"'Chẳng thà tôi là cái đinh để người ta tránh né, còn hơn là cọng cỏ để người ta đạp nát.' Mụ Suzanne Anthony nói câu này đúng y chang ý em." Chinh gấp tờ tạp chí, quay hướng bà, vừa nói vừa cười.
Bà đứng cắt từng mẩu bánh chocolate gắng cho vuông vắn để đút vào lò nướng, 30 phút nữa, thằng con sẽ có ăn. Bà rửa tay, ngồi xuống đối diện chồng. Tờ báo San Francisco Chronicle ngày Chủ Nhật phủ gần trọn mặt bàn. "Chiều qua ông Robert gọi, cho biết giấy tờ đã xong, trưa mai 1 giờ tụi mình đi ký giấy tờ." Ông ngưng đong đưa chân dười gầm bàn ăn, lắng nghe vợ, đợi bà nói xong, ong vói tay qua, bóp khẽ tay bà, "Em muốn thế, phải không?" Ông hiểu bà qua độ trầm của giọng nói. "Ừ... gì thì gì... em cũng vào, ra, chạm tường, chạm cửa nó hơn 10 năm nay. Vợ chồng mình nhờ nó mà có những tiệm sau này." Chưa sang hẳn tiệm, bà đã bắt đầu bồi hồi nhớ. Nó chuyên chở biết bao ước mơ của bà trên dọc xa lộ 237 nối liền thành phố Mountain View, Sunnyvale, Santa Clara, San Jose, Milpitas. Từ những khoảng đất trống trùng điệp, dần dà mọc lên nhà, hàng quán, rồi phố xá, hãng điện tử. Bà quyết định sang tiệm từ bốn tháng nay, giữ lại một, giao cho người cháu quản lý, bà chỉ phụ trông tổng quát, có mặt giờ trưa, hoặc khi có vấn đề cần giải quyết. Công việc nhà hàng cho bà thời giờ làm điều mong muốn: Tự chủ. Tự quyết. Tự do. Tự lập. Không làm dưới quyền bất cứ ai. Bà chỉ cần biết cách thu xếp, giao phó trách nhiệm, kiếm người tin tưởng trông coi là an tâm. Những công việc, bà tin ai cũng có thể làm được: nấu ăn, rửa chén, dọn dẹp, lấy order, tính tiền... nhiều nhân viên làm hay, giỏi, khỏe hơn bà. Họ chỉ đòi hỏi ở bà sự công bằng, thông cảm, lắng nghe. Riêng bà, mắt nhắm mắt mở một tí, bởi nước trong thì chẳng bao giờ có cá. Cư xử với nhân viên, tức con người, chao ơi là phức tạp. Phần đông họ là những người chân ướt chân ráo, lòng chất ngút ngàn ngòi thuốc nổ, chỉ cần chạm nhẹ là phá tung, tan tành. Thần kinh như giây đàn căng, sờ nhẹ là gây chấn động, kinh hoàng. Sau ba năm, nhân viên nào còn vô ra nhà hàng là có gì bất ổn, chưa hội nhập. Vậy mà, bà có những người làm cho bà cả gần 10 năm. Những người trung thành như thế, đưa lại bà sự hãnh diện ngầm.
Một điều bà quyết chắc: người đàn ông bà muốn đi cùng phần đời còn lại, là Chinh, là chồng, là người đàn ông đang ngồi cạnh vuốt ve cổ tay bà đây.
tháng tới tôi 40 tuổi
40 tuổi. Tuổi bắt đầu phải đi khám vú, tử cung hằng năm.
Bà hát điệu nhạc quen thuộc, Let it be, let it be, let it be when I find myself in times of trouble. Mother Mary comes to me. Speaking words of wisdom. Let it be, let it be. Yeah. There will be an answer, let it be...
Tóc Mây cột túm cao gần sát đỉnh đầu, gợi hình ảnh đuôi con ngựa. Mái tóc thường ngày buông thả bà cho đó là mái tóc đẹp. Đen nhánh, thẳng mượt, khỏe mạnh, quyến rũ sức sống. Cổ Mây cao, da gáy mịn. Da bả vai và cánh tay rám nắng đều. Màu đen ướt của đôi con ngươi. Vạt tóc bên trái nhuộm màu biển biêng biếc. Vẻ điệu đà độc đáo, của Mây.
Hôm nay lễ Độc Lập, tiệm vắng. Mây đến cùng người bạn, trạc tuổi, nhưng vẻ mặt, lời nói, điệu bộ hai người hoàn toàn trái ngược. Mây kể câu chuyện anh chàng ca sĩ nhạc Rock cô đọc sáng nay trên báo tháng, người mà cô vừa ngưỡng mộ tài năng lẫn cung cách sống. Tiếng tăm anh đang vang dội, lẫy lừng, được bao người ái mộ, bỗng một ngày khám phá bị ung thư gan ở giai đoạn cuối. Anh lui về miền quê sống cùng người bạn chí thân. Nhà báo tìm đến phỏng vấn: "Anh có tiếc nuối, tức giận, tự hỏi 'why me?' không?" Anh chàng ca sĩ đang bị bệnh treo án tử hình bình thản trả lời: "Trước kia, khi trong tay có tiền tài, danh vọng, tình yêu, đào trẻ đẹp vây quanh, có bao giờ tôi ngước mắt nhìn trời hỏi... 'why me?' đâu."
Bà kể Mây và cô bạn nghe câu chuyện bà xem trên TV tuần trước. Buổi phỏng vấn vị sư Tay Tạng bị người Trung Hoa đàn áp bỏ tù một thời gian dài. Về sau, vị sư trốn thoát được. Viên phỏng vấn hỏi: "Trong thời gian ở trong tù có bao giờ thầy căm thù, tức giận vì những gì người ta đối xử với thầy không?" Vị sư an nhiên tự tại trả lời, "Người ta đã cướp đất tôi, dân tôi, tôn giáo tôi... không lẽ tôi để họ cướp tâm của tôi luôn sao!"
Bà nhìn cô bạn của Mây, đôi mắt xếch, gò má cao, môi vẩu, khuôn mặt đủ góc cạnh. Những góc cạnh thô thám chứa đầy bất trắc.
Và đuôi tóc, vạt tóc biển biêng biếc, cùng màu da bả vai và cánh tay trần khỏe mạnh của Mây ám ảnh bà suốt trên đường về. Trước khi leo lên giường ngủ, bà trao đổi mấy mẫu chuyện ban trưa cùng chồng. Ông bồi thêm câu chuyện đồng nghiệp. "Hai vợ chồng có độc cô con gái, vừa tốt nghiệp đại học, tự nguyện qua Phi Châu làm việc thiện: giúp dạy trẻ em. Những tấm hình, quà cô gửi về ông treo, chưng đầy phòng làm việc. Một buổi sáng, thay vì nhận được thơ, hình, quà... thì ông hay tin con gái ông vừa bị giết chết. Giết thế nào ông không kể chi tiết. Chỉ biết sau chuyến đi an táng, chôn cất con xong, hai vợ chồng về lại Mỹ, thu xếp bán nhà, thôi việc, quyết định qua Phi Châu ở. Trong buổi tiệc từ gia, người phụ tá hỏi ông lí do. Ông nhẹ nhàng trả lời: 'Chúng tôi chỉ tiếp tục làm những gì con gái chúng tôi từng mong muốn, ước nguyện.'"
Ba câu chuyện. Ba cuộc đời. Ba bài học. Ba bữa ăn trong ngày. Và trong bóng tối của căn phòng tàn lá xanh mùa hè bao phủ, bà ngả đầu trên vai chồng. Cái vai cứng đến tê một bên đầu. Ngày trước có thế đâu? Vai ông cứng hay đầu bà cứng?
Nhắm mắt, hiện hình hai góc má bất trắc cô bạn của Mây ban trưa cùng cần cổ Mây cứ dài ra, dài ra, dài ra mãi. Thắc mắc bám sâu não tủy, lộ trên từng khuôn mặt trong ngày bà đối diện.
Phức tạp là bản chất của đời sống.