Tôi đã từng nắn nót bao con chữ, miên man bao dòng suy nghĩ chỉ mong tìm ra những câu văn đẹp nhất, bóng bẩy nhất dành cho em và đã viết được nhiều, nhiều lắm entry đầy cảm xúc về em, người con gái một thời tôi đã yêu say đắm.
Người ta yêu bằng lời tán tỉnh ngọt ngào, còn tôi yêu em bằng câu văn mượt mà, lãng mạn, có lẽ thế nên tình yêu trong tôi chỉ là trong văn, trong thơ, còn thực tế em xa vời rất đổi, tôi mãi mãi chỉ là một người bạn có thể thân, có thể quí, có thể thương nhưng với em, yêu thì không thể.
Lâu rồi, tôi chẳng viết gì về em, chẳng phải vì không còn thân thiết như xưa, hay tình yêu trong tôi đã cạn, mà vì tôi không muốn cảm xúc nơi mình làm em ngán ngẫm, mệt mỏi, và em cũng cần được một khoảng lặng của riêng mình, đừng một ai vun xới, đừng một ai cố tỏ ra hiểu tất về em, dấu lặng của tôi và em có lẽ là đây… Thời gian trôi đi, bao xô bồ cuộc sống, hay những nhùng nhằn của đời đã thay đổi nhiều thứ, tôi và em cũng rơi vào vòng xoáy gấp gáp đó.
Tôi đã từng nói, từng hứa với em rằng mình sẽ yêu em mãi, sẽ luôn bên cạnh, sẽ không bao giờ ghét bỏ và làm em tổn thương, nhưng thực tế tôi đã không làm trọn lời nói ngày đó. Yêu, tôi vẫn còn yêu em chỉ có điều tình cảm đó bây giờ cần được cất đi, thậm chí thôi yêu đi sẽ tốt hơn với em, và cả chính tôi. Lúc em đớn đau, hụt hẫng tôi vẫn cuống cuồng đến bên cạnh để có thể chia sẻ, hay là một bờ vai dù yếu ớt để em có thể tựa vào, nhưng tất cả chỉ làm được trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, rồi em lại lao đi, đi đến một nơi mà em có thể tìm quên, thay đổi để không một ai biết rằng em đã từng khổ sở thế nào.
Em thay đổi, em xù xì trước tất cả, trông em lạnh lùng và đáng sợ sau bao nghiệt ngã, dối gian mình được nhận, tôi đã cảm thông, đã chạnh lòng, nhưng sự tầm thường trong tôi lại vô tình làm em tổn thương với những lời nói cay đắng, bạc bẽo. Khoảng cách tôi – em vì thế đã xa càng xa, dẫu biết cả hai đã bảo nhau rằng dù thế nào vẫn coi nhau là bạn, chắc tôi và em vẫn còn nhớ điều này chỉ có điều cả hai đã để cảm xúc điều tiết lí trí quá nhiều nên thế, để lắm lúc một mình trôi về kí ức tôi bỗng nghe lòng nặng trịch.
Đã cố vô tình, cố hời hợt, cố đừng nghĩ, cố đừng chút quan tâm gì nhau nữa, thời gian qua tôi đã thế, có lúc tôi ngỡ mình đã làm được những điều này, nhưng lại chợt nhận ra rằng đó chỉ là sự giấu nhẹm tạm bợ, em trong tôi thực tế chỉ ẩn náu một góc của con tim, da diết lắm em nào có biết! Nhưng nhớ thương để được gì khi tôi, em mãi chỉ là hai cực nam châm cùng dấu, em nồng nàn, mãnh liệt lắm trong tình yêu nhưng xúc cảm yêu thương đó em lại gửi cho một người khác…
Có đôi lúc tôi có cảm giác em như kẻ tự kỉ trong tình yêu, em yêu quá rồi hóa mình nhỏ bé, và bi lụy vì người ta, theo tình, tình chạy là thế này. Tôi chẳng muốn nhìn em như vậy, thà em cứ là cô gái kiêu kì, tự tôn với cái tôi lớn nhất mình có vẫn hơn như hiện tại biết bao nhiêu, và dù ra sao, thế nào tôi vẫn mong em hạnh phúc, em à!
Người ta yêu bằng lời tán tỉnh ngọt ngào, còn tôi yêu em bằng câu văn mượt mà, lãng mạn, có lẽ thế nên tình yêu trong tôi chỉ là trong văn, trong thơ, còn thực tế em xa vời rất đổi, tôi mãi mãi chỉ là một người bạn có thể thân, có thể quí, có thể thương nhưng với em, yêu thì không thể.
Lâu rồi, tôi chẳng viết gì về em, chẳng phải vì không còn thân thiết như xưa, hay tình yêu trong tôi đã cạn, mà vì tôi không muốn cảm xúc nơi mình làm em ngán ngẫm, mệt mỏi, và em cũng cần được một khoảng lặng của riêng mình, đừng một ai vun xới, đừng một ai cố tỏ ra hiểu tất về em, dấu lặng của tôi và em có lẽ là đây… Thời gian trôi đi, bao xô bồ cuộc sống, hay những nhùng nhằn của đời đã thay đổi nhiều thứ, tôi và em cũng rơi vào vòng xoáy gấp gáp đó.
Tôi đã từng nói, từng hứa với em rằng mình sẽ yêu em mãi, sẽ luôn bên cạnh, sẽ không bao giờ ghét bỏ và làm em tổn thương, nhưng thực tế tôi đã không làm trọn lời nói ngày đó. Yêu, tôi vẫn còn yêu em chỉ có điều tình cảm đó bây giờ cần được cất đi, thậm chí thôi yêu đi sẽ tốt hơn với em, và cả chính tôi. Lúc em đớn đau, hụt hẫng tôi vẫn cuống cuồng đến bên cạnh để có thể chia sẻ, hay là một bờ vai dù yếu ớt để em có thể tựa vào, nhưng tất cả chỉ làm được trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, rồi em lại lao đi, đi đến một nơi mà em có thể tìm quên, thay đổi để không một ai biết rằng em đã từng khổ sở thế nào.
Em thay đổi, em xù xì trước tất cả, trông em lạnh lùng và đáng sợ sau bao nghiệt ngã, dối gian mình được nhận, tôi đã cảm thông, đã chạnh lòng, nhưng sự tầm thường trong tôi lại vô tình làm em tổn thương với những lời nói cay đắng, bạc bẽo. Khoảng cách tôi – em vì thế đã xa càng xa, dẫu biết cả hai đã bảo nhau rằng dù thế nào vẫn coi nhau là bạn, chắc tôi và em vẫn còn nhớ điều này chỉ có điều cả hai đã để cảm xúc điều tiết lí trí quá nhiều nên thế, để lắm lúc một mình trôi về kí ức tôi bỗng nghe lòng nặng trịch.
Đã cố vô tình, cố hời hợt, cố đừng nghĩ, cố đừng chút quan tâm gì nhau nữa, thời gian qua tôi đã thế, có lúc tôi ngỡ mình đã làm được những điều này, nhưng lại chợt nhận ra rằng đó chỉ là sự giấu nhẹm tạm bợ, em trong tôi thực tế chỉ ẩn náu một góc của con tim, da diết lắm em nào có biết! Nhưng nhớ thương để được gì khi tôi, em mãi chỉ là hai cực nam châm cùng dấu, em nồng nàn, mãnh liệt lắm trong tình yêu nhưng xúc cảm yêu thương đó em lại gửi cho một người khác…
Có đôi lúc tôi có cảm giác em như kẻ tự kỉ trong tình yêu, em yêu quá rồi hóa mình nhỏ bé, và bi lụy vì người ta, theo tình, tình chạy là thế này. Tôi chẳng muốn nhìn em như vậy, thà em cứ là cô gái kiêu kì, tự tôn với cái tôi lớn nhất mình có vẫn hơn như hiện tại biết bao nhiêu, và dù ra sao, thế nào tôi vẫn mong em hạnh phúc, em à!