Đợi mãi, đợi mãi... sáng nay gió mới về... "Mùa đông vừa sang sáng nay, chợt thấy cô đơn ùa về". Lời bát hát "Một phút cô đơn" luôn ẩn trong tâm trí, chợt thấy cô đơn, chợt như cảm nhận cơn gió ùa về.
Từng đã đi một mình trong suốt mùa Đông, từng lang thang xuôi dọc theo chiều gió... cứ thế để gió thổi tràn vào mình, mặc cho khí lạnh xâm chiếm cơ thể, mặc cho nỗi nhớ tung tăng trong tim, mặc cho đôi bàn tay tim tím lạnh, vì thiếu sự ấm áp, thiếu sự nắm chặt yêu thương.
Dường như ai đi ngang cửa. Gió mùa đông bắc se lòng. Chút lá thu vàng đã rụng. Chiều nay cũng bỏ ta đi - lời bài hát Nỗi nhớ mùa Đông cũng da diết, trầm mặc. Giữa chiều cuối Thu nắng nhạt, thẩn thờ chắp lại từng mảnh vụn thời gian của một thời chưa quá cũ. Một thời tình nhân hanh hao nắng Thu, một thời đơn độc trong cái se lạnh của gió mùa Đông Bắc. Ru lòng mình hoang hoải để nghe mùa Đông gió bấc đã về, để cảm nhận ngỡ ngàng nét đẹp se lòng cô độc...
Trong ngổn ngang ký ức, một nỗi nhớ được se sẽ gọi tên. Nhớ một bàn tay đã ủ ấm bàn tay lúc gió chuyển mùa. Nhớ chiếc lá cuối cùng nắm níu mong được ở lại với cây. Nhớ những dòng sông tuổi thơ chạy dọc hai bên cánh đồng lộng gió mùa Đông Bắc, lạnh đến tái tê lòng. Nhớ khoảng sân đầy xác lá vàng ủng nước, là nơi chứng nhân mọi thứ yêu thương còn đọng lại bên hạt nắng hanh vàng.
Thấm dần vào nỗi nhớ yêu thương là những kỷ niệm vụt trở về trong khoảnh khắc. Nhớ nhung khiến cho con người ta buồn nhiều hơn. Vẫn biết thế nhưng không ngăn lòng được. Nhất là nhớ về một mùa Đông còn chưa xa lắm… Đâu đó tận sâu thẳm tâm hồn, vẫn là nỗi nhớ dài, lẫn lộn buồn vui về những hình ảnh hạnh phúc nhất. Để rồi đắng cay với hiện thực là đã mất đi rồi những yêu thương của ngày xưa...
Mọi thứ vẫn tồn tại ở đây, đang gom góp từng hạt nắng đắp vào trái tim yếu đuối, vậy mà vẫn nghe quanh mình như có gió lạnh ùa về, run rẩy và cô độc, chới với giữa lúc gió chuyển mùa. Đã chẳng còn giữ được mùa Thu lại nữa, dù là lá vàng, hay chút nắng se nhẹ thì cũng vậy thôi, tất cả đã tàn rồi! Tất cả trôi đi, chỉ có tâm can còn lại đối diện với bộn bề cuộc sống.
Tình yêu đã có với nhau vào một mùa Đông. Để rồi khi cơn gió Đông ùa về bên song cửa, lòng chợt rùng mình vì lạnh và cô đơn. Những kỷ niệm tình yêu luôn gắn liền với mùa Đông, thật nhẹ nhàng, như xua tan cái lạnh giá để lòng cảm nhận biết rằng giữa mùa Đông vẫn còn thấy ấm áp. Ngày đó, mọi thứ thật hạnh phúc... con phố thân quen ghi dấu biết bao dư vị ngọt ngào của tình yêu thời xa đó.
Những ước ao được sống lại với kỷ niệm của ngày nào, là sự trăn trở u mê, là sự khát khao của kẻ lạc lối trong tình yêu. Rồi sẽ tất bật, sẽ ngột ngạt giữa cảm xúc xô bồ. Ngập tràn cảm giác stress, khi cứ viễn vông tiếp tục nuôi dưỡng tình yêu đã đang ở thì quá khứ. Và từ góc sâu thẳm trong tâm hồn, nó như một bản nhạc nhấn chìm tâm tư trong nốt trầm xao xuyến chen lẫn nốt lặng giữa những phím đàn, nó đánh thức mọi nhớ thương đang sống động ùa về từng khoảnh khắc...
Thực tế cuộc đời cho thấy, hình ảnh hạnh phúc dù có đẹp đến đâu thì cũng chỉ có giá trị một thời. Cho dù nỗi nhớ có len đến, như một ánh mắt, một nụ cười năm nào, cứ như ngước nhìn chầm chậm xoáy mòn mọi thứ muốn lãng quên. Hãy tự ru cõi lòng, hãy tự an ủi một thực tại rất hững hờ đó, nếu không nó sẽ đánh đổi mọi thứ đang có trong hiện tại.
Nhìn lại, tình yêu lúc nào cũng thật mong manh dễ vỡ. Một chút đắng chát, một chút tiếc nuối, miên man trong khắc khoải về miền ký ức xa xôi. Thời gian đã trôi qua không khi nào quay lại được, làm sao có thể trở về ngày xưa để làm ấm lại nhưng buổi chiều xa vắng.
Lòng vẫn mong bình yên, dù là sự bình yên ngắn ngủi, thoáng qua. Mọi thứ hôm nay đã trầm khuất trong cô tịch, tĩnh lặng. Sự khát khao được trở về giấc ngủ trong thế giới yên bình, không có bão giông. Để lắng lòng trong cõi hư vô, để không còn cảm giác sợ hãi lo sợ về một bình yên không ở kế bên. Dù qua bao mùa Đông nữa, bình yên vẫn hiện hữu kế bên, nó như một ngọn đèn chiếu sáng mỗi khi đêm về bên trong cánh cửa đang khép lại...
Từng đã đi một mình trong suốt mùa Đông, từng lang thang xuôi dọc theo chiều gió... cứ thế để gió thổi tràn vào mình, mặc cho khí lạnh xâm chiếm cơ thể, mặc cho nỗi nhớ tung tăng trong tim, mặc cho đôi bàn tay tim tím lạnh, vì thiếu sự ấm áp, thiếu sự nắm chặt yêu thương.
Dường như ai đi ngang cửa. Gió mùa đông bắc se lòng. Chút lá thu vàng đã rụng. Chiều nay cũng bỏ ta đi - lời bài hát Nỗi nhớ mùa Đông cũng da diết, trầm mặc. Giữa chiều cuối Thu nắng nhạt, thẩn thờ chắp lại từng mảnh vụn thời gian của một thời chưa quá cũ. Một thời tình nhân hanh hao nắng Thu, một thời đơn độc trong cái se lạnh của gió mùa Đông Bắc. Ru lòng mình hoang hoải để nghe mùa Đông gió bấc đã về, để cảm nhận ngỡ ngàng nét đẹp se lòng cô độc...
Trong ngổn ngang ký ức, một nỗi nhớ được se sẽ gọi tên. Nhớ một bàn tay đã ủ ấm bàn tay lúc gió chuyển mùa. Nhớ chiếc lá cuối cùng nắm níu mong được ở lại với cây. Nhớ những dòng sông tuổi thơ chạy dọc hai bên cánh đồng lộng gió mùa Đông Bắc, lạnh đến tái tê lòng. Nhớ khoảng sân đầy xác lá vàng ủng nước, là nơi chứng nhân mọi thứ yêu thương còn đọng lại bên hạt nắng hanh vàng.
Thấm dần vào nỗi nhớ yêu thương là những kỷ niệm vụt trở về trong khoảnh khắc. Nhớ nhung khiến cho con người ta buồn nhiều hơn. Vẫn biết thế nhưng không ngăn lòng được. Nhất là nhớ về một mùa Đông còn chưa xa lắm… Đâu đó tận sâu thẳm tâm hồn, vẫn là nỗi nhớ dài, lẫn lộn buồn vui về những hình ảnh hạnh phúc nhất. Để rồi đắng cay với hiện thực là đã mất đi rồi những yêu thương của ngày xưa...
Mọi thứ vẫn tồn tại ở đây, đang gom góp từng hạt nắng đắp vào trái tim yếu đuối, vậy mà vẫn nghe quanh mình như có gió lạnh ùa về, run rẩy và cô độc, chới với giữa lúc gió chuyển mùa. Đã chẳng còn giữ được mùa Thu lại nữa, dù là lá vàng, hay chút nắng se nhẹ thì cũng vậy thôi, tất cả đã tàn rồi! Tất cả trôi đi, chỉ có tâm can còn lại đối diện với bộn bề cuộc sống.
Tình yêu đã có với nhau vào một mùa Đông. Để rồi khi cơn gió Đông ùa về bên song cửa, lòng chợt rùng mình vì lạnh và cô đơn. Những kỷ niệm tình yêu luôn gắn liền với mùa Đông, thật nhẹ nhàng, như xua tan cái lạnh giá để lòng cảm nhận biết rằng giữa mùa Đông vẫn còn thấy ấm áp. Ngày đó, mọi thứ thật hạnh phúc... con phố thân quen ghi dấu biết bao dư vị ngọt ngào của tình yêu thời xa đó.
Những ước ao được sống lại với kỷ niệm của ngày nào, là sự trăn trở u mê, là sự khát khao của kẻ lạc lối trong tình yêu. Rồi sẽ tất bật, sẽ ngột ngạt giữa cảm xúc xô bồ. Ngập tràn cảm giác stress, khi cứ viễn vông tiếp tục nuôi dưỡng tình yêu đã đang ở thì quá khứ. Và từ góc sâu thẳm trong tâm hồn, nó như một bản nhạc nhấn chìm tâm tư trong nốt trầm xao xuyến chen lẫn nốt lặng giữa những phím đàn, nó đánh thức mọi nhớ thương đang sống động ùa về từng khoảnh khắc...
Thực tế cuộc đời cho thấy, hình ảnh hạnh phúc dù có đẹp đến đâu thì cũng chỉ có giá trị một thời. Cho dù nỗi nhớ có len đến, như một ánh mắt, một nụ cười năm nào, cứ như ngước nhìn chầm chậm xoáy mòn mọi thứ muốn lãng quên. Hãy tự ru cõi lòng, hãy tự an ủi một thực tại rất hững hờ đó, nếu không nó sẽ đánh đổi mọi thứ đang có trong hiện tại.
Nhìn lại, tình yêu lúc nào cũng thật mong manh dễ vỡ. Một chút đắng chát, một chút tiếc nuối, miên man trong khắc khoải về miền ký ức xa xôi. Thời gian đã trôi qua không khi nào quay lại được, làm sao có thể trở về ngày xưa để làm ấm lại nhưng buổi chiều xa vắng.
Lòng vẫn mong bình yên, dù là sự bình yên ngắn ngủi, thoáng qua. Mọi thứ hôm nay đã trầm khuất trong cô tịch, tĩnh lặng. Sự khát khao được trở về giấc ngủ trong thế giới yên bình, không có bão giông. Để lắng lòng trong cõi hư vô, để không còn cảm giác sợ hãi lo sợ về một bình yên không ở kế bên. Dù qua bao mùa Đông nữa, bình yên vẫn hiện hữu kế bên, nó như một ngọn đèn chiếu sáng mỗi khi đêm về bên trong cánh cửa đang khép lại...