- Dạ, để em về coi lại thời khóa biểu.
Hai chị em về nhà thì cơm đã được dọn sẵn. Ba bảo hai chị em mau đi tắm rồi ăn cơm. Mẹ thì ca cẩm:
- Hồi tụi nó nhỏ, cứ nói với lòng là nuôi tụi nó lớn đặng nhờ lúc trở về già.
Bây giờ lớn hết rồi vẫn còn cực tấm thân già. Chả biết đến bao giờ mới nhờ được nữa.
Diệp Trúc thở dài thườn thượt:
- Cũng có thể mai mốt con sẽ nghỉ làm, ở nhà giúp mẹ làm công việc nhà.
Chứ làm vầy chán quá .
Ông Điền thoáng lo âu:
- Ở chỗ công ty con tình hình không ổn à?
Diệp Trúc lắc đầu:
- Không đâu ba ạ. Công ty đang làm ăn rất có hiệu quả. Chỉ ngặt nỗi tay trưởng phòng của con khó ưa quá đỗi!
Chi Mai lanh chanh:
- Sao chị không xài vài chiêu cảnh cáo hắn?
Diệp Trúc lẩm bẩm:
- Chắc cũng phải làm vậy mới được.
Bà Hương mắng Chi Mai:
- Con thì biết gì mà xen vào. Xúi chị Hai mày đánh người ta để gia đình mang họa hả?
Diệp Trúc vội xoa dịu mẹ:
- Nói vậy thôi chứ không có gì đâu. Mẹ đừng lo! Thôi con đi tắm đây!
- Con cũng đi tắm đã mẹ à.
Lên lầu Chi Mai níu tay chị gái:
- Chị Hai! Có thật sếp của chị hác ám lắm không?
- Em biết chuyện của người khác làm gì. Chị cũng chẳng muốn nhắc đến hắn! Tên chết bầm ấy!
Chi Mai thè lưỡi. Chị cô đang giận thật. Lúc này tốt hơn là chớ có đổ thêm dầu vào lửa.
Đang chạy xe mà điện thoại có tín hiệu. Diệp Trúc phải dừng lại để nghe.
- Alô, Thùy Linh đó hả?
- Ừ, tao đây! - Thùy Linh có vẻ rất phấn chấn - mày đang ở đâu?
- Tao đang chạy xe ngoài đường. Có gì hông?
- Mày tới đây góp ý cho tao đi!
Diệp Trúc ngơ ngác:
- Góp ý về cái gì?
- Về phòng tranh. Đã xong về địa điểm và thời gian triển lãm rồi. Bây giờ còn lại vấn đề sắp xếp theo chủ đề và ...
- Tao hiểu rồi! - Diệp Trúc ngắt lời bạn - mai tao sẽ đến giúp mày. Còn bây giờ tao phải ra Bình Quới trấn nước thằng cha trưởng phòng của tao. Bye nha!
Diệp Trúc cất di động, cho xe chạy tiếp. Mỉm cười khoái trá tưởng tượng cảnh trưởng phờng Bình Nguyên bị hạ nốc ao nằm thẳng cẳng! Tay công tử đó chắc là chỉ huênh hoang và giỏi ăn chơi thôi. Với loại dốt võ thì Diệp Trúc cần vài phút là hạ gục!
Đồng hồ tay chỉ bốn giờ năm phút! Diệp Trúc rảo bước về phía điểm hẹn. Có lẽ anh ta đã đến. Diệp Trúc đoán vậy. lẽ thường, con trai phải đến trước mới thể hiện phong cách lịch lãm và ganant với phụ nữ. Hơn nữa anh ta đang rất tò mò.
Tò mò vốn là bản tánh của phụ nữ. Nhưng một khi đàn ông con trai cũng phải tò mò thì. ....phải đặc biệt lắm!
Quả đúng như dự đoán của Diệp Trúc. Đối tượng để cô trừng trị đã đến. Anh ta đang ngồi trên băng gỗ trong một cái nhà dù tranh.
Diệp Trúc khoan thai đến gần:
- Xin chào! Anh thật đúng hẹn. Cảm ơn nhé !
Cô nhìn thấy bó hoa nhỏ bên cạnh Bình Nguyên:
- Chào cô Anna. Đúng tôi đã đến rồi đây.
Diệp Trúc lãnh đạm:
- Tôi đã bảo anh chỉ cần đem mạng anh tới là đủ rồi. Thêm hoa là hơi phí phạm đó.
Bình Nguyên cười nhẹ:
- Sao lời lẽ của cô cứ giống như sắp xét xử ai đó vậy? Tôi nghĩ tuy chúng ta ác cảm nhau nhưng vẫn có thể làm bạn với nhau mà?!
- Anh đừng ca lại cái điệp khúc cũ rích và nhạt nhẽo đó nữa - Diệp Trúc ngồi xuống băng gỗ phía đối diện. Khoảng cách giữa họ là phần nền nhà dù rộng hơn bốn mét - trước khi bắt đầu vào cuộc chơi tôi muốn anh nghe rõ những lời này.
Tôi từng tâm niệm người bạn trai, người yêu của tôi phải là người thắng được tôi! Vì vậy nếu hôm nay anh thua thì đừng có quấy rầy trêu cợt tôi nữa. Mà chắc chắn anh không thắng tôi đâu.
Bình Nguyên ngơ ngác. Cô ta đang nói gì vậy nhỉ? Cái gì mà thắng với thua?
Nghe cứ như võ sĩ sắp lên đấu võ đài vậy!
- Anna à, tôị .... - Đừng nói nhiều. Chuẩn bị lãnh đòn của tôi đây.
Diệp Trúc cởi phăng áo khoác ngoài. Cô mặc quần Jean thun nhẹ và áo thun không tay ôm sát. Thân hình càng thu hút với những đường cân đối và gợi cảm.
Vừa dứt lời cô bay lên, Bình Nguyên bật ngửa ra sân nhà. Bên vai trái đau điếng. Anh vội vàng ngồi dậy. Diệp Trúc đã đứng dưới sân, cười khinh khỉnh.
Hai chị em về nhà thì cơm đã được dọn sẵn. Ba bảo hai chị em mau đi tắm rồi ăn cơm. Mẹ thì ca cẩm:
- Hồi tụi nó nhỏ, cứ nói với lòng là nuôi tụi nó lớn đặng nhờ lúc trở về già.
Bây giờ lớn hết rồi vẫn còn cực tấm thân già. Chả biết đến bao giờ mới nhờ được nữa.
Diệp Trúc thở dài thườn thượt:
- Cũng có thể mai mốt con sẽ nghỉ làm, ở nhà giúp mẹ làm công việc nhà.
Chứ làm vầy chán quá .
Ông Điền thoáng lo âu:
- Ở chỗ công ty con tình hình không ổn à?
Diệp Trúc lắc đầu:
- Không đâu ba ạ. Công ty đang làm ăn rất có hiệu quả. Chỉ ngặt nỗi tay trưởng phòng của con khó ưa quá đỗi!
Chi Mai lanh chanh:
- Sao chị không xài vài chiêu cảnh cáo hắn?
Diệp Trúc lẩm bẩm:
- Chắc cũng phải làm vậy mới được.
Bà Hương mắng Chi Mai:
- Con thì biết gì mà xen vào. Xúi chị Hai mày đánh người ta để gia đình mang họa hả?
Diệp Trúc vội xoa dịu mẹ:
- Nói vậy thôi chứ không có gì đâu. Mẹ đừng lo! Thôi con đi tắm đây!
- Con cũng đi tắm đã mẹ à.
Lên lầu Chi Mai níu tay chị gái:
- Chị Hai! Có thật sếp của chị hác ám lắm không?
- Em biết chuyện của người khác làm gì. Chị cũng chẳng muốn nhắc đến hắn! Tên chết bầm ấy!
Chi Mai thè lưỡi. Chị cô đang giận thật. Lúc này tốt hơn là chớ có đổ thêm dầu vào lửa.
Đang chạy xe mà điện thoại có tín hiệu. Diệp Trúc phải dừng lại để nghe.
- Alô, Thùy Linh đó hả?
- Ừ, tao đây! - Thùy Linh có vẻ rất phấn chấn - mày đang ở đâu?
- Tao đang chạy xe ngoài đường. Có gì hông?
- Mày tới đây góp ý cho tao đi!
Diệp Trúc ngơ ngác:
- Góp ý về cái gì?
- Về phòng tranh. Đã xong về địa điểm và thời gian triển lãm rồi. Bây giờ còn lại vấn đề sắp xếp theo chủ đề và ...
- Tao hiểu rồi! - Diệp Trúc ngắt lời bạn - mai tao sẽ đến giúp mày. Còn bây giờ tao phải ra Bình Quới trấn nước thằng cha trưởng phòng của tao. Bye nha!
Diệp Trúc cất di động, cho xe chạy tiếp. Mỉm cười khoái trá tưởng tượng cảnh trưởng phờng Bình Nguyên bị hạ nốc ao nằm thẳng cẳng! Tay công tử đó chắc là chỉ huênh hoang và giỏi ăn chơi thôi. Với loại dốt võ thì Diệp Trúc cần vài phút là hạ gục!
Đồng hồ tay chỉ bốn giờ năm phút! Diệp Trúc rảo bước về phía điểm hẹn. Có lẽ anh ta đã đến. Diệp Trúc đoán vậy. lẽ thường, con trai phải đến trước mới thể hiện phong cách lịch lãm và ganant với phụ nữ. Hơn nữa anh ta đang rất tò mò.
Tò mò vốn là bản tánh của phụ nữ. Nhưng một khi đàn ông con trai cũng phải tò mò thì. ....phải đặc biệt lắm!
Quả đúng như dự đoán của Diệp Trúc. Đối tượng để cô trừng trị đã đến. Anh ta đang ngồi trên băng gỗ trong một cái nhà dù tranh.
Diệp Trúc khoan thai đến gần:
- Xin chào! Anh thật đúng hẹn. Cảm ơn nhé !
Cô nhìn thấy bó hoa nhỏ bên cạnh Bình Nguyên:
- Chào cô Anna. Đúng tôi đã đến rồi đây.
Diệp Trúc lãnh đạm:
- Tôi đã bảo anh chỉ cần đem mạng anh tới là đủ rồi. Thêm hoa là hơi phí phạm đó.
Bình Nguyên cười nhẹ:
- Sao lời lẽ của cô cứ giống như sắp xét xử ai đó vậy? Tôi nghĩ tuy chúng ta ác cảm nhau nhưng vẫn có thể làm bạn với nhau mà?!
- Anh đừng ca lại cái điệp khúc cũ rích và nhạt nhẽo đó nữa - Diệp Trúc ngồi xuống băng gỗ phía đối diện. Khoảng cách giữa họ là phần nền nhà dù rộng hơn bốn mét - trước khi bắt đầu vào cuộc chơi tôi muốn anh nghe rõ những lời này.
Tôi từng tâm niệm người bạn trai, người yêu của tôi phải là người thắng được tôi! Vì vậy nếu hôm nay anh thua thì đừng có quấy rầy trêu cợt tôi nữa. Mà chắc chắn anh không thắng tôi đâu.
Bình Nguyên ngơ ngác. Cô ta đang nói gì vậy nhỉ? Cái gì mà thắng với thua?
Nghe cứ như võ sĩ sắp lên đấu võ đài vậy!
- Anna à, tôị .... - Đừng nói nhiều. Chuẩn bị lãnh đòn của tôi đây.
Diệp Trúc cởi phăng áo khoác ngoài. Cô mặc quần Jean thun nhẹ và áo thun không tay ôm sát. Thân hình càng thu hút với những đường cân đối và gợi cảm.
Vừa dứt lời cô bay lên, Bình Nguyên bật ngửa ra sân nhà. Bên vai trái đau điếng. Anh vội vàng ngồi dậy. Diệp Trúc đã đứng dưới sân, cười khinh khỉnh.