm thấy khỏe khoắn Thanh cười hỏi.

Ngày mai Vĩnh có đi làm không?

Không... Thứ ba Vĩnh mới trở lại làm việc...

Vĩnh đi làm xa không?

Chừng năm cây số. Lái xe khoảng mười phút... Thường thường Vĩnh ăn trưa tại sở...

Vĩnh về nhà ăn trưa đi... Mợ sẽ nấu cơm chờ Vĩnh về ăn chung cho vui...

Vĩnh sợ mợ cực...

Mợ đâu có làm gì... Vả lại nấu cơm ở đây sướng quá. Đâu có phải đốt lửa đốt than gì đâu...

Vĩnh gật đầu cười.

Còn một việc quan trọng mà Vĩnh quên chưa nói với mợ. Vĩnh sẽ chở mợ xuống courthouse để làm hôn thú...

Da mặt của Thanh hồng lên. Nàng liếc nhanh Vĩnh và thấy Vĩnh cũng đang liếc mình với vẻ mặt không được tự nhiên lắm. Hai người nhìn nhau trong khoảnh khắc rồi quay đầu chỗ khác.

Phải làm hôn thú thời mợ mới được ở lại đây để sau đó xin thẻ xanh. Khi có thẻ xanh rồi mợ mới chính thức là thường trú nhân của nước Mỹ...

Bao lâu hả Vĩnh?

Vĩnh hỏi luật sư thời họ nói hai năm... Tuy nhiên trong thời gian chờ đợi xin thẻ xanh mợ vẫn có thể xin lấy bằng lái xe, thẻ an sinh xã hội để đi làm...

Thanh reo lên khi nghe Vĩnh nói tới chuyện đi làm.

Mợ khỏe rồi... Thứ hai mình đi làm hôn thú nha Vĩnh...

Vĩnh cười đùa.

Mợ phải hôn Vĩnh một cái thời Vĩnh mới chịu ký giấy ở tù chung thân với mợ...

Thanh cười sung sướng.

Hôn chỗ nào?

Vĩnh chỉ vào má bên phải của mình. Chậm chạp và trang trọng Thanh đặt môi lên má ông chồng giả của mình. Vĩnh rùng mình khi làn môi mềm mại và ấm áp của mợ Thanh chạm vào da. Mùi hương của nước hoa hòa lẫn với mùi da thịt khiến cho Vĩnh cảm thấy tim đập mạnh và người nóng bừng lên.

Thôi nha... Đừng có bắt nạt mợ nữa nha...

Vĩnh cười nói lảng sang chuyện khác.

Mợ thử quần áo đi... Cái nào mợ không ưng ý thời mình đem trả lại...

Dù còn mệt nhưng Thanh cũng gượng ngồi dậy.

Vĩnh mang quần áo vào phòng cho mợ đi...

Phải mất gần tiếng đồng hồ và với sự phụ giúp của Vĩnh Thanh mới thử hết đống quần áo. Chỉ có hai cái áo sơ mi và một cái quần cần phải đem trả lại.

Mợ... Vĩnh cần phải làm việc...

Vĩnh nói với Thanh.

Ủa Vĩnh nói ngày mai không có đi làm mà...

Mợ sang đây Vĩnh chỉ cho mợ thấy...

Vĩnh mở cửa cho Thanh bước vào phòng làm việc của mình. Ngay cửa sổ là một cái máy điện toán. Chính giữa phòng là một cái giá gần giống như một cái giá vẽ của họa sĩ nhưng lớn hơn nhiều. Thanh tò mò nhìn ngắm những cây viết chì và thước kẽ đủ loại. Nơi góc phòng cạnh máy điện toán là một máy in lớn.

30Truyện dài: Áo Thiên Thanh - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Áo Thiên Thanh 2012-09-21, 10:11 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

À... Mợ hiểu rồi Vĩnh làm việc ở nhà... Thôi mợ để Vĩnh làm việc...

Thanh từ từ lui ra đi về phòng của mình. Thay bộ bà ba màu xanh nàng mỉm cười thích thú đồng thời cũng mắc cỡ đỏ mặt vì nhớ lại những chuyện lẩm cẩm khi mua quần áo.

Vĩnh... Mợ cần mua...

Mua gì hả mợ?

Ngượng ngùng Thanh làm dấu và Vĩnh cười hóm hỉnh.

Ạ... Vĩnh hiểu rồi...

Nhìn mợ Thanh Vĩnh nói nhỏ.

Cái đó tiếng Mỹ gọi là bra...

Vĩnh còn cẩn thận đánh vần ra cho Thanh nghe.

Cái này cũng có size riêng của nó. Nếu ngực càng lớn thời size cũng lớn hơn. Mợ đứng để cho Vĩnh ngắm và đoán xem mợ size nào...

Vĩnh nói với mợ cởi hết hai lớp áo ấm ra. Thanh ngượng ngùng đứng để cho Vĩnh nhìn ngắm và ước lượng size ngực của mình.

Xong chưa... Vĩnh làm gì mà lâu vậy...

Xong rồi mợ... Vĩnh đoán size của mợ chắc 33. Tuy nhiên mình nên chọn nhiều size rồi mợ vào phòng thử cho chắc ăn...

Thanh cười lặng lẽ trong phòng thử vì Vĩnh nói đúng. Bra của nàng thật vừa vặn với size 33. Nàng thắc mắc việc Vĩnh lại biết nhiều về việc chọn quần áo cho đàn bà vậy. Chắc có nhiều bồ lắm.

Mở cửa closet Thanh nhìn những bộ quần áo cũ mà nàng đoán là của má Vĩnh. Đẩy các bộ quần áo này vào một góc nàng thong thả máng quần áo của mình. Nhẹ kéo cái tủ đựng quần áo nàng bỏ những món lặt vặt vào. Tất cả còn thơm mùi vải. Tất cả đều mới, như cuộc đời đã chuyển sang một giai đoạn mới, thật bình yên và sung sướng nhờ sự lo lắng và chiều chuộng của Vĩnh. Nằm xuống giường, kéo cái mền nhẹ như lông lên tận cổ Thanh im lặng tận hưởng niềm vui êm ả trong lòng mình. Ngày mai mình sẽ làm hôn thú với Vĩnh. Nghĩ tới đó nàng vừa vui mừng vừa lo âu. Nàng không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó. Cùng lắm thời mình làm vợ của Vĩnh thế thôi. Nếu Vĩnh muốn mình làm vợ thật sự thời mình phải làm sao? Bằng lòng hay từ chối? Trên giấy tờ nàng chính thức là vợ của Vĩnh. Do đó nàng khó lòng từ chối. Nàng chỉ cầu mong Vĩnh cho nàng một chọn lựa. Thanh thiếp đi vì mệt và buồn ngủ. Nàng chỉ mở mắt khi ánh mặt trời xuyên qua khung cửa kính dọi thẳng vào mặt mình. Hơi cựa mình nàng giơ tay xem đồng hồ. 4 giờ chiều. Sau khi rửa mặt và chải sơ lại mái tóc nàng rón rén ra khỏi phòng. Vĩnh đang nói chuyện với người nào đó bằng tiếng Anh. Nàng nghe tiếng được tiếng không rồi lát sau Vĩnh cười vui vẻ cúp điện thoại.

Mợ khỏe không mợ?

Mợ ngủ một giấc nên khỏe nhiều lắm. Để mợ đi làm cơm tối...

Vĩnh lắc đầu.

Nếu mợ bằng lòng Vĩnh sẽ chở mợ đi thăm ba má nuôi của Vĩnh. Họ ước ao được gặp mợ...

Vĩnh mới nói chuyện của mình với họ phải không?

Dạ mợ đoán đúng. Nghe tin Vĩnh lấy vợ họ mừng lắm. Ba nuôi của Vĩnh là người đã tích cực vận động nên mợ mới được qua Mỹ sớm hơn. Ổng có người bạn là dân biểu của quốc hội Hoa Kỳ...

31Truyện dài: Áo Thiên Thanh - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Áo Thiên Thanh 2012-09-21, 10:11 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chừng nào mình đi hả Vĩnh?

Họ mời mình ăn tối đúng bảy giờ nên mình có thể rời nhà khoảng sáu giờ rưởi...

Vĩnh làm việc xong chưa?

Dạ xong rồi... Biết mợ ngủ nên Vĩnh không đánh thức mợ dậy...

Mợ hư quá phải không. Chỉ ăn với ngủ mà không làm gì hết...

Thanh cười đùa khiến cho Vĩnh cũng nói đùa.

Ăn được ngủ được là tiên. Không ăn không ngủ mất tiền thêm lo mà mợ...

Thanh cười đùa.

Vĩnh binh mợ quá. Mợ hư là tại Vĩnh đó...

Vĩnh không binh mợ thời binh ai bi giờ... Vĩnh chỉ có mình mợ mà...

Thanh cảm động muốn ứa nước mắt. Như để dấu cảm xúc nàng cúi đầu đi trong lúc nói.

Mợ đi sửa soạn...

Vĩnh nhìn trân trân khi Thanh bước ra phòng khách. Mợ Thanh của Vĩnh là một người khác. Cũng mái tóc huyền dài xỏa lưng. Cũng khuôn mặt quen thuộc. Chút trang điểm kín đáo. Mợ Thanh thật đẹp. Huyền hoặc như nàng tiên trong truyện cổ tích mà má kể mỗi đêm.

Thanh đứng im để cho Vĩnh nhìn ngắm mình. Đó là nhờ công lao của Vĩnh. Nàng làm đẹp để cho Vĩnh hãnh diện vì có một người vợ xứng đáng.

Mình đi chưa Vĩnh...

Vĩnh cười như ra khỏi cơn mộng.

Vĩnh cám ơn mợ... Vĩnh biết mợ diện đẹp vì Vĩnh...

Thanh tự động nắm lấy tay Vĩnh. Hai người thong thả ra xe. Lát sau Vĩnh lái xe chầm chậm vào một khu nhà khang trang. Mỗi nhà đều có đèn trước sân. Đậu xe vào driveway Vĩnh mở cửa cho Thanh. Ba má nuôi của Vĩnh mở cửa đứng chờ như nóng lòng muốn gặp.

Thưa ba má... Đây là Thanh, vợ của con...

Bà Caroline ôm Thanh vào lòng. Vừa ôm thân hình nhỏ nhắn của đứa con dâu tương lai bà vừa nói với giọng thật vui mừng và cảm động.

Má vui mừng được gặp con... Con xinh đẹp như má hằng mong ước...

David ôm nhẹ Thanh vào lòng và cười nói.

Ba hân hạnh được gặp con...

Caroline nắm tay Thanh đến ngồi xuống sofa.

Con nói được tiếng Mỹ không?

Thanh cười ngập ngừng trả lời.

Dạ thưa má con nói được nhưng ít lắm...

Vĩnh giải thích cho cha mẹ nuôi biết theo phong tục của Việt Nam, khi hai vợ chồng lấy nhau thời họ kêu ba má của hai bên bằng ba má. Bật cười vui vẻ Caroline nói.

Má thích kiểu này. Như vậy má sẽ được làm má của hai đứa con...

Quay sang Thanh bà cười hỏi.

Con uống gì?

Dạ... Con xin má ly nước cam...

David đứng dậy nói với Vĩnh.

Để cho họ nói chuyện cha con mình vào bếp sửa soạn bữa ăn tối...

Vào nhà bếp David nói nhỏ với con nuôi.

Con may mắn lắm mới có được một người vợ xinh đẹp và dịu hiền như Thanh...

Vĩnh cười nói với ba nuôi.

Đó cũng nhờ sự giúp đỡ của ba má...

Đặt ly nước cam trước mặt Thanh Vĩnh cười hỏi má nuôi.

Má có trở ngại nhiều khi nói chuyện với vợ của con không?

32Truyện dài: Áo Thiên Thanh - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Áo Thiên Thanh 2012-09-21, 10:11 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Bà Caroline cười.

Chút xíu thôi... Nhưng không sao... Má nói chậm thời Thanh cũng hiểu được... Vả lại chúng ta có một thứ ngôn ngữ đại đồng là...

Bà giơ tay ra dấu khiến cho Thanh và Vĩnh cười ồ. Hướng về chồng bà hỏi.

Ông xong chưa. Tôi đói bụng...

Ok... xong rồi...

Thấy ba nuôi dọn cơm trong khi má nuôi ngồi nói chuyện tỉnh bơ Thanh ngạc nhiên hỏi Vĩnh.

Sao má của Vĩnh không làm gì hết mà để ba làm vậy?

Vĩnh cười giải thích.

Ở đây chuyện đó là thường. Có nhiều gia đình người chồng làm hết từ nấu ăn, rửa chén, giặt quần áo...

Bốn người ngồi vào bàn. Vĩnh nói với ba má nuôi.

Thanh hỏi con là tại sao ba nấu ăn còn má ngồi chơi. Bên Việt Nam đàn bà làm việc đó còn đàn ông ngồi chơi...

David cười đùa.

Ba thích cái cách của người Việt Nam. Chắc ba phải cưới thêm một bà vợ Việt Nam nữa...

Thanh cười nói với Vĩnh.

Vĩnh làm ơn dịch cho ba hiểu là người mình có câu " Một vợ thời ngủ giường lèo, hai vợ thời ngủ chuồng heo... "

Ngẫm nghĩ giây lát Vĩnh cười nói với ba nuôi.

Thanh muốn nói với ba là người Việt Nam thường hay nói là nếu ba có một vợ thời ba ngủ chung phòng với má, còn ba có hai vợ thời má sẽ cho ba ngủ dưới garage...

Bà Caroline rủ ra cười còn ông David cũng cười ha hả vì câu nói rất có ý nghĩa của Thanh. Lườm ông chồng Caroline cười nói với hai con.

Ngủ garage là phước đấy... Má sẽ cho ổng ngủ ngoài sân...

Không quen uống rượu nên chỉ nhấm có chút rượu vang mà mặt của Thanh hồng lên. Nàng nói nhỏ với Vĩnh.

Vĩnh ơi... Chừng một hai tuần nữa mợ khỏe xong mợ sẽ nấu cơm mời ba má ăn với mình...

Vĩnh đồng ý... Nhân tiện Vĩnh sẽ mời một vài người bạn trong sở làm luôn... Họ rất mong được gặp gỡ người vợ xinh đẹp của Vĩnh...

Thanh cười sung sướng. Vĩnh quay sang nói cho ba má nuôi biết là Thanh sẽ nấu thức ăn đặc biệt Việt Nam mời ông bà và một vài người bạn ăn tối. Hai vợ chồng ông David mừng rỡ cám ơn rối rít. Ăn uống trò chuyện hơn chín giờ Vĩnh và Thanh mới cáo từ. Đứng nhìn Vĩnh nắm tay dìu vợ ra xe Caroline nói với chồng.

Hai đứa nó xứng đôi lắm...

Ngã lưng vào ghế xe Thanh nói với Vĩnh.

Vĩnh phải cho mợ biết là người Mỹ họ ăn uống như thế nào thời mợ mới biết mà nấu...

Món ăn thời họ cũng ăn giống mình là soup, khai vị, món chính rồi sau cùng là món tráng miệng. Món tráng miệng thời họ ăn bánh ngọt nhiều hơn là trái cây... Có một điều hơi khác mình là họ ăn soup trước tiên rồi mới tới món khai vị...

Vĩnh muốn mời bao nhiêu người?

Liếc sang mợ Thanh Vĩnh cười.

Vĩnh chỉ sợ mợ cực...

Mợ muốn mà Vĩnh... Ba má nuôi của Vĩnh dễ thương, hiền lành và tử tế lắm...

Khẽ gật đầu Vĩnh nói.

Mười người tất cả kể luôn chúng mình...

Thanh cúi xuống dấu nụ cười vì tiếng " chúng mình " của Vĩnh.

Người Mỹ lúc nào cũng bận rộn cho nên mình phải cho họ biết trước càng lâu càng tốt. Để về nhà xem lịch xong rồi Vĩnh tính sau. Mợ nấu thời Vĩnh sẽ phụ cho...

Vĩnh làm được cái gì?

Dạ mợ biểu làm gì Vĩnh làm cái đó...

Thiệt hôn...

Thiệt...

Đưa tay đây...

Vĩnh ngoan ngoản đưa tay ra. Thanh nắm lấy bàn tay của Vĩnh rồi giữ yên như vậy.

Mợ cám ơn Vĩnh...

Vĩnh cám ơn mợ mới đúng...

Về tới nhà thay quần áo xong hai người ra ngồi nơi bàn ăn ở nhà bếp. Lật cuốn lịch treo trên tường Vĩnh nói.

Thứ bảy ngày 30 mợ chịu không?

Thanh gật đầu cười.

Chịu... Mình còn hơn một tháng để chuẩn bị. Phải mua nhiều thứ lắm...

33Truyện dài: Áo Thiên Thanh - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Áo Thiên Thanh 2012-09-21, 10:12 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Mợ là thợ chánh mà... Chừng nào mợ sẵn sàng là mình đi xuống Saint Louis mua...

Thấy Thanh nhắm mắt lại Vĩnh hỏi.

Mợ mệt hả mợ?

Không mợ say rượu. Uống có mấy hớp rượu mà mợ thấy người lâng lâng...

Để Vĩnh đỡ mợ vào giường nằm nghỉ...

Vĩnh vòng tay ngang hông dìu Thanh đi vào phòng ngủ. Bàn tay chạm vào làn da mịn màng, mũi ngửi được mùi hương dịu dàng của tóc, Vĩnh cảm thấy lòng mình rung động một cách nhẹ nhàng. Đặt mợ Thanh nằm xuống giường, đắp mền cẩn thận xong Vĩnh lặng lẽ lui ra khỏi phòng.

Phải mất thời gian khá lâu Thanh mới quen dần với sinh hoạt mới. Hôm nay là ngày đầu tiên nàng thức dậy vào lúc 7 giờ sáng. Khoác thêm chiếc áo ấm nàng ra nhà bếp nấu nước pha cà phê và làm điểm tâm.

Mợ làm gì vậy mợ?

Thanh cười đặt ly cà phê sữa trước mặt Vĩnh.

Vĩnh uống cà phê đi. Mợ đang làm điểm tâm cho Vĩnh...

Vĩnh ăn mì gói cũng được mà...

Đặt dĩa hột gà ốp la và ba miếng bánh mì trước mặt Vĩnh Thanh cười mà giọng nói lại nghiêm trang.

Đâu có được... Mang tiếng có vợ mà Vĩnh ăn mì gói thời người ta cười mợ chết... Mợ cất mì gói hết rồi. Chừng nào mợ cho phép ăn Vĩnh mới được ăn mì gói nghe chưa...

Dạ...

Trưa nay mợ nấu cơm trưa chờ Vĩnh về mình ăn chung...

Mợ nấu món gì vậy mợ?

Thanh lắc lắc mái tóc dài làm ra vẻ bí mật.

Đọi tới lúc ăn rồi biết...

Vĩnh cười ăn nhanh điểm tâm xong đi làm. Sau khi Vĩnh đi Thanh dọn dẹp nhà bếp rồi bắt đầu đi quan sát ngôi nhà của mình. Đi vào phòng làm việc của Vĩnh nàng dọn dẹp lại cho sạch sẻ và ngăn nắp rồi sau đó đi vào căn phòng đối diện với phòng làm việc của Vĩnh. Vĩnh nói cho nàng biết đây là family room hay là phòng giải trí của gia đình. Căn phòng khá rộng, dài khoảng mười thước, ngang chừng sáu thước, sơn màu cà phê sữa và trên tường treo vài bức tranh trong đó có bức tranh cô thôn nữ chèo thuyền trên sông mà nàng đã tặng cho Vĩnh. Thanh chú ý tới một vật gì đặt ngay khung cửa sổ và phủ vải trắng bít bùng. Tới đứng cạnh nàng chăm chú quan sát rồi lật tấm vải che lên. Không có gì khiến cho nàng sung sướng hơn khi nhìn chiếc đàn dương cầm cũ xưa và có lẽ ít được ai sờ mó tới. Không dằn được Thanh ngồi xuống chiếc ghế. Hai bàn tay của nàng tự động đặt lên phím đàn. Âm thanh êm và trầm ấm nổi lên. Thanh say mê đàn. Nàng nhớ tới vóc dáng gầy gò của ba. Ánh mắt lờ đờ mỏi mệt chỉ sáng lên khi hai bàn tay khẳng khiu đặt lên phím của cây đàn dương cầm. Đó là vật mà ông nâng niu và quý trọng suốt cuộc đời của một giáo sư âm nhạc. Sau năm 75, bán gì bán chứ ông nhất định không bán cây đàn. Tất cả đam mê âm nhạc ông truyền hết cho Thanh, đứa con gái út của ông với hy vọng mong manh là nàng sẽ nối nghiệp ông. Tuy nhiên hoàn cảnh sống không cho phép Thanh thực hiện giấc mơ của ba. Sau khi ba chết má nàng phải bán cây đàn để lấy tiền cho nàng học đại học. Rồi từ đó cho tới hôm nay nàng mới có dịp đụng tới phím đàn. Mười ngón tay di chuyển thoăn thoắt. Thanh say mê đàn từ bản nhạc này sang bản nhạc khác. Đam mê bị đè nén hơn mười mấy năm chợt bùng nổ. Nàng đàn liên miên. Đàn cho hả, cho vơi bớt say mê đầy ắp trong lòng. Nàng quên hết hiện tại. Quên giờ giấc. Quên mình đang ngồi trong căn phòng và quên là mình sẽ nấu ăn trưa cho Vĩnh.

34Truyện dài: Áo Thiên Thanh - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Áo Thiên Thanh 2012-09-21, 10:13 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Vì có nhiều việc cần phải làm cho xong để được về sớm nên Vĩnh gọi điện thoại về nhà định nói với Thanh là mình không về ăn trưa được. Nhưng điện thoại reo bốn lần mà Thanh không trả lời. Điều này khiến cho Vĩnh lo âu. Tuy nhiên anh ráng dằn lòng làm cho xong việc. Bốn giờ Vĩnh hối hả lái xe về nhà. Ngừng xe nơi driveway lấy thơ xong Vĩnh mở cửa sau vào nhà. Mọi vật đều sạch và ngăn nắp. Vĩnh nghe được âm thanh lạ văng vẳng từ trong hành lang. Nhẹ bước vài bước anh đứng im tựa lưng vào cửa và nín thở nhìn. Mái tóc đen mượt mà xỏa trên áo bà ba màu thiên thanh phủ bên ngoài bởi chiếc áo ấm đồng màu, Thanh cúi đầu trên cây dương cầm. Từng âm thanh nắn nót, ngọt ngào, dặt dìu. Vĩnh có cảm tưởng như tiếng mợ thì thầm. Tiếng mợ âu yếm. Tiếng mợ cười đùa. Tiếng mợ nhõng nhẽo... Vĩnh say mê nghe và say mê tưởng tượng, quên mất thời gian và ngoại cảnh cho tới lúc mùi hương là lạ và tiếng nói nho nhỏ vang bên tai mình.

Vĩnh... Vĩnh về hồi nào vậy Vĩnh?

Vĩnh mở mắt cười với hình ảnh đang đứng gần mình. Gần tới độ anh nghe được hơi thở nồng ấm và tiếng tim đập dịu dàng.

Mợ đàn hay quá... Vĩnh nghe mà mê man...

Vĩnh thích hả... Mai mốt mợ đàn cho Vĩnh nghe nha... Mấy giờ rồi Vĩnh?

Dạ bốn giờ...

Trời ơi mợ mê đàn quên nấu cơm cho Vĩnh ăn rồi. Mợ xin lỗi Vĩnh nha...

Vĩnh cười đùa.

Mợ cho phép Vĩnh ăn mì gói nha...

Nắm tay Vĩnh Thanh ra lệnh.

Không... Đi ra bếp ngồi chờ mợ một chút...

Ra nhà bếp mở tủ lạnh Thanh mừng vì biết có canh chua với cá chiên. Năm phút sau nàng dọn canh chua với cá chiên lên khiến cho Vĩnh phải ngạc nhiên. Ăn xong Vĩnh đưa cho nàng phong thư.

Thư của mợ đó...

Nhìn phong thư Thanh ngạc nhiên hỏi.

Cái gì vậy Vĩnh?

Vĩnh cười cười.

Hôn thú... Họ gởi cho mình cái giấy hôn thú. Bây giờ mợ chính thức là vợ của Vĩnh, nghĩa là mợ có quyền ghen khi Vĩnh có bồ...

Thiệt hôn...

Thiệt... Vĩnh nói thiệt mà...

Vậy là từ nay Vĩnh không được nhìn cô nào nghe chưa. Vĩnh mà nhìn, liếc là mợ nhéo nghe chưa...

Vậy là từ nay mợ cũng không được nhìn bất cứ ông nào nghe chưa. Mợ mà nhìn, liếc là Vĩnh cũng nhéo nghe chưa...

Thanh rủ ra cười khi nghe người chồng giả lập lại câu nói của mình.

Mợ có thấy ai đâu mà nhìn... Tối ngày ở trong nhà...

Mợ nhìn ông Jack, hàng xóm của mình...

Thanh háy Vĩnh.

Thôi đừng có nói tầm bậy...

Như muốn thử Vĩnh càng chọc thêm.

Ông ta khen mợ pretty, sweet...

Vĩnh có nói cho ông ta biết mợ là vợ của Vĩnh không...

Có chứ... Nhưng người Mỹ có tính tự nhiên lắm. Họ thích là họ khen...

Thôi từ rày về sau mợ không nói chuyện với ông ta nữa...

Thấy mợ Thanh có vẻ nghiêm nghị khi nói nên Vĩnh bèn giảng hòa.

Vĩnh nói như vậy chứ ông ta không có ý gì đâu. Vĩnh chọc mợ chơi và Vĩnh cũng không có ghen đâu...

Thanh nhìn Vĩnh với ánh mắt lạ lùng.

Dù mình giả vợ chồng mợ cũng tự coi mình có ít nhiều liên hệ tình cảm với Vĩnh...

Dù trong lòng sung sướng và cảm động nhưng Vĩnh cố cười nói.

Sáng mai mình sẽ xuống Saint Louis đi chợ... Mợ có muốn gởi tiền cho cậu không?

Thanh lắc đầu.

Không... Mợ nghĩ cậu còn tiền... Chờ khi nào mợ đi làm có tiền rồi gởi cũng được...

Ngừng lại giây lát Thanh nói nhỏ.

Mợ chưa có tiền...

Vĩnh cười cười.

Mợ có tiền...

Tiền gì?

35Truyện dài: Áo Thiên Thanh - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Áo Thiên Thanh 2012-09-21, 10:14 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Tiền công mợ làm cho Vĩnh... Mợ nấu ăn, giặt quần áo, săn sóc nhà cửa. Nếu mướn người ta làm Vĩnh phải trả nhiều tiền lắm...

Lắc đầu quầy quậy Thanh nghiêm nghị nói.

Đó là công việc của một người nội trợ. Mợ làm chuyện đó là vì bổn phận của mợ. Huống chi Vĩnh đã giúp đỡ quá nhiều cho mợ vì vậy mợ không thể nào nhận thêm nữa được...

Đó là công lao của mợ mà...

Thanh lắc đầu nghiêm giọng.

Chưa kể là bổn phận của một người vợ mà mợ cũng ăn, cũng ở, cũng mặc. Như vậy không thể gọi là công lao của mợ được...

Vĩnh nói với giọng hờn mát.

Mợ mà không lấy tiền thời Vĩnh không nói chuyện với mợ nữa...

Nói xong Vĩnh bỏ vào phòng đóng cửa lại. Thanh ngồi im mặt buồn thiu và rơm rớm nước mắt. Ngẫm nghĩ giây lát nàng gõ cửa phòng Vĩnh.

Vĩnh ơi...

Không có tiếng trả lời.

Vĩnh ơi... Mợ muốn bàn với Vĩnh một chuyện...

Mở cửa Vĩnh thò đầu ra.

Mợ muốn nói chuyện gì?

Mình ra phòng khách nói chuyện đi... Mợ xin bàn với Vĩnh về chuyện tiền...

Ra dấu cho Vĩnh ngồi cạnh mình Thanh cười.

Vĩnh thương cậu thời Vĩnh cứ việc gởi tiền giúp cậu. Còn chuyện mợ làm là vì bổn phận một người vợ. Dù mình giả vợ chồng nhưng mợ xin Vĩnh hãy để cho mợ làm vợ thật của Vĩnh được chút nào hay chút đó. Mợ xin Vĩnh hãy để cho mợ được an tâm và sung sướng sống với Vĩnh...

Nghe những lời năn nỉ và nhìn ánh mắt long lanh như có lệ của mợ Thanh Vĩnh đầu hàng vô điều kiện. Nhẹ nắm lấy bàn tay xinh xắn và mềm ấm Vĩnh nói bằng tất cả vẻ trang trọng và tôn kính.

Mợ là một người đặc biệt. Vĩnh kính phục và thương mợ vô cùng...

Cám ơn Vĩnh... Bây giờ mình bỏ qua chuyện tiền bạc nghe Vĩnh...

Vĩnh có một ý kiến như thế này... Mình là vợ chồng cho nên cái gì của Vĩnh cũng là của mợ. Vĩnh sẽ đưa cho mợ một cuốn check book để mợ có muốn mua gì thời mợ mua...

Ngẫm nghĩ giây lát Thanh cười chấp thuận. Đưa cuốn check cho mợ Vĩnh căn dặn.

Mợ phải xài nha... Mợ đừng có ăn gian bằng cách cất nó vào hộc tủ...

Thấy nắng lên Thanh cười nói cốt ý lãng sang chuyện khác.

Nắng lên đẹp quá Vĩnh ơi. Mợ muốn đi bộ...

Ừ mình đi...

Trời tháng tư còn gai gai lạnh nhưng nhờ có nắng thành ra ấm hơn. Lòn tay vào tay Vĩnh Thanh thong thả bước trên đường đầy cỏ vàng. Cây bắt đầu mọc lá xanh xanh.

Cây đó là cây gì vậy Vĩnh?

Cây maple... Hình như tiếng Việt mình gọi là cây phong... Mợ thuộc Chinh Phụ Ngâm Khúc không?

Thuộc... nhưng không nhớ hết...

Vĩnh quay sang cười.

Hồi nhỏ má hay ru Vĩnh ngủ bằng thơ Chinh Phụ Ngâm nên Vĩnh nhớ nhiều lắm. Trong đó có hai câu là " Người lên ngựa kẻ chia bào... Rừng phong nay đã nhuộm màu quan san ". Nếu Vĩnh nhớ không lầm thời má nói cây phong chính là cây maple. Về mùa thu lá của cây maple thay màu đẹp lắm. Có cây lá màu vàng tươi. Có cây lá màu vàng đậm. Có cây lá màu đỏ rực. Mùa thu năm nay Vĩnh sẽ đưa mợ đi thăm một nơi có rừng maple rộng vô cùng. Lúc đó mợ sẽ thích liền. Má nói có ông thi sĩ người Việt mình mà Vĩnh không nhớ tên làm thơ ca tụng mùa thu trong đó có con gì như con nai...

36Truyện dài: Áo Thiên Thanh - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Áo Thiên Thanh 2012-09-21, 10:14 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Thanh rũ ra cười vì nghe Vĩnh nói. Vĩnh cũng cười rồi vòng tay ôm ngang hông và xiết mợ sát vào mình.

Vĩnh thích nghe mợ cười...

Ông thi sĩ đó tên là Lưu Trọng Lư còn thơ mà ổng làm có hai câu là " Con nai vàng ngơ ngác... Đạp trên lá vàng khô... "

Đúng rồi... Mợ nói đúng đó... Hôm nào mợ dạy cho Vĩnh học thơ của Việt Nam mình nghe mợ... Vĩnh muốn tìm hiểu về văn chương của nước mình...

Muốn tìm hiểu văn chương thời Vĩnh phải đọc sách...

Vĩnh thấy có tiệm sách ở trên online. Chiều nay Vĩnh sẽ chỉ chỗ rồi mợ mua nha...

Hít hơi thật dài Thanh nói lớn.

Mát quá Vĩnh ơi... Không khí ở vùng quê này mát quá... Nhà mình đâu rồi?

Vĩnh đưa tay chỉ về hướng đông.

Chỗ chòm cây xanh xanh đó...

Nhìn quanh quất phong cảnh Thiên Thanh trầm trồ.

Nhà ở đây đẹp và sạch. Nhà nào cũng có nhiều bông hoa và cây cỏ trông thật mát mắt...

Nhà của mình hồi má còn sống trồng nhiều hoa lắm. Sau khi má mất thời Vĩnh để nó chết hết trơn...

Mợ thích nhà có bông hoa cây kiểng...

Mợ thích thời mình đi mua. Mùa này người ta bắt đầu bán cây nhiều lắm...

Nghe Vĩnh nói Thanh đòi quay về để đi mua bông hoa. Chiều ý Vĩnh đưa nàng tới một tiệm chuyên môn bán bông hoa cây cỏ gần nhà. Sau một hồi chọn lựa Thanh mua mấy vĩ hoa cúc, Japanese Irish, vạn thọ, năm chậu hoa hồng và mấy củ Peony màu trắng. Về tới nhà để yên cho Vĩnh làm việc trong phòng riêng nàng cặm cụi trồng hoa nơi sân trước, theo đường và các bồn bông.

37Truyện dài: Áo Thiên Thanh - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Áo Thiên Thanh 2012-09-21, 10:14 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương 7

Nhìn đồng hồ thấy hơn sáu giờ rưởi Vĩnh hối mợ Thanh.

Mợ vào sửa soạn đi... Để Vĩnh dọn dẹp cho...

Còn một chút nữa thôi mà... Để bề bộn quá người ta cười chết...

Bước tới nắm tay mợ dắt vào phòng ngủ Vĩnh cười nói.

Mợ ở trong đó diện đi chừng nào Vĩnh gọi mới được ra...

Biết mợ mệt vì làm việc túi bụi từ hôm thứ sáu để lo bữa tiệc đãi khách nên Vĩnh lãnh phần dọn dẹp. Tất cả mọi thứ dơ đều được bỏ vào máy rửa chén. Nồi niêu son chảo được ngâm trong nước nóng pha xà bông. Mười lăm phút sau Vĩnh tạm hài lòng khi thấy nhà bếp ngăn nắp và sạch sẻ. Chiếc bàn dài được đặt trong phòng ăn đủ cho mười người ngồi. Đèn sáng dìu dịu. Khăn trải bàn màu trắng. Chén, dĩa, khăn ăn, muỗng, nỉa, ly uống rượu và các thứ lặt vặt đều đầy đủ.

Họ tới chưa Vĩnh?

Tới rồi...

Caroline và David tới trước nhất. Kế đó là Jack và vợ tên Julie, chủ văn phòng kiến trúc nơi Vĩnh làm việc. Caroline nhận ngay ra Jack là học trò của mình ở high school. Jack cũng nhận ra bà giáo rồi sau đó là hiệu trưởng của mình. Trò chuyện giây lát Jack mới biết Caroline là má nuôi của Vĩnh. Lát sau Jim, quản lý văn phòng kiến trúc, xếp trực tiếp của Vĩnh tới cùng với vợ là Helen rồi cặp vợ chồng John và Jacqueline, bạn cùng lớp với Vĩnh ở đại học. Mọi người chào hỏi với nhau xong ngồi vào bàn. Thanh được dành chỗ ngồi bên trái của bà Caroline. Vĩnh lãnh phần rót rượu còn Thanh lo soup. Mọi người yêu cầu Vĩnh mở đầu buổi tiệc.

Hai vợ chồng chúng tôi cám ơn quý vị bỏ chút thời giờ đến chia vui với chúng tôi. Thanh, vợ của tôi rất sung sướng và vui mừng được quý vị ăn hết các món ăn mà nàng đã nấu. Xin mời quý vị nhập tiệc...

Mọi người đồng cụng ly. Nếm thử muỗng xúp bà Caroline gật gù.

Ngon tuyệt... Xúp này là xúp gì vậy con?

Bà hỏi Thanh và nàng cười trả lời.

Dạ đây là xúp măng tây...

David cười đùa với vợ.

Bà hỏi làm gì vậy. Tính học nghề hả?

Tôi có nấu ăn đâu mà học nghề... Ông phải học để nấu chứ bắt con nó nấu cho mình ăn hoài sau...

Vĩnh dịch lại câu nói của bà má nuôi cho Thanh nghe. Nàng cười nói.

Chúng con rất mong được ba má tới chơi thường xuyên...

Caroline ôm vai Thanh.

Cám ơn con... Nhưng ba má không muốn làm phiền hai con. Hai con mới lấy nhau mà...

Trông thấy Jack vét chén xúp Thanh cười thốt.

Tôi còn rất nhiều xúp. Ông có muốn dùng thêm?

Rất thực tình Jack đưa chén cho Thanh múc đầy khiến cho mọi người đều ăn chén thứ nhì. Trong lúc mọi người ăn xúp Vĩnh giúp mợ Thanh đem món khai vị lên. Đặt cái dĩa bàn to tướng lên bàn Vĩnh cười nói với mọi người.

Đây là chạo tôm, một món ăn nổi tiếng mà người Việt chúng tôi thường hay làm khi có tiệc tùng. Thanh, my lovely wife có nhã ý mời quý vị dùng thử...

Cầm lấy cây chạo tôm lên ngắm nghía rồi cắn miếng nhỏ, nhai từ từ xong Helen cười nói.

Đây là món ăn lạ và ngon vô cùng...

My lovely wife phải mất hai tiếng đồng hồ để làm món này...

Thanh dịu dàng nhìn Vĩnh khi được Vĩnh hai lần gọi nàng bằng hai tiếng " lovely wife " trước mặt mọi người.

Jacqueline quay qua cười nói đùa với John.

Anh thấy chưa... Vĩnh gọi vợ anh ấy là " my lovely wife ". Còn anh anh có bao giờ gọi em như vậy đâu...

John bá vai vợ đùa.

Có chứ... Anh gọi em hoài...

Anh chỉ gọi em là vợ cưng khi nào em bắt gặp anh móc bóp em định lấy tiền...

Mọi người cười ha hả khi nghe cặp vợ chồng trẻ đùa với nhau. Julie hỏi Thanh về công thức và cách thức làm món chạo tôm. Bằng giọng nói chậm, đôi khi ngập ngừng Thanh nói cho Julie nghe. Chỗ nào nàng không biết Vĩnh nhắc chừng. Nghe xong Julie lắc đầu.

Công phu quá... Tôi chịu thua...

Rượu ngon, thức ăn ngon, người ngồi ăn lại hợp cho nên mọi người ăn uống trò chuyện vui vẻ. Tất cả có vẻ hẩu món chạo tôm nên ăn hết không chừa cái nào. Tới món thứ ba thời ai cũng xuýt xoa khen không tiếc lời. Thịt bò được nêm nếm vừa miệng xong ghim vào cây ghim bằng tre rồi nướng lên bốc mùi thơm lừng. Chai rượu chát của Jack mang tới được khui ra. Thanh mang lên món tôm nướng. Ăn một con Jack cười nói.

38Truyện dài: Áo Thiên Thanh - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Áo Thiên Thanh 2012-09-21, 10:14 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Ngon quá... Tôi có thể ăn thức ăn Việt Nam mỗi ngày...

Julie nói với chồng.

Ai nấu cho ông ăn...

Jack cười đùa.

Thời em năn nỉ Thanh dạy em nấu món ăn Việt Nam...

Julie cười lắc đầu.

Thôi đi... Tôi bỏ hai ba tiếng đồng hồ làm được chín mười cục nhỏ xíu không đủ bỏ miệng ông. Thôi cưng ráng ăn sandwich cho tiện...

Giơ hai tay lên Jack cười nói với Vĩnh.

Anh là người sung sướng nhất. Anh có vợ đẹp mà lại nấu ăn ngon. Chắc tôi phải kiếm thêm bà vợ Việt Nam...

David, Caroline, Vĩnh và Thanh đồng bật cười khiến cho Jack ngạc nhiên hỏi.

Tại sao quý vị cười?

David mới kể cho Jack nghe chuyện " Một vợ ngủ giường Lèo. Hai vợ ngủ chuồng heo " mà Thanh đã nói. Julie lườm chồng.

Thấy chưa... Có thêm một bà vợ nữa là anh sẽ ngủ trong xe...

Jack cười ha hả.

Nói vậy chứ tôi cũng không dám lấy thêm bà nữa. Một bà đã hành tôi muốn chết. Tối ngày bả gọi anh ơi anh thương em không. Anh coi con cho em đi shopping nha. Anh ơi anh làm dùm em cái này nha... Anh ơi anh nấu cơm chưa anh. Em order pizza nha...

Ai ai cũng bật cười khi nghe Jack đùa. Bá vai vợ khi thấy Julie phụng phịu Jack cười nói với mọi người.

Coi vậy chứ tôi thương bả. Bả thương chồng, thương con và chung thủy...

Caroline xen vào.

Tôi biết... Julie là một người tốt... Hai người được mấy con?

Julie trả lời thay cho chồng.

Thưa bà... Tôi được ba con. Hai đứa con trai lớn đang học đại học còn đứa con gái út sẽ vào đại học mùa thu năm nay...

Hướng về Thanh và Vĩnh Julie hỏi.

Chừng nào anh chị có con?

Hiểu câu hỏi của Julie Thanh đỏ mặt.

Tôi không biết... Chừng nào Vĩnh muốn cũng được...

Vĩnh liếc nhanh mợ Thanh.

Chúng tôi chưa vội lắm... Có lẽ ba bốn năm nữa...

Jim cười nói với Vĩnh.

Cứ từ từ... Hãy tận hưởng đời sống của hai vợ chồng trẻ trước đi rồi có con. Hai người đã đi honey moon chưa?

Vĩnh cười lắc đầu.

Chưa... Từ khi Thanh sang vì bận bịu nhiều việc quá nên chúng tôi chưa nghĩ tới chuyện hưởng tuần trăng mật...

Jack xen vào.

Ok... Bắt đầu từ thứ hai Vĩnh hãy lấy một tuần đưa vợ đi honeymoon...

Thấy Vĩnh còn ngần ngừ Jack nói nửa đùa nửa như ra lệnh.

Tôi không muốn thấy mặt anh sáng thứ hai. Nghỉ một hoặc hai tuần để đưa vợ cưng của anh đi hưởng tuần trăng mật. Đi đâu cũng được. NewYork. Florida. Denver. Đi đâu cũng được ngoại trừ đi làm...

Thanh mang lên món ăn chính là cà ri gà. Jaqueline cười nói với Thiên Thanh sau khi nếm thử cà ri.

Món cà ri của bà ngon vô cùng... Tôi đã thử món cà ri của người Ấn nhưng tôi không thích. Cà ri của họ nặng mùi quá, béo quá nên ăn mau ngán...

Ăn liền một lúc hai chén cơm Helen cười nói với chồng.

Sau bữa ăn này em phải diet một tuần lễ. Món ăn của Việt Nam ngon mà không nặng bụng cho nên ăn nhiều cũng không thấy no...

Hướng về Thanh bà ta cười tiếp.

Cám ơn Thanh rất nhiều... Đẹp mà lại nấu ăn ngon bởi vậy Vĩnh mê Thanh nhiều lắm...

Bỏ đũa Vĩnh cười nói Helen.

Bà chưa biết đâu. Không những nấu ăn ngon mà Thanh còn biết đàn dương cầm nữa...

Caroline kêu với giọng ngạc nhiên. Ôm vai Thanh bà cười nói.

Sau khi ăn xong con vui lòng đàn cho má và mọi người nghe...

39Truyện dài: Áo Thiên Thanh - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Áo Thiên Thanh 2012-09-21, 10:15 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Tất cả nhao nhao yêu cầu khiến cho Thanh phải nhận lời. Món tráng miệng được mang ra. Lemon cake với trà hoa lài. Dường như muốn nghe nhạc nên mọi người ăn nhanh xong kéo nhau vào phòng giải trí. Caroline đặc biệt chú ý tới bức tranh thôn nữ chèo ghe trên sông. Ai ai cũng nhìn chăm chú khi thấy Thanh xuất hiện với chiếc áo dài trắng đơn sơ và mộc mạc. Khẽ mỉm cười chào mọi người nàng ngồi xuống ghế. Tiếng nhạc chơi vơi như tiếng mưa rơi. Mưa trên cuộc đời. Mưa trong lòng người. Từng giọt thánh thót. Âm thanh như những giọt mưa rơi miên man hoài hủy. Căn phòng ngập chìm trong từng nốt nhạc. Nghe như lời thở than, thì thầm. Nghe như có tiếng mưa rơi. Nhạc dứt. Mọi người bàng hoàng trong giây phút rồi đồng loạt vổ tay.

Jaqueline phát biểu.

Tuyệt diệu... Tôi nghe như có tiếng mưa rơi...

Thanh nói với Vĩnh một câu thật dài. Hướng về Jaqueline Vĩnh cười.

Sở dĩ Jaqueline nghe có tiếng mưa rơi là vì bản nhạc có tên là Giọt Mưa Thu. Người nhạc sĩ viết ra bản nhạc này lúc ông ta nằm trên giường bệnh nhìn qua khung cửa sổ và thấy những giọt mưa rơi trong một ngày mưa mùa thu. Dường như đây là bản nhạc được viết ra trước khi ông ta qua đời...

Jim chợt lên tiếng.

Tôi có ý kiến... Chúng ta nên đổi cây đàn lại để cho mọi người có thể nhìn thấy Thanh ngồi đàn. Tôi thích nhìn những ngón tay của nhạc sĩ lướt trên phím đàn...

Vĩnh và John xoay cây đàn dưới sự hướng dẫn của Jim. Khi Thanh ngồi xuống ghế mọi người mới nhìn nhận ý kiến của Jim hay vô cùng. Mái tóc đen dài xỏa bên vai tương phản với áo dài trắng tạo cho người nhạc sĩ một vẻ gì huyền hoặc mông lung.

Caroline nhìn bức tranh treo trên tường. Tai bà lắng nghe tiếng nhạc. Từng nốt. Từng cung bậc. Từng âm giai. Từng tiết điệu thoảng đưa bềnh bồng nổi trôi trên mặt sông mờ mờ sương phủ. Tiếng mái chèo khuấy nước. Lờ mờ một bóng người ngồi trên con thuyền dật dờ trôi theo con nước lớn, nước ròng, theo hai mùa mưa nắng. Đột nhiên Caroline mỉm cười. Bà cảm nhận ra một điều lý thú là tiếng nhạc có liên hệ rất nhiều tới bức tranh treo trên tường. Cả hai cùng nói tới dòng sông miên man chảy trong cuộc đời của chúng ta. Có thể không ai nhìn ra điểm đó chỉ riêng bà. Hình như bà có cái nhạy cảm của một người có tâm hồn nghệ sĩ.

Tiếng vổ tay vang lên thật lâu, thật nồng nhiệt. Miệng nở nụ cười tươi tắn Thiên Thanh nói nhỏ hai chữ " thank you " đoạn quay sang Vĩnh.

Mợ nhờ Vĩnh nói với mọi người là mợ xin phép được trình diễn một ca khúc dựa trên một huyền thoại xa xưa. Ca khúc đó là Trương Chi, tên của một người chài lưới đàn hát rất hay. Tiếng hát của ông ta làm rung động trái tim của một người con gái sang giàu, con của một vị quan trong vùng. Quá say mê tiếng hát nên cô gái năn nỉ cha mẹ cho nàng được gặp mặt người trong mộng một lần. Tuy nhiên khi gặp mặt nàng đâm ra thất vọng vì Trương Chi rất xấu trai và từ đó nàng không còn say mê anh chàng chài lưới nữa. Trái lại Trương Chi lại đâm ra mê say và tương tư cô gái đến độ sinh bệnh mà chết. Dân làng thương tình đem chôn chàng trai bên dòng sông. Thời gian sau người nhà bốc mộ lên thấy thân xác của chàng tan rữa chi có trái tim đọng lại thành viên ngọc. Nghe chuyện lạ cô gái bèn cho người lấy viên ngọc về cho nàng xem. Lạ một điều là khi cầm viên ngọc lên thời cô gái thấy hình ảnh của Trương Chi ngồi trên thuyền đang đàn hát cho nàng nghe...

Vĩnh phải tận dụng hết khả năng của hai ngôn ngữ Việt Mỹ để phiên dịch với hy vọng mọi người trong phòng có thể hiểu từ đó cảm nhận được cái hay của bản nhạc.

40Truyện dài: Áo Thiên Thanh - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Áo Thiên Thanh 2012-09-21, 10:15 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Đứng tựa lưng vào vách Vĩnh nhìn mê mẩn mười ngón tay tiên của mợ Thanh lướt thoăn thoắt trên phím đàn tạo thành âm thanh tuyệt vời. Khi nhanh khi chậm. Lúc nhặt lúc khoan. Khi trầm bổng. Khi dịu dàng. Khi chùng xuống la đà. Khi vút cao. Ngần ấy âm thanh, giai điệu, tiết tấu trở thành lời tình tự, thở than, của tình yêu rung theo sầu đau, trôi trên sóng nước. Sông kia còn đó. Người kia đâu rồi. Họa chăng hình bóng thoáng hiện về trong giấc mơ trăng xế dọi xuống dòng sông Thương.

Mái tóc đen dài xỏa trên bờ vai gầy chảy xuống thân áo trắng. Dưới ánh đèn mờ mờ, mợ Thanh của Vĩnh như là một dấu tích huyền hoặc chỉ có trong truyện thần tiên hay cổ tích mà má hay kể cho Vĩnh nghe để hằng đêm ru con ngủ. Vĩnh cảm thấy tâm hồn rung động khi khám phá ra một điều kỳ diệu. Mợ Thanh có cái nét giống má khi ngồi đàn. Đó là nỗi đam mê, sự dễ dàng bị cuốn hút bởi tiếng đàn của chính mình. Tự dưng Vĩnh muốn ôm mợ Thanh vào lòng như ôm má để hôn lên trán, lên từng ngón tay tiên dịu dàng. Mười ngón tay nâng niu cuộc đời. Mười ngón tay nắn nót tình người.

Âm thanh tắt lịm. Không một tiếng vổ tay vì mọi người còn đang bàng hoàng ngơ ngẩn. Rồi sau đó là tiếng vổ tay và mọi người cùng lượt đứng lên. Caroline bước tới ôm lấy Thanh. Bằng giọng cảm động và thương yêu bà trang trọng nói.

Cám ơn con...

Cầm lấy hai bàn tay của Thanh bà nói với Vĩnh.

Con phải nâng niu và gìn giữ hai bàn tay của vợ con. Nó là một ân sũng của thượng đế dành cho chúng ta...

Vĩnh cười vui vẻ.

Con xin vâng lời má... Con sẽ nâng niu và gìn giữ mười ngón tay tiên của vợ con...

Mọi người từ tạ ra về. Họ vui vẻ nhận khi Thanh ngỏ ý tặng cho mỗi người một chén xúp đem về nhà. Hai vợ chồng tiển chân mọi người ra tận xe xong trở vào nhà. Khóa cửa lại cẩn thận Vĩnh nói nhỏ với Thanh.

Mợ đưa hai tay ra cho Vĩnh xem...

Dấu hai bàn tay của mình trong túi quần Thanh vặn.

Chi vậy Vĩnh?

Thì mợ cứ đưa tay ra...

Thanh cười đưa hai bàn tay ra trước mặt. Vĩnh cầm lấy rồi bằng tất cả trang trọng và thành kính hôn lên hai bàn tay của mợ.

Má nuôi của Vĩnh bảo là phải nâng niu và gìn giữ hai bàn tay của mợ. Chỉ có cách đó mà thôi...

Thanh cảm động ứa nước mắt.

Cám ơn Vĩnh...

Thanh ấp hai bàn tay của mình lên má Vĩnh.

Nếu không có Vĩnh thời hai bàn tay của mợ sẽ không được ai nâng niu và gìn giữ đâu... Người ta bảo mỗi người có cái số của họ. Mợ tin như vậy...

Hồi nãy đứng nhìn mợ đàn Vĩnh chợt nghĩ ra một điều...

Điều gì hả Vĩnh?

Mợ giống má của Vĩnh khi ngồi trước cây đàn dương cầm. Mợ và má có hai bàn tay nâng niu cuộc đời, nắn nót tình người...

Thanh rưng rưng nước mắt. Dường như không dằn được xúc cảm nàng nhẹ hôn lên trán Vĩnh giống như một người mẹ hôn đứa con trai đã lớn của mình.

Mợ thương Vĩnh...

Mợ sửa soạn đi... Sáng thứ ba mình sẽ đi hưởng tuần trăng mật...

Da mặt của Thanh ửng hồng và mắt sáng long lanh vì ba chữ " tuần trăng mật ". Nghiêng đầu nhìn ông chồng giả hiệu của mình nàng nở nụ cười tươi thắm. Nhìn nụ cười đó Vĩnh cảm thấy hồi hộp và xao xuyến trong lòng.

Mình đi đâu?

Mợ muốn đi đâu thì mình đi đó...

Mợ đâu có biết đi đâu. Vĩnh chọn đi... Hay là mình ở nhà...

Vĩnh lắc đầu.

Không được... Đây là tuần trăng mật của mình mà... Mợ thích núi không?

Thanh trả lời ngay.

41Truyện dài: Áo Thiên Thanh - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Áo Thiên Thanh 2012-09-21, 10:15 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Thích...

Vĩnh cười.

Vậy thì mình đi núi...

Gật đầu Thanh nói nhỏ.

Mợ đói bụng. Vĩnh đói bụng không?

Đói... Vĩnh thấy mợ đâu có ăn gì...

Mợ còn để dành thức ăn cho hai đứa mình...

Vào nhà bếp Thanh mang ra mấy cục chạo tôm, ba ghim tôm nướng và một tô cà ri với cơm. Vừa ăn Vĩnh vừa nói.

Mình sẽ đi Smoky Mountain, một trung tâm nghỉ mát nổi tiếng của Tennessee. Cuối tháng tư trời chắc không lạnh lắm đâu...

Ăn xong Vĩnh mang cái labtop của mình ra phòng khách.

Vĩnh làm gì vậy?

- Lên mạng để tìm cabin... Mợ ngồi đây để mình chọn phòng...

Thanh đến ngồi cạnh Vĩnh. Nàng nhận thấy Vĩnh đánh máy ba chữ American Mountain Rental rồi một website hiện ra. Bấm vào chỗ 1 bedroom xong Vĩnh đưa con chuột cho Thanh.

Mợ xem đi... Nếu mợ thích thời mình sẽ chọn...

Thanh lần lượt bấm vào các khung hình nhỏ rồi các khung hình lớn hiện ra. Nàng trầm trồ khen đẹp.

Cái này là cái gì vậy?

Thanh hỏi Vĩnh khi bấm vào cái hot tub.

Đó là hot tub... Bồn tắm nước nóng...

Không biết nghĩ gì mà nàng hơi đỏ mặt cúi xuống giấu nụ cười.

Lát nữa mình sẽ đi mua áo tắm cho mợ để mợ tắm trong đó...

Rồi Vĩnh có tắm không?

Có nếu mợ cho phép Vĩnh tắm chung với mợ bằng không...

Mở lớn mấy tấm ảnh ra xem giây lát Thanh gật đầu cười.

Mợ chọn chỗ này... Mình ở bao nhiêu ngày hả Vĩnh?

Nhìn vào màn ảnh Vĩnh thấy cabin tên Cuddy Bear Lair ở Gatlinburg.

Sáu ngày... Mình sẽ đi ngày thứ ba và trở về ngày thứ hai...

Có nhiều tiền không Vĩnh?

Thanh băn khoăn và Vĩnh cười.

Cũng không nhiều đâu mợ...

Nhấc điện thoại nói chuyện một lát đoạn Vĩnh cười nói.

Xong rồi... Tổng cộng là một ngàn ba trăm đô la...

Thanh bật thành tiếng la làng nho nhỏ.

Trời ơi... Mắc vậy... Thôi mình ở nhà đi...

Vĩnh lắc đầu. Biết mợ Thanh sợ tốn tiền anh phải hù nàng.

Trễ rồi mợ... Bây giờ không đi mình cũng phải trả tiền phân nửa...

Im lặng giây lát Thanh cằn nhằn.

Tại Vĩnh đó... Vĩnh không có nói cho mợ biết để mình chọn chỗ nào rẻ tiền hơn...

Chỗ này cảnh đẹp hơn và gần núi. Mình có thể đi bộ, câu cá...

42Truyện dài: Áo Thiên Thanh - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Áo Thiên Thanh 2012-09-21, 10:17 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương 8

Sau khi làm thủ tục để lấy chìa khóa Vĩnh lái xe chạy chầm chậm trên Highway 441.

Sắp tới chưa Vĩnh?

Biết mợ Thanh nôn nóng nên Vĩnh cười trả lời.

Còn chừng chút nữa thôi mợ...

Thanh hé cửa kính xuống. Gió lùa vào tung bay tóc của nàng.

Mát quá Vĩnh ơi... Mợ ngửi được mùi thơm của cây thông trong gió...

Mợ thích núi hơn biển?

Thanh gật đầu cười.

Mợ sinh ra ở Pleiku mà Vĩnh không biết sao. Được mười tuổi gia đình mới dời về Sài Gòn... Núi ở đây đẹp không Vĩnh?

Đẹp nhưng chắc không đẹp bằng núi Pleiku của mợ. Người ta thường nói " không đâu đẹp bằng quê hương của mình " phải không mợ...

Thanh quay nhìn ông chồng giả của mình bằng ánh mắt nửa ngạc nhiên lẫn thán phục.

Vĩnh nói đúng. Mới sống ở đây chưa đầy nửa năm mà đôi khi mợ buồn vì nhớ nhà...

Thanh thở dài. Ánh mắt của nàng biến ra đăm chiêu và tư lự.

Chắc còn lâu lắm mợ mới quen được... Vĩnh đừng buồn mợ nghe Vĩnh...

Vĩnh cười nhẹ mặc dù giọng nói nhuốm chút buồn buồn.

Vĩnh mong mợ sẽ bớt buồn và bớt nhớ nhà...

Xe quẹo mặt vào con đường nhỏ thỉnh thoảng mới thấy một căn nhà bằng cây rồi cuối cùng ngừng trước cabin. Bước ra ngoài Thanh im lặng ngắm cảnh. Trời xanh xanh. Rừng xanh xanh. Núi xanh xanh cao ngất mờ mờ sương phủ. Vĩnh bước tới đứng cạnh mợ Thanh. Hai người im lặng thưởng thức phong cảnh hoang vu của núi rừng giây lát xong Thanh quay qua nhìn Vĩnh.

Mợ cám ơn Vĩnh...

Ôm vai Thanh Vĩnh thì thầm.

Không có chi... Vĩnh làm những gì có thể làm để cho mợ sung sướng. Mợ đã khổ nhiều rồi...

Thanh ứa nước mắt. Như muốn dấu sự xúc động của mình nàng cúi xuống nhấc lấy cái túi xách rồi im lặng đi vào nhà.

Buông mình rơi xuống cái giường kingsize Thanh hỏi.

Có một cái giường rồi mình ngủ chung với nhau à?

Vĩnh đùa.

Chứ sao... Vợ chồng đi honeymoon mà ngủ riêng đâu có được...

Cười hắc hắc Thanh cũng đùa lại.

Không được đâu... Vĩnh ngủ với mợ không được đâu... Mợ ngáy... Mợ chòi... Mợ gác... Mợ đạp Vĩnh rơi xuống giường...

Vĩnh cười hăng hắc.

Gì chứ mợ gác thời Vĩnh thích lắm. Hồi nhỏ ngủ chung với má Vĩnh bị má ôm má gác hoài hà. Má nói Vĩnh là cái gối ôm biết đi của má...

Thanh cười ngất khi nghe Vĩnh nói.

Mợ đạp Vĩnh rơi xuống giường...

Rơi xuống giường thời leo lên ngủ tiếp chứ có gì đâu...

Vĩnh lì quá mợ chịu thua...

Như vậy là mình ngủ chung phải hôn?

Hàm răng trắng của Thanh cắn nhẹ vào môi.

Ừ... Vĩnh ngủ một đầu còn mợ một đầu... Cấm động đậy... Cấm nhúc nhích... Cấm lăn... Cấm gác... Cấm ôm...

Thanh cười hắc hắc khi nghe mình cấm ông chồng giả đủ mọi chuyện trong tuần trăng mật.

Trời ơi... Cấm gì mà nhiều vậy... Mợ nên nhớ xứ này là xứ tự do nha...

Hổng biết... Đó là lệnh...

Lệnh của ai?

Của mợ... Lệnh của bà...

Thanh bật thành tiếng cười khi nhìn nét mặt ngơ ngác của Vĩnh. Ông chồng giả của nàng không hiểu được cái của ba chữ lệnh của bà...

Chịu hôn?

Dạ chịu...

43Truyện dài: Áo Thiên Thanh - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Áo Thiên Thanh 2012-09-21, 10:17 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Trả lời một câu yếu xìu Vĩnh ngã người lên nệm đoạn xoay người vòng tay làm bộ như muốn ôm. Thanh cười lớn lăn ra xa. Vĩnh trườn mình theo khiến cho Thanh cười thánh thót lăn sát vào vách. Thấy Vĩnh trườn tới gần hơn nàng rút người lại rồi kêu nhỏ.

Vĩnh đừng ăn gian nha. Mình đã giao hẹn rồi...

Cười lớn với giọng vui vẻ Vĩnh nói.

Mợ muốn take a walk... ?

Thanh ngồi bật dậy khi nghe Vĩnh hỏi.

Mình đi bộ hả?

Mở cửa kính bước ra ngoài balcon Vĩnh cười.

Đứng đây mình có thể thấy núi...

Nghe Vĩnh nói Thanh bước vội ra balcon. Nàng reo tiếng vui mừng khi thấy rừng cây lấp lánh dưới ánh mặt trời. Rừng xanh xanh. Trời xanh xanh. Mây trắng lang thang. Gió man mát thơm mùi cỏ cây. Chút sương mù còn đọng trên lưng chừng đỉnh núi.

Nhìn Vĩnh Thanh thì thầm.

Cám ơn Vĩnh đã cho mợ thấy núi...

Hôn phớt lên mái tóc thơm mùi trái cây của mợ Thanh Vĩnh thì thầm.

Vĩnh thương mợ... Vĩnh làm tất cả mọi điều để mợ được sung sướng...

Thanh ngước lên nhìn người chồng giả của mình với tia nhìn thương mến và biết ơn.

Mình thay quần áo rồi đi bộ... Mợ có short?

Không trả lời Thanh mang nguyên cái va ly đi thẳng vào phòng tắm. Lát sau Vĩnh trố mắt nhìn khi mợ Thanh của mình bước ra. Chút sexy. Chút xinh xắn. Chút nhí nhảnh. Mợ tươi mát như trái ổi xá lị. Áo sơ mi hở ngực một chút. Quần short không ngắn quá. Giày tennis. Thanh không còn là một người đàn bà e lệ và rụt rè cách đây mấy tháng. Nàng đã lột xác thành một người mới. Như một cặp vợ chồng son trẻ họ đi bên nhau trên con đường mòn rợp bóng mát và vắng vẻ trong một buổi xế chiều. Thanh vui như lúc còn trẻ ở Pleiku. Nàng cười như nắc nẻ khi nghe Vĩnh kể chuyện vui. Họ ngồi cạnh nhau im lặng nhìn mặt trời từ từ khuất sau rừng cây thông xanh ngắt một màu xanh.

Mợ đói bụng chưa?

Đói muốn xỉu... Mình về phòng sửa soạn xong rồi mợ bao Vĩnh ăn tối...

Thấy Vĩnh tỏ vẻ ngạc nhiên Thanh cười đùa.

Mợ bao Vĩnh ăn mà Vĩnh phải trả tiền. Chịu hôn?

Vĩnh cười khi nghe hai chữ " chịu hôn " tinh nghịch, âu yếm và nhõng nhẽo của Thanh. Về tới phòng cả hai tắm rửa và thay quần áo xong Vĩnh lái xe tới Lineberger Seafood Restaurant. Ngồi vào bàn xong Vĩnh hỏi.

Mợ muốn ăn tôm hùm?

Thanh sáng mắt đáp nhanh.

Ăn...

Mợ uống bia không?

Thôi... Mợ uống ké của Vĩnh đi...

Khi người hầu bàn tới Vĩnh gọi món Cold Water Lobster Tail cho mợ Thanh còn cho mình món Fresh Charbroiled Swordfish, một chai bia Michelob cho mình và một ly nước lạnh cho Thanh. Khi dĩa tôm hùm được đặt lên bàn Thanh hỏi với giọng ngạc nhiên.

Còn cái đầu con tôm đâu?

Vĩnh cười giải thích.

Mỹ họ không có ăn cái đầu...

Thanh cằn nhằn.

Trời ơi cái đầu ngon muốn chết mà lại bỏ...

Ăn xong hai người đi dài dài theo con suối ngắm cảnh ban đêm xong gần mười giờ mới trở về phòng. Vừa bước vào Thanh kêu lên.

No quá Vĩnh ơi...

Nói xong bốn chữ này Thanh buông mình nằm sấp xuống nệm. Vĩnh cảm thấy tim đập mạnh khi nhìn cái lưng thon, chiếc mông tròn và cặp đùi dài của mợ. Dường như có cảm tưởng là Vĩnh đang nhìn phía sau lưng của mình Thanh mắc cỡ nằm im giả vờ lim dim ngủ. Nghe tiếng bước chân di động rồi tiếng cửa kính được kéo ra nàng he hé mắt nhìn. Qua ánh sáng mờ mờ bóng Vĩnh đứng trơ vơ ngoài balcon. Tự dưng nàng cảm thấy tội nghiệp và thương Vĩnh như một người mẹ thương con. Nàng ứa nước mắt khi nghĩ tới hai đứa con của mình. Giờ này hai đứa đang làm gì? Nàng đã viết hai lá thư mà vẫn chưa thấy chồng trả lời. Đán là người rất chậm trễ trong việc viết thư phúc đáp. Hồi má của Vĩnh còn sống bà thường hay viết thư thăm đứa em út của mình và ít khi nhận được thư trả lời. Nàng cứ cằn nhằn chồng về chuyện đó nhưng Đán vẫn chứng nào tật nấy thành ra nàng phải viết thư hồi âm cho chị chồng.

Thanh khẽ ngồi dậy đoạn bước ra lan can. Muốn hù Vĩnh nên nàng rón rén đi thật chậm và thật êm. Khi nàng vừa bước qua khỏi cửa Vĩnh chợt lên tiếng:

Mợ khỏe không mình đi bộ...

Đi... Trời chắc lạnh lắm hả Vĩnh?

Dạ ban đêm hơi lạnh đó mợ. Mình phải đem áo ấm theo...

44Truyện dài: Áo Thiên Thanh - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Áo Thiên Thanh 2012-09-21, 10:18 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Thanh mặc ba lớp áo còn Vĩnh chỉ khoác hờ cái áo mỏng. Tay trong tay họ thả bộ dọc theo con đường lác đác người đi mà đa số là những cặp tình nhân trẻ như họ.

Mợ lạnh?

- Chút thôi... Ban đêm yên tịnh quá...

Vĩnh cười im lặng. Gió thổi tóc của mợ bay vào mặt khiến cho Vĩnh ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng hòa lẫn trong mùi ngai ngái của cây cỏ. Liếc nhanh sang bên phải anh thấy nét mặt của mợ mờ mờ.

Mợ đói bụng?

Vĩnh biết mợ không đói bụng nhưng muốn hỏi vì không biết có chuyện gì để nói.

Mình mới ăn mà... Hồi nãy Vĩnh ép mợ ăn hết con tôm hùm tới bây giờ còn no...

Vĩnh đứng lại khiến cho Thanh cũng phải đứng lại. Hai người đứng cạnh nhau nhìn lên đỉnh núi đen mờ. Gió thổi mạnh hơn khiến cho nàng rùng mình thì thầm.

Mợ lạnh Vĩnh ơi...

Nghe tiếng thì thầm Vĩnh vòng tay kéo Thanh đứng trong lòng của mình. Mùi nước hoa trên tóc mợ thoang thoảng. Nép vào lòng của Vĩnh với hai cánh tay rắn chắc ôm ngang hông, Thanh nghe người ấm lên. Nàng cảm thấy chút rạo rực. Từ lâu lắm rồi nàng chưa được người đàn ông nào ôm nàng vào lòng.

Mợ hết lạnh chưa?

Còn...

Thanh trả lời. Tuy không có lạnh nhưng nàng lại trả lời khác đi như muốn người chồng giả phải ôm mình lâu hơn và chặt hơn. Ngoài ra nàng cảm thấy rạo rực của thân thể và rẩy run của tâm hồn đang từ từ dấy lên. Nàng im lặng nghe tim của mình đập mạnh hơn, nhanh hơn khi cánh tay của Vĩnh không biết vô tình hay cố ý ép sát và chạm nhẹ vào vú của mình gây nên sự kích thích âm thầm song mạnh mẻ. Tiếng của Vĩnh cất lên mơ hồ hòa lẫn trong tiếng gió rung hàng cây thông.

Mình về chưa mợ?

Thanh cố dấu tiếng thở dài thầm lặng và tiếc rẻ.

Về... Mợ mỏi chân rồi...

Hai người thong thả trở về khách sạn. Nhường cho Vĩnh đánh răng trước Thanh soạn quần áo, giày vớ và các thứ lặt vặt vào tủ đựng quần áo. Vừa làm nàng vừa suy nghĩ. Đây là lần đầu tiên Vĩnh và nàng ngủ chung giường. Mấy tháng nay mang tiếng là ở chung nhà nhưng phòng ai nấy ở, giường ai nấy ngủ. Bây giờ chung đụng một phòng cho nên... Lắc lắc đầu không muốn nghĩ thêm Thanh cảm thấy mặt nóng bừng vì cảm giác rạo rực... Nếu Vĩnh ôm mình thời mình phải làm gì? Nếu Vĩnh đòi cái chuyện đó thời mình phải làm sao? Chấp thuận hay cự tuyệt? Liệu mình có can đảm cự tuyệt không? Dù là chồng giả Vĩnh vẫn là chồng của mình. Ngoài ra Vĩnh còn là người ân của mình.

Thở hắt hơi dài Thanh cười thầm khi thấy Vĩnh xúng xính trong bộ pajama mới mua tuần trước. Ôm lấy bộ bà ba, khăn tắm và các thứ lặt vặt nàng cúi đầu bước nhanh vào phòng tắm. Khi nàng trở ra Vĩnh đang nằm dài trên sofa xem tivi. Đến ngồi trên ghế nệm bên cạnh nàng nhìn lên màn ảnh. Hai người im lặng không nói chuyện. Thật lâu quay qua thấy Vĩnh lim dim Thanh nói nhỏ.

Vĩnh...

Dạ...

Mình đi ngủ... Mợ buồn ngủ...

Vĩnh tắt tivi. Đứng trước chiếc giường rộng Vĩnh cười.

Mợ nằm đầu đằng kia... Vĩnh nằm đầu này... Cấm lăn... Cấm chòi... Cấm đạp... Cấm gác... Cấm ôm...

Thanh cười khẽ.

Có cấm thở không?

Vĩnh cũng đùa.

Cấm luôn... Cấm động đậy... Cấm nhúc nhích...

Trời ơi... Đi hưởng tuần trăng mật mà khó vậy... Ở nhà còn sướng hơn...

Ngẫm nghĩ giây lát Vĩnh cười cười.

Muốn cái gì cũng phải làm đơn xin phép...

Ok...

Nói xong hai chữ Ok Thanh nằm sát vào mép giường bên này còn Vĩnh nằm phía bên kia.

Vĩnh ngủ chưa?

Chưa... Còn mợ?

Sắp ngủ...

Good night mợ...

Nói xong Vĩnh nhắm mắt. Hai " vợ chồng " đi hưởng tuần trăng mật lại nằm xa nhau cả cây số cố gắng dỗ giấc ngủ.

Thanh chợt mở mắt. Nhìn đồng hồ nàng thấy ba giờ sáng. Đưa tay sờ bên cạnh nàng không thấy gì hết. Đưa tay ra thật xa nàng cũng không đụng cái gì hết. Ngạc nhiên nàng xoay người lại. Vĩnh không có nằm trên giường. Ngồi dậy nhìn nàng mỉm cười. Trên tấm vải trải giường Vĩnh nằm co ro dưới sàn.

Vĩnh... Vĩnh...

Thanh gọi nhỏ. Vĩnh trả lời với giọng hơi ngái ngủ.

Dạ...

Lên đây nằm...

Dạ... Vĩnh nằm dưới sàn cũng được...

Không... Mợ bảo Vĩnh lên đây...

Dạ...

Vĩnh ôm gối nằm sát vào mép giường bên kia.

Coi chừng lọt xuống giường... Vĩnh nằm sát vào đây...

Nghe lời Vĩnh nhích vào.

Chút nữa...

Vĩnh nhích vào cho tới khi đụng lưng của Thanh. Hai vợ chồng mới cưới đi hưởng tuần trăng mật nằm đâu lưng với nhau im lặng cố dỗ giấc ngủ.

Sáu giờ sáng. Thanh thức giấc. Việc mà nàng nhận ra trước tiên là bàn tay của Vĩnh đang đặt lên bụng của mình. Khẽ xoay đầu nàng thấy Vĩnh hai mắt nhắm kín và đang thở đều đều như say ngủ. Tuy bàn tay đó đặt trên lớp mền dày nhưng Thanh có cảm giác bàn tay của Vĩnh thật mềm mại, ấm êm, phát ra luồng điện chạy trong cơ thể của mình gây chút rẩy run và xao động. Nàng muốn cầm tay Vĩnh đặt xuống nệm nhưng lại sợ Vĩnh biết nên đành nằm im. Tuy nhiên cái cảm giác rẩy run và xao động càng lúc càng lớn dần lên khiến cho nàng phải thở hắt hơi thật dài rồi xoay người nằm nghiêng một bên như vô tình làm cho bàn tay của Vĩnh rơi xuống nệm. Thanh lại thở dài. Một thở dài như nuối tiếc cái gì.

Ăn sáng xong Vĩnh đeo packback rồi vòng tay ôm ngang hông của Thanh đi ra cửa. Hơi ngạc nhiên về cử chỉ thân mật của ông chồng giả Thanh cười.

Sao lúc này Vĩnh cưng mợ nhiều vậy?

Ngẫm nghĩ giây lát Vĩnh chầm chậm lên tiếng.

45Truyện dài: Áo Thiên Thanh - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Áo Thiên Thanh 2012-09-21, 10:19 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Lúc đầu Vĩnh phải làm giả nhưng từ từ Vĩnh lại thích làm thật. Vĩnh thấy mợ có nhiều điểm giống má của Vĩnh. Ba của Vĩnh mất lúc Vĩnh mới mười tuổi. Từ khi ba mất má với Vĩnh gần gụi nhau nhiều lắm. Má giống như là bạn của Vĩnh. Má nói má là bạn già của Vĩnh...

Thanh nhẹ cười khi nghe hai chữ " bạn già ". Liếc sang người đi bên cạnh Vĩnh cười tiếp.

Vĩnh thương mợ bởi vì mợ giống má. Có mợ bên cạnh Vĩnh có cảm tưởng má sống lại...

Thanh cảm động ứa nước mắt. Nàng tự dưng ngả đầu vào vai Vĩnh đồng thời vòng tay ôm ngang hông.

Mợ không thích làm " bạn già " của Vĩnh đâu…

Thanh cười thánh thót sau câu nói rồi liếc nhanh người đi bên cạnh.

Mợ thích làm " bạn trẻ " hơn...

Vĩnh cười nói một câu mà khi nghe xong Thanh có vẻ tư lự.

Bảo lãnh mợ sang đây Vĩnh lời lắm. Mợ vừa là vợ lại vừa là bạn của Vĩnh...

Còn thiếu... Vĩnh quên mất mợ còn là mợ của Vĩnh nữa...

Vĩnh cười.

Chữ mợ có nhiều nghĩa lắm mợ biết không?

Thanh nguýt ông chồng giả lẻo mép của mình.

Biết...

Cười hắc hắc Vĩnh đậu xe vào Rainbow Parking Area. Đeo packback vào vai xong Vĩnh cười.

Mợ sẵn sàng chưa?

Rồi... Mình đi đâu hả Vĩnh?

Rainbow Falls Trail...

Theo con đường mòn hai người từ từ leo lên một ngọn đồi cao. Đứng trên đỉnh đồi Thanh im lìm ngắm cảnh. Nắng lên cao nhưng không khí vẫn còn gai gai lạnh. Sương mù giăng giăng khắp nơi biến vùng rừng núi thành lung linh mờ ảo. Tiếng chim hót đâu đây. Trong sự tĩnh lặng của núi rừng nàng như nghe được tiếng đá thì thầm. Tiếng thở của rừng cây. Tiếng đất chuyển mình. Tự dưng nàng nhớ nhà. Nhớ tới Pleiku, nơi nàng đã sinh ra dù nàng không biết nhiều gì về Pleiku vì phải rời bỏ nơi chôn nhau cắt rún lúc còn nhỏ. Những điều nàng biết chỉ do lời kể lại của ba. Dù không sinh ra ở Pleiku, nhưng ba của nàng yêu xứ sở thơ mộng này như chính quê làng của ông ta. Ông ta đã vẽ vời, thêu dệt và ghi vào trong óc đứa con gái nhiều mộng tưởng để biến Pleiku như là xứ thần tiên.

Bước ra đứng nơi ghềnh đá Vĩnh hét lớn.

Mợ Thanh... Thanh...

Tiếng hét của Vĩnh dội vào núi rừng gây thành âm hưởng trùng trùng lập lại hàng trăm ngàn lần tiếng thanh... thanh... thanh... thanh... Rưng rưng nước mắt Thanh thở dài. Nàng cảm thấy thương và quí mến người cháu, người chồng và mới đây người bạn của mình càng lúc càng nhiều hơn. Sở dĩ nàng thở dài là vì nàng chợt khám phá ra một điều là càng ngày nàng cảm thấy thân mật, gần gũi và thương mến Vĩnh nhiều hơn. Tình cảm giữa nàng với người cháu chồng mơ hồ đã vượt qua giới hạn định sẵn, đã vượt qua mức bình thường mà cả hai đều đồng ý phải giữ gìn. Bằng nhạy cảm của đàn bà và tinh tế của một người có ít nhiều kinh nghiệm tình trường nàng biết Vĩnh thích mình. Chữ thích ở đây phải được hiểu theo nghĩa là đàn ông thích đàn bà hay nam thích nữ. Xuyên qua những lời Vĩnh nói khi thành thật hoặc khi bóng gió xa xôi nàng lờ mờ hiểu được tình cảm của ông chồng giả dành cho mình. Tuy nhiên nàng biết là nàng không thể đáp lại. Nàng là một người đàn bà đã có chồng. Hơn nữa chồng nàng lại là cậu ruột của Vĩnh. Luân lý, đạo đức không cho phép nàng yêu thương Vĩnh. Đán là một chướng ngại vật to lớn, sừng sững ngăn cách nàng với Vĩnh.

Mợ...

Thanh mỉm cười vì tiếng Vĩnh thì thầm bên tai.

Mợ xin lỗi Vĩnh... Tại mợ đang mơ...

Vĩnh cười hiền hậu.

46Truyện dài: Áo Thiên Thanh - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Áo Thiên Thanh 2012-09-21, 10:20 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Mợ đẹp tuyệt vời khi mơ mộng... Vĩnh thích nhìn mợ khi mợ suy tư và mơ mộng...

Thanh mỉm cười. Vĩnh khác Đán. Nàng thường hay bị Đán rầy là lúc nào cũng suy tư và mơ mộng.

Vĩnh yêu cái dáng suy tư và mơ mộng của mợ. Lúc đó mợ cô đơn và buồn bã...

Thanh muốn nói cho Vĩnh biết một điều là nàng muốn bày tỏ sự cám ơn về nhận xét của Vĩnh bằng cái hôn lên má nhưng nàng dằn lòng. Nàng sợ nói ra tình cảm của mình sẽ gây nên nhiều hậu quả không tốt. Do đó nàng chỉ mỉm cười nói một câu.

Cám ơn Vĩnh... Vĩnh là người hiểu mợ nhiều hơn bất cứ ai. Mình đi đâu nữa Vĩnh...

Đưa tay chỉ lên dốc cao Vĩnh cười.

Mình lên trên kia... Mợ đi nổi không?

Thanh cười nói tỉnh bơ.

Nổi chứ... Chà tối nay về ngủ thẳng cẳng nghe Vĩnh...

Cười lớn Vĩnh bước như chạy lên dốc khiến cho Thanh cũng hối hả bước theo.

Vĩnh đi chậm lại... Mợ sợ té...

Vĩnh bước chậm lại khi nghe Thanh la làng. Con đường mòn khúc khuỷu xuyên qua khu rừng khá rậm rạp. Cây maple xen lẫn với hickory, elm, sycamore, pine tỏa bóng mát rời rợi. Không khí thơm mùi hoa cỏ dại. Chỉ vào cây hoa màu vàng tỏa hương thơm nồng nàn Thanh hỏi Vĩnh.

Cây gì thơm như mùi hoa lài vậy Vĩnh?

Vĩnh không biết rõ lắm chỉ đoán có thể là honey sucker hay yellow jasmine...

Tiếng chim hót véo von vang lên trong tàng cây phong cao ngất.

Chim gì hót nghe hay quá vậy Vĩnh?

Chắc là mockingbird. Người ta nói mockingbird khôn lắm. Không những hót hay mà nó còn có thể bắt chước được tiếng hót của nhiều loại chim khác...

Đó đó... Con chim đó Vĩnh...

Thanh giơ tay chỉ con chim có lông màu xám tro và màu trắng đục nơi ngực. Vĩnh gật đầu cười.

Đúng là mockingbird rồi. Nó là state bird của tiểu bang Tennessee cũng như blue bird là state bird của tiểu bang Missouri nơi mình đang ở...

Quay nhìn ông chồng giả Thanh cười tươi.

Mình ở thành phố nào hả Vĩnh?

Dạ... Mình ở thành phố Saint Charles, nằm cạnh dòng sông Missouri...

Sao cái gì Vĩnh cũng biết vậy hả Vĩnh?

Vĩnh học...

Mai mốt Vĩnh dạy cho mợ nghe...

Vĩnh cười vì cái giọng hơi nhõng nhẽo của mợ Thanh. Đi được nửa đường Thanh dừng lại để thở. Mặt của nàng hồng lên vì nóng và lấm tấm mồ hôi. Nắng sớm dọi qua đầu khiến cho khu rừng sáng sủa lên và không khí cũng ấm hơn. Du khách đi lại cũng nhiều hơn làm cho hai người không còn đi song song với nhau. Thanh đi trước còn Vĩnh đi sau. Vừa đi anh vừa ngắm nhìn cái mông tròn trịa và gợi cảm đang chuyển động theo từng bước chân. Dường như Thanh cũng có cảm giác là Vĩnh đang nhìn ngắm phía sau lưng của mình. Điều đó khiến cho nàng luống cuống vì mắc cỡ, hồi hộp lẫn kích thích. Thấy đường ít người đi Thanh mừng rỡ chậm bước để đi song song với Vĩnh. Giơ tay xem đồng hồ nàng nói bâng quơ.

12 giờ rồi...

Mình ngồi đây nghỉ mệt đi mợ...

Vĩnh đỡ Thanh ngồi xuống tảng đá lớn bên cạnh đường mòn. Lục túi đeo lưng anh lấy ra hai chai nước lọc và hai thỏi kẹo đậu phọng. Uống ngụm nước Thanh vừa nhai kẹo vừa nhìn ngắm cảnh vật. Điều mà nàng nhận thấy là rừng núi ở đây thiếu cái chất hoang dã, man rợ và huyền bí. Bàn tay của con người nhúng vào nhiều quá khiến cho cảnh vật mất đi cái nét tự nhiên và linh động.

47Truyện dài: Áo Thiên Thanh - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Áo Thiên Thanh 2012-09-21, 10:21 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Quanh co trong rừng khá lâu cả hai mới dừng lại nghỉ mệt nơi thác nước. Nắng dọi vào màn nước trắng xóa thành muôn màu rực rỡ. Thanh mở cái túi đeo lưng nhỏ của mình lấy ra hai cái hamburger. Đưa cho Vĩnh một cái nàng cười đùa.

Vĩnh ăn tạm cái này đi rồi tối nay mợ sẽ bao Vĩnh ăn seafood... Mợ bao mà Vĩnh phải trả tiền...

Cắn miếng hamburger Vĩnh cười cười.

Hân hạnh... Vĩnh thấy cabin của mình có lò nướng bằng gas...

Thanh gật đầu.

Mai mình đi chợ nghe Vĩnh. Mua đồ ăn về nấu ngon hơn...

Chỉ sợ mợ cực...

Uống ngụm nước Thanh đứng dậy.

Đi... Bây giờ mợ với Vĩnh đi đua xem ai đi nhanh hơn...

Nàng chưa dứt lời Vĩnh đã vọt đi trước.

Ê... Vĩnh ăn gian...

Cười ha hả Vĩnh ngừng lại đợi cho Thanh tới mới ôm vai cười thì thầm vào mái tóc thoảng mùi hương.

Vĩnh thương mợ...

48Truyện dài: Áo Thiên Thanh - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Áo Thiên Thanh 2012-09-21, 10:21 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương 9

Thanh thở dài nhẹ nhỏm khi xe đậu vào garage.

Ở đâu cũng không bằng nhà mình. Đi chơi sướng thật nhưng ở nhà thoải mái hơn...

Vĩnh mở cửa xe.

Để Vĩnh đem va ly vào… Mợ lấy thư đi...

Thanh cầm một xấp phong thư dày cộm vì gần một tuần không có lấy thư. Đặt thư lên bàn nàng đi thẳng vào phòng riêng thay quần áo. Khi trở ra nàng thấy Vĩnh đang ngồi xem thư.

Mợ có thư?

Của ai gởi vậy?

Của sở an sinh xã hội. Chắc họ gởi thẻ cho mợ...

Xé phong thư ra xem sơ rồi Thanh đưa cho Vĩnh miếng giấy nhỏ.

Phải cái này không?

Vĩnh gật đầu cười.

Có cái thẻ an sinh xã hội này mợ mới xin lấy bằng lái xe và mới đi làm được...

Vĩnh nhấc điện thoại. Nghe tiếng " Hi Mom... How are you doing? " Thanh biết Vĩnh nói chuyện với má nuôi. Chút sau Vĩnh gác điện thoại rồi cười nói.

Thứ hai Vĩnh phải đi làm nên má nuôi của Vĩnh sẽ chở mợ đi lấy bằng viết...

Mợ phải học lại... Hổm rày đi honeymoon quên hết trơn...

Thanh đùa. Vĩnh cũng đùa.

Mợ học cuốn sách luật xe cộ nát như tương rồi. Vĩnh bảo đảm mợ sẽ không trả lời trật câu nào...

Thanh nói với giọng nghiêm trang.

Mợ muốn có bằng lái xe để đi làm...

Vĩnh cười cười.

Mợ không thích Vĩnh chở mợ đi làm à...

Thích chứ... Tuy nhiên mợ cũng cần phải biết lái xe để lỡ có chuyện gì...

- Vĩnh nói giỡn vậy thôi chứ Vĩnh cũng muốn mợ có bằng lái xe... Thôi Vĩnh để mợ gạo bài...

Trưa hôm sau đang nấu cơm Thanh nghe điện thoại reo. Nhấc lên nàng nghe giọng nói của Vĩnh.

Mợ đậu rồi phải không?

Vĩnh nghe tiếng cười của mợ Thanh trong điện thoại

Đậu rồi... Mợ không trật một câu nào... Vĩnh thưởng mợ gì đây?

Chiều nay Vĩnh chở mợ đi ăn nhà hàng Thái mợ chịu không?

Chịu...

Tiếng " chịu " của mợ Thanh qua điện thoại nghe âu yếm và nũng nịu như của một người vợ mới cưới khiến cho Vĩnh cảm thấy chút xao động nhẹ nhàng. Điện thoại ngưng đã lâu mà Vĩnh còn ngồi thừ ra mơ mộng và suy tưởng. Lát sau anh giật mình khi nghe tiếng của Jack.

Vĩnh... Chưa đi về à?

Mấy giờ rồi?

Hơn năm giờ...

Nghe nói hơn năm giờ Vĩnh hấp tấp thu dọn giấy tờ cần thiết bỏ vào cặp rồi vội vả ra xe. Xô cửa vào anh thấy mợ Thanh đang ngồi xem tivi.

49Truyện dài: Áo Thiên Thanh - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Áo Thiên Thanh 2012-09-21, 10:22 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Vĩnh xin lỗi mợ vì về trễ...

Thanh cười vui.

Mợ biết Vĩnh làm việc cực lắm...

Thanh đứng dậy. Vĩnh trầm trồ.

Mợ mặc áo đẹp quá...

Thanh cười.

Áo của Vĩnh lựa đó...

Vĩnh gục gặt đầu.

Khi chọn Vĩnh không nghĩ là áo lại hợp với mợ như vậy...

Hai người ra xe. Vĩnh mở cửa cho Thanh lên xe xong mới đóng cửa lại. Chừng hai chục phút sau Vĩnh ngừng xe trước Bankog Restaurant. Bước vào cửa nhà hàng Thanh nhận thấy khung cảnh lịch sự, ấm cúng và yên tịnh. Họ được hướng dẫn tới một cái bàn dành riêng cho hai người.

Vĩnh gọi thức ăn đi mợ không biết gì đâu...

Vĩnh gọi bia và thức ăn cho hai người. Thanh uống chút bia và ăn rất ít.

Mợ ăn ít quá...

Mợ sợ mập...

Mợ không có mập đâu...

Có... Vĩnh biết không mợ lên cân rồi đó...

Mợ cân hồi nào?

Tuần trước... Mợ lục trong nhà xe thấy cái cân. Mợ tò mò bước lên thấy cây kim nhảy vọt tới số 140. Mợ hoảng hồn khi tính ra 140 pound tương đương với 70 ký lô...

Vĩnh cười sặc sụa.

Cái cân đó hư rồi... Bởi vậy Vĩnh mới đem bỏ ở garage. Vĩnh mập như vầy mà khi leo lên cân cũng chỉ có 140...

Mợ đâu có biết...

Bây giờ mợ cứ việc ăn nhiều đi đừng sợ... Mợ mập ra một chút nhìn hấp dẫn hơn...

Ngưng nói Vĩnh nhìn một cách chăm chú như quan sát và nhận xét khiến cho Thanh mắc cỡ cúi mặt xuống dấu nụ cười.

Mợ lên cân mặc quần áo đẹp hơn...

Thôi đừng có khen... Mợ không có tiền cho Vĩnh đâu...

Uống cạn chai bia Vĩnh cười nói.

Chiều mai thứ sáu sau khi ăn cơm xong Vĩnh sẽ tập mợ lái xe...

Thanh hỏi với giọng lo lắng.

Có khó không Vĩnh?

Dễ lắm...

Sao mợ sợ quá... Thấy xe nhiều mà lại chạy vùn vụt mợ sợ...

Mợ đừng lo... Có Vĩnh ngồi bên cạnh canh chừng cho mợ... Khi bắt đầu tập mình sẽ kiếm chỗ nào vắng vẻ để cho mợ quen dần dần rồi sau đó mới chạy ra đường...

Ừ... Vĩnh phải ngồi bên nha... Có gì là mợ bắt đền Vĩnh đó...

Vĩnh cười cảm thấy vui vui vì giọng nói có chút nhõng nhẽo của mợ Thanh. Trả tiền xong hai người thong thả ra cửa. Đi trên con đường tranh tối tranh sáng ra bãi đậu xe tự dưng Vĩnh vòng tay ôm hông mợ Thanh như ôm một người vợ mới cưới thật sự của mình. Dường như cũng cùng cảm nghĩ Thanh nắm lấy bàn tay của Vĩnh đang ôm ngang hông mình. Có tiếng thở dài buồn bã và thầm lặng của nàng thoát ra nhưng Vĩnh không nghe được.

Đang ngồi trong nhà bếp Vĩnh với tay nhấc điện thoại khi nghe có tiếng chuông reo. Đầu giây bên kia vang lên giọng nói của bà Caroline.

Con khỏe?

Dạ khỏe. Ba má khỏe?

Ba má bình thường. Còn Thanh?

Vợ con đang khóc trong phòng...

Vĩnh nghe bà má nuôi hỏi với giọng ngạc nhiên.

Khóc... Hai đứa có chuyện gì buồn?

Dạ không... Thanh thi rớt bằng lái xe nên khóc...

Thi rớt... Má không tin như vậy...

Caroline không tin được chuyện đó vì chính tay bà cũng đã phụ với Vĩnh dạy Thanh lái xe.

Thanh bị rớt vì lỗi gì vậy?

Không có lỗi gì hết. Người ta bảo là Thanh không hiểu tiếng Anh nên không được thi lấy bằng lái xe...

Vĩnh nghe tiếng bà má nuôi của mình nói với giọng gằn gằn.

Má không tin chuyện đó có thể xảy ra. Làm gì có chuyện nào kỳ cục như vậy... Tuy nhiên...

Ngừng lại giây lát bà Caroline mới tiếp tục.

Lát nữa má sẽ gọi lại con...

Mười lăm phút sau nghe tiếng điện thoại reo Vĩnh nhấc lên. Giọng nói của bà má nuôi vang lên bình thường và vui vẻ.

Má sẽ làm cơm mời hai vợ chồng con và Ron ăn cơm tối nay. Con nhớ ông Ron Hambert?

Dạ nhớ... Phải ông Ron làm cảnh sát trưởng?

Giọng cười của bà Caroline vang lên vui vẻ.

50Truyện dài: Áo Thiên Thanh - Page 2 Empty Re: Truyện dài: Áo Thiên Thanh 2012-09-21, 10:23 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Đúng rồi... Má mời ông ta tới ăn cơm xong bàn về chuyện của Thanh... 7 giờ tối nha...

Dạ... Con với Thanh sẽ có mặt...

Nói chuyện với má nuôi xong Vĩnh vào gõ cửa phòng mợ Thanh.

Mợ... Vĩnh có chuyện cần nói với mợ...

Có tiếng lục đục rồi Thanh mở cửa với đôi mắt đỏ hoe. Vĩnh cười nói đùa.

Mợ khóc nhiều quá hư mắt đẹp đó. Má nuôi của Vĩnh mời chúng mình ăn cơm tối nay...

- Mợ cảm thấy mệt trong người vậy Vĩnh đi một mình đi...

Đâu có được... Mợ là vai chính mà... Má nuôi của Vĩnh mời ông cảnh sát trưởng lại để nói chuyện về vụ bằng lái xe của mợ mà...

Thanh mỉm cười tươi tắn.

Vĩnh nói thiệt hôn hay là Vĩnh xạo cho mợ mừng...

Mà mợ chịu đi không?

Gật đầu Thanh hỏi.

Mấy giờ?

Dạ bảy giờ...

Liếc nhanh đồng hồ đeo tay Thanh cười nói.

Bây giờ mới có hơn năm giờ... Để mợ đi giặt đồ xong sửa soạn cũng còn kịp... Quần áo dơ của Vĩnh đâu đưa đây mợ giặt cho...

Vĩnh lắc đầu.

Vĩnh giặt được mợ đừng lo...

Thanh nghiêm nét mặt nhưng giọng nói lại nhuốm bông đùa.

Vĩnh tình nguyện đưa hay để mợ đi tịch thu quần áo của Vĩnh...

Vĩnh không có quần áo dơ thật mà mợ...

Thanh buột miệng.

Bộ Vĩnh ở truồng sao mà không có...

Nói tới đó nàng vột ngưng bặt vì biết mình lỡ lời. Đã đỏ mặt nàng càng thêm mắc cỡ khi nghe Vĩnh cười chọc.

Dạ... Mợ nói đúng đó... Vĩnh nghèo không có quần áo mặc nên phải cởi truồng...

Nói xong Vĩnh cười ngặt nghẽo. Dường như muốn dấu sự mắc cỡ của mình Thanh ngoe ngoảy bỏ đi vào garage.

Mợ...

Đang cắm cúi lựa quần áo bỏ vào máy giặt Thanh hỏi.

Vĩnh có chuyện gì muốn nói với mợ?

Vĩnh xin lỗi mợ...

Vĩnh hư quá...

Quần áo của Vĩnh nè mợ... Mợ không giặt thời cứ để đó...

Thấy mợ Thanh không nói gì Vĩnh đứng xớ rớ giây lát rồi bỏ đống quần áo dơ xuống sàn xong lặng lẽ bỏ vào nhà. Anh không thấy được nụ cười tinh nghịch và đắc chí của Thanh.

Bảy giờ tối. Bà Caroline đón Vĩnh và Thanh với nụ cười tươi vui và câu nói kèm theo.

Hai con cứ để má dàn xếp chuyện bằng lái xe của Thanh...

Vĩnh cười khi nghe bà má nuôi của mình trình bày kế hoạch để buộc ông cảnh sát trưởng phải giải quyết vụ Thanh thi rớt bằng lái xe. Bảy giờ hai phút. David bước ra mở cửa khi nghe có tiếng chuông.

Chủ nhà vồn vả chào hỏi khách. Caroline giới thiệu Vĩnh.

Ông còn nhớ Vĩnh con nuôi của tôi?

Bắt tay Vĩnh Ron cười.

Nhớ chứ... Vĩnh không đổi khác bao nhiêu mặc dù tôi không gặp Vĩnh hơn ba năm rồi...

Chỉ vào Thanh Caroline cười tiếp.

Còn đây là Thanh, vợ của Vĩnh. Con dâu yêu quý của tôi mới từ Việt Nam sang được mấy tháng...

Đưa tay ra bắt tay Ron Thanh cười nói bằng tiếng Anh.

Tôi rất hân hạnh được gặp ông...

Cười vui vẻ Ron nói với Thanh.

Tôi cũng hân hạnh được gặp cô... Cô đẹp quá...

Quay sang Caroline ông ta đùa.

Bà thật có phước. Có con học giỏi rồi bây giờ lại có con dâu đẹp đẻ và dễ thương... Cô ấy đã đi làm ở đâu chưa?

Caroline cười nói trong lúc trao chén xúp cho Ron.

Thanh chưa đi làm… Cô ấy đang học anh ngữ…

Vĩnh mỉm cười khi nghe bà mẹ nuôi của mình đang lái câu chuyện để gài ông cảnh sát trưởng vào thế kẹt.

Hèn chi cô ấy nói tiếng Anh giỏi quá…

Bà Caroline cười cười nhìn người bạn của chồng đồng thời cũng là bạn của mình.

Vậy mà có người nói Thanh không biết nói tiếng Anh…

Ai mà nói kỳ vậy?

Nhân viên của ông chứ ai trồng khoai đất này…

David từ từ kể cho Ron nghe chuyện Thanh đi lấy bằng bằng lái xe và bị đánh rớt vì lý do không biết nói tiếng Anh. Bà Caroline xen vào.

Tôi nghĩ là nó bị kỳ thị…

Ron nhìn thẳng vào mặt người bạn gái của mình.

Bà muốn nói là nhân viên của tôi kỳ thị…

Caroline chầm chậm gật đầu. Ron im lặng ăn uống. Thái độ của ông ta có vẻ trầm tư nghĩ ngợi. Ăn xong ông ta cười nói với Thanh.

Đi… Chúng ta đi dạo một vòng để thử xem cô lái xe ra sao…

Hiểu ý của Ron bà Caroline ôm vai Thanh.

- Con cứ đi với Ron… Cứ tự nhiên lái xe… Ông ta là người bạn rất tốt của ba má…

Thanh và Ron ra cửa. Vĩnh ngồi nói chuyện với ba má nuôi mà lòng phập phòng. Chừng hai mươi phút sau ba người trong nhà nghe tiếng xe ngừng, tiếng mở cửa và tiếng Ron cười vui vẻ. Xô cửa nhường cho Thanh vào trước ông cảnh sát trưởng nói với Caroline.

Cô ta lái xe giỏi lắm. Sáng mai bà và cô ta tới gặp tôi để tôi giải quyết…

Gật đầu bà Caroline nói nửa đùa nửa thật.

Ông mà không giải quyết vụ này là tôi thưa ông tới Tối Cao Pháp Viện Hoa Kỳ...

Ron bật cười ha hả vì thích thú khi nghe câu hăm dọa của người bạn gái quen biết mấy chục năm dài. Năm người ngồi ở phòng khách chuyện trò thật lâu Ron mới cáo từ. Đưa hai vợ chồng Vĩnh ra tận xe bà Caroline còn dặn dò Thanh là sáng mai sẽ tới đón nàng đi lấy bằng lái xe. Trên đường trở về nhà Vĩnh cười đùa.

Mợ thấy chưa… Vĩnh nói có một tiếng là mợ được bằng lái xe liền. Mợ thưởng gì đây?

Thanh phì cười khi nghe Vĩnh kể công.

Vĩnh muốn mợ đền ơn Vĩnh như thế nào?

Vĩnh trả lời liền như đã có chủ ý.

Mợ cho phép Vĩnh mời mợ going out…

Ok… Mình đi đâu?

Hôm nay thứ hai. Weekend này mình sẽ du lịch bằng tàu trên dòng sông Missisippi…

Mắt Thanh sáng lên vẻ vui mừng. Quay đầu sang nhìn Vĩnh nàng cười chúm chiếm.

Vĩnh đã chuẩn bị trước rồi phải không. Thú thiệt đi…

Vĩnh cười ha hả vì bị mợ nói trúng tim đen. Quẹo xe vào nhà anh bào chữa.

Mình phải đi chơi cho biết để lỡ tới lúc mợ bắt đầu đi làm và đi học rồi là không có thời giờ đâu… Ngay cả thời giờ ăn cũng không có nữa mợ ơi…

Xe từ từ vào garage. Đợi cho Vĩnh tắt máy xong Thanh mới lên tiếng.

Vĩnh mời mợ đi chơi với tư cách gì. Cháu của mợ, chồng giả của mợ hay là bạn của mợ?

Sponsored content



Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 2 trong tổng số 4 trang]

Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4  Next

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết