Dù cho anh đang bên ai, không phải em…
Cũng đã lâu rồi em không còn được nghe những cuộc điện thoại từ anh, không còn những cuộc chat xuyên màn đêm, không còn những bức hình trao đổi qua màn hình máy tính, những nụ cười, những emo,... Cũng khá lâu rồi, cuộc sống của em gần như không còn nhiều chờ đợi nữa, cũng không còn những trang viết đầy ắp yêu đương, hay những kế hoạch “dài hạn” dành cho em, anh.
Em còn nhớ những email sau cuối, những lời dặn dò và những dòng chữ vỏn vẹn trên màn hình: “Chúc phúc cho anh em nhé!” Em vội vã quay mặt đi, ngăn nước mắt không rơi. Nhưng anh biết đấy, mắt em đã nhòa nước lâu rồi. Em ước ngay lúc ấy em có thể thổi bùng một chút yêu thương đang cháy trong em, để giữ anh bên em. Em ước em có thể nói những lời mật ngọt để anh đừng rời xa em lạnh lùng đến thế...
Em cũng biết rằng chuyện chúng mình chẳng đi đến đâu khi anh cách xa em vời vợi. Đừng nói rằng khoảng cách không là gì, không gian là vô nghĩa đối với tình yêu. Những triết lý ấy đã từng đúng nhưng cũng đã từng sai. Bởi thời gian dần trôi, em nhận ra xa cách không chỉ đẩy anh và em về hai đầu đường đi mà cũng không thể níu kéo những tình cảm đang trở nên khô cạn. Chúng ta đang mơ những giấc mơ trong màn đêm sâu thẳm rồi buộc phải tỉnh giấc khi một ngày bộn bề đang kéo đến.
Em đã đẩy anh đi về phía không em bằng tất cả kiêu hãnh và bướng bỉnh. Anh đã buồn. Em biết. Em đã buồn rất nhiều, anh biết không? Thường những nỗi đau dai dẳng nhất lại không thể cất nên lời. Trong những phút yếu lòng, em tưởng như sẽ vượt mọi xa xôi tìm đến anh và gục vào anh như lời hứa hẹn. Em đã gần như tuyệt vọng giữa những mong nhớ. Chẳng ai biết. Chỉ màn đêm biết.
Cũng như giây phút ấy, em đã im lặng để anh biến mất khỏi thế giới của em, em đã lặng im trong tất cả những ngày sau đó. Vỗ về mình bằng lý trí, dỗ dành mình những kỉ niệm buồn, khóa chặt lòng bằng nỗi nhớ. Có đôi lúc em đã nghe thấy tiếng sóng biển, đã nghe ai đó nhắc về nơi ấy, đã thấy anh và những vết chân chạy dài trên cát. Nhưng thôi, xin ru lòng này bình yên, xin dõi theo anh lặng thầm từ một nơi chân trời xa lắm.
Em sẽ chúc phúc cho anh. Chắc chắn. Dù cho anh đang bên ai, không phải em. Em sẽ mỉm cười với ý nghĩ trong một phút giây nào đó của cuộc sống bộn bề này, em đã từng là hạnh phúc của anh, dù mỏng manh tựa giọt sương sớm mai. Dẫu biết sương sẽ tan khi bình minh nắng lên nhưng còn đó những trong veo, lấp lánh trong giấc mơ của màn đêm thăm thẳm.
Cũng đã lâu rồi em không còn được nghe những cuộc điện thoại từ anh, không còn những cuộc chat xuyên màn đêm, không còn những bức hình trao đổi qua màn hình máy tính, những nụ cười, những emo,... Cũng khá lâu rồi, cuộc sống của em gần như không còn nhiều chờ đợi nữa, cũng không còn những trang viết đầy ắp yêu đương, hay những kế hoạch “dài hạn” dành cho em, anh.
Em còn nhớ những email sau cuối, những lời dặn dò và những dòng chữ vỏn vẹn trên màn hình: “Chúc phúc cho anh em nhé!” Em vội vã quay mặt đi, ngăn nước mắt không rơi. Nhưng anh biết đấy, mắt em đã nhòa nước lâu rồi. Em ước ngay lúc ấy em có thể thổi bùng một chút yêu thương đang cháy trong em, để giữ anh bên em. Em ước em có thể nói những lời mật ngọt để anh đừng rời xa em lạnh lùng đến thế...
Em cũng biết rằng chuyện chúng mình chẳng đi đến đâu khi anh cách xa em vời vợi. Đừng nói rằng khoảng cách không là gì, không gian là vô nghĩa đối với tình yêu. Những triết lý ấy đã từng đúng nhưng cũng đã từng sai. Bởi thời gian dần trôi, em nhận ra xa cách không chỉ đẩy anh và em về hai đầu đường đi mà cũng không thể níu kéo những tình cảm đang trở nên khô cạn. Chúng ta đang mơ những giấc mơ trong màn đêm sâu thẳm rồi buộc phải tỉnh giấc khi một ngày bộn bề đang kéo đến.
Em đã đẩy anh đi về phía không em bằng tất cả kiêu hãnh và bướng bỉnh. Anh đã buồn. Em biết. Em đã buồn rất nhiều, anh biết không? Thường những nỗi đau dai dẳng nhất lại không thể cất nên lời. Trong những phút yếu lòng, em tưởng như sẽ vượt mọi xa xôi tìm đến anh và gục vào anh như lời hứa hẹn. Em đã gần như tuyệt vọng giữa những mong nhớ. Chẳng ai biết. Chỉ màn đêm biết.
Cũng như giây phút ấy, em đã im lặng để anh biến mất khỏi thế giới của em, em đã lặng im trong tất cả những ngày sau đó. Vỗ về mình bằng lý trí, dỗ dành mình những kỉ niệm buồn, khóa chặt lòng bằng nỗi nhớ. Có đôi lúc em đã nghe thấy tiếng sóng biển, đã nghe ai đó nhắc về nơi ấy, đã thấy anh và những vết chân chạy dài trên cát. Nhưng thôi, xin ru lòng này bình yên, xin dõi theo anh lặng thầm từ một nơi chân trời xa lắm.
Em sẽ chúc phúc cho anh. Chắc chắn. Dù cho anh đang bên ai, không phải em. Em sẽ mỉm cười với ý nghĩ trong một phút giây nào đó của cuộc sống bộn bề này, em đã từng là hạnh phúc của anh, dù mỏng manh tựa giọt sương sớm mai. Dẫu biết sương sẽ tan khi bình minh nắng lên nhưng còn đó những trong veo, lấp lánh trong giấc mơ của màn đêm thăm thẳm.