Mấy ngày nay, Hà Nội đẹp hơn sau những cơn mưa. Dù mùa mưa luôn khiến mình sụt sịt, ốm đau bởi mấy cơn sổ mũi, nhức đầu tái phát.
Mùa mới bắt đầu rồi cơ đấy, mình quên mất luôn cả khái niệm thời gian, cứ mặc đời trôi đi theo cái định luật tuần hoàn cũ kĩ. Giật mình, lòng ẩn dật như đáy sông sâu, cúi đầu một cái để giấu đi ngàn nhớ nhung. Cảm giác trong một chiều vội vã, mình bắt được khuôn mặt ai đó thân quen, muốn ôm luôn ấy chứ. Tuổi mới lớn dậy hương cảm xúc, lắm chuyện thật. Chả trách nhiều người hay trêu “Cậu nhỏ này lớn rồi”, mình ngượng.
Nói ra hơi chán nản, mình không có nhiều kỉ niệm về tháng Mười, tháng khởi đầu cho mọi thất thường cũ mới, gọi là khắc tinh chắc cũng chả sai. Thử nghĩ xem, quanh căn phòng tối om, vương chút ánh sáng lẻ loi, thằng con trai mười chín nằm thở hổn hển từng cơn ho với cái trán nóng bừng, thèm một tí bình yên chợt đến. Bữa đó mình sốt kinh dị, gần 40 độ, ô cửa nhỏ xíu sát cạnh giường thổi bùng lên những liên tưởng. Mình nhớ nắng, nhớ dàn mướp xanh xanh của chị hàng xóm dưới quê, nhớ con bạn kiêu căng có cái răng khểnh đến là ngộ, nhớ nhiều thứ lộn xộn mà nhởn nhơ. Thỉnh thoảng trong vài khắc suy tư, tiếng đàn đêm lại văng vẳng, miên man đến lạ, mà mình hay ấm yếm gọi đó là ”Khúc hát ru mê hoặc”. Man mác thôi, đừng cười.
Thành thị giờ khác xưa quá, tự dưng cảm thấy nhỏ bé giữa muôn vàn cõi lòng chật hẹp này. Trước kia, sở thích đứng dưới cơn mưa rào cuối Thu, xoắn quần, duỗi chân đùa nghịch tung tóe cả đoạn đường ngập sũng nước dường như đã thành thói quen. Nhớ lúc đó, mình vô tư như đứa trẻ con mới lớn, yêu mến cái giản dị rất đỗi tự nhiên do tạo hóa ban tặng. Ở Highlands Cofee, mình thích nghe “Bức thư tình đầu tiên” của Tấn Minh, đôi khi trong lúc vắng vẻ thôi, cũng gợi lên nhiều suy tư ấm áp. Thế nhưng, cái vô tư vì lý do gì mà biến mất, nhường chỗ cho những ám ảnh trỗi dậy? Chỉ biết rằng, mình không còn vui nhiều như dạo trước, hay mông lung cho rằng, giữa ngàn bước đi trên tuyến phố hai chiều kia, cái quan tâm bỗng nhiên sao ngắn ngủi lạ kì.
Tháng Chín, tháng mùa Thu, tháng của nỗi nhớ. Người ta trao cho nhau sự da diết, niềm yêu thương. Ngẫm lại hơi buồn, mình chẳng có gì, chỉ là chút bâng quâng nhung nhớ giấu kín vào lọ kí ức, thỉnh thoảng lôi ra để trầm ngâm, để cảm thấy có chút gì gửi gắm được vào cuộc sống này. Thơ tình, dạo này mình viết nhiều thật, viết xong lại cười khanh khách ra điều ngộ nghĩnh lắm. Vì sến quá? Hay vì nhẹ nhàng tặng riêng niềm vui chung. Cho mình, cho mùa đầy gió thổi đổ đầy vi vu lên khóe mắt, cho giấc mơ được bay lên bầu trời xanh và nhớ thương một người…
Sài Gòn giờ đang mưa to phải không T?
T hay kể chuyện mình nghe về nắng mưa Sài Gòn, mà mình không rõ, chỉ biết là mưa nắng ở đó khác xa Hà Nội thôi, thất thường, dai dẳng. T có nụ cười duyên con gái lắm, mình hay trêu vậy, mà giờ thấy T bất ổn vậy, mình lo. Tự dưng ước có đôi cánh trắng, để bay vào Sài Gòn, vỗ vai bạn mà an ủi đừng buồn, nắm tay bạn mà chúc bạn sớm khỏe. Hay khóc cùng nỗi buồn của bạn, thầm mong chuyện này đừng xảy ra, khi nước mắt không còn đủ sức níu kéo lại.
Rồi mưa đi qua, ngẩn ngơ, ám ảnh như nhau, cả Hà Nội lẫn Sài Gòn. Hà Nội cho mình cái tình để thương nhớ, Sài Gòn cho mình một người để nhớ thương. Bình thường, chẳng có gì to tát, chỉ là nguyện ước đơn phương cùng miền yên bình muốn thổi đến, vậy thôi.
Chợt nhớ hôm nay cái lạnh ùa về bất chợt, viết xong cái note này, mình mệt rã rượi…
Mùa mới bắt đầu rồi cơ đấy, mình quên mất luôn cả khái niệm thời gian, cứ mặc đời trôi đi theo cái định luật tuần hoàn cũ kĩ. Giật mình, lòng ẩn dật như đáy sông sâu, cúi đầu một cái để giấu đi ngàn nhớ nhung. Cảm giác trong một chiều vội vã, mình bắt được khuôn mặt ai đó thân quen, muốn ôm luôn ấy chứ. Tuổi mới lớn dậy hương cảm xúc, lắm chuyện thật. Chả trách nhiều người hay trêu “Cậu nhỏ này lớn rồi”, mình ngượng.
Nói ra hơi chán nản, mình không có nhiều kỉ niệm về tháng Mười, tháng khởi đầu cho mọi thất thường cũ mới, gọi là khắc tinh chắc cũng chả sai. Thử nghĩ xem, quanh căn phòng tối om, vương chút ánh sáng lẻ loi, thằng con trai mười chín nằm thở hổn hển từng cơn ho với cái trán nóng bừng, thèm một tí bình yên chợt đến. Bữa đó mình sốt kinh dị, gần 40 độ, ô cửa nhỏ xíu sát cạnh giường thổi bùng lên những liên tưởng. Mình nhớ nắng, nhớ dàn mướp xanh xanh của chị hàng xóm dưới quê, nhớ con bạn kiêu căng có cái răng khểnh đến là ngộ, nhớ nhiều thứ lộn xộn mà nhởn nhơ. Thỉnh thoảng trong vài khắc suy tư, tiếng đàn đêm lại văng vẳng, miên man đến lạ, mà mình hay ấm yếm gọi đó là ”Khúc hát ru mê hoặc”. Man mác thôi, đừng cười.
Thành thị giờ khác xưa quá, tự dưng cảm thấy nhỏ bé giữa muôn vàn cõi lòng chật hẹp này. Trước kia, sở thích đứng dưới cơn mưa rào cuối Thu, xoắn quần, duỗi chân đùa nghịch tung tóe cả đoạn đường ngập sũng nước dường như đã thành thói quen. Nhớ lúc đó, mình vô tư như đứa trẻ con mới lớn, yêu mến cái giản dị rất đỗi tự nhiên do tạo hóa ban tặng. Ở Highlands Cofee, mình thích nghe “Bức thư tình đầu tiên” của Tấn Minh, đôi khi trong lúc vắng vẻ thôi, cũng gợi lên nhiều suy tư ấm áp. Thế nhưng, cái vô tư vì lý do gì mà biến mất, nhường chỗ cho những ám ảnh trỗi dậy? Chỉ biết rằng, mình không còn vui nhiều như dạo trước, hay mông lung cho rằng, giữa ngàn bước đi trên tuyến phố hai chiều kia, cái quan tâm bỗng nhiên sao ngắn ngủi lạ kì.
Tháng Chín, tháng mùa Thu, tháng của nỗi nhớ. Người ta trao cho nhau sự da diết, niềm yêu thương. Ngẫm lại hơi buồn, mình chẳng có gì, chỉ là chút bâng quâng nhung nhớ giấu kín vào lọ kí ức, thỉnh thoảng lôi ra để trầm ngâm, để cảm thấy có chút gì gửi gắm được vào cuộc sống này. Thơ tình, dạo này mình viết nhiều thật, viết xong lại cười khanh khách ra điều ngộ nghĩnh lắm. Vì sến quá? Hay vì nhẹ nhàng tặng riêng niềm vui chung. Cho mình, cho mùa đầy gió thổi đổ đầy vi vu lên khóe mắt, cho giấc mơ được bay lên bầu trời xanh và nhớ thương một người…
Sài Gòn giờ đang mưa to phải không T?
T hay kể chuyện mình nghe về nắng mưa Sài Gòn, mà mình không rõ, chỉ biết là mưa nắng ở đó khác xa Hà Nội thôi, thất thường, dai dẳng. T có nụ cười duyên con gái lắm, mình hay trêu vậy, mà giờ thấy T bất ổn vậy, mình lo. Tự dưng ước có đôi cánh trắng, để bay vào Sài Gòn, vỗ vai bạn mà an ủi đừng buồn, nắm tay bạn mà chúc bạn sớm khỏe. Hay khóc cùng nỗi buồn của bạn, thầm mong chuyện này đừng xảy ra, khi nước mắt không còn đủ sức níu kéo lại.
Rồi mưa đi qua, ngẩn ngơ, ám ảnh như nhau, cả Hà Nội lẫn Sài Gòn. Hà Nội cho mình cái tình để thương nhớ, Sài Gòn cho mình một người để nhớ thương. Bình thường, chẳng có gì to tát, chỉ là nguyện ước đơn phương cùng miền yên bình muốn thổi đến, vậy thôi.
Chợt nhớ hôm nay cái lạnh ùa về bất chợt, viết xong cái note này, mình mệt rã rượi…