Chương 12
- Chị ơi! Đau quá ...
Ngọc Mai rên lên tay cố bấu vào hông Ngọc Khuê . Ngọc Khuê xoa nhẹ tay lên bụng Mai .
- Em cố gắng chịu đau chút nữa, bác sĩ nói nở được 7 phân thì sinh .
- Em đau quá, hết chịu nổi nữa rồi!
Ngọc Mai khóc nấc lên, cô còn quá trẻ để làm mẹ . Ngọc Khuê cố dỗ dành:
- Xem kìa, em hãy can đảm lên chứ!
Minh Phi đứng bên cạnh, anh cũng thấy mình đau không kém, từng tiếng rên của vợ như xé anh ra vậy . Anh nắm tay vợ:
- Rán chịu một chút đi em!
- Em đau quá!
Ngọc Mai bật hét lên, khi dòng nước ấm chảy xòa xuống chân cô . Ngọc Khuê vội đưa cô vào phòng sinh .
- Chị ở đây với em nghen!
- Ừ . Chị ở cạnh em mà .
Cánh cửa phòng sinh đóng lại, Minh Phi cảm kích nhìn theo . Anh thấy lại đức tính dịu dàng của Ngọc Khuê, bao giờ cũng vì Ngọc Mai hơn là vì bản thân mình .
Ngọc Khuê trở ra, Minh Phi bước lại gần:
- Sao rồi Khuê ?
Anh vẫn luôn quen miệng gọi Ngọc Khuê bằng cái tên Khuê thay vì chị . Ngọc Khuê nhìn vào cánh cửa:
- Lên bàn sinh rồi, tốt thôi .
Cả 2 đợi không lâu lắm, từ phòng sinh vẳng ra tiếng khóc của trẻ sơ sinh, cả Minh Phi lẫn Ngọc Khuê thở phào nhẹ nhõm .
- Chúc mừng dượng lên chức bố .
- Cám ơn chị .
Minh Phi đưa tay ra bắt tay Ngọc Khuê và lần đầu tiên anh gọi Ngọc Khuê bằng chị .
Minh Phi reo lên khi thấy đứa trẻ:
- Xinh quá!
- Nó rất giống dượng .
Cùng một lúc cả 2 nhìn nhau ngượng ngập, họ cũng có một thời mơ ước mình có đứa con, một nửa của cha và một nửa của mẹ, bây giờ mỗi con người một số phận .
Ngọc Mai được đưa ra trên băng ca, cô sung sướng:
- Con xinh quá hả anh ?
- Ờ . Em nên nghỉ dưỡng sức đi Mai . Thấy em đau đớn, anh cứ đau theo em .
Ngọc Khuê đứng lảng ra . Những lời Minh Phi nói với vợ, sao làm cho cô thấy buồn . Trường Giang chưa bao giờ lo lắng cho cô, mà chỉ có cô lo cho anh . Sau ngày đám cưới, Ngọc Khuê có cảm giác một cái gì đó rơi xuống . Sự thờ ơ của Trường Giang, đôi lúc cô còn thấy ở anh ta một sự gượng gạo .
Mình đã già quá rồi sao ? (112)
- Chị ơi! Đau quá ...
Ngọc Mai rên lên tay cố bấu vào hông Ngọc Khuê . Ngọc Khuê xoa nhẹ tay lên bụng Mai .
- Em cố gắng chịu đau chút nữa, bác sĩ nói nở được 7 phân thì sinh .
- Em đau quá, hết chịu nổi nữa rồi!
Ngọc Mai khóc nấc lên, cô còn quá trẻ để làm mẹ . Ngọc Khuê cố dỗ dành:
- Xem kìa, em hãy can đảm lên chứ!
Minh Phi đứng bên cạnh, anh cũng thấy mình đau không kém, từng tiếng rên của vợ như xé anh ra vậy . Anh nắm tay vợ:
- Rán chịu một chút đi em!
- Em đau quá!
Ngọc Mai bật hét lên, khi dòng nước ấm chảy xòa xuống chân cô . Ngọc Khuê vội đưa cô vào phòng sinh .
- Chị ở đây với em nghen!
- Ừ . Chị ở cạnh em mà .
Cánh cửa phòng sinh đóng lại, Minh Phi cảm kích nhìn theo . Anh thấy lại đức tính dịu dàng của Ngọc Khuê, bao giờ cũng vì Ngọc Mai hơn là vì bản thân mình .
Ngọc Khuê trở ra, Minh Phi bước lại gần:
- Sao rồi Khuê ?
Anh vẫn luôn quen miệng gọi Ngọc Khuê bằng cái tên Khuê thay vì chị . Ngọc Khuê nhìn vào cánh cửa:
- Lên bàn sinh rồi, tốt thôi .
Cả 2 đợi không lâu lắm, từ phòng sinh vẳng ra tiếng khóc của trẻ sơ sinh, cả Minh Phi lẫn Ngọc Khuê thở phào nhẹ nhõm .
- Chúc mừng dượng lên chức bố .
- Cám ơn chị .
Minh Phi đưa tay ra bắt tay Ngọc Khuê và lần đầu tiên anh gọi Ngọc Khuê bằng chị .
Minh Phi reo lên khi thấy đứa trẻ:
- Xinh quá!
- Nó rất giống dượng .
Cùng một lúc cả 2 nhìn nhau ngượng ngập, họ cũng có một thời mơ ước mình có đứa con, một nửa của cha và một nửa của mẹ, bây giờ mỗi con người một số phận .
Ngọc Mai được đưa ra trên băng ca, cô sung sướng:
- Con xinh quá hả anh ?
- Ờ . Em nên nghỉ dưỡng sức đi Mai . Thấy em đau đớn, anh cứ đau theo em .
Ngọc Khuê đứng lảng ra . Những lời Minh Phi nói với vợ, sao làm cho cô thấy buồn . Trường Giang chưa bao giờ lo lắng cho cô, mà chỉ có cô lo cho anh . Sau ngày đám cưới, Ngọc Khuê có cảm giác một cái gì đó rơi xuống . Sự thờ ơ của Trường Giang, đôi lúc cô còn thấy ở anh ta một sự gượng gạo .
Mình đã già quá rồi sao ? (112)