Thần tình yêu ngoại việc tách các mảnh thành đơn lẽ, người còn bẻ đi một góc rất nhỏ ở mỗi mẫu. Thế giới này không hoàn hảo, bởi thế mà cũng sẽ chẳng có mảnh ghép nào hoàn hảo.
Trò xếp hình…
Duy – Lam Anh
Duy chưa từng nghĩ anh sẽ thôi hết yêu Lam Anh. Đó là một tình yêu hoàn hảo, hoàn hảo đến mức kể cả người trong cuộc cũng ngỡ mình được sinh ra để là định mệnh của đời nhau. Họ cứ như nhân vật chính trong câu chuyện cổ tích giữa đời thực, lạc hoài trong mê cung hạnh phúc. Hai người đến với nhau nhẹ nhàng và bình yên như những vệt nắng cuối chiều, bình lặng như đủ xoa dịu lòng nhau.
Đó sẽ là một câu chuyện không vết xước nếu nó chỉ có những thứ vừa phải, một tình yêu vừa phải, những sóng gió vừa phải, để nhân vật chính cũng có vừa phải cố gắng để bước tiếp đến trang cuối cùng. Vấn đề là mọi thứ đều xảy ra quá hoàn chỉnh. Cái gì “quá” cũng không tốt - kinh nghiệm sâu sắc nhất mà Duy nhận ra khi chẳng biết vô tình hay cố ý anh đánh rơi mất một nửa cứ như là hoàn hảo của mình.
Khi chẳng có khó khăn hẳn nhiên chúng ta cũng không cần cố gắng tìm cách vượt qua. Họ trôi qua hằng ngày một cách dễ dàng quá đỗi, đến khi mọi yêu thương trở thành thói quen thường nhật, đó không còn là tình yêu nữa. Mọi thứ như cuốn phim nhàm chán mà diễn viên cũng chẳng buồn đóng tiếp. Lam Anh có người con trai khác. Người thứ ba xuất hiện như một diễn biến hiển nhiên phải có.
Đến khi Duy nhận ra vấn đề của họ là gì thì đã quá muộn. Anh đau đớn buông tay Lam Anh một cách bất lực, anh không làm được gì ngoài chúc cô hạnh phúc, họ không phải mảnh ghép vừa vặn của nhau.
Nhi – Đăng
Nhi là một cô gái ngũ sắc: có trắng tinh khôi,có đỏ mạnh mẽ, có an nhiên của nắng vàng, có lạc quan của biển và cỏ xanh tràn đầy năng lượng. Cô thổi những gam màu của chính mình vào từng mẫu truyện, cô thích thú khi được tô vẽ bức tranh của mình bằng ngôn ngữ, bằng chữ viết. Nhưng Đăng lại khó lòng thấu hiểu hết niềm hạnh phúc của cô. Anh chỉ quan tâm đến cô, đến bản thân, đến nhịp sống hằng ngày của hai người.
Nhi là người của những chuyến đi, cô khát khao khám phá thế giới, khám phá từng ngóc ngách nội tâm của con người. Cô viết lại những gì cô cảm nhận, những gì cô trông thấy, trải qua. Sau mỗi chuyến đi, cô háo hức gửi đến anh những cảm xúc chân thật. Còn anh chỉ quan tâm cô đã đi đâu, đã gặp những ai. Anh không thích cô tiếp xúc quá nhiều với thế giới, anh luôn muốn cô ở thật gần, chỉ cần có anh là đủ.
Yêu anh, Nhi cố dung hòa mọi thứ, cô kéo niềm đam mê của mình sang một góc, lặng lẽ tận hưởng niềm hạnh phúc không được sẻ chia. Thế nhưng với Đăng, như thế vẫn chưa đủ. Anh kiểm soát cô nhiều hơn, những cuộc cải vã cũng dần dày hơn. Nhi mệt mỏi với những yêu thương không được gắn kết với sự thấu hiểu, cảm thông. Cô thấy anh xa cô nhiều quá, không phải xa ở khoảng cách địa lý, mà xa ở lòng, xa ở những thương yêu thật khác với ngày đầu, xa khi đang ở thật gần nhau...
Nhi và Đăng rẽ về hai ngã, tuy chân chần chừng tiếc nuối khoảng khắc hạnh phúc ngày cũ, nhưng cả hai đều hiểu: nên bước về con đường rộng mở phía trước hơn là đối diện nhau mà ở giữa lại là khoảng trống quá lớn. Họ tiếp tục tìm kiếm một nửa vừa khít với mình.
Khôi – Bảo Như
Họ đến với nhau bằng cơn say nắng giữa một chiều tháng tám. Tình cảm trong veo nhưng những tia nắng cuối đông. Tình yêu của họ rất giản dị, không ồn ào, không phô trương. Mọi người vẫn luôn đinh ninh rằng không có gì làm hỏng được thứ keo vô hình gắn kết giữa hai con người ấy.
Bảo Như trúng tuyển vào trường đại học lớn ở thành phố Hồ Chí Minh. Khôi ở lại vùng đất nơi cả hai ghi dấu mọi cung bậc yêu thương, họ bắt đầu yêu xa.
Năm đầu tiên mọi thứ vẫn êm đềm, đi đúng quỹ đạo của nó. Bảo Như thường xuyên đi đi về về, cô không ngại vất vả, cô chỉ thấy mình cần cố gắng hơn những người khác.
Năm thứ hai nhà Bảo Như bắt đầu khó khăn, những chuyến đi giảm dần để tiết kiệm chi phí. Khôi hiểu, anh không trách cô, anh tin thời gian và khoảng cách không đủ sức mạnh kéo hai người đi quá xa.
Năm thứ ba Bảo Như đi làm thêm để lấy kinh nghiệm và trang trải cuộc sống. Những môn chuyên ngành, những bài thuyết trình, kiểm tra chiếm hết thời gian. Sau hàng chục giờ trên giảng đường và làm việc, cô về nhà với cơ thể mệt nhoài. Nhịp sống hàng ngày không cho phép cô thực hiện những việc khác, không để cô làm những nhiệm vụ yêu thương như nhắn một tin chúc ngủ ngon hay hỏi thăm sức khỏe. Hai năm sống ở thành phố rộng lớn nhưng những chuyến đi về, những khoảng thời gian rãnh rỗi không hề tồn tại đã khiến Bảo Như chẳng có được mối quan hệ nào khác ngoài những người bạn xã giao trên lớp.
Cô đơn giữa thành phố tám triệu dân, cô mệt mỏi khi phải gồng mình sống hằng ngày. Khôi biết cô rất bận rộn, nhưng những tin nhắn không được hồi âm, những cuộc chờ đợi không có kết quả dần làm Khôi chán nản. Nỗi buồn và những khoảng lặng dần xen giữa những yêu thương ban đầu.
Họ yêu nhau, họ hiểu nỗi cô đơn, hiểu sự lặng im trong từng lời nói của nhau thế nhưng họ bất lực. Tình yêu của họ đi đến kết cục cả hai đều biết trước. Họ là mảnh ghép vừa khớp? Một phần thôi !
Những mảnh rời rạc tìm kiếm nhau...
- Lam Anh, Bảo Như ! Hai bạn chung tổ, khảo sát tìm dẫn chứng thực tế cho bài tiểu luận nhá!
Lam Anh và Bảo Như chung lớp, chung nhóm nhưng chỉ nói chuyện khi liên quan đến học tập hay làm việc nhóm. Với Bảo Như, Lam Anh cũng chỉ là “ bạn xã giao trong học tập” cho đến khi nhóm trưởng phân công cả hai làm chung một phần trong bài tiểu luận. Ngoài trên lớp, họ còn đến thư viện đọc thêm sách, về nhà chuẩn bị cùng nhau, thân lúc nào không hay. Bảo Như có bạn thân, là Lam Anh. Lam Anh biết Bảo Như phải làm thêm rất vất vả mà lương lại không cao nên giới thiệu bạn vào làm quản lí kiêm pha chế cho tiệm cà phê của gia đình. Bảo Như có thêm thu nhập, thời gian lại giãn ra nhiều, cuộc sống bắt đầu dễ thở hơn.
***
Xe bus chầm chậm lăn bánh. Ở bến khách lên không nhiều, Nhi chọn một chỗ ngồi ở gần cuối. Đeo tai nghe, Nhi bân quơ nhìn ra dòng người hối hả ngoài kia rồi thiếp đi lúc nào không hay. Lúc giật mình tỉnh dậy thì xe đã khá đông. Nhi kiểm tra vội ba lô, không có gì bất thường. Bên cạnh thì xuất hiện một anh chàng khá điển trai. Có vẻ biết Nhi thức giấc, anh đột nhiên quay sang:
- Em cũng nghe nhạc của Adele à? – anh nhìn xuống điên thoại của Nhi đang chạy đến bài someone you.
- À dạ! em là fan của Adele.
- Anh cũng vậy ! – anh nở một nụ cười không thể tươi hơn, Nhi hơi ngây người, trông anh lúc cười rất tuyệt.
- Anh tên Duy, em ra ngoại thành à ?
- Dạ, em cũng hay ra ngoài thay đổi không khí. Anh đi chơi à ? À em tên Nhi.
- Không, tự nhiên anh muốn lên buýt đi đâu đó... Anh không cũng biết đi đâu nữa... – mắt anh thoáng buồn.
- Em đến trại mồ côi, sau đó đi dạo một lát, nếu không ngại anh có thể đi cùng em.
...
Duy cùng Nhi đến trại trẻ mồ côi. Nhi đem rất nhiều bánh kẹo và sữa cho bọn trẻ. Một lần theo trường đến tặng quà, Nhi đã nhanh chóng thân với những đứa trẻ nơi đây. Từ nhỏ Nhi đã sống trong một gia đình không mấy trọn vẹn, thế nên cô hiểu một phần nào đó sự thiếu thốn tình cảm của chúng. Mỗi hai tuần Nhi đến một lần, bọn trẻ đều yêu mến cô:
- Chị Nhi! Anh này là bạn trai chị hả?
- Chị Nhi ! Anh đó đẹp trai quá!
Mấy đứa nhóc nhao nhao khi thấy Duy làm Nhi hơi ngại. Trước đây Đăng chưa từng theo Nhi đến đây. Anh chỉ dặn dò cô đủ điều trước khi đi, ít khi cô thấy anh hỏi về bọn trẻ.
- Em xin lỗi ! Bình thường em chỉ đi một mình. Lần đầu tiên em dẫn bạn đi cùng.
- Không sao ! Chúng rất dễ thương ! - anh lại cười, nụ cười có thể làm ấm lòng bất kì ai được nhìn thấy.
- Chào các em ! Anh là Duy. Anh là bạn chị Nhi. Hôm nay cửa hàng gần nhà anh đóng cửa, lần sau đến anh sẽ mang thật nhiều kẹo cho các em có chịu không ?
- Dạ chịu ! – cả đám đồng thanh.
Duy chơi cùng chúng rất vui. Lần đầu gặp nhưng bọn trẻ thân với anh rất nhanh. Hôm đó anh cười rất nhiều!
***
Công việc ở tiệm cà phê không quá nặng nhọc, những lúc vắng khách Bảo Như còn có thể ôn bài. Mọi thứ đều diễn biến khá tốt ngoại trừ việc cô cứ tiếc hoài mối tình cũ : “Giá như lúc đó kiên trì hơn!”
- Cô chủ nhỏ! Cho tôi một capuchino. – Một giọng nói trầm ấm làm Như giật mình khi đang chú tâm vào đống bài tập.
- Dạ! xin lỗi quý khách! Có ngay ạ – Như luống cuống trả lời mà vẫn chưa nhìn mặt khách.
- Ủa! Là anh hả? Làm em hết cả hồn. Gặp khách khó tính là bị la rồi.
- Cô chủ mau pha cà phê đi!
Đăng đi đến ngồi ở một góc, gần chỗ pha chế và ngay cạnh cửa sổ có hàng hoa bi lấm tấm. Anh là khách quen của quán vì thích capuchino ở đây cùng không gian nhẹ nhàng ấm cúng.
- Của anh đây. Em chỉ là quản lí thôi! Không phải cô chủ.
- Vậy là anh nhầm hả? Đang không có khách, em ngồi nói chuyện với anh chút được không?
Như bị thu hút bởi cách nói chuyện từ tốn khá nhẹ nhàng của Đăng. Đăng đến tiệm cà phê nhiều hơn, đôi khi chỉ ngồi một mình hàng giờ nhấm nháp tách cà phê thơm lừng, đôi khi đi cùng bạn bè nhưng luôn là góc gần cửa sổ, nơi nhìn thấy Như rõ nhất.
***
- Đang là mùa mưa, đi buýt phải đi bộ một đoạn dài nữa, cực lắm! Hay mai mình đi xe máy đi, anh qua đón em. - Duy nhìn màn mưa xối xả bên ngoài khung kính, tay vẫn khoáy ly mocha vừa được phục vụ mang ra
- Dạ được ạ! Thế thì tốt quá! –Nhi cười tít mắt.
- Nhi này! Em có thấy anh nhàm chán không?
- Sao anh lại hỏi vậy? – Nhi giương đôi mắt to tròn nhìn Duy khó hiểu.
- Anh không có gì đặc biệt. Anh cũng phải những người khó khăn nỗ lực để thành công. Mọi thứ đến với anh quá hoàn hảo, anh không phải gồng mình cố gắng quá nhiều, mọi thứ đến với anh quá dễ dàng. Anh thấy mình rất vô vị.
- Trên đời này không có gì là hoàn hảo cả. Nếu thế giới này hoàn hảo, con người chỉ là tồn tại thôi, không phải là sống. Giống như những đứa trẻ ở mái ấm, chúng đều rất thông minh, giỏi giang, nhưng chúng lại thiếu mất thứ đơn giản nhất mà ai cũng có. Anh có một gia đình tốt, một công việc tốt, một tình yêu không khó khăn, đó là niềm hạnh phúc chứ không phải hoàn hảo.
Khi anh đem niềm hạnh phúc đó san sẻ cho mọi người, khi anh dạy bọn trẻ học bài, khi anh giúp em trồng hoa trên khu vườn, đó mới là lúc yêu thương của anh trọn vẹn, cuộc sống của anh hoàn chỉnh không vết nứt. Hoàn hảo suy cho cùng cũng chỉ là một cách nói lý tưởng. Anh thấy nhàm chán đơn giản là vì anh sống quá cũ kĩ. Bên ngoài còn nhiều điều chờ anh chạm đến lắm, anh thử đi, rồi anh sẽ thấy những thứ không hoàn hảo lại vô cùng thú vị.
Sau lần vô tình gặp trên xe buýt rồi đến trại trẻ mồ côi, mỗi tuần họ đều hẹn nhau đến đó để tặng quà và chơi với các em nhỏ. Duy đôi khi còn giúp sửa lại vừa hoa, dạy các em chơi cầu lông, bóng đá, tìm thêm việc để các em làm thêm có tiền chi trả một số khoảng hoặc mua sắm thêm đồ dùng cá nhân.
Mỗi khi nhìn Duy mồ hôi nhễ nhại vẫn cười rạng rỡ, Nhi đều cảm thấy rất ấm áp, cứ như có một người thật sự bước vào thế giới của cô. Còn Duy lại thấy bên Nhi rất bình an nhưng không hề nhàm chán. Những mẫu truyện cô viết, những lần nhận được nhuận bút cô lại tíu tít suốt ngày, những việc nhỏ nhặt nhưng chu đáo cô làm cho bọn trẻ, nó như cơn gió thổi mát lòng Duy, vỗ về từng giây phút anh bên cạnh cô. Bỗng anh thấy thế giới không hoàn hảo ngoài kia có quá nhiều điều mới mẻ đợi anh khám phá. Và tất nhiên người khám phá cùng với anh chắc chắn sẽ là Nhi…
***
Đăng đến tiệm cà phê nhiều hơn đồng nghĩa với việc Bảo Như cũng dần thân thiết với người khách nghiện capuchino. Năm cuối với vô số bài tập, kiểm tra cũng như luận văn, Như buộc phải nghỉ việc của tiệm cà phê để tập trung học tập. Đăng giúp cô khá nhiều, anh tìm được cho cô một công việc làm tại nhà lại liên quan đến ngành học. Như vừa không gặp khó khăn, vừa có thêm kiến thức chuyển bị cho luận văn tốt nghiệp vào cuối năm.
Đôi lúc vì mệt mỏi cô hơi nản lòng, nhưng rồi chính sự quan tâm chăm sóc của Đăng giúp cô vực dậy. Cô tìm thấy ở anh sự yêu thương không điều kiện. Một tình yêu tuyệt đối không phải chỉ là niềm tin không được thể hiện như trước kia.
Bảo Như tốt nghiệp một cách thuận lợi. Đăng vững tâm với một tình yêu vừa phải, không quá phiêu lưu, không quá nhiều thay đổi nhưng cũng không lặp lại như thói quen. Bảo Như là chốn bình yên Đăng cảm thấy an toàn, còn Đăng có đủ đầy tình cảm mà Như ao ước. Tất nhiên là vẫn xuất hiện những mâu thuẫn nhưng mà đôi khi sự sai lệch ít nhất cũng là một dạng của xứng đôi. Họ bên nhau, nồng ấm và dịu êm đúng cách họ tìm đến nhau.
Có lẽ thần tình yêu rất thích chơi trò xếp hình. Người để những mảnh ghép rãi rác khắp nơi. Một bộ xếp hình, có những mảnh hoàn toàn không gắn kết được, có những mảnh chỉ khớp một phần, và dĩ nhiên có những mảnh vừa khít không khoảng trống. Bản thân chúng ta là những mảnh ghép đơn lẽ, có những người ta tưởng chừng đó là một nửa mình đang tìm kiếm nhưng lại không phải. Không cần hối tiếc! Việc chúng ta cần làm chỉ là rời mảnh ghép đó để tìm một mẫu thích hợp hơn.
Thần tình yêu ngoại việc tách các mảnh thành đơn lẽ, người còn bẻ đi một góc rất nhỏ ở mỗi mẫu. Thế giới này không hoàn hảo, bởi thế mà cũng sẽ chẳng có mảnh ghép nào hoàn hảo. Hãy tìm người thích hợp nhất, đừng tìm người hoàn hảo nhất, vì bạn biết đấy cả điều bạn đòi hỏi, bạn cũng chẳng làm được cơ mà!
Duy, Nhi, Đăng, Bảo Như đến cuối cũng tìm được một nửa còn thiếu. Thế còn Lam Anh và Khôi? Giống như chúng ta…Đến một lúc nào đó họ cũng sẽ tìm thấy mảnh ghép cho riêng mình…
Chúng ta tìm nhau, tìm những mảnh ghép. Để tình yêu tròn đầy, khẽ nép vào yêu thương!
Trò xếp hình…
Duy – Lam Anh
Duy chưa từng nghĩ anh sẽ thôi hết yêu Lam Anh. Đó là một tình yêu hoàn hảo, hoàn hảo đến mức kể cả người trong cuộc cũng ngỡ mình được sinh ra để là định mệnh của đời nhau. Họ cứ như nhân vật chính trong câu chuyện cổ tích giữa đời thực, lạc hoài trong mê cung hạnh phúc. Hai người đến với nhau nhẹ nhàng và bình yên như những vệt nắng cuối chiều, bình lặng như đủ xoa dịu lòng nhau.
Đó sẽ là một câu chuyện không vết xước nếu nó chỉ có những thứ vừa phải, một tình yêu vừa phải, những sóng gió vừa phải, để nhân vật chính cũng có vừa phải cố gắng để bước tiếp đến trang cuối cùng. Vấn đề là mọi thứ đều xảy ra quá hoàn chỉnh. Cái gì “quá” cũng không tốt - kinh nghiệm sâu sắc nhất mà Duy nhận ra khi chẳng biết vô tình hay cố ý anh đánh rơi mất một nửa cứ như là hoàn hảo của mình.
Khi chẳng có khó khăn hẳn nhiên chúng ta cũng không cần cố gắng tìm cách vượt qua. Họ trôi qua hằng ngày một cách dễ dàng quá đỗi, đến khi mọi yêu thương trở thành thói quen thường nhật, đó không còn là tình yêu nữa. Mọi thứ như cuốn phim nhàm chán mà diễn viên cũng chẳng buồn đóng tiếp. Lam Anh có người con trai khác. Người thứ ba xuất hiện như một diễn biến hiển nhiên phải có.
Đến khi Duy nhận ra vấn đề của họ là gì thì đã quá muộn. Anh đau đớn buông tay Lam Anh một cách bất lực, anh không làm được gì ngoài chúc cô hạnh phúc, họ không phải mảnh ghép vừa vặn của nhau.
Nhi – Đăng
Nhi là một cô gái ngũ sắc: có trắng tinh khôi,có đỏ mạnh mẽ, có an nhiên của nắng vàng, có lạc quan của biển và cỏ xanh tràn đầy năng lượng. Cô thổi những gam màu của chính mình vào từng mẫu truyện, cô thích thú khi được tô vẽ bức tranh của mình bằng ngôn ngữ, bằng chữ viết. Nhưng Đăng lại khó lòng thấu hiểu hết niềm hạnh phúc của cô. Anh chỉ quan tâm đến cô, đến bản thân, đến nhịp sống hằng ngày của hai người.
Nhi là người của những chuyến đi, cô khát khao khám phá thế giới, khám phá từng ngóc ngách nội tâm của con người. Cô viết lại những gì cô cảm nhận, những gì cô trông thấy, trải qua. Sau mỗi chuyến đi, cô háo hức gửi đến anh những cảm xúc chân thật. Còn anh chỉ quan tâm cô đã đi đâu, đã gặp những ai. Anh không thích cô tiếp xúc quá nhiều với thế giới, anh luôn muốn cô ở thật gần, chỉ cần có anh là đủ.
Yêu anh, Nhi cố dung hòa mọi thứ, cô kéo niềm đam mê của mình sang một góc, lặng lẽ tận hưởng niềm hạnh phúc không được sẻ chia. Thế nhưng với Đăng, như thế vẫn chưa đủ. Anh kiểm soát cô nhiều hơn, những cuộc cải vã cũng dần dày hơn. Nhi mệt mỏi với những yêu thương không được gắn kết với sự thấu hiểu, cảm thông. Cô thấy anh xa cô nhiều quá, không phải xa ở khoảng cách địa lý, mà xa ở lòng, xa ở những thương yêu thật khác với ngày đầu, xa khi đang ở thật gần nhau...
Nhi và Đăng rẽ về hai ngã, tuy chân chần chừng tiếc nuối khoảng khắc hạnh phúc ngày cũ, nhưng cả hai đều hiểu: nên bước về con đường rộng mở phía trước hơn là đối diện nhau mà ở giữa lại là khoảng trống quá lớn. Họ tiếp tục tìm kiếm một nửa vừa khít với mình.
Khôi – Bảo Như
Họ đến với nhau bằng cơn say nắng giữa một chiều tháng tám. Tình cảm trong veo nhưng những tia nắng cuối đông. Tình yêu của họ rất giản dị, không ồn ào, không phô trương. Mọi người vẫn luôn đinh ninh rằng không có gì làm hỏng được thứ keo vô hình gắn kết giữa hai con người ấy.
Bảo Như trúng tuyển vào trường đại học lớn ở thành phố Hồ Chí Minh. Khôi ở lại vùng đất nơi cả hai ghi dấu mọi cung bậc yêu thương, họ bắt đầu yêu xa.
Năm đầu tiên mọi thứ vẫn êm đềm, đi đúng quỹ đạo của nó. Bảo Như thường xuyên đi đi về về, cô không ngại vất vả, cô chỉ thấy mình cần cố gắng hơn những người khác.
Năm thứ hai nhà Bảo Như bắt đầu khó khăn, những chuyến đi giảm dần để tiết kiệm chi phí. Khôi hiểu, anh không trách cô, anh tin thời gian và khoảng cách không đủ sức mạnh kéo hai người đi quá xa.
Năm thứ ba Bảo Như đi làm thêm để lấy kinh nghiệm và trang trải cuộc sống. Những môn chuyên ngành, những bài thuyết trình, kiểm tra chiếm hết thời gian. Sau hàng chục giờ trên giảng đường và làm việc, cô về nhà với cơ thể mệt nhoài. Nhịp sống hàng ngày không cho phép cô thực hiện những việc khác, không để cô làm những nhiệm vụ yêu thương như nhắn một tin chúc ngủ ngon hay hỏi thăm sức khỏe. Hai năm sống ở thành phố rộng lớn nhưng những chuyến đi về, những khoảng thời gian rãnh rỗi không hề tồn tại đã khiến Bảo Như chẳng có được mối quan hệ nào khác ngoài những người bạn xã giao trên lớp.
Cô đơn giữa thành phố tám triệu dân, cô mệt mỏi khi phải gồng mình sống hằng ngày. Khôi biết cô rất bận rộn, nhưng những tin nhắn không được hồi âm, những cuộc chờ đợi không có kết quả dần làm Khôi chán nản. Nỗi buồn và những khoảng lặng dần xen giữa những yêu thương ban đầu.
Họ yêu nhau, họ hiểu nỗi cô đơn, hiểu sự lặng im trong từng lời nói của nhau thế nhưng họ bất lực. Tình yêu của họ đi đến kết cục cả hai đều biết trước. Họ là mảnh ghép vừa khớp? Một phần thôi !
Những mảnh rời rạc tìm kiếm nhau...
- Lam Anh, Bảo Như ! Hai bạn chung tổ, khảo sát tìm dẫn chứng thực tế cho bài tiểu luận nhá!
Lam Anh và Bảo Như chung lớp, chung nhóm nhưng chỉ nói chuyện khi liên quan đến học tập hay làm việc nhóm. Với Bảo Như, Lam Anh cũng chỉ là “ bạn xã giao trong học tập” cho đến khi nhóm trưởng phân công cả hai làm chung một phần trong bài tiểu luận. Ngoài trên lớp, họ còn đến thư viện đọc thêm sách, về nhà chuẩn bị cùng nhau, thân lúc nào không hay. Bảo Như có bạn thân, là Lam Anh. Lam Anh biết Bảo Như phải làm thêm rất vất vả mà lương lại không cao nên giới thiệu bạn vào làm quản lí kiêm pha chế cho tiệm cà phê của gia đình. Bảo Như có thêm thu nhập, thời gian lại giãn ra nhiều, cuộc sống bắt đầu dễ thở hơn.
***
Xe bus chầm chậm lăn bánh. Ở bến khách lên không nhiều, Nhi chọn một chỗ ngồi ở gần cuối. Đeo tai nghe, Nhi bân quơ nhìn ra dòng người hối hả ngoài kia rồi thiếp đi lúc nào không hay. Lúc giật mình tỉnh dậy thì xe đã khá đông. Nhi kiểm tra vội ba lô, không có gì bất thường. Bên cạnh thì xuất hiện một anh chàng khá điển trai. Có vẻ biết Nhi thức giấc, anh đột nhiên quay sang:
- Em cũng nghe nhạc của Adele à? – anh nhìn xuống điên thoại của Nhi đang chạy đến bài someone you.
- À dạ! em là fan của Adele.
- Anh cũng vậy ! – anh nở một nụ cười không thể tươi hơn, Nhi hơi ngây người, trông anh lúc cười rất tuyệt.
- Anh tên Duy, em ra ngoại thành à ?
- Dạ, em cũng hay ra ngoài thay đổi không khí. Anh đi chơi à ? À em tên Nhi.
- Không, tự nhiên anh muốn lên buýt đi đâu đó... Anh không cũng biết đi đâu nữa... – mắt anh thoáng buồn.
- Em đến trại mồ côi, sau đó đi dạo một lát, nếu không ngại anh có thể đi cùng em.
...
Duy cùng Nhi đến trại trẻ mồ côi. Nhi đem rất nhiều bánh kẹo và sữa cho bọn trẻ. Một lần theo trường đến tặng quà, Nhi đã nhanh chóng thân với những đứa trẻ nơi đây. Từ nhỏ Nhi đã sống trong một gia đình không mấy trọn vẹn, thế nên cô hiểu một phần nào đó sự thiếu thốn tình cảm của chúng. Mỗi hai tuần Nhi đến một lần, bọn trẻ đều yêu mến cô:
- Chị Nhi! Anh này là bạn trai chị hả?
- Chị Nhi ! Anh đó đẹp trai quá!
Mấy đứa nhóc nhao nhao khi thấy Duy làm Nhi hơi ngại. Trước đây Đăng chưa từng theo Nhi đến đây. Anh chỉ dặn dò cô đủ điều trước khi đi, ít khi cô thấy anh hỏi về bọn trẻ.
- Em xin lỗi ! Bình thường em chỉ đi một mình. Lần đầu tiên em dẫn bạn đi cùng.
- Không sao ! Chúng rất dễ thương ! - anh lại cười, nụ cười có thể làm ấm lòng bất kì ai được nhìn thấy.
- Chào các em ! Anh là Duy. Anh là bạn chị Nhi. Hôm nay cửa hàng gần nhà anh đóng cửa, lần sau đến anh sẽ mang thật nhiều kẹo cho các em có chịu không ?
- Dạ chịu ! – cả đám đồng thanh.
Duy chơi cùng chúng rất vui. Lần đầu gặp nhưng bọn trẻ thân với anh rất nhanh. Hôm đó anh cười rất nhiều!
***
Công việc ở tiệm cà phê không quá nặng nhọc, những lúc vắng khách Bảo Như còn có thể ôn bài. Mọi thứ đều diễn biến khá tốt ngoại trừ việc cô cứ tiếc hoài mối tình cũ : “Giá như lúc đó kiên trì hơn!”
- Cô chủ nhỏ! Cho tôi một capuchino. – Một giọng nói trầm ấm làm Như giật mình khi đang chú tâm vào đống bài tập.
- Dạ! xin lỗi quý khách! Có ngay ạ – Như luống cuống trả lời mà vẫn chưa nhìn mặt khách.
- Ủa! Là anh hả? Làm em hết cả hồn. Gặp khách khó tính là bị la rồi.
- Cô chủ mau pha cà phê đi!
Đăng đi đến ngồi ở một góc, gần chỗ pha chế và ngay cạnh cửa sổ có hàng hoa bi lấm tấm. Anh là khách quen của quán vì thích capuchino ở đây cùng không gian nhẹ nhàng ấm cúng.
- Của anh đây. Em chỉ là quản lí thôi! Không phải cô chủ.
- Vậy là anh nhầm hả? Đang không có khách, em ngồi nói chuyện với anh chút được không?
Như bị thu hút bởi cách nói chuyện từ tốn khá nhẹ nhàng của Đăng. Đăng đến tiệm cà phê nhiều hơn, đôi khi chỉ ngồi một mình hàng giờ nhấm nháp tách cà phê thơm lừng, đôi khi đi cùng bạn bè nhưng luôn là góc gần cửa sổ, nơi nhìn thấy Như rõ nhất.
***
- Đang là mùa mưa, đi buýt phải đi bộ một đoạn dài nữa, cực lắm! Hay mai mình đi xe máy đi, anh qua đón em. - Duy nhìn màn mưa xối xả bên ngoài khung kính, tay vẫn khoáy ly mocha vừa được phục vụ mang ra
- Dạ được ạ! Thế thì tốt quá! –Nhi cười tít mắt.
- Nhi này! Em có thấy anh nhàm chán không?
- Sao anh lại hỏi vậy? – Nhi giương đôi mắt to tròn nhìn Duy khó hiểu.
- Anh không có gì đặc biệt. Anh cũng phải những người khó khăn nỗ lực để thành công. Mọi thứ đến với anh quá hoàn hảo, anh không phải gồng mình cố gắng quá nhiều, mọi thứ đến với anh quá dễ dàng. Anh thấy mình rất vô vị.
- Trên đời này không có gì là hoàn hảo cả. Nếu thế giới này hoàn hảo, con người chỉ là tồn tại thôi, không phải là sống. Giống như những đứa trẻ ở mái ấm, chúng đều rất thông minh, giỏi giang, nhưng chúng lại thiếu mất thứ đơn giản nhất mà ai cũng có. Anh có một gia đình tốt, một công việc tốt, một tình yêu không khó khăn, đó là niềm hạnh phúc chứ không phải hoàn hảo.
Khi anh đem niềm hạnh phúc đó san sẻ cho mọi người, khi anh dạy bọn trẻ học bài, khi anh giúp em trồng hoa trên khu vườn, đó mới là lúc yêu thương của anh trọn vẹn, cuộc sống của anh hoàn chỉnh không vết nứt. Hoàn hảo suy cho cùng cũng chỉ là một cách nói lý tưởng. Anh thấy nhàm chán đơn giản là vì anh sống quá cũ kĩ. Bên ngoài còn nhiều điều chờ anh chạm đến lắm, anh thử đi, rồi anh sẽ thấy những thứ không hoàn hảo lại vô cùng thú vị.
Sau lần vô tình gặp trên xe buýt rồi đến trại trẻ mồ côi, mỗi tuần họ đều hẹn nhau đến đó để tặng quà và chơi với các em nhỏ. Duy đôi khi còn giúp sửa lại vừa hoa, dạy các em chơi cầu lông, bóng đá, tìm thêm việc để các em làm thêm có tiền chi trả một số khoảng hoặc mua sắm thêm đồ dùng cá nhân.
Mỗi khi nhìn Duy mồ hôi nhễ nhại vẫn cười rạng rỡ, Nhi đều cảm thấy rất ấm áp, cứ như có một người thật sự bước vào thế giới của cô. Còn Duy lại thấy bên Nhi rất bình an nhưng không hề nhàm chán. Những mẫu truyện cô viết, những lần nhận được nhuận bút cô lại tíu tít suốt ngày, những việc nhỏ nhặt nhưng chu đáo cô làm cho bọn trẻ, nó như cơn gió thổi mát lòng Duy, vỗ về từng giây phút anh bên cạnh cô. Bỗng anh thấy thế giới không hoàn hảo ngoài kia có quá nhiều điều mới mẻ đợi anh khám phá. Và tất nhiên người khám phá cùng với anh chắc chắn sẽ là Nhi…
***
Đăng đến tiệm cà phê nhiều hơn đồng nghĩa với việc Bảo Như cũng dần thân thiết với người khách nghiện capuchino. Năm cuối với vô số bài tập, kiểm tra cũng như luận văn, Như buộc phải nghỉ việc của tiệm cà phê để tập trung học tập. Đăng giúp cô khá nhiều, anh tìm được cho cô một công việc làm tại nhà lại liên quan đến ngành học. Như vừa không gặp khó khăn, vừa có thêm kiến thức chuyển bị cho luận văn tốt nghiệp vào cuối năm.
Đôi lúc vì mệt mỏi cô hơi nản lòng, nhưng rồi chính sự quan tâm chăm sóc của Đăng giúp cô vực dậy. Cô tìm thấy ở anh sự yêu thương không điều kiện. Một tình yêu tuyệt đối không phải chỉ là niềm tin không được thể hiện như trước kia.
Bảo Như tốt nghiệp một cách thuận lợi. Đăng vững tâm với một tình yêu vừa phải, không quá phiêu lưu, không quá nhiều thay đổi nhưng cũng không lặp lại như thói quen. Bảo Như là chốn bình yên Đăng cảm thấy an toàn, còn Đăng có đủ đầy tình cảm mà Như ao ước. Tất nhiên là vẫn xuất hiện những mâu thuẫn nhưng mà đôi khi sự sai lệch ít nhất cũng là một dạng của xứng đôi. Họ bên nhau, nồng ấm và dịu êm đúng cách họ tìm đến nhau.
Có lẽ thần tình yêu rất thích chơi trò xếp hình. Người để những mảnh ghép rãi rác khắp nơi. Một bộ xếp hình, có những mảnh hoàn toàn không gắn kết được, có những mảnh chỉ khớp một phần, và dĩ nhiên có những mảnh vừa khít không khoảng trống. Bản thân chúng ta là những mảnh ghép đơn lẽ, có những người ta tưởng chừng đó là một nửa mình đang tìm kiếm nhưng lại không phải. Không cần hối tiếc! Việc chúng ta cần làm chỉ là rời mảnh ghép đó để tìm một mẫu thích hợp hơn.
Thần tình yêu ngoại việc tách các mảnh thành đơn lẽ, người còn bẻ đi một góc rất nhỏ ở mỗi mẫu. Thế giới này không hoàn hảo, bởi thế mà cũng sẽ chẳng có mảnh ghép nào hoàn hảo. Hãy tìm người thích hợp nhất, đừng tìm người hoàn hảo nhất, vì bạn biết đấy cả điều bạn đòi hỏi, bạn cũng chẳng làm được cơ mà!
Duy, Nhi, Đăng, Bảo Như đến cuối cũng tìm được một nửa còn thiếu. Thế còn Lam Anh và Khôi? Giống như chúng ta…Đến một lúc nào đó họ cũng sẽ tìm thấy mảnh ghép cho riêng mình…
Chúng ta tìm nhau, tìm những mảnh ghép. Để tình yêu tròn đầy, khẽ nép vào yêu thương!