Người rời thành phố rồi em vẫn khóc đấy thôi
Giấu vùi trong cơn mưa mùa đỏng đảnh
Kỉ niệm như gió mùa, em không vòng tay ấm
Thổi buốt tâm tư dồn đuổi đến kiệt cùng
Người rời thành phố rồi bỏ lại chỉ mình em
Giữa biển người lạ xa còn em thì bé nhỏ
Em vẫn hay lạc đường người biết đó…
Tuột tay có một lần mà mãi lạc mất nhau
Sẽ thôi không đợi chờ cả những niềm vui
Em khép lại tim mình của những ngày tháng cũ
Anh đừng trở về và gõ vào cánh cửa
Dẫu có ngóng chờ em cũng sẽ lặng thinh…
Sẽ thôi hỏi vì sao tình yêu ấy không thành
Em cứ trách anh nhiều hóa ra không phải thế
Những biến cố cuộc đời không lường kịp
Mà chúng ta thì… như nhánh cỏ mỏng manh
Người về nơi ấy rồi đừng lo lắng cho em
Người chỉ thấy em cười thôi. Em hứa đấy
Nước sẽ uống thật nhiều, cơm sẽ ăn đúng bữa
Sẽ cẩn thận khi sang đường và không thức quá khuya
Sẽ giấu đi những sợi tóc rụng nhiều vào sớm mai
Thi thoảng sẽ kể về một người con trai khác
Anh cũng thế. Nhớ chưa anh cũng thế
Hãy nói với em rằng anh lại bắt đầu yêu…
Em sẽ không buồn đâu người đừng lo
Đừng vướng víu những dấu chân đã cũ
Những nỗi đau em giữ thôi là đủ
Anh đi về nơi ấy…
phía bình yên…
Viết cho người ngày trở lại
Em từng viết cho anh ngày ra đi
Giờ ngồi viết cho anh ngày trở lại
Thành phố vẫn thế thôi đông đúc và lạc lõng
Chỉ chúng mình là nhàu nhĩ hơn xưa.
Muốn nói quá nhiều nhưng im lặng quá lâu
Đã định tìm bình yên trong màu mắt
Bề bộn thế mà thản nhiên đến lạ
Xiêu vẹo đời nhau trong nụ cười buồn
Thành phố vắng anh, em tự vỗ về mình
Tự ôm vai gầy tự xoa tim lạnh
Giờ thành phố đón anh về đúng mùa giá buốt
Em vẫn tự nhủ lòng “thành phố chỉ mình em”.
Đừng xót xa nhau khi năm tháng úa màu
Chúng ta già đi trong từng ngày mới
Tình yêu cũ rồi thôi đừng nâng niu mãi
Vai em gầy tim anh cũng xanh xao
Anh dặn em nhiều nhưng toàn chuyện đẩu đâu
Chuyện lấy chồng, làm dâu, chọn người gửi phận
Em ngồi cười mà lòng nghe đắng đót
Biết dặn anh gì cho đủ lòng em…
Thành phố đã lên đèn ta về với ta thôi
Lúc hai đứa bước vội về hai phía
Em nghe mơ hồ như có gì rịa vỡ
Ở phía em và ở phía anh…
Thành phố này không phải thuộc về em
Ta không thuộc về nhau trong hai từ “định mệnh”
Nhưng thành phố đón anh về xin hãy bao dung nhé
Để ngọn lửa ước mơ… trong anh được cháy bùng!