Chia tay. Mọi người đều nhìn em lo lắng. Sợ em buồn. Sợ em nghĩ quẩn. Sợ em không điều khiển nổi những cảm xúc của bản thân mình. Ừ, buồn thì có chứ. Ai đi đến bước đường này lại không buồn. Nhưng em biết mẹ sinh ra em rất khó khăn. Bố nuôi lớn em rất vất vả. Em có cậu con trai nhỏ xem em là tất cả. Sao em có thể chán nản buông xuôi?
Vẫn biết sau yêu còn có chia tay. Vẫn biết đàn ông đi xa dễ thay lòng và trái tim đàn bà thì nông nổi. Vẫn biết cuộc đời không phải là màu hồng giống như ta mong đợi. Nên em phải đứng lên thôi, khép cánh cửa lại sau lưng...
Ngã chỗ nào thì từ nơi ấy phải đứng lên. Em một mình quay lại những nơi gắn liền với tình yêu hai đứa.
Một mình đi qua con đường đông tấp nập. Nhớ một bàn tay luôn nắm chặt tay em. Một mình ngồi nơi ghế đá thân quen. Nhớ nụ hôn đầu dưới trăng vào một đêm thứ bảy. Một mình đi qua giảng đường trường đại học. Nhớ chỗ ngồi có người luôn đến sớm giữ chỗ cho em. Tự mình ngắt chùm hoa sữa mùa thu. Nhớ những cành hoa trong ngăn bàn mỗi sáng. Một mình trong cơn mưa tầm tã. Nhớ chiếc ô xanh và bờ vai ướt đẫm của một người. Một mình co ro trong đêm lạnh cuối thu. Nhớ da diết một vòng tay ấm áp…
Mỗi một bước chân đi, là một lần kỉ niệm gọi tên. Những thước phim kí ức hiện về còn rõ nét. Cứ ngỡ em sẽ khóc thật nhiều. Cứ ngỡ trái tim em sẽ tan vỡ. Đau, đau lắm… Thế nhưng, không một giọt nước mắt nào rơi. Trái tim không nhói buốt, mà chỉ trĩu nặng như có hòn đá to níu xuống. Và em biết, tất cả đều đã hết. Phải buông tay thôi, ai có thể sống mãi với quá khứ được đâu?
Tập bước một mình dù đôi lúc thấy chênh vênh. Tập chìa vai gánh những trách nhiệm mà đáng nhẽ phải chia thành hai nửa. Tập mỉm cười trước ánh mắt và nụ cười thương hại của một người nào đó. Tập quên đi những kí ức vốn gắn với một người…
Tự ép mình trở lại với những thói quen của ngày xưa. Tụ tập bạn bè. Hẹn hò. Lang thang trong mưa. Phóng xe thật nhanh trong gió. Mở nhạc thật to. Mở cửa thật rộng đón không khí buổi sớm. Cắm những cành hoa cúc vàng rực trong chiếc lọ gốm đặt góc bàn…
Thử trải nghiệm bản thân mình với những cảm xúc chưa thể gọi thành tên. Thử làm những việc mà xưa nay chưa dám thử. Thấy trái tim chai đi, không còn đau nữa. Đêm ngủ sớm hơn. Ngày ngắn hơn. Trái tim không chênh vênh, trĩu nặng như những ngày qua...
Bước qua những kỉ niệm để bỏ lại tất cả phía sau. Em chọn cho mình một con đường đi mới. Chọn một vùng đất cho niềm tin nảy mầm và hi vọng. Chọn công việc mới và vùng đất mới. Chọn bước đường đi không đơn độc trong cuộc sống của em…
Bởi cuộc sống vẫn còn rất dài ở phía đằng sau. Bởi em có gia đình và bạn bè luôn bên cạnh. Bởi mỗi bước đi, là một lần chạm gần hạnh phúc. Nên... em bước tiếp thôi, bỏ quá khứ lại sau lưng.
Vẫn biết sau yêu còn có chia tay. Vẫn biết đàn ông đi xa dễ thay lòng và trái tim đàn bà thì nông nổi. Vẫn biết cuộc đời không phải là màu hồng giống như ta mong đợi. Nên em phải đứng lên thôi, khép cánh cửa lại sau lưng...
Ngã chỗ nào thì từ nơi ấy phải đứng lên. Em một mình quay lại những nơi gắn liền với tình yêu hai đứa.
Một mình đi qua con đường đông tấp nập. Nhớ một bàn tay luôn nắm chặt tay em. Một mình ngồi nơi ghế đá thân quen. Nhớ nụ hôn đầu dưới trăng vào một đêm thứ bảy. Một mình đi qua giảng đường trường đại học. Nhớ chỗ ngồi có người luôn đến sớm giữ chỗ cho em. Tự mình ngắt chùm hoa sữa mùa thu. Nhớ những cành hoa trong ngăn bàn mỗi sáng. Một mình trong cơn mưa tầm tã. Nhớ chiếc ô xanh và bờ vai ướt đẫm của một người. Một mình co ro trong đêm lạnh cuối thu. Nhớ da diết một vòng tay ấm áp…
Mỗi một bước chân đi, là một lần kỉ niệm gọi tên. Những thước phim kí ức hiện về còn rõ nét. Cứ ngỡ em sẽ khóc thật nhiều. Cứ ngỡ trái tim em sẽ tan vỡ. Đau, đau lắm… Thế nhưng, không một giọt nước mắt nào rơi. Trái tim không nhói buốt, mà chỉ trĩu nặng như có hòn đá to níu xuống. Và em biết, tất cả đều đã hết. Phải buông tay thôi, ai có thể sống mãi với quá khứ được đâu?
Tập bước một mình dù đôi lúc thấy chênh vênh. Tập chìa vai gánh những trách nhiệm mà đáng nhẽ phải chia thành hai nửa. Tập mỉm cười trước ánh mắt và nụ cười thương hại của một người nào đó. Tập quên đi những kí ức vốn gắn với một người…
Tự ép mình trở lại với những thói quen của ngày xưa. Tụ tập bạn bè. Hẹn hò. Lang thang trong mưa. Phóng xe thật nhanh trong gió. Mở nhạc thật to. Mở cửa thật rộng đón không khí buổi sớm. Cắm những cành hoa cúc vàng rực trong chiếc lọ gốm đặt góc bàn…
Thử trải nghiệm bản thân mình với những cảm xúc chưa thể gọi thành tên. Thử làm những việc mà xưa nay chưa dám thử. Thấy trái tim chai đi, không còn đau nữa. Đêm ngủ sớm hơn. Ngày ngắn hơn. Trái tim không chênh vênh, trĩu nặng như những ngày qua...
Bước qua những kỉ niệm để bỏ lại tất cả phía sau. Em chọn cho mình một con đường đi mới. Chọn một vùng đất cho niềm tin nảy mầm và hi vọng. Chọn công việc mới và vùng đất mới. Chọn bước đường đi không đơn độc trong cuộc sống của em…
Bởi cuộc sống vẫn còn rất dài ở phía đằng sau. Bởi em có gia đình và bạn bè luôn bên cạnh. Bởi mỗi bước đi, là một lần chạm gần hạnh phúc. Nên... em bước tiếp thôi, bỏ quá khứ lại sau lưng.