Suốt 6 năm trời, anh Xuân và chị Thà đã viết cho nhau đến 2.000 lá thư để tâm sự, chia sẻ.
Chung một nỗi đau
Tìm về khu vực chợ Vồi, thị trấn Thường Tín, Hà Nội, hỏi thăm gia đình anh Phạm Quý Xuân và chị Trương Thị Thà, ai cũng có thể kể vanh vách về chuyện tình yêu giống như câu chuyện cổ tích giữa đời thường của đôi vợ chồng.
Trong gian hàng nhỏ chỉ chừng 10m2, những bộ quần áo được bày bắt mắt. Ngồi chính giữa gian hàng là một người phụ nữ nhỏ nhắn, mang tên Thà. Chị Thà cho biết: “Hôm nay cháu lớn ốm (cháu Phạm Hoàng Phúc) nên anh Xuân về nhà cho cháu ăn và uống thuốc”. Quá trưa, khi khách đã vãn, chúng tôi theo chân chị Thà về căn nhà nhỏ cuối chợ và gặp anh Xuân đang hì hụi bếp núc cho bữa trưa.
Vợ chồng anh Xuân và chị Thà cùng hai con chụp hình kỷ niệm 1 năm ngày cưới
Kể cho chúng tôi nghe về tuổi thơ của mình, anh chị đều rơm rớm nước mắt. Chị Thà (SN 1979, ở, Văn Bình, Thường Tín, Hà Nội), sinh ra vốn bình thường như bao đứa trẻ khác. Đến năm 2 tuổi, chị Thà bất ngờ bị một trận ốm, gia đình kinh tế khó khăn, không có điều kiện chạy chữa khiến một chân và một tay của chị không còn hoạt động được như bình thường. Kể từ đó, chị Thà trở thành người tàn tật
Còn anh Phạm Văn Xuân (SN 1971) cũng đói rách như bao đứa trẻ quanh núi Gò Dài, xã Xuân Quang, Tam Nông, Phú Thọ. Là con áp út trong gia đình nghèo có tới 9 người con. Cái đói, cái khổ dìm từng ấy con người không ngoi lên được. Ai cũng nghèo, cũng khốn khó. Năm lên 17, khi đang ở cái tuổi “bẻ gãy sừng trâu” thì anh nằm bẹp sau một trận sốt “thập tử nhất sinh”. Nhà nghèo không có tiền mua thuốc chạy chữa khiến đôi chân của Xuân cứ teo dần đi, xương sống gồ lên, khiến anh đi lại rất khó khăn.
2.000 lá thư tâm tình
Kể về mối tình kì diệu của hai vợ chồng mình, anh chị nở nụ cười bẽn lẽn, chị Thà kể: “Thật ra trước khi chúng em lấy nhau, cả 2 đã có thời gian khá dài để tâm sự với nhau. Chính xác là từ năm 1996, khi đó đọc trên báo có mục kết bạn qua thư nên em viết thư làm quen. Không ngờ chính từ những dòng chữ làm quen ấy chúng em lại đến được với nhau. Cứ mỗi lá thư đi thì chỉ ít ngày sau lại có một lá thư hồi đáp”.
Từng ngày tháng trôi qua, trong 6 năm trời, hơn 2.000 lá thư chất chứa hàng vạn lời tâm sự của đôi bạn trẻ được gửi đến cho nhau. Với họ những cánh thư kia chính là sợi dây tình cảm vô hình gắn chặt với họ. Thậm chí trong những lá thư mà anh Xuân viết cho chị Thà, không ít lần anh đã ngỏ lời yêu chị: “Biết đâu ông trời sẽ cho anh em mình gặp nhau và được ở bên nhau...”.
Nhưng rồi, một ngày Thà quyết định cắt đứt với người bạn tên Xuân mà hơn 5 năm nay cô chia sẻ mọi chuyện vui buồn. Lý do là Thà đã gửi ảnh của mình cho Xuân, nhưng Xuân lại viện đủ lý do để không gửi ảnh cho Thà, nên chị giận, nghĩ anh không thật lòng.
Trong suốt 6 năm trời, hai người đã viết tới 2.000 lá thư để tâm tình
Thấy vợ kể vậy, anh Xuân cười, rồi nói: “Thật ra, lúc đó cả 2 đứa đều giấu nhau về việc mình là người tật nguyền. Nên mình không dám gửi ảnh cho cô ấy. Với lại, nhà nghèo, đi lại khó khăn, ảnh thì chưa chụp bao giờ nên muốn gửi cũng chẳng có. Chính vì thế nên bọn mình mất liên lạc với nhau gần 2 năm trời. Quả thật lúc đó mình cũng muốn nói thật cho cô ấy biết về hoàn cảnh của mình, nhưng nghĩ mãi lại thôi”.
Tưởng chừng mối “tơ duyên” đến đó là kết thúc. Nhưng rồi, năm 2003, nghe thông tin ở Sơn Tây (Hà Nội) có mở lớp dạy may cho những người khuyết tật, anh Xuân đã nằng nặc xin gia đình đến đây để nộp đơn xin nhập học. Thật bất ngờ, hôm nhập học, nghe thấy thầy giáo chủ nhiệm đọc tên Trương Thị Thà, sinh năm 1979, quê quán xã Văn Bình, huyện Thường Tín, Hà Nội. anh Xuân giật nẩy mình. Ngay lập tức anh nghĩ “nếu tên tuổi, quê quán như vậy, thì không lẽ cô gái tên Thà kia chính là người mà mình đã làm quen suốt 5 năm trời qua ư?” Và khi cầm tấm ảnh mà Thà đã gửi ngày trước ra đối chiếu, anh chắc chắn người phụ nữ tên Thà chính là người phụ nữ mà hơn 5 năm qua đã làm bạn của anh!
Thời gian đầu, Xuân chỉ lẳng lặng nhìn Thà, đêm về ôm mối tương tư vào trong giấc ngủ mà không dám thổ lộ. Còn với Thà, mặc dù biết trong lớp có một người có tên rất quen, giống người mà chị đã từng viết thư suốt 5 năm trời, tên là Phạm Quý Xuân quê Phú Thọ, nhưng chị nghĩ có nhiều người trùng tên, trùng quê quán nên cũng không để ý. Vì thế, chị không hề biết người ngồi cùng lớp mình chính là người mà chị đã quen qua thư suốt 5 năm trời.
Có lần Thà ốm, người rộc đi. Gần 10 ngày, Xuân luôn có mặt tại giường bệnh để chăm sóc chị. Mặc dù rất muốn nói cho Thà biết mình chính là người đã viết thư làm quen với Thà từ hơn 5 năm trước nhưng Xuân lại thôi. Bởi anh sợ nếu anh nói cho Thà lúc này, anh sợ Thà bị sốc vì anh chưa bao giờ nói cho Thà biết anh là người tật nguyền. Chờ mãi, sau bao đêm thức trắng suy nghĩ, cuối cùng anh mới quyết định cho Thà biết sự thật. Đêm giáng sinh, cả lớp may rủ nhau đi chơi, Xuân mới bạo dạn mời Thà ra một ghế riêng rồi hỏi: “Em có biết, người viết thư cho em 6 năm trước đang ở gần đây không?” Nghe vậy, Thà đáp: “Không biết có tin được không nữa”. Rồi Xuân mạnh dạn: “Đây có lẽ là định mệnh ông trời sắp đặt. Nếu là ông trời sắp xếp cho anh gặp em, thì em có đồng ý lấy anh không?” Trong tiếng thổn thức và loạn xạ của trái tim, Thà run rẩy: “Nếu là ông trời sắp đặt, thì em đồng ý”. Và chỉ một thời gian ngắn, bất chấp sự ngăn cản quyết liệt, thậm chí từ mặt con của gia đình nhà gái, hai người quyết định đi tới kết hôn.
Vượt lên số phận
Năm 2004, tốt nghiệp lớp học may, đôi vợ chồng lang bạt làm thuê ở rất nhiều trung tâm may nhân đạo để kiếm sống. Thậm chí do nhà chồng nghèo quá, nhà thì chật chội, đôi vợ chồng tật nguyền phải dắt nhau đi ở nhờ tại một lều vịt của một người hàng xóm. Tiếp đó, năm 2004 cô con gái đầu tiên của họ ra đời. Cuộc sống của họ vốn khó khăn nay lại càng khó khăn hơn. Nhưng không vì thế họ đầu hàng. Ngày làm ở trung tâm may, tối đến anh chị còn tranh thủ nhận thêm hàng về làm để kiếm thêm tiền trang trải cho cuộc sống.
Năm ngoái, được gia đình bên ngoại cho 30m2 đất tại thôn Văn Giáp xã Văn Bình, Thường Tín, Hà Nội, cùng sự giúp đỡ của các ban ngành đoàn thể địa phương, anh chị cũng đã xây được căn nhà nho nhỏ. Có được nhà rồi, nhưng làm cách nào để kiếm sống khiến đôi vợ chồng tật nguyền phải suy nghĩ rất nhiều. Nếu đi làm may ở trung tâm nhân đạo thì không đủ sống, bởi bây giờ đâu chỉ có 2 vợ chồng mà còn có 2 cháu nhỏ. Cuối cùng anh chị quyết định nghỉ làm may chuyển sang buôn quần áo. Do biết được hoàn cảnh của anh chị, nên nhiều người đã giúp đỡ rất nhiệt tình bằng cách cho nợ tiền hàng, bao giờ bán hết họ mới lấy.
Chị bảo, thời gian đầu hàng bán chạy nên thu nhập cũng được, vợ chồng con cái ngoài ăn tiêu ra còn tiết kiệm được đôi chút. Mặc dù vẫn còn khó khăn, nhưng nhờ tích góp nên vợ chồng em cũng mua được chiếc xe máy cũ làm phương tiện đi lại nên cũng tiện hơn. Thà tâm sự: “Trước thì vậy, nhưng hiện giờ ế ẩm quá. Ngồi phơi nắng cả ngày cũng chỉ bán được đôi ba cái quần, lãi lờ chẳng được bao nhiêu”. Vì thế ban ngày lăn lộn ngoài chợ, tối đến anh chị lại nhận thêm hàng mã về nhà làm để kiếm thêm thu nhập. Hơn nữa, do 2 người đều mắc bệnh bẩm sinh, nên những lúc trái gió trở trời những cơn đau nhói cứ hành hạ. Mặc dù mỗi tháng 2 vợ chồng tiêu tốn đến gần một triệu tiền thuốc mà cũng không thấy thuyên giảm. Những lúc bệnh tật, nhà lại hết tiền, anh chị vẫn phải cắn răng, nén cơn đau để ra chợ bán hàng kiếm tiền mua thuốc, đong gạo.
Khó khăn những tưởng sẽ gục ngã, thế nhưng anh chị chưa bao giờ nặng lời với nhau một câu. Khi tôi hỏi, mong ước lớn nhất của 2 vợ chồng anh chị là gì, đưa ánh mắt xa xăm, chị Thà chậm rãi nói: “Chỉ mong 2 cháu lớn lên khoẻ mạnh, bình thường, chứ nhỡ mà bị như bố mẹ nó thì khổ lắm chú ạ”.
Chung một nỗi đau
Tìm về khu vực chợ Vồi, thị trấn Thường Tín, Hà Nội, hỏi thăm gia đình anh Phạm Quý Xuân và chị Trương Thị Thà, ai cũng có thể kể vanh vách về chuyện tình yêu giống như câu chuyện cổ tích giữa đời thường của đôi vợ chồng.
Trong gian hàng nhỏ chỉ chừng 10m2, những bộ quần áo được bày bắt mắt. Ngồi chính giữa gian hàng là một người phụ nữ nhỏ nhắn, mang tên Thà. Chị Thà cho biết: “Hôm nay cháu lớn ốm (cháu Phạm Hoàng Phúc) nên anh Xuân về nhà cho cháu ăn và uống thuốc”. Quá trưa, khi khách đã vãn, chúng tôi theo chân chị Thà về căn nhà nhỏ cuối chợ và gặp anh Xuân đang hì hụi bếp núc cho bữa trưa.
Vợ chồng anh Xuân và chị Thà cùng hai con chụp hình kỷ niệm 1 năm ngày cưới
Còn anh Phạm Văn Xuân (SN 1971) cũng đói rách như bao đứa trẻ quanh núi Gò Dài, xã Xuân Quang, Tam Nông, Phú Thọ. Là con áp út trong gia đình nghèo có tới 9 người con. Cái đói, cái khổ dìm từng ấy con người không ngoi lên được. Ai cũng nghèo, cũng khốn khó. Năm lên 17, khi đang ở cái tuổi “bẻ gãy sừng trâu” thì anh nằm bẹp sau một trận sốt “thập tử nhất sinh”. Nhà nghèo không có tiền mua thuốc chạy chữa khiến đôi chân của Xuân cứ teo dần đi, xương sống gồ lên, khiến anh đi lại rất khó khăn.
2.000 lá thư tâm tình
Kể về mối tình kì diệu của hai vợ chồng mình, anh chị nở nụ cười bẽn lẽn, chị Thà kể: “Thật ra trước khi chúng em lấy nhau, cả 2 đã có thời gian khá dài để tâm sự với nhau. Chính xác là từ năm 1996, khi đó đọc trên báo có mục kết bạn qua thư nên em viết thư làm quen. Không ngờ chính từ những dòng chữ làm quen ấy chúng em lại đến được với nhau. Cứ mỗi lá thư đi thì chỉ ít ngày sau lại có một lá thư hồi đáp”.
Từng ngày tháng trôi qua, trong 6 năm trời, hơn 2.000 lá thư chất chứa hàng vạn lời tâm sự của đôi bạn trẻ được gửi đến cho nhau. Với họ những cánh thư kia chính là sợi dây tình cảm vô hình gắn chặt với họ. Thậm chí trong những lá thư mà anh Xuân viết cho chị Thà, không ít lần anh đã ngỏ lời yêu chị: “Biết đâu ông trời sẽ cho anh em mình gặp nhau và được ở bên nhau...”.
Nhưng rồi, một ngày Thà quyết định cắt đứt với người bạn tên Xuân mà hơn 5 năm nay cô chia sẻ mọi chuyện vui buồn. Lý do là Thà đã gửi ảnh của mình cho Xuân, nhưng Xuân lại viện đủ lý do để không gửi ảnh cho Thà, nên chị giận, nghĩ anh không thật lòng.
Trong suốt 6 năm trời, hai người đã viết tới 2.000 lá thư để tâm tình
Tưởng chừng mối “tơ duyên” đến đó là kết thúc. Nhưng rồi, năm 2003, nghe thông tin ở Sơn Tây (Hà Nội) có mở lớp dạy may cho những người khuyết tật, anh Xuân đã nằng nặc xin gia đình đến đây để nộp đơn xin nhập học. Thật bất ngờ, hôm nhập học, nghe thấy thầy giáo chủ nhiệm đọc tên Trương Thị Thà, sinh năm 1979, quê quán xã Văn Bình, huyện Thường Tín, Hà Nội. anh Xuân giật nẩy mình. Ngay lập tức anh nghĩ “nếu tên tuổi, quê quán như vậy, thì không lẽ cô gái tên Thà kia chính là người mà mình đã làm quen suốt 5 năm trời qua ư?” Và khi cầm tấm ảnh mà Thà đã gửi ngày trước ra đối chiếu, anh chắc chắn người phụ nữ tên Thà chính là người phụ nữ mà hơn 5 năm qua đã làm bạn của anh!
Thời gian đầu, Xuân chỉ lẳng lặng nhìn Thà, đêm về ôm mối tương tư vào trong giấc ngủ mà không dám thổ lộ. Còn với Thà, mặc dù biết trong lớp có một người có tên rất quen, giống người mà chị đã từng viết thư suốt 5 năm trời, tên là Phạm Quý Xuân quê Phú Thọ, nhưng chị nghĩ có nhiều người trùng tên, trùng quê quán nên cũng không để ý. Vì thế, chị không hề biết người ngồi cùng lớp mình chính là người mà chị đã quen qua thư suốt 5 năm trời.
Có lần Thà ốm, người rộc đi. Gần 10 ngày, Xuân luôn có mặt tại giường bệnh để chăm sóc chị. Mặc dù rất muốn nói cho Thà biết mình chính là người đã viết thư làm quen với Thà từ hơn 5 năm trước nhưng Xuân lại thôi. Bởi anh sợ nếu anh nói cho Thà lúc này, anh sợ Thà bị sốc vì anh chưa bao giờ nói cho Thà biết anh là người tật nguyền. Chờ mãi, sau bao đêm thức trắng suy nghĩ, cuối cùng anh mới quyết định cho Thà biết sự thật. Đêm giáng sinh, cả lớp may rủ nhau đi chơi, Xuân mới bạo dạn mời Thà ra một ghế riêng rồi hỏi: “Em có biết, người viết thư cho em 6 năm trước đang ở gần đây không?” Nghe vậy, Thà đáp: “Không biết có tin được không nữa”. Rồi Xuân mạnh dạn: “Đây có lẽ là định mệnh ông trời sắp đặt. Nếu là ông trời sắp xếp cho anh gặp em, thì em có đồng ý lấy anh không?” Trong tiếng thổn thức và loạn xạ của trái tim, Thà run rẩy: “Nếu là ông trời sắp đặt, thì em đồng ý”. Và chỉ một thời gian ngắn, bất chấp sự ngăn cản quyết liệt, thậm chí từ mặt con của gia đình nhà gái, hai người quyết định đi tới kết hôn.
Vượt lên số phận
Năm 2004, tốt nghiệp lớp học may, đôi vợ chồng lang bạt làm thuê ở rất nhiều trung tâm may nhân đạo để kiếm sống. Thậm chí do nhà chồng nghèo quá, nhà thì chật chội, đôi vợ chồng tật nguyền phải dắt nhau đi ở nhờ tại một lều vịt của một người hàng xóm. Tiếp đó, năm 2004 cô con gái đầu tiên của họ ra đời. Cuộc sống của họ vốn khó khăn nay lại càng khó khăn hơn. Nhưng không vì thế họ đầu hàng. Ngày làm ở trung tâm may, tối đến anh chị còn tranh thủ nhận thêm hàng về làm để kiếm thêm tiền trang trải cho cuộc sống.
Năm ngoái, được gia đình bên ngoại cho 30m2 đất tại thôn Văn Giáp xã Văn Bình, Thường Tín, Hà Nội, cùng sự giúp đỡ của các ban ngành đoàn thể địa phương, anh chị cũng đã xây được căn nhà nho nhỏ. Có được nhà rồi, nhưng làm cách nào để kiếm sống khiến đôi vợ chồng tật nguyền phải suy nghĩ rất nhiều. Nếu đi làm may ở trung tâm nhân đạo thì không đủ sống, bởi bây giờ đâu chỉ có 2 vợ chồng mà còn có 2 cháu nhỏ. Cuối cùng anh chị quyết định nghỉ làm may chuyển sang buôn quần áo. Do biết được hoàn cảnh của anh chị, nên nhiều người đã giúp đỡ rất nhiệt tình bằng cách cho nợ tiền hàng, bao giờ bán hết họ mới lấy.
Chị bảo, thời gian đầu hàng bán chạy nên thu nhập cũng được, vợ chồng con cái ngoài ăn tiêu ra còn tiết kiệm được đôi chút. Mặc dù vẫn còn khó khăn, nhưng nhờ tích góp nên vợ chồng em cũng mua được chiếc xe máy cũ làm phương tiện đi lại nên cũng tiện hơn. Thà tâm sự: “Trước thì vậy, nhưng hiện giờ ế ẩm quá. Ngồi phơi nắng cả ngày cũng chỉ bán được đôi ba cái quần, lãi lờ chẳng được bao nhiêu”. Vì thế ban ngày lăn lộn ngoài chợ, tối đến anh chị lại nhận thêm hàng mã về nhà làm để kiếm thêm thu nhập. Hơn nữa, do 2 người đều mắc bệnh bẩm sinh, nên những lúc trái gió trở trời những cơn đau nhói cứ hành hạ. Mặc dù mỗi tháng 2 vợ chồng tiêu tốn đến gần một triệu tiền thuốc mà cũng không thấy thuyên giảm. Những lúc bệnh tật, nhà lại hết tiền, anh chị vẫn phải cắn răng, nén cơn đau để ra chợ bán hàng kiếm tiền mua thuốc, đong gạo.
Khó khăn những tưởng sẽ gục ngã, thế nhưng anh chị chưa bao giờ nặng lời với nhau một câu. Khi tôi hỏi, mong ước lớn nhất của 2 vợ chồng anh chị là gì, đưa ánh mắt xa xăm, chị Thà chậm rãi nói: “Chỉ mong 2 cháu lớn lên khoẻ mạnh, bình thường, chứ nhỡ mà bị như bố mẹ nó thì khổ lắm chú ạ”.