DIỄN ĐÀN CÀ MAU
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
DIỄN ĐÀN CÀ MAU

Diễn Đàn Cà Mau - Tôi Yêu Cà Mau

Chào Mừng Bạn Đến Với Diễn Đàn Mũi Cà Mau
Chúc Các Bạn Vui Vẻ

You are not connected. Please login or register

Truyện dài: Anh Chi Yêu Dấu

Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4, 5, 6  Next

Go down  Thông điệp [Trang 2 trong tổng số 6 trang]

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Tôi nói dài dòng với Chi là tôi lên đây được vài tuần rồi, ở nhà một người cộ Tuần trước có tới đây nhưng không vào.

- Từ hôm gửi Chi ở đây mẹ có tới thăm Chi lần nào chưa?

- Mẹ có viết thư cho em thôi. Sao anh Huy biết em ở đây?

- Mẹ cho anh biết.

- Anh tới nhà Chi à?

- Không. Mẹ viết vào một miếng giấy gửi tới cho anh với những cuốn sách mẹ thưởng anh thi đỗ.

- Anh Huy học giỏi ghê.

Những hạt nước mắt đã khô trên má Chi, cô bé nghiêng đầu cười với tôi. Tôi lại thấy khóe răng khểnh xinh ơi là xinh của em dạo nào chúng tôi còn quấn quýt bên nhau. Chỉ có khác mái tóc. Tôi cùng cười với Chi:

- Anh Huy học dốt thấy mồ, nhờ Chi đấy chứ bộ.

- Em làm gì đâu nào?

- Em cầu nguyện cho anh thi đỗ.

Chi chớp chớp mắt cảm động. Tôi thèm mình chết đuối một đời trong đôi mắt nai ấy đã mấy lần. Anh thèm có một người ở bên anh suốt đời để cầu nguyện cho anh may mắn, Chi ạ.

Tôi hỏi Chi:

- Mái tóc bum bê dạo nào của em đâu rồi? Chi đưa tay ra phía sau gáy tuột sợi dây thun và lúc lắc cho tóc xổ tung ra. Mái tóc em dài vừa chấm bờ vai. Tôi nhìn em và có một chút gì xót xa lên đâu đó trong trái tim mình. Anh Chi đã có một chút gì đổi khác. Như cỏ cây, em đã lớn lên.

- Ở nhà như thế này mẹ đã phải cắt cho em hai lần rồi.

- Bây giờ Chi định để tóc dài à?

- Nhỏ Thảo nói với em vậy.

- Rồi em có bằng lòng không?

- Em đang ngần ngừ. Em đã tính viết thư về hỏi mẹ.

Tôi gật đầu:

- Bây giờ viết thư hỏi anh đi.

Chi chu môi:

- Anh trả lời chứ?

- Trả lời hỏa tốc.

Chi kéo ngọn tóc thề về ngang mắt:

- Vậy thì thư Chi viết rồi đó, anh trả lời đi.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Tôi nhìn Chi, tôi không nghĩ là mình sắp sửa quyết định một điều, nhưng rất nhanh tôi đã gật đầu. Chi thả ngọn tóc đang kéo ngang mặt cho rơi xuống vai, mắt rạng rỡ vui mừng lẫn xúc động:

- Nhé.

- Chi để dài tới qua vai một chút trông dễ thương lắm.

- Em thích chải tóc lắm cơ anh. Em cứ đòi chải cho nhỏ Thảo hoài à, nó bảo em vậy để tóc đi.

- Ừ, em để tóc dài cho ấm gáy. Anh thấy con gái ở xứ lạnh ai cũng để tóc dài.

- Nhưng dù sao em cũng phải viết thư về hỏi mẹ.

- Ừ, nên cho mẹ biết.

- Nhỡ mẹ không bằng lòng thì sao anh?

- Thì... cứ để.

Chi ra vẻ phân vân nghĩ ngợi. Tôi nói thêm cho cô bé khỏi buồn khi nghĩ tới sẽ cãi ý mẹ:

- Nhưng anh chắc là mẹ cũng muốn vậy.

Chi cúi xuống:

- Mẹ hết chiều em rồi anh.

- Sao em lại nói vậy?

- Em biết.

Thấy Chi im lặng lúc lâu tôi hiểu là phải đưa em ra khỏi cái không khí ẩm đến độ rớt ra những giọt nước mắt này. Tôi nhìn ra ngoài cửa khen bâng quơ một câu:

- Ở đây đẹp ghê há Chi.

Chi ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài. Ngoài sân bắt đầu có những thân nhân và tiếng ồn ào. Chi chỉ đứa bạn của Chi mặc áo len xanh đang ngồi dưới một gốc cây phía bên kia đường, gần sân nhà nguyện:

- Nhỏ Thảo không chịu đi chơi đâu kìa anh.

- Kệ nó.

- Nó chỉ chơi với em thôi.

- Chắc ở đây Chi có nhiều bạn lắm nhỉ?

- Em cũng chỉ có một mình nó.

- Hồi nãy anh mới tới ngồi đợi Chi thì Chi đang đi chơi với Thảo phải không?

- Bọn em vừa tan lễ đó anh, hai đứa vừa gặm bánh mì vừa đi quanh nhà nguyện để xem đứa nào sẽ tìm được một cái gì ở dưới ấy gọi là đẹp nhất.

- Trò chơi gì mà vui thế, ai bày ra vậy?
Chi chớp chớp đôi mắt nai của em và kể cho tôi nghe chuyện đêm hôm qua nằm mợ Em mơ thấy em có một viên kẹo ngậm trong miệng ước gì cũng được (Chi cười nhỏ). Sáng sớm vừa tới nhà nguyện là em kể Thảo nghe ngay, nó thích lắm anh ạ. Rồi tan lễ hai đứa nảy ra ý định trò chơi xem ai sẽ lượm được cái gì gọi là đẹp nhất.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Cuối cùng ai thắng?

- Chúng em đang cãi nhau và định nhờ một con bạn phân xử thì anh tới.

- Em lượm được cái gì?

- Một mảnh thủy tinh trong suốt.

- Còn con Thảo?

- Nó lượm được viên sỏi màu xám xí òm.

- Em bảo của nó xí òm không sợ nó giận à?

- Nó cũng nói thế. Vậy mới cãi nhau.

Tôi hỏi:

- Thế mảnh thủy tinh của em đâu rồi?

Chi lấy trong túi áo ra một mảnh thủy tinh vỡ đặt lên mắt khoe tôi. Tôi xòe tay ra:

- Cho anh mượn đi.

Chi nghiêng đầu:

- Anh phải bảo là nó đẹp nhất cơ.

- Thì cứ cho anh coi đã.

Một mảnh thủy tinh vỡ được vùi dưới đất lâu ngày, nước mưa làm mòn các cạnh sắc của nó, nhưng mặt thủy tinh vẫn còn trong suốt. Tôi cố đoán xem đó là một mảnh vỡ từ một miếng kiếng nào, nhưng khó mà có thể quả quyết được nó là từ khuôn cửa kính nhà thờ hay một mảnh chai nào đó.
Trong lúc tôi đang mân mê mảnh thủy tinh vỡ ấy thì trong phòng có thêm vài ba người khác. Soeur giám thị đang bận rộn tiếp họ với những giấy tờ sổ sách trên bàn. Tôi để ý thấy soeur liếc nhìn chừng tôi mấy lần nãy giờ.

- Chi này, Soeur cận thị kia khó lắm hả?

- Soeur giám thị đó anh, nghiêm nhất trường. Đứa nào cũng sợ, chẳng dám tới gần.

- Chi có sợ không?

- Em sợ nhất.

- Anh cũng bắt đầu thấy hơi sợ soeur ấy rồi. Chả bù tuần trước anh gặp một soeur cũng mang kính cận dễ thương lắm kia.

- Có phải soeur xinh thật xinh không anh?

- Đúng rồi.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Soeur Catherine đó anh. Soeur kéo violon với lại chơi piano giỏi nhất các trường ở đây. Nhỏ Thảo bảo vậy, soeur Trầm hay khóc lắm, có khi chầu Thánh Thể đang ngồi đàn nghiêm trang thế này cũng bỏ ra khóc ngon lành.

- Hèn chi...

- Hèn chi sao ạ?

- Hèn chi có đôi mắt giống em, to như mắt một con nai.

Chi chu môi, hứ. Chi bảo tự dưng có lần em thèm cận thị để được đeo kính trắng giống soeur Catherine đó anh Huy ạ. Tôi nói, chẳng cần thèm rồi em sẽ cận thị cho mà xem.

- Sao vậy?

- Vì em hay khóc.

Chi ngây thơ:

- Thật hả anh Huy?

Tôi cười:

- Nhìn soeur Catherine hay khóc thì em biết đó.

Mắt Chi chớp liền liền, em có vẻ rất tin ở điều tôi nói. Chúng tôi đứng với nhau ở cửa.

- Bây giờ anh về nhé Chi.

- Anh về ạ.

Chi ngó tôi, mắt em như đã vương vào một sợi chỉ buồn mỏng manh nào. Mười ba tuổi, những ngọn tóc đang phủ xuống vai em. Dáng em ngoan như một con bồ câu trắng xuống sân nhặt thóc trong buổi sáng.

Chi đi với tôi những bước nhỏ ra đến cổng, gió đưa chiếc khăn len màu đỏ em quàng bay dạt về phía sau.

- Tuần sau anh sẽ tới thăm Chi nữa nhé.

- Rồi bao giờ anh về?

- Chi nói về đâu?

- Anh về Sài Gòn.

- Còn lâu anh mới về. Anh học luôn ở trên này mà.

Chi chợt hỏi tôi, giọng lạ:

- Rồi mẹ có biết anh ở trên này không, anh Huy?

Tôi bối rối:

- Chắc mẹ không biết đâu.

Mẹ Chi đã dựng ở giữa tôi và Anh Chi một bức tường, tôi nghĩ thế. Mẹ Chi đã có ý gửi Chi đi xa một thành phố, xa một sự quen thuộc mà bà cho rằng đó là một ám ảnh không tốt. Thoạt tiên tôi đã nhận đó là một điều đúng. Nhưng chính bây giờ chân tôi đang lạ lẫm giẫm lên nền đất lạ này cũng là một điều đúng nữa.

Tôi nắm vội lấy tay Anh Chi như một kẻ tội lỗi, run rẩy:

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Lát nữa nếu có soeur nào hỏi Chi cứ nói anh Huy là anh ruột của Chi nhé.

Chi gật đầu. Hơi thở đun đầy một đám khói nặng nề.

- Cả bạn bè em cũng nhớ nói như vậy nha.

- Vâng.

- Dù là con Thảo.

- Vâng.

Tôi nói nhanh:

- Nhớ nhé. Tuần sau anh sẽ tới thăm Chi và xin phép cho Chi ra chơi với anh suốt ngày chủ nhật.

Buông tay Chi ra, tôi nhìn xung quanh xem có soeur nào chú ý đến chúng tôi, nhưng không. Chỉ có con bạn của Chi, Thảo vẫn còn tha thẩn ở phía bên kia con đường nhỏ sát nhà nguyện hình như nãy giờ không thôi quan sát chúng tôi. Nhớ tới trò chơi của Chi ban nãy tôi xòe tay ra:

- Chi cho anh xin viên ngọc của Chi đi.

Mắt Chi sáng lên:

- Viên ngọc nào ạ?

Tôi cười:

- Viên ngọc mà Chi lượm được hồi nãy đó.

Chi lấy mảnh thủy tinh trong suốt từ trong túi áo ra:

- Của em, để lát nữa em còn đem vào thi với con Thảo chứ.

- Khỏi thèm thi nữa, có anh Huy chấm nhất rồi.

Tôi vẫn còn xòe tay ra:

- Cứ cho anh Huy đi

Chi đặt mảnh thủy tinh trong lòng bàn tay tôi, em cười mở khóe răng khểnh xinh, hồn nhiên:

- Viên ngọc này quí lắm đó, anh Huy đừng dánh mất của Chi nha.

Tôi nắm chặt viên ngọc của Chi trong tay:

- Anh sẽ giữ thật kỹ giùm Chi.

Chi nghiêng đầu:

- Từ nay nếu anh mơ thấy gì anh cũng phải kể lại cho Chi nghe đấy nha.

Tôi cũng nghiêng đầu bắt chước lối nói chuyện của Chi:

- Vâng ạ, thưa bà Tiên.

- Cô Tiên chứ?

- Vâng, thưa cô Tiên.

Tan nụ cười chúng tôi bỏ chỗ đứng. Khi bước xuống đầu con dốc tôi quay lại còn thấy Chi đứng ở cổng. Định vẫy tay với Chi nhưng nhìn thấy bóng một soeur đứng ở cửa phòng khách nhìn ra tôi liền vội rụt lại. Xuống hết con dốc tôi mới sực nhớ là đã quên chào soeur giám thị khi về. Chân tôi bước những bước lâng lâng như đi trên mây, bồng bềnh không trọng lượng. Và tôi vẫn còn cầm chắc mảnh thủy tinh trong suốt của Chi cho trong taỵ Khi tới đoạn đường hai bên toàn là thông, tôi đặt mảnh nhỏ thủy tinh ấy lên mắt để nhìn ngược lên trời. Tôi thấy những cành cây, những ngọn lá đan nhau, những đám mây trắng và màu xanh của bầu trời. Tất cả lung linh, xoay tròn và mơ hồ như ở một thế giới nào xa lạ lắm vậy.

- Có em ở trên đó không, Anh Chi?

Chi cười với tôi, vỡ những mảnh nắng dưới chân tôi đi.

Trở về căn phòng vắng lặng, như người thả trí nhớ lang thang nơi đâu, tôi ngồi nhìn mảnh thủy tinh trong lòng đôi bàn tay mình mà thấy Chi đang đứng trong đó. Và tôi chuyện trò ngớ ngẩn với em.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương 4

Phần đêm về sáng có những hôm lạnh quá khiến tôi tỉnh dậy. Đã quấn vào người hai lớp áo và một lần chăn dày thế mà tôi vẫn bị đánh thức bởi khí lạnh. Hai bàn tay và cả hai bàn chân tôi cóng buốt. Chui ra khỏi chăn để tìm đôi vớ là một điều quá ngại ngùng mà tôi vẫn gắng được. Cũng như tôi không sao có thể ngăn được những cơn ho bất chợt theo cơn gió lùa vào một khe trống nào đó trong phòng. Mấy lần tôi đã nghĩ tới là phải đi kiếm những giẻ và giấy báo cũ để nhét cho kín những khe trống ấy, rồi mấy lần sau đó đều quên. Có một buổi chiều nhớ lời cô Ngàn tôi đã leo lên ngọn đồi thấp bên cạnh nhà và dùng gậy bẩy về được một khúc cây lớn cho cô Ngàn dùng búa bửa ra để bỏ vào lò sưởi mới được đốt lại trong mùa đông này.

Buổi sáng, tôi ngồi rút người trong chiếc chăn dày quấn quanh khi cô Ngàn pha cho tôi ly cà phê sữa bốc khói. Cô nói, chiếc áo len của cháu hơi mỏng, để hôm nào cô đan cho chiếc áo len khác dày hơn. Không ngờ năm nay lạnh quá. Nhìn đám cây cỏ mọc um tùm ở trước nhà hôm mới tới tôi có nói với cô là sẽ bỏ ra vài ngày để phát quang đi. Nhưng đã mấy tuần rồi tôi vẫn chưa khởi công được.

Buổi sáng, dùng bàn tay lau đám bụi nước bám vào mặt kính cửa sổ để nhìn được ra ngoài, tôi đã thấy một cành anh đào vươn lên trong đám cỏ cây um tùm ấy. Những nụ hoa hé nở trong rất dễ thương. Tôi lao ra ngoài mặc cho lạnh đến se buốt hai lỗ mũi và tê cóng chân tay, để xem rõ đó có phải là những nụ anh đào. Tôi nói với cô Ngàn, đây là lần đầu tiên cháu được nhìn thấy anh đào nở trên cây. Năm nay lạnh anh đào nở sớm, cô Ngàn bảo thế và tôi thấy cô chẳng mảy may xúc động về chuyện thời tiết đang thay đổi chung quanh. Rồi một mùa xuân của trời đất, của cỏ cây, của những loài côn trùng bé nhỏ biến thái, cựa mình lớn dậy. Mùa xuân đang nao nao trong tôi. Tôi đang nao nao trong mùa xuân.

Trời có những hôm đã đầy nắng ấm áp vào lúc chín giờ sáng. Tôi thấy khỏe khoắn lạ thường. Suốt một ngày thứ sáu tôi tìm được một con dao cán dài và phát quang được một góc vườn. Cây anh đào như vươn cao hơn giữa đám cây cỏ bị thương nằm rạp trên đất, có vài bông đã nở. Tôi rộn ràng khi nhớ tới Chi vào những ngày đầu của mùa xuân em ở bên tôi. Tôi sẽ đưa em về đây, chúng tôi sẽ sống ríu rít như một đôi chim trong thành phố sương khói này. Tôi còn tưởng ra những điều sắp đến, và cảm thấy mình còn được hồn nhiên như một trẻ nhỏ.

Buổi tối thứ bảy, ngồi gỡ đám len rối cho cô Ngàn, tôi ngập ngừng nói với cô rằng cháu có một đứa em gái nuôi gửi nội trú ở trên này, có thể tết cháu sẽ xin phép cho em về đây chơi. Nét mặt cô Ngàn điềm tĩnh khi nghe tôi nói điều đó. Cô cho đó là một chuyện thường và tin tôi không định xếp đặt một điều gì. Đêm ấy tôi đã mơ thấy căn nhà có hoa leo quanh các cửa sổ, bò đầy trên mái nhà. Tôi đã mơ thấy dòng sông nước trắng xóa như bạc. Tôi đã mơ thấy cánh đồng cỏ mà tôi và Chi đuổi bắt nhau. Tôi đã mơ thấy nắng điểm tâm ở cửa sổ và sao gục đầu tâm sự cũng ở bên cửa sổ đó. Sáng chủ nhật tôi đến với Chi thất sớm.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Tôi hỏi Chi:

- Bây giờ anh xin phép cho Chi ra ngoài chơi với anh nhé.

Chi nhìn tôi do dự:

- Chi sợ lắm, anh Huy.

- Sợ gì?

- Soeur giám thị la.

Tôi cười:

- Ở đây các soeur cho phép học trò về nhà chơi ngày chủ nhật mà.

- Nhưng phải có người lớn tuổi tới đón.

- Anh cũng là người lớn vậy.

- Nhưng anh khác.

Tôi bậm chặt môi dưới, nói cho Chi yên lòng:

- Soeur không la đâu Chi, hồi nãy anh có thưa với soeur rồi mà.

- Soeur nói sao?

- Soeur bảo rằng bằng lòng cho em ra ngoài chơi nhưng mà em cũng bằng lòng cơ.

Một ngón tay Chi bị cắn giữa hai hàng răng. Đôi mắt Chi hoang mang lo lắng khi ngước lên nhìn tôi:

- Nhưng em sợ mẹ biết.

- Không sao đâu Chi.

Tôi nắm tay Chi, trấn an:

- Soeur giám thị cho phép là mẹ không bao giờ la cả.

Biết Chi bắt đầu tin tưởng ở những điều mình nói, tôi vội bảo em ngồi chờ để tôi trở vào xin phép soeur giám thị. Không rắc rối chi cả, bà trao cho tôi mẩu giấy in sẵn điền vào, tên Chi và tên tôi. Yêu cầu thân nhân đưa em trở lại nội trú trước sáu giờ. Và tôi với Chi có trọn một ngày chủ nhật để tung tăng bên nhau. Ký tên mình vào dưới tấm giấy trao lại cho soeur giám thị, tôi linh cảm như mình bắt đầu dẫn Chi tham dự vào cuộc phiêu lưu mới. Trong lúc đợi Chi vào sửa soạn vài thứ mang theo, lòng tôi hớn hở lẫn hồi hộp, hoang mang khó tả. Tôi thấy mình đã lớn, khôn ngoan và đồng thời cũng nhận ra mình còn trẻ dại, ngây ngô.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Anh Huy.

Chi gọi tôi khi cô bé hiện ra ở cửa phòng khách, nhí nhảnh vui tươi. Chưa bao giờ tôi thấy em dễ thương đến thế. Buổi sáng chủ nhật ơi, ta muốn tung mình lên mây xanh. Ta muốn ca hát như loài chim say sưa suốt ngày không ngưng nghỉ. Ta muốn có bước chân là gió tung tăng cho tới cuối cuộc đời. Chủ nhật ơi, hôm nay em đẹp như một bông hoa pha lê trong vắt.

Chi mặc áo măng-tô xám, chiếc khăn đỏ quàng ở cổ một đầu bỏ rơi xuống ngực, một đầu bỏ rơi phía sau. Trên vai cái xách Pan-Am nhỏ màu trắng, em ríu rít:

- Anh đợi Chi lâu không?

- Vừa đủ ngậm tan một viên kẹo nhỏ.

Chi sáng mắt:

- Anh cũng có kẹo bỏ túi cơ à?

- Không, nước bọt anh nó ngọt thành kẹo mà. Kẹo mật ong. Chi cười bảo anh Huy xạo ghệ Chi nói, anh Huy biết không, tại em sợ gặp soeur Catherine đó. Sơ bảo đang đi tìm em.

- Sơ tìm Chi làm gì?

- Thường là chủa nhật nào sơ cũng rủ em lên nhà nguyện tập đàn.

Chi nhún nhảy, em nắm cánh tay tôi và cả hai cùng đứng nép bên nhau trước bàn sơ giám thị sau đám đông để chờ gật đầu chào soeur một cái trước khi tung mình ra khỏi khu nội trú. Soeur giám thị dặn tôi, nhớ đưa em về trước sáu giờ là giờ cơm chiều, đừng trễ.

Ra đến cổng, Chi nhìn lên ngọn tháp chuông nhà nguyện mắt ngơ ngác tìm kiếm. Tôi nhìn theo mắt em:

- Tìm gì trên đó vậy?

- Vợ chồng nhà chim sẻ của em, chẳng thấy chúng đâu cả.

Tôi cười:

- Chim sẻ cả trăm con giống nhau em biết đâu mà nhận với thiên hạ.

- Nhưng của em, em biết chứ?

- Làm sao em phân biệt?

- Chiều hôm qua em thấy có một đôi chim sẻ thay phiên nhau tha rác về làm tổ, ở tuốt trên ngọn tháp đó anh, nó bay vào lối cái ô vuông kính vỡ kia kìa.

Tôi nghiêng đầu nhìn theo ngón tay trỏ của Chi nhưng chẳng thấy lối kính vỡ nào vợ chồng nhà chim sẻ của Chi đã tha rác về đó qua đó làm tổ.

- Anh thấy không?

- Thấy.

- Sao em chẳng thấy bóng dáng chúng đâu cả.

- Chắc bọn chúng rủ nhau đi ăn sáng.

- Chúng cũng ăn sáng nữa hở anh?

- Có chứ.

Chi leo lên một tam cấp bước vào sân nhà nguyện:

- Em muốn đợi chúng trở về quá.

- Nếu vậy thì em phải đợi lâu lắm.

- Sao vậy anh?

- Vì điểm tâm xong chúng tôi còn tắm nắng. Bọn chim sẻ là chúa rong chơi, biết đâu chúng lại chẳng họp bạn vui chơi đã đời rồi mới chịu đi làm việc.

- Vậy hở anh?

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Con chim sẻ của tôi giương mắt ngây thơ nhìn tôi nói chuyện. Tôi tủm tỉm cười nhìn em:

- Nhưng anh vừa thấy rồi

- Anh nói thấy gì cơ?

- Một con chim sẻ mào xám.

- Đâu anh?

-Cổ nó choàng khăn đỏ đây nè.

Chi không kịp reo lên một câu gnơ ngàng, tôi đã nắm tay em, lôi em chạy như bay xuống dưới con dốc. Cho đến khi Chi kêu đau tay em quá anh ơi, tôi mới buông ra. Những ngón tay đỏ ửng. Em nhìn tôi phụng phịu trách móc. Những đám hoa cỏ dại bên đường cũng xót xa giùm, ăn năn giùm tôi. Xin tha thứ cho tôi, hỡi thiên thần bé bỏng dễ thương. Tôi nâng bàn tay Chi và kính cẩn đặt môi lên đó. Những ngón tay ngà tỏa hương, thánh thiện. Em nép chặt bên tôi cùng với cơn gió về ngang trên đầu hai đứa. Em khóc. Em như một cái trứng mỏng manh bé bỏng, khẽ động tới cũng có thể vỡ ra.

- Chi nè.

- Dạ.

Tôi quàng tay qua vai em cùng bước xuống những bậc đá thoai thoải. Tôi bảo em nhìn về cùng phía với tôi, trên những cành thông mà nắng sáng đang ngồi điểm tâm trên đó. Những phiến lá uống nắng lóng lánh sáng như ngàn phiến thủy tinh. Và khi chớp mắt, tôi thấy hạt sương trong hồ mắt em cũng sáng như thủy tinh, long lanh.

- Đẹp ghê đi, anh nhỉ.

- Những cũng chỉ đẹp gần bằng những ngọn me ở con đường nhà em thôi đấy.

- Thật hở anh?

- Thật mà.

Chi đong đưa cái túi xách trên vai:

- Chi cũng chả biết nữa. Ở đây hôm nào nhìn thấy nắng to thì mừng ơi là mừng.

- Như hôm nay có gọi là nắng to không?

- Anh nhìn đám núi kia kìa, hễ nhìn thấy rõ là báo hiệu trời sẽ nắng to đấy. Em sợ những buổi sáng nhìn ra ngoài lớp học chả thấy gì cả, toàn sương mù.

- Lần trước anh tới đây ít lạnh hơn bây giờ nhiều.

Tôi bảo, lần trước nói chuyện anh chỉ ngậm điếu thuốc nhỏ, bây giờ anh ngậm điếu xì gà. Xì gà đây nè. Tôi bước lên một bước, quay lại đối diện với mặt Chi và thở ra những đám khói lớn. Chi cười thích thú. Em chỉ cho tôi xem một cây anh đào nở hoa. Và tôi thấy hình như tất cả những cây cối bên đường đều nở hoa, rực rỡ. Bây giờ là mùa xuân. Vàng hương của đất trời đang rắc đầy trên lối đi huyền thoại. Chi và tôi là đôi tình nhân lạc loài trên cõi đời này. Chúng tôi có trọn đôi bàn tay, hơi thở ấm cùng những bước chân nhỏ đếm chậm bên nhau. Nhưng chúng tôi không có lời tình tự, không có lời hẹn ở mai sau. Và Anh Chi thì lúc nào cũng còn quá nhỏ bé đứng bên vai tôi.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Nhà anh xa không anh?

- Không phải nhà anh, nhà của cô anh mà.

- Vậy nhà của cô anh xa không?

- Em biết đường bờ hồ?

- Em biết.

- Nhà cô Ngàn ở đường bờ hồ đó. Nhưng anh hẹn với cô Ngàn buổi trưa mới về. Bây giờ chúng ta đi chơi đã.

Chi đứng lại:

- Anh có nói với cô của anh rồi hở?

- Nói gì cơ?

- Nói anh Huy đưa Chi về.

- Có chứ.

Trong mắt Chi có một chút gì đó bối rối, lo sợ. Tôi vội nắm lấy tay em:

- Cô Ngàn hẹn nấu chè để đãi bọn mình.

- Nhưng Chi sợ.

- Có anh Huy mà.

Bàn tay Chi bị siết chặt thêm. Bỗng em cười, nhẹ nhàng:

- Làm như anh Huy ghê gớm lắm vậy.

Tôi lắc mạnh tay Chi:

- Ghê gớm thiệt chứ bộ.

Chi rút phắt bàn tay em ra khỏi tay tôi, làm ra cái bộ mặt thách thức dữ tợn:

- Thí dụ như có người nào ghê gớm định đánh em thì anh sẽ làm sao nào?

- Anh sẽ đấm vào mặt hắn trước.

- Ghê nhỉ.

- Chứ sao không.

Chi bĩu môi:

- Anh bé bằng cây tăm tre mà đòi bênh ai.

Tôi vênh mặt:

- Vậy mà khi cần bênh ai cũng gồ ghề phải biết.

Chi cười:

- Cứ cho là vậy đi. Nhưng thí dụ như cái người ghê gớm dữ tợn ấy không bắt nạt em mà định đánh anh trước thì anh sẽ làm sao nào?

- Anh sẽ co giò, vận sức và... chạy lẹ.

Cả hai đứa cùng cười. Cười đến mệt rồi dựa người vào một thân cây tùng già bên đường mà thở. Chi bắt đền tôi:

- Em không thèm đi nữa đâu.

- Sao vậy?

- Anh chọc em cười mệt quá.

Tôi đề nghị:

- Vậy thì ngồi xuống đây nghỉ đã.

Chi tuột cái túi xách Pan - Am nhỏ khỏi vai:

- Anh phải xách cho Chi.

- Sẵn sàng.

- Anh phải cõng Chi leo hết con dốc này.

Tôi giật mình:

- Ơ...

Chi tròn xoe mắt:

- Vậy mà hồi nãy anh bảo anh gồ ghề lắm.

- Thì anh gồ ghề.

- Sao Chi bé xíu mà anh cõng không nổi.

- Đâu phải, tại anh... anh... sợ người ta nhìn thấy chứ bộ.

- Kệ người ta nhìn.

- Người ta sẽ cười.

- Kệ người ta cười.

- Kỳ thấy mồ.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chi và tôi mỗi đứa ở một gốc cây nhìn nhau. Lúc ấy có tiếng kèn xe rồi một chiếc xe hơi màu đỏ nhô lên ở đầu con dốc. Chiếc xe bấm còi thêm mấy lần nữa và bọn con trai con gái ở trong xe ló đầu ra nhìn chúng tôi chỉ trỏ nhau cười khi đi ngang qua.

- Thấy chưa. Chi mới nói khẽ thế mà họ đã cười rồi đó.

Chi bỏ gốc cây của Chi, bỏ chiếc xách màu trắng và bước tới ngồi xuống trên một thân cây bị đốn ngang gần đó, lưng quay về phía tôi.

- Chi giận anh đó à?

Chi không đáp cũng không quay lại. Tôi biết cô bé giận tôi thật. Tới chỗ cái xách Chi bỏ lại, tôi lượm lên và đeo vào vai mình trước khi đến chỗ Chi ngồi.

- Anh ngồi xuống được không?

Chi không đáp. Tôi bước qua thân cây và vòng ra phía trước mặt Chi:

- Chi nhìn xem anh có đẹp không nè.

- Không biết.

Tôi ngồi xuống bên cạnh Chi nhưng Chi đã xích xa tôi một chỗ và quay mặt đi. Tôi làm bộ reo lên:

- Hay quá!

-...

- Đúng rồi!

-...

- Giống y hệt!

- Ai giống?

Tôi biết là mình có thể thành công được nên bèn xích lại gần Chi trước khi đáp:

- Anh Chi.

- Không thèm.

- ê, bảo mình giống công chúa mà không thèm nhé.

- Công chúa nào?

- Công chúa Sissi.

Chi vừa xoay mình lại, tôi vờ quay đi nhìn nơi khác ngay:

- Chuyện hay ghê.

- Chả hay.

- Sissi bị nhốt ở nhà không được mẹ cho đi dự dạ hội mà nhà vua tổ chức, ở nhà buồn quá bèn trèo qua cửa sổ vác cần câu đi câu. Câu mãi chẳng được con cá nào, lưỡi câu lại mắc vào vai áo nhà vua khi vừa đi xe ngang quạ Thế là Sissi câu được vua.

Tôi bật cười một mình và liếc thấy Chi cũng đang cười nhưng là nụ cười giấu tôi. Chi làm bộ:

- Chả hay.

- Hay thí mồ.

- Khi không mà bảo người ta giống.

- Giống thật đấy chứ.

- Giống đâu?

- Rồi sau này mới giống.

- Sau này làm sao cơ?

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Tôi quay mặt lại nhìn Chi, vẫn còn nụ cười hồi nãy, tôi muốn trêu em một câu cho em giận nữa ghệ Nhưng nhìn Chi đang ngượng ngập khi biết mình lỡ lời tôi lại bỏ quên ý định ấy đi ngaỵ Anh Chi, em dễ thương ghê đi ấy.

- Chi muốn nghe hết chuyện không?

Chi gật đầu.

- Nhưng Chi hết giận anh chưa đã?

Chi dụi đầu trên vai tôi:

- Anh khôn ghê.

- Người dỗi để đòi kẻ khác dỗ mới là khôn.

- Hứ.

- Lại càng giống nữa.

- Anh chưa kể hết cho Chi nghe mà.

Chi níu tay tôi:

- Rồi sao nữa anh?

-... rồi nhà vua bắt đền. Công chúa Sissi ấy mà, móc lưỡi câu vào rách áo người ta không bắt đền thì thôi lại còn đi bắt đền người ta nữa. Sissi bắt nhà vua dẫn đi dạo chơi trong rừng. Rồi họ tới một gốc cây gỗ đổ ngang và cả hai cùng ngồi chuyện trò ở đấy. Chính nơi cây gỗ ấy đã là chốn hẹn hò đầu tiên của hai người, trong suốt những buổi chiều sau đó.

- Cây gỗ ấy anh và Chi đang ngồi đây này.

Chi chu mỏ chim:

- Anh xạo ghê.

- Thật chứ bộ.

- Rồi sao nữa?

Tôi đứng dậy:

- Chuyện còn dài lắm, để mỗi lần Chi giận anh lại kể cho Chi nghe một đoạn.

- Thế thì Chi sắp giận anh rồi.

- Đừng khôn thế chứ nhỉ.

Tôi đeo chiếc xách Pan - Am vào vai Chi:

- Chi quên chuyện đòi anh cõng rồi à?

- Cho anh nợ đấy.

- Bây giờ hết mỏi chân chưa, leo dốc được không?

- Anh sẵn sàng cõng em thật à?

- Sẵn sàng.

- Sao hồi nãy anh nói sợ người ta cười?

- Ai cười cho họ hở mười cái răng sâu, anh hết sợ họ rồi.

Chi nhún chân trên một cành cây khô:

- Anh nhớ nhỏ Thảo không?

- Thảo mà tuần trước Chi nói với anh chứ gì?

- Vâng. Tuần nào nhỏ ấy được về, trở vào là nhỏ cũng khóc sưng mắt.

- Sao vậy?

- Vì ở nhà được bố cưng. Nhỏ kể chuyện được bố chiều ghê lắm, lên thang lần nào nhỏ cũng đòi bố cõng. Chi tưởng tượng tới mà thèm.

Tôi nghiêng hẳn đầu nhìn Chi:

- Thèm thật không?

Chi nhảy xuống khỏi cành cây:

- Bao giờ Chi đòi, anh cõng Chi liền nhé.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Tôi gật đầu, cười. Ừ, ừ anh sẽ cõng em đi khắp thế giới, đi mòn một đời. Buổi sáng, nắng rắc hoa vàng trên đầu chúng tôi. Nắng của một ngày ấm áp đưa chúng tôi lên xuống những con dốc nhỏ, trải từng bước mềm dưới chân chúng tôi. Hai đứa đi bộ bên nhau suốt cả buổi sáng. Khi tôi đưa Chi về nơi trọ thì vừa vặn buổi trưa, cô Ngàn đang lom khom ở phía sân trước nhà, nơi mà tôi đã dùng con dao cán dài phát bớt đi những cỏ cây mọc um tùm vào tuần trước. Cô ngẩng lên với mớ cành cây khô trên tay, đôi lông mày hơi nhíu lại khi nhận ra người con gái nhỏ đứng bên tôi. Tôi nắm chặt lấy tay Chi để em bớt sợ và nói hơi lớn khi bước vào sân:

- Em của cháu đó cô, em ấy tên Chi.

Cô Ngàn bỏ rơi mớ cành củi kho xuống đất, tay buông thõng, mỉm cười:

- Cô đợi nãy giờ.

- Đáng lẽ bọn cháu về sớm cơ, tại...

Nhìn sang Chi, thấy em cúi xuống, tôi phải vội nhỏ nhẹ dỗ em:

- Anh Huy đang đứng bên Chi đây mà.

Tôi sợ Chi khóc. Tôi chuyền chiếc xách Pan - Am từ vai mình sang vai Chi và tưởng như hai đứa vừa về sau một chuyến đi du lịch. Có một chút bụi bám trên tóc Chi với vài sợi rối lòa xòa trước trán. Thú thật tôi đã muốn cúi môi trên vầng trán em ngay khi ấy, lúc chúng tôi bước vào nhà.

- Phòng anh ở trên những bậc này, để anh đưa em vào.

Tôi nắm tay Chi, kéo theo cho em chiếc ghế ngồi nơi chỗ bàn viết rộng ngay sát cửa sổ.

- Em mắc áo nơi đây, ngồi đợi anh ra ngoài giúp cô Ngàn một chút nhé.

Tôi lăng xăng tới lui lo cho Chị Cô Ngàn hỏi:

- Sao con bé chả chịu nói gì vậy?

- Có lẽ em ấy sợ. Hơi chút là khóc, để cháu trở lại, không chừng đang ngồi khóc đó cô.

Chi đã khóc thật khi tôi trở lại, tôi dỗ dành và lau nước mắt cho em. Tôi nói với cô Ngàn, cháu không dám rời em ấy một bước. Cô nói, con bé dễ thương quá. Buổi trưa nơi bàn ăn thường ngày của chúng tôi có thêm bát thêm đũa. Chi ngồi bên tôi và đối diện là cô Ngàn, cả hai cùng liếc chừng để lo cho Chị Chi ăn như một con mèo. Cô Ngàn chia cho chúng tôi mỗi đứa một chén chè đậu xanh mà cô nói đã ba bốn năm nay cô mới nấu một lần.

- Không ngờ những món mình bỏ quên đã lâu có ngày đốt bếp nấu lại thấy ngon quá.

Tôi nói giọng xúc động:

- Mai mốt cháu sẽ tìm mượn cái thang, quét vôi lại những bờ tường cho mới. Cháu sẽ làm lại những lối đi, rào lại những nơi đổ nát. Cháu sẽ biến ngôi nhà rêu phong cũ kỹ này thành một ngôi biệt thự đẹp nhất thị xã...

Cô Ngàn cười khẽ. Có lẽ cô cho điều tôi nói là lạ lắm. Và cô nhìn Chi, vẫn tủm tỉm cười:

- Chắc mỗi chủ nhật cháu xin cho em Chi về được chứ?

- Vâng, các soeur trong trường đều bằng lòng cho cháu bảo lãnh đưa em về mỗi tuần.

- Thế thì vui quá.

Cô Ngàn vuốt lọn tóc mai bên má Chi:

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Chiều nay cháu nên nghĩ tới chuyện đưa em ấy đi phố chơi một vòng.

- Vâng, rồi cháu sẽ đưa Chi trở lại nội trú luôn. Gần Tết chắc phố xá vui lắm cô nhỉ.

- Đã lâu cô chẳng có dịp thong thả. Nhưng hẳn là phải vui. Vui như tết mà.

Chiều, tôi dẫn Chi lên khu Hòa Bình đông đảo, đi lung tung suốt từ phố này qua phố kia, dúi mũi vào những tủ kính và cười soi vao mắt nhau.

- Ai giống em quá kìa.

- Đâu ạ?

- Đó, cô bé đứng bên cạnh anh đó.

Chi cười, cấu tôi một cái:

- Em chứ còn ai.

Tôi cụng đầu mình vào đầu Chị Chúng tôi vẫn nhìn nhau trong tủ kiếng.

- Em đứng bằng vai anh.

Chi di ngón tay út lên mặt kính:

- Rồ iem sẽ nhớn bằng anh cho xem. Anh Huy cứ nhắm mắt vào đi... Rồi...

Chi kiễng chân len và tôi thấy Chi trong tủ kính cao gần bằng tôi. Tôi ngả đầu xuống trên mái tóc em và cả hai chúng tôi cùng cười.

- Bây giờ em cứ nhón chân như vậy mà đi bên cạnh anh nha.

Chi lê được vài bước, nhăn nhó dễ thương:

- Mỏi chân em.

- Đã có anh cõng.

- Anh dám cõng em đi phố không?

- Dám liền.

Chi bĩu môi:

- Không thèm.

Đứng lại ở cửa hàng kẹo mứt, tôi mua cho Chi đầy nhóc hai túi áo hạt dưa. Chúng tôi vừa đi vừa nhấm như hai con sóc. Một lát nhìn lại môi đứa nào cũng đỏ như son.

- Anh Huy ơi, em khát nước.

Tôi đưa Chi vào một quán cà phê gọi hai chai cam vàng rồi ngồi bên nhau như mọi người, như mọi bàn, thân thiết như những cặp trai gái đang ngồi trong quán.

Tôi nói chuyện với Chi:

- Có lẽ em là người khách bé nhất trong cái quán này.

Chi liếc nhìn một lượt chung quanh:

- Cái chị mặc áo vàng ngồi ở góc kia kìa, em thấy nãy giờ cứ nhìn em mãi đó anh, hình như họ nói gì về mình anh ạ.

Tôi hơi mất tự nhiên khi trả lời Chi:

- Chắc là cô ấy khen em dễ thương đấy.

- Không phải, em thấy cô ấy cười khi ngó mình nữa.

- Kệ cô ấy, ai cười hở mười cái răng sún ra.

- Cô ấy cười em nhỏ hở anh?

- Nhỏ thì nhỏ chứ, ai lại dám cười nhỉ?

- Tại vì ở đây toàn các chị lớn.

Chung quanh chúng tôi, mỗi bàn mỗi cặp, người con trai và người con gái ngồi chụm đầu bên nhau tình tự. Tôi thấy Chi và mình lạc lõng vô nghĩa ở nơi này. Nhất là tôi lại không muốn Chi bị ám ảnh bởi chỗ ngồi của một người con trai bên cạnh một người con gái để so sánh chỗ ngồi của tôi và Chi bên nhau, nên tôi đã đưa Chi ra khỏi quán ngay sau đó.

- Không thèm ngồi ở đây nữa, anh thích đi ngắm mình trong tủ kính hơn.

Tôi đưa Chi trở lại đường phố và nắm tay Chi tự nhiên như một người em nhỏ, qua hết chỗ này đến phố khác. Tôi mua cho Chi một chùm bóng baỵ Em thả bay một trái khi băng qua đường và ngửa cổ nhìn theo đến khi nó bay khuất mất. Con hai trái màu đỏ và màu vàng.

- Trái màu vàng cao hơn là của anh.

- Còn trái màu đỏ là của em.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Và chúng tôi là hai trái bóng bay phần phật trên các lối phố xá, gõ đầu vào nhau, hôn nhau dịu dàng trên đầu mọi người. Chúng tôi là hai đứa trẻ dễ thương nhất đang đi trong thành phố này. Tôi nói chuyện với Chi, em chia cho anh một trái bóng đi. Mỗi đứa cầm trái bóng của mình bằng sợi chỉ quấn vào một ngón tay.

- Bây giờ thí dụ trái bóng lôi em đi, đưa em bay bổng lên cao thật cao nè.

- Thì trái bóng của anh cũng lôi anh bay theo luôn...

- Mình đi đâu hở anh?

- Đi bất cứ nơi nào mà mình thích.

- Em thích leo lên ngọn tháp nhà nguyện ở trường em.

- Chi vậy?

- Để xem vợ chồng nhà chim sẻ của em đã xây tổ xong chưa.

- Cho anh theo với nhé.

Chi nghiêng đầu nhìn tôi, dễ thương:

- Có chứ.

- Nhưng anh sẽ ở trên đó luôn.

- Ở đâu ạ?

- Ở trên tháp chuông đấy mà.

Chi tròn xoe mắt:

- Bộ anh tính làm chim sẻ hở?

Tôi cười cùng đầu vào đầu Chi:

- Ừ, anh làm con chim sẻ để đứng trên cao ngó sang nội trú Chi ở.

Chi phụng phịu:

- Cho em làm chim sẻ nữa cơ.

- Thế rồi chúng ta xây tổ ở trên đó à?

Chi cười thích thú:

- Có chứ, làm chim sẻ là phải làm tổ. Mà anh Huy nè...

- Chi nói gì cơ?

- Nhưng đừng bắt chước bọn chúng.

- Bọn chúng nào?

- Bọn chim sẻ làm tổ bằng rác, dơ thí mồ. Mình làm tổ bằng bông gòn đi.

Tôi quàng tay qua vai Chi:

- Ừ, phải đấy. Chúng ta sẽ làm một cái tổ bằng bông gòn trắng muốt, đẹp tuyệt vời.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Hai trái bóng màu vẫn bay lật phật trên đầu chúng tôi, chúng cụng nhau hôn nhau liền liền mỗi khi có cơn gió.

Buổi chiều tôi đưa Chi trở lại nội trú. Trời chẳng còn chút nắng nào trên những con dốc buổi sáng. Đám cỏ bên đường trốn lạnh đã ngủ vùi bên nhau tự bao giờ. Một vài người qua lại vội vã trên chiếc cầu khi chúng tôi ngang qua khu trường học. Tôi nói với Chi, muộn rồi em. Anh sợ soeur giám thị la em quá. Không biết còn kịp giờ cơm chiều. Chi bảo, em chả thấy đói bụng chi cả, em cắn hạt dưa đầy cả bụng. Tôi trao Chi tất cả những gì chúng tôi đã mua được trên phố. Con nai bằng gỗ, cái kẹp tóc nhỏ có đính một chùm trái cherry dễ thương, vuông vải để em học thêu và vài ba cuốn sách mỏng.

- Còn gói kẹo của em đâu?

Chi giả bộ hỏi tôi thế, em đã cất nó vào trong cái túi xách trắng của em cùng với mấy thứ đồ ăn khác. Chi chọn cho tôi một chiếc kẹo rượu và bắt tôi hả miệng to ra.

- Cho anh Huy say chết luôn.

- Ừ, say chết luôn.

Trái bóng dật dờ trên tay, tôi đưa nó cho Chi:

- Em giữ giùm anh cho có bạn, kẻo lẻ loi, chúng buồn.

Chi dốc túi chia cho tôi mớ hạt dưa mà hai đứa ăn dở, anh ăn với em một nửa. Mớ hạt dưa được bỏ đều trong hai bàn tay chụm lại, chúng tôi nhìn nhau cười.

Trước khi tôi đưa em trở vào sân trường:

- Chi xòe tay ra.

- Có gì cho em hở?

- Quà tết.

Tôi bỏ vào lòng bàn tay Chi một trái quất vàng óng mà lúc qua nơi bán hoa tết tôi đã lén hái trộm được. Chi tròn xoe mắt:

- Ở đâu anh có vậy?

Tôi cười:

- Em không nhớ hồi nãy mình đi qua nơi bán hoa à?

- Nhưng em có thấy anh mua đâu.

Tôi chỉ cười. Tôi bảo Chi, mau vào không thôi các soeur đang ngó kìa. Chi vội vã bước lên thềm còn ngơ ngác nhìn lại tôi. Thực sự nơi văn phòng vắng ngắt, chẳng có bóng dáng soeur nào. Đáng lẽ tôi phải dẫn em vào tận trong, giao lại em cho soeur trách nhiệm và cáo lỗi bởi trễ giờ trở lại nội trú. Mãi một lúc sau tôi mới nhận ra điều đáng lẽ phải làm đó, khi tôi còn đứng lại ở cổng nhìn theo Chi nhỏ bé đi ngang sân nội trú, với hai trái bóng bay lơ lửng trên đầu.

Tôi đã tưởng hai trái bóng ấy lôi Chi bay khuất mất ở cuối dãy hành lang tối. Sáu giờ, lúc tiếng chuông của ngôi nhà nguyện ngân nga từng tiếng một.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chương 5

Chi đưa cho tôi xem thư của mẹ viết cho em. Bà viết, đáng lẽ mẹ lên đón con về ăn tết nhưng cuối cùng có vài công chuyện thay đổi nên mọi điều sắp xếp đều hỏng cả. Bà gửi thư cùng vài món quà khác nhờ hãng máy bay đem tới nội trú cho Chị Tôi đóng vai một người thân thuộc trong gia đình đón Chi về nhà cô Ngàn ăn tết. Khi đưa bức thư ấy cho tôi xem, em buồn chực khóc. Thư có một vài chữ nhòe, có lẽ là nước mắt buồn tủi của Chi đã rớt xuống. Nước mắt nhớ mẹ. Chi ngả đầu trên vai tôi, em nhớ mẹ anh ạ. Anh biết không, mấy tuần lễ đầu ở nội trú em đâu có chịu nổi. Em khóc hoài bị các soeur la hoài. Anh biết không, có những buổi sáng lạnh ghê đi, bước ra khỏi phòng là em phải đưa hai tay ấp chặt lấy mũi và miệng. Lạnh cay buốt, lạnh đến nỗi máu ứa ra ở cửa mũi. Em khóc, đôi vai gầy guộc so lại, nức nở. Tôi bỗng thấy xót xa quá đỗi. Này em, tôi giữ chặt lấy vai Chi, anh nghĩ bao giờ mẹ cũng thương em mà. Chi vẫn nức nở, em biết, nhưng mẹ không thương em như trước nữa anh Huy ạ.

Người quá phụ đã thôi thích hoài một màu nâu, đời sống đang đổi những màu rực rỡ tươi vui cho bà. Đời sống như thời tiết, qua một mùa, qua một thời rồi phải đổi thaỵ Tôi nhớ có lần ngồi với mẹ Chi ở ngoài vườn, có lẽ tôi không bao giờ chán một màu nâu, em Huy ạ. Bà kể cho tôi nghe về một vài hình ảnh đậm nét của bà thời con gái và bà bảo tôi sợ rồi Anh Chi sẽ giống tôi. Tôi mong cho mai này em ấy được may mắn hơn.

Tôi dỗ dành Chi, tôi nói cho Chi hiểu những điều chính tôi cũng còn đang mơ hồ. Trái tim đến một lúc nào đó phải chia sẻ, như là một điều cần. Rồi em sẽ hiểu, đến một thời nào đó giòng sông phải đâm nhánh xa nguồn. Con cái dần rời xa cha mẹ để quyến luyến hơn một người khác. Tôi nói những điều ấy như là để tâm sự với mình, xác định mình. Nghĩa là điều tôi bỏ Sài Gòn với những người thân yêu để bây giờ ngồi đây, trong thành phố cao nguyên lạnh cắt da cắt thịt này như một điều rất thường, rất tự nhiên.

Tôi tưởng tượng ra câu chuyện thật lạ với Chi.

- Chi biết không, rồi sẽ có một điều rất mới, rất vĩ đại xảy ra...

- Chi không hiểu.

- Đó là tình yêu.

- Chi không hiểu.

- Một lúc nào đó m sẽ hiểu đó là một điều cần thiết. Cần thiết như ăn uống, như hơi thở của đời sống.

- Chi không hiểu.

- Như bây giờ em đã trở thành quá cần thiết trong đời sống anh.

- Anh Huy làm em sợ.

- Chi à, anh yêu em.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chi tấm tức khóc không thôi bên tôi. Những thứ quà củ em gửi không thể dỗ nỗi tủi thân của con gái. Cái gối lớn có hình con chó bông, một túi lỉnh kỉnh những thứ đồ ăn, bánh mứt và trái cây. Một hộp chocolate mà mỗi miếng in hình một phong cảnh thật dễ thương và một hộp đồ chơi xếp hình. Những ngày tết tôi và Chi chụm đầu nhau chơi trò xếp hình này. Chi luôn luôn tìm được những miếng ráp khó khăn nhất. Cô Ngàn rang những chén hạt dẻ lớn và cũng tham gia trò chơi với chúng tôi, rất thích thú. Những lúc mà Chi cứ chực nhắc tới mẹ tôi lại phải tìm chuyện khác để nói lảng.

- Vợ chồng chim sẻ của Chi đã xây tổ xong chưa hở?

Chi ríu rít:

- Em không thấy chúng tha rác nữa, chắc chúng làm xong tổ rồi anh ạ.

- Ừ, nó phải xây xong tổ để ăn tết chứ.

Chi ngây thơ:

- Bộ chim sẻ cũng biết ăn tết nữa hở anh?

Tôi cười:

- Có chứ, chim sẻ rất rành rẽ chuyện thời tiết, nó biết rõ sự thay đổi của bốn mùa, nhất là mùa xuân.

- Thế còn chim sẻ của anh?

Miệng Chi chúm chím cười, nhìn tôi. Ngớ ngẩn quá đi thôi, tôi hỏi em:

- Con chim sẻ nào nhỉ?

- Con chim sẻ... quàng khăn đỏ đó.

Tôi reo "A!" và xòe bàn tay mình đặt lên đầu gối của Chi, lúc cả hai ngồi bên lò sưởi, tôi nói:

- Con chim sẻ của anh ơi đậu xuống đây đi nào.

Chi ngó tôi, tôi thấy ánh lửa hồng lung linh trong đôi mắt rộng của em. Con chim sẻ nghiêng mái tóc:

- Chim sẻ đậu xuống anh Huy có gì cho chim sẻ nào?

- Có lồng son, có kê vàng.

- Không thèm, chim sẻ không thích lồng son kê vàng.

- Vậy chim sẻ thích ăn kẹo không?

- Cũng không thèm luôn.

Tôi ngẫm nghĩ:

- Như thế chắc chim sẻ muốn nghe kể chuyện phải không?

Chi gật đầu. Em nhìn tôi rồi đặt ngón tay út vào lòng bàn tay tôi đang mở rộng trước mặt:

- Chim sẻ của anh đậu xuống rồi đó, anh Huy kể tiếp chuyện công chúa Sissi cho chim sẻ nghe đi.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Tôi nắm lấy ngón tay út của Chi, con chim sẻ của tôi ngoan ghê đi. Và tôi kể tiếp cho Chi nghe câu chuyện công chúa Sissi dễ thương. Nàng ưa được sống tự do, cởi mở nên khi sống trong hoàng cung đầy những gò bó nghi lễ phiền phức, nàng đâm ra buồn phiền, khó chịu. Giận vua, nàng bỏ hoàng cung về sống với cha mẹ Ở một miền yên tịnh, có nhiều màu xanh của cây cỏ. Cha nàng là một tay thợ săn cừ khôi, ông bẫy được nhiều chim và nhốt chúng trong một chiếc lồng rất lớn. Nhưng khi Sissi về, nàng mở cửa thả cho chúng trở về rừng hết. Cả những con nai nhỏ dễ thương nữa, nàng cho chúng uống sữa bằng những cái bình sữa của trẻ con trước khi mở cửa thả chúng về với quê hương của chúng là rừng xanh cùng những bước tung tăng.

Chi hỏi tôi:

- Như thế, cha Sissi có la Sissi không hở anh?

- Không, ông cười. Ông cưng con gái ông ghê lắm. Thấy Sissi buồn rầu bỏ hoàng cung về nhà, ông đưa nàng đi dạo trong rừng. Ngồi lại ở một gốc cây, ông nói: Rồi mai kia đời con sẽ gặp thêm những muộn phiền, con hãy tìm vào trong rừng yên tịnh mà nhìn xem, kìa là cây cỏ, đất đá, chim muông... Tất cả chúng đều được Thượng đế dựng nên sống tự do, hạnh phúc. Tất cả chúng đều được Thượng đế lo lắng, chăm sóc để sống làm đẹp cho thiên nhiên, ca tụng trời đất.

Thấy mắt Chi nặng trĩu nhìn vào những đốm lửa đang cháy trong lò, tôi phải tìm cách cho cô bé cười được. Tôi gọi Chi:

- Chi nè, Chi nè, vui lắm cơ, khi mà hai cha con công chúa Sissi đi săn trong rừng ấy mà, họ thấy một con gà rừng đang đậu trên một cành cây.

- Rồi cha Sissi có bắn nó không anh?

- Có chứ, vì cha của Sissi là một tay thợ săn cừ khôi mà.

Tôi cố kéo sự chú ý của Chi vào câu chuyện:

- Thế mà một tay thợ săn cừ khôi lại để hụt mất con mồi mới uổng chứ.

- Vì sao vậy anh?

- Bởi ông đã đi săn mà dẫn con gái đi theo.

- Tại Sissi la lớn hả anh?

- Không Sissi không la một tiếng nào cả vì cha nàng đã làm dấu hiệu cho nàng im lặng. Nhưng khi cha nàng vừa giương súng lên nhắm bắn thì nàng đứng đằng sau đưa tay lên cao vẫy vẫy con gà rừng. Thế là con gà rừng bay đi mất.

- Rồi sao hở anh?

- Rồi hai cha con ngó nhau cười.

Rồi tôi và Chi cũng ngó nhau cười. Củi trong lò đã cháy gần hết, để lại một đám tro trắng xóa đang bắt đầu nguội dần với khi trời mỗi lúc mỗi lạnh hơn. Buổi tối khi đốt lò sưởi tôi đã nhớ mở cửa phòng để lùa vào một ít hơi ấm dành cho Chi, không biết chăn gối của Chi có ấm hơn được với một chút hơi lửa ấy. Khi tôi nắm ngón tay út của Chi, đưa Chi vào phòng, tôi cẩn thận xem lại những khe gió mà buổi chiều tôi đã nhét rất kỹ càng bằng giấy báo và giẻ vụn, sợ gió to có thể lùa vào còn nguyên của mùa đông cũ. Tôi sợ Chi đau. Tôi sợ không lo nổi, chăm sóc đủ cho em. Tôi sợ có một sự hối hận về sau. Mấy hôm nay tôi vẫn còn loay hoay hoài với ý nghĩ, không biết rồi mẹ Chi biết mọi chuyện rồi sẽ ra sao. Có lúc rồi những giấu giếm này phải vỡ ra chứ. Nhưng tôi lại nghĩ, dù sao bà cũng phải hiểu là tôi rất thương mến Chi và tất cả những điều tôi làm chỉ với ý nghĩ đó.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Tôi hôn lên ngón tay út của Chi:

- Chúc con chim sẻ của anh ngủ ngon.

Chi dạ nhỏ rồi rút ngón tay lại. Khi cô bé đứng ở mép giường mới quay ra nói với tôi:

- Chúc con chim-sẻ-anh ngủ ngon luôn.

- Ơ, anh cũng là con chim sẻ nữa à?

Chi xịu mặt:

- Anh Huy mau quên ghê đi. Mới hôm chủ nhật anh mua bóng cho em ở trên phố, anh bảo anh cũng là con chim sẻ nữa mà.

Trí nhớ tôi thật là một điều ân hận lớn. Tôi nói với Chi đáng tiếc ghê, được làm chim sẻ mà anh không nhớ. Chim sẻ nhất định làm tổ bằng bông gòn trắng nõn ấy mà.

- Thôi, bây giờ em-sẻ-em ngủ ngoan nha, sáng mai chim-sẻ-anh sẽ đưa em đi chơi nhà mấy người bạn.

Chi nghiêng đầu cười thật dễ thương trước khi vào giường. Tôi bỗng cảm thấy mình được hạnh phúc. Và tôi là người hạnh phúc nhất đời.

Ra ngồi ở những bậc cửa bước xuống phòng ngoài, tôi ôm theo chiếc áo dạ mới mua được ở khu bán đồ cũ Chợ Mới. Chiếc áo thật dày, thật rộng, tầm vóc của một người cao lớn. Khoác vào tôi như được gói gọn trong đó. Điều này làm tôi liên tưởng đến những tay kỵ mã trong phim với chiếc áo choàng là một tấm vải rộng khoác trên vai, bay lồng lộng trong gió.

Cô Ngàn hỏi:

- Cháu chưa cho em ấy ngủ sao?

Tôi đáp:

- Cháu lo cho em ấy vào giường rồi. Cháu sẽ căng chiếc giường vải và ngủ sát ở cửa này. Hôm nay có lẽ lạnh hơn mọi hôm cô nhỉ.

Cô Ngàn cười khẽ. Tôi hỏi cô, sao cháu thấy cô loay hoay hoài với công việc từ qua tới giờ, có vài ngày Tết mà cô cũng chả nghỉ ngơi gì cả. Cô Ngàn đưa nắm len lên hỏi cháu thích màu này không. Nhìn nắm len màu khói trên tay cô, tôi gật đầu, màu ấy trông hay lắm.

Ấm nước reo sôi ở trong lò, nước trào ra làm đám tro bốc khói và ngọn lửa yếu ớt còn cháy, lụi dần. Cô Ngàn rót đầy nước vào hai chiếc "phích" lớn dặn tôi sáng mai nhớ pha nước nóng cho em Chi rửa mặt. Cô lo lắng cho chúng cháu kỹ quá. Tôi nói, cô để mặc cháu, cô cứ tắt đèn đi ngủ. Cháu còn muốn ngồi ngoài này một chút nữa.

Sau đó tôi có ý nghĩ là mở cửa ra ngoài lúc này. Chẳng để làm gì cả, hay để ngồi ngoài hiên nhìn đêm một chút cho cảm thấy lạnh hơn một chút. Có lẽ mình đang thèm một hơi thuốc lá. Tôi trở lại phòng tìm gói thuốc lá với bao diêm và lưỡng lự xem có nên tắt đèn phòng không. Biết Chi nằm yên, tôi nghĩ rằng em đã ngủ: để đèn sáng vậy, tôi khép hờ cửa và khoác theo chiếc áo choàng ra ngoài.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Gió thốc đầy vào mặt, gió đẩy đám lá bò rào rào dưới chân. Tôi phải nâng cổ áo len lên và kéo chặt hai mép áo giáp nhau sát ngực cho gió khỏi lùa vào người. Ngồi xuống bậc hiên và ủ đôi bàn tay mình trong túi áo co ro, cả người tôi chỉ ló cái đầu ra ngoài, y như hình ảnh một con ốc sên thư mình trong chiếc vỏ cứng. Và tôi là con ốc sên ngờ nghệch ngồi trong hơi thở lạnh lẽo của ban đêm mà lạ lẫm với mình. Bắt đầu bằng những điếu thuốc đốt lửa khó nhọc, trong đôi bàn tay chụm lại sau tấm áo khuất gió. Tôi nghĩ mông mênh tới bạn bè và những chiều, những tối ngồi trong quán cà phê, kéo dài thì giờ la cà qua các con đường, các chốn họp mặt. Những đứa con trai bằng tuổi tôi, có thể chúng quen những người con gái và có những mối tình thật dễ thương. Những mối tình nắm tay nhau dung dăng trên phố, vụng về hò hẹn. Những mối tình nhỏ giấu giếm cha mẹ và chối "đâu có" trước mặt bạn bè một cách thật ngây ngộ Tôi nhớ có lần đã nghĩ, rồi tới một tuổi nào đó mình sẽ quen một người con gái và sẽ có một mối tình thật lý tưởng. Tôi đã không hề nghĩ tới có ngày gạt sang một bên những lời khuyên của gia đình để nhất quyết ghi tên cho bằng được học ở đây. Và nhất là không bao giờ tôi nghĩ rằng giữa tôi và Anh Chi đã là tình yêu. Dù rằng tôi đã mơ hồ cảm thấy cần thiết có em trong cuộc đời mình. Người con gái nhỏ, em đang ngủ ngoan trong kia, có bao giờ tôi nghĩ rằng sẽ ngồi đây, sống mọi giờ giấc với em, lo lắng cho em mọi lúc. Rồi em sẽ can dự, chia sẻ lớn lao vào phần đời tôi. Em có biết? Em rất vô tư, thơ dại hay chỉ tình cờ, đời sống chẳng có gì ràng buộc nhau. Rồi có lúc nào em quên tôi.

Tôi ném mẩu thuốc xuống đám cỏ trước mặt và chợt để ý tiếng động trong phòng. Có lẽ Chi giật mình thức dậy vì một cơn gió. Tiếng Chi vọng ra:

- Anh Huy đang ở ngoài đó hở?

Chưa kịp đáp, tôi quay lại đã thấy Chi ló đầu ra khỏi cánh cửa hé mở. Giọng Chi dễ thương:

- Anh Huy ngồi ngoài đó mãi, không ngủ sao?

- Một chút nữa. Tưởng Chi ngủ kỹ rồi chứ.

- Em chả ngủ được. Em biết anh trở vào lấy gì trong phòng nè.

- Vậy hở?

- Em ra ngoài đó với anh nhé.

- Đừng, ngoài này lạnh lắm.

- Kệ, cho em ra ngồi ngoài đó với anh.

Cánh cửa mở ra và một vệt sáng rộng trước bậc thềm. Chi đã đến chỗ tôi ngồi, hai tay ôm chặt chiếc khăn quàng trước ngực. Tôi nói, không chừng gió thổi bay mất em bây giờ đấy. Chi đứng lại, cách tôi mấy bước, mớ tóc và chiếc khăn quàng bay dạt về phía sau, trông em như hình ảnh của một nhân vật nữ trong truyện cổ tích dễ thương. Các nhân vật chỉ ngồi ngậm kẹo và mơ ước. Và họ luôn luôn có những giấc mơ đẹp.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Chi phụng phịu:

- Để gió thổi bay luôn em cho rồi. Anh chẳng bảo em đến với anh gì hết.

Tôi đứng lên, ngửa bàn tay trước mặt Chi và đợi cô bé đặt tay mình trong đó. Tôi trịnh trọng:

- Thưa em Anh Chi yêu dấu, hãy ngồi xuống đây với anh.

Chi nghiêng đầu, tôi thấy chiếc răng khểnh nở nơi khóe miệng em xinh ơi là xinh. Trong phút chốc tôi liên tưởng đến những hình ảnh khiêu vũ bên các hàng cây trong vườn, dưới ánh trăng đục và ánh đèn màu huyền ảo, bàn tay đan lấy bàn tay dìu dặt tiếng nhạc. Tôi mơ hồ thấy mình nhẹ tênh, xoay quanh Chị Tôi mơ hồ thấy hai đứa sống trong một chốn mộng tưởng nào đó mà chúng tôi đã là những người lớn, lạ hoắc.

Chi ngồi co đầu gối bên tôi, trên bậc thềm, hai tay níu chặt lấy vai áo tôi run rẩy.

- Lạnh quá hở?

- Cho em gửi đôi bàn tay em trong túi áo anh đi.

- Gửi rồi có đòi không?

- Có chứ, không lấy tay thì làm sao em... lau nước mắt.

Tôi sững một lát với câu nói của Chi nhưng tôi cũng tìm câu trả lời em ngay được.

- Nếu thế đã có tay anh.

- Nước mắt em thì nhiều, tay anh làm sao lau kịp.

Tôi lồng đôi bàn tay bé nhỏ của Chi trong lòng đôi bàn tay tôi, cười nhỏ:

- Nước mắt em nhiều thế cơ à, liệu thành sông thành biển không?

- Em sẽ khóc cho trôi cả tay anh Huy và cả em luôn.

Siết chặt đôi tay Chi tôi nói, đừng dại thế nhỏ ơi và đầu tôi cụng và đầu em một cái khẽ. Chi kêu lên:

- Anh Huy hút thuốc phải không?

Tôi chối:

- Đâu có.

- Rõ ràng em ngửi thấy mùi thuốc lá mà.

Tôi cười:

- Tinh ghê, mũi con gái tinh ghê.

Chi rút tay khỏi tay tôi, vùng vằng:

- Chi ghét anh, anh hay giấu Chi.

Nói và Chi xích xa tôi một chút. Một chút của giận hờn, dỗ dành là một khoảng cách thật dễ thương giữa hai chúng tôi. Tôi nói, trời lạnh ghê, anh hút một điếu vậy mà. Chi không nói gì và ngồi xoay mặt đi trong dáng co ro.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

- Chi à.

Chi không quay lại. Tôi nói:

- Lạnh này mà cứ ngồi đó một mình đi.

- Mặc em.

- Anh cũng lạnh chứ bộ.

- Mặc anh.

Tôi bỏ chiếc áo rộng của tôi để khoác lên vai Chi:

- Cho người mượn áo để người ngồi đó mà giận hết một đời đi.

Tôi cũng bắt chước dáng ngồi co ro của em, xoay mặt nhìn đi nơi khác. Bóng đêm, những giọt sương nặng trĩu trên một cành lá nào đó vừa rớt xuống. Tôi lạnh run lên.

Trong khi bắt chước Chi làm ra bộ giận nhau, tôi bỗng nghĩ được một câu chuyện để dỗ dành cô bé. Câu chuyện của tôi như thế này, bắt đầu bằng một tiếng hắng giọng để gây sự chú ý của một thính giả đang cùng diễn giả quay lưng lại với nhau:

- Ngày xưa ấy mà, xưa thật là xưa, có một anh chàng bán than đang chuyện trò với một nàng công chúa thì bị nàng ta giận. Chàng buồn quá bèn bỏ ra ngoài trời mà ngồi đợi. Trời mưa rồi trời nắng ban ngày và ban đêm, chàng bán than vẫn cứ ngồi nguyên vậy. Cho đến một đêm kia vì lạnh quá mà chàng hóa thành đá, chết sững giữa trời không ai thương xót. Khi nàng công chúa biết tới thì đã quá muộn. Bởi thế nàng hay khóc, mắt nàng luôn ướt...

Chờ tôi dứt tiếng lúc lâu, Chi quay lại chê: dở òm. Dù biết thế bé vẫn xích lại chỗ tôi một chút. Không thấy tôi nói gì, Chi lên tiếng:

- Anh Huy này.

-...

- Lạnh lắm hở?

- Gần hóa thành đá rồi.

Chi khoác chiếc áo lên vai tôi:

- áo của anh nè.

Tôi quay lại, hai đứa ngó nhau cười. Chi nói:

- Con trai mà cũng biết dỗi, xấu chưa.

- Bộ mình con gái có quyền dỗi thôi sao?

- Nghề của con gái mà.

- Em bây giờ học được nhiều tiếng lạ ghê.

- Em bắt chước nhỏ Thảo đó.

- Anh biết.

- Biết gì cơ?

- Cái gì em cũng theo nhỏ Thảo. Mai mốt rồi em theo nhỏ Thảo luôn, em quên anh.

- Anh lại dỗi nữa hở?

- Ừ, dỗi đấy.

- Xấu.

- Ai xấu?

- Anh đó.

- Ừ, anh là chàng bán than mà.

Chi reo lên:

- ê, ông bán than ơi, bán cho tôi một gánh tôi về thổi cơm nào.

- Công chúa mà cũng thổi cơm.

- Cứ thổi, thổi cho hết than của anh, cho anh thất nghiệp.

- Thất nghiệp thì anh... dỗi nữa.

Một lát, tôi nghe giọng Chi phụng phịu dễ thương:

- Anh dỗi nữa thì để mặc Chi ớn lạnh vậy.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Tôi vội vàng mở rộng cánh áo choàng qua lưng Chi, thôi mà. Và Chi đã vào cánh áo rộng của tôi khép lại. Chúng tôi cùng run rẩy. Đó là lần đầu tiên vòng tay tôi quàng qua lưng một người và muốn bao bọc lấy một đời bé bỏng của em. Có những vì sao lung linh sáng trên bầu trời đêm nay chứng dám cho tôi, cho khối tình thủy tinh trong suốt của tôi. Rằng, thật sự tôi muốn hôn lên vầng trán thanh khiết của em và nói với em một lời thương yêu nào đó. Rằng tôi hạnh phúc quá đỗi. Miệng tôi ngọt như ngậm mật mà chính thứ mật ấy làm tôi say ngất. Và chưa bao giờ là lùng như vậy, tôi muốn được chết.

Chi ngả đầu lên vai tôi:

- Anh Huy à, em nhớ mẹ.

Tôi xòe bàn tay ra để hỏi bàn tay của Chi:

- Ngón tay đeo nhẫn của em đâu?

Bàn tay Chi nằm gọn trong bàn tay tôi. Dù trong bóng tối nhưng tôi cũng thấy hạt đá nằm trên ngón tay giữa của em. Ngón tay mang nhẫn của cha mẹ. Đó là quà sinh nhật thứ mười ba của Anh Chị Tôi nhớ buổi tối sinh nhật ấy với Ly Ly và Mi Mi và những nhân vật tí hon trong căn nhà gỗ nâu ở con đường trồng mẹ Tôi nhớ con sóc xám trên con đường ấy tôi đã đi qua sáng sớm. Và những buổi sáng chủ nhật khi Chi còn ngủ, tôi đã đến đánh thức em dậy. Chúng tôi ngồi ăn sáng với nhau, với mẹ Ở ngoài vườn. Dưới giàn hoa quỳnh anh, trong chiếc ghế mây con trống mà lúc nào cũng như để dành cho tôi. Bây giờ thì lâu đài gỗ vẫn còn nằm đó, nhưng rừng me thì đã bị đốn rồi. Người ta đã mở rộng đường cho xe cộ náo nhiệt qua lối cũ. Để tôi nhắc tới thế này: Ngày ấy khi những tiếng động cơ bắt đầu ồn ào đời sống thì nàng công chúa cũng bỏ lâu đài mà đi. Nàng giã từ ngây thơ, giã từ thương yêu gạt nước mắt mà đi. Nhớ thật nhớ những vuông cỏ xanh ngày xưa, trong khu vườn cũ. Giờ đây trái đã chín và trời đổi mùa thành trái chua trái đắng. Làm sao mẹ Chi có thể hiểu được những nỗi xót xa của tôi. Để cho dù bây giờ tôi có vượt qua mọi bước lạ, bước liều lĩnh để được gần Chi thì tôi vẫn chẳng yên trí chút nào hết... Đời sống có khi cứ rơi mãi vào những tiếc nuối không thôi, lúc nhận ra được những phiền toái vây quanh mình hàng ngày. Ngồi lại một thời để tiếc nuối một đời. Tôi mơ hồ cảm thấy rằng, rồi mai mốt đây, khi đời sống đã bị vùi dập trong những cơn lốc dữ tợn, không biết tôi có còn được một lần nhìn lại mình. Chắc là tôi sẽ chết ngất khi tưởng nhớ đến ANh Chi và thời vụng dại này mất...

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Tôi nói nhỏ trên mái tóc Chi:

- Em muốn về thăm mẹ không?

Giọng Chi nghèn nghẹn:

- Em muốn lắm chứ. Nhưng không biết mẹ có đợi em.

Và Chi bỗng khóc òa trên vai tôi:

- Mẹ thương ông Chương chứ mẹ không thương em nữa, anh Huy ơi...

Tôi chả biết dỗ dành Chi lời nào hơn hết là siết chặt vai em, ấp mặt lên mái tóc em. Tôi biết nói sao để Chi hiểu rằng trái tim ta đến một thời nào đó phải chia sẻ. Và sự chia sẻ nào thì cũng mất mát cả. Lớn lên em sẽ nhận ra những điều ấy, rất bình thường.

Chi nức nở:

- Hôm qua em nằm mơ thấy mẹ bỏ quên em luôn ở trên này anh ạ.

- Đừng nghĩ như vậy, không tốt đâu.

- Thật mà, mẹ gửi em sống chung với những đứa mồ côi. Em là con nhỏ mồ côi.

- Quên chuyện đó đi. Nhìn anh nè Chi...

Chi dụi đầu lên vai tôi. Có anh Huy thương em nhất đời. Thương em đến liều lĩnh gạt hết mọi thứ để tìm đến bên em. Em đâu có biết. Tôi lùa tay vào mái tóc Chi, cho đến bao giờ em đủ lớn khôn để hiểu, không biết em có thương yêu tôi? Và giữa chúng ta có bao giờ là tình yêu không, Chi nhỉ?

Chúng tôi ngồi yên như vậy, đầu Chi ngả lên vai tôi và hai đứa khoác chung một tấm áo rộng. Lâu lắm, tôi nghe những đợt gió về ngủ đâu đó chung quanh, tiếng những giọt sương gieo nhẹ trên cành lá nào run rẩy trong vườn.

- Vào ngủ nhé Chi.

- Vâng.

Tôi dìu Chi đứng dậy. Ở ngoài sương mù lâu anh sợ em đau. Em đau lấy ai dỗi cho anh dỗ bây giờ.

Chi vùng vằng:

- Em không chịu vào đâu.

- Sao vậy?

- Anh còn nợ em.

Tôi ngạc nhiên:

- Nợ gì nhỉ?

Chi dậm chân:

- Em nhắc anh, anh phải chiều em ngay.

Đưa hai bàn tay rộng, tôi làm điệu bộ như một diễn viên trên sân khấu:

- Anh sẵn sàng, thưa cô bé Anh Chi dễ thương nhất đời của anh, hãy nói.

Chi nghiêng đầu nói nhỏ:

- Anh cõng em vào nhà.

Đêm ấy tôi để quên bao thuốc và cái hộp quẹt ở ngoài hiên, sáng hôm sau ra tìm, thấy có giọt sương còn đọng lại trên lớp giấy bóng bọc ngoài thật dễ thương. Tôi tưởng mình vừa qua một giấc mợ Tuyệt vời.

Sponsored content



Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 2 trong tổng số 6 trang]

Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4, 5, 6  Next

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết