Trong căn phòng nhợt nhạt mùi gỗ thông
những con mọt nhúc nhích cười
chúng tự vẽ cho nhau một điệu ru lạc loài
trên bức tường lên rêu bám đầy những họa tiết bí ẩn
bởi nắng Thu không thể chạm vào vách
Cô có thói quen trầm mình trong chiếc gương soi
rũ sạch bụi bặm còn vương vấn cơ thể xuân thì
gã đàn ông mộng du hiện hình qua làn kính mỏng
cầm tù cô bằng vị mặn của nhục dục
tiếng cười tưởng chừng đã chết
máu quay quắt rửa sạch nỗi đau câm lặng
phế tích ghi số hoài niệm
Cô có thói quen đợi điều bí mật của bóng tối
niềm yêu thương của cô sẽ trở về
mơn trớn đầu thai bẻ gẫy sự dơ bẩn thường nhật
nụ hôn ảo giác in hằng trên môi đắng ngắt, có thể
cuộc đời chả còn dung nạp nổi kiếp này
khi vài tích tắc bồng bột bao trùm đủ cướp đi sự sống
của lụy tình sót lại hôm qua
Một ngày chỉ có mưa
đàn kiến nhẩn nha tha từng mảnh vỡ bạc ngầu lên thềm hoa đầy nước
bức tường cô đơn bung dần vôi vữa
câu chuyện về ánh đèn cùng gã đàn ông vĩnh viễn ra đi
nước mắt đàn bà biếm họa cuối tranh tuôn chảy sóng sánh
dị mê trôi dần
người con gái chẳng còn ở đấy
căn bệnh thế kỉ mang hơi thở cô về với chúa
cùng hạnh phúc vừa cất cánh bay mất nhịp điệu cuối cùng